Chương 23.3:
Quả nhiên núi Thanh Thành nằm về phía Tây Nam của thành phố Đô Giang. Từ thời cổ đại có vẻ đẹp “Thanh Thành thiên hạ u”*, nó được chia làm hai bộ phận là phía trước núi và phía sau núi. Phía trước núi có điện thờ của đạo sĩ hương khói dầy đặc, nồng đậm sắc thái nhân văn lịch sử; phía sau núi là núi non xanh biếc nước chảy róc rách, thể được hết ý nghĩa của từ “yên tĩnh”.
*Thanh Thành thiên hạ u: khí của Thanh Thành trầm tĩnh, vắng lặng.
Lâm Lung qua Sơn Đô chỉ lần, hẹn Long Tuyền du sơn hoàn toàn là có “dụng ý khác”, chính là tìm cơ hội ở chung khảo sát mà thôi. Long thiếu lại càng sao cả, thân là người tiếp khách cảm thấy nơi nào cũng khác biệt.
“Được rồi, so với danh thắng đạo giáo em thích tự nhiên thanh u chất phác hơn. Vậy nên đến phía sau núi , thích hợp vẽ tranh.” Lâm Lung nghiêng người xách túi đựng bút vẽ và máy chụp ảnh, l-q/d vác cây giá vẽ màu xanh bộ đội lên, cười với Long Tuyền: “Vé vào cửa phía sau núi rẻ, tối nay chúng ta có thể ở lại trại Bạch Vân… ở giữa sườn núi, từ sáng đến tối ngày mai chúng ta trấn cổ Thái An, như thế nào?”
“Ừ, em quyết định lộ trình, mua vé xe.” Long Tuyền rất thức thời xách ba lô du lịch của nương Lâm Lung lên chuẩn bị mua vé tại trung tâm vận chuyển hành khách.
“Em quyết định? Vậy được, ngay cả đường lớn em cũng phân phương hướng, như vậy nhất định lạc đường ở trong núi mất.” Lâm Lung xong, dứt khoát nhét bản đồ cảnh khu* và thành phố Giang Đô vào tay Long Tuyền: “Nhìn bản đồ tìm đường , em với . Dù sao cũng ở núi Thanh Thành hai tối, ngày 12 trở về thành phố, em muốn Công Viên Đôi và núi Ngọc Luỹ, mèo l1q4d sau đó ngày 14 Hồng Khẩu, trở về Thành Đô trong ngày, sắp xếp chút lại xuất phát Tây Tạng, có được ?”
*Cảnh khu: khu vực cảnh đẹp được phân biệt với xung quanh.
“Được.” Long Tuyền dứt khoát đáp môt chữ.
ra muốn gần đây Tây Tạng được yên ổn, đề nghị cần lao vào nguy hiểm. Nhưng thời gian trước Lâm Lung vẫn nhắc tới việc bản thân rất muốn Tây Tạng, lại sợ bản thân xuất phản ứng nơi cao nguyên nghiêm trọng, sợ vào thời khắc nguy cấp có người đáng tin có thể đưa vào bệnh viện ngay lập tức. l,q.d Hơn nữa rất muốn du lịch tại số địa điểm lớn tại khu tự trị này, nhưng sợ gặp phải nguy hiểm tại vùng sâu vùng xa nên vẫn do dự quyết, nên lần này có thể dựa vào Long Tuyền để có thể thể nghiệm phong tình Tây Tạng chính gốc.
câu như vậy bác bỏ ý tưởng khuyên nhủ thay thế địa điểm khác của Long Tuyền. muốn phụ tin cậy của Lâm Lung, muốn thấy ánh mắt thất vọng của . Hơn nữa cho dù dưới bất kỳ tình huống nào cũng có năng lực bảo vệ tốt.
Ba giờ chiều, hai người thuận lợi đến cảnh khu, sau đó xuyên qua trấn cổ Thái An đến suối nước ở phía bên phải. Bước chậm giữa núi rừng, hít thở khí trong lành, nhìn suối nước với lớp lớp sóng bạc ở bên trái con đường, l/q\d Lâm Lung vô cùng hưng phấn chụp ảnh thác nước. Thậm chí vào lúc hứng chơi lên đến đỉnh điểm, nhờ Long Tuyền giúp mình lên khe suối trong núi, đến tảng đá lớn chỗ nước cạn để vẽ lại phong cảnh khác biệt này.
“ phát dường như trong con người em có tinh thần dũng cảm mạo hiểm, nhưng lại bị lý trí và quan niệm an toàn đè ép xuống. Vì vậy thỉnh thoảng em rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại rất… can đảm.” l-q6d Long Tuyền nhìn Lâm Lung ngồi tảng đá lớn đặt giá vẽ, dùng bút Mark và màu sắc sặc sỡ để kí hoạ lại phong cảnh, tổng kết suy đoán của mình.
“Vâng, cũng có người bạn như vậy. Em sinh vào tháng 12, là cung Nhân Mã, tinh thần tự do, l/q,d lạc quan sáng sủa, đầy tính khám phá.” Lâm Lung ngồi đối diện chếch với thác nước, cười nhận xét về bản thân mình, còn vẽ tranh cần nửa giờ để chờ lát.
vừa chuyện đồng thời quay đầu nhìn lại phát Long Tuyền nhàn nhã ngồi hòn đá bên dòng suối, sau đó lấy cây tiêu màu bạc mà tặng từ trong ba lô ra.
“ mang theo tiêu ư?” Lâm Lung kinh ngạc khẽ nhếch môi lên, cũng mang theo cây tiêu mà tặng !
“Ừm…” Long Tuyền đáp tiếng, sau đó dò hỏi: “Muốn nghe bài gì?”
Lâm Lung trả lời chút do dự: “Cao Sơn Lưu Thuỷ.”
Bài hát này thích hợp với đàn tranh hơn, nhưng tiêu cũng tệ. muốn nghe thử xem Long Tuyền thổi như nào. Khúc nhạc “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu” lần trước rất đơn giản nên thể thấy được kỹ năng. Hôm nay trong hoàn cảnh thích hợp, sẵn có núi cao lại có nước chảy càng cần phải xem có phải tri hay .
Long Tuyền khẽ cười tiếng, sau đó đặt lỗ thổi vào ngay giữa môi dưới. Nhất thời tiếng tiêu uyển chuyển thanh u và tiếng nước ào ào hoà vào nhau, bắt đầu vang vọng trong núi, nương theo gió núi êm ái mang theo mùi hương cây cỏ ập vào mặt, như khúc nhạc tiên có thể gột rửa linh hồn người nghe.
Lâm Lung vẽ tranh trong khúc nhạc này có cảm giác như tinh thần mình càng thêm sảng khoái, linh cảm dồi dào, hạ bút vẽ như được thần trợ giúp, rất là tận hứng.
Lúc này chính là ngày chủ nhật, lại là mùa du lịch nên sau lưng Long Tuyền ít khách du lịch qua, có nhiều người thấy Lâm Lung ngồi xếp bằng tảng đá trong dòng suối vẽ tranh trong tiếng tiêu tự giác hạ thấp tiếng cười, rón rén nhìn trong chốc lát rồi lặng lẽ rời , giống như đành lòng phá hỏng cảnh tượng ý hoạ tình thơ* này.
*Ý hoạ tình thơ: lãng mạn, như trong tranh trong thơ.
Cũng có người lấy máy ảnh ra, chưa được đồng ý bất lịch “tách tách” chụp hai tấm. Long Tuyền cảm thấy may mắn vì bản thân đội mũ cao bồi rộng rãi nên chỉ cần kéo thấp vành nón là có thể che hơn nửa gương mặt, hơi tránh chút là có thể mọi đại cát.
Hai người cứ như vậy đường vừa vừa nghỉ, chậm rãi bước lên bậc thang. Theo
thứ tự du lãm mỏm núi đá Thanh Phong, ̀nh Điệp Phong, đầm Lạc Nhạn, sau đó vào lúc hoàng hôn thì qua một cây cầu dài trăm mét được trải tấm gỗ, ngược dòng với hai hàng cây bên bờ hồ Thúy Ánh.
Đây là một cảnh đẹp vô cùng nổi tiếng ở giữa sườn phía sau núi Thanh Thành. Một hồ nước lớn nhỏ nằm giữa dãy núi, tĩnh mịch thanh u.
“Có phải nước này được sạch hay ? giống như trong giới thiệu có màu xanh ngọc, bị ô nhiễm rồi ư?” Lâm Lung ngồi thuyền nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tiếc nuối cảm thán.
Người chèo thuyền phủ nhận, nói vài ngày trước thì nước vẫn rất sạch, hai ngày gần đây mới vẩn đục.
“Có lẽ chịu ảnh hưởng của thời tiết thay đổi, hoặc bởi vì sắc trời đã tối nên nhìn rõ.” Long Tuyền suy đoán, lại dẫn Lâm Lung tới một thôn nhỏ cách hồ xa, ở nhờ hai gian phòng trong một nhà nông chất phác cạnh dòng suối, sau đó cười vui vẻ ăn bữa tối phong phú có hương vị thôn núi.
Vào đêm, hai người lại quay trở lại hồ Thúy Ánh để dạo. Ngồi trong ̀nh dưới bầu trời trăng sáng sao thưa, đối mặt với mặt hồ phẳng lặng như gương, cả hai cùng lấy tiêu của mình ra bắt đầu thanh thản thổi tiếng côn trùng kêu vang và hương cỏ dại.
Lần hợp tấu này hoàn toàn phù hợp ý nguyện, cho dù nương Lâm Lung thổi như thế nào cũng theo kịp tiết tấu và nhạc điệu của Long Tuyền, chỉ cần nghe đã thấy một người là cao thủ, một người là mới học.
“ thổi nữa, một mình thổi ! Ôi, quá mất mặt, quá mất mặt…” Lâm Lung thở dài một tiếng, tiếc nuối cất tiêu .
“Xem chừng em đánh đàn thích hợp hơn.” Long Tuyền mỉm cười nói, lại chỉ điểm: “Thật ra thì việc khống chế tiết tấu phải vấn đề, nhưng khi lấy hơi thì lại tốt lắm, lúc ấy em sẽ tự giác dừng lại một chút.”
“Ừm! Vấn đề này thể giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn, em vẫn nên học từ từ thôi.” Lâm Lung gật đầu một cái, quyết ̣nh về nhà sẽ tiếp tục khổ luyện.
Long Tuyền nói nữa, chỉ chậm rãi thổi khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”.
Lâm Lung ngồi cạnh , cầm trong tay một cây hoa biết tên khẽ nhịp, sau đó nương theo nhạc khẽ ngâm bài thơ Đường “Xuân giang hoa nguyệt dạ”: “Xuân giang triều thủy liêu hải bình, Hải thượng minh nguyệt ̣ng triều sinh. Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh… Thử thời tương vọng bất tương văn, Nguyệt trục nguyệt hoa lưu chiếu quân… Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, Khả liên xuân bán bất hoàn gia…”
*Đây là những câu thơ trong bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của tác giả Tương Nhược Hư. Dịch thơ: Sông xuân triều dậy mặt biển bằng, biển trăng cùng triều nước dâng. Dờn dợn vời theo muôn dặm sóng, Sông xuân đâu chẳng sáng ngời trăng… Chừ đây cùng ngóng, bẵng tăm hơi; Mong quyến theo trăng đến rọi người… Đêm qua thanh vắng mộng hoa rơi, Nhà chửa về, xuân quá nửa rồi!
Một khúc tiêu với tiết tấu chậm, đau mà thương kết thúc, hai người cũng yên tĩnh nói. Lát sau Lâm Lung thở dài: “Thật dễ nghe. Nước gợn nhộn nhạo, trong đêm xuân cùng với sầu triền miên ly buồn biệt hận.”
thanh tiếng tiêu vốn ̀u hiu, lại thổi vào lúc nửa đêm trong núi rừng vắng lặng, khiến câu thơ càng thêm rõ ý hơn – cảnh đẹp Xuân Giang tràng ngập suy nghĩ nỗi buồn biệt ly của người tha hương.
Bầu trời rộng lớn, cả vùng đất yên tĩnh, tin tức khó lưu thông, hoa yên lặng rơi vào đầm nước, cảnh xuân trở nên xưa cũ, người nơi xa, tình cảnh này càng khiến lòng người ngây ngất nhưng lại tràn ngập sầu tư.
“Người phụ nữ trong Minh Nguyệt Lâu nhớ nhung người chồng phiêu bạt xa hương…” Lâm Lung nhỏ giọng nỉ non, đồng thời có thâm ý nhìn Long Tuyền một cái, nghĩ thầm: nếu thật sự lưu tới hoặc kết hôn với , vậy đại khái cuộc sống trong tương lai thật sự có hơi bi thảm.
Mặc dù ánh trăng khá mông lung, nhưng Long Tuyền với tai thính mắt tinh giác quan nhạy bén vẫn có thể nhận thấy tầm mắt rõ hàm nghĩa của gái bên cạnh, thầm mắng mình ăn no có việc gì làm thổi bài tiêu này. Thật con mẹ nó ngột ngạt!
Trong lúc đồng chí Trung tá biết làm sao, biết nên đáp trả lại câu cảm thán của Lâm Lung như thế nào thì bỗng thấy bên chân xuất hiện loại động vật nguy hiểm, nên vội nhắc nhở: “Đừng động, có rắn!”
“A!!!” Lâm Lung thét lên một tiếng kinh hãi, mặc dù nghe lời nhảy dựng lên nhưng cũng nhắm chặt hai mắt đồng thời vươn tay trái níu chặt tay áo Tshirt của Long Tuyền theo bản năng.
“Đừng sợ, rắn này có độc. Em buông tay trước đã, nếu thể bắt nó.” Long Tuyền dở khóc dở cười, sau đó tay trái cầm tiêu, dùng nó làm công cụ phòng ngự tạm thời đẩy con rắn nhỏ ra, rồi chiếc choàng áo khoác rằn ri của mình lên vai Lâm Lung, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi, đêm đã khuya, an toàn.”
“Vâng.” gật đầu một cái lôi kéo vạt áo Long Tuyền, theo phía sau .
Có con rắn nhỏ đến thăm rừng núi yên tĩnh khiến Lâm Lung có hơi sợ hãi. Một làn gió núi thổi qua khiến lá cây vang lên xào xạc, giờ mới có thể chân thật thể nghiệm sự “yên tĩnh” ở núi Thanh Thành, “u” trong “Thiến Nữ U Hồn”.
đoạn đường trở về thỉnh thoảng có con cóc hoặc côn trùng nhỏ biết tên nhảy qua chân Lâm Lung khiến da đầu tê dại từng hồi, chỉ vì bận tâm hình tượng nên mới ́ nén kinh sợ thét lên chói tai. Khi trong bụi cây một lần nữa xuất hiện cái gì đó chuyển động tựa như con rắn thì rốt cuộc cũng khống chế được sự sợ hãi của mình, tựa như gấu Koala bám vào cánh tay Long Tuyền.
“ sao, đừng sợ, cách xa như vậy cắn được em.” Long Tuyền cười an ủi, khuyên Lâm Lung vẫn bất động tại chỗ tiếp tục .
“Em sợ dẫm lên cái gì đó nên dẫm phải!” Lâm Lung lắc đầu một cái, vẫn chịu tiếp tục leo núi.
“Vậy… cõng em?” Long Tuyền đề nghị.
Cõng? Lâm Lung bắt đầu tưởng tượng, trong đầu nhất thời xuất hiện hình ảnh lồng ngực mình kề sát vào lưng , bắp đùi mình giắt bên người được cánh tay có lực kia nâng lên.
“ được.” Lâm Lung lắc đầu như trống bỏi. Tư thế này… So với bế kiểu công chúa còn thân mật hơn! Ngực hoàn toàn dán vào lưng đấy, sao có thể được!
Nhìn thấy dáng vẻ khó khăn của Lâm Lung, Long Tuyền lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của , do dự nói: “Bế cũng được, nhưng ít nhất cũng phải để một tay được trống, ngộ nhỡ có cái gì thì còn kịp thời phản ứng.”
Hai người liếc nhau một cái, sau đó tìm được một phương pháp. Long Tuyền dùng cánh tay trái nâng Lâm Lung lên như ôm một đứa trẻ để ngồi ổn ̣nh trong khuỷu tay mình, tay phải thì tiếp tục cầm tiêu đảm nhận công việc côn sắt mở đường.
Phương pháp này nếu là người bình thường thì hoàn toàn thể làm được. Đây cũng là nhờ dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhưng của Lâm Lung và lực cánh tay hơn người của đồng chí Long Tuyền.
Người đẹp trong ngực, Long Tuyền mừng thầm, tính toán liệu đây có phải hùng cứu mỹ nhân hay ? Nghĩ vậy cũng cần ́ ý làm thuyền lật ở Hồng Khẩu rồi. Tận đáy lòng vô cùng cảm kích côn trùng, rắn ở núi Thanh Thành, sau đó lại nghi ngờ. Theo lý thuyết thì rắn thể xuất hiện tại nơi ngắm cảnh được, vật mà mới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện tận hai con…
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?
- Hết chương 23.3 -
Last edited by a moderator: 19/6/15
Tuyết Liên và kim tuyền thích bài này.