1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 46: Mở tiêu cục.

      Lại tới cổng thành Ung Đô, từ lần trước đến giờ hơn ba tháng.

      Lúc xe ngựa dừng trước phủ, Chu thị – thê tử Ngụy Hiền, thê tử Ngụy Bình và Mao thị – thê tử Ngụy Cương đều từ trạch trung ra, nhìn thấy ta, cười nhàng.

      Chu thị xuất thân Hà Tây, nhà mẹ đẻ là tiểu sĩ tộc trong huyện. Nghe cha nàng mất sớm, Chu thị từ bé theo mẫu thân chưởng gia, thậm chí giao thiệp với cả tá điền. Vì cớ này, Chu thị có khi chuyện rất lớn mật, lẫn chút ít thô tục của nhà nghèo. Nhưng nàng biết cách làm người khác vui vẻ, quản gia chặt chẽ, thỉnh thoảng lại chuyện hài hước, rất được lòng trưởng bối.

      Ra mắt xong, nàng trước dẫn đường, phát kéo tay ta, lại nhìn Ngụy Đàm chút, cười : “Chúng em nghe Đại đường huynh đặc biệt Hoài Nam đón đường tẩu, hâm mộ.”

      Chu thị và Mao thị dịu dàng hơn, đứng sau Chu thị nhìn chúng ta, che ống tay áo cười rộ.

      Ta ngượng ngùng, vội : “Ba người biết, khi đó Lương Sung tấn công Hoài Dương, phu quân vì chiến mà tới. Ngẫu nhiên gặp thiếp và Tứ thúc ở đó mới tiện đường đón về.”

      Ngụy Đàm giải thích, nhìn Chu thị, khóe môi khẽ cong: “Nếu như ban đầu em dâu cùng A Dung, nhất định ta để Trọng Mậu theo đến Hoài Dương.”

      Chu thị đỏ mặt, sẵng giọng: “Đại đường huynh linh tinh, thiếp đường tẩu.”

      Mọi người cười đùa vui vẻ, cùng nhau đến trạch trung.

      Quách phu nhân ở chính đường, Ngụy Tập đứng bên. Thấy chúng ta vào, Ngụy Tập tiến lên hành lễ, Quach phu nhân ngồi ghế, lộ ra nụ cười.

      Mọi người làm lễ ra mắt xong, Quách phu nhân bảo Ngụy An tiến lên, đưa mắt nhìn chút, thở dài : “Con rời nhà lời, có biết mọi người vì tìm con, cơ hồ lật tung cả Ung Châu lên, nếu phải Trưởng tẩu truyền tin, lão phụ cơ hồ phái người báo tin cho Thừa tướng. Cha con, huynh con chinh chiến bên ngoài, nếu con bị làm sao, lão phụ biết giải thích với Thừa tướng thế nào? Tương lai xuống hoàng tuyền, làm sao có mặt mũi gặp mẹ con…” Bà , thanh run rẩy, cúi đầu lau nước mắt.

      Ngụy An đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Ngụy Đàm.

      Ngụy Đàm đưa mắt ra hiệu, Ngụy An tiến lên, vái lạy Quách phu nhân: “Nhi tử tùy hứng, chẳng ra gì, chuyện này có lần sau, xin mẫu thân tha thứ.” Dứt lời, dừng chút, bổ sung: “An nguyện chịu phạt.”

      Xin lỗi ngắn gọn, hoa ngôn xảo ngữ, nhưng từ trong miệng Ngụy An ra, thấy có chút thành ý.

      Quách phu nhân nhìn , lại cúi đầu lau mắt.

      “Trách phạt cái gì!” Bà thở dài, “Đánh con, phải mẫu thân đau sao?”

      Chu thị đứng bên nhìn, thấy thế khuyên giải: “Phu nhân lo lắng Tứ thúc, vốn ăn ngon, ngủ yên, tại Tứ thúc bình an trở về, phu nhân còn những lời này làm gì. Đại đường huynh, trưởng tẩu và Tứ thúc đường mệt mỏi, vẫn chưa ăn uống gì.”

      Quách phu nhân nhìn ta và Ngụy Đàm, thần sắc hòa hoãn: “Ta sơ sót rồi, các con đường cực khổ, lại phải đứng nghe lão phu nhân này oán giận.”

      Ngụy Đàm mỉm cười: “Mẫu thân đừng vậy!”

      Quách phu nhân nhìn về phía ta, : “Lần này thiếu phu nhân xuất hành, ngờ lại xảy ra biến cố, chúng ta ở Ung Đô nghe tin, lo lắng dứt.”

      Ta đáp: “Làm thị lo lắng, nhi phụ hổ thẹn. Chuyến này may nhờ có quân sĩ hộ vệ, sau phu quân lại tới đón, mặc dù nguy hiểm nhưng cuối cùng sao.”

      Quách phu nhân gật đầu, thở dài: “Thế là tốt rồi, nhờ có thần linh phù hộ. Giờ thiếu phu nhân về, rảnh rỗi nhớ miếu tạ ơn.”

      Ta : “Kính dạ.”

      Quách phu nhân lệnh gia nhân dâng đồ ăn, ngồi vào vị trí, hỏi Ngụy Đàm về Ngụy Giác.

      Ngụy Đàm kể sơ sơ về chiến với Đàm Hi, với Quách phu nhân: “Năm ngày trước, con ở Thương châu nhận được chiến thư, bốn nhi tử của Đàm Hi, giờ vẻn vẹn chỉ còn con thứ Đàm Nghiêu đóng quân ở Liêu Đông. Phụ thân ở U Châu chỉnh đốn lại quân đội, muốn thảo phạt Đàm thị trước mùa đông.

      Ngô phu nhân gật đầu, mấy vị phụ nhân bàn luận dứt.

      “Thiếp nghe , Liêu Đông rất lạnh, chưa bắt đầu mùa đông mà đóng băng.” Mao thị .

      Chu thị tiếp lời: “ tại là tháng chín, nếu thuận lợi, lâu nữa đại quân khải hoàn trở về.”

      “Ông trời phù hộ.” Chu thị khẩn cầu.

      Dùng cơm xong, Ngụy Đàm và ta cáo lui, trở lại trong viện.

      Có người hầu quét dọn mỗi ngày, ba tháng ở, nơi này vẫn sạch như thường, nhưng ở góc hành lang đối diện lại có thêm hàng rào trúc cao thước.

      “Mới trồng hoa?” Ngụy Đàm cũng nhìn thấy, nhướng mày hỏi.

      “Phải.” Ta cười cười, “Trong cung đưa tới.”

      Ngụy Đàm tới, nhìn hoa trong hàng rào trúc. tại là mùa thu, có đóa hoa nào, chỉ có lá xanh mướt.”

      “Ngu mỹ nhân?” Ngụy Đàm nhìn, chốc lát, hỏi ta.

      “Đúng vậy.” Ta , “Phu quân biết sao?”

      Ngụy Đàm trả lời ngay, lát, quay đầu lại : “Lúc trước mẫu thân từng trồng.”

      Ta gật đầu.

      vào thôi.” Ngụy Đàm xong, vào trong nhà.

      Về đến nhà, ta lại giống như trước, ngày ngày phụng dưỡng thị, trượng phu, xử lý chuyện nhà.

      Quách phu nhân vẫn đối xử với ta giống như trước, chuyện nhà có gì thay đổi, trừ vài chuyện lớn trong nhà, còn những chuyện vặt toàn bộ do ta xử lý. Ta hiểu đạo lý trong đó, những chuyện bà phân công ta từ chối. Mặc dù ra khỏi nhà chuyến, đối với mấy chuyện trong nhà khỏi cảm thấy khô khan, nhưng ta hiểu đây là nghĩa vụ, vẫn tận tâm làm.

      Ngụy Đàm trở lại Ung Đô bề bộn rất nhiều việc, hàng ngày chàng vào triều cũng ra ngoài tuần tra, nếu ở nhà, thỉnh thoảng có người đến bái phỏng. So với ở ngoài, thời gian chàng ở cạnh ta ít hơn, đến tận đêm khuya mới gặp được.

      Nhưng cái này cũng cản trở chàng động chân động tay. Nếu như quá mệt mỏi, chàng vuốt ve, sờ soạng ta lúc rồi ngủ, nếu như mệt, tránh khỏi chuyện ‘tắt đèn’…

      Mặc dù có lúc bị chàng hành hạ vừa đau vừa xót, nhưng ta phát ra, ta từ từ biết ít lạc thú.

      Tỷ như đôi tay kia, khi dạo chơi người ta, ta thấy rất thoải mái, khi nó lưu luyến ở nơi mẫn cảm, ta dùng tay giữ chặt, để nó . Lại tỷ như quái vật giống con sâu lớn, nhiều lúc làm ta chịu nổi, ta cắn tay Ngụy Đàm, cảm giác lúc đó kỳ diệu hưng phấn. Ta bắt đầu hiểu nụ cười mập mờ mặt bọn Chu thị.

      —–

      Khi xong xuôi đâu đấy việc nhà, ta xem ngày, bẩm báo Quách phu nhân, muốn miếu cúng rượu.

      Quách phu nhân đương nhiên đáp ứng, mà lúc ta với Ngụy Đàm, chàng suy nghĩ chút, : “Có cần vi phu cùng ?”

      Ta kinh hãi trong lòng, mỉm cười: “ phải phu quân muốn doanh trung sao?”

      Ngụy Đàm cười: “Suýt nữa ta quên. Vậy phiền phu nhân thay ta bái lạy.”

      Ta thở phào, mềm mại : “Tuân lệnh.”

      Nhà Lý Thượng cách miếu xa.

      Sau khi tế bái xong, ta ngồi xe trực tiếp đến cửa nhà ông.

      Công Dương Quế ở đây, ta chỉ gặp được phụ tử Lý Thượng, Lý Hoán. Ba tháng gặp, Lý Thượng đen nhiều, dường như gầy hơn chút. Nhưng tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn còn khỏe hơn lúc trước.

      đợi ta hỏi thăm sức khỏe, Lý Thượng khẩn trương mở miệng: “Trong thư A Nguyên có , phu nhân ở Hoài Nam gặp nguy hiểm?”

      Ta trách cứ lườm A Nguyên, nàng rụt vai.

      hẳn là gặp nạn,” ta cười cười, “May có người đến cứu, sợ bóng sợ gió trận.”

      Ta ai tới cứu, nhưng hiển nhiên Lý Thượng biết, nhìn ta, ý vị thâm trường.

      “Ra vậy.” Ông gật đầu , “Phu nhân có chuyện gì, là may mắn.” Dứt lời, ông bảo Lý Hoán khiêng tới mấy cái rương gỗ, mở ra trước mặt ta.

      Những rương gỗ này giống như rương trang sức, mở ra, từng ô từng ô chứa rất nhiều dược liệu.

      “Nhiều vậy sao?” Ta vừa mừng vừa sợ.

      Lý Thượng mỉm cười: “Lần này mỗ đến Dự Chương, chỗ đó gần Lĩnh Nam, Kinh Tương, nguồn cung cấp rất rộng. Mỗ ở Dự Chương tìm được thương nhân bán dược lúc trước, đảm bảo, dược liệu gì, chất lượng ra sao, giá tiền thế nào đều có đủ cả.”

      Ta trầm ngâm, : “ tốt, chẳng qua đường xá từ Dự Chương đến Ung Đô xa xôi, lần này quản , biết có thuận lợi ?”

      Lý Thượng : “Phu nhân yên tâm, lần này chúng ta đường thủy, Lương Sung giao chiến với triều đình và Ngô Chương, từng bị thủy quân ngăn lại, may sao Công Dương công tử nhanh trí, đưa ta náu, lại có người tới cứu trợ nên thoát thân. Sau lần đó, tất cả đều thuận lợi. tại Ngụy, Ngô, Lương ba họ giằng co, Dự Chương lại ở nơi hiểm yếu nên vẫn yên ổn. Chẳng qua đường xung quanh bị cản trở, vận chuyển hàng hóa khó khăn, thương nhân bán dược liệu cũng khốn đốn.”

      Ta : “Ta cũng lo lắng chuyện này. Quản , thiên hạ loạn lạc, thế cục giằng co, lần này mặc dù quản bình an, nhưng chỉ là chuyện nhất thời, lần khác sợ gặp may như thế…”

      “Phu nhân đừng lo lắng, Công Dương công tử kết giao với nhiều người, có những người tung hoành mười mấy năm sông nước. Có bọn họ dẫn đường, quan binh biết cũng làm gì được.”

      thẳng ra là cường đạo, người như vậy làm sao tin được?

      Ta uyển chuyển : “Nếu giống lần này, tương lai phải cần giúp đỡ nhiều, Công Dương công tử thể muối mặt mà nhờ vả nhiều lần được. Quản , những dược liệu này mặc dù tốt, nhưng nếu quá đắt chưa chắc có người tình nguyện mua.”

      Lý Thượng gật đầu: “Chuyện này mỗ suy tính, cho nên đường , mỗ thuyết phục Công Dương công tử mở tiêu cục (1).”

      (1) Tiêu cục: Trong xã hội cũ có số người du đãng thành tật, có số người vì đời sống o ép, đưa đẩy, lao vào con đường nguy hiểm hoặc làm những chuyện chẳng ra gì, khiến những người mang của cải đường lo sợ dành phải tìm người biết võ bảo vệ cho. Ban đầu, số người biết võ trú trong quán trọ đợi khách thương đến thuê mướn, đó là mở đầu cho nghề bảo tiêu. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ sao đưa của cải đường bình an tới nơi phải đến. Về sau việc buôn bán ngày càng thịnh vượng, việc thuê mướn bảo tiêu (hoặc bảo phiêu) cũng ngày càng nhiều do đó phải đặt tên hiệu, mở cửa hiệu, sắp sửa đầy đủ xe kiệu, đợi khách thương tới thuê mướn đó là tiêu cục (hay phiêu cục). Tiêu cục có tiêu kỳ (cờ), tiêu hiệu (tên tiêu cục) và các xe cộ dùng chở đồ vật gọi là xe tiêu.

      “Mở tiêu cục?” Ta sửng sốt.

      “Đúng vậy.” Lý Thượng nghiêm túc , “Công Dương công tử muốn làm quan, lại bỏ nhà , áo cơm thiếu thốn. Đám người Giang Dương kia là bọn có khí phách, chỉ có thể vào nhà người ta cướp vặt, thể duy trì lâu dài. Mỗ đề nghị bọn họ mở tiêu cục bảo vệ đường sông, thu phí, vừa hợp lý vừa có thể kiếm ăn, sao lại làm?” Dứt lời, ông cười cười, “Nhưng phu nhân yên tâm, bọn họ đảm bảo, nếu mở tiêu cục, hàng hóa của ta chỉ lấy hai phần mười tiền phí.”

      Ta á khẩu, uống ngụm trà, đè kinh ngạc trong lòng xuống.

      Công Dương Quế mặc dù bất kham, nhưng ta vẫn nghĩ chàng giống con em quyền quý, khinh thường buôn bán. ngờ chàng lại chấp nhận đề nghị của Lý thượng.

      Trước kia ta hiểu việc binh đao hung hiểm, nhưng lần này Hoài Nam chuyến cũng khắc sâu trong lòng. Ta muốn làm chuyện chắc chắn, cảm thấy phải nắm chắc bảy tám phần mới đáng để làm.

      Nhưng bọn Lý Thượng giống, ta cảm thấy chuyện mạo hiểm, bọn họ lại hăng hái bừng bừng. Chẳng lẽ ta quá nhát gan sao?

      “Phu nhân cần kinh ngạc,” Lý Thượng cười , “ đường , Công Dương công tử từng , năm đó phu nhân thích mang đồ cũ trong phủ ra phố bán, Công Dương công tử gặp vài lần.”

      Cái gì gọi là gặp? Công Dương Quế bán cùng ta, đúng là sĩ diện hão.

      Ta thẹn thùng: “Quản biết rồi?”

      Lý Thượng lắc đầu cười : “Năm đó, mỗ với phu nhân quá cố, vật cũ trong nhà cứ mất dần mất mòn, nghĩ là gia nhân trộm. Mỗ muốn tra, chủ công lại cần, mấy thứ đó vào bụng hồ ly rồi.”

      A Nguyên và Lý Hoán nở nụ cười.

      Tai ta nóng lên, nhìn nụ cười Lý Thượng, trong lòng thấy kiên định lạ thường.

      Đây là lần đầu tiên từ lúc đoàn tụ, Lý Thượng cười thoải mái như vậy. Trong lòng nghĩ, nếu phụ thân còn sống, Lý Thượng nhất định muốn làm chuyện, ông cũng ngăn cản chăng?
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 47: Đồ cũ.

      Gió thu dần lạnh, Ung Đô có Ngụy Đàm trấn giữ, Lương Sung Nam Phương bận rộn tranh đoạt địa bàn với Đỗ Vinh Ba Thục, Ngô Côn mới kế vị, cố thủ bất động, hết thảy bình yên. Cùng lúc đó, tin chiến thắng từ phía Bắc ngừng truyền đến, đầu tháng mười, Ung Đô nhận được tin chính xác, Đàm Nghiêu – con thứ Đàm Hi bị đại tướng Sầm Hãn dưới trướng của Ngụy Giác giết chết, Liêu Đông quy thuận triều đình. Lúc này, Ngụy Giác lấy danh nghĩa thiên tử, thống nhất Bắc Phương.

      Tin tức này giống như dòng nước ấm, làm khí lo lắng ở Ung Đô tan ra, Quách phu nhân ăn ngon ngủ yên, dần dần cũng thay thế bằng nụ cười.

      tại, tiệm thuốc ở Ung Đô tên là ‘Duyên Niên Đường’ được truyền miệng các quý nhân.

      Chủ nhân Duyên Niên Đường là người phương Nam, tên Thái Nhượng, tính tình trung hậu, thà.

      Tiệm thuốc này khác các tiệm thuốc khác, các tiệm thuốc kia chỉ có chút thảo dược tầm thường, cùng lắm có thêm lang trung, Duyên Niên Đường ngược lại, có lang trung, nhưng dược liệu ở nơi khác khó mà mua được. Người biết chỗ này đầu tiên là các lang trung, rồi sau đó, Lương Kha nhìn thấy cây cỏ linh chi thượng hạng ở Duyên Niên Đường, ca ngợi dứt, danh tiếng Duyên Niên Đường từ đó mà truyền ra.

      Lúc trước triều đình giao chiến với Đàm Hi, Ung Đô lòng người bàng hoàng, lo lắng thời cuộc bất lợi, chiến hỏa bắt đầu, lại phải sống cảnh đầu đường xó chợ. Khu phố tiêu điều, người có tiền lo lắng, dám hoang phí tiền bạc, Mà tại trái ngược, tin Ngụy Giác chiến thắng làm băng cũng muốn tan chảy, người người rốt cục có thể thở phào hơi.

      Đại quân chưa trở về, trong thành cấm lại ban đêm, cũng tổ chức tiệc rượu, làm các quý nhân và người có tiền thanh thản, suy nghĩ đến việc điều dưỡng thân thể, Duyên Niên Đường làm ăn bắt đầu náo nhiệt.

      Duyên Niên Đường này do chính ta bỏ vốn, Lý Thượng quản lý tiệm thuốc.

      Mặt tiền cửa hàng là Lý Thượng chọn, lớn nhưng ở đầu phố. Chủ cửa hàng Thái Nhượng là người Lý Thượng mua chợ. Thái Nhượng vốn là người phương Nam, vì loạn lạc mà chạy tới Ung Đô, tiền tài mất hết, cùng đường, đành phải bán mình. Lúc trước là người làm ăn, luyện được tài ăn khéo léo đưa đẩy, Lý Thượng rất vừa ý điểm này.

      Thời cơ mở cửa tiệm do ta chọn, đưa cỏ linh chi cho Lương Kha cũng là chủ ý của ta. Lúc trước, các quý nhân Trường An rất chú ý điều dưỡng thân thể, Lương Kha là điển hình. sưu tầm phương thuốc, nghe đầy tủ. Dĩ nhiên, phương diện điều dưỡng, có người danh tiếng còn vang dội hơn Lương Kha, nhưng Lương Kha có nhi tử trông coi tiền thuế ở Kinh Triệu phủ (1). Cho nên, khi quyết định đưa cỏ linh chi, ta đau lòng vô cùng nhưng vẫn cảm giác đáng giá.

      (1) Kinh Triệu phủ: cơ quan hành chính thời bấy giờ.

      A Nguyên ngày ngày thông báo số tiền thu được ở tiệm thuốc, ta nghe, vừa cẩn thận vừa hưng phấn.

      Lý Thượng suy tính tỉ mỉ giá tiền từng loại, loại nào nơi khác có, giá tiền thấp hơn chút, nơi khác có, ông cũng chỉ lấy thêm chút lãi, giá tiền cao nhất chính là mấy loại thuốc bổ quý hiếm, ngày bán được năm trăm tiền, ta chặc lưỡi hít hà dứt.

      “Bọn họ mua về cũng chỉ nấu canh, đắt như vậy, có thể bán được sao?” A Nguyên rất hoài nghi.

      Nhưng ngoài dự liệu của chúng ta, trong Duyên Niên Đường, trừ dược liệu ngoài phố có, bán được nhiều nhất chính là mấy loại dược quý hiếm.

      Đợt tuyết đầu tiên sắp rơi, Lý Thượng và Công Dương Quế thương lượng, lại Dự Chương nhập hàng lần nữa, chuẩn bị cho mùa đông.

      Nhược Thiền bận bịu vô cùng, từ khi trở lại Ung Đô, ta chỉ gặp nàng lần.

      Tiền đường Đan Hà tự, ni ngồi tụng kinh, ta và Nhược Thiền ở hậu đường uống trà. Trời lạnh, nàng choàng chiếc áo lông cáo, tóc đen rủ xuống, nàng nhàng thổi trà, lười biếng mà quyến rũ.

      “Nghe Đại công tử Hoài Nam đón ngươi trở lại.” Nàng rót nước vào ấm trà, cười nhìn ta.

      “Phải.” Ta .

      Nhược Thiền : “Hoài Nam thế nào? Còn người thân sao?”

      Ta lắc đầu: “Bên đó chiến loạn nhiều năm, nhà cũ bóng người.” Ngừng chút, ta bổ sung: “Nhưng từ đường vẫn còn, bài vị vẫn ở đó, Công Dương công tử đưa ta bình rượu Quỳnh Tô cho Nhị huynh.”

      Lời này ra nhàng, nhưng rốt cuộc vẫn chạm đến nỗi đau.

      Sắc mặt Nhược Thiền ảm đạm, chuyện, lát sau, vỗ vỗ tay ta.

      Nàng hớp hớp trà, dừng lại chốc lát, : “Quý Uyên công tử ở Dương Châu, ngươi biết ?”

      Ta ngờ nàng đột nhiên chuyện này, ngẩn người.

      “Hả?” Giọng ta bình tĩnh.

      “Ta nghe thế.” Nhược Thiền , “Ngô Côn kế vị, tháng trước cho Quý Uyên công tử đảm nhiệm chức vị Trường sử, chuyện này lan truyền rộng rãi.” Dứt lời, nàng nhìn ta, “Ngươi ở Ngụy phủ biết sao?”

      biết.” Ta . Đây là , ta ngày ngày ở Ngụy phủ làm phu nhân hiền lương thục đức của Đại công tử, vô luận nô bộc, Quách phu nhân hay Chu thị nhắc tới Ngô Côn, A Nguyên nếu có biết, có bài học ở Hoài Nam, nhắc đến Bùi Tiềm trước mặt ta. Về phần Ngụy Đàm càng thể. Chàng nghĩ thế nào về chuyện qua của ta và Bùi Tiềm, ta biết, nhưng ta ngu đến mức hỏi Bùi Tiềm trước mặt chàng.

      Ta thấy sắc mặt Nhược Thiền nhợt nhạt, giống như ngủ ngon, cho nên chuyển đề tài: “Đến yến tiệc rất nhiều sao?”

      “Yến tiệc gì đâu.” Nhược Thiền , “Kỹ quán của ta, nhà nghèo mời nổi, Thừa tướng về, quan lại quý nhân vui vẻ nổi. Gần đây rất rảnh, ta tìm vài người mới, ngày ngày dạy dỗ bọn họ.” xong, nàng ý vị thâm trường, “ tại vui vẻ ở Ung Đô cũng dám công khai, A Dung, nếu đến am Quỳnh Hoa, ngươi có cho là quý nhân trong thành chết hết sao!”

      Ta biết ý nàng là gì, mặt quẫn bách.

      “Trọng Bình gần đây muốn ra ngoài, ngươi biết chàng đâu ?” Đột nhiên Nhược Thiền hỏi.

      Ta kinh ngạc, Công Dương Quế kể chuyện bảo tiêu cho Nhược Thiền sao?

      biết.” Ta , mỉm cười, “Sao ngươi hỏi ta? Ngươi cũng biết ta biết mấy chuyện đó mà.”

      “Hỏi chơi chút thôi.” Nhược Thiền , “Chàng và Lý quản rất hay qua lại.”

      “Ồ?” Ta tiếp tục giả ngu.

      Nhược Thiền nhìn ta, cười cười: “Tiệm thuốc của Lý quản ta đến xem, tệ, người mua thuốc nối liền dứt, chủ cửa hàng bận ngẩng mặt lên được.”

      “Phải ?” Ta tựa như hứng thú, cúi đầu uống trà.

      Nàng tiếp: “Nhà Lý quản chạy nạn tới đây, vừa nhập hàng vừa mở cửa tiệm, chắc tốn ít tiền bạc.”

      “Đúng vậy.” Ta cong khóe môi, “Lý quản lợi hại.”

      đường về phủ, mắt nhìn cảnh phố xá, trong đầu nghĩ Công Dương Quế.

      Chàng rời khỏi nhà, có vẻ như thường ở chỗ Nhược Thiền. Nhưng ta nghe A Nguyên , chàng thường đến nhà Lý Thượng. Đường thủy vận chuyển hàng sớm khai thông, sau khi từ Dự Chương về Ung Đô, Lý Thượng môi giới, giới thiệu hộ thương nhân nóng lòng vận chuyển đồ da Nam Phương. Lần đó rất thuận lợi, sau khi trở về, lại tiếp tục nhận được thêm hai lần nữa.

      Vô luận Công Dương Quế thích thú thế nào, trong mắt ta, đây là cuộc sống nguy hiểm vô cùng. Nhưng Công Dương Quế là người cao ngạo, chàng muốn bị trói buộc, muốn sống dựa vào năng lực của mình, có lẽ con đường này thích hợp với chàng nhất.

      Chuyện này, chàng cho Nhược Thiền cũng đúng.

      Trở lại Ngụy phủ, Quách phu nhân nghỉ ngơi, ta quấy rầy, với thị tỳ của bà mấy câu, rồi trở về tiểu viện.

      A Nguyên từ bên ngoài vào, oán trách thời tiết lạnh. Ta nghe xong, nhớ tới chuyện, Ngụy Đàm thường thao luyện với quân sĩ, hôm qua, ta phát y phục mùa đông của chàng bị sờn. Y phục mới còn chưa làm xong, chỉ đành phải mặc đồ cũ, ta nghe chàng có ít đồ ở phòng bên cạnh, nghĩ muốn lấy ra.

      Chuyện này ta bảo người hầu làm, vì trong phòng còn chôn mười cân vàng chàng cho ta.

      Sau khi trở về, ta và Ngụy Đàm nhắc lại, nhưng ta vẫn nhớ lời Ngụy Đàm , chữ cũng sót.

      Chàng chưa ta lấy lại, như vậy vàng này vẫn là của ta. Trong phòng bên, ta vừa bới rương quần áo vừa liếc ra góc đông bắc. Nơi đó lẫn lộn bình bình lọ lọ, tựa như bị ném vào đây rất lâu, bám tầng tro bụi dầy. Vì nguyên nhân này mà ta qua đó, Ngụy Đàm mắt cú vọ, để lại dấu tay chàng nhìn biết ngay.

      Ta đôi mắt trông mong, trong lòng thở dài, tiếp tục cúi đầu tìm y phục.

      Y phục Ngụy Đàm nhiều lắm, đồ mùa đông chỉ có nửa cái rương, rất dễ tìm. Ta lấy ra ngoài, toàn mùi rương gỗ. Y phục có chút cũ nhưng vẫn nguyên vẹn, ta chọn bộ tương đương với dáng người chàng bây giờ, nhìn chút, cảm thấy vừa vặn. Ta giũ giũ, bỗng nhiên món đồ rơi ra.

      Ta kinh ngạc, đó là chiếc khăn lụa. Nương theo ánh sáng nhìn lại, thấy phía có đốm vàng, ở góc, thêu đóa Ngu Mỹ Nhân đỏ tươi.

      Khi Ngụy Đàm trở về là ban đêm, sau khi chàng vào cửa, ta giường khâu khâu vá vá.

      “Y phục của ai thế?” Ngụy Đàm liếc nhìn, tới.

      “Phu quân.” Ta cắn đứt chỉ, kéo lại đường may, : “Đồ mới chưa làm xong, thiếp lấy y phục cũ ở phòng bên, ống tay áo bị tuột chỉ, may lại rồi, phu quân đừng chê.”

      “Ồ?” Ngụy Đàm nở nụ cười, cầm y phục mùa đông lên, đợi thấy , ta thấy vẻ mặt chàng có chút ngưng trệ.

      “Thiếp biết có vừa người , phu quân thử xem.”

      cần thử,” Ngụy Đàm thả y phục tay ta, vuốt vuốt tóc ta, nụ cười thay đổi, “Phu nhân chọn cái gì cũng đẹp.”

      Ta còn muốn chuyện, Ngụy Đàm ngoảnh về phía sau: “A Nguyên, có nước nóng chưa?”

      A Nguyên thò đầu vào: “Bẩm Đại công tử, có rồi ạ!”

      “Hôm nay thao luyện cả người đầy bùn đất, ta tắm.” Ngụy Đàm , dứt lời, xoay người ra ngoài.

      Khi chàng quay lại phòng, ta thay đồ, ngồi cạnh giường.

      Ngụy Đàm tới, ta để chàng ngồi trước gương, cầm khăn thay chàng lau tóc.

      “Hôm nay phu nhân ra ngoài?” Chàng hỏi.

      “Ừ.” Ta , “ chùa Đan Hà.”

      “Chùa Đan Hà?” Ngụy Đàm suy nghĩ, : “Là cái chùa bên cạnh có hồ nước?”

      “Đúng, nơi đó ni tụng kinh rất êm tai.” Ta trả lời, trong lòng nghĩ đến chuyện Ngụy Đàm và Từ hậu gặp gỡ. tay lau hai bên tóc mai chàng, nhịn được khẽ nhìn dung nhan trước mặt.

      “Thế à?” Ngụy Đàm , “Phu nhân thích nghe, lần tới nhớ đưa vi phu theo.”

      Ai muốn đưa chàng theo.

      “Kính dạ.” Ta nhàng , muốn lau phía sau gáy, Ngụy Đàm đột nhiên cầm tay ta, cánh tay vòng ra sau, ta bị chàng bế lên.

      Hơi nóng phả vào cổ ta, ta thở , vất vả mới nhích ra được chút.

      “Phu quân còn chưa thay y phục…” Ta thấp giọng .

      Chàng cắn vành tai ta: “ cần thay, dù sao lát nữa cởi…” xong, chàng đặt ta xuống giường, đưa tay cởi đai lưng của ta. Nhưng lát sau, chàng sửng sốt chút, dừng tay lại, ngẩng đầu lên.

      Váy ta nửa kín nửa hở, đai lưng cũng lỏng ra.

      “Phu quân, thiếp có nguyệt , sợ đêm nay bất tiện.” Ta ngượng ngùng nhìn chàng, cười nhàng.
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 48: Phong thưởng.

      Ta lừa gạt Ngụy Đàm, nguyệt của ta tới . Nhưng ta thừa nhận, khi chàng nóng lòng, câu như vậy, sau đó mặt chàng biến sắc, lòng ta thống khoái.

      Tựa hồ chàng rất cam tâm, gặm gặm cổ ta lúc lâu, cuối cùng chàng câu ‘Lại tắm’, mặc y phục rồi ra cửa. Lúc trở về, ta mặc y phục chỉnh tề, còn khoác thêm áo ngoài.

      Ngụy Đàm có vẻ mất hứng, nhưng giận. Lúc nằm ngủ, chàng cũng động tay động chân.

      Nhưng mà đến lượt ta xong.

      Lúc trước ầm ĩ gặp lạnh, ban đêm, bụng ta trướng đau, rất khó chịu, nhịn được rên hừ hừ.

      “Sao thế?” Trong bóng tối, Ngụy Đàm hỏi ta.

      “…” Ta biết phải thế nào, chột dạ, cắn môi trả lời.

      bàn tay thò ra sờ sờ trán ta, bao lâu, phía dưới chăn lại bàn tay lần tới, sờ tay ta đặt bụng.

      “Sao lại lạnh thế này?” Ngụy Đàm , ta cảm giác được chàng chống người ngồi dậy, “Đau bụng sao?”

      “Ừ…” Ta thều thào .

      “Có phải… Nguyệt ?” Chàng giọng.

      “Ừ…” Ta càng thêm giọng.

      Ngụy Đàm ngồi dậy: “Muốn mời lang trung ?”

      Đêm hôm khuya khoắt vì nguyệt mời lang trung, truyền ra ngoài còn bị cười nhạo sao. Ta thẹn thùng, vội vươn tay kéo áo chàng: “ cần… Phu quân bảo A Nguyên là được.”

      Ngụy Đàm đáp tiếng, khoác áo đứng dậy.

      Lát sau, ta thấy chàng gọi A Nguyên, sau bình phong sáng lên. Phía ngoài truyền đến tiếng chuyện, bao lâu, Ngụy Đàm trở lại.

      “Lạnh sao?” Chàng hỏi ta.

      Ta nằm trong chăn, gật đầu cái.

      Ngụy Đàm nữa, chàng cởi áo nằm xuống, chui vào chăn ôm ta.

      “Ngủ lát .” Chàng .

      Đau bụng hành hạ kéo dài, ta có sức chuyện, vùi đầu trong ngực chàng, nhắm mắt lại.

      Lát sau A Nguyên đưa tới chén nước gừng nóng hổi. Ngụy Đàm đỡ ta, để ta uống. Ta ngây ngốc uống hết, lại mềm nhũn nằm xuống.

      Đêm nay, cơn đau bụng hành hạ ta cả trong giấc mộng, nhưng lát sau, ta ngủ rất ổn định, cả người ấm áp bao quanh, biết do nước gừng, hay tại cái ôm của người kia.

      Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Đàm vẫn sớm về trễ, nhưng chàng về sớm hơn mọi khi. Lúc nghỉ, chàng đắp chăn ôm ta, còn hỏi ta có ngủ được , nếu ta ngủ được kể chuyện xưa cho ta nghe.

      Ta cười cười, cần, phu quân cũng mệt mỏi rồi, ngủ sớm .

      Trong lòng ta lại , được, chàng kể về Từ hậu cho ta nghe.

      Khăn lụa trong rương đựng quần áo kia, làm ta phải suy nghĩ phen.

      A Nguyên ta biết, sau hôm đó, Ngụy Đàm đến phòng bên lần, chưa đến khắc ra.

      Ta tra xét, lần trước phát ra khăn lụa, ta đặt sợi tóc ở khe rương, nhưng lần này đến, phát thấy đâu.

      Rương quần áo có người động tới, nghi ngờ chút nào, là Ngụy Đàm.

      Chàng biết trong y phục mùa đông có khăn lụa. Khăn nhìn có chút cũ, là ngày xưa Từ hậu tặng sao? Trong rương quần áo toàn đồ cũ, Ngụy Đàm cất kỹ như vậy, có thể thấy được là vật luyến tiếc trong lòng.

      Nghĩ tới những thứ này, lòng ta trĩu nặng.

      Ta và Ngụy Đàm, tựa như hai con chim, cùng ghé vào ngọn cây nghỉ ngơi, đến từ những nơi khác nhau, ma xui quỷ khiến thành phu thê. Ta và Bùi Tiềm, lúc ở Hoài Nam cắt đứt, chuyện này, Ngụy Đàm thấy rất . Nhưng chàng và Từ hậu thế nào, ta lại biết. Bọn họ trải qua những gì, hiểu lầm ra sao, đến nay ta chỉ suy đoán được chút. Nếu như thấy khăn lụa thêu Ngu Mỹ Nhân, ta thậm chí hiểu Ngu Mỹ Nhân trong sân là có chuyện gì xảy ra.

      Ta nghĩ đến chuyện này phải vì đố kỵ, mà ta quyết định sống ở Ngụy phủ, đối với phu quân có liên quan đến vận mệnh của ta, biết nhiều chút cũng xấu.

      Khi Ngụy Giác trở lại Ung Đô, tuyết rơi.

      Khí trời khắc nghiệt, thiên tử phái Thái Thường dẫn hoàng môn thị lang đến cửa thành nghênh đón, sau khi Ngụy Giác vào thành tiến cung bái kiến thiên tử.

      Bắc Phương thống nhất, chỉ còn thiếu khen thưởng mà thôi.

      Thiên tử rất rộng rãi, thăng quan tiến chức, binh tướng được ban rất nhiều danh hiệu. Của cải đoạt từ trong tay Đàm thị nhiều đếm xuể, sung làm quân phí và ban thưởng.

      Ngụy Đàm được phong ấp, mở rộng đến hai nghìn hộ, mà thể thăng quan thêm cho Ngụy Giác, trừ những thứ vàng ngọc được ban thưởng, thiên tử còn ban thưởng ngồi kiệu trong cung.

      Làm người ta chú ý chính là Ngụy Chiêu.

      Sau khi Đàm Hi chết, Ngụy quân tiếp tục tiến lên, Ngụy Chiêu ở U Châu phát động tấn công Đàm Minh bất ngờ, chẳng những đích thân chém đầu Đàm Minh, còn đoạt lại được ngọc tỷ truyền quốc mất trộm lâu.

      Ngọc tỷ là quốc khí, sau hi Trường An sinh loạn, ngọc tỷ trong cung cánh mà bay. Mà thiên tử định đô Ung Châu, trải qua thời gian dài có ngọc tỷ truyền quốc. tại bình định Bắc Phương, ngọc tỷ truyền quốc quay về với triều đình, đúng là song hỉ lâm môn.

      Thiên tử khen ngợi Ngụy Chiêu phen, tước vị của từ Sơn Dương hầu nâng lên thành Tương Lăng hầu, dân cư tăng từ năm ngàn hộ lên vạn hai ngàn hộ, đó chính là trọng thưởng, vì từ khi định đô Ung Châu tới nay, thiên tử chỉ phong hai lần như thế, mà lần kia chính là Ngụy Giác.

      Ngụy Chiêu ở lại Ký Châu, tháng sau mới trở về. Quách phu nhân quá vui mừng, nhưng sau khi nghe tin tức, thần sắc vui sướng ra, ngay cả son phấn cũng che giấu được.

      “Phu nhân, nô tỳ nghe bọn họ , Đại công tử bằng Nhị công tử.” A Nguyên với ta.

      “Bọn họ là ai?” Ta nhìn về phía gương, cẩn thận thoa chút son lên môi.

      “Là bọn gia nhân trong nhà.” A Nguyên , “Bọn họ , tại chủ mẫu là Quách phu nhân, Nhị công tử là con ruột bà, lúc chinh phạt Đàm, Thừa tướng vẫn để Nhị công tử theo, thời cơ lập công đều cho Nhị công tử, chừng, tương lai quản gia Thừa tướng truyền cho Nhị công tử.”

      bậy.” Ta lau tay vào khăn, nghiêm mặt , “Tương lai bọn họ còn mấy chuyện này, ngươi phải tránh xa, biết ?”

      A Nguyên đáp tiếng, thêm gì nữa.

      Ta nhìn trong gương, người bên trong mặt mũi trấn định, nhưng đôi mắt quá yên bình.

      Mặc dù dạy dỗ A Nguyên, nhưng trong lòng ta cũng có ý nghĩ tương tự. Trận chiến này, Ngụy Giác an bài việc cho Ngụy Đàm, đa số là ở hậu phương, lập công bằng Ngụy Chiêu, cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng vẫn nhịn được nghi ngờ, Ngụy Giác làm vậy là cố ý sao?

      Sau khi phong thưởng, Ngụy Đàm chỉ cho ta biết được bao nhiêu phong ấp và tiền bạc, còn thêm gì nữa. Phàm có người nhắc đến Ngụy Chiêu, thần sắc chàng vẫn như thường. Quách phu nhân mặc dù vui mừng, nhưng đối xử với Ngụy Đàm vẫn thản nhiên, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

      Về phần Ngụy Giác, tâm tư của ông thế nào, sợ chỉ có mình ông biết được.

      Lòng ta rối như tơ vò, kiểm tra trang phục lần nữa mới đứng lên khỏi gương.

      Hôm nay, thiên tử thiết yến trong cung, dùng cơm cùng công thần. Bày ra vẻ hòa thuận vui vẻ, quân thần đều mang theo gia quyến, cho nên, ta và Quách phu nhân cũng trong đội ngũ dự tiệc.

      Mặc dù câu nệ giống bái kiến, nhưng dù sao vẫn là tiệc hoàng cung, ta lại là thê tử Ngụy Đàm, trang phục thể qua loa. Ta hỏi thăm trang sức của Quách phu nhân, bà đeo kim ngọc bộ diêu, hai bên có hai con đồi mồi. Ta nghĩ, chọn lấy mộ bộ châu ngọc trâm sai, kiểu dáng long lanh, lấn át Quách phu nhân.

      Ngụy Đàm để tâm mấy chuyện này, dưới lời khuyên của ta, chàng thay bộ cẩm bào, đai lưng khảm ngọc. Chuẩn bị xong, chàng đứng trước gương, hơi có phong phạm quý tộc.

      “Thế nào?” Chàng phát ta nhìn, quay đầu lại hỏi.

      Ta cười cười: “Rất đẹp.”

      Tâm tư của ta uổng phí, ra khỏi phủ, trước lúc trèo lên xe, Ngụy Giác đánh giá ta và Ngụy Đàm phen, lộ ra nụ cười tán thưởng: “A Dung quả là nhi phụ của ta.”

      Ta khiêm nhường hành lễ: “Cữu thị quá khen.”

      Quách phu nhân đứng bên nhìn, gì, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Yến tiệc lần này long trọng, trừ phụ tử Ngụy Giác, còn có võ tướng và đại thần trong triều, chừng dưới trăm người.

      Đế hậu trang phục lộng lẫy, ta chú ý sau khi Từ hậu vào bàn, ánh mắt liếc về phía bên này. Ánh đèn rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nàng, xinh đẹp đoan trang.

      Thiên tử mỉm cười, sau khi mọi người bái kiến xong, nhạc sư tấu nhạc, thanh nhã nhặn ôn hòa.

      Đợi nội thị dâng đồ ăn, thiên tử giơ chén , : “Lần này chinh phạt, các khanh dũng đẫm máu, bình định Bắc Phương, may mắn cho xã tắc. Trẫm rất an lòng, trước kính các khanh.”

      Mọi người đều giơ chén, sôi nổi uống cạn.

      Thiên tử lần nữa giơ chén, hướng tới Ngụy Giác, mỉm cười, “Trận chiến này nếu bàn về công lao, công lao của Thừa tướng là lớn nhất, chén thứ hai, ta kính Thừa tướng.”

      Ngụy Giác hai tay giơ chén, hướng về phía thiên tử, lạy lạy: “Thần được hưởng quân ân, vì nước chinh phạt, chết chùn bước.” Dứt lời, ông ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén.

      “Tốt!” Phía dưới truyền đến tiếng ủng hộ, vang dội giữa tiếng nhạc.

      Ta nhìn lại, chỉ thấy ở ghế dưới cùng có mấy người y phục quá sang trọng, vừa nhìn là biết tướng quân thủ hạ của Ngụy Giác. Trong đó có người tướng mạo rất tục tằn, lúc trước ta từng gặp mặt, họ Mạnh tên Trung, thân hình cao lớn, mặt đỏ như trái táo, đó chính là Sầm Hãn giết chết Đàm Nghiêu. Bọn họ chính là tướng lĩnh thủ hạ của Ngụy Đàm, xuất thân dân dã, lần này lập công lớn, được tấn phong hương hầu.

      Ngụy Giác nhìn bên kia chút, cười cười, thần sắc thiên tử gợn sóng, tựa hồ chưa nghe thấy gì. Nhưng ta thấy mặt đại thần và quý nhân tỏ vẻ bất mãn, nhìn về phía hàng ghế cuối, ánh mắt tràn đầy khinh thường. Mấy quý phụ cúi đầu chuyện, khe khẽ cười .

      “Công lao của Nhị công tử trong trận chiến này ngoài dự đoán, trẫm nghe Nhị công tử vẫn ở Ký Châu?” Thiên tử hỏi Ngụy Giác.

      “Ký Châu vẫn còn tàn dư Đàm thị, tiểu nhi lĩnh vạn quân ở lại tiêu diệt toàn bộ.” Ngụy Giác .

      Thiên tử gật đầu, nhìn về phía ta và Ngụy Đàm: “Tân An hầu trấn giữ Ung Đô, cũng có công lớn.”

      Ngụy Đàm : “Hộ vệ bệ hạ là nghĩa vụ của thần.”

      Thiên tử mỉm cười: “Trẫm nghe , Hoài Dương sinh loạn, Tân An hầu vì cứu Phó phu nhân mà tự mình dẹp loạn, trở thành giai thoại.”

      Ta ngờ thiên tử nhắc tới chuyện này, trong lòng cả kinh, tai có chút nóng. Ta thấy Từ hậu nhìn bên này, ánh mắt biết nông sâu.

      “Bệ hạ chớ vậy.” Ngụy Đàm bình tĩnh, “Lương Hành – con thứ Kinh Châu Lương Sung xâm phạm Hoài Dương, tình thế nguy cấp, thần ở Lạc Dương nhận được thư, cả đêm ứng cứu, thê tử khi đó ở Hoài Nam giỗ tổ, trùng hợp gặp nhau.”

      “Ồ?” Thiên tử vẫn mỉm cười, nhìn về phía ta.

      “Lương Sung dẫn binh đến Kinh Châu, dám thừa cơ xâm chiếm.” Ta còn chưa kịp trả lời, Ngụy Giác mở miệng , “Tiểu nhi tử Lương Hành, dẫn quân xâm chiến Hoài Dương, còn chưa khai chiến, bị nhi tử út của thần mũi tên bắn chết.” Dứt lời, ông cười vang, “Đó là kết cục của nghịch tặc.”

      Nghe được lời ấy, thiên tử biến sắc.

      Lương Sung là dòng họ hoàng thất, là trong các chư hầu, thanh vang lên ‘Bảo hộ hoàng đế, thảo phạt nghịch tặc’, thiên tử muốn nắm giữ thiên hạ, phải dựa vào những người này. Lời ấy của Ngụy Giác khác nào khiêu khích.

      “Thừa tướng phải.” Lúc này, Từ hậu ngồi cạnh thiên tử cười nhạt mở miệng, thanh nhu hòa, “Bệ hạ luôn coi Phó phu nhân như muội muội, được Tân An hầu thương, trong lòng bệ hạ cũng vui sướng.” xong, nàng rót rượu vào chén thiên tử, nhìn chàng.

      Thiên tử khẽ biến sắc, lúc ta nhìn lại, khôi phục bình thản.

      “Hoàng hậu phải.” Chàng chậm rãi , nhìn về phía Ngụy Đàm, “Chén này ta kính Tân An hầu.”

      Ngụy Đàm cũng giơ chén: “Tạ ơn bệ hạ.” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn.

      Ta nhìn bọn họ, chốc lát, nhìn về phía Từ hậu, phát nàng chăm chú nhìn Ngụy Đàm. Lát sau, sóng mắt lưu chuyển, đối diện với ánh mắt của ta.

      Ánh mắt kia trầm tĩnh, như cười như , giống như soi mói.
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 49: Hỏi ý.

      Có vũ nhạc trợ hứng, xướng ưu cười, cung yến kéo dài đến tận đêm khuya.

      Vì các tướng quân lập công được dự tiệc xuất thân cao, cử chỉ kiềm chế được, sau khi có chút men, càng lớn tiếng cười.

      Hành động này trong mắt nhà quyền quý đúng là thô bỉ chịu nổi, cho nên, bữa tiệc dần dần chia làm hai bên. bên là võ tướng, ở hàng ghế cuối mời rượu cười vui, bên là sĩ tộc quý nhân, vây quanh thiên tử, bàn luận viển vông.

      Ngụy Giác mọi việc đều thuận lợi, vô luận ai cũng đến mời rượu ông, Quách phu nhân và mấy phu nhân lớn tuổi ngồi cạnh Từ hậu. Vài triều thần tới chuyện với Ngụy Giác, Ngụy Đàm ngồi cạnh, vừa uống rượu vừa bàn chuyện.

      Ta cũng đơn. Các nữ quyến theo phu quân vào cung cũng cam lòng, trong bữa tiệc ra mắt lẫn nhau, cười vui vẻ, Ngọc Oánh cũng trong số đó.

      Trượng phu của nàng, Hứa Sùng là Trung giám quân, lần này cũng được phong hầu. Dòng dõi Hứa Sùng thấp, Lâm Toánh Hứa thị, ở Hà Nam là nhà quyền quý, nhưng Hứa sùng rất hòa nhã với đồng liêu, cùng Ngọc Oánh bái kiến vòng xong, tụ tập uống rượu với các tướng quân.

      Mặc dù ta tới Ung Đô gần năm rồi, nhưng ru rú trong nhà, thường dự tiệc. Đối với các quý quyến, phần lớn chỉ ảnh hưởng chút ít, quen biết nhiều. Ngọc Oánh nhiệt tình vô cùng, bao lâu, nàng và bảy tám vị phụ nhân tới chuyện với ta.

      “A Dung, kia là Triệu Tuyển?” Ngọc Oánh ngồi cạnh ta, ý bảo ta nhìn về phía người chuyện với thiên tử, giọng thân cận, “Ta nhớ lần trước gặp ông ấy ở phủ của ngươi, biết có nhầm ?”

      “Đúng vậy.” Ta nhìn xong, hồi đáp. Ngụy Giác trở về, muốn bổ nhiệm Triệu Tuyển. Ta cứ nghĩ vài ngày trước Triệu Tuyển từ biệt, ngờ ông chẳng những cự tuyệt mà còn được vào bái kiến thiên tử, tư thái quyết chí ra làm quan.

      Ta có hứng thú với Triệu Tuyển, mỉm cười chuyện, nhìn về ghế đầu. Từ hậu chuyện với người bên cạnh, tựa hồ rất chân thành, nhìn ngang ngó dọc. Mà cách hai trượng, Ngụy Đàm cũng chuyện với người ta.

      Bọn họ để lại dấu vết gì, chỉ có mình ta nhìn quanh, thình lình bị Ngụy Đàm bắt quả tang. Thấy khóe môi chàng khẽ cong, ta vội vàng quay đầu ra chỗ khác, như có chuyện gì xảy ra.

      “Phu nhân tối nay đẹp, thiếp mới nhìn xa xa, thể rời mắt.” phụ nhân mỉm cười với ta.

      Ta cười, : “Phu nhân chớ vậy, chư vị phu nhân mới rạng rỡ.”

      Ngọc Oánh ở bên ta, : “Chúng ta mới vừa chuyện, bọn họ châu sai của ngươi là Đông Hải châu, ta phải, châu sai trắng nõn mượt mà thế này, hẳn là Hợp Phổ châu, là đồ trong cung. A Dung, ta đúng phải ?”

      Ta cười cười, : “Trang sức này lúc trước Thái hậu ban tặng, trân châu ở đâu ta cũng .”

      “Thế đúng rồi,” vị phụ nhân lanh chanh , “Đồ của Thái hậu là đồ quý, đương nhiên là Hợp Phổ châu.”

      Ngọc Oánh thần sắc đắc ý, ta đồng thời liếc về phía mấy người, mặt vẻ vui.

      Lúc này, phía hàng ghế cuối đột nhiên truyền đến trận cười ầm ĩ, các quý phụ hẹn mà cùng nhau che ngực, rối rít cau mày.

      “Ngọc Oánh, lần trước ngươi nhắc đến Duyên Niên Đường, là ở phố Nam sao?” người hỏi.

      “Đúng vậy.” Ngọc Oánh , “Lần trước ta mua thiên ma (1), nấu canh cho cữu ăn.”

      (1) Thiên ma: vị thuốc Đông y.

      “Phải ? hiếu thuận!” Có người che tay áo , “Ta được, phố Nam là nơi huyên náo, ta có xe qua cũng muốn tránh xa chút, càng có chuyện tự mua thuốc.”

      Lại có người tiếp: “Ngọc Oánh, lần trước ngươi cữu xuất thân dân quê, thấy son phấn bán mười thù (2) đồng cũng chê đắt. Ta nghe thuốc Duyên Niên Đường rẻ, ngươi mua về, có bị cữu giáo huấn ?” xong, nàng khinh miệt liếc về Hứa Sùng ngồi hàng ghế cuối.

      (2) Thù: cách cân ngày xưa. Hai mươi bốn thù là lạng, lạng ngày xưa tức là nửa lạng bây giờ.

      Ngọc Oánh biến sắc, chốc lát, nhướng mày: “Ngươi đừng lo, hiếu thuận cữu thể chậm trễ.” Dứt lời, nàng quay sang ta, mỉm cười, “A Dung, nghe Duyên Niên Đường chưa? Thuốc bổ nơi đó đầy đủ hết, ta nhớ nhà ngươi ngày xưa cũng hay điều dưỡng thân thể?”

      Ta vốn muốn tham dự, nhưng nếu nhắc tới Duyên Niên Đường, ta quyết đứng về phe Ngọc Oánh.

      “Đúng vậy, năm xưa tổ tiên nhà ta rất hay nhắc tới, ta cũng hiểu chút.”

      Ngọc Oánh vui mừng: “Mấy ngày nữa ta muốn chọn chút thuốc, A Dung có muốn cùng ?”

      “Phó phu nhân có quản , nô bộc, cần gì phải tự .” Có người mặn nhạt .

      Ngọc Oánh coi thường: “Điều dưỡng là chuyện tỉ mỉ, gia nhân sao hiểu được!”

      Ta biết thời biết thế, nhìn các nàng chút, mỉm cười: “Ngọc Oánh mời, thiếp đương nhiên vui vẻ .”

      —–

      Trở lại tiểu viện, trăng ngả về tây.

      Ứng phó các quý phụ nhân lục đục với nhau, ta nằm chết dí giường, mí mắt dính chặt lại.

      Ngụy Đàm thổi tắt đèn, nằm vào trong chăn, đưa tay ôm eo ta.

      Ta quen cử chỉ thân mật của chàng, nhưng khi tay chàng bắt đầu dạo chơi, ta quá thoải mái.

      “Phu quân, thiếp mệt lắm.” Ta giọng .

      “Ừ, phu nhân ngủ .” Ngụy Đàm nhưng tay vẫn lần vào y phục ta.

      Ta bất đắc dĩ, quay đầu nhìn chàng.

      Ngụy Đàm tựa hồ vẫn tỉnh táo, ta có thể thấy cặp mắt kia đùa giỡn. Chàng dán vào gò má ta, thanh mê hoặc, “Trong bữa tiêc phu nhân liên tiếp ra hiệu, vi phu còn tưởng phu nhân sốt ruột…”

      Ta khinh thường.

      “Thiếp cố ý làm phiền,” ta mỉm cười, dán môi lên má chàng, tay bắt được bàn tay an phận trước ngực, thanh kéo dài: “Chẳng qua là…”

      “Chẳng qua gì?”

      Ta đột nhiên áp chân vào đùi chàng.

      “A…” Chân ta rất lạnh, ta có thể cảm giác Ngụy Đàm nhăn mặt.

      “Lúc đó chân thiếp lạnh như băng, muốn hỏi phu quân khi nào hồi phủ,” ta đắc ý cười, giọng đáng thương, xấu hổ chút nào.

      “Nữ tử này.” Ngụy Đàm véo hông ta.

      Ta yếu thế, lật tay muốn đẩy tay chàng về, lại bị chàng bắt được.

      “Ngủ .” Chàng giọng .

      Giả vờ đứng đắn. Lòng ta , xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại.

      Tay chàng lần nữa ôm lấy ta, kẹp hai chân ta ở giữa, ừ, rất ấm…

      “A Dung…” Trong mơ hồ, ta nghe thấy chàng phía sau, “Mấy thứ đồ cũ kia, sau này nàng đừng để ý tới nữa.”

      Ai muốn để ý tới đồ cũ của chàng, ta để ý là để ý người cũ.

      Lòng ta , hàm hồ đáp tiếng, chìm vào mộng đẹp.

      ——

      Ngụy An vùi đầu suy nghĩ vì lời hứa với Thôi Dĩnh, chính là cái yên ngựa ‘Cưỡi ngựa bị ngã’.

      Ngày hôm sau, khi ta đến gặp , ở phòng cạnh nhà bếp, trong góc đống ván gỗ, phía đủ loại hình vẽ bằng than.

      Ta thấy hình mới nhất nằm phía , Ngụy An vẽ yên ngựa thấp lùn, có chỗ dựa lưng, từ yên ngựa đến bàn đạp, giăng đầy sợi dây, vừa nhìn là biết muốn giữ cố định cho người yên ngựa.

      Ta cười: “Tứ thúc, Thôi công tử ngồi lên có khác nào trói chặt?”

      Ngụy An nhức đầu, : “Đệ cũng muốn làm đẹp chút, nhưng làm vậy huynh ấy ngã mất.”

      Ta nghĩ nghĩ, : “Suy nghĩ tứ thúc sai, vững chắc vô cùng, nhưng Tứ thúc thử nghĩ làm thành hình đai lưng chưa?”

      “Đai lưng?” Mắt Ngụy An sáng lên, cần lấy miếng than, bôi bôi vẽ vẽ tấm ván gỗ.

      Ta đứng bên, mỉm cười ngồi xuống, chốc lát, nhìn về phía A Nguyên.

      Nàng hiểu ý, ra ngoài.

      Vừa qua trưa, bọn người hầu rảnh việc, đều nghỉ ngơi. Trong tiểu viện yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót, mặt trời chiếu qua khe cửa, rất thoải mái.

      Dĩ nhiên ta đến xem Ngụy An làm việc và phơi nắng, ta tìm là có chuyện quan trọng khác.

      “Nếu tứ thúc làm xong, định đưa cho Thôi công tử thế nào?” Ta hỏi.

      “Sai người đưa đến Bác Lăng.”

      Ta gật đầu : “Thôi thị từng có phủ đệ ở Trường An, nếu lúc trước, Tứ thúc dễ dàng đưa tới tay Thôi công tử.”

      “Ngụy An nhức đầu: “Khi đó đệ quá , mẫu thân cho chơi, chợ phía Đông và Tây Trường An đệ phân biệt được.

      “Hả” Ta cười cười, “Chợ phía Đông và phía Tây ta rất thuộc đường. Nhưng Trường An quá lớn, đừng Tứ thúc, phu quân ta mới chỉ gặp lần.”

      “Trưởng tẩu gặp huynh trưởng?” Ngụy An kinh ngạc.

      từng.” Ta láo chớp mắt, “Phu quân khi đó là thiếu niên Vũ Lâm Lang?”

      “Phải.”

      từng canh gác cung cấm?”

      “Dạ.”

      “Ta nhớ khi đó chàng thường gặp vị nữ tử, hình như tên là Trương Bình…”

      “Là Từ Bình.” Ngụy An lập tức đính chính.

      “Hả?” Ta nhìn , mỉm cười.

      Ngụy An sửng sốt, ý thức được mình lỡ lời, mặt biến sắc.

      Trong Ngụy phủ, Ngụy An đơn thuần nhất, bao giờ dối. Thậm chí nghĩ câu hỏi của ta là cái bẫy, xong lại muốn che dấu, ta sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông, lát sau, khai hết.

      Chuyện khiến ta kinh ngạc vô cùng.

      Ngụy Đàm và Từ Bình, bọn họ từng có hôn ước. Theo lời Ngụy An , năm đó Ngụy Giác ở Lạc Dương nhậm chức Bắc Bộ úy, từng đắc tội nhà quyền quý, nhờ có phụ thân Từ Bình đỡ với tiên đế, Ngụy Giác được tha tội. Sau Từ phủ gặp biến cố, cần tiền tài, Ngụy Giác biết được, khẳng khái giúp đỡ. Hai nhà qua lại rất thân, tính tính lại, dứt khoát định hôn , kết Ngụy Đàm và Từ Bình làm đôi. Chẳng biết sao mà chuyện này rất ít người biết. tới năm, hôn ước này bị trừ bỏ. Sau đấy, Trường An sinh loạn, hai nhà đường ai nấy .

      “Khi đó đệ còn , những chuyện này do nghe các tỷ tỷ chuyện mới biết được.” Ngụy An đỏ mặt, “Phụ thân cho mọi người nhắc lại chuyện này.”

      Ta biết mình nên dùng vẻ mặt gì, nhìn , cười cứng ngắc.

      “Tứ thúc yên tâm, chuyện này ta tất giữ mồm giữ miệng.” Dứt lời, ta đứng lên, với , “Chuyện hôm nay, Tứ thúc đừng cho phu quân.”

      Ngụy An đáp tiếng.

      Ta muốn ra cửa, đột nhiên Ngụy An gọi ta lại: “Trưởng tẩu.”

      Ta quay đầu lại, do dự : “Tẩu tức giận chứ?”

      Ta mỉm cười: “Tứ thúc nghĩ nhiều rồi, sao ta lại tức giận chứ.”
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 50: Hứa cơ.

      Chuyện này, quả ta kín như bưng, A Nguyên cũng hỏi.

      Ta ân oán giữa hai nhà Ngụy Từ lắm, hôn năm đó xảy ra chuyện gì, sợ phải hỏi trưởng bối trong phủ hoặc Ngụy Đàm mới biết chính xác được. Nhưng ta hỏi.

      Càng ngày ta càng cảm thấy biết nên khóc hay nên cười. Ông trời cố ý sao? Chia rẽ hai đôi tình nhân, miễn cưỡng gán ghép đôi khác. Ta biết ý nghĩ của Ngụy Đàm đối với Từ hậu thế nào, nhưng tình cũ khó quên, ta đây quá thấu hiểu. tại chàng đối xử với ta tốt, sau khi hết mới mẻ, ngày nào đó chàng đột nhiên lại nhớ tới Từ hậu sao?

      Ngụy thị ngày lớn mạnh, từ yến tiệc đêm qua có thể nhìn ra, trông mắt Ngụy Giác có thiên tử. Tương lai có ngày, ta còn chỗ dùng đến, mà lâu năm nhan sắc tàn phai, thể so được với người mới. Khi đó, Ngụy Đàm chút do dự mà đổi ta .

      Ta nghĩ đóa hoa khăn lụa kia, trong lòng Ngụy Đàm, Từ hậu có giống như đóa Ngu Mỹ Nhân kia , mặc dù cũ, nhưng màu sắc vẫn như mới?

      Tuyết liên tiếp rơi hai ba đợt nữa.

      Giữa mùa đông, rượu thịt tiêu hao lớn. Nhưng vì chinh chiến, hàng hóa phần lớn bị quan phủ nắm trong tay, người muốn đầu cơ trục lợi rượu thịt và vải vóc rất khó tìm được nguồn cung cấp.

      May mà Duyên Niên Đường làm ăn rất phát đạt. Đông thiên lạc tuyết, cỏ cây phần lớn bị chôn vùi trong tuyết, tìm thuốc khó khăn. phố, mặc dù thảo dược tầm thường giá cũng đắt đỏ. Lý Thượng sớm có dự liệu, Công Dương Quế lần thứ hai từ Dự Chương trở lại, chở đầy thuyền dược liệu.

      Làm ăn phát đạt rồi, mấy chuyện lặt vặt nhiều đếm xuể, Lý Thượng cho ta biết, nhân thủ trong cửa hàng bận ngẩng đầu lên được, muốn mua thêm vài người mới. Ta đáp ứng, để ông tùy cơ xem xét.

      Lý Thượng đúng là có thiên phú buôn bán độc đáo, ông làm ăn muốn phát đạt phái khác với người khác, thấy những cái người ta nhìn thấy, làm những chuyện người ta làm được.

      Ta dĩ nhiên rảnh rỗi, bữa tiệc hôm đó Ngọc Oánh muốn đến Duyên Niên Đường, đúng ý ta. Khi ta ta cũng muốn , mấy người bên cạnh nhìn ta dò xét. Ta mỉm cười với các nàng, muốn quan tâm tới thân thể cữu , phu quân. Các nàng có bậc thang xuống, rối rít cười gật đầu, bao lâu, người muốn Duyên Niên Đường chỉ có ta và Ngọc Oánh, tại lên mười mấy người.

      Ngày Duyên Niên Đường, trời mới vừa rơi trận tuyết, đường phố Ung Đô trắng xóa.

      Quý phụ nhân theo có mấy người cam tâm tình nguyện, khi Thái Nhượng cười híp mắt trước cửa, hành lễ đón khách, thần sắc các nàng xấc láo, buồn liếc nhìn.

      Nhưng vào đến bên trong, hết thảy trái ngược.

      Rèm vải dày chắn gió lạnh, lò than ấm áp, bếp trà ở góc bốc hơi nghi hút, hương thơm bay khắp phòng. Làm người ta hai mắt tỏa sáng, chính là mấy tên dược đồng (1) lấy thuốc phân thuốc trước tủ thuốc.

      (1) Dược đồng: Nam hài làm ở tiệm thuốc.

      Dược đồng ở cửa hàng khác, phần lớn diện mạo tầm thường. Duyên Niên Đường lại khác, mấy tên mặt mũi trắng nõn xinh xắn, diện mạo đoan chính, y trang sạch , thấy khách đến, tất cả mỉm cười, ôn văn hành lễ.

      Các quý phụ đều tỏ vẻ kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

      “Hôm nay sao náo nhiệt vậy?” Ngọc Oánh nhìn về phía tủ thuốc, hỏi Thái Nhượng.

      Thái Nhượng mỉm cười, : “Hôm nay vừa về chút hàng mới, cửa hàng bận rộn nên tăng thêm nhân thủ.” Dứt lời, ông cười với chúng nữ: “Cửa hàng tầm thường, quý nhân hạ cố vẻ vang cho kẻ hèn này. Chư vị phu nhân cứ mặc sức chọn lựa, hàng hóa đầy đủ hết, nếu lọt vào mắt, giá tiền ưu đãi hơn.”

      Lời này vừa ra, chúng phụ nhân mất vẻ hờ hững, mắt nhìn xung quanh.

      Ngọc Oánh nghiêm chỉnh: “Giá cao hay thấp quan trọng, bọn ta chăm sóc trưởng bối, phu quân, hàng tốt là được.”

      Thái Nhượng vâng dạ, dứt lời, mời chúng phụ nhân ngồi xuống, nghỉ ngơi uống trà. Các dược đồng nối đuôi nhau dâng lên các loại dược, ôn tồn hầu hạ các quý phụ chọn lựa.

      “Ngọc Oánh, ngờ… Ung Đô còn có tiệm thuốc bậc này.” Ta nghe thiếu phụ rỉ tai Ngọc Oánh.

      Ngọc Oánh liếc nhìn nàng cái, mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

      Thái Nhượng biết quan hệ của ta và Duyên Niên Đường, thấy thái độ mọi người đối với ta tầm thường, mới tới đây ân cầu hầu hạ.

      Ta và Lý Thượng bàn bạc tốt. Cửa hàng này lần đầu tiên ta tới, mặc dù trong cửa hàng bày trí ta biết hết, nhưng trực tiếp đến, cảm giác giống nhau.

      Những dược đồng kia do Lý Thượng chợ người chọn, tướng mạo thượng đẳng, giá tiền rẻ. Lúc trước ta xót tiền, tại thấy các quý phu nhân hết sức chuyên chú, ta khỏi bội phục Lý Thượng làm việc lão luyện.

      Hầu hạ bên này là nam tử tuấn tú, có tài ăn , đến các loại dược liệu, thao thao bất tuyệt. Nghe được thanh vàng bạc mà Ngọc Oánh và chúng phụ nhân móc ra, lòng ta như nở hoa. Dĩ nhiên, ta cũng keo kiệt, dù sao tiêu tiền Ngụy phủ, vòng, cuối cùng lại vào túi ta.

      “A dung, cái này là đồ tốt.” Khi dược đồng mở ra hộp Nhục thung dung (2), Ngọc Oánh kề tai ta , “Nấu canh với khoai lang, thịt dê, có ích vô cùng.”

      (2) Nhục thugn dung: vị thuốc Đông y, nhục thung dung vị ngọt, chua, mặn, tính ôn; vào thận, đại tràng. Có tác dụng bổ thận trợ dương, ích tinh huyết, cường kiện cân cốt, nhuận tràng.

      “Có ích thế nào?” Ta thấy nàng thần thần bí bí, kinh ngạc hỏi.

      “Cường lợi dương nha.” Ngọc Oánh che ống tay áo cười cười, mập mờ nhìn ta, “Ngươi gả hơn nửa năm, chuyện tốt cũng nên đến ?”

      Ta hiểu được, hơi đỏ mặt.

      “Phụ thân ta hiểu thuốc, ông từng đến nơi này xem qua, chất lượng tốt hơn nhà khác.” Ngọc Oánh tiếp tục kề tai ta , “Nhà ta có phương thuốc, cho người tờ nhé?”

      Ta che dấu bối rối, cười cười : “ cần, trong phủ ta cũng có.”

      đường về phủ, ta nghe thanh bánh xe lăn trong tuyết, tay tự chủ đặt lên bụng.

      Lúc ấy mặc dù thèm để ý, nhưng lời của Ngọc Oánh làm ta bất an.

      Ngụy Đàm đối xử với ta tệ, nhưng ta muốn tiếp tục sống an ổn, cần phải có con nỗi dõi. Điều này, Nhược Thiền từng bóng gió nhắc nhở ta, lúc trước ở Lai Dương ta trải qua ánh mắt hoài nghi của cữu , lại càng hiểu chuyện này quan trọng thế nào.

      Ngụy Đàm chuyện này trước mặt ta, nhưng ta rất , hành hạ ta đau lưng vào ban đêm, chàng tốn ít sức lực. Quách phu nhân dường như quan tâm chút nào, nhưng ta hiểu rất , mỗi lần ta tới nguyệt , có tỳ nữ báo lại…

      có, được nôn nóng. Ta thầm với mình.

      Khi xe dừng trước phủ, ta nghe thấy vài giọng , đợi đến khi xuống xe, thấy nô bộc dỡ đồ xe ngựa xuống.

      “Đường tẩu.” Chu thị từ cửa ra, thấy ta, tới, “Đố đường tẩu biết, ai trở lại?”

      Ta thấy vài vị tướng quân đứng ngoài cửa chuyện, dường như vừa đường xa, toàn thân kín mít, lỗ mũi lạnh đỏ ửng cả lên. Lại nhìn xe ngựa, suy nghĩ, kinh ngạc : “Chẳng lẽ Nhị thúc trở về?”

      “Đúng vậy, nhưng còn người nữa,” Chu thị cười cười, hạ thấp giọng, “Nhị thúc đưa Hứa cơ từ Lạc Dương về. Đường tẩu, Hứa cơ có thai rồi.”

      Ta và Chu thị tới chính đường, quả nhiên, liếc mắt thấy ngay Ngụy Chiêu. nữ tử quỳ gối, hành lễ với Ngụy Giác và Quách phu nhân, nhìn bóng lưng, hiển nhiên là Hứa cơ.

      “Trưởng tẩu.” Ngụy chiêu thấy ta, hướng về phía ta thi lễ.

      “Nhị thúc.” Ta hoàn lễ.

      “A Dung về rồi.” Ngụy Giác nhìn ta cái, đặt chén trà trong tay xuống.

      “Bái kiến cữu thị, bái kiến thị.” Ta tiến lên, hành lễ với ông và Quách phu nhân.

      Quách phu nhân : “Thiếu phu nhân từng ở Lạc Dương, còn nhớ Hứa cơ ?”

      Lời này ra, Hứa cơ nhìn ta, vội vàng hành lễ: “Thiếp bái kiến thiếu phu nhân.”

      Ta hoàn lễ, mỉm cười : “Lạc Dương cách biệt, hơn hai tháng, Hứa cơ vẫn khỏe chứ?”

      Hứa cơ bộ dáng nhu thuận, giọng đáp: “Tạ ơn thiếu phu nhân quan tâm, thiếp ở Lạc Dương thường nhớ tới phu nhân.”

      Ta cười hiền hòa, di chuyển ánh mắt. Y phục mùa đông của Hứa cơ rất dày, bụng vân phẳng, nhìn thấy nhấp nhô.

      Ngụy Giác hăng hái vô cùng, sau khi ngồi xuống, hỏi Ngụy Chiêu chuyện Ký Châu, Ngụy Chiêu nhất nhất bẩm báo. Quách phu nhân ngồi bên, lời nào, nụ cười mặt chưa từng tắt.

      lúc, Hứa cơ dâng lên hộp , mở ra, bên trong đầy cánh hoa thược dược khô.

      Nàng : “Năm nay mùa xuân mưa thuận gió hòa, cây thược dược hoa nở tươi tốt, thiếp nhớ chủ công thường lấy hoa thược dược pha trà, nên phơi khô hoa, cất kỹ.”

      “Hả?” Ngụy Giác nhìn hoa khô, lộ ra nụ cười, “Mấy năm chưa về Lạc Dương, mấy cây thược dược kia vẫn còn sao?”

      “Phụ thân,” Ngụy An ôn tồn , “Hứa cơ ở Lạc Dương, tự chăm sóc cây thược dược, ở sau hậu viện, cây thược dược đẻ rất nhiều cây con.”

      Ngụy Giác gật đầu, để tùy tùng nhận lấy hoa khô.

      Quách phu nhân dặn dò quản thu dọn tiểu viện của Ngụy Chiêu, chuẩn bị đầy đủ đệm chăn, lại để vú già Trương thị hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Hứa cơ.

      tại là giữa tháng mười , trời rét nước lạnh, phải cẩn thận mới được.” Quách phu nhân dặn dò Hứa cơ, ánh mắt hiền hậu.

      “Kính dạ.” Hứa cơ hành lễ, dịu ngoan mà cung kính.

      Khi ta kết thúc sắc mặt hòa khí, là khi trở lại đình viện. Ngửa đầu nhìn trời, mây xám u ám, dường như tuyết lại sắp rơi.

      “Phu nhân.” A Nguyên hoài nghi, giọng , “Vì sao Hứa cơ lại mang thai? Khi ở Lạc Dương, ràng…”

      “Suỵt.” Ta lườm nàng.

      Ánh mắt A Nguyên quét qua bốn phía, lập tức ngậm miệng .

      Ta về đến phòng, bảo A Nguyên gọi gia nhân đốt lửa, đóng cửa lại. Đợi ngồi xuống giường, ta cầm trà nóng, lòng rối như tơ vò.

      Quách phu nhân thích Hứa cơ, tại nàng có thể quanh minh chính đại tới Ung Đô, nghi ngờ liên quan đến cái thai trong bụng.

      Nhưng Hứa cơ mang thai lúc nào? Ngụy Chiêu… Ta đỏ mặt, dò xét chuyện phòng the người khác, ta biết là xấu hổ, nhưng ta biết rất ít chuyện… Thụ thai, càng nghĩ càng giống như vào trong sương mù. Khi còn ở Lạc Dương, ta thường xuyên gặp Hứa cơ, nhưng hoàn toàn thấy nàng nhắc tới. Nàng từng kể khổ với Ngụy Đàm, chớp mắt có thai, theo Ngụy Chiêu trở về.

      Ta nghĩ Hứa cơ khiêm tốn có thừa, dịu dàng bình tĩnh, biết tâm tư che giấu những gì?

      Bữa tối, Ngụy Đàm trở lại.

      Nhìn thấy Ngụy Chiêu và Hứa cơ, chàng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau khi gặp mặt, hàn huyên chút chuyện đường xá, người nào người nấy tự mình dùng bữa.

      khí ở sảnh đường có chút kỳ lạ, khi cơm canh của Hứa cơ được dâng lên, Quách phu nhân hỏi lão phụ nhân hầu hạ nàng có tốt , lại hỏi tiểu viện của Ngụy Chiêu sắp xếp thế nào, quan tâm vô cùng, làm ta cảm giác ta và Ngụy Đàm như người thừa.

      Trờ lại tiểu viện, ta vẫn gì.

      Sau khi giúp Ngụy Đàm cởi áo ngoài, A Nguyên vào, có nước nóng, hỏi ta ta có muốn tắm .

      Ta thích tắm rửa, mặc dù trời lạnh chỉ có thể rửa chân, ta cũng muốn ở trong phòng tắm. mình yên tĩnh nghĩ chút chuyện là niềm vui thú.

      .” Còn chưa mở miệng, Ngụy Đàm trả lời thay ta, “Mang nước lại đây, ta và phu nhân ngâm chân.”

      A Nguyên đáp tiếng, sắc mặt mập mờ, đóng cửa lại.

      Ta kinh ngạc nhìn Ngụy Đàm, chàng cũng nhìn ta.

      “Phu nhân có tâm ?” Chàng hỏi.

      “Thiếp có chuyện gì.” Ta cong cong khóe môi.

      “Thế vì sao lời nào?”

      “Thiếp vốn phải người nhiều lời.” Ngụy Đàm chăm chú nhìn ta, như có điều suy nghĩ.

      Ta xoay người treo áo choàng của chàng lên giá, lại thấy chàng thản nhiên : “Ta đếm ba lần, muốn hỏi gì hỏi, đếm xong muốn hỏi ta cũng .”

      Ta kinh ngạc, vừa quay đầu lại, chàng : “Ba.”

      Ta nhìn vào mắt chàng, vẫn mạnh miệng, “Ý phu quân là gì? Thiếp…”

      “Hai.”

      Lòng ta bồn chồn, cắn cắn môi.

      Chàng muốn mở miệng lần nữa, ta vội : “Vì sao Hứa cơ lại mang thai?”

      Ngụy Đàm như cười như , lát sau, giọng : “Phu nhân thích phỏng đoán, phải ?”
      Chris, Trâu, Trà Xanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :