1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Bao Chửng lại là vội hỏi thế giới của ngàn năm sau như thế nào.


      Triệu Phổ này là câu chuyện rất dài, trước phân lễ vật.


      Lễ vật mới lạ cái cái đều được phân ra, tất cả mọi người đều cảm thấy này thần kỳ thôi.


      Ba ngày sau, Bao Chửng nghe Công Tôn kể lại chuyện thế giới tương lai xong, cầm bộ đại bách khoa toàn thư và tập Adventure of Sherlock Holmes/The complete Sherlock Holmes của Công Tôn cho mình cảm thấy mỹ mãn trở về Khai Phong phủ, trở thành người uyên bác nhất thời xưa.


      Lư đại tẩu cùng Bàng Phi và những nữ quyến ( thân thích á) đều được đống lớn quần áo mới lạ, đặc biệt kia mấy bộ nội y, thực làm hoàng đế và Lô Phương tôn sùng.


      Công Tôn và Triệu Phổ dùng giường nước lớn, giường của Tiểu Tứ Tử có thêm mèo máy lớn, Thạch Đầu sử dụng thảm hoa, nhóm ảnh vệ mỗi người đều tặng cho xe đạp, ô tô của Triệu Phổ ra cũng được mang về, chẳng qua bao lâu có dầu, để ở trong sân làm vật trang trí.


      Này sau đó, cái nút điều khiển liền hư, mọi người cũng còn muốn đến đại….


      Công Tôn điều chỉnh thời gian coi bệnh lại, mỗi ngày rút ra hơn phân nữa để bồi Triệu Phổ và tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ cũng khôi phục tiêu diêu tự tại của ngày xưa.


      Chính là mỗi lần đến trung thu vào đêm trăng tròn, mọi người ở trong viện nâng chén với trăng tròn, ngẫu nhiên tìm tìm lại ảnh. Vẫn là nhớ tới nhóm bằng hữu tốt ở nơi đại xa xôi kia.


      May mắn. tất cả mọi người đều biết, chuyện xưa của hai bên, đều vẫn tiếp tục.


      Đêm thất tịch


      Tiêu Dao đảo mấy ngày nay rất náo nhiệt, bởi vì sắp đến đêm thất tịch rồi, người dân của các đảo xung quanh dựng đài bắn pháo, Tùng Giang phủ xuất vốn chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, để đêm thất tịch tới phóng lên mừng ngày lễ của các tình nhân.


      Hôm nay nam nữ toàn thành đều vận trang phục lộng lẫy, chuẩn bị tối đến lên phố ngắm pháo hoa và hội hoa đăng.


      Tiêu Dao đảo và Hãm đảo phụ trách dựng đài lớn, kỳ cũng khó, chẳng qua là dùng hai chiếc thuyền lớn dựng ngôi đài cao, đem pháo hoa để lên đó, rồi lại chuẩn bị kíp nổ để cùng chỗ liên tiếp, đến lúc đó có thể cùng nhau châm pháo rồi.


      Tiểu Tứ Tử biết hôm nay là lễ thất tịch, sáng sớm thức dậy, suy nghĩ biết nên chúc mừng thế nào đây? biết Cửu Cửu có tặng quà cho phụ thân , còn nữa a, Miêu Miêu và Bạch Bạch biết có tiến triển hơn chút nào chưa, gì chứ đêm thất tịch là thời gian tốt để biểu lộ tình cảm đó.


      “Chi chi.”


      Trong viện, lại thấy Thạch Đầu chạy ở phía trước, Tiễn Tử ở phía sau đuổi theo, cọ qua cọ lại trông rất là thân thiết


      Tiễn Tử dựa lại gần bị Thạch Đầu hất cái đệm qua đẩy ra chỗ khác, Tiễn Tử vẫn chịu từ bỏ mục tiêu, lại bị đá văng . . . . ngừng cố gắng.


      Tiểu Tứ Tử thở dài, “Ai . . . . . . Xem ra nhìn lại, hai đứa chúng nó là ân ái nhau nhiều nhất.”


      “Cận Nhi, sao ngươi lại thở dài a?” Tiêu Lương tới ngồi bên người Tiểu Tứ Tử, đưa tay nhéo nhéo cánh tay mập mạp của bé.


      cho phép sờ!” Tiểu Tứ Tử vuốt ve tay mình, dẩu miệng, “Tiểu Lương Tử, ngươi phải luyện công sao?”


      “À, ngày hôm nay mọi người Hãm đảo đều rảnh, nhóm ảnh vệ cũng bận, sư phụ mới sáng sớm gặp người rồi, xem ra là luyện công được.”


      “Cửu Cửu có ở đây sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Người phải là quên mất cái gì đấy chứ?”


      “Quên cái gì? Tiêu Lương lấy cái bọc giấy dầu từ trong ngực ra, bên trong là hai cái bánh bao gạch cua nhân thịt bằm rất lớn ở Giang Nam Xuân, đặt cái vào trong tay Tiểu Tứ Tử.


      “Hôm nay là thất tịch nha, người phải muốn cùng phụ thân hưởng lễ tình nhân sao?” Tiểu Tứ Tử cắn miếng bánh bao, quai hàm phồng lên nhai nhai, “Trong năm ngày này là ngày quan trọng nhất đó nha!”


      ?” Tiêu Lương cắn bánh bao, nhìn Tiểu Tứ Tử, chần chừ chút rồi hỏi: “Cái kia . . . Cận nhi, nghe , trong đêm thất tịch nên cùng với người mà mình thương nhất ở bên nhau, như vậy đời đời kiếp kiếp cũng thể chia lìa.”


      sao?” Tiểu Tứ Tử mừng rỡ, “Tiểu Lương Tử, chúng ta lần này nhất định phải để phụ thân và Cửu Cửu, còn cả Miêu Miêu và Bạch Bạch biểu lộ với đối phương nữa.”


      “Ha hả.” Tiêu Lương cười gượng hai tiếng, “Sư phụ cùng tiên sinh biểu lộ tình cảm rồi, còn Triển đại ca với Bạch đại ca sao . . . . . . . . Phỏng chừng có chút khó khăn a.”


      quan hệ.” Tiểu Tứ Tử đem miếng bánh bao còn lại bỏ vào miệng, đứng lên, má phồng lên ồn ào, “Ưm! Lần này nhất định phải để cho bọn họ thông suốt!”


      Tiêu Lương bất đắc dĩ tiếp tục gặm bánh báo, trong lòng thở dài —————– Cận nhi ngốc, toàn nghĩ đến người khác thôi.


      Thế nhưng, Tiểu Tứ Tử chạy tìm khắp Tiêu Dao đảo cũng chưa thấy Triệu Phổ đâu cả.


      Lúc dùng cơm trưa hôm đó, Công Tôn sau trận chóng mặt cũng bắt được tiểu tử kia, hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, con làm gì vậy?”


      “Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nghiêm mặt hỏi Công Tôn, “Cửu Cửu đâu?”


      Công Tôn sửng sốt, , “A . . . . . Hôm nay mới sáng sớm rời rồi.” rồi, ôm lấy Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên bàn, lớn tiếng gọi Tiêu Lương luyện công trong sân đến thân mồ hôi nhễ nhại, rồi cho bọn trẻ ăn cơm.


      Ăn được mấy miếng, Tiểu Tứ Tử nhìn trái phải xung quanh chút, “Phụ thân, Cửu Cửu về nhà ăn cơm sao?”


      “Ừ, quá giờ cơm mới về, còn buổi tối làm mâm tiệc rượu trong thành đãi mọi người nữa.”


      “Bà nội sao?” Tiểu Tứ Tử ăn thêm mấy muỗng nữa, lại hỏi.


      “À, bà nội hôm nay ăn chay, cho nên ăn cùng chúng ta.”


      “Vậy . . . . Nhóm Ảnh Ảnh thế nào?”


      Công Tôn đưa cho bé bát canh, “Hôm nay sao con có nhiều vấn đề vậy, nhóm Ảnh Ảnh hôm nay được nghỉ, đều dạo phố hết rồi.”


      “Vì sao hôm nay lại nghỉ?”


      “Hôm nay là thất tịch mà.” Công Tôn nhéo nhéo quai hàm của Tiểu Tứ Tử, “Bọn Hôi Ảnh còn tân hôn, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng có kế hoạch riêng cho mình rồi.”


      Tiểu Tứ Tử nhát mắt mấy cái, ai nha, ra phụ thân cũng biết hôm nay là thất tịch à.


      “Được rồi.” Công Tôn vừa dùng bữa vừa , “ hồi nữa phụ thân mua quà lễ tình nhân cho Triệu Phổ, hai đứa cùng làm tham mưu cho phụ thân .”


      “Hảo nha!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trăm miệng lời, liếc mắt nhìn nhau ——– cơ hội tốt nha!


      Ăn cơm xong rồi, Công Tôn dẫn hai tiểu tử kia lên thuyền, ra chợ ở Tùng Giang phủ mua đồ.


      Đừng , vậy chứ món quà này dễ tìm đâu, Triệu Phổ xuất thân tôn quý muốn cái gì có cái đó, cho nên vật gì cũng thiếu, Công Tôn thở dài, đêm nay đơn giản cứ đồng ý để Triệu Phổ nháo , như vậy phỏng chừng đó là việc khiến hài lòng nhất.


      “Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử vào cửa hàng ngọc khí, chỉ vào con mèo bạch ngọc và con chuột bạch ngọc bàn , “Phụ thân mua cho con đôi này .”


      Công Tôn tiến qua nhìn lát, nhíu mày, giọng , “Ai nha Tiểu Tứ Tử, hai khối ngọc bội này giá 200 lượng bạc đó, con mua chỉ để chơi thôi sao?”


      “Há. . .” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mắt cái, sờ sờ tiểu hà bao của mình, bạc tiết kiệm còn lại chỉ có bốn mươi lượng thôi nha.


      Công Tôn ôm lấy bé, “Con rất thích à?”


      Tiểu Tứ Tử ghé vào bên tai Công Tôn, thầm vài câu


      Công Tôn bừng tỉnh ngộ ra, “À . . . . ra là vậy, hảo! Để phụ thân mua cho con.”


      sao?” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm hỏi


      “Ừ.” Công Tôn lấy bạc ra, cùng ông chủ tiệm trả giá chút, cuối cùng cũng rẻ hơn ít, thành giao trăm tám mươi lượng, còn được tặng thêm hai hộp gấm đựng tinh xảo nữa.


      Công Tôn cũng nhìn vòng ngọc bội, lại tiếp, tuy rằng tặng ngọc bội tồi, nhắn nhàng lại có thể tùy thân mang theo, nhưng mà Triệu Phổ vàng bạc châu báu ngọc khí đồ cổ có rất nhiều, cũng thích lắm, cho nên tặng mấy thứ này . . . . có ý nghĩa rồi.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử đem hai tiểu miêu tiểu thử cất vào trong hộp, hỏi Công Tôn, “Người muốn tặng cho Cửu Cửu cái gì?”


      “Ừ. . . Nghĩ ra a.”


      “Chúng ta qua cửa hàng đối diện xem .” rồi, Tiểu Tứ Tử kéo Công Tôn ra ngoài, vừa quay đầu lại gọi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử mau.”


      “A . . . . ” Tiêu Lương gật đầu, nhìn Tiểu Tứ Tử chạy , quay đầu lại, thấy quầy có mặt dây chuyền hình con heo vàng tinh xảo, con heo vàng mập mạp này rất đáng , Cận nhi đeo vào nhất định trông rất khả ái.


      “Thế nào rồi tiểu thiếu gia, muốn mua kim sức à?” Chưởng quỷ tiêu sái bước lại hỏi


      “Ừ . . . ” Tiêu Lương hỏi, “Chưởng quỹ, con heo vàng này, giá bao nhiêu tiền vậy a?”


      “À, cái này đắt lắm, tám mươi lượng bạc.”


      “Tám mươi lượng sao . . . . .” người Tiêu Lương cũng chỉ có năm mươi lượng, nếu mượn tiên sinh thêm ba mươi lượng tiên sinh nhất định cho mình, nhưng mà nó muốn tự dựa vào sức mình mua món quà cho Tiểu Tứ Tử, còn nữa . . . . Muốn tặng cho Cận nhi kinh hỉ, thể để lộ ra.


      “Ông chủ a, có thể giảm giá chút được ?” Tiêu Lương hỏi


      “Há . . . Cái này .” Ông chủ tiệm suy nghĩ chốc lát, , “Sáu mươi lượng , thể giảm giá hơn được nữa.”


      Tiêu Lương có chút bối rối, “Cháu . . . chỉ có năm mươi lượng a.”


      “À . . .”


      Ông chủ tiệm sờ sờ đầu, “Vậy cũng sao, cho cậu nợ vậy được ?”


      “Cái này được.” Tiêu Lương vội vàng lắc đầu, “Nếu để sư phụ biết vui chút nào, cháu thể ghi sổ nợ được.”


      “Cái này . . . . ” Ông chủ tiệm có chút khó xử , “Tiểu công tử a, ngọc bội này của ta, tiền vốn là năm mươi lượng rồi, nếu cậu mua năm mươi lượng, vậy là ta lỗ vốn rồi.”


      Tiêu Lương gật đầu, suy nghĩ chút, hỏi, “Như vậy chưởng quỹ, người có việc gì cần làm ? Cháu làm giúp người, được chứ?”


      “À . . . .” Ông chủ tiệm quan sát dưới Tiêu Lương chút, , “Vậy cũng được, ta có việc , là hơi khó, bằng như vầy, cậu giúp ta làm, coi như ta mướn cậu mười hai lượng, thế nào?”


      “Được!” Tiêu Lương lập tức gật đầu, ông chủ liền đem chuyện cần làm với Tiêu Lương


      Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn dạo vài cửa hàng, mới nhìn thấy Tiêu Lương chầm chậm đuổi theo.


      “Tiểu Lương Tử, chậm quá nha.”


      “Cận nhi . . . . ta cảm thấy có chút khó chịu, muốn về Tiêu Dao đảo trước.”


      “Tiểu Lương Tử, ngươi khó chịu sao?” Tiểu Tứ Tử sốt ruột, hay là bị bệnh rồi.


      “Làm sao vậy?” Công Tôn cũng tới, bắt mạch cho Tiêu Lương, nhưng mà mạch tượng của nó bình thường, giống như có bệnh a.


      Tiêu Lương nhìn Công Tôn chút


      Công Tôn tinh vi nhìn ra, Tiêu Lương hình như có chuyện riêng, liền gật đầu, “Được rồi, Tiểu Lương Tử, con tự mình về trước , cẩn thận đó.” rồi, lấy mười hai lượng bạc từ trong người đưa cho nó.


      “Há . . . .” Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn Công Tôn, “Tiên sinh?”


      “Mang theo bạc phòng thân.” xong, xoa đầu nó rồi dặn nó đường cẩn thận, rồi dẫn Tiểu Tứ Tử .


      Tiêu Lương suy nghĩ chút, vẫn cất bạc , quay đầy lại làm việc cho chưởng quỹ cửa hàng ngọc


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay Công Tôn, hỏi, “Người xem, con nên mua quà gì cho Tiểu Lương Tử được?”


      Công Tôn nở nụ cười, “Con muốn mua quà cho Tiểu Lương Tử sao?”


      “Đúng nha, người con có bốn mươi lượng.”


      “Bốn mươi lượng . . . .”


      Công Tôn còn chưa dứt lời, đột nhiên đứng lại.


      “Thế nào ạ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn, chỉ thấy nhìn chằm chằm phía trước


      Tiểu Tứ Tử nương theo đường nhìn của quay qua, chỉ thấy cách đó xa, Triệu Phổ cùng nương tuổi còn trẻ cùng chỗ, vừa vừa cười.


      “A, Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử muốn gọi, bị Công Tôn bịt miệng lại, “Đừng kêu.”


      Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn


      Công Tôn nheo mắt lại, chỉ thấy Triệu Phổ biết cái gì, mà nương kia che miệng cười đến run cả người lên.


      Công Tôn cắn răng, “Ngươi được lắm Triệu Phổ, dám hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), ngươi quả biết thế nào là tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của phụ nữ cổ, chính là tam tòng tứ đức đó)!”


      Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nghĩ rằng nghe thấy những lời này từ Công Tôn thích hợp chút nào.


      Công Tôn lôi Tiểu Tứ Tử theo, lén lút theo dõi, chỉ thấy Triệu Phổ và nương kia cùng nhau bước vào tửu lâu lớn nhất Tùng Giang phủ.


      trở lại ăn, ra là có người bồi rồi a!” Công Tôn giận thể chạy tới đấm đá trận, lặng lẽ mang Tiểu Tứ Tử vào theo cùng


      Chỉ thấy Triệu Phổ cùng nương kia lên bước vào nhã gian lầu hai, Công Tôn mang đầy bụng khí, chạy đến, bước vào nhã gian sát vách bên cạnh, đóng cửa lại, dán tai vào tường nghe trộm


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu đứng bên nhìn, tâm phụ thân làm gì vậy nhỉ?


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử kéo kéo vạt áo Công Tôn


      “Suỵt!” Công Tôn ra hiệu cho Tiểu Tứ Tử, cho phép ra, ngày hôm nay nếu Triệu Phổ dám làm gì . . . . . nhất định phải chết! thiến được!


      Tường rất dày, sát vách bên cạnh nghe ràng


      Công Tôn liều mạng nằm sấp xuống nghe, mờ hồ nghe được đoạn đối thoại.


      “Ừ, trắng và mềm a!”


      “Vương gia thích?”


      “Thích thích.”


      “Vậy ăn !”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Hảo hảo!”


      “A . . . . .” Công Tôn hít ngụm khí lạnh, xoay người thở phì phì lao ra ngoài, tới cửa nhã gian sát vách cước đá văng cái cửa phòng.


      Cửa bị văng ra “Rầm” tiếng . . . . Tình huống trong phòng hóa ra lại mờ ám như Công Tôn nghĩ tới.


      Triệu Phổ cùng nương kia đứng cách chiếc bàn, bàn có đầy thức ăn và rượu, hai bên trái phải còn có hai người đều bếp đứng giới thiệu món ăn cho Triệu Phổ


      Tất cả mọi người bị hình ảnh Công Tôn hùng hổ xông tới làm cho kinh ngạc, há to miệng nhìn


      Triệu Phổ cũng lấy làm kinh hãi, “Thư ngốc?”


      “Ách . . . . .” Công Tôn đột nhiên phát ra, hình như hiểu nhầm rồi.


      Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy tới trước mặt nàng kia, ngọt lịm gọi tiếng, “Liễu di di.”


      “Ai.” nương kia vội vàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia cũng tới a? Dì vừa mới làm xong món thạch uyên ương mà con thích nhất đây.”


      “Hảo nha.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu


      Công Tôn sửng sốt, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử . . . . . con, có quen nàng ấy sao?”


      Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Đúng vậy, nàng là Liễu di di, là bả chủ ở đây nha, dì nấu ăn ngon lắm, món bánh mứt cam mà phụ thân thích ăn nhất cũng là nàng làm đó!”


      “Vậy . . . .” Công Tôn mơ mơ hồ hồ, tâm sao mình lại nhận ra nhỉ.


      “Khụ khụ.” Triệu Phổ đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, nhịn cười , “À, ông chủ của tửu lâu này là bằng hữu của Bạch Ngọc Đường, đây là nương tử của , trùng hợp ta cũng biết nàng, phụ thân nàng Liễu Như Khánh chính là ngự trù trong cung, khi còn bé ta rất thích ăn những món ông ấy làm, bà chủ này tay nghề cũng rất giỏi hệt như ông ấy vậy.”


      “Vậy ngươi tới chỗ này . . . .” Công Tôn mặt đỏ bừng lên


      “À, ta là tới đặt món ăn cho tiệc đêm nay.” Triệu Phổ gãi gãi đầu, với Công Tôn, “Lại đây, ngươi tới đúng lúc, chúng ta cùng nhau chọn.”


      Công Tôn xấu hổ bước qua


      Lão bản nương lấy miếng nấm tuyết ngư cho vào miệng Tiểu Tứ Tử, vừa cười vừa với Công Tôn, “Vương gia ba ngày trước có đặt bàn tiệc rượu vào đêm thất tịch, bảo tôi đặc biệt nghiên cứu thực đơn, nguyên liệu nấu ăn đầu là do ngài tự mình chọn lựa, là theo sở thích của tiên sinh.”


      Mặt Công Tôn đỏ bừng lên vì xấu hổ vô cùng, xấu hổ chết được a, liếc mắt nhìn sang Tiểu Tứ Tử há miệng ăn uống ngon lành ——— vậy mà vật này cũng chịu sớm cho mình biết.


      Kỳ Tiểu Tứ Tử như vậy, làm sao biết được cái ghen của Công Tôn lúc đó chứ.


      Tiểu Tứ Tử biết, nhưng Triệu Phổ ràng hiểu được, vừa rồi lúc Công Tôn vào cửa mặt giận đến trắng nghét, cần hỏi, ghen tị a!


      “Những món này, bắt đầu từ đây là Bách niên hảo hợp, Bạch thủ giai lão, Loan phượng uyên ương, Chi đầu bỉ dực (ý như đôi chim liền cánh liền cành).” Lão bản nương giới thiệu thức ăn cho Công Tôn, làm Công Tôn cả người ngứa ngáy, tâm Triệu Phổ này, thủ đoạn càng lúc càng cao.


      Triệu Phổ lòng tràn đầy vui sướng, thư ngốc nhà ăn giấm, quả nhiên phải là tự nhiên phát nhiệt, là do con mọt sách này truyền cho!


      lát sau, lão bản nương đột nhiên có dược thiện, về phương diện này Công Tôn có nghiên cứu qua, đúng lúc bà chủ tiệm phát sầu vì nó, vội vàng tranh thủ thỉnh giáo.


      Lúc hai người trò chuyện, Tiểu Tứ Tử kéo Triệu Phổ ra ngoài cửa


      “Cửu Cửu.”


      “Hử?” Triệu Phổ hỏi bé, “Chuyện gì sao?”


      “Tiểu Lương Tử có đặc biệt thích cái gì a?” Tiểu Tứ Tử hỏi


      Triệu Phổ nở nụ cười, đưa tay chọc chọc bé, “Biết ngay là con hỏi cái này.” rồi, lấy ra từ bên hông thanh đao bát bảo ra, giao cho Tiểu Tứ Tử, “Cái này.”


      “Đây là cái gì vậy?” Tiểu Tứ Tử nhận lấy cây bảo đao nhìn chút, thấy đươc thanh đao cong vòng như sừng trâu đặc biệt tinh xảo, cảm giác đặc biệt tò mò nha.


      “Khụ khụ.” Triệu Phổ nhíu mày, “Thanh đao này, là đao mà bộ tộc của Tiểu Lương Tử sử dụng, hôm nay ta tình cờ thấy được, nghĩ có giá trị, Tiểu Lương Tử nhất định thích, cho nên mới thuận tiện mua về.”


      sao?” Tiểu Tứ Tử tuy rằng hiểu về đao, thế nhưng vừa nhìn cái, biết đó là đao tốt! Vội đưa tay thử rút ra, mất lúc sau mới rút được, chỉ thấy trước mắt chớp sáng trắng nhoáng lên . . . . . Tiểu Tứ Tử chỉ cảm thấy khí u tĩnh mịch dày đặc xung quanh.


      “Oa!” Tiểu Tứ Tử nhịn được kêu lên tiếng . . . . . . “Đao này lợi hại!”


      Triệu Phổ nở nụ cười, tâm , đương nhiên rồi, đây là bảo đao chân truyền nghìn năm ở bộ tộc của Tiêu Lương, năm đó do hạo kiếp nên thất lạc, phái cả trăm người tìm mất mấy năm mới thấy được.


      “Cửu Cửu, thanh đao này rất quý sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi


      quý, có bốn mươi lượng thôi.” Triệu Phổ nhún nhún vai, chỉ chỉ và chợ đồ cổ cách đó xa, “Ta mua được ở đằng kia.” (Xạo nha)


      “Vậy . . . . ” Tiểu Tứ Tử lấy ngân phiếu bốn mươi lượng từ tiểu hà bao của mình ra đưa cho Triệu Phổ, “Bán cho con !” ( hiểu sao ta lại dễ nghĩ thành “bán con :)))))))


      Triệu Phổ nở nụ cười, “Con định mua lại đồ của ta? Thích cứ mượn cầm !”


      “Vậy được, đây là quà con mua tặng Tiểu Lương Tử mà!” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc


      “Ừm. . . . Vậy à.” Triệu Phổ suy nghĩ lát, nhận bạc, , “Vậy con phải nhớ kỹ, cần đến ta, nếu như để cho mọi người biết là ta thu bạc của con, danh dự của Cửu vương gia ta có thể bị hủy, nếu có ai hỏi con , con cứ là mua được ở chợ đồ cổ.”


      Tiểu Tứ Tử tuy rằng gạt người, thế nhưng nghĩ tới danh dự của Cửu Cửu, lập tức gật đầu, “Vâng! Tiểu Tứ Tử ra ngoài.”


      “Ngoéo tay?” Triệu Phổ đưa ngón tay móc với Tiểu Tứ Tử, lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Công Tôn cách đó xa, vẻ mặt hiểu mà cười với .


      buổi chiều rất nhanh qua, mọi người trở về Tiêu Dao Đảo, lúc này đường tràn đầy người, chủ yếu là các đôi tình nhân dùng bữa và chuẩn bị xem pháo hoa tối nay.


      Tiểu Tứ Tử sau khi về nhà, chạy trước chạy sau đều tìm được Tiêu Lương, đành chờ ở trong viện.


      Thế nhưng đợi đến đêm rồi, mà Tiêu Lương vẫn chưa trở về, cảm thấy có chút lo lắng, chạy ra bên ngoài, nhưng trời bắt đầu bắn pháo hoa rồi


      Tiêu Dao Đảo khắp nơi đều là người.


      Tiểu Tứ Tử chạy tới ruộng hoa lau gần bờ sông, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi cỏ vừa uống rượu vừa ngắm pháo hoa.


      Tròng mắt Tiểu Tứ Tử chuyển vòng, chạy tới, đưa cho hai người bọn họ mỗi người hộp gấm, “Miêu Miêu, cái này cho ngươi, Bạch Bạch, cái này là của ngươi.”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút hiểu, nhận lấy hộp mở ra nhìn thù, trong hộp của Triển Chiêu là miếng ngọc bội con chuột bạch , còn trong hộp của Bạch Ngọc Đường là miếng ngọc bội hình con mèo .


      Hai người cầm ngọc bội đều có chút ngốc lăng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử


      “Cái này dùng để buộc vào kiếm nha!” Tiểu Tứ Tử chăm chú hỏi, “Hai người có thích hay ?”


      Hai người tuy rằng nghĩ ngược lại, nhưng đây là tâm ý của Tiểu Tứ Tử, đành gật đầu, thích.


      Tiểu Tứ Tử nghe xong vui vẻ, vỗ tay chạy, trong miệng kêu to, “Nha! Bạch Bạch thích mèo, Miêu Miêu thích chuột bạch, hôm nay là đêm thất tịch, cho nên mèo và chuột bạch cả đời bao giờ chia lìa!” (Trời ơi bảo bối ơi em quá cơ ~~~)


      Tiểu Tứ Tử chạy, lưu lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cầm ngọc bội xấu hổ sững sờ tại chỗ, nhìn ánh sáng pháo hoa rực rỡ bầu trời . . . . . .


      Tiểu Tứ Tử chạy tới tiền viện, thấy Tiêu Lương vội vã chạy về tới


      “Tiểu Lương Tử. . . . . .” Tiểu Tứ Tử tiến lên kéo Tiêu Lương, “Ai nha!”


      Vừa định gọi Tiêu Lương xem pháo hoa, nhưng Tiểu Tứ Tử bỗng phát mặt Tiêu Lương có vết trầy, “Ngươi sao vậy!”


      có việc gì, sơ suất thôi.” Tiêu Lương qua loa chút.


      ra . . . . . . Chưởng quỹ có bảo bối nữ nhi, luôn muốn nuôi con tuyết điêu, mà tuyết điêu đều sống ở trong núi, động tác linh hoạt lại khó bắt, Tiêu Lương về trễ là do bắt tuyết điêu. Bắt được con, nhưng chưởng quỹ thấy Tiêu Lương còn bị thương tốt, lại muốn giảm cho mười hai lượng bạc, Tiêu Lương muốn, nghĩ tặng cho Tiểu Tứ Tử, nên mua đắt tiền! ( biết nên thằng bé thành hay là ngốc đây)


      . . . . . .


      Trở lại trong viện, Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc ra thoa thuốc cho Tiêu Lương.


      Tiêu Lương kéo bé qua, đeo cho bé con heo vàng , cười , “ đáng .”


      Tiểu Tứ Tử nhìn con heo tròn vo, bé mặc dù có chút ngốc lăng, như Tiểu Lương Tử vì sao lại thụ thương, trong lòng có chút tự trách.


      “Tiểu Lương Tử, ngươi tốt!” Tiểu Tứ Tử cầm lấy tay Tiêu Lương, hôn cái, “chụt ~”


      Tiêu Lương thấy đầu choáng váng hồ hồ muốn ngất, Tiểu Tứ Tử hôn nó rồi, bảo nó bắt tuyết điêu lần nữa cũng có vấn đề gì a


      Tiêu Lương còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Tiểu Tứ Tử lấy ra cây bảo đao sừng trâu từ trong tay áo đưa cho nó, “Cái này cho ngươi Tiểu Lương Tử.”


      Tiêu Lương nhận lấy đao, ngây ngẩn cả người.


      Cây đao này nó quá quen thuộc rồi, ông nội và cha đều từng dùng qua, rút đao qua, đạo hàn quang lên, chuôi đao khắc chữ “Tiêu”, Tiêu Lương cảm thấy mũi có chút xót.


      “Cận nhi?” Tiêu Lương ngẩng đầu chăm chú nhìn Tiểu Tứ Tử.


      “Ưm. . . . . .” Tiểu Tứ Tử nhìn chỗ khác, đầu ngón chân lăn lăn viên sỏi, giọng , “Ngẫu . . . . . Ngẫu nhiên mua được, Tiểu Lương Tử hẳn là thích ha . . . . . .”


      Tiểu Tứ Tử vừa mới dứt lời, bị Tiêu Lương kéo qua ôm chầm lấy, “Thích, đương nhiên thích rồi!”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, cũng ôm lấy Tiêu Lương.


      nóc nhà, Tử Ảnh ăn miếng thạch uyên ương mà Giả Ảnh đút vào miệng cho , tấm tắc phe phẩy đầu, “Ai nha, là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát a! Tiểu Lương Tử này hậu sinh khả úy, mà Tiểu Tứ Tử cũng kém a, Vương gia và tiên sinh thể so được rồi!”


      . . . . . .


      Lúc đó, mọi người vô cùng cao hứng ăn tiệc rượu của Triệu Phổ đãi, ngắm pháo hoa


      Thạch Đầu hôm nay lần đầu tiên đem thứ mà nó thích ăn nhất phân nửa cho Tiễn Tử, Tiễn Tử vui vẻ đến muốn điên, Thạch Đầu còn mang Tiễn Tử theo cùng về phòng, còn giữ cửa cho ai đến nữa chứ.


      Mọi người vui đùa tận hứng rồi giải tán


      Triệu Phổ vào phòng, ngồi mép giường.


      Công Tôn rửa mặt xong bước đến


      Triệu Phổ gọi lại, đưa cho cái rương, bên trong là sách thuốc bị hủy từ rất lâu mà tốn năm mới tìm thấy, biết, đây là cái mà Công Tôn thích nhất


      Công Tôn nhìn sách chút, với Triệu Phổ, “Hôm nay ta dạo vòng, biết nên mua cái gì cho ngươi.”


      Triệu Phổ cười cười, đúng là cũng có gì đặc biệt để mong muốn, ngoại trừ . . . . .


      nghĩ ngợi Công Tôn đột nhiên đặt mông ngồi đùi Triệu Phổ.


      Triệu Phổ sửng sốt, tâm có phải mình mệt quá nên ngủ gật làm giấc mộng hão huyền vậy


      Chỉ thấy Công Tôn vận áo ngủ rộng thùng thình, trông cực kỳ liêu nhân, đưa tay nhàng nhấc cằm Triệu Phổ lên, “Ta nghĩ kĩ rồi, bằng đêm nay ta làm lễ vật cho ngươi, ngươi muốn thế nào, cho ngươi làm theo ý thế đó . . . Thế . . . A!”


      Từ “nào” còn chưa được xuất khỏi miệng Công Tôn, Triệu Phổ sớm xoay người hóa thân thành sói, mãn nguyện hưởng thụ cái mà muốn nhất, lễ vật cho đêm thất tịch.

      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :