1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 40 : Tiểu Tứ Tử muốn thay phụ thân cầu hôn!


      Triệu Phổ chú ý tới, kẻ theo dõi Phi Ảnh cùng Hàm Lăng này, là từ con đường phía trước đến, hơi chút rầu rĩ —— cách khác, kẻ này từ trước căn bản chưa từng theo chân bọn họ.


      Triệu Phổ và Công Tôn kiên trì chờ ở nơi đó, quả nhiên, bóng đen rất nhanh đuổi theo Phi Ảnh các nàng, xoay người cái rơi xuống phía trước hai người, dang tay cản lại, “Ai… hai vị tiểu thư, chậm .”


      Phi Ảnh cùng Hàm Lăng đều sửng sốt, Triệu Phổ nghe có chút mờ mịt, nhìn Công Tôn, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ đến ngốc hồ hồ, lắc đầu —— Người này, hình như phải theo dõi.


      Phi Ảnh đem Hàm Lăng che chở phía sau, hỏi, “Ngươi là ai?”


      “Hắc hắc hắc.” Người nọ mặc thân hắc y, cầm tay cây quạt, bộ dạng tệ, chỉ là có vẻ lòe loẹt, đứng đắn, cười , “Tại hạ Yến Phi, hai vị tiểu thư hạnh ngộ.”


      .


      Mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mai phục đỉnh liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Yến Phi? Ta nghe thấy quen tai a?”


      Bạch Ngọc Đường cười gượng tiếng, , “Bạch Liên Hoa Yến Phi, Bạch Cúc Hoa Yến Phong, hai tên hái hoa tặc Yến gia.”


      “Nga…” Triển Chiêu thoáng cái nghĩ tới, hỏi, “Sao lại xuất ở đây a?”


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Trùng hợp.”


      “Có phải trùng tên a?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Rất giống Yến Phong, hẳn là .”


      Triển Chiêu xoay mặt nhìn , “Ngươi nhận được Yến Phong a?”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tựa hồ cao hứng lắm, Triển Chiêu trong lòng hiểu , Yến gia hai huynh đệ là song bổng, cũng là song sinh, lớn lên cực giống, tính tình cũng giống, đều là kẻ háo sắc. Chỉ là, ca ca Yến Phi hảo nữ sắc, vì vậy có biệt hiệu là Bạch Liên Hoa, đệ đệ Yến Phong hảo nam sắc, vì vậy gọi Bạch Cúc Hoa… Chẳng lẽ từng đắc tội với Bạch Ngọc Đường?


      Thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm giống con miêu miêu hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, trước đây đúng là gặp qua Yến Phong lần, tiểu tử nọ năng lỗ mãng, phạm vào kiêng kỵ của Bạch Ngọc Đường, bị đao chém đứt lỗ tai, tại biết cải tà qui chính hay chưa.


      .


      Phi Ảnh cũng nhìn ra bất thường, dưới quan sát Yến Phi, hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”


      “Hắc hắc, đêm nay dài dằng dặc.” Yến Phi tới gần vài bước, quan sát Phi Ảnh cùng Hàm Lăng, nghĩ đằng trước là đại mỹ nữ a, đằng sau tuổi còn hơi , tuy rằng chưa đẹp, nhưng rất thanh tú! Hôm nay lời to!


      Phi Ảnh nhìn ra tên này đứng đắn, thế nhưng còn có chuyện quan trọng, cũng tiện so đo với , kéo Hàm Lăng đến bên kia, chuẩn bị vòng qua. Nhưng Yến Phi nọ lại tiến lên bước, ngăn trở, trêu chọc vô lại , “Hai vị tiểu thư đơn độc con đường tối tăm như vậy thực rất nguy hiểm, bằng để tại hạ hộ giá?”


      Phi Ảnh tức đến nghiến răng.


      Triệu Phổ lắc đầu, đối Tử Ảnh ngồi bên xem náo nhiệt, “Đến cho Phi Ảnh đừng nhịn, hôm nay phỏng chừng đợi được người kia, ngày mai thôi.”


      Tử Ảnh gật đầu, ra ngoài, vỗ hai cái ngoài khoảng .


      Lúc này đêm khuya yên tĩnh, Tử Ảnh vỗ hai tiếng vang dội ràng, Phi Ảnh phía trước nghe thấy được, đương nhiên, Yến Phi cũng nghe thấy.


      Cái này gọi là có tật giật mình, vừa nhìn thấy có người đến, Yến Phi biết tình huống ổn, muốn xoay người đào tẩu, nhưng lại nghe Phi Ảnh , “Ai, công tử, ngươi phải muốn đưa chúng ta về nhà sao?”


      Yến Phi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, , “Đúng vậy đúng vậy!”


      xong, vươn tay đến nắm tay Phi Ảnh, mặt Phi Ảnh lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, Yến Phi nhìn thấy liền sửng sốt, nhưng đợi kéo tay Phi Ảnh, Phi Ảnh đột nhiên phi cước, hung hăng đá vào chổ hiểm của Yến Phi.


      “Ngao ô…” Nửa đêm canh ba, toàn bộ Hà Gian phủ đại khái có phân nửa số người nghe được tiếng hét thảm thiết này.


      .


      Triệu Phổ bọn họ đều cau mày, ngực chỉ có ý niệm —— phế phế , tuyệt đối thể để lại.


      “Ngô?” Tiếng hét thảm này của Yến Phi, khiến Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn bị đánh thức, Triệu Phổ thầm nhủ, đợi lát nữa lại thưởng ngươi hai cái bạt tai.


      Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt nghe đến phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn qua… Phi Ảnh vừa đá vừa đạp, giống như muốn giẫm chết con cẩu, trong miệng còn lẩm bẩm, “Dám đùa giỡn lão nương, mù mắt cẩu của ngươi, hôm nay nãi nãi đạp chết ngươi!”


      Đại Ảnh cũng xuống hỗ trợ, hai đại mỹ nhân hung tợn đạp Yến Phi ôm đầu lăn quay mặt đất, Hàm Lăng phía sau nhìn cũng choáng váng.


      “Phụ thân, các tỷ tỷ làm cái gì?” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ cọ, mắt đều mở lên, hàm hàm hồ hồ hỏi.


      Công Tôn vỗ vỗ lưng bé, , “Ngủ , các tỷ tỷ đánh lưu manh thôi.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử an tâm tựa vào đầu vai Công Tôn lại cọ cọ, thầm như mê, “Phụ thân thể đánh Cửu Cửu như vậy nga…”


      Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ liền cảm giác được sau gáy toát ra khí lạnh, lại nhìn Công Tôn chút, Công Tôn đột nhiên hào hứng, rướn cổ nhìn động tác của Phi Ảnh cùng Đại Ảnh các nàng, như là học tập.


      Triệu Phổ kêu khổ ngừng, câu của Tiểu Tứ Tử nhắc nhở Công Tôn rồi.


      Yến Phi công phu cũng khá, cũng phải là đồ bỏ, nhưng then chốt là Phi Ảnh Đại Ảnh các nàng quá bưu hãn, Yến Phi hề phòng bị, bị đá trúng chỗ hiểm, đau ghê gớm, lăn quay mặt đất thôi, vậy còn bị hai nha đầu dốc sức đạp trận. Biết chính mình ngày hôm nay đụng trúng gốc rạ, Yến Phi trốn đông trốn tây, mất hơn nửa ngày mới đứng lên được, vừa đứng vững, cảm giác phía sau có người vỗ vỗ .


      Yến Phi quay đầu lại, thấy thanh niên mặc bộ lam sắc trường sam, thanh tú nho nhã đứng phía sau , cười tủm tỉm nhìn .


      Yến Phi xoa cái mặt bị đạp đau điếng, thầm nhủ người này nếu để đệ đệ thấy tốt rồi, đáng tiếc hợp khẩu vị của mình, liền hỏi, “Muốn gì?” Vừa quên quay đầu lại, hung hăng chỉ vào hai nha đầu , “Hai nha đầu chết tiệt các ngươi chờ, hô…” Vừa xoa xoa chỗ hiểm, biết có bị đá hỏng hay .


      “Triển đại nhân!” Phi Ảnh , “Dẫn về Khai Phong, bảo Bao đại nhân chém đầu !”


      Yến Phi nghe xong hút ngụm khí lạnh —— Triển đại nhân? Khai Phong phủ?


      “Tỷ tỷ, quá tiện cho rồi!” Đại Ảnh , móc ra chủy thủ, , “Ta thiến , sau đó đưa đến Vương phủ làm thái giám thấp hèn nhất nhất!”


      bên xem náo nhiệt Tử Ảnh hỏi Giả Ảnh, “Vừa nãy Đại Ảnh là học Tiểu Tứ Tử sao?”


      Giả Ảnh có chút vô lực.


      Yến Phi nghe đến mấy cái này, thiếu chút nữa ngất xỉu, Triển Chiêu cười nhạt tiếng, , “Yến Phi, ngươi cũng coi như làm nhiều việc ác, hôm nay vừa lúc gặp gỡ ta, vậy xem ra ngươi may, mời đến Khai Phong, thử xem cẩu đầu trảm, cũng coi như vì những nữ tử bị ngươi khi dễ, đòi lại công đạo!”


      Yến Phi vừa thấy tình thế ổn bèn xoay người bỏ chạy, bị Triển Chiêu bắt được vứt mặt đất… Yến Phi làm sao có thể làm đối thủ của Triển Chiêu a, bị quẳng cái muốn sặc, vẻ mặt cầu xin hô, “Triển đại nhân tha mạng a, ta lấy công chuộc tội được chưa a?”


      .


      Lúc này, Công Tôn Triệu Phổ bọn họ đều tiến đến, Phi Ảnh cùng Đại Ảnh đánh người xong cảm thấy trong ngực rất thống khoái, Phi Ảnh tiến đến hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, cho ta bế Tiểu Tứ Tử chút ?”


      Công Tôn tay vừa lúc cũng có chút tê, đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh, Phi Ảnh sung sướng ôm vào lòng, Tiểu Tứ Tử mơ hồ cọ cọ… Mềm quá nga… Thoải mái!


      “Lấy công chuộc tội?” Tử Ảnh hỏi , “Ý của ngươi là, ngươi trước đây khi dễ nhiều nữ tử như vậy, cho nên lần này để chúng ta đem ngươi bán cho áp quán, cho ngươi cũng nếm thử tư vị bị người khi dễ?”


      “Đúng!” Đại Ảnh vỗ tay, “Chủ ý này hảo!”


      được a!” Yến Phi vội vàng giãy dụa cầu xin, , “ phải a, ta là , ta biết có người theo dõi hai vị nương này!”


      Bọn họ trong lòng khẽ động, hỏi, “Ai?”


      Yến Phi nọ giương mắt, vươn tay chỉ Công Tôn và Triệu Phổ…


      “Ngươi đùa với ta a!” Tử Ảnh nhấc chân hung hăng đạp Yến Phi cước.


      “Ai nha phải a…” Yến Phi vội vã xua tay, , “Ta nhìn thấy hai người khác… Bọn họ nguyên bản theo, bất quá sau đó nhìn thấy hai người các ngươi, sau đó liền vào khách điếm, ta vốn cũng muốn theo chân, sau lại vòng qua con đường này, nhưng thấy hai nương quẹo vào, sau đó ta liền…”


      Đại Ảnh lại đạp cước.


      “Khách điếm?” Triệu Phổ hỏi, “Khách điếm nào?”


      “Ách… khách điếm Thanh Nguyên.”


      Triển Chiêu ngồi xổm xuống, chọt chọt , hỏi, “Bộ dạng ra sao?”


      “Ách… Ta biết a.” Yến Phi trả lời.


      Tử Ảnh cũng ngồi xổm xuống, đấm quyền, “ biết?”


      “Ách… Ta suy nghĩ …” Yến Phi kêu khổ ngừng, xoa cắm , “Ách… Mặc hắc y, thoạt nhìn, như là có tham gia quân ngũ, sống lưng ngay thẳng, tiếp đó… Người trông khá lão luyện.”


      “Trụ ở phòng nào” Triển Chiêu hỏi tiếp.


      “Ách, …” Yến Phi chưa kịp ra chữ ‘biết’, thấy Tử Ảnh lại trừng mắt liếc , vội vàng câm miệng, suy nghĩ chút, , “Ách… Ta biết nhưng tiểu nhị khẳng định biết!”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lời này còn rất có đạo lý.


      “Các gia gia, thả ta ?” Yến Phi , “Ta tuy đùa giỡn dân nữ, nhưng thông thường cũng cường thưởng dân nữ, chỉ muốn cá nước thân mật ngươi tình ta nguyện mà thôi, các ngươi tha ta .”


      Triển Chiêu cười , “n… Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát a.”


      “Là ý gì a?” Yến Phi hỏi.


      “Phía trước xa a, có nha môn của Hà Gian phủ, ngươi tự mình đến, với bọn nha dịch bên trong, để bọn họ đánh ngươi năm mươi đại bản.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, , “Lại ngồi trong nhà lao năm.”


      “Năm mươi…” Yến Phi vả mặt cầu xin, “ thể đánh cho tàn phế a.”


      Triển Chiêu cười , “Ngươi ngay lập tức phải , sau khi hết năm lao ngục, cải tà quy chính lần nữa làm người, nếu dám có nửa điểm giả dối…”


      Triển Chiêu đến đây, dừng lại chút, Yến Phi đột nhiên thấy bên cạnh có tay áo bạch sắc lay động, tựa hồ lại có người nữa tới, giương mắt nhìn chút, liền ít sâu hơi… thấy thanh ngân đao bạch sắc, sợ đến co rụt cổ lại, nhớ đến cái lỗ tai của đệ đệ mọc ra được, lại còn bị căn bệnh, vừa nhìn đến bạch sắc choáng váng muốn hôn mê.


      “Ngươi biết sao?” Triển Chiêu đứng lên, cười tủm tỉm nhìn , “Nếu có nửa phần giả dối, những ngày sau này của ngươi sống dễ thở nha.”


      “Biết… Biết!” Yến Phi lảo đảo đứng lên, sau đó ù té chạy đến nha môn Hà Gian phủ.


      Mọi người lưu lại liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đầu mối sai, cùng nhau chạy tới khách điếm Thanh Nguyên.


      .


      Triển Chiêu móc ra bài hỏi chưởng quỹ cùng tiểu nhị, tiểu nhị trả lời, “Đích là có hai vị khách quan như vậy, còn hỏi các ngươi là ai.”


      Công Tôn nghe xong sửng sốt, hỏi , “Vậy các ngươi như thế nào?”


      “Nga, chúng ta liền các ngươi là đại nhân vật, thần tiên đoán mệnh, cao thủ võ lâm, đại hiệp vì Hà Gian phủ mà trừ hại.” Tiểu nhị cười .


      Tất cả mọi người trong lòng lạnh tanh, tiểu nhị này… tại sao cái gì cũng a.


      “Người nọ đâu?” Triệu Phổ hỏi.


      .” Tiểu nhị chỉ về hướng bắc, , “ hướng đó, hình như là ra Bắc thành.”


      Triệu Phổ bọn họ có chút ủ rũ, bây giờ rốt cuộc đả thảo kinh xà.


      “Vương gia, chúng ta đuổi theo nhìn xem?” Ra khỏi khách điếm, Giả Ảnh hỏi Triệu Phổ.


      Triệu Phổ gật đầu, Tử Ảnh bọn họ , nhưng mọi người sau khi cân nhắc đều có thể đoán rằng , những kẻ này xử cẩn thận, thoạt nhìn phải hạng người qua loa, hẳn là đuổi kịp, mà khiến mọi người lưu ý là… Vừa nãy tiểu nhị cùng Yến Phi đều , hai người này, đều là tham gia quân ngũ.


      “Xem ra là có chút kỳ quặc.” Triệu Phổ , “Trở lại tính tiếp, bàn bạc kỹ hơn.”


      Tất cả mọi người gật đầu, trở về.


      Công Tôn vừa vừa hỏi Triệu Phổ, “ điều tra quay về sao?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Đầu mối đều đứt đoạn, làm sao tra a? Hơn nữa, điều tra vụ án này, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, ngươi xem chúng ta lần này theo dõi, chủ ý rất tốt, nhưng lại bị hai ta làm bể, nếu như chỉ có Triển Chiêu bọn họ thầm theo, cũng đả thảo kinh xà.”


      Công Tôn mấp máy miệng, cũng đúng…


      Triệu Phổ khó có dịp được nhìn Công Tôn có dáng vẻ chịu thua thế này, ngực có chút ngứa, tiến đến hỏi, “Ai, thư ngốc, trở lại trụ trong Vương phủ của ta a? Đừng trở về Khai Phong phủ nữa?”


      Công Tôn nhìn chút, hỏi, “Vì sao?”


      “Kia… Chữa bệnh cho nương của ta a!” Triệu Phổ tùy tiện mượn cớ.


      “Bệnh của Hoàng Thái Phi sắp hết, hơn nữa, ân… ta còn phải trị nhiều người khác, bọn họ muốn Khai Phong chẩn bệnh.” Công Tôn , “Hơn nữa… Khai Phong phủ tương đối thú vị.”


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, vươn tay, kéo tóc Công Tôn, “Thư ngốc!”


      “A!” Công Tôn đau đến nhảy dựng, xoay mặt giận trừng Triệu Phổ, Triệu Phổ đối y chun chun cái mũi làm mặt quỷ rồi nhanh chân bỏ chạy.


      “Đừng chạy!”Công Tôn nhấc chân đuổi theo, nắm về được, lưu manh chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của y!


      .


      Ngày hôm sau, mọi người bởi vì hôm qua hành khá muộn, cho nên đều ngủ đủ giấc, Công Tôn mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy bàn tay nho nhéo mặt mình, liền vươn tay, ngoài dự liệu mò được cái mông tròn trịa của Tiểu Tứ Tử, nhéo cái, Công Tôn cười , “Tiểu Tứ Tử, tỉnh?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      “Buổi sáng muốn ăn cái gì?” Công Tôn hỏi.


      “Tiểu lung bao~ (bánh bao hấp)” Tiểu Tứ Tử kéo dài thanh nằm lên gối của Công Tôn vừa .


      “Hảo, ăn tiểu lung bao…” Công Tôn cười tủm tỉm, chợt nghe bên cạnh có thanh hỏi, “Vậy còn ngươi, ngươi ăn cái gì? Ta bảo người mua luôn lần.”


      Công Tôn giật bắn lên, Triệu Phổ tựa vào bên cạnh y, kinh hãi tuôn thân mồ hôi, hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”


      Triệu Phổ chớp chớp mắt, , “Ách… Xem ngươi tỉnh chưa.”


      Công Tôn nhìn đại môn, vẫn còn đóng, cửa sổ cũng đóng chặt, có chút , Triệu Phổ cười với Tiểu Tứ Tử, Công Tôn quay phắt đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử cũng cười tủm tỉm, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi cho vào?”


      Tiểu Tứ Tử híp mắt gật đầu, Công Tôn vươn tay đè Tiểu Tứ Tử lại, nhéo bụng nó, “Tiểu hư hỏng, ngày phòng đêm phòng cướp nhà khó phòng!”


      “Ai nha…” Tiểu Tứ Tử cười khanh khách bị Công Tôn nhéo cái bụng hồi, Triệu Phổ ở bên Công Tôn mặc bộ lý ý (áo lót) bạch sắc, vạt áo rộng mở, cái cổ trắng trắng toàn bộ lộ ở bên ngoài, vô thức nuốt miệng nước bọt —— cũng muốn nhéo cái bụng của Công Tôn cái, biết có phải rất mềm hay , bất quá khẳng định là rất .


      Triệu Phổ nắm chặt tay, cho chính mình xung động, thầm nghĩ —— Lãnh tĩnh a Triệu Phổ, ngươi còn dáng điệu gì chưa thấy qua, đừng bị con mọt sách thuần hóa chứ!


      .


      Mặc y phục ra, trong viện, các hài tử đều cùng nhau ngồi bàn ăn sáng, đại gia ngồi xuống ăn, thương lượng chút, dùng điểm tâm xong, lập tức khởi hành, Tử Ảnh bọn họ thuê hai chiếc xe ngựa.


      Tiểu Tứ Tử cùng ba tiểu hài quen thuộc, liền cùng bọn chúng ngồi cùng chỗ, Công Tôn muốn ngồi ở xe ngựa còn lại, y cũng cưỡi ngựa, Triệu Phổ vốn bảo y cùng cưỡi Hắc Kiêu, nhưng Công Tôn chịu, Triệu Phổ khuyến khích Hắc Kiêu, cắn đứt đuôi con ngựa mà Công Tôn cưỡi.


      Hôm đó, mọi người nghỉ ngơi tại bở sông , cho ngựa uống nước và ăn chút lương khô.


      Ba con ngựa này, Hắc Kiêu của Triệu Phổ cùng Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường đều là công mã (ngựa đực), duy độc Tảo Đa Đa là mẫu mã (ngựa cái), Bạch Vân Phàm mỗi khi bước đều vô thức theo sát rồi dựa vào Tảo Đa Đa, cũng giống như tại khi uống nước, còn có thể cọ cọ nó, hai con ngựa tựa hồ cảm tình rất tốt.


      Mà Hắc Kiêu bộ ngốc nghếch chán chường, cả ngày điên điên khùng khùng, Triệu Phổ chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà vỗ nó, “Ngươi thể an an tâm tâm tìm mẫu mã sinh con?!”


      Hắc Kiêu vẫy vẫy đầu, há mồm cắn tay áo Công Tôn.


      “A?” Công Tôn vừa xuống ngựa, cả kinh, Hắc Kiêu cắn tay áo y vung cái, Công Tôn bị quẳng cái, trực tiếp ngã sang bên, chính xác, ngã vào trong lòng Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp được cảm thấy trong lòng dạt dào xúc cảm, mặt mày rạng rỡ.


      .


      Xa xa, Giả Ảnh gặm quả lê hỏi Tử Ảnh ăn đường vừa rang hạt dẻ, “Biết Hắc Kiêu vừa cái gì sao?”


      “Từ khi nào ngươi bắt đầu nghe hiểu được ngựa vậy?” Tử Ảnh khó hiểu nhìn .


      Giả Ảnh cười cười, , “Nguyên soái hận Hắc Kiêu hăng hái tranh giành, kỳ thực Hắc Kiêu cũng hận Nguyên soái hăng hái tranh giành.”


      ?” Tử Ảnh bóc vỏ dẻ, đem những hạt còn nguyên lưu lại, bị vỡ ăn ngay, Giả Ảnh khó hiểu, hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”


      Tử Ảnh cười tủm tỉm, “Toàn bộ lưu cho các oa oa.”


      Giả Ảnh ngẩn người, lập tức vươn tay, giúp đỡ Tử Ảnh cùng nhau bóc vỏ hạt dẻ.


      .


      chiếc xe ngựa, Tiểu Tứ Tử ngồi xếp bằng trước cửa, nhìn Công Tôn và Triệu Phổ ngoài bờ sông, Triệu Phổ chọt Công Tôn chút, Công Tôn liếc mắt trừng , hai người khắc cũng ngừng ‘trêu ghẹo’ nhau.


      Ba oa oa phía sau đều đánh cờ, tiểu đồng tử hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, làm sao vậy? cùng nhau ngoạn sao?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu, dáng vẻ sầu mi khổ kiểm.


      “Tiểu Tứ Tử, ngươi làm sao vậy?” Tiểu nha đầu tiến đếnhỏi.


      “Có phải khó chịu ở đâu a?” Tiểu kim đồng hỏi.


      “n… Phụ thân hình như thích Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử , “Cửu Cửu hình như thích phụ thân, thế nhưng lại hình như thích phụ thân.”


      Ba tiểu hài hai mặt nhìn nhau, tiểu kim đồng , “Ai, chuyện tình tình ái ái của người lớn, chúng ta thể hiểu nha.”


      Tiểu đồng tử hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, có phải ngươi sợ Cửu Cửu giành phụ thân với ngươi a?”


      “Mới phải.” Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử cũng thích Cửu Cửu, nếu như phụ thân có thể thú Cửu Cửu làm mẫu thân Tiểu Tứ Tử tốt rồi!”


      Tiểu nương suy nghĩ chút, vỗ tay cái, , “Có, Tiểu Tứ Tử, ngươi thay phụ thân ngươi cầu hôn Cửu Cửu phải là được rồi sao?”


      “Cầu hôn?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi, “Làm sao cầu hôn a?”


      Tiểu nương , “Có bà mối!”


      “Bà mối?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt.


      “Đúng vậy, muốn cưới vợ, đều phải nhờ bà mối làm mối.” Tiểu đồng tử cũng gật đầu.


      “n…” Tiểu Tứ Tử nghiêng cái đầu tròn suy nghĩ chút, , “Nhưng, cần ai tìm bà mối?”


      “Cho phụ thân của phụ thân ngươi hoặc là mẫu thân tìm.” Tiểu nương .


      “Bọn họ đều qua đời nha!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ.


      “Kia… có các trưởng bối khác hay a?” Tiểu đồng tử hỏi.


      “Trưởng bối sao…” Tiểu Tứ Tử vừa nghĩ, vỗ bàn tay nho , “Có, có thể nhờ Tiểu Bao tử cùng nãi nãi tìm! Đúng rồi, còn có Tiểu Bàn tử cùng Tiểu Bát tử!”


      “Người nhiều như vậy nha?” Tiêu nương xòe tay đếm đếm, “Tổng cộng bốn người, cũng là có thể tìm bốn bà mối rồi! Oa, lần này nhất định thành công!”


      “n.” Các tiểu hài nhi đều bởi vì ý kiến của chính mình nghĩ ra mà vui vẻ, Tiểu Tứ Tử thầm hạ chủ ý, ân, bé muốn thay phụ thân cầu hôn Cửu Cửu! Đem Cửu Cửu thú về, nếu Cửu Cửu tốt như vậy, bị người đoạt !”


      .


      Bờ sông, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường từ phía sau xe ngựa tới, nguyên bản khuôn mặt có biểu tình gì, tựa hồ có nét cười nhàn nhạt, nhưng lại tận lực nhịn cười.


      “Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu cười hỏi, “Có chuyện gì hảo ngoạn?”


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn chút, , “n… hẳn là vô cùng hảo ngoạn.”


      .


      “Khụ khụ…” Triệu Phổ uống rượu đột nhiên ho khan.


      “Ngươi sao vậy?” Công Tôn ở bên nhìn , “Uống rượu cũng bị sặc?”


      “Tê… xong xong!” Triệu Phổ lắc lắc đầu, “Khó lường!”


      “Làm sao vậy?” Công Tôn khó hiểu hỏi .


      Triệu Phổ nhíu mày, vẻ mặt đưa đám , “Mắt phải nháy!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 41 : Môi bà tổng động viên


      (Các bà mối huy động toàn lực)


      Lúc mọi người quay lại Khai Phong phủ, có rất nhiều chuyện cần xử lý, Triển Chiêu kể lại cho Bao Chửng những thu hoạch trong chuyến này, còn dẫn Hàm Lăng đến gặp Bao Chửng, để nàng lại oan tình của chính mình.


      Bao Chửng tỉ mỉ nghe xong Hàm Lăng tự thuật về tình tiết vụ án, cũng cảm thấy có nhiều điều đáng ngờ, trước tiên để Hàm Lăng trụ lại Khai Phong, sau đó phân phái nhân thủ điều tra.


      Bạch Ngọc Đường quay về Thúy Trúc viên làm chút chuyện, bất quá cũng thường xuất ở Khai Phong phủ, Triển Chiêu chuẩn bị cho phòng khách sạch .


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử trụ lại Khai Phong phủ.


      Khi trở về, Bao Chửng sai người thu dọn tiểu viện thanh nhã an tĩnh để cho Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ở, có tiểu hoa viên, còn có mảnh đất có thể trồng thảo dược, trước phòng có sân phơi , có thể phơi nắng thảo dược. Mặt khác, Bao Chửng còn rất cẩn thận chuẩn bị cho Công Tôn gian tiểu dược lư. chung là đầy đủ mọi thứ, Triệu Phổ nhìn thấy mí mắt lại nháy nháy liên hồi, thầm nhủ… Ha, lão Bao, ngươi đây là kiên quyết muốn lưu người lại a!


      Nhưng Triệu Phổ có lý cũng vô dụng, có thể chuẩn bị cho Công Tôn đại viện tại Vương phủ, so với nơi này xa hoa gấp trăm lần, nhưng Công Tôn chịu trụ, đây cũng vô phương, ai, ai bảo chính mình là Vương gia, thân phận mà người khác coi trọng nhất dưới mắt Công Tôn cũng đáng đồng.


      Mấy tiểu hài nhi mà Triển Chiêu mang về đều được bố trí ổn thỏa, tiểu đồng tử đầu óc đặc biệt thông minh, Bao Chửng rất thích nó, giữ nó bên người làm con nuôi, khi rảnh rỗi dạy nó học bài, đặt cho nó cái tên đàng hoàng, gọi Bao Mặc Hân. Tiểu Mặc Hân cũng thích Bao Chửng, cả ngày giống như cái đuôi theo vào theo ra, cấp bưng trà đổ nước.


      Tiểu kim đồng cùng tiểu ngọc nữ đều được người tốt thu dưỡng, ngụ ở phụ cận Khai Phong phủ, thường ngày tìm Mặc Hân cùng Tiểu Tứ Tử chơi đùa.


      .


      Triệu Phổ bị ép buộc hồi phủ tận hiếu, gần gũi lão Thái phi hai ngày, ngay cả sợi lông mao của Công Tôn cũng mò được, liền cảm thấy cả người khó chịu, cả ngày ngồi đứng yên.


      Rốt cuộc chịu đựng tới ngày thứ ba, đến ngày Công Tôn tới đổi dược cho Hoàng Thái Phi. Sáng sớm, Triệu Phổ thức dậy, vòng vòng quanh sân, nghĩ hay là mượn cớ tạm biệt mẫu thân đến Khai Phong phủ ở vài ngày, về phần vì sao lại có ý tưởng như vậy, Triệu Phổ ra nghĩ nhiều.


      lâu mới tới buổi trưa, Tử Ảnh chạy ào vào , “Vương gia, tới.”si


      “Nga?” Triệu Phổ bật người đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài, tới cửa, thấy Công Tôn nắm tay Tiểu Tứ Tử, cầm theo cái hòm thuốc từ đại môn đến.


      “Cửu Cửu!” Tiểu Tứ Tử hai ngày gặp Triệu Phổ, cũng nhớ đến hoảng, chạy vù tới, Triệu Phổ vươn tay ôm lấy bé.


      Công Tôn cũng đến, Triệu Phổ nhìn y chút, thư ngốc này vẫn như vậy.


      “Cửu Cửu, lát ăn ?” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm tóc Triệu Phổ, hỏi.


      Công Tôn bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Tứ Tử bình quân ngày nhắc tới hai chữ “Cửu Cửu” hơn trăm lần, buổi tối nằm mơ còn gọi Cửu Cửu.


      a, lát cùng nhau ăn.” Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử vào trong, Công Tôn theo bên cạnh, Triệu Phổ hỏi y, “Vụ án tiến triển thế nào?”


      Công Tôn suy nghĩ chút, , “n, Bao đại nhân tựa hồ phái người thầm thăm dò, gần đây Khai Phong phủ bề bộn nhiều việc, phải thẩm vấn Liễu đại tiên, còn phải điều tra vụ án mà lần trước Bạch Ngọc Đường cung cấp… Ta cũng thể hỏi quấy rầy bọn họ.”


      Triệu Phổ gật đầu, , “Kia… dù sao ngươi cũng cần về gấp, lát đến Thái Bạch Cư .”


      Công Tôn gật đầu.


      Tiểu Tứ Tử nhìn hai người chút, trong bộ não lên ý niệm —— Thái Bạch Cư!


      Đến khi vào trong từ đường của Hoàng Thái Phi, Hoàng Thái Phi vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử vui mừng như điên, vội vàng ôm chầm lấy vừa ôm vừa hôn, kiên quyết cho mang !


      Sau khi Công Tôn đổi dược cho Hoàng Thái Phi, cùng ngồi tán gẫu lúc, Hoàng Thái Phi bảo lưu lại ăn.


      Triệu Phổ hẹn với Công Tôn, muốn ra ngoài ăn, nhưng Hoàng Thái Phi ôm Tiểu Tứ Tử buông.


      Tiểu Tứ Tử ôm cổ Hoàng Thái Phi với Công Tôn Triệu Phổ, “Phụ thân, Cửu Cửu, các ngươi cứ ăn , Tiểu Tứ Tử muốn bồi nãi nãi ăn.”


      Công Tôn sửng sốt, cảm thấy Tiểu Tứ Tử có chút kỳ quái, tiểu tử kia từ trước cho tới giờ cũng chịu rời xa mình, hôm nay bị sao vậy?


      “U…” Hoàng Thái Phi mừng hỏng rồi, ôm Tiểu Tứ Tử liên tục gọi “Cục cưng bảo bối”, phái Triệu Phổ, “ nhanh , dẫn tiên sinh hảo hảo ăn bữa, tiểu bảo bối này hôm nay thuộc về ta!”


      Bất đắc dĩ, Triệu Phổ chỉ phải dẫn Công Tôn trước, dặn dò Tử Ảnh cùng Giả Ảnh lưu lại cùng Tiểu Tứ Tử, hồi đưa bé về Khai Phong phủ.


      .


      Công Tôn và Triệu Phổ rồi, lão Thái phi bảo người chuẩn bị dọn thức ăn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên từ bên ghế cọ lại, như vậy là đòi bế, lão Thái phi vội vàng bế lên đặt bé ngồi đùi, ngắt khuôn mặt nhắn trắng mềm hai cái, chợt nghe Tiểu Tứ Tử kéo dài thanh ngọt lịm kêu tiếng, “Nãi nãi…”


      “Ai…” Lão Thái phi xương cốt đều muốn nhũn ra, thầm nhủ Trạch Lam a, ngươi sao lại chưa chịu sinh cho ta tiểu tôn nhi khả ái như vậy chứ…


      Tiểu Tứ Tử cười ngọt ngào cọ cọ Hoàng Thái Phi, , “Nãi nãi, Tiểu Tứ Tử muốn giúp phụ thân cùng Cửu Cửu cầu hôn.”


      Hoàng Thái Phi sửng sốt, Tiểu Tứ Tử cũng phải rất hiểu, bé cho rằng chỉ cầu hôn là được, nhưng lọt vào lỗ tai của Hoàng Thái Phi, lại trở thành Tiểu Tứ Tử là muốn cho Triệu Phổ và Công Tôn phân biệt mỗi người cuộc hôn nhân. Lão Thái phi vừa nghe đến cầu hôn liền phấn chấn, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, như vậy, ngươi có người tuyển rồi sao?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngực còn u mê, phải có người tuyển nha, Cửu Cửu cùng phụ thân đó!


      “Nga? Là nhà ai?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, phụ thân cùng bé ở tại Khai Phong phủ, Cửu Cửu ở tại Vương phủ… Chỉ là Tiểu Tứ Tử biết cụ thể là như thế nào, chỉ biết, Khai Phong phủ là nhà của Tiểu Bao tử, Vương phủ là nhà Cửu Cửu, , “n… Nhà của Tiểu Bao tử Cửu Cửu.”


      Lão Thái phi ngẩn người, Tiểu Tứ Tử lại dùng dấu chấm phẩy, vì vậy tại Hoàng Thái Phi nghe được, là trong nhà cữu cữu (cậu) của Bao Chửng… Nga?! Chẳng lẽ là nữ nhi trong nhà họ hàng của Bao đại nhân?! Ai nha, việc hôn nhân này vô cùng hảo a!


      Hoàng Thái Phi vội vàng hỏi, “Hai người sao?”


      Kỳ thực ý Thái Phi là, nhà cữu cữu của Bao đại nhân có hai khuê nữ? Nếu làm sao để Triệu Phổ và Công Tôn hai người cầu hôn được?


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe hai người, liền gật đầu, thầm nhủ, đúng vậy nha, phụ thân cùng Cửu Cửu, hai người.


      “Dễ nhìn ? Lão Thái phi hỏi, “Xứng sao?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, , “Dễ nhìn, xứng… n, Triển Triển thường hay , văn võ.”


      “Nga~” Lão Thái phi vô cùng hưng phấn, vỗ vỗ ngực, , “Trạch Lam nhà chúng ta cần văn nha!”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, “Phải nha! Phụ thân cần võ.”


      “Bao nhiêu tuổi?” Lão Thái phi hỏi.


      Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt suy nghĩ chút, phụ thân bao nhiêu ta? Hơn hai mươi tuổi , “n, hai mươi…”


      “A, hai mươi tuổi vừa hảo!” Lão Thái phi gật đầu , “Quá hiểu chuyện!”


      “Có ưu điểm nào đặc biệt a?” Hoàng Thái Phi hỏi, “Văn kia thế nào?” Bà tại khá quan tâm đến việc hôn nhân của Triệu Phổ, dù sao cũng là nhi tử của mình mà.


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, Hoàng Thái Phi là hỏi phụ thân mình có ưu điểm gì đặc biệt sao, , “n, biết y thuật, học vấn cao.”


      “Hảo hảo!” Hoàng Thái Phi cười đến lệch miệng, hỏi, “Văn tĩnh ?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Rất văn tĩnh!” Phụ thân mình là văn tĩnh nha.


      “Kia… có thể sinh dưỡng ? Có thể sinh tiểu oa nhi như ngươi nha?” Lão Thái phi cười hỏi.


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, , “ có.”


      “Hả?!” Lão Thái phi cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng, hỏi, “Cái gì? có?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      “Sao có thể…” Lão Thái phi nóng nảy, hỏi, “Này… , hai người bọn họ từng làm việc chăn gối?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Cái gì là việc chăn gối a?”


      “Ách…” Lão Thái phi cũng biết cùng tiểu oa nhi về chuyện này tốt lắm, liền hỏi, “n, chính là cá nước thân mật?”


      Tiểu Tứ Tử tiếp tục nghiêng đầu, “Cái gì là cá nước thân mật?”


      “Ách…” Lão Thái phi nóng ruột, cũng bất chấp, liền hỏi, “ là… hai người bọn họ ngủ cùng chỗ chưa?”


      Tiểu Tứ Tử vội vàng gật đầu, “Thường xuyên ngủ!”


      “Ai nha…” Lão Thái phi giậm chân, “Làm bậy a! Trạch Lam sao ngươi lại có thể hư đốn như vậy a!”


      .


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh ở bên ngoài, cũng nghe được bên trong cái gì, lão thái thái vừa đập bàn vừa giơ chân, trong miệng Trạch Lam thất lễ, thầm nhủ… Đây , Tiểu Tứ Tử giúp phụ thân nó cáo trạng Vương gia đùa giỡn lưu manh chứ?


      khó hiểu, chợt nghe lão Thái phi rống lên tiếng, “Tử Ảnh Giả Ảnh, hai ngươi lăn đến đây cho ta!”


      Hai người cả kinh, vội vàng thành thành tiến vào, hành lễ với lão thái thái.


      !” Lão Thái phi vội hỏi, “Trạch Lam có phải có người trong lòng hay ?”


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, Tử Ảnh lắc đầu, Giả Ảnh gật đầu, lão Thái phi tức giận hít sâu hơi, hỏi, “Có phải là chiếm người khác tiện nghi ?!”


      Hai người lại liếc mắt nhìn nhau, Tử Ảnh gật đầu, Giả Ảnh lắc đầu.


      “Hai ngươi có hay ?!” Lão Thái phi phát hỏa, chỉ vào hai người bảo, “ ta gọi người đánh…”


      “Có, Vương gia là đùa giỡn lưu manh!” Giả Ảnh và Tử Ảnh vì tự bảo vệ mình rất bất nghĩa trực tiếp bán đứng Triệu Phổ, thầm nhủ, dù sao cũng là Tiểu Tứ Tử, phỏng chừng là Công Tôn bảo làm như vậy!


      Tiểu Tứ Tử gật đầu, hỏi lão Thái phi, , “Nãi nãi, cho thành thân ?”


      “Thành!” Lão Thái phi nghĩ tới đây, đột nhiên thu hồi vẻ bất duyệt mặt, hỏi, “Ai, Tiểu Tứ Tử a, là nam oa hay nữ oa a? Ngươi biết ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, thầm nhủ, hỏi mình sao? , “Nam oa.”


      “Nga…” Lão Thái phi mặt lập tức từ u chuyển thành trong sáng, , “Hảo! Tức phụ này hăng hái a! như vậy, ta được ôm tôn tử rồi?!”


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, ôm tôn tử?… Cảm thấy có chút quá thích hợp a, về chuyện gì a?


      “Hai ngươi ra ngoài , chuyện này đừng ta hỏi qua!” Lão Thái phi hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử… này, bằng ta đưa sính lễ?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “n, trước phải cầu hôn.”


      “Nga, đúng đúng đúng!” Lão Thái phi vỗ đầu, , “Ta cũng hồ đồ!” Bên phân phó người, nhanh chóng tìm bà mối Vương tới.


      .


      bao lâu, bà mối Vương lắc lư lắc lư vào, vừa vào cửa vừa hô, “U, lão Thái phi a, Cửu Vương gia cuối cùng cũng có nương muốn cầu hôn sao? Các nương Khai Phong này đều chờ đến nhịn nổi rồi!”


      Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương —— Quả nhiên Cửu Cửu có rất người người muốn sao?! May mà mình sớm nha!


      “Việc hôn nhân này, ngươi nên thành cho ta!” Lão Thái phi , “ thành, ta thưởng xứng đáng a!”


      Bà mối Vương gật đầu, hỏi, “Hảo, nương nhà ai?”


      Lão Thái phi vẫy tay với bà, bên tai tinh tế kể lại.


      Bà mối Vương nghe xong vội vàng gật đầu, , “Ai nha, đều ngươi tình ta nguyện gạo nấu thành cơm, này dễ như trở bàn tay! Cứ tin tưởng vào ta, chỗ nào cầu hôn? Nha môn Khai Phong phủ ta dám tiến a.”


      Tiểu Tứ Tử , “Bọn họ ở Thái Bạch Cư!”


      “Nga?!” Lão Thái phi hỏi, “Trực tiếp gặp mặt ở đó?”


      “n!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lão Thái phi lại hỏi, “Đúng rồi Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi sao? phải là cũng có cố chứ hả?”


      Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Hoàng Thái Phi, hỏi, “ cố gì nha?”


      là… cũng có oa oa rồi?” Lão Thái phi hạ giọng hỏi.


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, thầm nhủ, phải là ta sao!


      Lão thái thái ngực nhủ thầm, nhìn ra ra a, Công Tôn tiên sinh văn văn tĩnh tĩnh, ngờ cũng là người biết tiên hạ thủ vi cường a… Liền gật đầu, với bà mối Vương, “Hai việc hôn nhân này, ngươi nên tác hợp cho ta, nếu là được a? Ta ‘thăm hỏi’ mình ngươi!”


      !” Bà mối Vương nghe xong, lắc lư lắc lư ra.


      tình an bài xong, lão Thái phi cũng ngồi yên, đứng lên , “ được, ta phải theo xem nương nhà nọ!” Bên với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi ngoan, ăn mình a, muốn ăn cái gì bảo bọn nha hoàn chuẩn bị cho ngươi, nãi nãi lập tức trở về, ha!”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lão Thái phi hết phong thấp, đứng cũng nhàng rất nhiều, cùng đám nha hoàn tri kỷ xuất môn, lên kiệu, tiến đến Thái Bạch Cư.


      .


      Tiểu Tứ Tử thấy Hoàng Thái Phi , liền từ ghế nhảy xuống, chạy tới cửa, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh tiến đến, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lão Thái phi làm sao vậy?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, , “Nãi nãi , giúp phụ thân cùng Cửu Cửu cầu hôn.”


      “A…” Tử Ảnh hút ngụm khí lạnh, Giả Ảnh vội vàng bỏ chạy, bị Tử Ảnh kéo lại, “Ai, ngươi đâu a?”


      xem náo nhiệt a!” Giả Ảnh quýnh quáng buột miệng ra lời trong lòng, vội vã lắc đầu, “ phải, xem có thể hỗ trợ hay .”


      Tử Ảnh vừa muốn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, bị Tiểu Tứ Tử túm lại.


      Tử Ảnh hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chuyện gì vậy?”


      “n… Tiểu Đỗ tử, Tiểu Bát tử cùng Tiểu Bao tử, nhà người nào gần nhất nha?”


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đưa mắt nhìn nhau, Tử Ảnh suy nghĩ chút, , “Bát Vương phủ.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm , “Chúng ta tìm Tiểu Bát tử ?”


      Tử Ảnh hỏi, “Tiểu Tứ Tử, đến Bát Vương phủ làm gì nha?”


      Tiểu Tứ Tử chủ ý còn chưa thành, che miệng lại chịu !


      Hai ảnh vệ bất đắc dĩ, liền ôm Tiểu Tứ Tử đến Bát Vương phủ…


      .


      .


      Hôm nay cũng vừa vặn, hai ngày trước Bát Vương gia mua vài quyển cổ họa, muốn thẩm định giả, cho nên thỉnh Bao Chửng, Bàng Cát cùng nhau xem tranh, liền nghe được có người đến bẩm báo, —— Tiểu Tứ Tử con Công Tôn cầu kiến.


      Ba người đều kinh ngạc, thầm nhủ… Tiểu Tứ Tử cầu kiến là sao?


      Bát Vương gia cảm thấy thú vị, , “Mau mời mau mời.” Bên phân phó người, gọi Sài Vương phi đến, tiểu oa nhi bốn năm tuổi này, ba kẻ thô kệch bọn họ làm sao ứng phó được a?


      .


      bao lâu, thủ vệ lại mang theo Tiểu Tứ Tử đến, Tiểu Tứ Tử mình vào, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh chờ bên ngoài, Tiểu Tứ Tử vào thư phòng Bát Vương gia, quy củ hành lễ với ba người, “Tiểu Tứ Tử bái kiến Tiểu Bát tử, Tiểu Đỗ tử, Tiểu Bao tử.”


      Bọn thái giám nha hoàn của Bát Vương gia đều nhịn được mà cười.


      Mà lúc này, Sài Vương phi cũng vào, vừa thấy Tiểu Tứ Tử, lập tức trợn tròn mắt, tới ôm lấy, , “U, oa oa nhà ai vậy a?”


      Ba người đều cười khúc khích, Tiểu Tứ Tử nhìn Sài Vương phi chút, là a di xinh đẹp hơn bốn mươi tuổi, , “Di di.” Tiểu Tứ Tử tự nhủ, ngực di di này so với ảnh ảnh tỷ tỷ còn mềm hơn.


      Sài Vương phi triệt để bị tiếng di di của Tiểu Tứ Tử gọi cho choáng váng, vừa ôm ôm cọ cọ vừa hỏi, “Hài tử nhà ai nha? Bao Tướng Bàng Thái sư? Nhà các ngươi sao?”


      Bàng Thái sư cười cười chỉa chỉa Bao Chửng, , “Là nhà thần y Khai Phong phủ.”


      “Nga! Chính là vị thần y kia a?!” Sài Vương phi cũng từng nghe danh Công Tôn, nhanh chóng ôm Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử, di di mang ngươi ăn đường?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu, , “Ta có chuyện, muốn với Tiểu Bát tử, Tiểu Đỗ tử cùng Tiểu Bao tử.”


      Sài Vương phi bị những xưng hô này chọc nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử tới cạnh bàn.


      Bao Chửng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi lại tới đây? Phụ thân đâu?”


      Tiểu Tứ Tử , “Phụ thân cùng Cửu Cửu ở Thái Bạch Cư.”


      “Nga.” Bao Chửng gật đầu, hỏi, “Phụ thân cho ngươi tới?”


      phải.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, , “Bọn họ … tìm bà mối, cần nhờ trưởng bối của phụ thân.”


      Mọi người nghe xong sửng sốt, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tìm bà mối?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, , “Tiểu Tứ Tử muốn tìm bà mối làm mối cho phụ thân cùng Cửu Cửu.”


      “Nga…” Tất cả mọi người ngây ngô gật đầu, Bát Vương gia cũng hiểu Triệu Phổ tới tuổi đón dâu, liền hỏi, “Có nương vừa ý sao?”


      Tiểu Tứ Tử chun chun mũi, thầm nhủ, vì sao phải có nương? Liền lắc đầu, , “ nương.”


      nương…” Bàng Thái sư có chút khó hiểu, “Vậy… cần bà mối làm cái gì?”


      “Cầu hôn nha!” Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử muốn phụ thân cùng Cửu Cửu thành thân, Tiểu Tứ Tử muốn có mẫu thân.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Sài Vương phi , “Ai nha, cũng khó cho hài tử này, hài tử xíu thế này có nương làm sao chịu được a, bằng mấy người các ngươi nghĩ cách ?”


      “Ách…” Ba người đều bối rối.


      Bát Vương gia nghĩ —— Này, tay nương thích hợp a.


      Bàng Thái sư nghĩ —— Này, nếu có thể gả thân thích của mình cho Triệu Phổ chẳng phải là thăng chức rất nhanh, thế lực càng vững chắc?


      Duy độc Bao Chửng —— ông sờ sờ cằm, tựa hồ có chút minh bạch… Tiểu Tứ Tử vừa , dù niệm thế nào cũng thông, nó muốn Công Tôn và Cửu Vương gia thành thân, hay là muốn hai người bọn họ thành thân với nhau a?


      Sài Vương phi suy nghĩ chút, giao Tiểu Tứ Tử cho Bao Chửng ôm, sau đó liền vội vã ra, tìm bà mối Lưu tới, hỏi, “ tay ngươi có bao nhiêu nương a?”


      “U.” Bà mối Lưu cười , “Kia khá nhiều, trăm cũng có tám mươi.”


      “Hảo!” Sài Vương phi , “Nhanh lên, mang theo những người đó đến Thái Bạch Cư, làm mối cho Cửu Vương gia cùng thần y!”


      Bà mối Lưu vừa nghe làm mối cho Cửu Vương gia, vui đến méo miệng, hí ha hí hửng chạy .


      .


      Bàng Cát vừa thấy thời cơ tới thể bỏ lỡ, bèn có chuyện gấp phải về phủ, ra cửa bưng bụng chạy về phủ, lệnh cho thủ hạ tìm bà mối Trương đến “, làm mối cho ta!”


      Bà mối Trương ngẩn người, hỏi, “U, thái sư, ngài muốn nạp thiếp a?”


      “Phi!” Bàng Cát phun cái, “Ta bao nhiêu rồi mà còn nạp thiếp, gia tộc ta có bao nhiêu nương chưa lập gia đình?”


      “Ách…” Bà mối Trương tính toán, , “Còn có mười hai người.”


      “Hảo!” Bàng Cát , “Đều dẫn , đến Thái Bạch Cư, đoạt lấy Cửu Vương gia cho ta!”


      “Nga! Hảo!” Bà mối Trương vội vàng chạy, Bàng Thái sư nhấp ngụm trà, , “Chuẩn bị kiệu! Đến Thái Bạch Cư, chúng ta ngăn cản bà mối của Vương phủ lại, đừng để bọn họ đoạt tiên cơ!”


      .


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh chờ đợi bên ngoài. có người ra ra vào vào, thầm nhủ đám người này bị sao vậy? Giống như có việc khẩn cấp. Lúc này, Bao Chửng cùng Bát Vương gia cũng ra, Tử Ảnh đến tiếp lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi gì với bọn họ?”


      Tiểu Tứ Tử nắn nắn ngón tay, , “n… Nhờ bọn họ, tìm bà mối giúp Cửu Cửu cùng phụ thân cầu hôn a.”


      Bao Chửng khá chậm, nghe được, đến gần hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi cầu hôn, là muốn Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh thú thê?”


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, , “n? Phụ thân thú, Cửu Cửu gả, ta muốn Cửu Cửu làm mẫu thân.”


      “A…” Tất cả mọi người hút ngụm khí lạnh, Bao Chửng hô to, “Hỏng rồi!” Vội vã lên kiệu, với nha dịch của Khai Phong, “Nhanh đến Thái Bạch Cư còn có a, ngăn những bà mối này lại!”


      .


      Mà mọi người nghĩ đến chính là, giữa bà mối và bà mối có gì là bí mật, vừa nghe Cửu Vương gia Triệu Phổ, còn có thần y Công Tôn Sách muốn chiêu thân, trong nháy mắt, toàn bộ bà mối ở Khai Phong phủ đều oanh động, tất cả bà mối đều mang theo quyển chân dung mỹ nữ đến Thái Bạch Cư, thậm chí có người trực tiếp dẫn nương tới, thầm nhủ, ai có thể đem cọc hôn nhân này thành, kia có thể hưng thịnh!


      .


      Mà Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tả hữu vô , liền hẹn nhau đến Thái Bạch Cư uống rượu, ra cửa đường, cảm thấy bầu khí khác lạ… Ở đâu ra nhiều bà mối như vậy a?


      Triển Chiêu kéo người phía trước, hỏi, “Đại thúc, chuyện gì mà kích động như vậy a?”


      “Ai, Triển đại nhân, ngài biết a? Cửu Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh chiêu thân tại Thái Bạch Cư đó!”


      “Hả?” Triển Chiêu mở to hai mắt.


      “Ai nha, tại toàn bộ nương bà mối ở Khai Phong đều hành động! Chúng ta cũng xem náo nhiệt!” Người nọ vội vã bỏ chạy.


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người tại chỗ, Bạch Ngọc Đường tiến lên phía trước, , “Ta đến nóc nhà đối diện Thái Bạch Cư giành chỗ.”


      Triển Chiêu nhanh chóng chạy ào đến cửa hàng ăn vặt bên cạnh, “Ta mua vài món nhắm rượu!”


      Hai người đều là vẻ mặt hưng phấn.


      .


      Mà trong Thái Bạch Cư, Công Tôn và Triệu Phổ ăn cơm, có Tiểu Tứ Tử, bầu khí xấu hổ nên lời, Triệu Phổ gọi bàn thức ăn, hai người ta câu ngươi câu vừa trò chuyện vừa ăn.


      Chợt nghe được đường đột nhiên có tiếng người huyên náo, Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Đây là có chuyện gì vậy? Lại có dã thú chạy đến sao?”


      Hai người bọn họ vừa lúc ngồi ở cạnh cửa sổ, song song nhìn ra bên ngoài, đoàn bà mối mặc áo đỏ áo xanh, còn có nhiều nương trang điểm lộng lẫy, hướng Thái Bạch Cư xô đẩy mà đến.


      Triệu Phổ vội vã che mắt —— Ai nha, mí mắt… hai bên đều nháy!

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 42 : Triệu Phổ: Gia quan tâm!


      đoàn bà mối chen chúc lao tới, xông pha giành dẫn đầu, chính là bà mối Vương do Thái phi phái tới kia.


      Triệu Phổ và Công Tôn ngồi uống trà bên cạnh bàn, còn khó hiểu vì sao lại có nhiều bà mối đến như vậy, chợt nghe đến cửa thang lầu có thanh gào to vang đến, “Ai u~ Cửu Vương gia a…”


      “Khụ khụ…” Triệu Phổ nghe thanh đó hàm răng đều tê dại, xoay mặt vừa nhìn, nữ nhân hơn ba mươi tuổi lắc lắc thắt lưng phì phì như thùng nước hướng tới, cầm tay mảnh khăn lụa, người khoác áo khoác đỏ, bới tóc, cài hoa, trang điểm dày cộm.


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, vội vàng nhìn Công Tôn, dùng gương mặt của con mọt sách này tẩy con mắt.


      Công Tôn cũng có chút khó hiểu nhìn vị trung niên nữ nhân đẫy đà này tới bên cạnh bàn, bà ta cười ha hả , “U, chỉ có hai vị ở đây nha? nương đâu?”


      Triệu Phổ sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn bà mối kia, hỏi, “ nương nào?”


      Bà mối nọ “Ai u” tiếng, kêu đến Triệu Phổ bất giác giật bắn sang bên, nhìn Công Tôn, ánh mắt muốn —— Thư ngốc, ngươi xem cho bà ta, có nghiêm trọng hay a? Có phải đầu óc có vấn đề?


      Công Tôn cũng rất khó hiểu, liền hỏi bà mối Vương, “Vị đại tỷ này, có việc?”


      “Ai, chính là thần y a, ta đến cầu hôn… Cửu Vương gia, ngài khi nào ngài thành thân , nương nhà nọ ở đâu a? Ta đến hỏi sính lễ cho ngài!”


      “Hả?” Triệu Phổ ngây ngẩn cả người.


      Công Tôn cũng ngây ngẩn cả người.


      .


      nóc nhà đối diện, Triển Chiêu ôm đống tiểu sao còn có mấy cái bánh bao thịt và hai vò hảo tửu bò lên, hỏi Bạch Ngọc Đường say sưa xem việc vui, “Sao rồi?”


      Bạch Ngọc Đường vươn tay đón nhận bình rượu trong tay , , “Vừa mới bắt đầu!”


      Triển Chiêu nhanh chóng ngồi xuống, mở tiểu điểm tâm được bao bằng giấy dầu, đưa cho Bạch Ngọc Đường phần, mở bình rượu ta, hai người vừa ăn bữa trưa, vừa tiếp tục xem.


      “Ai.” Triển Chiêu đột nhiên chỉ chỉ cỗ kiệu vừa dừng lại bên Thái Bạch Cư, với Bạch Ngọc Đường, “Nhìn!”


      Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn qua, lão phụ nhân đầu tóc bạc, khoan thai ung dung, thoạt nhìn rất hòa ái được người nâng xuống, bước nhanh vào trong lâu.


      “Đây là Hoàng Thái Phi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lần này náo nhiệt.”


      “n.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Có muốn củ lạc hay ?”


      Bạch Ngọc Đường vươn tay…


      Hai người vui vẻ ăn…


      .


      nương nào a?” Triệu Phổ trợn mắt nhìn bà mối kia.


      Bà mối che miệng thầm cười, , “Ai nha Vương gia, sao ngài chịu nhận a? Người ta có hài tử rồi.”


      … Triệu Phổ mắt muốn lọt ra khỏi tròng, hỏi, “Hài tử nào?”


      Mà nhìn lại Công Tôn đối diện, nét mặt vô cùng khó nhìn, có chút khinh bỉ nhìn Triệu Phổ, , “Bội tình bạc nghĩa còn chối nữa?!”


      Triệu Phổ há to miệng hết đường chối cãi, , “Ta… có a!”


      Công Tôn híp mắt, “Có ?”


      “Ta thề với trời a!” Triệu Phổ giơ tay thề!


      Công Tôn cân nhắc chút, cũng cảm thấy có chút đáng tin, vừa nghĩ đến bà mối Triệu Phổ cùng nương nào đó rồi đến hài tử cũng có, liền cảm giác cổ khí huyết dâng lên, bất quá nghĩ lại, Triệu Phổ hẳn phải loại người như vậy… Tuy rằng, bình thường có chút lưu manh.


      “Ai, ngươi là ai a?” Triệu Phổ hỏi bà mối Vương, “Đừng bậy được a?”


      Bà mối Vương ha hả cười hai tiếng, lan hoa chỉ (ngón tay làm thành hình hoa lan) nhấc lên, đắc ý , “U~ mười dặm tám phương này ai chẳng biết ta là bà mối Vương, hôn do ta làm a, lần chuẩn lần a… Vương gia a, ngài là đại nhân vật, trong bụng nương kia, chính là long loại a, thể cần, ngài lấy về làm thiếp cũng được a, sau đó… Ngươi xem còn thích ai nữa vẫn có thể thú tiếp mà!”


      “Ngươi có phải nhận nhầm người rồi ?” Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, hỏi bà mối Vương nọ, “Ta biết ngươi gì!”


      Bà mối Vương cười cười, , “Ta biết, Vương gia là xấu hổ mà…”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khéo miệng, thầm nhủ —— Hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào? biết!!


      .


      “Khụ khụ…” nóc nhà đối diện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song bắt đầu ho khan, mà lúc này, thấy có bà mối mang theo đám đông, đại khái có vài chục nương chạy đến, cũng chuẩn bị lên lầu.


      Mà trong tửu lâu lúc này, Triệu Phổ lại khó lòng giãi bày, bà mối kia thao thao bất tuyệt Triệu Phổ thể làm kẻ bạc tình a, phải thú nương kia, thể bội tình bạc nghĩa.


      Công Tôn càng nghe càng tức, Triệu Phổ mắt thấy sắc mặt Công Tôn càng ngày càng khó coi, , “Con mẹ nó ta thực có a, đây là cái gì với cái gì a?!”


      Lúc này, chợt nghe bà mối nọ với Công Tôn, “Thần y, ngài nên khuyên nhủ Vương gia, còn có a, việc hôn nhân của ngài cũng đáp ứng phải ? Ngươi là người đọc sách, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nương này có thai, kia đương nhiên phải lấy về nhà rồi!”


      ……


      “A?” Lúc này đến phiên Công Tôn ngây ngẩn, y xoay mặt nhìn bà mối kia, lát mới hỏi, “Ai có thai?”


      “Vị tình nhân kia của ngài a!” Bà mối Vương cười .


      Con mắt Triệu Phổ bây giờ trợn to hơn mắt ếch, xoay mặt nhìn Công Tôn, hỏi, “Thư ngốc! Ngươi phải từng ngươi chưa chạm qua nữ nhân sao? Nha đầu nhà ai?!”


      “Ngươi…” Công Tôn cũng tức điên, đứng lên , “Triệu Phổ, ngươi bậy bạ gì đó?”


      Triệu Phổ vẻ mặt vô tội, chỉ vào bà mối ý bảo —— phải ta a, là bà ta , ta cũng là kẻ bị hại. Vừa , vừa dưới quan sát Công Tôn, thầm nhủ thư ngốc này hẳn là có nữ nhân đâu? Nghĩ đến hình ảnh thư ngốc này cùng nữ nhân chỗ, Triệu Phổ cảm thấy rất lưu tâm, về phần cụ thể là lưu tâm cái gì, cũng được.


      “Ngươi đừng bậy!” Công Tôn phát hỏa, xoay mặt nhìn bà mối kia, , “ nương nhà ai?! Ta căn bản nhận ra nương nào cả!”


      Bà mối Vương cũng có chút sửng sốt, thầm nhủ… Tại sao cả hai đều thừa nhận a.


      .


      Sau bình phong, lão Thái phi cũng sốt ruột, thầm nhủ —— Tại sao đều thừa nhận hả?


      suy nghĩ, cảm thấy bên ngoài có làn gió thơm thổi đến… Làn hương kia, hoa đào, hoa lê, hoa cải, tất cả hương thơm đều trộn lẫn cùng chỗ, thổi ào vào bên trong, toàn bộ thực khách vừa ăn vừa xem náo nhiệt trong tửu lâu nhịn được hắt xì liên tục.


      “Ai nha bà mối Vương a.” Lúc này, bà mối hơn bốn mươi tuổi, mập mạp đến, chính là bà mối Lưu do Sài Vương phi mời đến.


      Công Tôn nhíu mày, thầm nhủ —— Tại sao các bà mối đều có cùng kiểu dáng a?


      buồn bực, Triệu Phổ quan sát chính mình, ánh mắt đó, có chút dò xét, có chút lo lắng, có chút… chung là rất phức tạp.


      Công Tôn bị nhìn đến dựng lông, hỏi, “Nhìn cái gì?”


      Triệu Phổ bĩu môi, hỏi, “Thư ngốc, ngươi thực có người trong lòng?”


      “Có thí!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc .


      .


      Lúc này, dưới lầu, Tử Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử vội vội vàng vàng chạy đến, Tiểu Tứ Tử thấy toàn thành đều là bà mối với nương, mơ hồ cảm giác được, hình như mình gặp rắc rối rồi, liền hỏi Tử Ảnh, “Ảnh Ảnh, sao lại nhiều người như vậy nha?”


      Tử Ảnh có chút vô lực nhìn bé, , “Ngươi còn hỏi… Lát nữa a, cẩn thận Công Tôn tiên sinh đánh đánh cái mông của ngươi.”


      “n…” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, thương cảm hề hề nắm nắm ngón tay, “Tiểu Tứ Tử muốn mẫu thân…”


      Tử Ảnh vừa thấy bé thương tâm như vậy liền luống cuống, vội vàng , “Ai nha, Tiểu Tứ Tử, ta chỉ giỡn với ngươi thôi, Công Tôn tiên sinh làm sao đành lòng đánh ngươi a… ngoan, nếu bọn họ hỏi đến, ta làm là được.”


      Tiểu Tứ Tử nhìn Tử Ảnh, hỏi, “Kia Cửu Cửu, nếu như đánh mông ngươi sao?”


      Tử Ảnh hề gì nhún vai, , “Để đánh là được rồi, bất quá đánh xong Tiểu Tứ Tử phải giúp ta xoa xoa.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ôm Tử Ảnh hôn cái, “Ảnh Ảnh tốt.”


      Tử Ảnh liền cảm thấy lâng lâng lâng lâng… Giả Ảnh bên đỡ trán lắc đầu, cả hai do dự có nên tới hay , phía đột nhiên có vật bay xuống, rơi vào trong lòng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo bản năng tiếp được, là bao giấy dầu , mở ra nhìn chút, bên trong là bọc tiểu sao , có tai mèo, cánh gà, mề gà, cổ vịt…


      Tiểu Tứ Tử cùng Tử Ảnh bọn họ đều ngẩng mặt, Triển Chiêu ngồi mái hiên cười tủm tỉm ngoắc bọn họ.


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liếc nhìn nhau, nhảy lên.


      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh bất đắc dĩ, đem tình kể qua lần.


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy rất thông cảm với Triệu Phổ, nhưng lại nhịn được cười ha ha, Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu bọn họ, “Triển Triển… phụ thân có tức giận nha?”


      .” Triển Chiêu vội vã xua tay, , “Đây là chuyện tốt, phải vui vẻ mới được a.” Triển Chiêu , vươn tay đút thức ăn vào miệng Tiểu Tứ Tử, Tử Ảnh mới nhớ tới —— Tiểu Tứ Tử vì hôn của phụ thân mình mà “vất vả làm việc” buổi trưa, còn chưa có ăn cơm, nhanh chóng chạy xuống cửa hàng bên dưới mua chén tiểu hồn đồn (hoành thánh) lên, mọi người ngồi nóc nhà, tiếp tục xem tình hình đối diện.


      .


      Mắt thấy hơn mười loại kiểu dáng nương xếp thành hàng dài, tập thể hành lễ với Công Tôn và Triệu Phổ, hai người toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, bà mối Lưu kia đẩy bà mối Vương ra, , “U… Vương gia, thần y!”


      Triệu Phổ sờ sờ cái cằm có chút tê tê, thầm nhủ, đám bà mối này đều được dạy dỗ ra từ nơi phải ? Tại sao giọng điệu giống nhau như vậy a?


      “Ta nghe , Vương gia cùng thần y muốn chiêu thân a… xem, ta đặc biệt dẫn theo đủ dạng nương đến.” Vừa , vừa giới thiệu nương phía sau, , “Này hoàn phì yến sấu cần gì đều có a, Vương gia, thần y a, cứ chọn a!”


      .


      Tiểu Tứ Tử ngồi nóc nhà đối diện thấy, nổi lên bất mãn, , “Vì sao lại có thể như vậy?! Vì sao phải có nương đến!”


      Tử Ảnh đút hồn đồn cho bé, để bé nguôi giận chậm rãi xem.


      .


      “Ai nha… lão Lưu a, sao ngươi lại cướp việc làm ăn của ta a?” Bà mối Vương bất mãn , ”Việc hôn nhân này ta làm, là do Hoàng Thái Phi tự mình giao cho, ngươi cũng dám cướp?”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ —— Nương a, ngài muốn làm gì vậy a?!


      Bà mối Lưu liếc mắt khinh bỉ, , “Kia thế nào? Việc hôn nhân này là do Bát Vương gia cùng Sài Vương phi an bài, hơn nữa, ngươi làm việc cho Thái phi, tại sao ngay cả nương cũng mang theo a? Mang theo bản mặt già nua tới, ngươi đừng làm Vương gia cùng thần y sợ!”


      “Hải nha!” Bà mối Vương xắn tay áo, “Ngươi dám mắng ta? Ngươi này lão mẫu trư!”


      “Ta là lão mẫu trư? Ngươi là lão phì trư!”


      Hai người lời hợp liền nhao nhao ầm ĩ, lập tức đẩy đẩy xô xô.


      Công Tôn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đánh nhau, mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn nhìn, Triệu Phổ vừa thấy tình huống ổn, ném tiền cơm, đứng lên lôi kéo y ra ngoài, , “ thư ngốc! Nơi này thích hợp ở lâu!”


      .


      Chỉ là hai người còn chưa đến cửa thang lầu, bị đám mỹ nữ đến gần ngăn cản chèn ép.


      “Vương gia, thần y… các ngươi chọn người .” Đám mỹ nữ kia líu ríu .


      Triệu Phổ theo bản năng đem Công Tôn giấu ở phía sau, hình dạng như lâm phải đại địch, Công Tôn giọng hỏi Triệu Phổ, “Ai, làm sao bây giờ a?”


      Triệu Phổ sắc mặt đau khổ, với các nương này, “Các vị tiểu thư… chúng ta có chiêu thân, các ngươi bị lừa, mau giải tán !” Vừa , vừa nhìn bốn phía có chút hối hận, vừa nãy vì muốn cùng Công Tôn chỗ, đều đuổi hết ảnh vệ rồi, nghĩ tới, lúc này muốn dùng lại có ai.


      Nhưng thực tế, nóc nhà đối diện, tất cả ảnh vệ đều tụ tập đến, Phi Ảnh Đại Ảnh bọn họ cũng tới, mọi người cùng ngồi, vừa ăn tiểu sao vừa xem náo nhiệt,


      Nhìn nữa, bà mối Vương cùng bà mối Lưu đánh nhau đến mức khó mà hòa giải.


      Mà đám nương còn lại sấn đến vây quanh Công Tôn và Triệu Phổ, trong miệng gọi, “Vương gia, thần y…”


      Công Tôn mắt thấy đám mỹ nữ trang điểm xinh đẹp bổ nhào về phía mình, sợ đến ôm chầm lấy Triệu Phổ, , “Ngươi mau nghĩ cách nha!”


      Triệu Phổ vừa thấy Công Tôn như vậy, cổ tinh thần muốn bảo hộ dâng lên, xuất ra uy nghiêm của thống lĩnh tam quân, quát, “Đều lui ra cho lão tử! Còn dám xằng bậy quân pháp hầu hạ!”





      nóc nhà đối diện, đám ảnh vệ cùng nhau vỗ tay —— Nga, Nguyên soái hảo uy vũ a!


      Bạch Ngọc Đường vừa uống rượu vừa cười, “Cách này có thể dùng được sao?”


      Triển Chiêu cười tủm tỉm nhìn , “Bạch huynh tựa hồ rất có kinh nghiệm a.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chút, lần thứ hai xác định —— Chính mình khẳng định từng gây với con mèo này!


      .


      tiếng rống của Triệu Phổ, trường lập tức an tĩnh, đám nương kia ngốc lăng tại chỗ, Triệu Phổ vừa thấy tình thế sao, cũng thở phào, thầm nhủ, chỉ có mấy nha đầu các ngươi ta còn sợ sao? Gia càn quét thiên binh vạn mã, từng trải việc đời rồi.


      Công Tôn bên cạnh cũng có chút kính nể Triệu Phổ —— hổ là thống lĩnh tam quân, đủ uy nghiêm.


      Nhưng tiếng rống của Triệu Phổ vừa kết thúc, đám mỹ nữ kia trầm mặc lát sau, đồng loạt hô to, “Oa… Nguyên soái hảo suất a!”


      “A…” Triệu Phổ và Công Tôn song song hít ngụm khí lạnh, ngờ lại phản hiệu quả, đám mỹ nữ này so với Liêu binh Tây Hạ binh còn giống lang hổ hơn a!


      Triệu Phổ vội vàng kéo Công Tôn rời khỏi đoàn người, các nương này chen nhau xông tới, Triệu Phổ kéo Công Tôn chạy tới bên cửa sổ, kịp nghĩ nhiều, ôm chầm lấy y, phi thân nhảy ra cửa sổ, đáp xuống mặt đất.


      Nhưng còn chưa kịp đứng vững, chợt nghe được bốn phía truyền đến tiếng kinh hô.


      Triệu Phổ và Công Tôn ngẩng đầu, khắp nơi có nhiều người, bà mối Trương nhà Bàng Thái sư mang theo đám nương chạy tới, cỗ kiệu của Bàng Thái sư cũng tới, lão Bàng rướn nửa người ra khỏi kiệu, hướng Triệu Phổ hô, “Vương gia, Vương gia, chất nữ của ta vừa mười tám tuổi, kia, như hoa như ngọc a!”


      Triệu Phổ vô ngữ hỏi trời, thầm nhủ, lão Bàng, ngươi mẹ nó cũng đến giúp vui, đám ảnh vệ kia chết đâu hết rồi?!


      Công Tôn cũng khẩn trương, hỏi Triệu Phổ, “Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”


      “Ta làm sao biết?” Triệu Phổ cũng nóng nảy, Sài Vương phi còn có Bát Vương gia Bao Chửng bọn họ đám người đều tới.


      .


      Khắp nơi đầy người, Triệu Phổ lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là bốn bề thọ địch, chinh chiến chưa từng gặp qua loại tràng diện trước có lang sau có hổ thế này.


      Trong nhất thời, đám người vây quanh Công Tôn và Triệu Phổ, bách tính xem náo nhiệt bên ngoài cũng hô, “Vương gia, chọn người , nhiều mỹ nữ như vậy, lẽ nào người cũng để ý?”


      “Đúng a, mỹ nữ thành Khai Phong của chúng ta nhiều lắm a!”


      Triệu Phổ nóng nảy, rống lên, “Con mẹ nó có đẹp cỡ nào lão tử cũng chướng mắt!”


      Lời vừa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn kéo Triệu Phổ, giọng , “Uy, ngươi thu liễm chút, cẩn thận làm nhiều người tức giận a!”


      Triệu Phổ nóng nảy, lúc này, chợt nghe Bao Chửng xuống kiệu hô tiếng, “Vương gia có người trong lòng rồi, các ngươi đừng buộc !”


      “Nga?” Đoàn người ồ lên, nhiều người hỏi:


      “Là ai a? Chuẩn bị cùng người nọ thành thân sao?”


      “Đúng a, để người cự tuyệt nhiều mỹ nữ thành Khai Phong như vậy, người kia nhất định khó lường!”


      “Ai nha, hảo a!”


      .


      Triệu Phổ vừa nghe, thầm nhủ —— Hảo lão Bao, giúp đại ân! Lão tử nhớ kỹ ngươi!


      “Còn thần y đâu?” mọi người cũng nhịn được hỏi, “ phải thần y cũng có người trong lòng chứ?”


      đợi Công Tôn mở miệng, Triệu Phổ liền ngay, “Đúng vậy, y có người trong lòng rồi! Tình cảm rất tốt, chuẩn bị thành thân!”


      Tất cả mọi người giật mình thở dài có chút tiếc hận.


      Công Tôn giương mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nháy nháy mắt với y —— Ai nha, giang hồ cứu nguy sao! dối cho qua thôi!


      Bao Chửng thấy tình huống sai, vừa thở phào nhõm, bà mối Vương cùng bà mối Lưu đánh trận đắc thắng trở về, tới cửa Thái Bạch Cư nghe được Triệu Phổ và Công Tôn , bèn , “Ai nha, nếu quyết chí thề thay đổi hơn nữa gạo nấu thành cơm, vậy đáp ứng !”


      Gạo nấu thành cơm? Mọi người lại nổi lên hăng hái, đều hỏi, “Là nương nhà ai a?”


      Triệu Phổ tức điên, hỏi bà mối kia, “Uy, lão bà, ta căn bản có gạo nấu thành cơm với nương nhà ai cả, ngươi đừng lung tung a, ta với người trong lòng của ta chưa từng làm gì cả!”


      “Phải a.” Bao Chửng cũng , “Vương gia là chính nhân quân tử, sao lại có thể làm chuyện này, bà mối a, nương mà ngươi là ai a?”


      Bà mối ngẩn người, hỏi Bao Chửng, “ phải chất nữ của Bao đại nhân sao?”


      Bao Chửng sửng sốt, lát sau mới hỏi, “Ta làm gì có chất nữ a?!”


      Lão Thái phi vừa lúc từ lầu xuống tới, vừa nghe, cũng sửng sốt, cái gì? Bao Tướng có chất nữ? Vậy Tiểu Tứ Tử chính là… Nghĩ nghĩ, lão Thái phi lại cảm thấy có điểm đúng.


      “Kia, Vương gia, người trong lòng của ngươi là ai a?”


      “Đúng a, ra chúng ta nghe, cũng hảo để các nương tín phục a.”


      “Đúng vậy, ra nghe chút!”


      Triệu Phổ thoáng cái lại rối loạn, thầm nhủ —— Chết tiệt, đâu tìm người trong lòng ra đây a?


      “Còn thần y?” Lúc này, lại có người hô, “Người trong lòng của thần y là ai a? nghe chút.”


      Công Tôn cũng trợn mắt, Triệu Phổ trong lòng khẽ động… Thư ngốc… Ách, nếu phải tùy tiện thú nương còn bằng mượn thư ngốc này ra cứu mạng.


      Nghĩ tới đây, tật xấu của Triệu Phổ lại phát tác, thân thể hành động trước suy nghĩ, vươn tay ôm chầm Công Tôn đơ ra bên cạnh, reo lên, “Người trong lòng của bản soái chính là y! Sao?! Lão tử đời này chỉ cần y thôi!”





      trường trầm mặc.


      Trầm mặc và trầm mặc.


      Trầm mặc sau lúc lâu, đoàn người đột nhiên đều hít ngụm khí lạnh, Hoàng Thái Phi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, có chút choáng váng, bọn nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy, “Lão Thái phi!”


      “Ai u… nghiệp chướng a!” Lão Thái phi bây giờ mới hiểu được, “Nguyên lại Tiểu Tứ Tử là muốn Trạch Lam cùng Công Tôn tiên sinh thành thân a, đều do lão bà ta hỏi ràng… Giờ hay rồi, nháo đến cả thành xôn xao muốn đẩy đều đẩy được a!”


      “Lão phu nhân, kỳ thực Công Tôn tiên sinh cũng rất hảo a!” nha hoàn .


      “Hảo hảo!” Lão Thái phi vẻ mặt cầu xin, “Cho dù hảo cũng sinh được tôn nhi cho ta a, ai nha, kim tôn của ta a!”


      Bọn nha hoàn bên cạnh hai mặt nhìn nhau, đều , “ phải có Tiểu Tứ Tử rồi sao?”


      “Ách…” Lão Thái phi sửng sốt, ngừng khóc, sờ sờ mặt, “Tê… đúng vậy, kia, Tiểu Tứ Tử còn phải là tôn tử của ta sao?”


      “Hơn nữa Thái phi, Vương gia võ công hảo, Công Tôn tiên sinh văn chương hảo, Tiểu Tứ Tử sau này chẳng phải đều tinh thông cả văn lẫn võ sao, hơn nữa dáng vẻ cũng hảo!” nha hoàn ở bên cạnh thổi gió, kỳ thực các nha hoàn này tư tâm đều rất muốn nhìn Cửu Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh cùng chỗ, cũng muốn để Tiểu Tứ Tử trở thành tiểu Vương gia.


      “n…” Lão Thái phi gật đầu, “Là như vậy!”


      .


      Bàng Thái sư trợn tròn mắt, giậm chân, , “Ai u, Công Tôn tiên sinh phải người của Khai Phong phủ sao, lần này hảo rồi, chỗ tốt đều bị Bao hắc tử ôm lão Bàng ta ngay cả góc cũng sở được a… Đây chính là binh mã Đại Nguyên soái Cửu Vương gia a…”


      Bát Vương gia cùng Sài Vương phi cũng choáng váng, đều nhìn Bao Chửng, hỏi, “Bao Tướng, có a?”


      Bao Chửng nhíu nhíu khóe miệng, trong lòng đột nhiên xoay chuyển, phát —— Ai, nếu là Cửu Vương gia cùng Công Tôn kết hợp, kia… Chỗ tốt nhiều hơn a!


      Nghĩ tới đây, Bao Chửng đột nhiên , “Cảm động a! Chân tình chứng giám nhật nguyệt a!”


      Khai Phong mọi người từ trước đến nay, Bao đại nhân cái gì là đúng cái đó, huống chi ở đây đều là các nương, bọn họ vốn còn nghĩ Cửu Vương gia có phải chướng mắt các nàng hay , ngờ Cửu Vương gia có người trong lòng, nhưng lại là nam nhân. Muốn phá tan các cản trở của thế tục kết hợp cùng chỗ, mà lại dám tuyên thệ chân ái trước nhiều người như vậy, loại chấp nhất này vô vàn xúc động lòng người, đám mỹ nữ đều bị chân tình làm cho cảm động, đều , “Cửu Vương gia, Công Tôn tiên sinh, chúng ta ủng hộ các ngươi!”


      Triệu Phổ nghe vô cùng thích chí, da mặt dày với người ta “Cảm tạ”.


      Công Tôn còn choáng váng, y cứng ngắc tại chỗ nhìn Triệu Phổ, trong óc còn có chút hỗn loạn —— Triệu Phổ vừa cái gì?


      Triệu Phổ nhìn mọi người vô giúp vui, thầm nhủ… Ai nha, các ngươi xem náo nhiệt xong nhanh , con mọt sách này tại mê man, lát nếu tỉnh lại, kia còn hủy con đường này a, khó lường…


      Mà ngay lúc lo lắng, Triệu Phổ bỗng nhiên cảm giác được Công Tôn bên cạnh quanh toàn thân dâng lên cổ khí tức trầm, nơm nớp lo sợ xoay mặt nhìn, Công Tôn cười đến lông mi đều dựng thẳng, đôi mắt phượng đẹp trừng đến tròn xoe, vẻ mặt đỏ bừng, nắm chặt bàn tay, tuy nhiên trong mắt Triệu Phổ lại giống như cái bánh màn thầu bằng bột… Sau đó, Triệu Phổ nghe được tiếng Công Tôn nghiến răng.


      “Triệu~ Phổ~…” Công Tôn mỗi chữ đều nghiến răng nghiến lợi, mà song song, Triệu Phổ tâm cơ khẽ động, cúi đầu, phủ phục tới dồn dập hôn lên môi Công Tôn… Thầm nhủ, thể ngăn những lời con mọt sách này sắp !


      Động tác này của Triệu Phổ, khiến tất cả nương xem náo nhiệt đều muốn hôn mê.


      Đám ảnh vệ nóc nhà đều trợn tròn mắt, Tử Ảnh lăn qua lăn lại nóc nhà, kéo kéo Giả Ảnh , “Bụng đau… bụng đau, giúp xoa xoa…”


      Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn Công Tôn và Triệu Phổ hôn nồng nhiệt trong đám người, Bạch Ngọc Đường lại đỡ trán vẻ mặt bất đắc dĩ.


      Duy độc Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triển Chiêu, bé nheo mắt lại, đôi tay bé vỗ “Ba ba ba”, hắc hắc hắc cười rộ lên, dáng tươi cười đó, được ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ của Khai Phong thành rọi đến —— khả ái sáng lạn nên lời.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 43 : Mật trấp quái bàng giải


      (Mật ngọt hấp cua)


      Triệu Phổ hôn hôn và hôn suýt nữa khiến Công Tôn bất tỉnh, đương nhiên, phải vì được hôn mà là vì tức giận khi bị cưỡng hôn. Y cảm thấy khí huyết dâng cao, trong óc vang lên tiếng ong ong, trong đầu lên trăm loại độc dược đối phó với Triệu Phổ, bất quá sau đó lại nghĩ thôi, như vậy hết giận, trực tiếp dùng dao chặt ra từng khối từng khối là thống khoái nhất.


      Triệu Phổ mắt thấy Công Tôn đen cả mặt, vội vàng , “Ai, thư ngốc, ta vô tâm thôi mà, này cũng coi như giang hồ cứu cấp, ngươi nhịn chút !”


      Tiếng Công Tôn nghiến răng vang kẽo kẹt, lúc này, Bao Chửng nhấc tay với đoàn người vây xem, “Ai, tất cả mọi người giải tán , có tình nhân những chuyện như thế này cũng quen thuộc thôi!”


      Bách tính vừa nghe Bao đại nhân lên tiếng, đành phải tự tán , để lại Công Tôn và Triệu Phổ mắt to trừng mắt . Triệu Phổ hai tay giữ chặt Công Tôn cho y nhảy dựng lên cắn người, nóc nhà, đám ảnh vệ cũng lục tục bỏ , lưu lại Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhảy xuống phía dưới, Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu dám qua, chỉ ở bên nhìn.


      Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, nhéo nhéo khuôn mặt của bé, đối bé “Suỵt” tiếng, ý bảo —— Giữ bí mật, cái gì cũng đừng ! Nếu bị đánh đòn.


      Tiểu Tứ Tử sờ sờ cái mông của mình, thầm nhủ… n, chỉ cần Cửu Cửu có thể trở thành mẫu thân ta, đánh đòn cũng sao cả, phụ thân đánh người cũng đau, chỉ là… biết phụ thân có tức giận hay .


      .


      Lúc này, người đường hầu hết đều tản , Công Tôn cắn răng vửa muốn mở miệng, Triệu Phổ vội vàng xua tay, , “Ai, tìm chỗ rồi trò chuyện tiếp, ở bên ngoài mất mặt lắm a, ngươi sợ những bà mối và đại nương này đều quay lại a? Muốn kết hôn tự ngươi kết a, ta muốn!”


      Công Tôn giận tái mặt, tàn bạo trừng Triệu Phổ.


      Lúc này, Triệu Phổ cũng thấy mọi người, ra cũng phải thống khoái, khi vừa mới bắt đầu đích xác bị dọa chút, bất quá rất nhanh tâm tình bình phục, đặc biệt là vừa nãy… Triệu Phổ vươn tay sờ sờ miệng, thầm nhủ thư ngốc này, vừa thơm vừa mềm.


      Triệu Phổ chìm trong sung sướng, cảm giác có ngươi giơ tay, nhéo tai .


      Triệu Phổ xoay mặt nhìn, co rụt cổ lại, là hoàng nương của .


      “Nương…” Triệu Phổ mặt dù có chút trách cứ nương mình tự dưng tìm bà mối đến làm mối, nhưng là hiếu tử, dám tranh luận, chỉ nhịn đau.


      Công Tôn thấy Triệu Phổ bị Hoàng Thái Phi nhéo, ngực cũng cảm giác thống khoái chút, tên lưu manh kia, vừa nãy đầu lưỡi vói vào trong miệng y!


      “Ngươi chừng nào lo việc vui a?” Hoàng Thái Phi hỏi Triệu Phổ.


      Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “Lo việc vui với ai?”


      Hoàng Thái Phi trừng , “Ngươi cũng tuyên bố với toàn bộ Khai Phong là cùng Công Tôn tiên sinh thành thân rồi, sao hả? Bây giờ giữ lời hả?”


      “Ách…” Triệu Phổ há to mồm, nhưng ra thực bắt đầu chăm chú cân nhắc chuyện thành thân.


      phải a Thái Phi!” Công Tôn vội vàng xua tay, , “Vừa rồi chỉ là thích ứng chi kế, là biện pháp để đuổi các bà mối cùng các nương thôi, hai nam nhân làm sao thành thân a?”


      Hoàng Thái Phi ngẩn người, nhìn Công Tôn chút, lại quay mặt nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ ngực có chút buồn bực… Tạm thích ứng chi kế, nhưng có thể cùng thư ngốc này thành thân cũng sai.


      “Ách…” Bao Chửng lên tiếng, , “Xem ra là trận hiểu lầm, tất cả mọi người đừng đứng giữa đường, đến Khai Phong phủ ngồi chút , chúng ta từ từ chuyện.”


      Tất cả mọi người gật đầu, theo Bao Chửng đến Khai Phong phủ.


      .


      Triệu Phổ vài bước, xoay mặt nhìn hoàng nương, hỏi, “Nương, sao ngươi lại thỉnh bà mối đến, còn cái gì gạo nấu thành cơm?”


      “Ách…” Hoàng Thái Phi sửng sốt.


      Công Tôn cũng xoay mặt, hỏi Hoàng Thái Phi, “Đúng vậy, ai chúng ta chiêu thân tại Thái Bạch Cư?”


      Các đại nhân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, vô thức liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.


      Triệu Phổ và Công Tôn theo đường nhìn của mọi người nhìn qua, Tiểu Tứ Tử được Triển Chiêu ôm, cúi đầu nắn nắn bàn tay bé.


      Dù sao cũng là chính mình nuôi lớn, Công Tôn hiểu tính tình của Tiểu Tứ Tử nhất, dáng vẻ này chính là làm chuyện sai trái, cũng phải, ngoại trừ Tiểu Tứ Tử, ai biết hai người bọn họ Thái Bạch Cư chứ.


      “Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn vừa muốn qua, Triệu Phổ vội vàng ngăn cản, , “Ai, thư ngốc, ngươi muốn làm gì?”


      Công Tôn có chút hiểu, thầm nhủ, nó to gan, hãm hại phụ thân nó, đánh đòn!


      Các đại nhân cũng nóng nảy, Hoàng Thái Phi ngăn cản Công Tôn, , “Tiên sinh thể đánh a, đó là kim tôn của ta!”


      Công Tôn càng thêm mù mịt, thầm nhủ… Từ khi nào biến thành kim tôn rồi?


      Đám ảnh vệ bọn họ đều che chở Tiểu Tứ Tử, Công Tôn càng tức giận, trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử miệng mếu máo, cúi đầu ôm cổ Triển Chiêu, vành mắt hồng hồng.


      Công Tôn vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử vành mắt đỏ lên, cũng đau lòng, thở dài lời nào.


      Bạch Ngọc Đường bên nhìn, đột nhiên mở miệng, “Tiểu Tứ Tử, theo ta trở về .”


      “Hả?” Tất cả mọi người xoay mặt nhìn .


      Công Tôn cũng ngước lên, mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt phì phì của Tiểu Tứ Tử, , “Phụ thân ngươi cần ngươi.”


      … Trầm mặc nửa ngày.


      .


      “Oa…” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt khóc rống lên, từng tiếng khóc kéo dài kéo dài khiến người ta thương tâm nên lời. Mọi người thoáng cái luống cuống tay chân, Công Tôn vội vàng lao đến từ tay Triển Chiêu tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, ôm ôm vỗ vỗ, , “Tiểu Tứ Tử, ngươi đừng nghe , ai phụ thân cần ngươi chứ?”


      Kỳ thực sở dĩ Tiểu Tứ Tử khóc, chính là vì lo lắng, chính bé cũng biết mình phải con thân sinh của Công Tôn, Công Tôn trước đây rất ít tức giận, lúc này sinh khí lớn như vậy, có thể hay cần bé nữa? Sau đó lại nghe Bạch Ngọc Đường , Tiểu Tứ Tử sợ hãi, vừa nghĩ đến Công Tôn cần bé, liền thương tâm khóc rống lên.


      Công Tôn làm sao chịu nổi, y cũng phải biết Tiểu Tứ Tử có chút ngốc, có đôi khi chuyện khá lộn xộn, nhưng tính cách rất tốt, chưa bao giờ dối, khẳng định là mấy người lớn này nghe được nó suy đoán lung tung, mới biến thành như vậy. Y cũng quá tức giận, chỉ là ở đây nhiều người như vậy, cũng sượng mặt, đành phải trước hết để ý tới nó, hồi về nhà giả vờ đánh mông nó hai cái là được rồi, ngờ lại làm nó khóc rống lên.


      Tử Ảnh có chút bất mãn liếc Bạch Ngọc Đường, , “Ngươi bậy bạ gì đó?”


      Giả Ảnh vội vàng ngăn cản.


      Bạch Ngọc Đường cũng thêm cái gì, quay lưng, về hướng Thúy Trúc viên.


      “Có ý gì a?” Tử Ảnh hung hăng trừng bóng lưng của Bạch Ngọc Đường, Giả Ảnh kéo cái, , “Ngốc!”


      Tử Ảnh nhíu nhíu mi, nhìn , “Cái gì a? Tại sao lại chọc Tiểu Tứ Tử khóc?”


      Lúc này, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vừa dỗ vừa về phía trước, Tiểu Tứ Tử giọng hỏi thầm, “Phụ thân thực cần Tiểu Tứ Tử?”


      “Đương nhiên !” Công Tôn xoa đầu bé, “Phụ thân cả đời cũng bao giờ cần ngươi, ngươi yên tâm.”


      “Vậy phụ thân tức giận sao?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi.


      tức giận.” Công Tôn , “Hơn nữa, ngươi cũng phải lần đầu gây rắc rối.”


      “Vậy phụ thân thú Cửu Cửu?”


      … Công Tôn vươn tay, vỗ cái lên cái mông Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử lau nước mắt, thở phào nhõm ôm cổ Công Tôn, ghé vào vai y, bên, Triển Chiêu nháy mắt với bé mấy cái, đưa cho bé cái khăn.


      Tử Ảnh Tiểu Tứ Tử vành mắt hồng hồng cả hai má ướt đẫm nước mắt, dựa lưng Công Tôn, bất quá mặt đột nhiên xuất nét cười có chút khó hiểu, lúc này, Tiểu Tứ Tử giơ lên bàn tay bé đối xa xa vẫy vẫy tay.


      Tử Ảnh quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường tới góc đường, khi quẹo vào, xoay mặt, đối Tiểu Tứ Tử cười cười.


      “Nga…” Tử Ảnh tựa hồ minh bạch, Giả Ảnh lắc đầu, kéo cái, “ thôi, bọn họ xa rồi.”


      “n.” Tử Ảnh gật đầu, theo Giả Ảnh, , “Ai, Bạch Ngọc Đường này tính tình tệ a!”


      Giả Ảnh vô lực, , “Này còn tệ? Quái dị tới cực điểm.”


      “Ta cảm thấy thẳng tính a, bất quá kiểu này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.” Tử Ảnh giọng , “Ai, gạt ngươi, ta trước đây xem thuận mắt, tại thuận rồi.”


      Giả Ảnh cười, “Người ta quan tâm.”


      Tử Ảnh cười ha hả, “Như vậy nga.”


      .


      Triển Chiêu thong thong thả thả ở phía sau, khóe miệng mang nét cười, Triệu Phổ bên cạnh, dáng vẻ tâm nặng nề, thuận miệng , “Vương gia, ở Vương phủ buồn sao?”


      Triệu Phổ sửng sốt, giương mắt nhìn Triển Chiêu, , “Ách… buồn.”


      Triển Chiêu cười, , “Vậy bằng đến Khai Phong phủ trụ vài ngày , Tiểu Tứ Tử lúc nào cũng nhớ đến ngươi, Khai Phong phủ cũng có phòng khách.”


      Triệu Phổ hề nghĩ ngợi gật đầu, “Hảo!”





      Mọi người đến Khai Phong phủ, tình đều , đám đại nhân đều thừa nhận chính do bọn họ hồ đồ, hiều lầm ý của Tiểu Tứ Tử, mới tạo thành trận hỗn loạn ngày hôm nay, kỳ thực cũng trách được Tiểu Tứ Tử, hài tử chỉ bất quá muốn mẫu thân mà thôi. Bất quá việc này truyền khai, Triệu Phổ đành phải tạm ở lại Khai Phong phủ, diễn thêm vài trò, để mọi người tin phục, chờ thời gian qua, cũng phai nhạt.


      Triệu Phổ luôn miệng đáp ứng, Công Tôn nghiến răng, hết cách… Triệu Phổ này có Tiểu Tứ Tử làm chỗ dựa cho !


      Hoàng Thái Phi thấy Triệu Phổ và Công Tôn tựa hồ phải ý tứ kia… Nhưng lại tựa hồ có chút ý tứ như vậy, cũng đắn đo, nhưng trước tiên chỉ đành coi như có, mang theo hạ nhân về. Bát Vương gia cùng Sài Vương phi cũng , Bao Chửng nhất nhất tiễn người, duy độc Bàng Thái sư muốn chạy trước, bị Bao Chửng ngăn cản, , “Ai, Thái sư chờ .”


      Bàng Cát có chút khó hiểu, nhìn Bao Chửng, hỏi, “Lão Bao, chuyện gì?”


      Bao Chửng đối lão vẫy tay, ý bảo lão đưa cái lỗ tai tới đây.


      Bàng Cát tiến đến, chợt nghe Bao Chửng hỏi lão, “Chuyện Phác Mẫn Cát kia làm An Lạc Hầu bị thương, ngươi còn muốn báo thù ?”


      “Muốn!” Bàng Thái sư nhảy cao ba thước, , “Lão Bao, ngươi nghĩ ra cách nào chỉnh chưa?”


      “Sách.” Bao Chửng có chút bất mãn liếc lão cái, , “Ngươi nghĩ ta là ngươi a, công báo tư thù! Cái gì gọi là ‘chỉnh ’?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Ách…” Bàng Cát sửng sốt, mở to hai mắt hỏi Bao Chửng, “ như vậy, phạm tội gì sao?”


      Bao Chửng gật đầu, , “Ta tìm được chút đầu mối, tựa hồ dính dáng đến vụ án , người này, dã tâm a, bất quá lần trước diện thánh xong, phỏng chừng qua hai ngày nữa trở về, chúng ta phải nghĩ biện pháp giữ ở lại, nhưng lại thể đả thảo kinh xà!”


      Bàng Cát nhanh chóng gật đầu, , “Có lý, làm sao giữ?”


      “Vậy phải hỏi ngươi a.” Bao Chửng cười cười, vỗ vỗ vai Bàng Thái sư, , “Lão Bàng, An Lạc Hầu là nhi tử của ngươi, tự ngươi nghĩ , ha.” xong, xoay người .


      Bàng Cát đứng trước của lúc, thở dài, “Ai… lão Bao, ngươi lại sai sử ta!” Bất đắc dĩ chui vào kiệu, Bàng Cát ra lệnh, “Trước đừng hồi phủ, đến hoàng cung!”


      .


      .


      Ngày thứ hai, hoàng thượng hạ thánh chỉ, muốn bày tiệc rượu chúc mừng, mà nội dung chúc mừng dĩ nhiên là —— Cửu Vương gia Triệu Phổ cùng thần y Công Tôn Sách có thân tình thành quyến chúc.


      Triệu Phổ vừa nghe đến thánh chỉ khóe miệng cũng co quắp, thầm nhủ, hoàng chất của thực là e sợ thiên hạ loạn chưa đủ a!


      Bất quá, dù sao hoàng mệnh thể trái, mọi người đành phải chuẩn bị buổi tối diện thánh.


      .


      Buổi chiều hôm đó, Hoàng Thái Phi phái người đưa tới cho Tiểu Tứ Tử kiện xiêm y.


      Công Tôn nhận lấy vừa nhìn, là bộ hoa phục bạch sắc, phi thường trang trọng, ngực còn có chín con rồng.


      Công Tôn kinh ngạc, Triệu Phổ cầm xem, cười , “Khi còn bé nương làm cho ta, vốn để mặc khi được sắc phong, bất quá khi ta lớn như Tiểu Tứ Tử, vẫn đều tại Mạc Bắc, sau đó khi trở lại Khai Phong phủ, cũng lớn nên mặc vừa.”


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử , “Ta muốn để Tiểu Tứ Tử làm quan a.”


      Triệu Phổ liếc mắt nhìn trời, , “Ai để Tiểu Tứ Tử làm quan chứ, tiến cung phải long trọng chút, hai ta phải quan hệ kia sao…”


      Công Tôn liếc , Triệu Phổ sờ sờ mũi, “Tiểu Tứ Tử cho dù phải con ruột của ta, ta sớm muộn gì cũng nhận nó làm con nuôi, ta với nó có duyên, Tiểu Tứ Tử cũng thích ta, phải ?” Vừa , vừa vươn tay chọc Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu, “n!”


      Công Tôn có chút bất đắc dĩ, hỏi, “ mặc được ?”


      “Chấp nhận .” Triệu Phổ tiếp nhận Tiểu Tứ Tử thay y phục cho bé, bên với Công Tôn, “Diễn trò phải làm cho trót.”


      Công Tôn thở dài, hết cách, bản thân cũng vào phòng thay y phục.


      Triệu Phổ vừa thay y phục cho Tiểu Tứ Tử, vừa nghĩ, lúc nãy tiểu thái giám tới, Triệu Trinh truyền lời, bảo thỉnh Phác Mẫn Cát đến, hơn nữa tạo cơ hội để luận võ với mình, tốt nhất chính là đánh cho nằm lì giường mười ngày nửa tháng.


      Triệu Phổ thở dài, vẫn cảm thấy —— Đây giống cách Triệu Trinh chuyện? Chủ ý này, phải làm khó mình sao.


      .


      “Uy.” Triệu Phổ đờ ra, thình lình Công Tôn thay xong y phục ra, gọi tiếng.


      Triệu Phổ xoay mặt vừa nhìn, há hốc mồm… Bộ xiêm y này của Công Tôn là do Bát Vương gia đưa tới, là vân ti cẩm bào trước đây có người Tây Vực tặng cho, vẫn giữ lại chưa dùng, y phục này đẹp đẹp, nhưng ai mặc, mặc vào cảm giác chẳng ra ngô ra khoai gì cả. Ngày ấy nhìn thấy Công Tôn, sau khi trở về Sài Vương phi liền với Bát Vương gia, bảo mang y phục này đem tặng, rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân xứng đáng!


      Triệu Phổ há to miệng nhìn chằm chằm Công Tôn, nhịn được nuốt ngụm nước bọt, thư ngốc này, lớn lên là dễ~ nhìn~


      Tiểu Tứ Tử cũng kéo xiêm y dài dài chạy ra, “Phụ thân, xiêm y này có đuôi.”


      Công Tôn quay đầu lại nhìn chút, Tiểu Tứ Tử mặc bộ xiêm y này khả ái vô cùng, ngồi xổm xuống chỉnh sửa lại cho bé chút, ôm lên, , “Tiểu Tứ Tử, này phải đuôi, gọi vạt sau.”


      “Vạt sau?” Tiểu Tứ Tử vươn tay túm lên cái vạt sau dài dài nắm trong tay, thấy Triệu Phổ nhìn bé, liền cười hỏi, “Cửu Cửu, dễ nhìn ?”


      “Dễ nhìn! Dễ nhìn!” Triệu Phổ ngây ngô gật đầu, trả lời với Tiểu Tứ Tử, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm Công Tôn, cảm thán, “Sao lại dễ nhìn như vậy chứ…”


      .


      .


      Tới lúc lên đèn, mọi người cùng nhau tiến cung.


      Cách lúc ẩm yến còn khoảng thời gian, quần thần trước tiên nhập tọa.


      Triệu Phổ và Công Tôn ngồi cạnh nhau, Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, Công Tôn thấp giọng hỏi Triệu Phổ, “Ai, ngươi cả đêm đều nặng nề tâm , chuyện gì vậy?”


      Triệu Phổ do dự chút, đem mật chỉ vừa nãy hoàng thượng cho cho Công Tôn nghe, Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Vừa nãy sao ngươi hỏi Bao đại nhân a?”


      Triệu Phổ nhíu mày, “Đây là mật chỉ a.”


      Công Tôn có chút muốn cười, nhìn , “Vậy sao ngươi còn cho ta biết?”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn chút, ngoài cười nhưng trong cười , “ giống a, ngươi là nội nhân của ta, hai ta là thân thuộc, toàn bộ Khai Phong đều biết.”


      Tai Công Tôn đỏ lên, thấy Triệu Phổ vẻ mặt cười xấu xa, giơ chân đá , Triệu Phổ xoa xoa cẳng chân, Tiểu Tứ Tử ngồi đùi với Công Tôn, “Phụ thân thể đánh Cửu Cửu.”


      Công Tôn mở to hai mắt, Triệu Phổ cảm thấy mỹ mãn xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Ngoan, Tiểu Tứ Tử, ngươi có thể gọi ta là phụ thân…”


      cho.” Công Tôn tàn bạo trừng .


      Triệu Phổ cười gượng tiếng, Tiểu Tứ Tử ghé vào lỗ tai thấp giọng , “Chờ lúc phụ thân gọi.”


      Triệu Phổ cười đến hả hê, Công Tôn tức điên, Tiểu Tứ Tử cánh tay bắt đầu với ra bên ngoài rồi.


      “Ai, thư ngốc.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Ta nghĩ khẩu dụ này phải do hoàng thượng hạ đâu.”


      “Sao ngươi biết?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ thở dài, “Ta sống như huynh đệ với nhiều năm như vậy, lúc lại ở cùng nơi, Triệu Trinh ngu ngốc, rất thông minh, then chốt là bỉ ổi như vậy!”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Đúng vậy, nếu ngươi đả thương Phác Mẫn Cát, tuy rằng khiến phải lưu lại, ngươi cũng có uy phong, nhưng ít nhiều gì ngươi cũng có tội a.”


      Triệu Phổ , thở dài.


      Công Tôn đột nhiên nghĩ đến, hỏi, “Ai, vừa nãy ai đến hạ chỉ? Có thánh chỉ sao?”


      Triệu Phổ lắc đầu, , “, là tiểu thái giám trong cung.”


      Công Tôn ngẩn người, hai mắt tự giác rơi vào người Bàng Thái sư đối diện.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn chút, đột nhiên , “Ai, thư ngốc, ngươi còn rất biết nghĩ cho ta a?”


      Công Tôn liếc , cười , “ đó, ngươi phải nội nhân của ta sao, hai ta là thân thuộc, cả Khai Phong đều biết.”


      Triệu Phổ sửng sốt.


      Tiểu Tứ Tử đùi hắc hắc cười.


      .


      Tròng mắt Công Tôn đảo cái, Bao Chửng ngồi đối diện y, cùng bàn với Bát Hiền Vương, lần này ẩm yến là hai người bàn, làm thành vòng lớn, chỗ ngồi của Bát Vương gia, Bao Chửng cùng Triệu Phổ Công Tôn, phân biệt hai bên trái phải của hoàng thượng. Bởi vì Triệu Trinh còn chưa tới, cho nên quần thần đều tương đối tự do, cùng người quen chuyện.


      Công Tôn hỏi Bao Chửng, “Bao đại nhân.”


      Bao Chửng chuyện với Bát Vương gia, nghe Công Tôn gọi ông, liền ngước mắt nhìn y.


      Công Tôn cười hỏi, “Chu công?”


      Những người ở bên cạnh nghe được, tỷ như Bát Vương gia và Bàng Cát, đều có chút hiểu vì sao Công Tôn đột nhiên “Chu công.”


      Bao Chửng cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày, nhìn Triệu Phổ chút, hỏi Công Tôn, “Mật trấp?”


      Công Tôn gật đầu, trong lòng sáng tỏ.


      Sắc mặt Bao Chửng càng đen thêm vài phần, lời nào, tựa hồ suy nghĩ tâm .


      .


      Qua lúc lâu, Công Tôn đột nhiên với Bàng Thái sư, “Đúng rồi Thái sư, ta biết có phương thuốc, có thể ích khí dưỡng huyết, trợ sản, sinh con.”


      “Có ?” Bàng Thái sư lập tức lên tinh thần, lão muốn khuê nữ nhà mình sinh nhi tử đến muốn điên rồi, tốt nhất là có thể sinh đứa như Tiểu Tứ Tử vậy.


      Công Tôn gật đầu, cười , “Bách thí bách linh.” (thử trăm lần linh nghiệm cả trăm lần)


      “Ách, rất hảo!” Bàng Thái sư mừng rơn, vội vã tiến đến, đứng bên cạnh Công Tôn, lệnh tiểu thái giám đem giấy bút đến để Công Tôn kê phương thuốc, Công Tôn cầm bút, đột nhiên , “Ai nha, suýt chút nữa quên mất.”


      “A?” Bàng Thái sư có chút gấp gáp, hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, vì sao viết a?”


      Công Tôn đối Bàng Thái sư vẫy tay, Bàng Thái sư ghé sát vào y, Công Tôn hạ giọng , “Thái sư, thuốc này a, trong vòng ba ngày nếu có chuyện phòng the thể ăn, bằng ngài hỏi Bàng phi, ngày hôm trước và hôm qua, có …”


      “Nga, có!” Bàng Thái sư khoát tay, cười , “Hôm qua ta vừa hỏi, hoàng thượng lâu …”


      Bàng Thái sư đến đây, cảm giác đúng, Triệu Phổ bên nhìn lão, cười hỏi, “Nga, hôm qua Bàng Thái sư tiến cung gặp Bàng phi a, biết có gặp phải tiểu thái giám hay ?”


      “Ách…” Bàng Thái sư muốn cắn đầu lưỡi.


      Công Tôn đem phương thuốc viết xuống, , “Thái sư, này nếu bất dục, ta còn thực có thể trị.”


      Bàng Thái sư sửng sốt, nhìn chằm chằm Công Tôn.


      Công Tôn cười cười, “Bất quá, phải xem biểu của Thái sư a.”


      Bàng Cát khổ sắc mặt, nhìn Triệu Phổ chút, Triệu Phổ lạnh lùng nhìn lão cái, Bàng Cát vội vàng chạy về chỗ, cúi đầu ngồi xuống, hối hận thôi, muốn hung hăng tát vào miệng mình cái.


      Bên cạnh, Bao Chửng hạ giọng , “Bàng giải (con cua), mập chết tiệt!”


      Bàng Thái sư mở to mắt nhìn Bao Chửng, há mồm.


      Chợt nghe Bao Chửng , “Ta cho ngươi, ngươi là tìm chết, ngươi cùng Bàng phi thương lượng muốn gạt hoàng thượng làm bậy, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi chết vì hồ đồ.”


      Bàng Cát mặt thảm như đưa đám, thầm nhủ, Công Tôn tiên sinh này cũng quá lợi hại, vậy mà cũng dụ được lão ra.


      “Ngươi a, hồi tự mà tìm cách, cách khác.” Bao Chửng vươn tay xẹt ngang cái cổ, ý bảo, “Đầu ngươi khó giữ được a! Ra chủ ý hỗn đản!”


      Bàng Cát nhếch miệng.


      .


      Nguyên lai hôm qua, Bàng Cát vội vã tiến cung, cùng khuê nữ chuyện này, muốn cho khuê nữ thổi gió bên tai hoàng thượng, bảo nàng tìm cách, báo thù cho An Lạc Hầu.


      Nhưng lúc đó Bàng phi lại khóc , hoàng thượng lâu có tới. Bàng Cát cũng có chút gấp gáp, hai người bàn bạc, liền nhắc tới chuyện mưu cầu chức quan cho Bàng Dục, tốt nhất là quân chức. Nhưng trong quân đại thể đều do Triệu Phổ phụ trách, nghĩ tới nghĩ lui, Bàng phi ra chủ ý, hòn đá ném hai con chim, bảo Triệu Phổ đánh Phác Mẫn Cát bị thương, cứ như vậy, vừa báo thù được cho Bàng Dục, vừa giữ được người lại, mà đả thương sứ giả, Triệu Phổ tất nhiên bị phạt, cũng hảo để áp chế nhuệ khí của Bao Chửng bọn họ.


      Bàng Cát lúc đó nghe xong, cũng có chút hồ đồ, liền thực tìm Triệu Trinh, lão cũng nhiều với Triệu Trinh, chỉ , ngày ẩm yến, tốt nhất là nhượng Phác Mẫn Cát cùng Triệu Phổ luận võ, hảo áp chế nhuệ khí của người Cao Ly. Triệu Trinh vui vẻ đồng ý, gọi người hạ chỉ cho Triệu Phổ, bảo chuẩn bị, ngày đó luận võ. Còn cố ý bổ sung thêm câu, thể làm tùy tiện, phải nhớ kỹ điểm dừng.


      Nhưng tiểu thái giám truyền chỉ kia, bị Bàng Thái sư thu mua, bảo sửa lời, bảo Triệu Phổ đả thương người!


      chiêu này có thể gọi là độc nhất phụ nhân tâm, dù sao cũng ai biết, đến lúc đó tìm cách làm thịt tiểu thái giám kia, phải là thần biết quỷ hay sao? ngờ hôm nay gặp Công Tôn, bị y lừa ra.


      .


      Bao Chửng thấy Bàng Cát khổ não, thầm nhủ —— Đáng đời ngươi! Quay đầu lại, lắc đầu cười với Công Tôn và Triệu Phổ, “Đừng ăn mật trấp, ngọt!”


      bên Bát Vương gia hiểu, hỏi, “Bao Tướng, mật trấp ngọt, vậy cái gì ngọt?”


      Bao Chửng nhướng mi, “Bàng giải!”


      Bàng Thái sư thở dài.


      .


      Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn chút, hỏi, “Mật trấp này là mật chỉ phải , chu công kia là ý gì?”


      Công Tôn cười , “Chữ chu có thể mở ra, xóa chữ khẩu là dụng, xóa khung bên ngoài là cát, công cùng cung hài . Ta là hỏi Bao đại nhân, Bàng Cát có phải tiến cung bậy bạ gì đó. Bao đại nhân quả nhiên thông tuệ, chút liền hiểu, hổ là Văn Khúc tinh.”


      Triệu Phổ nghe xong, gật đầu, vươn tay nhàng cầm tay Công Tôn, nghiêm túc , “Thư ngốc, lần này đa tạ ngươi.”


      Công Tôn lần này trêu chọc , chỉ là cảm thấy mặt nóng lên, Triệu Phổ khó có được nghiêm túc như vậy, vội vàng rút tay về, liếc .


      Tiểu Tứ Tử đùi Triệu Phổ ha hả cười, cũng biết là cười cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :