1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Typer : Thanh Mạn

      “Hằng Tu...” Ninh Hy Diệp khẽ gọi. chờ y đáp lời, đôi môi áp lên môi y.

      Hàm răng chỉ chống đỡ cách bất lực liền chịu thua đối phương, đầu lưỡi nóng bỏng thâm nhập, thỏa sức vờn đuổi trong khoang miệng. Lục Hằng Tu định lùi lại nhưng bị Ninh Hy Diệp ôm choàng, ghì y tựa vào cây cột lớn nơi hành lang, chẳng đường nào thoát. Ninh Hy Diệp càng lúc càng ghì chặt, lưỡi quấn riết rời, còn cố ý ngậm lấy đầu lưỡi bắt y phải đáp lại. Khó khăn lắm vòng tay mới buông lơi, đầu lưỡi lại tiến vào, nụ hôn càng sâu hơn.

      “Buông ra...” Giữa ban ngày ban mặt quấy lấy nhau như thế này, Lục Hằng Tu xấu hổ quá, chỉ muốn tìm khe nứt dưới đất để chui xuống.

      “Hà...” Ninh Hy Diệp khẽ cười, hai đầu lưỡi rời nhau ra chỉ trong khoảnh khắc rồi lại dính lấy nhau.

      Luc hôn mải miết, tay cũng chịu yên, Ninh Hy Diệp lần vào trong thắt lưng của Lục Hằng Tu. Nằm gọn trong vòng tay , y cố lẩn tránh kiều gì cũng vô ích, những đụng chạm vô tình lại khiến ham muốn của Ninh Hy Diệp càng lúc càng như bốc lửa, đầu lưỡi trượt xuống cổ, nới rộng cổ áo của y, khẽ cắn vào da thịt nơi xương quai, khiến y rùng mình, toàn thân mềm nhũn tựa vào cây cột sau lưng, mặc cho thỏa lòng muốn làm gì làm.

      Ninh Hy Diệp tay đỡ hông Lục Hằng Tu, tay kia nâng cằm y, nhìn vào đôi mắt vừa thẹn vừa giận ngân ngấn nước, khẽ chạm vào đôi môi mím chặt của y, ngay cả tiếng cười cũng hơi khàn đục, “Yên tâm, có ai đâu. Trẫm bảo bọn họ đứng hầu ngoài cửa cung, nghe thấy gì đâu. Trẫm muốn nghe giọng của Tiểu Tu.”

      rồi lại cúi đầu, cách lớp áo mỏng manh, khẽ cắn lên điểm nhô nho ngực Lục Hằng Tu. Đầu lưỡi lướt quanh, răng mơn man, mút mát, chỉ lát sau nơi ấy thấm ướt, dưới lớp áo tơ trắng hai điểm hồng tươi. Trong mắt Ninh Hy Diệp đây chẳng khác gì nửa cự tuyệt nửa mời gọi, thể dằn lòng, bèn ghé đến dùng cả tay lẫn miệng mơn man. Cách làn áo, cảm giác lúc mơ hồ khi rệt, Lục Hằng Tu dù gắng sức mím môi nhưng vẫn chống đỡ nổi những làn sóng đê mê dâng trào. “Ôi...” Sau tiếng rên khe khẽ, ngượng ngùng e thẹn gì cũng thể nghĩ đến nữa.

      Lửa tình nóng bỏng, đúng lúc hai tay Ninh Hy Diệp định cởi áo Lục Hằng Tu giọng eo éo của Linh công công bỗng vọng vào, “Thái hậu giá lâm!”

      thanh the thé ấy khiến Lục Hằng Tu giật mình đánh thót, vội đẩy Ninh Hy Diệp ra rồi nấp vào thư phòng.

      Cả đám người lao xao tháp tùng thái hậu vào sân, lại bê đến lô các cuộn tranh. May sao thái hậu vào thư phòng, chỉ ngồi xuống ghế nơi hành lang, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt. Chủ yếu là những việc như, hoàng nhi là vua nước, làm việc gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo, chớ nên lúc này lúc khác, chẳng đâu ra đâu như đứa trẻ con; phải chịu khó nghe lời các vị đại nhân, họ là trưởng bối, là các bề tôi tài giỏi mà tiến đế để lại cho con, cần phải cho họ cơ hội bày tỏ ý kiến...

      Ninh Hy Diệp xị mặt nén mình ngồi nghe, nhưng mắt nhìn trộm vào cánh cửa thư phòng, cố kìm nén tình cảm dâng trào trong lòng.

      Thái hậu vẫn phát giác điều gì, hào hứng việc lựa chọn hoàng hậu, rằng đây đều là những giai nhân của các đại thần quý tộc, đều được chọn kỹ càng, dung mạo xinh đẹp, nhân phẩm đoan trang, gia thế cao quý. Con trai lớn rồi phải thành gia lập thất, có con cháu giang sơn mới ổn định, nếu ai gia sau này làm sao gặp tiên đế và liệt tổ liệt tông cho được...

      Khổ sở nghe bà hết, thái hậu đứng dậy nhưng vẫn chưa mà tiếp tục dặn dò rằng nhất định phải xem những bức tranh này. Thế rồi lại lặp lại mấy lời dạy bảo hoàng nhi là vua nước, phải suy nghĩ thấu đáo mọi bề, lượt từ đầu đến cuối rồi mới khởi giá rời .

      Thái hậu vừa ra đến cửa cung, Ninh Hy Diệp chạy ngay vào thư phòng kéo Lục Hằng Tu ra, ấn vào khung cửa hôn lấy hôn để, y phục vừa chỉnh trang lại xộc xệch hết cả. Loạng choạng từ cửa thư phòng đến chỗ chiếc bàn tròn ở hành lang, mặc kệ đám tranh vẽ bàn rơi hết xuống đất. Cởi bỏ đai lưng, mở vạt quan phục đỏ rực, để lộ lồng ngực thanh mảnh của Lục Hằng Tu, Ninh Hy Diệp cứ thế hôn tới tấp, đến khi Lục Hằng Tu phải cong người chủ động ôm choàng lấy mình, Ninh Hy Diệp mới mỉm cười tiếp tục ve vãn đầu nhũ căng cứng của y.

      “Ôi... ưm... Bệ... bệ hạ...” Làn song khoái cảm khác thường lan nhanh xuống dưới, tiếng rên rỉ kìm nén khiến động tác của Ninh Hy Diệp càng thêm cuồng loạn.

      “Hằng Tu... Gọi tên của trẫm...”

      “Ưm... Hy Diệp... A...” Ninh Hy Diệp cố ý cắn mạnh, khiến Lục Hằng Tu thảng thốt kêu lên.

      Bỗng lại có tiếng gọi the the hơn nữa từ bên ngoài vọng vào, “Thần vương gia cầu kiến!”

      chờ người bên trong đáp lời, giọng nhàn nhã của Thần vương đến trước cửa, “ cần cần đâu, bản vương tự vào là được rồi.”

      Cánh cửa thư phòng vừa khép lại Thần vương gia xuất trước mắt, “Ơ kìa... hình như vừa có người vào...”

      Ninh Hy Diệp hậm hực nhìn ông ta, “Hoàng thúc có việc gì?”

      “À... Chuyện là thế này...” Liếc mắt thấy các thứ vương vãi khắp mặt đất. Thần vương gia kinh ngạc, “Thái hậu vừa đến à? Ái chà, đây chẳng phải là con thái thú Mân Châu sao? Bao năm gặp, nữ nhi thay đổi nhanh ! Còn đây là tiểu thư nhà Trần đại nhân, ta từng nghe ta là trong những mỹ nhân nổi danh kinh thành. Còn đây là thiên kim nhà ai nhỉ? từng gặp mà sao nhớ ra? Là tiểu thư nhà Lý đại nhân hay Thẩm đại nhân...”

      Thấy ông ta toàn chuyện lan man, Ninh Hy Diệp thầm nghiến răng, hỏi lại, “Hoàng thúc có việc gì?”

      Thần vương gia vẫn đáp, như hữu ý lại như vô tình nhìn y phục xộc xệch của Ninh Hy Diệp, “Tranh đẹp như thế này sao lại vứt xuống đất? Đều do họa sư dày công vẽ nên cả mà. về họa sư phải kể đến vị họa sư vẽ tranh dưới thời tiên đế, tài năng hơn người, nhưng ông ấy nay già, vẽ được nữa...”

      ra hoàng thúc đến đây có việc gì?” Ninh Hy Diệp hậm hực ngắt lời, nét mặt lộ vẻ bực dọc.

      Lúc này Thần vương gia mới , đó là về chuyện đứa con của công chúa Vĩnh An là quận chúa Ninh Dao, “Con bé ấy xem diễn kịch quá nhiều, mê mẩn chuyện tài tử giai nhân. Dịp này triều định lại sắp mở khoa thi, con bé ở nhà cứ nằng nặc đòi lấy trạng nguyên! Bản vương nghĩ hay là hoàng thượng ban đạo thánh chỉ, năm nay ai đỗ trạng nguyên gả Ninh Dao cho người đó, âu cũng nên thiên giai thoại, đúng ...”

      “Chuẩn tấu!” đợi ông ta hết, Ninh Hy Diệp đáp luôn, chỉ mong sớm lùa ông ta ra về.

      Nhưng Thần vương gia vẫn chưa chịu , tiếp tục liến thoáng, “Cũng sắp vào hạ, miền nam chướng khí rất nặng, chẳng Phương Tài Đạo đại nhân ở đó thế nào? Phương đại nhân là trọng thần triều đình, hơn tháng trời, các bản cáo trạng gửi đến Đại Lý Tự chất cao như núi, nếu lại nhiễm phải chướng khí biết làm sao...”

      “Truyền chỉ, triệu Phương đại nhân lập tức hồi kinh!” Ninh Hy Diệp tức giận nghiến răng ken két.

      Lúc này Thần vương gia mới hài lòng ra về, “Còn trẻ tốt biết bao, muốn làm gì hãy nhanh lên...”

      Khổ thân Ninh Hy Diệp và Lục Hằng Tu, chuyện tốt bị phá đám hai lần liền, Ninh Hy Diệp vừa ôm Lục Hằng Tu vào lòng giọng của Linh công công lại vang lên ngoài cổng, “Tề đại nhân cầu kiến!”

      gặp!” Ninh Hy Diệp mắt đỏ ngầu, hét váng lên, làm rung cả cửa cung.

      Lục Hằng Tu mỉm cười khuyên nhủ, “Bỏ !”

      làn gió lướt qua, đám giấy phơi mặt đất bị thổi tung lên rồi lả tả rơi xuống, hoàng đế cùng thừa tướng hai người nhìn nhau, mỉm cười bất lực, “ bước nào hay bước ấy vậy.”

      Tiếng hét của hoàng đế khiến Tề Gia đứng ngoài cũng sợ run, lùi lại mấy bước, mắt đỏ hoe hỏi Linh công công, “Hoàng thượng sao thế? Chắc chém đầu hạ quan chứ? Hạ... hạ quan chỉ đến để dâng bản tấu sáng nay quên mất, chứ có làm gì đâu.”

      “Nô tài cũng biết.” Linh công công tay cầm phất trần, ngẩng mặt nhìn mây trôi bầu trời. “Chắc là vì đúng lúc.”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :