1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 89: Chạy trốn (Thượng).
      Lời ấy vừa vang lên, ta cứng người.
      “Tướng quân lời ấy ý gì?” Công Dương Quế cất lời.
      Ngụy An bước chắn trước người ta: “Trưởng tẩu cùng ngươi…”
      Ta kéo tay : “Tứ thúc.” Dứt lời, nhìn Ngô Côn , “Theo ý tướng quân.”
      Mọi người đều sửng sốt.
      Ngô Côn mỉm cười, phân phó quân sĩ: “Đổi xe mới.”
      “Phu nhân…” A Nguyên túm tay áo ta, ánh mắt lo sợ yên.
      Ta nhìn nàng, lại nhìn quanh mọi người, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, cúi đầu : “Chờ ta trở lại.” Dứt lời, tới chỗ Ngô Côn.
      Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh mặt đường. Cửa sổ buông rèm, gió đêm thổi qua, quân sĩ tắt đuốc, mặt Ngô Côn chìm trong bóng tối. Mặc dù tối tăm, nhưng ánh mắt vẫn chiếu vào ta. Ta hạ mắt, bàn tay nắm chặt trong tay áo.
      “Phu nhân sợ sao?” Ngô Côn thản nhiên .
      “Thiếp tướng quân gì.” Ta .
      Ngô Côn : “Phu nhân mặc kệ sao? Lúc này, chỉ sợ các binh lính ngoài xe nghĩ, trong xe ta và phu nhân làm gì.”
      Ta nhìn , chốc lát, quét mắt vòng: “Từ lúc thiếp rơi vào tay tướng quân, khó tránh khỏi bị nghị luận.” Ta .
      Ngô Côn cười cười: “Phu nhân bình thản.” dịch sang, ngồi cạnh ta.
      Ta né tránh theo bản năng, lưng chạm vào vách xe.
      biết Thừa tướng hoặc Đại công tử, nếu nghe được chuyện tối nay, kinh sợ thế nào?” chậm rãi.
      thể lui được nữa, ta trả lời. Tay sờ xuống bắp chân, mắt ta cụp xuống, nhìn xuống cổ , chỉ cần…
      “Chủ công.” Bỗng nhiên ngoài xe truyền đến tiếng quân sĩ, xe ngựa dừng lại.
      Ta cũng dừng tay.
      “Chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
      “Chủ công,” quân sĩ bẩm, “Bùi Đô đốc tới.”
      Trong lòng thở phảo nhõm.
      Ngô Côn nhìn về phía ta, khóe môi cong lên, “ kịp thời, phải ?”
      đợi ta trả lời, bảo quân sĩ mở cửa xe ra.
      Bên ngoài sáng ngời, tiếng bước chân dồn dập, lát sau, Bùi Tiềm xuất trong tầm mắt. Mặt chàng căng thẳng, thấy ta, nháy mắt chàng bình tĩnh lại.
      Ta thu lại ánh mắt, cố gắng nhìn chàng, khiến mình ngồi nghiêm chỉnh.
      “Quý Uyên có chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
      Giọng Bùi Tiềm bình thản: “Tiềm nghe chủ công xem xe mới, muốn theo cùng xem, ngờ được nửa đường, chủ công ngồi xe mới rồi.”
      Ngô Côn cười : “Quý Uyên nhìn xe mới này thế nào? Thôi quân sư Ngụy Tứ công tử chế tạo xe ngồi thoải mái, ta và Phó phu nhân ngồi nửa khắc, cảm thấy có loại nào hơn xe này.
      Bùi Tiềm : “Thần hôm nay cũng muốn ngồi xe mới, bèn xuất núi từ Giang Đông về, nguyên muốn ngồi xe cùng chủ công.”
      “Ồ?” Ngô Côn trầm ngâm, dường như rất vui vẻ, “Quý Uyên có lòng, ta há làm phật ý?” dứt lời, gạt quân sĩ ra, nhảy xuống xe.
      Ta kinh ngạc giương mắt, Ngô Côn đứng ở trước xe, quay đầu nhìn lại.
      “Đêm khuya, chủ công và Tiềm ngồi xe, bằng đưa Phó phu nhân về.” Bùi Tiềm .
      “Về?” Ngô Côn cười cười, nhìn Bùi Tiềm, ánh lửa chiếu vào giữa lông mày, “, ta còn muố đối ẩm cùng phu nhân.”
      Mây đen vẫn trôi bầu trời, trăng lúc mờ lúc tỏ. Ta nhìn ngoài cửa xe, thời gian mới có lúc mà ngỡ như thiên sơn vạn thủy.
      Bọn Dương Tam mau ra tay , ta nghĩ, xe ngựa ở đó, ta cũng ở đó, chỉ sợ bọn Công Dương Quế thể thừa dịp hỗn loạn mà thoát thân… Ta hít sâu hơi, phẫn uất, cam lòng, ta cắn răng, đấm mạnh vào thành xe, tiếng vang lên, xương thịt đều đau.
      Sắt luyện chế cứng, ta xoa tay, giận đến muốn bật cười. Lên kế hoạch rất nhiều ngày, cứ thế bị ông trời đùa giỡn phen.
      Xe ngựa trước sau, ta có thể nghe được thanh chiếc xe ngựa khác, lúc tâm loạn như ma, xe ngựa dừng lại.
      Cửa xe lần nữa bị mở ra.
      “Phu nhân, chủ công hữu tình.” gã tùy tùng hành lễ .
      Ta nhìn phía ngoài, xuống xe.
      Như Ngô Côn , ta và cùng dạo chơi sông Nghiệp, nơi này tọa tòa lầu các, nương theo bờ sông mà dựng, tầng năm mái cong treo đèn, giống như dương cánh chuẩn bị bay. Chúng ta bị ngăn cản, xa thủy mã long, lầu truyền đến thanh ca hát cười đùa.
      Người đến người nhìn thấy Ngô Côn và Bùi Tiềm, đều tiến lên hành lễ.
      Ta tò mò nhìn đám người, trong lòng sáng tỏ, Ngô Côn muốn cho ta hầu rượu, hạ quyết tâm phải làm cho ta xấu mặt trước đám đông.
      “Phu nhân xuất thân danh môn,” Ngô Côn chậm rãi , “Lúc ta còn ở Giang Đông, cũng có ít danh môn kẻ sĩ, phu nhân dự tiệc cùng ta, chừng lại gặp ít người quen.”
      Ta đón nhận ánh mắt , cố trấn định : “Thiếp mặt mũi dơ bẩn, bần áo thô lậu, chỉ sợ mất mặt tướng quân.”
      Ngô Côn kinh ngạc, mỉm cười: “Chuyện này có gì khó.” Dứt lời gọi tùy tùng.
      “Đưa phu nhân thay quần áo.” phân phó, sau đó ý vị thâm trường nhìn ta, “Thay bộ dễ coi chút.”
      Tầng là nhà bếp và nới thay quần áo, tùy tùng dẫn ta tới sương phòng, mở cửa, đốt đèn.
      Lát sau, gã tùy tùng khác cầm bộ váy áo tới, giao cho ta: “Mời phu nhân thay quần áo.”
      Ánh mắt ta rơi bộ váy áo kia, đỏ thắm diễm lệ, vừa nhìn cũng biết vai hề kỹ nghệ.
      Lòng tự nhủ lòng, thể khí phách, ta nhận váy áo vào, đóng cửa lại.
      Trong phòng có cái bình phong, phía sau là cái bô. Ta xem xét chung quanh, sương phòng này lúc đầu là cái hành lang, sau được quây lại bằng ván gỗ, cửa sổ cũng có.
      Ta ủ rũ vắt váy áo lên bình phong, suy nghĩ làm thế nào, bỗng nhiên, vách truyền đến tiếng gõ.
      “A Dung.” giọng khẽ vang.
      Là Bùi Tiềm.
      Ta nhìn lại, tà phía sau vách kia, ta vội vàng tới.
      “Ta đây.” Ta hạ giọng đáp.
      Bùi Tiềm : “Hoãn lại canh giờ.”
      Ta biết chàng gì, lòng bình tĩnh lại: “Ừ.”
      “Cách này rất nguy hiểm, nàng hãy nghĩ lại.” Bùi Tiềm .
      Ta : “Nhưng qua tối này, sợ khó có cơ hội.”
      Bên kia im lặng, chốc lát : “Có ta.”
      Ta cũng im lặng.
      “A Tiềm, huynh…” Lòng ta cuồn cuộn, cổ họng như vướng cái gì, cười khổ: “Huynh nợ ta cái gì.”
      Bùi Tiềm tiếp lời, lát sau, thở dài : “Là ta nguyện ý, nàng cảm thấy ta thiếu nàng cái gì?”
      Lòng như mềm mại xuống, ta định , nhưng cảm thấy gì cũng thừa, giờ phải lúc để cảm thán.
      “Huynh .” Ta , “Ta muốn thay đồ.”
      “Nếu nàng nguyện ở lại đây, chủ công bên kia ta đối phó, nàng…”
      Lúc này, phía ngoài truyền đến giọng , hình như có người tới.
      “Huynh , để người khác thấy ổn.” Ta giọng, “A Tiềm, đây là chuyện của ta.” Dứt lời, dứt khoát tránh .
      Đây là chuyện của ta. Ngô Côn đề phòng Bùi Tiềm, tối nay phần lớn là chạy thoát rồi, cho dù Bùi Tiềm che chở được ta nhất thời, lần sau Ngô Côn lại gây , chàng có thể che chở được mấy lần? Ta nếu muốn dựa vào chàng, chỉ biết liên lụy chàng cũng càng thêm bất lợi.
      Xiêm y vừa mỏng vừa mềm, màu đỏ tiên diễm, khi ta vừa mở cửa, tùy tùng phía ngoài sửng sốt chút.
      thôi.” Ta thản nhiên .
      bầu trời, trăng sáng núp sau đám mây, lầu truyền đến thanh vui vẻ, càng lộ vẻ tịch liêu.
      Dù sa cơ cũng thể đánh mất ngạo khí, ta nghĩ đến lời mẫu thân, khẽ ngẩng đầu.
      Vừa tới lùm cây thấp, ta đột nhiên nghe thấy tiếng , ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh là lầu các , bóng người in cửa sổ.
      “…. Muội nhìn muội hôm nay mặc cái gì, quần dài trường bào, lúc trước muội chỉ thích nam trang, còn khuôn mặt này nữa…”
      “Mặc quần dài trường bào có gì đẹp, mặt này có gì đẹp, muội là nữ tử.”
      “Muội học nàng.”
      “Học người nào?”
      “Phó Dung.”
      Ta sửng sốt chút, bước tiếp.
      Giọng nam tiếp tục , có chút cuống: “Kể từ khi Bùi Tiềm xuống Giang Đông muội liền thay đổi, A Giảo, muội nhìn ra sao, Phó Dung cho dù sa cơ, Bùi Tiềm cũng chỉ dốc lòng với nàng ta. Còn chủ công, huynh ấy gả muội cho Bùi Tiềm, la vì huynh ấy coi trọng Bùi Tiềm…”
      Lòng ta chấn động, giọng cất lên: “Phu nhân, mời nhanh.” Tùy tùng cầm theo đèn lồng, lúng túng giọng .
      Ta đờ đẫn gật đầu, xoay người đuổi theo. cũng coi trọng Bùi Tiềm…
      Giọng kia cứ quanh quẩn trong đầu ta. Hai người kia chuyện với nhau, thể nghi ngờ là Ngô Giảo và Lâm Sùng. Mà bọn họ người coi trọng Bùi Tiềm… Ta biết ta lên lầu bằng cách nào, sau khi hoàn hồn, ta đứng giữa tiếng đàn hát, tiếng cười vui, tiếng ăn uống linh đình.
      Vừa ngồi xuống, ít ánh mắt nhìn về phía ta, suy đoán, ngạc nhiên, đánh giá, còn có tiếng bàn luận nho .
      Nhưng ta thèm để ý mấy chuyện này, ta nhìn về chỗ ngồi cùng, Ngô Côn ngay giữa, Bùi Tiềm bên trái, hai người vừa cầm chén rượu vừa giọng chuyện.
      “Phó phu nhân.” Ngô Côn thấy ta, mắt mắt sáng ngời, chốc lát, hé miệng cười, “ đẹp.”
      tên ta ra, đúng như trong dự liệu, lại trận xôn xao. Mặt Bùi Tiềm chút thay đổi.
      Nhạc kỹ tấu nhạc, vũ kỹ nhảy múa, mọi người thấy vậy mười phần hứng thú, ánh mắt lưu chuyển từ ta sang vũ kỹ. Nguyên nhân rất đơn giản, váy áo người ta giống người các nàng.
      Người mời rượu Ngô Côn nối liền dứt, trước mặt ta cũng có chén rượu , Ngô Côn nhìn ta chút, : “Phu nhân uống với ta chứ?”
      “Phu nhân uống được rượu.” Ta chưa mở miệng, Bùi Tiềm tiếp lời.
      “Hả?” Ngô Côn nhìn Bùi Tiềm chút, cười nhạt, “Suýt nữa ta quên, Quý Uyên và Phó phu nhân có quen biết.”
      Bùi Tiềm khẽ mím môi: “Đúng vậy.” Vừa tay vừa cầm chén rượu giơ lên, “Tiềm thay phu nhân uống cùng chủ công…”
      “Thiếp uống được.” Ta ngắt lời.
      Bùi Tiềm đảo mắt qua.
      Ta nhìn, nâng chén mỉm cười với Ngô côn: “Thiếp kính tướng quân.”
      Ngô Côn nhìn ta với vẻ nghiền ngẫm.
      “Phu nhân, thỉnh!” Chốc lát, cũng nâng chén.
      Ta ngửa đầu, uống cạn.
      Tiếng đàn ca hòa cùng tiếng cười vẫn bên tai, ta nhìn dáng người vũ kỹ chập chờn, có chút mơ hồ.
      Rượu có tác dụng rất nhanh, ta vẫn ngồi nguyên chỗ, máu nóng dồn lên mặt.
      “Phu nhân say rồi.” Ta nghe thấy Bùi Tiềm .
      Chàng vừa dứt lời, người ta gục xuống, đôi tay đỡ lấy ta. Giương mắt, ánh mắt Bùi Tiềm lo lắng.
      “Thiếp chưa say.” Ta cười, đưa tay đẩy ra, chuyển hướng Ngô Côn.
      “Tối nay vui vẻ, thiếp nguyện cùng tướng quân dạo chơi.” Có hơi rượu, giọng ta càng thêm mềm mại.
      “Ồ?” Ngô Côn có mấy phần men say, nhìn ta đánh giá, “Phu nhân chưa tận hứng sao?”
      “Tướng quân cùng ta ngồi xe ngắm đèn, nhưng đường lại ngồi xe khác.” Ta nhàng lườm .
      “Ý tốt của phu nhân, chủ công từ chối bất kính!” Hạ thủ có người nghe được, vỗ tay cười to.
      Ta nhìn Ngô Côn, nụ cười thay đổi.
      Ngô Côn cùng cười, nhìn Bùi Tiềm, chống bàn đứng dậy, nắm tay ta: “Chuẩn bị xe! Ta muốn ngồi cùng phu nhân.”
      Ta cùng đứng dậy, quay đầu, Bùi Tiềm chắn trước mặt ta, thần sắc nghi ngờ.
      “Làm phiền Bùi Đô đốc.” Ta mỉm cười, nhàng đẩy Bùi Tiềm ra.
      Gió thổi sông, ra đến trước lầu hơi lạnh. Đêm khuya, Nghiệp thành xa xa, ánh đèn le lói, chưa có đám cháy nào.
      “Yểu điệu phiên nhiên, phu nhân quả nhiên mỹ nhân.” Ngô Côn ôm eo ta, giọng ngả ngớn.
      Ta nhìn về , cười tiếng: “Do thiếp cố tình mặc thế.”
      “Ồ?” Ngô Côn cúi đầu , “Nếu mặc thế nào?”
      Ta chậm rãi: “Đợi lên xe, phải tướng quân biết sao?”
      Ngô Côn nhìn ta, mâu quang đen thẫm. xe đến. Ta nhàng rời khỏi vòng tay Ngô Côn, dẫm lên bậc đá leo lên xe, chưa ngồi vững, Ngô Côn lên, tay ôm lấy ta.
      “Phu nhân muốn bày tỏ với ta,” hơi thở đầy mùi rượu của phun bên tai ta, tay thăm dò vào vạt áo, “Bày tỏ thế nào…”
      Đột nhiên đè ta xuống, vén váy ta lên.
      “Tiện nhân!” gầm lên, “Ngươi…”
      Đồng thời lúc đấy, ta ra sức đẩy , hàn quang lóe lên rồi kề ngay bên cổ .
      “Trước để xe ngựa , về ngay viện tử ta ở.” Ta lạnh lùng .
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 90: Chạy trốn (Hạ).
      Ngô Côn nhúc nhích, ta lập tức học bộ dáng Ngụy Đàm, đạp nằm sấp, bắt chéo hai tay ra sau lưng, đầu gối giữ chặt, để tài nào nhúc nhích được.
      “Chủ công.” Tùy tùng phía ngoài hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
      Tiếng vừa vang lên, con ngươi Ngô Côn nhìn sang ta.
      “Trả lời.” Ta thầm.
      sao, thôi.” Ngô Côn vội .
      Vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, có người : “Chủ công! trong thành bốc cháy!”
      Ngô Côn biến sắc, ta dí mạnh dao vào cổ .
      “Biết rồi, cứ .” Ngô Côn đáp.
      Phía ngoài có thanh quấy rầy nữa, xe ngựa bắt đầu chạy.
      Ta dám nới lỏng tay, tim đập thình thịch.
      “Ngươi rất sợ, phải ?” mềm mỏng, “Ngươi buông ra, ta thả ngươi .”
      “Chuyện này cần tướng quân quan tâm.” Ta bất vi sở động.
      Nương theo ánh đuốc ngoài cửa xe, thỉnh thoảng có quân sĩ vội vàng chạy, ta cảm nhận được phẫn uất của Ngô Côn.
      Cuối cùng cũng tới viện tử, tay và thân thể ta mỏi nhừ. Xe dừng lại, tùy tùng phía ngoài , “Chủ công, đến rồi.”
      “Bảo người bên trong ra ngoài.” Ta thấp giọng .
      “Bảo người bên trong ra ngoài.” Ngô Côn .
      Người ở phía ngoài dường như có chút nghi ngờ: “Chủ công, có phải…”
      “Thả ra.” Ngô Côn lặp lại.
      Người ở phía ngoài đáp tiếng, lâu sau, truyền đến tiếng mở cửa. Ta liếc ra phía ngoài cửa sổ xe, đám người Công Dương Quế ra, thần sắc bất định.
      “Mở cửa xe!” Đột nhiên Ngô Côn .
      Ta nắm chặt dao găm, bén nhọn , “Tướng quân muốn chết?”
      Ngô Côn ngẩng đầu lên, cưỡi giễu, chậm rãi từng chữ: “Bây giờ ngươi giết ta ngay cả cổng thành cũng ra nổi.”
      Ta nôn nóng, nhưng sai, mắt thấy cửa xe mở ra, ta hít hơi ổn định tinh thần.
      Ánh đuốc chiếu rọi, tùy tùng muốn tiếng lên hầu hạ, nhìn thấy tính hình trong xe, sợ hãi ngây ngốc.
      “Tất cả đứng im.” Ta quát lên, xê dịch lưỡi dao cổ Ngô Côn cho bọn chúng thấy, “Lui về phía sau, bỏ binh khí xuống, để người của ta tới. Nếu chủ công các ngươi khó bảo toàn!”
      Binh khí chĩa vào người ta dày đặc, vẻ mặt bọn chúng nghi ngờ.
      “Bảo bọn họ làm theo lời ta.” Ta với Ngô Côn.
      “Làm theo lời phu nhân.” Ngô Côn .
      Mọi người nhìn nhau, lúc này mới hạ đao.
      “Phu nhân!” A Nguyên chạy tới đầu tiền, vành mắt hồng hồng.
      Ta có thời gian dài dòng, với Công Dương Quế: “Công Dương công tử chế , Hoàng thúc thay người đánh xe, những người còn lại lên xe hết!”
      Công Dương Quế hai lời, lên xe đón lấy Ngô Côn.
      Ngô Côn giãy dụa gầm lên: “Các ngươi dám ép buộc ta! Các ngươi chết toàn thây…” Lời còn chưa dứt, bụng bị Công Dương quế đạp phát, đau đớn cuộn người.
      “Tướng quân lời ấy quá sớm.” Công Dương Quế lạnh lùng , “Có chết hay , chờ qua tối nay hãy .” xong, trói hai tay Ngô Côn, ném tới góc xe.
      khi chuyện, mọi người lên, Vi Giao hô lên: “ thôi!”
      Hoàng thúc ra roi, xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước.
      Ta dựa vách xe, lúc này mới thấy cả người bủn rủn, mồ hôi sớm ướt đẫm váy áo.
      “Hoàng thúc biết cửa thành chưa?” Ta vẫn yên lòng.
      “Biết rồi.” Công Dương Quế , “ thành có năm cái đèn chiếu sáng.”
      “Ra khỏi thành rồi thế nào?”
      “Rời khỏi thành đến bờ sông, có thuyền.”
      Ta kinh ngạc, nhớ tới nơi vừa có yến tiệc, nếu có thuyền trốn nhanh hơn.
      “Bọn Dương Tam chuẩn bị thuyền sao?” A Nguyên hỏi.
      Công Dương Quế cười khổ: “Ta biết.”
      Mọi người trợn mắt, trận im lặng.
      “Chúng ta có .” Nãy giờ lên tiếng, bỗng nhiên Ngụy An , nhìn Ngô Côn.
      Ngô Côn nhìn chằm chằm Ngụy An, ánh mắt như thú dữ.
      Xe ngựa chạy nhanh đường, khắp nơi đều là sĩ tốt, có người hô hào “Cứu hỏa.”
      “Dương Tam đắc thủ rồi?” Vi Giao căng thẳng hỏi.
      Công Dương Quế nhìn trời, dường như tính toán canh giờ, chốc lát, gật đầu.
      Lúc này, thanh hỗn tạp ngày càng nhiều, có người la hét “Hộ vệ chủ công.” Tiếng vó ngựa dồn dập.
      “Tin tức truyền quá nhanh.” Công Dương Quế cau mày, với Ngụy An: “Tứ công tử.” Ngụy An gật đầu, nhanh nhẹn lật tấm đệm dưới sàn lên, nhấc mảnh gỗ lên, ở dưới là cái hòm.
      Ngô Côn nhìn, vẻ mặt thể tin.
      Ngụy An lấy ra cây cung tự chế và hơn chục mũi tên, Công Dương Quế nhận lấy. Tiếng vó ngựa đến gần, Công Dương Quế mở cửa xe, giương cung bắn tên, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Ta hồi hộp nhìn, thanh đao sáng loáng lung lên, vội : “Coi chừng!”
      Công Dương Quế đóng cửa, : “Tứ công tử, giáo!”
      Ngụy An chút hoang mang, lấy ra thứ. bao lâu, phía sau liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết hơn ban nãy, hình như là nhóm người.
      Vi Giao cười ha ha, ta nhìn tình hình chiến đấu này, trợn mắt há mồm.
      Mấy tiếng ầm ầm truyền đến, có cái gì nện ở buồng xe.
      “Đóng cửa sổ, bọn chúng có cung tên!” Công Dương Quế , Vi Giao và Ngụy An kéo hai bên cửa sổ lại. Bốn phía buồng xe đều là sắt luyện chế, lập tức chặn lại ánh sáng và tiếng ồn ào náo động.
      “Công tử! A…” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau của Hoàng thúc, mọi người cả kinh.
      Xe ngựa chậm lại, Công Dương Quế vội vàng giật mành che cửa sổ, mở cửa ra. Gió đêm vù vù thổi, cửa thành ở trước mặt. cánh tay Hoàng thúc bị trúng tên nhưng vẫn cố đánh xe, phía trước đội kỵ binh chạy tới, người cầm đầu hẳn là Lâm Sùng.
      “Tặc nhân! Chớ có giương oai!” Lâm Sùng hét lớn tiếng, lập tức cản trước xe, cây trượng hướng thẳng về xe.
      Công Dương Quế dừng xe lại, trầm giọng , “Vi Giao, chữa thương cho Hoàng thúc.”
      Vi Giao đáp, vội vàng kéo Hoàng thúc vào.
      Hai bên đường đều là quân sĩ, có người chĩa binh khí vào xe ngựa, có người hiểu nguyên do, hò hét loạn lên.
      Công Dương Quế xoay người, tay túm lấy Ngô Côn, cười cười, “Tướng quân, tới phiên ngươi.” Dứt lời, xốc ngồi vào trước xe.
      Mọi người đứng trước xe biến sắc.
      “Huynh trưởng!” Ngô Giảo giục ngựa vọt lên từ phía sau Lâm Sùng, bị Lâm Sùng ngăn cản.
      “Bảo bọn chúng mở cổng thành.” Công Dương Quế dí dao vào cổ Ngô Côn.
      Ngô Côn căm tức nhìn , ngậm miệng .
      Công Dương Quế ánh mắt sắc bến, tay vừa động, cổ Ngô Côn kéo vệt đỏ dài.
      “Tránh ra! Mở cổng thành!” Ngô Côn sắc mặt trắng bệch, lập tức hô to.
      Lập tức con đường xuất phía trước. Nhưng Lâm Sùng vẫn chặn ở đó, thần sắc bất định.
      “Tướng quân lại để ý tánh mạng chủ công sao?” Công Dương Quế lạnh lùng , dao găm lướt qua chỗ khác.
      “Lâm Sùng!” Giọng Ngô Côn hơi khàn, che giấu kinh hoàng.
      Lúc này Lâm Sùng mới thu hồi binh khí, ra lệnh: “Mở cổng thành.”
      Công Dương Quế kẹp lấy Ngô Côn: “Vi Giao.”
      “Đây đây!” Vi Giao vừa băng bó xong cho Hoàng thúc, bò lên phía trước đánh xe, giọng thầm, “Mỗ là Biển Thước, vừa làm lang trung vừa làm phu xe…”
      Cổng thành phía trước chậm rãi mở ra, trong xe ngựa im lặng, chỉ có tiếng hít thở lên xuống.
      Tiếng roi đa vang lên, xe ngựa lẫn nữa chạy lên.
      “Huynh trưởng…” Ngô Giảo trơ mắt đứng bên đường, vừa tức vừa vội.
      Ra khỏi cổng thành, xe ngựa đường chạy nhanh. Vi Giao y theo phương hướng Dương Tam báo, chưa đầy nửa khắc, phía trước xuất bờ sông.
      Nhưng khi đến gần bến sông, mặt sông lại có gì.
      “Bọn Dương Tam đâu? Thuyền đâu?” Ta lo lắng hỏi Công Dương Quế.
      Công Dương Quế đáp, lúc này, dưới ánh đuốc, bỗng nhiên bóng người chạy tới.
      Ngụy An vội cầm lấy cung tên, Công Dương Quế lại : “Dừng tay! Là người mình!”
      Ta nhìn lại, quả nhiên, người nọ quen mắt, là huynh đệ Dương Tam.
      “Công Dương huynh đệ!” hô, Vi Giao vội dừng xe.
      “Thuyền đâu?” Công Dương Quế hỏi.
      Người nọ thở hổn hển, : “Thuyền… Chưa đắc thủ! Huynh đệ trộm… Trộm thuyền bị người ta phát !”
      Lòng trầm xuống, mọi người biến sắc.
      cứu được đại ca chưa?” Công Dương Quế hỏi tới.
      Người nọ gật đầu, : “Cứu được rồi, chẳng qua vẫn chưa ra khỏi thành, Tam ca để ta xuống từ tường thành, chầu chực ở chỗ này, huynh ấy mọi người cũng săp tới, bọn họ tự có cách rời khỏi.”
      Công Dương Quế gật đầu, muốn nữa, lúc này, thanh truy binh đến gần, ánh đuốc chiếu rọi vùng.
      “Phu nhân, sông…” A Nguyên run rẩy, giật ống tay áo ta.
      Ta quay đầu nhìn lại, giật mình. chiếc thuyền lớn biết xuất lúc nào mặt sông, chậm rãi tiến vào bờ, có soái kỳ, viết chữ Ngô.
      “Muội quay vào!” Công Dương Quế với ta, chuyển hướng Ngô Côn.
      “Bọn ta cùng đường, hôm nay đành mượn thuyền tướng quân.”
      Ngô Côn mặt đổi sắc, nhìn chàng, lên tiếng.
      lúc này, nhân mã chạy tới, Lâm Sùng đến đầu tiên, hét lớn: “Bọn chuột nhắt chạy đâu!”
      Công Dương Quế sợ hãi, kéo Ngô Côn đến trước mặt: “Chẳng lẽ tướng quân còn muốn thử xem ta có dám động thủ hay ?”
      Lâm Sùng cười lạnh, đột nhiên chĩa trường mâu, lớn tiếng quát: “Phe ta được báo, chủ công quay về! Chuột nhắt tay ngươi là giả mạo, để ta loạn tiễn bắn chết!”
      Mọi người kinh hãi.
      “Lâm Sùng! Tên nhãi ranh khốn kiếp!” Ngô Côn trừng mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, cuồng nộ hô to.
      Công Dương Quế tay túm nhét vào bên trong, quát lên: “Vi Giao! !”
      Vi Giao điều khiển xe ngựa, chạy tiếp, mới vừa chạy, mũi tên bay tới như mưa. Xe ngựa chạy nhanh, cả xe ngựa xóc nảy yên.
      Cuối cùng xe ngựa cũng chậm lại, tiếng huyên náo đến gần, Công Dương Quế gọi Ngụy An: “Dầu hỏa!”
      Ngụy An kéo cơ quan dưới sàn xe ra, Công Dương quế nhặt cây đuốc ném ra sau xe, ‘Bùng’ tiếng bốc cháy, ngọn lửa lan ra, tiếng người hét chói tai.
      Nhưng vẫn có kỵ binh lao ra từ trong lửa, qua khe hở, ta có thể nhìn thấy ánh đao sáng loáng.
      Công Dương Quế cầm cung, nhưng mũi tên còn bao nhiêu.
      “Phu nhân…” A Nguyên sợ hãi ôm ta, tay lạnh như băng. Tim ta vọt lên tới cổ họng, tay run rẩy sờ lên bụng, tuyệt vọng…
      Tiếng kêu thản thiết đột nhiên vang lên. phải trong xe mà là ngoài xe.
      Ta nhìn lại, giải thích được, kỵ binh đuổi theo phía sau lần lượt ngã xuống, trong ánh lửa, tên bay như mưa.
      “Thuyền.” Ngụy An nhìn qua cửa sổ xe, bỗng nhiên .
      Chúng ta cũng nhìn lại, quả nhiên, thuyền lớn cập bờ, từ nơi này nhìn lại, quân sĩ thuyền bắn tên về sau xe bọn ta. Mọi người nghi hoặc, nhưng ai nghĩ nhiều, Vi Giao càng ra roi thúc ngựa, chạy về phía thuyền.
      Truy binh phía sau vẫn hò hét, dám tiến thêm.
      “Tứ công tử! Thiếu phu nhân!” Có người thuyền hô to, ta mở mắt nhìn lại. Trong bóng đêm nhìn lắm, nhưng giọng kia quá quen thuộc, ràng là Trình Mậu!
      “Huynh trưởng!” Ánh mắt Ngụy An tỏa sáng.
      Ta kinh ngạc.
      người dẫn sĩ tốt từ thuyền xuống, bóng dáng kia, dù trời có tối thế nào, dù có cách xa thế nào ta cũng nhận lầm. A Nguyên nức nở tiếng, khóc lên.
      Tay ta che bụng, yên lặng nhìn người nhớ nhung bấy lâu chạy tới, cảm thấy như trong mộng, trước mắt mơ hồ.
      “Xuống xe! Mau!” Công Dương Quế lớn tiếng hô, ta vội vàng dụi mắt, cùng A Nguyên xuống xe.
      “Lá chắn! Lá chắn!” Có người hô to, có quân sĩ giơ lá chắn tới đây.
      gã quân sĩ chạy tới ,: “Thiếu phu nhân, mau…” Còn chưa xong, trước mặt ta bị thân ảnh cáo to ngăn trở.
      Ngẩng đầu, đôi mắt đen thẫm kia nhìn ta chằm chằm, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, ừm… Gầy.
      Nước mắt dâng lên, ta che miệng lại.
      “Khóc cái gì…” Giọng Ngụy Đàm căng thẳng, quay đầu quát to, “Trình Mậu, đừng dây dưa, người đủ lên thuyền!”
      Trình Mậu đáp tiếng.
      Ngụy Đàm nhiều, tay ôm lấy ta, xoay người chạy lên thuyền.
      Sĩ tốt thuyền bận rộn, tiếng chèo thuyền oàm oạp, thuyền lớn chậm rãi di chuyển, bỏ lại mảng hỗn độn bờ.
      Ngụy Đàm bận rộn phen sau mới trở lại, nhìn ta. Ta cũng nhìn lại, trong cổ họng còn nghẹn ngào.
      “Còn khóc?” Chàng cúi đầu , đưa tay giúp ta lau nước mắt.
      Ta bắt được tay chàng, cảm xúc thô ráp, quen thuộc mà ấm áp, hết thảy là . Ta há miệng, định , nhưng có quá nhiều lời, biết từ đâu.
      Ngụy Đàm thở dài, ấn đầu ta vào trong ngực.
      Mùi vị này đâu mới gặp, ấm áp, bình yên. Ta hít sâu, vẫn như người trong mộng, nghe tiếng tim đập, nắm chặt cánh tay chàng…
      “Huynh trưởng.” Lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng Ngụy An.
      Ta ngẩng đầu lên khỏi ngực Ngụy Đàm, lúc này mới phát phía sau chàng có ít người nhìn chúng ta, ánh mắt mập mờ. Ta lúng túng, rời khỏi chàng.
      Ngụy Đàm vẫn nắm tay ta, nhìn về phía Ngụy An, cười cười: “Mới vừa sợ ?”
      Ngụy An lắc đầu: “ sợ.”
      Ngụy Đàm vỗ vai , chốc lát, nhìn sang chỗ khác. Ngô Côn ngồi ở mép thuyền, nhúc nhích. Tóc tán loạn, vết máu vẫn hằn cổ. Nhưng thay đổi lớn nhất là nhìn chằm chằm Ngụy Đàm, gắt gao, mắt vằn đỏ, còn vẻ ngạo mạn sắc bén lúc trước.
      Ngụy Đàm tới trước mặt .
      “Ngươi là Ngụy Đàm.” Giọng Ngô Côn lạnh lùng.
      “Đúng vậy.” Ngụy Đàm .
      Mặt Ngô Côn dao động, chốc lát, ánh mắt rời về phía ta.
      Mặt giễu cợt, thở dài: “Ta hồ đồ nhất thời, hôm nay rơi vào tay ngươi, nơi này là địa giới Giang Đông, ai giúp ngươi tới đây? Thôi Dĩnh hay Bùi Tiềm?”
      Ngụy Đàm cong khóe môi, : “Công đài quá lo lắng tính mạng nhỉ, mới vừa là bọn ta cứu Công đài từ tuyệt cảnh trở về.”
      Ngô Côn biến sắc, mặt tái nhợt càng thêm tâm tình bất định.
      “Đại công tử.” Lúc này, Trình Mậu bẩm, “Phía trước có ba chiếc thuyền binh.” Vừa , vừa nhìn Ngô Côn, “Là Giang Đông.”
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 91: Giằng co
      Ngụy Đàm nhìn Ngô Côn chút, trầm giọng : “Chuẩn bị chiến đấu!”
      Sĩ tốt đều trở về vị trí, Trình Mậu tới : “Cờ hiệu thuyền của chúng ta đều là Giang Đông, có lẽ bọn họ tra được lai lịch.”
      Ngụy Đàm trầm ngâm : “Tùy cơ ứng biến, nghênh đón.”
      Trình Mậu đáp ứng.
      Ngụy Đàm nhìn về phía ta: “Phu nhân và Tứ đệ vào trong khoang thuyền.”
      Ta mặc dù yên lòng, nhưng biết mình ở đây chỉ gây cản trở, đành phải gật đầu.
      Sĩ tốt mở cửa khoang ra, Vi Giao đỡ Hoàng thúc xuống trước, Ngụy An theo sát ta, rồi đến A Nguyên, Ngụy Đàm đỡ ta xuống, lúc sắp sửa xuống dưới, ta ngẩng đầu nhìn chàng: “Phu quân coi chừng.”
      Ngụy Đàm cúi đầu, khóe miệng cong lên: “Yên tâm.”
      Cửa khoang đóng lại, ta đứng hồi mới quay đầu. Trong khoang thuyền đốt đèn, A Nguyên và Ngụy An đều nhìn ta.
      “Huynh trưởng sợ gì cả.” Ngụy An cảm thấy hẳn là nên an ủi ta, tiếp: “Trưởng tẩu chớ lo.”
      Ta gật đầu, vẫn đầy bụng tâm .
      Trong khoang thuyền có chút bức bí, mọi người lời nào, boong thuyền thỉnh thoảng có người chạy qua, trừ tiếng chân chạy còn có tiếng mái chèo khuấy nước oàn oạp.
      “Phu nhân ngồi xuống .” A Nguyên khuyên nhủ.
      Ta lắc đầu, muốn mở miệng, cửa khoang bỗng nhiên mở ra.
      Công Dương Quế đứng ở phía , nhìn ta, lát sau cảm thản tiếng: “Ta biết ngay muội ở dưới.”
      “Mau đóng cửa khoảng lại!” boong thuyền, có người chạy tới ngăn cản.
      Công Dương Quế lơ đễnh, chậm rãi : “Yên tâm, ta canh giữ ở đây, thiếu phu nhân nhà ngươi thân thể khó chịu, muốn thoáng khí, tin hỏi Vi Biển Thước.” Dứt lời, quay vào khoang thuyền , “Phải Vi Biển Thước?”
      “Dạ! Đúng vậy!” Vi Giao dường như rất hài lòng với cách gọi của Công Dương Quế, vui vẻ ra mặt.
      Sĩ tốt ngăn trở nữa.
      “Phía trước thế nào? Phu quân muội đâu?” Ta có tâm tình nhìn bọn họ đùa giỡn, hỏi.
      “Phu quân muội ở đầu thuyền.”
      “Mấy cái thuyền kia đến gần chưa?” Ta hỏi.
      Công Dương Quế nhìn: “Gần.” Chốc lát, khẽ nhíu mày, “Nhưng có vẻ ổn, ba thuyền kia tạo thế trận, sợ là biết chúng ta.”
      Lòng trầm xuống: “Có đánh nhau?”
      Công Dương Quế đăm chiêu, lắc đầu: “Ta biết.”
      Ta ngẩn người.
      Công Dương Quế nhìn về phía ta, ý vị thâm trường: “Muốn nhìn ?”
      Thuyền ngừng lại.
      “Mạnh Tĩnh.” Giọng bùi Tiềm từ phía trước truyền đến, cao thấp, trấn định bình tĩnh.
      Ta núp ở cạnh cửa khoang, mặc dù cách xa, nhưng tai ta luôn nhạy cảm với giọng Bùi Tiềm.
      “Quý Uyên.” Ngụy Đàm , giọng ôn hòa, nếu như trông thấy phía trước giằng co, ta còn tưởng bọn họ là người quen, gặp gỡ đường chào hỏi.
      “Mạnh Tĩnh đường xa mà đến, sao vội vàng ?”
      được.” Ngụy Đàm ung dung, “Giang Đông gần đây thế lớn, bọn ta cửa nhà nghèo ngang qua, sao dám ở lâu.”
      Bùi Tiềm để ý chàng đùa bỡn, : “Mạnh Tĩnh ngang qua, còn mang theo người đứng đầu Giang Đông ta, Tiềm đặc biệt đến đòi.”
      “Hả?” Ngụy Đàm biết sống chết, “Nếu ta trả sao?”
      Chỉ nghe thanh rút binh khí, khí cứng lại.
      “Mạnh Tĩnh, chớ trách ta cường đoạt.”
      Ngụy Đàm cười lạnh: “Các ngươi nên nhìn phía sau chút.”
      Ta ngờ vực, hỏi Ngụy An và Công Dương Quế: “Tại sao?”
      “Phu quân muội quả nhiên cao tay.” Công Dương Quế đưa mắt, hứng thú , “ còn thuyền binh khác, vẫn nấp sau Bùi Tiềm, giờ mới ra ngoài. , hai, ba… Cũng là ba chiếc.”
      “Đệ sớm huynh trưởng rất mạnh.” Ngụy An nhàn nhạt bổ sung.
      An tâm lại, ta muốn nhìn quanh, nhưng nghĩ đến giằng co phía trước là Bùi Tiềm, lại có chút khổ sở.
      “Phu quân có trả lại Ngô Côn ?” Ta hỏi.
      “Trao đổi.” Ngụy An .
      Công Dương Quế nhìn ta chút, : “ muốn xem phu quân muội nghĩ thế nào.”
      Ta kinh ngạc, muốn hỏi ràng, lại nghe Bùi Tiềm mở miệng.
      “Mạnh Tĩnh quả nhiên hảo mưu lược.” Giọng Bùi Tiềm nghe ra vui buồn.
      “Ra khỏi cửa, đương nhiên phải chú ý.” Ngụy Đàm nhanh chậm.
      “Mạnh Tĩnh nên, nơi này là địa giới Giang Đông, giao đấu chỗ này, cho dù Mạnh Tĩnh thắng, thuyền lớn tàn tạ, cũng là khó .”
      “Quý Uyên rất hợp ý ta, bằng chúng ta trao đổi. Quý Uyên trước mở đường, ta được mười dặm, đương nhiên cho chủ công huynh ngồi thuyền trở về, thế nào?”
      Bùi Tiềm cười: “Mạnh Tĩnh mua bán ngang ngược, huynh trước mà trả người, vậy ta làm thế nào?”
      “Đây là địa giới Giang Đông.” Thái độ Ngụy Đàm vô lại, “Mà chủ công huynh lại chết tay ta.”
      Bùi Tiềm im lặng, : “Ta muốn thấy chủ công.”
      Tiếng bước chân vang lên, lát sau, thanh cuồng nộ của Ngô Côn vang lên: “Bùi Tiềm! Giết mau! Ngươi giết cho ta!”
      Bùi Tiềm làm như nghe thấy.
      “Ta chỉ rút lui hai thuyền, cái theo huynh.” Chàng .
      “Được.” Ngụy Đàm thản nhiên .
      Buồm giương cánh, thuận gió mà , mặc dù nhìn thấy nước sông, ta vẫn cảm thấy thuyền nhanh.
      được đoạn, buồm hạ, thuyền lần nữa dừng lại. thuyền hạ xuống mặt sông, sĩ tốt hô tiếng, dây thừng tay Ngô Côn đượctháo ra.
      “Ủy khuất tướng quân.” Ta trông thấy Ngụy Đàm tới trước mặt Ngô Côn.
      Ngô Côn nhìn , bình tĩnh lại, lạnh lùng cười tiếng.
      Ta tập hợp đại quân Giang Đông tiêu diệt Ung Châu.”
      Ngụy Đàm lơ đễnh: “Nếu được tái chiến, mỗ kỳ vọng.”
      “Đại công tử, thả xuống chưa?” Sĩ tốt hỏi.
      Ngụy Đàm gật đầu.
      Sĩ tốt cầm dây thừng buộc ngang người Ngô Côn, thả xuống.
      “Ngươi biết ?” Lúc Ngô Côn sắp xuống, đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười lệ, “Phụ nhân ngươi mùi vị tệ.”
      Đầu ta ‘ầm’ tiếng, tức giận, muốn tiến lên, lại bị công Dương Quế giữ lại. Chàng lắc đầu.
      Chỉ nghe giọng Ngụy Đàm như cũ: “Lần sau tướng quân ngồi xe cùng nữ nhân, chớ để bị dao găm kề cổ.”
      Cánh buồm lần nữa được kéo lên, gió lớn, thổi bay tóc ta. Trắng sáng trốn sau đám mây, thân ảnh kia trôi theo thuyền mỗi lúc xa.
      Xung quanh thanh rất nhiều, có người , có người chạy, có người chuyện, có người cười to.
      Ta vẫn ngồi trong góc, người lành lạnh.
      “Vào khoang thuyền .” Công Dương Quế cúi đầu nhìn.
      Ta muốn đứng lên, nhưng có sức, chốc lát, lắc đầu. Nhục nhã, tức giận, lúc trước động thủ lòng muốn trốn ra, ta nghĩ quá nhiều. Ta sớm nên nghĩ đến, trong lòng tự nhủ.
      Nhưng tiếng khác vang lên, Ngô Côn miệng chó sủa loạn, mình vì mấy lời xằng bậy mà đau lòng, chẳng phải buồn cười?
      tới.” Bỗng nhiên Công Dương Quế .
      Theo ánh mắt nhìn lại, Ngụy Đàm đứng cách đó trượng.
      “Huynh trưởng.” Ngụy An thức thời bắt chuyện.
      Công Dương Quế gật đầu với chàng, gì, nhìn ta chút, cùng Ngụy An tránh . Ta yên lặng nhìn Ngụy Đàm, đột nhiên cảm giác tủi thân, nghẹn ngào, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt trào ra.
      “Sao lại khóc rồi?” Ngụy Đàm tới, bất đắc dĩ , “Ngồi ở nơi này làm gì!” Vừa vừa kéo tay ta.
      Ta cáu, giật ra khỏi tay chàng.
      “Sao thế?” Ngụy Đàm ngồi xuống, cầm tay ta.
      Ta giãy dụa, dùng sức nện vào ngực chàng.
      “Vì sao chàng tới sớm chút…” Ta nghẹn ngào, dường như muốt trút hết oan ức ra ngoài, “Vì sao tới sớm chút…”
      Tròng mắt Ngụy Đàm u, tránh né.
      “Ta xin lỗi.” Chàng cúi đầu .
      Nhưng nghe thế, ta càng thêm tức giận, đẩy chàng: “Chàng tránh ra!”
      Ngụy Đàm bị đẩy, ngửa người ra sau, nhưng rời .
      “Tránh ra!” Ta càng thêm ra sức.
      Ngụy Đàm nhìn ta chăm chú, giọng : “ muốn ta ?”
      Ta co vai nghẹn ngào. Ngụy Đàm đứng lên.
      Ta thấy thân ảnh kia muốn rời , nước mắt càng tuôn nhiều, giận dỗi nhặt đoạn dây bên cạnh ném vào chàng: “Chàng… Chàng ?”
      Ngụy Đàm: “…”
      Giường khẽ lay động theo thuyền, dưới gối, nước vỗ vào mạn thuyền, yên tĩnh, nhưng tâm bình thản.
      Giận dỗi như gió táp mưa rào, tới cũng nhanh, cũng nhanh. Thế nên khi nhớ lại, ta cảm thấy như bị tà hỏa làm mụ mị đầu óc.
      Lúc đấy đánh xong, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của mọi người, Ngụy Đàm bế ta vào khoang thuyền. Chàng đặt ta lên giường, mình ngồi bên cạnh.
      Ánh đèn yếu ớt, hai người mắt nhìn nhau.
      Ta vẫn nghẹn ngào, thỉnh thoảng sụt sịt.
      “Sao lời nào…” Ta giọng . Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng náo loạn lớn như vậy, muốn ta lập tức nhàng là thể.
      “Phu nhân lời nào, vi phu sao dám mở miệng trước.” Ngụy Đàm .
      Ta lườm chàng.
      Đột nhiên Ngụy Đàm cười lên.
      “Đúng là trẻ con.” Chàng vuốt tóc ta, “Ngô Côn liên thiên.”
      Ta , kéo tay chàng, nắm trong tay.
      “Chàng tin ?” Ta cúi đầu , ánh mắt dõi theo chàng.
      tin.” Ngụy Đàm thần sắc đổi.
      “Vì sao?”
      Ngụy Đàm tiến sát người ta, : “Công Dương Quế và Vi Giao kể lại với ta.
      Công Dương Quế và Vi Giao? Ta sửng sốt, thấy nhõm, nhưng chốc lát sau lại oán thầm, hai người này lắm điều…
      “Sao phu quân biết họ ?”
      “Tứ đệ cũng .”
      Ta: “…”
      “Nếu như thiếp mua chuộc Tứ thúc sao?” Ta tiếp tục.
      Ngụy Đàm nhìn ta, cười khổ. Bỗng nhiên chàng cúi người, tay bắt lấy tay ta, hơi thở ấm áp dán tại cần cổ ta, quen thuộc làm cho lòng người mềm mại.
      “Mua chuộc mua chuộc, nàng quay lại là được.”
      Vành mắt ta lại ướt, đưa tay ra, vuốt ve lưng chàng. cũng tốt, dối cũng tốt. Ta nghe tiếng tim đập, cùng ta cao thấp, gần.
      “Thiếp cố ý, thiếp chỉ sợ…” Ta dựa bờ vai chàng, .
      Cánh tay kia nắm chặt, Ngụy Đàm : “Đừng sợ, từ nay về sau ta để nàng rời xa nữa.”
      Trâu thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 92: Tịch dương (Thượng).
      biết Ngụy Đàm dỗ dành tốt hay hôm nay quá mệt, sau khi nằm xuống, ta ngủ rất sâu.
      Trong mộng mông lung. Ta hồi mơ Ngụy Đàm ôm ta, hồi mơ tới Bùi Tiềm đưa ta rời . Đêm đen thâm trầm, ánh lửa hừng hực. Làm thế nào thuyền cũng được, Ngô Côn dữ tợn đuổi theo, cầm dao găm trong tay, ta sợ chạy điên cuồn, lưng chợt lạnh, truyền đến tiếng dao cắm vào tận xương. Ta kinh ngạc quay đầu lại, người trúng dao phải ta – Ngực Bùi Tiềm lộ ra, huyết sắc nhiễm đỏ vạt áo.
      “…Thà rằng ta nợ nàng…” Mặt chàng mang theo mỉm cười, cúi đầu .
      Ta mở mắt, ánh sáng chói mắt. Mình nằm trong khoang thuyền. Tiếng nước chảy đập vào mạn thuyền, lúc ngắn lúc dài.
      người chỉ đắp chiếc chăn mỏng, bên cạnh bóng người.
      Ta đứng dậy, mở cửa ra ngoài.
      A Nguyên thêu trong khoang thuyền, nhìn thấy ta, vội vàng đứng dậy.
      “Phu nhân dậy rồi.” Nàng tiến lên, cười nhàng.
      Bón phía kín như bưng, nhìn thấy ánh sáng, ta hỏi: “Giờ nào rồi?”
      “Mặt trời sắp lặn rồi.” A Nguyên , “Phu nhân ngủ rất lâu.”
      Ta tính tính canh giờ, đúng là đủ lâu.
      “Phu quân đâu?” Ta lại hỏi.
      “Đại công tử qua thuyền khác rồi.” A Nguyên , “Nô tỳ lấy ít nước cho phu nhân.”
      Sau khi rửa mặt, ta thay quần áo khác.
      Ngụy Đàm tuy là người qua loa, nhưng cũng có lúc chu đáo, làm ta nhiều lúc bất ngờ, tỷ như chàng đến cứu người lại vẫn nhớ mang váy áo cho ta. Mặc dù chọn đồ ăn khớp nhau lắm, nhưng ta thỏa mãn. Giờ này hôm qua, ta còn lo lắng tính mạng khó giữ, tại ác mộng tiêu tan, có gì làm ta vui vẻ hơn chuyện này?
      Ta lên boong tàu, trời chiều tà tà, bốn chiếc thuyền lớn sông xếp thành hàng, đều căng buồm, núi non tứ phía xanh tươi, đúng là phong cảnh phương Nam.
      “Đại công tử ở thuyền phía trước mặt.” A Nguyên chỉ ta xem.
      Ta nhìn lại, chỉ thấy cánh buồm sừng sững, cách quá xa nên nhìn người thuyền là ai. Lúc này, ta thấy Công Dương Quế và Ngụy An ngồi thuyền tới.
      Nhìn thấy ta, Công Dương Quế gật đầu coi như chào hỏi, Ngụy An đứng dậy chắp tay thi lễ.
      “Đây là nơi nào?” Ta hỏi.
      “Tân An.” Công Dương Quế , “Lên đường thuận buồn xuôi gió, ngày mai là đến Nhữ Nam.”
      Ta hiểu mấy địa danh này rốt cuộc ở đâu, gật đầu, nhìn về Ngụy An.
      “Tứ thúc, đêm qua ngủ ngon ?” Ta hỏi.
      Ngụy An gật đầu: “Ngon ạ!”
      Ta nhìn , mấy ngày qua, ngày ngày phơi nắng, đen rất nhiều.
      thuyền buồn chán, nếu Tứ thúc còn đồ làm mộc ở đây tốt.” Ta mỉm cười.
      Ngụy An mím môi, : “Thôi công tử còn chưa trả.”
      Cũng biết có mượn trả sao. Ta nhủ, nhắc đến Thôi Dĩnh và Ngụy An cũng tựa như tri kỳ, hai người mà găp nhau hết chuyện để , đáng tiếc Thôi Dĩnh chỉ đến được hai, ba lần, sau xuất nữa, nghe trở về Kinh Châu.
      Ngụy An nhin ra ngoài cửa sổ , ta đành lòng nhắc lại chuyện thương tâm, đành thôi.
      Mặc dù thoát khỏi truy binh, nhưng dù sao vẫn là phương Nam, thuyền thỉnh thoảng dừng lại nhưng cập bờ. thuyền có việc gi làm, sau khi dùng cơm xong, ta ngồi đống dây ở đuôi thuyền, ngắm mặt trời lặn, ráng đỏ đầy trời.
      người bỗng nhiên được phủ thêm áo choàng, ta quay đầu lại, Ngụy Đàm đứng sau.
      Chàng mặc áo đay quần bố, nắng chiếu lên người, hai mắt sáng ngời mà nhu hòa: “Sao ngồi ở đây? sông gió lớn.”
      Ta mỉm cười: “Trong khoang thuyền bức bí, ra ngoài ngồi chút.”
      Ngụy Đàm cong cong khóe môi, ngồi xuống cạnh ta, cởi khăn ngang hông, lau mồ hôi trán.
      Ta nhìn chàng, tầm mắt khẽ dời xuống, cổ áo mở rộng, mồ hôi được nắng chiếu vào lấp lánh da thịt.
      “Phu quân thay quần áo chưa?” Ta .
      “Tý nữa .” Ngụy Đàm ném khăn qua bên, quay đầu cười với ta, “Vi phu ngồi cùng phu nhân chút.” Dứt lời, tay kéo vai ta.
      “Quân sĩ nhìn…” Ta vội vàng gạt tay chàng.
      Ngụy Đàm dửng dưng như , ôm càng thêm chặt: “Sợ gì, đêm qua ta ôm nàng bọn họ đều thấy rồi.”
      Trong lòng ấm áp mềm mại, tựa như mật, ta giằng ra nữa, biết có phải tại trời chiều , tai ta nong nóng.
      Tay Ngụy Đàm cứng rắn mạnh mẽ, ta dựa vào, nhìn về phía trước. Chỉ thấy mặt sông mênh mang, gió mang theo hơi nước, lấp lánh như ánh cầu vồng, chỗ giao nhau giữa trời và nước, ánh tà dương kéo dài vô tận.
      “Chúng ta đường sông bao lâu nữa?” Lát sau, ta hỏi.
      “Ngày mai đến Nhữ Nam là được nghỉ ngơi.” Ngụy Đàm .
      Ta gật đầu: “Sau đó trở về Ung Đô sao?”
      Ngụy Đàm nhìn về phía ta, cười cười: “Chưa về, Nhữ Nam còn có chút chuyện.”
      Nhìn chàng dường như có ý định nhiều lời, quân quốc đại , ta hiểu nhiều lắm. Suy tư chốc lát, ta hỏi Ngụy Đàm: “Thiếp vẫn chưa hỏi phu quân, trong nhà có mạnh khỏe ?”
      Giữa lông mày Ngụy Đàm ảm đạm.
      “Đường huynh Bá Lương và Văn Thông mất rồi.” Chàng .
      Ta sửng sốt, Ngụy Hiền và Ngụy Lãng?
      Mắt cay cay, ta giọng : “Sao lại thế?” Bọn họ đối với ta lễ kính có thừa, Ngụy Hiền và Chu thị đều thích trẻ con, Ngụy Lãng và Ngụy Từ thích chọc ghẹo người khác, nghĩ đến giọng và dáng điệu bọn họ, hốc mắt ta cay cay.
      “Lúc phụ thân từ Kỳ Lăng trốn , hai người bọn họ cản ở phía sau.” Ngụy Đàm hít sâu hơi, chậm rãi .
      Ta im lặng, tình cảnh khi đó, dù ta thoáng nhìn rồi vội vã rời , nhưng tình hình chiến đấu thảm thiết cần cũng biết. Tối hôm qua, sau khi lên thuyền, ta vẫn hỏi Ngụy Đàm chuyện ngày đó ở Kỳ Lăng, cũng do nghĩ đến chuyện này.
      “Phu quân.” Lát sau, ta nhìn chàng, “Sao chàng tới Nghiệp thành đúng lúc vậy?”
      Gió sông chậm rãi thổi, đàn hải âu bay qua, mặt trời sau rặng mây tím, le lói vài tia sáng cuối cùng.
      “Phu nhân muốn biết?” Ngụy Đàm thần bí nhìn.
      “Ừ.” Ta gật đầu.
      Ngụy Đàm nhìn trời, : “Sau cuộc chiến ở Kỳ Lăng, Lương, Ngô chia đôi Giang Nam, mà Ngô Côn có phu nhân và Tứ đệ. Theo suy nghĩ của phu nhân, nếu Ngô Côn lấy phu nhân và Tứ đệ làm cho phụ thân rút lui, kẻ có lợi nhất là kẻ nào?”
      “Lương Mân.” Ta chút nghĩ ngợi, dứt lời, sửng sốt chút.
      “Là Thôi Dĩnh?” Ánh mắt ta sáng ngời.
      Ngụy Đàm cười cười, phủ nhận.
      Tâm tư chuyển biến nhanh, nghi vấn lại tới, chuyện ta muốn trốn , chỉ có Bùi Tiềm biết, làm sao Thôi Dĩnh… Nháy mắt, ta nghĩ tới Ngụy An, hết thảy sáng tỏ, bấm tay tính toán, chính là đêm cuối Thôi Dĩnh đến thăm Ngụy An, là thời gian chúng ta quyết định trốn .
      Ngụy Đàm chậm rãi : “Ta đến Lạc Dương, từng thông qua Quý Uyên lấy tin, nhưng bất tiện, đúng lúc này, Thôi Dĩnh phái sứ giả tới.”
      Ta ngạc nhiên, nghĩ thầm đêm qua, nếu phải Ngô Côn đột nhiên tới, có Bùi Tiềm giúp, có lẽ chúng ta thuận lợi ra khỏi thành, nhưng sau có biến cố, là mành chỉ treo chuông, may Ngụy Đàm kịp thời chạy tới.
      “Lương Mân giúp chúng ta là để Giang Đông chiếm được chỗ tốt?” Ta nghi ngờ hỏi, “Bọn họ biết phu quân tới Giang Đông, bố trí mai phục có thể tốt thế nào?”
      “Phu nhân coi thường Lương Mân.” Ngụy Đàm , “Phụ thân dùng ba quận Tân An đổi phu nhân và Tứ đệ, nếu đường có sơ xuất gì, bọn họ lấy được.”
      “Ba quận Tân An?” Ta kinh ngạc, ra là như vậy, có thể nghĩ thế này, Tân An là đất giàu có sung túc, Lương Mân muốn lại dễ dàng phải hiểu ba quân, mua bán này cũng thua lỗ.
      “Phu nhân cũng quá coi thường vi phu.” Ngụy Đàm tiếp, “Chuyện ta tới Giang Đông, đêm qua gặp gỡ Ngô Côn, chỉ có người thuyền này biết được, rời khỏi Giang Đông, thuyền thuận buồn xuôi gió, tin tức nhanh hơn chúng ta.” Dứt lời, chàng giảo hoạt cười tiếng, vuốt tóc ta, “Nhưng ngày mai đến Nhữ Nam, bọn họ biết ngay thôi.”
      Ta rất nhanh nhìn ra đầu mối: “Ngày mai? Phu quân Nhữ Nam, chính là vì thương lượng chuyện ba quân?”
      “Ừ.” Ngụy Đàm .
      Ta hồ nghi nhìn chàng: “Người tới thương lượng…”
      “Thôi Dĩnh.” Ngụy Đàm cong khóe môi.
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :