1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duyên Nợ Ba Sinh - Heo Thích Ăn Khoai Tây (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 37

      "5 triệu tiền mặt?" Cảnh Thần cũng nhíu mày theo, "Bình thường ngân hàng tùy tiện đổi số tiền mặt lớn vậy, chi phiếu đó của tài khoản nào mở, Nhan Tứ tra được ?"


      Phong Tế lắc đầu: "Dù sao Nhan Tứ chỉ là thám tử tư, đối mặt với những thứ cơ quan ngân hàng này, cậu ấy thể làm được như cảnh sát, cấp tốc thoải mái thẩm tra."


      "Muốn đổi số tiền lớn thế, chủ khoản bất kể cá nhân hay công ty đều phải báo cho ngân hàng trước mới được. Tuy ngân hàng cho phép tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng, nhưng cũng phải tất cả nhân viên đều tuân theo điều lệ này nhỉ." Sau khi Cảnh Thần cúi đầu suy nghĩ, với lời Phong Tế.


      Gần đây, Cảnh Thần chỉnh đốn phòng tài vụ Cảnh thị, xác suất tiếp xúc với ngân hàng tăng lên, đối với số chuyện trước kia căn bản cần quan tâm cũng chú ý tới.


      "Chốc nữa gọi cho Nhan Tứ." Phong Tế thẳng, và Nhan Tứ hiểu nội vụ của ngân hàng. Mỗi lần bọn họ đều trực tiếp vào phòng VIP, cũng chưa bao giờ cần sử dụng số tiền mặt như vậy, do đó số quy tắc trái lại hiểu lắm.


      "Tế, cảm thấy số tiền đó của ai?" Cảnh Thần đứng dậy, tới máy nước uống mang hai ly nước ấm tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Tế, rất tự nhiên tựa vào bả vai .


      "Trước khi chưa điều tra , dám tùy tiện kết luận." Phong Tế tiếp nhận ly uống ngụm.


      "Em cảm thấy mà..." Cảnh Thần thoáng bất đắc dĩ, Phong Tế có điểm này tốt, ràng có suy đoán, nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác định, tùy tiện . Đôi khi, ở trước mặt , cũng thế này, việc càng đòi hỏi thận trọng, càng như vậy.


      "Cảm thấy..." Phong Tế cười khổ, "Tiểu Thần, em cảm thấy người đó là ai?"


      Lườm Phong Tế cái, Cảnh Thần : "Ngoại trừ Đường Dương, còn có thể là ai. Lúc trước, luôn nửa dật, chạy tới chạy lui giữa chị em Bạch gia giống như buông tha tất cả, vốn rất khả nghi rồi, chẳng phải cũng bao giờ thả lỏng cảnh giác với ư?"


      "Tiểu Thần, dựa theo lời em , Đường Dương là nam chính." Tuy đây là thế giới thực tế, song ai biết được, còn có cái gọi là hào quang của vai chính, vận may của vai chính tồn tại .


      " ra, em phải vì nguyên nhân này." Giọng điệu Cảnh Thần bình thản, "Ban đầu, Đường Dương có thể bố trí nhiều người nằm vùng trong Cảnh thị vậy, nếu muốn bố trí ở Đường thị càng dễ hơn. Nhất là dưới dung túng của Đường Húc Minh, năng lực Đường Miện đủ, căn bản có cách nào tra xét, Đường Dương muốn sắp xếp chút gì đó… chẳng phải rất đơn giản à."


      "Hơn nữa, Đường Dương lại chọn để em vợ mình làm em mình, còn ồn ào tới độ phách lối vậy, vốn là chuyện rất kỳ lạ. Huống chi, Đường Minh Húc chỉ đồng ý cho làm thế, mà còn ầm ĩ đến mức cả giới thượng lưu đều biết, kỳ quái sao?"


      "Do đó, em luôn đề phòng Đường Dương, tuy thực tế, mấy năm nay, bất kể Cảnh thi hay đều có quá nhiều tiếp xúc với và Đường thị." Cuối cùng Cảnh Thần vậy, rất lo lắng nhìn Phong Tế. Thực ra, tin những thứ nghĩ tới, chắc chắn Phong Tế nghĩ qua từ lâu, có điều có chứng cứ, nên Phong Tế tùy tiện ra tay với Đường Dương.


      Phong Tế thế này, Cảnh Thần mới .


      Mặc dù Phong Tế phải người tốt lành gì, nhưng ít ra cũng có số tiêu chuẩn đạo đức. lấy ơn báo oán, cũng vô duyên vô cớ ra tay đối phó với người khác.


      Tương tự lần này, nhà White hợp tác với Đường gia, cũng chỉ tung vài tin tức mà thôi. Cuối cùng hai nhà tự nguyện mắc câu, cũng do bọn họ lựa chọn. Tuy chuyện này chỉ có thể là giả nhân giả nghĩa, nhưng ít ra, quả Phong Tế giậu đổ bìm leo, nếu tại hai gia tộc biến mất rồi.


      "Tiểu Thần, nếu người xuất ra tờ chi phiếu 5 triệu kia là Đường Dương... Đường Minh Húc đứng nhìn Đường Thị đóng cửa, mà bảo hỗ trợ ư?" Phong Tế nhíu chặt mày, điểm này nghĩ thông.


      "Nếu Đường Miện là người thừa kế Đường gia , cuối cùng Đường gia thế nào, tất cả mọi người đều biết ." Mặc dù lời Cảnh Thần hơi ác độc, nhưng năng lực Đường Miện… đừng công thành, chỉ vẻn vẹn mỗi thủ thành Đường Miện cũng đủ khả năng.


      Cũng chính vì điều này, giới thương lưu mới đồn đãi... Đường Miện và Đường Dương phải em ruột cùng cha cùng mẹ, bởi tư chất của hai em cách biệt quá xa. Có điều, khuôn mặt của hai em giống tới bảy, tám phần, cũng khiến tin đồn này tan biến.Tuy Đường Dương lộ vẻ đẹp trai hơn, nhưng về đường nét tổng thể, phần lớn cả hai em đều giống nhau.


      "Chỉ vì lý do đó, Đường Minh Húc từ bỏ Đường gia sao?" Phong Tế vẫn muốn tin tưởng điều này, cũng bởi tư chất của con trai lớn tốt, nên từ bỏ , còn để gánh lấy tiếng xấu làm gia tộc phá sản?


      "Có lẽ, Đường Minh Húc chọn biện pháp đoạn đuôi cầu sinh[1]." Cảnh Thần chút buông tha, tiếp tục , "Mặc dù thay đổi cách thức, thay đổi danh nghĩa, nhưng ít ra, vẫn giữ được cơ nghiệp Đường gia. Mà ván cờ này, từ lúc em và Đường Dương hủy hôn, Đường Húc Mình và Đường Dương bắt đầu ngấm ngầm chậm rãi bố trí. Mặc dù Cảnh thị có chút uy hiếp với Đường gia, nhưng cũng thể thực làm gì Đường gia, nên bọn họ chỉ giữ lại chiêu phía sau thôi."


      [1]Đoạn đuôi cầu sinh: Khi thằn lằn, rắn mối bị thiên địch cắn đuôi hoặc gặp thời điểm nguy hiểm, thường thường tự đoạn đuôi, hấp dẫn chú ý của kẻ thù, thừa cơ chạy trốn, tìm đường sống. Có thể là hi sinh cục bộ, bảo toàn chỉnh thể. Đây là loại kỹ năng tự vệ sinh tồn, cũng có thể gọi là bản năng. (Theo Baidu)


      "Cuộc hôn nhân của Đường Dương và Bạch Yến Vũ, chắc hẳn là đạn tung hỏa mù đầu tiên của bọn họ thuận tay đẩy thuyền. Lúc em từ Mỹ trở về, trước khi chuyện em đính hôn với sắp phơi bày, Đương Minh Húc và Đường Dương cũng biết những chuyện trước kia, tất nhiên có cái bóng của ."


      "Cho nên lúc đầu, bọn họ chỉ chuẩn bị chiêu phía sau, nhưng sau khi em và xác định quan hệ, lại xem chiêu phía sau này là hi vọng. Cảnh thị và Cảnh Phong liên kết, hơn nữa có ông nội ở sau lưng giúp đỡ, chuyện Đường gia thất bại và bị phá sản hoàn toàn xác định, Đường gia đánh cuộc được, nên Đường Dương tiếp tục thuận nước đẩy thuyền cập kè với Bạch Tước Vũ – em Bạch Yến Vũ.”


      "Scandal dễ dàng khiến người ta chú ý, mượn những chuyện xấu đó, Đường Dương hoàn toàn được núp. Người thừa kế Đường gia cũng phải , nên đương nhiên đắm chìm trong ôn nhu hương của mỹ nhân rồi, phải sao." Cuối cùng Cảnh Thần dùng câu này làm lời kết.


      Phong Tế rất tán thành phân tích của Cảnh Thần, nhưng lại tiếp tục cười khổ: "Tiểu Thần, bất kể em có nhiều nữa, cũng chỉ là suy đoán. Trước khi chưa có chứng cứ, chúng ta thể xác định cái gì. Bất quá em yên tâm , chú ý cẩn thận chuyện sau này của Đường Dương và Đường gia, mặc kệ bọn họ chuẩn bị thế nào, giấu sâu thế nào, chỉ cần bọn họ từng có hành động, muốn hoàn toàn giấu, cũng phải chuyện dễ dàng."


      "Có điều tiểu Thần trưởng thành rồi, phải biết rằng, những chuyện lục đục kiểu này, trước đây tiểu Thần thích xen vào." Phong Tế thương ôm Cảnh Thần, chỉ muốn sống cuộc sống hạnh phúc là được, nhưng thực tế lại thể.


      Vì kiếp này Cảnh Thần phải mình, là con duy nhất của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân, là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia, trọng trách người , phải do bản thân gánh vác.


      nỡ đến đâu, đau lòng đến đâu, đây là con đường của Cảnh Thần.


      chỉ Phong Tế có tâm trạng như vậy, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân cũng thế. Ban đầu hai vợ chồng muốn quên tất cả du lịch tuần trăng mật, ra vẫn luôn ở lại bên cạnh Cảnh Thần, cho đến gần năm nay, bọn họ mới bắt đầu mang theo ba đứa nhóc ra ngoài du lịch.


      Bây giờ Cảnh Thần quản lý Cảnh thị rất thành thạo, mà ba đứa nhóc cũng sắp ba tuổi, có thể theo ông bà ngoại thăm thú non sông tươi đẹp của tổ quốc, việc này rất có lợi cho việc khai sáng của ba đứa .


      "Tuy vất vả, nhưng cuộc sống thế này mới ý nghĩa, Tế nhỉ." Kiếp trước, cũng có sắp xếp học tập, giáo dục con cái của mình, nhưng cũng muôn màu muôn vẻ như kiếp này.


      "Tiểu Thần thích là được." Ấn đường nhíu chặt của Phong Tế giãn ra, "Cũng sắp đến ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn của chúng ta rồi, tiểu thần có muốn đâu ."


      "... Có ném bọn Sơ Nhiên cho ba mẹ , làm vậy được đâu?" Cảnh Thần do dự, "Hơn nữa, bây giờ chuyện Đường gia..."


      "Công việc luôn luôn xử lý hết, tiểu Thần thân của ! Chuyện Đường gia xảy ra, cho dù chúng ta phòng thủ cũng vô dụng. Giờ thông tin tiện lợi thế, nếu xảy ra chuyện gì cần chúng ta xử lý cũng cần lo lắng. Huống chi, phải còn ba mẹ và ông nội ư." Phong Tế ngắt lời Cảnh Thần, "Nếu em cảm thấy ngại khi ném bọn Sơ Nhiên cho cha mẹ, chúng ta cứ dẫn chúng theo. Là ba mẹ của ba đứa con, đây cũng là nghĩa vụ của chúng ta. Để bọn chúng theo chúng ta ra ngoài du lịch, cảm giác hoàn toàn khác với theo ba mẹ."


      "..." Cảnh Thần thở dài cái, "Em thể , thuyết phục em rồi, chồng ."


      Từ khi ba đứa nhóc ra đời tới nay, thời gian và Phong Tế gần gũi với ba đứa cực kỳ có hạn, tuy cục cưng vì chuyện này mà xa cách với bọn họ, nhưng nghĩ tới kiếp trước ba đứa kia có thể là được cưng chìu che chở lớn lên, Cảnh Thần lại thoáng áy náy.


      Đều là con của và Phong Tế, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.


      Kiếp này Cảnh Thần sinh hoạt phong phú, nhưng đứa ... cũng thể là chịu khổ, chẳng qua thiếu thốn quan tâm của mẹ thôi. Vì có Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân thương cháu, còn có Phong Hồng Thịnh thường xuyên đến thăm, nên Cảnh Thần rất yên tâm để bọn ở nhà.


      Chờ sau khi giải quyết xong chuyện Đường gia, nên tìm chút thời gian ở bên bọn chúng mới được. Cảnh thị cơ bản vào quỹ đạo, bất kể là quản lý hay nhân viên cấp thấp dưới trướng Cảnh Thần đều quen thuộc cách thức quản lý và cách làm việc của , có lẽ... cho dù thường xuyên tăng ca như trước nữa, cũng có vấn đề gì lớn.


      Tất nhiên, Cảnh Thần cũng cầu Phong Tế cùng làm thế, bởi con đường trưởng thành của con, ắt thể thiếu diện của cha!


      Bất quá trước khi làm chuyện này, vẫn nên chọn nơi du lịch kỷ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ trước, mặc dù lần trước bọn họ tới trang trại vườn hoa của Lam Phong cũng rất tuyệt, nhưng thích hợp cho trẻ con lắm.
      Last edited by a moderator: 23/3/16
      chau007153, miu901, hargane18712 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 38

      Sau khi tiễn vợ chồng Catherine và Eide, còn có con trai bọn họ , cuối cùng hai vợ chồng Cảnh Thần quyết định dẫn ba đứa Bắc Kinh chơi vòng. Tuy ba đứa còn , nhưng giáo dục đôi với giáo trình. Kiến thức liên quan tới quốc gia, lòng nước, và liên quan tới bản thân là người Trung Quốc.


      "Lại , du lịch du lịch, chỉ có hai vợ chồng cậu mới phiền phức như vậy." Trong phòng làm việc của Phong Tế, Lam Phong tao nhã ngồi ghế salon, dáng dấp nghiệt nhưng toàn thân toát ra khí khái khiến người ta tuyệt đối thể hiểu lầm là phụ nữ, lấy chùm chìa khóa trong ngực đặt lên bàn trà, "Phong Tế, chìa khóa cậu cần tôi đưa rồi, đừng tôi phải bạn chí cốt nhé."


      "Cảm ơn." Phong Tế ngồi đối diện cười cười, cất chìa khóa .


      Nhà Lam Phong làm bên bất động sản, căn bản đều có căn biệt thự ở hai thành phố lớn nhất nhì Trung Quốc, cho nên bình thường mấy em muốn ra ngoài du lịch, đều tìm mượn nhà ở. Mặc dù khách sạn tệ, nhưng vẫn thiếu vài phần ấm áp, dù sao biệt thư Lam gia luôn thuê người hầu trông nom, sợ tới rồi còn phải dọn dẹp.


      "Cậu xem các cậu chỗ nào du lịch được, lại cố tình chọn lúc này thủ đô." Lam Phong bĩu môi, "Còn Hải Thiên bên đây sao, sợ Đường gia giở trò hả?"


      Phong Tế nở nụ cười sâu xa: "Cũng vì chuyện Đường gia, nên tôi và tiểu Thần mới cần nghỉ phép bây giờ."


      Nếu và tiểu Thần rời hỏi thành phố Hải Thiên, độc thủ đứng sau lưng kia rất có thể tiếp tục nấp, nếu quả thực là người bọn đoán.


      "Gần đây Nhan Tứ hơi bận, nghe ta trở về." Lam Phong bưng tách trà lên nhấp ngụm, ung dung sang chuyện khác.


      Nghe vậy, Phong Tế liền nhíu mày: " ta trở về? Nhan Tứ, cậu ấy..."


      "Nếu cậu ấy bước ra được tốt." Lam Phong nhịn được thở dài hơi, "Cậu xem việc này hơn mười năm rồi, cậu ấy cần gì cứ canh cánh trong lòng. Cậu cũng kết hôn sinh con, mà cậu ấy vẫn hãm mình trong đó, aizz."


      Khóe mắt Phong Tế co quắp, cái gì mà kết hôn sinh con. Tuy trước đó luôn lãnh đạm với phụ nữ, thậm chí còn bị đồn là gay, nhưng cũng đâu khoa trương như Lam Phong chớ. Đâu phải ai, mà là người cần từ đầu chí cuối chỉ có người thôi.


      "Tôi này Lam Phong, cậu muốn Nhan Tứ cứ việc, nhưng đừng lôi kéo tôi vào."


      Lam Phong liếc nhìn Phong Tế, cái nhìn phong tình ấy nếu là đàn ông bình thường, ước chừng tuyệt đối chịu nổi, đáng tiếc, Phong Tế phải đàn ông bình thường, hai người quen biết nhau sắp hai mươi năm, đều hiểu đối phương.


      "Nhắc tới mới , hôm nay chị dâu ở đây, Phong Tế cậu mau tiết lộ chút, cậu hoàn toàn gần nữ sắc, sao lại coi trọng chị dâu hử. Lúc đó, hình như chị dâu vẫn còn là vị hôn thê của Đường Dương?"


      Thực ra, Nhan Tứ và Lam Phong thắc mắc vấn đề này nhiều năm, đáng tiếc, mỗi lần hỏi phải bị Phong Tế kéo vòng thái cực, cũng cười đáp. Bọn họ thực chả biết rốt cuộc Phong Tế thích Cảnh Thần chỗ nào, tuy thông minh, dáng dấp tệ, nhưng nếu chỉ là như vậy, cũng chẳng phải chưa từng xuất bên cạnh Phong Tế. Nhưng cuối cùng Phong Tế lại thích Cảnh Thần.


      , Phong Tế chỉ thích Cảnh Thần, mà Cảnh Thần. Trước giờ Phong Tế thích chen vào những chuyện phức tạp kia của giới thượng lưu, tính toán từng chút với Đường Dương và Đường gia, để hai nhà Cảnh - Đường hủy hôn, sau đó tính toán cho Bạch Yến Vũ và Đường Dương kết hôn.


      "Cậu có tin vào kiếp trước kiếp này , Lam Phong?" Phong Tế gỡ mắt kính gọng vàng mặt xuống, mắt phượng hẹp dài nhìn Lam Phong, rất nghiêm túc , "Tiểu Thần, là người vợ kiếp trước của tôi."


      ".... Khụ khụ!" Sau khi trầm mặc hồi, Lam Phong ho khan kinh thiên động địa, hồi lâu sau, mới dùng giọng hơi khàn khàn : "Kiếp trước... Phong Tế, cậu đùa vui tí nào!"


      Phong Tế cười cười uống trà, thèm nhắc lại. Mặc kệ Lam Phong có tin hay , thực . Kiếp này, Nhan Tứ và Lam Phong là em của , cho dù có liên hệ máu mủ, nên mới chọn lúc này . Bất quá cũng biết, tùy tiện thế, rất có thể Lam Phong nghĩ đùa.


      Mà đó cũng là kết quả mong muốn.


      Xuyên qua, sống lại, đều quá mức khó bề tưởng tượng. Bí mật này, chỉ có thể hai người Phong Tế và Cảnh Thần biết mà thôi, nếu để người khác biết, ai biết có hậu quả gì.


      "Được rồi, tôi dây." Sau khi Lam Phong dùng khăn giấy lau xong, bèn chậm rãi đứng lên, "Cậu cứ yên tâm du lịch với chị dâu, Nhan Tứ và Đường gia tôi giúp cậu giám sát."


      Phong Tế gật đầu, những lúc thế này, cần phải cảm ơn, vì bọn họ là em.


      Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Phong Tế thở dài đến bên cửa sổ đứng.


      Nhìn dòng xe và dòng người tấp nập bên dưới, Phong Tế nhắm nghiềm mắt tựa vào cửa sổ.


      Hy vọng, phải như và tiểu Thần nghĩ mới tốt.


      ***


      Thời gian mười ngày du lịch kết thúc, Phong Tế và Cảnh Thần dẫn ba đứa trở về biệt thự ven biển của Cảnh gia, hai người hoàn toàn nắm ì ra đó, ngay cả ngón tay cũng buồn nhúc nhích.


      Nằm giường, Cảnh Thần vô cùng hối hận, sớm biết vậy, nên nghe theo lời Phạm Niệm Chân, dẫn cả bảo mẫu riêng của ba đứa nhóc kia theo. Vì muốn làm tốt trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ, nên vợ chồng Cảnh Thần chẳng dẫn ai cả, hai người và ba đứa cứ thế lên đường. Kết quả ai ngờ ba đứa nhóc là thời điểm hoạt bát hiếu động, hai vợ chồng hoàn toàn đủ tinh lực đối đầu với ba đứa!


      Đối với vợ chồng Cảnh Thần mà , lần này chẳng phải nghỉ ngơi nghỉ phép gì, ngược lại còn mệt hơn làm. Kiếp trước, hai người cũng từng du lịch với con mình, nhưng vì tuổi tác của ba đứa chênh lệch nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau, nên hai người lớn có thể nghỉ ngơi chút.


      Do đó, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người mà!


      Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cuối cùng, Cảnh Thần chậm chạp trở lại công ty làm việc. Phong Tế trở lại Cảnh Phong trước đó ngày, chẳng phải muốn nghỉ ngơi thêm ngày, bởi vì nhận được tin tức, Đường gia có hành động. Ở nhà có Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân tiện xử lý lắm, nên tới công ty tốt hơn.


      Thực ra, Đường gia tính là có hành động lớn gì, chẳng qua Đường Minh Húc chính thức trục xuất Đường Dương ra khỏi nhà họ Đường. Tin tức này khiến nhiều người khỏi khiếp sợ.


      Đường gia vì Đường Miện mà Đường thị phá sản cách đây lâu, Đương Minh Húc lại trục xuất con trai út của mình ra khỏi nhà họ Đường! Người sáng suốt đều biết, Đường Dương có năng lực hơn Đường Miện, mà Đường gia tại bị tổn thương có thể là tương đối nguy hiểm, còn trục xuất Đường Dương, là vì lý do gì?


      Chẳng lẽ chuyện Đường thị phá sản do Đường Dương động tay động chân?


      Rốt cuộc Đường Dương muốn bị ông tầm thường của mình chèn ép, nên mới ra tay?


      Bất luận là ai, cũng khiến mọi người tò mò ngớt.


      Tuy chuyện Đường gia ảnh hưởng gì tới Cảnh Phong và Cảnh thị, nhưng sao Phong Tế có thể yên tâm được. Vì thế trước đó xem số tư liệu Nhan Tứ gửi, sau khi lại bảo điều tra thêm vài việc, chỉ có thể bội phục Đường Minh Húc dám ra tay tàn nhẫn vậy.


      "Cho nên, Đường Miện và Đường gia chỉ là quân cờ bị Đường Minh Húc và Đường Dương vứt bỏ?" Sau khi Lam Phong xem xong tư liệu Phong Tế chỉnh lý lại kết luận, "Lão già Đường gia này xuống tay độc , những người khác đều bị ông ta vứt bỏ, chỉ để bảo vệ đứa con trai út của mình. Bất quá, vì sao ông ta lại phải làm thế?"


      "Chắc kiêng kỵ tôi và Cảnh Thần." Phong Tế tựa lưng vào chiếc ghế ông chủ, hơi cúi đầu, cười như cười nhìn tài liệu bàn làm việc, liên tục xoay bút trong tay, "Tuy tôi và Cảnh Thần làm gì Đường gia, nhưng ràng ông ta... dám tin bọn tôi. Trước đó, Cảnh Thần lại từng nhờ ba đứng ra liên lạc với Đường Minh Húc, cầu Đường Dương thể trở thành người thừa kế Đường gia. Nên lão già này mới làm vậy."


      "Nếu là tôi... tôi cũng yên tâm." Lam Phong trợn mắt, lại ảnh hưởng tới hình tượng của chút nào, "Phong Tế cậu trông nhã nhặn thế, nhưng thực tế, cậu là hạng người gì, cả thương trường ai cũng biết. Người sáng lập tập đoàn Cảnh Phong bụng dạ nham hiểm, hồ ly Phong Tế. Tuy mấy năm nay, cậu ra tay với Đường gia, cũng chỉ vì Đường Dương có địa vị gì ở nhà họ Đường."


      "Phong Tế lòng dạ hẹp hòi mọi người đều biết." Lam Phong cười cười, nhướng mày tiếp, "Nếu Đường gia giao cho Đường Miện, sớm muộn gì cũng suy tàn. Bất quá lão già Đường gia vẫn cho Đường Miện cơ hội, đáng tiếc, lần này chỉ biết nắm bắt, mà còn liên lụy tới Đường thị. Do đó, Đường Dương mới có thể ôm phần lớn tài chính và mối giao thiệp của Đường gia rời . Có điều, phải ai cũng ngu ngốc, ít ra, mấy em của lão Đường đều từ bỏ ý đồ."


      "Cho nên, kết cuộc này của Đường gia là xấu hay tốt, ai dám đoán được." Phong Tế .


      "Cậu tính sao?" Lam Phong tin chắc, Phong Tế để Đường Dương phát triển, dù sao mối hận giữa bọn họ lớn cũng lớn, nhưng , tuyệt đối thể nổi.


      Phong Tế giơ nhếch môi, đặt bút xuống, khoanh tay trước ngực, "Tạm thời, tôi làm gì hết."


      "Gian thương." Lam Phong cũng xem xong tài liệu để xuống, nâng tách trà lên uống ngụm.


      "Cảm ơn khen." Phong Tế hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút vô lại và gợi cảm.


      "Ai thèm khen cậu." Lam Phong cười mắng tiếng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, giọng rất bất đắc dĩ, "Nếu cậu vội xử lý chuyện Đường Dương, nghĩ cách giúp Nhan Tứ tay ."


      "..." Phong Tế có chút nên lời, cuối cùng : "Cậu cho rằng tôi vạn năng hả? Khúc mắt trong tình cảm kiểu này, cho dù chúng ta là em thân thiết nữa, cũng thể xen vào. Nếu bọn họ tự mình bước ra, giải quyết được, chúng ta có làm gì cũng vô dụng."


      Lam Phong thở dài, cười khổ: "Những điều cậu tôi đều hết, nhưng cứ mặc kệ Nhan Tứ như vậy, tôi làm được. tại, cậu ấy ngoại trừ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cậu giao, suốt ngày mua say trong quán bar, uống say như chết. Làm thế giải quyết được vấn đề, chỉ khiến sức khỏe cậu ấy càng ngày càng xuống dốc."


      Phong Tế hơi nhíu mày, biết từ sau khi kia trở về, tình huống của Nhan Tứ tốt lắm, nhưng ngờ lại kém tới mức như Lam Phong .


      "Chỉ vì loại phụ nữ kia, Nhan Tứ lại..."


      Lời cuối cùng vẫn nuốt xuống, bởi Nhan Tứ là em của Phong Tế, cho dù chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cũng nặng lời nổi.
      Last edited by a moderator: 25/3/16
      Jin292, miu901, hargane18711 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 39

      "Giống như cậu , trong mắt người tình biến thành Tây Thi." Lam Phong nhún vai, "Cậu xem, trong mắt cậu, chẳng phải tồn tại của chị dâu vô cùng đặc biệt à."


      Khóe môi Phong Tế cong lên biến thành độ cong khi đối mặt với người bình thường, giọng cũng mang theo mấy phần lạnh lùng: "Lam Phong, đây là lần đầu tiên, nên tôi bỏ qua, về sau tôi hy vọng nghe thấy cậu đánh đồng tiểu Thần với loại phụ nữ đó."


      Cái loại vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ vì hôn phu của mình, cuối cùng ly hôn rồi lại quay về tìm người bị ta vứt bỏ, nghiệp người đó có thành tựu, còn là vị hôn phu hai bàn tay trắng nữa.


      Hạng phụ nữ này cũng chỉ có mỗi Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn thông suốt mới có thể mê muội thôi. Chờ Nhan Tứ hoàn toàn thức tỉnh... Đáng tiếc, biết khi nào người đàn ông hơi chính trực này mới thức tỉnh.


      Lam Phong nhướng mày, cười như cười : "Phong Tế, cũng chỉ có cậu mới Nhan Tứ chính trực."


      Làm bạn bè hơn mười năm, nhìn nét mặt lẫn nhau có thể đoán được đối phương nghĩ gì, nên Lam Phong chút do dự muốn nôn. Thám tử tư am hiểu việc điều tra lý lịch riêng tư như Nhan Tứ có thể chính trực sao?! ra tuyệt đối chẳng có ai tin, cho dù vẻ ngoài trông rất thô kệch và trung hậu.


      Bất quá đối ngoại, Nhan Tứ đảm nhiệm chức trưởng bộ phận bảo an ở tập đoàn Cảnh Phong, kiểu này tương tự với tập đoàn tổ chức tình báo thuộc quyền sở hữu cá nhân thể cho người ngoài biết, nên những người quen biết đúng là có thể cho rằng Nhan Tứ chính trực.


      Lúc trước nhà Nhan Tứ gặp chuyện may, vị hôn thê cứ thế hủy hôn với , rồi lấy tốc độ nhanh nhất gả cho Hoa kiều nước ngoài. Đáng lẽ dĩ tốt nghiệp đại học xong tính tiếp tục đào tạo chuyên sâu để tiếp nhận nghiệp gia đình, kết quả nghiệp gia đình còn, vị hôn thê cũng mất.


      Lúc này Phong Tế và Lam Phong đều ở Mỹ, Nhan Tứ cũng muốn tìm hai người bạn thân giúp đỡ, cứ như vậy chọn nhập ngũ. Về sau ở quân đội biểu rất tốt, lại tiến vào bộ đội đặc chủng làm vài năm, cuối cùng vì bị thương trong lần làm nhiệm vụ thể xuất ngũ.


      Mà lần bị thương đó, vừa vặn Nhan Tứ tiếp nhận điều trị tại bệnh viện Phong Tế. Sau khi biết em xảy ra chuyện thế này, Phong Tế và Lam Phong hung hăng mắng trận, cuối cùng, xuất ngũ xong sắp xếp đến Cảnh Phong làm việc.


      Vì Nhan Tứ từng là bộ đội đặc chủng, nên rất thông thạo những chuyện điều tra. Mà thu thập tình báo cũng là chuyện rất quan trọng, giao cho Nhan Tứ, Phong Tế và Lam Phong đều yên tâm.


      Lam Phong và Phong Tế giống nhau, đều là con trai út muốn vì nghiệp gia đình mà trở mặt với người nhà, Lam gia là gia tộc bất động sản của Trung Quốc. Thành tích theo Phong Tế tạo ra, người nhà họ Lam thể phủ nhân, nếu sao Lam Phong có thể độc thân tới tận bây giờ.


      Bất kể là bề ngoài hay bối cảnh, Lam Phong đều phù hợp với tiêu chuẩn rùa vàng, nhưng bởi vì làm ra nghiệp của mình nên cần quan hệ thông gia. Chẳng qua khác với Phong Tế trước khi tìm được Cảnh Thần đều thèm đếm xỉa phụ nữ, nhưng cũng tiếp xúc quá nhiều. Từng có kinh nghiệm đương, đáng tiếc, cuối cùng vẫn thành công. Ngoại trừ có khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ mấy phần, mà còn vì tính cách .


      Trong thế giới hoạt hình, đàn ông phúc hắc rất được hoan nghênh, nhưng ở thực, tồn tại của loại đàn ông này, đông đảo phụ nữ đều trách kịp. Ở chung với mình, còn phải đề phòng tính toán mình, phải quá mệt mỏi sao?!


      Nên Lam Phong vẫn còn độc thân đến tận bây giờ. Mặc dù mẹ rất sốt ruột, nhưng cũng ép buộc , vất vả lắm mới có con trai cần vì gia tộc mà đám cưới, nên để bản thân tìm hạnh phúc thuộc về mình mới tốt.


      Dưa hái xanh ngọt.


      "Nhan Tứ vốn là người chính trực, trước giờ cậu ấy biết mưu tính." Phong Tế thản nhiên .


      Cũng vì tính cách này mà vị hôn thê trước kia sau khi ly hôn mới trở lại tìm . Quản lý bộ phận bảo an của tập đoàn Cảnh Phong, trong những thành viên hội động quản trị của tập đoàn Cảnh Phong, người phụ nữ kia biết Nhan Tứ vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, sao có thể trở về tìm chứ.


      Đáng tiếc, năm đó ‘ ta’ rời , người sáng suốt đều biết là nguyên nhân gì, nên... Lời dối rất dễ bị vạch trần, chẳng qua Nhan Tứ làm vậy. gặp ta, nhưng vẫn bỏ xuống được.


      "Có điều, cũng cần lo lắng quá, nếu cậu ấy gặp ta, cho thấy cậy ấy cần ít thời gian chữa thương thôi." Phong Tế khẽ híp mắt cười : "Nếu Nhan Tứ thực thoát ra được, để phụ nữ kia hoàn toàn biến mất cũng là lựa chọn tốt. Trực tiếp khiến mầm họa làm tậm trạng Nhan Tứ rối loạn biến mất, giải quyết triệt để vấn đề."


      Lam Phong nghe vậy cũng cười cách nghiệt, thương trường, có số việc cách nào giải quyết bằng thủ đoạn bình thường, do đó mặc dù bọn họ thích, cũng từ chối sử dụng số thủ đoạn.


      "Lam Phong, chuyện Đường Dương gần đây cậu nhớ chú ý chút, nếu theo quỹ đạo, chắc chắn 70% ra tay với Cảnh Phong và Cảnh thị, phải đối nghịch trực diện, mà núp trong bóng tối kéo chân sau, giống như làm với Đường thị." Phong Tế lấy mắt kính trước đó để bàn làm việc, gõ lên laptop.


      "Yên tâm , Cảnh Phong chỉ có mỗi mình cậu đâu." Lam Phong gật đầu, chuẩn bị rời công ty thăm Nhan Tứ chút. Mặc dù biết có chuyện gì, nhưng là bạn bè, vẫn có cách nào mặc kệ . Phong Tế ngừng bận rộn chuyện công ty, còn có vợ và ba đứa con trong nhà cần , do đó vẫn hai gã độc thân bọn họ quan tâm lẫn nhau là được.


      ****


      Nhà lớn Đường gia.


      Đường Minh Húc trầm tĩnh ngồi ở chủ vị nhìn người nhà họ Đường bên dưới có vẻ mặt bất thiện, thấp giọng thảo luận cái gì đó. Đối với việc Đường Dương bị trục xuất khỏi Đường gia, những người này đều có nhiều ý kiến, có điều bọn họ càng thích Đường Minh Húc và Đường Miện bị trục xuất hơn!


      Tư khi Đường Minh Húc trở thành chủ nhân Đường gia, bọn họ đều ở dưới cơ ông ta. Trước đây cũng thôi, bởi Đường gia dưới dẫn dắt của Đường Dương có thể là phát triển ngừng, nhưng bây giờ Đường Miện xuất điểm yếu lớn thế, chỉ để Đường thị phá sản, mà còn để tài sản Đường gia cũng co rút lại.


      Lúc này Đường Minh Húc quyết định trục xuất Đường Dương mặc dù mọi người đều nghi ngờ, nhưng sâu nghiên cứu. Mất người phân chia tài sản Đường gia, đối với bọn họ mà , là chuyện tốt.


      "Cho nên mọi người nghĩ kỹ phải làm sao chưa?" Đường Minh Húc rất lạnh nhạt hỏi.


      Đường Miện ngồi bên phải ông ta, nhìn ông ta cái, rồi yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu chờ đơi quyết định của gia tộc.


      Mà Đường Minh Húc vừa xong, từng người bên dưới bắt đầu sôi sục gì đó, khiến cả phòng ồn như cái chợ. Đối mặt cảnh tượng thế này, Đường Minh Húc vẫn cười nhạt uống trà, mấy chục năm nay, đối diện với những người như rồng leo, làm như mèo mửa[1] này, ông ta chán ghét từ lâu.


      [1] như rồng leo, làm như mèo mửa: Mèo mửa ậm oẹ mới mửa và mửa lầy nhầy mỗi nơi ít, chứ gọn chỗ. khéo đẹp đẽ như rồng leo, mà làm bẩn thỉu nhơ nhớp, lây nhầy kéo lê ra như mèo mửa. Câu này đại ý chê người làm kịp với cách ăn .


      Lần này, ông ta tốn mấy năm, lặng lẽ chuyển phần tài sản và mối gia thiệp của Đường gia cho Đường Dương, đây coi như kế sách rút củi dưới đáy nồi của Đường Minh Húc. Đường gia, trông nở mày nở mặt, nhưng thực ra, sớm vì người nhà họ Đường quá nhiều mà gánh vác nặng nề.


      Nếu Đường Dương thực kết hôn với Cảnh Thần, để Cảnh thị biến thành Đường thị, chừng còn có cơ hội. Đáng tiếc, Đường Dương nhất thời tính sai bước, quá tự tin với tình cảm của Cảnh Thần dành cho , lúc Cảnh Thần bị thương ở bên cạnh, ngược lại còn giận dỗi với .


      Nếu chỉ vậy cũng sao, đằng này, bác sĩ điều trị cho Cảnh Thần là Phong Tế, con trai út của nhà họ Phong, dựng nghiệp bằng hai tay trắng sáng lập ra tập đoàn Cảnh Phong. Mà Phong Tế này lại có hứng thú với Cảnh Thần, cuối cùng còn . Nên Đường Dương bị tam chấn hạ knock out, việc giải trừ hôn ước trở thành sai lầm.


      Trong mắt Đường Minh Húc, tuy Đường Dương và Bạch Yến Vũ mập mờ được hay cho lắm, nhưng đàn ông mà, ai trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài chứ, người chồng mẫu mực vợ con như Cảnh Hoằng Hi phải có, chẳng qua quá ít ỏi thôi. Đáng tiếc, Cảnh Thần là con Cảnh Hoằng Hi, nên sai lầm này của Đường Dương cũng bị phóng đại lên vô cùng.


      Sau đó, Đường gia từng bước tới ngày hôm nay, trong thời gian phát triển thể đến công lao của Đường Minh Húc. Nhưng sau khi biết Phong Tế và Cảnh Thần kết hôn, trong lòng Đường Minh Húc lại tiếp tục bất an. Nhất là sau khi Cảnh Hoằng Hi tìm ông ta, cầu Đường Dương được thừa kế Đường gia, ông ta mới biết tại sao Cảnh gia ưa Đường Dương vậy.


      Đúng là con trai ngoan của ông ta!


      Dẫn phụ nữ làm tổn thương vị hôn thê của mình đến nhà chính Cảnh gia nhận lỗi, kết quả làm đến mức giống như nhận lỗi, mà giống tới cửa đòi công đạo. Hại người ta bị thương chẳng những chịu trách nhiệm, mà còn chạy trốn! Đường Dương, con trai ông ta dẫn người phụ nữ thế này nhận lỗi, cảm thấy bản thân sai, chẳng qua lúc đó nhất thời bị dọa sợ thôi!


      Khi ấy, tuy vết thương của Cảnh Thần nghiêm trọng lắm, nhưng Cảnh Hoằng Hi cũng có , vết thương mà lệch chút, hay sâu hơn chút, Cảnh Thần rất có thể trở thành người thực vật hoặc tàn tật. Bộ phận đại não tinh vi như vậy, nếu hơi vô ý tạo thành tổn thương rất lớn!


      Cảnh Hoằng Hi chỉ cho Đường Minh Húc biết này, ông còn mang chứng cớ bày trước mặt ông ta, nên ông ta thể để Đường Miện trở thành người thừa kế. Cũng chính lúc này, ông ta quyết định, để Đường Dương từ từ núp phía sau màn, tham gia vào công việc của Đường gia nữa. Đồng thời chậm rãi lặng lẽ chuyển tài sản riêng của ông ta, còn có phần tài sản của Đường gia cho , để bắt đầu từ số .


      Mà lúc này vì muốn che giấu bản thân, nên Đường Dương thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận em vợ Bạch Tước Vũ làm nhân tình. Có ta làm bình phong, xử lý rất nhiều chuyện càng tiện lợi hơn.


      Huống chi ở bên Bạch Tước Vũ, Đường Dương chỉ nhận được khoái cảm cấm kỵ loạn luân, mà tướng mạo của Bạch Tước Vũ cũng rất hợp gu .


      Cứ thế, Đường Dương lợi dụng Đường Minh Húc giao tài sản cho , núp phía sau màn mời người quản lý thành lập công ty mới. Nếu chuyện Đường gia quá mức kỳ quái, Đường Dương nhất thời mềm lòng để lộ chân tướng với Bạch Tước Vũ theo nhiều năm, chừng kế hoạch của và Đường Minh Húc cũng thành công rồi.


      Chỉ vì sợ Phong Tế và Cảnh Thần bỏ qua cho Đường gia, nên Đường Minh Húc mới làm thế, lại nghĩ rằng, cũng vì suy nghĩ vòng vèo của ông ta và Đường Dương, mới có thể khiến Phong Tế càng thêm chú ý bọn họ. Vốn Đường Dương chỉ là vị hôn phu tiền nhiệm của Cảnh Thần mà thôi, căn bản tính là gì, cùng lắm chỉ muốn Đường Dương sống quá tốt, chĩa mũi nhọn vào Đường gia làm chi.


      Nhưng tại hoàn toàn khác biệt.
      Last edited by a moderator: 28/3/16
      Jin292, hargane187, Chocopie1079 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 40

      Đường Minh Húc và Đường Dương ngàn tính vạn tính, thậm chí còn từ bỏ huyết thống gia tộc mình, lại ngờ, đối với Phong Tế, đối tượng nhắm vào chính là Đường Dương. Đường gia ra sao có quan hệ gì với , nhưng còn Đường Dương... Nếu an phận thủ thường tùy tiện nhảy nhót, Phong Tế động vào .


      Nhưng hết lần này tới lần khác, con người có cách nào khống chế dục vọng của mình.


      Từng nắm giữ, muốn dễ dàng mất . người từng đứng cao chỉ điểm giang sơn, đâu dễ dàng buông tha tất cả cam tâm tình nguyện trở lại tầng dưới chót nhất, biến thành hai bàn tay trắng chứ.


      Đường Minh Húc khẽ híp mắt, nhìn đám người Đường gia bên dưới thảo luận ồn ào, mặt đỏ tới mang tai, còn Đường Miện ngồi bên cạnh ông ta, lại câu nào. Nếu hổ thẹn, ông ta chỉ hổ thẹn với đứa con trai lớn của mình. Bất quá, cho dù còn là người thừa kế của nhà họ Đường, ít nhất người làm cha như ông còn có thể đảm bảo Đường Miện cần phải lo áo cơm.


      Có điều đám người Đường gia bên dưới…


      Mấy chục năm qua, từ khi cha ông ta bắt đầu, tất cả tài sản của Đường gia đều do cả nhà bọn họ tạo nên, mà nhóm người này, chính là quỷ hút máu của nhà họ Đường! Cho tới bây giờ chỉ biết khoa tay múa chân, lại chịu cống hiến gì cho Đường gia. Nguyên nhân Đường Minh Húc ông ta chọn con đường đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng này, cũng tại đám người kia.


      Đám người nhà họ Đường này chỉ biết đồng cam, chứ thể cộng khổ!


      trào phúng và khinh miệt trong mắt được che giấu rất kỹ, Đường Minh Húc hắng giọng cái, đợi mọi người yên tĩnh lại, mới chậm rãi : "Vậy, dưới tình huống tại, mọi người có tính toán gì ?"


      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ông cụ mặc trang phục đời Đường có mặt mũi rất hiền lành lên tiếng: "Minh Húc à, mọi người đều biết mấy chục năm nay, con và cha con cống hiến ít cho Đường gia, nhưng chuyện lần này thiệt hại quá lớn. Đường thị trực tiếp tuyên bố phá sản, những sản nghiệp khác của nhà họ Đường chúng ta mặc dù có, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào Đương thị, giờ, aizzz..."


      "Bác hai, bác muốn gì, cứ thẳng ." Đường Minh Húc mở mắt, nhìn ông cụ nhàn nhạt .


      "Minh Húc, việc này..." Ông cụ hơi do dự, cuối cùng ông cụ ngồi bên cạnh ông ta vừa nhìn liền biết có tính cách nóng nảy trực tiếp lên tiếng.


      " hai, nếu thấy ngại, để em , dù sao trước nay em cũng chẳng sợ mất mặt!" Sau khi với ông cụ xong, ông cụ mặc âu phục xám tro xoay đầu nhìn Đường Minh Húc, "Minh Húc, coi như chú nhìn con lớn lên, biết con lúc nào cũng cẩn trọng tận tâm tận lực. Nhưng thiệt hại lần này quả quá lớn, Đường thị phá sản rồi! Sản nghiệp trụ cột của nhà họ Đường chúng ta còn, con cảm thấy con nên gánh trách nhiệm hả?"


      "Chú út, nếu con nhớ lầm, chính vì muốn gánh trách nhiệm, nên con mới trục xuất Đường Dương nhỉ?" Mọi cử động của Đường Minh Húc đều rất thản nhiên, có lẽ vì ông ta có đường lui, nên mới có thể bình tĩnh thế.


      "Chuyện này liên quan gì tới Đường Dương! Tất cả mọi thứ trước đó của Đường thị phải do con và Đường Miện phụ trách sao? là gia chủ đương nhiệm, là người thừa kế tương lai, biết làm việc , xảy ra chuyện còn để con trai út, em trai mình gần như rảnh rỗi ở nhà chịu trách nhiệm!" Ông cụ được Đường Minh Húc gọi là chú út giận tái mặt, giễu cợt .


      Đường Miện giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn tiếp tục ngồi ở đó, lời. Cho dù bây giờ , lần hợp tác với gia tộc White này thực ra do Đường Dương đề cập trước, có ích lợi gì? Tình huống bây giờ vậy, còn có thể làm thế nào?


      Huống chi, hình như ba và em trai sắp xếp chuyện gì đó, ngoại trừ phối hợp còn có thể làm gì?


      Đường Miện gần bốn mươi tuổi, quen với cuộc sống giàu có Đường gia dành cho từ lâu, nếu mất , bản thân cũng có năng lực duy trì cuộc sống như vậy. bên là ba và em trai tính toán thâm sâu, bên là người nhà họ Đường vô cùng hung ác, nên chọn thế nào, Đường Miện là người ràng nhất.


      Do đó, đối mặt với tình huống như vầy, tiếp tục giữ im lặng mới là việc nên làm.


      "Thế chú út cảm thấy nên làm sao?" Đường Minh Húc đan hai tay vào nhau, khuỷu tay đặt bàn hội nghị, khóe môi nở nụ cười tao nhã, khiến người ta cảm thấy như được gió xuân gột rửa.


      "Hừ!" Ông cụ dùng mũi hừ tiếng, "Đường thị xảy ra lỗi lầm lớn vậy, con làm gia chủ và con trai con làm người thừa kế, chẳng lẽ biết chịu trách nhiệm hả? Đuổi Đường Dương ra khỏi Đường gia có ích gì, các con phải..." Đột nhiên ông ta lắc lắc tay, với ông cụ mặc trang phục đời Đường bên cạnh, " hai, kéo áo em làm gì! Vốn chính là thế, lẽ nào Đường Minh Húc và Đường Miện nên chịu trách nhiệm à, bảo bọn chúng rời khỏi Đường gia mới đúng!"

      "Em trai!” Ông cụ mặc trang phục đời Đường đứng dậy lớn tiếng quát ông cụ mặc âu phục ngừng lại, sau đó nhìn Đường Minh Húc ngồi ở chủ vị, nét mặt vẫn rất bình thản, "Minh Húc, con đừng trách chú con, chẳng qua Đường thị phá sản như vậy, nhất thời thể tiếp nhận. Con biết mà, tay mọi người đều có cổ phần của Đường thị, kết quả lại thành ra thế này..."


      "Bác hai, bác ngồi xuống ." Đường Minh Húc giơ tay lên cái, đợi ông cụ ngồi xuống mới tiếp, "Thực ra con biết, những gì chú út vừa hẳn là phần lớn suy nghĩ của người ngồi đây." Nhìn mọi người bên dưới vì lời này mà thoáng đứng ngồi yên, ông ta nhếch môi, "Kỳ thực, đây cũng là cách giải quyết. Đường thị phá sản, khiến tất cả mọi người thiệt hại nặng nề, con và Đường Miện cũng khó thoát tội."


      "Cho nên, trước hết cứ để Đường Dương rời khỏi Đường gia, vì lần hợp tác này, ban đầu do nó và..." Ý vị sâu xa nhìn chú út cái, Đường Minh Húc tiếp, "Đường Kiều gả đến gia tộc White như . Đường Kiều lập gia đình rồi, được tính là người nhà họ Đường nữa, nên con chỉ có thể trừng phạt Đường Dương trước."


      Nghe được lời này, chú út ban nãy còn rất oán giận bất mãn cuối cùng cũng thu liễm chút, bởi vì Đường Kiều phải ai khác, chính là cháu của ông ta. Đến tận bây giờ, ông ta mới nhớ, ban đầu hợp tác, ông ta giơ hai tay tán thành, thậm chí còn trợ giúp phen. Nếu quả phải truy cứu trách nhiệm Đường thị phá sản, ông ta cũng chạy thoát !


      Trước đó ông ta chỉ mới nghĩ làm sao kéo hai cha con Đường Minh Húc xuống đài, lại quên mất vụ này! Khi nãy ông ta ăn công kích thế, Đường Minh Húc kéo ông ta xuống nước luôn chứ? Thấp tha thấp thỏm nhìn Đường Minh Húc, sau khi đối mặt với ánh mắt sáng ngời cười như cười, chú út cúi đầu gì nữa.


      Thấy mọi người đều rất yên tĩnh, Đường Minh Húc híp mắt tiếp tục : "Tuy Đường Dương bị trục xuất, nhưng con và Đường Miện mới là người xác nhận cuối cùng và người thực hành lần hợp tác này, nên chúng con hẳn phải gánh vác trách nhiệm."


      Vừa dứt lời, Đường Minh Húc lấy con dấu ra đặt lên bàn: "Đây là con dấu chủ nhân Đường gia mới có thể nắm giữ, được truyền từ đời cụ tổ tới nay, tại tôi giao ra đây."


      "Minh Húc!"


      "Ba!"


      "Gia chủ!"


      Có người mừng thầm, có người hoảng hốt lo sợ, nhưng trong đó chỉ có Đường Miện mới thực vừa khiếp sợ vừa lo lắng. Thu hết nét mặt mọi người vào mắt, Đường Minh Húc mỉm cười: "Xảy ra sai lầm lần này, Minh Húc chỉ có thể tạm biệt chức gia chủ để tỏ ý xin lỗi."


      Chỉ thấy hai mắt mọi người kể cả ông bác hai trước mặt còn rất đường hoàng đều tỏa sáng, Đường Minh Húc cười nhạt: "Ngoài ra, tôi và Đường Miện cũng rời khỏi Đường gia, còn quan hệ với nhà họ Đường nữa. Từng xu từng hào thuộc về Đường gia, chúng tôi mang theo."


      xong, ông ta đứng lên, với Đường Miện há mồm trợn mắt: " thôi, Đường Miện." xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.


      Tuy Đường Miện có chút thể chấp nhận, nhưng sau khi cúi chào mọi người liền đuổi theo ba mình. Nếu ba rời khỏi Đường gia, mà còn ở lại đây có kết quả gì, ràng nhất.


      Cha con Đường Minh Húc cứ thế rời khỏi Đường gia, chỉ mang theo ít quần áo để thay, rất phóng khoáng rời . Để lại đám người đỏ mắt với con dấu kia, và người duy nhất có phản ứng ngược lại, đó là ông cụ mặc trang phục đời Đường.


      "Đường gia, xong rồi..." Nhìn đám người đỏ mắt, đỏ mặt ngừng vạch điểm yếu công kích lẫn nhau, bác hai Đường Minh Húc run rẩy đứng lên, sau khi lắc lắc đầu bèn chậm rãi rời .


      Tuy trước đó ông ta cũng bị mê hoặc bởi con dấu tượng trưng cho gia chủ Đường gia ấy, nhưng tĩnh táo lại ông ta biết . Đường Minh Húc là người duy nhất có thể chống đỡ Đường gia, giờ Đường Minh Húc rời khỏi Đường gia như thế, Đường gia nát bét này chẳng biết có thể chống đỡ bao lâu.


      Mà ông ta, cũng thể làm gì, cùng lắm chỉ để nhà của mình ít chịu tổn thất chút.


      Đám người kia chỉ biết tranh giành, nếu Đường Minh Húc dám rời khỏi Đường gia, cho thấy ông ta chắc chắn có đường rút. Đáng tiếc, ông ta làm rất tốt, chủ động rời để gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, người khác cũng thể Đường Minh Húc tốt, chỉ có thể Đường gia bọn họ qua cầu rút ván!


      Đường gia... sắp biến mất rồi.


      Nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời, ông cụ lặng lẽ thở dài lần nữa, lên xe ngồi trở về nhà. Vẫn nên mau chóng về thượng lượng với con trai chút, phải ứng phó ra sao mới có thể để thiệt hại giảm đến mức thấp nhất.


      ****


      "Do đó, Đường Minh Húc và Đường Miện cũng rời khỏi Đường gia rồi?" Cảnh Thần vì nghe được tin này, rốt cuộc cũng dời toàn bộ chú ý luôn tập trung tài liệu của mình , tiếp tục chiến đấu với báo cáo nữa.


      Phong Tế gật đầu, ngón tay thon dài nhịp mặt bàn: " rất phóng khoáng, rất kiêu ngạo. Mọi người đều biết Đường Minh Húc vì gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, nên mới trục xuất bản thân và hai đứa con trai ra khỏi Đường gia."


      Cảnh Thần co quắp khóe môi, thở dài : "Người Đường gia còn bận bịu xem gia chủ nên thuộc về ai à? biết bọn họ phản ứng gì khi biết cha con Đường Minh Húc làm lại từ đầu từ sớm."


      "Người Đường gia đâu phải ai cũng ngu ngốc, ít nhất nhà bác hai Đường Minh Húc lặng lẽ xử lý ít cổ phần và sản nghiệp trong tay, chuẩn bị rời khỏi thành phố Hải Thiên đó." Phong Tế ấn Enter cái, nhìn văn bản mình xử lý xong, rất hài lòng gật đầu, "Toàn bộ công việc bên hoàn thành rồi, tiểu Thần à."


      "Em còn chút." Cảnh Thần tiếp tục dời chú ý của mình về báo cáo, làm hai việc lúc, "Dù sao người thông minh cũng ít. Bất quá nếu ngoại trừ nhà Đường Minh Húc ra, Đường gia còn nhà nào có năng lực nữa, em rất thông cảm với cả nhà họ."


      "Vì vậy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Đường Minh Húc chỉ đề phòng chúng ta, mà còn muốn dính líu tới Đường gia nữa." Phong Tế đóng laptop lại, nhún vai , "Người nhà họ Đường phải có năng lực, mà vì số người tiếp xúc với công việc quá ít, nên biến thành hạng người vô năng như rồng leo, làm như mèo mửa. Có điều đây chính là thành quả mấy chục năm Đường Minh Húc và ba ông ta cùng nhau nỗ lực, chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi. Vốn Đường Minh Húc chuẩn bị đến đời Đường Dương mới hoàn toàn tách khỏi Đường gia đấy."


      "Tách khỏi Đường gia?" Cảnh Thần nhịn được ngẩng đầu, giọng điệu cũng cao lên mấy phần, nhíu chặt mày, "Em này, Tế, đừng chúng ta vô thức trở thành quân cờ nhé?"
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Jin292, hargane187, Chocopie1079 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 41

      "Tiểu Thần à, Đường Minh Húc và Đường Dương còn chưa dám xem chúng ta là quân cờ." Phong Tế híp mắt , "Chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi, em ."


      Nghe xong lời này, Cảnh Thần nhún vai, sau đó đóng tập tài liệu lại: " được, em vẫn chưa nghĩ ra, trong lòng rất khó chịu!"


      Vừa nghĩ tới mình bị lợi dụng như vậy, Cảnh Thần có cách nào tỉnh táo nữa. Nên tạm thời ngừng làm việc, trạng thái thế này thích hợp để làm tiếp. Bản báo cáo rất quan trọng, chỉ cần sai dẫn tới phiền toái lớn.


      "Yên tâm , tiểu Thần." Phong Tế ôm Cảnh Thần vào lòng, trấn an hôn trán , "Người của Đường gia cho dù vô dụng, nhưng sau khi biết tính toán của Đường Minh Húc, cũng dễ dàng bỏ qua cho cha con họ như vậy."


      Cảnh Thần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cười như hồ ly của Phong Tế: " định cho Đường gia biết hết tất cả kế hoạch của Đường Minh Húc ư?"


      " chỉ có cha con họ mới thông minh đâu, ngay cả những người Đường gia hơi khoác kia đâu phải cái gì cũng hiểu." Phong Tế hơi nhếch môi, "Cha con Đường Minh Húc cho rằng bọn họ lừa được bọn họ, lại biết..."


      "Còn có con hồ lỳ như lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ chứ gì!" Cảnh Thần tiếp lời.


      "Tiểu Thần, em chồng em thế này hả?"


      " vốn là hồ ly mà, lúc đeo mắt kính càng giống hơn." Cảnh Thần xong đẩy Phong Tế ra, tiếp tục mở laptop bắt đầu gõ bàn phím. biết đối sách của Phong Tế, Cảnh Thần hoàn toàn yên tâm, chăm chú quay lại công việc của mình.


      "Nếu là hồ ly, vậy em là gì hửm, tiểu Thần, hồ ly tinh sao?" Phong Tế nhàng phun ra câu, khiến ngón tay Cảnh Thần nhất thời cứng đờ bàn phím.


      ****


      Đường Dương rất đau đầu.


      Đường Dương vô cùng đau đầu.


      Đường Dương đứng ngay rìa sắp hỏng mất.


      ràng kế hoạch của và ba rất hoàn mỹ, nấp trong tối khống chế công ty phát triển đến mức cũng được, nếu lúc trước đâu có khả năng dứt khoát cho Bạch Tước Vũ 5 triệu chứ.


      Nhưng tất cả đều rất tốt mà, tại sao đột nhiên xảy ra vấn đề!


      Các doanh nghiệp cung ứng ký kết hợp đồng với công ty đột nhiên kết thúc hợp đồng, tuy công ty nhận được phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng phát triển của công ty lại xảy ra vấn đề lớn. có vật liệu, công ty phải ăn với đối tác thế nào?!


      Nếu thực thể giao hàng đúng hạn, phí bồi thường vi phạm hợp đồng công ty nhận được căn bản đủ đền bù!


      "Ba, rốt cuộc tin tức này ai tiết lộ ra ngoài!" Đường Dương tức giận quát, mái tóc rối loạn cho thấy tâm trạng tồi tệ của , "Vì sao đột nhiên Đường gia chỉa mũi nhọn vào công ty chúng ta, phải chúng ta vẫn che giấu rất tốt mà!"


      Đường Minh Húc uống ngụm trà, đặt tách trà xuống: "Đường Dương, giờ con nghi ngờ ai?"


      Khẽ cắn môi, Đường Dương tỉnh táo lại chút, giọng điệu rốt cuộc bình tĩnh: "Ba, ba xem con còn có thể nghi ngờ ai."


      " phải nó."


      "Sao ba có thể chắc chắn phải ấy, người ba đáng kính của con!" Lần này Đường Dương sốt ruột, nếu vẫn tìm được nhà cung ứng thích hợp, tâm huyết mấy năm nay của đổ sông đổ biển. Đến lúc đó, còn hậu thuẫn nữa, căn bản thể trở lại như ngày xưa!


      "Đường Dương, nếu chúng ta phá sản, nó cũng có lợi ích gì đâu." Thở dài cái, Đường Minh Húc để tách trà xuống. Ông ta làm gì đều tính toán hết, nhưng bất cẩn thế này, chỉ có Đường Dương, con trai út của ông ta. Nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Dương, Đường Minh Húc lại nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài.


      Phong Tế, ông ta đánh giá thấp người thanh niên này.


      Tuy Phong Tế vẫn chưa trực tiếp ra tay với bọn họ, song nhìn bọn họ lớn mạnh.


      Bởi Đường Dương từng là vị hôn phu của Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng tràn đầy tính toán với Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng vì Cảnh Thần sâu sắc, mà chút do dự tổn thương Cảnh Thần.


      "Đường Đương, chuẩn bị sẵng sàng . Người khiến Đường gia biết công ty này là của cha con chúng ta, chính là Phong Tế." Đối diện với ánh mắt con trai út của mình, Đường Minh Húc gằn từng chữ . Có lẽ ông ta tính sai rồi, nếu lúc trước ông ta buông tha... tại, Đường gia còn có Đường Miện, chừng thay đổi như hôm nay.


      Đáng tiếc, hối hận là việc hoàn toàn có ích lợi gì.


      Đường Minh Húc tính toán nhiều thế, chung quy lại tính sót.


      Phong Tế rất Cảnh Thần, nên cho tới bây giờ buông tha cho Đường gia và quan tâm của Đường Dương.


      Đứa con trai út của ông ta ưu tú vậy, lại vì chuyện này mà ngã xuống.


      "Là ..." Đường Dương nghe lời Đường Minh Húc , nghi ngờ thôi, "Sao biết được, ràng con che ấu giấu rất khá mà!"


      biết lúc trước tổn thương Cảnh Thần, nếu Cảnh Hoằng Hi cũng đưa ra cầu như vậy với Đường Minh Húc.


      Nhưng Phong Tế...


      Chết tiệt!


      Sớm biết Cảnh Thần tìm được người đàn ông thế này, trước đây, nên vì Bạch Yến Vũ mà...


      Tài sản Cảnh gia, Cảnh Thần, cứ như vậy lướt qua .


      Đường Minh Húc nghe lời Đường Dương , lại thở dài. Đứa con trai út này của ông, hiểm cũng hiểm, chuyện tính toán tài sản Cảnh gia cũng có thể làm được. Nhưng đôi khi lại nặng tình nặng nghĩa, cũng vì mâu thuẫn của , nên mới để Phong Tế phát .


      "Tờ chi phiếu 5 triệu con đưa Bạch Tước Vũ, Nhan Tứ - thuộc hạ của Phong Tế từng thông qua ngân hàng tra ra con."


      "Nên, lần này Phong Tế tiết lộ tin tức cho Đường gia?" Đường Dương lẩm bẩm.


      Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy Đường gia chưa đến nỗi sa sút, nhưng vẫn mạnh hơn công ty gia công của , muốn cho công ty phá sản cũng phải chuyện khó gì. Huống chi công ty mới thành lập mấy năm, đối mặt với tài chính liên tục xảy ra vấn đề, cũng có quá nhiều năng lực ứng phó.


      "Chuẩn bị , Đường Dương." Đường Minh Húc xong, chậm rãi rời khỏi phòng.


      Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì, phá sản sao?!


      , cam lòng!


      Đường Dương mím chặt môi, mặc áo vest ra ngoài, chỉ cần doanh nghiệp cung ứng chịu cung cấp nguyên vật liệu, công ty còn có thể cứu!! tin, Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ tìm được nhà cung ứng sao! Chỉ cần có tiền, lẽ nào mua được thứ hài lòng.


      Chẳng qua, Đường Dương ngờ, vì biết cha con họ rút củi dưới đáy nồi, những người nhà họ Đường khác hiếm khi đoàn kết lại với nhau. Bọn họ phong tỏa, công kích công ty Đường Dương ở mọi mặt, cuối cùng, chỉ có thể vất vả trầy trật tuyên bố phá sản.


      Khi số chuyện kết thúc, Đường Dương mới phát , Bạch Yến Vũ mất tích, ta dẫn theo cặp trai của bọn họ, còn có triệu - tài sản riêng cuối cùng của bọn họ thuộc về công ty, chỉ để lại tờ giấy ly hôn.


      Tuy đồng ý, nhưng Đường Dương vẫn ký tên.


      Bạch Yến Vũ đúng, chẳng lẽ còn muốn giữ ta ở lại cùng gánh nợ nần à? Hai đứa con của bọn họ còn , có triệu kia, ít ra cuộc sống của hai đứa tệ.


      Thế này, cũng tốt.


      Sau đó, Đường Dương dẫn Đường Minh Húc rời khỏi thành phố Hải Thiên, ai biết bọn họ dâu, hoặc cuộc sống ra sao, bởi còn bất kỳ tin tức nào của bọn họ nữa.


      Công ty phá sản liên quan gì tới Đường Miện, và vợ cũng rời khỏi Hải Thiên, bọn họ nợ nần, chí ít cuộc sống khó khăn lắm.


      Mà Đường gia, sau khi biết công ty cha con Đường Minh Húc phá sản, nội bộ lại bắt đầu lục đục, cuối cùng hoàn toàn suy sụp, biến mất khỏi giới thượng lưu Hải Thiên.


      Những việc này có bất kỳ ảnh hưởng nào tới thành phố Hải Thiên, cuộc sống của những người khác vẫn như cũ, chỉ có Phong Tế và Cảnh Thần mới quan tâm chút.


      "Kết thúc rồi." Đứng ngay bờ biển, nhìn mặt biển nhấp nhô, Cảnh Thần .


      "Đúng vậy, kết thúc rồi." Phong Tế cởi áo vest khoác lên người Cảnh Thần, "Bờ biển trời lạnh, em nên mặc nhiều chút."


      "Dù sao cũng về ngay thôi." Cảnh Thần kéo áo khoác người, mỉm cười với chồng, "Thực ra cảm giác có chút lắm, Tế à. Sống lại ở thế giới như vậy, còn dây dưa với những người đó."


      " sao?" Phong Tế ôm , cúi đầu hôn môi . lúc sau, buông ra, "Thế này, còn hửm?"


      "..." Cảnh Thần bất đắt dĩ nhìn , " biết em cái gì mà."


      Đường Dương từng chiếm đoạt Cảnh gia, khiến Cảnh Thần mất hết tất cả, giờ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của vợ chồng họ.


      "Tiểu Thần, đây là con đường cha con họ chọn. Em cũng biết, chưa làm gì bọn họ cả." Phong Tế khẽ cười hai tiếng .


      Phản ứng của Cảnh Thần là trực tiếp liếc cái, con hồ ly giảo hoạt này đâu làm gì đâu, chỉ khiến người ta phá sản, trắng tay thôi, nếu quả làm gì đó, chẳng lẽ khiến người ta sống được?!


      "Vậy cũng tốt, phải sao?" Phong Tế nắm tay Cảnh Thần tới chỗ bọn họ đỗ xe, "Lần này tiểu Thần cần lo lắng vấn đề Đường Dương nữa nhé, chúng ta có thể sống tốt rồi."


      Hai người lên xe, rời khỏi nơi này.


      Từng ngày trôi qua, dù có chuyện gì xảy ra, Trái Đất cũng ngừng chuyển động.


      Rốt cuộc Nhan Tứ cũng còn chìm đắm trong quá khứ nữa, hoàn toàn tạm biết mối tình đầu, tìm kết hôn sống qua ngày. Mà Lam Phong luôn luôn nghiệt, rốt cuộc trong lúc theo đuổi cái đẹp sai lầm lần, biến thành lễ vật của người khác, sau cùng định xuống.


      Cuộc sống của Cảnh Thần và Phong Tế cứ trôi qua như thế, con cái ngày trưởng thành, bọn họ dần dần già .


      Khi bọn họ lại trở thành ông bà nội, người già trong nhà cũng từ từ mất. Sau khi Phong Hồng Thinh qua đời, Phong Tế hoàn toàn tuyệt giao với Phong gia, người mẹ Lan Lăng này cuối cùng chiếm được cái gì từ Phong Tế.


      Mặt trời chiều ngã về Tây, tại biệt thư ven biển, Cảnh Thần mái tóc bạc trắng tựa đầu vào vai Phong Tế.


      "Tế, đời lại trôi qua nữa." Cảnh Thần nhìn những bông hoa khoe sắc dưới dưới ánh mắt trời, mỉm cười .


      "Nếu có cơ hội, kiếp sau còn ở bên , tiểu Thần?" Phong Tế tràn đầy nếp nhăn nắm chặt bàn tay lốm đốm của Cảnh Thần, giọng khàn khàn hỏi.


      "Được." Cảnh Thần do dự trả lời, "Nhưng lần này thể bỏ em lại mình, mà trước em, nếu kiếp sau em ở bên nữa!"


      "Đươc, chúng ta cùng , bất kể kiếp này hay kiếp sau đều cùng nhau." Từng tìm kiếm vô vọng trong mười bốn năm ròng rã, muốn nếm lại cảm giác đó nữa.


      Khi con bọn họ tới nhà ấm trồng hoa tìm hai người, bèn phát , hai ông bà rúc vào nhau, giống như hạnh phúc say giấc vậy.


      Hai hàng nước mắt lăn dài, lập tức gọi hai và người nhà tới.


      rời bỏ, ngay cả chết cũng có cách nào ngăn trở bọn họ.


      Đây là dòng chữ được khắc bia mộ hợp táng của Cảnh Thần và Phong Tế, là di ngôn Phong Tế để lại.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      Jin292, Nyanko129, quỳnhpinky18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :