1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      ~Phần cơ bản cuộc sống~


      “Xuyên việt?”


      Tất cả mọi người đều kinh hãi thôi… Ở quyển sách nào viết a, cả nhóm Triệu Phổ lúc này quả thực tất cả đều xuyên qua, hơn nữa còn xuyên qua ngàn năm sau, tại thành phố S, ở trong biệt thự của Bạch Cẩm Đường.


      Đúng là gặp phải mọi người trong SCI cũng ở đây. Cả nhóm mấy ngày nay vừa lúc được nghỉ ngơi, bởi vậy mới cùng ăn vừa trở về, mới dừng xe, chợt nghe “bang” tiếng, trước mặt vài người từ trời rơi xuống, để tóc dài, mặc cổ trang, cầm bảo kiếm và vân vân, còn có động vật kỳ lạ.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, nhìn những người xung quang có chút sợ, vì cái gì lại có hai cái Triển Chiêu hai cái Bạch Ngọc Đường?


      Triển Chiêu ( đại bản), liếc mắt cái nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, tay sờ sờ cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu có hay nghĩ qua…”


      “Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường ( đại bản) kiên quyết lắc đầu, “Trẻ con thể dưỡng làm sủng vật được! Bác bỏ!”


      Triển Chiêu nhăn mặt cau mũi, đáng tiếc, đứa trẻ này là rất đáng !


      Triệu Phổ chuyện đầu tiên làm là nhặt lên cái điều khiển, hỏi Triển Chiêu, “Lại ấn lần liền trở về đúng ?”


      Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ cầm lên liền ấn….


      phản ứng.


      Lại ấn..


      Vẫn như cũ có phản ứng.


      “Ta ##@@##@!” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu (cổ đại bản), “Sao lại thế này a?!”


      Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Nga, Bao đại nhân có , vật này là dùng cái gì mà năng lượng mặt trời, cần phải nạp điện thời gian ngắn.”


      “Cái gì gọi là nạp điện?” Mọi người nghiêng đầu nhìn .


      Triển Chiêu nhún nhún vai lắc đầu, “ biết a.”


      “Kia phải bao lâu?”


      Triển Chiêu vẫn lắc đầu, “…biêt, bất quá đại nhân dường như rất lâu…”


      =口=…


      Tất cả mọi người tự nhiên có loại kích động là muốn ra sức đánh Thạch Đầu trận, Thạch Đầu cảm thấy sau lưng hàn khí u mịch bức người, đến bên người Tiểu Tứ Tử cọ, Tiểu Tứ Tử ôm nó xoa xoa đầu, “Thạch Đầu, ta biết ngươi là vô ý, ngoan nha.”


      Thạch Đầu hạnh phúc vẫy vẫy cái đuôi —— Tiểu Tứ Tử quả đúng là tri kỷ.


      Mọi người cũng thu liễm chút, cảm thấy việc như vây, tại sao phải cùng cái động vật gây khó dễ chứ, nó cũng phải cố ý.


      Mọi người đứng trong vườn hai mặt nhìn nhau, Bạch Cẩm Đường đột nhiên hỏi, “Xuyên việt là cái gì?”


      Công Tôn còn đứng đó giải thích cho , “Cái gọi là xuyên việt là, chính là….balabala.”


      Bạch Cẩm Đường sau khi nghe xong có chút khó hiểu, “Em như thế nào mà đến kiến thức ở phương diện này cũng biết?”


      Công Tôn nhún nhún vai, “Em cùng Mã Hân ở phòng làm việc .”





      “Bất quá a.” đại Triển Chiêu nhìn nhìn tới cổ đại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, , “Căn cứ vào góc độ di truyền học, chí ít hẳn là…tổ tiên?”


      Bạch Cẩm Đường khéo miệng rút trừu (co rút).


      Triển Chiêu ( đại bản) qua lại gần trạc trạc Triển Chiêu (cổ đại bản), “Ai, họ gì a?”


      “Nga, ta gọi là Triển Chiêu.” Triển Chiêu đứng đó đối với Triển Chiêu vừa chắp tay, “Chúng ta từ ngàn năm trước đến a, huynh đài xưng hô thế nào?”


      “Ha hả, trùng hợp như thế ta cũng gọi Triển Chiêu.” Triển Chiêu cười đối Bạch Ngọc Đường bên cạnh vẫy tay, “Tiểu Bạch, gọi điện thoại hỏi chút bênh viện tâm thần gần đây có hay có lễ hội hóa trang hay là phần tử nguy hiểm phẫu thuật thẩm mỹ a?”


      Bạch Ngọc Đường ( đại bản) có chút vô lực, nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường (cổ đại bản), người này có khuôn mặt nhìn đẹp , nhớ lại chính mình từ luôn được khen là chưa từng thấy ai đẹp như thế a? Vì cái gì gần đây đột nhiên lại mộc ra nhiều người có bộ dạng cùng chính mình như thế nào lại rất giống?


      Công Tôn (cổ đại bản) hỏi Triệu Phổ, “Làm sao bây giờ?” đem Tiểu Tứ Tử bên cạnh bế lên.


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Còn có thể làm sao bây giờ, tìm cái khách điếm trọ lại?”


      “Các ngươi là xuyên tới đến đây? Công Tôn ( đại bản) tiếp cận Công Tôn nhìn nhìn cái điều khiển ở trong tay, , “Tiến vào uống ly trà .”


      Bạch Trì đối với Thạch Đầu rất là thích thú, cũng rất nhiệt tình, “Mọi người cũng hữu duyên a, cũng đều là thân thích, đường xa mà đến mau vào ngồi nha!”


      Mọi người vui vẻ hướng vào trong mà .


      Triệu Trinh sờ sờ cằm, hỏi Bạch Cẩm Đường bên, “Loại chuyện này trước kia từng phát sinh qua sao?”


      Bạch Cẩm Đường châm điếu thuốc, “.”


      “Vì cái gì những người này có độ tiếp thu lại cao như vây?” Triệu Trinh cảm thấy này thể lý giải được.


      Bạch Cẩm Đường rút điếu thuốc, “Mặc kệ nó , rất thú vị.”


      “Thú vị?” Triệu Trinh khó hiểu.


      Bạch Cẩm Đường đột nhiên cười, “Hai cái Bạch Ngọc Đường, hai cái Triển Chiêu…thú vị bao nhiêu?” xong, cười rồi .


      Triệu Trinh thở dài —— may mắn có hai cái Bạch Trì cùng hai cái chính mình, bằng xấu hổ bao nhiêu.


      Thạch Đầu lảo đảo theo mọi người hướng về phía trước, còn vẫy vẫy cái đuôi ngắn ngủn kia chặn, nhìn nhìn Lisbon bên người, hai bên nhìn nhau chút, cảm thấy vóc dáng cũng xấp xỉ nhau, Thạch Đầu béo chút, Lisbon uy mãnh chút.


      Đại Đinh và Tiểu Đinh nhìn chằm chằm Triệu Phổ, thấp giọng kề tai , “Ai, người này cùng đại ca giống nhau, khí chất mạnh liệt a!”


      “Đúng vậy nga!”


      “Đúng rồi.” Công Tôn ( đại bản) hỏi Công Tôn, “Xưng hô thế nào a?”


      “Nga, ta gọi là Công Tôn Sách.”


      Công Tôn chớp mắt, “Trùng hợp như thế?”


      “Ngươi phải cũng gọi Công Tôn ?” Công Tôn hỏi, “Hay là Cung Tôn Sách?”


      Công Tôn vươn tay chỉ đẩy mắt kính, lại lần nữa giám định —— thú vị a!


      Mọi người tiến vào phòng khách, sau hồi giao lưu, xác định, đích xác nhóm Triệu phổ là từ cổ đại xuyên tới đây.


      Bạch Trì dù sao cũng là người mèo máy nhất, cho nên đối với khái niệm máy thời gian rất nhanh tiếp nhận!


      Triển Chiêu ( đại bản) đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường (cổ đại bản) cảm thấy rất hứng thú với cả hai, nguyên lại là chính mình và Bạch Ngọc Đường để tóc dài có bộ dáng như vậy a.


      Sau đó, tất cả mọi người ở đây căn kẽ chuyện chuyện với nhau, biết nguyên nhân sở dĩ lại tới chỗ này.


      “Muốn tìm nơi nghĩ ngơi a.” Bạch Ngọc Đường ( đại bản) đề nghị, “Nếu đến đây, vậy dứt khoát ở lại đây nghĩ ngơi ở lại chỗ khác có khi gặp khó khăn.”


      “Đúng vậy a.” Bạch Trì cũng gật đầu, cậu ấy đối với Thạch Đầu cảm thấy rất thích thú, biết là cái sinh vật gì.


      xong, tất cả mọi người ở đại đều liếc Bạch Cẩm Đường, dù sao cũng là gia chủ a.


      Bạch Cẩm Đường cảm thấy hề gì ở đó nhún nhún vai, “ thành vấn đề.” xong, chính mình quay người về phòng làm việc.


      Vì thế, nhóm Triệu Phổ hồ đồ liền vô tình trọ lại đây, nửa giờ sau, mọi người trong SCI nhận được tin chạy đến xem coi, thấy được cổ đại bản Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, kinh ngạc thôi.


      “Oa…Cổ đại bản đích thực vẫn rất quyến rũ là giống nhau a!”


      “Đúng vậy a, rất tuấn tú a!”


      “Cầm thanh kiếm thực uy phong a!”


      “Phụ thần.”


      Tiểu Tứ Tử ôm Lỗ Ban, “Con mèo này đáng !”


      Thạch Đầu ghen tị ở đó đối Lỗ Ban nhe răng trợn mắt, Tiểu Tứ Tử dám khen nó! Bên cạnh Lisbon ngáp cái ——Ai, bình tĩnh a, chúng ta thân là sủng vật a!


      Thạch Đầu bất đắc dĩ, ngẫm lại cũng đáng cùng cái động vật mà so đo từng tý, thôi quên .


      Triển Chiêu vẫn muốn đến nựng Tiểu Tứ Tử chút, cảm thấy mặt của nhóc con này tròn chắc là rất mềm, chỉ là ngại, biết là cổ nhân có phải hay đều bảo thủ.


      Tiêu Lương đứng ở bên sô pha, mọi thứ trong căn phòng này tất cả bé đều biết, chính lúc này, biết là ai mở TV, bên trong phát đoạn tin tức, Tiêu Lương kinh hãi, “Trong hôp có người!”


      Mọi người của đại mắt lập tức đều sáng lên —— Nga! ngàn năm đến, giờ phải đối diện với cuộc sống đại thực khó thích ứng a, biết có hay nháo ra những chuyện cười đấy nhỉ.


      Bạch Cẩm Đường cầm tư liệu vừa thu thập từ lầu xuống, nhìn đến tình cảnh này ngửa mặt nghĩ nghĩ, , “Như vậy , mọi người vừa lúc cũng được nghỉ ngơi, người cùng người, thử nghiệm những điều cơ bản về cuộc sống nay, đừng đến lúc đó sinh ra nguy cơ!”


      “Thử nghiệm những điều cơ bản về cuộc sống.””


      “n.” Bạch Cẩm Đường trầm ngâm gật đầu, “Cuộc sống cần có năng lực tự gánh vác.” xong, cầm tách cà phê, tiếp tục công việc.


      có thân phận gì?” Triệu Phổ hỏi cổ đại bản Bạch Ngọc Đường bên cạnh.


      trai của tôi.” đại bản Bạch Ngọc Đường trả lời.


      Cổ đại bản Bạch Ngọc Đường cái chọn mi.


      Triệu Phổ , “ có lý a…chúng ta là từ cổ đại đến, cách khác Bạch Ngọc Đường này lớn hơn chút, cũng chính là tổ tiên của ngươi cũng chính là tổ tiên của người kia, chúng ta là trưởng bối a…”


      “Triệu Phổ…”Công Tôn nhìn nhìn , “ nên vậy.”


      Triệu Phổ nhún vai —— Quên , mọi việc như ý!


      Vì thế, mọi người phân công, người phân công người, bắt đầu truyền thụ vấn đề cơ bản về cuộc sống.


      Triển Chiêu đối Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đối Bạch Ngọc Đường, Công Tôn đối Công Tôn, Bạch Trì đối Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương hai đứa bé trai này, lưu lại Triệu Phổ, Đại Định Tiểu Đinh phụ trách, Triệu Trinh thấy đều ghép thành đôi xong rồi, liền chỉ còn Thạch Đầu, đối nó vẫy tay, “Ta mang theo ngươi .”


      Thạch Đầu trung tiện (đánh gắm) liền vui sướng qua tiếp cận—— Oa ngô! vị suất ca (mỹ nam tử) khác nha, hạnh phúc khi ở thời đại này nha!


      Sau đó, buổi hoc về kiến thức cơ bản cuộc sống bắt đầu oanh oanh liệt liệt ở nơi đây.


      đại Triển Chiêu hỏi cổ đại Triển Chiêu, “Ngươi có vấn đề gì có thể hỏi ta.”


      Cổ đại Triển Chiêu nhìn nhìn đại Triển Chiêu, “ ngàn năm sau ngươi làm cái gì?”


      “Nga, ta là bác sĩ tâm lý học, cũng tính là nữa cảnh sát.”


      …..


      Lúc sau, đại Triển Chiêu dùng cả thời gian buổi chiều ở đó thao thao bất tuyệt ( ngớt) giảng giải cho cổ đại Triển Chiêu về kiến thức tâm lý học và cảnh sát.


      Bạch Ngọc Đường cổ đại bản tính tình tương đối khó gần, lời nào.


      đai Bạch Ngọc Đường lại khá cởi mở chút, hỏi, “Ngươi ở cổ đại làm cái gì?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, việc chính đáng duy nhất mình từng làm qua có lẽ là phá án , lên tiếng, “Phá án .”


      “Nga?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy được tồi, “Cùng ngành a.”


      Cổ đại Bạch Ngọc Đường mắt nhìn sao cũng đều cảm thấy đại Bạch Ngọc Đường trước mắt là rất thuận mắt , cứ cảm thấy như thế nào cũng giống như soi gương .


      Sau đó, hai người bắt đầu trao đổi những điều tâm đắc về đao và súng, sau lại bắt đầu trao đổi điều tâm đắc về binh khí đại và binh khí cổ đại, trò chuyện với nhau rất vui.


      Triệu Phổ vẫn là bộ dáng uể oải, cảm thấy rằng chính mình tại quan trọng nhất là cần phải làm là tìm cái miếu thờ linh thiên thắp hương, gần đây vận khí đều trốn mất hết.


      đáng tiếc, Công Tôn đáp ứng với mình nghĩ ngơi, ngờ tới lại trở thành tới địa phương quỷ quái này đây, còn biết phải lưu lại bao lâu.


      Tiểu Đinh cùng Đại Đinh vừa nhìn Triệu Phổ đều cảm thấy đây hẳn phải kiểu người bình thường, đối với rất tò mò.


      Triệu Phổ nhìn nhìn hai người, hỏi, “ ngàn năm sau, nơi này có hay có địa phương hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) a?


      Hai người trước mắt sáng ngời —— Quả nhiên khí chất bất đồng! tuyệt!


      Song bào thai thân mật ở đó về phát triện và tiến bộ về chuyện phòng the, Triệu Phổ nguyên bản có hứng thú gì, nhưng dần dần nghe đến điều tốt , còn hỏi ít vấn đề.


      Đại Đinh Tiểu Đinh giảng giải cho rất nhiều kiến thức “Thực dụng” (dùng vào thực tế), còn tự mình mở phim cho xem để giảng giải (trời ơi 3 a này hợp nhau ghê nha, cùng nhau coi phim ấy ấy nha=D]), Triệu Phổ nháy mắt tinh thần tăng gấp trăm lần, đem cái tòa miếu nghĩ muốn cầu điều vứt lên chin từng mây —— Lão tử được đổi vận rồi!


      Công Tôn cùng Công Tôn ngồi cùng chỗ.


      Cổ đại Công Tôn thấy được loại sách pháp y đại, cầm lên đọc, có chút từ biết, liền hỏi Công Tôn, hai người nhất trao đổi, biết người là pháp y, người là đại phu chính kinh (đứng đắn).


      Vì thế từ trao đổi lại biến thành hội nghiên cứu và thảo luận y học, dần dần liền bắt đầu ăn ý , cổ đại Công Tôn còn đối với mắt kính của đại Công Tôn sinh ra đầy hứng thú.


      Vì thế, hai cái bác học Công Tôn bắt đầu đem cổ kim nội ngoại (từ cổ chí kim) thông hiểu mà khởi đầu thảo luận, chuyện vui vẻ còn cùng nhau uống rượu đỏ, sau đó còn nghiên cứu kiến thức liền quan đến rượu đỏ.


      Rất nhanh, nhóm người lớn đều hàn huyên (tán gẫu), để lại Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương Tử ngửa mặt nhìn mọi người, Bạch Trì trạc trạc hai bé, “Ai, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử có đúng ?”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “n.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, níu níu góc áo của Tiêu Lương, vừa nhìn nhìn Bạch Trì, hỏi, “Tiểu ca ca, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a?”


      ….


      “Phốc…” Bên cạnh tất cả mọi người nhẫn cười.


      Bạch Trì lại lần nữa bị đả kích rất lớn, , “Tiểu Tứ Tử, chú so với cháu lớn hơn nhiều! Ngươi phải gọi ta là thúc thúc!”


      Tiểu Tứ Tử tả hữu (trái phải) nhìn nhìn, hỏi, “Mười sáu?”


      “Cận Nhi, phải là mười bảy , huynh ấy có lẽ có bộ dạng tương đối non (trẻ).” Tiêu Lương bổ sung.


      “Nga…..Đúng rồi nga!” Hai cái bạn ở đó sôi nổi bắt đầu thảo luận vấn đề tuổi tác của Bạch Trì, nhưng thủy chung vượt qua mười tám tuổi, cách khác mãi mãi vẫn là vị thành niên.


      “Hơn hai mươi!” Bạch Trì lớn tiếng nhấn mạnh, “Còn có a! Ta là cảnh sát a!”


      Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Cái gì là cảnh sát?”


      “Chính là….Nga, cổ đại của hai đứa gọi là bộ khoái!”


      Tiểu Tứ Tử vẻ mặt hổ nghị ở đó nhìn người ấy, cuối cùng đến kết luận, kéo kéo Tiêu Lương môt bên, “Tiêu Lương Tử, noi này tốt nha, tiểu hài tử cũng có thể làm bộ khoái!” (bé đến cho dê (ý nhắm) cho nựng cái cưng quá, Trì Trì nên từ hào nha vì hơn 20 mà còn đc nhìn nhận là tiểu hài tử nha :)]]]]] đau bụng)


      “Đúng vậy a!” Tiêu Lương gật đầu.


      Vì thế, thoáng cái giữa trưa mà Bạch Trì đều ngồi cùng Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương giải thích tuổi tác của mình còn , chỉ là thoạt nhìn có khuôn mặt của em bé nhìn tương đối trẻ tuổi.


      Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều tin, mấu chốt vẫn là cổ nhân (người xưa), chọ bọn nhóc xem giấy chứng minh cũng có ích, Bạch Trì tinh thần đều kiệt sức.


      ghế sa-lon, Triệu Trinh nằm ngủ, Thạc Đẩu để nằm ở bụng, hạnh phúc ô ~~ Triệu Trinh lại cảm thấy hông tồi, thực nhuyễn (mểm, êm ái) a.


      Lisbon vẫn là nằm úp sấp mặt đất ngáp.


      Lỗ Ban qua cọ cọ nó, vểnh cái đuôi hỏi, “Ai, nhóc kia mới tới đoạt chén cơm của ngươi nga!”


      Lisbo sao cả ở đó liếm liếm chân của nó, “Ai, sao a, chúng ta đều có thân phận sủng vật.”


      Lisbon hắt hơi cái, lại vẫy vẫy long xuôi, chọn cái góc độ thoải mái nhất nằm xuống ngủ.


      Mọi người hàn huyên chút giữa trưa, đến lúc ăn cơm.


      Cổ đại bản thu hoạch khá phong phú, cụ thể thành quả buổi học như sau:


      Triêu Phổ cùng Đại Đinh Tiểu Đinh học tập và hệ thống toàn thể kiến thức của văn minh năm nghìn năm mà phần đứng đầu trong bài học là “Tinh hoa” (chẳng hiểu tinh hoa nghĩa là gì nhưng chắc là có liên quan đến chuyện ấy ấy =D]). Quyết định buổi tối áp dụng lý thuyết vào thực tế.


      Mặt khác, phát loại đồ vật này nọ gọi là tịch mộng tư (nệm), cùng giường cổ đại giống nhau, cái đồ vật này nọ thế nhưng có thể co dãn, phi thường nhuyễn a, vữa nghĩ tới nó làm việc ấy phát huy hơn…. Triệu Phổ nhiệt huyết sôi trào. (=D)



      Công Tôn cùng Công Tôn tán gẫu nhưng tương đối hợp ý, cổ đại Công Tôn vừa nghe đến pháp y học giải phẫu linh tinh liền rất hứng thú, ngày mai chuẩn bị cùng đến phòng pháp y ở SCI , cùng Công Tôn giải phẩu thi thể, nghiên cứu hệ thống các kiến thức y học Trung y.


      Cổ đại Triển Chiêu đối với ngành tâm lý học đại thực cảm thấy hứng thú, hơn nữa cảm thấy việc thôi miên rất thần kỳ, đại Triển Chiêu đáp ứng trong chốc lát nữa thôi miên Triệu Hổ cho mình xem, nghe chơi rất vui.


      Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Ngọc Đường từ lý thuyết cho tới sử dụng, từ võ công bí tịch cho đến đao thương kiếm khích, người dạy người bắn súng, người dạy người dùng đao.


      Thởi điểm trở về đại bản Bạch Ngọc Đường đặc biệt hưng phấn, lôi kéo Triển Chiêu , “Miêu, người này công phu giỏi lắm!”


      “Người này cũng rất lợi hại!” Triển Chiêu chỉ vào cổ đại bản Triển Chiêu , “Đại hiệp trong truyền thuyết có a.”


      “Cửu Cửu cũng lợi hai a.” Tiểu Tứ Tử chạy tới .


      Mà lúc này Triêu Phổ, lúc này đầu óc hoàn toàn loạn thất bát tao gì đó, tâm tình phi thường tốt chính là cười đến nhìn vẻ mặt hèn hạ.


      Tóm lại, cố gắng nỗ lực của mọi người bỏ ra đều , ngày đầu tiên, đem vấn đề ăn cơm cơ bản đều giải quyết, nhưng vẫn còn có rất nhiều vấn đề cần giải thích khác, tất cả mọi người cổ đại bản giống như những đứa trẻ họ ngừng hỏi những vấn đề mà họ hứng thú.


      Hơn nữa trước mắt, còn có điều rất quan trọng để hỏi!


      thí dụ như:


      Lúc ăn cơm, Triển Chiêu , “Ngọc Đường, ta muốn ăn sữa chua.”


      đại bản Bạch Ngọc Đường thân thủ lấy sữa chua, cổ đại bản Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi, “Sữa chua là cái gì?”


      Mọi người trầm mặc, Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Chính là sữa được lên men!”


      Cổ đại bản Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lên men sao?”


      Triển Chiêu đem sữa chua để xuống, giải thích cho cái gì là hoạt tính vi khuẩn có lợi….


      Lại thí dụ như:


      Bạch Cẩm Đường hỏi, “Công Tôn, hồi nữa em có bận ?”


      Hai cái Công Ton cùng nhau ngẩng đầu, “ bận.”


      ….


      “n…” Bạch Trì sờ sờ cằm, “Phải nghĩ cái biện pháp….”


      Cậu ta còn chưa hết, đột nhiên, chợt nghe đến trong phòng truyền đến thanh “Ô ô ô ô”.


      Tất cả mọi người sửng sốt.


      Trệu Phổ nhíu mày, “Thanh gì thế?”


      “Máy báo đông reo!” Tiểu Đinh mở lên màn hình giám thị bên, chỉ thấy có năm người trèo tường tiến vào.


      “A” Bạch Ngọc Đường cười lạnh tiếng, “ ái cho bọn họ biết tiếng nơi này ở đều là cảnh sát sa? Đám người này dám đến trộm cắp.”


      “Kẻ trộm a?!” Hai cái Triển Chiêu trăm miệng lời, “Giải quyết chúng!”


      *****


      ~Phần buổi sáng~


      Buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo.


      Mọi người rời giường.


      Cổ đại Triển Chiêu từ giường mềm mại đứng dậy, cảm thấy được xương sống thắt lưng đều đau, tâm người đại này ngủ cái giường gì a, ngủ mà khiến cho toàn thân vô lực còn đau nhức nữa, nhất là cái cổ….như là muốn gãy.


      Mất cả buổi mới có tinh thần, Triển Chiêu nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử bên người còn bọc chăn quấn thành cục…..vẫn ngủ say .


      Tối hôm qua Triệu Phổ nhờ mình ngủ cùng với Tiểu Tử Tử, Triển Chiêu đem bé con mang về, Tiêu Lương cùng Bạch Ngọc Đường ngủ ở phòng khác, cần hỏi, Triệu Phổ cùng Công Tôn bắt đầu những ngày nghỉ tình cảm.


      Bất quá chuyện quay về, lần này xuyên qua đến nơi này đây, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy chính mình cũng có vài phần trách nhiệm, đương nhiên, người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất trong chuyện này vẫn là Bao đại nhân và Thạch Đầu.


      “Ngô.”


      Triển Chiêu ngồi ở giường đấm đấm bả vài, Tiêu Tứ Tử tỉnh, theo thói quen mà hướng lòng ngực cọ cọ than thở, “Miêu Miêu, mệt quá.”


      “Tiểu Tứ Tử, cháu ngủ cũng thấy mệt mỏi a?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử mắt đều thể mở lên được, dựa vào người Triển Chiêu tiếp tục ngủ.


      Thạch Đầu đến bên giường đối với hai người đung đưa cái đuôi, “Chi chi!” —— Thảm trải sàn thoải mái!


      Triển Chiêu từ đầu tủ giường lấy qua, quần áo mà cặp song sinh đặc biệt chọn riêng cho hai đứa bé đưa cho , để cho Tiểu Tứ Tử mặc.


      bộ đồ đơn giản dành cho trẻ em, là ấn bản tiểu hùng duy ni*, mẫu của Disney, vải rất là tốt, kiểu dáng cũng đáng .


      *Tiểu hùng duy ni = Winnie-the-Pooh:


      Winnie-the-Pooh, hay gấu Pooh là chú gấu hư cấu – nhân vật trong số tác phẩm của nhà văn A. A. Milne. Câu chuyện đầu tiên về chú gấu này là cuốn Winnie-the-Pooh (1926) và cuốn tiếp theo là The House at Pooh Corner (1928-).


      Milne cũng có cả bài thơ về gấu Pooh trong tập thơ trẻ em When We Were Very Young (1924) và nhiều bài khác trong tập Now We Are Six (1927). Cả 4 cuốn sách đều được minh hoạ bởi E. H. Shepard.


      Dấu gạch nối trong tên Winnie-the-Pooh sau này được bỏ khi Hãng Walt Disney quyết định chuyển thể các câu truyện về gấu Pooh thành sê-ri phim hoạt hình mà sau này trở thành trong những thành công lớn toàn thế giới của Hãng Walt Disney.


      Câu chuyện về gấu Pooh được dịch sang rất nhiều thứ tiếng, kể cả bản tiếng La-tinh được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1958. Năm 1960, bản tiếng La-tinh này trở thành cuốn sách đầu tiên và duy nhất bằng tiếng La-tinh được đưa vào danh sách sách bán chạy của Thời báo New York[1].


      Theo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Winnie-the-Pooh


      Song bào thai trước đây đặc biệt thiết kế rất nhiều bộ định dành cho Dương Dương và Tiểu Dịch, lần này vừa lúc có thể lấy ra để cho Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mặc, ngực có hai cái túi, bộ đồ tay áo có hơi dài chút, Tiêu Tứ Tử mặc vào, hai tay bé đều nhìn thấy.


      Triển Chiêu giúp bé buộc tóc của mình lên, giấu ở bên trong cái mũ lưỡi trai, mặt trước của mũ lưỡi trai còn có hình tiểu hùng duy ni.


      “Tiểu Tứ Tử, mặc vào nhìn rất đáng a.”


      Triển Chiêu giúp bé mặc hoàn tất sau, thấy bé vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thân thủ nặn mặt nhu đến nhu (nhào đến nhào ), tán thưởng, cảm giác hảo hảo a.


      “n…”


      Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử rốt cuộc cũng bị đánh thức, bổ nhào qua ôm Triển Chiêu cọ đến cọ , “n… Miêu Miêu, mệt quá, cả người đều mềm nhũn.”


      Triển Chiêu để cho Tiểu Tứ Tử cọ đều tâm hoa nộ phóng (nở gan nở ruột), tâm tình tốt, nếu có thể giữ lại Khai Phong phủ dưỡng vài ngày tốt rồi.


      Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh then chốt.


      “Mời vào.”


      Mở cửa, Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, dĩ nhiên là cổ đại bản, bên nhu cổ bên hỏi, “Triển huynh…. Cái vòi nước kia dùng như thế nào?”


      “Vặn ra a.” Triển Chiêu đứng lên, dẫn vào toilet, tối hôm qua được song bào thai dạy mình cách dùng như thế nào, Bạch Ngọc Đường phỏng chừng lúc ấy nghe kỹ.


      Tiểu Tứ Tử ngồi ở giường, nhìn Tiêu Lương mặc quần áo thể thao thân đều màu đen, liền thân thủ qua kéo , “Tiểu Lương Tử, mặc như vậy oai nha, thực hoạt bát.”


      Tiêu Lương sớm nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, cũng liền tỉnh ngủ, chạy tới kéo tay bé, “…..Cận Nhi, ngươi mặc như vậy cũng thực đáng a.”


      vậy sao?” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm.


      Tiêu Lương nằm úp sấp ở giường nhìn bé, hai người đối mặt.


      Thạch Đầu nằm úp sấp ở bên —— Các ngươi đều coi là ta tồn tại!


      Trong toilet, Bạch Ngọc Đường đứng ở bồn rửa tay bên xoa cổ, “Tê…. Giường này ngủ thoải mái.”


      “Đúng vậy ?” Triển Chiêu gật đầu, “Ta cũng thấy vậy sau khi nằm xuống giường mềm nhũn , ngủ thỏa (đủ) a!”


      “n.”


      Triển Chiêu cầm vòi vặn mở, Bạch Ngọc Đường cúi đầu rửa mặt.


      “Ai, Công Tôn bọn họ đâu?” Triển Chiêu hỏi.


      “Hô…”


      Bạch Ngọc Đường dội nước rửa mặt thở dài tiếng, “Tối hôm qua ở cách vách xoay trời chuyển đất (dữ dội, ầm ĩ)….Ta cả đêm đều lấy tay giúp Tiểu Lương Tử bịt lỗ tai, cũng biết mấy giờ mới ngủ.”


      “A?” Triển Chiêu có chút xấu hổ, “Thực kịch liệt? Nơi này chút cũng có nghe a.”


      “n…Phòng ta kia cùng phòng bọn họ hình như là thông nhau.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cũng biết sao lại thế này, được, đêm nay ngươi theo chân bọn họ điều chỉnh gian phòng .”


      “Hảo.” Triển Chiêu gật đầu, “Vậy họ còn thức ?”


      Bạch Ngọc Đường dùng khăn lau mặt, “ biết…Tê…?”


      “Làm sao vây?” Triển Chiêu đến gần nhìn qua.


      “Nước này dường như có hương vị.”


      vậy sao?” Triển Chiêu cũng qua tiếp cận nghe thấy, “ a!”


      “n…”


      Hai người nghiên cứu hương vị từ nước máy, ở cửa có người gõ cửa.


      “Hai vị đại hiếp?”


      Song bào thai cầm hai bộ quần áo tiến vào, , “Chúng ta chuẩn bị quần áo để thay đổi, của Triển Chiêu cùng Ngọc Đường, còn chưa có mặt qua, mới tinh. Các ngươi dáng người đều gần nhau, sở thích tựa hồ cũng giống nhau a, ai nha, khiết phích thế nhưng cũng có di truyền a.”


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ra ngoài, tiếp nhận quần áo, bắt đầu nghiêng cứu làm sao để mặc.


      “Oa… đáng a.” Song bào thai rất nhanh đem lực chú ý chuyển dời đến người Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương .


      “Hôm nay Dương Dương cùng Tiểu Dịch cũng đến, hồi mang các cháu chơi công viên giải trí hàng đầu được a?”


      Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau liếc mắt cái ——công viên giải trí?!


      chơi vui lắm a!” Song bào thai người bế ra ngoài, lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trong phòng tiếp tục nghiên cứu phải mặc quần áo như thế nào.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Phòng cách vách.


      Triệu Phổ cũng dạy, thần thanh khí sảng.


      cũng như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mệt mỏi như vậy, người này ở ngoài đánh giặc nên quen, cũng phải cái loại người được nuông chiều luôn ăn những món cao quý kia, chỉ cần cho chỗ đất bằng phẳng là có thể ngủ, huống chi… ( mà mới hiểu Phổ ca cực khổ thế nào =.:)


      Triệu Phổ nhìn nhìn người bên cạnh tóc dài được thả dưới gối, Công Tôn còn bọc trong chăn dường như rất là mệt, tiếp cận qua ở tay ai đó hôn cái, tâm tình là khoan khoái a, đại đúng là ngờ là chỗ tốt a!


      “Thư ngốc?”


      “n…” Công Tôn vẫn còn chưa tỉnh.


      “Ngủ nhiều chút, ta xuống lấy cho ngươi điểm tâm?”


      “n… ta trong chốc lát dậy.” Công Tôn lầm bầm câu.


      Triệu Phổ vui sướng, qua đêm khoái hoạt, ngày hôm sau Công Tôn đều mệt muốn chết được, bất quá hôm nay tựa hồ khá tốt, quả nhiên đại gì đó chính là dùng rất tốt a!


      Lúc này, song bào thai đến gõ cửa, lần lược đưa hai bộ quần áo, “Đây là quần áo của đại ca cùng Công Tôn, đều là mới hết, các ngươi thân hình cũng sai biệt lắm…”


      “Làm phiền làm phiền.” Triệu Phổ tiếp nhận quần áo lời cảm tạ.


      Song bào thai xuống lầu.


      đại Bạch Ngọc Đường sớm rời giường, ở làm điểm tâm sáng, Dương Dương và Tiểu Dịch cũng tới, ngồi ở sô pha bên cạnh là Lỗ Ban.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thay đổi quần áo, mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương xuống lầu.


      Dương Dương cùng Tiểu Dịch đứng lên, hướng lên nhìn quanh.


      “Quần áo hợp a.” Công Tôn ngẩng đầu nhìn, hai người mặc đồ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nếu phải kia đầu tóc dài, khó phân biệt được ai với ai.


      “n…” đại bản Triển Chiêu nhìn kỹ, “Quả nhiên vẫn là có chút khác nhau a, thần khí vẫn là cổ xưa, tồi!”


      “Dương Dương, Tiểu Dịch, đây là Tiểu Tứ Tử.” Song bào thai dẫn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương qua.


      Tiểu Dịch kéo Tiểu Tứ Tử tả khán hữu khán (trái nhìn phải nhìn), “Tiểu Tứ Tử ngươi đáng .”


      Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Tiểu Dịch, ngươi tóc vì sao là màu vàng a?”


      “Đây gọi là nhuộm .” Tiêu Dịch kéo Tiểu Tứ Tử đến bên, cùng cậu ta cùng nhau ngồi xuống chuyện phiếm.


      Dương Dương cùng Tiêu Lương đứng ở bên tao tao (gãi gãi) đầu, hiểu sao đều sinh ra chút cảm giác nguy hiểm, hai cái tiểu mỹ nhân ngồi cùng chỗ, như bức tranh a, song bào thai ở bên tán thưởng —— Tuyệt phối a, tuyệt phối.


      “Ha hả….hạnh ngộ.” Tiêu Lương đối Dương Dương gật đầu.


      Dương Dương cũng gật đầu, “Nhĩ hảo…. ngươi cùng Tiểu Tứ Tứ là gì ?”


      “Thanh mai trúc mã nha.” Tiêu Lương nhanh chóng chứng nhận, “Chúng ta định thân.”


      “Vậy tốt rồi nha.” Dương Dương cũng gật đầu, “Ta cũng thích Tiểu Dịch nha.”


      “Vậy là tốt rồi!” Hai người con trai nhất kiến nhu cố (mới quen thân), cũng chạy tới chơi đùa cùng hai tình nhân * của mình.


      (=D=D, ở đây đúng là chữ Nhi có nghĩa là trẻ em, nhi đồng… nhưng edit thấy vui vui nên để chữ tình nhân =D]])


      Song bào thai và mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau cái, đều cảm thấy rằng——Tựa hồ đứa con nào cũng đều so với lão tử có tiền đồ hơn a! Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.


      Lúc này, Triệu Phổ cũng xuống lầu, đổi thành âu phục màu đen mà ngày thường Bạch Cẩm Đường vẫn hay mặc, vừa vừa nhìn quần áo, cảm thấy chỗ nào cũng đều thích hợp.


      Đại Đinh Tiểu Đinh há to miệng —— hảo khí thế nha! Thế nhưng có người mặc quần áo của Bạch Cẩm Đường vừa người như vậy?!


      Công Tôn đẩy mắt kính, nhìn nhìn Bạch Cẩm Đường bên cạnh xem báo, “Hừ, thế nhưng có a.”


      “Có cái gì?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu, buông tờ báo nhìn .


      “…Thế nhưng có người với ngươi giống nhau, liếc mắt cái nhìn qua liền biết là có thân phận có tiền là lưu manh! Khí chất độc đáo.” Công Tôn mị mị (meo meo meo meo)* trả lời.


      chỗ này mình chẳng hiểu là thanh Công Tôn như thế nào nên QT dịch sao mình vẫn để vậy ai hiểu chỉ mình nha *cúi đầu


      Bạch Cẩm Đường nhìn qua Triệu Phổ, gật đầu, “n, tồi.”


      “Cửu Cửu, phụ thân đâu?” Tiểu Tứ Tử nhào lại đây ôm Triệu Phổ, Phụ thân ngủ đậy chưa a? Tiểu Dịch , dẫn con cùng Tiểu Lương Tử Thủy cung, sau đó công viên gian, lại đến viện bảo tàng khoa học kỹ thuật này.”


      Triệu Phổ tuy biết những địa phương mà bé , bất quá ràng giao Tiểu Tứ Tử cho bằng hữu…. Rất tốt!


      được.” Cổ đại Triển Chiêu đột nhiên động cổ vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “, ra ngoài quá hai chiêu, cả người khó chịu.”


      “Tốt.” Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được thực tất yếu.


      Mọi người SCI tâm trạng hóng chuyện cực độ sáng sớm đều chạy tới. Vừa mới vào sân liền nhìn đến đao quang kiếm ảnh (ánh đao bóng kiếm), Triển Chiêu cùng bạch Ngọc Đường đánh đến khó phân cao thấp, võ nghệ cao cường…. Quả nhiên phải chỉ là vỏ bọc.


      “Đáng tiếc có duyên phận nhìn thấy Tân Đình Hầu a.” đại Bạch Ngọc Đường có chút tiếc nuối nhìn qua Triệu Phổ, “Bằng có thể lần nhìn thấy phong thái thiên cổ đao.”


      Triệu Phổ cười, “Có cơ hội, chờ máy móc tốt theo chúng ta trở về xem phải được rồi sao?”


      “Ách…” Bạch Ngọc Đường do dự.


      Triển Chiêu tới ôm Bạch Ngọc Đường đối Triệu Phổ khoát tay, “Quên , cậu ấy có tính khiết phích hơn nữa mến xe mến súng mến cảnh cục (mến nữa đúng =.:), khiến cậu ấy về cổ đại phỏng chừng rồi điên lên.”


      “n, so với khi đó chúng ta rời khỏi, đích khác biệt rất lớn a.” Triệu Phổ gật gật đầu, “Cái bốn bánh kia, có thể chạy?”


      “n,” Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ chút về nguyên lý ô tô, Triệu Phổ cũng tò mò, liền cùng Bạch Ngọc Đường lên xe, hơn nữa còn học lái xe chút.


      “Phụ thân…”


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Công Tôn từ lầu xuống, liền chạy tới.


      Công Tôn tâm , phòng hộ thi thố (biện pháp bảo vệ) của người đại tồi, ràng kịch liệt như vậy lại thấy khó chịu… vài thứ kia, lúc trờ vể cần phải mang nhiều chút. (=D)


      Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Công Tôn mặc quần áo thường ngày của Công Tôn, áo sơ mi trắng quần đen, chỉ thiếu cái áo khoác dài màu trắng (ý áo blouse), thoạt nhìn cũng thực thuận mắt thực thuận mắt.


      Bạch Cẩm Đường sờ sờ cằm nhìn Công Tôn bên cạnh, “Em chừng để tóc dài cũng tồi.”


      “n?” Công Tôn đảo mắt nhìn , cười tủm tỉm hỏi, “ vừa mới cái gì?”


      “Coi như chưa từng .” Bạch Cẩm Đường cảm thấy được tia sát khí, sờ sờ mũi cúi đầu tiếp tục coi báo.


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ tới ôm Công Tôn.


      “Ngươi làm chi….”


      Côn Tôn đẩy ra, trước mặt mọi người.


      “Đừng ngại, người đại nghe rất cởi mở!” Triệu Phổ vẻ mặt có ý cười, “Nơi này nhiều người như vậy, trước tuyên bố quyền sở hữu!”


      “A…” Công Tôn vô lực, “ biết ngươi cái gì.”


      “Đến ăn cơm .” Bạch Ngọc Đường gọi mọi người.


      Mọi người trở lại trong phòng ăn, nghe được tin Mã Hân, Trần Giai Di, Tề Nhạc, Trần Du mấy nữ sinh cũng đều chạy tới coi. (4 nàng nhiều chuyện=D])


      Nhìn chằm chằm cặp đôi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mọi người cũng nhịn được tán thưởng —— Ai nha, phiên bản bình quân mỹ nam tử này quả nhiên tầm thường a, làm người khác chú ý, như vậy ra ngoài chừng ngày mai nổi lên phòng trào vấn tóc a.


      Ăn sáng xong rồi, khó có được nghỉ ngơi nên tất cả mọi người SCI đều tự do hoạt động.


      Lưu lại những người này, nên phân ra để có thể ra ngoài chơi.


      Đại Đinh Tiểu Đinh phụ trách dẫn bốn bé con cùng chơi, đương nhiên còn có đoàn vệ sĩ.


      Công Tôn vốn chuẩn bị theo, bất quá Đại Đinh nhân lực đủ rồi, khó có được nghỉ ngơi, để nhóm đại nhân hảo hảo thương , còn bọn nhóc để cho bọn họ giữ.


      Công Tôn đành phải theo, thoáng thương thảo bố trí tuyến đường chút với bọn họ, mọi người xuất phát.


      Để tránh nhầm lẫn, đại bản Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo cổ đại Công Tôn và Triệu Phổ ra ngoài.


      Mà cổ đại bản Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đây, theo Triệu Trinh, Bạch Trì ra ngoài.


      Bạch Cẩm Đường còn có chút công việc phải xử lý, mang theo đại bản Công Tôn về công ty trước, mọi người hẹn nhau, cơm trưa ăn bên ngoài, tối trở về cùng nhau ăn.


      Thạch Đầu lúc này được theo, buồn bực ở nhà liền theo Lisbon dạo vườn hoa , may mắn đại bản đồ ăn vặt rất ngon.


      Vì thế, mọi người cùng ra ngoài… Này vừa ra khỏi cửa, chỉ là thiếu chút nữa đem cả thành phố S náo loạn đến long trời lở đất.


      *******


      ~Tiến vào trung tâm mua sắm~


      Nếu như mọi thứ trong biệt thự hết thảy còn có thể để Công Tôn nhìn sơ mà dùng lời người xưa để lý giải, như vậy phố, hết thảy đều trở nên bất khả tư nghị.


      Triệu Phổ cùng Công Tôn theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đường phố, mới ra đại môn (cửa lớn) hai người liền chấn kinh rồi.“Ai, Triệu Phổ ngươi xem nhà ở cao.”


      “Đúng vậy a.” Triệu Phổ ở bên cửa kính xe ngửa mặt nhìn, “…. rất cao a.”


      “Nhà ở cao như vậy, dùng cái gì lên a?” Công Tôn có chút , tâm người thợ có thể làm ra công trình này là rất tài năng, trước kia có thể xây đắp cái bảo tháp thất tầng (7 tầng) cũng tồi, thậm chí còn có nhà ở cao như vậy.


      Bạch Ngọc Đường lái xe, Triển Chiêu hướng Công Tôn bọn họ đại khái chút chuyện xi măng cốt thép, nghe rồi hai người tấm tắc lấy làm hiếu kỳ.


      “Đúng rồi, có muốn mua cái gì a?” Triển Chiêu hỏi hai người, “Mua nhiều đồ đạc mang về để kỷ niệm a.”


      “Mua cái gì đây?” Công Tôn cùng Triệu Phổ thảo luận chút.


      “Như vậy , chúng ta đến trung tâm mua sắm dạo xem sao?” Triển Chiêu cười , “Nơi đó có rất nhiều đồ hay nha.”


      “Được!” Công Tôn cùng Triệu Phổ gật đầu, tuy rằng hai người biết trung tâm mua sắm là cái vật gì.


      Bạch Ngọc Đường lái xe đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S đậu xe tại bãi đỗ xe ở trong tầng ngầm đối diện, mọi người xuống xe, cùng nhau thang máy lên lầu.


      Công Tôn bọn họ lần này đến trung tâm mua sắm lớn cơ hồ cái gì cũng có bán, lầu kinh doanh trang trí nội thất, lầu hai là cửa hàng lớn và đa dạng chuyên kinh doanh quần áo, lầu ba là giày dép và vali túi xách, lầu bốn là vật dụng* thường ngày, lầu năm là đồ chơi, lầu sáu sổ sách và hồ sơ, lầu bảy thiết bị kỹ thuật số, lầu tám là châu báo trang sức, lầu chín là số cửa hàng thương hiệu, lầu mười là mỹ thực thiên địa (đồ ăn ngon thế giới), lầu mười là thẩm mỹ viện và các câu lạc bộ, các tầng là nhà hàng cao cấp.


      *tên gọi chung của các loại hàng hóa như quần áo, đồ gia dụng, vật phẩm thường dùng hàng ngày.


      Trời dịch xong cái này mà muốn khóc L((


      Lai , hôm qua Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều cùng nhau đưa cho song bào thai khối ngọc bội, song bào thai lấy bán thế nhưng ai dám tiếp nhận, là quốc bảo, Bạch Cẩm Đường nghĩ phì thủy bất lưu ngoại nhân (nước phù sa chảy vào ruộng người ngoài)*, cho nên liền ra giá cao mua.


      *chuyện tốt đến phiên người ngoài hưởng.


      Mặc dù nhóm người này vừa mới đến, nhưng về vấn đề phía tiền bạc cũng rất nhanh trí, chẳng qua là đối diện với cách chi trả tiền ở xã hội đại này có chút hiểu lắm.


      Song bào thai mua cho mỗi người trong nhóm cái bóp còn làm tạp (chi phiếu, thẻ tín dụng).


      “Giơ tạp là có thể mua rất nhiều đồ đạc sao?” Triệu Phổ cùng Công Tôn cầm tạp có chút .


      “n.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu, chọn đồ đạc, sau đó quét tạp là có thể.


      “…”


      Hai người gật đầu, mọi người bắt đầu hành động.


      Ở nơi mua đồ dùng trong nhà, Triệu Phổ mua giường thủy lớn, là mua lớn chút về sau thuận tiện hơn, còn mua đống lớn ống nước và vòi nước, này trở lại đảo có thể có nhiều tác dụng đối bọn họ.


      Sau đó, mọi người mua quần áo ở lầu hai.


      “Ai, Triệu Phổ, đồ ngủ của người đại thực thoải mái a!” Công Tôn lôi kéo Triệu Phổ vòng quanh khu đồ ngủ, mua rất nhiều bộ, đặc biệt là đồ trẻ con rất đáng , đều là dành cho Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đều mua giống nhau.


      Triệu Phổ lại rất hứng thú đối cái loại nội y lụa mỏng manh đơn giản. (Phổ ca lưu manh quá =D])


      Đến lầu ba, Triệu Phổ và Công Tôn chọn vài cái túi lớn và vali du lịch, chuẩn bị đến lúc đó sắp đầy đồ đạc mang về.


      “Ai, đúng rồi!” Công Tôn đối Triệu Phổ , “Mua cho Thái phi a, còn có Lư đại tẩu Bàng phi ít quần áo đẹp mang về ?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “n… y phục người con đại, mang về chỉ có thể làm áo trong, bất quá ở nhà lén mặc cũng tồi….”


      “Có thể mua trang phục loại dành cho các trường hợp long trọng để mặc a.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Trần Giai Di.


      Giai Di đối phương diện này tự nhiên rất là thành thạo, hai lời liền đáp ứng.


      Mọi người tiếp tục dạo.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn cùng Triệu Phổ cái gì cũng đều chưa thấy qua, tự nhiên là cái gì cũng đều mới mẻ, quầy thực phẩm mua rất nhiều đồ ăn, đều là cho Tiểu Tứ Tử, quầy đồ chơi càng nguy, Công Tôn còn phát con tiểu hùng lớn cùng Thạch Đầu rất giống nhau, Tiểu Tứ Tử có thể dùng để làm gối ngủ, liền mua.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng với người bán hàng đem , Triển Chiêu hướng Bạch Ngọc Đường , “Ai, kỳ cái gì cũng đều có thể dùng!”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, “Cậu hồi nữa có hay để Triệu Phổ liên hệ với người mua đống súng ống đạn dược đây, như vậy phỏng chừng Đại Tống có thể bách chiến bách thắng.”


      Triển Chiêu buồn cười, hai người hạnh phúc ư, vừa ngẩng đầu nhìn….


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Ai? Công Tôn bọn họ đâu?”


      “…. Vừa mới còn ở đây a.” Triển Chiêu tả hữu cũng đều thấy bóng dáng, tâm chết rối lẽ nào đánh mất, vội vàng cùng Bạch Ngọc Đường phân nhau tìm.


      Hai người chạy lòng vòng cuối cùng là ở khu đồ điện gia đình tìm được hai người kia, chỉ thấy Triệu Phổ và Công Tôn đứng trước TV nhìn chằm chằm vào màn hình lớn ngẩn người…


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền qua, trùng hợp thế nào, trong TV phát phim cổ trang Bao Thanh Thiên.


      “Uy, Triêu Phổ, cái đại thúc da đen mập mạp kia là ai?” Công Tôn hỏi.


      “Ách… xem ra hẳn là Bao tướng .”


      “Ha?” Công Tôn ngạc nhiên thôi, “Đen cũng có khả năng đen thành như vậy ! Này màu đen còn có được bôi đều.”


      “Đúng.” Triệu Phổ gật đầu, “Còn có a, ngươi xem ngươi thế nào lại già như thế còn có râu!”


      “Chính là sao, lại có Tiểu Tứ Tử….”


      “Uy.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng tới kéo hai người, “Đừng xem nữa, này chỉ là phim truyền hình hư cấu thôi, có muốn hay ăn cái gì?” Vừa , liền đem hai cái người đẹp trai ngốc nghếch này lôi dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người ở bên…


      Công Tôn và Triệu Phổ đường nhìn, cái gì cũng đều mới mẻ, siêu ồn ào khiến cho các nhân viên làm trong siêu thị và khách hàng cũng đều ngạc nhiên, mới vừa nhìn đến đều cảm thấy được hai người này có phải hay là người mẫu gì a… Bộ dạng xinh đẹp mái tóc còn dài cũ. Nhưng kỳ quái chính là nhìn đến cái gì cũng đều bộ dáng biểu tình ngạc nhiên như chưa từng thấy. Làm liên lụy đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo sau đều thấy xấu hổ, thí dụ như ở cửa hàng tủ lạnh trước phải giải thích cho họ cái gì là tốc độ đông lạnh thực phẩm… cửa hàng di động phải giải thích cái gì là truyền tin dây.


      Sau đó, Công Tôn cùng Triệu Phổ còn đối với mì ăn liền sinh ra hưng thú rất nhiều… Vì cái gì mì sợi có thể gói gói vậy?


      Mắt thấy đến giờ trưa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghĩ nếu lại mua đồ nữa khẳng định cũng đóng gói hết, liền lôi kéo hai người lên lầu ăn cơm, đồ ăn Trung Quốc dù sao nhóm Triệu Phổ nhất định cũng phát ngán, cho nên liền ăn cơm Tây.


      Bạch Ngọc Đường chạy đặt chỗ trước, Triên Chiêu mang theo Công Tôn và Triệu Phổ bọn họ ở đại sảnh nghĩ ngơi trước nghĩ chút.


      Công Tôn bị thu hút bởi tấm poster quảng cáo tour du lịch xuất ngoại, đặc biệt là cái viên viên địa cầu kia.


      “Quý ông này.”


      ngửa mặt nhìn áp phích , liền nhìn đến bên cạnh có tới , “Có nghĩ muốn tham gia tour du lịch a?”


      Công Tôn nhìn nàng, đối nàng cũng chắp tay, “Vị nương này, xin hỏi tour du lịch là cái gì?”


      “Ách…” kia khóe miệng rút trừu, nhưng nghĩ lại chắc là Công Tôn chỉ là muốn vui vẻ, liền đến gần, “Là thế này, chính là tổ chức thành đoàn thể du lịch ấy.”


      Công Tôn càng thêm hiểu, hỏi, “’Như thế nào là du lịch a?”


      “Chính là hành trình du ngoạn.”


      “…” Công Tôn nhưng ra hiểu được, liền hỏi, “ nơi nào a?”


      “Có rất nhiều chuyến đường, thí dụ như u châu rồi Dông Nam Á hay Phi Châu chẳng hạn.”


      Công Tôn nhe được ngạc nhiên, hỏi, “u Châu là địa phương nào? nghe qua châu U Châu*, chưa từng nghe qua u châu a.”


      *Nhà Tấn thống nhất Trung Quốc vào năm 221 TCN. Thời nhà Hán cai trị, khu vực Hà Bắc thuộc hai châu: U châu (幽州) ở bắc bộ và Kí châu (冀州) ở nam bộ. Vào cuối thời Hán, hầu hết khu vực Hà Bắc nắm dưới quyền kiểm soát của quân phiệt Công Tôn Toản ở phía bắc và Viên Thiệu xa về phía nam; Viên Thiệu giành chiến thắng trong cuộc chiến giữa hai bên, song ngay sau đó ông ta lại thất bại trước kình địch Tào Tháo trong trận Quan Độ năm 200. Sang thời Tam Quốc, Hà Bắc nằm trong cương vực của Tào Ngụy do hậu duệ của Tào Tháo lập nên.


      Theo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Hà_Bắc_(Trung_Quốc)


      “Ách…” ái cảm thấy đề cử kia đều vô bổ, tâm người này mặc dù bộ dạng nhìn rất đẹp nhưng hình như bình thường a, ý nghĩ qua, chính là, biên thái đều nhìn rất bình thường. Vội vàng , “Cái kia, chúng tôi đều quảng cáo trong sách ảnh này.” xong, đưa cho Công Tôn bản sách ảnh quảng cáo, “Quý ông từ từ xem a, ta phải .” xong, chạy nhanh trốn .


      Công Tôn nghĩ muốn cùng nàng lời cảm tạ, nhưng là người chạy thấy bóng dáng, cầm sách ảnh quảng cáo lên xem, chậc chậc cảm thấy kỳ diệu.


      Triển Chiêu tới, “Công Tôn a, ngươi làm gì?”


      “Triển huynh, xã hội đại này là thần kỳ a, ngươi đến xem ảnh trang giấy này, đẹp.”


      Triển Chiêu cười cười, , “Người đưa cho sách ảnh quảng cáo này là, tất cả đều là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, ngươi cần phải tin là .”


      “.” Côn Tôn gật gật đầu.


      Ở phía bên kia, Triệu Phổ lại đứng trước tấm áp phích bán hàng mà nhìn lên, áp phích này chính là bán bất động sán mới mở, hơn nữa còn là dạng biệt thự cảnh biển. Vừa mới gần đây nhà còn giá cao, khách hàng đại bộ phần đều chở đợi, cho nên ngươi mua cũng được nhiều, nhân viên bán hàng nhìn thấy Triệu Phổ tựa hồ rất quan tâm đối với lời quảng cáo kia, liền qua tiếp cận.


      Kỳ Triệu Phổ đúng là có hứng thú với công nghệ kiến trúc này đó của biệt thự, nghĩ khi trở về cho người dựa theo kiến trúc như vậy xây vài tòa tiểu lâu đẹp.


      “Ông chủ đây, muốn mua nhà a? Tòa nhà này của chúng tôi là vào khoảng thời kỳ hoàng kim, khẳng định còn tăng lên, cần phải nhanh tay a.” bán hàng sử dụng mọi cách quen thuộc để quảng cáo.


      Triệu Phổ nhìn nàng cái, vốn cũng cao, hơn nữa quen làm Vương gia, lại tự cao tự đại cũng luôn luôn như vậy chút bễ nghễ (liếc nhìn, nhìn bằng nữa con mắt) mọi người mà , nhân viên bán nhà tâm – Ai nha, câu được cá lớn rồi.


      Triệu Phổ sờ sờ cằm, quay đầu lại tiếp tục xem.


      “Ông chủ này? bằng quá qua xem cụ thể để hiểu hơn? Nơi đó còn có mô hình.”


      Triệu Phổ nhìn biểu cảm của , rốt cuộc xác định ông chủ kia là đích gọi mình, liền có chút bất mãn hỏi, “Ta nhìn qua rất già sao?! Hơn nữa ta chỗ nào cổ bản (cũ kỹ, cứng nhắc, gàn bướng, bảo thủ, cứng đờ)?”


      “Ách… Ha ha, ông chủ thực thích đùa.” nhân viên nghĩ Triệu Phổ chỉ đùa a, đến gần, “Như vậy, đẹp trai này, đến coi nhà mới.”


      Triệu Phổ càng thêm bực mình, tâm người này biết mình là Nguyên soái a, chính là ca ( trai) cái gì?Liền , “Ai là ca ngươi? Ta có muội tử (em ) đâu.”


      nhân viên xấu hổ địa nhìn Triệu Phổ, cười hỏi, “Kia, ông chủ có muốn hay mua nhà?”


      Triệu Phổ nhíu mày, “cái gì tiên sinh (trước sinh) hậu sinh (sau sinh), các người nữ nhân mới có thể sinh.”


      *do biết tiếng Trung nên biết Phổ ca lầm như thế nào, ai biết giúp chủ nhà nha.


      “A…” nhân viên hít hơi khí, cứng ngắc ở nơi đó nhìn chăm chằm Triệu Phổ như là nhìn cái quái vật. (gặp mình như vậy chắc nổi giận hơn ak bán mà gặp mấy như Phổ ca chắc chết :)]]]])


      Lúc này, sau khi đặt chỗ trước Bạch Ngọc Đường cũng trở về, chạy nhanh đến kéo Triểu Phổ , “Uy, đại ca, ấy chỉ lịch mà thôi, đừng tưởng là a?”


      Triệu Phổ lắc đầu, “Ta làm sao có thể cùng cái nha đầu tưởng là , chính là…. Nàng ta lão (già) còn ta cổ bản còn nhận thức ta là đại ca của ả còn sinh!”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ (đành chịu), mới vừa tới cửa, chỉ thấy Triển Chiêu cũng lôi kéo Công Tôn tiến vào, song phương nhìn nhau liếc mắt cái, đều có chút vô lực.


      Công Tôn cầm sách ảnh quảng cáo đưa cho Triệu Phổ xem, “Ai, Triệu Phổ, muốn hay du ngoạn?”


      nơi nào?” Triệu Phổ cùng Công Tôn nghiên cứu xem.


      “Thiệt nhiều châu a, ngươi xem!”


      “Phi châu? Là địa phương nào? nghe qua Qua châu*, U châu, lần đầu nghe Phi châu a.”


      *Quan Châu (tiếng Trung: 瓜州县; bính : Guāzhōu Xiàn), trước đây gọi là huyện An Tây (安西县) là huyện của địa cấp thịTửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Huyện có hai tuyến quốc lộ qua là 215 và 312.


      Theo : http://vi.wikipedia.org/wiki/Qua_Châu


      Bên cạnh những nhân viên quảng cáo tour du lịch và nhân viên bán nhà đều dùng loại vẻ mặt tế nhị nhìn hai người, Bạch Ngọc Đường chạy nhanh muốn đem hai người rời .


      Vừa vặn, chợt nghe có người tiến vào chào hỏi, “Ô, trùng hợp như thế a, Bạch đội trưởng.”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu giương mắt, chỉ thấy tới là trung niênn nam tử (đàn ông tuổi tầm 40-50), người nọ gọi là Da Luật Di, là thương nhân của thành phố S, bề ngoài tuy là thương nhân đứng đắn, nhưng thực tế lại có bối cảnh hắc đạo, là lão đại làm ít chuyện xấu. Thương nghiệp chuyên phạm tội đích cũng là người mà bọn họ vẫn điều tra, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tự nhiên điều biết , hơn nữa thường là kẻ khả nghi luôn canh tranh bất chính, còn cùng Bạch Cẩm Đường có chút quá tiết.


      “Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cùng Công Tôn đều sửng sốt, đồng thời nghĩ đến — Con la hoang!


      Triệu Phổ kẽ với Công Tôn , “Tiểu tử này phải con la hoang sao? Như thế nào kiếp này cũng có a.”


      Công Tôn nhún nhún vai, “Ai, tai họa để lại ngàn năm sao, phỏng chừng Diêm vương gia đều lười thu .”


      Triệu Phổ hài lòng.


      “Tiến sĩ Triển.” Da Luật Di đối mặt cùng Triển Chiêu chào hỏi, Triển Chiêu mỉm cười kiềm chế kích động của bản thân đem thôi miên, cũng cùng đánh cái chào hỏi.


      “Hai vị này là…” Da Luật Di liếc mắt cái nhìn chăm chú Triệu Phổ, người này thoạt nhìn đơn giản a, hơn nữa Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hẳn là vô duyên vô cớ đến câu lạc bộ cao cấp này ăn, chẳng lẽ là giúp Bạch Cẩm Đường tiếp đón bằng hữu? Vậy càng nguy, đúng lúc tìm hiểu chút Bạch Cẩm Đường gần đây muốn hướng tới phương diện nào phát triển.


      Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau liếc mắt môt cái, con la hoang đưa tới cửa.


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hôm nay chỉ muốn hảo hảo bồi Triệu Phổ cùng Công Tôn ngoạn ngày, nghĩ tới gặp được cái người đáng ghét như vậy, liền có lệ câu, “’, Bằng hữu.”


      “Bằng hữu của bằng hữu cũng là bằng hữu của ta, ở nơi làm giàu đây?” Người nọ thân thiện ở đây lại cùng Triệu Phổ chào hỏi, “Ta gọi là Da Luật Di, là bạn tốt của Cẩm Đường.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn trời trở mặt xem thường, đại ca tại hẳn là đánh cái hắc xì?


      “Hắc xì…”


      Bạch Cẩm Đường ở trong phòng làm việc xoa cái mũi.


      Công Tôn ở bên thấy được, “Làm sao a? Điều hòa rất lạnh?”


      “n?” Bạch Cẩm Đường lắc lắc đầu, hỏi, “Em …. Như vậy ra ngoài có thể hay xảy ra chuyện?”


      “Này sao….” Công Tôn cười cười, “Có lẽ.”


      “, Con la hoang sao.” Triệu Phổ nhìn con la hoang muốn cùng mình bắt tay, thân thủ vỗ bã vai chút, “Ta biết tổ tông ngươi, tổ tiên ngươi kia mấy thế hệ đều chết ở trong tay lão tử.”


      Lại nhìn biểu tình của Da Luật Di, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn xuống kích động muốn cười, chạy nhanh lại giữ chặt Triệu Phổ , “ thôi, ăm cơm thôi.”


      “Từ từ.” Da Luật Di đè nén đến đánh cái, tâm này người nào a, vào cửa liền dám mắng tổ tông lão tử.


      Mới vừa lên phía trước, liền thấy được Công Tôn.


      Công Tôn cười tủm tỉm đối gật gật đầu, theo vào.


      Da Luật Di cảm thấy được chính mình bị điện giật mất rồi… từ du học nước ngoài, lần đầu nhìn thấy người có vẻ đẹp phương Đông và có chút tri thức của mỹ nam cổ điển như vậy, ai nha, nhìn kia đầu tóc dài đen nhánh, lại nhìn kia khóe mắt đuôi lông mày đó đều lộ ra nhã nhặn thanh tú… Chậc chậc!


      Da Luật Di tự nhận là duyệt vô số người, nhưng là đối Công Tôn còn là phi thường vừa ý a, hôm này chính mình cuối cùng tìm thấy được mục tiêu cuối cùng của cuộc sống!


      Tận dụng thời cơ, bước đến phía trước ngăn cản Công Tôn, đưa tay cùng người bắt tay, “Da Luật Di.”


      Công Tôn ngẩng đầu nhìn , Triệu Phổ ở phía trước sau lưng ngờ ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Da Luật Di như vậy giống như là nắm tay Công Tôn, lập tức nổi trận lôi đình, tâm đây là người của ta con la hoang dám tiếp cận a, cũng dám đánh chủ ý thư ngốc nhà ta, đánh ngươi!


      Vừa định động thủ, bị Bạch Ngọc Đường nắm lại, “Ai, nơi công cộng, đánh người là phạm pháp….”


      Triệu phổ nhất chọn mi, “Thời đại của chúng ta khi đó đánh chết tiểu tử như vậy đều xứng đáng a.”


      Bạch Ngọc Đường còn nghiêm túc gật đầu, “? Thời đại vậy khá hay!”


      thể như vậy.”


      Hai người ở đó đâu đâu, chỉ thấy Công Tôn tản bộ lại đây.


      “Thư ngốc, có hay đụng chạm ngươi a? Ta đánh gãy chân của .”


      “Ai nha.” Công Tôn vỗ vỗ Triệu Phổ, “Xã hội văn minh, cần dùng biện pháp văn minh giải quyết a.”


      “Văn minh?” Triệu Phổ để Công Tôn kéo gần lại đại sảnh, quay đầu liền nhìn đến Da Luật Di đột nhiên bắt đầu vò đầu bứt tai, “Ai nha…. Hảo ngứa a, làm sao vậy?”


      Mười phút sau, cửa thang máy mở ra, mọi người ở trung tâm mua sắm liền nhìn thấy kết quả Da Luật Di chạy nhanh vượt qua, miệng la, “Ngứa a…”


      Kinh hách hoa hoa thảo thảo* vô số, việc này ngày hôm sau trang tin tức xã hội hàng đầu có bản tin, tiêu đề là — Nhân vật nổi tiếng xã hội vì áp lực quá lớn, dẫn đến chạy trốn giảm sức ép.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ thong dong vào nhà ăn, ngồi xuống, món ăn đầu tiên đem lên làm cho hai người kinh ngạc nhảy dựng.


      *****


      Kết thúc mĩ mãn~


      Ốc sên được nấu chính, tôm hùm giương nanh múa vuốt, còn có đầy xúc tua của bạch tuộc.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Sau bữa ăn món Tây của Triệu Phổ cùng Công Tôn kinh nghiệm được rút ra là –Kinh khủng!


      “Buổi tối ăn lẩu .” Triển Chiêu lại vì được ăn mà cảm thấy mỹ mãn, cùng Bach Ngọc Đường dẫn theo Công Tôn cùng Triệu Phổ cảm thấy ở bao tử khó chịu ra khỏi trung tâm mua sắm, bắt đầu thương lượng buổi tối mọi người cùng nhau ăn cái gì.


      “Ăn lẩu dường như cũng khá tốt.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “’Hơn nữa phải là nồi lớn, cứ đến Mỹ Thực Thành của đại ca tìm gian lớn , nhiều người náo nhiệt.”


      “n.” Triển Chiêu đương nhiên gật đầu đồng ý.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ ở phía sau trước theo.


      Công Tôn xoa bụng, có chút lo lắng ăn thịt sống hồi đau bụng, mặt khác, càng lo lắng Tiểu Tứ Tử có thể hay cũng ăn quen được thịt?


      Mà lúc này… Trong công viên giải trí vui chơi ở cửa hàng thịt nướng.


      “Cụng ly…”


      Đại Đinh Tiểu Đinh cầm lon khả nhạc (cola), cùng bốn nhóc con chơi đùa đến hăng say cùng cung ly.


      Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Dương Dương và Tiểu Dịch theo song bào thai ở công viên giải trí từ sáng sớm chơi tới hăng say.


      Bọn họ ngồi tàu lượn, vòng quay cao chọc trời, bính bính xe(xe điện đụng), vòng quay ngựa gỗ, cũng vào nhà ảo thuật trước cùng nhóm đông trẻ em nhảy lên nhảy xuống với nhau. Sau đó vào thế giới game chơi bắn súng ném bóng vào rổ (bóng rổ) và đập chuột.


      Dương Dương và Tiêu Lương ném rổ siêu lợi hại, thắng về cho Tiểu Dịch và Tiểu Tứ Tử hai con mèo máy lớn, Tiểu Tứ Tử đập chuột đập rất vui vẻ, vui vẻ đến nhảy dựng lên.


      Chờ song bào thai mang theo bốn nhóc con tới cửa hàng thịt nướng ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Dịch đều mệt muốn chết rồi, dựa vào người Tiêu Lương và Dương Dương động đậy.


      Song bào thai kêu thịt nướng và khả nhạc, còn có bánh ngọt, ở bên nghĩ xem hồi nữa buổi chiều nên đâu.


      Buổi sáng quá mệt mỏi, buổi chiều muốn đến chỗ nào tương đối khá thoải mái, tới công viên hải dương xem cá, lại nhà bảo tàng xem triển lãm hóa thạch khủng long, lát sau xem số phim hoạt hình điện ảnh, buổi tối đến Mỹ Thực Thành cùng mọi người hội họp.


      Tiêu Lương học bộ dáng của Dương Dương, gấp thịt nướng cho Tiểu Tứ Tử.


      Lúc này, điện thoại của Đại Định reo lên, bắt máy nghe được câu sau, đưa điện thoại qua cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, cha cháu gọi tới này.”


      Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, cầm điện thoại vừa nghe, chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh của Công Tôn.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử tả hữu nhìn, chỉ có thanh có người! Tiêu Lương cũng thấy được thần kỳ, liền nhào qua đến gần nghe.


      Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử buổi sáng chơi những gì, Tiểu Tứ Tử cao hứng theo sát về chơi đùa trong công viên giải trí có bao nhiêu bao nhiêu thú vị, Tiêu Lương bên cạnh hướng miệng bé đút cho miếng thịt.


      Công Tôn gọi điện xong cảm thấy được công cụ liên lạc này rất thuận tiện, nghĩ phải đem về vài cái.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút khó xử như thế, điện thoại cũng phải khó mua, điện cũng có thể dùng năng lương mặt trời ra… then chốt chính là khi đó có sóng a, dùng như thế nào đây?


      “Xế chiều chỗ nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu còn cố ý mua tờ hướng dẫn du lịch của thành phố S, hỏi, “Muốn hay nhìn xem vài phong cảnh chút? Còn có phố buôn bán chẳng hạn.”


      Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng tệ lắm, liền hỏi ý kiến của Triệu Phổ và Công Tôn, Triệu Phổ trái lại lại muốn , muốn chỉ duy nhất chiếc xe ô tô.”


      Này cũng dễ xử lý, nhưng ô tô mua đem về, có xăng như nào đây? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cân nhắc, Triệu Phổ phỏng chừng có thể kiếm được cái mỏ dầu chẳng hạn?


      Mọi người sau đó qua phố vượt qua các hẻm nơi đây dạo.


      Phố buôn bán đến gần náo nhiệt rất nhiều, Công Tôn đối rất nhiều cửa hàng đều hứng thú, Triệu Phổ mua ít thứ có thể sử dụng, thí dụ như công cụ câu, lại thí dụ như trúng ý cái bàn bi-a, lại còn có bồn tắm lớn cho hai người.


      Mua đều là đồ vật này nọ, đành phải để cho người ta đưa về, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều thay hai người bọn họ lo lắng về thời điểm đóng gói có vấn đề….đừng đều rơi vỡ.


      Vừa mới ra cửa hàng nhạc cụ, Công Tôn muốn đến cái cửa hàng mỹ nghệ mua cây nến hình dáng độc đáo.


      Liền thấy phía trước có người đàn ông, đưa tay ra và từ trong túi mà mang trong tay lấy ra đồ vật gì đó giống nhau.


      Công Tôn biết, vật kia ngày hôm qua song bào thai cũng cho bọn họ mỗi người cái, kêu ví da, là người đại dùng để làm hành trang.


      “Uy!” Công Tôn kêu tiếng, “Trộm đồ!”


      Mọi người chung quanh trong nháy mắt đều quay đầu nhìn qua, kẻ trộm kia cầm ví da đứng ở phía sau .


      trí thức kia quay đầu liếc mắt nhìn, lập tức hô lên, “A! Trộm a!” bên hô to, bên dựt lại ví tiền của mình, tên trộm xoay người bỏ chạy.


      Côn Tôn nhíu mày…. Tâm nhiều người dõi mắt theo lại còn muốn chạy.


      Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo, nhưng bên cạnh bóng người nhoáng lên cái….


      Vừa nhìn lại, chỉ thấy Triệu Phổ cước đem tên trộm kia đá ngã xuống nằm mặt đất, đưa tay lấy lại cái ví da, trả lại cho kia đuổi đến.


      “Cám ơn.” kia chạy nhanh đến lời cảm ơn với Triệu Phổ, vui vẻ mà .


      Bạch Ngọc Đường tới, nghĩ muốn để tên trộm té mặt đất còng tay lại, để mang về cảnh cục.


      Nhưng tên trộm kia lại xoay người cái đứng dậy, đưa tay ra phía sau lấy ra cây dao găm đến, đối với Triệu Phổ quơ quơ, “ Xen vào việc của người khác!”


      Triệu Phổ chọn mi nhìn nhìn , cảm thấy được có chút buồn cười.


      “Tiểu tử ngươi xen vào việc của người khác.” Tên trộm kia bắt đầu thay đổi xoay dao , như là hù dọa Triệu Phổ.


      Triệu Phổ tay áo vung…. Người nọ bất động… cứng ngắc ở tại chỗ.


      Công Tôn ở phía sau gật gật đầu, tâm , tên trôm này, biết tự lượng sức mình!


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau cái, bộ dáng của người này…. Như là bị Triệu Phổ điểm huyệt đạo.


      “Ai nha, người này làm sao vậy?”


      Lúc này, dẫn tới rất nhiều người quây xem, nhận được tin báo cảnh sát cũng chạy đến.


      Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Ai, như vậy thể cử động khoảng bao lâu a?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Lấy công lực của ta sao, nếu có võ công, hai cái canh giờ có thể giải khai, nếu mà là có công phu…n, xem tinh huống, sáu bảy canh giờ cũng có thể .”


      “Ô, Bạch đội trưởng.” Vị cảnh sát 110 nhận thức Bạch Ngọc Đường , chạy nhanh lên chào hỏi, bên than thở, “Lại người nữa a, hôm nay quơ được nhiều tên trộm cũng thể cử động a, biết sao lại thế này.”


      vậy sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau cái (2 a sau cứ liếc mắt đưa tình vậy nha, e đây chịu ko có nổi nha, muốn chạy đọc SCI ghê nha =D]]]), hỏi, “Những người khác là ai bắt tới?”


      “, Tiểu Bạch Trì a.”


      Mọi người trong lòng hiểu – xác định chắc chắn chính là cổ đại bản Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường làm… Triệu Phổ đều như vậy xen vào việc của người khác, kia cổ đại bản Triển Chiêu còn là đại hiệp còn đem hết tên trộm đường phố đều bắt hết a…


      Quả nhiên, cảnh sát kia vừa mới đem này pho bức tượng kẻ trộm mang lên xe, bộ đàm liền vang lên, để lái xe tải , đầu kia lại băng đãng cướp cứng đờ…


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vội vàng lôi kéo Công Tôn và Triệu Phổ .


      Sau đó, bốn người ngồi tàu điện theo tuyến lại để dạo chơi khắp thành phổ, Công Tôn và Triệu Phổ chơi rất vui vẻ, Triển Chiêu chụp rất nhiều ảnh cho bọn họ.


      Cuối cùng xuống xe , phía trước chính là thế giới hải dương. Công Tôn và Triệu Phổ tò mò, liền theo bọn Triển Chiêu vào đường hầm


      Trước khi vào, Bạch Ngọc Đường ngàn dặn vạn dặn, vô luận hồi có phát cái gì, cũng cho phép đập bể kính, bằng liền xong đời.


      Triệu Phổ gật đầu đáp ứng


      Xem phong cảnh trong đường hầm dài ở thế giới đáy biển đối với Triệu Phổ bọn họ mà nơi đây ra là nơi thần kỳ, hết thảy đối với mọi thứ mà đều rất tuyệt vời.


      “Triệu Phổ, ngươi xem, rùa lớn!” Công Tôn ghé vào kính, bộ dáng xinh đẹp cùng tò mò của trẻ con đều xuất nơi phù hợp, để những du khách khác qua thấy đều tò mò mà nhìn ngớt.


      “Con cá kia thay đổi màu sắc!” Triệu Phổ cũng theo xem, “A, thư ngốc, nhìn, cái kia trống da cá (trống làm bằng da cá) dâng lên”!


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau hai người cố gắng giả vờ biết hai người có bộ dáng này, là rất mất mặt.


      Chỉ tiếc Công Tôn và Triệu Phổ ngừng đặt câu hỏi, “Ai, Triển Chiêu, đó là cá gì a? Thân đầy gai!”


      “Oa! to!” Triệu Phổ chỉ vào con cá mập trắng hét lên, “Thư ngốc, nhìn răng của nó!”


      Trùng hợp thế nào, bên này nhận thấy (quan sát và đánh giá, xem xét) ư, bên kia Tiểu Tứ Tử lôi kéo Tiêu Lương chạy tới, Tiểu Tứ Tử rất hiếu kỳ, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi xem ngươi xem a! Đại rùa!”


      “Cái kia là rùa biển.”Tiểu Dịch ở bên giải thích cho Tiểu Tứ Tử.


      “Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn nhìn bảo bối nhà mình, vội chạy tới.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết là chơi rất rất vui vẻ, Công Tôn đưa tay lau mồ hôi cho bé, bên vỗ vỗ mông bé, “Chơi có vui ?”


      Tiểu Tứ Tử đương nhiên vui, ôm Côm Tôn hôn , cùng và Triêu Phổ cả thảy tiếp đó xem cá lớn.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chỉ thấy song bào thai rất vui tươi hớn hở lại ôm hai con mèo máy lớn chạy tới, vẻ mặt là mỹ mãn.


      Sau đó, mọi người hợp lại cùng xem biểu diễn cá heo và hải sư, cuối cùng triễn lãm khủng long.


      Lúc ra cửa, còn chưa tới giờ ăn, liền cùng nhau xem phim điện ảnh, xem chinh là phim Bolt*,lúc ra khỏi rạp, trời tối rồi, Bạch Cẩm Đường bên kia gọi điên tới, nên đến Mỹ Thực Hành.


      * theo Qt dịch là tia chớp cẩu chính là bộ phim Bolt này:


      Tia Chớp (tiếng : Bolt) là bộ phim hoạt hình dàn dựng bằng máy tính sản xuất bởi xưởng phim hoạt hình Walt Disney và là bộ phim hoạt hình thứ 48 của xưởng phim này.


      Bolt là câu chuyện xoay quanh chú chó con Bolt (John Travolta), giống chó becgie (German Shephred) màu trắng. Mỗi ngày đối với Bolt là cuộc phiêu lưu mạo hiểm, rượt đuổi đầy hứng khởi ở… phim trường. Là ngôi sao ăn khách truyền hình, Bolt sống hết mình với vai chú chó siêu nhân. Và kết cục là Bolt nghĩ sức mạnh siêu nhiên đó là . Tưởng chừng Bolt sống hết cuộc đời với những chuyến phiêu lưu nhân tạo đó việc bất ngờ xảy ra làm đảo lộn cuộc sống của cậu. Cậu vô tình bị đưa lên tàu và lạc tới thành phố New York. Từ đó Bolt bắt đầu cuộc phiêu lưu lớn nhất của mình – cuộc hành trình trong thế giới thực để trở về với chủ kiêm bạn diễn Penny (diễn viên Miley Cyrus lồng tiếng). Trong cuộc hành trình đầy mạo hiểm và phiêu lưu của mình cậu gặp mèo đen Mittens và chú chuột hamster Rhino, kẻ mê mẩn các chương trình TV và là người hâm mộ cuồng nhiệt của Bolt và High School Musical[3]. Cả hai trở thành bạn đồng hành của Bolt, giúp Bolt vượt qua khó khăn khi cậu nhận ra mình chẳng phải là siêu… “chó”. Cũng từ đó Bolt biết rằng chẳng cần đến những quyền năng siêu nhiên, cậu cũng có thể trở thành hùng.


      Theo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tia_chớp_(phim_2008)


      Tiến vào gian phòng lớn sau đó, phát bên trong khí thế ngất trời ( khí náo niệt theo ý hiểu của mình là vậy á), mọi người ngồi xuống ăn lẩu, thẳng nháo đến đêm khuya mới về nhà.


      Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngủ say, Công Tôn nắm tay Tiêu Lương ngáp, về tới biệt thự.


      Trước khi ngủ, Triệu Phổ phát pin của điều khiển ních đầy cách (ô vuông, ô, đừng kẻ, kẻ ô), còn lại ba cách, xem ra bọn họ cũng sắp nhanh trở về nhà.


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ cười hỏi người bên cạnh, “Có thích nơi này hay ?”


      “Thích.” Công Tôn gật đầu.


      “Có muốn hay sống ở nơi này?”


      “n…” Công Tôn nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Vẫn là nên.”


      “Vì cái gì đây?”


      “Tuy rằng nơi này rất tốt, nhưng chúng ta vẫn là nên quay về quá khứ, ngươi có đúng hay ?”


      Triệu Phổ gật gật đầu, “ Này nghĩ ngơi kỳ cũng tồi a! Ít nhất ta thực thỏa mãn!” xong, ở mặt Công Tôn hôn cái, hai người mệt mỏi ngày, an tâm nằm ngủ.


      Cứ như vậy, đám người Công Tôn ở đại sinh sống hơn tuần, mọi người ở SCI cũng chấm dứt kì nghỉ dài , pin cũng nạp đầy điện.


      Vào buổi tối ngày, Triệu Phổ gọi tất cả mọi người lại với nhau để, dự định sáng sớm trở về.


      Tiểu Tứ Tử và Tiểu Dịch ôm nhau chịu chia tay, Tiểu Dịch còn cầm con búp thích nhất tặng cho Tiểu Tứ Tử, để cho người bạn này lưu cái kỷ niệm, Tiểu Tứ Tử đưa cho Tiểu Dịch cái bùa hộ mệnh thích.


      Đêm đó, mọi người SCI tới giúp Triệu Phổ bọn họ đóng gói hành lý, tuy rằng chỉ ở chung tuần lễ ngắn ngủn, nhưng ở cùng nhau lại hòa hợp và rất vui vẻ, cảm giác giống như nằm mơ, chân thực, cũng quyến luyến.


      Sáng hôm sau trước lúc bình minh, Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy bên ngoài chớp cái, ngồi xuống… Nhìn đến kia đạo quang hoa tiêu thất.


      Triển Chiêu mở to mắt, nhìn đến người ngồi, nhìn ngoài cửa sổ.


      “Bọn họ rồi?”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có lẽ về sau cũng khônvna nhau nữa.”


      “Ha hả.” Triển Chiêu ở trong chăn thoải mái mà cọ cọ, “ quan hệ, ít nhất cũng chứng minh, từ xưa đến nay chúng ta đều ở cùng nhau, cảm giác này tệ…


      Sau lại Tiêu Dao đảo.


      lúc nhóm ảnh vệ cùng mọi người Hãm đảo, còn có Bao đại nhân cũng tới lúc này đều nóng lòng như lửa đốt, đạo cường quang chợt lóe, trong viện cùng lúc, xuất hòn núi .


      Phía dưới là đóng lớn đồ vật này nọ, đều được đóng gói vào gương, bên nhóm nằm úp sấp, đương nhiên, Thạch Đầu bị đè ở phía dưới (tội em nó), Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngồi ở đầu. (2 em sướng=D)


      “Ai nha ông trời phù hộ cuối cùng trở về.” Hoàng thái phi vội chạy bái bồ tát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :