1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Nhìn đám chúng thần đều liên tục gật đầu, bởi vì bọn họ đại thể đều cược cho Bàng thái sư, Bàng phi cũng vỗ tay, nghĩ rằng phụ thân đời này, chắc chỉ có lần này là có cơ hội có thể thắng Bao tướng mà thôi, phụ thân cố chịu đựng a!


      Tiểu Tứ Tử nghe thấy có chút buồn bực, ngẩng mặt nhìn Công Tôn, “Phụ thân, Tiểu Bao Tử ngốc.”


      Công Tôn cũng có chút dở khóc dở cười, tâm Bao Chửng hình như nên là ngốc . . . . . .


      “Câu hỏi đơn giản như vậy mà trả lời được.” Tiểu Tứ Tử bất mãn, tiếp tục ăn quả vải.


      Bao Chửng dựng đứng lỗ tai lên nghe, đầu vòng vòng —— Tiểu Tứ Tử nghĩ đơn giản sao? A . . . . . cách khác nếu dùng cái đầu của Tiểu Tứ Tử mà suy nghĩ, câu hỏi cũng rất là đơn giản ha?


      Bao Chửng lại nhìn Bàng Cát như muốn đánh vào cái bản mặt đắc ý của , cười cười gật đầu —— Được! Tên mập chết, tưởng ta sợ ngươi phải ? !


      “Câu thứ ba a!” Triệu Trinh nháy mắt mấy cái đối với Bàng Cát, “Thái sư, tổng cộng có năm câu, nếu câu này trả lời được, ngươi có thể thắng a, thắng được có thể phạt người thua việc a.”


      “A ha ha ha ha.” Bàng Cát vuốt chòm râu cười ha ha, ngực cảm thấy rất tốt a, nghĩ nên bắt Bao Chửng làm gì hay đây? Bảo gọi ta là gia gia a? Hay là cúi đầu lạy ta cái . . . . . . Hôm nay có Hoàng thượng làm chủ, lão Bao a lão Bao, ngươi lần này chết chắc a, ha ha!


      Bao Chửng nhìn như vậy nổi cáu, tâm , tiện nghi ngươi! Cẩn thận chết sớm!


      “Câu thứ ba.” Triệu Trinh nhìn đề mục chút, cười , “A, ngươi cùng nương tử có điểm chung lớn nhất là cái gì?”


      Bàng Cát cười khà khà tiếng, tay mắt lanh lẹ gõ chuông . . . . . . tiếng Đinh.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn nhíu mày —— xong, lúc này coi như thế của Bao tướng coi như định rồi.


      “Thái sư trả lời.”


      Bàng Cát gật đầu, , “ nhau!”


      Triệu Trinh nhìn đáp án chút, “Sai.”


      “Hả?” Bàng Cát sửng sốt, chợt nghe bên Bao Chửng gõ chuông, chậm rãi câu, “Cùng thành thân ngày .”


      “A . . . . . .” Bàng Cát hít ngụm khí lạnh, mọi người cũng đều giật mình nhìn Bao Chửng, thế nào lại đột nhiên thông suốt rồi!


      Triển Chiêu vội vàng chạy đặt cược cho Bao Chửng trăm lượng —— thắng lợi trở về rồi! Bao đại nhân thông suốt rồi! (Con mèo gian xảo)


      “Đúng!” Triệu Trinh cũng thoả mãn cười cười.


      Bàng Cát bĩu môi, lại thấy đối diện Bàng phi nhìn ra hiệu bằng tay, đừng hoảng hốt, còn hơn câu, trả lời đúng lần tới thắng!


      Bàng Cát hít sâu hơi, bĩu môi, tâm , Bao Chửng, lần này ngươi gặp may mắn!


      “Tiếp đến câu thứ tư.” Triệu Trinh cười , “Vào lễ trung thu, bàn có mười cái bánh trung thu, Tiểu Tứ Tử bụng rỗng, tối đa có thể ăn được mấy cái?”


      Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nhìn trái nhìn phải, có chuyện của mình à?


      Bàng Cát tay mắt lanh lẹ, gõ chuông “đinh” tiếng.


      Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con có thể ăn được mấy cái?”


      Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, “A, là nhân gì a? Con thích ăn bánh nhân đậu.”


      Triệu Trinh nhìn Bàng Cát dáng bộ tự tin tràn đầy hỏi, “Thái sư?”


      “Hắc hắc.” Bàng Cát , “Tối đa mười cái.”


      Tất cả mọi người nhảy mi cái, Bàng Cát lúc này đáp đúng vừa vặn a, Tiểu Tứ Tử mặc kệ ăn thế nào, cũng ăn thể quá mười cái, cách khác tối đa mười cái rồi.


      Triển Chiêu phiền muộn —— xem ra mất bạc rồi.


      thấy Triệu Trinh cười cười, , “Sai rồi.”


      Bàng Cát sửng sốt, bên Bao Chửng tại chỗ “Đinh” tiếng.


      Bao Chửng chỉnh lại tay áo, cười , “ cái.”


      Tất cả mọi người nhìn Bao Chửng, Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con phải ăn được hai cái mà đúng ?”


      Tiểu Tứ Tử ngắm Công Tôn liếc mắt, “Phụ thân cũng ngốc, bụng rỗng ăn mấy cái sao được! Ăn cái bụng còn rỗng nữa nha!”


      “Ách . . . . . .”


      Mọi người im lặng.


      Bao Chửng mỉm cười, nhìn Bàng Cát nháy mi —— ngươi còn non lắm!


      “Được!” Triệu Trinh cũng hiểu được hảo chơi tiếp, “Câu cuối cùng, ai trả lời đúng người đó thắng, hai vị ái khanh chuẩn bị tốt chưa?


      Bao Chửng nheo mắt —— ai sợ ai.


      Bàng Cát cũng nheo mắt —— tuyệt đối thua ngươi!


      “Ta đây đọc câu hỏi.” Triệu Trinh ho khan tiếng, “ người bệnh nhân xem bệnh, đại phu làm động tác gì mà cả nhà bọn họ đều ngất ?”


      “Đinh!” Hai người song song gõ chuông.


      Triệu Trinh nhìn trái phải, Trần công công gật đầu —— cùng lúc .


      “Vậy hai vị ái khanh cùng nhau làm động tác này, đồng thời luôn ý tứ.” Triệu Trinh buông sách xuống, chuẩn bị định thắng bại.


      Bàng Cát cười, lắc đầu, , “Làm động tác lắc đầu, biểu thị tốt! tốt!”


      Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ như thế cũng là ý.


      Bao Chửng cũng cười nhạo tiếng, đưa tay lên, xoa xoa gập ngón tay lại.


      Mọi người tiến lại gần, nhìn Bao Chửng.


      Bàng Cát cũng giải thích được, “Ngươi đưa tay lên để làm chi?”


      Bao Chửng nhe răng cười, nhìn Bàng Cát, “Lão Bàng, ta có mấy ngón tay?”


      “Năm ngón a.” Bàng Cát bị hỏi mà hiểu là gì.


      Bao Chửng vui mừng, “Mấy ngón duỗi, mấy ngón gập?”


      “Ba duỗi, hai gập . . . . . .” Bàng Cát đến chỗ này, vỗ chân, “Ai nha . . . . . .” [1]


      “Ha hả.” Bao Chửng nheo nheo mắt nhìn , “Cũng là chuyện hay xảy ra đúng ? So với cái tốt của ngươi cái nào dọa người hơn?”


      Bàng Cát ngậm miệng.


      Triệu Phổ vỗ tay cái, cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— thắng!


      Giữa lúc Khai Phong phủ chuẩn bị thời gian ăn mừng, chỉ thấy Triệu Trinh lắc đầu, , “Đều sai hết.”


      Lời vừa ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người . . . . . . Đúng vào khoảng thời gian im lặng, chợt nghe được Tiểu Tứ Tử khanh khách cười.


      Triệu Trinh cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, cháu xem là động tác gì?”


      Tiểu Tứ Tử làm hình dạng trùm khăn lên mặt người chết, sau đó , “ cần chữa nữa, chết rồi.”


      . . . . . .


      Nhìn lần nữa sắc mặt của Bàng Cát cùng Bao Chửng, trận xanh trận đỏ trận đen, rồi đều nhăn mặt lại như cái bánh bao hoàn đều mặt nhăn thành bánh bao nát.


      Cuối cùng, bạc đều bị Triệu Trinh thu hết, quần thần thua ít bạc, đều buồn bực —— tâm kẻ nào ra mấy câu đố này a, có cơ hội gặp được, nhất định phải hung hăng đánh cho trận mới hả được.


      Mà Bao Chửng cùng Bàng Cát lúc trở về phủ nha, hạ lệnh khắp Khai Phong phủ tìm được các quyển câu đố mang về, hai người tinh thần tràn trề ngồi luyện tập, chờ có dịp định tái chiến, lần tới nhất định phải phân thắng bại!


      [1] Ba ngón duỗi hai ngón gập, cũng đồng nghĩa với ba dài, hai ngắn, tức là Tam trường lưỡng đoạn, có nghĩa là mang điềm xấu, cũng có ý tốt, nhưng mà so với cái lắc đầu nặng hơn

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triệu Phổ ngã bệnh


      Đảo mắt tới năm mới rồi, hôm nay, ở Tiêu Dao đảo hạ trận tuyết lớn, tuyết trắng bao lấy tất cả nhà cửa cây cối, phóng mắt nhìn lại, từng tảng tuyết trắng xõa tung mềm mại, giống như là phủ lên thêm lớp lông cừu dày.


      Sáng sớm, Tiểu Tứ Tử khoác chiếc đệm lông cừu dày, nằm soài người Thạch Đầu chạy ra sân, nhìn thấy khắp sân được bao trong màu trắng tinh khiết, còn có những bông tuyết được gió thổi bay phiêu phiêu, ôm lấy Thạch Đầu cọ cọ, “Thạch Đầu, tuyết rơi rồi!”


      “Chi chi.” Thạch Đầu kêu vài tiếng, chạy vội ra ngoài nhảy vào trong đống tuyết mặt đất, bắt đầu lăn qua lăn lại nghịch ngợm.


      Tiểu Tứ Tử cũng nhảy xuống đất, chân mang chiếc giày da dê , để lại tuyết chuỗi dấu chân xíu, vui mừng kêu lên cùng Thạch Đầu chạy tới chạy lui


      Tiêu Lương cũng bị kéo ra theo, chạy đến cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, dù sao cũng là tâm tính của tiểu hài tử mà, lúc sao, trong viện xuất người tuyết , còn có cả con trảo ly bằng tuyết nữa chứ.


      Hai đứa ở trong sân nghịch cho đến trưa, Công Tôn vừa từ trong dược lư ra kinh ngạc muốn nhảy lên, chỉ thấy áo quần của hai tiểu tử kia đều ướt đẫm.


      “Nhanh tắm mau!” Công Tôn rống lên tiếng, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mang theo Thạch Đầu vào dục phòng ở hậu viện tắm nước nóng


      Công Tôn lấy y phục sạch thay cho hai đứa , vừa mới ra cửa, chỉ thấy Triệu Phổ từ bên ngoài tới, cũng lại thân toàn nước.


      “Ngươi cũng chơi ném tuyết đấy à?” Khóe miệng Công Tôn rút trừu, “Cùng nhóm ảnh vệ sao?” Vừa nghĩ tới hình ảnh này, vô thức lạnh run cả người.


      “Thiết.” Triệu Phổ bĩu môi, ta ở đại mạc chẳng lẽ còn chưa thấy qua tuyết lớn hay sao chứ, mấy miếng hoa tuyết tí xíu đó, có thể đẹp đến độ khiến ta phải chơi ném tuyết sao.


      “Vậy sao lại ướt sũng như vậy?” Công Tôn vỗ vỗ y phục cho , để cũng tắm luôn.


      “Đừng nữa.” Triệu Phổ lắc đầu, “Hàn Chương đóng thuyền, ta bước lên chiếc chiến thuyền vừa mới đóng xong, bọn họ cũng với ta tiếng là ván thuyền vừa quét sáp bảo hộ. Lão tử đứng vững nên trực tiếp rơi xuống nước, may mà lúc trước từng học bơi, chết người rồi.”


      “Thời tiết này mà còn bị ngâm trong nước đá lạnh sao?” Công Tôn kinh hãi mở to miệng, “Để ta làm cho ngươi chén canh gừng.”


      “Ai nha, có việc gì.” Triệu Phổ bĩu môi thờ ơ , “Làm sao ta có thể sinh bệnh chứ.”


      “Vì sao có khả năng a?” Công Tôn khó hiểu, “Ai mà chẳng bao giờ sinh bệnh chứ.”


      “Vương gia .” Tử Ảnh ở bên cười hì hì , “Kẻ ngốc chưa bao giờ bị bệnh . . . . .”


      xong, liền bị Triệu Phổ đá cái lăn ra đất.


      vào tắm.” Công Tôn đẩy đẩy , rồi lôi kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương dùng bữa . . . . . đúng là quên nấu cho Triệu Phổ chén canh gừng rồi.


      Công Tôn cũng suy nghĩ nhiều, từ trước đến giờ có bao giờ Triệu Phổ sinh bệnh đâu a.


      Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Phổ vẫn sinh long hoạt hổ mà dẫn Tiêu Lương luyện công, lưu lại Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bầu bạn, cùng nhau nghiên cứu y thuật


      Tới chạng vạng, Triệu Phổ trở về, lúc dùng bữa tối mặt mày có chút lừ đừ, người trông cũng lười biếng.


      “Hắt xì . . . . . .”


      Lúc ăn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hắt hơi cái


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn sợ hãi, vật mà bị bệnh thương hàn hay chút nào, ôm bé lại mà hỏi, “Cổ họng có đau ?”


      Tiểu Tứ Tử nhu nhu mũi, “Vừa rồi có sợi lông mao bay vào.”


      “Vậy cổ họng con có đau hay a?” Công Tôn vẫn lo lắng như cũ


      đau.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu.


      Công Tôn nheo mắt lại, lúc dùng cơm vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.


      Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương chơi đùa rồi lập tức phải về phòng ngủ.


      Công Tôn với Triệu Phổ, “Đêm nay ta ngủ cùng với Tiểu Tứ Tử, ta sợ nó buổi tối sốt cao mất.”


      Vốn dĩ Công Tôn nghĩ rằng Triệu Phổ lằng nhằng mè nheo với trận, ngờ rằng Triệu Phổ lại gật đầu, “Ừ, được.”


      Công Tôn có chút buồn bực, hình như tinh thần Triệu Phổ tốt, có phải gặp chuyện gì vui rồi ?


      “Buổi chiều hôm nay ngươi lại đâu vậy?” Công Tôn hỏi


      “Ừ . . . . . . Cùng Tiểu Lương Tử ở phía sau núi luyện công, sau đó Tiểu Lương Tử muốn xem thuyền mới, ta lại dẫn nó tới xưởng đóng thuyền, sau đó đến Hãm đảo ăn điểm tâm do Lô đại tẩu làm, rồi trở về nhà.”


      gặp chuyện gì vui đấy chứ?” Công Tôn lại hỏi thêm câu, tâm hay là có ai đó lỡ đắc tội Triệu Phổ rồi.


      Triệu Phổ suy nghĩ chút rồi lắc đầu, “ có.”


      “A.” Công Tôn yên tâm, đưa tay vỗ vỗ vai , “Ngươi ngủ sớm chút, ta sang với Tiểu Tứ Tử.”


      “Ừm.” Triệu Phổ gật đầu, lười biếng trở về phòng ngủ.”


      Đêm đó, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ, cũng mấy an ổn, cứ canh giờ lại ngồi dậy sờ sờ trán Tiểu Tứ Tử, phát sốt cũng có triệu chứng dị thường khác mới yên tâm, cứ như thế trằn trọc cả đêm.


      Sáng sớm ngày thứ hai, thấy Tiểu Tứ Tử nằm giường, khí sắc vẫn tốt như cũ, xem ra là có vẻ sinh bệnh, Công Tôn cũng an tâm hơn. rời giường với trù phòng nấu cho bát canh gừng, để Tiểu Tứ Tử ngủ tiếp chút, lát nữa chờ bé tỉnh lại uy bé uống hết là tốt rồi.


      Thừa dịp lúc này, Công Tôn vội vàng muốn trở về phòng ngủ, buổi chiều còn muốn cùng Triệu Phổ Tùng Giang phủ mua mấy thứ cần thiết cho mùa đông nữa.


      Tới trong viện, Tiểu Lương Tử luyện công, nhưng gặp Triệu Phổ.


      “Tiên sinh, sớm.”


      “Sớm, sư phụ ngươi đâu?”


      Tiêu Lương nhún nhún vai, “ biết là làm sao vậy, hôm nay còn chưa có tỉnh dậy.”


      Công Tôn buồn bực, nhìn cửa phòng hãy còn đóng, tâm Triệu Phổ hôm nay lại thích ngủ nướng sao? Tối hôm qua lên giường rất sớm a.


      Đẩy cửa vào, chỉ thấy Triệu Phổ quả nhiên vẫn còn giường.


      “Triệu Phổ.” Công Tôn bước tới ngồi xuống bên giường lay lay , “Còn dậy sao? Tiểu Lương Tử còn chờ ngươi dạy luyện công kìa.”


      Triệu Phổ lầm bầm tiếng, thèm nhúc nhích


      Công Tôn ghé qua nhìn chút, “Triệu Phổ?”


      Triệu Phổ vẫn như cũ nhúc nhích, chui đầu vào ngủ tiếp.


      Công Tôn đưa tay chọc chọc mặt . . . . . . Vừa đụng vào thấy bình thường ———– nóng quá a.


      “Triệu Phổ?!” Công Tôn sốt ruột lật người lại, đưa tay sờ trán , “Ai nha, ngươi sốt cao rồi!”


      “Hử?” Triệu Phổ vẫn lười biếng như trước, hề có ý muốn thức dậy.


      “Nhất định là do ngày hôm qua rơi xuống nước lạnh! Bảo ngươi uống canh gừng ngươi lại nghe.” Công Tôn vừa nóng ruột lại vừa có chút hối hận, sớm biết vậy hôm qua nấu canh gừng cho uống rồi, hoặc nếu ngủ ở đây, . . . ít nhất . . . Có thể sớm phát ra chút.


      Cầm cổ tay Triệu Phổ bắt mạch, Công Tôn nhíu mày, “Bệnh thương hàn, sốt cao đột ngột!”


      “Hử?” Triệu Phổ lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy Công Tôn, “Thư ngốc . . . . . . . Lại đây, hôn cái.”


      “Hôn cái đầu ngươi! bệnh thành như vậy rồi mà còn hôn cái gì?” Công Tôn có chút chấn kinh quá độ, lôi kéo cánh tay Triệu Phổà hoảng hốt, “ phải kẻ ngốc bị bệnh sao? Ngươi gạt người!”


      Triệu Phổ muốn cười cũng được, gì nhìn Công Tôn, “Cũng có nặng lắm a . . . . . .”


      “Còn nặng hả?” Công Tôn vội vàng gọi người, kê toa để họ bốc thuốc.


      đến cũng kỳ, Công Tôn xem bệnh cho bao nhiêu người, vô luận bệnh nặng đến đâu, bắt mạch hay bốc thuốc chưa bao giờ có chút rối loạn. Nhưng hôm nay Triệu Phổ bị bệnh, lại sao xử trí êm ả được, cứ rối hết cả lên.


      “Phụ thân . . . . .”


      Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh dậy, cùng Tiêu Lương chạy đến, “Cửu Cửu bị bệnh sao?”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu


      “Con nấu thuốc.” Tiểu Tứ Tử chạy ra, nhận lấy gói thuốc từ tay hạ nhân chạy vào trù phòng ngao dược, Tiêu Lương cũng theo.


      Nhất thời, toàn bộ Tiêu Dao đảo kể cả Hãm đảo đều truyền khắp nơi tin ———- Triệu Phổ sinh bệnh rồi! Triệu Phổ lại có thể bị bệnh!


      Công Tôn mực ở trong phòng cùng Triệu Phổ, đầu tiên cần dùng rượu thuốc chà xát khắp người . Công Tôn đem nước nóng tới, đổ rượu thuốc khuấy đều trong nước nóng, rồi nhúng ướt khăn vào trong.


      Triệu Phổ ngửi thấy mùi nhăn mặt nhăn mũi, “Khó ngửi.”


      cho phép phàn nàn!” Công Tôn trừng mắt liếc , “Vô dụng! Lớn như vậy mà còn sinh bệnh!”


      Triệu Phổ mang vẻ mặt oan uổng, “Ai tuổi lớn cho phép bị bệnh vậy?!”


      “Ngươi phải là tên ngốc sao?!”


      Triệu Phổ nhìn trời, “Cũng may là bị bệnh, thành tên ngốc rồi . . . . . . Khụ khụ khụ.”


      cho phép !” Công Tôn bắt há mồm, quan sát bên trong khoang miệng của , có chút thương , “Cổ họng sưng hết rồi.”


      “Ừ.” Triệu Phổ cười tủm tỉm gật đầu, “Thư ngốc, hôn cái.”


      “Cút, nếu như ta cũng ngã bệnh ai chiếu cố ngươi?!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, “Xoay người nằm sấp xuống! Ta lau dược cho ngươi.”


      Triệu Phổ thể làm gì khác hơn là trở mình cái nằm giường, Công Tôn ra ngoài đóng cửa, đem chậu than nóng lửa để bên giường. Triệu Phổ nhìn chậu than chút, cười hỏi, “Thư ngốc, ngươi có muốn chuẩn bị que hàn ?”


      “Ngươi chết !” Công Tôn hung hăng trừng , cởi lý y của ra, rồi dùng khăn tay tẩm rượu thuốc mà hung hăng chà xát.


      “Ai . . . . . . thoải mái.” Triệu Phổ lười biếng tiếp tục ngủ, nghĩ thấy mình khỏe lên rất nhiều rồi.


      Công Tôn lau rượu thuốc cho xong đắp chăn cho , Tiểu Tứ Tử cầm chén thuốc tới đưa cho Công Tôn uy Triệu Phổ uống.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bị Công Tôn đuổi ra ngoài để khỏi bị lây bệnh, còn mình ngồi lại ở đầu giường bồi Triệu Phổ.


      “Thư ngốc, lạnh quá , đến đây cùng ngủ ?”


      “Ngươi lạnh à?” Công Tôn ngốc ngốc ngơ ngác hoàn toàn hiểu được phong tình, Triệu Phổ cũng có cách, đành xốc chăn lên, “Cùng nhau ngủ nha!”


      Công Tôn suy nghĩ chút, chạy đến mở tủ áo ra, mang qua thêm tấm chăn đắp chồng cho .


      “Nặng quá . . . . .” Triệu Phổ cảm thấy có chút bí hơi, vốn dĩ trong phòng cái bếp lò cực nóng, cho nên bây giờ lại càng nóng thêm.


      “Đừng nháo!” Công Tôn chỉnh chăn lại cho , rồi lại choàng kín y phục quanh hai bên cổ , “Ngủ , đừng lộn xộn!”


      “Ai.” Triệu Phổ thể làm gì khác hơn là lão lão ngủ say


      Công Tôn ở bên cũng bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.


      Triệu Phổ ngủ cả buổi chiều, cả thân đầy mồ hôi . . . . . Thấy thoải mái hơn rồi, bắt đầu đá chăn ra.


      Công Tôn đắp chăn lại cho hai lần, đều bị Triệu Phổ đạp xuống, cuối cùng Công Tôn nổi giận, bèn nằm lên góc chăn chặn lại, trừng , “Chịu khó !”


      “Hết sốt rồi.” Triệu Phổ cảm thấy người dính dính, “Ta nóng!”


      “Giọng của ngươi còn rất khàn!” Công Tôn nghe theo cũng buông tha, lại đưa cho Triệu Phổ thêm chén túuốc đắng, “Ngủ tiếp !”


      Triệu Phổ thể làm gì khác hơn là chui trở lại tiếp tục ngủ, đợi cho đến lúc trời chạng vạng tối ngủ thêm được nữa.


      Công Tôn sờ sờ trán , phát mát rồi, giảm nhiệt . . . . . . Lúc này mới thở phào nhõm. Lại lần nữa cảm khái, Triệu Phổ là dễ sinh dễ nuôi a, sốt cao như vậy mà rất nhanh khỏi rồi.


      Triệu Phổ ngồi dậy, cảm thấy tinh thần phấn chấn, “Chết đói!”


      “Mau tắm rồi thay quần áo.” Công Tôn chuẩn bị bồn tắm nước nóng cho Triệu Phổ, còn thả vào trong đó rất nhiều thảo dược, để tắm rửa, còn mình dọn dẹp thay chăn nệm mới cho .


      Triệu Phổ ngâm nước nóng xong cảm thấy thân thể sảng khoái nhõm chạy ra, chỉ thấy Công Tôn trải chăn cho mình, tấm tác hai tiếng ——- tựa ở bên giường , “ là đảm mà.”


      Công Tôn ném cái gối đầu qua.


      Ngoài cửa, *cốc cốc cốc* mấy tiếng.


      Tiểu Tứ Tử đẩy cửa vào, tay cầm theo thực hạp (hộp đựng thức ăn) to, “Phụ thân, Lô di di làm đồ gửi cho Cửu Cửu ăn.”


      .” Công Tôn vội vàng ra ngoài tiếp lấy, “Đại tẩu đâu rồi?”


      quấy rối chúng ta nghỉ ngơi nên rồi.” Tiểu Tứ Tử chạy vào nhà, nhân cơ hội thân thiết với Cửu Cửu chút.


      Công Tôn mở thực hạp, đều là những món ngon thích hợp cho người bệnh, liền đem qua bắt Triệu Phổ ăn. Triệu Phổ nguyên bản đói sắp hoa mắt, liền hơi quét sạch tất cả . . . . . Lúc này ăn no triệt để, bệnh cũng hoàn hoàn khỏi rồi.


      Ngoài cửa phòng, Tử Ảnh đẩy đẩy Giả Ảnh, “Ai, Vương gia cần bao nhiêu canh giờ để dưỡng vệnh vậy?”


      “Khoảng ba bốn canh giờ . . . . . .” Giả Ảnh khóe miệng rút trừu, lầm bầm tiếng, “Ta thấy kỳ thực cần uống thuốc làm gì cả, trực tiếp trùm chăn nằm chút là khỏe rồi.”


      “Vậy sao.” Tử Ảnh gật đầu, “Vương gia bao lâu sinh bệnh rồi?”


      “Mười năm trước phải? Lần đó khó chịu, phải là lúc thay răng sao.”


      Hai người họ đứng ngay cửa tưởng niệm, bên trong Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe thấy hết ràng, Công Tôn nhịn cười.


      Còn Triệu Phổ nghiến răng kèn kẹt, tâm hai ngươi tốt xấu gì cũng nên chừa lại cho ta chút mặt mũi chứ.


      Sau khi ăn xong rồi, Triệu Phổ kích động muốn cùng Công Tôn lên Tùng Giang phủ chợ đêm, liền bị Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc lại, “Ngươi còn có tâm tư chợ đêm?! Ngủ !”


      “Còn ngủ hả?!” Triệu Phổ cầu xin, “ ngủ được nữa đâu a!”


      “Mặc kệ!” Công Tôn đẩy lên giường rồi đắp chăn.

      Triệu Phổ nằm giường thở dài


      “Thư ngốc . . . . ngủ được nữa.”


      Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ lầm bầm câu rồi xoay mặt nhì, thấy Công Tôn ngủ


      Công Tôn từ tối hôm qua lo lắng cho Tiểu Tứ Tử cả đêm, hôm nay cả ngày lại lo cho Triệu Phổ . . . . . . Bây giờ thấy Triệu Phổ tốt lên rồi, tâm tình cũng thả lỏng, nên rất nhanh ngủ say.


      Triệu Phổ nhìn dung nhan Công Tôn lúc ngủ, cảm thấy mình hình như sốt lại mấy rồi, người nóng quá nha.


      Sợ Công Tôn bị lạnh, Triệu Phổ xốc chăn lên . . . . . . . Kéo Công Tôn vào ngủ cùng.


      Lại lát sau, Triệu Phổ nghĩ Công Tôn ăn mặc như vậy mà ngủ tốt cho lắm . . . . . Nghĩ vậy, liền đưa tay cởi y phục cho Công Tôn, để ngủ ngon giấc


      Công Tôn lầm bầm hai câu, cũng giãy dụa.


      Triệu Phổ thấy có ý muốn tỉnh, cho nên . . . . cởi nhiều thêm chút xíu nữa . . . . . . Đằng nào cũng cởi rồi, bằng cởi hết luôn . (Ôi Phổ ca, cái lo cởi đồ của là ~~~)


      “Đừng nháo!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ ra, sau đó lại phóng qua ôm lấy cọ cọ, gối đầu lên ngực lầm bầm câu, thoải mái a . . . . . lại ngủ tiếp.


      Triệu Phổ liếc mắt nhìn . . . . . Ai nha nha, Sách ngốc này mang hình dạng giống như là rất muốn nha, bằng để ta hỗ trợ vậy.


      Vì vậy, Triệu Phổ vì muốn thử nghiệm để chứng minh mình khỏi bệnh, tinh thần dư thừa, nên tháo mành xuống, nhào lên rồi ăn kiền mạt tịnh.


      Công Tôn bị quấy phá như vậy, đương nhiên là tỉnh lại rồi, thấy tâm tình vô cùng tốt lại cực kỳ hăng hái, đẩy đẩy hai ba cái nhưng cũng cáu kỉnh, mặc kệ làm càn.


      Triệu Phổ được ngầm đồng ý tự nhiên càng thêm dũng cảm, điên cuồng trận.


      . . . . . . .


      Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng rời giường, chạy tới trong viện luyện công.


      Tiểu Tứ Tử bưng đĩa điểm tâm chạy tới, “Cửu Cửu, người hết bệnh rồi?”


      “Khỏe rồi.” Triệu Phổ gật đầu.


      “Vậy phụ thân đâu?”


      “Suỵt.” Triệu Phổ khoát khoát tay, “Phụ thân con còn ngủ.”


      trễ thế này mà còn ngủ sao?” Tiểu Tứ Tử quệt quệt miệng, “Phụ thân ngày hôm nay dạy con châm cứu mà, còn bảo con sáng sớm tới.”


      “Hắc hắc, phụ thân con tối hôm qua bận chút chuyện a.” Triệu Phổ thuận miệng đáp câu


      “Bận cái gì nha?”


      “Ách, bận . . . . . xem bệnh cho ta a.”


      Tiểu Tứ Tử nheo mắt hoài nghi nhìn Triệu Phổ ———- xem bệnh? Bệnh thương hàn chỉ cần trùm chăn lại phải được rồi sao? Vì sao cần phải xem bệnh?


      Nghĩ vậy lại thôi, Tiểu Tứ Tử bưng điểm tâm chạy vào phòng, đặt điểm tâm lên bàn, bò lên giường nhìn Công Tôn


      Triệu Phổ tinh thần cực tốt, lôi Tiêu Lương vào sân so chiêu.


      Chưa được tới hai chiêu, chợt nghe tiếng Tiểu Tứ Tử ồn ào chạy đến, “Nha, Cửu Cửu, phụ thân sốt rồi!”


      “Cái gì?!” Triệu Phổ cả kinh, vội vàng chạy áo tới nhìn Công Tôn.


      Công Tôn sốt đến mức mơ hồ luôn rồi.


      “Thư ngốc?” Triệu Phổ bước lại gần hỏi thăm


      Công Tôn mở mắt liếc mắt nhìn , giơ tay mềm nhũn đánh cái, “Đều tại ngươi . . . . . . .”


      “Ách . . . . . .” Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Ta tự hỏi tại sao ta lại cảm thấy tốt như vậy , ra có thể dùng cách này để trị bệnh à? Như vậy Thư ngốc, chúng ta làm lại lần nữa, ngươi đem bệnh truyền lại cho ta . . . . . Ai nha.”


      còn chưa dứt lời, Công Tôn đập cái gối vào mặt , “Triệu Phổ, ngươi nhớ kỹ cho ta!”


      Cuối cùng, Công Tôn hắt xì sổ mũi liên tục, giọng khàn người nóng, đến độ mê man lầm bầm, Triệu Phổ cũng hối hận, sớm biết vậy giữ lại đêm nay mới làm.


      Tử Ảnh cho mời Lô phu nhân tới, xem bệnh kê thuốc cho Công Tôn, lúc gần , Lô phu nhân còn dặn dò Triệu Phổ, “Vương gia, người để Công Tôn tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày, giờ thích hợp ‘làm lụng vất vả’ quá độ a!”


      “Được được.” Triệu Phổ liên tục đáp ứng, Công Tôn nằm trong chăn tức tối, hai cái tai đỏ cả lên, đều tại Triệu Phổ, mất hết mặt mũi rồi!

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      ngày của Thạch Đầu


      Hôm nay là Trung Thu


      Chào các đại gia, ta là Thạch Đầu, là con trảo ly.


      Rất nhiều người đều hiểu trảo ly là gì, cho nên lời đầu tiên của ta, có lẽ là nên giới thiệu về mình chút.


      Trảo ly là loại động vật thần kỳ ở Tây Hạ, có cái đầu rất lớn, trảo ly trưởng thành, đặc biệt là con đực, to lớn giống như con gấu vậy, nặng tới vài trăm cân, ta là trảo ly cái, nặng bao nhiêu ấy hả, thể cho các ngươi được!


      Toàn thân trảo ly được chia làm hai màu khác nhau, bụng, chân, lỗ tai, còn có nửa dưới của khuôn mặt, cổ và đuôi đều là màu trắng.


      Cách nhận biết trảo ly đực và cái, là dựa vào màu lông người và nửa khuôn mặt mà phân biệt.


      Trảo ly cái thường có lông màu sáng, từ màu mật ong cho đến màu trái hạnh, còn trảo ly đực lông màu tối, từ xám cho đến đen đều có đủ.


      Trảo ly cái màu sắc càng sáng càng xinh đẹp và càng thêm quý báu, giống như ta nè, toàn thân đều là thuần màu trắng.


      Còn trảo ly đực, lông càng tối màu càng tốt. Màu đen chính là trảo ly vương, bất quá rất ít nha.


      Hôm nay là ngày rất đặc biệt, tết Trung thu, cũng là sinh nhật của Tiểu Tứ Tử, ta cũng là bị Cửu Cửu đem tặng cho Tiểu Tứ Tử vào ngày này đây.


      Năm đó, lúc ta vừa mới chào đời, đương nhiên phải là phi thường phi thường đáng . Cửu Cửu do có quen biết với chủ nhân của mẹ ta, cho nên trả cái giá rất rất rất là cao để mua ta, đem về đúng vào ngày tết Trung thu làm quà sinh nhật cho Tiểu Tứ Tử.


      Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, ta hãy còn ngủ, bị đám nam nhân vây quanh nhìn! là ~~~ bất quá vật Tiểu Tứ Tử kia, mập mập ngốc hồ hồ, rất đáng nha, đương nhiên ta cũng là rất đáng .


      Trước hết chuyện về mấy vị chủ nhân của ta chút ha.


      Chủ nhân thứ nhất, đương nhiên là Tiểu Tứ Tử rồi. Trảo ly chúng ta rất là trung thành đó, như vậy, là bởi khi nhận thức được chủ nhân cũng là nhận chủ nhân cả đời đó nha, Tiểu Tứ Tử chính là chủ nhân cả đời của ta đó! Có điều vừa mới qua rồi, hẳn rất đáng , là tiểu ngốc tử mập mạp.


      Cha của Tiểu Tứ Tử là Công Tôn Sách, thần y đó nha, rất có phong thái của người có tri thức lại nhã nhặn, nhưng đôi khi tính tình lại rất táo bạo, nhất là đối với Cửu Cửu. Cái này gọi là gì nhỉ . . . . À đúng rồi, gọi là “đánh là hôn mắng là , còn thường dùng chân đá” (sao giống SM vậy trời?)


      Cửu Cửu là binh mã đại nguyên soái của Đại Tống, rất tuấn tú nha! Bất quá a, rất là sợ Công Tôn cha của Tiểu Tứ Tử, thiên y bách thuận, sau này ta cũng muốn có tướng công như vậy quá ! Rất biết nghe lời!


      Tiểu Tứ Tử có thanh mai trúc mã, gọi là Tiêu Lương, hay là Tiểu Lương Tử, là tiểu trung khuyển, Tiểu Tứ Tử cái gì là làm cái đấy, có điều tuổi trẻ rất tuấn tú lại công phu tốt, ta rất là xem trọng điểm này!


      Mặc khác, còn hai người nữa, là Triển Chiêu, là Bạch Ngọc Đường, đều là những chàng đẹp trai xuất sắc hết đó! Tất cả đều là bằng hữu tốt của Công Tôn, Bạch Bạch là kiểu hình mà ta thích nhất đó nha, hay có chút xấu hổ.


      Những chuyện chúng ta từng trải qua, tất cả mọi người đều biết hết rồi nhỉ?!


      Có thể là thập phần thoải mái nha, chúng ta tra xét rất nhiều án tử, tiêu diệt qua cả sơn tặc, bắt hải khấu, còn tới Tây Hạ chuyến đánh bại cái tên thô bỉ Lý Nguyên Hạo kia nữa.


      Vất vả lắm mọi chuyện mới yên ổn lại, bây giờ tất cả mọi người đều sống ở Tiêu Dao đảo, ta được tuổi rưỡi, còn Tiểu Tứ Tử cũng tròn sáu tuổi rồi.


      Ngày hôm nay chúng ta làm lễ mừng sinh nhật cho Tiểu Tứ Tử, biết bọn Cửu Cửu có khi nào tặng cho thêm con tiểu trảo ly nữa nhỉ?


      Khụ khụ, quên , muốn biết sinh hoạt của bọn ta tại Tiêu Dao đảo thế nào sao? Để ngày hôm nay ta mang ngươi tham quan chút ha, ngày của Thạch Đầu ta đây.


      . . . . . .


      Trước tiên chút gian phòng mà chúng ta ở cái .


      Ta, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ở chung phòng, có cái giường lớn và cái giường . Công Tôn tiên sinh và Cửu Cửu ở sát vách, chỉ có cái giường lớn.


      Giường thường có người nào dùng, trừ những ngày Công Tôn phát cáu với Cửu Cửu đòi phân giường ngủ, đến đây ngủ đêm, có điều thông thường đều là ngủ đến nửa đêm bị Triệu Phổ khiêng trở lại.


      Nếu như Tiểu Tứ Tử bị bệnh, Tiêu Lương đổi sang nằm giường , Công Tôn tiên sinh ôm Tiểu Tứ Tử nằm ở giường lớn.


      Đương nhiên ngày thường đều là ba người chúng ta ngủ giường lớn rồi.


      Vị trí nhất định, có lúc ta nằm ở giữa, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử mỗi người nằm bên ôm ta ngủ, có đôi khi ta lại ngủ ở bên, còn hai tiểu tử kia ngủ cùng nhau.


      thực tế, cái giường của ta lại là mặt đất cơ, là chiếc thảm lông cừu đặc biệt mềm mại, đó là cái nệm mà ta thích nhất đó!


      Sáng sơm hôm nay, lúc ta thức dậy cảm thấy bụng mình nóng nóng, cúi đầu nhìn, quả nhiên mà, Tiểu Tứ Tử rất là hưởng thụ nằm gối đầu bụng của ta.


      Chỗ của Tiểu Lương Tử sớm vắng người, chăn gối gấp dọn chỉnh tề, bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm, khảng định là bị bắt theo học công phu với Cửu Cửu rồi.


      Tiểu Tứ Tử mỗi sáng sớm đều bao giờ tự tỉnh giấc, đều là ta phải lay dậy, nhưng thế co người lại chui vào trong cái chăn nằm tiếp. Lúc đó ta vén chăn lên, sau đó lay lay để tỉnh lại, lại liếm hai cái, mãi cho đến khi mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi đờ ra.


      Thông thường vào lúc này, Công Tôn tiên sinh đẩy cửa đến.


      Quả nhiên, “Cọt kẹt” tiếng, tiên sinh đẩy cửa vào, giúp Tiểu Tứ Tử rửa mặt, thay quần áo, chà qua xát lại, thuận tiện cọ cọ xoa nắn rồi hôn . . . . Đợi cho đến khi Tiểu Tứ Tử tỉnh ngủ thay xiêm y mới cho .


      Sau đó, Tiểu Tứ Tử vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay Công Tôn gọi cha, lúc này là lúc đáng nhất đó.


      Chúng ta rời giường, tới trong viện dạo.


      Ta đến khu đất trống trong viện mà giũ giũ lông. Tiểu Tứ Tử liền cầm cái lược tới chải lông cho ta, chải tốt xong lại giũ bộ lông thêm lần nữa, ngày mới bắt đầu rồi.


      Lúc này, Tiểu Lương Tử cùng Cửu Cửu cũng luyện công xong, Tiểu Lương Tử mỗi lần như vậy toàn thân đầy mồ hôi, cho nên vội chạy tắm rửa thay quần áo.


      Cửu Cửu ngay cả hô hấp cũng bị loạn chút nào, cho nên mới , công phu căn bản là thể so được!


      Lúc Cửu Cửu dạy công phu cho Tiểu Lương Tử rất là tức giận, Tiểu Lương Tử lại đánh lại , lại chờ sau này trưởng thành phải là đánh ngã nổi sao, bất quá theo như ta thấy , đây là chuyện tình rất rất rất lâu sau này a.


      Đến giờ dùng điểm tâm, Giả Ảnh bưng đồ ăn tới cho ta, ta thích Giả Ảnh lắm, đẹp trai còn thông minh nữa.


      Còn Tử Ảnh lại muốn tới tóm đuôi ta mà nghịch. lần nào cũng như vậy hết, có điều trông cũng rất khả ái, quên , vẫy vẫy đuôi, ăn nào.


      Ăn xong điểm tâm, bắt đầu sinh hoạt buổi sáng, tất cả mọi người đều rất bận rộn, ta lại rất nhàn.


      Sáng sớm, Cửu Cửu mang theo Ảnh vệ lo công .


      Bây giờ còn công vụ và chiến , Triệu Phổ chuyên tâm lo việc kinh doanh.


      Kinh doanh của Tiêu Dao đảo và Hãm đảo cũng sai biệt lắm, hai nhà cũng có hợp tác, việc kinh doanh của Cửu Cửu đề ở bên ngoài, tỷ như biên cảnh vùng tây bắc, hoặc bên ngoài Tùng Giang phủ. Còn ở Giang Nam, đại thể là sinh ý của Hãm đảo, đương nhiên, Cửu Cửu mở hai tiền trang tư nhân để thuận tiện cho việc kinh doanh ở tây bắc.


      Cửu Cửu dạo quanh vòng Tiêu Dao đảo trước, rồi lại mang Tiểu Lương Tử đến xưởng đóng tàu phía sau Hãm đảo.


      Gần đây Tiêu Dao đảo có nhờ Hàn Nhị gia của Hãm đảo chế tạo thuyền, bọn Hôi Ảnh rất thích thú với chuyện chế tạo thuyền, liền theo Hàn Nhị gia học đóng tàu.


      Ta theo cùng bọn Cửu Cửu qua sông, đến Hãm đảo trước. Cửu Cửu đến xưởng đóng tàu, Tiểu Lương Tử tìm nhóm người Lô đảo chủ, ta cũng theo.


      Tới gặp Lô phu nhân trước tiên, Lô phu nhân cho ta số món ngon, ta thích nhất là ăn bánh bao và điểm tâm nàng làm đó.


      Tiểu Lương Tử theo Lô Đại gia, có lẽ là học công phu với Tam gia Tứ gia rồi, chung là vận khí tốt, Bạch Bạch có lẽ cũng đảo. nếu như có ở đây, ta ở lại đảo lâu chút, theo sau , cũng có cản ta mà.


      Bất quá gần đây nha, Bạch Bạch luôn luôn ở Khai Phong phủ, hình như là giúp đỡ Miêu Miêu tra án, cho nên ta cũng thấy được . May là bọn Cửu Cửu thường xuyên cùng nhau lại tới Khai Phong phủ, rồi lại có đống án tử gì đó, nhất định ở lâu chút, thế là ta lại có thể gặp mặt Miêu Miêu và Bạch Bạch rồi.


      Tiểu Lương Tử học công phu xong rồi, ta trở về bến đò, cơ bản Cửu Cửu lên thuyền chuẩn bị quay về Tiêu Dao đảo, ta vội vàng xông lên thuyền chiếm chỗ.


      Cửu Cửu luôn luôn thích dùng đầu ngón chân chọc chọc cái bụng của ta, nhưng ta cũng đẩy hay xù lông với ! Ta có hứng thú với nam nhân thành thân a! (Nghĩa là Bạch Bạch mà thành thân nhà ngươi cũng “sắc” ảnh nữa đúng ? Bạch Bạch, mau đè Miêu Miêu cái con trảo ly háo sắc này tha cho )


      Về tới Tiêu Dao Đảo, Cửu Cửu lại chạy vội tới hiệu thuốc để gặp Công Tôn bảo bối của , ta đương nhiên cũng chạy theo tìm Tiểu Tứ Tử.


      Lúc này, thông thường Công Tôn xem bệnh xong cho hai bệnh nhân rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát.


      Hôm nay tương đối đặc biệt, bên trong hiệu thuốc của Công Tôn có bệnh nhân, ta suy nghĩ chút — a, đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tứ Tử, nhất định là muốn có thời gian chuẩn bị, lát nữa chắc Công Tôn và Cửu Cửu lên phố mua quà, ta có thể cũng được theo.


      Quả nhiên, ăn trưa xong, Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn dỗ ngủ trưa, rồi tiên sinh lôi kéo Cửu Cửu rời đảo vào thành.


      Ta cũng muốn theo, liền bị Cửu Cửu nắm lấy cái gáy ném trở về —- thô bạo quá .


      Bất quá nghe được cùng Công Tôn chuyện, hình như lễ vật là chuyển từ đất liền tới, mất vài ngày đường, vừa tới nơi, phải đợi bọn Cửu Cửu đến lấy về.


      Trở lại phòng, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, nghiêng đầu duỗi hai chân giường đờ ra.


      Ta cọ cọ lại gần ———- Tiểu Tứ Tử, sao vậy?


      Tiểu Tứ Tử đưa tay nhéo nhéo cái lỗ tai của ta, “Thạch Đầu, ngươi đoán xem phụ thân và Cửu Cửu mua lễ vật gì cho ta đây?”


      Quả nhiên tiểu tử này biết hết nha.


      “Haiz . . . . . Ai cũng biết Tiểu Tứ Tử muốn cái gì.” rồi, Tiểu Tứ Tử ngồi dậy, có chút buồn chán rời giường, đến giá sách lấy quyển sách thuốc, chạy về ngồi ghế đọc.


      Ta qua cọ cọ chân , ngẩng mặt nhìn — Tiểu Tứ Tử, ngươi muốn cái gì?


      Tiểu Tứ Tử liếc mắt ngắm ta, giọng , “Ta muốn con trảo ly đực xứng với ngươi, sau đó sinh ra tiểu trảo ly.”


      Ta đứng lên, chân trước chà chà cọ cọ — Ghét ghê.


      “Ngươi chỉ biết cọ cọ!” Tiểu Tứ Tử khe khẽ thở dài, “Nhớ Miêu Miêu và Bạch Bạch ghê cơ, mọi người có thể cùng nhau tới dùng bữa cơm tốt rồi.”


      Cái này ta ra có biết đến, vừa rồi ở chỗ nào đó có nghe Lô đại tẩu , Triệu Phổ cho mời tất cả mọi người đến, là chúc mừng sinh nhật Tiểu Tứ Tử, mặt mũi Tiểu Tứ Tử rất lớn, tất cả đại gia đương nhiên là tới.


      Ta ngậm lấy vạt xiêm y của Tiểu Tứ Tử giật giật — đừng ở trong phòng buồn bực nữa, mau ra hậu viện thăm bà nội .


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, cất ghế lại, chạy đến trù phòng bưng lên chén chè hạt sen, chạy thăm lão Thái phi.


      Hậu viện đều là nữ nhân, ta có hứng thú, mỗi lần tới đó là thế nào cũng bị tóm lại hết ôm hôn lại sờ nhéo . . . . .


      Mặt khác a, Phi Ảnh có bảo bảo rồi, Tết năm tới hạ sinh tiểu Hôi Ảnh đó, Công Tôn tiên sinh bắt mạch cho nàng, là có thể là song bào thai hoặc long phượng thai, cho nên gần đây chuyên tâm nghỉ dưỡng!


      Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều ngóng trông cục cưng sinh ra, như vậy còn là nhất nữa!


      Chuồn ra từ hậu viện, ta chạy về bến đò phía trước thấy có hai người rời thuyền . . . . . người lam y người bạch y!


      Kêu lên tiếng vui mừng, ta vội chạy qua, rời thuyền chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, phía sau còn có Bao Chửng và Bàng Thái sư, ai nha, cả Bát Vương gia cũng tới chơi nữa, mặt mũi Tiểu Tứ Tử ghê gớm nha!


      Ta chạy đến gần cọ cọ, Miêu Miêu thấy ta cười tủm tỉm , “Thạch Đầu, ngươi lại béo lên rồi a!”


      Đáng ghét! Dám người ta béo!


      Chỉ chốc lát sau, Cửu Cửu và Công Tôn cũng từ Tùng Giang phủ trở về, ta phát phía sau bọn họ, mọi người bê theo cái thùng lớn, nhất định là quà cho Tiểu Tứ Tử. lớn a! Ta lại gần muốn liếc mắt xem cái, Cửu Cửu lại tóm lấy sau gáy ta nhấc sang bên, , “Đừng nóng vội, thấy ngay đây thôi!”


      Ta hồ nghi liếc cái thùng kia, bên trong có cái gì vậy nhỉ?!


      Rất nhanh, màn đêm buông xuống.


      Tiêu Dao đảo giăng đèn kết hoa, hơn nữa hôm nay lại là Trung thu, vầng trăng vừa nhô lên sáng và tròn a.


      Ta ở bên gặm bánh Trung thu, bên là mọi người ăn ở bàn bên cạnh


      Tiểu thọ tinh Tiểu Tứ Tử hôm nay rất hài lòng . . . . . Mặt khác, hình như cũng rất lưu ý cái thùng lớn kia.


      Ta lặng lẽ chuồn vào bên trong định liếc mắt nhìn mấy cái, nhưng mà Tử Ảnh trông chừng chặt quá, cho ta tới gần!


      Dùng bữa xong, rốt cuộc cũng tới lúc tặng quà, Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử tới bên cạnh cái thùng gỗ, Tiểu Tứ Tử chắc chắn nhớ cảnh năm đó ta được tặng cho , đúng rồi, đời này cũng có món quà nào tốt được như ta đâu!


      Triệu Phổ để Giả Ảnh mở nắp thùng ra, lúc này, mọi người chợt nghe thấy tiếng ngáy vang dội truyền từ bên trong


      Đó là cái gì? Ta hiếu kỳ lại gần nhìn thử


      “Gấu trúc sao?” Triển Chiêu giật mình nhìn vào trong rương.


      Chỉ thấy bên trong là con gấu lông xù cực lớn nằm sấp, lỗ tai màu trắng, chân và cổ màu trắng, nhưng lông người và nửa phần đầu lại lại đều là màu đen thui đen thùi, rất giống gấu trúc!


      Ta mới liếc mắt nhìn kinh hãi — ai nha, là trảo ly đực.


      Quá nhiều người vây lại nhìn xem, con trảo ly đực đó chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mọi người, lập tức mắt lộ ra ánh nhìn hung hãn, nhe răng trợn mắt.


      Tiểu Tứ Tử thấy là con trảo ly công đáng , vừa định chạy qua, nhưng ánh mắt hung hăng kia dọa trận.


      “Hung như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.


      “Hay a, trảo ly lớn như vậy rồi, có khi nào nuôi dạy được a?” Triển Chiêu cũng có chút lo lắng


      quan hệ.” Công Tôn bảo mọi người lùi ra, vẫy tay gọi ta, “Có người trảo ly đực đều rất nghe lời trảo ly cái, có Thạch Đầu đại mỹ nhân ở đây, xem nó có chịu nghe lời hay . Nếu có tác dụng, cứ đem Triệu Phổ nhốt cùng với nó, hai người họ đánh nhau trận, Triệu Phổ coi chừng có thể thắng!”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn cầu xin — có lúc nào có thể quên trêu chọc sao


      Tên trảo ly đực này hình dáng cũng tệ lắm nhỉ.


      Ta giương mắt nhìn qua, ừ, thân lông ngăm đen! Hiếm thấy nha, tuổi cũng lớn! Chắc là cũng trạc tuổi ta khác lắm, có điều vóc dáng so với ta lớn hơn!


      “Chi chi!” Tên kia thấy ta lại ngẩn người, kêu lên vui mừng rồi phóng qua đây, ghé vào người ta cọ cọ, liên mồm kêu ——- mỹ nhân nha nha nha!


      Ta giơ chân đá cái —– Xấu xa


      Bất quá nó tựa hồ cũng để ý, vẫn tiếp tục lại mà cọ cọ


      Tiểu Tứ Tử tới, nó liền quay đầu lại liếc


      Tiểu Tứ Tử khiếp sợ nhìn nhìn, giống như rất muốn sờ chút nhưng lại sợ nó cắn người


      Ta lại đánh tên kia cái nữa, “Hung cái gì, đó là Tiểu Tứ Tử, chủ nhân của ta!”

      “Chi chi!” Chỉ thấy phóng qua, liều mạng cọ cọ vẫy đuôi bên người Tiểu Tứ Tử ———- Tiểu Tứ Tử a, chủ nhân a, gả nương kia cho ta !


      Tiểu Tứ Tử thấy nó quả nhiên dịu ngoan rồi, tiến lên sờ sờ đầu nó, mà tiểu tử kia nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy khả ái, trong lòng cũng thỏa mãn, vì vậy hai người cọ qua cọ lại rất hăng say (Sao đọc dễ hiểu lầm vậy? :))))


      Tiểu Tứ Tử cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, ôm lấy đại gia hỏa kêu, “Tiễn Tử!”


      Con trảo ly đực kia lắc lắc lỗ ta, ta chợt nghe lầm bầm, —– Tiễn Tử? Khó nghe quá !


      thấy Tiểu Tứ Tử quay qua phía ta ngoắc ngoắc, “Thạch Đầu, mau tới đây, nó là Tiễn Tử nha, vừa vặn xứng đôi với ngươi!”


      Tiễn Tử lập tức gật đầu vẫy đuôi — Được được! Tên ta là Tiễn Tử! (Ôi cái con trảo ly háo sắc này :))


      Vì vậy, đêm đó Tiểu Tứ Tử cảm thấy mỹ mãn, có người cái mà muốn chính là để chúng ta có thể sinh tiểu trảo ly siêu cấp đáng cho , đặt tên là Bố Bố, cứ như vậy tập hợp đầy đủ bộ ba “kéo, đá, bao” (Trò chơi oẳn tù tì, hay còn gọi là kéo búa bao ở VN, bên TQ gọi là Tiễn Tử – cái kéo, Thạch Đầu – tảng đá / cái búa, (tùy từng nơi) và Bố – cái bao)


      Bực mình, Tiểu Tứ Tử được quà, nhưng cái tên cao to kia ngày đêm cứ bám theo ta, ta còn phải chịu trách nhiệm dẫn tham quan Tiêu Dao đảo nữa chứ, bị mọi người tiến cử mà.


      vài ngày, cái tên ăn ngon ngọt kia có quan hệ mật thiết với mọi người đảo, có người thoạt nhìn cũng tương đối uy mãnh, cho nên Cửu Cửu cũng rất ưng ý


      Tiễn Tử cũng rất biết nghe lời, khí lực cũng lớn, ừm . . . . . ra cũng vừa ý ta lắm.


      Buổi tối, Tiễn Tử cọ cọ đến muốn cùng ta ngủ, haiz, cũng có biện pháp, Tiêu Dao đảo cũng còn con trảo ly nào khác, cho nên còn cách nào khác là đành phải chấp nhận rồi . . . . . Quên , ta chia nửa cái thảm lông cừu cho là được.


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử mỗi ngày ngủ đều mơ, còn gọi Cửu Cửu, phụ thân thành thân hay cái gì khác, mà lại đổi thành “Thạch Đầu Tiễn Tử . . . . . Bố!”


      Trung thu hôm nay, hình như là ngày cũng khá đặc biệt đối với ta phải . . . . . Dù sao Trung thu cũng đến rồi, chúc mọi người Trung thu vui vẻ nha ^^

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Xuyên qua đại loạn đôn


      ~Phần xuyên việt~


      tình là như thế này…


      Triệu Phổ mấy ngày nay đều đau đầu nha, ngươi hỏi đau đầu vì cái gì? Vương gia dục vọng được thỏa mãn chỗ phát tiết…


      Trước kia , Triệu Phổ còn có thể ỷ vào việc phá án chẳng hạn, mà tiêu hao chút tinh lực hừng hực, nay vừa vặn cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, lại đối với việc buôn bán chút hứng thú đều có, hơn nữa những vệc có thể làm đều bị vài cái ảnh vệ giúp giải quyết, bởi vậy nhàn rỗi đến mức Triệu Phổ cảm thấy mình được dưỡng giống như heo.


      Trái lại, Công Tôn lại là rất bận rộn với mọi thứ xung quanh, cả ngày cùng Tiểu Tứ Tử trị bệnh cứu người, tại nghiễm nhiên thành bồ tát sống của Tùng Giang phủ thậm chí là cả vùng Giang Nam.


      Triệu Phổ muốn ngọt ngào chút đều phải tranh thủ chờ lúc người nghỉ ngơi hoặc lúc vào nhà xí mới có chút thời gian….nhưng buổi tối Công Tôn đều mệt, chính mình nỡ để ngày hôm sau bị mệt mỏi, vạn nhất mệt đến bị bệnh sao? Cho nên Triệu Phổ đành phải kiềm chế, hay khi là nhịn được nữa mới làm chuyện đó hai lần, chủ yếu là vài lần đó là ăn đủ, ăn lại có no…


      Thời gian ngày lại trôi qua, Triệu Phổ buồn phiền đến thượng hỏa, bắt đầu cái miệng thở phù phù, ăn bữa cơm “vèo vèo” thẳng ồn ào.


      Tiểu Tứ Tử nhìn mà đau lòng, hôm nay Công Tôn lại bận rộn, bé đòi Triệu Phổ bế dạo hoa viên, liền hỏi, “Cửu Cửu người làm sao vậy mất hứng a?”


      Triệu Phổ vẻ mặt bất đắc dĩ dừng lại nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, con cảm thấy rằng phụ thân con bận rộn nhiều việc a?”


      “Quả như thế.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi, “Phụ thân muốn cứu người a?”


      “Ôi…” Triệu Phổ thở dài tiếng, lầm bầm lầu bầu oán giận, “Nguyên bản nghĩ, rời Khai Phong đến đây tốt, cần giống như trước cả ngày bận rộn phá án như vậy. nghĩ tới giờ càng bận hơn, nhưng lại là càng ngày càng bận! Còn nghĩ có thể cùng chỗ vành tai và tóc mai chạm vào nhau ư, là cả sợi lông cũng còn được đụng đến.”


      “Cửu Cửu muốn cùng phụ thân chỗ a?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “n, bằng chúng ta rời khỏi đây? đến địa phương nào có người bệnh nghỉ ngơi nhạ!”


      Triểu Phổ cái chọn mi, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử nhìn lâu sau, gật đầu, “Đúng vậy! Nghỉ ngơi ! Con nên chỗ nào?”


      Tiểu Tứ Tử trống gò má bắt đầu nghĩ….cố gắng nghĩ…..còn nghĩ….


      Vì thế, đợi cho chạng vạng Tiêu Lương luyện công xong trở về đúng lúc, liền chứng kiến Công Tôn đứng ở cửa viện, vẻ mặt khó hiểu ở đó hướng vào trong nhìn.


      “Tiên sinh, làm sao vậy?”


      Công Tôn đối bé “Xuỵt”. Ý bảo nó nhìn vào trong.


      Tiêu Lương nhìn hướng vào trong, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ cùng nhau ngồi xổm trước ngưỡng cửa, hai tay nâng cầm cau mày, nghĩ nên cái địa phương nào có thể để Công Tôn cần coi bệnh, có thể hoàn toàn thả lỏng cần bận rộn….



      Triệu Phổ quen thuộc địa lý vùng Trung Nguyên này, từ nam đến bắc từ bắc đến nam nghĩ cái địa phương, thế nhưng chỗ nào là phù hợp.


      Công Tôn nhìn lớn này biết làm gì đây… muốn hỏi, chỉ thấy Triệu Phổ đột nhiên đứng lên, thân thủ phen ném cái bàn đá trong viện, mắng to, “Ta @####@#@!”


      Công Tôn cùng Tiêu Lương há to miệng giương mắt nhìn ——Triệu Phổ mấy ngày nay nhìn nóng nảy a.


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi, “Cửu Cửu, cái gì là Ta @####@#@?”


      “A!” Công Tôn chạy nhanh vọt vào đến đem Tiểu Tứ Tử bế lên, tâm khó lường, những lời khó nghe như vậy đều mắng ra đây.


      Triệu Phổ nhìn đến Công Tôn, muốn lại thôi, cuối cùng lắc đầu, chạy đến cạnh hồ sen, cởi áo ngoài liền nhảy vào trong.


      “A!” Này tất cả mọi người hét to, Tử Ảnh cầm bánh bao đậu đỏ của Giả Ảnh mua cho mình, ngồi xổm đỉnh vừa gặm vừa nhìn, hỏi, “Vương gia lại làm sao vậy a?”


      Giả Ảnh ở bên lắc đầu, “n….phỏng chừng là làm đủ .”


      “Làm cái gì?” Tử Ảnh khó hiểu.


      Giả Ảnh cười cười, “Làm cái chúng ta mỗi đêm đều làm!”


      Tử Ảnh cười tủm tỉm, “Hắc hắc, đêm nay còn muốn.” (bó tay hai )


      Giả Ảnh liền nhanh gật đầu, may mắn thay Tử Ảnh phải là người thích khó tính! Công Tôn như vậy đúng là khó xử lý, chẳng trách Triệu Phổ mỗi ngày nhìn đến liền thẳng bị giày vò. Công Tôn còn có võ công, như Tử Ảnh thân thể tốt, có thể mỗi ngày triền miên.


      Triệu Phổ ở trong nước bơi hai vòng, tàn phá hoa sen lá sen nhiều vô kể còn nhổ lên mấy cái ngó sen, Công Tôn bị khinh hãi vội vàng kéo đến để mình bắt mạch, có phải hay ăn phải cái đồ bẩn này nọ hay là điên rồi a?!


      Cứ như vậy, Triệu Phổ mỗi ngày đều điên như thế…


      Công Tôn hai ngày này quả coi bệnh còn đến gần nữa người bệnh, ở cùng Triệu Phổ, Triệu Phổ vừa thấy có cơ hội nghĩ đến phải làm cái kia…Nhưng Công Tôn bị bệnh thể làm việc mất sức, cần dưỡng bệnh! Tốt hơn lại làm.


      Vì thế Triệu Phổ liền gặp phải việc tiến thoái lưỡng nan, giả bệnh, Công Tôn phải bồi người bệnh bồi chính mình. Giả bộ bệnh, kia…lại có được làm, nhẫn a.


      Triệu Phổ muốn bảo nhóm ảnh vệ đến bến đò đánh người, ai dám lên đảo đến coi bệnh liền thẳng đánh, bất quá cũng biết, này nếu để Công Tôn biết cũng phải là , đến lúc đó chừng còn cùng phân phòng ngủ nửa năm, chắc chết!


      Triệu Phổ đành phải mỗi ngày đều phát bệnh nhảy sông cộng thêm đá cái bàn, làm ầm ĩ đến nỗi khiến cho toàn bộ Tiêu Dao Đảo gà chó yên.


      Tiểu Tứ Tử nhìn Triệu Phổ như vây cũng thay khổ sở, nghĩ nghĩ, liền viết phong tín (phong thơ) gửi cho Bao Chửng ở Khai Phong xa xôi.


      Tiểu Bao Tử,


      Triển tín giai. (mở đầu thư tốt)


      lâu mễ (chưa) có gặp mặt, rất nhớ mọi người, Bạch Bạch cùng Miêu Miêu cũng đều tốt chứ? Tiểu Đỗ Tử cùng Tiểu Bát Tử nữa? Còn có Long Long cùng nãi nãi họ nữa? Tiểu Tứ Tử rất nhớ mọi người, phụ thân cùng Tiểu Lương Tử cũng rất nhớ mọi người, Cửu Cửu người cũng muốn nhớ nhưng là Cửu Cửu mấy ngày nay thực có lòng để nhớ nha.


      Tiểu Bao Tử, phụ thân bác đời này là người thông minh nhất, như thế này bác có biết đời có mễ (hay ) chỗ nào mà có người bệnh, có thể cần coi bệnh hay nha? Cháu cũng muốn để cho phụ thân nơi đó, có thể cần bận rộn nữa, cả ngày nhàn rỗi cùng Cửu Cửu vui vẻ ni?


      chỗ như vậy tốt quá rồi, Cửu Cửu có thể mỗi tháng cùng phụ thân tới đó ngụ lại thời gian ngắn, như vậy Cửu Cửu cũng cần đá cái bàn cũng cần nhảy hồ nữa. Năm nay, Tiểu Tứ Tử có đài sen ăn, bởi vì hoa sen đều bị Cửu Cửu nhổ lên rồi!


      Tiểu Bao Tử nếu nghĩ ra, giúp cháu hỏi chút những người khác có thể hay biết đến nơi như thế, Cửu Cửu gần gần gần gần như thể chịu nỗi nữa rồi nga!


      Tiểu Tứ Tử


      ở những từ in đậm là do em ấy nhầm lẫn, do mình biết tiếng Trung nên biết là em ấy nhầm với từ nào mình chỉ dựa vào ý hiểu để suy đoán ra từ em ấy nhầm lẫn với từ nào thôi à.


      Đem tín gửi , Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều ngóng trông hồi của Bao Chửng, cho bé biết nơi nào là thế ngoại đào nguyên .


      Mà Triệu Phổ cũng từ võ nháo mà chuyển thành văn nháo rồi, cả ngày ngẩn người, liếc mắt cái liền thấy mặt chỉ có ba chữ—— hài lòng!


      Công Tôn tâm cũng loạn, chỗ nào còn có tâm tư coi bệnh, hoàn toàn giao cho Lư phu nhân cùng vài vị đại phu ở Tùng Giang Phủ đến, chính mình mỗi ngày đều là cùng Triệu Phổ, nhưng chính bản thân mình vẫn còn thấy tốt, lo chết người được!


      Mà Tiểu Tứ Tử kiên nhẫn chờ đợi ư, mà hồi có tới, mà lúc này đến lại là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nghe là Bao Chửng để cho bọn họ mang gấp đến cái đồ vật đưa tới giao cho Triệu Phổ cùng Công Tôn, có năng lực có thể giúp họ.


      Ăn xong bữa cơm chiều, mọi người tụ tập ở trong tiểu viện.


      Triệu Phổ, Công Tôn, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Thạch Đầu, vây vòng quanh cái bàn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau liếc mắt cái, từ trong bao phục lấy ra cái hộp mà Bao Chửng giao cho cả hai.


      “Đây là cái gì?” Triệu Phổ nâng cầm buồn bã ỉu xỉu hỏi.


      sai nha.” Tiểu Tứ Tử buồn bực, tâm mình hỏi là thế ngoại đào nguyên, Tiểu Bao Tử như thế nào lại đưa đến cái hộp chứ?


      Triển Chiêu còn nghiêm túc , “Thứ này, nghe là hơn mười năm trước Bao đại nhân được tặng, vẫn dám mở ra nhưng bên trong là bảo vật.”


      “Vật gì mà huyền bí như vậy?”Công Tôn có chút hưng trí.


      “Nghe , mười năm trước, có lần tại triền núi ở vùng ngoại thành Khai Phong, từ trời rơi xuống cái đĩa to tròn, đem mặt đất nện thành cái hố to.” Triển Chiêu , “Kia vòng tròn như là thiết (cứng như thép, sắt đá,..), thực cứng, nó lớn như cái viện này vậy.”


      “Cái đĩa lớn như vậy, dùng để đựng đồ ăn sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      Triển Chiêu lắc đầu, “Lúc ấy tất cả mọi người dám động, Bao đại nhân , chỉ thấy cái cửa mở ra, bên trong vòng tròn ra là cái quái nhân.”


      “Bên trong cái đĩa chính là người à?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.


      “n, mới đầu, người nọ mặc cái xiêm y màu ngân hôi (màu xám bạc), thoạt nhìn cứng, bất quá sau khi cởi quần áo, chỉ là người bình thường, đầu tóc ngắn. cái đĩa kia kêu là phi thuyền.” Triển Chiêu lại thần bí đè thấp thanh như thế, “ , là từ hơn ngàn năm sau tới đây.”


      =口=


      Tất cả mọi người há to miệng nhìn Triển Chiêu.


      Triệu Phổ khóe miệng rút trừu, “ hay giả?”


      Triển Chiêu cười, “Chúng ta cũng là nghe Bao đại nhân thôi, bất quá ta cảm thấy được Bao đại nhân gạt ngươi đâu!”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó —— Bao đại nhân hắc (đen) như vậy, bụng có khả năng là bạch (trắng) đâu ?!


      tiếp .” Công Tôn thúc giục, “Sau lại thế nào?”


      “Sau lại, người nọ nghe Bao đại nhân chính là Bao Chửng, cao hứng, là hơn ngàn năm sau tất cả mọi người rất thích Bao đại nhân, khi đó, còn có phim truyền hình gọi là Bao đại nhân nữa.”


      “Phim truyền hình là cái gì nha?” Tiểu tứ Tử mờ mịt.


      “Nghe loại hộp có thể nhìn thấy người.” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai.


      “Người nọ phi thuyền của bị hư, phải sữa chữa, Bao đại nhân liền lưu ở Khai Phong phủ hơn vài ngày, hơn nữa vì mà giữ bí mật. Người nọ cho Bao đại nhân rất nhiều rất nhều thứ, thí dụ như tại sao trời mưa, vì sao ngày có mười hai canh giờ, còn có vũ trụ a, thái dương hệ linh tinh a. Bao đại nhân biết được rất nhiều việc, vài thứ kia thần kỳ, bất khả tư nghị (khó tin thể tưởng tượng nổi)!”


      Triệu Phổ bọn họ nghe cũng cảm thấy được rằng là bất khả tư nghị.


      “Chờ phi thuyền của sữa chữa tốt, người nọ để lại cho Bao đại nhân cái lễ vật.” Triển Chiêu xong, chỉ chỉ này hộp sắt tay, , “Chỉ cần mở ra hộp này, bên trong có cái điều chỉnh thời gian gì đó, gọi là điều khiển, đè xuống điểm đỏ điều khiển, có thể đến địa phương muốn ….Cũng chính là ngàn năm sau, lại đè xuống điểm đỏ, là có thể trở về, phi thường thuận tiện!”


      Tất cả mọi người hít sâu hơi, cảm thấy này là thần kỳ.


      Triệu Phổ thở ra, “ a! Vậy chúng ta ngàn năm sau , nơi đó người bệnh phỏng chừng đều thối rữa thành tro, quá tốt!”


      Công Tôn khó hiểu nhìn lại , “Ngươi….Ngươi sinh bệnh là bởi vì này người bệnh?”


      Triệu Phổ nhìn trời.


      Tiểu Tứ Tử tiến đến bên tai Công Tôn huyên thuyên hồi bên tai, Công Tôn mới bừng tỉnh đại ngộ.


      Cuối cùng biết nguyên nhân bệnh của Triệu Phổ, cùng lúc Công Tôn cảm thấy được khá bực bội với người này, sao thẳng chứ?! Chính mình tự nhiên cũng chiều ý mà, người bệnh dĩ nhiên quan trọng, nhưng mới là tối quan trọng chứ. Thứ hai, lại rất là áy náy, Triệu Phổ , khẳng định cũng là sợ mình vui….Đích là làm khó bị dằn vặt mỗi ngày như vậy, chính mình cũng trì độn, vì cái gì lại có nhận ra chứ.


      Lúc này, Triển Chiêu mở nắp hộp ra.


      Chỉ thấy quả , bên trong có cái hộp hình vuông, mặt chuỗi ký hiệu kỳ quái, còn có án nữu (cái nút) màu đỏ.


      “Ấn hay ấn?” Triển Chiêu hỏi, “Ta cũng rất muốn ngàn năm sau nhìn thử, Bạch huynh cũng muốn !”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, mặc dù là nghĩ muốn Công Tôn buông tha cho người bệnh này đó, nhưng quan trọng là Công Tôn phải tự nguyện.


      Công Tôn cúi đầu nghĩ nghĩ, đối Triệu Phổ , “Tội gì phải mạo hiểm chứ, ai biết hơn ngàn năm sau có cái gì a?”


      Triệu Phổ nhụt trí, bỗng nhiên cảm thấy mất hết ý chí, lại nghe Công Tôn , “Ngươi có tâm cũng cho ta, coi ta là ngoại nhân sao?! Như vậy , ta về sau mỗi tháng chỉ coi bệnh nữa tháng, mỗi ngày vượt quá hai canh giờ, ngươi thấy thế nào? Ta gần đây cũng thấy rất mệt, ngày mai ta quải bài (treo biển) ta muốn nghỉ ngơi tháng sau đó lại trở lại, dù sao thiện đường cũng vẫn tại đây, nhiều đại phu cũng đều tới….


      a?!” Triệu Phổ đợi Công Tôn xong liền hoan hô tiếng bổ nhào qua phen ôm Công Tôn, “Thân Thân, ngươi rất chu đáo, đến hôn cái!”


      “Ai!” Công Tôn vội vàng, Triển Chiêu cùng bạch Ngọc Đường còn ở đây này.


      Mà đầu kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mỉm cười… Xem ra vấn đề được giải quyết.


      Tiểu Tứ Tử cũng cao hứng.


      Bên này, Triệu Phổ ôm Công Tôn ầm ĩ… đến cũng khéo, cái bàn đá kia hai ngày này tổng đều bị Triệu Phổ đá, cho nên quá chắc, cái chạm lại đổ, kia cái hộp rơi xuống đất, điều khiển bên trong rớt ra, chính là rơi tới gần bên chân Thạch Đầu.


      Thạch Đầu liếm chân , liếm xong chân trái rồi tới chân phải…..Chân bỏ xuống, cũng cảm giác giẫm lên cái gì vậy, răng rắc….


      …..


      Mọi người trầm mặc.


      Thạch Đầu nháy mắt mấy cái, thấy tất cả mọi người nhìn mình, cả kinh lông lưng thẳng dựng đứng —— Làm sao vậy?!


      Mà đồng thời, chỉ thấy bốn phía quang hoa (ánh sáng) bắn ra tứ bốn phía.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      trận thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng) sau mọi người cũng cảm thấy cảnh tượng nháy mắt mơ hồ sau đó di chuyển nhanh chóng…. hồi hoa mắt chóng mặt, bỗng nhiên cảm thấy mông đau nhức, rơi xuống đất.


      “Tiểu Tứ Tử!”


      “Thân Thân!”


      “Triệu Phổ!”


      “Cận Nhi!”


      “Tiểu Lương Tử!”


      “Thạch Đầu!”


      “Miêu!”


      “Ngọc Đường!”


      “Chi Chi!”


      ………


      trận gọi loạn, tất cả mọi người trước nhìn lẫn nhau coi có bị thương .


      Triệu Phổ tay lôi kéo Công Tôn tay dẫn theo hai oa oa, nhìn tất cả mọi người thấy có bị gì mới thở ra.


      lâu mới phục hồi tinh thần, bắt đầu đánh giá bốn phía.


      Chỉ thấy trước cái đại cửa sắt, phía sau là đường đá dài, hai bên hoa viên được tu bổ (cắt sữa) cầu kỳ, bọn họ như là ở trong viện nhà ai đó. Lại nhìn, chỉ thấy xa xa còn có tòa tiểu lâu tinh xảo…Này biết là dùng kỹ thuật xây dựng gì nữa, mặt khác, bên cạnh còn mấy người mang cái pháo lớn hình luân thai (cái bánh xe…).


      “Nơi này là chỗ nào a?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi.


      “Nhà của ta…”


      Lúc này, có người trả lời.


      Mọi người theo tiếng quay đầu lại, chỉ thấy người mặc hắc y, nam tử tuấn cao to đứng ở đằng kia, nơi bóng râm mà quan sát mọi người.


      Triệu Phổ nhìn chằm chằm lát, vỗ vỗ Công Tôn, “Ai, cái kia giống người nào đó?”


      “Nga, giống Bạch Kim Đường.” Công Tôn nhớ tới.


      “Các người biết ấy a?” Lúc này, bên kia cũng truyền đến thanh .


      Mọi người ngửa mặt vừa thấy…=O=, người này giống hệt Triển Chiêu a! khuôn mẫu khác a!


      Triển Chiêu cũng mắt trợn tròn.


      “Miêu Nhi, người nào thế?”


      Lần này, từ bên trong cái hộp màu ngân hôi kia, đến đây là bạch y nhân, mọi người lại lần nữa =O=…


      Cùng Bạch Ngọc Đường giống hệt nga!


      Đều là diện mạo giống nhau, chính là bên tóc ngắn bên tóc dài!


      Song phương nhìn nhau lâu sau, chợt nghe bên cạnh có người cười ha ha, “hảo thú vị, thú vị!”


      Mọi người xoay mặt nhìn qua… đôi song bào thai, ôm bụng cười to, bên lại có thêm hai người từ cái hộp kia ra.


      Tiểu Tứ Tử mắt sắc (mắt tinh), liếc mắt cái nhận ra ngay, “A! Long Long!”


      Triển Chiêu giờ cũng mở to hai mắt —— đây phải Triệu Trinh sao?


      Phía sau Triệu Trinh, còn đến cái đại nam hai nhìn xem ra mới mười bảy mười tám tuổi, phía sau theo con bạc sư.


      Nam hài kia đến gần, nhìn chằm chằm Thạch Đầu lâu sau, ngồi xổm xuống, “Chậc chậc…Ngươi là Hamtaro trưởng thành sao? đáng a!”


      trường tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau bình tĩnh động sáng tỏ.


      Lần này, chỉ thấy phía sau nam tử nhìn giống Bạch Kim Đường kia đia ra người nữa.


      Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau liếc mắt cái—— sai! Cung Tôn!


      Chính là Cung Tôn này còn đeo cái khung kỳ quái ở tại mũi, mặc áo trắng tay dài tay bỏ vào túi.


      Nhìn chằm chằm mọi người lâu sau, người nọ đẩy mắt kính, hỏi, “Cosplay?”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau.


      Người nọ cái chọn mi, “Chụp hình cho phim cổ trang?”


      Mọi người càng thêm mờ mịt.


      Người nọ hơi chút trầm mặc hồi, “Vũ hội hóa trang Halooween?”


      …..


      Vẫn như cũ mờ mịt.


      lâu sau, người nọ nheo mắt hỏi, “Bệnh viện tâm thần ra?”





      Vẫn là mờ mịt.


      Cuối cùng, người nọ lại đẩy mắt kính, xoay mặt nhìn người nam tử bên cạnh, “Xuyên việt chắc luôn, giám định xong!”


      ******

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :