1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 129 : Lễ vật phải khí phái


      “Tìm pháp sư đối phó Triệu Phổ?” Công Tôn cảm thấy buồn cười, “Lý Nguyên Hạo muốn làm gì? muốn hạ chú biến Triệu Phổ thành nữ nhân phải ?”


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, Bạch Kim Đường cười ha ha, “Chuyện này thú vị, bất quá coi ra pháp sư phỏng chừng thiếu, phải nhờ Bồ Tát hỗ trợ!”


      Tiểu Tứ Tử cũng khanh khách cười, Triệu Phổ lắc đầu, hỏi, “ đứng đắn , Lý Nguyên Hạo chuẩn bị làm cái gì?”


      “Vậy ngươi rảnh rỗi tìm hiểu xem thỉnh mấy tên pháp sư là làm gì.” Cung Tôn , “Theo chúng ta biết, thỉnh, người là truyền nhân của Huyền Tông, người là chưởng môn của Mật Tông, còn có vài người tiếng tăm tên tuổi, biết là phái nào.”


      “Huyền Tông và Mật Tông?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều biểu thị chưa từng nghe .


      Công Tôn từng nghe thấy, giải thích, “Theo ta được biết, thứ Huyền Tông nghiên cứu chính là thiên địa càn khôn, dương điều hòa. Giống như chiêu số hô phong hoán vũ, đại thể đến từ Huyền Tông. Mà Mật Tông lại chú ý huyễn thuật, giống như tát đậu thành binh…”


      “n.” Cung Tôn tán thưởng, “Tiên sinh quả nhiên có tài học (tài năng và học vấn).”


      “Ta chỉ là nghe mà thôi.” Công Tôn hỏi, “Thực có thể giúp cho tác chiến sao?”


      “Giả thần giả quỷ.” Triệu Phổ , “Đại thể là lợi dụng trận pháp và dị tượng của thời tiết.”


      “Quả là như vậy.” Bạch Kim Đường gật đầu, , “Chỉ có điều, mấy người lần này thỉnh đều là chưởng môn của môn phái, rất có bản lĩnh.”


      “n…”


      “Bất quá.” Cung Tôn hỏi Triệu Phổ, “Lần này rất ràng là Lý Nguyên Hạo bố trí Hồng Môn yến cho ngươi a, ta còn cùng Kim Đường đánh cược ngươi nhất định .”


      Bọn Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, cũng hảo thêm cái gì, dù sao cũng phải rất thân thuộc, chuyện Bát vương gia bị bắt vẫn bảo mật tốt hơn.


      “Ta khẳng định mà, Lý Nguyên Hạo là cái rắm gì a, chẳng phải là sợ .” Bạch Kim Đường xem thường mà cười nhạt tiếng.


      “Ngươi hình như rất ghét Lý Nguyên Hạo a.” Công Tôn có chút khó hiểu nhìn Bạch Kim Đường, “ từng đắc đội Tây Vực chư quốc sao?”


      Cung Tôn và Bạch Kim Đường nghe xong đều thở dài, có chút bất mãn mà , “Ai lại thích loại người như Lý Nguyên Hạo chứ, tàn bạo hung ngoan, dã tâm bừng bừng, lòng tham đáy.”


      “Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu.


      Lúc này, chỉ thấy dưới lầu có đội nhân mã.


      Triệu Phổ liếc nhìn thấy là u Dương Thiếu Chinh mang người đến, phỏng chừng là nghe Triệu Phổ ở trong thành xung đột với người khác, cho nên chạy tới. Thấy Triệu Phổ có việc gì, cũng yên lòng, hỏi, “Nguyên soái, quay về quân doanh sao? Các tướng sĩ đều chờ được gặp vương phi và tiểu vương gia.”


      Công Tôn đầu ong ong vang lên, tại sao còn phải để ba mươi vạn đại quân quan sát a! Hơn nữa, xưng hô vương phi này mất mặt!


      Triệu Phổ cười ha ha, , “Bảo Hạ Nhất Hàng chờ chúng ta dùng bữa xong tới.”


      u Dương Thiếu Chinh gật đầu, để lại phân nửa nhân mã chờ, còn mình mang theo tùy tùng trở về chuẩn bị.


      “Chúng ta cũng thôi?” Cung Tôn kéo Bạch Kim Đường, “Còn phải chuẩn bị chút, ta muốn mua chút dược liệu, ngươi cùng với ta.”


      .” Bạch Kim Đường gật đầu, kéo Cung Tôn đứng dậy, cùng mọi người cáo từ rồi rời .


      Chờ người , Công Tôn với Triệu Phổ, “Bạch quốc trong Tây Vực chư quốc rất nổi danh, là quốc gia trong truyền thuyết.”


      “Truyền thuyết?” Triệu Phổ thắc mắc.


      “n.” Công Tôn gật đầu, “Nổi danh nhất chính là pháp thuật và Tây Vực y thuật, rất lợi hại nga.”


      “Bạch quốc quả là quốc gia cường thịnh nhất và cũng thần bí nhất trong Tây Vực chư quốc.” Bàng Cát vuốt vuốt chòm râu, “Hôm nay có duyên, chừng, sau này còn có thể hỗ trợ.”


      “Quả rất có duyên, ngay cả tính tình danh tự cũng khác bao nhiêu.” Triệu Phổ cười, chuyện này tuy rằng để trong lòng, nhưng ngày sau, ít nhiều gì Bạch Kim Đường và Cung Tôn này, thực là giúp bọn họ đại ân.


      .


      Dùng bữa xong, Triệu Phổ mang mọi người khởi hành chạy tới quân doanh.


      Tiểu Tứ Tử rất hưng phấn, Công Tôn rất khẩn trương.


      Ngồi trong xe ngựa, Tiểu Tứ Tử kề sát Công Tôn hỏi, “Phụ thân, chúng ta xem đại doanh sao? Thực có hơn mười vạn binh mã sao?”


      Công Tôn nhéo nhéo cằm bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi là tiểu vương gia, lát nếu thấy được rất nhiều người, được sợ mà khóc nhè, phải tăng thể diện cho Cửu Cửu biết chưa!”


      “Dạ! Ta khóc đâu!” Tiểu Tứ Tử sung sướng .


      “Còn nữa a!” Công Tôn quên căn dặn, “Trong quân doanh đều là huynh đệ vào sinh ra tử của Cửu Cửu, ngươi phải gọi thúc thúc bá bá, được tùy tiện gọi người, nếu người khác Cửu Cửu lơi lỏng dạy dỗ, ngươi ngang tàng ương ngạnh!”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, chăm chú gật đầu, “Ngô! Tiểu Tứ Tử biết.”


      Công Tôn thấy dáng vẻ của bé còn rất nghiêm túc, nay thường ở bên cạnh Triệu Phổ , lá gan của vật rất lớn, còn là tiểu ngốc qua (qua = dưa hấu, chỉ em bé vừa béo tròn vừa ngốc) chọt cái liền lẩn trốn, đây cũng coi như là công lao của Triệu Phổ.


      .


      Rời khỏi Khánh Châu phủ, lại về hướng Bắc lúc, đến nơi dừng chân của Tống quân Biên Quan quân tại biên cảnh Tây Bắc —— Hắc Phong thành.


      Nhìn từ xa, chỉ thấy Hắc Phong thành giống như tòa cổ bảo (pháo đài) nguy nga, cửa thành hắc sắc cao cao sừng sững, xung quanh đều là tường lũy bằng hắc thạch mang thế tiến công.


      Cửa thành có người dẫn đầu đội ngũ chờ ở đó, Triệu Phổ nhướng mi cái —— A, là Hạ Nhất Hàng lâu gặp a.


      Hạ Nhất Hàng từ trước đến nay là lao lực mệnh, người cầm đầu Triệu Phổ này ngoại trừ chiến tranh cái gì cũng quản, nên liền bận rộn như bà quản gia, lớn là quân chiến lược, là chuyện nhà của tướng sĩ, toàn bộ đều xử lý. Có đôi khi cũng phiền muộn, bốn người phó tướng ba tên kia đều là quỷ lười, mỗi ngày uống rượu tán dóc, chỉ mình xoay quanh, dựa vào cái gì nha?! Khỏi , Triệu Phổ vừa , ai gây chuyện thị phi làm phiền , Hạ Nhất Hàng đúng là nhàn hạ ít.


      Chỉ là ở đây kịp nhàn rỗi, còn nghe Trung Nguyên bên kia có tin tức truyền đến, hồi Triệu Phổ phái người tiêu diệt sơn tặc, hồi lại nghe coi trọng thư sinh, mà còn là người có hài tử. Trước đó lâu còn truyền đến Triệu Phổ làm hỉ thành thân, vương phi là nam nhân mà còn chính là thư sinh có hài tử kia, lúc này ngay cả oa oa đều có… Chuyện sau so với chuyện trước càng hết .


      Tuy rằng Bát vương gia cho tới bây giờ còn chưa có tin tức, nhưng Hạ Nhất Hàng vẫn phi thường hiếu kỳ, đến tột cùng là thư sinh như thế nào? Triệu Phổ cũng bị y thu phục đến ngoan ngoãn?! Quả thực chính là thần nhân a. Hơn nưa u Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đều công nhận là hơn người, lúc trở về còn khen lấy khen để là thần kỳ, là trời sinh dùng để khắc Triệu Phổ, còn là thần y, toàn doanh dưới đều đặc biệt hiếu kỳ.


      Cùng Hạ Nhất Hàng tới đón tiếp còn có Trâu Lương, u Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng.


      Bốn người này tính cách khác xa nhau, tướng mạo cũng mỗi người vẻ, nhưng hề xấu xí.


      Thấy Triệu Phổ tới, Long Kiều Quảng là người nóng tính, liền ồn ào, “Vương gia!”


      Triệu Phổ vừa nhìn thấy bốn người đều tại, tâm , được… Có chuyện náo nhiệt để xem rồi.


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử xuyên qua khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài, tâm , chờ ngoài cửa, chính là Triệu gia quân tứ đại danh tướng sao?


      Tới cửa thành, chúng tướng sĩ tới đón tiếp vừa nhìn thấy nguyên soái trở về, lập tức ưỡn cao bộ ngực, cùng nhau hành lễ với .


      Triệu Phổ khoát khoát tay, “Đứng lên cả , vào thành tiếp!”


      Mọi người đồng thanh “Dạ.” Hạ Nhất Hàng liền mang theo bốn tướng lĩnh, theo sau Triệu Phổ cùng nhau vào thành.


      Vào Hắc Phong thành, thấy bách tính sắp hàng hai bên đường hoan nghênh. Những bách tính này, đại thể là gia thuộc của các tướng sĩ, đều tràn tới nghỉ chân quan khán, cùng Triệu Phổ trở về vấn an.


      Triệu Phổ tựa hồ cũng rất quen thuộc với bọn họ, nhiều người đều có thể kêu tên.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo ở phía sau, liếc mắt nhìn nhau —— sớm nghe Triệu Phổ tại biên quan tồn tại như thần quả nhiên giả a, nếu hoàng thượng tới, cũng tất có phái đoàn như thế này.


      Bàng Cát thấy tận mắt, tâm , ai da, cũng may chọn đứng bên này đối nghịch với Triệu Phổ a!


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn ở trong mã xa, chỉ thấy Triệu Phổ bọn họ dọc theo đại lộ, phía trước, xuất thành lâu cao to, cùng với quân doanh trải dài… Công Tôn trong lòng biết được, nơi đây chính là đại doanh của Biên Quan quân đại mạc. Triệu Phổ xem ra là chuẩn bị ở lại trong đại doanh, mà phải quay về phủ nguyên soái.


      Tới trước cổng đại doanh, Triệu Phổ xoay người xuống ngựa, chỉ thấy thao trường trước cổng doanh, đoàn nhân mã đông đúc hùng vĩ chia làm hai bên, cùng kêu lên hành lễ, hoan nghênh Triệu Phổ trở về.


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Tại sao nhiều người như vậy? Lão tử cũng phải mấy năm mới trở về.”


      “Vương gia.” Hạ Nhất Hàng hạ giọng với Triệu Phổ, “Ta nghe u Dương Thiếu Chinh , vương phi rất lợi hại, chúng ta cho y kiến thức uy nghiêm của tướng quân chút, cũng hảo giúp ngươi gầy dựng uy tín mà!”


      Triệu Phổ tâm —— Muộn rồi, lúc này mới gầy dựng uy tín, sớm trước đây sao ngươi làm? Hại lão tử mỗi ngày nước sôi lửa bỏng bị con mọt sách này khi dễ!


      Nhìn lại những tướng tá kia, chỉ thấy từng người đều thống nhất động tác, rướn dài cái cổ, tò mò mà nhìn.


      “Ở đâu? Vương phi ở đâu? Còn nghe tiểu vương gia rất khả ái nữa!”


      Long Kiều Quảng sớm chờ nổi, hỏi Triệu Phổ, “Nguyên soái? Vương phi đâu? Tiểu vương gia đâu? Mang ra ta xem!”


      Triệu Phổ quay đầu lại, , “Trước tiên nghênh tiếp thái sư chút.”


      “Thái sư?!”


      Mọi người mí mắt run lên, thái sư Bàng Cát ăn hối lộ trái pháp luật làm hết chuyện xấu làm xằng làm bậy trong truyền thuyết kia?!


      Bàng Cát lúc này từ trong xe ra, vừa thấy thần sắc của mọi người, bất đắc dĩ thở dài —— Mình cũng coi như “Uy” danh lan xa mà.


      “Vương gia?” Hạ Nhất Hàng nhìn Triệu Phổ, tư thế đó như là hỏi —— Bàng Cát tới giám thị sao? Hay là tới thêm phiền? Bằng lát ta phái người giam lỏng lão!


      Bàng Cát ở phía sau nhìn thấy liên tục rụt cổ, ở chỗ này phải cẩn thận chút, mấy đại tướng của Triệu Phổ đều híp mắt nhìn mình, tư thế đó như là nếu như mình thêm phiền, trực tiếp diệt!


      Triệu Phổ khoát khoát tay , “Đối với thái sư phải tôn trọng.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, u Dương Thiếu Chinh cũng cùng Bàng Cát ở chung thời gian, nghĩ lão nhân này quả là cáo già, nhưng thời khắc mấu chốt rất dùng được, điểm ấy thể phủ nhận.


      Sau đó, Triệu Phổ lại giới thiệu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tất cả mọi người đều là người tập võ, ngưỡng mộ lâu, hơn nữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tướng mạo xuất chúng, cùng u Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng quen thuộc, rất nhanh mọi người liền xưng huynh gọi đệ.


      Chỉ là, người trong quân doanh vẫn lưu ý, kỳ thực là người trong mã xa.


      Triệu Phổ thấy cái cổ mọi người rướn dài lắm rồi, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cảm thấy rất vui, liền với người trong mã xa, “Công Tôn.”


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử rụt lại trong mã xa nguyên bản định ra… Mười vạn nhân mã này cùng nhau nhìn, ai chịu nổi a?!


      tiếng của Triệu Phổ hạ xuống, chỉ thấy rèm cửa giật giật, Thạch Đầu ló đầu ra ngoài nhìn thoáng qua.


      Mọi người thấy được Thạch Đầu, trầm mặc…


      lát sau, chợt nghe Long Kiều Quảng tiếng, “Vương gia hảo nhãn lực, chọn được tức phụ này… Ai nha.”


      còn chưa dứt lời, bị Trâu Lương bên cạnh hung hăng đạp cước.


      Thạch Đầu thấy mọi người nhìn nó, liền nhảy xuống mã xa, giơ chân sau gãi gãi cổ, vẫy vẫy lông mao ngáp cái, thong dong tới, cọ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.


      Mọi người hít hơi sâu —— Đây là con gì a? Mèo ra mèo chó ra chó, nhưng ra cũng khả ái, cũng có rất nhiều lão binh có kiến thức, biết là con trảo ly, còn là loại tốt nhất.


      Trong xe, Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu ra cũng muốn ra ngoài, Công Tôn nhéo bé.


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, “Phụ thân ngươi ra a, Cửu Cửu gọi chúng ta kìa.”


      Công Tôn sửa sang lại y phục, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi như vậy có gì lạ ?”


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu… Nhìn y, lắc đầu.


      có gì lạ à?” Công Tôn lại chỉnh chỉnh lại ống tay áo, Tiểu Tứ Tử híp mắt, “Phụ thân ngươi khẩn trương nha?”


      !” Công Tôn hít sâu hơi, vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử xuống xe.


      Vừa bước xuống, chợt nghe chúng tướng cùng kêu lên, “Tham kiến tiên sinh, tiểu vương gia.”


      Công Tôn bị kinh ngạc nhảy dựng, bất quá nghe thấy gọi là tiên sinh phải vương phi, thở phào nhõm.


      Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn xung quanh, thực có rất nhiều người nha.


      Chúng tướng sĩ mở to hai mắt nhìn, sau khi thấy ràng, đều hít ngụm khí lạnh —— Quả nhiên đồn đãi giả, là thư sinh xinh đẹp! Thực còn có oa oa!


      Công Tôn ra khỏi mã xa mới biết được đến tột cùng có bao nhiêu người, đều nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn sang Tiểu Tứ Tử… Công Tôn có chút gì, tiểu gia hỏa kia cũng hiếu kỳ nhìn lại người khác, dĩ nhiên chút cũng khẩn trương.


      Đại khái do Tiểu Tứ Tử nhắc nhở, Công Tôn cũng thu hồi phần khẩn trương, trở nên thong dong hơn rất nhiều, sợ cái gì, nhìn nhìn!


      Mà lúc này, tâm tình của các tướng sĩ đều như nhau —— Bọn họ nóng lòng muốn biết, đến tột cùng là thần nhân như thế nào, mới có thể khiến Triệu Phổ ghét nhất thư sinh lại bị thư sinh khuất phục, có thể khiến người như Triệu Phổ triệt để phục tùng, vị tiên sinh này nhất định là Khổng Minh tái thế, thông minh tuyệt đỉnh.


      Nhìn nhìn, ánh mắt của mọi người lại từ người Công Tôn chuyển qua Tiểu Tứ Tử.


      Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Triệu Phổ, nhìn trái nhìn phải chút, kêu tiếng… Cửu Cửu.


      Chúng tướng nhướng mi cái —— Cửu Cửu a…


      Triệu Phổ ôm lấy bé, cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, từng gặp qua nhiều người như vậy chưa?”


      “Chưa.” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn nhìn, nhớ tới vừa rồi Công Tôn với bé, liền hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, “Bọn họ đều là huynh đệ của Cửu Cửu sao?”


      Chúng tướng đều nhướng mi cái, Hạ Nhất Hàng nhìn nhìn u Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương, phải tiểu ngốc qua sao? Đâu có ngốc?!


      Triệu Phổ nghe xong cười ha ha, , “Hỏi rất hay, hơn ba mươi vạn người, mỗi người đều là huynh đệ của ta, đều là thúc bá của ngươi.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử có chút xấu hổ, vò vò tay áo, , “Thúc thúc bá bá hảo.”





      “A…” Tất cả mọi người nghe được tiếng chúng tướng hít khí biết, Tiểu Tứ Tử lại lần nữa thành công rồi, quả nhiên, địa vị của tiểu vương gia trong nháy mắt bay lên… Ngay cả địa vị của Công Tôn cũng cùng bay lên, quả nhiên là bình dân bách tính sinh ra, thân thiết nha.


      Cùng người khác hàn huyên qua lại vài câu, Triệu Phổ bảo mọi người trở lại phận của mình, tất cả cứ theo lẽ thường, cầm thương phòng bị.


      Chúng tướng tán đề cập tới, Triệu Phổ lại dẫn bọn Công Tôn vào quân trướng của mình.


      .


      Vào trong trướng, mọi người lại đây đó giới thiệu lẫn nhau chút, rốt cuộc thành quen.


      Chúng tướng phát Công Tôn ăn xuất chúng khí độ bất phàm, vừa nhìn phải là loại người bình thường. Tuy rằng là nam nhân, nhưng Triệu Phổ từ trước đến nay đặc lập độc hành (luôn mình), bởi vậy cũng có gì kỳ lạ, đều nghĩ rất tốt.



      Sau khi ngồi xuống phụng trà, bắt đầu đàm chính đề.


      “Bát vương gia có đầu mối ?” Triệu Phổ tuy rằng mỗi ngày đều phái người thăm dò, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi câu.


      Hạ Nhất Hàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, , “Cho tới bây giờ còn chưa có đầu mối, bất quá mật thám phái Hưng Khánh báo lại, gần đây phụ cận hoàng cung Hưng Khánh tăng mạnh thủ vệ, còn có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tiến vào.”


      “Gần đây Lý Nguyên Hạo vừa lúc đại hôn, tăng mạnh thủ vệ cũng khiến người hoài nghi.” Triệu Phổ nhíu mày, “ tìm được đầu mối?”


      a, điểm này ta hiểu nổi.” Long Kiều Quảng lải nhải , “Chúng ta bố trí tầng tầng thủ vệ, tại sao ngăn được bọn chúng chứ? Hơn nữa chút tin tức cũng có, thủ vệ như vậy, cho dù là con ruồi muốn bay qua cũng bị phát nha.” xong, túm Trâu Lương, “Ngươi đúng hả muộn đản?”


      Trâu Lương nhìn nhìn , cái mồm cũng hề hé, “n” tiếng.


      Tất cả mọi người buồn cười, quả nhiên là la sách (dong dài) Kiều Quảng muộn (im lìm) Trâu Lương.


      chút đầu mối cũng có?” Triệu Phổ nhíu mày, cúi đầu trầm ngâm .


      “Kỳ quái.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được rất thích hợp, cao thủ dù lợi hại cỡ nào, mang theo người sống sờ sờ như Bát vương gia, cũng lý nào đột phá tầng tầng thủ vệ tiến vào Tây Hạ mà hoàn toàn bị phát .


      Chính lúc này, chợt nghe “Chi chi” hai tiếng, Thạch Đầu thấy có người chạy tới chạy lui ngoài cửa, tựa hồ là muốn vô giúp vui, Tiểu Tứ Tử nhéo đuôi nó, “ được chạy loạn!”


      “Đây là trảo ly sao?” Hạ Nhất Hàng ngồi xổm xuống, tấm tắc mà xách Thạch Đầu qua.


      Thạch Đầu liếc mắt nhìn , lắc lắc đuôi, nghiêng đầu nhìn.


      “Gọi là gì?” Hạ Nhất Hàng hỏi Tiểu Tứ Tử.


      “Gọi Thạch Đầu…” Tiểu Tứ Tử giọng trả lời.


      “Tiểu vương gia gọi là Thạch Đầu? Triệu Thạch Đầu?”


      Tiểu Tứ Tử xì tiếng vui vẻ, , “ phải đâu, ta là Công Tôn Cận, tất cả mọi người gọi ta Tiểu Tứ Tử.”


      Công Tôn kéo bé qua, , “Gọi Hạ [hè] thúc thúc.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Hát Hát ([hē] uống).”


      Công Tôn nhéo mông bé, lại quên nữa rồi.


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, thúc thúc này hẳn là rất hảo ở chung a.


      Hạ Nhất Hàng cảm thấy thú vị, còn muốn trêu bé tí, Long Kiều Quảng tiến tới hỏi, “Ai, Tiểu Tứ Tử, ngươi họ Công Tôn họ Triệu a? Lẽ nào vương gia mới là bên gả… Ai nha!”


      Còn chưa dứt lời, lại bị Trâu Lương đạp cước.


      “Triệu Cận mễ có khí phái bằng Công Tôn Cận.” Tiểu Tứ Tử bóp Thạch Đầu, “Ha.”


      Thạch Đầu chi chi kêu hai tiếng, lắc lắc đuôi, phát đất dưới chân xôm xốp, liền dùng móng vuốt bào động, Thạch Đầu gần đây móng vuốt mọc dài, hình như là ngứa, ngày nào cũng bào động, mã xa đều bị nó bào thủng mấy chiếc, trong viện tử của tửu lâu thuê để nghỉ ngơi bị nó bào đến hố sâu đầy đất.


      được bào!” Tiểu Tứ Tử vội ôm Thạch Đầu, “Ngươi cứ hay khoét động, lại chịu tắm, oa oa bẩn!”


      “Ai nha, tiểu vương gia, trảo ly bào đất là thiên tính nha.” Long Kiều Quảng tựa hồ rất thích tiểu hài tử, trêu chọc Tiểu Tứ Tử, “Mấy ngọn núi ở phương bắc thường có nhiều hố, những hố này đều là trảo ly bào ra…”


      đến đây, liền thấy mọi người nhìn , Long Kiều Quảng cũng sờ sờ cằm, “Trảo ly…”


      “Có thể là, qua địa đạo chuyển vào Tây Hạ thành hay ?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.


      Triệu Phổ gật đầu, “Có khả năng a…”


      “Nếu như người Tây Hạ vận dụng đại lượng trảo ly, vậy quân doanh có thể có nguy hiểm hay ?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.


      “Chuyện này cần lo lắng, lúc ban đầu chúng ta đề phòng bị đào đất, cho nên dưới nền đất của Hắc Phong thành đều có chuẩn bị, bào vào, người ta …” Hạ Nhất Hàng nhìn nhìn Triệu Phổ, động vật hung mãnh nhất vùng này tại bên trong quân doanh chúng ta, trảo ly đều sợ .


      Tất cả mọi người nhịn cười nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ bĩu môi.


      “Người của chúng ta tìm mấy lần khắp hoàng cung, tìm trong các đại trạch tại Hưng Khánh, thủy chung vẫn có đầu mối, có thể là… ở dưới đất?” u Dương Thiếu Chinh hỏi.


      Long Kiều Quảng gật đầu, “Trước kia quả có vài tin đồn, Lý Nguyên Hạo vận dụng đại lượng nhân lực, mở tòa địa hạ thành (thành lũy trong lòng đất), bên trong cũng coi như dày đặc cơ quan, Bát vương có thể bị ngốt trong địa hạ thành đó hay .”


      “n… Tốt nhất là có thể thám thính ràng.” Triệu Phổ suy xét chút.


      bằng chia binh làm hai đường .” Triển Chiêu đề nghị, “Người Tây Hạ đa số đều nhận thức các ngươi, hành động tiện, nhưng ta và Bạch huynh chưa từng tới, chúng ta phụ trách thầm thâm nhập Tây Hạ dò hỏi, xem có thể tìm được nơi giam giữ Bát vương gia hay .”


      Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, Công Tôn gật đầu, “Có thể làm, nhưng phải đặc biệt cẩn thận.”


      Vì vậy, mọi người phân công nhau hành động.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thay đổi thân xiêm y, cải trang tiến nhập Khánh Hưng, nhóm Triệu Phổ và Công Tôn ở lại trong quân nghĩ cách.


      .


      Đại trướng trong Hắc Phong thành so ra xa hoa hơn những quân trướng thông thường, Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn quân trướng đỉnh đầu, phát nơi đó có địa lý đồ rất lớn, liền ngóc đầu nhìn lên. Chuyển tới phía sau, Tiểu Tứ Tử bị mất thăng bằng, ngẩng mặt bật ngửa, cũng may có Thạch Đầu ở sau lưng, dùng cái bụng mềm mại làm đệm thịt cho bé.


      “Tại sao lại treo địa hình đồ đỉnh quân trướng?” Công Tôn có chút khó hiểu hỏi Triệu Phổ.


      “Như vậy buổi tối ngủ cũng có thể xem a, chừng có chủ ý nào đó, ta có thể đánh thắng nhiều trận như vậy đều nhờ công của bản đồ này.” Triệu Phổ nhướng nhướng mi, “Tuy rằng ta là thiên tài, nhưng cũng phải tùy tiện hồ đồ.”


      Công Tôn thấy tràn đầy tự tin, cười lắc đầu, suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi, “Ai, chúng tướng trong quân ngươi, có phản đối việc hôn nhân của chúng ta hay ?”


      Triệu Phổ sửng sốt, tới ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, kéo y đến ngồi sát bên mình, cười hỏi, “Chuyện này cũng giống như chuyện ngươi cần lo.”


      “Tình huống bất đồng a!” Công Tôn , “Cẩn thận bị người chui lỗ thủng.”


      Triệu Phổ sửng sốt, sờ sờ cằm, “Cũng có thể như thế.”


      “Có hay a?” Công Tôn hỏi, “Tỷ như người muốn đem nữ nhi gả cho ngươi, muốn ngươi làm con rể, hoặc là bản thân đối với ngươi có ý tứ.”


      Triệu Phổ cười đến lệch cả mồm, , “Thư ngốc, máu ghen lớn a, ta có nghe sai chứ.”


      Công Tôn liếc xéo .


      “Yên tâm .” Triệu Phổ vỗ vỗ vai y, “Trong lòng ta biết, ngươi cần lo lắng.”


      Công Tôn gật dầu, xoay mặt, thấy Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nằm bụng Thạch Đầu, chăm chú nhìn tấm địa đồ đỉnh đầu.


      Công Tôn cũng ngẩng mặt nhìn chút, cúi đầu suy tư.


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ đối y phi thường lý giải, biết tất nhiên là có ý tưởng nào đó.


      “Nga…” Công Tôn cười, “Lo trước tính sau, chúng ta cũng nên chuẩn bị phần lễ vật cho Lý Nguyên Hạo.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 130 : Ngôi sao may mắn chiếu rọi cao…


      Trong hoàng cung Hưng Khánh, Lý Nguyên Hạo ở bên ao cá trong hoa viên cho cá ăn, tướng quân Tề Lương đến, hành lễ với , “Vương gia, Triệu Phổ tới đại doanh.”


      “n.” Lý Nguyên Hạo gật đầu, “Tới rất nhanh, nghe cùng Bát vương tình cảm sâu đậm, quả nhiên giả.”


      “Vương gia, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch hành ?”


      Lý Nguyên Hạo suy nghĩ chút, gật đầu, “n, ngươi an bài nhân thủ , còn nữa… Tình huống chỗ Bát vương ra sao?”


      “Vương gia yên tâm.” Tề Lương trả lời, “Vạn vô nhất thất, dù Triệu Phổ có đem toàn bộ Hưng Khánh phủ lật ngược lên trời, cũng tìm được cái bóng của Bát vương.”


      “Tốt.” Lý Nguyên Hạo gật đầu, “Lần này, Triệu Phổ hoặc là quy thuận giúp ta đoạt thiên hạ, hoặc là, tế cờ cho Đại Hạ quốc ta!” (Tây Hạ hay còn gọi là Đại Hạ, cũng như Liêu quốc là Đại Liêu)


      Tề Lương suy nghĩ chút, hỏi Lý Nguyên Hạo, “Vương gia, thế nhưng… Triệu Phổ binh lực hùng hậu…”


      “Điều này cần lo lắng.” Lý Nguyên Hạo cười, “Ta sớm an bài chu đáo, nếu là luận đơn đả độc đấu hành quân bố trận, Triệu Phổ quả là thiên hạ vô địch, đó là lương tướng thiên cổ khó cầu a, chỉ bất quá, xưng vương xưng đế, Triệu Phổ kém chút.”


      “Vì sao?” Tề Lương có chút khó hiểu.


      “Quá chính trực quá giảng nghĩa khí, cũng quá tùy hứng.” Lý Nguyên Hạo cười cười, “Nếu có thể vì ta sở dụng tốt rồi.”


      “Vương gia, muốn thu phục Triệu Phổ dễ dàng, muốn đánh bại , càng dễ dàng a.” Tề Lương nhiều năm giao thủ với Triệu Phổ, biết người này lang tính, liều mạng giống như phát điên phát rồ, rất khó chế ước.


      Lý Nguyên Hạo đưa tay phủi phủi thức ăn cho cá, nhìn đàn cá giành ăn trong hồ sen, mỉm cười, “Triệu Phổ nếu cùng ta giao thủ, người thắng đến cùng, tất nhiên là ta… Biết vì sao ?”


      Tề Lương lắc đầu.


      “Bởi vì ta tàn nhẫn hơn !” Lý Nguyên Hạo cười cười, “Cũng bởi vì tướng người Hán cho tới bây giờ đều là chết trong tay người nhà!”


      Tề Lương gật đầu.


      “Chuyện chuẩn bị hôn yến, còn phải tăng cường đề phòng.” Lý Nguyên Hạo dặn dò.


      “Dạ.”


      Tề lương lui ra sau.





      Trong quân doanh của Triệu Phổ.


      “Phụ thân, ngươi làm gì a?”


      Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn nằm sấp bàn, đối tấm địa đồ chấm chấm vẽ vẽ, dáng vẻ giống rất bận rộn, liền hiếu kỳ hỏi.


      “Phụ thân chuẩn bị lễ vật cho Lý Nguyên Hạo a.” Công Tôn vẽ vài nét bút, cầm lấy khối hạch đào tô bàn, đút vào miệng Tiểu Tứ Tử.


      “Tiểu Háo Tử (con chuột ) phải người xấu sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tại sao lại chuẩn bị lễ vật cho .”


      (chữ “Hạo” [hào] trong Lý Nguyên Hạo đọc hệt như chữ “háo” [hào] trong háo tử = con chuột, nên Tiểu Hạo Tử biến thành Tiểu Háo Tử ~^^~)


      “Tiểu Háo Tử?” Công Tôn cười, “n, tên này chuẩn xác.”


      “Phụ thân, Cửu Cửu tham gia hôn lễ, có thể có nguy hiểm hay nha?” Tiểu Tứ Tử nhai hạch đào tô bò lên ghế, ghé vào bàn hỏi, “Tiểu Háo Tử bắt Tiểu Bát Tử có phải ?”


      “Đúng vậy.” Công Tôn cũng có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Bát Tử giống như cha ruột của Cửu Cửu vậy, bị người bắt , cho nên Cửu Cửu hơi nóng nảy.”


      “Ngô…” Giữa lông mày Tiểu Tứ Tử nhíu lại thành ngật đáp (vết nhô lên giữa trán khi nhíu mày), “Chúng ta đây phải giúp Cửu Cửu tìm ra Tiểu Bát Tử mới được nha.”


      “Đúng đó.” Công Tôn lại vẽ mấy vòng, buông bút xuống.


      Tiểu Tứ Tử lại nhìn hồi, chọt chọt Công Tôn, “Phụ thân…”


      “Chuyện gì vậy?” Công Tôn thấy bé ngập ngừng, tựa hồ có lời muốn .


      Chính lúc này, Triệu Phổ mang theo Long Kiều Quảng và Trâu Lương đến, “Thư ngốc, chuẩn bị cho xong chưa?”


      “Xong rồi.” Công Tôn gật đầu, đem bản vẽ giao cho Triệu Phổ.


      Long Kiều Quảng nhăn mặt nhíu mày, “Vương gia, sao ngươi gọi người ta là thư ngốc, có tình thú!”


      Triệu Phổ ngẩn người, nhìn , “Vậy nên gọi gì?”


      “Gọi cho thân thiết chút chứ!” Long Kiều Quảng cười hì hì hỏi Trâu Lương, “Ha?”


      Trâu Lương mặt biểu tình nhìn , cúi đầu nhìn bản vẽ, Long Kiều Quảng giật giật khóe miệng.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, ngực cũng bắt đầu cân nhắc, tựa hồ hơi giản đơn chút a… Phải có vẻ thân thiết hơn chút mới có lợi, như vậy tới đâu, những kẻ liên quan nghe được xưng hô là có thể biết Công Tôn có quan hệ với , cũng hảo có tác dụng cảnh cáo.


      Triệu Phổ nghĩ như thế, Công Tôn dưới chân bàn đạp cước, bảo đừng suy nghĩ lung tung, , “Dựa theo cái này đào là được, nhớ ngụy trang, đừng để cho người khác hoài nghi.”


      “Hiểu.” Trâu Lương cầm bản vẽ ra, Long Kiều Quảng nhìn trái nhìn phải, rồi cũng theo ra, “Ai, muộn đản, chờ chút, ta cũng !”


      Chờ người , Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến Hưng Khánh chưa?”


      “n, rồi, mực bên trong tra xét, đến lúc đó liên hệ với chúng ta, tạm thời trở về đại doanh.” Triệu Phổ , ngồi xuống uống trà, “Như vậy cũng tốt, thả hai người này có thể sánh bằng mấy vạn nhân mã.”


      Công Tôn gật đầu, đem Tiểu Tứ Tử còn nhíu mày làm vùng giữa đôi mày nổi lên tiểu ngật đáp ôm lấy đặt lên đùi, xoa mi tâm của bé, “Tiểu Tứ Tử, vừa muốn gì chưa kịp lên tiếng?”


      “n…” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Triệu Phổ, có chút do dự.


      Triệu Phổ liền cảm thấy cõi lòng mình tan nát thành từng mảnh từng mảnh , sấn tới hỏi, “Tiểu Tứ Tử a, cái gì thể để ta nghe được sao?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, , “Nga… Cửu Cửu sau này được gọi phụ thân thư ngốc!”


      Triệu Phổ vừa nghe được điều hợp ý mình, liền hỏi, “Vậy gọi cái gì?”


      “Ngô, gọi nương tử… Ai nha.” Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời bị Công Tôn ngắt cái, “Tiểu bổn đản!”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa đầu, cân nhắc chút, “Đúng nga, vậy đừng gọi nương tử… Gọi cha tử?”


      Công Tôn mắt lạnh nhìn bé.


      Triệu Phổ cười , “Thư ngốc gọi quen rồi gọi cái khác được, bằng … Sách?”


      Công Tôn rùng mình cái, “Ngươi cứ gọi thư ngốc , gọi khác ta lạnh.”


      Triệu Phổ vuốt cằm, chăm chú suy nghĩ vấn đề nên xưng hô như thế nào.


      “Đúng rồi.” Công Tôn hỏi, “Hỉ yến vài ngày nữa khởi hành, ngươi mang theo bao nhiêu người ?”


      “Nga… Ta tương đối muốn mình.”


      “Như vậy sao được!” Công Tôn , “Ta cùng với ngươi.”


      Triệu Phổ nhíu mày, lắc đầu, “Thư ngốc…”


      “Ta biết ta có võ công, nhưng trong thời khắc mấu chốt ta có thể nghĩ ra chủ ý cho ngươi.” Công Tôn , “Ngươi mình quá nguy hiểm, ta lo lắng.”


      Triệu Phổ sờ sờ mũi, cũng cự tuyệt, gật đầu, “Cũng tốt.”


      “Tiểu Tứ Tử cũng !” Tiểu Tứ Tử mở miệng.


      “Ngươi thể !” Công Tôn và Triệu Phổ trăm miệng lời (đồng thanh).


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn hai người, chỉ thấy hai người trợn to mắt dáng vẻ hoàn toàn cho thương lượng, Tiểu Tứ Tử mếu máo, “Ô…”


      Hai người cũng ý thức được mình quá hung, Công Tôn vội dỗ dành, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thể a!”


      “Vì sao?” Tiểu Tứ Tử mất hứng.


      Triệu Phổ ở bên cạnh thấy được, nhớ tới Tiêu Lương mỗi lần dỗ Tiểu Tứ Tử đều là bách thí bách linh, nó cũng khuyên, mà là đổi chủ đề, bèn , “Tiểu Tứ Tử, ngươi là tiểu vương gia mà, chúng ta đều cả trong quân doanh như rắn mất đầu, ngươi phải ở lại giúp ta áp trận a.”


      Tiểu Tứ Tử sửng sốt, “Như vậy a…”


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngừng khóc, ngước mắt liếc Triệu Phổ cái —— Ngươi cừ a!


      Triệu Phổ híp mắt cười —— Học từ Tiểu Lương Tử.


      “Áp trận a?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      “Đúng vậy, trước đây ngươi cùng phụ thân học y thuật lâu như vậy, phải ở lại trong đại doanh hỗ trợ a, ngươi là tiểu vương gia, thể làm mất mặt Cửu Cửu.” Công Tôn hùa theo Triệu Phổ .


      Tiểu Tứ Tử nghe xong, biểu tình mặt cũng nghiêm túc lên, chăm chú , “Ngô! Tiểu Tứ Tử làm phụ thân và Cửu Cửu mất mặt!”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Thành công!


      Trấn an được Tiểu Tứ Tử rồi, Hạ Nhất hàng vào đại trướng, hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, ngài mang bao nhiêu người dự hỉ yến?”


      “Ảnh vệ.” Triệu Phổ , “Các ngươi đều lưu lại cho ta, ta có dự định khác.”


      “Vương gia, ngươi sợ Lý Nguyên Hạo mượn cơ hội…”


      Triệu Phổ gật đầu, “Tiểu tử này lòng muông dạ thú phải đề phòng, hơn nữa gần đây dã lư bên kia cũng có chút động tĩnh, mặt khác, nếu như cứu được Bát vương sớm muộn gì cũng gặp rắc rối, các ngươi chia binh ra vài đường cho ta, thực ổn đánh, xem hiệu lệnh của ta hành .”


      “Dạ.” Hạ Nhất hàng , có chút lo lắng hỏi, “Vậy… Vương gia an toàn của ngươi?”


      “Ta dẫn theo nhiều ảnh vệ như vậy, Lý Nguyên Hạo dù có thiên quân vạn mã cũng hảo chặn được ta, hơn nữa có thư ngốc này theo, muốn hạ độc ta cũng được.”


      Công Tôn gật đầu, đúng vậy, điều này có lý.


      Hạ Nhất hàng tựa hồ còn có chút lo lắng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử , “Miêu Miêu và Bạch Bạch ở đó mà.”


      Triệu Phổ và Công Tôn sửng sốt, đều nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm —— Hải nha, vật này khi nên minh bạch so với ai khác đều minh bạch hơn a.


      ”Đúng rồi.” Hạ Nhất hàng hỏi Triệu Phổ, “Ngụy tướng quân muốn cùng ngươi Hưng Khánh, trước đây ông ta từng buôn bán ở Hưng Khánh, rất quen thuộc nơi đó.”


      Triệu Phổ nhíu mày, “Niên kỷ lớn như vậy rồi…”


      “Ta mặc kệ a, ngươi cũng biết tính tình của ông ta, nếu ngươi muốn dẫn ông ta , tự mình .” Hạ Nhất hàng bất đắc dĩ .


      Triệu Phổ gật đầu, ý bảo biết, bảo Hạ Nhất hàng lui xuống chuẩn bị nhân thủ.


      “Ngụy tướng quân?” Công Tôn nghi hoặc.


      Triệu Phổ thở dài, “Trong quân có vài lão tướng, niên kỷ đều năm mươi, theo tiên hoàng đánh giặc, ta ưa dùng thanh niên… Bọn họ hầu như đều là hư chức (chức vị đặt cho có dùng để an ủi).”


      “Như vậy được chứ?” Công Tôn cười , “Hoàng Trung Ngụy Diên* đều là lão tướng, Tử Long tướng quân khi râu mép trắng xóa cũng có thể địch trăm đó.”


      *(Hoàng Trung: là vị tướng cuối thời Đông Hán nhà Đông Hán đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Hoàng Trung được Tam quốc diễn nghĩa miêu tả là lão tướng nhưng sức địch muôn người, lập nhiều công lao cho Lưu Bị và là trong Ngũ hổ tướng của quân Thục.


      Ngụy Diên: là tướng của Thục Hán trong thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Ngụy Diên cùng tham gia chiến dịch của Lưu Bị đánh Ích Châu. Tài năng của Ngụy Diên giúp ông được trọng dụng và trở thành trong những vị tướng trụ cột Lưu Bị vài năm sau đó.)


      “A.” Triệu Phổ cười lắc đầu, “Trong mấy lão đầu này nếu người được như Triệu Tử Long ta đem soái vị tặng cho .”


      Công Tôn nghe xong, ôm Tiểu Tứ Tử hỏi, “Rất hoang đường sao?”


      “Cũng phải hoang đường.” Triệu Phổ cười cười, “Khái quát chút là nhãn cao thủ đê*, cậy già lên mặt.”


      *( nhãn cao thủ đê: như rồng leo, làm như mèo mửa, giống như mắt cao hơn đầu, rất hay nhưng làm chẳng ra gì)


      “Nga.” Công Tôn gật đầu, nghe minh bạch rồi.


      “Vương gia.” Lúc này, giáo úy tiến đến bẩm báo, “Nhân mã tập hợp chỉnh tề, u Dương tướng quân thỉnh ngài đến.”


      “n.” Triệu Phổ đứng lên, với Công Tôn rất mau trở về, Công Tôn biết là phải an bài binh lực phía Tây phòng bị Liêu quân, liền gật đầu.


      Triệu Phổ rồi, Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Công Tôn, bưng cằm suy tư.


      Công Tôn thấy đai lưng bé bị lỏng, bèn ôm lấy đặt lên mặt bàn, thắt lại đai lưng cho bé, vừa , “ .”


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn.


      Công Tôn điểm điểm mũi bé, “Vừa nãy đúng ? Cái gì thể để Cửu Cửu nghe được chỉ có thể cho ta biết hả?”


      “n…” Tiểu Tứ Tử với Công Tôn, “Ta vừa nãy, chơi ở bên ngoài.”


      “n.” Công Tôn gật đầu.


      “Ta thấy người.”


      “Ai nha, ngươi nhìn thấy người a!” Công Tôn cười chọc bé, “ rất giỏi.”


      “Phụ thân đáng ghét!” Tiểu Tứ Tử vung cánh tay bé bỏng, dựa vào Công Tôn nghiêm túc , “Ta nhìn lầm, tưởng Tiểu Đỗ Tử, bởi vì người nọ râu bạc bụng phệ.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn thắt xong đai lưng, hỏi, “Râu bạc bụng phệ đó làm gì?”


      Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, , “Ta cùng Thạch Đầu chạy qua, định cùng Tiểu Đỗ Tử ngoạn chút, mới phát phải, có hai người râu bạc chuyện ở đó.”


      Công Tôn ngẩng mặt, “Ngươi có phải nghe trộm người ta chuyện ?”


      “Ngô… cẩn thận nghe được thôi.” Tiểu Tứ Tử , “Ta định , nhưng nghe được bọn họ vương phi, cho nên ta bèn lưu lại nghe hết.”


      Công Tôn hơi sửng sốt, hỏi, “Bọn họ cái gì?”


      Tiểu Tứ Tử vịn vai y, lấy tay che miệng ghé vào bên tai Công Tôn, giọng , “Bọn họ xấu phụ thân.”


      Công Tôn ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ bật cười, kỳ thực y cũng có chuẩn bị tâm lý, quan hệ của y và Triệu Phổ, cũng khó tránh có người thích xem, bèn , “Thôi, cứ để bọn họ .”


      “Nhưng mà nha.” Tiểu Tứ Tử lại tiếp, “Bọn họ , phụ thân làm lỡ Cửu Cửu, phải nghĩ biện pháp đuổi phụ thân .”


      Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Nghĩ biện pháp gì?”


      “n…” Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, “Cái gì… Đông Đông Tây Tây.”


      “Đông Đông Tây Tây?” Công Tôn suy nghĩ, cái gì đông đông tây tây a? Tiểu Tứ Tử chuyện từ trước tới giờ đều là lời trước ăn nhập gì với câu sau, hay là nghe lầm rồi.


      “Còn gì nữa ?” Công Tôn hỏi.


      “Bọn họ , vương gia đáp ứng rồi, bọn họ theo kế hoạch.”


      “Cái gì?” Công Tôn nhíu mày, “Vương gia đáp ứng rồi?”


      Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phải nha.”


      Công Tôn liền bắt đầu phiền muộn, Triệu Phổ đáp ứng bọn họ chuyện gì rồi? Hay là, thấy Tiểu Tứ Tử nghe trộm, nên bọn họ cố ý ?


      Công Tôn nghĩ, bèn gọi bên ngoài, “Tử Ảnh?”


      Quả nhiên, Tử Ảnh từ cửa ló đầu vào nhìn, “Tiên sinh, gọi a?”


      Công Tôn cười hỏi , “Vừa nãy nghe được gì ?”


      “Hắc hắc.” Tử Ảnh sờ sờ đầu, có chút xấu hổ , “Nghe được chút.”


      “Ngươi vẫn theo Tiểu Tứ Tử sao?” Công Tôn hỏi, “Nó vừa thấy ai?”


      Tử Ảnh lắc đầu , “Tiên sinh, gạt ngươi, mấy lão nhân đó chính là có mao bệnh, ỷ vào thân phận của mình khá cao, cho nên hay kích động thị phi, ngươi đừng phản ứng bọn họ. Vương gia đối phó bọn họ chỉ là qua loa cho xong.”


      “Nga.” Công Tôn cũng hảo hỏi lại, hỏi lại sợ rằng Triệu Phổ khó xử, tại đại địch trước mắt, nội bộ xảy ra vấn đề xong rồi.


      Tử Ảnh rời khỏi, Công Tôn với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, chuyện này đừng ra, nhất là Cửu Cửu. Còn nữa a, sau này đừng ra ngoài lung tung, ngươi tìm vài người quen chơi chút, đợi chuyện lần này xong xuôi, chúng ta đến nơi an tĩnh ở.”


      “Nga.” Tiểu Tứ Tử đành đáp ứng.


      .


      Sau đó, Công Tôn mình tại trong trướng đọc sách, Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu chơi hồi, đến cửa đại trướng, cách đó xa chính là đại trướng của Bàng Cát Bàng thái sư.


      Tiểu Tứ Tử ngồi chồm hổm bên dùng gây gậy trúc chọt chọt mặt đất, nhìn Thạch Đầu ngồi chồm hổm bên cạnh liếm mao… Ngực suy xét, có thể nào phụ thân bị khi dễ hay ?


      Nghĩ vậy, Tiểu Tứ Tử thừa lúc Công Tôn chú ý, len lén chuồn đến đại trướng của Bàng thái sư.


      Bàng Cát mấy ngày nay vật vã, đại mạc này ban ngày nóng chảy mỡ, ban đêm lạnh đông mỡ, lão sống an nhàn sung sướng quen rồi, niên kỷ lớn mà còn béo, khó chịu khó chịu quá a, tựa tháp mà thở phì phò.


      “Tiểu Đỗ Tử~”


      tiếng ngọt lịm, Bàng Cát liền cảm thấy cơn gió phần phật thổi qua, vội lên tiếng, “Ai, Tiểu Tứ Tử a.”


      Tiểu Tứ Tử chạy tới, vịn vào lương tháp (giường nằm hóng gió) của Bàng Cát, cầm cây quạt quạt gió cho lão.


      Bàng Cát thấy bé mỉm cười tủm tỉm nịnh nọt mình, liền cười hỏi, “Sao vậy Tiểu Tứ Tử, có chuyện gì muốn ta hỗ trợ a?”


      Tiểu Tứ Tử hì hì cười, tiến tới, tại bên tai Bàng Cát thầm trận.


      Bàng Cát sửng sốt, nắm tay vuốt cằm suy nghĩ giây lát, hỏi Tiểu Tứ Tử, “ có việc này?”


      “Ngô!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phụ thân , cho Tiểu Tứ Tử .” Tiểu Tứ Tử ngồi lương tháp, lắc lắc hai cẳng chân , “Tiểu Đỗ Tử ngươi , có thể nào phụ thân bị khi dễ a?”


      Bàng Cát nở nụ cười, có được nhi tử này, cũng chỉ có thể Công Tôn hảo phúc khí, bèn hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có tin ta hay a?”


      “Tin a.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Bàng Cát nhướng mi cái, “Trước đây người của Khai Phong phủ với ngươi ta là đại gian thần sao?”


      “Có a.” Tiểu Tứ Tử cười ha hả gật đầu.


      Bàng Cát liên tục giật khóe miệng, hỏi, “Ai a?”


      “Tiểu Bao Tử.” Tiểu Tứ Tử , “Trước khi ta ông ấy còn dặn, Tiểu Đỗ Tử là đại gian thần, đại gian thần có cách đối phó với đại gian thần, cho nên cái gì , bảo ta thương lượng với người.”


      Mí mắt Bàng Cát nháy liên tục, tâm hảo cho ngươi cái tên Bao hắc tử a, ngươi lại xấu sau lưng ta.


      “Tiểu Đỗ Tử?” Tiểu Tứ Tử tiến tới hỏi, “Có phải có ai đó muốn hại phụ thân hay a?”


      Bàng Cát cười , “Tiểu Tứ Tử, người nọ ‘Vương gia đáp ứng rồi’ ?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Chính là cái này, tốt đối với phụ thân, Cửu Cửu đáp ứng đâu!”


      Bàng Cát thấp giọng bên tai Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi biết , vùng biên quan này, ngoại trừ Bát vương gia bị bắt , tổng cộng còn có hai vương gia nữa!”


      Tiểu Tứ Tử sửng sốt, hỏi, “Ngoại trừ Cửu Cửu, còn có vương gia sao?”


      Bàng Cát cười vỗ vỗ cái mông đầy thịt của bé, “Chuyện này a, ngươi đem tất cả những lời ta , đều kể lại cho Cửu Cửu.”


      “Phải cho Cửu Cửu sao?” Tiểu Tứ Tử có chút bối rối, “Nhưng mà phụ thân cho .”


      “Ai, sao mà thành như vậy.” Bàng Cát cười cười, “Cửu Cửu thương ngươi biết bao nhiêu a, sao ngươi nỡ giấu ? Ngươi cho , bảo giữ bí mật được rồi, chuyện này đừng chậm trễ a!”


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, gật đầu, “n, ta biết rồi, vậy ta .”


      Bàng Cát gật đầu, dẫn bé tới cửa.


      .


      Rời khỏi cửa trướng của Bàng Cát, Tiểu Tứ Tử liền mang theo Thạch Đầu chạy chầm chậm tới bên quân trướng mà Triệu Phổ bàn chuyện, bên trong có người chuyện, Triệu Phổ ngồi sau soái án nghe.


      Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn vào trong, bị Tử Ảnh ở phía sau bế sang bên.


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn , Tử Ảnh bảo bé, “Suỵt, nguyên soái chuyện quan trọng, nên quấy phá… Đợi lát nữa !”


      Vì vậy, hai người chờ ngay bên ngoài đại trướng.


      Triệu Phổ sớm phát Tiểu Tứ Tử lắc lư ở ngoài, trong lòng khó hiểu, Công Tôn hẳn là để bé nó chạy loạn mới phải, hay là có chuyện gì nhờ nó tới .


      Nghĩ vậy, Triệu Phổ buông chén, bảo mọi người chờ chút, muốn đến mao xí chuyến…


      Chúng tướng cũng có cách, làm người có ba chuyện cần ưu tiên (ăn, ngủ, tiện), đành ngồi lại chờ.


      Triệu Phổ ra, từ trong tay Tử Ảnh tiếp Tiểu Tứ Tử, vòng tới phía sau đại trướng, hỏi, “Chuyện gì vậy Tiểu Tứ Tử?”


      Tiểu Tứ Tử liền vịn vai Triệu Phổ, huyên thuyên kể về chuyện bé nghe được, còn có những gì Bàng Cát với bé, đều cho Triệu Phổ.


      Triệu Phổ sau khi nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt biểu tình dọa người, Tiểu Tứ Tử còn tưởng rằng Triệu Phổ tức giận, có chút sợ hãi, nếu bị với phụ thân, bị đánh đòn.


      Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Lời này là người râu bạc nào ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Giọng kia ta nhớ nha, chính là người vừa nãy với Cửu Cửu.”


      Triệu Phổ sửng sốt, vừa chính là Ngụy Lang, liến thoắng hàng loạt chuyện, đều là kiến nghị về chuyện bố trí biên cảnh Tây Bắc.


      Tử Ảnh tiến tới thấp giọng , “Vương gia, ta vừa nãy quả cũng thấy Tiểu Tứ Tử theo Ngụy Lang tướng quân, ta tới quá gần, cho nên nghe bọn họ cái gì.”


      Triệu Phổ gật đầu.


      Tiểu Tứ Tử đáng thương hỏi, “Cửu Cửu, ngươi tức giận sao? Đừng cho phụ thân có được hay ?”


      Triệu Phổ sắc mặt vèo cái biến trở lại ôn hòa, nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có làm sai, câu này của ngươi, có khi còn cứu cả đại quân hơn mười vạn nhân mã của ta, thậm chí cứu cả an nguy của Đại Tống!”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử tự nhiên quá minh bạch.


      Triệu Phổ cười, “Ngươi với phụ thân ngươi, quả nhiên là phúc tinh trong mệnh của của ta.” xong, giao Tiểu Tứ Tử cho Tử Ảnh, “Mang về chỗ Công Tôn, ở đây để ta xử lý.”


      “Dạ!” Tử Ảnh mang Tiểu Tứ Tử trở về.


      Vừa lúc, Công Tôn tìm thấy Tiểu Tứ Tử liền đuổi tới, thấy Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ giao cho Tử Ảnh có chút buồn bực, tiến tới tiếp Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi lại chạy tới đây?”


      Tiểu Tứ Tử sung sướng, “Cửu Cửu ta là phúc tinh nga.”


      Công Tôn sửng sốt, Tử Ảnh đem chuyện vừa rồi Tiểu Tứ Tử kể lại lần cho Công Tôn, Công Tôn cũng tuôn ra thân mồ hôi lạnh, mình lo lắng nhưng thiếu chút nữa làm lỡ đại , ôm bé nó vội vàng chạy tìm Bàng Cát.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 131 : Trương lương kế và qua tường thê(1)…


      (1) (Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang, thường thường bày mưu tính kế.Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà qua tường thê (tức là cây thang bắc qua tường), có thể là người đời sau về những kế sách cao minh, ví von như so với kế sách của Trương Lương càng tốt hơn nữa.)


      Công Tôn tìm đến Bàng Cát, Bàng Cát sớm bày trà chờ y.


      “Thái sư, chuyện này…” Công Tôn cau mày ngồi vào bên cạnh Bàng Cát, Tiểu Tứ Tử tiến tới, Bàng Cát bế lên đùa với bé, cười , “Tiên sinh chớ vội a, đây gọi là trời cũng giúp ta!”


      Công Tôn gật đầu, hỏi, “Ý của thái sư là… Tương kế tựu kế?”


      chỉ phải tương kế tựu kế, mà còn lạt mềm buộc chặt.” Bàng Cát vuốt vuốt chòm râu.


      “Vậy Triệu Phổ quay lại…” Công Tôn có chút lo lắng, Triệu Phổ có thể vì tức giận nhất thời mà ra cái gì hay .


      “Yên tâm.” Bàng Cát khoát tay áo, cười , “Vương gia tự có chừng mực, xử lý tốt.”


      Công Tôn cũng gật đầu, hẳn là vậy, vẫn cảm thấy Triệu Phổ sau khi trở về quân doanh, thông minh hơn thường ngày rất nhiều… n, bắt đầu nghiêm túc tương đối suất.


      Bàng Cát ngước mắt nhìn Công Tôn, cười cười, hỏi, “Công Tôn tiên sinh, có phải sau khi tới quân doanh dám chuyện?”


      Công Tôn sửng sốt.


      “Phải nga.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Bàng Cát gật đầu, “Phụ thân luôn luôn sợ gây thêm phiền phức cho Cửu Cửu, cẩn cẩn dực dực nha.”


      Bàng Cát nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử hồi, đột nhiên ôm chầm dốc sức cọ lấy cọ để, “Ai nha… lão phu nếu như có tôn tử hoặc ngoại tôn như thế, chết cũng vui mà chết, cho ta , cho ta mà!”


      Công Tôn vội đoạt Tiểu Tứ Tử về, Tiểu Tứ Tử cũng mở to hai mắt nhìn Bàng Cát.


      Bàng Cát ho khan tiếng, khôi phục lại uy nghiêm của thái sư, với Công Tôn, “Tiên sinh a, thứ cho ta thẳng, ngươi từ trước đến nay cơ trí lại cẩn thận tỉ mỉ, chuyện ngày hôm nay, nếu phải sợ gây thêm phiền phức cho vương gia dám truy đến cùng, sơ sẩy.”


      Công Tôn hơi sửng sốt, gật đầu… Quả là có chuyện như vậy.


      “Chậc… Tiên sinh có muốn nghe lão phu câu hay ?”


      “Thỉnh thái sư chỉ giáo.” Công Tôn tự nhiên là muốn nghe.


      Bàng Cát vuốt vuốt chòm râu, cười , “ đời này, người mắng ta đại khái có chín phần, khen ta được phần.”


      Công Tôn gật đầu, Bàng thái sư ra rất có giác ngộ a.


      “Chỉ bất quá a.” Bàng Cát cười cười, “Dù ngày mai ta trở nên giống như Bao Chửng, người mắng ta vẫn mắng ta, đồng thời người khen ta cũng mắng ta.”


      Công Tôn suy nghĩ chút, ngược lại cũng hoàn toàn ngộ ra.


      “Cho nên .” Bàng Cát đút kẹo cho Tiểu Tứ Tử, vừa , “Trong quân doanh này, phàm là chân chính trung tâm lại chịu phục vụ vương gia, vương gia đối với ngươi như thế nào, bọn họ cũng tôn kính ngươi như vậy. Những kẻ mắng, đều là trong đáy lòng phải trung tâm thần phục.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, gật đầu.


      “Bọn họ cũng rất hiểu vương gia.” Bàng Cát cười, “Ngươi vương gia thành thân với ngươi, thái phi có thể ý kiến sao? Đó nhưng chính là cắt đứt nối dõi, mặc dù có Tiểu Tứ Tử để an ủi, nhưng dù sao cũng phải long chung (dòng dõi hoàng gia). Triệu thị ta nguyên bản nhân khẩu ít ỏi, vương gia thân cường thể kiện, đây nếu nghiêm túc cưới vài phi tử, khai chi tán diệp (chuyện sinh nở) cũng phải việc khó.”


      Công Tôn nhàng gật đầu, y cũng quá minh bạch, vì sao thái phi lại đơn giản đồng ý chuyện của Triệu Phổ và mình như vậy, lẽ nào thực là vì quá thích Tiểu Tứ Tử? Lý do này, bản thân y cũng tin.


      Bàng Cát cười hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử.”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn lão.


      “Nếu có người xấu phụ thân ngươi với Cửu Cửu, Cửu Cửu làm gì?”


      Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, “Đánh người.”


      Bàng Cát cười, hỏi tiếp, “Vậy nếu như có ba người phụ thân ngươi tốt sao?”


      Tiểu Tứ Tử xoay mặt, “Vẫn đánh người!”


      “Vậy người khắp thiên hạ …”


      có đâu!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Tiểu Tứ Tử, Bạch Bạch Miêu Miêu và Ảnh Ảnh bọn họ làm vậy…”


      “Khụ khụ.” Bàng Cát nhéo nhéo mặt bé, tâm , muốn có quá, tìm cơ hội bắt cóc thử xem, vừa nghiêm mặt , “Ta là ví dụ, giả thiết giả thiết!”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong suy nghĩ chút, , “n, Cửu Cửu đánh tất cả những người xấu phụ thân, hơn nữa cũng tin tưởng họ!”


      “n.” Bàng Cát dựng thẳng ngón tay cái, “Tiểu Tứ Tử thông minh nhất đó!”


      Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt cười hì hì.


      Công Tôn gật đầu, “Thái sư ta hiểu rồi, đa tạ thái sư chỉ điểm.”


      “Khụ khụ.” Bàng Cát xoa xoa cái cổ, , “Đừng , lúc người Khai Phong phủ các ngươi nhìn ta mà thái độ hung dữ ta đúng là cả ngươi được tự nhiên.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử , “Ngày đó Tiểu Bao Tử cái này gọi là tự trọng…”


      “Ai!” Công Tôn vội che miệng Tiểu Tứ Tử, vỗ cái lên mông bé, “ được thô tục!”


      Bàng Cát lại cười ha ha, “Lão Bao này… Ha ha.”


      Công Tôn lại cùng Bàng Cát hàn huyên xem kế tiếp nên làm gì, đem tình huống tổng quát nhìn minh bạch, hai người đều cho rằng, có phản thần, vậy chỉ có … còn phải tìm tỉ mỉ, ở lại trong quân sớm muộn gì cũng là tai họa.


      .


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử về tới đại trướng, chỉ thấy Triệu Phổ trở về, thấy Công Tôn vào nở nụ cười, qua đón lấy Tiểu Tứ Tử, thuận tiện vươn tới hôn Công Tôn cái.


      Công Tôn giơ tay, quyền…


      Triệu Phổ vội né tránh, “Oa… Thư ngốc, phải chứ, hai ta cũng thành thân rồi mà ta hôn cái còn bị đánh?”


      Công Tôn nhướng mi nhìn , “Ta đây cho ngươi hôn nhưng hôn xong phải bị đánh vậy ngươi có hôn hay ?”


      “Hôn!” Triệu Phổ nhanh chóng tiến qua, cợt nhả hôn cái, Công Tôn cũng thưởng cho nắm tay, chỉ ngồi xuống, hỏi, “Xử lý như thế nào rồi?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Trước tiên chịu đựng, nhìn xem có ra con thiêu thân nào , sau đó lại tương kế tựu kế.”


      Công Tôn trong lòng cảm khái, phong mang (tài năng) của Triệu Phổ đều bị làn điệu ngờ nghệch thường ngày của che lấp, kỳ thực Triệu Phổ từ trong khung ra bên ngoài đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, cũng khó trách, nếu làm sao có khả năng tuổi còn trẻ thống soái tam quân?!


      “Ngươi nghĩ, còn có ai giúp ?” Công Tôn ngồi gần chút, đem Tiểu Tứ Tử đùi Triệu Phổ hướng vào lòng mình giật , Tiểu Tứ Tử liền bổ nhào tới.


      Triệu Phổ nguyên bản đùa với Tiểu Tứ Tử tâm tình còn tốt, nhưng vừa nghe được Công Tôn nhắc tới chuyện này, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lúc lâu mới thở dài, , “ thư ngốc, những cựu thần này, đều là giúp cho phụ hoàng ta đánh giặc, từng lập chiến công. Khi tuổi còn trẻ đều là đại tướng uy danh lan xa, ta thực hiểu tại sao lại có phản tâm… Ngươi nếu đây là nội bộ giao chiến, bọn họ hướng về người nhà, chỉ là chính kiến bất đồng tính, nhưng giờ đây bọn họ hướng về chính là ngoại tộc!”


      Công Tôn thấy Triệu Phổ động khí, liền vươn tay nhàng vỗ , “Ngươi cũng đừng quá sốt ruột, chừng có tình.”


      “Có tình gì chứ a?” Triệu Phổ lắc đầu, “Tây Hạ này ngoại trừ ta, chỉ có vương gia là Lý Nguyên Hạo.”


      “Ngày đó Bạch Kim Đường kia chẳng phải cũng là vương gia sao?” Công Tôn lầm bầm câu.


      Triệu Phổ có chút vô lực nhìn y.


      Công Tôn khuyên nhủ, “ chừng… Là vương gia trong triều?”


      Triệu Phổ vươn tay, bất đắc dĩ nhéo cằm Công Tôn, , “Vừa nãy Ngụy Lang và mấy lão tướng kia, cực lực kiến nghị ta phân tán nhân mã, đem chủ lực đặt ở Tây Hạ bên này.”


      Công Tôn nghe xong, gật đầu , “Cũng sai a.”


      “Đây là nước cờ thua.” Triệu Phổ lắc đầu cái, “Cây là chết người là sống, binh mã nếu như phải đề phòng lưỡng địch, tốt nhất chính là đặt ở giữa, đặt ở Tây Hạ bên này, Liêu quốc đến chúng ta chết, đặt ở Liêu quốc bên kia, vạn nhất người ta giương đông kích tây, vậy cũng xong.”


      “Đúng nga!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên mở miệng, “Vừa nãy, bọn họ đông đông tây tây!”


      Công Tôn và Triệu Phổ đều sửng sốt, cuối cùng cũng minh bạch, ra Tiểu Tứ Tử là giương đông kích tây a.


      “Xem ra thể đề phòng rồi.” Công Tôn cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, “Tương kế tựu kế đơn giản, kỳ thực cũng rất khó a.”


      Triệu Phổ gật đầu, “Chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về, lại thương lượng chút.”


      “Thương lượng cái gì?”


      , thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài trướng tới, hai người xem ra là chạy suốt ngày đêm, Công Tôn đột nhiên ý thức được, ở chỗ này Bạch Ngọc Đường khẳng định có chút phiền muộn. Vùng tây bắc bão cát quá lớn, y phục của Bạch Ngọc Đường dính bẩn, Bạch Ngọc Đường lại đặc biệt sạch , cho nên có thể mơ hồ cảm giác được có chút cáu kỉnh.


      “Thế nào?” Triệu Phổ tuy rằng thấy dáng vẻ của hai người giống như là có manh mối, nhưng vẫn lo lắng hỏi tiếng.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “ có đầu mối.”


      có sao…” Công Tôn nhíu mày, “ chút cũng có?”


      “Đừng nữa.” Triển Chiêu thở dài, “Ta và Bạch huynh cả ngày đều dùng khinh công, đừng hoàng cung Tây Hạ, hầu như toàn bộ Hưng Khánh phủ chúng ta đều lục soát như muốn lật tung, hơn nữa có các ảnh vệ hỗ trợ… Nhưng lại hoàn toàn có thu hoạch!”


      Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “ biết Lý Nguyên Hạo giấu người ở đâu, chúng ta sợ đả thảo kinh xà, cho nên nay chưa tìm người hỏi.”


      “Tìm tiểu lâu la cũng vô dụng.” Triệu Phổ lắc đầu, “Lý Nguyên Hạo kẻ này, lòng nghi ngờ quá nặng lòng dạ cũng thâm độc, tin tưởng bất kỳ ai.”


      “Ý của ngươi là…”


      “Phải tìm kẻ lợi hại mà hỏi.” Triệu Phổ sờ sờ cằm, nghĩ tới đây, đột nhiên kêu Giả Ảnh tiến đến, hỏi , “Đúng rồi, Lý Nguyên Hạo thú Liêu quốc công chúa là người nào? Ta nhớ Liêu quốc còn công chúa nào chưa kết hôn a, có vẻ lần trước ngay cả người nhất cũng lập gia đình rồi.”


      Giả Ảnh gật đầu, “Vương gia, là Hưng Bình công chúa.”


      “Hả?” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Vừa sinh ra hả?”


      “Khụ khụ.” Công Tôn khinh bỉ lườm , Tiểu Tứ Tử còn ở đây, Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Chỗ nào tới?”


      “Vương gia, Hưng Bình công chúa này ngay cả cái tên cũng ai biết, nghe chỉ là tông thất chi nữ, là Liêu quốc cần Lý Nguyên Hạo làm con rể cho nên mới cố ý đưa tới.”


      “Nga…” Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Đáng tiếc cho vị nương, hình dạng thế nào? Lý Nguyên Hạo tiểu tử này háo sắc lại thiếu đạo đức, xinh đẹp lắm sao?”


      “Vương gia, lần này ngược lại.” Tử Ảnh tiến tới , “Ta cố ý hỏi thăm rồi, có người Hưng Bình công chúa này chỉ đẹp, dung mạo là tầm trung hạ.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ giật mình, “ ?!”


      “n.” Giả Ảnh cũng gật đầu.


      “Ai nha, vậy nương này thảm rồi.” Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, “Lý Nguyên Hạo là cái thứ gì a… Nữ nhân xinh đẹp, dù cho thông minh tài năng đến đâu cũng chả thèm nhìn.”


      “Tệ như vậy a?” Triển Chiêu nhíu, “ phải minh quân sao?”


      “Minh quân đó là Lý Nguyên Hạo tự phong thôi.” Triệu Phổ bật cười, “Chưa hẳn bá chủ biết đánh trận, có dã tâm là minh quân, Thủy Hoàng đế (Tần Thủy Hoàng) đó là bạo quân… phải cũng thông minh công lao vĩ đại sao?!”


      “Ta nghe Lý Nguyên Hạo thô bạo…” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Ngươi hỏi thăm công chúa Liêu quốc làm chi?”


      Triệu Phổ cười, “Nga… Nội Bộ Liêu quốc, rất vi diệu.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Công Tôn vỗ tay cái, “Đúng vậy, Lý Nguyên Hạo đại cục định, hoàng đế khẳng định là , chỉ là trước mắt còn chưa xưng đế mà thôi, nhưng nội bộ Liêu quốc còn tranh đoạt vương vị! Hưng Bình công chúa này là tông tộc chi nữ, tới nơi này tất nhiên có mục đích, so với giúp đỡ kẻ căn bản chướng mắt mình là Lý Nguyên Hạo, còn bằng nghĩ ra lối khác!”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, chính xác!


      Triệu Phổ nghĩ chút, với Giả Ảnh, “Tiếp tục điều tra, xem có cơ hội hạ thủ hay !”


      “Dạ!” Giả Ảnh rời .


      Công Tôn nhướng nhướng mi nhìn , “Ngươi còn có chút thủ đoạn a, phải chỉ biết chiến tranh.”


      Triệu Phổ cười hư hỏng sấn tới, “Ta biết rất nhiều, cái gì cũng biết.”


      Công Tôn thấy bắt đầu nhảm, đạp cước.


      ”Đúng rồi, các ngươi vừa tìm chúng ta thương lượng chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi.


      Tiểu Tứ Tử rất nhu thuận rót trà cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Công Tôn sơ lược về chuyện vừa xảy ra.


      Triển Bạch hai người nghe xong cũng giật mình thôi.


      “Lúc này có nội gian phải chuyện tốt.” Bạch Ngọc Đường , “Phải cẩn thận mới được.”


      Triệu Phổ cũng gật đầu, do dự chợt thấy Hạ Nhất Hàng vội vã chạy vào, “Vương gia.”


      “Chuyện gì?” Triệu Phổ thấy mặt có chút lúng túng, liền hỏi.


      “Nghe Tây Hạ hoàng thái hậu bị ám sát rồi.” Hạ Nhất Hàng .


      “Tây Hạ hoàng thái hậu là ai a?” Triệu Phổ bĩu môi, “Lý Minh Đức nhiều tức phụ như vậy, còn có hoàng thái hậu sao?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Hạ Nhất Hàng nhún nhún vai, “Tiếp đó…”


      “Tiếp đó?” Công Tôn khó hiểu, “ chết chưa? Bắt được hung thủ ?”


      Hạ Nhất Hàng lắc đầu , “Tiếp đó chính là, thái hậu bệnh nặng, Lý Nguyên Hạo vì muốn hoàn thành tâm nguyện của thái hậu, đại hôn sớm.”


      Mọi người sửng sốt, Triệu Phổ lại dậm chân cười ha ha, , “Lý Nguyên Hạo cũng quá dóc tổ rồi, trước đây thú bao nhiêu tức phụ rồi, còn hoàn thành tâm nguyện cái gì nữa.”


      Công Tôn lại nhíu mày, “Lý Nguyên Hạo rất lão luyện a.”


      “Quả thực, nếu như đại hôn sớm, vậy sớm tới khi nào? Chúng ta có thiếu thời gian chuẩn bị hay ?” Triển Chiêu có chút lo lắng.


      “Sớm tới ngày mai.” Hạ Nhất Hàng trả lời.


      Công Tôn lắc đầu, “Vậy quá sớm rồi, thế nào cũng phải ba ngày sau mới có thể chuẩn bị xong.”


      “Vậy kéo dài .” Triệu Phổ cười, , “Cái này dễ làm, có Trương Lương kế ta có qua tường thê(thang leo tường) mà, phải , thư ngốc.”


      “Phụ thân, có ý tưởng gì a?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi.


      “n, cũng là binh đến tướng chặn bình thường.” Công Tôn , nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy Triệu Phổ cũng nhìn y.


      Đối mặt nhau trầm mặc lát, Triệu Phổ nhướng nhướng mi với Công Tôn.


      Công Tôn hỏi, “Qua tường thê của ngươi đâu?”


      Triệu Phổ chỉ Công Tôn, “Cũng phải ngươi sao?”


      “Ngươi…” Công Tôn dở khóc dở cười, hóa ra Triệu Phổ khoe khoang nửa ngày, chính là muốn mình ra chủ ý.


      Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, tròng mắt Công Tôn đảo cái, suy nghĩ suy nghĩ, ngoắc Hạ Nhất hàng.


      Hạ Nhất Hàng kề lỗ tai tới, Công Tôn phân phó vài câu.


      “Phốc…” Tất cả mọi người nhịn được mà bật cười.


      Hạ Nhất Hàng liền làm theo.


      .


      Buổi chiều ngày hôm đó, Lý Nguyên Hạo nhận được vật mà Triệu Phổ phái người đưa tới.


      Lý Nguyên Hạo mở ra, chỉ thấy khúc đen thui, gỗ giống gỗ xương giống xương, cầm trong tay nhìn nhìn, hỏi, “Thứ gì đây?”


      Thuộc hạ cũng lắc đầu, “Vương gia, còn có phong thư.”


      Lý Nguyên Hạo nhận thư mở ra, thấy có vài từ nhắn nhủ, ý là , vật trong hộp này, chính là thuốc hay có thể khởi tử hoàn dương (chết sống lại), có thể cho thái hậu dùng, tục mệnh ba ngày thành vấn đề. Còn là Triệu Phổ mấy ngày nay đột nhiên bị phong hàn, hành động bất tiện, lại sợ rằng phá hỏng hỉ yến của Lý Nguyên Hạo, cho nên muốn dưỡng bệnh ba ngày rồi mới tới, nếu thực chờ được, Lý Nguyên Hạo cứ thành thân trước , dù sao cũng là ba tức phụ, ngày thành thân với người, cuối cùng bữa hỉ yến cũng như nhau thôi. Cuối thư còn quên bổ sung thêm câu, để chúc thọ Lý Nguyên Hạo, đặc biệt dẫn theo ba mươi vạn binh mã tới, ngay cả Bát vương gia được kính nhất Đại Tống cũng tới, nhất định phải cẩn thận hầu hạ, có bất luận điều gì thích hợp, vậy ba mươi vạn đại quân cũng để yên.


      Lý Nguyên Hạo nhận thư, lắc đầu, “Hảo ngươi Triệu Phổ a, ra lời này…”


      “Nguyên soái.” Tề Lương hỏi, “Triệu Phổ trúng kế, làm sao bây giờ?”


      Lý Nguyên Hạo thở dài, “Vậy cũng có cách, phản ứng ta ta cũng chơi lại được, thủ hạ của Triệu Phổ khác có, chỉ có nhiều người tài ba, phải cẩn thận đề phòng, thủ vệ của hoàng thành thế nào?”


      “Hồi vương gia, vạn vô nhất thất.” Tề Lương , quên hỏi câu, “Bát vương gia bên kia, có cần tăng số lượng nhân thủ hay …”


      “Nghìn vạn lần !” Lý Nguyên Hạo khoát khoát tay, “Ngươi ta cùng Triệu Phổ phải lần đầu tiên giao tiếp, người nọ là tuyệt đối thể cho tia đầu mối.”


      “Dạ.”


      “Đúng rồi.” Lý Nguyên Hạo bảo tùy tùng tìm thái y, đưa hộp cho nhìn, hỏi, “Đây là loại dược liệu gì?”


      Thái y chắp tay cái, “Hồi vương gia, là cẩu tiên.”


      Lý Nguyên Hạo vừa nghe tức đến méo mũi, giơ tay vứt hộp gấm, “Hảo cho Triệu Phổ ngươi a, ngươi chờ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :