Chương 18: Tuyển chọn hạt giống binh lính (1)
5h sáng ngày 13 tháng 8 năm 2007, Chu Thuần mang theo 20 người trong “Ám Dạ Kiếm” mặc đồ nguỵ trang dùng cho huấn luyện, chân giày màu vàng, mặt bôi dầu nguỵ trang chờ xuất phát. Đồng hành còn có Trung đội phó đội Hai, Trung đội trưởng và hai phân đội trưởng.
Lần chọn huấn này chủ yếu là để bổ khuyết lỗ hổng binh lính trong trung đội, vì vậy bọn họ chọn lựa và chủ huấn, trung đội Hai và ba người kia đến cũng chỉ đứng nhìn mà thôi. Dĩ nhiên, mỗi khi Trung đội Hai chọn người Trung đội luôn điều huấn luyện viên qua. Mặc dù danh nghĩa hai đội khác gì nhau, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, hai, hai, ‘’ luôn ở phía trước, ‘Hai’ ở phía sau, cho dù là cùng trung đội trong phân đội, nhưng ‘’ vẫn là tốt nhất.
Trung đội có bốn đội ngũ, trong đó đặc biệt có đội phần lớn đều là tinh có kinh nghiệm thụ huấn ở bên ngoài, tuyệt đối là tinh trong tinh nên tất nhiên càng có kinh nghiệm giày vò, hành hạ người thụ huấn.
Ngồi máy bay trực thăng tiến tới mục đích, Chu Thuần thong thả ung dung bắt đầu bố trí nhiệm vụ: “41 người bắt đầu rút thăm phân tổ, trong cánh rừng có bán kính rộng 120km hoàn thành năm nhiệm vụ khác nhau. Quân xanh là lính trinh sát, nhiệm vụ chủ yếu của họ là bao vây chặn đánh, các cậu hỗ trợ, ví dụ như thuận tiện diệt mấy tên yếu ớt vừa mắt. Còn nhiệm vụ chủ yếu là…” dừng chút, đề cao lượng: “Theo dõi quan sát!! Quan sát tỉ mỉ các nhóm khác nhau, quan sát về thể năng, kỹ năng, khả năng hợp tác, tâm lý và các phương diện về tố chất của những người được tuyển chọn, khi về đơn vị viết báo cáo toàn bộ quá trình, tổng kết ưu khuyết!”
Đội viên mang danh hiệu “Tiểu Bạch” thấy đội trưởng của mình phát biểu xong, bỗng nghĩ đến nghi vấn nên hô lên tiếng: “Báo cáo!”
“.” Chu Thuần nhìn cậu ta cái, nghĩ thầm, cái tên đầu gỗ này lại hỏi vấn đề ngu ngốc gì đây.
“Nếu như tôi phụ trách hai người bị loại bỏ rồi vậy có cần viết báo cáo nữa ?” Đồng chí Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, bộ mặt mong đợi nhìn về phía đội trưởng. hiểu về việc viết báo cáo, vì vậy phải viết là tốt nhất.
TMD, là cái đồ đầu gỗ!! Chu Thuần quát lên: “Tôi bảo cậu chỉ nhìn chằm chằm hai người thôi à?!”
Tiểu Bạch nghi ngờ, 41 người thụ huấn, 20 đội viên, vậy phải là người phụ trách quan sát hai người à?! Khẳng định Long thiếu phải để ý quan sát nhiều người hơn, đại phó đội mà, người tài rất vất vả.
Nghe ý tưởng chia người của cậu ta, lại nhìn đôi mắt mờ mịt mê hoặc kia, Chu Thuần liền cảm thấy có luồng khí nóng đột ngột vọt tới: “Cậu là thần à?? Toàn bộ quá trình có thể nhìn chằm chằm hai người sao?! Nếu như toàn bộ mọi người được chia như vậy, vậy nếu hai người đó giữa đường bỗng tách ra hành động vậy có phải cậu chém mình thành hai nửa để theo dõi ?!”
“À.” ra nhóm bốn người quan sát tổ, khi tổ đó có người tách ra hành động tiểu đội “Ám Dạ Kiếm” chia người chạy theo. Biết mình lại hỏi câu ngớ ngẩn, Tiểu Bạch vô cùng chán nản cúi đầu xuống, nhưng cậu vẫn hiểu vì sao đội trưởng lại phân chia như vậy.
Chu Thuần bất đắc dĩ hít hơi, : “Long Tuyền, giải thích.” Sau đó bản thân ta nghiêng đầu tán gẫu với chiến hữu của Trung đội Hai, thèm để ý đến cậu ta nữa.
hết ý kiến với chàng Tiểu Bạch này rồi, quân nhân có tố chất vô cùng nổi trội, trình độ học tập cũng thấp, đầu óc khi dùng vào vấn đề chuyên ngành tương đối khá, nhưng cố tình lúc tiếp nhận nhiệm vụ lại thẳng tắp, phải ràng toàn bộ phương hướng cậu ta mới có thể hiểu được. Cái loại chỉ hiểu mà thể diễn đạt được bằng lời cậu ta thể hiểu được.
Long Tuyền cao giọng đáp: “Dạ!!” Sau đó tới bên cạnh Tiểu Bạch, cười khẽ giải thích cho cậu ta: “Phải lập tức mang người thụ huấn rồi, lần chọn lựa này tương đương với lần diễn tập, nâng cao kỹ năng quan sát và phân tích của huấn luyện viên. Viết xong báo cáo mọi người cùng nhau thảo luận, phân tích chỗ thiếu sót, nhân tiện còn có thể tôi luyện kỹ năng núp theo dõi của mình. Hơn nữa còn có thể so sánh với hành động hàng ngày có vi phạm sai lầm giống như người được thụ huấn hay .”
Tiểu Bạch mím mối, thầm: “Các làm quan phiền toái, suy nghĩ mỗi vấn đề mà cũng phải cong cong quẹo quẹo, bố trí nhiệm vụ cũng nhiều lời như vậy.”
“Dù gì cậu cũng là con cháu chủ tịch Mao, trung úy! Đổi thuộc hạ chỗ khác có thể giết đám, học chút." Long Tuyền vỗ bốp cái lên mũ ta, : "Chẳng lẽ có thể làm nhân viên tác chiến trực tiếp cả đời à? có tiền đồ!"
“Tôi chỉ muốn nghĩ đường, đơn giản, trực tiếp!”
Long Tuyền khinh bỉ : “Ừ, cậu có gan, bảy tám chục tuổi vẫn có thể vác súng!” xong lại vỗ cậu ta cái, sau đó ngồi về vị trí của mình chờ trực thăng hạ cánh.
Sáng sớm, hai chiếc xe vận tải chở 41 người thụ huấn tới tập hợp tại rừng cây. Bãi cỏ, đất cát, sa mạc, ao nước, đồi, vách đá,… Có rất nhiều loại địa hình diễn tập xung quanh chiến khu.
Thành viên “Ám Dạ Kiếm” đến nơi này trước để trao đổi ý kiến với binh lính trinh sát, lĩnh vũ khí trang bị và thức ăn nước uống trong ba ngày, tụ thành tốp năm tốp ba rải rác xung quanh bãi đất trống, dò xét nhìn đám binh lính mang theo ao ước và mong đợi tiến vào.
Sau khi những người có nhiệm vụ nhảy xuống xe chỉnh trang tập hợp xong, Chu Thuần nghiêm túc tiến lên phát biểu, thông báo trước sáu giờ ngày thứ ba phải hoàn thành nhiệm vụ. Khi thông báo xong phát cho mỗi người túi bánh chỉ đủ nhét kẽ răng, la bàn đơn giản, đạn tín hiệu, vũ khí phù hợp, sau đó Chu Thuần chỉ vào hòm gỗ ở trong góc : “Tất cả trang bị phát xong! tại theo thứ tự rút thăm nhận nhiệm vụ.”
“!!” Mọi người đồng thanh trả lời. Bọn họ biết rằng có 20 đôi mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ. Cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu.
chàng bé có đôi mắt mí xếp hàng thứ nhất rút được tờ giấy màu đỏ từ trong hòm gỗ, phía có ghi mấy dòng chữ: “1. Hướng Đông Nam, ao nước bên trái bãi đất, tảng đá lớn dưới cây thông già, lấy được tờ giấy tình báo. 2. Hướng Tây Bắc, phía bên phải rừng cây thông, trong khe núi có phần bản đồ trận địa của địch. 3. Mục đích, hướng Tây Nam, bên trái sân cỏ dưới vách núi, cuối con đường mòn trong rừng.”
Nhìn tờ giấy này, lại nhìn chiếc la bàn trong tay như muốn bãi công, chàng sĩ quan gầy Chu Phong bỗng cảm thấy trước mắt mình là màu đen. TMD, cái trang bị và nhiệm vụ quỷ quái gì đây!!
Địa điểm của nhiệm vụ có kinh độ và vĩ độ, có phương vị chính xác, thậm chí có vật tham chiếu!!! Tất cả đều là tin tức mơ mơ hồ hồ!! Thảm họa hơn chính là hai nhiệm vụ đầu là hai hướng ngược nhau, mà nhiệm vụ cuối cùng lại là ngay eo đỉnh tam giác!! Nơi xuất phát khẳng định là chính giữa chiến khu chút sai lệch, nơi mà có nhiệm vụ!!
Chu Phong nhìn xung quanh lượt, phát nửa số người rút thăm xuất năm màu sắc “đỏ, vàng, xanh lá, lam, tím.” Xem ra có năm nhiệm vụ, mà mình lại chọn trúng nhiệm vụ có con đường ngoằn ngoèo nhất!!
Con bà nó, thực xui xẻo!!
Nhưng bây giờ phải là thời điểm để oán trách, doanh trại quân lính màu xanh, năm loại giấy với những màu sắc khác nhau, nhiệm vụ có khả năng hoàn thành, như vậy khẳng định lần tuyển dụng này cần tập họp thành đội để hành động. Tầm mắt Chu Phong nhanh chóng đảo về phía bên cạnh phát những chiến hữu có thể tin tưởng được chỉ có hai người, nhưng màu sắc tờ giấy lại khác nhau. Đột nhiên ánh mắt ta sáng lên, đúng lúc này dưới tàn cây có hai sĩ quan sửa lại trang bị tới.
“Người em, tôi tên là Chu Phong.” ta chào hỏi với người thứ nhất rút được lá thăm màu đỏ.
“Lôi Đào.” chàng cao đen với gương mặt chữ quốc trả lời đơn giản.
“Hỗ trợ phen.” Chu Phong đưa tờ giấy màu đỏ tay mình cho ta. Hai người nhìn thoáng qua nhiệm vụ của nhau, quả nhiên có nội dung tương tự. ta vội vàng hỏi: “Liên hiệp hành động ?”
Lôi Đào nhìn ta cái, lên tiếng.
Chu Phong vỗ vỗ súng bắn tia tay mình: “Năm ngoái, dẫn đầu toàn bộ sư đoàn, top 20 việt dã võ trang.”
“Được.” Lôi Đào gật đầu đáp, mặc dù người này đột nhiên tới cũng đáng giá tin tưởng, nhưng trong danh ngạch giới hạn lựa chọn cũng có thể hợp tác. Trong bộ đội ai công khai láo, huống chi cái tên “Chu Phong” này từng nghe qua, nghe là tay thần súng, dẫn đầu toàn bộ sư đoàn chỉ là cách bảo thủ khiêm nhường mà thôi.
Lôi Đào giơ cánh tay lên, chào hỏi hai người ở phía xa rút được lá thăm màu đỏ.
“Người em, bỏ lại người , mặc dù giới hạn danh ngạch nhưng là cần họp thành đội với người gây cản trở.“ Chu Phong hài lòng lẩm bẩm câu. Vừa rồi lúc xuống xe phát trong hai người kia có người bước lảo đảo. Mặc kệ có phải ngoài ý muốn hay , tóm lại tư cách quân đủ vượt qua thử thách.
“ xác định tôi cản trở?” Lôi Đào cứng cổ hỏi .
“Tôi quen ai rút được lá thăm màu đỏ nên đành đánh cuộc lần.” Chu Phong trả lời, nhưng nguyên nhân là do Lôi Đào là sĩ quan cấp hai, số năm làm lính đủ dài, tư cách quân có được đảm bảo nhất định, hơn nữa thể trạng tốt, ánh mắt sắc bén, động tác xuống xe linh hoạt lưu loát, có giá trị hợp thành đội.
Lôi Đào lạnh nhạt : “ để lại, tôi là lớp trưởng cũ của bọn họ nên muốn cùng chiến hữu cũ họp thành đội, nếu thích cần tham gia.”
Mẹ nó, ràng là chia màu sắc để họp thành đội, mình cũng thể hoàn thành nhiệm vụ cách thần kỳ. Chu Phong đành chịu, gật đầu đồng ý, thậm chí giúp Lôi Đào tập hợp được tất cả chín người rút được lá thăm màu đỏ.
Được rồi, được rồi, coi như là nhiều người sức mạnh lớn! vừa tự an ủi mình, vừa phỉ nhổ Lôi Đào thoạt nhìn rất ghê gớm nhưng thực ra chỉ là người hiền lành. Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy chín người cùng hành động chung rất phiền toái, rất dễ dàng bị bắt nạt được sao?
“Bộ chỉ huy, đội đó quyết định thực chín người đội.” Long Tuyền giọng vào tai nghe vô tuyến điện câu. “Bọn họ chuẩn bị sẵng sàng cho quá trình chiến đấu. Hết.”
“Long thiếu, bọn họ là nhóm đầu tiên tập họp lại nên những người khác cũng làm theo rồi, tất cả đều tập hợp thành tổ để hành động. Hết.” Chu Thuần đứng gò đất cách đó xa nhìn xuống nhóm binh lính phía dưới, cười trả lời.
Lát sau thanh trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai tất cả mọi người: “Báo cáo đội trưởng, tổ xanh lá xuất người khôn ngoan, bọn họ chia nhau thăm dò chiến tích hàng ngày của các đội viên trong tổ, lén lút thương lượng trong khi hành động vất bỏ những người họ tự cho là hợp cách. Hết.”
Tiếu Lực Dương ôm súng, cười ha ha chen miệng : “Hòa Thượng quan sát có khía cạnh để viết. Hết.”
“Linh Dương, thu hồi má lúm đồng tiền của cậu lại!! Bắt đầu từ bây giờ, luyện tập phải làm như thế nào để cười. Hết!”
Long Tuyền vừa chuyện vừa phi về phía Lực Dương đạp cái.
Cùng lúc đó, hai người khôn lỏi ở đội xanh lá - Trinh và Vu Bạch trước khi xuất phát chạy về phía Chu Phong, vừa hàn huyên và ngón nhìn vào lá thăm màu đỏ của ta.
“Hai người các cậu may mắn được ở cùng tổ với nhau.” Chu Phong cảm thán câu, ba người họ đồng thời nhập ngũ, lại vào cùng đại đội. Trước kia cũng có nhiều lần hợp tác nên vô cùng quen thuộc lẫn nhau, biết đối phương có công dụng đối với mình.
Trinh trả lời: “Hai người có ích lợi gì! Nếu cả ba người chúng ta cùng tổ tốt biết bao, thêm người nữa đủ nhóm xung kích bốn người rồi.”
“Quả nhiên hai cầu cuối cùng giống nhau.” Vu Bạch so sánh hai tờ giấy với nhau xác nhận hạng mục khảo hạch.
Trinh liếc mắt với Vu Bạch, với Chu Phong: “Chúng ta đoán vào ngày thứ ba trước khi trời sáng phải hoàn thành nhiệm vụ bản đồ trận địa địch, nếu kịp. Hạng mục này, liên hiệp hành động?”
“Được.” Chu Phong gật đầu, hai chiến hữu quen thuộc nắm chắc hơn, ôm nhiều hy vọng với Lôi Đào trong đội đỏ. Có lẽ đến lúc đó hội họp với Trinh và Vu Bạch.
Ba người vỗ tay ước định: “Chậm nhất là rạng sáng 3h, quá giờ đợi.” Sau đó trong tiếng cười bước lên hành trình của mình.
“Vật họp theo loài, đều là những chàng lanh lợi. Xem ra phải hai người khôn lỏi, mà là ba.” Long Tuyền nhíu mày, sau đó dẫn dắt thành viên “Ám Dạ Kiếm” trước bước chạy đến đại điểm chiến khu lúc đầu, nhanh chóng tập hợp với binh lính trinh sát mai phục, chuẩn bị dâng lên bữa tiệc pháo hoa rực rỡ cho lũ tiểu tử thụ huấn kia.
Cách “pháo hoa rực rỡ” của Long Tuyền chỉ là cách văn nghệ mà thôi, ra chính là ánh lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng tràn ngập. Bọn họ mai phục xung quanh mảnh đất trống nơi xe vận tải dừng lại, chỉ đợi binh lính thụ huấn vừa xuống xe là bắn càn quét, ép tất cả binh lính thụ huấn phải lăn vòng hoảng hốt chạy tán loạn.
Chờ sắp xếp xong tất cả chỗ thuốc súng, vô tuyến điện hoàn toàn im lặng. Long Tuyền im lặng nhìn mấy binh lính vừa xuống xe bị đánh gục. Bọn họ có người ngẩn người, thậm chí có người rơi lệ, thở dài tiếng, yếu ớt : “Ra quân chưa thắng trận chết…”
“Thiếu gia, cậu lại văn nghệ rồi, phải cậu rất khinh thường thanh niên văn nghệ sao??!! Nhìn bên trái xem, đội đỏ rút lui sai phương hướng rồi.” Tiếu Lực Dương vác súng máy lên vai, lại xách thêm cây súng bắn tỉa, sau đó cũng thở dài tiếng, chậm rãi . “Tôi vẫn thích dùng JS bắn lén hơn.”
Last edited by a moderator: 3/5/15
Tuyết Liên và Chris thích bài này.