Chương 20.2:
Đầu tháng 11, có lẽ mùa mưa trong núi rừng qua, sau giữa trưa ánh mặt trời rất dễ chịu. Khó có được ngày nghỉ có thời tiết tốt, ít thành viên “Ám Dạ Kiếm” tụ sân bóng ầm ĩ đuổi theo quả bóng.
Bốn người từ 53 đến 56 nằm bụi cỏ trong sân bóng phơi nắng. Ở trong phòng tối 10 tiếng mới được thả, Chu Phóng cảm thấy mình như bị bóng tối vô biên và vô cùng yên tĩnh làm nghẹn đến điên. Mặc dù rất muốn gặp huấn luyện viên chưa bao giờ cho đội viên “Ám Dạ Kiếm” sắc mặt tốt, thế nhưng nằm ở sân bóng nghe bọn họ tranh đấu gay gắt quyết liệt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Nghe số 4 và Trình cũng bị đào thải?” Ấn Hoa Thanh phờ phạc nghiêm mặt chứng thực với đồng đội mình. là được mang ra khỏi phòng tối nên biết được tình hình huấn luyện viên đào thải binh lính.
“Ừm, Trình vào bao lâu ra rồi, cậu ấy có chứng sợ hãi với gian kín. Số 4 cũng chỉ chịu được gần 3 tiếng hít thở thông bất tỉnh, nghiêm trọng hơn so với .” Trác Nhất ngậm cọng cỏ trong miệng, ấp úng . Lúc trước cậu cảm thấy số 4 cũng sắp đến giai đoạn cuối rồi, vốn tư cách quân cái gì cũng kém, nhưng những lúc huấn luyện càng ngày càng khẩn trương, sợ làm sai bị loại bỏ, nhưng càng sợ càng dễ phạm sai lầm!! Hơn nữa bị giam trong phòng tối chính là để khảo hạch tâm lý, qua được cửa cũng là điều bình thường.
“ tiếc cho Trình , ra cậu ta rất lợi hại.” Chu Phong thở dài tiếng, mặc dù trong lúc huấn luyện vì cùng phòng ngủ với Trình nên trao đổi được nhiều, l-q'đ nhưng ta vẫn là người bạn mà quen thuộc nhất và tin tưởng nhất từ khi nhập ngũ đến nay.
“Trác Nhất, tôi hỏi cậu vấn đề.” Lôi Đào hiền lành nhịn được lên tiếng: “Tại sao cậu có thể vượt qua kiểm tra cách thoải mái như vậy? Nghe cuối cùng chỉ có mình cậu bị phụ đạo tâm lý.”
“À, vào đó tôi ngủ thiếp , căn phòng kia rất yên tĩnh lại có ánh sáng chói mắt, nghỉ ngơi rất thoải mái… Đáng tiếc là ván giường hơi cứng.” Trác Nhất thành trả lời.
“TMD!!” Chu Phong buồn bực lật người xoa tóc Trác Nhất: “Tôi này 53, đầu cậu được cấu tạo từ cái gì vậy?! Có thể đừng hạng mục nào cũng hoàn thành nhõm như vậy được ? Quả thực sinh ra là để đả kích những con người bình thường như chúng tôi mà!!”
“Nào có dễ dàng?!” Trác Nhất kháng nghị : “Gần đây tôi cũng bị áp lực rất lớn, bây giờ chỉ còn lại hơn 10 người, hạng mục huấn luyện cũng ngày càng khó khăn, lần đào mộ đó người sợ nhất phải là tôi sao?”
“Lần này rất dễ dàng!” Ba người khác rất khó chịu trăm miệng lời gào về phía cậu ta.
Trác Nhất hơi xấu hô gãi gãi đầu, cười : “Cái này… Trước kia có người bạn dạy cho tôi bí quyết. Tôi biết có loại hạng mục này, nếu cũng cho mọi người biết.”
“Bây giờ ! Lần này là 10 tiếng, nếu có lần sau nhất định là 24 tiếng, phương pháp tốt nên chia sẻ, tôi muốn mình bị điên.” Ấn Hoa Thanh vẫn còn sợ hãi vỗ vai Trác Nhất.
“ ra chính là phải khống chế ý tưởng của chính mình, đừng suy nghĩ ‘tối quá, yên tĩnh, đáng sợ, tôi bị giam trong bao lâu?’! Đây chính là ‘ám hiệu’ của Tâm Lý học, tự với mình tin tức trái ngược lại với , nhưng như thế trong lòng có tồn tại của nó, sau đó bóng ma càng ngày càng nhiều, lo âu và sợ hãi nhào đến đè chết !!” Trác Nhất bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho đồng đội: “Biện pháp tốt nhất chính là nghĩ đến những điều trái ngược như thế nữa, nghĩ đến chuyện khác . Ví dụ như đoạn tình đẹp đẽ, suy nghĩ kỹ về chuyện mỗi lần gặp kia mặc cái gì, ăn cái gì, cái gì để giết thời gian. Cũng có thể nghĩ những thứ có ý nghĩa hơn hoặc nghĩ đến những thứ có cách giải. Lúc trước tôi nghĩ đến tương lai của mình, mục tiêu cuộc sống là gì, tôi đến nơi này thụ huấn đến tột cùng có ý nghĩa gì, có giá trị như nào… Sau đó vì vấn đề này quá khô khan nên cẩn thận tôi ngủ thiếp .” Dứt lời cậu ta ngượng ngùng cười ha ha.
Ấn Hoa Thanh còn gì để nhìn cậu ta cái, bất đắc dĩ tổng kết: “ cách khác ý nghĩ càng đơn giản càng dễ vượt qua, càng lo nghĩ thành tích thụ huấn càng lo âu.”
“Phương pháp này dễ làm mới khó!! Nhưng cũng có chỗ dùng.” Chu Phong đồng ý gật đầu cái, lại hỏi: “Bạn của cậu chịu phạt loại huấn luyện này?”
“ phải, chỉ là người bình thường mà thôi. Tôi có người chị kết nghĩa, chị ấy thích xem sách tâm lý học, có lúc chuyện đâu thỉnh thoảng lại ra những điều hữu ích.” Trác Nhất với ba người kia, có khoảng thời gian rất dài cậu có nhân duyên* tốt, có bạn bè, cha mẹ lại rất bận, trong nhà có ai, đặc biệt là đến ban đêm thường cảm thấy rất đơn rất buồn, mình ở trong ngôi nhà rộng mấy trăm mét vuông hận thể mở hết đèn và TV lên, có ánh sáng có thanh mới cảm thấy vắng vẻ khó chịu.
*Nhân duyên này là nhân duyên với mọi người trong cuộc sống, chứ phải nhân duyên tình nhé ạ ^^
Sau này quen được người chị này mạng, chị ấy phê bình như vậy quá lãng phí điện, là cậu con trai được nhát gan như vậy nên cho cậu phương pháp vượt qua cảm giác lo âu sợ hãi này, ví dụ như liều mạng học tập, nằm giường xem sách ngoại ngữ…
“Hoá ra thiên tài cậu cái gì cũng hiểu là do cảm giác đơn tạo thành!!”
“Tháng trước viết thư cho chị, chính là người này? Xem ra chị nuôi của cậu cũng phải người bình thường, ngay cả thiên tài cũng có thể dạy bảo!” Mọi người nhìn nhau cười tiếng, trêu ghẹo cậu ta.
Mặc dù rất hiếu kỳ tại sao Trác Nhất tốt như vậy mà có nhân duyên tốt, nhưng ai níu lấy vấn đề này, rối rít đùa xoá bỏ nó .
Trác Nhất vùng vẫy đẩy 3 cái móng vuốt đầu mình xuống, phản bác: “Đừng luôn tôi là thiên tài, tôi phải! Chị nuôi tôi trừ những người như Davinci cái gì cũng biết mới có thể trở thành thiên tài truyền kỳ, còn lại nếu ‘thiên tài’ chỉ là am hiểu phương diện nào đó hơn người khác mà thôi, hoàn toàn giống người bình thường. Mỗi người đều có thứ mình am hiểu và am hiểu, chỉ là có người cố gắng biến những thứ mình am hiểu thành sâu hơn mà thôi. Có người lại biết mình am hiểu cái gì, hoặc tìm được rồi lại từ bỏ cho nên mới tầm thường tuỳ theo tự nhiên có chí tiến thủ.”
“Này, chúng ta thử đoán xem ta am hiểu cái gì nhất?” Ấn Hoa Thanh liếc mắt về phía thiếu tá Long Tuyền dựa vào dưới tàng cây cách đó xa, ngồi đó thổi cây tiêu bằng vỏ đạn.
Chu Phong bắt đầu xoè ngón tay ra đếm: “Chúng ta thấy ta đánh lộn, vượt chướng ngại vật, xạ kích, ngoại ngữ, toán học, vật lý, điều khiển tự động, chiến lược… Ừm, còn có thổi tiêu. trâu bò!!”
“Còn có thơ Đường.” Lôi Đào bổ sung thêm, sau khi bắt đầu lớp học văn hoá liền nhận ra chữ viết của Long Tuyền, chính là tờ giấy chọn huấn có câu “do bão tỳ bà bán già diện”.
“ ra chúng ta nên đếm xem ta biết cái gì.” Chu Phong búng tay cái, : “Tôi đoán chắc chắn ta biết nấu ăn. Những người ở trong trường quân đội và quân doan hoàn toàn biết nấu ăn.”
Trác Nhất nở nụ cười như tên trộm, hả hê : “Đánh cược , tôi biết chuyện ta thể làm!”
“Đánh bạc là hành động có đạo đức trái với pháp luật, thân là quân giải phóng của nhân dân Trung Hoa nên làm loại chuyện này.” Ấn Hoa Thanh bác bỏ đề nghị của cậu ta, để cậu ta ra đáp án. nghĩ thầm: tên nhóc này tuổi lớn nhưng đầu óc rất linh động, thể bị mắc lừa.
“Mang thai sinh con!!” Trác Nhất vừa vừa dùng tay tạo thành cái bụng to người mình: “Chắc chắn ta …”
Vừa rồi phát có người nghiêng mắt nhìn trộm mình nên Long Tuyền sớm kéo vành mũ xuống, liếc mắt nhìn chằm chằm bốn người này chuyện nên tất nhiên thấy được ràng mỗi câu mà Trác Nhất với Ấn Hoa Thanh, thầm mắng tiếng: “Con bà nó, con thỏ chết tiệt kia!!”
Mặc dù về mặt tình cảm rất muốn tới bới móc mắng chết mấy tên lính dám xấu sau lưng cấp , nhưng về mặt lí trí lại biết mình thể công tư bất phân, bọn họ chỉ là chuyện cười đùa mà thôi. Thôi, tha cho cậu ta lần , đại nhân chấp tiểu nhân.
Long Tuyền lại tiếp tục thổi tiêu, thổi bài mà ai cũng biết, cũng quen thuộc: “ Đứa con của rồng ” *
*Bài hát này được ca sĩ Lý Kiến Phục trình bày.
Nghe thanh loáng thoáng phiêu đãng bên tai, bốn người tự chủ ngân nga: “ ... Ngày xưa phương Đông có con rồng, tên nó là Trung Hoa. Phương Đông cổ xưa có nhóm người, bọn họ đều là truyền nhân của rồng ... Bốn bề thọ địch nương kiếm. Bao nhiêu năm tiếng pháo vẫn ầm ầm, bao nhiêu năm là bao nhiêu năm, cự long cự long ngươi phải che điểm yếu, vĩnh viễn vĩnh viễn che điểm yếu ... ”
Ấn Hoa Thanh bỗng nhìn Trác Nhất cười tiếng: “ Vừa rồi cậu khi bị nhốt trong phòng tối suy nghĩ ‘ đến nơi này thụ huấn có ý nghĩa như nào, thể giá trị gì ’. ra trước khi viết đơn xin chọn huấn tôi cũng nghĩ đến vấn đề này. Giống như bài hát này vậy, hy vọng cự long che đậy điểm yếu, mục đích của tôi cũng chính là muốn trợ giúp cự long che giấu điểm yếu tốt hơn. Tôi hy vọng có thể kết hợp giữa thực chiến và kỹ thuật, tăng năng lực kỹ thuật để phụ trợ thực chiến tốt hơn – đây chính là mục đích và ý nghĩa tôi đến ‘ Ám Dạ Kiếm ’. Tôi hy vọng mình được ở lại, sau đó vào tương lai xa có thể thể giá trị của bản thân mình, muốn cho đời sau của chúng ta còn cảnh bốn bề thọ địch. ”
Trác Nhất cảm thấy hơi xấu hổ trả lời: “ Thời kỳ tôi còn u mê hồ đồ, còn chưa hiểu , nhưng cũng nghiêm túc nghĩ, chị nuôi cũng muốn tôi thừa dịp còn trẻ mà suy nghĩ kỹ, sau đó kiên định thực lý tưởng của mình. Đừng để hơn mười, hai mươi năm sau mới nhận thấy bản thân mình sai đường. Chị ấy vừa mới bắt đầu tìm đúng đường mới có thể nhanh chóng hơn, thuận lợi hơn đạt được mục đích. Vĩ nhân và người thường khác nhau tại chỗ đó, có người nhìn bản đồ là có thể tìm được đường tắt đến mục tiêu, có người có mục tiêu cứ mờ mịt tiến bước, thường chạm phải ngã ba đường. ”
“ Chị cậu là gì? ” Chu Phong nhịn được hỏi.
“ Có lẽ là viết sách. ” Trác Nhất trả lời đơn giản.
Chu Phong và Lôi Đào liếc mắt nhìn nhau, sau đó thào : “ Quả nhiên người làm công tác văn hóa có suy nghĩ xâu xa. Chúng tôi cũng có lý tưởng và mục tiêu gì cao xa. ” Nhà Lôi Đào nghèo, trình độ văn hóa cũng giống vậy, giữa việc làm lính và bảo vệ chọn làm lính, sau này vẫn tiếp tục như thế. Chu Phong có mục đích, ta muốn làm nông dân hoặc công nhân mà muốn làm người lính tốt, làm lính giỏi nhất, sau đó dựa vào thực lực và từ từ tiến hành giao tiếp để được lên chức. ta rất có thiên phú về xạ kích, việc này là thể nghi ngờ.
“ Vậy suy nghĩ kỹ . tốt, cho dù là cùng việc người có tín ngưỡng càng nhiệt tình. ” Ấn Hoa Thanh nghiêm túc với ba người kia: “ Quê tôi ở Bình Hồ tỉnh Chiết Giang *, sát đó là vùng sông nước Giang Nam Thượng Hải**, từ tôi được nghe bà nội kể kinh nghiệm chạy nạn của bà trong thời kỳ kháng chiến. Trong đêm tối, người biết bơi ngồi chiếc thuyền cá , bầu trời là máy bay của Nhật Bản oanh tạc, bên tai là tiếng khóc thút thít và tiếng kêu thảm thiết của người khác, bà sợ đến mức muốn khóc cũng khóc được, mặt sông là vô số chân tay đứt rời, nửa cái đầu của người ngồi thuyền bên cạnh rơi xuống dưới chóp mũi, sau khi trời sáng nhìn lại mới thấy nước sông bị máu tươi nhuộm đỏ ... Chạy nạn cửu tử nhất sinh, , chính xác là bách tử nhất sinh cũng đủ để hình dung. ”
*Bình Hồ là thị xã thuộc địa cấp thị Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thị xã Bình Hồ có diện tích 536 kilomet vuông, dân số năm 2002 là 480.000 người. Mã số bưu chính là 314200, mã vùng điện thoại là 0573.
**Vùng đất Giang Nam thường được xác định là bao gồm thành phố Thượng Hải, phía nam của tỉnh Giang Tô và tỉnh An Huy, phía bắc của tỉnh Giang Tây và tỉnh Chiết Giang. Khu vực quanh hồ Động Đình và số khu vực của tỉnh Phúc Kiến đôi khi cũng được tính là thuộc vùng Giang Nam. Các thành phố quan trọng nhất của Giang Nam là Thượng Hải, Nam Kinh, Ninh Ba, Hàng Châu, Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu và Thiệu Hưng.
Ấn Hoa Thanh dừng chút, sau đó như chém đinh chặt sắt với đồng bàu: “ Khi thi đại học tôi điền toàn bộ nguyện vọng đều là trường quân đội, cái mà tôi muốn chính là để lửa đạn kẻ địch rơi xuống đầu người Trung Quốc!! Tôi làm lính chính vì điều này. ”
Long Tuyền đọc khẩu ngữ của Ấn Hoa Thanh, nhất thời mất hồn, bài hát thổi bỗng thành bài “ sông Tùng Hoa ”: “ ... Nhà của tôi ở Đông Bắc có sông Tùng Hoa, nơi đó có đồng bào của tôi, còn có cha mẹ già yếu. Ngày 19 tháng 8 năm 1918, từ đó là thời gian bi thảm ... Năm nào tháng nào mới có thể trở lại quê hương đáng của mình? ... Cha mẹ, cha mẹ à!!! Lúc nào mới có thể đoàn tụ? ”
Quê hương của ở vùng Đông Bác, là sau năm 1918 chạy nạn tới nội địa, tổ tiên đến đó vào thời kỳ chiến tranh, đại khái cũng khác lắm với gia đình Ấn Hoa Thanh, khác nhau là đường bộ và đường thủy mà thôi. Với Long Tuyền mà năm 1918 chỉ là nỗi sỉ nhục của đất nước, mà còn là khởi đầu của quá trình tan cửa nát nhà của ông cha, là thời gian trải qua nhưng khắc vào trí nhớ cả đời.
“ Thiếu gia, ơ, cậu làm xong cây tiêu này rồi à? ” Tiếu Lực Dương từ bên kia tới lôi kéo thần trí trở về: “ Đúng lúc, bọc đồ của kia cũng gửi tiêu đến cho cậu! ” xong ta liền kín đáo đưa vật trong tay cho Long Tuyền.
Đó là hai cái hộp chung với nhau, dài , rộng mỏng, hai chiếc hộp đều được bọc trong giấy gói màu tím có hoa văn rất lịch tao nhã, vừa nhìn là biết ngay do con gửi tới! Vì vậy Tiếu Lực Dương cứ như vậy ác ý cầm trong tay rêu rao qua hơn nửa căn cứ ‘ Ám Dạ Kiếm ’, lập tức sau lưng có đại đội đánh hơi được mùi mập mờ bát quái theo đuôi.
“ Lại rất kỳ quái, còn có phong thư gửi cho huấn luyện viên, ngờ là cùng người gửi với gói đồ này! ” Tiếu Lực Dương bổ sung thêm câu nhưng đưa bức thư kia cho Long Tuyền, chỉ thúc giục nhanh chóng mở gói đồ ra.
“ Mau mau mở ra xem! ” Mọi người vây thành vòng kích động hét lớn, khó có được lần thưởng thức bức thư cá nhân của Long thiếu, hơn nữa còn là cách thời gian ta xem mắt hai tháng. Có , tuyệt đối có!!
Nhìn vẻ mặt ‘ mở để tôi cống hiến sức lực ’ của mọi người, Long Tuyền thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở cái hộp lớn gần bằng tờ giấy A4 ra, cái hộp kia nhất định là tiền, có thể mở sau.
Trong hộp là bức thư, chiếc CD và sáu tờ giấy đầy màu sắc. Sáu tờ giấy là sáu bức kí họa được dùng bút Mark và màu nước vẽ lên mang theo cảm giác thời trang mà khoa trương của nghệ thuật, tất cả đều là Long Tuyền.
Bức đầu tiên là sườn mặt đứng ngoài cửa hàng sách; bức thứ hai là thong dong qua vạch ngang giành cho người bộ; bức thứ ba là hình ảnh gọi điện thoại dưới bóng cây trong quán trà; bức thứ tư ... rất ngầu, lúc này xách cổ áo tên háo sắc xe buýt; bức thứ năm vô cùng đẹp trai đẩy cánh cửa phòng thử đồ ra; bức thứ sáu mặc cổ trang thời Tống đứng ở vách đá bên bờ biển thổi tiêu, tóc dài phiêu dật, làn áo bay múa, khí độ bất phàm!!
Mọi người nhìn bức vẽ cuối cùng đều trầm mặc, sau hồi lâu mới có người : “ Đây là ?! Đúng là con mẹ nó đủ ‘ thiếu gia ’! ”
“ Mỹ hóa, tuyệt đối là mỹ hóa!! Cậu nào có đẹp trai như vậy!! ” Hoa Thượng khinh thường .
“ cậu xem mắt phải là Godzilla vạm vỡ sao?! Sao lại biết vẽ tranh? ” Có người nghi ngờ hỏi.
“ Ai là Godzilla?? Tôi lúc nào? ” Long Tuyền cũng rất khó hiểu.
Tiếu Lực Dương nhìn bề mặt đĩa CD lát, đó có viết tên của bài hát “ Thương hải nhất thanh tiếu ”, lại vội vàng thúc dục: “ Nhanh đọc thư cho mọi người nghe, xong còn trở về xem đĩa CD!! Đây là thủ khúc hợp tấu cầm tiêu à? ”
Chờ đến khi bóc là thư, lấy thư bên trong ra, đầu Long Tuyền bị chấn động ‘ bùm ’ tiếng – là giấy viết thư màu hồng. Bốn góc tờ giấy còn in hình hoa đào, vừa mở ra ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt!! Các chiến sĩ xung quanh cũng bắt đầu huýt gió ồn ào lên, nếu phải vì Long thiếu gia quá đen nhất định mọi người càng kinh ngạc khi thấy bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của .
Có hai bức thư, bức thứ nhất viết cách dùng tiêu inox này, khi buồn chán có thể làm nhạc khí để thổi; gặp phải người xấu có thể làm gậy gộc vũ khí; leo núi mệt mỏi có thể làm gậy chống; gặp phải núi đá còn có thể đập những đá nhô ra ... Sau đó là những câu hỏi bình thường. Nếu đọc toàn bộ có vấn đề gì, nhưng nếu đọc từng câu lên có chút mập mờ .
Tiếu Lực Dương ghé vào bên bắt đầu bát quái truyền lời: “ Nhiều ngày thấy ... Gần đây khỏe ? ... Từ tôi sùng bái quân nhân ... Quần áo tôi chọn giúp có thích ? ... Tưởng tượng bộ dáng thổi tiêu nhất định rất đẹp trai ... ”
Trong tiếng ồn ào của chiến hữu, Long Tuyền dần cảm thấy có gì đó ổn. Những lời này bình thường Lâm Lung , hai bức email trước cũng vô cùng chú ý, giọng điệu chỉ là những người bạn bình thường có cảm giác mập mờ. Long thiếu hiểu suy nghĩ của , đối tượng hẹn hò phù hợp dây dưa quá nhiều hoặc khiến cho người ta có hy vọng cần thiết.
Nhưng bức thư lần này rất kỳ quái ... Long Tuyền nhớ em họ của Lâm Lung cũng làm lính, vậy khẳng định là biết được nếp sống bộ đội có thư tình cùng hưởng, vì vậy mà cố ý chơi chữ viết như vậy? Dùng con mắt mập mờ đọc thư nhìn thấy điều mập mờ, nhưng lại để lại ‘ nhược điểm ’ .
Chờ đến khi thấy được bức thư thứ hai Long Tuyền mới hiểu được dụng ý của Lâm Lung, thiếu chút nữa giận sôi lên!
Bạn học Lâm Lung dùng giọng điệu ân cần hỏi thăm, bày tỏ mình rất là lo lắng cho em trai kết nghĩa “ Trác Nhất của mình. nhìn thấy địa chỉ của hai người giống nhau mới biết được em trai thụ huấn ở chỗ Long Tuyền. ”
thấy Trác Nhất gửi thư, toàn bộ bức thư chỉ vô cùng ngưỡng mộ và dùng giọng điệu mến mộ miêu tả tổng huấn luyện viên của mình, sức chịu đựng của tốt như nào, văn võ song toàn như nào, tuấn đẹp trai cỡ nào, quan trọng nhất là nhiệt tình chăm sóc, ân cần quan tâm như nào.
Sau đó Lâm Lung vô cùng uyển chuyển, vô cùng kín đáo em trai tuổi còn , mới vừa trưởng thành mà thôi, đến tận bây giờ chưa có kinh nghiệm đương. lo lắng Trác Nhất ở nơi này vào thời kỳ trưởng thành nhạy cảm phân biệt được ái mộ và ngưỡng mộ, sợ cậu ấy vì huấn luyện viên vô cùng ưu tú mà khiến tình cảm đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ dần biến chất, trở thành cái dạng muốn làm bạn cả đời và cái loại khát vọng ... gì kia; hoặc là sau này tự giác mà so sánh đối phương với người ưu tú là ; sợ cậu trong thời kỳ trưởng thành, nhu cầu sinh lý dồi dào bị đè nén mà sinh ra những hành động buông thả...
Tiếu Lực Dương hít vào hơi lắp bắp : “ ấy lo lắng ... xuất ... quan hệ nam nam đứng đắn?! ” Tiếng vừa dứt, mọi người rối rít tìm lý do, nghẹn cười chạy trối chết.
bức thư dào dạt mênh mông khiến Long Tuyền thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình, nghĩ thầm: lão tử quan tâm dịu dàng chăm sóc với tên tiểu ác quỷ lúc nào?!
Đoạn thư cuối cùng Lâm Lung còn dặn dặn lại, kính nhờ , hy vọng giúp tay chăm sóc em trai tốt. Cái từ ‘ chăm sóc tốt ’ viết rất đậm. Long Tuyền bỗng hiểu ra, đây mới là trọng điểm của bức thư này!!!
“ Lá thư Trác Nhất gửi có kiểm tra ? ” Long Tuyền níu đầu sỏ Tiếu Lực Dương để chạy .
Chương 20.3:
“Kiểm tra rồi, rất bình thường!!” Tiếu Lực Dương vô lực trả lời: “ rằng huấn luyện rất vất vả, cậu rất hung ác. À, còn suy đoán đối tượng hẹn hò của liệu có phải là Mẫu Dạ Xoa hay .”
“Tôi dung mạo ấy rất đáng sợ lúc nào? Tại sao các cậu ai cũng đoán như vậy?” Long Tuyền hết ý kiến, vô cùng nhức đầu giơ bức thư lên : “Xem , rất tốt, nương người ta báo thù! Tôi có gì với ấy mà lại bị đùa cợt!! Còn bị em trai ấy mến mộ… Mẹ, lão tử tuyệt đối trở thành chuyện hài buồn cười nhất trong những năm gần đây!!”
Tiếu Lực Dương nín cười hỏi: “Rốt cuộc ấy là người như nào?”
“Tự cậu nhìn !” Long Tuyền lấy lá thư trong tay Tiếu Lực Dương muốn đưa cho Trác Nhất, sau đó ném chiếc đĩa CD vào trong ngực ta: “Nhớ giải thích giúp tôi!” muốn đứng ở đầu sóng ngọn gió lại bị dội ngược!!
“Thiếu gia, phải biết đời này có câu là – càng tô càng đen!” Tiếu Lực Dương gào xong vội vàng trốn xa để lại mình Long Tuyền đứng bên cây cắn răng nghiến lợi gào to tiếng:
“53!! Tới đây!!” nghĩ thầm, lão tử dễ chịu cậu cũng đừng mong tốt hơn, “chăm sóc tốt” đúng !! Đúng nên “chăm sóc tốt”!!
Trác Nhất chạy chậm đến trước mặt Long Tuyền, kinh ngạc khi thấy gương mặt đối phương lộ vẻ hung ác mắt mang sát khí nhìn mình chằm chằm!! Cậu tự suy nghĩ lại, thấy gần đây mình cũng đắc tội gì với ta, phải vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt ư?
Sau đó Long Tuyền mở miệng khiến Trác Nhất vô cùng khó hiểu, lạnh lẽo trần thuật : “Lâm Lung là chị cậu đúng ? ấy là người bạn mà tôi xem mắt kết giao được, ấy viết thư tới ‘hỏi thăm’ tôi, hơn nữa còn nhờ tôi phải ‘chăm sóc cậu tốt’!!”
Chỉ hai câu ngắn ngủi mà có hai từ nghiến răng vào , số lượng tin tức được tiết lộ rất nhiều, hơn nữa còn ngụ ý vài điều.
Bạn học Trác Nhất sau vài phút ngây ngẩn mới phản ứng được – Lâm Lung chính là đối tượng hẹn hò hung hãn của vị thiếu tá này? Cậu viết thư cho Tiểu Long Nữ mắng là “Mẫu Dạ Xoa”!! Sau đó ấy viết thư cho huấn luyện viên chuyện này!! Mặc kệ là cái gì chắc chắn việc hỏi thăm và chăm sóc phải chỉ có nghĩa đen.
Đám người Ấn Hoa Thanh nhìn Trác Nhất bị huấn luyện viên gọi qua, sau đó lại hung hăng ném lá thư vào trong ngực cậu, tới hai phút lại phất tay cho cậu rời . Tiếp theo nữa lại thấy Trác Nhất quay người xé bức thư , sắc mặt đen như cha mẹ chết quay trở lại.
“Sao rồi?” Lôi Đào ân cần hỏi thăm.
“Sắp chết.” Trác Nhất buồn bã trả lời.
Ấn Hoa Thanh nghi ngờ hỏi: “ Hả? Có chuyện gì vậy? ”
Trác Nhất dùng giọng nửa chết nửa sống trả lời: “ Huấn luyện viên và chị nuôi quen biết nhau, ta muốn thay chị ấy ‘ chăm sóc ’ tôi tốt! ”
“ Đó là chuyện tốt mà!! ” Chu Phong cười.
“ Đúng, đúng là chuyện tốt nếu như từ ‘ chăm sóc tố ’ được nặn ra từ kez răng của ta, nếu vẻ mặt và lời phải kiểu hận được lột sa hủy xương tôi ”. Trác Nhất đứng ngồi yên cầu ba người kia về phòng cùng mình rồi giải thích cặn kẽ chuyện này. Cậu hy vọng có thể tránh khỏi tầm mắt của Long Tuyền càng sớm càng tốt, miễn bị ánh mắt kia giết lần lại lần.
Tiếp, cậu ta thở dài : “ Trong thư chị nuôi cũng rất uyển chuyển rất khách khí, tương đối ‘ dịu dàng ’ hỏi thăm tôi! Nếu chị ấy có thể dịu dàng chỉ có thể là quỷ! ”
“ Chị cậu là người rất hung hãn? ” Chu Phong tò mò hỏi.
“ Ừ. ” Trác Nhất gật đầu: “ Tương đối hung hãn. Đáng sợ nhất là bề ngoài của chị ấy hề cho người khác có cảm giác ‘ hung hãn ’! ”
chuyện sau lưng Trác Nhất truyền đến tiếng tiêu du dương: “ 3345| 5432| 1123| 3.22| ... ”
Đây là “ Khúc giao hưởng số 9 ” có tên “ Niềm vui ”, là tác phẩm cuối cùng của Bethoven, lời ca là: “ Nữ thần Vui Vẻ thánh khiết mỹ lệ, cả vùng đất rực rỡ ánh sáng ... ”. Ấn Hoa Thanh bất giác nâng mắt nhìn về phía Long Tuyền đứng dưới tàng cây. đứng nghiêm trong bóng cây thổi cây tiêu kim loại màu bạc, dưới ánh mặt trời chiếu xuống loang lổ, cây tiêu mơ hồ lóe lên ánh sáng lạnh.
“ Vui vẻ, là quá vui vẻ rồi ... ” Trác Nhất ai oán hô, cả người mất hết sức lực dựa vào đầu vai Chu Phong, khẩn cầu: “ Các em, nhanh khiêng người sắp bị xử tử là tôi đây đến nhà xác !! ”
Sau giờ bần thần, Long Tuyền trở về phòng ngủ, ngờ các đồng đội của mình vẫn ở trong phòng xem video Lâm Lung gửi tới!
Trong tiếng người huyên náo còn nghe được câu ràng: “ Ôi mẹ nó, ngoái đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp!! Tại sao có thể dịu dàng đáng như vậy!! Long thiếu may mắn! ”
“ Khụ khụ ... ” Long Tuyền ở bên giả bộ ho khan, nhắc nhở mọi người trở lại, sau đó bổ sung câu: “ Đây là bạn bè phải bạn ! ”
“ Ơ, nam chính trở lại! ”
“ Ai tin cậu!! Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện mờ ám! ” Mọi người nhạo báng, sau đó bức tường người tránh ra thành đường , mọi người kéo Long Tuyền vào ngồi xuống trước mặt máy tính.
Đúng lúc này, clip chiếu đến cảnh Lâm Lung hát.
Nhìn lại lần cảnh tượng giống hệt nhau, Long Tuyền vẫn cảm thấy trước mắt mình vẫn có phong thái câu nệ mà phấn chấn, vô cùng hấp dẫn bản thân mình.
ra Lâm Lung phải đại mỹ nữ trời sinh có vẻ ngoài xinh đẹp. Nghiêm khắc mà ngũ quan và vóc người phải vô cùng xuất sắc, chỉ ở mức khá mà thôi. Nhưng chính phong cách ăn mặc phối hợp với cách chuyện, tài hoa và ánh mắt tự tin kia, tính tình ngoài mềm trong cứng đê lại trong lòng Long Tuyền ấn tượng sâu đậm, thậm chí sinh lòng ái mộ.
“ Chậc chậc, vẽ tranh đẹp, còn có thể đánh đàn, hát cũng dễ nghe, ngoại hình cũng tệ! ” Liệp Báo ở bên luôn miệng cảm thán, sau đó đột nhiên gào lên tiếng: “ Tiểu Bạch!! Cậu muốn chết đúng ?! Dám xinh đẹp như vậy thành Dạ Xoa!! Tà thuyết mê hoặc người khác!! ”
Trong lúc đó, Tiếu Lực Dương níu lấy cổ áo của Long Tuyền quát hỏi: “ tốt như vậy sao cậu có thể nhịn được mà theo đuổi?? ”
“ Đúng vậy đúng vậy! ” Mọi người phụ họa: “ ràng nhà người ta cũng rất hâm mộ cậu! Tại sao gắng sức theo đuổi?? Chẳng lẽ cậu có gì đen tối với số hiệu 53 mà thể ra?! ”
Ai có điều đen tối thể ra với cậu ta chứ!!!
Long Tuyền hít hơi tức giận vào trong. Sau khi bị bạn bè ầm ĩ đủ, may vào ngày huấn luyện tiếp theo tìm Trác Nhất để cân bằng tâm lý.
Hơn mười ngày tiếp theo, mặc kệ là Long Tuyền hay Trác Nhất, cả hai đều cảm thấy bản thân như trong địa ngục.
là giây phút nào mà bị đồng đội thầm quan sát, sau đó vào thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc; người bị ánh mắt của chính tổng huấn luyện viên nhà mình bao vây. Mặc dù cũng bị trả thù , thê nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm này cũng khiến cậu có áp lực trong lòng a ~~~~~!!!!
Cho tới tuần cuối cùng huấn luyện thực chiến ở trong rừng chỉ còn lại 16 người cùng trôi qua khổ thể tả. Nhưng như vậy Trác Nhất cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, dù gì bị ánh mắt kinh khủng của huấn luyện viên lúc nào cũng nhắm vào mình bắn chết!!
Last edited by a moderator: 10/6/15
Tuyết Liên thích bài này.