1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 5: Chợ người.

      Tùy thị của Ngụy Đàm nhiều lắm, dẫn theo tất cả khi xuất chinh. Sau khi bái kiến thiên tử, Quách phu nhân lệnh cho quản phân phối nô bộc trong viện ta.

      Trong Ngụy thị nô bộc có thừa, nhưng tỳ nữ lại thiếu. Quản khó xử hỏi ta ý tứ, ta rất hòa khí , như vậy, dù sao ta đưa theo thị tỳ, bằng mua vài người trở về.

      Quản đáp ứng, bẩm báo Quách phu nhân, bên kia phản đối, đáp ứng rất nhanh.

      Được hồi bẩm, ta cảm thấy vị Quách phu nhân này tâm tư thấu hiểu. Mẫu thân từng cho ta biết, tân nương vào cửa, trong nhà phân chia tài vật, có thể tùy tiện. Nhưng thiếp thân thị tỳ quyết thể tùy tiện, năm đó ta nghe hiểu lắm, sau từ từ gặp nhiều chuyện, hiểu ra.

      Nhưng phàm là người, ai có thể có chút ít bí mật? Hơn nữa, nhà các quý nhân, lén lui tới giao dịch đông đảo, những chuyện bị gièm pha, đại đa số từ miệng nô bộc mà ra. Dĩ nhiên, ta chuẩn bị làm chuyện xấu gì, nhưng ở nơi hoàn toàn xa lạ này, ta hi vọng mình làm việc gì cũng bị truyền tới lỗ tai cữu hoặc người khác.

      Chiến loạn nổi lên bốn phía, lưu dân rất nhiều, muốn mua người khó, hơn nữa giá tiền ưu đãi.

      Ung Đô tại có thiên tử bách quan, thiếu phú hộ từ Trường An, Lạc Dương theo tới, mua bán người dị thường thịnh vượng. Vô cùng bẩn thỉu, hò hét loạn lên, khắp nơi đều là người. Nam nam nữ nữ chật chội chiếm cứ các góc, đủ các thể loại, có người tóc tai bù xù, bị nha nhân (1) dẫn , đầu cắm thảo tiêu (2).

      (1): Nha nhân: Người môi giới.

      (2): Thảo tiêu: Cây cỏ cắm đầu để đánh dấu.

      Người mua thiếu, gia chủ phú quý phần lớn ngồi xe ngựa hoặc xe trâu, cách màn trúc, nhìn trúng người nào cho tôi tớ hỏi.

      Quản dẫn mấy tên gia nhân cầm gậy, bảo vệ xe ngựa của ta, vào nơi mua bán người, vừa mới xuất , ít nha nhân xúm tới.

      “Phu nhân! Mua hầu sao? Ta có mấy hầu bộ dạng thanh tú, làm việc thượng đẳng!”

      “Phu nhân phu nhân! Nhìn bên ta chút! Toàn là trĩ tỳ (3) từ Dương Châu tới, xinh xắn biết nghe lời!”

      (3): Trĩ: trẻ em.

      “Nhìn của ta này phu nhân! Nô bộc của ta từ Lạc Dương tới, lúc trước từng hầu hạ nhà quý tộc! Người Trường An cũng có a phu nhân!”

      “À À, có phải phu nhân muốn lớn tuổi chút ? Đều có đều có! sinh hài tử, có thể hỗ trợ đỡ đẻ!”

      “Nam bộc cũng có phu nhân! Thân hình cường tráng, tinh lực tràn đầy, dùng thử nửa tháng, đảm bảo phu nhân thỏa mãn…”

      Quá nhiều người, xe ngựa vào được, quản bảo gia nhân đuổi bọn họ.

      “Phu nhân, nhìn trúng ai chưa?” Quản đứng ngoài xe hỏi.

      lên phía trước .” Ta .

      Xe ngựa tiếp tục , dọc theo đường , nha nhân đến gấn chào hàng dứt, quản muốn nhìn người lại bị cản trở, loay hoay được.

      Bỗng nhiên, phía trước truyền đến trận ồn ào và tiếng khóc lóc. Xe ngựa qua, xuyên thấu qua mành trúc, ta thấy nam tử thần sắc phẫn nộ, rống to chuyện gì. Người ầm ĩ với chính là nha nhân, hai người lôi kéo nữ tử, tựa hồ tranh đoạt.

      Ánh mắt ta rơi người bọn họ, vội mở miệng : “Quản , dừng xe.”

      Quảng kêu người đánh xe dừng lại.

      “Phu nhân, nhìn trúng người?” Quản hỏi.

      “Nữ tử bị hai người kia tranh, hỏi chút xem.” Ta .

      Quản kinh ngạc, đồng ý, qua hỏi thăm. bao lâu, ông trở lại : “Phu nhân, hỏi được. Nàng kia và nam tử là huynh muội, phụ thân bệnh nặng, nữ tử tự nguyện bán mình cho nha nhân, lấy tiền cứu phụ thân. Hôm nay huynh trưởng tìm đến, miệng biết chuyện này, muốn đoạt nữ tử về.”

      ra là vậy. Ta : “Ngươi báo cho nha nhân, ta mua nữ tử này.”

      Quản lấy làm kinh hãi, do dự : “Phu nhân, chợ còn nhiều người, phu nhân có muốn nhìn thêm ? Nữ tử này trong nhà có gút mắc, chỉ sợ dây dưa .”

      sao.” Ta , “Ngươi hỏi nha nhân giá tiền.”

      Quản đồng ý, xoay người tới.

      thanh cãi vã bỗng nhiên dừng lại, ta thấy nha nhân sắc mặt vui mừng, khom người hành lễ với quản . Huynh trưởng nữ tử sắc mặt đại biến, nhìn về phía này, vung tay, hừng hực tới xe ngựa.

      Gia nhân đứng cạnh xe, thấy tình thế ổn, vội vàng tiến lên ngăn cản.

      Nam tử tức giân, xô đẩy với gia nhân, muốn mở miệng, ta vén màn trúc lên.

      Bốn mắt nhìn nhau, nam tử thấy ta, sắc mặt từ giận dữ chuyển sang kinh hãi, miệng hé mở.

      “A Hoán.” Ta với .

      Phía Nam Ung Đô, ngõ hẹp giao nhau, là đất tụ tập của người dân bần cùng, nhà để về. Ăn xin khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng gào khóc buồn bã, nơi này so với chợ người càng thêm hèn hạ, lều cỏ chỗ nào cũng có, mặt đất tràn trề nước bẩn, mùi hổ thối và ruồi nhặng bay lên từng đoàn, nơi nào cũng thấy những người xanh xao vàng vọt nằm đống rơm rạ.

      “Phu nhân, nơi này dơ dáy bẩn thỉu, thể ở lâu, phu nhân nên trở về thôi.”

      Quản cau mày nhìn bốn phía thê thảm, khuyên nhủ ta.

      A Hoán dẫn đường, quay đầu lại nhìn ta, sắc mặt do dự, tựa hồ ngượng ngùng.

      “Nữ quân…” ấp úng, “Nơi này… Dạ… Đây phải nơi nữ quân nên tới.”

      sao, tiếp.” Ta .

      Nhà A Hoán trong ngõ hẻm, chiều rộng hơn trượng. là nhà, bằng là ổ. Phía trước sân dựng dầy lều, chen chúc gần mười gia đình.

      “Chúng ta ở Ung Đô có chỗ dừng chân, đành phải mướn nơi này ở tạm.” A Hoán giọng . Muội muội – A Nguyên cúi đầu, khóe mắt rơm rớm nước mắt.

      Ánh mắt ta xẹt qua lểu cỏ hỗn độn và mọi người, bao lâu, nhìn thấy cách đó xa đệm cỏ. Lý thượng, quản lúc trước của nhà ta, tại nằm đó, đầu tóc rối tung, đắp cái chăn bẩn thỉu màu đen, lộ ra nửa bên mặt.

      “Phụ thân,” A Hoán ngồi xuống cạnh ông, thanh nghẹn ngào, “Phụ thân, nữ quân tới thăm người… Phụ thân tỉnh lại , là nữ quân…”

      Người kia tựa hồ giật mình, ta tới, thấy mặt mày Lý Thượng tái xám, mí mắt chậm rãi mở ra, vành mắt hãm sâu, hai mắt trước kia quắc thước, tại giống như cái giếng cổ. Nhưng khi nhìn thấy ta, nháy mắt con ngươi tụ lên tia sáng, giống như thấy được chuyện bất khả tư nghị.

      “Nữ…” Lý Thượng hé mở đôi môi khô khốc, thanh khàn khàn, đủ câu.

      Ta cúi người nhìn ông: “Quản , là ta.”

      Hai mắt tiều tụy đột nhiên chảy lệ, Lý Thượng mở miệng, đột nhiên khàn giọng khóc lên, “Nữ quân… Nữ…” Ông vùng vẫy cố gắng ngồi dậy, tựa hồ muốn hành lễ.

      Hốc mắt ta nóng lên, vội vàng đè ông lại: “Quản cần đa lễ, nên đứng dậy.”

      “Nữ quân…” Lý thượng nhìn ta, vừa khóc vừa cười, hai tay nắm chặt tay áo ta.

      Ta dùng sức gật đầu, lau nước mắt mặt, nhìn về phía huynh muội A Hoán, A Nguyên.

      Gặp lại sau sinh ly tử biệt, bọn họ khóc đến mặt nhăn nhúm thành đoàn.

      A Hoán cho ta biết, lúc Phó thị gặp chuyện may, vừa lúc Lý Thượng dẫn huynh muội bọn họ hồi hương. Khi nghe được tin dữ, tháng sau. Lúc này Lý Thượng giấu hai người bọn họ vào núi sâu, mạo hiểm quay về Trường An tìm tòi đến cùng. Nhưng khi đó, nhà cửa Phó thị bị thiêu rụi toàn bộ, mặc dù Lý Thượng dò được ta ở bên cạnh Lưu thái hậu, nhưng cách nào gặp mặt được, đành phải khóc nức nở hồi hương.

      Sau đó, thời cuộc ngừng, Trường An đại loạn, chiến hỏa nổi lên bốn phía. Năm trước, quê bọn họ bị quân phản loạn cướp bóc, phòng ốc bị thiêu rụi hoàn toàn, đành phải theo hương nhân (4) ra ngoài lánh nạn. ngờ nơi nơi đều gặp cường đạo, ba người mất hết tài vật, đường ăn xin tới Ung Đô.

      (4): Hương nhân: Người cùng quê, đồng hương.

      Chuyện này cần ta cũng biết. Ba người ở Ung Đô có ai dựa dẫm, Lý Thượng bị bệnh nặng, A Nguyên gạt bọn họ bán mình, hôm nay gặp được ta chợ người.

      Ta nhìn về Lý Thượng, dược A Nguyên chăm sóc, kéo dài được tới giờ, mới vừa mừng rỡ, khí lực hao tổn hết, lúc này ngủ.

      Trong lòng ta thở dài hơi.

      Lý Thượng là người trung trực, có tài trị gia, cha ta luôn kính trọng ông có thừa, cho người nhà coi ông là nô bộc mà sai sử. Mặc dù ông bán mình vào phủ, phụ thân vẫn để ông năm hồi hương lần, cúng mộ tổ tiên. Vì đời cha chú tình nghĩa, huynh muội Lý Hoán và Lý Nguyên cũng thân thiết với ta hơn, từ chơi đùa cùng nhau.

      Lúc trước Lý Thượng luôn có bộ dáng cười tít mắt, trong phủ dưới ai Lý quản là người có phúc. Mà tại, người trung niên hơn bốn mươi tuổi bị khốn khổ, ốm đau hành hạ thành phế nhân.

      “Phu nhân…” Quản tới, vẻ mặt khó xử, “Phu nhân, còn sớm, nên trở về phủ thôi.”

      Ta gật đầu, nhìn về Lý Hoán, móc từ trong tay áo ra ít vàng khối, đưa cho .

      Lý Hoán biến sắc, vội : “Nữ quân, thể…”

      “Cầm lấy.” Ta quyết đoán nhét vào tay , : “Phụ thân ngươi bệnh, thể kéo dài. Ta đưa A Nguyên , ngươi vào trong thành tìm đại phu tốt nhất, tới chữa bệnh cho phụ thân ngươi. Còn nữa, nơi này người ở được, ngươi tìm phòng ốc ổn định cuộc sống.”

      Lý Hoán nhìn ta, hốc mắt đỏ lên.

      Ta thấy muốn khóc, thở dài : “Đừng buồn nữa, cố gắng chăm sóc phụ thân ngươi.”

      Lý Hoán gật đầu, lau mắt, hành lễ với ta: “Đa tạ nữ quân.”

      Ta nhìn , lại quay sang nhìn Lý thượng nằm dài nệm cỏ, gì thêm, xoay người rời .
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Nguyen Loc Ha, Trâu5 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 6: Thọ yến.

      Mặc dù nô bộc mua cho ta, nhưng Quách phu nhân mới là chủ mẫu.

      đường về, ta nghĩ lý do thoái thác. Trở lại trong phủ, ta dẫn A Nguyên gặp Quách phu nhân, kể lại tỉ mỉ việc, từ trước đến giờ, chủ tớ tình thâm thế nào, sinh ly tử biệt thế nào. Ta giấu diếm chuyện cho A Hoán vàng, đó là của hồi môn của ta, đương nhiên do ta quyết định.

      Ta có nên ta rất có bản lãnh thêm dầu thêm mỡ ? Quách phu nhân sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ cảm động.

      Bà nhìn A Nguyên vẫn cúi đầu, thở dài: “ là người xưa, hiếm khi gặp lại, cứu trợ là việc nên làm, thị tỳ này con giữ lại bên người .”

      Ta bái tạ, chính thức dẫn A Nguyên vào Ngụy phủ.

      Cố nhân gặp nhau, khó tránh khỏi phen chuyện dông dài.

      Ngay đêm đó, ta và A Nguyên giống như lúc ở Phó phủ, cùng nhau ngồi giường, ôm chăn chuyện.

      Nàng nghe ta kể lại những việc qua, trợn to hai mắt, khóc nức nở dứt.

      “Kia… Đại công tử đối xử với nữ quân được ?” Nghĩ nửa ngày, nàng đột nhiên .

      Ta cười cười: “Cái gì mà được hay , ta và chàng chung đụng chưa đầy ngày.”

      A Nguyên đỏ mặt, ngượng ngùng cười.

      “Nữ quân,” nàng cắn cắn môi, chần chờ giọng , “Ta từng gặp Quý Uyên công tử.”

      Nhắc tới tên này, nụ cười ta cứng lại.

      “Hả? Khi nào?” Thanh ta bình tĩnh.

      “Năm trước, lúc rời quê, gặp ở Ký Châu.” A Nguyên dè dặt nhìn chằm chằm sắc mặt ta, “Hình như đến Hà Bắc để xử lý công vụ, tựa hồ là cái gì mưu sĩ, khi đó chúng ta đường, công tử qua, phía sau rất nhiều binh mã theo.”

      Ta biết nên gì, chốc lát : “Coi như nhận ra nhau, chàng giúp đỡ gì sao?”

      A Nguyên lắc đầu: “Công tử có giúp đỡ, hôm đó công tử tìm riêng chúng ta, kín đáo đưa bọc tiền cho phụ thân, nhưng phụ thân cầm, công tử bất nghĩa.”

      Lòng ta ấm áp, Lý Thượng hiểu chuyện, phụ thân nhìn lầm ông.

      “Biết rồi, sau này trong phủ đừng nhắc lại chàng.” Ta thản nhiên .

      “Ta hiểu.” A Nguyên gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười, “Nữ quân, phụ thân ta từng , trước kia có thầy tướng vào quý phủ, nhìn thấy nữ quân, người trời sinh phúc tướng.”

      “Hả?”

      đó.” A Nguyên , “Nữ quân xem, đầu tiên là có thái hậu, sau gặp được Ngụy thị, luôn gặp dữ hóa lành.”

      Ta cười mỉa. Quả thái hậu cứu mệnh ta, về phần Ngụy thị… Là hiểm ác hay thuận lợi, biết thế nào được.

      A Nguyên còn muốn , ta đẩy đẩy nàng, ngắt lời : “Được rồi, canh giờ còn sớm, nên nghỉ ngơi. Nơi này phải Phó phủ.”

      A Nguyên bĩu môi, xuống giường.

      “Đúng rồi A Nguyên.” Lúc nàng bước ra khỏi cửa, ta gọi.

      “Dạ?” A Nguyên quay đầu lại.

      Ta mỉm cười: “Ta là phu nhân, thể gọi sai.”

      A Nguyên ngẩn ra, chốc lát, gật đầu ra ngoài.

      Đêm hôm đó, ta tâm bình khí hòa, ngủ được nhưng ngon.

      Trong mộng, luôn có thân ảnh xuất trước mặt ta, hoặc chơi cờ, hoặc gảy đàn. Hoặc đàm luận với người khác. Trong lúc lơ đãng, chàng quay đầu nhìn ta, mặt mày tuấn nhã nở nụ cười, mang theo chút giảo hoạt.

      “… A Tiềm, xiêm y ta có đẹp ?” Thanh ta vang lên.

      “… A Tiềm, nghe chàng mới mua bạch mã, ngày mai cho ta mượn kéo xe được ?”

      “… A Tiềm, hôm qua ta bán bình hoa mai, chàng đoán bao nhiêu? Ta chỉ muốn bán trăm tiền, nhưng người nọ trả ta trăm năm mươi tiền!”

      “A Tiềm A Tiềm…”

      Tiếng hỗn loạn, ta trông thấy A Tiềm cưỡi bạch mã, mặc hôn phục mới tinh, tất xa phía sau, nữ tử xa lạ ngồi phía

      Ta tỉnh lại từ trong mộng, khẽ thở dài.

      Trước mặt là bóng đêm nồng đậm, ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu vang.

      Là mộng… Tự trong lòng, tay ta tự giác, sờ về cổ tay, nơi đó trống . Ta tung chăn, thắp nến, mở cái rương đựng đồ trang sức, lục lọi lần, có đồ ta muốn tìm.

      Trong lòng lo âu, ta lục lục lại biết bao nhiêu lần, rốt cục, trong đống y phục cũ rơi ra cái bùa đào . Phía kỹ thuật đơn sơ, nhưng có chữ ‘Dung’ và chữ ‘Tiềm’ ở cùng chỗ.

      Ta như trút được gánh nặng, nhắm mắt lại, thở dài cái, nắm nó chặt trong lòng bàn tay.

      Nước mắt tràn mi, ngăn được.

      Ánh trăng như nước, xuyên qua cửa sổ, ta thấy bóng mình mặt đất, giống như năm đó, ai giúp.

      qua, đều qua, con quên…” Bên tai, lời mẫu thân tựa như vang lên, êm ái an ủi.

      Cuộc sống trôi qua từng ngày, đảo mắt, qua tháng.

      Xuân qua quá nửa, trời bắt đầu nóng.

      Ta sống ở Ngụy phủ tệ. Quách phu nhân là chủ mẫu, am hiểu sâu trị gia dùng người, xử chu toàn. Ta tự biết mình mới đến, dưới lấy lễ, coi như bình an vô với mọi người.

      A Hoán truyền tin, tìm được tiểu viện ở Tây thành, đưa Lý Thượng tới đó, đặc biệt mời đại phu cho Lý Thượng. Hai ngày trước, ta cho A Nguyên về thăm nhà, nàng trở về, bệnh Lý Thượng tốt lên rất nhiều, có thể rời giường.

      bao lâu, tin tức từ phía Đông truyền đến. Ngụy Giác giết Đổng Khuông và ba nhi tử của , thu phục quân sĩ về dưới trướng, tháng sau trở về Ung Đô. Tin tức làm trong nhà dưới dưới phấn chấn, Quách phu nhân thậm chí định ra ngày Ngụy Giác trở lại, trong nhà mở tiệc thế nào.

      “Trưởng tẩu, huynh trưởng và Nhị huynh sắp trở lại!” Ngụy Tập cười hì hì, với ta.

      Ta cười cười, bảo A Nguyên đưa cho Ngụy Tập bộ hoa phục mới, “Hai ngày nữa là sinh thần phu nhân bốn mươi tuổi, muội nhận lấy , đừng làm hỏng.”

      Ngụy Tập lè lưỡi, tò mò nhìn y phục mới, cười : “Trưởng tẩu tốt.”

      Ta mỉm cười: “Tứ thúc đâu? Đệ ấy cũng có y phục mới, ta nhìn thấy đệ ấy.”

      “Đệ ấy à?” Ngụy Tập dương dương tự đắc: “Đoán chừng loay hoay mấy việc vụn vặt.”

      “Vụn vặt?” Ta kinh ngạc.

      “Đúng nha.” Ngụy Tập khinh thường, nhìn ta chút, cười thần bí, “Trưởng tẩu biết sao? Muội đưa trưởng tẩu nhìn.”

      Ta là tân nương Ngụy phủ, dù sao mới đến, rất nhiều người nhiều chuyện biết, Ngụy An chính là người trong số đó.

      Theo lý thuyết, Ngụy An và Ngụy Đàm cùng mẫu thân, phải gần gũi với ta hơn. Tiểu viện ở ngay sát tiểu viện Ngụy Đàm, nhưng rất ít xuất , gặp mặt hành lễ luôn có bộ dáng lạnh nhạt, nếu có cũng chỉ mấy từ. Ta biết nguyên nhân, cũng mặt lạnh, thái độ Ngụy An như vậy, cứ mặc kệ .

      Nguy Tập đưa ta đến tiểu viện Ngụy An, mà dẫn tới chỗ gần nhà bếp, nơi này kề sát phòng chứa củi, là nhà gỗ đơn giản, cách mấy bước có lò gạch đen sẫm.

      Chưa tới cửa, ta nghe được tiếng gõ truyền từ bên trong ra.

      Ngụy An mặc bộ đan sam (1), ngồi chiếc giường thấp, vùi đầu lắp ráp hai miếng gỗ. hết sức chăm chú, đầu tóc đầm đìa mồ hôi.

      (1) Đan sam: Quần áo đơn, lớp.

      “Đệ lại loay hoay mấy thứ này, tiên sinh kiểm tra bài học sao?” Ngụy Tập .

      Ngụy An ngẩng đầu, thấy Ngụy Tập và ta đứng ở cửa, ngẩn người.

      phải việc của tỷ.” Ngụy An thản nhiên , đứng dậy vái chào ta, “Trưởng tẩu.” Dứt lời, tiếp tục cúi đầu loay hoay.

      Ngụy Tập tựa hồ quen, bĩu môi.

      Ta nhìn đồ tay Ngụy An, cảm thấy thú vị, ta nhìn quanh bốn phía, thấy trong nhà gỗ chất đầy đồ gỗ, cây gậy trúc, còn có số đồ đặt mặt đất, hình dáng cổ quái. giá gỗ bày ít đồ sứ nung, đủ loại, có người có thú.

      “Những cái này đều do Tứ thúc làm sao?” Ta tò mò hỏi.

      “Dạ.” Ngụy An đáp.

      Ta nhấc cái ra, : “Con chó này tê.”

      “Là hổ.” Ngụy An .

      Ta ngượng ngùng, thả vật kia về chỗ cũ, nhấc lên vật khác: “Đây chính là con hươu.”

      “Là ngựa.”

      “Nữ tử này…”

      “Là nam tử…”

      Ta quay đầu lại, Ngụy An nhìn ta, mặt đỏ lên, buồn bực.

      “Nam tử… Ha ha ha ha…” Ngụy Tập cười đến thở nổi.

      Ta ngượng ngùng, rời khỏi giá gỗ, tới trước mặt Ngụy An. Thấy trong tay cầm bánh xe gỗ, nhìn kỹ, xác định lầm, mới mở miệng : “Đệ làm xe sao?”

      Ngụy An ngẩng đầu lên, đáp: “Dạ.”

      Ta nhìn chút: “ quá giống xe ta vẫn .”

      “Những thứ kia tốt,” Ngụy An lau mồ hôi, “ xóc, trục xe linh hoạt, gặp phải bùn lầy, mắc kẹt đường.”

      Ngụy Tập coi thường: “Xe nào như vậy, người đánh xe xử lý, khi nào phải tốn tâm tư vào những thứ này.”

      Ngụy An để ý tới nàng.

      Ta trêu chọc Ngụy An vui, nên rời sớm mới phải, vội móc bao bố đựng y phục mới, đưa về phía Ngụy An, : “Đây là y phục mới ta làm cho Tứ thúc, Tứ thúc nhận lấy .”

      Ngụy An nhìn bao bố, lộ ra vẻ kinh ngạc, tay dừng lại.

      “Trưởng tẩu làm, còn mau tạ ơn.” Ngụy Tập .

      Ta với Ngụy Tập: “Tứ thúc bận, chúng ta chớ quấy rầy.” Dứt lời, kéo tay nàng ra ngoài.

      Ngụy thị vì cưới tân nương tử, được bái kiến hoàng đế. Như vậy sinh thần Quách phu nhân mời tới đủ loại gia quyến quan lại, ta thấy kinh ngạc nữa.

      Trước cửa lớn phủ thừa tướng, xe ngựa xếp hàng dài. Tới thăm hỏi trừ gia quyến trọng thần trong triều, còn có thân thích trong doanh trại Ngụy Giác. Quách phu nhân rất coi trọng các nàng, dọn dẹp hậu viện để tiếp đãi. Quách phu nhân ngồi chính giữa, nghênh đón khách bái phỏng, nhờ ta tiếp đãi các nàng.

      Nhìn phụ nhân chuyện trò vui vẻ, ta nghĩ, những tướng lĩnh kia thay Ngụy Giác công thành chiếm đất. Ngụy Giác đối đãi bọn họ vô cùng tốt, ít nhất thủ đoạn lung lạc làm được.

      Mời rượu thân thiện, đó chính là bản lĩnh của các phu nhân Trường An, lúc trước ta theo mẫu thân, sớm vô tự thông. Chiến loạn nghiêng ngả, rất nhiều tướng quân theo Ngụy Giác định đô, đưa gia quyến về đây, phụ nhân hương dã cực ít, số là sĩ nhân chi nữ, trang phục chỉnh tề.

      Điều này làm ta nhàng rất nhiều, ít nhất ta văn từ ưu nhã, các nàng nghe có thể hiểu.

      Bận rộn vòng, mắt thấy người lưa thưa, ta cảm thấy mệt mỏi. với thị tỳ tiếng, vòng ra phía sau đường sảnh uống nước.

      “A Dung?” bước bậc thềm, thanh vang lên phía sau.

      Quay đầu lại, thấy vị thiếu phụ trang phục lộng lẫy đứng đó, chần chờ nhìn ta.

      Ta nhìn mặt nàng, nhớ lại, “Ngọc Oánh?”

      mặt Ngọc Oánh nở nụ cười, tiến lên cầm tay áo ta, thanh kích động: “A Dung, quả nhiên ta nhận lầm!”

      Ta nhìn nàng, cảm khái mỉm cười.

      Kiều Ngọc Oánh, nữ nhi Đại Hành Lệnh Kiều Châm, chính là bạn khuê phòng của ta ở Trường An. Sau khi tới Ung Châu, ta gặp ít người quen, là những người làm quan cùng phụ thân, việc này khó giải thích, thiên tử rời đô từ Trường An tới nơi này, quan lại dĩ nhiên cũng theo đến. Nhưng Ngọc Oánh là nữ tử thứ hai ta gặp, sau Từ Bình. Làm tinh thần ta phấn chấn hẳn lên.

      tại ngươi ở đâu? Phụ mẫu khỏe ?” Ta cầm tay nàng, hỏi.

      Nụ cười mặt Ngọc Oánh ảm đạm, “Phụ thân vẫn khỏe, mẫu thân…” Nàng chưa xong, cúi đầu lau mắt.

      Ta nhìn thần sắc nàng, hiểu nàng sống tốt.

      Ngọc Oánh ta biết, Trường An bị loạn quân đánh vào, toàn gia nàng chạy nạn. Trong chiến tranh loạn lạc, mẫu thân và đệ đệ nàng bị giặc cỏ giết chết. Nàng và phụ thân lưu lạc khắp nơi, đến khi nghe thiên tử định đô Ung Châu mới trở về. Ngụy Giác khôi phục chức quan Đại Hành Lệnh cho phụ thân Ngọc Oánh, Ngọc Oánh gả cho Hứa Sung, thuộc cấp của Ngụy Giác, tại mới an bình.

      Nghe nàng tự thuật xong, ta khóc nức nở. Nhưng chuyện như vậy, khắp nơi đều gặp, ta nghe quá nhiều, người thích khóc nhất cũng trở nên chết lặng.

      Ta thở dài, chỉ có thể vỗ vỗ tay Ngọc Oánh an ủi: “Chuyện cũ qua, ngươi phải cố bình an, phu nhân dưới suối vàng mới yên lòng.”

      Ngọc Oánh gật đầu, ngẩng lên nhìn ta: “A Dung, khi đó ngươi…” Lời vừa ra khỏi miệng lại dừng lại, trong mắt mang theo chút e thẹn.

      Ta biết nàng muốn hỏi cái gì, lắc đầu: “Ngọc Oánh, chuyện qua ta muốn nhắc lại.”

      Ngọc Oánh đáy mắt lóe lên, hít sâu hơi, cười : “Đúng vậy, qua cho qua . A Dung, nghe ngươi gả cho Đại công tử nhà Ngụy thừa tướng?”

      Ta gật đầu.

      “Đại công tử đối xử với ngươi thế nào?” mặt Ngọc Oánh tràn đầy tò mò, hâm mộ, “Nghe thừa tướng chỉ đích danh, muốn ngươi làm nhi phụ. A Dung, ngươi lợi hại, phải biết rằng bao nhiêu gia đình Ung Đô muốn gả nữ nhi cho Đại công tử!”

      Nàng ấy giống như trước, vẫn thích hỏi thăm đủ loại chuyện, nhưng nàng rất kỹ xảo, tránh hỏi chuyện ta gả Lai Dương. Mấy năm ngắn dài, nhưng có thể mài đồng nữ thành thiếu phụ năng uyển chuyển.

      Rời sang chủ đề khác, Ngọc Oánh hưng phấn lên rất nhiều, lôi kéo ta chuyện.

      “A Dung, trước kia ngươi ở Trường An từng gặp Đại công tử chưa?” Ngọc Oánh hỏi ta.

      “Chưa từng.” Ta lắc đầu.

      “Ta gặp.” Ngọc Oánh cười hì hì, : “Ngươi còn nhớ , tiên đế từng chọn lựa rất nhiều thiếu niên quý tộc gia nhập Vũ Lâm (2)?”

      (2) Vũ Lâm: tổ chức quân đội của triều đình.

      Thấy ta kinh ngạc, nàng đắc ý: “A Dung, năm đó ngươi theo thái hậu ra vào hoàng cung, chưa từng thấy thiếu niên Vũ Lâm lang sao? Đại công tử chính là người trong đó.”

      “Phải ?” Ta cảm thấy tò mò, vì tới bây giờ, chưa có ai với ta.

      “Ta thấy tận mắt.” Ngọc Oánh , “Ta còn biết khi đó Đại công tử thích người nào…”

      Ánh mắt ta bình tĩnh.

      Cảm thấy mình lỡ lời, Ngọc Oánh biến sắc, giơ tay lên che miệng.

      “Hả?” Ta bình thản, mỉm cười hỏi, “Người nào?”

      Ngọc Oánh thần sắc lúng túng, ngượng ngùng cười cười: “A Dung, nếu ta , ngươi chớ để trong lòng.” Dứt lời, nàng cắn môi, thấp giọng bên tai ta: “Là Từ Bình tỷ tỷ, khi đó ta theo mẫu thân vào cung dự tiệc, Từ tỷ tỷ từng nhờ ta mang khăn tặng Đại công tử.”

      Ta sửng sốt, nhớ lại mấy ngày trước bái kiến, cặp mắt Từ Hậu lẳng lặng nhìn ta.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Nguyen Loc Ha, linhdiep175 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 7: Chuyện xưa.

      Ta vì Ngọc Oánh ‘buột miệng’ mà tức giận, nhưng khi nghe thấy kiện kia, ta giật mình.

      Năm nay Ngụy Đàm hai mươi lăm tuổi, những năm này, chàng vẫn chưa thành thân, ta cũng chưa nghe chàng nạp thiếp. Ta từng cảm thấy nghi hoặc, là do biết chàng và Từ Hậu qua lại.

      Suy nghĩ của ta thông suốt.

      Đây là vì Từ Hậu sao? Ngụy Đàm lòng thích Từ Bình, Từ Bình gả cho thiên tử, cho nên chàng đứt từng khúc ruột, tâm như tro tàn, đến nỗi độc thân nhiều năm, cuối cùng vò mẻ lại sứt, cưới ta đây phụ nhân gả lần?

      Ta cố gắng nhớ lại lúc hôn lễ, Ngụy Đàm uống rất nhiều rượu, say đến nỗi sinh hoạt phòng the. Ngày hôm sau, sắc mặt chàng như thường, với ta cứ như với người đường… tại nhớ lại, hóa ra có nguyên nhân sâu xa.

      Quan trọng nhất là, gặp mặt Từ Hậu – tình nhân cũ, Ngụy Đàm cảm thấy thế nào?

      Đêm xuống, ta ôm chăn nằm giường, ánh mắt xuất thần, nhìn bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ.

      ra ta nghĩ tới người khác, người đợi ta rất nhiều năm, cuối cùng lại muốn ta.

      Chàng từng là vị hôn phu của ta, tên Bùi Tiềm.

      Đương thời, mọi người luôn có định nghĩa với mỹ nam tử, quan trọng nhất là là da nõn nà, ánh mắt ôn nhuận, cả người thoạt nhìn giống pho tượng bạch ngọc, cảnh đẹp ý vui.

      Những điều kiện này, vô luận là phu quân cũ hay phu quân tại, tất cả đều dính dáng.

      Nhưng Bùi Tiềm là người như vậy.

      Chàng ba tuổi biết chữ, bảy tuổi có thể làm thơ, lúc mười hai tuổi, có thể dựa vào bề ngoài xuất sắc và khả năng tranh luận mà vang danh Trường An. Mọi người nhắc tới Sử gia Bùi lang, mặt chính là vẻ phong nhã.

      Cha ta và Bùi Thái Sử là hảo hữu, hai nhà hay qua lại. Năm đó ta hai tuổi, trong tiết hoa triêu (1), hai nhà tụ yến, ta gặp Bùi Tiềm, tóc để chỏm, cài trâm hoa, cảm thấy thích, đưa tay lên kéo. Bùi Tiềm bị ta làm cho chật vật chịu nổi, người lớn hai bên ha hả cười, mẫu thân ôm ta, giỡn với Bùi mẫu, A Dung thích lệnh lang như vậy, bằng để lệnh lang làm nữ tế (2) nhà ta .

      (1) Tiết hoa triêu: Lễ thưởng hoa ngày 12/2 lịch.

      (2) Nữ tế: Con rể.

      câu trêu ghẹo, người hai nhà nghe đến hăng hái, hợp lại tính kế, Bùi Tiềm hơn ta sáu tuổi, được định là vị hôn phu của ta.

      Ta rất thích vị hôn phu thực tại, vì tính chàng rất tốt, đánh đánh trả, mắng mắng lại, hiểu biết rất nhiều, còn hay đưa ta bắt dế. Năm ấy ta năm tuổi, theo sát phía sau chàng, gọi ‘A Tiềm’, ‘A Tiềm’, để chàng đưa mình chơi.

      Thành danh sớm có chỗ tốt, mười bảy tuổi chàng làm quan, được ban tự, gọi là Quý Uyên. Từ đó về sau, người ta đều gọi chàng là ‘Quý Uyên công tử’.

      Chỉ có ta, vẫn gọi chàng ‘A Tiềm’, vô luận người trước người sau, vẫn là A Tiềm của ta.

      Bùi Tiềm vang danh kinh đô, người hâm mộ chàng đếm xuể. Rất nhiều người vì chuyện này mà ghen tỵ với ta, ngay cả các quý nữ Ngọc Oánh chơi chung, cũng từng thảo luận, ta xứng với Bùi Tiềm.

      thực tế, thoạt nhìn có chút xứng.

      Khi Bùi Tiềm phong hoa tuyệt đại, tung hoành Trường An, ta còn là nữ đồng tóc để chỏm, đứng chưa tới đầu vai chàng. Sau này ta có quý thủy (3), dáng người nảy nở rất nhiều, nhưng đứng cạnh Bùi Tiềm tuấn dật, ta vẫn giống tiểu nương.

      (3) Quý thủy: kinh nguyệt.

      Nhưng ta cảm thấy, cao lên là chuyện rất xa xôi với ta. Dù ta cao, Bùi Tiềm nhất định vẫn ở cạnh ta.

      Chàng thấy ta muốn nổi bật mà mặc y phục loạn bậy, nhịn được mà cười ra tiếng.

      Chàng nghe ta muốn mượn bạch mã thích của chàng để kéo xe, lộ ra vẻ mặt ‘phí của trời’, trợn mắt nhìn ta.

      Lúc chàng nghe ta bán bình hoa mai được trăm năm mươi tiền, lộ ra vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt thành thép’, dùng ngón tay gõ gõ đầu ta, “Nữ tử ngốc, bình hoa mai kia đâu chỉ trăm năm mươi tiền, nàng bán mười kim cũng có người tranh nhau mua.”

      Đêm trước năm mới, chàng tự giam mình trong nhà, dụng tâm khắc hai bùa đào giống nhau, chàng , ta . mặt bùa đào có chữ ‘Dung’ và chữ ‘Tiềm’ đứng sát nhau.

      Chàng ôm ta, bất đắc dĩ bên tai ta, “A Dung, nàng lớn nhanh chút được ?”



      Nhưng chàng đợi được đến lúc ta lớn.

      Khi ta mười bốn tuổi, phụ thân trong triều càng lúc càng khó khăn, tình thế trở nên nguy hiểm. Phụ thân Bùi Tiềm quyết định nhanh, tự tới cửa hủy bỏ hôn , bao lâu, Bùi Tiềm cưới nữ tử nhà quyền quý khác.

      Ngày chàng thành thân, ta đứng nơi chàng phải qua, nhìn chàng cưỡi bạch mã, rước tân nương tới. Chàng thấy ta, che dấu kinh ngạc và vướng mắc, khuôn mặt tuấn nhã nhất thời cứng ngắc tái nhợt.

      Ta nhớ được, ta vẫn bình tĩnh nhìn chàng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Khi đó nhìn chàng, lòng ta hi vọng chàng nhảy xuống, ôm ta : “A Dung, ta sai rồi, nàng đừng tức giận, ta chỉ muốn thành thân với nàng…” Nhưng chàng làm vậy, chàng quay mặt ra chỗ khác, giống như nhìn người xa lạ.

      Cuối cùng, A Nguyên chịu được, miệng mắng “Tiểu nhân phụ lòng”, lôi ta .

      Ta nhắm mắt.

      nhiều năm trôi qua, ta muốn nhớ lại, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến, chút như vậy cũng làm cho lòng ta buồn bực.

      qua rồi… Ta giọng với mình, tựa như năm đó mẫu thân .

      ———

      “Mới vừa rồi huynh trưởng đến báo tin, phụ thân có thể tự nấu đồ ăn.” Ngày hôm sau, A Nguyên cười híp mắt với ta, “Huynh ấy còn , phụ thân cần huynh ấy chăm sóc nữa, bảo huynh ấy ra ngoài kiếm việc làm.”

      “Hả?” Ta gật đầu, “Đây là chuyện tốt.”

      Trước lúc Lý Thượng vào Phó phủ, là quản của thương nhân họ Cự ở Giang Nam, rất có khả năng kinh doanh. Nhưng Cự thương nhân thích bài bạc, gia tài mất hết, cuối cùng bán Lý Thượng và toàn bộ nô bộc ra ngoài.

      Ta tính toán, cuộc sống ở Ung Đô cũng bình thường, nhưng chi phí quá cao, lần trước cho vàng đoán chừng dùng hết. Cho nên, ta lấy ba trăm tiền từ trong rương ra, đưa cho A Nguyên.

      “A! muốn muốn!” A Nguyên nóng nảy, mặt đỏ bừng, “Phu nhân, ý ta phải đòi tiền, phụ thân cho chúng ta cầm tiền của phu nhân nữa.”

      Ta cười cười, : “Số tiền này phải cho các ngươi, ngươi chuyển cho phụ thân ngươi, khi nào ông lành bệnh thay ta xem xét Ung Đô chút, xem có gì buôn bán được .”

      “Buôn bán?” A Nguyên sửng sốt, “Phu nhân muốn buôn gì?”

      “Cái gì cũng được.” Ta , “Ổn thỏa, có thể kiếm được tiền chính là buôn bán tốt.”

      “Phu nhân muốn kiếm tiền?” A Nguyên giật mình mở to hai mắt, bỗng nhiên nhìn xung quanh, giọng , “Phu nhân, đây phải Trường An.”

      “Ta biết.” Ta nhướng mày, “ phải sao?”

      Nàng nhắc đến chuyện ta ở Phó phủ lúc trước.

      Các nhi tử nhà Phó Tư Đồ ai ai cũng đầy bụng kinh luân, há miệng có thể ‘cao đàm khoát luận’, thể khí chất quý tộc. Nhưng ai biết, tiểu nữ nhi nhà ông muốn học, văn chương tầm thường.

      Năm ta năm tuổi, có lần, Lý Thượng lấy sổ sách cho mẫu thân nhìn, ta ở bên nhìn thấy những thứ đó, thấy hết sức hứng thú, kiễng chân hỏi thất hỏi bát. Sau lần đó, mỗi lần Lý Thượng mang sổ sách trở lại, ta nhất định quanh quẩn ở đấy. Đến lúc ta mười hai tuổi, mẫu thân đưa sổ sách làm bà nhức đầu cho ta kiểm tra.

      Sau ta cảm thấy tính sổ chưa ghiền, để ý khắp nơi, thu thập đồ bỏ của các huynh trưởng, rảnh rỗi chuồn ra phố bán lại. ghiền, phải vì kiếm tiền, chỉ vì lúc bán đồ, ngươi tới ta trả giá, quả thực hứng thú vô cùng. Có khi ta vì kiếm thêm được hai tiền mà đắc chí cả ngày.

      Các huynh trưởng rất chướng mắt với đam mê của ta, huynh trưởng từng dưới con nóng giận, vứt toàn bộ trù tính của ta , vì ta cho hãn huyết bảo mã của huynh ấy uống thuốc xổ, làm huynh ấy xấu mặt ở vườn thượng uyển. Phụ thân lại rất dung túng ta, lúc huynh trưởng tổ cáo ta, ông mỉm cười , trong nhà thiếu gì, chỉ thiếu người tính toán sổ sách, tại đủ hết.

      Năm đó ta được lời này của phụ thân khích lệ, cái mũi vểnh lên tận trời, thậm chí trong lúc chơi hoặc vô tình gặp gỡ, ta còn chào hàng các nữ tử hâm mộ huynh trưởng ta, mỗi người mỗi lần thu phí ba trăm tiền. Đáng tiếc, ý nghĩ mới nảy sinh, đao của tiên đế rơi xuống, vĩnh viễn thể nào áp dụng…

      A Nguyên cảm thấy khó hiểu, cau mày : “Phu nhân gả vào phủ thừa tướng, làm những chuyện này làm gì?”

      Ta giải thích, “Ngươi cứ chuyển lời cho phụ thân ngươi .”

      A Nguyên hồ nghi, vâng vâng lui ra.

      Lý thượng bên kia nghe xong chuyện ta muốn làm, phản ứng giống hệt A Nguyên. Nhưng ông phản đối, bảo A Nguyên chuyển lời cho ta, ông làm thỏa đáng.

      Dù sao làm việc giấu người nhà Ngụy thị, ta rất cẩn thận, A Nguyên cũng từng làm việc tại Phó phủ, biết những việc nô bộc nên làm, nàng ta xử lý rất cẩn thận. Sau lần nàng đưa tiền cho Lý Thượng, trở về nhà nữa. Từ đó về sau, phàm là Lý Thượng có tin tức gì, viết lên giấy, đưa cho người vận chuyển củi phủ thừa tướng, A Nguyên đến phòng bếp lấy, để ai đọc được, trong thư viết ám ngữ, căn bản nhìn ra chuyện gì.

      Lén lén lút lút như vậy làm ta thấy vừa khẩn trương vừa buồn cười, sợ rằng ngày kia bị người Ngụy phủ bắt được, ta là mật thám, ta đây trăm miệng cũng thanh minh được.

      Lý Thượng tác phong nhanh nhẹn, sai A Hoán tìm hiểu các nơi ở Ung Đô, nửa tháng sau, gửi thư cho ta, nhìn trúng mấy việc buôn bán.

      Ta thấy thư, cảm thấy an lòng. Chuyện như vậy thảo luận qua thư được, ngay tối đó, ta bẩm báo với Quách phu nhân, ngày mai muốn đến miếu phía Đông thành dâng hương, thuận tiên thăm cố nhân bệnh nặng.

      Quách phu nhân biết chuyện ta an bài cho Lý Thượng, có chút chần chờ. Nhưng bà lòng tin quỷ thần, tại Ngụy Giác sắp trở lại, ngày ngày bà đều thành kính cầu khấn. Cuối cùng, bà những ngăn lại, còn sợ đồ cúng ta chuẩn bị đầy đủ, để người hỗ trợ cùng ta.

      Có chủ mẫu nhận lời, ngày hôm sau, ta ngồi xe ngựa, nhàn nhã rời hỏi Ngụy phủ
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Trà Xanh, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 8: Buôn bán.

      Hôm nay trời trong nắng ấm, người tới dâng hương trong miếu rất nhiều.

      Biết nhi phụ (1) phủ thừa tướng đến bái tế, ông từ (2) vội vàng tới đón. Ta khách khí hàn huyên mấy câu, theo ông vào bên trong.

      (1) Nhi phụ: Con dâu.

      (2) Ông từ: người coi miếu.



      Dâng lên đồ tế, thành khẩn cầu xin, lại mời ông từ tới chủ trì nghi thức tế lễ. Sau khi cúng thần xong, qua buổi trưa.

      Ta từ biệt ông từ, lên xe rời . Người đánh xe theo lời A Nguyên chỉ dẫn, đường tới Nam thành, đến khi A Nguyên “Đến”, xe ngựa mới dừng lại.

      Sau khi xuống xe, ta thấy nơi đây là phố an tĩnh, phòng ốc lớn, tựa hồ là nơi bình dân.

      Nhà Lý Thượng ngay trước mặt, cửa rộng mở. Lý Thượng được A Hoán dìu, đứng ở cửa, thấy ta đến, lập tức quỳ xuống lạy dài.

      “Quản , mau đứng dậy.” Ta vội vàng tiến lên đỡ ông, phụ thân để chúng ta nhận đại lễ của Lý Thượng.

      “Phu nhân cứu phụ tử chúng ta trong lúc nguy nan, Lý Thượng có chết cũng trả hết ân tình này!” Lý Thượng nức nở .

      Ta ngượng ngùng : “Cái gì mà chết hay , quản hà cớ ra lời ấy? Quản muốn tạ ơn, ta xin nhận tấm lòng, cần phải vậy!” Dứt lời, ta trừng huynh muội Lý Hoán đứng bên, bọn họ hiểu ý, đỡ Lý Thượng dậy, giọng an ủi.

      lúc lâu, Lý Thượng ngẩng mặt lên, mặt đầm đìa nước mắt. Thấy ta nhìn, ông ngượng ngùng, lau lau khóe mắt, thở dài , “Hiếm khi phu nhân tới đây, mỗ thất thố rồi.”

      Ta mỉm cười: “Nghe bệnh tình quản chuyển biến tốt, xem ra là .”

      Lý Thượng nghe vậy sửng sốt, cười khổ lắc đầu.

      Hàn huyên phen, mọi người đều vui mừng. Ta để gia nhân chờ bên ngoài, đưa A Nguyên theo, theo phụ tử Lý Thượng vào trong nhà.

      Nhà lớn, đường sảnh rộng, nhưng sạch .

      Sau khi ngồi xuống, Lý Thượng pha trà, đặt trước mặt ta, thẹn : “Nhà cửa đơn sơ, chỉ có trà thô tiếp đãi phu nhân.”

      Ta cám ơn: “Trà thô cũng được.”

      Nhìn về phía Lý Thượng, dáng vẻ hôm nay và bộ dạng ốm yếu lần trước tưởng như hai người, chẳng những tinh thần tốt, mặt cũng còn sắc vàng. Nếu như thân hình gầy yếu, căn bản nhìn ra đó là người từng bệnh nặng.

      “Quản gần đây thế nào?” Ta uống trà, mỉm cười hỏi.

      Lý Thượng : “Thân thể mỗ đáng ngại, phòng ốc nơi này thoải mái, hết thảy nhờ ơn phu nhân.”

      Ta lắc đầu, cười : “Tiện tay mà thôi, quản chớ coi nặng.” Dứt lời, ta vào chính đề, “Quản gửi thư chọn trúng mấy việc buôn bán, biết thế nào?”

      Lý Thượng gật dầu, ánh mắt liếc ra ngoài sân, nghiêm mặt : “ có.” Dứt lời, móc từ trong ngực ra tờ giấy, là danh mục những đồ buôn bán.

      là vật liệu may mặc, tại mùa hè, y phục mùa đông cần vải dày, ta trữ hàng để bán.” Lý Thượng giải thích từng cái , “Hai là thịt để ăn, Ung Châu nuôi nhiều gia súc, mà Ung Đô thiếu phú hộ mới tới, nếu buôn bán, lời to. Ba là rượu, Ung Châu đa số là thôn quê, cơ hồ mọi nhà đều cất rượu, dù chiến loạn nhưng vẫn tồn tại, ta thu mua bán cho nơi khác. Bốn là châu ngọc đá quý…”

      đến đây, ta nhíu mày: “Châu ngọc đá quý, nếu còn hưng thịnh, được coi là hàng hiếm lạ, nhưng nay loạn lạc, nhà giàu bán tống bán tháo đổi lại lương thực, thể buôn.” Ta hỏi: “Có thể bán lương thực được ?”

      Lý thượng lắc đầu, “Lương thảo là vật khan hiếm, các trạm gác canh giữ rất nghiêm. Dù có hàng, nhưng giá lương thực tăng cao, muốn nhập phải có vốn lớn, cộng thêm loạn lạc đường, nguy hiểm quá lớn.”

      Ta hiểu , nhìn xuống chút nữa, thấy chữ ‘dược liệu’, ánh mắt dừng lại.

      “Dược liệu?” Ta kinh ngạc.

      Lý Thượng thẹn thùng cười cười, : “Đây là ta mang bệnh suy nghĩ, thiên hạ đại loạn, dân chúng tràn vào Ung Đô, ốm đau bệnh hoạn, đều phải dùng đến dược liệu. tại dược liệu bình thường tại Ung Đô, tăng gấp hai mươi lần. Nếu bán dược, lời to.”

      Ta trầm ngâm, nhìn ông: “Ta nhớ phụ thân từng , quản từng quản lý tiệm thuốc?”

      Lý Thượng: “Đúng vậy.”

      “Nguồn dược liệu còn ?”

      Lý Thượng cau mày : “Mấy năm trước vẫn có nguồn, tại cần dùng, phải chờ thời gian thăm dò.”

      Ta gật đầu, : “Ta nghĩ dược liệu có thể được, nhưng tại vội, quản cứ thong thả nghe ngóng. Nguồn tiêu thụ thịt dồi dào, cũng có thể được. Vật liệu may mặc cần phải trữ hàng, hao tiền tốn lực, ta nghĩ cứ tạm thời đặt xuống, biết ý quản thế nào?”

      Lý Thượng mỉm cười : “Mỗ cũng nghĩ vậy.”

      Ta thầm hít khí, định ta quyết tâm, móc từ trong tay áo ra hai thỏi vàng, đặt bàn.

      “Đây là số tài sản cuối cùng của ta, quản cầm , lợi nhuận chia làm ba thành, thua lỗ tính vào tiền của ta.”

      Sắc mặt Lý Thượng biến đổi, vội : “Phu nhân giúp đỡ, là đại ân, chúng ta sao dám đòi lợi nhuận? Chuyện này thể!”

      Ta cười: “Chưa chắc có lợi nhuận, quản nên nghe lời ta. Buôn bán cực khổ, tương lai dừng ở ba lượng, quản há có thể tay ?”

      Lý thượng mở miệng nữa. Sắc mặt trịnh trọng, thu hồi thỏi vàng, thi lễ với ta: “Phu nhân yên tâm.”

      Chuyện ổn thỏa, ta phải quay về.

      Lý Thượng đứng dậy, tiễn ta ra cửa, được hai bước, bỗng nhiên ông : “Phu nhân, có mấy lời mỗ nên , phu nhân tại thiếu tiền tài, làm những chuyện này sợ rằng ổn.”

      “Đúng là ổn,” ta cười cười, “Cho nên muốn mượn tay quản .”

      Lý Thượng lắc đầu: “Mỗ phải ý đó, phu nhân là Ngụy thị nhi phụ, muốn tiền tài có dụng ý gì? Tiểu thương là chuyện hạ phẩm, phu nhân xuất thân quyền quý, chỉ sợ mai thân phận.”

      Ta xem thường: “Ai ta ở lại Ngụy thị?”

      Lý Thượng cả kinh.

      Ta thấy vẻ mặt ông, biết mình sơ suất, “Quản , xuất thân quyền quý thế nào? Thế nhân đều tiền tài, vốn ai chê.”

      Sắc mặt Lý Thượng biến hóa, im lặng gật đầu.

      “Còn chuyện.” Lúc đưa ta đến cửa, Lý Thượng khẩn thiết , “Mỗ làm quản , thực chịu nổi xưng hô này, xin phu nhân gọi thẳng tên họ.”

      Ta cười nhìn ông: “Ngươi là quản phụ thân ta chọn, chỉ cần Phó phủ còn người, ngươi vẫn là quản .”

      Lý Thượng nhìn ta, ánh mắt thâm trầm bỗng nhiên ướt át.

      Ông nữa, vái chào ta.

      Xe ngựa lộc cộc, theo lối cũ chạy trở về.

      Nhìn xuyên qua mành trúc, ta thấy phụ tử Lý Thượng vẫn đứng trước cửa, đưa mắt dõi theo xe ngựa. Đợi đến khi thân ảnh hai người bị chỗ rẽ che , ta quay đầu lại. Hoàn thành đại , tâm tình ta chồng chất, lại thỏa thuê mãn nguyện.

      Hai thỏi vàng là tài sản cuối cùng của ta, sau này muốn dùng tiền, chỉ có thể bán của hồi môn, nhưng ta tuyệt hối hận.

      Ta thừa nhận ý đồ mình trong sáng, lợi dụng tình nghĩa của phụ thân và Lý Thượng.

      Nhưng ta có ác ý, ta cần tiền tài, phụ tử Lý Thượng cũng cần tiền tài, chúng ta có xung đột. Nếu như tình nghĩa làm hết thảy gắn bó thêm chặt chẽ, vì sao cần?

      Xe ngựa rất nhanh trở lại Ngụy phủ, mới vào cửa, ta thấy Ngụy Tập tới chỗ ta.

      “Trưởng tẩu, tẩu nghe gì chưa?” Nàng khoan khoái , “Phụ thân và huynh trưởng ngày mai trở lại!”
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Trà Xanh, linhdiep172 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 9: Trở về thành.

      Ngụy Giác trở về, thiên tử tự mình xuất thành nghênh đón. Trời xanh, mặt trời chiếu rọi, ta đứng cạnh Quách phu nhân, nhìn thiên quân vạn mã mang theo bụi mù cuồn cuộn mà đến.

      “Tới rồi!” Ngụy Tập đứng sau bỗng nhiên .

      “Hư!” Ngụy An hiếm khi chuyện, nghiêm túc trừng nàng.

      Bụi càng ngày càng tới gần, dưới ánh mặt trời, ta thấy vô số binh khí phát ánh hào quang, nhưng bắt mắt nhất trong đám bụi, chính là cờ đen.

      Chừng trăm lá cờ, do mấy hàng nhân mã dày đặc cầm, cơ bay phấp phới, như nước lũ chạy tới, hạ thấp cờ thiên tử màu đỏ.

      Ta nghe chung quanh truyền đến trận khen ngợi. Ta nhìn về phía thiên tử, chàng ngồi ngự giá (1), mắt nhìn phía trước, mặt vô cảm.

      (1) Ngự giá: Xe của vua.

      Lúc này, tay áo của ta bị kéo .

      “Trưởng tẩu,” Ngụy Tập nháy mắt ra hiệu, “Tẩu nhìn huynh trưởng kìa.”

      nhắc nhở ta, thiếu chút nữa ta quên, sở dĩ ta đứng ở chỗ này, bởi vì ta là phu nhân Ngụy Đàm.

      Trong lòng ta ngượng ngùng, nghiêm nghị nhìn lại, chỉ thấy cờ xí tụ thành dòng lũ, mười mấy kỵ binh vây quanh hai cỗ xe, cỗ xe phía sau chở trống và chiêng, chiếc xe trước có bóng người, ngồi ngay ngắn, nghĩ cũng biết đó là Ngụy Giác.

      Cạnh xe Ngụy Giác, có hai kỵ binh ngang nhau. Ánh mắt ta rơi vào người cưỡi ngựa bên phải, khôi giáp sáng loáng, càng nổi bật lên thân ảnh lạnh lùng sắc bén.

      Rất kỳ quái, ta chưa thấy mặt chàng, nhưng cảm giác được, đó chính là Ngụy Đàm.

      bên khác của Ngụy Giác, có tướng cũng mặc khôi giáp, khí thế có vẻ điềm đạm. Nếu ta đoán sai, chính là Ngụy Chiêu, Nhị nhi tử Ngụy Giác.

      Ta nhìn bọn họ đến gần, dung mạo Ngụy Đàm trở nên ràng. Ta kích động, sợ hãi, biết hình dung tâm tình lúc này thế nào. Chàng là phu quân của ta, nhưng nếu nhìn thấy, ta cơ hồ nhớ nổi hình dạng chàng đến tột cùng thế nào.

      Hoàng môn thị lang tay cầm chiếu thư thiên tử, đứng ở phía trước.

      Xe ngựa Ngụy Giác vào, cách hơn mười trượng dừng lại, ông thân quân phục, nhảy từ xe ngựa xuống. Ngụy Đàm và những người khác rối rít xuống ngựa, theo Ngụy Giác, quỳ gối lạy thiên tử, nhất thời, áo giáp va chạm vang vùng.

      Hoàn môn thị lang mở chiếu thư ra, cao giọng đọc, văn từ trúc trắc, tất cả đều tán dương công lao Ngụy Giác, viết được tràn đầy tờ.

      “Ta ơn long ân bệ hạ!” Ngụy Giác thanh vang vọng, thái độ tận trung.

      Thiên tử cao cao nhìn ông, chốc lát, vung tay lên.

      Hoàn môn thị lang cao giọng, tuyên bố khởi giá.

      Người đánh xe hú dài, long xa chạy phía trước. Ngụy Giác dẫn quân phía sau, cuồn cuộn vào trong thành. Người nhà Ngụy thị và đủ loại quý nhân đứng tại chỗ, ta thấy Ngụy Đàm cưỡi ngựa qua trước mặt, mắt nhìn thẳng.

      Đại quân chiến thắng trở về là việc trọng đại, vô luận ở đâu cũng được hoan nghênh. Xu hướng ở Ung Đô, quý nhân nhìn mặt mũi, bình dân nhìn gia thế, tiểu thương chào hỏi làm ăn, mà tên khất cái và người nghèo bận rộn xin tiền.

      Những việc huyên náo kia, Ngụy phủ đương nhiên phải , ta theo Quách phu nhân và đám tộc nhân trở về Ngụy phủ.

      “Phụ thân và huynh trưởng là…!” Ngụy Tập vừa hồi phủ, bắt đầu bất mãn oán trách, “Ta đứng lâu như vậy mà bọn họ thèm nhìn cái!”

      “Tỷ làm quá rồi.” Ngụy An .

      Ngụy Tập lườm , bỗng nhiên chuyển hướng ta: “Trưởng tẩu, huynh trưởng có nhìn tẩu ?”

      Ta cười cười, : “Thừa tướng và công tử là tướng quân, hành động phải chuẩn mực, huống hồ có thiên tử ở đó, há có thể nhìn người bên cạnh?”

      “Chính là vậy.” Quách phu nhân tâm tình rất tốt, cười dạy Ngụy Tập, “Con hẳn nên học tập trưởng tẩu, thể tùy hứng.”

      Ngụy Tập chu miệng, khuôn mặt hứng thú.

      “Nhi phụ biết chút ít thô lễ, thị quá khen.” Ta khiêm tốn .

      mặt như thế, trong lòng ta oán thầm. Ngụy Đàm khi nào để tâm nhìn ta? Từ Hậu còn ở phía trước kìa.

      Ngụy Giác trở lại, ông mang từ phía Đông về mấy xe ngựa tài vật. Có vải vóc đẹp, chân trâu mượt mà, các loại đồ vàng bạc quý giá… Nghe thu được khi chiến thắng Đồng Khuông.

      Gần đến tối, Ngụy phủ mới nghênh đón Ngụy Giác phong trần mệt mỏi và con cháu ông vào cửa.

      vào đầu tiên là Ngụy Giác, người vẫn mặc khôi giáp, ánh nến chiếu rọi, chân mày tràn đầy nụ cười.

      “Nghe A Tập nhà ta vui, A Tập đâu?” Mới xuống xe, ông lớn tiếng .

      Ta ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Tập cao hứng chạy lên: “Ở chỗ này, ở chỗ này!”

      Mọi người cười vang.

      Ngụy Giác đánh giá Ngụy Tập dưới vòng, cười gật đầu: “Nữ nhi ta lại cao lên.” Dứt lời, lấy từ xe hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, đưa cho nàng.

      Ngụy Tập mở ra, thấy là chuỗi trang sức châu ngọc xinh đẹp, nàng lộ vẻ vui mừng.

      “Còn giận sao?” Ngụy Giác hỏi.

      giận!” Ánh mắt Ngụy Tập cong cong.

      khí hòa thuận vui vẻ, Quách thị dẫn chúng nữ, cháu dâu ra nghênh đón, hỏi han Ngụy Giác ân cần, lại gặp con cháu phía sau Ngụy Giác. Ngụy Giác ôm từng hài tử vào trong ngực, thần sắc thương, ta cơ hồ quên người trước mắt hiểm xảo trá thế nào, cay độc thủ đoạn thế nào.

      Ta phát , an tĩnh nhất đám người là Ngụy An, sau khi làm lễ ra mắt với Ngụy Giác, đứng bên nhìn người khác. Ngụy An luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, ta cứ nghĩ quen ta mới vậy, ai ngờ ở trước mặt Ngụy Giác vẫn vậy.

      “Đây là tân nương Mạnh Tĩnh sao?” Lúc này, ánh mắt Ngụy Giác dừng người ta.

      Ta ngẩn người, chốc lát mới kịp phản ứng, Mạnh Tĩnh là tự của Ngụy Đàm. Ta vội vàng tiến lên, thi lễ với ông: “Cữu thị.”

      Chung quanh an tĩnh lại, mặc dù ta nhìn Ngụy Giác, nhưng có thể cảm nhận khí thế kín đáo, ánh mắt quét qua người ta.

      “Đoan trang mĩ mạo, đúng là nhi phụ ta.” Chốc lát, chỉ nghe lời Ngụy Giác mang theo nụ cười.

      “Chủ công, đúng như vậy!” Quách phu nhân nhã nhặn , “Thiếu phu nhân từ khi vào phủ, lo liệu vụ, chu toàn thấu đáo.”

      Ta mỉm cười, khiêm tốn : “ thị quá khen.”

      Ánh mắt Ngụy Giác tựa hồ vẫn dừng lại mặt ta, bỗng nhiên : “Mạnh Tĩnh đâu?”

      “Mạnh Tĩnh còn kiểm quân thủ thành, lát nữa mới về.” Có người đáp.

      “Tiểu tử.” Ngụy Giác lắc đầu cười , thần sắc thỏa mãn, với ta: “Nhi phụ, tới gặp con cháu Ngụy thị ta.” Dứt lời, tay ông vung lên, lộ ra mấy người phía sau.

      Quách phu nhân : “Buổi tối gió mát, chủ công và mọi người đường mệt nhọc, còn phải thay y phục, gia yến bái kiến trưởng tẩu muộn.”

      Ngụy Giác cười : “Được.” Dứt lời, mọi người vui vẻ vào phủ.

      Ta theo sau Quách phu nhân, vào cửa, đụng phải ánh mắt tràn đầy đánh giá. Đó là nam tử trẻ tuổi, cao hơn ta nửa cái đầu. Ánh mắt giống Quách phu nhân, khuôn mặt bảy phần tương tự Ngụy Giác, cần hỏi cũng biết đó là Ngụy Chiêu.

      Chưa làm lễ ra mắt, chào hỏi tốt. Ta mỉm cười gật đầu, vào trong đình.

      Gia yến chưa bắt đầu, mọi người muốn về phòng mình chuẩn bị.

      Ta cần chuẩn bị, vì Ngùy Đàm chưa trở lại.

      Ta đứng trong đình chán chết, muốn dặn dò gia nhân, nếu thấy Ngụy Đàm trở lại báo cho ta, lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng vó ngựa, có gia nhân kêu lên: “Đại công tử trở về!”

      Ta ngẩn người, bận rộn về phía cửa.

      Sắc trời đen kịt, đèn lồng tỏa ánh sáng lập lòe. Ta thấy trước cửa, người về phía này, khôi giáp sáng ngời, chàng cầm mũ tay, muốn vào phủ, bỗng nhiên nhìn thấy người đứng trước cửa là ta đây.

      Gió đêm thổi qua, cùng với ánh mắt kia, rơi vào khuôn mặt ta, môi ta giật giật, bỗng nhiên mờ mịt trong nháy mắt.

      Kế tiếp phải làm sao? Ta nghĩ, rất nhanh hoàn hồn, nhàng bước xuống bậc thềm, thi lễ với chàng: “Phu quân.”

      Hai chữ này ra khỏi miệng, phía trước trận yên tĩnh.

      Trong nháy mắt, ta nghĩ tới ý niệm kỳ quái. Chàng có nhớ chàng cưới tân nương ? Chàng có giống ta, quên hình dáng đối phương? Ta hấp tấp như vậy…

      “Phu nhân.” khi ta thất thần, ta nghe được thanh trầm thấp, như gió đêm ôn hòa.

      Ngụy Đàm và ta, trước sau, xuyên qua sân lớn, tới sân viện của mình.

      Bước chân chàng vững chắc, nhanh chậm, áo giáp đụng nhau, phát ra thanh thanh thúy.

      Ta nhìn phía trước, cảm thấy tim đập mơ hồ. Nhiều lần qua, ta cảm thấy phòng ốc lớn bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng cảm thấy nó , mà giờ phút này, ta khỏi cảm thấy hành lang gấp khúc sao ngắn vậy. Trong lòng có cảm giác kỳ quái, ta hi vọng đường này dài. Khi ta và Ngụy Đàm xuất trước viện, bên trong tỏa ra ánh nến, ta cảm thấy mình chưa biết gì về cái nơi phát ra ánh nến đó.

      Trong viện, nô bộc nhìn thấy Ngụy Đàm, rối rít hành lễ.

      A Nguyên nghe được thanh, từ trong phòng ra ngoài, đột nhiên thấy Ngụy Đàm, sắc mặt trở nên khẩn trương.

      “Đại… Đại công tử.” Nàng bận rộn tránh sang bên, cúi đầu hành lễ.

      Ngụy Đàm gật đầu, lên tiếng cũng dừng lại, thẳng vào phòng.

      Giá treo khôi giáp sớm chuẩn bị, canh nóng và y phục sạch chỉnh tề bên. Ta thấy hai tỳ nữ cười, đóng cửa lại.

      Trong phòng chỉ còn lại ta và Ngụy Đàm.

      Chàng đứng trước giá áo, quay đầu nhìn về phía ta.

      Ta đây mới nhớ ra, thê tử phải hầu hạ phu quân thay y phục.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Trà Xanh, linhdiep173 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :