1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 20: Cúng mộ.

      Cuối cùng ta vẫn đưa Ngụy An trở về.

      Dĩ nhiên phải ta muốn cho Quách phu nhân biết trong phòng có vàng, mà là nghe lời Ngụy An lúc sau, mắt phải của ta nhảy chút. Nhũ mẫu từng với ta, mắt trái nhảy là tai họa, mắt phải nhảy là tiền tài, cho nên ta giữ Ngụy An lại.

      Ta tự viết phong thư, báo cáo cho Quách phu nhân chuyện Ngụy An theo ta Hoài Nam. Chuyện này che lấp phiền toái, ta viết trong thư, Ngụy An nhớ nhung huynh trưởng đến sốt ruột, tự tiện trốn , bị ta bắt gặp đường. Nhưng lúc này đến địa giới Ung Châu, hộ vệ vốn nhiều lắm, nhân thủ phải chia ra chỉ sợ hộ vệ chu đáo, cho nên trước để Ngụy An theo ta Hoài Nam giỗ tổ, sau cùng nhau trở về.

      Chuyện này trễ nải được, sau khi viết xong, ta để binh lính lập tức mang thư về Ung Đô.

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, còn xe trống, Ngụy An công khai ngồi xe chở đồ cúng, dọc theo đường , trong tay loay hoay vài món đồ gỗ .

      Phó thị khởi nghiệp ở Hoài Nam, nhưng từ hai trăm năm trước, bổn gia Phó thị rời đến Trường An, ở Hoài Nam chỉ còn Từ đường và phần mộ tổ tiên. Trước kia ở Trường An, hàng năm phụ thân đều đưa chúng ta và tộc nhân về Hoài Nam giỗ tổ, hương khói lượn lờ, cổ nhạc ồn ào náo động, các gia đình dâng đồ cúng có thể bày từ Từ đường ra đến cửa lớn.

      Hoài Nam là đất giàu có đông đúc, trong loạn thế, là miếng thịt béo trong mắt kẻ có dã tâm. Khi Hà Quỳ phò tiểu Đế đến Lạc Dương, từng dung tung quân sĩ đến Hoài Nam cướp bóc, sau đó, Đàm Hi, Đổng Khuông từng đại chiến ở chỗ này, cộng thêm các tuyến đường bị chúng cướp bóc, mấy năm gần đây, thành trì vùng này bị hủy hết.

      Năm ngoái, Ngụy Giác đường đánh lui Đổng Khuông, thu Hoài Nam về tay mình. Nhưng nơi này tiếp giáp với Hoài Dương – địa phận của Ngô Chương, rừng cây rậm rạp, có nhiều nhóm binh lính lẻ tẻ.

      Tổ tiên Phó thị ở Thụy Ấp, là thành trì , trong chiến loạn trở thành mảnh đổ nát thê lương.

      Khi ta về tới, cỏ hoang thành bụi, mảnh tĩnh mịch.

      Ngoài dự liệu của ta, trong nơi phế tích này, nhà cũ phó thị côi cút mà đứng. Ta giật mình tới, chỉ thấy dấu vết tường trắng bị lửa thiêu đốt, nhưng ràng được người khác sửa chữa qua, nóc phòng và xà ngang vẫn mới.

      vào chính đường, bên trong có mười mấy bài vị, hàng đầu tiên là bài vị mới làm, phía khắc tên phụ thân và các các huynh trưởng.

      Ta nhìn chằm chằm tên họ quen thuộc, nước mắt rơi báo trước.

      Những người thân thuộc, giống như minh châu sáng ngời, họ vẫn sống trong lòng ta.

      Mấy năm qua, ta cố gắng quên lãng cuộc sống làm cho ta đau đớn thở nổi, giống như bọn họ chỉ về nơi rất xa, giống như bọn họ có thể trở lại.

      Nhưng khi nhìn tên bọn họ ràng khắc bài vị, lòng ta giống như bị dao găm khoét lỗ, ta hiểu, bọn họ bao giờ trở về nữa.

      Ta khóc lớn.

      Thiên tai nhân họa, thành thị ngày xưa náo nhiệt biến thành hoang dã, gió thổi qua, chỉ có vài con quạ đen cây.

      Quân lính bận rộn, người sắp xếp đồ cúng, người quét dọn cổng và sân, quân Tào dẫn đầu lớn tiếng gọi người đến phụ cận tìm củi và bếp lò.

      Ta ngồi ở ngoài sân, nhìn trời chiều nơi xa, trong lòng thê lương hay bi thương.

      Ta nhớ đến tình cảnh lúc tiễn đưa phụ huynh.

      Khi đó, ta đây vẫn cao ngạo, trời đất có sụp cũng chịu thua, ngày đó rất lạnh, ta đốt giấy để tang, vừa khóc vừa lớn tiếng hát, lúc cuối, phụ thân đột nhiên nở nụ cười.

      “A Dung!” Ông lớn tiếng gọi ta, “Đừng khóc! Sống sót!”

      ….

      “Phu nhân…” Bên tai ta truyền đến thanh nghẹn ngào của A Nguyên, quay đầu lại, nàng lau khóe mắt, hỏi ta, “Tối nay ngủ lại chỗ này sao?”

      “Ừ.” Ta đáp. ngủ lại nơi này còn có thể ngủ ở đâu, lúc đến thấy, trong vòng trăm dặm bóng người.

      A Nguyên gật đầu, xoay người bước .

      Ta hít sâu, xoa xoa mắt. Khóc xong, trong lòng ít, nhưng có việc ta vẫn nghi ngờ.

      Phó thị còn vẻn vẹn mình ta, nơi này mới sửa sang lại.

      Là ai?

      Ngụy An từ khi tới nơi này, vẫn lặng yên đợi bên, ta cơ hồ quên .

      Khi ta tìm được , ngồi lục lọi ở đống gạch vụn.

      “Tứ thúc tìm cái gì?” Ta hỏi.

      ngẩng đầu, đáp: “Tìm chút gỗ vụn.”

      Ta liếc ngang hông túi nặng trịch, lộ ra mấy khúc gỗ cao thấp đều, chắc đó là mấy cái đục.

      Trốn nhà cũng quên mang theo những thứ này, Ngụy An là quái nhân.

      “Đây là nhà tổ tiên của Trưởng tẩu?” Bỗng nhiên Ngụy An hỏi.

      “Đúng vậy.” Ta , ra vẻ nhàng, “Tứ thúc cảm thấy thế nào?”

      Ngụy An liếc mắt nhìn ta, ta vừa khóc đến sưng đỏ, mắt dừng lại chốc lát.

      tệ.” Ngụy An nghĩ đằng, nẻo, sau đó bổ sung, “Phụ thân cũng có nhà cũ ở Hà Tây, nhưng náo nhiệt hơn nơi này.”

      Ta lặng yên chút, : “Nơi này lúc trước rất náo nhiệt.” Lời này chỉ thêm thương cảm, ta với , “Sắp dùng bữa, Tứ thúc chớ xa.” Dứt lời, xoay người tránh .

      Khi trở lại nhà cũ, quân Tào tới tìm ta.

      Thoạt nhìn có chút lo lắng: “Phu nhân, tối nay ngủ lại chỗ này phải cẩn thận chút.”

      “Làm sao?” Ta kinh ngạc.

      “Nơi này cường đạo thường lui tới, lúc vừa đến, ta thấy có bóng người thăm dò ở rừng cây, chỉ sợ là mật thám của kẻ xấu.”

      Ta trầm ngâm, nghe vậy, có chút lo lắng. Nhưng những quân lính này đều do tay Ngụy Đàm rèn luyện, phục sức người chính là binh mã triều đình, đám ô hợp muốn tới cướp bóc cùng phải nghĩ kỹ.

      “Biết rồi.” Ta với quân Tào.

      Chúng ta lo lắng quá độ, qua đêm phát sinh chuyện gì.

      Nhà cũ mặc dù bị hủy, nhưng gọn gàng, ít nhất tiền đường và hai gian hai bên vẫn còn cửa. Ta và A Nguyên ở gian bên trái, Ngụy An ở gian bên phải, tiền đường để cho quân lính nghỉ ngơi.

      Buổi sáng, lấy nước từ giếng súc miệng rửa mặt xong xuôi, ăn vài thứ, chúng ta lên đường về Ung Châu.

      “Ra ngoài vài ngày trở về, Tứ thúc cảm thấy thú vị ?” Trước khi lên xe, ta hỏi Ngụy An.

      Hăn trầm mặc, : “Đệ nghe huynh trưởng ở Dự Châu.”

      Ta ngẩn người, biết người chính là Ngụy Đàm.

      “Tứ thúc muốn Dự Châu?” Ta hỏi.

      “Phải.” Ngụy An gật đầu.

      “Xa quá, .” Ta cười cười, xoay người tránh .

      đường về yên tĩnh, ta nhìn ruộng hoang bên đường, nhớ lại lúc trước cảnh sắc đồng ruộng vui vẻ, hồi lâu chuyện.

      Mặc dù hoang vu nhưng cây cối nơi này càng thêm tươi tốt, thỉnh thoảng có khe nước vờn quanh, trời cao trong xanh.

      Vừa tiến đến gần rừng cây, quân Tào bỗng lệnh xe ngựa dừng lại.

      “Sao thế?” Ta cảm giác khác lạ, cách rèm hỏi.

      Quân Tào trả lời, nhìn chằm chằm phía trước, tay giữ chuôi đao.

      Đột nhiên, mũi tên từ trong rừng bắn ra, quá xa, trúng người nào, nhưng mọi người lập tức bị hù dọa.

      “Hộ vệ phu nhân, công tử!” Quân Tào hét lớn rút đao.

      Quân lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức dàn trận ngăn cản. Phu xe lập tức quay đầu ngựa, thối lui về phía sau.

      Tên ngừng bay ra, ta nghe được thanh hô hào lỗ mãng, cách mành trúc có thể thấy thấy ảnh chạy qua chạy lại đường.. Nhìn ra được toàn bộ là đạo tặc, binh lính mặc dù ít, vừa chặn vừa lui, đâu vào đấy.

      A Nguyên nắm chặt tay ta, khuôn mặt hoảng sợ.

      Ta muốn an ủi nàng cần sợ, lại nghe trận thanh hô hào bên đường, nhìn lại, trong lòng kêu tiếng “ tốt”. Chỉ thấy đám người vọt ra từ đống cỏ bên đường, trong tay cầm đao sáng loáng.

      Mắt thấy thế, quân Tào hét lớn: “Phu nhân, công tử mau!”

      chậm mà xảy ra rất nhanh, phu xe ra sức đánh xe, kéo theo ta và A Nguyên.

      “Tứ thúc!” Ta biết xe của Ngụy An có theo kịp , gấp gáp hô to.

      người nào trả lời, nhưng tiếng reo hò và tiếng đao va chạm ngừng truyền đến, đột nhiên, ngựa hí tiếng, thoáng chốc thiên địa điên đảo, buồng xe của ta và A Nguyên lật úp, đụng vào vách núi, trận quay cuồng.

      Phía ngoài hò hét sôi sùng sục, tựa hồ lại có thêm nhóm người nữa, tiếng kêu thảm thiết dứt. A Nguyên ôm ta phát run, ta cũng vậy, đầu óc trắng xanh.

      “… Tướng quân!” Ta nghe có người gọi.

      “Xem phía trước thương vong bao nhiêu, giặc cùng đường chớ đuổi!” thanh vang lên.

      Giọng cao thấp, vào tới lỗ tai ta, tâm thần ta chấn động, giống như sét đánh ngang tai.

      Mành xe bị vén lên, thân ảnh xuất trước mặt, chói mắt nhưng vẫn tuấn tú như cũ.

      “A Dung! Có sao ?” Bùi Tiềm tay đỡ lấy ta, thần sắc khẩn trương mà ân cần.
      Chris, Trâu, Trà Xanh3 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 21: Hoài Dương (Thượng).

      Phản loạn bị quân sĩ Bùi Tiềm đánh lui, kịch chiến cuộc, mọi người ngồi ngay tại chỗ nghỉ ngơi vào hồi phục.

      Binh lính Ngụy phủ bị thương mấy người, may ai bỏ mạng, có người băng bó cho bọn họ. Xe ngựa bị đạo tặc chăng dây, hai con ngựa đều bị thương ở chân, buồng xe cũng hư.

      Ngụy An được binh lính hộ vệ, lông tóc bị thương, lúc này lại ngồi xe loay hoay với mấy khúc gỗ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc về bên này.

      Ta ngồi ở tảng đá lớn bên đường, trước mặt, Bùi Tiềm vẫn đứng, người mặc áo bào xanh.

      lâu gặp, thân hình chàng rắn chắc hơn rất nhiều, còn là thiếu niên ngọc thụ lâm phong năm xưa. hông chàng đeo kiếm, trán cũng rộng hơn chút ít, nho nhã như cũ, nhiều thêm mấy phần sát phạt.

      Ta từng tưởng tượng ra lúc ta và Bùi Tiềm gặp lại ra sao.

      Khi chàng cưới tân nương, ta cảm thấy ta túm lấy chàng, mắng chàng phụ lòng, sau đó có tiền đồ mà cầu xin chàng cưới ta, khi ta gả Lai Dương, ta cảm thấy ta nhào tới khóc rống, sau đó có tiền đồ mà cầu xin chàng cưới ta, mà năm năm sau, khi thực tế và thời gian giết chết tất cả ảo tưởng, ta hề suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

      Tựa như tại, ta đối mặt với chàng, câu cũng nên lời.

      Có người bẩm báo với Bùi Tiềm về phản loạn thương vong, Bùi tiềm nghe , hai hàng lông mày đẹp khẽ chau lại. Chàng xoay người cũng tránh ra, thỉnh thoảng hỏi vài câu, thanh trong suốt, giống như bộ dạng quen thuộc trong mộng.

      xong, người nọ tránh ra, Bùi Tiềm lần nữa xoay đầu lại.

      “Uống chút nước nhé?” Chàng hỏi ta.

      Ta lắc đầu.

      “Ăn chút gì nhé?”

      Ta lắc đầu.

      “Còn sợ?”

      Ta tỏ vẻ gì.

      Bùi Tiềm khẽ khom lưng, nhìn ta, chốc lát, giọng : “A Dung, chuyện.”

      Ta nhìn đôi mắt kia, vẫn mở miệng.

      Bùi Tiềm thở dài, đứng thẳng, quay đầu với quân sĩ: “Thu thập xe ngựa, về Hoài Dương.”

      Quân sĩ kia đáp ứng, xoay người truyền lệnh.

      Ta lấy làm kinh hãi, nhìn điệu bộ bọn họ, có phải muốn đưa ta cùng?

      “Ta… Ta Hoài Dương!” Ta bật thốt lên.

      Bùi Tiềm nhìn về phía ta, cười khổ: “Ta nghĩ nàng bao giờ… Lên tiếng nữa.”

      Ta cắn môi, trong lòng biết bị chàng đánh bại, có chút ảo não.

      “Ta Hoài Dương.” Ta nhắc lại lần nữa.

      ?” Bùi Tiềm sắc mặt bình thản, “Nàng nhìn xem binh lính hộ vệ của nàng, có mấy người bị thương, Ung Đô nhanh nhất phải tám, chín ngày, bọn họ được sao? Nếu như gặp phải đạo tặc, phải làm thế nào?”

      Ta bị chàng hỏi khó, nhất thời cứng họng. Ta muốn kiên trì, nhưng thể thừa nhận lời Bùi Tiềm sai. Tâm hồ nghi, sắc mặt cũng theo đó mà thể .

      “Còn lời gì muốn hỏi sao?” Bùi Tiềm tựa hồ nhìn thấu tâm tư của ta, .

      Ta do dự, nhìn chàng: “Sao chàng lại ở chỗ này?”

      Ngụy Giác chinh phạt Đàm Hi, binh lực bằng nửa đối phương. Thiên hạ chia cắt, cường hào ác bá nhìn chằm chằm, Ngụy Giác mặt cố kỵ địch đông, mặt cố kỵ phía sau chỗ dựa, cho nên, Ngô Chương Đông Nam là lựa chọn đầu tiên Ngụy Giác muốn kết làm đồng minh, Ngụy Giác và Ngô Chương ước định, Ngô Chương xuất binh năm vạn, cùng Ngụy Giác chinh phạt Đàm, sau khi thành công, lãnh thổ sông Hoài đều quy Ngô Chương.

      Ngô Chương ở Hoài Dương có hai mươi vạn binh mã, cậy vào sông núi rãnh trời, vốn là khối xương khó nuốt. Năm vạn binh mã đối với Ngụy Giác mà chỉ có thể coi là số lẻ, nhưng cứ như vậy, gánh nặng phía sau lưng ông có thể quẳng cho Ngô Chương, để kiềm chế Lương Sung lục đục ngóc đầu dậy

      Cho nên, hai quân Ngụy Ngô tiếp giáp Hoài Nam cùng thủ nơi.

      Mà Bùi Tiềm là chủ tướng trú ở Hoài Nam của Ngô Chương.

      Lúc chàng với ta điều này, rất kiên nhẫn, chút nào giấu giếm, tựa như lúc trước, chàng xong, nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ta nghe có hiểu .

      Nếu như lúc trước, ta nghĩ thất nghĩ bát, lôi toàn bộ ý niệm vớ vẩn trong đầu ra để làm phiền chàng. Nhưng tại, ta nghe xong, yên lặng gật đầu, thêm gì nữa.

      Đổi ngựa xong, buồng xe hỏng nửa nhưng vẫn có thể .

      Ta ngồi xe ngựa, đầy bụng tâm , lắc lư Hoài Dương.

      Hoài Dương là thành thuộc Hoài Nam, cũng là nơi duy nhất ở Hoài Nam còn có bộ dáng thành trì. Vì liên quan đến chiến , nơi này trừ người dân, khắp nơi đường có thể nhìn thấy quân sĩ cầm vũ khí, thấy đội ngũ tới, bọn họ rối rít nhường đường.

      qua vài con đường ngõ hẻm, Bùi Tiềm an trí ta tại trạch viện an tĩnh trong thành.

      “Phía trước là phủ của ta, nàng nghỉ , ta làm việc.” Chàng với ta.

      Ta gật đầu, nhìn mặt chàng.

      Bùi Tiềm gì nữa, xoay người ra. Cước bộ chàng biến mất ngoài cửa.

      “Phu nhân…” A Nguyên nhìn ta, khuôn mặt lo lắng. KỂ từ khi nhìn thấy Bùi Tiềm, chừng tâm tư của nàng giống ta, đường muốn lại thôi.

      Ta biết nàng muốn gì. Làm sao Bùi Tiềm đột nhiên xuất , sau khi chúng ta đến nơi này thế nào? Tâm tư ta cũng giống nàng, biết từ đâu.

      Đảo mắt, ta thấy Ngụy An đứng trong đình viện, trong tay cầm mấy khúc gỗ.

      Ta bắt đầu hối hận dẫn ra ngoài. Mới vừa rồi gặp tập kích, nếu Ngụy An gặp chuyện may, ta cần trở về.

      “Trưởng tẩu, chúng ta ở lại nơi này sao?” Thấy ta tới, hỏi.

      Ta gật đầu: “Rất nhiều binh lính bị thương, xe ngựa hỏng, tạm thời được.” Ta nhìn thần sắc , hòa nhã , “Tứ thúc chớ sợ, Hoài Dương cũng có binh mã triều đình, lúc quay về chỉ cần phái thêm nhân thủ, tất gặp tập kích.”

      Ngụy An lắc đầu: “Ta sợ.”

      Ta coi là thiếu niên cậy mạnh, cười cười.

      Ngụy An nhìn ta: “, đạo tặc kia đánh lại quân sĩ huynh trưởng, đừng chỉ nhìn người chúng ta bị thương, bọn chúng bị chém chết hơn chục người đấy.”

      Ta nhìn kỹ, là do lúc đó Bùi Tiềm xuất , bị chấn động u mê.

      “Vậy sao?” Ta nhìn Ngụy An, bỗng nhiên hăng hái, “Sao đệ biết bọn chúng là đạo tặc? Bọn họ có tên có đao đấy.”

      “Tên cũng là thô chế, đầu tên làm bằng đá, đao phần lớn là sài đao của nông dân, đánh lại binh đao.” nhăn mặt cau mày, “Trưởng tẩu, quân sĩ của huynh trưởng rất mạnh, dù ai đến cứu, chúng ta cũng có sơ xuất.”

      Ta bối rối biết giải thích về Bùi Tiềm thế nào, lại nhắc tới chuyện này, vừa lúc mở miệng.

      “Tứ thúc,” ta : “Cái vị tướng quân mới vừa tới cứu…”

      “Là Quý Uyên công tử.” Ngụy An .

      Ta nghĩ ra, sửng sốt: “Tứ thúc biết chàng?”

      “Biết.” Ngụy An vẻ mặt nhàn nhạt: “Đệ ở Trường An, huynh ấy từng đến nhà mời huynh trưởng cưỡi ngựa.”

      Ta kinh ngạc dứt.

      Bùi Tiềm và Ngụy Đàm quen biết, làm sao ta lại biết?

      “Bọn họ…” Ta dừng lại, cảm thấy muốn ràng hơn chút, “Ta chính là phu quân và Bùi tướng quân, giao tình rất tốt sao?”

      biết,” Ngụy An , “Đệ chỉ được gặp hai, ba lần.”

      Ta nhìn ánh mắt lóe lên, chốc lát, hỏi: “Tứ thúc còn biết cái gì?”

      “Quý Uyên công tử là vị hôn phu trước kia của Trưởng tẩu.”

      Trán ta bắt đầu phình to.

      Trong mắt tiểu thúc, ta có bí mật gì, rất tốt.

      Bùi Tiềm rời , rất lâu cũng xuất nữa.

      Nhà cửa chàng an bài cho ta tệ, mặc dù lớn nhưng sạch thoải mái. Binh lính được an trí ở nơi khác, Bùi Tiềm phái quân sĩ khác canh giữ ngoài cửa.

      Phòng của ta, vào cửa có thể thấy được bàn giường.

      bàn có bình có chén, trong bình có nước nóng. Ta mở nắp bình, bên trong là hoa hòe, còn có mùi vị mật ong.

      giường có vài cuốn sách, ta giở ra xem, là chút ít tiểu thuyết chí quái.

      Rất nhiều năm qua, ta thích cái gì, Bùi tiềm vẫn nhớ ràng.

      Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, vào phòng trong, nằm xuống giường.

      Đệm rất mềm, kỳ quái chính là, khi ta nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn nhưng rất tỉnh táo.

      Ngụy An , Ngụy Đàm và Bùi Tiềm tại Trường An quen biết.

      Ngụy Ngô kết đồng minh, Bùi Tiềm ở Hoài Nam, Ngụy Đàm thể nào biết.

      Như vậy…

      “… Phu nhân cũng biết, ta và phu nhân thành thân, phu nhân ra ngoài cho tạm thích ứng…” Lời Ngụy Đàm bỗng dưng vọng trong đầu ta.

      Lúc ấy nghe được ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ càng cảm thấy ý vị sâu xa.

      Ngụy Đàm cố ý sao? Chàng biết Bùi tiềm ở đây, cho nên để ta tới Hoài Nam?

      Bùi Tiềm sao? Hôm nay chàng xuất , vừa vén rèm lên gọi ta “A Dung”…

      Tinh lực hao phí quá nhiều, nghĩ ngợi lúc ta ngủ, khi ta tỉnh lại, trời tối.

      Trong nhà rất tối, người ta biết từ lúc nào lớp chăn mỏng.

      Ta kéo chăn ra, đứng dậy xuống giường. Khi ta đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong đình viện le lói, bọn A Nguyên biết nơi nào.

      “Tỉnh rồi?” thanh truyền từ hành lang đến, ta nhìn lại, thấy Bùi Tiềm ngồi bậc thềm, tư thế kia, tựa hồ đợi rất lâu.

      “Ừ.” Ta đáp, trong nháy mắt, ta vẫn nghĩ mình nằm mơ, nhưng cảm nhận được gió đêm lành lạnh và thần sắc mỏi mệt của Bùi Tiềm, ta cảm thấy đây là .

      “Đói bụng chưa? Ta dẫn nàng dùng bữa.” Thấy ta lời nào, Bùi Tiềm lên tiếng.

      Ta trả lời nhưng qua, cách hành lang nhìn chàng.

      “Bùi Tiềm.”

      Thanh phát ra, ta có thể cảm giác được chàng ngơ ngác chút.

      Cơ hồ ta chưa bao giờ gọi đầy đủ tên chàng. Lúc há miệng, ta có chút do dự, nhưng vẫn kêu lên. Tình thế như vậy, ta cố ý muốn kéo dài khoảng cách với chàng.

      “Ừ? Chuyện gì?” Chàng tỏ vẻ kinh ngạc, ngửa đầu nhìn ta.

      Ta cắn cắn môi, : “Ban ngày, ta từng hỏi chàng sao ở nơi này.”

      Bùi Tiềm cười cười: “ phải ta trả lời sao, Ngụy Ngô kết đồng minh…”

      phải ý đó.” Ta cắt lời chàng, “Chàng cứu ta, phải tiện đường, chàng sớm biết ta ở đó, đúng ?”
      Chris, Trâu, Trà Xanh3 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 22: Hoài Dương (Trung).

      Gió thổi bên tai, côn trùng kêu vang.

      Ta chờ Bùi Tiềm chuyện, chàng lại chỉ nhìn ta, lúc lâu, lên nụ cười bất đắc dĩ: “Ta lo thế nào nàng hỏi.”

      Tâm giống như bị ai sờ, ta nhìn chàng.

      “Ngồi nghe hay đứng nghe? Lời này ngắn.” Bùi Tiềm vỗ vỗ thềm đá bên cạnh, cởi áo người, trải xuống thềm đá bên cạnh.

      Ta cau này: “ cần y phục của chàng…”

      Bùi Tiềm liếc mắt, câu tiếp theo bị nuốt vào.

      Khi ta ngồi xuống, trong lòng phải buồn bực, qua bao nhiêu năm, làm sao vẫn còn thói quen bị ánh mắt của chàng chặn đứng lời .

      “Hôm nay là ta đuổi theo nàng.” Bùi Tiềm vòng vo, : “Tháng trước Mạnh Tĩnh gửi thư, nàng đến Hoài Nam. Ta biết khi nào nàng , vẫn chờ. Đầu tháng ta có việc Dương Châu, mấy ngày trước mới biết nàng đường, mới vội vàng trở lại.” xong, chàng thở phào nhõm, đôi mắt lên thần thái ôn nhuận, “May mà chậm trễ.”

      Chàng phủ nhận chuyện chàng Ngụy Đàm quen biết, nhưng khi chàng đầu đuôi việc ra, tâm tình của ta thể dùng từ kinh ngạc để hình dung.

      Bùi Tiềm thuở tập kiếm, mặc dù thành danh bằng tài văn chương nhưng vẫn có hứng thú với chuyện quân .

      Ta biết, nhưng có chuyện ta biết, khi quan lại đề bạt thiếu niên Vũ Lâm lang, Bùi Tiềm từng ghi danh.

      Chuyện này chàng những gạt ta, còn gạt cả người nhà. Cuộc tỷ thí hôm đó, chàng vẽ lông mày thô, dán râu giả, ai cũng nhận ra.

      Mấy trận đầu tỷ thí, Bùi Tiềm rất thuận lợi, nhưng ở trạm cuối cùng, chàng thua.

      Người đánh thắng chàng, chính là Ngụy Đàm.

      Trận này đánh rất kịch liệt, Bùi Tiềm mặc dù bại nhưng vì vậy mà quen Ngụy Đàm. Hai người mặc dù gặp mặt nhiều nhưng vẫn thưởng thức lẫn nhau, thưòng tỷ thí kiếm pháp.

      Sau lại, thiên hạ loạn lạc, Ngụy Đàm theo phụ thân chinh chiến, mà Bùi Tiềm nguyên quán Dương Châu, gia đình chạy loạn trở về đất cũ.

      Hai người gặp lại là lúc Ngụy Giác định đô ở Ung Châu. Ngụy Đàm từ tình thế suy tính, luôn luôn hòa hảo với Ngô Chương, lần, Bùi Tiềm vâng mệnh Ung Châu gặp Ngụy Giác, gặp Ngụy Đàm lần. Chàng ta ở Lai Dương, cầu Ngụy Đàm đưa ta ra.

      Ngụy Đàm lời đáp ứng. Sau chàng làm được, chàng dùng phương pháp cưới ta.

      “Huynh ấy vẫn muốn tìm sơ hở để đưa nàng ra ngoài, nhưng vẫn xuất chinh bên ngoài, ta đây cũng có chuyện trì hoãn, nên đành phải tạm thời để nàng tại Ung Đô. Đến đầu hè, Mạnh Tĩnh gửi thư thương nghị với ta, định ra việc này.” Bùi Tiềm nhìn thần sắc ta, : “A Dung, chuyện này liên quan nhiều thứ, Mạnh Tĩnh với nàng, cũng có lo nghĩ của huynh ấy.”

      Ta ngồi ở bậc thềm nhúc nhích, cũng chuyện.

      Trong đầu nhớ lại rất nhiều thứ.

      “… Nếu phu nhân nguyện ý lưu lại, vẫn là nhi phụ Ngụy thị, nếu thấy ở lại thú vị, có thể rời . Hết thảy theo ý nguyện phu nhân…” Những lời đêm đó vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

      Bộ dạng Ngụy Đàm xa cách, đêm đó chàng và ta chung đụng chút ít…

      Uổng cho ta tự cho thân thế cao sang, uổng cho ta vì chuyện phu thê mà buồn rầu, hết thảy, hết thảy là sắp xếp của bọn họ. Phu quân của ta phải gần nữ sắc, cũng phải vì tình cũ mà thủ thân như ngọc, mà ta trong mắt chàng, căn bản dính tới hai chữ ‘Thê tử’.

      Ta lại nghĩ tới quân lính dưới tay chàng, nếu như ta trở về, Ngụy Đàm chỉ cần để bọn họ chuẩn bị thi thể đưa trở về, ta chết dưới tay giặc cỏ, từ nay về sau dây dưa tới Ngụy thị…

      “Biết rồi.” Trầm mặc hồi lâu, ta thấp giọng . xong, nhìn về phía Bùi Tiềm, “ tại ta đến đây, chàng muốn thế nào?”

      Bùi Tiềm hít sâu, nhìn ta, thâm thúy mà khẩn thiết, “A Dung, chúng ta bắt đầu lại, được chứ?”

      Lời của chàng rất nhàng, tựa như ngày xưa, chàng ôm ta, thủ thỉ bên tai.

      Tựa như cục đá rơi vào mặt hồ đóng băng, có nửa điểm rung động.

      “Bắt đầu?” Ta bi thương cười yếu ớt, “Bắt đầu từ chỗ nào? Hôm chàng cưới thê hay hôm ta gả Lai Dương?”

      Sắc mặt Bùi Tiềm trở nên căng thẳng: “A Dung…”

      “Là chàng muốn bạc đầu giai lão với ta, chàng chờ ta, nhưng khi phụ thân chàng đến cửa từ hôn, chàng ở đâu?” Thanh ta run rẩy, “Lúc ta khóc tới tìm chàng, chàng ở đâu? Ngay cả gặp ta lần, giải thích câu chàng cũng chịu, ta nhớ chàng, nhớ đến phát điên, vì muốn thấy chàng, ta thậm chí để ý đến thể diện, đứng đường nhìn chàng đón tân nương…” xong, cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt mơ hồ chảy, “ tại nhà ta bị hủy, mặc người định đoạt, chàng bắt đầu lần nữa… Bùi Tiềm, ta nên đội ơn chàng sao?”

      !” Bùi Tiềm gào to, đôi mắt hồng hồng đầy thống khổ, “A Dung, ta chưa từng quên nàng, ta…”

      “Chàng muốn chàng có nỗi khổ tâm phải ?” Ta cắn răng ngăn cánh tay chàng, lau nước mắt đứng lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng, “Ta và chàng sớm kết thúc.”

      “A Dung…” Phía sau truyền đến thanh lo lắng của Bùi Tiềm, tiếp theo là trận ho mãnh liệt. Ta muốn nhìn lại, chạy thẳng vào trong phòng, ‘Rầm’ tiếng, dùng sức đóng cửa lại, dường như muốn ngăn cách toàn bộ với con người kia.

      Thân thể ta phát run, ta dựa lưng vào cánh cửa, nghẹn ngào thở sâu, nước mắt kiềm chế mà chảy ra.

      “… Công tử!” Lúc này, phía ngoài bỗng truyền đến tiếng người, thanh kinh hoàng, “Người đâu, mau tới trợ thủ! Nhanh mời lang trung!”

      Lang trung? Ta sửng sốt, loạt tiếng bước chân vang lên, ta vội vàng mở cửa.

      bậc thang, Bùi Tiềm bị người ôm lấy, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi vô lực rũ xuống, hẳn là bất tỉnh nhân .

      Trong phòng, mùi thuốc tràn ngập trong khí.

      Sau khi lang trung xem mạch cho Bùi Tiềm, quay đầu lại.

      “Lang trung, thân thể công tử thế nào?” Thích thúc tới, hỏi lang trung.

      có gì đáng ngại, vết thương khâu lại, đắp thuốc.” Lang trung thu hồi dụng cụ bỏ vào bao bố. Ông cau mày nhìn về phía Thích thúc, oán giận : “Ta sớm , vết thương cũ chưa lành, thể cưỡi ngựa nhiều. Chư công có từng nghe lọt? Lần tới còn như vậy, ta dám trị!”

      Thích thúc luôn miệng đáp ứng, lại cám ơn mấy tiếng, đưa lang trung sắc mặt khó chịu ra khỏi cửa.

      Ta đứng bên nhìn bọn họ, nước mắt sớm cạn, mặt sưng vù.

      Thích thúc tới cạnh giường, nhìn Bùi Tiềm ngủ say, chốc lát, lại nhìn ta chút, thở dài lắc đầu: “ oan nghiệt.”

      Ta cúi đầu.

      Thích thúc là lão bộc Bùi gia. Ông phụng dưỡng ba đời chủ nhân Bùi thị, rất được tin cậy. Khi Bùi Tiềm sinh ra, ông chuyên lo lắng cuộc sống hàng ngày, hành tung lại của Bùi Tiềm, là trong những người Bùi Tiềm thân cận nhất.

      Thích thúc nhìn ta và Bùi Tiềm lớn lên. Đối với chúng ta mà , ông chính là trưởng bối hiền từ, có khi ta và Bùi Tiềm giận dỗi, có thể tìm Thích thúc phân xử. Ở Bùi phủ, người ta quen thuộc nhất là Bùi Tiềm, quen thuộc thứ hai phải cha mẹ chàng, mà là Thích thúc.

      “Chàng…” Thanh ta thấp, “Vì sao lại bị thương?”

      “Nửa năm trước, công tử bị trúng tên chỗ xương sườn.” Thích thúc rót chén trà, đặt trước mặt ta, : “Bị thương rất nặng, may nhờ cứu kịp thời mới nhặt được cái mạng về.”

      Ta kinh ngạc nhìn Bùi Tiềm nằm giường.

      Ban ngày từ vùng ngoại ô đến Hoài Dương, chàng ngồi lưng ngựa phong trần mệt mỏi, hóa ra là bị trọng thương. Lúc trước chàng khi ta ở Ung Châu, chàng “Vì có chuyện tri hoãn”, chuyện kia chính là bị thương sao?

      “Nữ quân ơi…” Thích thúc nhìn ta, bỗng nhiên đỏ mắt.

      “Người chớ oán công tử.” Ông giơ ống tay áo lau mắt, : “Ta biết trong lòng nữ quân đau khổ, nhưng mà nữ quân, công tử cũng khổ lắm. Khi đó nữ quân cũng biết, Bùi thị dưới hai trăm miệng ăn, chủ công còn cách nào. Khi chủ công quyết ý từ hôn, vô luận thế nào công tử cũng chịu, chủ công ngoan tâm, sau người trói công tử lại, tự mình đến quý phủ. Sau đấy, công tử muốn tìm nữ quân, cũng là chủ công giam lỏng. Công tử ăn uống, qua mấy ngày, người gầy hẳn , cuối cùng phu nhân ở trước mặt công tử đòi chết, công tử mới mở miệng.”

      “Nữ quân biết, mấy năm nay công tử sống ủ dột, chưa từng thoải mái cười, tuổi còn trẻ mà giữa lông mày và mắt có vết tích. Cho dù là tân hôn, công tử và tân nương bái đường, nhưng lại xoay người đến thư phòng ngủ, công tử đưa toàn gia về Giang Nam tránh nạn, phu nhân qua đời…”

      “Qua đời?” Ta nghe đến hai chữ này, ngẩng đầu lên.

      Thích thúc gật đầu, “Ôi” tiếng, : “Phu nhân thân thể suy nhược, đường xá từ Trường An đến Dương Châu đằng đẵng, phu nhân phát bệnh, qua đời.”

      Ta nhìn ông, hai mắt trợn to.

      Thích thúc thanh thấp: “Nữ quân, chủ công thường khuyên công tử tái giá, nhưng công tử tiếng cũng đáp ứng. Những năm này thân mình, chính là chờ đến lúc nữ quân trở lại.”
      Chris, Trà Xanh, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 23: Hoài Dương (Hạ).

      Cửa sổ đóng, vẫn có gió đêm thổi qua khe, ánh nến lay động, ánh sáng nhảy nhót khuôn mặt ngủ yên của Bùi Tiềm.

      Ta vẫn ngồi cạnh giường,tâm tình kịch liệt như lúc trước, nhưng vẫn lộn xộn.

      “… Nữ quân.” Lời của Thích thúc vẫn thoang thoảng bên tai, “Cho phép ta câu, nữ quân và công tử là do ta nhìn lớn lên, thiếu niên chân tình, trân quý. Mọi chuyện lúc trước là do thân bất do kỷ, tại nữ quân gặp lại công tử, chính là muôn vàn dễ, , nếu tiếp tục tiền duyên là chuyện đại thiện, nữ quân, ở lại …”

      Ở lại sao?

      biết sao ta lại nghĩ đến Ngụy Đàm.

      Chàng để ta tới gặp Bùi Tiềm, cũng cho ta biết chuyện Bùi Tiềm.

      Chàng cho ta vàng.

      Chàng ta ở lại hoặc rời , toàn bộ là ý nguyện của ta.

      tại biết ước nguyện ban đầu của chàng, nhưng ta vẫn cảm thấy chàng là người muốn làm cho người ta khốn khổ.

      Người nằm giường giật mình, Bùi Tiềm nhăn mày, chốc lát, mở mắt.

      Thấy ta, chàng sửng sốt chút, hai tròng mắt lộ ra thần thái vui sướng.

      “A…” Chàng há hốc mồm, thanh kẹt trong cổ họng.

      “Đừng động.” Ta , lấy chén nước, kề vào miệng chàng.

      Bùi Tiềm khẽ ngẩng đầu, cái miệng khé mở, cho đến khi uống hơn nửa chén chàng mới thở phào, nằm xuống giường.

      Ta để chén nước xuống, đứng lên.

      Mới vừa cất bước, tay áo bị nắm lấy.

      “A Dung…” Bùi Tiềm thanh khàn khàn, “Đừng .”

      Sắc mặt chàng vẫn tái nhợt, con ngươi đen nhánh phủ tầng ánh sáng, giống như hài đồng cầu xin thương xót làm người khác đành lòng.

      “Ta lấy cháo.” Ta , giọng tự chủ mà mềm xuống.

      Bùi Tiềm do dự chút, nhìn chiếc bàn đặt bát cháo cách đó xa, buông tay ra.

      Ta bưng chén cháo tới đây, nhìn chàng: “Có thể tự ăn ?”

      Bùi Tiềm thử nhấc thân thể, mới chống lên chút lạ ngã xuống, hai mắt chớp chớp: “Dậy nổi.”

      Ta hồ nghi nhìn chàng, lại sợ chàng động đến vết thương, đành phải ngồi xuống cạnh giường.

      Thích thúc đưa cháo nửa canh giờ, quá nóng, ta múc thìa cháo, đưa đến miệng Bùi Tiềm.

      “Nàng ăn chưa?” Đột nhiên chàng hỏi.

      “Ăn rồi.” Ta .

      Bùi Tiềm hỏi nữa, há miệng nuốt cháo vào, ánh mắt nhìn ta, khóe môi cười sâu.

      “Nhìn ta làm gì.” Ta .

      “Đẹp mắt.” Đôi mắt Bùi Tiềm phát sáng. Nụ cười chàng luôn luôn mê người, nếu nữ tử khác thấy chàng cười với mình, nhất định mặt đỏ tới mang tai, hơn nữa lời ngon tiếng ngọt, chừng té xỉu.

      Nhưng ta để mình bị xoay lòng vòng.

      “Cười ngây ngô.” Ta khinh thường , lại nhét muỗng cháo vào miệng chàng.

      Cháo này múc phía dưới, hiển nhiên hơi nóng, Bùi Tiềm ngậm trong miệng mà nhe răng trợn mắt.

      “Nàng, nữ tử này…” Chàng vất vả nuốt xuống, trừng ta cái.

      Thấy bộ dạng quẫn bách đó, tâm tình ta đột nhiên tốt lên, lại đút cho chàng miếng nữa.

      Ta múc cháo mau, chén cháo rất nhanh ăn xong, ta muốn lấy thêm chén nữa, Bùi Tiềm chịu.

      cần, no rồi.” Chàng .

      “Vậy được, lang trung chàng tinh khí hao tổn, phải bồi dưỡng nhiều.” Ta .

      Bùi Tiềm nhìn ta, nở nụ cười nhàng: “ cần, bồi dưỡng rồi.” Dứt lời, chàng thở dài hơi, : “A Dung, nghĩ tới nằm giường, được nàng hầu hạ lại thư thái như vậy.”

      Đắc ý, ta lườm chàng cái, nhưng để trong lòng.

      Trước khi Bùi Tiềm rất ít ngã bệnh, so ra ta còn hay bị hơn, cứ mỗi lần đổi mùa là lại sốt, có khi phải nằm bẹp giường. Mỗi lần vậy, Bùi Tiềm đến thăm ta, đút ta ăn cháo, uống thuốc.

      Những lúc ta chịu há miệng, chàng trừng mắt, tiểu nữ tử này biết phân biệt, có biết mỹ nhân Trường An biết bao nhiêu người ngã bệnh, cầu ta liếc mắt nhìn ta cũng , hôm nay ta đích thân cho nàng ăn, nàng dám ăn?

      Lời này đương nhiên làm ra nhảy dựng lên từ giường bệnh, túm lấy chàng. Thời gian đó cách đây rất nhiều năm, những thứ tình cảm kia hôm nay đổi chỗ tới đây, ta còn nhớ lúc đó mặc dù giận nhưng trong lòng lại vui vẻ.

      “Vậy chàng ăn thêm chén nữa,” ta , “Vẫn còn nhiều.”

      Bùi Tiềm cười khổ: “Nhưng ta ăn vào.”

      Chân mày ta nhướng lên: “ ăn cũng được, vừa lúc, phía ngoài biết có bao nhiêu mỹ nam tử ngã bệnh chờ ta đây, phụ nhân hai lần gả đút cháo.”

      Bùi Tiềm sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó cười đến ý vị thâm trường: “Phải , vậy ta đây cùng nàng. Ta là người thê tử, cùng nàng vừa lúc đôi.”

      Mặt ta cứng đờ.

      Bùi Tiềm chăm chú nhìn ta, vẻ đùa giỡn mặt thu hồi, chỉ còn lại tình.

      “A Dung…” Chàng chìa tay tới đây, nhưng ta dịch ra chỗ khác.

      Tay Bùi Tiềm dừng giữa trung.

      Ta cúi đầu nhìn mặt chàng, giọng : “Đêm khuya, ta nghỉ ngơi, chàng cũng ngủ .” Dứt lời, ta đặt chén xuống, xoay người tới cửa.

      Ta đến đình viện, trăng ngả về phía Tây. Quân sĩ canh ngoài phòng Bùi Tiềm thấy ta, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ mặt tò mò. Ta để ý tới bọn họ, mượn đèn lồng người bên cạnh, theo đường cũ, thẳng về trạch viện của mình.

      Canh giờ này, tứ phía tối đen như mực, khi ta vào trong sân, phát dưới ánh trăng có người, sợ hết hồn.

      Đèn lồng chiếu sáng, ta nhận ra, đó là Ngụy An. ngồi ở bàn đá trong sân, dựa vào cây mai, nhìn thấy ta mới đứng lên.

      “Tứ thúc?” Ta kinh ngạc dứt, “Sao còn chưa ngủ?”

      Ngụy An trả lời: “Trưởng tẩu đâu vậy?”

      Ta sửng sốt, chốc lát, ôn hòa giải thích: “Vết thương cũ của Bùi tướng quân tái phát, ta thăm.”

      “Thăm đến rạng sáng sao?” Giọng Ngụy An có chút chua ngoa.

      Ta nghe ra trong lời Ngụy An bất thiện, cau mày thấp giọng : “Tứ thúc lăng nhăng gì đó?”

      Ngụy An gì, “Hừ” tiếng, hầm hầm phẩy tay áo bỏ .

      bao lâu, ‘Ầm’ tiếng, ta nghe cách đó xa truyền đến thanh đóng cửa.

      Ta giật mình, đứng im tại chỗ, lúng túng, A Nguyên ra.

      “Phu nhân.” Nàng khoác áo ngoài, ngáp, “Phu nhân trở lại.”

      “Ừ.” Ta , giao đèn lồng cho nàng, “Tứ thúc cả đêm ngủ?”

      “Cõ lẽ vậy.” A Nguyên lắc đầu, : “Công tử muốn chờ người trở lại, nô tỳ khuyên thế nào cũng chịu .”

      “Vì sao phải chờ ta?”

      “Nô tỳ biết.” A Nguyên : “Đúng rồi phu nhân, Quý Uyên công tử thế nào? Khi đó nô tỳ thấy phu nhân ngủ nên dùng bữa với Tứ công tử, trở lại nghe Quý Uyên công tử ngất, cũng thấy phu nhân. Phu nhân đây là chăm sóc quá nửa đêm?”

      Ta mệt mỏi cười khổ, gật đầu: “Tạm thời có chuyện gì.”

      A Nguyên thở dài, còn muốn hỏi nữa, ta khoát tay với nàng. Ta mệt chết , muốn bàn lại chuyện này.

      Trong mộng trầm trầm bổng bổng, thời gian lần lượt thay đổi, hồi ta quay trở lại thời thiếu niên, hồi ta gặp lại những ác mộng cuộc sống, hoặc cười hoặc khóc, cũng an bình. Ta mơ mình mực tìm Bùi Tiềm, chàng đứng rất xa, có khi cười với ta, có khi rất u buồn, ta muốn đuổi theo chàng, nhưng làm thế nào cũng đuổi kịp.

      Tỉnh lại, ta thở dài.

      Mơ như vậy, từ trước ta ít, thế nên ở trong mơ, ta biết nó phải chân .

      “Phu nhân tỉnh?” A Nguyên tới, lấy y phục cho ta mặc.

      “Bên kia thế nào?” Ta hỏi.

      A Nguyên hiểu ta người nào, đáp lời: “Hai canh giờ trước Thích thúc tới, thấy phu nhân nghỉ, , chỉ với nô tỳ Quý Uyên công tử còn nghỉ ngơi.”

      Ta gật đầu, ông như vậy chính là có đại gì.

      “Phu nhân mau chân đến xem sao?” A Nguyên hỏi,

      Ta nghĩ, : “ .”

      Thói quen lúc trước, nghe được Bùi Tiềm bị bệnh, theo bản năng ta đứng ngồi yên. Nhưng ta cũng hiểu tại giống ngày xưa, quá nhiều chuyện ngăn cách, nếu có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là ít gặp nhau hơn.

      A Nguyên tựa như có điều gì suy nghĩ, nhìn ta, muốn đứng dậy, ta kéo nàng: “A Nguyên, chuyện với ta.”

      Nàng ngẩn ra: “Vâng.” Dứt lời ngồi xuống.

      Ta vẫn nằm ở trê giường, năm mười kể hết chuyện ngày hôm qua.

      Những này tồn tại quá nhiều, chen chúc trong dầu ta làm ta được an bình. Ta vội vàng hết, xua hết bọn chúng , còn lại tinh lực để suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.

      A Nguyên nghe ta , mắt trợn lớn, từ đầu đến cuối, câu cũng nên lời.

      “Ngươi cũng tin, phải ?” Ta cười khổ.

      Nàng gật đầu, chốc lát, lại lắc đầu.

      “Phu nhân, nếu là Quý Uyên công tử, nô tỳ tin. Nhưng còn Đại công tử…” Nàng mạch lạc, “Trời ạ, đây phải là gạt Thừa tướng sao?”

      Ta nhìn đỉnh màn. Chuyện này, Ngụy Giác có biết hay ta biết, nhưng chỉ nhìn chút, thủ hạ của Ngụy Giác có bao nhiêu môn sinh cũ của phụ thân giúp ông làm việc, cũng biết hôn này phải vô ích.

      “Phu nhân.” A Nguyên do dự nhìn ta, “Phu nhân muốn thế nào? Về Ung Châu hay ở lại Hoài Dương?”
      Chris, Trâu, Trà Xanh3 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 24: Thủ thành.

      A Nguyên hỏi ta nơi nào.

      Ta cười khổ, đúng vậy, nơi nào?

      Ngụy Dàm cưới ta vốn giả vờ, tại đưa ta tới bên này, chắc là có ý định để ta trở về nữa.

      Bùi Tiềm sao? Ta thở dài. Đối với chàng, tâm tình ta lời khó hết, chàng làm rất nhiều việc, cảm động là giả, nhưng đủ loại chuyện trong quá khứ, há có thể quên là quên?

      Nếu như ta theo Bùi Tiềm, hai chữ ‘Phó Dung’, đại khái hai từ đó biến thành ‘Phó thị’ viết bài vị, đặt ở Từ đường Ngụy thị, mà ta phải mai danh tích, chỉ Ngụy thị, mà ngay cả Phó thị cũng liên quan. Dòng họ ta vẫn luôn coi trọng và lấy làm ngạo mạn, bị ta đích thân vứt bỏ… Nghĩ tới những thứ này, móng tay ta đột nhiên bấm vào lòng bàn tay.

      “Ta muốn theo bên kia,” ta sâu kín , “Ta muốn rất xa, tìm nơi vắng vẻ tiêu diêu tự tại, cần liên quan đến những người này.”

      Sắc mặt A Nguyên thay đổi, nàng suy nghĩ, : “Cũng phải thể, nhưng mà phu nhân, nếu người , chuyện làm ăn ở Ung Đô tính sao bây giờ?”

      Ta sửng sốt, trong lòng buồn bực.

      Đúng vậy, quên mất Ung Đô còn có chuyện làm ăn!

      Ta phát điên, dùng móng tay cào ván giường.

      Mặc dù ta muốn gần gũi Bùi Tiềm quá, nhưng vết thương cũ của chàng tái phát vì ta, thăm chàng mỗi ngày trở thành môn học mỗi ngày. Nhưng giống lần đầu tiên, ta chỉ đến thăm ban ngày, mỗi lần đều chọn giờ cơm, người khác thấy cũng coi là mập mờ.

      Ngụy An đối với chuyện này rất có ý kiến, mấy ngày liên tiếp chuyện với ta. Mỗi lần ta đến thăm , ngồi nghịch đồ gỗ của , hoặc ngồi trong sân chuyện với quân sĩ về đồ gỗ. Thấy ta tới, cũng là bộ mặt lạnh.

      Ta với về chuyện Bùi Tiềm bị thương, nhưng giống như chút nghe vào. Ta cách nào, mình phải thánh nhân, muốn hờn dỗi kệ .

      Thương thế Bùi Tiềm tốt lên rất nhanh, qua ba bốn ngày, chàng có thể xuống giường.

      Mỗi lần thấy ta tới, chàng đều cười dài, vô luận viết chữ hay đọc sách, chàng dừng lại, chuyên tâm ăn cơm cùng ta.

      Ta cũng căng thẳng giống lúc trước, chủ động chuyện với chàng, có đôi khi ta đến chuyện của người quen cũ, khỏi nghĩ đến ngày xưa hai chúng ta chuyện, nhìn về Bùi Tiềm, cặp mắt kia chứa đầy nụ cười.

      Tình cảm lúc trẻ, đại khái chỉ là như thế thôi…

      “Nghĩ gì vậy?” Ta như vào cõi thần tiên, chén cơm của ta đột nhiên bị gõ cái.

      Bùi Tiềm gắp cánh gà đến chén của ta: “ ăn được phân tâm.” Ta nhăn mặt nhăn mũi, nhưng cánh gà là thứ ta thích ăn nhất, muốn so đo với chàng. Hôm nay ta hỏi lang trung, làm canh gà cho Bùi Tiềm, chưng suốt hai canh giờ.

      Bùi Tiềm cúi đầu uống canh, nhăn mặt nhíu mày: “Canh này sao ngọt vậy? Nàng cho đường?”

      “Ừ.” Ta .

      Bùi Tiềm nhìn ta, vẻ mặt cảm xúc: “Nàng thấy ai nấu canh gà cho đường chưa?”

      phải cho đường sao?” Ta nghĩ ngờ, nhớ đến trước giờ uống canh, mọi người hay thảo luận canh ngọt hay , thả đường như thế nào lại ngọt… Thấy sắc mặt Bùi Tiềm, ta ý thức được đại khái mình làm sai rồi, nhưng mà nhận sai là chuyện thể nào.

      dễ ăn sao? Ta cảm thấy rất ngon.” Ta ngang ngược, “Dược liệu bên trong rất quý, chàng phải ăn hết.” đến dược liệu, tâm trạng của ta quả thực rỉ máu. Hoài Dương mặc dù gần Nam Phương, nhưng chiến loạn, giá tiền dược liệu dùng nấu canh gấp mười mấy lần, ta mua xong mà cảm thấy khó chịu giống như chảy máu.

      “Nàng mua dược liệu?” Bùi Tiềm kinh ngạc, “Hỏi Thích thúc là được, sao nàng lại phải mua?”

      cần chàng quan tâm.” Ta trừng mắt với chàng. Hỏi Thích thúc đương nhiên dễ, nhưng gần đây ta rất sợ gặp ông, vì ông luôn khuyên ta ở lại, động chút là rơi lệ cảm thán.

      Bùi Tiềm , cúi đầu húp canh. Môi chàng vẫn cong lên, tựa như ăn mỹ vị.

      Ăn xong, ta dọn đồ muốn . Bùi Tiềm gọi ta lại.

      “A Dung,” chàng , “Mấy ngày này binh lính bị thương khỏe lại, hai ngày nữa, ta phái thêm nhân thủ, đưa Tứ công tử về Ung Đô, thế nào?”

      Ta sửng sốt, lời này ý tứ rất ràng, đưa Ngụy An , ta ở lại.

      “Ta…” Ta cắn cắn môi, “Ta phải suy nghĩ.”

      Vùi Tiềm cười khổ: “A Dung, Mạnh Tĩnh đưa nàng tới đây, chẳng lẽ nàng còn có thể trở về nữa sao?”

      “Ta phải suy nghĩ.” Ta lặp lại

      Bùi Tiềm nhìn ta, sắc mặt ảm đạm.

      lúc ấy, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, lát sau, có người : “Tướng quân!”

      Bùi Tiềm có chút kinh ngạc, tới cửa: “Chuyện gì?”

      Ta ở trong phòng, tò mò vểnh tai. Chỉ nghe người nọ thanh thực vội, : “Tướng quân, mật thám báo lại, Lương Hành – con thứ Lương Sung xuất quân vạn, hướng Hoài Dương mà đến, cách chưa đầy ba mươi dặm!”

      Lương Sung là dòng họ hoàng thất của tiên đế, Nhâm Kinh Châu Mục. Sau khi đại loạn, dong binh, nắm vững trong tay Kinh Sở Chư quận. Sau khi thiên tử định đô Ung Châu, từng triệu tập vào triều, nhưng Lương Sung cự tuyệt, mắng Ngụy Giác ép buộc thiên tử ra lệnh cho chư hầu, thề khuất phục.

      Ngụy Giác Bắc Phương chưa định, vội thu thập Lương Sung. Mà Lương Sung phải kẻ ngu, ngủ đông Kinh Sở, tùy thời mà động.

      Hôm nay cơ hội tới. Ngụy Giác ở Bắc Phương đại chiến với Đàm Hi, phía sau trống . Mười ngày trước, con thứ Lương Sung là Lương Hành tiến công Giang Châu. Ngô Chương bận chống cự, điều binh mã ở Hoài Dương tới. Ai ngờ Lương Hành hư hoảng nhất thương, ban đêm hướng Hoài Dương mà đến. Hoài Dương chính là cửa ngõ của Hoài Nam, khi mở ra, Hoài Nam vào hết trong túi.

      Mà nhân mã trong tay Bùi Tiềm chỉ có năm ngàn, công thêm ngàn binh mã Ngụy Giác để lại, chỉ có sáu ngàn.

      Ta hiểu đánh giặc, nhưng nghe Thích thúc , người cũng nổi lên tầng mồ hôi lạnh.

      Bùi Tiềm ngay từ lúc nghe được tin tức, vội vàng lên tường thành. Binh lính Ngụy phủ nghe được chạy tới, quân Tào đánh theo xe ngựa.

      “Nữ quân.” Thích thúc với ta, “Công tử lệnh ta lập tức đưa nữ quân ra khỏi thành.”

      đâu?” Ta hỏi.

      Thành Trì gần với Hoài Dương nhất, chỉ có Dương Châu.” Thích thúc .

      “Phu nhân!” Lúc này, binh lính đầu đầy mồ hôi chạy tới, bẩm báo với ta: “Phu nhân! Tứ công tử chẳng biết đâu!”

      Ta cả kinh, trong lúc mấu chốt, như thế nào thấy Ngụy An? Vội : “Nhanh tìm, tất cả mọi người .”

      Chúng quân sĩ đáp ứng, rối rít chạy .

      “Nữ quân, canh giờ thể kéo dài nữa!” Thích thúc vội la lên, “Như vậy , Tứ công tử để ta tìm, nữ quân trước!”

      được.” Ta cắn môi, “Muốn cùng , chờ chút.”

      Nửa canh giờ trôi qua, vẫn tìm được Ngụy An, mà tường thành truyền đến tin tức quân địch.

      Đời này, phải lần đầu tiên ta bị vây thành. Lần trước là ở Lai Dương, quân Ngụy Giác vây tứ phía. Giống nhau lòng người bàng hoàng, giống nhau lung tung huyên náo, nhưng kết quả coi như tệ, đánh mà thắng, ta gả cho Ngụy Đàm.

      biết lúc này như thế nào?

      đường, quân sĩ vội vàng bôn tẩu quát “Nhường đường”, khắp nơi người người vẻ mặt khẩn trương. ít dân thường muốn họp chợ, nghe được chiến xảy ra, vội vàng hấp tấp chạy về nhà. phụ nhân vội vàng xách theo hai cái giỏ qua người ta, trong ngực ôm hài tử “Oa oa” khóc lớn.

      “A Dung!” tiếng quát to đột nhiên vang lên từ phía sau, quay đầu lại, ta thấy Bùi Tiềm bước tới, vừa sợ vừa giận, “ phải bảo nàng sao? Sao còn ở đây? Thích thúc đâu?!”

      Chàng phòng trần mệt mỏi, toàn thân khôi giáp, hông đeo trường kiếm, từ xuống dưới bộ dạng võ tướng.

      Ta muốn trả lời đột nhiên, nghe tường thành trận ồn ào.

      “Tướng quân!” Mộ gã quân sĩ hô to về phía này, “Quân địch đánh trống, muốn công thành rồi!”

      Bùi Tiềm mặt biến sắc, gấp giọng với ta: “Triệu tập binh lính hộ vệ, trốn vào trong trạch viện !” Dứt lời, chàng xoay người, vội vã chạy hướng tường thành.

      Người trong thành chạy tán loạn, ta có thể nghe được tiếng trống ‘Thùng thùng’ từ ngoài thành truyền đến.

      “Phu nhân,” thanh A Nguyên lộ ra sợ hãi, “Làm sao bây giờ?”

      Ta nhìn tường thành, cảm thấy tim đập giống như tiếng trống ngoài kia.

      “Trước tiên tìm Tứ thúc.” Ta .

      Người tìm được Ngụy An là hai gã binh lính, bọn họ đưa ta xuyên qua dòng người nhìn thấy Ngụy An. cách ta xa, ở tường thành, cách cửa chính vài chục trượng.

      Khắp nơi là quân sĩ cầm cung cầm nỏ, trung niên tướng quân đứng cạnh Ngụy An, ta thấy được lá cờ sau lưng bọn họ phấp phới bay, đó viết chữ ‘Ngụy’ to.

      Nhìn thấy ta tới, Ngụy An sửng sốt chút.

      Tướng quân bên cạnh ràng do dự, nhưng ngay sau đó tiến lên hành lễ với ta: “Phu nhân.”

      Ta nhìn , gật đầu hoàn lễ: “Tướng quân.”

      Người này tên Dương Khác, là chủ tướng của Ngụy thị trú tại Hoài Dương. Nguyên nhân ta tới Hoài Dương vốn vi diệu, muốn giữ bí mật thân phận, người này ta gặp lần ở trạch trung. Nhưng Ngụy An và có vẻ thân quen lắm, theo A Nguyên , mấy ngày nay, Ngụy An thường ở chung chỗ với Dương Khác.

      Nhìn lại hướng Ngụy An, cũng nhìn ta, hồi lâu mới hành lễ: “Trưởng tẩu.”

      Bộ dáng kia bất đắc dĩ, ta cũng có thời gian so đo, : “Tứ thúc, nơi này nguy hiểm, theo ta về trạch trung .”

      .” Ngụy An .

      Ta nhất thời cảm thấy bốc lửa, đè ép tức giận: “Cái gì?”

      Ngụy An hùng hồn: “Huynh trưởng , nam tử Ngụy thị, cận kề cái chết cũng nao núng, ta muốn cùng tướng quân đạo nghênh kẻ địch.”

      “Nghênh kẻ địch?” Ta tức quá hóa cười: “Rất tốt! Tứ thúc nghênh kẻ địch thế nào?” Dứt lời, ta túm cánh tay , kéo lên tường thành, chỉ chỉ dưới thành, “Tứ thúc định xông lên chém giết cùng người sao?”

      Ta chỉ muốn dọa , nhưng khi ta thấy được hàng ngũ chi chít dưới thành kia, sợ hết hồn.

      Tiếng trống thùng thùng từ chiến xa vọng tới, vô số mũi dùi chĩa vào tường thành, ta thấy mấy trăm người khiêng chùy công thành, thang mây cao cao và số đồ ta biết tên.

      thành binh sĩ bắn tên, người dưới thành cũng quay về lấy tên, mấy cái còn bay tới tận bên này, quân sĩ giơ khiên lên chắn, trận ‘Leng keng’ kinh tâm.

      “Tướng quân,” ta cảm thấy thanh mình chột dạ, hỏi Dương Khác, “ phải bọn họ đánh bất ngờ sao? Làm sao nhiều vật công thành như vậy?”

      Dương Khác cau mày: “Chỉ sợ mưu kế lâu.”

      Tâm thần ta càng yên, để ý Ngụy An nữa, với Dương Khác, “Thỉnh tướng quân phái người đưa công tử về trạch viện.”

      .” Ngụy An dùng sức hất tay ta, sắc mặt đỏ bừng, “Đệ còn muốn thử nỏ cơ mới!”

      “Nỏ cơ?” Ta kinh ngạc, lúc này mới phát cạnh và Dương Khác có giá gỗ lớn. đúng hơn, đây là cỗ xe kéo, phía trước là hai cái nỏ, ghép thành nỏ lớn.

      Lúc này, tiếng trống dưới thành bỗng nhiên dừng lại. Chỉ thấy quân sĩ tách sang hai bên, mở lối , gã tướng quân mắc khôi giáp, thúc ngựa tiến ra. đứng lại giữa đội quân, vung đại kích hơn trăm cân trong tay lên, hàn quang sáng loáng. Gió vù vù thổi qua, lá cờ lay động trong gió, ta nghe hét lớn cái gì. Trong khí có áp lực bức người, ta muốn tránh ra, nhưng chân bất động.

      khiêu chiến, khiêu chiến với Bùi Tiềm.

      Ta biết Bùi Tiềm võ lực bao nhiêu, có thể nghênh được đại kích dọa người kia hay . Nhưng ta biết người Bùi Tiềm có thương tích, nếu như chàng mở cổng thành xuất chiến… Ta dám nghĩ nữa.

      “Đó chính là Lương Hành – Con thứ Lương Sung sao?” Ta hỏi Dương Khác.

      “Bẩm phu nhân, đúng vậy.” Dương Khác .

      Ta gấp gáp : “ đứng im, tại sao dùng cung bắn ?”

      “Bẩm phu nhân, quá xa, tên bay tới.”

      Ta: “…”

      Lúc này, đầu tường bên kia có người chạy tới, Bùi Tiềm lập tức mời Dương Khác qua.

      Dương Khác đáp ứng, lệnh cho thủ hạ quân sĩ hộ vệ ta và Ngụy An, cáo lễ, bước nhanh hướng cổng thành.

      Ta nhìn thân ảnh , trong lòng thấp thỏm nghĩ, thủ hạ Bùi Tiềm có thể nghênh chiến Đại tướng sao? Tình thế như vậy, Ung Châu và Ngô Chương hẳn là phái thêm viện binh đến đây chứ? Tới khi nào mới có…

      Cổng thành bên kia truyền đến thanh hô hào, tựa hồ Dương Khác đáp lời Lương Hành. Cùng lúc đó, ta nghe bên cạnh truyền đến thanh .

      Nhìn lại, ta thấy năm, sáu quân sĩ hợp lực đu lên trục kéo, sợi dây trục kéo dần dần nổi lên, từ từ kéo nỏ ra, tên của nỏ làm bằng đồng, đầu tên thô to mà sắc bén, rất dọa người.

      “Công tử, được chưa?” gã quân sĩ hỏi.

      “Kéo ra chút nữa.” Ngụy An nhìn chằm chằm vào nỏ, .

      “Tứ thúc…” Ta tiến lên, Ngụy An cản ta.

      “Trưởng tẩu,” thần sắc tình mà khẩn thiết, “Cho đệ thử lần.”

      Ta mím môi, nhịn xuống lo âu trong lòng, đứng bên. Khiêu chiến dưới thành vẫn tiếp tục, kẻ địch ồn ào, lớp lại lớp, sau khi khiêu chiến, nếu trong thành người nào ra ngoài ứng chiến, bọn chúng công thành.

      “Sang bên trái, lệch chút.” Thanh Ngụy An vang lên, ta nhìn lại, chỉ thấy dây nỏ được kéo căng hết cỡ, giống như tùy thời có thể đứt.

      gã nỏ binh điều chỉnh đầu mũi tên, nhiều lần, : “Công tử, tốt rồi.”

      Ngụy An nhìn chút, gật đầu với đại hán cường tráng. Đại hán gật đầu, cầm khúc gỗ trong tay gõ nhát.

      Nỏ đàn hồi bắn ra, tiến hóa thành vô ảnh, ta mở to hai mắt.

      Lương Hành nhất định chửi nhau với Dương Khác thành, tựa hồ bị trúng chuyện gì, khuôn mặt tức giận. giơ đại kích lên, muốn vung xuống, đột nhiên, tia sáng xuyên thấu lồng ngực , máu phụt ra.

      Chớp mắt, thiên địa yên tĩnh tiếng động, người thành và dưới thành bị bất thình lình, giống như dây cung bị đứt.

      “Sao thanh gì?” Ngụy An kiễng chân nhìn quanh dưới thành, “Trúng sao?”

      Ta: “…”

      “Trúng! Công tử! Trúng!” quân sĩ mừng rỡ như điên, cơ hồ nhảy bật lên. Thanh này giống như kinh hoàng. Đột nhiên xuất bước ngoặt, dưới thành hỗn loạn giống như kiến vỡ tổ, mà thành tiếng hoan hô giống như nước sôi trong vạc, thoáng chốc nuốt trọn hết thảy thanh .

      Tiếng trống dồn dập, thành vạn tên cùng bắn, như mưa rớt xuống. Kẻ địch dưới thành ôm thi thể Lương Hành thoái lui về phía sau, ta nghe có tướng quân lớn tiếng thúc giục quân sĩ ra khỏi thành truy kích.

      “Kế tiếp như thế nào?” Ngụy An nhìn mọi người mừng rỡ như điên, nhức đầu nhìn về phía ta.

      Ta chỉ cảm giác mồ hôi ướt dính xiêm y, lạnh lẽo.

      Ta hít sâu: “Có thể bọn họ đệ bắn lén đả thương người, thắng hùng.”

      Ngụy An sửng sốt, có chút khó khắn: “Hay là… Phái lang trung cứu , lại đánh tiếp?”

      Ta lắc đầu, vô lực cười cười: “ cần.”
      Chris, Trâu, Trà Xanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :