1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên đến là em - Mặc Tử 1123

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Còn tưởng a Dương là người cứu Lâm Lung hồi xưa chứ?
      :-O

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21.2:

      Ngày 9 tháng 12, Tiếu Lực Dương mang theo tâm tình vừa tiếc nuối vừa hưng phấn dưới màn mưa trở về căn cứ “Ám Dạ Kiếm”.

      Hưng phấn là bởi vì sau 3 năm kể từ khi bị bạn bỏ, rốt cuộc cũng có cảm giác xuân tâm động đậy; tiếc nuối là vì trong lúc chuyện Lâm Lung và Viên Viện dấu vết biểu lộ ý tứ nương người ta là người luôn đơn độc, bởi vì phải mình làm ăn kiếm tiền nên rất vất vả, trong nhà có gì có thể giúp đỡ cho người thân nên muốn tìm ông chồng “có thể tin, khoẻ mạnh”.

      cách khác, Viên Viện chỉ hy vọng đối phương ham tiền của , được cảm thấy chủ dễ bắt nạt, hơn nữa còn phải có công việc gì quan trọng, có thể giúp đỡ cùng nhau dốc sức làm ăn hoặc chăm sóc gia đình. Đơn giản mà , chính là người phụ nữ mạnh mẽ cần tìm chàng có thể toàn tâm toàn ý , hơn nữa có thể trợ giúp, chăm sóc .

      cầu này quả hơi cao, cho nên vẫn tìm mà gặp. cần nghĩ cũng biết đồng chí Tiếu Lực Dương tất nhiên phải người phù hợp với nhu cầu của đối phương. l/q6đ Hai ám chỉ với rằng cần ôm hy vọng quá lớn với chuyện thiết thực.

      Tiếu Lực Dương cứ như vậy mang theo trái tim ái mộ và tâm tình rối rắm trở về phòng ngủ. Ở nơi này ngày mưa được nghỉ, bạn cùng phòng Ấn Hoa Thanh đương nhiên vùi ở bên trong ở bên trong phòng chuyện với người bạn cùng là bộ đội. Phát bạn cùng phòng vừa nghe đến mình giới thiệu đến mấy chữ “bạn học trung học, bạn , quân y” vẻ mặt của Tiếu Lực Dương càng thêm đen tối, Ấn Hoa Thanh vội vàng luống cuống tay chân tính kết thúc cuộc chuyện web để chuyện với .

      sao, cậu tiếp tục chuyện .” Tiếu Lực Dương được coi là quá quen với ta nên muốn nhiều, chỉ vỗ vào đầu vai Ấn Hoa Thanh, trêu chọc : “Tôi tìm tên bạn xấu xa vạn năm kia để sưởi ấm cho nhau. l0q\đ Dầu gì lão tử cũng từng trải qua thời kỳ có bạn , còn cậu ta cho tới bây giờ vẫn có kinh nghiệm.” Dứt lời liền rời khỏi phòng ngủ, chạy thẳng đến cánh cửa phía đối diện.

      Lúc này Long Tuyền tựa vào cửa sổ dùng cây tiêu màu bạc thổi khúc “Đao kiếm như mộng” của Châu Hoa Kiện*: “Ta và kiếm đâu về đâu; và hận, tình khó phân định… Ta tỉnh giấc mộng xuân, sinh và tử cũng chỉ là hư …”

      *Bài hát này là nhạc phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký năm 1994

      tiếng “rầm” vang lên, Tiếu Lực Dương nghênh ngang đẩy cửa vào, thấy Long Tuyền ở trong phòng tính bát quái lập tức nổi lên: “Đồ của cậu được đưa cho người ta rồi! ấy rất thích, l/q\đ đương trường còn thổi khúc nhạc cho tôi nghe! Nhưng tôi chưa sau khi cậu làm xong cũng thổi ‘tận miệng’ rất nhiều lần – là hôn gián tiếp, ha ha! Còn nữa, theo như tôi quan sát tên Lâm Lung đó thoạt nhìn là người đẹp lịch , nhưng thực ra lại có chút phóng khoáng. Ngay cả rể tôi cũng ấy rất hào phóng, rể tôi rất thích ấy.”

      rể cậu, thích ấy?” Long Tuyền cầm tiêu, hơi nghi ngờ mở miệng. rể cậu phải là người đàn ông của chị cậu chứ! Thích ấy làm gì?

      “Tôi thích bạn học của ấy – Viên Viện. Lúc để cho rể của tôi đến gặp ấy ấy lại để ý đến Lâm Lung.” Tiếu Lực Dương vừa dứt lời bỗng phát Trác Nhất ngồi trước máy tính nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình. Lúc này mới bất tri bất giác nhớ đến Lâm Lung là chị nuôi của cậu ta, vì vậy liền ném ra câu: “Người lớn chuyện, bạn được phép nghe trộm!” Đồng thời rất bá đạo đến chỗ Trác Nhất mở máy nghe nhạc lên.

      ta chọn bài hát xong, Long Tuyền liền thuận tay cầm ống nghe lên giữ chặt đầu Trác Nhất, tiếp nữa xoay đầu cậu ta trở lại trạng thái đối diện với máy tính. Rồi hai người mới ngồi đưa lưng về phía Trác Nhất tiếp tục chuyện.

      Mà bạn học Trác Nhất có năng lực phản kháng chỉ có thể bị cường quyền áp bức, ngồi đối diện với trang web rơi lệ đầy mặt. Cậu nghĩ thầm: chị à, phải em muốn nằm vùng cho chị, l9q3đ mà là kẻ địch quá mạnh cho em cơ hội lấy thông tin. Hơn nữa, tại sao em lại đen đủi ở cùng phòng với ta chứ?! bị đàn áp đến chết đấy!!

      Ba ngày trước, sau khi trải qua hạng mục khảo hạch cuối cùng, 14 người lại có số người bị loại bỏ, trong đó có số hiệu 13. Vì vậy có số người lại đổi phòng ngủ lần nữa, Trác Nhất vốn là mong chờ có thể thoát khỏi vận rủi cùng phòng với huấn luyện viên mặt đen. Đáng tiếc nguyện vọng thể thực .

      Mặc dù trong ba ngày này Trác Nhất phát các huấn luyện viên tiếp tục bày ra gương mặt đen lạnh lùng nữa, khi chuyện với các thành viên mới cũng phải kiểu đeo thương cắp gậy, cũng phát Phó đội trưởng Long Tuyền khi cười lên rất là rực rỡ, thỉnh thoảng những câu trêu đùa hoặc chuyện bát quái. Thế nhưng cùng lúc đó cậu cũng nghe được chuyện Long thiếu lừa gạt Tiểu Bạch giặt quần áo cho ta. Vừa kết thúc hạng mục huấn luyện đối chiến, trải qua quá trình đào bẫy treo người nào đó cả đêm trong rừng cây, lại thêm việc nghe thấy thành tích tốt nghiệp ưu tú tại trường huấn luyện Venezuela; Trác Nhất cảm thấy ngày đêm phải chung đụng với người trâu bò này áp lực rất lớn.

      Hơn nữa đối phương còn có buổi xem mắt với người chị nuôi kia, nghĩ đến việc hai người hung hãn như nhau có khả năng dắt tay nhau cả đời, trở thành chị nuôi và chồng của chị nuôi, Trác Nhất bỗng cảm thấy cuộc sống của mình rất bi kịch.

      Dĩ nhiên, chuẩn bị tốt, hội tắm ao đúng là điểm mấu chốt. Nhưng khi đội trưởng Chu tự nghiên cứu tài liệu tìm phương án cũng thêm điều này vào tài liệu. ta chỉ tò mò tại sao Long Tuyền lại hiểu ngày lễ của dân tộc thiểu số như vậy, điều này phải chỉ lên mạng tìm tòi là có thể hiểu hết được.

      “Vâng, còn được gọi là ‘tiết tắm xuân’. Vào lễ hội của dân tộc Lật Túc, hàng ngàn người tụ tập lại lều trại tạm thời ngoài trời cùng nhau tắm suối nước nóng, so tài ca hát, bắn nỏ, nhảy dây. . .” Long Tuyền thuận miệng đáp, đối với nghi vấn của Chu Thuần, giải thích: “Khoảng thời gian trước tôi có xem mắt biết chơi nhạc cụ, ấy có hứng thú với dân tộc Lật Túc – là vùng đất của tiêu và đàn tỳ bà. Chúng tôi thỏa thuận với nhau. . . hai nhạc khí này là vật đưa tình của nam nữ dân tộc Lật Túc. Trong lúc nhau bọn họ câu nào, chỉ dùng tiêu và đàn tỳ bà để bày tỏ nỗi lòng. Sau đó đến nhà tắm để chuyện, nam nữ đối ca và gặp mặt.”

      Chu Thuần liên tục gật đầu: “ cậu xem mắt biết những thứ đó à? Chính là người biết gãy đàn tỳ bà? tệ, tương đối khá! chuyện phiếm với ấy còn có trợ giúp trong công việc.” Dứt lời, lại tiếc nuối thở dài: “Tôi này, chàng quan quân tuổi trẻ tài cao, đẹp trai cao lớn như cậu sao lại bắt ấy về tay hả? Tôi cũng gấp thay cậu rồi đây này!”

      “Đội trưởng! đừng trêu chọc tôi, tôi cũng sắp bị các người trêu chọc chỉ còn lại bộ xương rồi!” Long Tuyền im lặng vỗ bàn cái: “Trong lúc làm việc chuyện gió trăng!”

      “Được.” Chu Thuần toét miệng cười, trở lại vấn đề chính: “Lần này cậu dẫn đội, lập tức viết kế hoạch chi tiết, xác định binh lính chuẩn bị lên đường!”

      !” Long Tuyền hắng giọng trả lời, nhanh chóng viết xong kế hoạch. Sau khi xác nhận phương án với đội ma túy qua điện thoại, xế chiều hôm đó liền tập hợp tất cả các thành viên của trung đội về nghỉ phép lại, cho mọi người biết – có nhiệm vụ. Mùa xuân có, chiến tranh chuẩn bị nổi lên.

      Nhiệm vụ được chia làm hai, phần lớn thành viên trong phân tổ “Ám Dạ Kiến” chờ đợi cùng với cảnh sát vũ trang, tiểu đội khác có số người ít hơn giả trang thành khách du lịch điều tra. Vì vậy, vào ngày 7 tháng 2 năm 2008, mùng đầu năm, Long Tuyền mang theo Tiểu Lực Dương và Trác Nhất mang hành trang lên lưng tiến về Nộ Giang*.

      *Châu tự trị dân tộc Lật Túc Nộ Giang: là châu tự trị thuộc tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

      Tộc Lật Túc và tộc Di cùng chung nguồn gốc, ngôn ngữ tộc Lật Túc thuộc cùng hệ với ngôn ngữ người Di, có ngoại hình của người Di, hơn nữa am hiểu xa. Nếu về ngôn ngữ của dân tộc Lật Túc và dân tộc Di, ngoài Tiếu Lực Dương ra còn ai thích hợp hơn để làm nhiện vụ này. Mà mang theo Trác Nhất, thứ nhất là để rèn luyện người mới, thứ hai là vì tuổi của cậu ta nhất, thoạt nhìn giống như học sinh lớp mười. Bất kỳ ai mang theo bạn này đều có vẻ thoải mái giống như tiểu đội lính đặc chủng hoặc cảnh sát.

      Dĩ nhiên, đây là ý tưởng của Long Tuyền. Còn Trác Nhất lại cho rằng, trong ba người bọn họ , nếu bàn về việc ai giả bộ giống . . . bộ đội nhất, vậy khẳng định phải là cậu!

      Ngồi xe khách đến trạm dừng của châu tự trị dân tộc Lật Túc Nộ Giang, họ trăn trở đến phòng hóa trang. Sau đó, Trác Nhất nhìn Long Tuyền và Tiếu Lực Dương đứng cách cậu xa cười đùa với dân bản xứ, thuận tiện thương lượng việc nhờ xe. Trong lòng cậu cảm khái lâu, rốt cuộc cậu cũng thấy được cái gì mới gọi là hóa trang điều tra chân chính!

      Toàn thân từ xuống dưới hai người kia, lưng đeo túi, phong cách chuyện và tư thế bộ tất cả đều giống người khách du lịch, hề giống binh lính chút nào! chỉ là khách du lịch, mà là cái loại khách du lịch từ trong ra ngoài có vẻ đặc biệt khốc!!

      Ví như Long thiếu, chải ngược tóc về phía sau, chỗ ót cạo thành 5 vòng tròn như hình Olympic, cổ đeo cây thánh giá hai màu đen bạc phong cách Gothic, cổ tay phải đeo chiếc đồng hồ thấm nước. Trâu nhất là còn “thêu” hình xăm con rồng bay tay trái, hơn tháng cũng bị lạc!

      Còn Tiếu Lực Dương, chỉ để ý có hai tuần mà đầu tóc hơi xoăn của ta dài ra, sau gáy còn thắt thành bím tóc ngắn ngủn, ngang hông đeo ống rượu trúc, bên tai trái là khuyên tai hình tròn màu bạc thêm viên sáp ong điển hình của dân tộc Di. Tay đeo nhẫn và vòng hạt châu, người còn mang thêm máy chụp hình.

      lưng Long thiếu cũng có máy chụp ảnh vô cùng cao cấp, cái này chỉ là đạo cụ mà còn là công cụ dùng trong lúc núp quan sát.

      Tiếu Lực Dương vừa hút thuốc vừa chuyện với đồng hương, khi Trác Nhất đến gần thấy ta tươi cười đầy mặt, đôi môi tung bay, những gì ta , cậu hiểu dù chỉ là từ! Sau đó cậu cảm thấy Tiếu Lực Dương gỡ ống rượu trúc bên hông xuống, mở nút lắc lư dưới mũi của người đồng hương kia. Chưa tới hai phút sau, người đàn ông mặc quần ào của dân tộc Lật Túc đoạt lấy ống rượu của Tiếu Lực Dương, ngửa mặt lên uống ngụm lớn.

      “Em trai, lên đường!” Long Tuyền xoay người dùng giọng Côn Minh thét to với Trác Nhất để cậu theo kịp, còn mình dẫn đầu nhảy lên xe nông của người đồng hương kia.

      “Được rồi hả?” Trác Nhất ném ba lô lên xe, bò lên theo. Cậu qua rằng mình am hiểu nhất là tiếng phổ thông, giọng Côn Minh cũng được, chỉ cần Long Tuyền và Tiếu Lục Dương có thể là được rồi. Bây giờ bọn họ đóng vai nhiếp ảnh gia tự do ở Côn Minh theo người bạn tộc Di của mình, tiện thể còn có người em trai vừa mới vào đại học tới du lịch sưu tầm dân ca.

      “Ừ.” Long Tuyền gật đầu: “Ngươi đồng hương này đồng ý đưa đoạn đường, đến bờ đê.” Phí đường rất rẻ, chính là chút tiền xăng dầu và rượu ngon do chính nhà Tiếu Lực Dương ủ.

      Trác Nhất vui vẻ cười hí hửng : “Hoan hô, lên đường rồi, nhìn người đẹp tắm thôi!” Cậu là vui vẻ . Vừa thực nhiệm vụ vừa có thể ngắm các dân tộc Lật Túc xinh đẹp làm sao, hoàn toàn có thể bù vào tiếc nuối được nghỉ Tết!

      , xem, như vậy phải chúng ta tham gia lễ hội tắm ao có rất nhiều người ư?” Trác Nhất vô cùng thuận miệng gọi đội phó của mình là “”.

      “Nghe những năm gần đây có thêm rất nhiều người.” Long Tuyền gật đầu: “Lúc trước chụp hình cũng có mấy tấm, tại nghe còn có nữ du khách cũng chạy đến tắm!”

      “Hà hà, chơi vui!” Trác Nhất cười đến hai mắt cũng híp thành hình trăng khuyết: “Khẳng định làn da của những này rất trắng! chừng còn mặc bikini! Đến lúc đó nhất định phải ngắm cái! biết có thể nhìn thấy những xinh đẹp hấp dẫn hay đây?”

      “Tuổi còn lo học!” Long Tuyền cười tiếng vỗ vào đầu cậu ta cái.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21.3:

      Khi nhóm người Long Tuyền đến khu suối nước nóng ở Nộ Giang sắc trời cũng là hoàng hôn. Màu trời rất đẹp, mặt trời ở phía xa treo đỉnh núi phiếm ánh sáng màu xám, ráng chiều từ bầu trời xanh lam xuyên thấu qua tầng mây ấm áp hướng về phía Nộ Giang làm nổi bật lên những gợn nước lăn tăn, lóng lánh vô cùng chói mắt.

      Hội tắm ao chính thức bắt đầu từ ngày kia, nhưng lúc này có thôn dân bắt đầu lục tục xây dựng lều trại tạm thời tại đây. Tiếu Lực Dương và Long Tuyền nhìn ngó xung quanh, sau đó lựa chọn vùng đất cao, ném bọc hành lý xuống dễ dàng xây dựng lều trại màu xanh nhạt hai tầng để “mục cao địch”*.

      *Mục cao địch: Quan sát địch từ cao.

      Vị trí mà Long Tuyền lựa chọn rất xảo quyệt, sườn đất nghiêng về phía trước tạo thành cái mô đất , so với mặt đất bằng phẳng xung quanh cao hơn nửa mét, giống như hòn đảo bị lập. Mô đất này chỉ có thể dựng được chiếc lều cho 3, 4 người đặt chân. Vì vậy, khi dựng lều ở chỗ này có thể giữ được khoảng cách ngắn với quần chúng xung quanh mà bị nghi ngờ, ít nhất khi giọng chuyện bị người khác nghe lén.

      Trừ nơi này ra, nơi cao nhất cả vùng đất này chính là ở giữa khu vực suối nước nóng. Suối nước nóng dựa vào vách núi, tầm nhìn trong vòng 30 mét, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy tất cả, rất thuận tiện cho việc quan sát tình hình xung quanh, vừa có thể nhập gia tuỳ tục tắm, vừa có thể trông chừng lều trại và tài sản của mình.

      Tiếu Lực Dương có thói quen núp nên mặc dù rất tán thành với lựa chọn của Long thiếu, nhưng lúc dựng lều vẫn hơi oán trách, thầm : “Quá huênh hoang, giống như cái bia ngắm ở nơi cao nhất, xung quanh hề có vật che chắn.”

      “Tạm thời kiên nhẫn chịu đựng vài ngày , dù sao chúng ta chỉ cần ‘nhìn’ cẩn thận có người coi chúng ta là cái bia.” l;q/đ Long Tuyền hàm hồ đáp, sau đó nhìn bãi đất trống có cây cỏ phía trước lều, cười : “Tối nay ăn đồ nướng .”

      có thịt! Nướng khoai tây?” Trác Nhất lôi bao lớn khoai tây, cà rốt, rau hẹ và vài đồ ăn khác ra, có thịt tươi, chỉ có thịt khô mà Long Tuyền mua được khi còn ở thị trấn Lục Khố. Vì vậy cậu vừa hỏi, vừa lấy túi ngủ của ba người từ trong ba lô ra sắp xếp vào trong lều, còn treo thêm môt chiếc đèn dã ngoại.

      “Món chính là cá nướng! Trong sông Nộ Giang có, tốn tiền. Cá ở Nộ Giang rất nổi tiếng, thịt mịn tươi ngon, là món ăn cao lương mỹ vị, đắt đến mức từ vài chục đến hơn trăm đồng cân.” Tiếu Lực Dương chỉ vào nước sông trong xanh cách đó xa, sau đó cười rực rỡ: “Tiểu Nhất, . Trước cùng với vào trong rừng cây kiếm củi đốt.”

      “Ồ.” Trác Nhất rất ngoan ngoãn đáp, theo “ Dương” về rừng cây phía bên phải cách đó xa.

      Xem xét về chức vụ, số tuổi, kinh nghiệm và nhiều phương diện khác cậu đều phải nghe lời của hai người này. Nghiêm khắc mà đây là lần đầu tiên bạn Trác Nhất được thể nghiệm cuộc sống đóng quân dã ngoại. Lúc trước khi chọn huấn hạng mục sinh tồn trong rừng cây, ăn đều là đồ hoang dại, còn chưa được tự thân nếm thử qua cảm giác thế nào gọi là dã ngoại kiếm củi nướng đồ ăn. Ngủ cũng chỉ đơn giản là dùng bụi cây để che đậy thân thể mà thôi, hoàn toàn giống như loại cắm trại ở vùng ngoại ô này.

      Ở trong rừng cây, Tiếu Lực Dương sai Trác Nhất nhanh chóng nhặt củi khô thích hợp để đốt, sau đó lại tìm vài cành cây bền chắc để mang về đưa cho Long Tuyền làm cành xiên. rút cây chuỷ thuỷ dắt ngang hông ra, vót nhọn đầu hai cành cây sau đó mình về phía bờ sông để xiên cá.

      Trác Nhất vừa về tới lều trại thấy Long Tuyền dùng xẻng đào xong hố đất hình chữ nhật sâu 30cm, giờ chôn khoai tây ở phía bên trái hố.

      “Đến đúng lúc lắm!” Long Tuyền thuận tay đưa cho bạn Trác Nhất chiếc vải bạt thấm nước được gấp thành cái túi, cùng với túi đồ ăn, : “ rửa những thứ này , sau đó xách túi nước, còn có tất cả số cá mà Linh Dương bắt được, nhanh chóng mang về đây.”

      “Vâng.” Trác Nhất chấp nhận gật đầu, lại lần nữa giữ chức chân chạy vặt khổ cực.

      Chờ cậu ta mang được ba lượt cá, túi nước và đồ ăn được rửa sạch về lều trại ngạc nhiên phát Long Tuyền làm xong hai “chiến hào hoả lò” có kích thước 30x70cm.Tầng xếp những hòn đá to bằng nắm tay, đó có vài cành cây khô và cục than, phía bên phải hố trước sau cắm hai cành cây thô có độ cao bằng nhau, chạc cây có gác thanh gỗ treo chiếc nồi.

      “Cắt dưa chuột thành miếng, khoai tây cắt .” Long Tuyền đưa cho Trác Nhất con dao , lại đưa thêm cái thớt lớn làm bằng thép, còn để đồ được rửa sạch và cá vào thớt thép , sau đó đổ nước trong túi vào nồi treo, dùng bật lửa đốt củi phía bên phải trong hố, tiếp đó lại lấy hai miếng gừng được rửa sạch dùng tay dập nát ném vào trong nồi, lựa hai con cá cùng với ba củ hành tây, ít hoa tiêu ném vào cùng lúc.

      À, nấu canh cá. Trác Nhất vừa cắt thức ăn vừa nhìn động tác của Long Tuyền, ghi nhớ nguyên liệu nấu ăn có trong nồi canh.

      “Loại lò đốt này là ở dưới mặt đất, có thể tránh gió, đống đá này còn có thể giữ ấm thức ăn sau khi dập lửa.” Long Tuyền vừa giảng giải cho Trác Nhất, vừa dùng cái thớt thép to khác cắt ớt ngọt và cà rốt thành miếng , tỏi gừng cũng được cắt sẵn.

      Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cười tiếng: “Giải quyết xong!” Sau đó, Long thiếu vô cùng thảnh thơi dựng giá ba chân của máy chụp ảnh lên, bắt đầu quay cảnh đẹp hoàng hôn ở Nộ Giang. Xuyên qua ống kính quay lại địa hình xung quanh và các loại du khách, thuận tiện chụp lại rặng mây đỏ được gọi là “ráng đỏ” phía chân trời, cùng với ánh sáng ở bờ sông và núi đá.

      “Cái đó, …” Trác Nhất cắt đồ ăn xong, nhìn cái nồi lẻ loi và cái lò lạnh lẽo phía bên trái, nhịn được mở miệng dò hỏi: “Tại sao nướng cá?”

      “Cậu nướng?” Long Tuyền hỏi ngược lại.

      biết.” Trác Nhất thành lắc đầu. Mặc dù mẹ cậu nấu cơm, thế nhưng trong nhà cho tới bây giờ cũng thiếu người làm. Cái gì mà nấu ăn chứ, quả cậu biết.

      cũng biết.” Long thiếu nhún vai : “Cho nên phải đợi Linh Dương trở lại. Cậu ta mới là đầu bếp, hai người chúng ta chỉ làm việc vặt mà thôi.”

      Hoá ra Chu Phong đoán đúng, quả ta biết nấu ăn! Siêu nhân cũng phải hoàn toàn vạn năng! Trác Nhất nghĩ trong lòng, sau đó ngẩng đầu chờ đầu bếp thân.

      lâu sau, đồng chí đánh cá thắng lợi trở về, sau đó lập tức hoá thân thành đầu bếp, làm hai bàn cá nướng lớn đầy đủ sắc hương vị. Long thiếu đào ba củ khoai tây to từ trong hố ra. Ba người có canh, rượu ngon, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến. Tay nghề của Tiếu Lực Dương quả tồi, cá nướng thơm nức, thậm chí mùi hương còn bay ra tận mấy trăm mét. Rượu nhà cũng là rượu ngon có độ tinh khiết lại rất thơm, rất có sức hấp dẫn với những con sâu rượu.

      Khi mọi người ở rải rác xung quanh bắt đầu chú ý đến bữa tiệc của ba người nơi này Tiếu Lực Dương và Long Tuyền trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cười chỉ vào mâm cá nướng ở bên phải còn chưa đụng vào, bắt đầu dùng ngôn ngữ Lật Túc mời mọi người đến thưởng thức.

      Thức ăn ngon, rượu ngon, cùng với nhiệt tình lại thêm nụ cười thân thiết, lâu sau, Tiếu Lực Dương và Long Tuyền mang theo Trác Nhất hoà mình với những người ở xung quanh. Qua ba lượt rượu, Tiếu Lực Dương bắt đầu xưng gọi em với số người. Nâng ống rượu nếp của dân Lật Tuc, ôm vai bá cổ cụng ly cộng ẩm. Vừa uống rượu vừa chuyện ca hát tán gẫu rất là thân thiết.

      Long Tuyền biết tiếng Lật Túc, nhưng lại dùng giọng Côn Minh trao đổi với người xung quanh. lấy chiếc kèn ác-mô-ni-ca thổi lên khúc nhạc rộn vang, cùng đối ca, khiêu vũ với bọn họ. Dưới ánh trăng, nhóm người ngừng cất tiếng cười, rất là vui vẻ.

      Trác Nhất cũng cùng vui đùa, tất
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21.4:

      Long Tuyền thấy tất cả, bỗng nhớ lại lúc xưa khi Lâm Lung ngồi trong cửa hàng đàn tranh gảy khúc “Thương hải nhất thanh tiếu”, nghĩ tới khúc tình ca hào hùng kia cùng với gương mặt xinh đẹp và giọng hát câu nệ của .

      “Nhất định chị ấy chọn ca khúc rất hào hùng.” Trác Nhất núp ở trong đám người thầm.

      Long Tuyền hơi nghi hoặc nhìn về phía Trác Nhất, dò hỏi: “Cậu từng nghe Lâm Lung hát?”

      “Sao có thể chỉ là nghe qua, mà phải là kí ức trọn đời quên!” Bạn học Tiểu Nhất vô cùng bi phẫn trả lời: “Khoảng thời gian chị ấy đến Bắc Kinh chơi kéo tay tôi chạy đến quảng trưởng, dưới bao nhiêu con mắt của quần chúng mặc áo ngắn quần đùi vừa múa vừa ‘rống’ khúc nhạc tình ca có tên ‘Bắc Kinh kim sơn thượng’ của dân tộc Tạng*!! thanh to , phóng khoáng đến mức hấp dẫn cả chú ý của cảnh sát duy trì trật tự!! Lúc ấy tôi có ý nghĩ muốn đào hầm chôn mình.”

      *Dân tộc Tạng: Dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam.

      “Duy trì trật tự?” Cảnh sát suy trì trật tự để ý cả khách du lịch ca hát ư?

      Trác Nhất méo miệng giọng giải thích: “Lúc ấy tôi mặc quần áo mùa hè của học sinh, đội duy trì trật tự nghi ngờ Tiểu Long Nữ là ăn mặc ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục….”

      Trác Nhất còn chưa xong bị Long Tuyền ho tiếng cắt đứt câu , nhắc nhở cậu ta nên lời thích hợp ở nơi này, cậu ta đành phải nuốt chữ “binh”* xuống.

      *Mình giải thích chỗ này 1 chút. Trong bản cv câu của Trác Nhất là “duy trì trật tự hoài nghi Tiểu Long Nữ là có thương tích phong hoá loạn mặc quần áo nữ…” nên từ “binh” này ở phía sau cùng. Nhưng khi edit mình đảo ngược lại câu trong bản cv nên từ “nữ” xuất ở cuối câu. Đó là lý do vì sao mà Long Tuyền phải cắt đứt và có từ “binh” ạ ^^

      Chờ đến khi Trác Nhất hồi hồn nhìn về phía đám người Lâm Lung đeo “ki bố ách” vào bên rồi đứng lên, dùng tư thế ôm bass khi hát thể loại nhạc Rock and Roll, nét mặt tự nhiên bắt đầu gảy đàn.

      ngửa đầu lên nhìn mặt trăng, đầu tiên là mở to miệng, dùng điệu cao vút, ngân dài mà to hai tiếng: “A~~~a~~~”. Sau đó, khúc nhạc phiên bản Rock and Roll cùng với bài hát “Dân ca giống như nước suối” được bật ra từ miệng .

      “Hát dân ca a~~~! Bên này hát bên kia cũng hát~, bên kia hát~, dân ca giống như dòng nước suối~~! sợ núi cao uốn cong~, uốn cong~!...”

      tiếng kia khác gì như tiếng hét của những chàng trai, tiếng hát nồng đậm phong tình dân tộc, nhiệt tình mà bị cản trở, giống như muốn xuyên thấu qua núi non chọc thủng bầu trời. l;q'đ Ngón tay thon dài linh hoạt gảy đàn tỳ bà của dân Lật Túc ở bên hông, phối hợp với đó là tiếng hát đầy kích tình khiến cho rất nhiều người dân bản xứ cũng phải kinh ngạc, rối rít thở dài rất có tài …!!

      “Quả nhiên là khúc hát hào hùng!” Long Tuyền nghe giọng hát trong vắt của , lại nhìn phóng khoáng tự nhiên đứng ở giữa sân vui vẻ hát vang. Khi hát xong, những thanh niên Lật Túc mang theo thích tìm uống rượu. thầm thở dài: “Náo động như vậy cũng sợ bị bắt làm áp trại phu nhân sao?!”

      Trác Nhất kinh ngạc nhìn Long thiếu cái, cậu cảm thấy câu vừa rồi của mang theo vị chua, thậm chí ngay cả loại từ như “áp trại phu nhân” cũng ra được.

      Long Tuyền như chú ý tới việc Trác Nhất quan sát mình, khép ống kính máy chụp hình lại, bình tĩnh : “ thôi, về.”

      đến chào hỏi các chị ấy sao?” được nửa đường về lều trại, Trác Nhất bỗng giọng hỏi.

      Long Tuyền lắc đầu, đáp: “Nếu cần thiết coi như nhìn thấy.”

      Theo lẽ thường mà , nếu bên cạnh Lâm Lung xuất nhân vật khả nghi tất nhiên bọn họ cần lộ diện. Nhưng khi Tiếu Lực Dương vừa dò xét trở về, Long Tuyền thấy ta trao đổi với mình ánh mắt, cần mở miệng cũng biết Lật Túc đó tuyệt đối có vấn đề. cách khác là 4, 5 ngày tiếp theo phải theo dõi ta cách sát sao, thậm chí còn phải làm xong công tác chuẩn bị dẫn đám người Lâm Lung ra ngoài. Rạng sáng 3 giờ, ba người ngồi ở trong lều trao đổi ý kiến. Bọn họ hy vọng Sơn Nỗ có thể ra ngoài loanh quanh tản bộ để bọn họ có thể xác nhận bộ dạng của ta, rồi bắt đầu chính thức theo dõi. Nhưng khi ta xuất , phía bên mình rất có thể cần dẫn đám người Lâm Lung rời khỏi đây. Tức là bọn họ cần phải xuất trước mặt Sơn Nỗ, hơn nữa thể bại lộ thân phận.

      Ba người bắt đầu cảm thấy đau đầu.

      Đây là lần đầu tiên Trác Nhất thi hành nhiệm vụ ngoài lần diễn tập thực chiến nên cảm thấy hơi khẩn trương. Tiếu Lực Dương thầm mến Viên Viện, nhìn mặc đồ tắm nóng bỏng như vậy mà lại thể đến gần, cho dù muốn nhích tới gần cũng phải để ý nhiệm vụ, vì vậy trong lòng cảm thấy rối rắm; còn lại Long Tuyền , cảm thấy tâm trạng của mình được tốt lắm, vì vậy tựa vào lều hít thở sâu mấy lần để điều chỉnh tâm tình của mình, để cho mình trong lúc mấu chốt bị rơi vào tình trạng xe bị tuột xích.

      “Có phải nhìn thấy ấy uống rượu với người đàn ông khác nên khó chịu trong lòng đúng ?” Tiếu Lực Dương đột nhiên lên tiếng cười nhạo.

      “Câm miệng, cậu ngủ !” Long thiếu hung ác trợn mắt nhìn cậu ta cái. Quả thấy được Lâm Lung uống rượu đồng tâm với người thanh niên cho mượn đàn tỳ bà, động tác kia còn thân mật hơn khi uống rượu giao bôi!! Đây là trong những phong tục tập quán của số dân tộc thiểu số như tộc Lật Túc, tộc Di, tộc Nộ. Hai người ôm vai kề má, cùng uống ly rượu, uống đến giọt cũng còn mới là bạn bè .

      Đồng chí Linh Dương tiếp tục cười trêu, : “Long thiếu, cậu cũng đừng ghen. Tộc Lật Túc uống rượu đồng tâm cũng chỉ là lễ nghi đãi khách thể nhiệt tình mà thôi! Dân tộc Độc Long* khi kết hôn mới uống như vậy để bày tỏ hai người muốn bên nhau đến đầu bạc răng long, xa rời.”

      *Tộc Độc Long: Dân tộc thiểu số tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

      Long Tuyền ném lại câu: “Tôi biết ! cần cậu nhảm.”

      Sau đó liền ngậm chặt miệng nữa, nhưng vẻ mặt vẫn hơi đen tối .

      Cùng lúc đó, đám người Lâm Lung và Viên Viện kết thúc buổi đối ca tới suối nước nóng hơi thấp trong thung lũng, chuẩn bị
      [​IMG]
      Tuyết Liênlinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22.1: Tài hội tương tư, liền hại tương tư*

      *Đây là câu thơ trong bài thơ “Xuân Tình” của tác giả Tái Tử Tư, mình giải nghĩa ở trong chương.

      Đối với loạt câu hỏi của Lâm Lung, trước khi ra những từ mẫn cảm, Trác Nhất vội vàng xen vào : “Chỉ mình chị có thể tới du lịch, người khác thể à? Em cũng học năm cuối đại học rồi, rảnh rỗi liền theo họ đến nơi này chơi!”

      “Cậu… năm tư đại học?” Lâm Lung vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại. Quả rất kinh ngạc, ràng Trác Nhất tốt nghiệp được hơn năm rồi, vừa rồi còn thông qua được kỳ chọn huấn của bộ đội đặc chủng mà, sao có thể là năm tư? Chỉ có thể là… cậu ta làm nhiệm vụ nên mới cố ý như vậy! Vừa muốn lộ diện lại phải che giấu, thế có nghĩa là bên cạnh có mục tiêu của bộ đội?!

      Lâm Lung bỗng cảm thấy đầu mình bị chấn động, giống như bị sấm sét đánh trúng hoặc bị bầy voi giẫm qua.

      may vị trí Trác Nhất ngồi xuống vừa vặn che lại tầm mắt của , nếu nhất định Lâm Lung nhìn về phía Sơn Nỗ. Lúc trước cảm thấy ta là người tương đối khác biệt trong đám người, l'q/đ số tuổi lớn hơn, nhiều mà ánh mắt cũng rất sắc bén. Trong chớp mắt tại cuộc tranh tài bắn nỏ vào buổi chiều, còn cảm thấy người ta có loại sát khí gần giống Long Tuyền.

      Suy nghĩ ra điều này, Lâm Lung vội vàng ngượng ngùng cười, che giấu theo Trác Nhất: “Những ngày sau này trôi qua rất nhanh! Đảo mắt cậu phải tốt nghiệp rồi!”

      “Vâng…!” Trác Nhất gật đầu.

      “Cậu chính là Tiểu Nhất thiên tài kia?” Viên Viện ngồi ở bên hiểu cuộc chuyện của hai người. phải cậu ta làm lính rồi sao? Vì vậy rất nghi ngờ, hỏi: “ phải cậu là…”

      “Bánh Trôi!” Bỗng có tiếng hét cắt đứt câu hỏi của .

      Viên Viện quay đầu nhìn lại, ngờ thấy người thanh niên dân tộc Di mới quen trước năm mới đứng cách đây xa, nở nụ cười nhìn mình. Nụ cười kia vô cùng dịu dàng, giống như gió xuân ấm áp thổi qua. Nhưng động tác của lại tuyệt dịu dàng như vậy, hai bước cũng thành vươn tay kéo Viên Viện lên, lời nào liền chạy .

      “Người tôi mượn, trả!” chạy được mấy bước mới quay người lại nở nụ cười rực rỡ hét to với Lâm Lung, sau đó thoải mái phất tay: “Tạm biệt, tiễn!”

      Động tác của Tiếu Lực Dương là quá nhanh, mọi người cũng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng của hai người biến mất trong đám đông. Lúc này hai người đàn ông cùng đoàn lấy lòng Viên Viện phản ứng lại, đứng dậy muốn đuổi theo: “Cướp!”

      Lâm Lung vội vàng giải thích: “ có việc gì, có việc gì, là người quen! Người đó… chính là bạn trai của Bánh Trôi.” hơi do dự, nháy mắt liền xây dựng nên câu chuyện của hai người kia. Bởi vì vấn đề huyết thống dân tộc nên bị người lớn cổ hủ trong nhà cưỡng ép chia rẽ, nhưng hai người là đôi uyên ương số khổ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. kể lại đoạn tình duyên hư cấu có hình có dạng, vô cùng chân .

      Trác Nhất ở bên cạnh nghe được câu chuyện của cười thầm, trong lòng rất là bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Long Tuyền. để Tiếu Lực Dương kéo Viên Viện tránh ta chuyện bị lộ. Nhưng phương pháp này chỉ thích hợp dùng cho người, nếu kéo hai người cùng lúc tuyệt chân thực, thành , để Lâm Lung ở lại che giấu là lựa chọn tốt nhất.

      ấy là nhà văn, hơn nữa từng đứng sân khấu, cũng đủ thông minh nên có vấn đề.” Lúc ấy Long thiếu như vậy. Với tình hình tại Trác Nhất xác nhận quả nhìn lầm.

      Đôi uyên ương số khổ gặp lại ở Nộ Giang liền nối lại tình cảm. Ừm, câu chuyện này cũng tệ.

      “Được rồi, về ấy nữa.” Lâm Lung nhanh chóng kết thúc màn giải thích nguyên nhân vì sao Viên Viện bỗng nhiên biến mất và tương lai của hai người kia. Lúc này mới giới thiệu Trác Nhất với mọi người: “Đây là em kết nghĩa của tôi, Tiểu Nhất. Cậu ấy rất trâu, chưa được 17 tuổi sắp tốt nghiệp đại học!” Tất cả mọi người trong đoàn du lịch đều gọi biệt hiệu của nhau, vì vậy chỉ gọi cậu là “Tiểu Nhất” mà đề cập đến tên “Trác Nhất”, thế nên có vẻ gì là đột ngột.

      Sau đó, bạn học Tiểu Nhất tự giảm trình độ học tập lại bị Lâm Lung tuổi xuống ngượng ngùng mỉm cười, trong tiếng ồn ào tán dương của các các chị chào hỏi mọi người.

      số tuổi của cậu hơn tuổi thực là Lâm Lung hành động theo bản năng, pháp luật quy định phải đủ 17 tuổi mới có thể làm lính, thế có nghĩa là cậu thể nào là lính. Chi tiết này nhất định có tác dụng, thế nhưng có còn hơn .

      “Đúng rồi, cậu đến cùng người họ nào?” Lâm Lung giả vờ tò mò hỏi cậu, thuận tiện chuyển hướng trọng tâm câu chuyện tránh cho mọi người truy hỏi cậu học nghành gì trường nào.


      “ Chị đoán xem!” Trác Nhất cười tà:” Em với ấy và Dương, chính là người họ thầm mến chị, ấy em đến tìm chị”


      “Thầm....thầm mến” Lâm Lung bỗng nhiên cao giọng, phủ nhận ” Người nào thầm mến chị?!! có mà !”


      “ Đừng có giả vờ biết ! Con bọn chị đều hai lòng “Trác Nhất cười nhạo:” Buổi chiều ấy tháy chị và chị Viên nhảy dây, chị còn uống rượu đồng tâm với người khác đúng ? ấy hận đến mức suýt chút nữa cắn nát răng đấy. ra ấy rất muốn xông lên kéo chị , chỉ tiếc vô cớ xuất binh! , chị nuôi, có thể cho ấy cơ hội kéo chị ?”


      Sơn Nỗ ở bên nghe hai người chuyện lập tức nghĩ đến buổi chiều có người nhìn chằm chằm, ra mục tiêu là họ. Nghĩ vậy thầm thở phào hơi ở trong lòng.


      đáng ghét! Trẻ con biết cái gì!” Lâm Lung cắn răng xoa đầu Trác Nhất, từ chối cho ý kiến.


      Trác Nhất thấy hiểu ám hiệu của mình, lại cố gắng đề nghị:” , ấy rất thích chị! Đừng nhìn bộ dạng bình thường, ai sánh nổi với ấy, ra khi gặp phải chuyện như này cũng ngại mở miệng nên luôn núp trong lều giận dỗi! Chị cho ấy cơ hội để ấy giải bài tâm ! Chỗ bọn em ở cách đây xa, qua đó với em ! ”


      Nghe được câu này Lâm Lung liền biết bọn họ muốn đưa rời khỏi nơi này. Nhưng có hai người cùng dời , gặp hẹn nhau ở trong thôn, việc này có phải quá gượng ép ? Cũng thể trùng hợp như vậy chứ?


      “Ai đến cửa để người khác thổ lộ chứ?” Lâm Lung liếc mắt cái, vô cùng dứt khoát :” Chị . Có giỏi cậu để cho ta tự tới đây”


      “Được rồi, vậy chờ em tới đây, chờ ấy đến xem chị còn gì để !” Nghe Lâm Lung trả lời như vậy, Trác Nhất cảm thấy rất có lý. thể làm gì khác đành thở dài bên. Nhiệm vụ của cậu là đưa Lâm Lung trở về, nếu đưa được về ngồi tại chỗ bảo vệ chờ lệnh, hơn 1 tiếng sau Long Tuyền tự ra xem xét.


      Lâm Lung nhíu mày cười tiếng, ôm lấy” ki bố ách” mới mua được ở trong tay người bạn hàng tộc Lật Túc, bắt đầu ca hát. Càng nhiều càng dễ lộ ra sơ hở, còn bằng tiếp tục ca hát.


      quen rất nhiều thanh niên có thể hát đối, người Hán có thể tiếng phổ thông rất nhiều. Mọi người thường xuyên cùng nhau hợp ca hoặc hát đối ca khúc tiếng Hán. Lâm Lung lại là người dẫn đầu trong việc am hiểu đàn hát những bài lưu hành hay những bài hát cũ nổi tiếng. Cho tới bây giờ vẵn chưa thua ai. Giờ phút này mọi người vừa thưởng thức tiếng hát, đồng thời cũng rất tò mò với người thầm mến .


      Bởi vì từ đầu đến cuối Lâm Lung hát những bài tình ca, nếu phải hát những bài ràng cũng là những bài về tình hữu nghị hoặc sông núi tổ quốc. lâu sau, dưới cầu mạnh liệt của mọi người rốt cuộc cũng hát bài ‘Mối tình đầu khó quên’


      thanh ngọt ngào mà êm dịu cùng với tiếng đàn tì bà nhàng vang vọng” ....... Em là sao là mây, lúc nào cũng có khoảng cách. Hy vọng cho em biết, người đầu.....”


      Hát đến chỗ này, Lâm Lung bỗng phát bên trái có người thổi kèn ác-mô-ni-a dần dần đến gần, khéo léo mà hài hòa nhập vào khúc hát khiến giai điệu càng thêm du dương, thậm chí còn bổ sung vào chỗ thiếu sót của đàn tì bà.


      Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đến có bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi từ từ tới, từ tối đến sáng, gương mặt tuấn từ từ được ánh đèn chiếu sáng ràng. vừa thổi khúc tình ca, vừa nhìn Lâm Lung. Sóng mắt lưu động như có những ngọn lửa nhảy múa.


      Lâm Lung cảm thấy ngực mình như bỗng cứng lại, ngơ ngác nhìn Long Tuyền, trong miệng vẫn vô thức hát:” ......Em khó có thể quên ..... Là tình đủ sâu hay có duyên phận, hy vọng cho em biết, hỡi mối tình đầu.....”


      Hát xong khúc Long thiếu tới trước mặt Lâm Lung, lẳng lặng ngưng mắt nhìn , sau đó giọng :” tới đây”


      Long Tuyền sợ tầm mắt của mình khiến Sơn Nỗ cảnh giác, vì vậy ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía Lâm Lung, nhưng khi thổi những bài hát như ‘Mối tình đầu khó quên’ này có chút đùa mà thành . Ánh mắt vô cùng thâm tính của nhìn khiến chấn động hồi lâu cũng chuyện.


      Cho đến khi mọi người bắt đầu ồn ào, muốn bọn họ ‘tiếp tục’ mới hồi phục tinh thần. Tiếp tục hát đối, tất nhiên là muốn đàng trai hát trả lại đàng ca khúc, hoặc gảy hoặc thổi đều được.


      Long Tuyền biết gảy đàn dây của tộc Lật Túc, nhếch miệng mỉm cười tiếp tục thổi kèn ác-mô-ni-a, cũng là bài hát cũ của Đặng Lê Quân có tên “Gặp em” . Khi vừa bắt đầu thổi mọi người còn chưa biết thổi bài gì, cho đến khi có đoàn du khách trẻ tuổi vùng Quảng Đông hát lên mọi người mới biết hóa ra tỏ tình.

      “Gặp em....tìm được bóng dáng người trong lòng... dường như hạnh phúc đọng lại. bắt đầu , khó kìm được tình cảm với em. Cùng làm thơ với em, người khiến cảm mến chính là em... Quen em là ý của trời... Bắt đầu từ hôm nay tất cả đều thuộc về em...”


      Lâm Lung lập tức đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng. ra trong lòng biết Long Tuyền hơi thích mình. Như những gì Trác Nhất vừa , ra cũng giả vờ mà thôi.


      Nhưng bây giờ phải đáp lại bài gì mới thích hợp đây? Lâm Lung khó xử, cũng thể đồng ý lời tỏ tình của , bát tự* còn chưa có xem đâu. Hơn nữa ai biết được ta muốn theo đuổi mình hay chỉ vì nhiệm vụ mà khoa trương biểu đạt tình cảm?


      *Bát tự: giờ, ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là cách xem số mệnh của người Trung Quốc, Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ công lại tám. Dựa vào tám chữ ấy ta có thể suy ra vận mệnh của con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà phải trao đổi” Bái tự thiếp” cho nhau, cong gọi là “cach thiếp” hay “bát tự”.


      Sau khi suy tư lúc, Lâm Lung hát bài rất nổi tiếng:” 56 chòm sao, 56 nhóm hoa, 56 người em cùng chung nhà, 56 dân tộc cùng câu, tôi Trung Hoa, tôi Trung Hoa...”


      Còn chưa hát xong người trong sân bắt đầu ồn ào, moi người rối rít trách móc qua loa tốn tránh.


      “Ai là qua loa... bìa này cũng rất hợp với tình hình mà! Chúng ta chính là tất cả các dân tộc hội tụ” Lâm Lung cưỡng từ đoạt ý phản bác.


      “Hợp với tình hình, nhưng bài này phải tình ca!” Trác Nhất nhìn về phía Long Tuyền hét lên tiếng:” , mau đáp trả ca khúc’ tình nồng nguyên hương’ , đừng để chị ấy trốn tránh ! !”


      Tình nông nguyên hương? Lâm Lung còn chưa kịp phản ứng bài này là bài nào nghe được Long Tuyền hát lên bài ca dân gian.


      Giọng hơi trầm thấp cũng rất dễ nghe, đáng tiếc lời ca này khiến người ta thấy rất thẹn thùng:” núi nao có đường, đường khó ...tiểu ca muốn gặp tiểu muội nên sợ núi cao đường xa! Tảng đá ngon núi kia vừa to lại vừa cứng! Tiểu ca sợ đá cứng chỉ sợ lòng tiểu muội cứng rắn... Tiểu muội thân thể cường tráng của tiểu ca, tiểu ca thích dáng người bé của tiểu muội... !”


      “A ~ ~ ~ “ Lâm Lung rất muốn đào hố chôn mình, bất lực che mắt ngẩng đầu lên, rên rỉ :” Làm ơn đừng hát nữa ! ”


      Trác Nhất ở bên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại thêm vài câu trêu đùa khiến Lâm Lung tức giận đuổi đánh cậu. Sau đó rất bi kịch, bị Trác Nhất ác ý dẫn đường đâm đầu vào Long Tuyền.


      “Ồ! Ôm ấp thương! “ Trác Nhất vui sướng bộc bạch thay .


      “Ôi....” Lâm Lung rên lên tiếng, vô cùng bi thương phát ra điều. Trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, khi nữ chính đụng vào nam chính thường là miệng chạm miệng, hoặc là môi dán ngực, hoặc ít nhất cũng phải chạm vào còm ngực rắn chắc....Nhưng đến lượt lại là trán đụng vào bụng như thép!


      Cần phải ràng, là bụng mà phải ngực! ! người thấp người cao, dây chính là hậu quả của việc chênh lệch chiều cao quá nhiều tạo nên kết thúc lãng mạn.


      Tiếp theo Lâm Lung cần rối rắm về vẫn đề chiều cao hoặc lãng mạn nữa, bởi vì nghe được Long Tuyền giọng bên tai mình:” Chân em bị trật, đứng vững”


      Giọng này mang theo luồng khí nóng vọt tới bên tai Lâm Lung khiến có cảm giác ngứa ngứa lại tê tê. Cả người rụt lại, dưới chân cũng như nhũn ra.


      Cũng may nương Lâm Lung nhà ta có định lực rất tốt, cho dù bị hành động thân mật và lời mê hoặc nhưng cũng rất thức thời trả lời câu:” Chân tôi bị trật”


      Nhưng vẫn làm theo lời Long Tuyền giả bộ như chân trái bị trật, được đỡ chậm rãi ngồi xuống.


      Tại sao phải’bị trật chân’? Tiếp theo cần phải làm gì? Lâm Lung nghi ngờ nhìn về phía Long Tuyền thiếu nửa ngồi trước mặt mình. ngạc nhiên khi phát muốn giúp tháo dây giày.


      Chẳng nhẽ còn phải nặn chân?


      nương Lâm Lung tiếp tục choáng váng, nghĩ thầm: cho dù giả bộ cũng cần làm đến mức độ này chứ ? Ở cổ đại, phụ nữ cũng chỉ cởi giày để chân trần trước mặt người đàn ông của mình mà thôi!


      Gót sen đáng của chị, em sắp còn trinh tiết rồi.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :