1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên Nợ Đào Hoa - Đại Phong Quát Quá

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26
      Ta nằm sấp người khoảnh đất chính giữa gian phòng, vô cùng sầu muộn, lung lay hai sợi râu dài.

      Căn phòng này chỉ có cửa với bốn bức tường, trống trơn mảnh, tựa như bị chiếc lồng vô hình chụp kín, mặc ta lao trái đụng phải thế nào, cũng tìm được cái khe có thể chui qua, cái hốc có thể trốn vào.

      Chính giữa chiếc lồng chỉ có cái bàn, mặt bàn có đặt đĩa bánh ngọt, phảng phất tỏa mùi thơm.

      người đứng cạnh bàn, cười mỉm chờ ta leo lên mặt bàn, bò lại gần chiếc đĩa kia.

      giăng bẫy để chờ bắt ta, ta có ngu mới bò qua đó.

      Ta vốn ở trong ngôi nhà khác, nhưng rác rưởi trong phòng bếp của nhà ấy ta ăn chán ngấy rồi. Liền quản vạn dặm xa xôi bò đến nhà này, muốn thử xem có thứ gì mới lạ khả dĩ bỏ bụng . Ai mà ngờ được, sau khi theo tiếng gọi của mùi thơm hấp dẫn, vừa bay qua ngưỡng cửa cao như quả núi con, ta liền bị nhốt trong căn phòng này, bò thế nào nữa cũng ra được.

      Sau khi ta nhận ra căn phòng này ngoài cái bàn kia ra còn gì khác, lại nhìn thấy người kia ta biết, đại nạn đến rồi.

      Ta nằm bò mặt đất, nhúc nhích mảy may, người kia giương mắt nhìn ta, ta cũng giương mắt nhìn lại .

      Bây giờ mà tiến lại, dùng tay ấn hay chân giẫm chết ta, ta chắc chắn trốn nổi. Nhưng, cứ cho là chạy thoát được, cũng đừng mơ ta tự đưa đầu vào bẫy.

      nhìn ta, bằng chất giọng rất hiền lành: “Ngươi bò lên đây ăn . Ta làm tổn thương ngươi đâu. Thứ này tặng cho ngươi đấy”.

      Ta nghe hiểu được những lời , nhưng ta tuyệt đối tin đâu.

      Ta tiếp tục nằm bò nền đất, ngươi muốn giết muốn bắt làm nhanh , đừng có loay hoay bày đủ trò bịp bợm như thế.

      Ta trông thấy bàn chân lấp ló dưới vạt áo bào của nhàng di chuyển, bước lại gần ta hơn chút, ta đếm xỉa gì mà rung đôi râu.

      nhấc chân giẫm ta, mà ngược lại ngồi thụp xuống, đặt chiếc đĩa to bự chảng đầy bánh ngọt kia xuống đất, rất gần ta. Mùi dầu thơm rất mê người, nhưng ta dễ dàng bị lung lay đâu.

      thong thả : “Làm ngươi bị thương là chuyện rất đơn giản, nếu ta thực muốn thế cần gì phải cho ngươi đồ ăn. Hơn nữa, nếu ta có muốn ngươi bị thương hôm nay ngươi cũng trốn được, chẳng bằng tranh thủ ăn no chút”.

      Ta lại rung đôi râu, nghĩ thầm, cũng đúng.

      Dù gì cũng chạy thoát, chi bằng ăn bữa no nê.

      Ta cấp tốc bò lên mép đĩa, leo lên “núi bánh ngọt” hấp dẫn mê hồn, sau đó lao đầu vào trong lớp vỏ bánh xốp mềm.

      Ta ăn đến khi bụng căng cứng cả lên mới thỏa lòng dừng lại. Ta nghĩ chắc giờ lớp giáp của mình bóng nhẫy dầu mỡ đây. núi bánh ngọt, ta tìm được chỗ bằng phẳng, sau đó nằm xuống đánh giấc ngon lành.

      Lúc ta tỉnh lại, người kia vẫn đứng bên bàn.

      Ta độc chiếm núi bánh ngọt, ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn. ngày đêm trôi qua, vẫn đứng bên cạnh chiếc bàn. sớm mai nữa lại tới, ta đánh giấc no nê, mơ màng tỉnh dậy, lại nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, ra ngoài.

      Ta vội vàng bò xuống khỏi bàn, định tìm kẽ hở nào đó để bò ra. Nhưng bức tường vô hình kia vẫn chặt chẽ bủa vây, ta tìm nổi đường ra.

      Giữa lúc ta còn tìm kiếm trở về, ta lập tức trốn vào chỗ tối dưới chân bàn. Bức tường chắn kia lại có tác dụng gì với , vừa nhấc chân bước được vào trong.

      Ta nghe thấy tiếng “cạch” vang lên mặt bàn. cúi thấp người xuống, như thể biết ta nấp ở đâu vậy, giọng vẫn rất hiền hòa: “Ta mang đĩa điểm tâm mới về rồi này, ngươi ăn đĩa mới ”.

      Ta chậm rãi men theo chân bàn, leo lên mặt bàn, bò lên mép của chiếc đĩa sứ trắng muốt lành lạnh, chui vào trong khe hở của bánh điểm tâm. Cạnh chiếc đĩa sứ trắng còn đặt cái khay lớn, bên trong đổ đầy nước trong veo.

      Đợi đến khi điểm tâm bánh ngọt đổi đến đĩa thứ năm, ta mới nằm úp mặt bàn nhìn , phải là người ai cũng cần ngủ sao? Mấy ngày này chẳng thấy động đậy gì, lại càng chợp mắt, sức của còn khỏe hơn cả ta ấy chứ.

      Ta nhoài người núi điểm tâm, miệt mài gặm khối bánh ngàn tầng xốp giòn, : “Điểm tâm ta mang tới ăn có ngon ?”.

      Ta hơi đong đưa sợi râu.

      lại : “Nếu ngươi tự kiếm ăn, có tìm được đồ ngon như thế ?”.

      Ta lại gặm miếng bánh, lưỡng lự ngẫm hồi, đong đưa râu nữa.

      : “Vậy giờ nếu ta nhốt ngươi nữa, ngươi có bằng lòng ở lại đây, đừng đâu cả, để ta mang đồ đến cho ngươi ăn ?”.

      Ta ôm góc của miếng bánh ngàn tầng, thầm nghĩ, cái này ta dám chắc, ai đảm bảo được ta ăn mãi mấy thứ này mà chán? Nhưng cái người này có sở thích cũng cổ quái, lại muốn nuôi con gián. Mấy thứ này cho đám gián khác còn bằng để ta đây hưởng thụ. Cho nên trước mắt, ta tạm thời ưng thuận lời đề nghị của .

      Thế là ta liền đong đưa hai sợi râu.

      Chẳng ngờ lại rất vui vẻ, lập tức nở nụ cười. Ta ôm miếng bánh ngàn tầng ngẩn ra nhìn, cười là đẹp quá. So với những người khác, trông ưa mắt hơn nhiều. Giống như cái bánh ngàn tầng này vậy, khiến ta rất hài lòng.

      quả nhiên giữ đúng lời hứa, bức tường chắn kia còn nữa, ta có thể tự do lại. Ta chọn góc trong phòng, làm cho mình cái tổ để ở. Mỗi ngày ta bò lên mặt bàn, ăn bánh ngọt, uống nước trong mà đặt sẵn. Ăn no rồi bay qua ngưỡng cửa, vượt cả quãng đường xa xôi để ra được tới sân, dạo chơi ngắm cảnh, vận động cho tiêu thức ăn. Trong căn phòng đó có thêm cái giường, cứ đến tối là lại nằm ở đó ngủ.

      Ngôi nhà này chỉ có mình ở. Nhưng có người mặc trường bào màu trái hạnh thường xuyên ghé qua, tay lúc nào cũng lăm lăm cái gói là lớn. Còn có cả người mặc màu áo bào màu lam sẫm, người khoác trường sam trông đến là chói mắt cũng tới.

      Lần đầu khi Áo Sặc Sỡ đến đây, ta núi điểm tâm, say sưa ăn nhân bánh đậu. Gã cho ta ăn rất là chu đáo, thường tách bánh ngọt ra, để ta vừa gặm được vỏ, lại vừa ăn được nhân, ta rất hài lòng.

      Đương lúc ta hởi lòng hởi dạ gặm hăng say, gương mặt to đùng của Áo Sặc Sỡ liền áp sát lại gần, gã lập tức thở hắt hơi, ta nhất thời ôm chặt bánh điểm tâm, bị thổi bắn ra tận rìa cái đĩa, ngã sóng soài.

      Áo Sặc Sỡ lắc đầu quầy quậy, rằng: “Ôi chao, nhìn tình cảnh của bây giờ mà xem, đúng là đáng tiếc mà”.

      thổi ta ngã nhào cái, giờ còn giả vờ giả vịt thở dài, ta thích gã này.

      Lần đầu Áo Lam Sẫm tới đây cũng thở dài, nhưng năng gì cả, chỉ lắc đầu rồi mất.

      Những người kia tới rồi lại , rồi lại tới, chỉ có cứ ở mãi trong tiểu viện. Ta chưa từng thấy ra ngoài bao giờ, cảm thấy người này cũng là kỳ quái. Có lúc ngồi bên bàn mở sách ra đọc, có lần đặt sách xuống dưới bàn, ta bò lên mặt sách, sau đó dạo chơi vòng, liền nhấc cả ta lẫn quyển sách lên, đưa sách lại gần, nhìn ta rồi lại cười mỉm. Ta cảm thấy cười nhìn rất đẹp, thầm nghĩ: Trước mắt có lẽ mình chán đồ ăn đưa cho.

      Ta biết mình ở cùng trong tiểu viện này bao lâu. chung đám cỏ dại trong sân đều khô vàng hết cả, bò tới chỗ nào cũng chỉ thấy lá cây rơi rụng, vướng lối cản đường.

      Ngày hôm đó ta lại mò ra sân dạo cho tiêu đồ ăn, bò tới bên bờ ao. Chẳng ngờ trận gió thổi qua, lại hất luôn ta vào trong ao nước. Ta vừa đạp nước vừa nhích lại gần bờ, cái miệng đỏ au như máu của con cá bất thình lình đội nước mà lên, trùm lấy thân thể ta.

      mảnh đen kịt.

      Chẳng biết sau này điểm tâm bàn để cho con gián nào vớ bẫm.

      Ta ngồi chồm hỗm chạc cây cổ thụ, rũ rũ bộ lông đen nhánh của mình.

      Thư sinh dưới gốc cây vẫn chưa , nâng ít thức ăn vụn trong lòng bàn tay, muốn dụ ta sà xuống mổ. Ta đập đôi cánh của mình, duỗi cái cổ ra kêu tràng “quạ quạ”.

      Ông đây cơ thể cường tráng khỏe mạnh thế này, có phải đám chim sẻ nuôi trong nhà đâu, sao lại ăn đồ trong tay con người được.

      Vậy mà thư sinh kia vẫn đứng yên tại chỗ.

      Tiểu hòa thượng quét lá khô dưới tàng cây , “Thí chủ, thí chủ đừng đứng nữa. Con quạ kia sống cây này mấy năm rồi, từ trước tới nay ai cho ăn, nó mổ đồ trong tay người đâu. Mấy con sẻ nhà sống dưới mái hiên kia lại rất nghe lời, gần người lắm đấy”.

      Thư sinh kia rốt cuộc cũng chịu thu tay lại: “Vậy sao?”, sau đó vẩy mấy mẩu đồ ăn vụn trong tay xuống dưới gốc cây.

      phải là ta nể mặt mà chê đồ cho, chỉ là sợ bàn tay của chịu được sức nặng khi cả thân thể ta đáp xuống. Ta vỗ cánh bay xuống dưới đất, đậu xuống bên cạnh , mổ mấy mẩu vụn kia.

      Ngẩng đầu lên, liền thấy mỉm cười, chăm chú nhìn ta.

      Ta sống ở đây rất lâu rồi, cái cây mọc trước cổng sau của tòa miếu .

      Ngày trước, ta vốn sống ở cái cây đỉnh núi nọ, nhưng có ngày trời nổi gió to, mưa dông sấm chớp, cái cây ta ở bị quật ngã, cha mẹ chị em của ta bay tứ tán khắp nơi. Lúc đầu, ta dọn tới cái cây trước cửa gia đình nọ, mỗi sáng sớm còn chăm chỉ bay tới nóc nhà bọn họ “quạ quạ” mấy tiếng, nhắc nhở giờ giấc. Nhưng bà vợ của nhà đó cứ khăng khăng ta mang điềm xấu tới, dùng gậy trúc chọc đổ tổ của ta, còn lấy đá lấy sỏi “chào hỏi” ta. Cứ thế, ta loay hoay chuyển chỗ tới mấy lần, đến đâu cũng bị người ta xua đuổi. Cuối cùng, bất đắc dĩ ta đành phải bay tới cái cây sau miếu này, thâu đêm làm cái tổ, sáng ngày hôm sau, tiểu hòa thượng ra cửa quét dọn, trông thấy ta liền hét toáng lên: “Sư phụ, có con quạ già đến sống cây này!!!”.

      Lão hòa thượng thò nửa người ra khỏi cổng sau, ngửa cổ nhìn ta, : “A di đà phật, có chim muông đến đậu cũng là chuyện tốt, cứ để nó ở lại ”.

      Hòa thượng trong miếu sống thanh đạm quen rồi, quanh năm ăn chay, ta lại thích ăn thịt. Có điều núi này chim muông thú rừng cũng chẳng thiếu, bắt rất dễ dàng. Ngày ngày ta đậu cây, tiểu hòa thượng bị lão hòa thượng phạt chép kinh, tiểu hòa thượng lầm bầm oán giận việc đại hòa thượng bắt nạt mình, ta đều biết cả.

      Ta mổ hết những mảnh vụn dưới đất xong, liền phi lại lên cây. Từ đó trở , ngày nào thư sinh kia cũng đến thăm ta, rải đầy đồ ăn ra đất cho ta mổ.

      Ta nghe tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng rằng: “Sư phụ, sư phụ, vị thí chủ kia mỗi ngày đều tới, đến thấy bóng, thấy hình, cũng chẳng biết người ta ở đâu, chắc phải là quỷ chứ ạ”.

      Lão hòa thượng : “A di đà phật, vị thí chủ kia phong thái bất phàm, tuyệt đối phải phường ma quỷ. Phải nhớ, người xuất gia tuyệt nên suy đoán lung tung”.

      Ta lại nghe tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ ơi sư phụ, vì cớ gì mà vị thí chủ kia ngày nào cũng tới đây thăm con quạ?”

      Lão hòa thượng : “A di đà phật, tất cả mọi thế gian này vốn chỉ là đoạn trần duyên, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nhân quả mà thôi”.

      Bản thân ta cũng muốn biết, thư sinh đó ngày ngày đến thăm ta, là vì cớ gì.

      Ngày nào người kia cũng tới, ngày nắng tới, ngày mây mù tới, ngày gió nổi tới, ngày mưa tới, ngày tuyết rơi cũng tới. Sau đó cứ hễ trông thấy tới là ta lại đậu xuống cành của thân cây thấp, có lúc giúp tiểu hòa thượng quét lá khô, có lúc dạy tiểu hòa thượng viết chữ, có lúc mang sách ra đọc.

      Nhưng phần lớn thời gian đều ở dưới tàng cây, hoặc đứng hoặc ngồi, thường xuyên tán gẫu với ta. rằng cảnh sắc ngọn núi này rất đẹp, chợ phiên dưới chân núi rất náo nhiệt, hôm nay trong chợ xảy ra chuyện này, ngày mai trong chợ lại nảy sinh chuyện kia, những lời đều là về chuyện của con người, nhưng ta đều hiểu cả, thế nên cứ nghe thôi.

      Tiểu hòa thượng dần dần thân thiết với hơn, chuẩn bị riêng cho cái ghế, thấy tới là lập tức mang ra cho ngồi.

      Lão hòa thượng cũng thường ngồi dưới tán cây, cùng nhặt mấy viên sỏi đen trắng tròn tròn, bày ra để chơi. Ta liền đậu chạc cây, thỉnh thoảng nghển cổ kêu mấy tiếng.

      Tiết trời hôm đó cực kỳ oi bức, mãi đến lúc nhá nhem tối mới thấy rời . Trời vừa tối, gió lập tức nổi lên, sét đánh, trời đổ cơn mưa lớn. Ta định bay xuống dưới mái hiên miếu tránh mưa, đột nhiên tia sét xé toạc nền trời, vừa khéo bổ trúng đầu ta.

      Trong chớp mắt khi tiếng “Oành” chát chúa vang lên, ta nghĩ, từ ngày mai trở , cái cây này còn nữa, liệu có tới nữa hay ?

      Ta dầm mình trong nước, chỉ ló cái đầu lên. bờ ao, có người mặc áo là chói mắt nhìn ta chằm chằm, thở dài : “Đúng là dở quá, thành gì thành lại thành Vương bát!!!”.

      Câu này nghe khó chịu quá. Ông đây ràng là rùa đen, sao gã lại dám là Vương bát chứ.

      Ta biết Vương bát là gì, người ta đều gọi ba ba là Vương bát. Mai của ba ba dẹt, có hoa văn, còn mai của rùa vừa tròn vừa trơn bóng, từng mảng từng mảng rất ràng, hoa văn sắc nét.

      Ta lại nổi lên mặt nước chút, trưng cái mai ra cho gã nhìn.

      Áo Sặc Sỡ lại tiếp tục thở dài: “Loài này sống lâu lắm đấy. Đời này ngươi trông nom phải trông đến năm nào!”.

      người khác đứng bên ao : “ đến chuyện này, ta còn định hỏi ngươi đây. Ta nhờ Linh quân ngươi lôi kéo chút quan hệ cá nhân, để có thể gửi hồn đầu thai tử tế chút, sao giờ vẫn ra bộ dạng này?”.

      Áo Sặc Sỡ lập tức đáp: “Thanh quân, chuyện này có phải ngươi hiểu đâu. vào được luân hồi đều là cố nhét qua khe hở, sổ luân hồi vốn có chỗ dành cho , lần nào cũng chỉ có thể xem chỗ nào trống đẩy vào chỗ đó. Ai! đáng tiếc...”.

      Người kia lặng thinh . Ta ngẩng đầu, nhìn vạt trường sam của phất phơ trong gió, gật đầu với . ra tên của là Thanh quân. là người cứu mạng ta, ta vô cùng cảm kích.

      Ta vốn có cuộc sống khá thoải mái trong cái hồ rộng mênh mông, kết quả năm nay mưa lớn, nước hồ tràn đê, ta bị dòng nước cuốn ra con sông, rồi lại bị nước sông cuốn vào trong cái ao . Cuối cùng có kẻ tới ao giăng lưới, bắt được ta cùng với đám tôm cua cá khác, xách lên chợ phiên bán, ta bò trong cái chậu gỗ có nước, bò trái bò phải hồi, cuối cùng cam chịu số phận nằm bò nơi đáy chậu.

      Nghe con người sau khi bắt được chúng ta, thả vào trong nồi nước sôi xình xịch để chúng ta chết bỏng từ từ, biết có phải . Ta nhoài người trong chậu gỗ nhìn người đến người , đám tôm cua cá bên cạnh lần lượt bị người ta xách . Ta rụt cổ nằm chờ, góc áo vải màu lam dừng ngay trước chậu gỗ.

      Ta nghe tiếng người kia : “Ta muốn con rùa đen này”.

      Ta mặc xách mình về nhà. Người kia ném ta vào nồi nước nóng, thả ta vào cái ao này, để ta sống ở đây.

      Mỗi ngày tới bên ao, rắc ít vụn thức ăn, với ta vài câu.

      Thỉnh thoảng ta cũng bò lên mặt nước, ườn người phơi nắng bên tảng đá cạnh ao, nghe thời tiết hôm nay đẹp, chợ phiên bên ngoài rất đông vui, rằng sang năm định thả hoa sen trong ao.

      Trước đây ta sống trong hồ rất thoải mái, ở chỗ này cũng thấy tệ.

      Tiết trời mỗi ngày lạnh, ta cũng càng lúc càng lười. Ta đào cái hang trong lớp bùn đọng ở đáy ao, đợi sau khi ngủ qua giấc dài, lại thấy xuân về hoa nở.

      hoa đào mùa xuân là đẹp nhất, ta rất muốn xem, nhưng lại biết hoa đào là thứ gì. Sau khi ngủ dậy, có khi thấy được hoa đào.

      Ta chui vào trong hang, bắt đầu ngủ đông. Nhưng trong giấc chập chờn, cứ cảm thấy dường như vẫn ngồi bên ao chuyện, ta thức dậy từ giấc ngủ sâu. Đột nhiên lại muốn bò ra ngoài nhìn .

      Nước ao lạnh buốt, mặt nước đều đóng băng kín cả rồi. Ta dùng đầu xô cả nửa ngày trời mới đục vỡ được mặt băng, cố sức bò ra ngoài. lúc nửa đêm, trời rất tối, có thứ gì đó lạnh như băng rơi xuống người ta, từng phiến từng phiến , chắc hẳn là tuyết. Lúc bò qua tảng đá, nhất thời cẩn thận, trượt chân cái, ta liền xui xẻo lộn nhào, bốn chân chổng lên trời.

      Ta cố lật người lại, nhưng lật được, tuyết rơi ngừng, rơi đầu, bốn chi của ta, ta giãy giụa, rồi liền bất động. Đăm đăm mắt nhìn đất trời lộn ngược, phía trước có nơi sáng lắm, chắc hẳn ở đó.

      Ta chưa từng nhìn thấy hoa đào, nhưng chắc chắn hoa đào phải ấm áp hơn hoa tuyết.

      Ta mơ màng nghĩ, kỳ ngày đó ta bị xô khỏi hồ lớn, là chuyện may.

      bộ áo bào sặc sỡ chắn trước mắt, ta nghe có tiếng người than thở: “Đúng là đáng tiếc, càng lúc càng chẳng ra sao!”.

      Ta trợn mắt lên nhìn gã, cái đám người trong thành đúng là thiếu hiểu biết, trong đám lợn rừng sống núi này, làm gì có con nào tuấn bằng ta! Đám lợn rừng cái kia thấy ta, khớp xương đều nhũn ra hết.

      người khác đứng sau lưng Áo Sặc Sỡ, lẳng lặng nhìn ta.

      Ta vốn dĩ sống những ngày vui vẻ ngọn núi này, sáng sớm hôm nay khi chạy băng băng trong rừng, nhất thời sơ sẩy, đạp trúng bẫy. Hai người kia lập tức giáng xuống từ trời cao, thả ta ra, trong lòng ta có phần bực bội, mũi thở phì phì, nhưng thân thể lại sao nhúc nhích được, chỉ đành mặc cho hai người kia săm soi từ xuống dưới. Ta lại càng bực bội hơn.

      Người kia : “Cứ thả ra trước , trở về rồi ”.

      Áo Sặc Sỡ : “Khụ, hay là để ta dẫn về nuôi, kiếp hai kiếp này, bộ dạng chẳng ra làm sao cả. Thôi cũng hết cách, chẳng bằng để ở trong phủ của ta, phỏng chừng qua mấy nghìn năm cũng có thể thành tiên”.

      Ta nghe thế mà kinh hãi, ông đây sao có thể bị nuôi giống đám lợn nhà được, đây là sỉ nhục, sỉ nhục lớn! Thân thể vừa cử động được, ta liền co giò chạy thẳng.

      Chạy mãi chạy mãi, chạy đến độ hai mắt đỏ ngầu, cẩn thận phi thẳng tới vách đá, rồi lại phanh chân kịp. Chân ta đạp vào khoảng , lao vèo xuống vực.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27

      Ta đứng con phố giữa kinh thành, nhìn những đóa mẫu đơn khoe sắc khắp chợ hoa.

      Nghe hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm là loại có tiếng nhất, ta sống hai mươi mấy năm, thấy đủ loại từ đỏ tươi, trắng ngần đến xanh biếc, nhưng lại chưa thấy hoa mẫu đơn đỏ thẫm bao giờ. Mấy hôm trước, Mẫu Đơn Từ có sai người đưa tới cho ta tấm thiệp mời, rằng trong nhà gã có gốc mẫu đơn đỏ thẫm, vốn là báu vật được cất giấu trong chùa Hoằng Pháp, trước khi trụ trì viên tịch tặng lại cho gã, hôm nay nở hoa. Mẫu Đơn Từ liền đặc biệt mở hội thưởng hoa trong lầu Quốc Sắc nhà mình, mời ta đến ngắm hoa.

      Bản thiếu gia xưa nay vốn thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, mặc nó màu đỏ hay màu xanh, phải cũng chỉ là đóa hoa thôi sao. Có điều gần đây ta thường tới thăm Thúy Nùng Các, Oanh Nguyệt nàng rất thích mẫu đơn, ta liền quyết định tới hội thưởng hoa kia chuyến, mua chậu mẫu đơn về để giai nhân nở nụ cười.

      Hội thưởng hoa bắt đầu vào giờ Thìn, ta tới hơi sớm, liền loanh quanh chút, đến lúc quay trở lại gần đến giờ bắt đầu. Trước bệ hoa, người ta thổi xong khúc sáo, gảy xong khúc đàn, cạnh bệ hoa có treo dải pháo dây, Mẫu Đơn Từ tự tay châm ngòi nổ, đợi dây pháo đì đoàng cháy xong, bài từ gửi tặng lại được xướng lên. Mẫu Đơn Từ vén màn che, hé lộ chậu mẫu đơn của gã.

      Sắc hoa đỏ thẫm, trong vẻ kiều diễm lại mang nét cao sang, quả nhiên là hoa đẹp.

      Ta thầm tán thán trong lòng, lại nghe giữa đám đông cũng có người thốt lời khen ngợi: “Hoa đẹp”.

      Tựa như quỷ ma dẫn lối, lúc đó người khen hoa đẹp đếm xuể, ta lại nghe được rành rành tiếng ấy vang lên.

      Ta cứ mơ hồ cảm thấy thanh kia có phần quen thuộc, như thể từng nghe thấy biết bao nhiêu lần. Ta nhìn về phía đám đông, trông thấy người đứng giữa vô vàn kẻ khác, người khoác trường sam xanh biếc.

      nghiêng người nhìn lại, ta ngẩn ra đứng ngây tại chỗ, cứ như vô số người trong hội thưởng hoa cùng chậu mẫu đơn kia đều còn diện.

      Trong chớp mắt vụt qua, lại cảm thấy như quen biết từ lâu.

      Ta chen vào đám đông, chắp tay với : “Tại hạ Tần Ưng Mục, biết huynh đài tên họ là gì?”.

      sảng khoái nở nụ cười: “Tại hạ họ Triệu, tên chữ Hoành”.

      Khách sáo đôi câu xong, dường như muốn rời . Ta vội vàng bước lên chắn đường: “Tại hạ với Triệu huynh vừa gặp mà như quen biết, muốn mời Triệu huynh tới tửu lâu nâng chén. biết Triệu huynh có đồng ý hay ?”.

      từ chối, vui vẻ đáp: “Được”.

      Lúc ấy vẫn là giờ Thìn, tiểu nhị trong tửu lâu rằng chưa đến giờ bán rượu. Bản công tử đặt nén bạc lên bàn, lập tức từ “ có” thành “rượu ngon đồ nhắm ngon đều sẵn sàng”.

      Tiểu nhị ân cần dẫn bản công tử và Triệu Hoành tới gian phòng bài trí tinh tế nhất, vài đĩa đồ ăn nguội đẹp mắt, bình rượu Hoa Điêu<a title="[74] Rượu Hoa Điêu: Loại đựng trong chum sành chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc." href="note:'] [74] [/URL] thượng hạng nhanh chóng được mang lên.

      Ta nâng chén rượu, kính người đối diện: “Triệu huynh”.

      : “Tên tự của ta là Hoành Văn, ngươi chỉ cần gọi Hoành Văn là được. chuyện khách sáo quá ta cảm thấy có chút mất tự nhiên”.

      Hoành Văn, Hoành Văn, hai chữ này ra cũng thấy quen đến lạ. Ta : “Vậy ta cũng khách khí với huynh nữa, tên tự của ta là Nam Sơn, huynh cũng gọi ta là Nam Sơn ”.

      chỉ cười.

      Nhất thời để ý, chầu rượu này hai ta uống đến tận hoàng hôn.

      Ta cứ như cả trăm kiếp rồi được chạm vào chén rượu, chỉ muốn uống mãi ngừng. Ngồi uống ở tửu lâu đến xế chiều, ở tại quán trọ con phố khác, ta liền xiêu xiêu vẹo vẹo theo về quán trọ, vào trong phòng, sau đó lại gọi rượu và thức ăn lên.

      Ta còn nhớ mình đòi đọc thuộc lòng gia phả nhà họ Tần ta. Ta lúc ta còn cha ta từng dẫn ta xem bói, thầy tướng số rằng kiếp này của ta mệnh phạm đào hoa, có số phong lưu.

      nâng chén rượu lên, nhìn ta rồi : “Thế à, vậy có chuẩn ?”.

      Ta lập tức đáp: “Ta vốn cũng tin, nhưng lời thầy tướng số phán đúng là chính xác. phải ta tự khoe khoang trước mặt huynh, chứ trong mấy lầu Tần quán Sở khắp kinh thành này, biết có bao nhiêu khóc lóc chờ ta đến chuộc thân cho các nàng”.

      , ý cười như có như : “Chứ phải là các nàng sớm mắt mày lại với thư sinh nghèo hay tên bán phấn son, chỉ chờ ngươi tới làm bè qua sông thôi à?”.

      Ta nhíu mày : “Ta sao có thể là loại vung tiền như rác, giơ đầu ra cho người khác cắm sừng thế được”.

      Chẳng hiểu vì cớ gì, nghe thế liền cười tiếng, câu nào nữa.

      Ta biết rốt cuộc uống tới khi nào, chỉ biết đến khi uống cạn vò rượu nến bàn cháy hết. Ta uống đến độ đầu óc mơ màng, cũng uống đến mức lảo đảo liêu xiêu, hai chúng ta liền nằm luôn ra giường mà ngủ.

      Ta nằm giường, lật người lại, với rằng: “Ta sống bao năm, vậy mà mãi tới hôm nay mới được uống rượu sảng khoái thế này”.

      “ừm” tiếng, tiếp tục ngủ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, gian phòng trọ trống , thấy bóng dáng người kia đâu.

      Chủ quán dưới lầu , có người nào thấy vị công tử kia ra cả, thậm chí tiền phòng cũng chưa thanh toán.

      Thế mà cứ biến mất tăm như vậy đấy, ngày rồi lại hai ngày, ta còn trông thấy nữa. Ta lục tung tất cả các chốn có thể tìm, gian phòng trong quán trọ ấy, ta trả tiền theo ngày, cứ giữ lại cho suốt. Chủ quán , vị công tử kia từ đâu đến, người nơi khác cũng chẳng biết là ai.

      Ta cứ như bị ma xui quỷ khiến, tài nào dừng tìm được. ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà sao nhớ mãi chẳng quên.

      Ta tìm mãi từ Đoan Ngọ năm ấy đến tận Trung Thu năm nay. Trong hơn năm này, ngồi uống rượu cùng ai cũng thấy hứng thú. Đêm ngủ nằm mơ, những giấc mơ hỗn độn, hôm nay mơ thấy mình là con lợn rừng, ngày mai lại mơ thấy mình trong xác rùa đen. Có ngày, ta mơ thấy mình đứng ở nơi sương khói lượn lờ, ở ngay phía trước, ta gọi tiếng Hoành Văn, liền quay người lại, dường như định mở miệng gì... Đúng lúc này, ta tỉnh.

      ngày, ta thất thểu lê bước vào trong ngôi miếu , xin lá xăm tìm người.

      Người giải xăm , lá ta bắt được là xăm hạ hạ, muốn gặp lại người muốn tìm, khó như khỉ hái trăng.

      Người giải xăm trông gương mặt suy sụp chán nản của bản công tử, liền an ủi rằng, ra lá xăm này vẫn còn đường cơ hội, khỉ hái trăng vẫn còn tốt hơn khỉ vớt trăng.

      Ta hỏi, sao lại thế.

      Người giải xăm , khỉ vớt trăng, thứ vớt được chỉ là ánh trăng trong nước, vớt thế nào cũng chỉ là cái bóng mà thôi, biến thành được. Khỉ hái trăng khác, ánh trăng hái được dù sao cũng là ánh trăng .

      Ta , nhưng khỉ leo được lên trời.

      Ta chán chường móc bạc ra, đặt bàn giải xăm, bước ra khỏi ngôi miếu .

      đường tấp nập người qua kẻ lại, ta bước tới bên đường, nghe có người bắt chuyện: “Vị thiếu gia này có ngồi ?”.

      Ta liền ngồi xuống, lại nghe thấy người kia : “Ngài muốn ăn gì?”.

      Ta tùy tiện : “Cái gì cũng được”.

      Chẳng mấy chốc, bát lớn bốc khói nghi ngút được đặt xuống mặt bàn cạnh ta. Người bưng bát ân cần cười : “Ta trông công tử cứ như đói đến mất cả hồn rồi, liền tự tiện quyết định thay, làm cho ngài bát mỳ vằn thắn lớn”.

      Mỳ vằn thắn? Ta có chút hoàn hồn, nhìn bát mỳ, loại đồ ăn này quả ta chưa nếm thử bao giờ. Tiện tay vớ lấy đôi đũa, vớt gắp mỳ cho vào miệng, mùi vị cũng mới mẻ.

      ông lão ngồi ăn mỳ ngay bên cạnh cứ nhìn ta chằm chằm, cái miệng còn ngậm mỳ há hốc cả ra.

      Ta nuốt mỳ xuống, hỏi: “Ông lão, có việc gì sao?”.

      Ông lão chần chừ lúc, mới mở miệng đáp: “Lúc nãy lão thấy trong mỳ mà công tử gắp lên có dính viên phân chuột lớn lắm, còn chưa kịp nhắc... công tử nuốt mất tiêu rồi...”.

      Đêm đến, ta trở về nhà, viên phân chuột kia liền làm mưa làm gió trong bụng ta.

      Tình cảnh này, dường như từng xảy ra rồi phải.

      Giống như người kia, từng quen biết, giống như hai tiếng Hoành Văn, từng gọi lúc nào rồi.

      Chân ta giẫm lên đám tường vân, đỉnh đầu tụ đóa tam hoa, lại lần nữa thăng thiên.

      Ta đứng ngoài Nam Thiên Môn, trước mặt vị Tiên sử tới đón các tán tiên mới lên trời.

      Tiên sử kia xem gã tiên mới bỗng dưng nhặt được như ta ra gì, thái độ vô cùng lạnh nhạt, mở danh sách ra, cầm cây bút lông chấm chấm mực, hỏi ta: “Ở nhân gian tên họ là gì?”.

      Ta : “Kiếp này ta tên là Tần Ưng Mục”.

      Tiên sử cầm bút lên viết, : “Ngươi cứ chờ ở đây trước , ta lên điện Linh Tiêu bẩm báo với Ngọc Đế, rồi ngươi mới bước qua Nam Thiên Môn được”. Sau đó gấp quyển sổ lại, thêm: “Ngươi đúng là may mắn, hôm nay Thái Thượng Lão quân có mẻ kim đan mới ra lò, lại vừa đúng lúc Già Diệp tôn giả của Tây Phương ở trong phủ Lão quân làm khách. Lão quân tranh luận cùng ngài, lấy đạo pháp để bàn về phật pháp, lúc sắp xếp tiên đan nhất thời chú ý, để viên rơi xuống trần gian, lại bị ngươi nhặt được”.

      Ta : “Số mệnh tốt cũng hết cách, kỳ thực đây cũng phải lần đầu”.

      Tiên sử xoay người, dợm bước định , ta : “Xin chờ cho lát, làm phiền huynh đài giúp ta chuyển tới Ngọc Đế câu. Cứ Tống Dao lại nhặt được viên tiên đan, ‘bò’ lên thiên đình lần nữa”.

      Tiên sử quay phắt người lại, kinh ngạc đến ngẩn cả người, miệng mồm há hốc.

      Ta đứng dưới thềm ngọc điện Linh Tiêu.

      Ngọc Đế ngồi nghiêm bảo tọa, Vương Mẫu ngồi kề ngay bên cạnh.

      Ngọc Đế : “Ma chướng!!! Đúng là ma chướng!”.

      Vương Mẫu : “Hà tất phải nặng như vậy, Tống Dao cũng đâu dễ dàng gì. lúc đó suýt chút nữa tan thành tro bụi, ngờ lại có thể chặt đứt sợi tơ tiên khế, giờ về lại được thiên đình. Nếu như thần tiên cũng có cái gọi là thiên mệnh, vậy có lẽ chính là đây. Nếu thiên mệnh vậy, việc gì phải làm khó thêm nữa”.

      Ngọc Đế đăm đăm nhìn ta lúc lâu, sau mới thở dài hơi: “Thôi được rồi, nếu ngay cả Vương Mẫu cũng vậy, có lẽ đây chính là thiên mệnh của ngươi. Năm đó ngươi suýt chút nữa tan thành tro bụi, giờ này lại có thể luân hồi tái sinh, chuyện ngày trước truy cứu nữa. Có điều thiên đình, ngươi chỉ có thể làm tán tiên, thiên đình cũng xem như tán tiên là ngươi. mặt biển phía cực Đông có đảo , ngươi tự đến đó mà sống !”.

      Ta khom người : “Tạ ơn Ngọc Đế”, sau đó lui khỏi điện Linh Tiêu.

      Tiểu Tiên sử dẫn ta tới điện Linh Tiêu vẫn còn ở ngoài cửa, ta với rằng: “Ta muốn hỏi thăm chuyện, Hoành Văn Thanh quân ở chỗ nào?”.

      Tiên sử ngơ ngác ngẩng đầu lên, đáp: “Hoành Văn Thanh quân nào cơ?”.

      Ta : “Hoành Văn Thanh quân chưởng quản văn tông của cung Vi Viên”.

      Tiểu Tiên sử : “Người chưởng quản văn tông là Chưởng Văn Thiên quân Lục Cảnh, ngài ấy sống ở cung Vi Viên. thiên đình có ai là Hoành Văn Thanh quân cả”.

      Tuyết lạnh đè nặng đầu.

      Bên cạnh có người cất giọng gọi ta: “Tống Dao, Tống Dao”.

      Ta quay đầu lại, trông thấy Bích Hoa Linh quân, liền lập tức lao về phía y, túm chặt lấy bờ vai của Bích Hoa mà hỏi: “Hoành Văn đâu?!”.

      Bích Hoa Linh quân nhướng mày nhìn ta: “Ngươi lại còn dám hỏi”.

      Bích Hoa Linh quân có tật xấu, ấy là ngươi càng gấp y càng rề rà. Ngươi càng lòng như lửa đốt, y lại càng tự tại thong dong.

      Y chậm rãi dẫn ta tới nơi yên tĩnh, lại ung dung nhặt tảng đá làm chỗ ngồi, sau đó mới thong thả mở miệng:

      “Ngày hôm ấy, ngươi bò xuống dưới nhân gian để tan thành tro bụi, đúng là khiến đất trời cảm động đến rơi nước mắt. ra ngươi vừa bước ra khỏi Nam Thiên Môn là Hoành Văn biết rồi, liền vội vàng đuổi xuống trần gian. Lúc tới nơi thấy ngươi còn đường cứu, cũng bắt đầu làm chuyện điên rồ, lấy tiên nguyên của bản thân ra cứu ngươi. chưa từng làm người phàm bao giờ, tiên nguyên vừa mất là tan thành tro bụi ngay lập tức.

      Cũng may nhân gian chịu nổi tiên thuật của , vừa giơ tay định móc tiên nguyên ra quả núi kia sập. Ta và Đông Hoa đuổi tới, mỗi người chia chút tiên nguyên cho ngươi, lại tới tìm Lão quân xin đan dược, tới chỗ của Như Lai chốn Tây thiên cầu xá lợi, khó khăn lắm mới giữ lại được mẩu hồn phách của ngươi. Rồi ta tới chỗ Diêm Vương cầu cạnh, đưa ngươi vào luân hồi, đầu thai mấy kiếp để nuôi đủ hồn phách. Hoành Văn lén lút xuống hạ giới, tới nhân gian xem ngươi luân hồi đầu thai, Ngọc Đế bắt về thiên đình, giao cho Lục Cảnh cai quản văn tông, thiên đình còn Hoành Văn Thanh quân nữa”.

      Ta hỏi: “Thế tại Hoành Văn ở đâu?”.

      thiên đình khung cảnh vẫn như xưa, dường như mấy kiếp luân hồi dưới nhân gian của ta chẳng qua chỉ là giấc mộng dài hoang hoải. Ta định chạy tới hòn đảo biển phía cực Đông, đứng từ xa nhìn lại phủ Tống Dao Nguyên quân của ta và cung Vi Viên của Hoành Văn ngày trước.

      định quay người dợm bước, lại thấy đoàn tiên giả bước tới từ phía mây mù, ta lùi vào vệ đường nhường lối, những người còn lại trong Bắc Đẩu Thất Tinh vây quanh thân người lãnh đạm mặc áo trắng thuần. Bước tới gần ta, người đó liền dừng lại.

      Thiên Xu quên mọi chuyện cũ trong kiếp trước, rốt cuộc còn giữ thái độ lạnh thấu xương nữa. Y nhìn ta, cất giọng ôn hòa: “Ngươi có phải là tiên giả mới lên thiên đình ?”.

      Ta : “Đúng vậy, tại hạ là Tần Ưng Mục, mới được lên thiên đình”.

      Thiên Xu gật đầu, nở nụ cười, sau đó tiếp tục về hướng khác.

      Ta dõi mắt nhìn theo bóng hình dần xa đó, rất nhiều rất nhiều chuyện năm xưa sớm như hương hoa mộc hương trong buổi sớm mai hôm ấy, dần dần tan vào trong làn sương bảng lảng, trong làn gió mát, để lại chút dấu vết gì.

      Ta vội vội vàng vàng chạy tới cực Đông, lòng như lửa đốt.

      đảo, khắp nơi đều là đám cây tiên xiêu xiêu vẹo vẹo cùng vô số đá tảng lộn xộn lung tung. Ta len người giữa cây và đá, tìm kiếm khắp nơi.

      Ta hỏi: “Hoành Văn đâu?!”.

      Bích Hoa Linh quân : “Bị Ngọc Đế đày tới hòn đảo ở cực Đông rồi”.

      đứng dưới tàng cây tiên bên ngoài phủ tiên đảo, nhìn ta, khẽ nở nụ cười, phảng phất như gió xuân vừa thổi, ba nghìn tán đào rực rỡ khai hoa.

      Ta : “Ta nợ ngươi năm kiếp, tính cả tái sinh. Vốn cộng thêm lãi, có lẽ vĩnh viễn cũng trả xong”.

      Hoành Văn : “Ngươi cũng thay ta trả nợ cho Tuyên Ly, coi như bù lại được”.

      Ta : “Bù nổi, làm thế ngươi bị thiệt rất nhiều”.

      Hoành Văn phe phẩy cây quạt rách của , : “Ta cũng có ý tính toán so bì. Bù được thế nào, bù được lại làm sao”.

      Ta ôm chặt lấy bờ vai : “Đúng vậy, ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi. Làm gì có thứ nợ nần vừa ”.

      Hết

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :