Chương 22.3:
Tháp Đông và Tháp Tây ở bên đường đối diện có quan hệ với nhau, là trong những địa điểm nổi danh của thành phố Côn Minh, có từ thời nhà Minh. Câu thơ nổi tiếng “Thành Nam song tháp cao cheo leo” chính là để miêu tả cảnh đẹp này. Hai toà tháp đều được xây dựng vào thời Nam Chiếu, cao hơn bốn mươi mét đứng vững sừng sững. đỉnh Tháp Đông có bốn bức tượng đồng đứng ở bốn góc làm “Già Lâu La” Kim Sí Điểu. Nghe khi tháp mới xây xong, mỗi khi có gió Tây Nam nổi lên Kim Sí Điểu kêu to “ô ô”, rất là thú vị.
nay tiếng chim hót khôn còn, nhưng Tháp Đông trải qua tang thương vẫn sừng sững đứng dưới trời xanh, trở thành thắng cảnh cho mọi người du lãm. nương Lâm Lung sớm ăn cơm trưa liền chạy từ khu giáo tràng Quan Độ chạy tới Tháp Tây, sau đó lại đến Tháp Đông để chụp hình, kí hoạ, tiêu tốn vài giờ ở nơi này.
Long Tuyền đến con đường dành cho người bộ giữa Tháp Đông và Tháp Tây là 5h chiều. Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời bắt đầu có cơn mưa phùn. bước nhanh qua tấm biển báo “Gần đây có công trường xây dựng” về phía Tháp Đông có hình dáng như thanh kiếm sắc bén chọc trời. Từ xa nhìn lại, mặc áo khoác màu hồng phấn cầm cây dù màu hồng đỏ ngồi chồm hổm mặt đất, dùng biểu cảm ngưỡng mộ nghiêm túc nhìn Phật tháp trong mưa bụi.
Khi tiếng ủng da bước con đường đá phát ra tiếng vang dần dần tới gần, sau đó đứng yên cách đó xa Lâm Lung như có cảm ứng, đợi Long Tuyền gọi tên nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn .
Long Tuyền mặc thường phục của sĩ quan đứng lẳng lặng trong màn mưa mông lung mờ ảo nhìn mà mình thương. Sắc mặt có vẻ nghiêm túc, nét mặt bất cẩu ngôn tiếu này, lại thêm chiếc mũ lính, cổ áo lật màu xanh lá cây, quần tây thẳng thớm khiến cả người nổi bật lên nét tuấn uy vũ.
“Xin lỗi, để em đợi lâu.” Long Tuyền ngưng mắt nhìn , giọng điệu nhàng .
“ có, sao.” Lâm Lung cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên nhảy lên thình thịch thình thịch. Đây là lần đầu tiên thấy Long Tuyền mặc quân trang, ngờ lại đẹp trai đến mức độ này! phải gương mặt đẹp, mà là khí chất hiên ngang mạnh mẽ dưới lớp quân trang càng thêm nổi bật, cảm giác rất “men”, tự chủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thường phục của sĩ quan có 70% là vải bò nên chất lượng giống như loại tây trang tầm thường. Khi mặc lên nhìn có vẻ rất nổi bật, hơn nữa dáng người của Long Tuyền vốn tệ, là cây treo quần áo ưu tú. Vì vậy đoạn đường này thu hút ít tầm mắt của những và phụ nữ có chồng.
Lâm Lung cũng chú ý thấy điểm này, ý định trong lòng vừa động, liền : “Trời mới bắt đầu mưa, tới đúng lúc. Năm xưa, ‘Song Tháp Yên Vũ’ là trong những thắng cảnh nổi tiếng của ‘Côn Minh Bát Cảnh’! Giúp tôi chụp hình .”
“Được.” Long Tuyền đáp tiếng, sau đó chuyển quân phục khoác cánh tay phải sang tay trái, l6q,đ nhận lấy máy chụp hình của Lâm Lung. Dưới đề nghị đổi vị trí nhiều lần của , chụp được gần mười bức hình với nhiều góc độ và tạo hình khác nhau.
Lâm Lung vừa tạo dáng, vừa hả hê thầm nghĩ: “Xem xem , chàng sĩ quan đẹp trai như vậy bị tôi sai khiến! Các người hâm mộ muốn chết , oa ha ha ha!”
Sau khi chụp ảnh xong, Lâm Lung đứng cạnh bồn hoa nhận máy chụp ảnh mà Long Tuyền trả. Đến lúc này, được hai bậc thang làm lót chân nương Lâm Lung mới nhìn thẳng được vào đối phương, phát ra cầu vai của đồng chí Long Tuyền là hai vạch hai sao!
“Hửm, lên hai vạch hai sao? lợi hại!” Lâm Lung kinh ngạc trợn tròn mắt.
còn nhớ nửa năm trước, lúc xem mắt Long Tuyền mới là Thiếu tá, ngờ mới nháy mắt là Trung tá!! Thăng cấp của sĩ quan phải là 4 năm lần, cách khác chưa tới 26 tuổi là thiếu tá! Nếu thuận lợi như vậy, vậy phải chưa tới 40 là Đại tá?!
hổ người tốt nghiệp Thạc Sĩ, trình độ học vấn cao khởi điểm cao, năng lực cũng mạnh, mạnh đến mức thể che giấu được ánh sáng kia, cho dù luồn cúi cũng có thể lên được rất nhanh. người ưu việt! Lâm Lung thầm hung hăng hâm mộ phen, sau đó lại có ý niệm nho . Nếu như có thể biến người đàn ông này thành vật sở hữu của riêng mình, thỉnh thoảng dắt ra ngoài bộ, là có mặt mũi a~~~!
Là người ai cũng có hư vinh, Lâm Lung cũng ăn cơm trắng lớn lên mà phải uống nước suối nên tất nhiên hai mắt cũng toát ra hai hình trái tim, thỉnh thoảng còn nảy lên ý định như loại này của thiếu nữ. Giờ phút này, chỉ hưởng thụ cảm giác mộng ảo này mà thôi, sau đó bị lo lắng về tính chất nguy hiểm của công việc và bận rộn của đối phương đến sát phong cảnh.
Long Tuyền có phản ứng dư thừa gì với tán dương của , mà chỉ trả lời câu đơn giản, sau đó dò hỏi: “Tiếp theo muốn chỗ nào?”
“Tôi muốn tìm chỗ có thể chụp được cả Tháp Đông và Tháp Tây dưới bầu trời mưa phùn. Nhưng biết chỗ nào mới thích hợp.” Lâm Lung với vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Long Tuyền, nghĩ thầm: nếu có thể tìm được quán trà trong công viên Nhân Dân, vậy việc tìm địa điểm thích hợp để chụp ảnh hẳn phải việc khó.
Quả nhiên, Long Tuyền hề chậm trễ chỉ về phía Bắc con đường dành riêng cho người bộ, nơi đó có mấy quán ăn, tầm nhìn cũng tệ. Có thể tới đó tìm cửa hàng cao nhất đứng ở cửa sổ chụp hình, thuận tiện giải quyết bữa tối.
Sau khi giải thích cho Lâm Lung hiểu, Long thiếu lập tức xách túi du lịch của lên trước nửa bước dẫn đường.
Lâm Lung vô cùng nghi ngờ, phát hình như Long Tuyền lại khôi phục bộ dáng trầm mặc ít lúc mới quen. dọc theo con đường này nhiều, vẻ mặt cũng vui vẻ, dường như cảm xúc của tốt hoặc có tâm nặng nề.
Là tâm gì? Nếu là cảm xúc tốt cũng làm điều thừa là mời ăn cơm, trực tiếp tìm môt nơi để phát tiết bực bội của mình hơn sao? Chắc chắn là tâm , hơn nữa còn là tâm có liên quan tới . Trong tiếng sấm sét vang dội, Lâm Lung bỗng có ý niệm. … phải tìm để tỏ tình đấy chứ?!
Đa số phụ nữ là sinh vật có tính nhạy cảm, người đàn ông có thích mình hay , trừ khi là vô cùng ngốc nghếch, nếu hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác. Trong khe núi ở Nộ Giang, Lâm Lung cũng hiểu tâm tư của Long Tuyền. Nhưng là nên cũng giả bộ phát .
Hôm nay muốn đâm thủng lá chắn này, ra? Lâm Lung có hơi thấp thỏm, theo sau lưng Long Tuyền đến quán ăn. thầm nghĩ, nếu thẳng ra nên đáp lại như nào, nếu đưa ra cầu lui tới có nên đồng ý hay ? Nếu suy nghĩ theo lý trí vì tương lai cự khôt gian nan, vậy nhất định phải cự tuyệt. Nhưng lại là lọai hình mà rất thích!!
Cho đến khi đứng trong căn phòng riêng đặc sắc tại cửa hàng chụp ảnh, Lâm Lung vẫn ngừng suy nghĩ trong lòng. may là Long Tuyền cũng chuyện với , cả hai đều bảo trì trầm mặc với suy nghĩ của mình, trong yên tĩnh cũng có nét hài hòa.
Sau đó, Lâm Lung đứng trước cửa sổ nghe được Long Tuyền ở phía sau mình bắt đầu gọi thức ăn. Những món ăn gọi đều là những món nổi tiếng ở tỉnh Vân Nam, từ hai phần bún gạo qua cầu, hai chén chè kê lạnh, cơm lam của dân tộc Thái, gân xào, gà rừng hấp nấ m cho đến vịt Côn minh áp chảo, vịt muối, rau trộng măng và bánh ngọt.
Lâm Lung vô cùng kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “ Gọi nhiều như vậy hai chúng ta ăn hết được sao? Tôi cảm thấy chỉ cần chén bún gạo qua cầu cũng đủ để no chết tôi rồi! Bún gạo qua cầu chính gốc đươc rất nhiều.”
“ sao, em có thể nếm mỗi món ít, phần còn dư để tôi.” Rốt cuộc Long Tuyền cũng để lộ ra nụ cười mỉm đầu tiên trong ngày hôm nay. giải thích: “ Tôi ăn rất nhiều, người trong nhà đều sức ăn của tôi giống như heo vậy.”
“ Nhưng tôi cảm thấy, số lượng gọi ít nhất là phần của sáu người.” Lâm Lung ngạc nhiên nhìn bóng lưng của nhân viên phục vụ đnag vui mừng ra cửa.
“ rất nhiều?” Long Tuyền nhíu mày nhún vai: “ Người bạn tên Viên Viện của em còn ở Côn Minh ? Có thể gọi ấy đến đây ăn.”
Lâm Lung đáp: “ ấy trở về Thành Đô rôi, phải quan tâm đến việc buôn bán, thể rởi quá lâu.”
Đôi mắt Long Tuyền dấu vết híp lại, quanh co lòng vòng nhanh chóng dẫn dắt đề tài đến phương hướng mà muốn: “ Vậy là mình em du ngoạn ở nơi này?”
“ Vâng.” Lâm Lung gật đầu đáp, lại giải thích: “ nhà bác cả của tôi ở Côn minh, tới thăm bọn họ thuận tiên du lịch.”
Long Tuyền thay đổi thứ tự ngôn ngữ của , rất chắc chắn : “ Phải là tới đây du lich, thuận tiện thăm nhà bác cả.”
Lâm Lung hơi ngượng ngùng le lưỡi cái, sau đó dứt khoát thừa nhận : “ sai, đoán đúng. Tôi chính là thích du lịch, thích chạy khắp nơi.”
“ Em cảm thấy độc thân dạo ở xung quanh như vậy rất nguy hiểm sao?” Sắc mặt Long Tuyền dần trầm xuống, dùng câu trần thuật với giọng điệu lạnh lùng lên câu hỏi của mình.
Lâm Lung chút để ý trả lời: “ Việc này có quan hê gì? Buổi tối tôi ở nhà bác cả, đó là khu dân cư rất an toàn, ban ngày tôi cũng dến những nơi rồng rắn lẫn lộn, có nguy hiểm.” vừa xong liền nghi ngờ thầm nghĩ, vì sao sắc mặt của người này lại càng lúc càng kém? Bộ dạng hình như quá vui vẻ.
Thấy Lâm Lung hoàn toàn ý thức được mình sai, rốt cuộc Long Tuyền bảo trì được bình tĩnh nữa. cảm thấy mình vô cùng tức giận nhưng vẫn cố gắng đè nén ngọn lửa vô danh trong tim. ngồi thẳng người, chỉ ngón tay vào chiếc ghế dựa cạnh cửa, chậm rãi mở miệng: “ Bên này, ngồi xuống, chúng ta chuyện chút.”
Nhìn Long Tuyền có vẻ nghiêm túc khác thường, Lâm Lung hơi kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhắn lên, sau đó rất thức thời nhấc bước ngồi xuống.
Từ trước đến giờ rất muốn gặp kiểu đàn ông có chủ nghĩa gia trưởng dùng giọng ra lệnh kiểu này. Nhưng sắc mặt Long Tuyền rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức ai có thể cự tuyệt được cầu của . Hơn nữa chỉ là người dẫn đầu binh lính, mà còn là sĩ quan hung hãn. Cái loại khí thế hai đó, mặc dù tự áp chế trước mặt xinh đep nhưng người bình thường cũng khó có thể chống lại.
Lâm Lung bi câu đến mười chữ dọa phải thành ngồi xuống, sau đó nhìn nhíu mày mở miệng: “ Tôi kìm nén tới kìm nén , nhưng chịu nổi, có mấy lời được. Lâm Lung....”
“ Hả?” nương Lâm Lung đáp tiếng, trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch, thầm nghĩ: muốn tr tình à? Rất kích thích, lớn bằng này tôi mới chỉ nhận được thư tình, còn chưa bị ai thổ lộ trước mặt như mày đâu!
“ Em có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng chạy loạn khắp nơi có được hay ?” giây sau Long Tuyền ra, giống như hắt chậu nước lạnh lên đầu Lâm Lung.
Sau khi nghe xong, Lâm Lung nhất thời ngây ngẩn. cảm thấy mình như nghe câu kia, lại gióng như nghe mà hiểu. Chỉ biết rằng phải đối phương thổ lộ. cảm thấy áo não, thầm mắng mình quá đa tình.
Thế nhưng câu tiếp theo còn làm cho kinh ngạc hơn.
Đồng chí trung tá dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ý vi sâu xa đống lớn, rất dịu dàng chỉ trích Lâm Lung quá liều lĩnh, quá tùy hứng, quá tùy ý, có lòng phòng bị với người khác, tọng tâm của câu chuyện chính là muốn được mình hoặc chỉ có hai trẻ tự tổ chức du lịch, làm như vậy rất nguy hiểm.
Lâm Lung khẽ nhếch môi nghe đống lới giáo huấn. Đầu tiên là mơ hồ, cuối cung là xấu hổ. thầm nghĩ: người này bị bệnh thần kinh à?! Ba mẹ tôi cũng mắng tôi vì chuyện du lịch, là cái quái gì? Tôi với có cái lông quan hệ! ngờ dám vênh mặt hất hàm chạy tới hung ác với tôi. Chẳng lẽ ở trong bộ đội huấn binh thành thói quen nên tật xấu này thay đổi được?!
Thừa dịp Long Tuyền nghỉ ngơi uống trà giữa bài diễn văn, rốt cuộc Lâm Lung đỏ mặt chen lời, nửa tức giận, nửa uất ức : “ Tôi thích du lịch liên quan gì đến ! Tại sao mắng tôi? Có là trở ngại đến nhiệm vụ của hay ? Tôi cũng biết các làm nhiệm vụ ở chỗ nào, nếu có gây trở ngại cũng thể hoàn toàn trách chúng tôi! ăn no có chuyện gì làm à?! Lại còn mời tôi ra ngoài bày Hồn Môn Yến, quá đáng! có phong độ!”
Lâm Lung chuyện bỗng đứng dậy xách túi của mình lên, sau đó nhanh chóng về phía cửa, đầu cũng quay lại : “ Ăn từ từ, cần tiễn. Gặp lại.” Hai chữ cuối cùng kia la cắn răng nghiến lợi , ra ý của muốn là “ gặp lại”.
Trong nháy mắt khi Lâm Lung kéo cánh cửa phòng ra, tay phải Long Tuyền kéo lấy cổ tay , cơ thể tiến lên, khi tay trái đóng cửa chân trái cùng lúc móc lấy cái ghế ở bên cạnh đến vị trí thích hợp, sau đó tay làm động tác khiến Lâm Lung thuận thế xoay vòng ngồi ổn định vào trong chiếc ghế tay vịn, túi xách trong tay cũng bị Long Tuyền cầm lấy.
“ Nghe tôi hết lời, có được ?” Long Tuyền bỗng cảm thấy khả năng ăn của vụng về! ràng muốn khách khí, dịu dàng với Lâm Lung để phân biêt được tốt và xấu, ngờ lại muốn cửa bỏ chạy.
Đồng chí Trung tá nhức đầu vỗ trán, nghĩ thầm có lẽ là huấn lính đến quen rồi nên hoàn toàn biết cái gì gọi là nhu tình mật ý, lời ngon tiếng ngọt. Vừa mở mồm là giọng điệu nghiêm khắc.
Làm thế nào đây là thế nào đây?! Còn chưa tỏ tình mà khiến người ta mất lòng. Buồn bực!
Last edited by a moderator: 15/6/15