1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Duyên kỳ ngộ - Trang Trang (45C + PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 4: Trần Tử Ly

      “Tử Ly!”

      Ta giật mình, đời này có thể gọi thẳng tên ta như vậy chỉ có người, người đó… Ta nhắm mắt, quay đầu lại, ta biết đó phải là giọng của Thanh La. ba năm rồi, nàng xuất giá ba năm rồi.

      Tâm tư dường như vẫn dừng lại ở giây phút lần đầu gặp nàng bên bờ sông sau hậu viện tướng phủ. Lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, sợ tới nhào vào lòng ta mà vẫn cố kiên cường, cuối cùng chịu nổi hét lên: “Đại ca, chậm chút được !”


      Nhớ lại dáng vẻ nàng lần đầu gặp gỡ, nhịn được nở nụ cười, dù chuyện qua lâu rồi, nàng vẫn có thể khơi gợi góc dịu dàng khuất dưới đáy tim ta.

      Nàng xuất giá ba năm, mỗi năm ta chỉ gặp được nàng lần. Vào ngày sinh nhật của ta, Bình Nam vương đưa nàng vào cung chúc phúc. Nàng và Bình Nam vương có vẻ như rất… rất ân ái.

      Mỗi lần nàng đến đều mang theo về đống đồ, cứ như là sinh nhật của nàng vậy. Ta biết nàng coi ta là vua, vẫn đối với ta như trước đây là ta mãn nguyện rồi. Mỗi năm tới ngày này, ta đều đem lễ vật bá quan văn võ dâng lên chất đầy trong ngự thư phòng, trìu mến ngắm nhìn nàng sung sướng ngắm nghía mọi thứ, nàng thích thứ gì, ta đều ban cho nàng.

      “Đại ca, muội muốn cái này, cái này, cả cái này nữa!” Nàng rất cao hứng.

      Ta lại kìm được mà nhớ tới cảnh nàng đòi ta trả ngân lượng, tặng cho nàng ta còn thấy vui hơn là chính mình có được.

      Bình Nam vương lúc nào cũng tỏ vẻ đau đầu và xấu hổ: “Sao lại lấy người tham tiền như mạng như nàng ta chứ!”

      Nàng lại lườm chàng ta cái: “Lão gia nhà chàng cả ngày vào hùa với Ô y kỵ tìm thiếp đánh bạc, thiếp thua nhiều lắm rồi!”

      Ta cười thành tiếng, lẽ nào cả ngày nàng ở trong phủ có việc gì liền đánh bạc? Nhớ lại nàng tiền chính là cuộc sống, mắt lại liếc sang Bình Nam vương đầy vẻ trách móc, lẽ nào đường đường Bình Nam vương lại để vương phi thiếu tiền tiêu?

      “Mỗi tháng đều là vương phi của thần phụ trách phát ngân lượng cho thần!” Lưu Giác trợn mắt.

      Ta cười ha hả, biết ngay là lý lẽ của A La, nàng nam nhân đối ngoại, chính là phải ở bên ngoài kiếm tiền. Nữ nhân đối nội, chính là phải tiêu tiền mà tướng công kiếm được.

      Ngoài ngày hôm đó ra, ta biết cứ cách hai tháng nàng lại vào cung thăm hoàng hậu. Ngày hôm đó ta bận rất nhiều việc, đợi xử lý xong xuôi, cửa cung khoá lại, nàng sớm rời . năm ngày là quá đủ, ta nghĩ có lẽ ta sợ nếu gặp nàng nhiều hơn, nàng đem hết những thứ đáng giá trong cung mất, ta chẳng còn ngân lượng mà ban thưởng cho phi tần nữa.

      Trong vòng ba năm, hậu cung cũng nhiều những mỹ nữ được các nước chư hầu tiến cống hơn, ta có cách nào từ chối, thu nạp bọn họ chính là thu nạp thần phục của các nước chư hầu. Trong vòng tháng, ta phải dành thời gian thăm các nàng lần, ban phát ân sủng.

      Chỉ có hoàng hậu, tháng ta gặp nàng ba lần, nhưng chưa từng ngủ lại.

      Hàng năm vào ngày đại tuyết, hàn độc lại phát tác. Nghe mỗi lần đến ngày này, Bình Nam vương phi đều đến phía đông ngoại thành tắm suối nước nóng, cho Bình Nam vương theo, chỉ có Ô y kỵ theo hộ tống. Vì nàng nghĩ tới ta nên trong lòng buồn bực sao? Ta muốn nàng như thế, mỗi khi nàng như vậy, lại làm ta còn sợ hãi nỗi đau nóng lạnh giày vò nữa.

      Từ trước tới giờ A La chưa từng là nàng biết ta vì nàng chịu hình phạt long biện, nhưng tin tức từ vương phủ lại cho biết nàng tìm danh y khắp nơi. Ta khỏi thở dài, trái tim lại thấy dần ấm áp.

      Bên tai vang lên tiếng xiêm y sột soạt, người đó đến bên cạnh ta, ta vẫn mở mắt. Khẽ cau mày, hình như Cố Thiên Lâm càng ngày càng to gan, những dám gọi thẳng tên ta, cũng thèm để ý đến tâm trạng của ta. Trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy với nàng ta, ta muốn trách mắng nàng, nhưng phải thế nào để nàng ta quấy rầy ta nữa?

      Bên gáy vừa lạnh vừa đau, toàn thân đột nhiên tê cứng, thể mở miệng. Ta tức giận mở mắt, nàng ta dùng cái gì để khống chế ta? Nàng ta đâu biết võ công, còn nữa, ai cho phép nàng ta to gan như vậy? Lại dám khống chế ta?

      Mắt bỗng tối sầm, dải khăn lụa bịt kín mắt ta.

      Trong lòng ta nổi sóng, Cố Thiên Lâm này muốn làm gì? Nàng ta muốn giết vua sao? , thể, nàng ta ta, ta chính là ông trời của nàng, ai làm hại của ta sợi tóc, nàng ta đòi mạng người đó, nàng ta tuyệt đối hại ta!

      Tâm dần tĩnh lại, ta đợi xem Cố Thiên Lâm làm gì tiếp theo.

      mùi hương nhàn nhạt từ người nàng toả ra. Ta cảm thấy nàng đến trước mặt ta.

      “Tử Ly, xin lỗi nhé. A La , nếu khống chế chàng, chàng nhất định cho phép.” Giọng nàng ta dịu dàng mềm mại, hề có chút sợ hãi.

      Ta nghe là chủ ý của A La, vừa tức vừa gấp, lẽ nào nha đầu kia dám dạy hoàng hậu cưỡng bức ta? Suy nghĩ này vừa bật ra trong đầu, liền thầm quyết định, nếu Cố Thiên Lâm thực dám làm như vậy, ta phế nàng ta! Mặc kệ Cố tướng và Thiên Tường, dám khi quân, nếu trừng trị sao có thể tạo uy? Nếu như đám nữ nhân trong hậu cung đều bắt chước theo, vậy ta chết chắc.

      nghĩ vậy, người bỗng thấy lạnh, nàng ta quả nhiên cởi vạt áo ta ra. Ta bỗng hiểu tại sao nàng ta lại bịt mắt ta lại. Nàng ta dám, dám nhìn vào mắt ta. Ta rất muốn cười, nhưng lại thể cười được. Nàng ta tính toán đến tất cả, bịt đôi mắt là nơi duy nhất ta có thể bộc lộ tâm tư.

      đôi tay ấm xoa bóp da thịt ta, sờ soạng chỗ này chỗ kia. Ta là người đàn ông bình thường, sao có thể có phản ứng gì? Ta hít mạnh hơi dài, muốn vận công đè nén luồng nhiệt khô nóng ấy. ích gì, đan điền như trống rỗng.

      Trước ngực, dưới bụng, vai, sau lưng, nàng ta đều sờ khắp lượt. Ta muốn vùng dậy giết chết nàng ta.

      Bỗng người truyền đến cảm giác tê tê nhoi nhói, từng tí từng tí , Cố Thiên Lâm thả hàng ngàn con trùng người ta hay sao? Cắn ta từng vết ?

      Cảm giác khô nóng lập tức biến mất. Theo đó là cảm giác tê xót, lại có chút dễ chịu. Ta mơ hồ cảm thấy buồn ngủ. Dù gì ta cũng chẳng làm gì được, đến đâu hay đến đấy vậy. Nghĩ vậy, ta dần dần thiếp .

      Ta ngồi ghế, trong cơn mơ màng, nàng ta kê đầu ta lên lưng ghế phía sau, hình như thế này dễ chịu hơn nhiều.

      biết là bao lâu, ta tỉnh giấc, cơ thể có thể cử động, trước mắt vẫn tối đen. Ta giật dải băng bịt mắt, thấy xiêm áo đầy đủ, nhìn ra có gì bất thường. Nếu phải dải băng bịt mắt vẫn còn đó, ta còn hoài nghi mình nằm mơ.

      Ta giơ cánh tay lên ngắm nghía, kiểm tra lại cơ thể, tìm ra có gì khác lạ. Rốt cuộc Cố Thiên Lâm làm gì ta? Chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại tinh thần như sảng khoái hơn nhiều.

      Ta muốn tìm Cố Thiên Lâm hỏi cho ràng, được vài bước lại dừng lại. Chẳng phải nàng ta muốn ta tìm nàng ta sao? Hừ, ta thèm.

      Ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhẩm tính ngày tháng, còn ba ngày nữa mới đến lúc phải đến Ngọc Phượng cung. Ta cười, ta lại đợi được ba ngày ư? Dù cực kỳ tò mò, muốn biết A La dạy Cố Thiên Lâm những gì, ta vẫn cố nhịn.

      Trong ba ngày này, Cố Thiên Lâm cũng xuất trước mặt ta. Ta cười lạnh, định lạt mềm buộc chặt, tưởng như vậy có thể làm ta nàng ta hay sao? Ta hận nhất là người ta giở thủ đoạn với ta, huống hồ lại là nàng ta.

      Ba ngày sau, ta nghênh ngang mang theo người hầu tới Ngọc Phượng cung. Cố Thiên Lâm dẫn theo cung nhân nghênh đón ta:

      “Hoàng hậu miễn lễ!” Ta cố ý tiến lên phía trước vài bước, đưa tay đỡ nàng ta dậy.

      Cố Thiên Lâm mặc bộ váy màu thiên thanh, thịt da như ngọc. Nàng ta đeo trang sức đầy đầu, chỉ dùng cây trâm hình hoa ngọc lan gài mái tóc lại. Thân hình vẫn yểu điệu như vậy, , mỹ nữ mà các nước chư hầu tiến cống còn lâu mới có được vẻ diễm lệ của nàng ta. Phong thành song tuyệt năm xưa quả là danh bất hư truyền.

      “Thần thiếp chuẩn bị những món hoàng thượng thích ăn, còn có bình Ly nhân tuý do tẩu tẩu của thần thiếp đích thân ủ nữa.” Trước mặt người khác nàng ta gọi tên ta, nhưng ta biết, dùng bữa xong, nàng ta cho cung nữ lui hết, cười cười mà rằng: “Tử Ly, cùng tấu với Thiên Lâm khúc được ?”

      Bị nàng ta gọi là Tử Ly, tim ta đập thình thịch, nhớ tới mối thâm tình của nàng, nhẫn tâm trầm mặt lại. Hoà tấu với nàng ta khúc xong, nàng đích thân dâng trà lên, đây là tiết mục cuối cùng rồi. Ta luôn kiên nhẫn thực hết những tiết mục này, sau đó dịu dàng : “Quả nhân còn nhiều chuyện phải xử lý, hoàng hậu nghỉ sớm !”

      Vậy là, dưới đưa tiễn của Cố Thiên Lâm, ta rời . Mọi việc đều diễn ra bình thường, hoà bình như vậy. Ta biết nàng ta cũng giống như những người con khác mong ngóng thương của ta. Ta chỉ là thể qua được cửa ải đó. Với những phi tần khác trong hậu cung được, với Cố Thiên Lâm .

      Ta từng nghĩ chỉ lần, nếu năm đó ta lấy nàng ta, có phải ta có thể cùng với A La phiêu du khắp nơi, bốn bể là nhà? tranh đế vị, thực ra tính cách của đại ca ôn hoà, làm đế vương kế tục nghiệp cũng tận tâm tận sức. Có thêm cha con An Thanh vương và Cố tướng bên cạnh, dù thế lực ngoại thích của vương gia có mạnh đến mấy, cũng thể tay che trời.

      Bởi vì ta ích kỷ, tham vọng, A La Lưu Giác rồi, ta còn lời nào để . Nhưng đối với Cố Thiên Lâm, nỗi đau trong lòng vẫn bồng bềnh trôi nổi. Ta biết như thế công bằng với nàng ta, vì thế ta để những phi tần khác hoài thai đứa con của ta, cũng thầm cho phép nàng ta gọi tên ta những lúc người.

      Hôm nay lẽ nào cũng như vậy? Ta nhớ lại hành vi của nàng ta ba ngày trước, nén giận trả lời. Nàng ta có ý đồ, tất biểu lộ ra, ta vội.

      Dùng bữa xong, quả nhiên nàng ta lại cho cung nữ lui hết, tới bên cây đàn, mỉm cười diễm lệ: “Tử Ly, Thiên Lâm mới học được khúc, chàng nghe thử xem.”

      Ta mỉm cười đồng ý.

      “Tử Ly, để thiếp dâng trà cho chàng trước, chàng vừa uống trà vừa nghe đàn.” Nàng ta lại đem tiết mục cuối cùng diễn trước.

      Cũng được, hôm nay cần ta phải thổi tiêu hoà tấu rồi.

      Ta nhìn những ngón tay ngọc của nàng linh động khéo léo, lát sau trong điện dậy hương trà thơm. Nàng tinh ý đem chung trà đặt lên chiếc đôn trước ghế nằm. nắm tay áo kéo ta ngồi xuống: “Chàng dựa vào đây dễ chịu hơn.”

      Ta ngồi xuống chiếc ghế, cười lạnh chờ xem nàng ta muốn làm gì.

      “Tiết trời thu khi nóng khi lạnh, dựa sát bên chàng, lặng ngắm thời gian bay múa. Lá đỏ bay bay trong gió, như chân tình tấm triền miên. Giữa cơn say tỉnh, cố gượng cười mà lệ rưng rưng. Hãy để thiếp như tuyết bay trong mây, đặt nụ hôn băng lạnh lên mặt chàng. Mang theo từng đợt sóng lòng day dứt. Để lại nhân gian bao thương. Đón kiếp phù du muôn ngàn thay đổi. Cùng người có tình vui vẻ bên nhau. Đừng hỏi là duyên hay là kiếp. Như tơ liễu lại tựa gió xuân, cùng chàng trải qua mùa xuân, để chàng chìm trong sương khói, rũ hết cuồng nhiệt trong lòng, ôm tấm thân thấm đẫm mưa xuân.”

      Giọng hát của nàng uyển chuyển dịu dàng, đôi mắt như làn nước biếc sóng sánh, lộ vẻ phong tình vô hạn. Từ trước ta biết cầm nghệ của nàng ai sánh bằng. Nghe ngón đàn của A La cũng rất hay, từ trước tới giờ A La chưa bao giờ đàn cho ta nghe, biết tiếng đàn của nàng và Thiên Lâm ai hơn ai? Khúc ca nàng hát ta chưa từng nghe qua, ta biết đó là A La dạy nàng, nhưng cũng chưa từng lên tiếng. Ta nhấp ngụm trà, Cố Thiên Lâm pha trà cũng rất ngon, ngụm trà trong miệng hương thơm thuần khiết, hương vị đọng lại lâu. Nghĩ tới ngón đàn của hai người, ta ngẩng nhìn bóng hình Cố Thiên Lâm, thấy tim hơi nhói.

      Tiếng đàn mang theo ý vị triền miên… Thở dài, lần nào nàng ta cũng đàn những khúc nhạc mới, nhờ tiếng đàn gửi gắm tâm tư. Ta quyết định truy cứu chuyện ba ngày trước nữa. Nhắm mắt lại, lại thấy hơi buồn ngủ. Khúc nhạc hôm nay cũng dễ ru ngủ quá . Mơ màng suy nghĩ, đầu óc càng lúc càng váng vất, mắt như mở ra được, ta dần dần thiếp .

      Đợi đến khi ta mở mắt, nàng ta vẫn tấu đàn, vẫn là khúc nhạc lúc nãy. Ta thử vận công, thấy gì khác lạ.

      “Chàng tỉnh rồi? Có thấy tinh thần tốt hơn nhiều ?” Nàng ta quay đầu mừng rỡ hỏi ta, đợi ta hỏi mỉm cười đáp, “Tử Ly đúng là dễ mệt , Thiên Lâm mới đàn nửa khúc chàng ngủ mất rồi. Ngủ giấc ngắn tinh thần cũng sảng khoái hơn, Tử Ly phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      Lẽ nào là vì ta quá mệt? Ta nghi ngờ quan sát nét mặt nàng, nàng ta lại làm như có gì, nhìn lại ta, ánh mắt trong vắt.

      Ta chỉ cười khan tiếng: “Hoàng hậu cầm nghệ tài tình, quả nhân có lẽ là mệt mỏi quá. Bây giờ tinh thần tốt nhiều rồi, chính còn nhiều, hoàng hậu nên nghỉ sớm .”

      “Cung tiễn hoàng thượng!”

      Rời khỏi Ngọc Phượng cung, sắc trời tối, thầm tính thời gian, ta chỉ mới ngủ có canh giờ, tinh thần đúng là rất sảng khoái. Cố Thiên Lâm rốt cuộc giở trò gì?

      Chuyện ngày hôm đó nàng ta nhắc tới, ta cũng hỏi, ngày thứ hai phá lệ lại đến Ngọc Phượng cung. tới cũng lạ, dùng bữa, nghe đàn, uống trà, ta đều đề phòng, cũng ngủ gật, mọi thứ diễn ra như mọi ngày. Uống trà xong ta rời .

      Nhưng càng ngày ta càng hiếu kỳ, mấy ngày liên tiếp ta đều tới Ngọc Phượng cung, có vài lần ngủ gục, ta lưu ý lại, tính toán thời gian, cứ cách ba ngày ta lại ngủ gật lần. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Ta dám khẳng định Cố Thiên Lâm chắc chắn làm gì ta, mà kẻ hầu người hạ trong Ngọc Phượng cung chỉ là sau khi ta ngủ, hoàng hậu cho ai quấy rầy, bọn họ biết.

      Hôm nay lại đến ngày ta “ngủ gật”, ta lại chậm rãi bước tới Ngọc Phượng cung.

      Cố Thiên Lâm vẫn gảy đàn, trà nàng ta dâng lên ta uống giọt. Cầm khúc tấu xong, lúc nàng ta quay đầu lại ta thấy ánh mắt nàng nhìn vào chung trà, lời nào.

      Ta đứng dậy cười : “Hoàng hậu nghỉ sớm , quả nhân về đây.”

      Nàng ta vội tiến hai bước, bỗng đưa tay ra, ta nắm tay nàng ta hỏi đùa: “Hoàng hậu còn có việc gì sao?”

      “Để Thiên Lâm chỉnh lại y phục cho chàng.”

      Ta cười lạnh, thấy ta uống trà, lại muốn giở trò gì đây? Ta buông tay nàng ta, duỗi thẳng hai cánh tay, thầm đề phòng. Nàng ta kiễng chân chỉnh lại xiêm áo cho ta, ta cúi đầu nhìn nàng, phát nàng ta căng thẳng. Nàng ta biết võ công, cho dù có rút ra thanh đao, ta cũng sợ.

      Nàng ta vuốt phẳng những nếp nhăn áo ta, tới sau lưng ta. Người ta như căng ra, đột nhiên nàng ôm chầm ta từ phía sau: “Tử Ly…”

      Ta sững người, Cố Thiên Lâm quả nhiên ngày càng to gan, định đưa tay kéo nàng ta ra, nàng ta lại thu tay về, ta nghe thấy nàng thầm thở dài tiếng, lòng ta mềm lại, là ta có lỗi với nàng.

      Ý nghĩ này còn chưa kịp tắt, lưng bỗng tê rần, ta lại giống như ngày hôm đó, toàn thân tê cứng, ta nổi giận, lần này quyết tha cho nàng ta!

      Nàng ta lại giở trò cũ, bịt mắt ta lại, cởi áo của ta, tay sờ soạng lung tung, cảm giác nhoi nhói người lại xuất . Cơn buồn ngủ ập đến, ta cảm thấy nàng ta đỡ ta ngã ra đất, cũng là trong Ngọc Phượng cung trải thảm rất dày, chỉ lát sau, ta ngủ mất.

      Ngoại truyện Trần Tử Ly (2)

      Khi ta tỉnh lại, ở trong Ngọc Long cung.

      “Người đâu!” ta thét lớn.

      “Hoàng thượng!”

      “Quả nhân từ Ngọc Phượng cung trở về đây như thế nào?”

      “Hoàng thượng ngủ say trong Ngọc Phượng cung, hoàng hậu nương nương cho người đưa hoàng thượng hồi cung, còn dặn nô tài được đánh thức hoàng thượng.”

      Khá lắm Cố Thiên Lâm. Ta vung tay áo thẳng tới Ngọc Phượng cung.

      “Thần sắc hoàng thượng rất tốt!” Nàng ta làm như có chuyện gì.

      Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Hoàng hậu muốn giải thích với quả nhân?”

      Cố Thiên Lâm cho cung nữ lui, dịu dàng : “Hoàng thượng muốn biết sao?”

      muốn biết ta đến Ngọc Phượng cung làm gì?

      “Tử Ly dụng tâm đề phòng, nhưng phòng sau thắng được phòng trước, chi bằng cùng Thiên Lâm đánh cược, ba ngày sau, Tử Ly vẫn … ngủ gật!”

      Nàng, nàng ta trở nên xảo quyệt như vậy từ bao giờ? Tính hiếu thắng trong ta trỗi dậy, phục nghĩ, Cố Thiên Lâm biết võ công làm ta ngủ gật ba lần liền mà vẫn chưa biết nàng ta rốt cuộc làm gì với ta, lẽ nào lần thứ tư ta vẫn mắc lừa?

      “Nếu như Thiên Lâm thể khiến Tử Ly ngủ, khắc cho Tử Ly mọi việc, biết Tử Ly có dám?”

      Được lắm, cả kế khích tướng cũng dùng rồi.

      “Ba ngày sau, quả nhân ở Ngọc Long cung đợi hoàng hậu!” ta vung tay áo bỏ .

      Ta mong chờ ba ngày trôi qua, có lúc nhịn được bật cười, lâu lắm rồi ta chưa mong chờ chuyện gì như vậy.

      Ba ngày sau, Cố Thiên Lâm đúng hẹn đến Ngọc Long cung.

      “Mời hoàng hậu nương nương thay áo!” Cung nữ theo lời dặn của ta hầu hạ Cố Thiên Lâm tắm rửa thay y phục.

      Nàng ta mỉm cười khoác lên mình xiêm y ta chuẩn bị sẵn, như lường trước, ta càng lúc càng hoài nghi, người nàng ta giấu thứ gì, vậy nàng ta làm cách nào khống chế được ta?

      “Tử Ly, cùng thiếp chơi cờ được ?” Xiêm y rộng rãi giấu nổi thân hình yểu điệu của nàng, làn da sau khi tắm hơi ửng hồng, càng thêm phần diễm lệ.

      Ta vui vẻ đồng ý. Nàng ta biết võ công tiếp cận được ta, y phục cũng thay hoàn toàn, ta biết nàng ta còn giở được chiêu gì.

      ngờ Cố Thiên Lâm cầm nghệ trác tuyệt, mà kỳ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ. Ta dám lơ là, dùng hết sức cuối cùng chỉ thắng được nàng ta hai quân.

      “Sắc trời tối…” ta chưa kịp câu hoàng hậu nên nghỉ sớm, Cố Thiên Lâm đứng dậy “Sắc trời tối, Tử Ly nên nghỉ sớm , Thiên Lâm quấy rầy chàng nữa.”

      Ta sững người, hôm nay phải là ngày đánh cược sao? Lẽ nào nàng ta lại nhận thua như vậy?

      Cố Thiên Lâm cúi đầu quỳ xuống. Nàng ta vừa cúi đầu, cây trâm hoa đầu liền rơi xuống, mái tóc dài xoã ra như thác đổ.

      “Thiên Lâm thất lễ!” Nàng ta đưa tay định nhặt cây trâm. Ta nhanh tay nhặt lấy đưa cho nàng.

      Nàng ta vui mừng đứng dậy, tay trái đón lấy hoa trâm bỗng nhiên bẻ gãy, làn ám hương xộc lên. Ta vội vàng bế khí, toàn thân lại tê rần chút sức lực, chán nản ngã xuống.

      Cố Thiên Lâm khoé môi mỉm cười: “Dụng binh ngại gian trá. Tử Ly, chàng thua rồi!”

      Ta vô cùng tức tối, vốn tưởng rằng nàng ta chỉ là nữ lưu yếu đuối, ngờ, nàng ta lại dám dùng độc!

      Cố Thiên Lâm vỗ về gương mặt ta, dịu dàng : “Tử Ly trừng mắt như trẻ con thế này, Thiên Lâm chưa từng nhìn thấy.”

      Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, quyết ý ngủ, xem nàng ta định giở trò gì.

      “Ai da, nhưng mà, Tử Ly đừng có trừng mắt nhìn Thiên Lâm nữa, Thiên Lâm nhát gan, sợ lắm!” rồi, nàng ta lại bịt mắt ta lại.

      bậc đế vương, năm lần bảy lượt bị phi tử cởi quần áo sờ soạng khắp người, tỉnh rồi vẫn biết rốt cuộc nàng ta làm gì, vô cùng nhục nhã!

      Ta cuối cùng cũng chống lại được cảm giác mệt mỏi do những vết nhoi nhói kia đem tới, nặng nề thiếp .

      Tỉnh lại, lần này nàng ta mặc y phục hộ ta nữa, mặc kệ ta nằm dưới đất. Ta nhảy dựng lên, kiểm tra kỹ toàn thân, cuối cùng phát ở vùng bụng có dấu vết như bị kim châm.

      Lẽ nào cảm giác nhoi nhói tê tê đó là do bị kim châm? Ta vận nội lực kiểm tra kinh mạch toàn thân, có gì lạ, nhưng mỗi lần tỉnh lại, tinh thần đều rất sảng khoái.

      Nàng ta để lại tấm thiếp án thư: “Nếu Tử Ly phục, ba ngày sau Thiên Lâm đợi chàng tại Ngọc Phượng cung!”

      Ta tức giận vò nát tấm thiếp trong tay, ta tin, ta nhiều lần thất thủ!

      Vậy là, ba ngày rồi lại ba ngày, cứ cách ba ngày lại gặp nhau, ta đều hết sức “nghe lời” mà ngủ. Liên tiếp ba tháng liền, nếu là dùng bữa xong ở Ngọc Phượng cung ngủ mất, là vừa bị mê hương làm cho hôn mê. Ta tới Ngọc Phượng cung nữa, nàng ta bèn tới Ngọc Long cung, vừa bước qua cửa cả gan phát tán mê dược. chỉ có thế, ta dám đến gần nàng ta trong vòng ba trượng, nàng ta lại dám hết mời Cố tướng ra mặt, lại mời Cố Thiên Tường ra tay. Tóm lại là trong vòng ba tháng này, cứ cách ba ngày , ta lại vừa tức giận vừa bất lực mà “ngủ gật”.

      Ta có thể ép nàng ta phải , nhưng lại kiêu ngạo, biết nàng ta hại mình, liền muốn biết chân tướng việc. Càng đề phòng cũng thắng nổi, càng muốn tự mình nâng cao cảnh giác.

      Ba tháng sau lại tới ngày đại tuyết, thủ lăng nhân sớm xuống núi bố trí xong xuôi, kỳ lạ là ta lại thấy đau đớn tới mức hôn mê, chỉ cần dựa vào nội lực của chính mình cũng có thể kháng cự được, mà hàn độc cũng chỉ phát tác có hai canh giờ.

      Thủ lăng nhân bắt mạch cho ta, cũng lần ra manh mối, bẩm báo: “Có lẽ là do hoàng thượng luyện võ từ , nội công thâm hậu, ý chí kiên định!”

      Trong cung ngoài cung nghe được tin này đều vô cùng mừng rỡ. Cố Thiên Lâm cùng đám phi tần đợi ngoài Ngọc Long cung mừng đến rơi lệ.

      Qua đại tuyết lại đến ba ngày, ta vẫn theo hẹn tới Ngọc Phượng cung, lúc này đối với mê dược mê hương của nàng ta, ta sớm phòng bị. Nàng ta mời Cố tướng và Cố Thiên Tường ra mặt đương nhiên là hết chiêu. Ta trong lòng mừng rỡ, hàn độc giày vò ta quá lâu. Nén cười đợi nàng ta ra chiêu, ta tin lần này vẫn thua trong tay nàng ta. Trước đó ta cho người kiểm tra Ngọc Phượng cung lượt, đến cả Cố Thiên Lâm sau khi tắm xong cũng bị bọc trong chăn gấm, mái tóc buông lơi đặt giường.

      Ta từ tốn về phía đó ngồi xuống, dịu dàng với nàng ta: “Thiên Lâm, hôm nay lại đến cái hẹn ba ngày rồi.”

      Cả người nàng bị bọc trong chăn gấm, thể động đậy, chớp chớp mắt mỉm cười: “Bây giờ mới là giờ Thân, Tử Ly định cứ ngồi như thế này ngắm Thiên Lâm đến tận giờ Tý sao? Có chàng ở đây, thiếp có thể an tâm ngủ rồi.”

      Nàng ta nhắm mắt lại ngủ , từ giờ Thân canh cho nàng ta đến giờ Tý? Ta nghiêng người dựa vào giường, bàn tay vô thức vuốt ve tấm chăn gấm. Vuốt đến eo nàng, nàng ta uốn éo eo lưng, cười khanh khách: “Nhột!”

      Thiên Lâm phải làm người ta động lòng, thấy nàng kêu nhột, ta nhịn được lại ấn mấy cái vào eo nàng, nàng ta càng cười to hơn. Ta giơ tay giật tung tấm chăn gấm, lộ ra thân hình như bạch ngọc của nàng.

      Nàng ta có vẻ xấu hổ, như do dự lát, rồi cả quyết vươn tay ôm lấy ta.

      Ta bắt lấy tay nàng ta, lắc đầu : “Giờ Tý chưa qua, xin lỗi Thiên Lâm, trẫm muốn lại ngủ gật nữa.”

      Ta đưa tay nàng lên đỉnh đầu, nàng ta khẽ cắn môi như biết phải làm sao. Nhớ tới mỗi lần ba ngày đó, ta lại bị nàng ta khống chế, ta hừ tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, mạnh mẽ mút mát.

      “Tử Ly” nàng thở hổn hển, muốn gì với ta, nhưng ta nén được cơn xúc động dâng lên trong lòng, bịt chặt môi nàng cho nàng .

      Đêm nay, ta nghĩ tới A La, cũng nghĩ tới người con khác, trong mắt trong tim ta chỉ có mình Thiên Lâm ở bên dưới ta. biết là do nhiều lần bại dưới tay nàng nên muốn trả thù, hay là vì nguyên nhân gì khác.

      Ta như muốn nàng mãi mà chưa đủ, mỗi lần đều cảm thấy thoả mãn.

      Nắng sớm ngoài cửa sổ tràn vào, Thiên Lâm ngủ trong lòng ta, như đoá hoa e ấp, uể oải mỏi mệt. Vuốt ve làn da trơn bóng của nàng, nhớ lại đêm của nhiều năm trước nàng gả cho ta, ta khen nàng như được tạc từ băng ngọc.

      Bỗng nhớ ra vụ cá cược, ta thấp giọng cười. Cuối cùng ta thắng được nàng lần, xem lần này nàng còn dám đắc ý nữa .

      Nàng khẽ kêu tiếng, tỉnh dậy, lại xấu hổ tới mức cứ vùi đầu vào lòng ta.

      “Còn nhớ vụ cá cược ba ngày ? Thiên Lâm nàng thua rồi!” Ta đắc ý tuyên bố.

      Nàng ừ tiếng, gì nữa. Vậy là xong sao? Ta còn đợi nàng ta cho ta biết nguyên nhân. “Bây giờ có thể với ta rốt cuộc nàng làm gì chưa?”

      “Tử Ly” nàng giọng “Chàng xưng là quả nhân, cũng gọi thiếp là hoàng hậu nữa rồi.”

      Ta giật mình, đúng vậy, bắt đầu từ bao giờ, ta gọi nàng là Thiên Lâm, còn dùng quả nhân và hoàng hậu để kéo dài khoảng cách với nàng nữa. Ta, ta lại còn lưu lại Ngọc Phượng cung, đêm qua còn muốn nàng biết bao nhiêu lần.

      Cảm thấy thân thể ta cứng lại, nàng rời khỏi vòng tay ta, quay người , giọng đáp: “Tử Ly lại muốn rời khỏi Thiên Lâm mà sao?”

      Ta rất mơ hồ, nàng vừa rời ra, ta liền cảm thấy trong lòng trống trải, cảm giác độc bỗng ập đến. Đưa tay ra kéo nàng vào lòng mới cảm thấy vững tâm: “Sao nào? Hoàng hậu hy vọng quả nhân xưng hô như thế này sao?”

      Giọng ta rất lãnh đạm, ta hy vọng nàng phát giác ra tâm của ta đối với nàng còn như trước. Ít nhất là trước khi ta nghĩ thông suốt, ta hy vọng.

      Nàng mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay ta ngồi dậy. Tiện tay khoác chiếc áo ngủ, rung chuông gọi cung nữ.

      Ta còn chưa kịp phản ứng, cung nữ tiến vào.

      “Thay y phục cho hoàng thượng.” Ngữ khí của nàng còn lãnh đạm hơn.

      Ta tức giận nhảy xuống giường mặc quần áo. ràng ta thắng, nàng chịu cho ta chân tướng, lại còn dám đuổi ta ? Cố Thiên Lâm ngày trước lại chỉ mong ta lưu lại nhiều chút.

      Rời khỏi Ngọc Phượng cung, cảm giác trống rỗng trong lòng càng rệt, ta cảm thấy phiền muộn bất an. Cứ cách ba ngày, ta lại được ngủ giấc sảng khoái, lẽ nào là vì đêm qua ngủ sao? Bãi triều, xử lý hết chính , ta lại tới Ngọc Phượng cung. Cố Thiên Lâm nhàn nhạt thỉnh an, cũng gì nhiều. Ta ngồi đó mất hứng, cuối cùng nhịn được mà : “Cứ cách ba ngày trẫm lại phải ngủ giấc sảng khoái. Hôm nay chính chồng chất, trẫm thấy đau đầu, Thiên Lâm hãy hầu trẫm ngủ giấc tốt.”

      Cố Thiên Lâm lạ lẫm nhìn ta: “ phải mỗi lần hoàng thượng đều cam tâm tình nguyện mà ngủ đó sao? Sao hôm nay lại tự mình muốn ngủ vậy?”

      “Lẽ nào Thiên Lâm mỗi lần đều phải bịt mắt trẫm lại mới dám để trẫm ngủ?” Ta hề tức giận, nàng chuyện như thế này còn làm ta vui hơn là nàng tỏ ra lạnh nhạt với ta.

      Nàng bĩu môi ra vẻ phục, ta mỉm cười, ra nàng cũng có lúc dễ thương như vậy. “Sao nào? Thiên Lâm muốn kháng chỉ ư?”

      Nàng bỗng đứng bật dậy, cho cung nữ lui hết, kiêu hãnh tới trước mặt ta ngẩng đầu : “Vậy phiền hoàng thượng hãy dựa lên trường kỷ!”

      Ta nghe lời nàng tới ngồi lên trường kỷ.

      “Cởi y phục ra!”

      Ta giật nảy mình, nhìn nàng chằm chằm.

      Khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng: “Mỗi lần cởi y phục của chàng mất bao nhiêu công sức!”

      Ta cởi vạt áo trước. Thấy nàng lấy ra túi vải, bên trong toàn là ngân châm. Ta hơi sửng sốt, có lẽ, mỗi lần nàng đều dùng ngân châm khống chế ta?

      “Đừng có ngọ nguậy! A La tìm khắp danh y trong thiên hạ, cuối cùng cũng tìm ra cách dùng kim châm giải hàn độc người bệ hạ. Châm liên tiếp ba tháng thấy có hiệu quả rồi, từ giờ mỗi tháng châm ba lần là được.”

      Lời của nàng làm ta chấn động, nghĩ tới những vàng bạc châu báu của A La, nghĩ tới nàng ta tìm kiếm danh y khắp nơi, trong lòng biết là tư vị gì.

      Trong lúc miên man suy nghĩ, Thiên Lâm đâm kim xuống, nghĩ lại cứ mỗi ba ngày lại châm lần, tay nghề của nàng cũng thành thục hơn nhiều, còn giống như lúc đầu sờ soạng lung tung người ta nữa.

      Cảm giác tê nhói lại truyền đến, ta nhìn mồ hôi rịn vầng trán chăm chú của Thiên Lâm, ra nàng vất vả như vậy, kìm được đưa tay ra lau.

      Nàng hất tay ta ra: “Đừng ngọ nguậy! Còn ngọ nguậy nữa là làm chàng bất động luôn, để thiếp tha hồ đâm.”

      Thiên Lâm hiền thục cũng có lúc bá đạo như vậy. Ta thả lỏng người, mơ hồ thiếp .

      Sau khi tỉnh lại, nàng lạnh nhạt : “Hoàng thượng chính bận rộn, nên nghỉ ngơi cho sớm.”

      Quái , câu này sao bây giờ lại thành nàng ? “Hôm nay có việc gì, trẫm lưu lại Ngọc Phượng cung vậy.” xong ta thấy nàng trợn tròn mắt, đây là thái độ gì đây? Ta kéo nàng vào lòng: “Sao nào? Hoàng hậu của trẫm muốn đuổi trẫm sao?”

      Nàng vùng vẫy hồi, ta càng siết chặt. Nàng bất lực lí nhí đáp: “Chàng, tối hôm qua chàng quá…”

      Ta cười lớn, bế thốc nàng tới giường, nhặt lấy cây ngân châm cười : “Thiên Lâm mệt mỏi, ngân châm có thể giúp nàng ngủ giấc sâu, để trẫm thử xem sao.”

      Nàng hoảng sợ hét lớn.

      Đúng là ngốc, ta chưa học, sao dám châm nàng, chỉ là doạ nàng thôi. Nhưng mà… ta giơ tay điểm huyệt đạo của nàng, thong thả : “Trẫm vẫn còn nhớ cảm giác đó, Thiên Lâm có muốn biết ?”

      Ta bịt mắt nàng lại, cởi y phục của nàng, dịu dàng hôn, nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng, môi kề bên tai nàng : “Là chủ ý của A La hay là của nàng? ra ta tha cho.”

      Ta thành công nhìn thấy Thiên Lâm khẽ cắn môi, nàng chịu , nhưng ta biết. Thở dài tháo dải lụa bịt mắt nàng, ôm chặt nàng trong lòng: “Trẫm chỉ biết, đêm hôm qua, trẫm chỉ nghĩ tới nàng.”

      Nàng chớp chớp mắt, khoé mắt bỗng đỏ hoe, rồi oà khóc. Ta cuống quít dỗ dành nàng, nàng nức nở hét lớn: “Chàng vẫn chưa giải huyệt cho ta!”

      Ta dở khóc dở cười, sao chuyện nàng khóc với chuyện ta nghĩ lại giống nhau thế. Ta giải huyệt đạo cho nàng, nàng lại đẩy ta ra: “Chàng , ta muốn chàng mang ơn ta, ta biết trong lòng chàng chỉ có A La mà thôi, chàng !”

      Phụ nữ lúc lên cơn ghen, ra cũng có thể dùng từ “đáng ” để miêu tả. Ta vững như bàn thạch, gác tay sau gáy mỉm cười: “Nếu như trong lòng ta có nàng rồi?”

      Thiên Lâm sững người, càng khóc to hơn, luôn miệng ta là đồ lừa đảo.

      Ta là vua của nước, sao từ miệng nàng lại biến thành kẻ lừa đảo, A La cũng chưa từng mắng ta như vậy. Ta lật người đè lên, nhìn nàng từ cao, nghiêm mặt : “Tự mình , học phép châm cứu này tự châm mình bao nhiêu lần?”

      Nàng bị doạ run người, dám khóc nữa.

      Ta hiểu nỗi khổ tâm của A La, nàng cầu khắp các danh y được phương pháp này, mà Thiên Lâm lại bất chấp tất cả lấy thân mình thử châm, tự học để cứu ta. Bất tri bất giác, ta chìm đắm trong mối thâm tình dịu ngọt của Thiên Lâm. “Nàng đúng là ngốc nghếch, sao để thái y học?”

      “Thiếp, thiếp nghĩ…”

      “Ấy, ta biết rồi, nàng muốn độc chiếm ta, muốn nhân cơ hội sàm sỡ ta phải ?” Ta trêu nàng.

      Mặt Thiên Lâm càng đỏ, quay đầu sang bên chịu nhìn ta: “Thiếp tính trị bệnh cho chàng xong, thiếp xuất gia làm ni !”

      “Nàng dám!” Tim ta đập thình thịch.

      “Dù sao…” nàng chưa hết lại khóc nức nở.

      Ta biết phải làm sao, chỉ sợ nhỡ cẩn thận, nàng lại giận tới mức xuất gia mất. Ta hết những lời ngọt ngào, dỗ nàng nín khóc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu rưng rưng lệ : “ ra chàng cũng biết những lời tình tứ như vậy!”

      Mặt ta nóng bừng, thèm quan tâm đến điều gì khác, bịt kín miệng nàng, cho phép nàng những lời đó.

      tháng sau, Thiên Lâm có tin vui, ta vô cùng sung sướng, đại xá toàn thiên hạ.

      A La vào cung thăm nàng, ta đứng từ xa nhìn A La, mỉm cười tới.

      “Chúc mừng đại ca! Mau đưa hồng bao!”

      Ta xị mặt: “Đại ca giờ có tiền, ngân lượng đều do chị dâu muội quản lý rồi.”

      “Vậy cháu của huynh ra đời, huynh cho hồng bao chứ?” A La bỏ cuộc.

      Ta liếc nhìn bụng nàng: “Như vậy , nếu muội sinh con , vậy gả cho con trai ta, ngân lượng của ta và Thiên Lâm đều cho nó hết!”

      A La giật mình. Thiên Lâm cũng nhảy cẫng lên tán thành: “Chủ ý của Tử Ly hay. Quyết định vậy !”

      Ta vội đỡ nàng, giọng trách: “Sao lại nhảy cao vậy, phải cho , nếu đứa giống Bình Nam vương, vậy hôn xoá bỏ!”

      A La ra vẻ khổ sở, thở dài: “Sau này muội phải ít vào cung thôi, nếu cái hồng bao, kết quả là đem bán con . Nếu còn dám xoè tay ra trước mặt đại ca, khéo đứa thứ hai đứa thứ ba cũng chẳng còn!”

      Trong Ngọc Phượng cung tràn ngập tiếng cười. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bao năm rồi chưa cảm thấy cảnh xuân lại đẹp đẽ như vậy.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 5: An Thanh Vương
      “Ngươi gì?” Ta nhảy dựng lên, tiểu tử thối này đúng là chẳng ra làm sao, lại dám bảo ta tháng này lần nào cũng phải thua A La. Cũng thèm nghĩ đến cha từng này tuổi rồi, khó khăn lắm quốc gia mới an bình, chiến qua, ở nhà an dưỡng, chút thú vui cỏn con ấy cũng bị đoạt mất, đúng là quá bất hiếu mà.

      Lưu Giác hai tay ôm vai, nhìn cha già đỏ mặt tía tai giậm chân la hét, tựa cửa nhàn nhã nhìn, chậm rãi phun ra câu: “A La lại giở trò vòi vĩnh trước mặt hoàng thượng, là tiền thua hết cha rồi, cha xem, mặt mũi con trai cha còn biết giấu vào đâu bây giờ?”


      “Ha ha!” Ta sung sướng, A La quỷ kế đa đoan, tháng trước thua ta hơn vạn ngân lượng, cộng thêm những món đồ chơi hiếm có mà tên tiểu tử thối này vơ vét khắp nơi về để dỗ dành nó. Nghĩ đến là ta thấy sung sướng. Ta vuốt vuốt râu, nghĩ lát rồi với đồ tiểu tử thối kia: “ đánh bạc phải chấp nhận thua, nếu ta để nó thắng còn ý nghĩa gì nữa, hay là, con cũng cùng chơi?”

      Ta thành công nhìn tên tiểu tử thối kia nhảy tưng tưng như mèo phải bỏng, sợ nhất là bị lôi kéo đánh bạc, quả nhiên bĩu môi quăng ra câu: “Cha nhường thôi, đừng có hối hận!”

      Hối hận? Có gì để hối hận chứ? Hừm! Đầu óc ta lại quay về với mấy ván bạc hậu của tháng này.

      Sau khi A La gả cho tên tiểu tử thối kia, ràng là vẫn còn để bụng chuyện bị ta bày mưu hôm hôn lễ, biết ta thích chơi vài ván bạc , thế là tự mình đứng ra làm nhà cái, mời Ô y kỵ trong phủ tới tham gia. Còn quy định mười lăm mỗi tháng đánh ván lớn, cách năm ngày chơi ván . Cách chơi nhiều vô cùng tận. Ta trong lòng ngứa ngáy, biết thừa nó muốn dụ dỗ ta, lại nhịn được đâm đầu vào.

      Nó lo lắng hàn độc của hoàng thượng, cùng hoàng hậu bàn bạc rất lâu tìm về đống thầy thuốc. Lấy ra ngân châm cá cược với ta châm nhát là giống hệt như bị điểm huyệt, ta cầm cây châm ngắm nghía, châm gì mà trông như đinh sắt? Liền đặt ngay tại chỗ hai ngàn lượng bạc, khổ thân Thanh Ảnh, tiếng rú bi thảm đó… Ta thông cảm ôm hai ngàn lượng bạc thắng được nghênh ngang bỏ .

      Nhưng nha đầu đó suốt ba năm liền lấy ngân châm cá cược với ta đến cả trăm lần, trừ lần bốn tháng trước ta thua mất ngàn lượng ra, nó thua ta cả trăm lần, có thể tìm hoàng thượng để đòi sao?

      Chuyện ăn ở của mấy tên danh y đó, chẳng phải đều do tên tiểu tử thối đáng thương của ta dùng bổng lộc thua chẳng còn lại bao nhiêu cáng đáng hay sao? Lần này tốt rồi, trị được hàn độc của hoàng thượng, chắc nó cũng phải đổi món cá cược khác chứ.

      “Lão hồ ly!”

      Ta híp mắt cười, đến rồi.

      , Lý tưóng quả thực làm ta thấy ghét, mặt vuông chữ điền trông ra vẻ còn oai nghiêm hơn ta, vậy mà hai đứa con đều trở thành người nhà của ta, chẳng hiểu ra làm sao.

      “Lão hồ ly, sau này con cược ngân châm với người nữa, con phát minh ra cách chơi mới, muốn chơi ?” A La sao cũng giống thằng con kia ôm vai tựa cửa vậy chứ? Tư thế này trông chẳng nho nhã chút nào.

      “Người có chơi ? Ô y kỵ bọn họ mê chết thôi, nếu phải nghĩ tới phải hiếu thuận với lão nhân gia người, con cũng đặc biệt tới đây hỏi người đâu.”

      Cái gì? Ta nghiêm mặt lại: “ biết dưới!”

      Nó nghe xong quay người mất, chẳng có vẻ gì là giận dữ, hi hi cười : “Người càng tốt, Minh , Xích Phượng, Huyền Y với con nữa vừa vặn đủ bàn!”

      “Đợi ! Còn Thanh Ảnh đâu?” Ta biết nó vốn chẳng để ta vào mắt, thở dài gọi nó lại, ta tò mò.

      “Chẳng phải là phải canh gác vương phủ hay sao? với người thân nhau, phải trực nhật!”

      Nhìn nó tung tăng chạy mất hút, ta mới chợt phản ứng lại được. Khổ thân Thanh Ảnh, vì thân cận với ta nên bị A La tước mất quyền vui chơi! Là trò chơi gì mới, ta nhất định phải coi cho .

      tiết xuân hoa nở rộ, ánh dương dịu dàng xuyên qua những tán lá, vừa đến Tùng Phong đường ta nghe thấy tràng thanh ầm ĩ, còn có… “ta có đôi Cống thượng hoa*, ai cũng có phần, hôm nay đánh thôi, mỗi người mười sáu lượng bạc!” tiếng của A La cũng đủ to .

      Mỗi người mười sáu lượng bạc, ba người là bốn mươi tám lượng rồi, còn là đánh !

      Ta rón rén đến gần bọn chúng, từ xa nhìn thấy bốn người ngồi xung quanh bàn, biết lấy thứ gì bàn, cứ ném ném lại, Minh lại còn cười to: “Ha ha, Tự Mạc*! Ta ù rồi, có Cống gia phiên*, trả tiền, mỗi người hai tư lượng!”

      Ta giật bắn mình, Minh ít trầm mặc nhất lại có thể cười cách… đáng sợ như vậy! Chỉ loáng như thế, kiếm hơn sáu mươi lượng bạc? Chân kìm được tiến về phía trước mấy bước, bọn chúng gì ta nghe chả hiểu, xem kỹ hơn được.

      Mắt bỗng hoa lên, làm ta giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Ảnh nghiêm mặt chắn đường ta: “Lão vương gia xin dừng bước, vương phi dặn, cho ai tiến vào Tùng Phong đường!”

      “Ở đâu ra chuyện như vậy! Nó là chủ hay ta là chủ?” Tức chết ta mất, tại sao Thanh Ảnh lại thành ra nghe lời nó chứ?

      Thanh Ảnh than thở : “Lão vương gia, người đừng làm khó Thanh Ảnh nữa! Vương phi , nếu như phải vương phi cho phép…”

      “Trừ phi bước qua xác ngươi mà vào?” ta trợn mắt nhìn .

      , thuộc hạ nằm đơ ra đấy cũng chẳng ích gì, vương phi nếu được vương phi cho phép cho người khác vào, cho thuộc hạ chơi mạt chược nữa!” Thanh Ảnh xua tay rối rít.

      “Mạt chược? Ngươi cái bọn chúng chơi kia gọi là mạt chược?” Ta cảm thấy có hứng thú nha.

      Thanh Ảnh hai mắt phát sáng, miệng lẩm bà lẩm bẩm, tóm lại là tâng bốc trò chơi mới lên tận mây xanh. Ta nghe vẫn chưa hiểu lắm, tâm tư ngứa ngáy, nhấc chân thẳng vào bên trong.

      “Lão vương gia dừng bước!” Thanh Ảnh chắn trước mặt ta, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, giọng như hạ quyết tâm:

      “Lão vương gia, nếu để Thanh Ảnh vào báo với vương phi câu?”

      Cái gì? Ta nhìn Thanh Ảnh như nhìn quái vật, hỏi: “Thanh Ảnh, còn nhớ khi ta đưa ngươi về phủ, ngươi vì mất cha mất mẹ mà lưu lạc đầu đường xó chợ?”

      bỗng quỳ xuống: “Đại ân của lão vương gia, Thanh Ảnh chưa từng quên!”

      “Vậy…” Ta lại bước về phía trước bước, mỉm cười nghĩ Thanh Ảnh tuyệt đối phản bội ta, “ta chỉ thầm đứng nhìn thôi, cho bọn chúng biết.”

      “Vương phi! Lão vương gia muốn chơi bài!” Ta vừa xong Thanh Ảnh há mồm rống lên.

      “Mời lão vương gia vào!” tiếng A La vang lên giòn giã.

      Thanh Ảnh cung kính ôm quyền hành lễ với ta: “Mời lão vương gia!”

      Ta lườm , cất bước vào trong. Minh Xích Phượng Huyền Y rời bàn hành lễ với ta: “Lão vương gia!”

      “Miễn lễ!”

      Lời vừa dứt, ba tên tiểu tử thối kia lập tức ngồi xuống, hai tay bắt đầu mò tới mò lui bàn.

      bàn bày đống miếng tre , ta tò mò cầm miếng lên, còn chưa kịp nhìn kỹ, A La giơ tay giật về: “Lão hồ ly, nhìn chúng ta chơi trước để học !”

      Vậy là ta cứ lượn lờ xung quanh bốn chúng nó, xem suốt cả buổi chiều, chừng như hiểu ra, ngứa ngáy : “Bản vương muốn chơi!”

      “Hôm nay giải tán, đánh suốt cả buổi chiều, mỏi tay mỏi cổ rồi, ngày mai đánh lớn, ngày mai chơi tiếp!” A La thẳng thừng tuyên bố giải tán, bốn người đếm lại ngân lượng, nó lại thắng hơn trăm lượng, Xích Phượng bịn rịn : “Hôm nay ta thua hai trăm lượng, ngày mai nhất định ta phải gỡ lại!”

      Minh Huyền Y đồng thanh đáp: “ được! Ngày mai vẫn phải rút thăm quyết định!”

      “Bản vương chắc cần rút thăm chứ?” Ta hỏi xen vào.

      “Đương nhiên, vẫn phải nể mặt lão hồ ly người chứ. Cộng thêm người là người mới, mọi người đều rất thích, hoan nghênh người tham gia!” A La cười tít mắt, ba tên kia đồng thanh phụ hoạ.

      Ta phơi phới trở về phòng.

      Vừa qua trưa ngày thứ hai, ta vội vã tới Tùng Phong đường. Ta, A La, Xích Phượng, Minh ngồi bàn.

      “Hôm nay đánh lớn, trung bình mười lượng, ù gấp đôi*, ai có ý kiến gì ?” A La tươi cười tuyên bố.

      ngờ vừa đến gặp đúng ngày chơi lớn, lần này phải thắng cho mới được. Hôm qua ta tìm hiểu kỹ rồi, buổi tối lại nghiên cứu thêm lượt, chắc chắc có vấn đề gì.

      Chơi xong vòng, ta trợn mắt: “Bao nhiêu?”

      “Lão vương gia, ngài có quân mở kịp, lại còn là Hoa Kiểm*, phải đền cho mỗi người tám mươi lượng bạc. Cộng thêm ngài rút pháo, thuộc hạ ù đôi thanh*, ngài phải đưa thuộc hạ trăm sáu mươi lượng nữa.” Minh kiên nhẫn tính toán sổ sách với ta.

      “Lão vương gia, ngoài đền tám mươi lượng, ngài rút pháo thuộc hạ ù đôi đại*, tổng cộng ngài phải đưa thuộc hạ trăm hai mươi lượng.” Đó là tiếng của Xích Phượng.

      A La cười khanh khách: “Con ít nhất, ngoài tám mươi lượng kia, người rút pháo đưa con mười lượng, tổng là chín mươi lượng.”

      Vậy, vậy là phải thua mất ba trăm tám mươi lượng bạc! Được, ta đưa! Ta đếm tiền vứt lên bàn: “Tiếp tục!”

      “Lão vương gia, xin lỗi, thuộc hạ ù rồi!”

      “Lão vương gia, ngài đừng nóng, thuộc hạ xem bài !”

      “Lão hồ ly, ha ha, của con là Thanh nhất sắc*, đủ bài!”

      Chưa tới hai canh giờ, ta biết phải móc hầu bao bao nhiêu lần, cuối cùng rỗng tuếch. Rỗng rồi? Lúc ra ngoài hầu bao có hơn hai nghìn lượng cơ mà.

      “Tiếp tục!”

      “Lão hồ ly, túi người còn tiền ? Ở đây chỉ chơi tiền mặt, ghi sổ!” A La lại dám như thế.

      Nghĩ lại cũng phải, đánh bạc mà ghi sổ còn gì vui, ta hào sảng đứng dậy : “Đợi đấy, ta về lấy thêm ngân lượng!” Ta vội vàng chạy về lấy thêm ngân lượng, hoàn toàn biết sau lưng ta ba tên kia cười đến đau cả bụng.

      Ngày hôm đó, đánh từ trưa cho đến tận giờ Tý, tiểu tử thối cuối cùng chịu nổi mặt mũi hầm hầm lôi cổ A La về, ta thua hết hơn bảy nghìn lượng bạc, mà vẫn chưa thấy đủ.

      Từ hôm đó, ngày nào ta cũng muốn chơi mạt chược, nhưng tên tiểu tử thối kia , A La mang thai ngồi lâu tốt, ngày chỉ cho chơi hai canh giờ.

      A La được chơi cũng thôi , nhưng quân mạt chược là của nó, ta muốn tìm người khác chơi, lại phải mượn quân bài của nó. Nó rất keo kiệt, mỗi lần cho ta mượn lại thu của ta trăm lượng bạc.

      Ta gọi Thanh Ảnh đến bắt tự bắt chước mà làm ra bộ. Nó lại tìm đến bảo đấy là bản quyền của nó, muốn thu phí bản quyền nghìn lượng.

      Ta chơi dần thành thục, Ô y kỵ trong phủ chỉ dám đánh với ta, lúc buồn chán, Lý tướng lại tìm đến cửa. “Thân gia!”

      Được lắm, nghe gọi ta như vậy lọt lỗ tai chút nào, nhưng hôm nay hả, ta cười cười bảo Lý tướng: “Tướng gia gần đây công việc có bận lắm ?”

      “Cũng tạm cũng tạm. Hôm nay qua phủ là muốn cùng thân gia ôn lại chuyện cũ, tiện đến thăm A La, nó cũng mang thai rồi.”

      Ta biết vẫn còn tiếc nuối quyền lực, có lẽ tính cách hoàng thượng cho phép triều đình vênh vang, đành tăng cường vận động hành lang ở vương phủ và Thành đô đốc phủ, tiếng là thăm con , nhưng chịu bỏ qua vinh hoa phú quý.

      “Lý tướng phải năng tới đây chơi, gần đây lão phu rỗi việc mới phát ra thú vui dưỡng sinh mới, biết Lý tướng có hứng thú chơi cùng lão phu?”

      Lý tướng hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.

      Vậy là ta cho người mời Cố tướng, mời thêm cả binh bộ thị lang Lý lão gia thoái vị về nhà an dưỡng, bốn người hợp thành bàn mạt chược.

      Đều là người thông minh cả, bản vương dạy cái là biết ngay, hôm nay đánh . Hi hi, buổi chiều, bản vương thắng được hơn ba trăm lượng bạc. Cười cười tiễn bọn họ về, hẹn ngày mai đánh tiếp. Ta vô cùng đắc ý, bọn họ đều là người mới, lẽ nào lại thua? A! Hôm đó A La cũng bảo ta là người – mới!

      Nha đầu này, thảo nào ta lại thua nhiều bạc như vậy, hôm đó lại còn đánh lớn! Ta tức giận phùng mang trợn mắt, hùng hổ tới Tùng Phong đường tìm A La tính sổ!

      “Cha già, làm gì mà gấp vậy?” Tên tiểu tử thối kia chặn ta lại.

      “Ta tìm A La!”

      “Nàng ngủ rồi, dạo này nôn nhiều quá, mệt mỏi lắm, cha đừng làm phiền nàng.”

      “Nhưng mà…” ta vẫn còn nhớ vài ngày nữa lại đánh lớn, ta nhất định phải thắng nó.

      Tiểu tử thối nhịn được cười, thào bên tai ta: “A La , đánh vui là chính, sau này vương phủ đánh lớn nữa.”

      Cái gì? Bảy ngàn lượng của ta! Đánh bao giờ mới thu về được!

      Thấy mặt ta thất thần, tiểu tử thối khoé mắt loé lên hung ác: “Con quyết định rồi, sau này trong phủ con là người quản lý sổ sách, cha và A La mỗi tháng chỉ được lĩnh trăm lượng để chơi bạc!”

      “Cái gì?”

      “Con bảo cha già nhé, chẳng phải cha dạy Cố tướng Lý tướng chơi rồi sao? Cha tìm bọn họ mà đánh! Như vậy, chỉ cần cha bỏ qua A La, con cũng quản lý sổ sách của cha nữa!” Tiểu tử thối kia cười gian tà.

      Ta còn hiểu nữa hay sao? Đành vỗ vai nó cảm thán câu: “Con trai lớn rồi giữ được! Nhưng mà… nếu con làm cho A La sinh liên tiếp mấy đứa, ta tuyệt đối có ý kiến!”

      “Quân tử nhất ngôn!”

      “Tứ mã nan truy!”

      Ta sung sướng bỏ , A La càng bị quản lý nghiêm, càng đến tìm ta đánh bạc. Tiểu tử thối kia sao lại thừa hưởng được trí thông minh của ta vậy nhỉ?

      —————————————–

      * Những chỗ có dấu * là từ chuyên dùng trong chơi mạt chược, mình mù tịt nên tạm để nguyên từ Hán Việt hoặc chém cho nó thuận tai tí, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.
      lazybee thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      xuất bản??? hay edit?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @Avehil Xb nha, move hộ mình qua box xb với, post lâu rồi nên quên mất là post nhầm T.T

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chẹp... chả biết có trùng ko nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :