Chương 22.1: Tài hội tương tư, liền hại tương tư*
*Đây là câu thơ trong bài thơ “Xuân Tình” của tác giả Tái Tử Tư, mình giải nghĩa ở trong chương.
Đối với loạt câu hỏi của Lâm Lung, trước khi ra những từ mẫn cảm, Trác Nhất vội vàng xen vào : “Chỉ mình chị có thể tới du lịch, người khác thể à? Em cũng học năm cuối đại học rồi, rảnh rỗi liền theo họ đến nơi này chơi!”
“Cậu… năm tư đại học?” Lâm Lung vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại. Quả rất kinh ngạc, ràng Trác Nhất tốt nghiệp được hơn năm rồi, vừa rồi còn thông qua được kỳ chọn huấn của bộ đội đặc chủng mà, sao có thể là năm tư? Chỉ có thể là… cậu ta làm nhiệm vụ nên mới cố ý như vậy! Vừa muốn lộ diện lại phải che giấu, thế có nghĩa là bên cạnh có mục tiêu của bộ đội?!
Lâm Lung bỗng cảm thấy đầu mình bị chấn động, giống như bị sấm sét đánh trúng hoặc bị bầy voi giẫm qua.
may vị trí Trác Nhất ngồi xuống vừa vặn che lại tầm mắt của , nếu nhất định Lâm Lung nhìn về phía Sơn Nỗ. Lúc trước cảm thấy ta là người tương đối khác biệt trong đám người, l'q/đ số tuổi lớn hơn, nhiều mà ánh mắt cũng rất sắc bén. Trong chớp mắt tại cuộc tranh tài bắn nỏ vào buổi chiều, còn cảm thấy người ta có loại sát khí gần giống Long Tuyền.
Suy nghĩ ra điều này, Lâm Lung vội vàng ngượng ngùng cười, che giấu theo Trác Nhất: “Những ngày sau này trôi qua rất nhanh! Đảo mắt cậu phải tốt nghiệp rồi!”
“Vâng…!” Trác Nhất gật đầu.
“Cậu chính là Tiểu Nhất thiên tài kia?” Viên Viện ngồi ở bên hiểu cuộc chuyện của hai người. phải cậu ta làm lính rồi sao? Vì vậy rất nghi ngờ, hỏi: “ phải cậu là…”
“Bánh Trôi!” Bỗng có tiếng hét cắt đứt câu hỏi của .
Viên Viện quay đầu nhìn lại, ngờ thấy người thanh niên dân tộc Di mới quen trước năm mới đứng cách đây xa, nở nụ cười nhìn mình. Nụ cười kia vô cùng dịu dàng, giống như gió xuân ấm áp thổi qua. Nhưng động tác của lại tuyệt dịu dàng như vậy, hai bước cũng thành vươn tay kéo Viên Viện lên, lời nào liền chạy .
“Người tôi mượn, trả!” chạy được mấy bước mới quay người lại nở nụ cười rực rỡ hét to với Lâm Lung, sau đó thoải mái phất tay: “Tạm biệt, tiễn!”
Động tác của Tiếu Lực Dương là quá nhanh, mọi người cũng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng của hai người biến mất trong đám đông. Lúc này hai người đàn ông cùng đoàn lấy lòng Viên Viện phản ứng lại, đứng dậy muốn đuổi theo: “Cướp!”
Lâm Lung vội vàng giải thích: “ có việc gì, có việc gì, là người quen! Người đó… chính là bạn trai của Bánh Trôi.” hơi do dự, nháy mắt liền xây dựng nên câu chuyện của hai người kia. Bởi vì vấn đề huyết thống dân tộc nên bị người lớn cổ hủ trong nhà cưỡng ép chia rẽ, nhưng hai người là đôi uyên ương số khổ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. kể lại đoạn tình duyên hư cấu có hình có dạng, vô cùng chân .
Trác Nhất ở bên cạnh nghe được câu chuyện của cười thầm, trong lòng rất là bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Long Tuyền. để Tiếu Lực Dương kéo Viên Viện tránh ta chuyện bị lộ. Nhưng phương pháp này chỉ thích hợp dùng cho người, nếu kéo hai người cùng lúc tuyệt chân thực, thành , để Lâm Lung ở lại che giấu là lựa chọn tốt nhất.
“ ấy là nhà văn, hơn nữa từng đứng sân khấu, cũng đủ thông minh nên có vấn đề.” Lúc ấy Long thiếu như vậy. Với tình hình tại Trác Nhất xác nhận quả nhìn lầm.
Đôi uyên ương số khổ gặp lại ở Nộ Giang liền nối lại tình cảm. Ừm, câu chuyện này cũng tệ.
“Được rồi, về ấy nữa.” Lâm Lung nhanh chóng kết thúc màn giải thích nguyên nhân vì sao Viên Viện bỗng nhiên biến mất và tương lai của hai người kia. Lúc này mới giới thiệu Trác Nhất với mọi người: “Đây là em kết nghĩa của tôi, Tiểu Nhất. Cậu ấy rất trâu, chưa được 17 tuổi sắp tốt nghiệp đại học!” Tất cả mọi người trong đoàn du lịch đều gọi biệt hiệu của nhau, vì vậy chỉ gọi cậu là “Tiểu Nhất” mà đề cập đến tên “Trác Nhất”, thế nên có vẻ gì là đột ngột.
Sau đó, bạn học Tiểu Nhất tự giảm trình độ học tập lại bị Lâm Lung tuổi xuống ngượng ngùng mỉm cười, trong tiếng ồn ào tán dương của các các chị chào hỏi mọi người.
số tuổi của cậu hơn tuổi thực là Lâm Lung hành động theo bản năng, pháp luật quy định phải đủ 17 tuổi mới có thể làm lính, thế có nghĩa là cậu thể nào là lính. Chi tiết này nhất định có tác dụng, thế nhưng có còn hơn .
“Đúng rồi, cậu đến cùng người họ nào?” Lâm Lung giả vờ tò mò hỏi cậu, thuận tiện chuyển hướng trọng tâm câu chuyện tránh cho mọi người truy hỏi cậu học nghành gì trường nào.
“ Chị đoán xem!” Trác Nhất cười tà:” Em với ấy và Dương, chính là người họ thầm mến chị, ấy em đến tìm chị”
“Thầm....thầm mến” Lâm Lung bỗng nhiên cao giọng, phủ nhận ” Người nào thầm mến chị?!! có mà !”
“ Đừng có giả vờ biết ! Con bọn chị đều hai lòng “Trác Nhất cười nhạo:” Buổi chiều ấy tháy chị và chị Viên nhảy dây, chị còn uống rượu đồng tâm với người khác đúng ? ấy hận đến mức suýt chút nữa cắn nát răng đấy. ra ấy rất muốn xông lên kéo chị , chỉ tiếc vô cớ xuất binh! , chị nuôi, có thể cho ấy cơ hội kéo chị ?”
Sơn Nỗ ở bên nghe hai người chuyện lập tức nghĩ đến buổi chiều có người nhìn chằm chằm, ra mục tiêu là họ. Nghĩ vậy thầm thở phào hơi ở trong lòng.
“ đáng ghét! Trẻ con biết cái gì!” Lâm Lung cắn răng xoa đầu Trác Nhất, từ chối cho ý kiến.
Trác Nhất thấy hiểu ám hiệu của mình, lại cố gắng đề nghị:” , ấy rất thích chị! Đừng nhìn bộ dạng bình thường, ai sánh nổi với ấy, ra khi gặp phải chuyện như này cũng ngại mở miệng nên luôn núp trong lều giận dỗi! Chị cho ấy cơ hội để ấy giải bài tâm ! Chỗ bọn em ở cách đây xa, qua đó với em ! ”
Nghe được câu này Lâm Lung liền biết bọn họ muốn đưa rời khỏi nơi này. Nhưng có hai người cùng dời , gặp hẹn nhau ở trong thôn, việc này có phải quá gượng ép ? Cũng thể trùng hợp như vậy chứ?
“Ai đến cửa để người khác thổ lộ chứ?” Lâm Lung liếc mắt cái, vô cùng dứt khoát :” Chị . Có giỏi cậu để cho ta tự tới đây”
“Được rồi, vậy chờ em tới đây, chờ ấy đến xem chị còn gì để !” Nghe Lâm Lung trả lời như vậy, Trác Nhất cảm thấy rất có lý. thể làm gì khác đành thở dài bên. Nhiệm vụ của cậu là đưa Lâm Lung trở về, nếu đưa được về ngồi tại chỗ bảo vệ chờ lệnh, hơn 1 tiếng sau Long Tuyền tự ra xem xét.
Lâm Lung nhíu mày cười tiếng, ôm lấy” ki bố ách” mới mua được ở trong tay người bạn hàng tộc Lật Túc, bắt đầu ca hát. Càng nhiều càng dễ lộ ra sơ hở, còn bằng tiếp tục ca hát.
quen rất nhiều thanh niên có thể hát đối, người Hán có thể tiếng phổ thông rất nhiều. Mọi người thường xuyên cùng nhau hợp ca hoặc hát đối ca khúc tiếng Hán. Lâm Lung lại là người dẫn đầu trong việc am hiểu đàn hát những bài lưu hành hay những bài hát cũ nổi tiếng. Cho tới bây giờ vẵn chưa thua ai. Giờ phút này mọi người vừa thưởng thức tiếng hát, đồng thời cũng rất tò mò với người thầm mến .
Bởi vì từ đầu đến cuối Lâm Lung hát những bài tình ca, nếu phải hát những bài ràng cũng là những bài về tình hữu nghị hoặc sông núi tổ quốc. lâu sau, dưới cầu mạnh liệt của mọi người rốt cuộc cũng hát bài ‘Mối tình đầu khó quên’
thanh ngọt ngào mà êm dịu cùng với tiếng đàn tì bà nhàng vang vọng” ....... Em là sao là mây, lúc nào cũng có khoảng cách. Hy vọng cho em biết, người đầu.....”
Hát đến chỗ này, Lâm Lung bỗng phát bên trái có người thổi kèn ác-mô-ni-a dần dần đến gần, khéo léo mà hài hòa nhập vào khúc hát khiến giai điệu càng thêm du dương, thậm chí còn bổ sung vào chỗ thiếu sót của đàn tì bà.
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đến có bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi từ từ tới, từ tối đến sáng, gương mặt tuấn từ từ được ánh đèn chiếu sáng ràng. vừa thổi khúc tình ca, vừa nhìn Lâm Lung. Sóng mắt lưu động như có những ngọn lửa nhảy múa.
Lâm Lung cảm thấy ngực mình như bỗng cứng lại, ngơ ngác nhìn Long Tuyền, trong miệng vẫn vô thức hát:” ......Em khó có thể quên ..... Là tình đủ sâu hay có duyên phận, hy vọng cho em biết, hỡi mối tình đầu.....”
Hát xong khúc Long thiếu tới trước mặt Lâm Lung, lẳng lặng ngưng mắt nhìn , sau đó giọng :” tới đây”
Long Tuyền sợ tầm mắt của mình khiến Sơn Nỗ cảnh giác, vì vậy ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía Lâm Lung, nhưng khi thổi những bài hát như ‘Mối tình đầu khó quên’ này có chút đùa mà thành . Ánh mắt vô cùng thâm tính của nhìn khiến chấn động hồi lâu cũng chuyện.
Cho đến khi mọi người bắt đầu ồn ào, muốn bọn họ ‘tiếp tục’ mới hồi phục tinh thần. Tiếp tục hát đối, tất nhiên là muốn đàng trai hát trả lại đàng ca khúc, hoặc gảy hoặc thổi đều được.
Long Tuyền biết gảy đàn dây của tộc Lật Túc, nhếch miệng mỉm cười tiếp tục thổi kèn ác-mô-ni-a, cũng là bài hát cũ của Đặng Lê Quân có tên “Gặp em” . Khi vừa bắt đầu thổi mọi người còn chưa biết thổi bài gì, cho đến khi có đoàn du khách trẻ tuổi vùng Quảng Đông hát lên mọi người mới biết hóa ra tỏ tình.
“Gặp em....tìm được bóng dáng người trong lòng... dường như hạnh phúc đọng lại. bắt đầu , khó kìm được tình cảm với em. Cùng làm thơ với em, người khiến cảm mến chính là em... Quen em là ý của trời... Bắt đầu từ hôm nay tất cả đều thuộc về em...”
Lâm Lung lập tức đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng. ra trong lòng biết Long Tuyền hơi thích mình. Như những gì Trác Nhất vừa , ra cũng giả vờ mà thôi.
Nhưng bây giờ phải đáp lại bài gì mới thích hợp đây? Lâm Lung khó xử, cũng thể đồng ý lời tỏ tình của , bát tự* còn chưa có xem đâu. Hơn nữa ai biết được ta muốn theo đuổi mình hay chỉ vì nhiệm vụ mà khoa trương biểu đạt tình cảm?
*Bát tự: giờ, ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là cách xem số mệnh của người Trung Quốc, Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ công lại tám. Dựa vào tám chữ ấy ta có thể suy ra vận mệnh của con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà phải trao đổi” Bái tự thiếp” cho nhau, cong gọi là “cach thiếp” hay “bát tự”.
Sau khi suy tư lúc, Lâm Lung hát bài rất nổi tiếng:” 56 chòm sao, 56 nhóm hoa, 56 người em cùng chung nhà, 56 dân tộc cùng câu, tôi Trung Hoa, tôi Trung Hoa...”
Còn chưa hát xong người trong sân bắt đầu ồn ào, moi người rối rít trách móc qua loa tốn tránh.
“Ai là qua loa... bìa này cũng rất hợp với tình hình mà! Chúng ta chính là tất cả các dân tộc hội tụ” Lâm Lung cưỡng từ đoạt ý phản bác.
“Hợp với tình hình, nhưng bài này phải tình ca!” Trác Nhất nhìn về phía Long Tuyền hét lên tiếng:” , mau đáp trả ca khúc’ tình nồng nguyên hương’ , đừng để chị ấy trốn tránh ! !”
Tình nông nguyên hương? Lâm Lung còn chưa kịp phản ứng bài này là bài nào nghe được Long Tuyền hát lên bài ca dân gian.
Giọng hơi trầm thấp cũng rất dễ nghe, đáng tiếc lời ca này khiến người ta thấy rất thẹn thùng:” núi nao có đường, đường khó ...tiểu ca muốn gặp tiểu muội nên sợ núi cao đường xa! Tảng đá ngon núi kia vừa to lại vừa cứng! Tiểu ca sợ đá cứng chỉ sợ lòng tiểu muội cứng rắn... Tiểu muội thân thể cường tráng của tiểu ca, tiểu ca thích dáng người bé của tiểu muội... !”
“A ~ ~ ~ “ Lâm Lung rất muốn đào hố chôn mình, bất lực che mắt ngẩng đầu lên, rên rỉ :” Làm ơn đừng hát nữa ! ”
Trác Nhất ở bên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại thêm vài câu trêu đùa khiến Lâm Lung tức giận đuổi đánh cậu. Sau đó rất bi kịch, bị Trác Nhất ác ý dẫn đường đâm đầu vào Long Tuyền.
“Ồ! Ôm ấp thương! “ Trác Nhất vui sướng bộc bạch thay .
“Ôi....” Lâm Lung rên lên tiếng, vô cùng bi thương phát ra điều. Trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, khi nữ chính đụng vào nam chính thường là miệng chạm miệng, hoặc là môi dán ngực, hoặc ít nhất cũng phải chạm vào còm ngực rắn chắc....Nhưng đến lượt lại là trán đụng vào bụng như thép!
Cần phải ràng, là bụng mà phải ngực! ! người thấp người cao, dây chính là hậu quả của việc chênh lệch chiều cao quá nhiều tạo nên kết thúc lãng mạn.
Tiếp theo Lâm Lung cần rối rắm về vẫn đề chiều cao hoặc lãng mạn nữa, bởi vì nghe được Long Tuyền giọng bên tai mình:” Chân em bị trật, đứng vững”
Giọng này mang theo luồng khí nóng vọt tới bên tai Lâm Lung khiến có cảm giác ngứa ngứa lại tê tê. Cả người rụt lại, dưới chân cũng như nhũn ra.
Cũng may nương Lâm Lung nhà ta có định lực rất tốt, cho dù bị hành động thân mật và lời mê hoặc nhưng cũng rất thức thời trả lời câu:” Chân tôi bị trật”
Nhưng vẫn làm theo lời Long Tuyền giả bộ như chân trái bị trật, được đỡ chậm rãi ngồi xuống.
Tại sao phải’bị trật chân’? Tiếp theo cần phải làm gì? Lâm Lung nghi ngờ nhìn về phía Long Tuyền thiếu nửa ngồi trước mặt mình. ngạc nhiên khi phát muốn giúp tháo dây giày.
Chẳng nhẽ còn phải nặn chân?
nương Lâm Lung tiếp tục choáng váng, nghĩ thầm: cho dù giả bộ cũng cần làm đến mức độ này chứ ? Ở cổ đại, phụ nữ cũng chỉ cởi giày để chân trần trước mặt người đàn ông của mình mà thôi!
Gót sen đáng của chị, em sắp còn trinh tiết rồi.
Last edited by a moderator: 13/6/15
Tuyết Liên thích bài này.