1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên đến là em - Mặc Tử 1123

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Trai đẹp chính là đối tượng xem mắt 1

      Vì bị con thiêu thân dọa sợ nên Lâm Lung cảm thấy mất mặt với trai đẹp xa lạ, đợi Viên Viện đến liền 囧 rời khỏi tiệm sách đến cổng chính công viên Nhân Dân. Chờ đến khi bạn học Viên taxi đến nơi gần tới 2h chiều nên cả hai đành từ bỏ việc ngắm trai đẹp, đàng hoàng đứng tại cổng công viên.

      Lâm Lung muốn ngu ngốc đứng chờ ở đây liền đề nghị: “Cậu hỏi ta xem đến chưa.”

      “Còn mấy phút nữa, cậu gấp cái gì, dè dặt chút cho mình!” Viên Viện khoát tay, lại bổ sung: “ ta rất đúng giờ, nếu làm lính 12 năm mình khẳng định việc đúng giờ là bản năng cơ bản nhất.”

      “Chỉ mong là vậy.” Lâm Lung bỗng nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bước nhanh tới từ phía bên kia đường. mèo l'q;đ Đôi mắt liếc cái, sau đó liền dùng quạt giấy che gương mặt hoa si của mình lại, kích động : “Mau nhìn mau nhìn, người mà mình vừa với cậu chính là ta. Oa oa, mày thô mũi cao môi mỏng, ngay cả bộ cũng rất có khí thế! Vai rộng eo thon uy vũ dương cương, chỉ chữ thôi, đẹp trai*! được, bộ dáng trưởng thành đẹp, mình phải lưu lại.” Vừa vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp hình.

      “Đợi chút đợi chút, ngàn vạn đừng!” Viên Viện vội vàng kéo , theo bản năng còn kéo cây dù che nắng nghiêng thấp xuống lệch về phía trước che mặt của hai người: “Mình có dự cảm chẳng lành, có lẽ ta là đối tượng hẹn hò của cậu… Đừng chụp ảnh kẻo hỏng mất hình tượng! Việc này còn mất mặt hơn so với việc cậu bị con thiêu thân doạ sợ đến mức giậm chân!”

      Lâm Lung kinh ngạc : “ thể nào, đối tượng hẹn hò của mình phải là sĩ quan kỹ thuật sao? Cậu rằng ta có dáng vẻ cây cao đón gió…”

      Viên Viện nhún vai cười tiếng: “Tớ chưa gặp ta lần nào, hơn nữa phải chàng ở phía đối diện cũng mang đến cảm giác cây cao đón gió sao?? Ngồi như chuông, đứng như tùng* đó.”

      *cây tùng: còn được gọi là cây thông. Ở đây ý nam9 cao đó ạ =D)

      “Ngất, ta phải cây cao đón gió mà tuyệt đối là cây vạn tuế* đón gió, là thân cây cao lớn được đúc bằng sắt, vừa đen vừa khoẻ sét đánh ngã.” Bạn học Lâm Lung núp ở dưới ô vô cùng bất nhã le lưỡi trợn trắng mắt.

      *Cây vạn tuế: tên khoa học là cycas revoluta thuộc họ thực vật cycadaceae (Thiên Tuế). Cây vạn tuế có chiều cao từ 1 đến 3 m, được sử dụng nhiều để tạo cảnh quan cho các công trình công cộng như công viên, khu tưởng niệm, quảng trường, các khu dân cư,… hay sử dụng làm cây cảnh trong sân vườn, tạo tiểu cảnh nội – ngoại thất, sử dụng làm cây cảnh trang trí nội thất (nguồn: http://www.saigonhoa.com)

      Nhìn chàng trai cao lớn đeo kính râm tiến đến gần, đích đến hình như đúng là cửa chính công viên này. Viên Viện và Lâm Lung càng thêm chắc chắn là thiếu tá Long Tuyền trong truyền thuyết. Trong bán kính 500m ở khuôn viên này, ngoài ra còn ai lớn lên có dáng vẻ giống quân nhân cả. Khí chất đó quả giống với những người đàn ông bình thường.

      Lưng cũng quá thẳng, nhưng dáng người ấy khiến người khác cảm thấy rất mạnh mẽ và kiên cường, bước chân mạnh mẽ có lực, cho dù là dạo bước trong công viên vắng vẻ cũng lộ vẻ hiên ngang. Đây chính là khí chất a khí chất.

      Hai núp dưới ô che nắng nhìn lén, đến cổng chính khác của công viên rồi bình tĩnh tạo thế đứng tiêu chuẩn, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhanh nhẹn ấn từng chữ cái. Ngay sau đó thanh thông báo tin nhắn từ máy Viên Viện vang lên, tin nhắn ra câu ngắn gọn với năm chữ và hai dấu ngắt câu: Tôi đến, Long Tuyền. Thời gian là 14:00 đúng, hơn mà cũng thiếu giây.

      ta quả đúng giờ đến biến thái.” Viên Viện kinh hãi, Lâm Lung cũng gật đầu tán đồng. Viên Viện nghĩ lại về bản thân mình, cả hai người đều là sinh viên nghệ thuật, mỗi khi hẹn gặp nhau nếu có đến muộn nửa giờ cũng coi là muộn, đây là chuyện thường xuyên xảy ra. Ừm, hình như chúng ta quá thoải mái rồi, toát mồ hôi…

      Viên Viện vừa nghĩ lại vừa đẩy ô che nắng ra, vẫy tay về phía Long Tuyền chào hỏi: “Hi!!”

      Long đồng chí sớm biết mình bị rình trộm quan sát nhưng vẫn làm bộ như mới phát ra hai người, gật đầu cái rồi cất bước tới gần. Hai bên giới thiệu tên mình sau đó cùng tiến vào công viên, vừa qua cổng vòm của cây cầu đá, cả hai cùng dừng bước.

      Lâm Lung nhìn qua ngã ba, sau đó ngẩng đầu hỏi bạn mình cách mờ mịt: “Viện tử, chúng ta nên đường nào?” biết đường , nếu công viên này là do Viên Viện chọn làm địa điểm gặp mặt ấy hẳn là người dẫn đường.

      Vậy mà Viên Viện trực tiếp trả lời ba chữ: “ biết*”. Sau đó mở hai tay ra, rất bất đắc dĩ : “ rất nhiều năm rồi mình chưa tới nơi này, chỉ nhớ ao hoa sen, nê q4ý d0n bên cạnh đó chính là quán trà. Về phần ao hoa sen đó ở đâu mình biết.”

      * biết: Trong bản tiếng Trung có ba chữ “不知道” có nghĩa là “bất tri đạo”, nhưng khi edit chỉ còn hai chữ là “ biết” ^^

      Lâm Lung tiếp: “Mười năm rồi mình chưa đến đây, mình cũng biết đường!!”

      “Được rồi, dù sao hai bên trái phải cậu cũng phân biệt được, cho dù hôm qua cậu mới tới đây mình cũng tin tưởng cậu.” Viên Viện châm chọc .

      Lâm Lung tránh nặng tìm hỏi ngược lại: “ tìm được đường mà cậu còn hẹn tại chỗ này à?”

      ta ở phía Nam chùa Vũ Hầu vùng ngoại thành, cậu ở phía Tây thành phố, mình lại ở phía Bắc đường Tân Hà, nơi này chính là trung tâm đấy.” Viên Viện trả lời.

      Nghe địa chỉ, trong đầu Long Tuyền lập tức lên bản đồ mới nhất của thành phố. bỗng phát công viên này cách nhà mình rất gần, vị trí chính giữa hẳn phải là quảng trường Thiên Phủ ở phụ cận mới đúng, nơi đó là địa điểm hẹn gặp thành phần tri thức tinh vào tối nay.

      Hai vẫn tự nhiên thảo luận, hoàn toàn bỏ quên người đàn ông duy nhất ở bên cạnh. Thứ nhất là do người giới thiệu rất lâu trở về nhà, thời gian mỗi lần trở về cũng rất ngắn nên hẳn biết quán trà trong công viên nằm ở đâu. Thứ hai là do từ lúc chào hỏi đến bây giờ biểu tình của quá lạnh quá khốc, trừ lúc giới thiệu tên mình hầu như câu quá năm chữ, nên Viên Viện và Lâm Lung cũng mong chờ có thể nhiệt tình thoải mái chuyện với mọi người.

      Vì vậy người còn dư lại chính là thặng nam, vấn đề này nhất định là có nguyên nhân của nó. Tính tình quá hướng nội chính là trong số những nguyên nhân thường thấy nhất, đoán chừng ưu điểm là nhìn cũng tồi mà thôi.

      Trong lúcViên Viện thương lượng với Lâm Lung có nên quay ngược lại để xem bản đồ công viên hay đồng chí Long Tuyền bỗng nhiên mở miệng: “ bên này, tôi biết.”

      biết?? Vậy tại sao sớm, chúng tôi bàn bạc với nhau ít nhất cũng ba phút rồi!! Lão ngài à, rốt cuộc là hướng nội hay là phản ứng chậm vậy?? Lâm Lung im lặng thầm mắng hai câu, bất đắc dĩ vì duy trì hình tượng thục nữ của mình nên chỉ có thể khẽ mỉm cười im hơi lặng tiếng.

      Sau khi xác nhận phương hướng, Long Tuyền liền trước dẫn đường, hai ở phía sau cách nửa bước. Khi tiếp xúc gần gũi Lâm Lung mới cảm nhận được chênh lệch chiều cao giữa hai người bọn họ nhiều đến cỡ nào.

      Ồ, người khổng lồ!! Bạn học Lâm Lung nhắn ở phía sau tiếng động cảm thán, nhân tiện đặt tay phía lông mày ngửa đầu làm động tác như nhìn về phía xa. ngờ động tác này của vừa khéo bị đuôi mắt Long Tuyền liếc đến, khoé miệng khẽ giật. nhanh chóng thu hồi tầm mắt làm bộ như thấy gì.

      Sau đó lại chú ý tới tiếng giầy cao gót của Lâm Lung phát ra bên cạnh mình, dường như bước chân của rất nhanh. Long Tuyền thầm kinh ngạc, bước ít nhất phải hai bước!! vội vàng bước chậm lại, nghĩ thầm: nếu nhanh hơn chút nữa xui xẻo này phải chạy chậm rồi.

      Lâm Lung muốn gọi Long Tuyền chậm lại chút liền vui mừng phát bước chậm lại, vì vậy vui vẻ tìm kiếm đề tài, lịch hỏi: “Khi còn cũng thường tới đây dạo ư?”

      “Xem triển lãm hoa.” Câu trả lời của Long Tuyền trước sau như vẫn đơn giản như vậy, rằng nửa giờ trước mới vào dạo vòng.

      “Tôi cũng vậy, lớp bốn tiếu học tôi có đến xem triển lãm hoa cúc, hơn nữa còn viết bài du ký* để tham gia cuộc thi viết văn Ba Kim.” Lâm Lung cười, rất nghiêm túc viết văn nộp cho chủ nhiệm lớp, đáng tiếc giáo chỉ chọn hai bài trong lớp để nộp lên dự thi nên nhìn cũng chưa nhìn liền chọn ngưới đứng thứ nhất thứ hai môn ngữ văn trong lớp. Vì cảm thấy bản thân mình thua kém ai nên uất ức khóc mãi, sau được ba an ủi khích lệ mang bản thảo của đến toà soạn nộp, vì thế tác phẩm đầu tay được xuất bản.

      *du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi du lịch

      “Từ đó về sau thành tích môn ngữ văn của tôi đột nhiên tăng mạnh, ngược lại số học ngày càng kém, đến năm 2 trung học tất cả các môn khoa học tự nhiên đều kém, sau đó liền luân lạc đến độ cần học toán cũng có thể thi vào khoa thiết kế thời trang.” Giọng có vẻ nhàng mang theo trêu đùa những gì mình trải qua. cố ý ngừng lại lát chờ Long Tuyền đáp lời mình, hy vọng có thể hiểu kinh nghiệm khi còn học của đối phương.

      Kết quả là vị đồng chí này rất có tinh thần của cách mạng đánh chết cũng . hoàn toàn trầm mặc lên tiếng, những lần dò xét đối phương của cứ thế rơi vào khoảng . Lần này Lâm Lung thể làm gì khác hơn là hỏi trực tiếp: “ sao? học trường nào và chuyên ngành gì?”

      Mặc dù nghe ta học hai chuyên ngành, nhưng chuyên ngành cũng được sắp xếp theo thứ tự. Ví dụ như xe và nhà ở, xe xe đạp và BMW, nhà nhà tranh và biệt thự. Cùng là xe, cùng là nhà nhưng giữa chúng lại có khác biệt rất lớn!

      -Hết chương 5-
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Trai đẹp là đối tượng xem mắt 2

      “Tốt nghiệp Bách Khoa Quốc Phòng, học tự động hoá.” Long Tuyền nghĩ chuyện này cũng phải vấn đề cần bảo mật nên thuận miệng trả lời.

      Cảm giác của khi đọc bản giới thiệu tóm tắt vô cùng mạch lạc chi tiết của Lâm Lung là này hiểu rất về việc thu thập tài liệu, chính vì vậy nên muốn nhiều trong lúc tán gẫu. d]đl/q.đ Nghĩ lại người ta cũng hỏi cái gì trong vòng bí mật. Mà điều cần thiết khi xem mắt chính là tìm hiểu lẫn nhau, nên phòng bị của có vẻ như hơi quá mức.

      Khoa học kỹ thuật Đại học Quốc phòng!! Lâm Lung cứng đờ. Hít vào hơi khí lạnh, có cảm giác như mình tự cầu xin bị ngược. Số điểm trúng tuyển vào trường đại học này hề thấp hơn Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, thậm chí cầu còn cao hơn! Nhiều học sinh thể chất yếu kém, gió thổi là gục nhưng chỉ cần có bộ óc thông minh là có thể vào được Thanh Hoa. Nhưng Bách Khoa Quốc phòng khác, những sinh viên được vào học phải là những nhân tài ưu tú phát triển toàn diện cả về trí óc lẫn sức khoẻ. Cho dù bằng thang máy cũng đuổi kịp được chàng cao lớn trước mắt này.

      “Vậy… học hai bằng cùng lúc?”

      Long Tuyền cảm thấy nghi ngờ, ai với tôi là hai bằng??? Này quả là chuyện lừa người khác. lắc đầu cái, : “Trường học của tôi năm 2000 mới bắt đầu có chế độ học hai bằng song song, mà tôi nhập học năm 95, học khoa tự động hoá hệ chính quy. mèo l-q1đ Sau khi tốt nghiệp làm năm lại phát mục tiêu và nội dung chương trình học khác nhau, mục tiêu của tôi là hai trong , vì vậy tôi phải Lục Viện học thạc sĩ môn chỉ huy tác chiến.”

      Lâm Lung cảm thấy sợ hãi. Mẹ ơi, chàng hướng nội chỉ từng từ đơn lại có thể ra đoạn văn dài như vậy!! Học vị này còn cao hơn học vị kia, chuyện này so với việc ta có được hai bằng cùng lúc còn trâu hơn!! Nhưng là, từ tự động hoá đến chỉ huy tác chiến… Đây phải là từ khoa học chuyển hướng đến chiến đấu thực tế sao??

      Lâm Lung cảm thấy nghi ngờ, có cảm giác tình biến hoá này giống như tài liệu cá nhân truyền thuyết kia.

      “Đến rồi.” Tiếng nhắc nhở này của Long Tuyền cắt đứt duy tư của , ra trong lúc để ý ba người tới quán trà cạnh ao sen.

      Lúc này hoa sen trong hồ vừa nở, từng bông hoa duyên dáng kiều nhiễm trần tục. Làm nền dưới bông hoa là tầng tầng lớp lá có màu sắc khác nhau. Xanh nhạt, vàng xanh, xanh đậm, xanh lá… Chúng như hát khúc dân ca trong sáng tự nhiên. Mặt hồ được ánh nắng ấm áp đầu buổi chiều chiếu vào phản xạ ra ánh sáng trong trẻo khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thư thái.

      Ba người vô cùng hài lòng với cảnh trí nơi này, thậm chí Lâm Lung còn có loại suy nghĩ: nếu xem mắt thành công ngồi hóng mắt ở nơi này cũng là thú vui tiêu khiển vô cùng tốt.

      Sau khi ngồi vào bàn bênh cạnh hồ sen, menu được nhân viên phục vụ đưa lên. ly trà hoa cúc chỉ có năm nguyên, L3Q5Đ Long Tuyền vùi mình trong rừng sâu núi thẳm mới ra ngoài thông khí cảm thấy giá tiền này rẻ.

      “Cái này.” Lâm Lung cầm menu chỉ vào phía , Viên Viện đồng ý gật đầu cái, cất giọng : “Cho chúng tôi trà hoa cúc, vừa đúng lúc thanh nhiệt giải độc vào mùa hè.”

      “Cũng giống vậy.” Đồng chí Thiếu tá vội vàng lấy tiền ra trả. Trước khi ra cửa mẹ dặn dặn lại, rằng trừ khi là cầu trả tiền hợp lý nhất định phải chủ động rút ví khi xem mắt. 15 nguyên ba ly trà, quá là hợp lý rồi. Long Tuyền nhìn kỹ hai ở phía đối diện, theo bản năng nghĩ đến có lẽ là họ cố tình tránh nơi trung tâm, chọn nơi bình dân này để lãng phí.

      “A, con muỗi! đáng ghét.” Lâm Lung giọng oán trách, đánh con muỗi chết liền lấy chai nước xịt chống muỗi đơn giản từ trong túi xách ra: “Để chê cười rồi, cơ thể tôi rất thu hút loài muỗi, lại sợ bị cắn nên…” l/q=đ quơ quơ bình nước chống muỗi, áy náy cười tiếng sau đó đứng lên xịt từ xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước đến sau, thậm chí phần bên ngoài dọc theo ghế ngồi cũng xịt vòng bỏ sót chút nào.

      Đồng chí Thiếu tá kinh ngạc đến im lặng, nghĩ thầm: ngay cả cục lâm nghiệp phun thuốc trừ sâu cho hoa màu cũng cẩn thận bằng này. phải chỉ bị mất ít máu thôi sao, có cần khoa trương như vậy ? Yếu ớt, là quá yếu ớt, ôi…

      Sau hồi im lặng ngắn ngủi, Long Tuyền mở miệng chuyện. Đây là lần đầu tiên chủ động tìm đề tài để : “Tại sao lại biết việc học hai bằng cùng lúc?” Đây là hình thức học bổ túc của trường quân đội, chỉ cần dùng năm năm là có thể lấy được hai bằng, là bằng kỹ thuật, bằng nữa là bên quân , bình thường rất ít ai chú ý đến việc này.

      “Em trai họ bên ngoại của tôi từng muốn thi trường quân đội, vì tôi giúp em ấy thu thập tài liệu thi nên biết.” Lâm Lung tiếc nuối giải thích: “Cuối cùng chúng tôi đánh giá quá cao thành tích thi tốt nghiệp trung học, kết quả là dùng tới tài liệu nào cả.”

      Viên Viện chen vào thêm: “Cho dù cậu ta có thi đậu cũng sợ chịu được khổ trong trường đó, cậu ta chính là thiếu gia mặt trắng.”

      Nhắc tới màu da Lâm Lung liền nhìn lại người trước mắt này, cảm giác khó hiểu lại dâng lên trong lòng. sĩ quan kỹ thuật chuyên nghiệp sao có thể đen như vậy?? Mặc dù đen đến mức trời sinh như Bao Thanh Thiên, nhưng phong cách của ta giống kỹ thuật viên thư sinh ung dung. Ánh mắt ta vô cùng sáng ngời sắc bén, bên thái dương và cánh tay bên trái có vết sẹo mờ mờ.

      Sau khi cân nhắc, rốt cuộc Lâm Lung vẫn nhịn được đành dò hỏi: “… Có phải là sĩ quan kỹ thuật ?”

      Long Tuyền gật đầu, nghĩ thầm: nương*, cuối cùng cũng biết chân tướng rồi. Chỉ cung cấp vài manh mối liên quan mà hỏi được vấn đề mấu chốt, năng lực phân tích và quan sát tồi.

      * nương: chỗ này có ý trêu đùa nên mình để nguyên là “ nương” nhé, nếu edit thoát nghĩa là “ k hay ^^

      “Tôi là bộ đội tác chiến – tương tự với lính trinh sát, phải làm kỹ thuật. Có thể bác với , rất xin lỗi.”

      Tương tự như lính trinh sát? biểu diễn cái gì vậy? Giống như là lính mũi nhọn của tổ quốc, thể bí mật với người ngoài ư??. Chẳng lẽ là… ý nghĩ loé lên trong đầu Lâm Lung, chần chờ : “Là lính đặc chủng?”

      “Đại khái là như đoán.” Long Tuyền chậm chạp trả lời, nhưng vẫn nuốt xuống nửa câu sau: nhưng tôi tuyệt thừa nhận. Lại nghĩ thầm, lại đoán đúng. Nhân tài!! Nếu bé này có thể chất và thành tích tốt hơn học thiết kế làm gì, học chính trị có phải tốt hơn ?

      là lính đặc chủng!! Cho dù chịu thừa nhận nhưng cũng thể sai được. trâu bò mà!!

      Lần hít khí lạnh này của Lâm Lung thể nén được kinh hãi ở trong lòng mình như lúc nãy nữa, mà hoàn toàn biểu mặt . Nếu được nhìn cũng chỉ là ngẫu nhiên thấy phim truyền hình hoặc trong tin tức lính đặc chủng thi hành nhiệm vụ. Cảm giác này là mộng ảo, mộng ảo đến mức khiến người khác biết làm sao. Gương mặt cứng đờ, cảm thán: “Oa, là lợi hại.”

      Mà Viên Viện trợn mắt nên lời.

      Xem , quả nhiên là hù doạ bé này rồi. Long Tuyền thầm tiếc nuối, bất đắc dĩ lắc đầu. nghĩ thầm: chừng khắc sau bé này lập tức kiếm cớ rời .

      Dường như việc gặp được hùng mình sùng bái mà nảy sinh tình cảm chỉ gặp ở thế kỷ trước phải. Những thời bây giờ chỉ để ý xem ông chồng tương lai có thể cung cấp cho mình cuộc sống giàu có thoải mái, có thể cưng chiều và bảo hộ vô điều kiện hay mà thôi.

      Bản thân quanh năm ở nhà, nếu muốn tìm thành thị xinh đẹp quả là chuyện khó.

      Sau hồi lâu Lâm Lung mới gọi được ba hồn năm phách và giọng của mình trở về, tiếp tục hỏi: “Vì sao từ kỹ thuật lại chuyển sang tác chiến? Do cảm thấy bên kỹ thuật có binh lính dưới quyền, hay đủ nở mày nở mặt, hay là…” tới đây liền dừng lại.

      Mà lần này, Lâm Lung lại vui mừng phát rốt cuộc Long Tuyền cũng có lương tâm mà tiếp nhận đề tài này. giải thích: “ phải, công tác kỹ thuật chuyên nghiệp cũng kém, thế nhưng tôi thích vận động chân tay hơn là vận động đầu óc.

      Lâm Lung 囧, nghĩ thầm: trai à, rằng đầu óc đơn giản, còn chân tay lại phát triển sao?? trêu đùa chúng tôi ư?? Con người dã man như cũng có thể dễ dàng thi vào Bách Khoa Quốc Phòng được sao?

      -Hết chương 6-
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: () phải thức ăn trong mâm của tôi (1)

      Lâm Lung nghĩ rằng hôm nay chỉ là đến xem mặt mà thôi, cũng mong chờ có thể gả cho chàng lính đặc chủng có sính lễ phong phú này. Vì vậy rời giống như Long Tuyền dự đoán, l,q.đ mà còn thân thiết tiếp tục bầu khí vừa rồi. tò mò hỏi: “Có thể ít chuyện về các ?”

      “Rất khổ, rất mệt, rất nguy hiểm.” Liên quan đến đề tài có thể vi phạm quy định, Long Tuyền liền tiếc chữ như vàng. Vừa mở mồm trả lời liền nhả ra bảy chữ.

      Lâm Lung nghĩ thầm: được rồi, nên thoả mãn với những gì ta vừa trả lời. Ít ra câu trả lời của ta phải chỉ có hai từ: “ thể”!!

      Vì rất hiếu kỳ nên cả gan tiếp tục hỏi: “Câu trả lời của quá mức bao hàm rồi, thể chi tiết hơn chút sao? Em họ của tôi nghĩa vụ, sát hạch tân binh 6 môn rớt 4 môn, đầu tháng ba em ấy còn viết cho tôi lá thư rất dài, cũng có rẳng rất khổ, mệt đến chết, còn mệt hơn cả việc suy nghĩ tìm cái chết!!”

      Sát hạch 6 môn rớt 4 môn!! Viên Viện và Long Tuyền kinh ngạc, nhớ lại lần tập huấn khi bản thân vừa vào trường quân đội, dường như trải qua rất nhàng, kể cả lần huấn luyện dã ngoại ở trấn Lôi Phong cũng vậy. ngày bộ hơn 100km* cũng có vấn đề gì. L0Q3Đ Thôi, sát hạch tân binh sao có thể so sánh với huấn luyện khổ cực trong trường quân đội được, huống chi trước đây còn tập võ 5 năm. Nhưng… thi rớt 4 môn… cũng quá là khoa trương rồi, mất mặt.

      *hơn 100km: nguyên văn là trăm dặm, mà 1 dặm = 1,609344 km nên mình để là hơn 100km.

      Viên Viện trực tiếp thở dài: “Với thể trạng kém như vậy, cậu ta làm sao có thể chui được vào đó?”

      “Có quan hệ chứ sao.” Lâm Lung ném trả cho ánh mắt “có vậy mà cũng biết”.

      “Cậu ta thao luyện chưa đủ. Ở đội chúng tôi, những người chịu tập huấn ngay cả thời gian viết thư cũng có nên có suy nghĩ vô ích về vấn đề còn sống hay chết.” như vậy, nhưng Long Tuyền so sánh thể trạng của Lâm Lung cũng biết em họ của đại khái là dáng vẻ gầy yếu như này, nên vội vàng bổ sung: “Những người có thể chất yếu ớt bẩm sinh có thể rèn luyện để cải thiện, cường độ quá lớn là có thể chịu đựng.”

      ra trong lòng con người tà ác bổ sung thêm: tục xưng là thao ngoan ngủm*!!

      *thao ngoan ngủm: câu này có hàm nghĩa là nếu huấn luyện với cường độ quá mạnh ngỏm củ tỏi ý ạ, nhưng vì đây là “tục xưng” nên mình k edit thoát nghĩa nhé ^^

      coi thường những binh lính cửa sau, nhưng lại thể phê bình trước mặt họ. Nhịn!! l-q/đ Nhưng có lẽ vẫn nên đề nghị Lâm Lung để cho em họ ở đó hai năm rồi mau dẫn về nhà, đừng làm khổ mình và quân đội nữa.

      “Đúng vậy, người trong nhà ai cũng lo lắng cho em ấy!” Lâm Lung vô cùng đồng cảm gật đầu, sau đó trong lớp tân binh cùng nhập học với cậu em họ có người vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chết. Hơn nữa cậu em họ này mới phẫu thuật mắt bằng tia laser, nghe có đợt khảo hạch chiến thuật động tác gì đó cần phải nằm rạp mò mẫm trong bùn nên rất lo mắt cậu chịu nổi.

      “Phấu thuật laser được nửa năm là có thể làm lính, nếu như vậy có vấn đề gì.” Long Tuyền trấn an , lại thuận miệng hỏi: “Lớp tân binh đó bị phân đến đâu rồi?”

      “Hình như là đại đội súng máy, dù sao cũng là vác súng. Em ấy gọi điện thoại súng quá nặng vác nổi, trong nhà muốn em ấy đổi sang đại đội xe.” Lâm Lung bĩu môi, dường như hài lòng về cách đổi đổi lại này, còn cần nhắc nhắc lại việc em họ làm lính để tránh việc bôi nhọ bọn họ.

      Bôi nhọ…. Đúng là quá bôi nhọ!! Long Tuyền bực tức đến nghiến răng, tuy rằng rừng lớn loại chim nào cũng có, trong quân đội cũng chỉ thuần màu xanh lá cây* nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Nếu cậu chịu nổi còn chạy vào làm gì?!! Quân đội phải làng du lịch cho loại công tử lý tưởng như cậu ta!!

      Sau khi hít vào hơi sâu, Long Tuyền mới chậm rãi trả lời: “Đại đội xe, tệ, khổ cực.”

      “Nhưng em ấy còn muốn thi trường quân đội!!” Nét mặt Lâm Lung càng thêm bất đắc dĩ: “Em ấy muốn từ bộ đội rồi thi vào chuyên ngành súng bắn tỉa, rằng lớp đó lấy điểm văn hoá thấp.”

      Sau khi Long Tuyền nghe xong nghẹn ngụm máu ở cổ họng, con quỷ ở trong lòng rống giận: l,q.đ Con mẹ nó!! Lão tử chưa thấy làm phẫu thuật mắt còn muốn thi vào lớp bắn tỉa!!

      Sau đó “xoảng” tiếng, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, nhưng ly thuỷ tinh tay tan xương nát thịt chỉ trong cái chớp mắt.

      Hai bị doạ sợ, là tay bóp vỡ ly thuỷ tinh dầy đấy!! Lâm Lung tranh thủ giải thích: “Cái đó… cái đó chỉ là ý nghĩ thiết thực của đứa bé mà thôi. Em ấy bị cả nhà phê bình giáo dục rồi.” Sau đó khẽ nghiêng thân thể, sợ hãi nhìn về phía Long Tuyền: “ đừng tức giận, tháng trước tôi mắng em ấy rồi.”

      Long Tuyền nhìn nét mặt khiếp sợ của bé trước mắt cùng tư thế ngồi chỉ cần nhấc chân là có thể chạy trốn. Trong lòng khỏi mềm nhũn, lại điều hoà hơi thở của mình, cố gắng thả lỏng giọng của mình chỉ vào thi thể ly thuỷ tinh : “Đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đừng để ý.”

      nghĩ thầm, tốt nhất là đập tan ý niệm này của cậu ta, nếu cứ nhờ quan hệ như vậy mà rơi vào tay , nhất định quất chết!! Nhưng cũng thể chỉ vì binh lính sợ này sợ kia mà giận chó đánh mèo đến chị họ người ta được. Bình tĩnh, bình tĩnh…

      Long Tuyền mặc niệm vô số lần “bình tĩnh”, sau đó dùng sắc mặt hoà bình hỏi: “Tại sao em họ lại muốn làm lính? Tại sao muốn thi trường quân đội?”

      Lâm Lung rất muốn , rằng vì thành tích của em họ quá bình thường thể thi vào trường đại học tốt, vì vậy muốn thi vào trường quân đội học chút tài nghệ rồi chuyển về đơn vị chỗ cha mẹ, lúc đó có cơ hội được công việc trong biên chế. Nhưng lời đến khoé miệng lại là: “Ba em ấy là quân nhân giải ngũ, hơn nữa em ấy lớn lên trong đại viện của bộ đội.” Đây phải nguyên nhân, nhưng cũng là , vì vậy thể coi là láo.

      vô cùng hoài nghi nếu , vị thiếu tá nhiệt huyết vì dân này lập tức vỗ bàn, lúc đó chiếc bàn này trở thành thi thể khác.

      sao? Tại sao lại thi trường quân đội?” Sau khi trả lời Lâm Lung liền kéo đề tài trở lại người đối phương, tránh cho việc quấn chặt lấy vấn đề binh lính cửa sau.

      Long Tuyền trả lời nửa nửa giả: “Lúc còn tôi được cảnh sát cứu, khi đó thấy họ mặc đồng phục liền cho rằng họ là Giải Phóng Quân nên hy vọng có thể theo đuổi bước chân của họ. Nhưng sau này học trường quân đội mới biết người cứu tôi phải là quân nhân, nhưng lúc đó tôi muốn cởi quân trang ra nữa rồi.”

      ra rất muốn trả lời vì “muốn bảo vệ quốc gia” mà đầu quân, nhưng lại cảm thấy như vậy hai bé trước mắt này hiểu được hàm nghĩa chân chính của bốn chữ này nên mới những câu có ý nghĩa như vậy.

      Lâm Lung kích động nháy mắt, lập tức quên cái ly thuỷ tinh bị nắm vỡ, vô cùng cảm khái : “Lúc còn tôi cũng được quân nhân cứu!! Đó chính là ân nhân cứu mạng của tôi, đáng tiếc tôi thể tìm ra người ta, cũng thể theo đuổi bước chân của ấy.” tiếc nuối với Long Tuyền rằng cũng rất muốn làm lính. Từ năm lớp 10 phát triển chiều cao nữa, ngay cả lính văn nghệ cũng đạt tiêu chuẩn. bi thương…

      Ba người lại về đề tài lính văn nghê, đây là đề tài tương đối thoải mái, cũng là chủ đề tán gẫu thích của cả ba. Hơn nữa nội dung cũng tránh khỏi đề tài nhạy cảm kia. chuyện lâu sau khí liền bắt đầu hài hoà, thậm chí Lâm Lung còn hỏi rằng tên của đối phương là từ đâu tới.

      “Người nhà lấy tên này cho là vì “Long Tuyền kiếm*” sao?” cảm thấy Long Tuyền giống như cây danh kiếm, chỉ cần tuốt kiếm khỏi vỏ là ánh sáng chói lọi bắn ra bốn phía, vô cùng sắc bén.

      *Long Tuyền kiếm: Long Tuyền Kiếm là thanh kiếm rất quí của thời xưa, tương truyền rất bén, chém sắt như chém bùn. Theo sách Thống Chí: Lúc nhà Tấn chưa diệt được nước Ngô, có quan Thiếu phó Trương Hoa biết xem Thiên Văn, thường thấy giữa sao Đẩu và sao Ngưu có luồng khí màu đỏ tía. Luồng khí lạ đó là cái tinh của Bảo Kiếm Long Tuyền ở Phong Thành xông lên. Đó là cây kiếm gươm báu (nguồn: http://www.hoithanhphucnguyen.org).

      là người đầu tiên nghe tên tôi mà nghĩ đến Long Tuyền kiếm, những người khác đều liên tưởng đến Long Tuyền Dịch - nơi trồng những cây đào mật.

      *Long Tuyền Dịch là quận thuộc thành phố Thành Đô, Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Phía tây của Long Tuyền Sơn có dải đất là khu phát triển kinh tế kỹ thuật Thành Đô. Quận này có diện tích 558 km2 (nguồn: vi.wikipedia.org)
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: (c0ô phải thức ăn trong của tôi (2)

      Ý muốn là cách nghĩ của tôi khác hẳn với người thường ư? Lâm Lung 囧, nghĩ thầm, với quả đào trắng nõn nà như nước trong veo tại Long Tuyền Dịch có cái lông quan hệ, giống như hột đào có, mà còn là hột đào sắt thép có đập cũng nát!! l1q.đ Sau đó thẳng: “Trong thơ Đường có ‘Màu sắc Long Tuyền như sương tuyết, lưu ly ngọc hạp thổ liên hoa’*. A… Bảo kiếm thượng đẳng, kiếm khí bức người hẳn là loại cảm giác này.”

      Long Tuyền thuận miệng bổ sung những câu thơ sau trong bài “Cổ kiếm thiên” mà thích hơn: “Chính phùng thiên hạ vô phong trần, hạnh đắc chu phòng quân tử thân. Phi trực kết giao du hiệp tử, diệc tằng thân cận hùng nhân”**

      * và **: Đây là những câu thơ trong bài thơ “Cổ kiếm thiên” của Quách Chấn. Mn muốn biết có thể lên gg search nhé ạ ^^

      Nghe Lâm Lung dễ dàng đọc lên vài câu trong bài thơ Đường trong sách giáo khoa trung học nên càng thấy thiện cảm với . nghĩ thầm: quả nhiên bé này dựa vào việc viết sách mà sống, kiến thức vô cùng rộng.

      Lần này đến lượt Viên Viện 囧, bất đắc dĩ la hét: “Hai người cái gì vậy? Người đại nên hơi tí là ngâm thơ, rất kỳ quái có biết hả?”

      Lâm Lung cười : “Bọn mình cổ kiếm Long Tuyền rất sắc bén sáng chói, khi đánh giặc dùng để phòng thân, người hùng coi thường mạng sống chính mình, trọng tình trọng nghĩa tùng sử dụng nó để cứu người trong lúc nguy nan.”

      Long Tuyền , bản thân cũng hy vọng tên mình là Long Tuyền bảo kiếm. Đáng tiếc lúc đặt tên, cha chỉ nghĩ đến “Lò gốm Long Tuyền*” thời nhà Tống mà thôi, vì ông thích sưu tập đồ gốm sứ thời cổ.

      *Lò gốm Long Tuyền: Các lò sản xuất men ngọc Long Tuyền được đặt ở phía Nam tỉnh Chiết Giang, bao gồm mười quận và hầu hết các lò được đặt tại Long Tuyền (龙泉), Qingyuan (庆元), Yunhe (云和), và Lisui (丽水). Long Tuyền có khu vực với nhiều lò nhất đặt tại Dayao và Jincun sản xuất đồ sứ Long Tuyền với chất lượng tốt nhất trong các thời đại Tống, Nguyên và Minh. (nguồn: http://www.covattinhhoa.vn)

      “A? Vậy nếu như mà có người trai, chẳng lẽ lấy tên là ‘Long Lưu Điền’? khó nghe?” Ai học khoa nghệ thuật học qua môn “Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc” đều biết, l1q3đ Lưu Điền và Long Tuyền là danh hiệu hai lò gốm em nổi tiếng của triều Tống. Lò gốm Lưu Điền được gọi là “Lò gốm ”, còn lò gốm Long Tuyền được gọi là “Lò gốm em”.

      nương, lại phát thêm nữa rồi. Long Tuyền thầm lau giọt mồ hôi, L1q.Đ bình tĩnh giải thích: “Tôi có người trai, ấy theo họ mẹ, tên Lưu Điền, từ Lưu’ có vần ‘dao’ bên cạnh*.”

      *Mình giải thích chỗ này 1 chút nhé. Từ Lưu 刘và từ dao 刀. Các b nhìn là có thể thấy được vị trí của từ dao nhé ạ ^^

      A… có người đặt tên như vậy ư. Lâm Lung im lặng.

      Khi chuyện thời gian trôi qua nhanh, mặc dù Long Tuyền và Lâm Lung luôn có thể tìm được tiếng chung, nếu tiếp vẫn có thể tiếp tục đề tài, nhưng cách thức họ chuyện với nhau lại hề nhiệt tình. Có lẽ hai người đều cảm thấy đối phương phải là người bạn đời của mình.

      Đúng lúc ấy điện thoại của Long Tuyền vang lên. ra đó chỉ là tiếng chuông báo thức mà thôi, nhưng vẫn giả vờ phải nghe điện thoại nên tới gốc đại thụ rồi quay đầu lại quan sát hai , nghĩ thầm sau khi ra ngoài hai người kia thảo luận về như nào.

      học môn khẩu hình nên có thể đoán được họ gì. l/q-đ Quả nhiên thấy Viên Viện hỏi Lâm Lung có hài lòng với lần xem mắt này hay .

      Lâm Lung trả lời là: “ được. ta quá cao, hơn nữa là dạng người bất cẩu ngôn tiếu lạnh lùng xa cách khiến người khác có cảm giác thân thiện, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thể khinh nhờn.”

      Viên Viện phỉ nhổ: “ phải cậu ghét bỏ chàng lần trước quá thấp sao? Còn cái gì mà quá mềm mại quá ẻo lả. Lần này là chàng thấp bác lại cảm thấy ngoài phạm vi của nhu cầu. là khó hầu hạ!”

      “Mình chỉ cần cao hơn chiều cao trung bình tiêu chuẩn, ai biết được lại cao hơn nhiều như vậy. Cậu cảm thấy lúc mình đứng cạnh ta như diễn vở ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’ sao? ta là vương tử cưỡi hắc mã, mình là chú lùn, công chúa chưa xuất .” Lâm Lung bất đắc dĩ biện giải: “Hơn nữa ba mình , mặc dù chiều cao là khoảng cách, thế nhưng nếu có chênh lệch quá lớn cuộc sống vợ chồng rất có thể cua đồng*…”

      *Cua đồng: đây là từ tiếng lóng bên Trung, có nghĩa chỉ những việc XXOO

      Hơn nữa chiều cao chỉ là trong số những nguyên nhân mà thôi. Lâm Lung lại phân tích cặn kẽ: Long Tuyền giới thiệu chi tiết về bản thân mình. Loại sĩ quan lính đặc chủng này, năm tuyệt đối chỉ có lần nghỉ, họ thể so với thành phần tri thức ngày nghỉ còn có thể nhín thời gian để về nhà. Chỗ ở của họ thường là vùng núi xa xôi, cho phép về thăm người thân cũng có nơi để cho người nhà theo quân, thỉnh thoảng lại biến mất để làm nhiệm vụ bí mật. Người nhà biết ta đâu, làm gì, thậm chí biết ta có an toàn hoặc còn sống hay .

      “Còn biết ta có khuynh hướng bạo lực gia đình hay đấy. Thân thể mình còn bằng ly trà đâu. , nếu là bạn trai của mình mình có thể thử chịu đựng cảm giác tịch mịch, nhưng ta chỉ là đối tượng hẹn hò mà thôi, nên nhất thiết phải đâm đầu vào.” Lâm Lung cúi đầu nghịch cây quạt trong tay, cảm xúc lập tức xuống dốc, nhàng : “Nếu như là lính đó mình đồng ý.”

      Viên Viện vỗ lưng Lâm Lung, cắt đứt mộng ảo của : “Được rồi, đừng nghĩ về ân nhân cứu mạng kiêm mối tình đầu kia nữa. Tên tuổi địa chỉ trường học cái gì cũng biết sao có thể tìm được ta, cũng được mười câu, còn bằng chàng này đâu đấy. Tình cảm thích của cậu chỉ là ảo tưởng mà thôi.”

      ra Lâm Lung cũng biết đây chỉ là ảo tưởng, là giấc mộng đẹp của bản thân mình. Nhưng nhịn được mà so sánh đối tượng hẹn hò với người đàn ông trong trí nhớ. còn nhớ tướng mạo của lính đó nữa rồi, chỉ nhớ rằng tiếng địa phương, dáng người thon dài, quá đen, thời điểm cười vô cùng nghiêm túc, nhưng khi cười lên bên má có lúm đồng tiền, cánh tay bền chắc có lực, bước chân rất nhanh, là người thân thiện mà có thể tin cậy…

      Thôi xong, tại sao lại bắt đầu nhớ đến ta rồi!! Nếu như quên ta chỉ sợ cả đời ai thèm lấy !! Lâm Lung cảm thấy như có đám mây đen bay tới nhàng bao phủ đỉnh đầu mình.

      Mà lúc này Long Tuyền cho rằng cần tiếp tục nhìn nữa. văn nghệ yếu ớt mỏng manh, uyên bác mềm mại, với khôn khéo có băn khoăn của thực tế, đáy lòng vẫn giữ lại vị trí cho người đàn ông. cảm thấy giữa họ cần tiếp tục mối quan hệ này nữa.

      văn nghệ nhiệt tình thương mà lại có suy nghĩ lý tính nhạy cảm nên có tình cảm vừa thấy với đối tượng hẹn hò xa lạ; chắc chắn vì người khác mà bỏ qua cuộc sống thư thích* của mình; vô điều kiện làm quân tẩu chia sẻ chiến công với người chồng. hiếm lạ . Mà mặc dù có hảo cảm với , nhưng thể tiếp nhận nhắn kiều có tính kiên cường độc lập.

      *thư thích: thoải mái, dễ chịu

      vừa suy nghĩ vừa bước trở lại chỗ ngồi, giả bộ tiếc nuối với hai rằng có chuyện cần trước, sau đó nhàng kết thúc lần xem mắt này. Hai người cũng có muốn liên lạc hay , cả ba đều biết đối phương phải thức ăn trong mâm của mình nên cần lằng nhằng lãng phí thời gian nữa.

      -Hết chương 8-

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: thích hám tiền

      Sau khi rời khỏi công viên, Long Tuyền dọc theo phố Tây Ngự tiến thẳng về phía trước, rất nhanh sau đó tới quảng trường Thiên Phủ. d/đ-l31q.đ nhiều năm tới, nơi này còn phồn hoa hơn so với tưởng tượng của . Dù cho là vào giờ làm việc buổi chiều thứ sáu quảng trường vẫn đông đúc người qua lại.

      Nhìn những người đường bên cạnh, nét mặt du khách hoặc vui vẻ hoặc mỉm cười hạnh phúc, những người dân bình thường có cuộc sống êm ả mà phong phú, càng thêm tin chắc những khổ cực và hy sinh mà mình bỏ ra đều đáng giá và có ý nghĩa…

      Sau khi hồi hồn, nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa tới 5 giờ, hẹn gặp có tên Tiếu Nam Nam vào lúc 6h. L/Q,Đ này tốt nghiệp khoa chính quy Đại học Đại Kim. làm việc tại ngân hàng lân cận quảng trường, họ hẹn gặp nhau tại Starbucks, sau khi tan sở ấy bộ tới đây.

      Long Tuyền tìm được cửa hàng đó ở bên cạnh quảng trường. Cửa tiệm lớn, phía trước có bảng hiệu màu xanh lá cây với những dòng chữ tiếng , bên cạnh là MacDonald. nhìn lướt qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất, bên trong có người ăn bánh ngọt, quầy bày dãy cà phê.

      uống loại cà phê tốt với sức khoẻ, cũng thích những chiếc bánh ngọt chỉ ăn hai miếng là xuống bụng, ăn mà như chưa ăn này nên có hứng thú với Starbucks. m3o l.Q=đAnh tìm chỗ ngồi rộng rãi dưới tàng cây trong Thiên Phủ, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ về kế hoạch huấn luyện mà đội trưởng Chu Bái Bì* cầu. Lúc này còn hơn tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

      *Chu Bái Bì: ai còn nhớ ông này k nhỉ, mình giải thích ở chương trước r nhé ^^

      Gần đến thời gian hẹn gặp mặt đứng dậy đến cửa Starbucks rồi gửi tin nhắn đến cho làm quản lý cố vấn tài sản Tiếu Nam Nam, đáng tiếc tin nhắn này lại như đá chìm đáy biển có hồi , gọi điện thoại hỏi chỉ có giọng nữ cao vút nhận máy mình vẫn đường , Long Tuyền vào trước chờ mình.

      Long Tuyền vào quán cà phê, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân viên phục vụ gọi cho mình sinh tố xoài mà phải là ly cà phê rồi tìm vị trí đối diện cửa chính ngồi xuống.

      Đúng vậy, đó chính là kinh ngạc. Còn chưa bước vào tiệm Long Tuyền phát phong cách ăn mặc của mình và khách hàng trong Starbucks hoàn toàn khác nhau. l.q/đ Những người đó đều có bộ dáng lịch của thành phần tri thức tinh , cho dù là quần áo bình thường nhưng cũng là hàng hiệu, người mặc quần nguỵ trang như hình như là khác thường phải.

      Quần áo mặc người cũng phải bộ đồ dùng trong lúc tập huấn, quy định mới nhất cầu quân nhân trong lúc nghỉ phép phải mặc thường phục, vì vậy để dễ dàng hoạt động nên mua chiếc quần nguỵ trang bình thường này trong cửa hàng bán đồ quân đội, L/q.Đ chiếc quần này ngay cả là hàng nhái quân trang cũng được tính, chỉ có cầu duy nhất là chất lượng của chiếc quần này có thể chịu được hành hạ giày vò của mà thôi.

      Quả rất giống cách ăn mặc của dân công.

      Long Tuyền thể thầm đồng ý với cách đánh giá của mẹ mình, nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống. Cà phê bánh ngọt ở trong nước cũng chẳng khác gì với sữa đậu nành bánh tiêu của Trung quốc ở nước ngoài, đâu có gì đặc biệt hơn người, mọi người cần gì giả trang làm bộ như nơi này là cung điện Vec-xây của Pháp, đúng là ăn no có việc gì làm.

      Uống ly nước mất 26 nguyên, hương vị còn được tốt. Long Tuyền vô cùng hoài niệm ly trà hoa cúc vừa rồi chỉ mất 5 nguyên mà còn hạn chế số lần rót.

      Đợi được nửa giờ Tiếu Nam Nam mới khoan thai bước tới. ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đeo túi xách LV, l4q1đ gương mặt tinh xảo, cả người toả ra mùi thơm, bộ dáng giống hệt như trong bức ảnh: mày nhíu, mắt , môi mỏng cùng với chiếc cằm thon nhọn và dáng người xinh đẹp.

      Nếu cách nghiêm chỉnh này xinh đẹp hơn những khác, tướng mạo vóc người cũng tệ, chỉ có điều này quá dồn tâm trí vào cách ăn mặc. ta kẻ mắt dài, đánh phấn mắt dầy, thêm vào đó là lông mi giả. Nhìn từ xa thấy có vẻ như mắt ta rất lớn, l3q6đ nhưng Long Tuyền với thị lực 5.3 tuyệt đối có thể nhìn xuyên thấu qua tượng thấy được bản chất cảm thấy có phần giả dối. thích những có vẻ ngoài sạch tựa thanh thuỷ xuất phù dung như Lâm Lung và chiếc cằm có họ hàng gần với chiếc mũi khoan hơn.

      Khi trả tiền thức ăn cho Tiếu Nam Nam Long Tuyền chú ý tới ánh mắt chút dấu vết nhìn về chiếc quần dân công nguỵ trang của có phần khinh bỉ của ta. Cuối cùng Long Tuyền hiểu vì sao khi cho Lâm Lung và Viên Viện biết phải đến Starbucks ở quảng trường Thiên Phủ hai lại liếc mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười.

      hoàn toàn phải loại người thích vào những nơi như này, nên bọn họ vừa nghe liền có thể đoán rằng chuẩn bị tới đây để xem mắt, L/Q.Đ đại khái cũng dự liệu được bộ đồ này của bị đối tượng hẹn hò tri thức khinh bỉ.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, câu đầu tiên mà Tiếu Nam Nam mở miệng chính là: “ là sĩ quan sao? Tại sao lại mặc quân trang?”

      Long Tuyền im lặng, lát sau mới ung dung trả lời: “Điều 87 trong 'Quy định nội vụ của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc' có : ‘nếu quân nhân ra ngoài phải vì việc công phải mặc thường phục’.”

      “Vậy làm sao tôi có thể biết được là thiếu tá ?” Tiếu Nam Nam nhíu nhíu mày, thanh như làm nũng: “ tại có rất nhiều kẻ lừa gạt.”

      à, chúng ta là được thân thích giới thiệu xem mắt đấy, chuyện này có bao nhiêu kẻ lừa gạt thừa dịp nhảy vào? l.q/đ Kẻ lừa gạt mặc thân giả quân trang ư?? Hơn nữa tôi lớn lên rất giống kẻ lừa gạt sao? có tên Lâm Lung còn ghét bỏ tôi quá nghiêm túc lạnh lùng đấy… Long Tuyền có bình tĩnh trả lời nên lấy chứng nhận sĩ quan có hơi rách nát từ trong túi quần đưa cho ta.

      Ngón tay nhắn với những chiếc móng được tô vẽ hoa văn lật qua lật lại hai lần chứng nhận sĩ quan của Long Tuyền, sau đó lại nghi ngờ : “Tại sao phòng ban của lại chỉ có hàng chữ số?? có tên cụ thể, như là thuộc phân khu gì đại đội nào…”

      “Cái đó là số hiệu, vì là điều cơ mật nên thể với người ngoài.”

      ra nghi ngờ ta vẫn nghi ngờ. Haizz, trước khi xem mắt tại sao tìm hiểu chút kiến thức cơ bản về chuyện này baidu*. thầm nghĩ: l(q0đ may trong ngày liên tục gặp phải hai đối tượng hỏi những vấn đề có dinh dưỡng, nếu muốn điên lên mất.

      *baidu: trang mạng như google

      “À…” Nét mặt Tiếu Nam Nam vẫn là vẻ nửa tin nửa ngờ. ta trả chứng nhận sĩ quan lại cho Long Tuyền rồi ưu nhã uống ngụm cà phê, ăn miếng bánh ngọt rồi lại tiếp tục hỏi: “Vậy lương tháng của là bao nhiêu? Có thể vạn ?”

      thể.”

      “Tại sao lại như vậy!! phải quân nhân cũng được tăng lương sao?” kinh ngạc, vì nghe sĩ quan có nhiều tiền nên mới đồng ý, L/Q-Đ ta còn là thiếu tá đấy, vậy mà tiền lương được vạn ư?!!

      “Việc tăng lương cũng phải bước lên trời, phải làm việc đến nơi đến chốn.” Giọng của Long Tuyền bĩnh tĩnh chút cảm xúc, môi mím chặt lại.

      “Vậy có xe ? Có nhà của mình ? Tiền gửi trong ngân hàng là bao nhiêu? Có được 20 vạn ?” Tiếu Nam Nam tiếp tục đặt câu hỏi, thấy Long Tuyền lần lượt lắc đầu thầm khinh bỉ trong lòng.

      ta nghĩ thầm: vậy còn bằng chàng mở nhà ăn lần trước tôi xem mắt, có xe có tiền có phòng, đáng tiếc thân mình hơi béo, dáng người cũng lùn chứ dương cương đẹp trai như . Thôi, dù ta có nghèo nhưng nếu trong nhà có tiền cũng tệ lắm. quản lý cố vấn tài sản xinh đẹp làm trong ngân hàng tiếp tục hỏi: “Vậy gia đình có mấy căn nhà?”

      dư.” Quả dư, ba căn hộ cho thuê, còn có căn sắp giao cho chủ thuê.

      Nghe trước mắt ngừng đặt câu hỏi, mà những câu hỏi này hầu như thoát ly vấn đề tiền bạc. l.q,đ Long Tuyền bắt đầu cảm thấy may mắn vì này là thân thích của mẹ giới thiệu. Dựa theo nguyên tắc cẩn thận của nhân viên tài vụ nên mẹ cho người giới thiệu trước với ta rằng nếu như kết hôn trong nhà giao cho hai căn nhà và chiếc xe.

      Nếu như từ trước rất có thể vấn đề giờ của ta là diện tích của ngôi nhà là bao nhiêu?? Là nhà trọ có thang máy hay biệt thự? Xe của hãng nào, Alto Jetta hay Mercedes-Benz? Có mua được Lamborghini ?

      “Vậy khi kết hôn gia đình có thể mua được nhà ?” Tiếu Nam Nam ngừng nỗ lực muốn dò xét gia sản của Long Tuyền.

      Có mua được hay đều có quan hệ với . Long Tuyền muốn tiếp tục lãng phí thời gian cho những câu hỏi có ý nghĩa của ta nữa nên lạnh nhạt hỏi: “ muốn gả cho người hay muốn gả cho nhà và tiền?”

      Tiếu Nam Nam đột ngột bị hỏi ngược lại vấn đề này ngẩn người, lát sau mới phản ứng được rằng chàng trước mắt này ám chỉ hám giàu, vì vậy cực kỳ khó chịu trả lời: “ quan tâm tôi muốn gả cho cái gì làm gì!! có tiền còn xem mắt!! Tốt nhất trở về ổ bộ đội của , nhìn cách ăn mặc của kìa, ngồi chung cũng ngại mất mặt.”

      Long Tuyền bình tĩnh nhìn ta cái, chậm rãi : “Ba tôi là giáo sư về hưu của các . Ông ấy số tiền dư đuổi kịp lạm phát, còn bằng đầu tư. Tiền của tôi nếu thị trường chứng khoán cũng là giao dịch ngoại hối, hoặc là đường đầu tư chứng khoán. Tiền gửi ngân hàng có nhưng tiền bạc để đầu tư lại ít. phải làm quản lý cố vấn tài sản sao?? Đây hẳn là trong những nghiệp vụ thông thường của các chứ?? Ngồi chung với tôi ngại mất mặt thầy giáo , nhưng tôi có cảm giác như vất luôn thân thể của ba tôi đấy. Có khi ông ấy từng dạy đấy chứ.”

      Tôi là nhân viên văn phòng, hoặc ngồi trong Starbucks, hoặc là đường đến Starbucks. Câu chua xót này là do Lâm Lung đọc cho nghe khi biết muốn Starbucks. Lúc chuyện nụ cười vô cùng rực rỡ. Câu này nghe có vẻ như là trào phúng, tại bị sử dụng có vẻ như hiệu quả tương đối tốt.

      Nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Tiếu Nam Nam, Long Tuyền đột nhiên cảm thấy trong số thời điểm vô cùng tà ác khi bắt nạt . Nhưng sau khi bắt nạt tâm tình lại rất tốt, ha ha ha. yên lặng đứng dậy, sau đó nhân lúc Tiếu Nam Nam chưa kịp phản ứng lại mắng mình nhanh chân rời khỏi trường phạm tội.

      Thời điểm về đến nhà vừa lúc qua thời gian cơm tối. Vừa vào cửa Long mẹ nhiệt tình hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai. Sau khi biết được hai trận chiến đều thất bại vô cùng vui nấu nồi cơm ngoài định mức và món ăn cho , rồi trở lại phòng ăn bắt đầu quở trách con trai mình.

      "Con xem rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả? đến có việc làm kia, vốn dĩ ta cũng chỉ là ứng viên bổ sung, có được hay cũng quan trọng. Nhưng làm ở ngân hàng lại rất tốt, là học sinh trước kia của ba con…” Mẹ Long muốn quảng cáo rùm beng Tiếu Nam Nam có bao nhiêu xuất sắc lại bị ba Long ngắt lời.

      Ông phản bác lại: “Bà đừng có bừa, tôi biết từng dạy ta hay chưa. Mỗi lần lên lớp cũng là hơn trăm người, ai mà nhớ được học sinh tính là ưu tú chứ.”

      Long Tuyền cười trộm lại bị mẹ gõ đũa lên đầu. Dĩ nhiên với phản ứng của chiếc đũa có sao có thể gõ đến đầu được. Nhưng vì để cho mẹ bớt cơn tức giận nên đành phải ngoan ngoãn để cho bà gõ.

      uất ức biện giải cho mình: “Cái ngân hàng đó là kẻ hám tiền, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu! ta ghét bỏ con nghèo, tiền lương và tiền gửi ngân hàng cũng quá ít. Còn chưa kịp đến phòng ốc, tài sản với tính chất của công việc ta đứng dậy rời rồi…” Ở trong bộ đội được khoảng thời gian dài nên tất nhiên học được cách dối mà ảnh hưởng đến toàn cục. Vì vậy chỉ nửa với người trong nhà, vừa trái với lương tâm vừa bị trách mắng.

      “Làm việc ở ngân hàng nên có thể là thích tiền…” Tâm tình mẹ Long có hơi suy sụp, nhưng vẫn cường thế : “Vậy buổi gặp ngày mai con phải biểu tốt cho mẹ!!”

      Long Tuyền gật đầu đáp ứng. Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa tối liền lấy công cụ và thiết bị mới mua lúc sáng khi vào trong thành ra bắt đầu lắp đặt hệ thống bảo vệ trong nhà.

      Long Tuyền học bốn năm khoa tự động hoá nên rất tinh thông khoa học kỹ thuật, kỹ thuật điện tử, máy vi tính và xử lý tin tức kỹ thuật, dĩ nhiên đến việc tiện tay làm hệ thống bảo vệ đơn giản này. Vì vậy vừa lắp đặt, trong miệng còn ngừng giọng ngâm nga ca khúc.

      Đó là ca khúc mà mọi người trong căn cứ thường hát: “…Quân đội là đoá hoa màu xanh, đồng đội thân ái cần nhớ nhà, cần nhớ mẹ… Quân doanh của chúng ta là ngôi nhà, mẹ cần nhớ thương… Quê nhà có tốt, tôi thường xuyên mơ thấy em. Đàn ông trong quân đội cũng có tình, tôi nguyện cùng em đến chân trời góc bể, nhưng vì gánh vác trách nhiệm nặng nề nên thể làm gì khác hơn là đặt tình xuống…”

      Đúng vậy, chỉ có thể đặt tình xuống, có hay là điều quá hư ảo. Mặc dù mọi người ai cũng có đôi mắt đôi chân, hai lỗ mũi cái miệng, đều là người sống sờ sờ như nhau. sao có thể có tình, cầu kén vợ kén chồng. Nhưng là nổi, tình là thứ còn xa xỉ hơn cả tiền.

      Long Tuyền cảm thấy tiêu chuẩn chọn vợ của mình hạ thấp đến mức chỉ cần đối phương nguyện ý chấp nhận vô điều kiện là được. Trình độ học vấn và diện mạo chỉ cần bình thường, dĩ nhiên điều chủ yếu là cần phải qua được cửa ải nhân phẩm. Nếu giống như Tiếu Nam Nam hám tiền quả vô phúc hưởng thụ.

      Ai biết được rằng hôm nay ta có vì chiếc BMW mà quen biết người đàn ông, hôm sau lại vì chiếc Rolls-Royce mà lao vào vòng ôm của người đàn ông khác hay ?

      Xem mắt với mục đích kết hôn ắt thế thiếu được việc xem xét điều kiện, nếu phải là xem mắt. Long Tuyền biết điều này, đằng trai nhất định phải có cơ sở kinh tế, nhưng nếu quá mức coi trọng vật chất quả là được. khi ta tham lam mở cái miệng to ra ai có thể lấp đầy được cái động dục vọng đáy này, trừ phi mở xưởng in ấn tiền mặt.

      tin rằng tiền thể làm tiêu chuẩn để nhận định mọi thứ, thế giới này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn. Ví dụ như…

      Tín ngưỡng!!

      Vào lúc hoàng hôn sau khi Long Tuyền , Viên Viện và Lâm Lung ngồi uống trà thêm lát rồi gọi điện thoại hẹn hai người bạn khác cầu Thông Cẩm ăn thịt xiên. Đó là loại 0.25 nguyên xiên, là thức ăn chay hoặc mặn được đặt trong nồi nấu chín rồi sử dụng cây tăm trúc để ăn.

      Thức ăn ngon miệng luôn ở sâu trong những ngõ , người thường thể nghĩ ra việc tìm thức ăn ngon trong những góc này. Cái này gọi là mùi rượu sợ ngõ hẻm sâu, tiệm ăn nho chưa chắc bại bởi khách sạn năm sao cao cấp.

      Cửa hàng thịt xiên ở cầu Thông Cẩm có tên tiệm và vỉa hè, chỉ có khách quen mới có thể tìm được đường vào. Nhưng mùi vị thức ăn ở đây vô cùng ngon, được hoàn mỹ chính là hoàn cảnh hơi kém, trời mùa hè có rất nhiều muỗi.

      Lâm Lung lại lấy bình xịt muỗi ra xịt khắp bốn phía. Viên Viện cười nhạo : “Cậu còn xịt thuốc muỗi à? Buổi chiều khi cậu xịt thuốc muỗi trước mặt lính kia mình thấy ta cau mày, chắc chắn là ghét bỏ cậu yếu ớt!”

      “Ai thèm quan tâm đến ta, mình còn ghét bỏ ta tục tằng đấy!” Lâm Lung bĩu môi cười tiếng.

      “Cái gì mà lính?!” Quyên Từ vừa nghe liền kích động, ngọn lửa bát quái nhất thời cháy hừng hực: “Là xem mắt sao? Có phù hợp ?”

      Ừm! Lâm Lung và Viên Viện cùng gật đầu.

      Tiểu Bình lấy thức ăn từ giá xuống, nghe vậy cũng lại gần tò mò hỏi: “Hả? Có chuyện xưa đau lòng gì ư? Mau cho mọi người nghe chút.”

      “…” Lâm Lung im lặng rơi mồ hôi.

      Hai người vừa ăn thịt xiên vừa kể lại buổi xem mắt, đại khái về việc giới thiệu buổi chiều. Hai người bạn của cảm thấy vô cùng mất mát, rối rít lần sau nếu lại gặp đối tượng hẹn hò đáng giá vây xem như vậy nhất định phải nhanh chóng thông báo cho họ để họ tới thực địa khảo sát. những vậy còn oán hận cái gì mà chụp lấy hai tấm hình.

      Lâm Lung lắc đầu tiếc nuối : “Sao có thể chụp ảnh? Nhìn bộ dáng của ta hình như việc giữ bảo mật là vô cùng cao. Nếu như chụp ảnh chừng còn phải rút thẻ nhớ điện thoại ra giao cho ta đấy!”

      “Vậy cậu vẽ cho chúng mình xem . Coi như có miếng thịt cũng phải được ngụm canh chứ.” Quyên Tử nhếch miệng cười tiếng, mắt to loé sáng.

      Lâm Lung gật đầu đồng ý ngày mai vẽ mấy tờ kí hoạ, sau đó viết thêm nhật ký xem mắt rồi đăng lên blog.

      vốn học khoa thiết kế thời trang nên kí hoạ là sở trường, chỉ cần vài nét bút đơn giản là có thể phác hoạ ra hình dáng người. Sửa thêm chút nữa thần thái tướng mạo có thể giống đến tám chín phần, cũng mất bao nhiêu thời gian.

      Kết quả là nàng Lâm Lung thậm chí đợi được đến ngày tiếp theo, ngay buổi tối hôm đón sau khi về nhà nhịn được kích động liền kí hoạ ra mười bức toàn chân dung của Long Tuyền. Đây là người đàn ông có vóc dáng đẹp nhất, khí chất vô cùng tốt mà gặp trong vài năm gần đây. Nếu vẽ ra quả là lãng phí thành quả lao động khổ cực của Nữ Oa nương nương.

      -Hết chương 9-
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :