Chương 19.3:
Mười ngày để thích ứng với cường độ huấn luyện qua , mới chỉ là những hạng mục huấn luyện bình thường như chạy 10km với trang phục , 5km võ trang, 400 thước vượt chướng ngại, đánh lộn, xạ kích … Dĩ nhiên, tập hợp khẩn cấp luôn luôn phải có, còn có kiểm tra đêm khuya.
Có lần Trác Nhật bị bắt được để nguyên quần áo thụ huấn ngủ nên bị phạt chạy 25 vòng 10km, vừa chạy xong trời sáng nên phải tiếp tục tập thể dục buổi sáng – việt dã 10km võ trang hạng nặng. Chạy đến mức mệt lả, phải nhờ Chu Phong giúp đỡ mới ngã ở giữa đường. Lôi Đào kéo Ấn Hoa Thanh, ta yếu nhất phần chạy cự li dài, mỗi lần đều cần đồng đội giúp đỡ. May mắn chính là cho dù mệt sống mệt chết tốc độ của bạn Ấn dần nhanh hơn, bắt đầu từ ngày thứ 7 rốt cuộc ta thoát khỏi vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, hai ngày cuối cùng chạy 5, 10km ta thần kỳ vọt lên vị trí top 40!!
Ngày thứ 10 sau bữa cơm chiều, mọi người nghỉ ngơi trong phòng bị tiếng còi tập hợp kêu gọi. Long Tuyền nghiêm mặt tuyên bố danh sách năm người bị đào thải, đây là lần đầu tiên “Ám Dạ Kiếm” đào thải người. Lúc trước cũng có thông báo khi nào đào thải, vì sao bị đào thải, vì vậy trong năm người kia có người đưa ra ý kiến.
“Tại sao đào thải cậu?” Long thiếu im lặng nhìn ta cái, trả lời: “ bảng thông báo có dán, tự xem. Tranh thủ thời gian tạm biệt chiến hữu, sau giờ tập họp tại đây đổi chỗ ở.” Đây là lần đầu tiên dùng giọng hoà bình để chuyện với binh lính, lời có mắng, ánh mắt mang theo khinh miệt.
ra bọn họ đều rất ưu tú, chẳng qua còn chưa đứng đầu, mà “Ám Dạ Kiếm” chỉ cần người đứng đầu.
Cùng lúc đó Ấn Hoa Thanh đứng trước bảng thông báo sợ hãi nhìn tờ giấy A4 viết về mình, đó là bản ghi chép cặn kẽ thành tích các hạng mục trong vòng 10 ngày từ đầu cho đến bây giờ. Thành tích giữa kỳ và cuối kỳ, còn có thành tích từng hạng mục và tỉ lệ phần trăm tăng lên. Trong ghi chú có cột xếp hạng cuối cùng là tổng hợp ba lần thành tích và tình hình tiến bộ cho ra bảng đánh giá tổng hợp.
“ may có tiến bộ vượt bậc ở ba ngày cuối, nếu bị đào thải!! ra ở đây giẫm chân tại chỗ cũng là lỗi, số hiệu 21 ba lần đều có thành tích tôi, vì vẫn thể tiến lên nên bị loại bỏ rồi.” Ấn Hoa Thanh nằm giường buồn buồn .
“Đừng nghĩ về ta nữa, biết tiếp theo chúng ta gặp phải cái gì đây.” Trác Nhất tiếp lời của ta: “Tôi có loại dự cảm chẳng lành, tối hôm nay xảy ra cái gì đó.”
“53, cậu đừng quạ đen.” Chu Phong lật người nhìn Trác Nhất, trêu ghẹo .
“Thôi , dùng đầu óc mà suy nghĩ!!” Trác Nhất liếc ta cái: “Những người bị đào thải sáng mai mới , vậy tại sao tối nay lại phải đổi phòng? Ngủ thêm đêm chết ai à? Tuyệt đối có vấn đề!! Mọi người thử xem, trừ tập hợp khẩn cấp còn hạng mục huấn luyện nào có liên quan đến ‘buổi tối’ và ‘phòng ngủ’?”
Cả ba người cùng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng Ấn Hoa Thanh lấy khăn mặt của mình nhúng nước rồi vắt lên khung giường cạnh gối. Bởi vì hàng xóm nhà từng gặp hoả hoạn rất lớn, khoảng thời gian sau người trong nhà vẫn còn sợ hãi nên luôn để chậu nước và khăn lông ướt ở bên giường. Dù sao cũng nghĩ ra là hạng mục gì, tuỳ tiện làm việc coi như là lo trước khỏi hoạ.
Rạng sáng 5h20p, số hiệu 14 đeo mặt nạ phòng độc và huấn luyện viên “Ám Dạ Kiếm” đứng trước cửa ký túc xá của binh lính thụ huấn, l'q;đ khi Long Tuyền thổi tiếng còi thứ nhất mọi người đồng loạt ném cây gậy giống như đèn pin vào trong phòng, sau đó nhanh chóng rút lui.
Nhất thời trong mỗi căn phòng ngủ tràn ngập khói mù, mùi vị gay mũi nhất thời bốc lên.
“TMD!! Lựu đạn hơi cay!!” Chu Phong vừa oán trách vừa kéo khăn lông ướt qua che lên mặt mình, lúc này nước mắt của ta tự chủ được mà chảy ra, cổ họng cũng bị sặc rất khó chịu.
“Hắt xì!! Quá biến thái!! Hắt xì!!” Trác Nhất vừa cầm khăn lông che mặt vừa mặc quần áo đồng thời ngừng hắt hơi, rồi nhanh chóng đỡ bạn Ấn mò mẫm chạy ra cửa.
Sau khi xuống đến tầng dưới, bốn người bọn họ lau mặt, l/q;đ tới ba phút sau liền bình tĩnh lại. Nhìn các chiến hữu xung quanh lệ rơi đầy mặt, thậm chí trong tình huống còn chưa nhìn thấy gì bị huấn luyện viên buộc chạy việt dã. Cả ba cùng rối rít cảm khái nhờ có hàng xóm của Ấn Hoa Thanh gặp hoả hoạn!!
“Lần đầu tiên còn tránh được, biết kế tiếp là hạng mục biến thái gì nữa đây?” Trác Nhất nhìn trời cảm thán.
Những ngày tiếp theo, mọi người thể thừa nhận Trác Nhất là thần dự đoán, nhưng tuyệt đối cũng là con quạ đen, những hạng mục huấn luyện biến thái phải gọi là tầng tầng lớp lớp.
Đầu tiên, bữa ăn trưa vào ngày thứ 11 khiến đại đa số mọi người trọn đời quên.
Khi toàn thể binh lính thụ huấn kiệt sức lê bước vào phòng ăn bàn ăn nghênh đón bọn họ phải là bữa ăn mặn chay phối hợp hợp lý, hơn nữa cam đoan đầy đủ 4 mặn 1 canh mà là mỗi người cái đĩa sắt, đó có miếng thịt 20cm vuông, có đũa cũng có dao nĩa, thậm chí miếng thịt này còn chưa được nấu nướng cứ đầm đìa máu tươi đặt ở đó đâm vào mắt mọi người, giống như mới được cắt thân từ con bò còn sống sờ sờ xuống vậy.
Chu Phong và Lôi Đào ngồi cùng bàn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cầm nguyên miếng thịt bò lên bắt đầu xé gặm. Trình và Vu Bạch cũng còn bao nhiêu do dự, dù sao thịt bò sống cũng dễ chấp nhân hơn là thịt chuột. Sau khi có bốn sĩ quan dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu lục tục dùng bữa.
Ấn Hoa Thanh nhìn qung quanh, lại nhìn miếng thịt kia, ta chau mày, trong lòng đắn đo hồi lâu nhưng vẫn thể ăn được. Bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng huấn luyên viên Long gọi mình, đen đủi, “ số chết” của đến rồi.
“ Có!” Ấn Hoa Thanh vụt đứng lên, lớn tiếng trả lời.
“ Tại sao ăn? Đồ ăn hợp khẩu vị?” Long Tuyền ung dung đến bên cạnh ta, sau đó chợt vỗ bàn cái quát lên: “ Cần tìm giáo viên trông trẻ đến đút cơm cho cậu sao?”
Ấn Hoa Thanh với vẻ mặt đau khổ trả lời: “ Báo cáo, cần!”
“ cần lập tức ăn cho tôi!” Long Tuyền cầm chiếc đĩa lên nhét vào trong tay Ấn Hoa Thanh, nhìn ta vừa nhai vừa nôn ọe, cười lạnh khinh thường : “ Nhìn cái bộ dạng này của cậu đúng là quả táo thôi thể trông cậy gì được!! tôi xem mắt đầu tháng so với cậu còn mạnh hơi! Người ta mắt cũng nháy lấy cái ăn thịt bò còn chảy máu đấy!!” Dứt lời lền xoay người bỏ .
Trác Nhất ngồi đối diện Ấn Hoa Thanh liếc mắt nhìn bóng lưng của Long Tuyền, nghĩ thầm: phải người nhà vào chung cửa, biết có thể xem mắt với người già trước tuổi như có phải là người hung hãn hay ?? Hơn phân nửa là ở giữa bò A và bò C?? Là đội đặc chủng à?
Sau đó Trác Nhất cả kinh phát hiên “ xem mắt” trở thành câu cửa miệng của vị huấn luyện viên Hắc Sát, thường dùng câu này trong mọi trường hợp để đả kích nhưng người thụ huấn đủ khí thế hoặc đủ hung hãn.
Vào ngày nào đó, sau hơn 3 giớ trong loạt các hạng mục rèn luyen kỹ năng thể chất, cận chiến trong đống bùn nhão, đến phiên Trác Nhất đối luyện với Ấn Hoa Thanh, nhìn bạn Ấn mệt mỏi như muốn ngã xuống, Trác Nhất vừa ra tay thu lại sáu phần lực, giơ lên cao lại nhàng hạ xuống người đối phương.
“ Đừng nhường!!” Ấn Hoa Thanh giọng nhắc nhở: “ Nếu bị phát chết thảm hại hơn!”
Trác Nhất thở dài hơi, sau đó đánh về phía mặt ta. Nháy mắt máu mũi Ấn Hoa thanh bay ra, ta làm như có việ gì vuốt mặt cái tiếp tục bổ nhào về phía Trác Nhất, đánh người cũng có chút chột dạ. Hai người căn bản cùng đẳng cấp, lại phải hợp lực làm, làm khó người khác. Trác Nhất nghĩ như vậy bỗng nghe được huấn luyên viên Long quát mắng: “ Số hiêu 28, 34!! Hai người đánh nhay hay vuốt ve? tôi xem mặt vào tháng trước còn hung hãn hơn hai người đấy!!!”
Rốt cuộc mà xem mắt là nữ nhân hay siên nhân? Trác Nhất nghĩ như vậy, sau đó thuận tay ném Ấn Hoa Thanh qua vai, hung hăng nên ta ngã trong bùn lầy, bọt nước văng lên cao ước chừng phải nửa mét.
Có lúc cậu rất bội phục Ấn Hoa Thanh, sĩ quan kỹ thuật chưa từng chịu đựng huấn luyện với cường dộ này mà có thể kiên trì tháng để bản thân mình xếp hạng cuối trong bảng tổng hợp cuối tháng, mọi chuyện cũng buộc mình khiêu chiến đến cực hạn. Khách quan mà , số hiêu 34 cũng xuất thân từ kỹ thuật nhưng kiên trì như vậy. Mới bắt đầu ta mạnh hơn Ấn Hoa Thanh nhiều, nhưng hiên tại lại ưu thế ràng. Nếu tiếp tục lấy phần trăm tiến bộ làm điều kiện đào thải ta gần như xác định phải ra .
Cái này làm gì. Bị huấn luyện viên mắng, bị mắng lại còn kháng nghị: huấn luyên viên là chuyện đau lưng, huấn luyên viên an bài hạng mục huấn luyên đưa ra cầu quá. Hơn nữa ta còn cầu huấn luyên viên biểu diễn các hạng mục huấn luyên hàng ngày trong 3h, sau đó chạy 5km trong võ trang hạng nặng trong vòng 25p, trong vòng 10s vượt qua 400 chướng ngại, khảo hạch bắn nhanh 1 phút, cuối cùng còn phải có đầy đủ thể lực đế đánh lộn.
“ Ngu ngốc, có bản lĩnh làm được nhiều hơn mọi người mới được kháng nghị chứ!!! Lão tử còn có can đảm kêu gào với huấn luyện viên đâu đấy!!” Trác Nhát rên rỉ, ngoại trừ hạng mục xạ kích có mức chênh lệch lớn với đồng đội những hạng mục khác căn bản cậu vẫn đứng trong top 3, nhưng vẫn hay bị mắng. Mặc dù trong lòng vẫn luôn lìm nén bực bội nhưng vẫn thức thời chưa từng kháng nghị lần.
Theo phân tích của Trác Nhất , mặc dù huấn luyện viên Long Tuyền chưa từng biểu diễn qua các hạng mục kỹ năng quân , nhưng tới địa phương mạnh làm vua này nếu ta có thể quát mắng các huấn luyên viên và thúc giục khiến cho bọn họ dù mệt mỏi vẫn phải nghe lời, điều này quyết thể chỉ dựa vào cấp bậc, như vậy mặt mũi vị “ thiếu gia” này biết để đâu? Vậy chỉ có thể là người kháng nghị tự vất mặt mũi của mình!!
Quả nhiên, sau khi nghe 34 kháng nghị Long Tuyền cũng thêm gì, dứt khoát vất chiếc mũ mà mình vẫn luôn đội xuống, đưa bản ghi chép và những đồ vật khác tay cho Tiếu Lực Dương, sau đó trầm giọng : “ Vì để lãng phí thời gian nên tôi chỉ biểu diễn hạng mục khảo hạch cuối cùng và đánh lộn. Số hiêu 34, nhìn đồng hồ đếm giây!! Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ!”
Dứt lời liền cầm vũ khí và vũ trang hạng nặng của số hiêu 34 lên nhanh chóng chạy vào đường chạy. Rất nhiều người thụ huấn cho đến bây gờ mới chính thức thấy gương mặt luôn giấu trong vành mũ của Long Tuyền. Lông mày hình chữ nhật, ánh mắt sắc bén và sống mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi mĩm chặt và đường cong cằm dưới ràng khiến cả người có vẻ cương nghị mà lạnh lùng.
“ Hừm, đẹp trai!!” Trác Nhất vui vẻ, sau đó đụng đụng Ấu Hoa Thanh bên cạnh, trêu : “ xem có phải dáng dấp ta rất gống cái gì mà Thiếu trang chủ, Thiếu môn chủ trong phim võ hiệp nên mới có biệt hiệt là ‘ thiếu gia’ ?”
“ biết...” Giọng điêu Ấu Hoa Thanh chậm chạp, ngửa đầu nắm mũi khó chịu : “ Tôi chỉ cảm thấy biệt hiêu của bọn họ rất kỳ quái, cái gì mà ‘ Tiểu Bạch’, ‘ Tiểu Tân’, ‘ Da Đen’ các loại chút ý nghĩa. Còn có người có biệt hiêu ‘ Liệp Báo’ giống như am hiểu việc chạy, lại gọi trợ giảng bắn tỉa là ‘ Linh Dương’...”
Chu Phong ở bên xen vào : “ Biệt hiệu và sở trường liên quan đến nhau, chưa từng nghe thấy bọn họ gọi tên đồng đọi, ngay cả đội mũ cũng che hết nửa gương mặt, cách khác những người thụ huấn như chúng ta có tư cách biết được thông tin cụ thể!!”
“ TMĐ!!” Trác Nhất nhìn bóng lưng Long Tuyền, cắn răng thề : “ Lão tử nhất định phải vào được, sau đó lột bỏ lớp mặt nạ của họ!!”
“ Cậu hẳn là thành vấn đề.” Lôi Đào vỗ vai cậu ta cái, sau đó cảm xúc hơi xuống thấp. Huấn luyên viên thông báo bắt đầu từ ngày mai bắt đầu giảng giải và kiểm tra tiếng nước ngoài, cơ sở hoạt động thông tin, chiến thuật liên hiệp binh củng tác chiến, đánh trận giả và các môn văn hóa. Đối với người miễn cưỡng mới tốt nghiệp được trung học như ta mà cuộc chiến chính thức giờ mới bắt đầu.
“ Đừng lo lắng.” Trác Nhất an ủi : “ Mọi người giúp đỡ lẫn nhau! Từ tôi học qua quên được, được gọi là’ máy quay nhân lực’! Ấn là hợp huấn phân tuyến, năm họ quân xuối cùng chắc chắn được tiếp xúc ít với những nội dung này, chỉ cầ những gì mà chúng tôi được học, đảm bảo dạy cho hai người!”
“ Ừ.” Ấn Hoa Thanh gật đầu cái, tháng trước nếu phải có ba người này vừa lôi vừa kéo cũng sống đến bây giờ. Trác Nhất giảng kỹ năng cận chiến, Lôi Đào có bí quyết chạy cự li dài, Chu Phong có bí kíp xạ kích... có thể trả ơn bằng cách dạy họ ngoại ngữ và văn hóa...
lòng cho tất cả có thu hoạch.
Chu Phong cảm khái nghĩ, dưới chỉ bảo của thành tích xạ kích của ba người bạn cùng phòng này, đặc biệt là Trác Nhất và Ấn Hoa Thanh ràng có tiến bộ. Khi đó Vu Bạch từng lén lút mắng , với tình huống đào thải những người đứng cuối cùng việc dạy cho đồng đội đồng nghĩa với việc mình bị thua thiệt, ngu ngốc tại sao lại có quan hệ với thằng ngốc Lôi Đào, tại sao lại chăm sóc hai lính nhà quan này.
Tôi ngốc?? , cậu mới ngốc.
Chu Phong biết lúc đầu khi quan tâm đến bọn họ chỉ vì lợi ích, thế nhưng dần dần lại thay đổi suy nghĩ này.
Trước khi ngủ có cuộc chuyên ban đêm, nghe Ấn Hoa Thanh lịch sử cuối triều đại nhà Thanh, biết bế quan tỏa cảng chỉ khiến cho chính mình dậm chân tại chỗ ngày càng bị những người xung quang vượt xa, chỉ có trao đổi và cạnh tranh mới có thể thúc đẩy tiến bộ; còn nghe Trác Nhất nhắc tới xã hội học tâm lý học, biết được lý luận hiêu quả của việc kết bạn – trong các hoạt động nhóm, các cá nhân có thể chịu kích thích nhất định mà nâng cao hiêu suất công việc....
Chu Phong cảm thấy lúc bọn họ chuyện rất nhiều điều vô cùng bổ ích, thậm chí có thể nâng cao tầm nhìn của con người. Trong quá trình bản thân giúp đỡ bọn họ quả cũng nhận được lợi ích , cảm thấy bọn họ là những người bạn đáng giá lòng đối đãi.
Nghĩ tới đây khẽ cười tiếng, sau đó vươn cánh tay phải ra ý bảo mọi người cùng nhau cố gắng.
Vì vậy, dưới ánh mắt của số hiêu 34, Long Tuyền vô cùng thành thạo nhanh chóng chuẩn bị hoàn thành hạng mục chạy võ trang hang nặng phạm vi 5km bốn người bên này ngồi thành vòng tròn, vươn tay phải ra để ở giữa, vui mừng giọng câu: “ Mình vì mọi người, mọi người vì mình. Cố gắng lên, tất thắng!!”
Tiểu Bạch đứng ở bên nhìn chằm chằm bọn họ, nín cười : “ Bốn người này thú vị, câu kia nghe quen tai, là danh ngôn à?”
Tiếu Lực Dương trả lời: “ ‘Ba chàng lính ngự lâm’ của Dumas*, cũng là bốn người, người là bác học đầy đam mê, người là đứa bé lanh lợi, người hư vinh quá mức và người nữa lí trí đáng tin. Miễng cưỡng cúng có thể áp dụng từ 53 đến 56.”
* Ba chàng lính ngự lâm ( tiếng Pháp: Les trois mousquetaries) là tiểu thuyết của nhà văn người Pháp Alexandre Dumas cha, là cuốn đầu tiên của bộ ba tập truyên gồm Les Trois Mousquetaries, Vingt Ansapès (Hai mươi năm sau), và Le Vicomte de Bragelonne ( Tử tước de Brageloanne). Bộ tiểu thuyết kể về những cuộc phiêu lưu của chàng lính ngự lâm d’ Artagnan, từ lúc còn trẻ cho đến lúc già. “ Ba người lính ngự lâm” là cuốn nổi tiếng nhất và cũng là hay nhất trong bộ ba, được dựng thành phim nhiều lần, cũng như phim truyền hình, phim hoạt hình, phim hoạt hình Pháp, và hoạt hình Nhật Bản.
“ Bốn người bọn họ được ngủ chung phòng quả là rất may mắn, trình độ học vấn cao nhất và trình độ học vấn thấp nhất; thể năng kém cỏi nhất và tốt nhất; khôn khéo nhất và thành nhất – vừa đúng lúc trợ giúp nhau tiến bộ.” Liệp Báo tán đồng gật đầu cái.
“ Vận số? Cái rắm!!” Tiếu Lực Cường tiết lộ: “ Đây là đội trưởng và thiếu gia cố ý sắp xếp! Số hieu 53 này là thần đông, từ thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp khó khăn, làm gì cũng dễ dàng thành công. Đội trưởng và thiếu gia muốn cậu ta thấy tậm mắt tinh thần tới gần tuyệt cảnh còn phải dũng cảm tiến tới của số hiệu 54! Số hiệu 55 mọn, nên học được chân chất hiền lành, đáng tin của số hiệu 56; đầu gỗ 56 ngược lại, cần phải học được lanh lợi của 53 và chịu lễ rửa tội của 55. Quả là tổ hợp tốt biết bao, chậc chậc. ra mỗi phòng ngủ đều được thiếu gia tính toán, những tờ giấy nháp được xếp thành đống!!”
“ Đáng tiếc, người định bằng trời định.” Hòa Thượng chen miệng : “ Theo như kế hoạch của cậu ta những người tư lợi cho và tiến bộ đến 20 người, hiệu quả tốt nhất chỉ có bốn người này mà thôi. Con người ai cũng có tư tâm, phòng ngủ này ngẫu nhiên có hai người rất vô tư, còn người cái gì cũng tốt nên để ý cái gì mà dạy người khác.”
Last edited by a moderator: 21/5/15