1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 107: Tai họa ngầm chưa biết


      Đến bến đò Tùng Giang phủ, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ tới chợ. Muốn đến nha môn phải ngang qua khu chợ rất dài, bây giờ là sau giờ ngọ, rất đông người lui tới bán buôn, toàn bộ Tùng Giang phủ vẫn chưa vì phụ tử Hà gia thất thế mà trở nên hỗn loạn, trái lại mặt bách tính đều có chút vui vẻ.


      “Xem ra phụ tử Hà gia thực mất lòng dân.” Công Tôn vừa , thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng hết nhìn đông lại nhìn tây, bèn hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, tìm cái gì đó? Tiểu Lương Tử tập trung luyện công ở sau núi, theo tới.”


      phải.” Tiểu Tứ Tử thầm, “Phụ thân, của hồi môn của ngươi làm sao bây giờ?”


      “Của hồi môn gì a?” Công Tôn nhéo má bé, “Ngươi còn ! Mặt mũi phụ thân đều bị ngươi ném hết!”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa khuôn mặt, “Ta cũng ko ngờ ban nãy Bạch Bạch Miêu Miêu lại đứng ngoài cửa nhìn.”


      “Tiểu ngốc.” Công Tôn nhéo bé.


      “Mới phải.” Tiểu Tứ Tử giọng thầm câu, vừa vươn tay giật tóc Công Tôn.


      “Ai nha.” Công Tôn bị bé kéo đau, Tiểu Tứ Tử vội ôm Thạch Đầu bổ nhào về phía Triệu Phổ bên cạnh, Triệu Phổ vươn tay đón lấy, Tiểu Tứ Tử làm mặt quỷ với Công Tôn.


      Công Tôn tức giận, tâm , giỏi cho ngươi đồ nhãi ranh này, tìm người giúp đỡ à?


      Triệu Phổ đương nhiên rất thương Tiểu Tứ Tử, cưng chiều hết mức, ôm lên bế sang bên, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, có cảm thấy hôm nay Tùng Giang phủ rất đông người?”


      “Đúng vậy.” Công Tôn híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ hì hì cười với y, như vậy thực đáng giận, , “Sao lại đông người như vậy, mà đều là người luyện võ.”


      “Làm sao thấy được là người luyện võ?” Triệu Phổ cười ghé sát vào hỏi, “Lại có cầm đao kiếm.”


      Công Tôn liếc cái, , “Luyện võ, cánh tay khá thô, eo hông cũng hơi , người học bài tương phản, cánh tay gầy, cái mông lớn hơn chút.”


      “Nga?” Triệu Phổ mỉm cười, ngửa ra sau nhìn nhìn vùng eo hông Công Tôn, nhếch môi cười xấu xa.


      Công Tôn né né sang bên, muốn ngăn lại, trừng Triệu Phổ, “Nhìn cái gì.”


      “n.” Triệu Phổ gật đầu, , “Cũng hẳn vậy a, ngươi xem ngươi tay gầy chân gầy, cái mông sao… thấy lắm, cho sờ sờ.”


      “Biến.” Công Tôn đạp Triệu Phổ cước, chọc cho Triệu Phổ cười to, hai người đường cũng rước lấy ít ánh mắt của nhiều người.


      Công Tôn ho khan tiếng, rất xấu hổ tiếp tục tới phía trước, lườm lườm cảnh cáo Triệu Phổ, cho tiếp tục náo loạn.


      Triệu Phổ cười tủm tỉm đuổi theo, tiếp tục trêu đùa.


      Tiểu Tứ Tử ngồi cánh tay Triệu Phổ, đặt Thạch Đầu trong lòng, vươn tay nhéo nhéo cánh tay mình, lại nhéo nhéo thịt thịt cái bụng, còn xoay tay lại sờ sờ mông mình, phát , cánh tay gầy, thắt lưng và bụng liền chỗ, mà còn đều là thịt thịt, cái mông cũng tròn vo.
      Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, quả nhiên vẫn béo.


      “Thư ngốc.” Hai người tới phía trước, Triệu Phổ đột nhiên thấp giọng gọi Công Tôn tiếng.


      “n?” Công Tôn ngước mắt nhìn , chỉ thấy Triệu Phổ tiến tới, , “Ngươi xem trong tửu lâu bên cạnh, rất nhiều đều là quân nhân, hơn nữa, còn có đa phần là môn phái hạ cửu lưu.” (nôm na là môn phái tạp nham, bình thường…)


      “Hạ cửu lưu?” Công Tôn có chút quá , nhưng nhìn thoáng qua, phát , đúng vậy, những quân nhân này dáng vẻ quái dị, tựa hồ có đủ mọi hạng người, kỳ quái.


      Có chút nghi hoặc, hỏi Triệu Phổ, “Những người này là ai?”


      Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Giả Ảnh và Tử Ảnh xa xa gật đầu, thăm dò.


      Công Tôn và Triệu Phổ tiếp tục tới trước.


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu huyên thuyên trò chuyện với Triệu Phổ và Công Tôn, hôm nay tâm tình của Triệu Phổ rất tốt, dăm ba câu lại chọc Công Tôn câu, thỉnh thoảng Công Tôn bị chọc nổi nóng, đá hai cước.


      nô đùa, hai người ngang qua tòa tửu lâu của Tùng Giang phủ.


      Triệu Phổ trêu chọc Công Tôn, mấy ngày nữa rượu mừng dùng loại nào làm rượu giao bôi, Công Tôn đẩy cái, Triệu Phổ cơ thể cứng rắn, Công Tôn ngược lại đứng vững lảo đảo cái, Triệu Phổ vội tiến lên đỡ.


      Công Tôn được Triệu Phổ nắm cánh tay kéo lại nhưng vẫn lui về sau mấy bước, chợt cảm giác gót chân giẫm phải gì đó.


      Công Tôn vội quay đầu lại định tiếng xin lỗi, nhưng bị diện mục đáng ghét của người phía sau làm cho giật mình nhảy dựng.


      Người bị Công Tôn giẫm phải phía sau là trung niên nam tử, vóc người cường tráng, gương mặt đen bóng, vẻ mặt dữ tợn, còn có râu quai nón cứng như thép, rất hung ác, hơn nữa tai còn đeo đại đồng hoàn (vòng bằng đồng) thô to như ngón út, tựa hồ là dị tộc.


      Sau khi Công Tôn phản ứng được bèn tiếng xin lỗi với .


      Đại hán nọ nhìn nhìn Công Tôn, lên tiếng, lại nghe phía sau có người , “Ai… lời xin lỗi sao đủ chứ?”


      Công Tôn nghe người ngữ khí ngả ngớn, theo tiếng mà nhìn sang, chỉ thấy bạch y nam tử trẻ tuổi từ phía sau đại hán bước ra.


      Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy trông hơi quen mắt, nhưng từng gặp ở đâu trong nhất thời nhớ ra.


      “n…” Người thanh niên đó dưới quan sát Công Tôn chút, cười , “Vị công tử này, ngươi giẫm phải hạ nhân của ta.”


      Công Tôn thấy ngôn ngữ ngả ngớn, mặt mỉm cười trong mắt tựa hồ có chút đứng đắn, trong lòng phòng bị, chỉ đơn giản chắp tay với , “Xin lỗi.” xong, xoay người định .


      “Ai.” Người nọ vươn tay ngăn lại, Công Tôn nhíu mày, Tiểu Tứ Tử thấy được, phồng má , “Lưu manh.”


      Công Tôn và Triệu Phổ đều cả kinh, tâm tiểu ngốc tử này từ chỗ nào học được mắng người như thế?


      Bạch y nhân nọ cũng sửng sốt, liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, mặt tán thán tiểu hài nhi này thực là khả ái, mặt lại nghĩ… sao như vậy hung hãn thế?


      Triệu Phổ giao Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng phía sau, chỉ thấy Triệu Phổ ngước mắt nhìn người nọ chút.


      Người nọ cũng nhìn nhìn Triệu Phổ, tựa hồ có chút giật mình, khó hiểu, thấy Triệu Phổ cười nhạt tiếng, giơ chân tung cước đạp ra ngoài.


      Công Tôn cả kinh, Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, mở to hai mắt, “Cửu Cửu tức giận!”


      đời này có bao nhiêu người đỡ được cước của Triệu Phổ a, người nọ khó khăn lắm mới tránh thoát chỗ hiểm, nhưng vẫn bị đá trúng bên sườn ngực, bay vèo cái trực tiếp bị đá vào trong tửu lâu, đụng đổ cả bàn lớn bên trong. Những người ăn trong khách điếm cũng đều kinh hãi ngớt, rất nhiều người đều đứng lên, vô thức rút ra đao kiếm giấu dưới bàn, Triệu Phổ nhìn thoáng qua, lạnh lùng cười. Người nọ bưng ngực chống nửa thân ngồi dậy, phun ra búng máu, mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, chỉ vào Triệu Phổ, “Ngươi… Ngươi là…”


      Triệu Phổ lên tiếng, người cao to bên cạnh thấy được, xoay tay giơ cái tát như quạt hương bồ định tát tới, Triệu Phổ ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, giơ tay ngăn lại bằng chưởng, đại hán nọ ràng sửng sốt, Triệu Phổ túm lấy áo , như nâng đứa trẻ, ném người cao to với thể hình cực đại vào trong, lần này hơn phân nửa số bàn bên trong đều bị ngã đổ.


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo uy mãnh nga.”


      Công Tôn có chút hết , ngắt bụng bé cái, “Những từ này học với ai hả?”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, thầm, “Tưởng Tưởng.”


      Công Tôn suy nghĩ hồi mới hiểu được ra bé là Tưởng Bình.


      Sau khi ném hai người vào tửu lâu, Triệu Phổ chậm rãi vào.


      Công Tôn ý thức được, Triệu Phổ đại khái cũng phải tức giận vì hai người vừa nãy vô lễ với y, mà là có nguyên nhân khác, chừng còn quen biết những người đó.


      Triệu Phổ vào trong tửu lâu, nhìn xung quanh bốn phía, thấy mọi người trong tửu lâu khẩn trương, chỉ mỉm cười, thản nhiên , “Trở về cho chủ tử các ngươi, bảo tới từ đâu chạy về đó, đừng để ta nhìn thấy .” xong, xoay người lại, vươn tay đón nhận Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn, kéo Công Tôn cùng nhau .


      Bạch y nhân bị thương kia đứng lên vọt tới cửa, “Vương gia!”


      Triệu Phổ hề quay đầu lại, dẫn Công Tôn bọn họ bước nhanh, sắc mặt khó nhìn đến cực điểm.


      Công Tôn quay đầu lại, thấy ít người chạy ra, đều nhìn Triệu Phổ, tựa hồ hỏi bạch y nhân người này có phải Triệu Phổ hay .


      .


      Quẹo qua đường khác, nhìn thấy những người đó nữa, Công Tôn thấy Triệu Phổ rất nhanh liền chạy chậm bước dài đuổi theo, trong lòng khó hiểu, Triệu Phổ làm sao vậy? Hình như rất bất mãn.


      “Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm áo Triệu Phổ, giọng , “Ngươi nhanh quá, phụ thân đuổi theo kịp nga.”


      Triệu Phổ sửng sốt, ngừng bước quay đầu lại nhìn Công Tôn.


      Công Tôn khó khăn chạy đến, đắp vai thở hổn hển mấy hơi, vừa nãy biết hồn phách Triệu Phổ bay đâu, hiếm khi thấy tâm tình tồi tệ như vậy, bèn hỏi, “Chuyện gì vậy? Những người đó là ai?”


      Triệu Phổ mặt trầm, lát mới , “Kẻ dính dáng.”


      Công Tôn khó hiểu.


      Phía trước cách đó xa chính là nha môn, Triệu Phổ ổn định tâm tình chút, với Công Tôn, “Đừng để ý tới, chúng ta vào nha môn tra án .” xong trực tiếp vào trong, Công Tôn hơi lo lắng, nhưng cũng hỏi nhiều liền theo.


      Tới nha môn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở đó, là ra ngoài điều tra, Bao Chửng và Bàng Cát còn ôm hàng đống hồ sơ lật xem.


      Công Tôn tới, cầm vài hồ sơ, ở bên cạnh xem, nhân tiện , “Hồ sơ của nha môn Tùng Giang phủ này sao đều trọn vẹn?”


      “Có ít liên quan đến bản án cũ, đa phần đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với phụ tử Hà gia, để hủy diệt chứng cứ cho nên đều bị thiêu hủy, nhưng tri phủ này có chút khôn khéo, tựa hồ nghĩ đến sau này phụ tử Hà gia bị ngã ngựa, cho nên cố ý giấu phần, ngờ đúng là có chỗ để dùng.”


      “n, cho nên , người muốn sống phải có đường lui.” Bàng Cát ở bên xa xăm .


      Bao Chửng cười lão, “Đúng nga, ta đây có phải nên sưu tập chứng cứ ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, sau đó giữ lại làm dự phòng?”


      “Biến!” Bàng Cát liếc ông cái, buông sách trong tay ra, tới bên Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, bé ngoan, cho ta bế cái được ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, vươn hai tay ôm cổ lão, “Tiểu Đỗ Đỗ.”


      “Ai.” Bàng Cát vội ôm cái, sung sướng đến nước mũi muốn xì ra, thực là khả ái u, nếu lão có bảo bối ngoại tôn hoặc tôn tử ngoan như vậy tốt rồi nga!


      Bàng Cát ôm Tiểu Tứ Tử vào trong viện dạo quanh, dỗ dành đến nỗi Tiểu Tứ Tử khanh khách cười ngừng.


      Triệu Phổ ngồi xuống bên bàn, nhìn chằm chằm phần hồ sơ đờ ra, Công Tôn đảo mắt, chợt nhìn tới cửa, Giả Ảnh và Tử Ảnh trở về, hai người tới ngoài cửa, tựa hồ do dự có nên vào hay , Công Tôn ho khan tiếng, cầm phần quyển trục vừa nhìn vừa , ra tới bên ngoài, vẫy vẫy tay gọi hai người, nấp vào trong hành lang bên cạnh.


      “Tiên sinh.” Giả Ảnh và Tử Ảnh theo qua.


      “Xảy ra chuyện gì?” Công Tôn hỏi.


      “Ách…” Tử Ảnh nhìn nhìn Giả Ảnh, gì, Giả Ảnh cũng có chút khó xử.


      Công Tôn thở dài, , “Vừa nãy Triệu Phổ động thủ với người khác đường, cái gì mà bao giờ muốn gặp bọn họ, bảo người ta tới từ đâu quay về đó…”

      “Vương gia gặp phải bọn họ?” Tử Ảnh giậm chân, “Nương ạ, cút cút, còn trở về chi cho gai mắt!”


      Giả Ảnh vỗ vỗ Tử Ảnh, bảo đừng nổi nóng.


      Công Tôn thấy thần tình của Tử Ảnh và Giả Ảnh cổ quái, bèn , “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao gạt ta?”


      phải cố ý gạt ngươi, ra, cũng chỉ là chuyện ấm ức trước đây mà thôi.” Giả Ảnh thở dài, , “Năm đó chúng ta bị người Tây Hạ bao vây tiễu trừ, đám người đó trước đây đều là Triệu gia quân, sau đó lại thành phản quân.”


      “Phản quân?” Công Tôn giật mình, trong lòng cũng hiểu , thảo nào Triệu Phổ tức giận đến như vậy.


      “Đám người đó, muốn bắt chước Trần Kiều binh biến*, ủng hộ vương gia làm hoàng đế.” Giả Ảnh thở dài, “Vương gia giết bọn họ, chừa cho bọn họ mạng, đem thả ra, ngờ bọn họ lại đầu phục Liêu quốc.”


      *(Trung Quốc vào năm 960CN, sau khi vua Thế Tôn nhà Hậu Châu (tức Sài Vinh ) băng hà, vua kế vị còn , các tướng lĩnh quân đội đưa Triệu Khuông Dân lên làm Hoàng đế mở ra triều đại Bắc Tống, lịch sử gọi kiện này là Trần Kiều binh biến)


      sao?” Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ hận nhất kẻ phản bội, huống chi lại là huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử.


      “Sau đó bọn họ giúp đỡ nhà Liêu giao chiến với Đại Tống, chết ít, chỉ vài người còn sống…” Tử Ảnh tức giận đạp tường, “Vương gia vẫn giết bọn họ, đuổi bọn họ … Bọn họ vào võ lâm, tập trung đám người tổ chức bang phái, dù sao sau này cũng gặp lại, nhắc tới bọn họ vương gia lại buồn phiền.”


      “Các ngươi , đúng là nhìn ra những người đó hóa ra là quân nhân, ta còn tưởng là người võ lâm, bởi vì trông rất cổ quái.” Công Tôn suy nghĩ về dáng dấp của những người đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, , “Đúng rồi, còn nữa, hình như bọn họ nhận ra Triệu Phổ.”


      “Đó là chuyện nhiều năm trước, hơn nữa, chỉ có vài người dẫn đầu là nhận thức vương gia, những người khác phỏng chừng là sau đó thêm vào môn phái bọn họ.”


      “Môn phái nào a?” Công Tôn thắc mắc.


      “Phi Hạc Sơn Trang.” Giả Ảnh , “Môn phái hạ tam môn.” Công Tôn gật đầu, ra khỏi ngõ , chỉ thấy Triệu Phổ ngồi ghế đá, Tiểu Tứ Tử ngồi bàn, mấy chuyện vụn vặt thường ngày với Triệu Phổ, Thạch Đầu tựa đùi Tiểu Tứ Tử liếm lông mao.


      Công Tôn tới, thần tình của Triệu Phổ khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì, cười cười với Tiểu Tứ Tử.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử gọi Công Tôn.


      Công Tôn gật đầu, tới ngồi bên cạnh Triệu Phổ.


      Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh theo phía sau y lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người.


      Hai người rời , Triệu Phổ muốn bọn họ theo dõi đám người kia, đừng để mang tới chuyện gì phiền toái.


      Chờ người , Triệu Phổ với Công Tôn, “Bạch Ngọc Đường vừa để lại phong thư, bảo chúng ta khi nào tới giờ cơm tối đến Long Lâu Các ở Tùng Giang phủ, bọn họ ăn ở nơi đó.”


      “Nga.” Công Tôn gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Triệu Phổ.


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, chỉ thấy Công Tôn mỉm cười cái.


      Triệu Phổ lắc đầu, vươn tay nhéo cằm y, “Thư ngốc, đừng mê hoặc ta mà.”


      Công Tôn hất tay ra, với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nhớ kỹ, làm được tới trình độ này mới là lưu manh.”


      Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, hắc hắc cười ngốc nghếch.


      Triệu Phổ và Công Tôn tuy rằng cười rất nhõm, nhưng trong lòng đều có chút lo lắng, những người đó đột nhiên tới Tùng Giang phủ, đến tột cùng muốn làm cái gì?

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 108: lời khó hết a


      Long Lâu Các là tửu lâu khá đặt biệt ở Tùng Giang phủ, tửu lâu này truyền thụ qua nhiều đời, mở tại Tùng Giang phủ mấy trăm năm, chưởng quỹ họ Long. Bên trong Long Lâu Các này, rượu là rượu ngon thức ăn là món ngon, đều là công thức nấu ăn mấy trăm năm, ở miền khác căn bản thể nếm qua, chỉ là chưởng quỹ này có sở thích quái gở, chỉ chào đón người luyện võ, người công phu cho vào, hơn nữa có công phu hay công phu cũng phải khách nhân tự nhận, mà là lão bản Long Thiên Sơn đánh giá.


      Long Thiên Sơn này là võ si (người si mê võ thuật), thích nhất là so chiêu với người khác, lợi hại đến tửu lâu ăn miễn phí, khoản đãi bằng rượu ngon món ngon, những kẻ công phu tốt mà thích cút , ngay cả ngưỡng cửa cũng cho ngươi bước qua bước.


      Người này là bạn cũ của ngũ thử Hãm đảo, đặc biệt rất thích Bạch Ngọc Đường, cho nên ngũ thử và bằng hữu của ngũ thử tiến vào Long Lâu Các đều cần đánh trận nào với Long Thiên Sơn.


      .


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ rời khỏi Hãm đảo, tới Long Lâu Các tại Tùng Giang phủ, ngồi thuyền chuyến còn hơi mệt mỏi, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Hôm nay đến Tùng Giang phủ hai chuyến, tại sao lại phải đến Long Lâu Các ăn chứ?”


      “Có người lão bản của Long Lâu Các biết rất những chuyện xảy ra ở vùng Tùng Giang phủ.” Triệu Phổ , “Đại khái có thể hỏi thăm về đầu mối của vụ án năm đó?”


      “Nga.” Công Tôn gật đầu, lại lén quan sát Triệu Phổ, chỉ thấy thần tình tự nhiên, tựa hồ quên chuyện hài lòng vừa nãy, Công Tôn cũng yên lòng.


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, gương mặt hướng về phía sau Triệu Phổ và Công Tôn, đột nhiên hỏi, “Phụ thân, tại sao những người đó luôn theo chúng ta nha?”


      “n?” Công Tôn hoàn toàn chú ý, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy có ai theo dõi, bèn hỏi, “Nơi nào có người?”


      “Di?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Vừa nãy nhìn thấy nga.”


      “Người như thế nào?” Công Tôn hỏi.


      biết nha, cẩn thận từng li từng tí.” Tiểu Tứ Tử , vươn tay chỉ qua, “Ở đó!”


      Công Tôn quay phắt đầu lại, quả nhiên, có hai người lén lút thoáng cái lánh vào trong ngõ .


      “n?” Công Tôn nhíu mày.


      Triệu Phổ cười tiếng, với Công Tôn, “Đừng động bọn họ.”


      “Nga,” Công Tôn gật đầu, nghĩ kỹ năng theo dõi của mấy người này hơi tồi, vậy mà lại để Tiểu Tứ Tử phát .


      .


      Cửa Long Lâu Các, Long Thiên Sơn đứng ngay bên quầy.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tới, ngồi tại nhã gian.


      Hôm nay Long Thiên Sơn rất hưng phấn, lúc trước bởi vì thủy quân nhất dịch, nghe Triệu Phổ dẫn đầu Triệu gia quân ở Hãm đảo, còn có Bao Chửng và Triển Chiêu, lại phi thường vui vẻ. Triệu Phổ và Triển Chiêu đều là nhân vật mà hướng tới lâu, cho nên đặc biệt gửi thiếp mời cho Bạch Ngọc Đường, là mời tới uống rượu.


      Bạch Ngọc Đường thấy thiếp mời của Long Thiên Sơn, nghĩ bọn họ đời đời đều cư trú ở nơi đó, hẳn là vô cùng quen thuộc với vùng này, vừa lúc hỏi chút về vụ án loạn táng cương (bãi tha ma) kia, liền cùng Triển Chiêu tới đây.


      Long Thiên Sơn vừa so vài chiêu với Triển Chiêu, tinh thần đại chấn, nghe lát Triệu Phổ cũng tới, bèn cố ý ở lại chờ cửa, nhón chân ngóng trông hôi mắt Tu La đó sớm thân, trong lòng suy đoán, đến tột cùng là hùng khí khái như thế nào a?


      Trong khoảng thời gian chờ đợi này, cũng có nhiều người tới, Long Thiên Sơn so chiêu với từng người, tuy rằng công phu cũng tệ, dáng vẻ quái dị trông như người trong võ lâm, nhưng cũng phải là Triệu Phổ.


      Long Thiên Sơn sốt ruột cực kỳ a, lòng như lửa đốt, đưa mắt nhìn lại, người qua lại đầy đường, tại sao có đại tướng quân thân cao hai trượng, mãnh Trương Phi, võ Quan Vũ, tuấn Tử Long chứ?!


      (Trương Phi, Quan Vũ, Triệu Tử Long là ba hổ tướng của Lưu Bị, trong Tam Quốc Chí.)


      .


      lầu hai, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi uống rượu.


      “Gần đây sao lại có nhiều giang hồ nhân sĩ đến Tùng Giang phủ như vậy?” Triển Chiêu nhìn những người vào vào ra ra dưới lầu, còn có mã đội qua lại, hơi khó hiểu, “Gần đây hẳn là có võ lâm thịnh hội mà?”


      Bạch Ngọc Đường tựa bên cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu, , “Tùng Giang phủ trừ mấy bang phái sông nước cũng có bao nhiêu môn phái giang hồ đâu, những người này hẳn là đến vì nguyên nhân khác.”


      “n… Nguyên nhân đến Tùng Giang phủ hẳn là nhiều lắm?” Triển Chiêu cười cười, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái, “Chẳng lẽ là đến vì Triệu Phổ?”


      Bạch Ngọc Đường nhấp ngụm rượu, cười liếc mắt (đưa tình) nhìn Triển Chiêu, “Mèo nhiều chuyện.”


      Triển Chiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên cũng cười cười, thân bạch y nhiễm hạt bụi, tùy ý dựa bên cửa sổ, cũng là tư thế cực kỳ đẹp đẽ, cầm tay chén rượu uống, nhanh chậm…


      “Ta Bạch đại hiệp.” Triển Chiêu vươn tay nâng chén rượu nhìn cười, “Ngươi là tùy ý bày ra tư thế mà tiêu sái như vậy, hay là thường xuyên luyện tập ở nhà?”


      “Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường đề phòng Triển Chiêu ra câu như thế, sặc ngụm rượu bắt đầu ho khan, Triển Chiêu cười xấu xa.


      Bạch Ngọc Đường buông chén rượu, vừa định , chợt nghe được cửa thang lầu vang lên tiếng chân đông đông đông.


      “Oa, tiếng bước chân này vang a.” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, “Phỏng chừng là đại gia hỏa lên đây.”


      gặp được vương gia vậy phải làm sao bây giờ a?”


      “Chuyện này nhất định phải cho vương gia.”


      lại chịu tha thứ cho chúng ta.”


      “Chúng ta tự chuốc lấy, còn trách ai được nữa?”


      “Chuyện năm đó…”


      “Suỵt, đừng nữa.”


      “…”


      Những người đó tựa hồ đến nhã gian đối diện, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhĩ lực rất tốt, nghe qua sơ lược, liếc mắt nhìn nhau.


      “Vương gia?” Triển Chiêu hỏi, “Đại gia họ Vương?”


      Bạch Ngọc Đường có chút vô lực liếc , Triển Chiêu nhún vai cái, hỏi, “Làm sao bây giờ? Có cần đến đó, nghe trộm hồi ?”


      đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ra tay… Bạch Ngọc Đường là cây kéo Triển Chiêu là viên đá… (Chúng ta thường gọi là cây búa.)


      Triển Chiêu cười tủm tỉm chà chà tay.


      Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ thở dài, buông chén, đứng dậy mở cửa nghe trộm.


      .


      Triệu Phổ và Công Tôn cùng nhau đến Long Lâu Các, đường người qua lại đông đúc, trời cũng hơi nóng, Công Tôn cảm giác Tiểu Tứ Tử trong lòng cử động.


      Tiểu Tứ Tử vóc dáng hơn những hài tử đồng lứa, nhưng nhiều thịt, thoạt nhìn nho tròn vo, nhưng bế rất nặng. Hơn nữa Thạch Đầu trong lòng bé càng lúc càng béo hơn, Công Tôn sớm mệt rã rời rồi, cánh tay cũng mỏi muốn chết, nhưng Tiểu Tứ Tử chỉ thích được bế.


      “Tiểu Tứ Tử, đừng nhúc nhích nha.” Công Tôn nhìn bé, hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Tiểu Tứ Tử chun mũi, , “Sắp rơi xuống, cánh tay phụ thân ngồi được.”


      Công Tôn nổi giận, tâm , tại cái mông của tiểu mập mạp ngươi quá tròn đó.


      Triệu Phổ vươn tay, đón Tiểu Tứ Tử qua.


      Tiểu Tứ Tử ngồi cánh tay Triệu Phổ, lập tức cảm thấy thư thái hơn nhiều.


      Hơn nữa Triệu Phổ bế bé chỉ cần cánh tay, giống như khối đậu hũ trọng lượng, Thạch Đầu cũng thoải mái, cần bị kẹp giữa Tiểu Tứ Tử và Công Tôn thở nổi.


      Biểu tình mặt Tiểu Tứ Tử ràng thư thái hơn nhiều khiến Công Tôn rất thụ thương, lập tức chuyển oán giận sang cho Triệu Phổ.


      Triệu Phổ cũng rất vô tội, thấy Công Tôn hung hăng trừng mình vội vàng đổi chủ đề, “Phía trước chính là Long Lâu Các phải ?”


      “n.” Công Tôn gật đầu, cùng Triệu Phổ đến đại môn, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử đại khái thấy mỹ nam ngang qua, bèn vung hai tay vịn vào đầu Triệu Phổ rướn cổ ngó ra phía sau, cái bụng che khuất mặt của Triệu Phổ, Triệu Phổ vươn tay tóm lấy nó, “Ai, bị ngươi làm ngộp thở rồi, sao cái bụng phì như vậy a?”


      Thạch Đầu hình như phiền muộn vì Triệu Phổ nó phì, ôm chặt chịu xuống, Triệu Phổ muốn nghẹt thở chết, vươn tay túm đuôi Thạch Đầu, Tiểu Tứ Tử bên cạnh cười.


      Ba người cứ như vậy mà xuất ngoài cửa Long Lâu Các.


      Long Thiên Sơn chờ lên chờ xuống chờ được Triệu Phổ, phiền muộn trong lòng, thấy có ba người tới, phải, chính xác là hai người thêm tiểu hài nhi còn có tiểu động vật biết là loài gì.


      phía trước chính là Công Tôn, vừa nhìn biết là thư sinh trói gà chặt, người phía sau mặc hắc y túm đuôi động tiểu vật bám vào mặt mình, còn bế oa oa.


      Long Thiên Sơn buồn bực nơi phát, ngăn Công Tôn lại, , “Ai, được vào!”


      Công Tôn có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn tấm biển, hỏi, “Nơi này là Long Lâu Các sao?”


      “Đúng vậy!” Long Thiên Sơn liếc nhìn thư sinh này, tâm , u, trông rất đẹp a.


      “Vậy là đúng rồi a.” Công Tôn lại hỏi, “Tùng Giang phủ chỉ có Long Lâu Các phải ? Chúng ta hẹn bằng hữu ở nơi này.”


      “Chậc.” Long Thiên Sơn vui, “Trong Long Lâu Các này chỉ chào đón người võ công cao cường, chào đón thư sinh tay trói gà chặt.”


      Công Tôn nghe xong cũng vui, , “Ai bảo thư sinh tay trói gà chặt? Nếu ta bắt được gà ngươi thu tiền cơm của ta a?”


      “Ngươi…” Long Thiên Sơn tâm , thư sinh này cũng mạnh mẽ lắm, liền , “Thư sinh chính là thư sinh, ngươi có năng lực bước qua ngưỡng cửa này bước, đừng mời dùng bữa, sau này ngươi tới được ăn cần trả tiền!”


      Công Tôn nheo mắt lại, người này muốn chết nha!


      Lúc này, Triệu Phổ cuối cùng cũng kéo Thạch Đầu xuống được.


      “Chi chi chi!” Thạch Đầu còn lớn tiếng kêu la, Triệu Phổ nhét nó vào lòng Tiểu Tứ Tử, hỏi Công Tôn, “Chuyện gì vậy?”


      Long Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn, cũng lấy làm kinh hãi, người này hảo tướng mạo a. Mũi cao mắt sâu, ánh mắt sắc bén, rất có phí phách, dáng vẻ cũng rất uy vũ… Chỉ là bế hài tử nên cảm giác hơi là lạ, hẳn là phải Triệu Phổ đâu? nhớ binh khí của Cửu vương gia là Tân Đình Hậu, bả đại đao đó, hẳn là rất nổi bật mới phải.


      Nghĩ tới đây, Long Thiên Sơn lại nhìn chằm chằm con ngươi của Triệu Phổ, muốn nhìn xem có phải màu xám hay , nhưng con ngươi của Triệu Phổ chỉ khi nổi giận mới đổi màu đặc biệt ràng, bình thường trừ phi ghé vào rất gần nhìn kỹ, nếu cơ bản thể phát .


      Long Thiên Sơn lại lần nữa xác định, người này phải Triệu Phổ… Lại càng cảm thấy mất hứng, tiện mồm , “Long Lâu Các này có quy củ, người qua được cửa được ăn ở đây.”


      Tiểu Tứ Tử trong lòng Triệu Phổ có chút khó hiểu bèn hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, vì sao qua được cửa? Cánh cửa rất cao mà? Tiểu Tứ Tử cũng có thể bước qua.”


      Triệu Phổ hơi giật giật khóe miệng, Công Tôn , “Vậy phải xem thế nào , mắt mọc đỉnh đầu nên nhìn cái gì cũng cao hơn người bậc.”


      Long Thiên Sơn hận nhất miệng lưỡi thư sinh, đánh lại đành, ra những lời cay nghiệt còn chọc giận người khác.


      “Hảo, hôm nay, nếu ngươi có thể bước qua ngưỡng cửa này…” Long Thiên Sơn còn chưa dứt lời, chợt ngửi thấy vị đạo cổ quái…


      “A đế…”


      Hắt xì cái, Long Thiên Sơn bịt mũi thối lui sang bên, sau đó…


      “A đế a đế a đế a đế…”


      Long Thiên Sơn ngồi xổm trước cửa nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắt xì hoài dứt, giơ tay chỉ vào Công Tôn nhưng chưa nên lời lại tiếp tục hắt xì.


      Công Tôn bởi vì chuyện Tiểu Tứ Tử thích Triệu Phổ bế thích mình bế nên tức giận, bèn lấy ra trút giận, y đến bên Triệu Phổ, vươn tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, bế vào cửa, , “Ai, ta vào được!”


      Long Thiên Sơn tiếp tục hắt xì.


      Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử ra, “Ta lại ra, sau đó ta lại vào.”


      Long Thiên Sơn tức giận đến méo mũi, nhưng thể gì, hắt xì đến nỗi đau cả đầu.


      Triệu Phổ đến, hỏi Công Tôn, “ làm sao vậy?”


      “Cũng có gì.” Công Tôn giọng thầm câu, “Ai bảo ta tay trói gà chặt?!”


      Triệu Phổ thấy Long Thiên Sơn cứ tiếp tục hắt xì như vậy khéo khó giữ được mạng , bèn Công Tôn, “Thôi mà, hình như quen biết Bạch huynh, nhường mặt mũi .”


      Công Tôn nghe xong, nghĩ cũng phải, Tiểu Tứ Tử vươn tay, moi moi cái túi bên hông Công Tôn, lấy ra cái bình đưa cho Triệu Phổ, , “Cửu Cửu, trúng là phún đế phấn (bột hắt xì), lấy cái này ngửi chút tốt rồi.”


      Triệu Phổ giao bình cho tiểu nhị vừa ra trợn mắt nhìn. Tiểu nhị vội nhận lấy, cho Long Thiên Sơn ngửi.


      Long Thiên Sơn ngửi chút… cuối cùng cũng dừng lại, hắt xì đến nỗi bây giờ cái lỗ tai còn vang ong ong.


      Công Tôn cười với , “Ai, ta vào rồi đây, người giang hồ các ngươi phải ra phải giữ lấy lời sao? Sau này đều bao ăn chứ?”


      Long Thiên Sơn dở khóc dở cười, nhưng tính tình rất hào sảng, thích người có bản lĩnh. Liền giơ tay chỉ vào Công Tôn , “Được, thư sinh ngươi có bản lĩnh, Long Thiên Sơn ta dám đổ dám chịu thua.” rồi lại nhìn Triệu Phổ, “Y có thể tiến vào còn ngươi chưa vào, ngươi so chiêu với ta !”


      xong, đến quyền.


      Triệu Phổ tay đỡ quyền của , Long Thiên Sơn cả kinh, muốn triệt quyền lại rút ra được, ra là, hôm nay tâm tình của Triệu Phổ cũng tốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, , “Chúng ta đến tìm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.”


      “A…” Long Thiên Sơn hút ngụm khí lạnh, cảm giác này xuất ! Dù sao cũng thể là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy… cảm thấy hài lòng!


      Trong óc Long Thiên Sơn rối loạn, chợt nghe Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn gần đó nhéo nhéo tai Thạch Đầu, hỏi, “Cửu Cửu, còn chưa thể vào sao? Rất dễ dàng.”


      “Cửu…”


      Long Thiên Sơn nhảy dựng, Triệu Phổ cũng buông lỏng tay, Long Thiên Sơn lại quan sát chút, mừng rỡ vội vàng lui về sau vài bước, hành lễ với Triệu Phổ, “Quả nhiên là Cửu vương gia!”


      Triệu Phổ cũng bị làm cho nhảy giật, tâm người này sao lại thay đổi thất thường như vậy a.


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng liếc mắt nhìn nhau, Long Thiên Sơn hưng phấn cực kỳ, vội vàng mời vào trong, “Vương gia a, ta ngưỡng mộ đại danh của ngài lâu a, đợi hơn nửa ngày rồi, ngũ gia Triển gia đều tới, đến đến, mời vào trong.”


      Công Tôn híp mắt nhìn , “U, điếm gia (chủ quán), nét mặt ngươi thay đổi rất nhanh nha.”


      “Hắc hắc.” Long Thiên Sơn sờ đầu, , “Ta thư sinh nào lại có bản lĩnh như vậy chứ, ra là vương phi a, ta sớm nghe , các ngươi cũng nhắc nhở ta tiếng, hại ta mất mặt, ha ha ha.”


      Long Thiên Sơn dũng cảm mà lại còn hơi ngốc, tâm phế cười ha ha, Công Tôn tái xanh cả mặt, y hận nhất người nào dám gọi y là vương phi!


      Định vươn tay lấy dương dương phấn (phấn ngứa) ra giáo huấn chút, lại nghe Tiểu Tứ Tử trong lòng sâu kín , “Phụ thân, nhận .”


      Công Tôn sửng sốt, nhìn bé, Tiểu Tứ Tử cũng tỏ vẻ như có việc gì chọt chọt bụng Thạch Đầu, chầm chậm , “Người trong thiên hạ đều biết rồi.”


      Công Tôn hít sâu hơi, chỉ thấy tất cả mọi người hành lễ với y, “Vương phi.”


      Công Tôn biết là, chuyện của y và Triệu Phổ, nhờ phúc của Tiểu Tứ Tử nên mọi người sớm biết.


      .


      Tiểu Tứ Tử bởi vì quá khả ái, tại Hãm đảo chính là nhân khí cực vượng. Những nha hoàn bà tử(chỉ người phụ nữ làm nghề gì đó: như trù phòng đại nương…), gia đinh hộ viện, thậm chí là người chèo thuyền ở ụ tàu phía sau đảo, phàm là thấy bé đều đến đùa vài câu. Tiểu Tứ Tử gặp người liền cười, trò chuyện hai câu nhất định mời người ta mùng hai đến uống rượu mừng, Cửu Cửu đại hôn với phụ thân bé.


      Người ta trêu đùa hỏi, “Vậy phụ thân ngươi chẳng phải là vương phi sao?”


      Tiểu Tứ Tử còn hăng hái gật đầu, nghiêm túc , “Đúng nha!”


      Nhờ những cuộc đối thoại như vậy, việc truyền , gần đây Lô đại tẩu lại mang người chuẩn bị những thứ cần cho hôn lễ, bố trí lễ đường gì gì đó, vì vậy tình càng truyền xa hơn. Hơn nữa có vài người đến từ Khai Phong phủ , Công Tôn tiên sinh và Cửu vương gia là hoàng thượng tứ hôn, ở Khai Phong ai cũng biết chuyện này, cuối cùng cũng sắp làm hỉ nha? Chúc mừng chúc mừng!


      Vì vậy, toàn bộ Tùng Giang phủ, phải, chính xác là toàn bộ người trong thiên hạ hầu hết đều biết quan hệ giữa y và Triệu Phổ.


      Mặt khác, chuyện này cũng có chút liên quan đến hoàng thái hậu, bà cũng phái người tung tin khắp thiên hạ, tuyên truyền chuyện Triệu Phổ cưới nam vương phi, cũng là có khả năng có hậu tự, thẳng ra là có khả năng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.


      chỉ vùng Trung Nguyên, ngay cả Mạc Bắc, Tây Hạ, Đại Liêu, tất cả đều biết, có người vì chuyện này mà hoàng thất Đại Liêu mở hội phân tích, để xem có phải là kế hoạch tác chiến nào đó của Đại Tống hay .


      .


      Công Tôn nghe được Tiểu Tứ Tử , mặt trắng bệch, vươn tay ngắt mông bé.


      Tiểu Tứ Tử mếu máo xoa mông, với Triệu Phổ, “Cửu Cửu, tức phụ của ngươi đánh người.”


      Công Tôn hút ngụm khí lạnh, nhìn Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ cứu , bèn hỏi, “Ai dạy ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu , “Tưởng Tưởng , chỉ cần như vậy, phụ thân đánh mông ta, bởi vì đánh chính là thừa nhận phụ thân là tức phụ của Cửu Cửu rồi!”


      “Ngươi…” Công Tôn tức điên, bại hoại, Tưởng Bình kia vì sao lại dạy Tiểu Tứ Tử như vậy, tiểu ngốc tử khi xưa bị dạy thành tiểu phôi đản.





      lầu, Triển Chiêu ghé vào cạnh cửa sổ thấy được hỗn loạn dưới lầu, cảm thấy thú vị, quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh phía bên kia, tựa hồ có chút khó hiểu.


      Triển Chiêu vẫy tay gọi , chỉ chỉ dưới lầu, ý bảo Triệu Phổ bọn họ sắp lên đây.


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa định trở về, chợt tiểu nhị dưới lầu đăng đăng đăng chạy lên, thấy bèn hét to, “U, ngũ gia, vừa nãy Long chưởng quỹ đảo đại đương gia muốn ba vò rượu Hoa Điêu, đại gia thích loại ba mươi năm hay năm mươi năm a? Chúng ta đem đưa qua.”


      Bạch Ngọc Đường ngẩn người, , “Ách… Ba mươi năm .”


      Vừa xong, chỉ thấy nhã gian bên cạnh mở toang cửa, người cao to ra.


      Bạch Ngọc Đường vốn nghe trộm ngoài cửa, bây giờ cửa mở, chuyện với tiểu nhị, đứng rất gần cửa, thấy người ra, thập phần xấu hổ… Tuy rằng có thể là vừa trùng hợp ngang qua, dù sao hành lang của tửu lâu chỉ rộng bấy nhiêu đây, nhưng… người thông minh vừa nhìn biết, nghe trộm.


      Triển Chiêu thấy, ngồi trong kia thầm cười.


      May mà Bạch Ngọc Đường còn rất điềm tĩnh, làm bộ thèm để ý, xoay người muốn quay về, nhưng đại hán đó gọi lại, “Chậm , vừa nãy ngươi nghe được gì rồi?”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn , đó là đại hán mặc trang phục khá giống ngoại tộc, cái tai to còn có khuyên bằng đồng.


      Người nọ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nghe được bao nhiêu?”


      Bạch Ngọc Đường theo lời Triển Chiêu mà , kỳ thực bản chất cũng rất thành , cơ bản gạt người, hoặc quá cao ngạo, căn bản chẳng cần gạt người, cho nên nghe được câu hỏi của đại hán, câu trả lời của dĩ nhiên là, “ chút.”


      “Phốc…”


      Trong phòng bên kia, Triển Chiêu phun ra ngụm rượu, dựng thẳng ngón cái với Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường cũng rất xấu hổ, hình như nên như vậy.


      “Ha hả… Đều Tùng Giang phủ nhiều người tài, hôm nay, quả nhiên a.”


      Lúc này, phía sau đại hán nọ có người lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn, chỉ thấy từ sau lưng đại hán có nam tử ra, cũng mặc thân bạch y.


      Triển Chiêu trong căn phòng bên kia sờ sờ cằm, thầm cười, cho nên nhân bỉ nhân đắc tử hóa bỉ hóa đắc nhưng*, đây cùng là vận bạch y, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, giai công tử (công tử đẹp mã) nguyên bản nhàng thanh thoát lập tức giống như củ tỏi trắng.


      *(nhân bỉ nhân đắc tử: con người nên so bì với nhau, mỗi người đều có nét riêng của mình, núi này cao có núi khác cao hơn, cứ thường xuyên so bì với người khác có lúc tức chết.


      Hóa bỉ hóa đắc nhưng: mọi đồ vật cũng có ưu khuyết điểm riêng, so so lại cũng có gì vẹn toàn, nếu cứ so bì ném hết cho rồi.)


      Người nọ bước ra thấy được Bạch Ngọc Đường, ra cũng sửng sốt, sau đó mắt chứa ái muội cười cười, vươn tay sờ sờ cằm, , “Tùng Giang phủ quả nhiên là địa linh nhân kiệt, các hạ xưng hô như thế nào.”


      “Công phu của rất cao.” Đại hán bên cạnh nhắc nhở , “Nghe lén chúng ta, chúng ta hề phát , ngươi coi chừng bị đánh.”


      Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ nghe lén có chút mất tự nhiên.


      Bạch y nhân nọ nghe được hai chữ bị đánh cũng liếc đại hán kia cái.


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nên trở về, chuyện vừa nghe được cũng biết hay giả, nếu như là , vậy xung đột với đám người này tốt lắm.


      Nhưng bạch y nhân kia lại nghiêng người ngăn cản , vươn tay nắm cổ tay Bạch Ngọc Đường, “Đến, muốn nghe vào trong quang minh chính đại mà nghe, ta cho ngươi nghe… A!” Còn chưa dứt lời, thân thể biết thế nào bay lên, trực tiếp từ lầu rơi xuống dưới.


      Triển Chiêu bưng cái chén chậc chậc lắc đầu, uống ngụm rượu, gần đây người hay chọc tổ ong vò vẽ nhiều.


      Người nọ trực tiếp rơi xuống thang lầu, chổng vó ngã mặt đất, vừa vặn… Lúc này Long Thiên Sơn vừa lúc dẫn Triệu Phổ và Công Tôn lên lầu. Bạch y nhân nọ rơi chính xác ngay trước mặt mọi người.


      Triệu Phổ và Công Tôn cúi đầu vừa nhìn, liền cau mày.


      Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa thang lầu, tên đen thui kia cũng xuất thủ, thối lui sang bên, để tránh khỏi gặp chuyện như hôm qua, chịu đòn theo bạch y nhân kia.


      Công Tôn cúi đầu nhìn bạch y nhân nọ, chính là người mà hôm qua bị Triệu Phổ đánh… Kẻ phản bội trong miệng của bọn Giả Ảnh, thuộc hạ trước kia của Triệu Phổ.


      Tiểu Tứ Tử cũng thấy được, bèn hỏi Công Tôn, “Phụ thân, người này là người hôm qua sao?”


      Công Tôn gật đầu, theo Triệu Phổ vòng qua lên lầu, bạch y nhân nọ cũng thấy Triệu Phổ, vội đứng lên , “Vương gia, ta có chuyện quan trọng muốn với ngươi.”


      Triệu Phổ mặt sa sầm như nước, lên lầu, bạch y nhân nọ đuổi theo hai bậc thang, “Là về Tây Hạ, chuyện liên quan trọng đại.”


      Triệu Phổ đứng lại, quay đầu nhìn cái, ánh mắt lãnh liệt dọa người, bạch y nhân nọ vô thức nhích sang bên, hiển nhiên có chút kiêng dè.


      Triệu Phổ quay đầu tiếp tục lên, vào cách gian, Triển Chiêu ở bên trong thấy đại khái, có chút thắc mắc, hiếm khi thấy Triệu Phổ tức giận như vậy, liền ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— Chuyện gì vậy?


      Bạch Ngọc Đường cũng có chút thắc mắc, lắc đầu, xoay mặt nhìn Công Tôn, biểu tình mặt Công Tôn khá phức tạp, đành phải nhún nhún vai, ý bảo —— lời khó hết a.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 109: Huynh đệ phản bội


      .


      Sau khi bọn Công Tôn tiến vào nhã gian, liền đóng cửa ngồi xuống, mọi người đều lời nào, có chút xấu hổ.


      Tiểu Tứ Tử bò lên đùi Triển Chiêu, “Miêu Miêu.”


      Triển Chiêu đút cho bé khối bánh ngọt, nhướng nhướng mi với bé, Cửu Cửu bị sao vậy?


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triển Chiêu ăn bánh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ nhíu mày, tựa hồ rất vui, bèn hỏi, “Cửu Cửu ngươi mất hứng nha?”


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn bé, , “ có gì, muốn ăn cái gì?”


      “Ách…”


      Lúc này, Công Tôn mới nhớ tới, nhốt Long Thiên Sơn kia ở bên ngoài. Đứng lên mở cửa, bạch y nhân nọ muốn vào, Long Thiên Sơn ngăn cho vào, tranh chấp.


      Thấy cửa mở, bạch y nhân nọ cũng có nề nếp hơn, với Triệu Phổ, “Vương gia, Tiết Minh ở Tùng Giang phủ, muốn gặp ngươi…”


      Bạch y nhân vừa thốt ra cái tên Tiết Minh, mọi người thấy sắc mặt Triệu Phổ phát lạnh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình, bọn họ hiếm khi thấy Triệu Phổ có sắc mặt như vậy, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng bị dọa, ôm Thạch Đầu cọ cọ vào lòng Triển Chiêu.


      Triệu Phổ thấy làm cho Tiểu Tứ Tử sợ, sắc mặt mới thoáng cái ôn hòa lại chút.


      Công Tôn thấy bạch y nhân muốn lại dám , cũng có chút bất đắc dĩ, bèn thừa dịp Triệu Phổ chú ý, vươn tay đối chỉ chỉ dưới lầu.


      Bạch y nhân sửng sốt, cúi đầu, chỉ thấy dưới lầu, Giả Ảnh ngoắc .


      Bạch y nhân nhìn Công Tôn, Công Tôn nhíu mày nháy mắt với , bảo mau , tâm tình của Triệu Phổ tốt. Bạch y nhân ngầm hiểu, gật đầu, xuống lầu.


      Công Tôn lui trở về phòng, Long Thiên Sơn hiểu tình huống lắm, cười ha hả theo vào, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia, gọi món gì?”


      Bạch Ngọc Đường tùy tiện gọi vài món, rồi nhướng mi với Triển Chiêu ý bảo —— Có gì hỏi .


      “Long chưởng quỹ à.” Triển Chiêu cười với , “Cơ hội khó có được, bằng cùng nhau uống chén ?”


      “Này sao còn biết xấu hổ.” Long Thiên Sơn ha hả cười.


      Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay bé bỏng múp míp vẫy vẫy , “Sơn Sơn cùng nhau ăn.”


      Long Thiên Sơn há mồm to —— Oa nhi này khả ái.


      Sau đó, rượu và thức ăn được mang lên, Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử đến đặt đùi, Tiểu Tứ Tử ngồi đùi , vươn tay vỗ vỗ vai , ý như là —— Cửu Cửu, đừng tức giận nha.


      Triệu Phổ nhéo nhéo má bé, bực dọc gì đều tan biến.


      Long Thiên Sơn cầm rượu Hoa Điêu thượng hảo kính mọi người, sau vài chén rượu, mấy người quen thuộc, Long Thiên Sơn bèn cười hỏi, “Triển gia, có phải có chuyện gì muốn hỏi ta a?”


      Triển Chiêu cười, “ dối gạt Long chưởng quỹ, quả có vài chuyện về Tùng Giang phủ, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi.”


      “Triển gia cứ tự nhiên hỏi! Ha ha ha.” Long Thiên Sơn vỗ vỗ bộ ngực của mình, “Cái khác dám , ta ở Tùng Giang phủ này ba mươi năm, cực kỳ quen thuộc, chuyện lớn chuyện nếu như ngay cả ta cũng biết, phỏng chừng ai khác biết.”


      Triển Chiêu cũng giấu diếm, bèn lần về chuyện phát loạn táng khanh cùng với rất nhiều thi thể trong loạn táng khanh, hỏi Long Thiên Sơn, “Long chưởng quỹ, có biết lai lịch của loạn táng khanh và những thi thể bên trong đó ?”


      Long Thiên Sơn nghe xong Triển Chiêu , đầu tiên là sửng sốt, mặt ra nét kinh ngạc, lát sau mới sờ sờ râu dưới cằm, , “Triển gia, ta đúng là biết chuyện về loạn táng khanh này, các ngươi coi như là hỏi đúng người, chuyện này a, toàn bộ Tùng Giang phủ có quá năm người biết đâu.”


      Tất cả mọi người vui vẻ, nhìn Long Thiên Sơn, “Long chưởng quỹ, xin được nghe ràng.”


      Long Thiên Sơn h


      ơi uống cạn rượu trong chén, lắc đầu, , “Chuyện này rất lâu rất lâu rồi, ta cũng chỉ là nghe bậc phụ bối thôi, nhưng đến chuyện này, thực khiến cho cực khó chịu.”


      Tất cả mọi người buông chén rượu, chờ Long Thiên Sơn tiếp tục .


      “Khi đó, Tùng Giang phủ có khá nhiều môn phái giang hồ.” Long Thiên Sơn , nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia từng nghe Tào bang chưa?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, gật đầu, “Quả từng nghe huynh trưởng , trước kia Tào bang là đại bang phái số số hai Tùng Giang phủ, nhưng sau đó biết vì sao lại suy vong, chỉ sau đêm thấy tung tích.”


      “Mất tích trong đêm?” Công Tôn hiếu kỳ.


      “Ha hả… Đối người ngoài như vậy.” Long Thiên Sơn cau mày, “Kỳ thực phải mất tích trong đêm, mà là bị người diệt toàn môn trong đêm.”


      “Cái gì?” Tất cả mọi người kinh hãi, “Diệt môn? Toàn bộ môn phái sao?’


      “n.” Long Thiên Sơn gật đầu, “Có người Tào bang đắc tội với nhân vật khó lường, người nọ võ nghệ cao cường, trong vòng đêm, giết sạch mấy trăm hào nhân của Tào bang, từ bang trợ cho đến tiểu lâu la, toàn bộ chết sạch.”


      “Tào bang cũng đều là nhân sĩ võ lâm mà?” Triệu Phổ hỏi, “Hơn nữa có thể danh chấn phương tất nhiên có chỗ hơn người, ai có năng lực lớn như vậy, chỉ dựa vào năng lực của bản thân có thể giết chết mấy trăm người?”


      “Người kia quả lợi hại, nhưng chuyện lớn như vậy cũng phải làm mình, cũng có môn phái, đại khái là dẫn theo thủ hạ của mình làm, bất quá toàn bộ quá trình là nghe mà rợn cả người.” Long Thiên Sơn thở dài, “Thế nhưng thân phận người nọ có chút đặc thù, thế lực cũng quá lớn, cho nên chuyện năm đó, ai dám nhắc đến tên của .”


      “Có chuyện này sao?” Triển Chiêu cũng cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng là lần đầu nghe thấy, hơn nữa Lô Phương chỉ lớn hơn mười tuổi mà thôi, có thể chỉ nghe được người ta đồn đãi, chuyện năm đó khẳng định trải qua.


      “Sao đó sao?” Triển Chiêu hỏi, “Loạn táng khanh và Tào bang có quan hệ gì?”


      “Mấy trăm nhân khẩu của Tào bang, có cách nào xuống mồ, biết người nọ vì sao lại mang cừu hận với Tào bang lớn như vậy, chôn sống tất cả gia thuộc của người chết trong Tào bang, Tào bang bị hỏa thiêu.”


      “Sao lại tàn nhẫn như vậy?” Công Tôn nhịn được nhíu mày.


      “Thâm cừu đại hận gì mà phải diệt môn người ta?” Triệu Phổ lắc đầu, “Ngay cả gia thuộc lão nhược bệnh tàn đều buông tha?”


      “Giang hồ nhân sĩ kia có thân phận gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Theo lời của ngươi, hình như thân phận rất cao quý? Rất có địa vị trong võ lâm sao?”


      Long Thiên Sơn nhún nhún vai, “Có người là vậy, nhưng cụ thể là ai, cha ta cho ta, bây giờ lão nhân gia cũng quy thiên rất nhiều năm rồi, cũng có nơi nào để hỏi.”


      “Các trưởng bối biết chuyện năm xưa đâu?” Triển Chiêu hỏi, “Bọn họ biết ?”


      “Người biết chân tướng chuyện này năm đó ít cực kỳ.” Long Thiên Sơn lắc đầu, “Ta cũng lúc đó có bao nhiêu người biết chuyện này.”


      Tất cả mọi người gật đầu, chuyện này cũng rất dễ điều tra.


      “Sau khi diệt môn, những gia thuộc bị chôn sống… Chắc là ít người, sao lại chỉ có loạn táng khanh? Hay là có nơi khác?” Công Tôn hỏi.


      “Còn có nơi khác!” Long Thiên Sơn , “Theo ta được biết, năm đó đào rất nhiều loạn táng khanh, cụ thể… có ba bốn cái, phân tán ở nhiều nơi.”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhiều người.


      “Những thi cốt của Tào bang đều bị hỏa thiêu cả sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nếu như có thể tìm được thi thể, chừng có thể tìm được nguyên nhân tử vong, theo đó mà phán đoán công phu võ công môn phái của kẻ hành hung.”


      Tất cả mọi người gật đầu.


      “n…” Long Thiên Sơn suy nghĩ chút, , “Nếu như muốn tìm, bằng hỏi mấy lão nhân vùng Tùng Giang phủ, bọn họ hẳn là khá ràng.”


      “Biết là các lão nhân nào sao?” Bạch Ngọc Đường bảo Long Thiên Sơn viết lại tên tự, địa chỉ của những lão nhân kia, Long Thiên Sơn nhất nhất nghe theo.


      Sau đó, mọi người lại uống rượu, nhưng tiệc rượu lần này cũng thống khoái, thứ nhất nghe được đoạn lịch sử huyết tinh của nhiều năm trước, khiến lên nổi tinh thần. Thứ hai… Triệu Phổ luôn luôn yên lòng. Tiết Minh mà bạch y nhân kia nhắc đến rốt cuộc là ai? Dĩ nhiên có thể khiến Triệu Phổ thay đổi sắc mặt, khiến cho người ta hiếu kỳ, đương nhiên, hiếu kỳ nhất chính là Công Tôn.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, vừa ăn thức ăn vừa nhìn mọi người, nghĩ thú vị, sao Cửu Cửu lại mất hứng vậy?


      .


      Ăn cơm xong, mọi người thấy thời gian còn sớm, bèn quyết định tiện thể dựa theo địa chỉ mà Long Thiên Sơn cung cấp, phân công nhau tìm mấy lão nhân hỏi thăm chút về tình huống năm đó.


      Hai người kia, người ở ngoại ô Tây thành, Hồng Vạn Phúc của Hồng gia lão trạch (khu nhà cổ), là tài chủ, trong nhà có trăm mẫu ruộng tốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm ông hỏi thăm.


      Triệu Phổ và Công Tôn đến phía Đông, nơi đó có hiệu thuốc, hiệu thuốc Từ Tế, chưởng quỹ họ Trầm, gọi là Trầm Hữu Tường, cũng là trong những người biết chuyện năm đó.


      Xuất môn


      thấy Giả Ảnh Tử Ảnh chờ ở cửa, mặt mặc dù có dị trạng gì quá lớn, nhưng Công Tôn có thể nhìn ra, ánh mắt hai người như thường ngày.


      “Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn với Tiểu Tứ Tử, “Chúng ta phải phân công nhau hành , ngươi theo bọn ta, hay theo nhóm Miêu Miêu?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, bé hơi lo lắng cho Triệu Phổ, nhưng lại nghĩ nên để phụ thân và Cửu Cửu đơn độc với nhau lúc, đại khái phụ thân có thể an ủi Cửu Cửu. Bé biết, chuyện thân thân của người lớn thể để tiểu hài tử thấy.


      Bé liền vươn tay, với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Muốn theo Miêu Miêu với Bạch Bạch.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết Công Tôn muốn hỏi thăm Triệu Phổ tiện mang theo Tiểu Tứ Tử, liền vươn tay đón lấy, mọi người từ biệt chút, phân công nhau .


      Tiểu Tứ Tử ghé vào vai Triển Chiêu, hướng Công Tôn và Triệu Phổ vẫy tay, Triển Chiêu thấy bé dường như muốn, bèn cười , “Tiểu Tứ Tử, lát đến giờ cơm tối gặp thôi.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử cúi đầu, nắm cái tai của Thạch Đầu giọng hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cửu Cửu làm sao vậy?”


      Triển Chiêu nhún nhún vai, “ người luôn có lúc mất hứng mà.”


      Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử, “Vừa xảy ra chuyện gì?”


      “Ngô, bạch y nhân kia, Cửu Cửu thấy , sau đó Cửu Cửu liền nổi giận, cái gì, cho ai đó, từ đâu tới quay về chỗ đó, muốn thấy ai đó.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng hiếu kỳ, nhưng chỉ có thể chờ Công Tôn trở về mới tìm ra lời giải.


      .


      Mà bên kia, Giả Ảnh và Tử Ảnh thấy Triệu Phổ có ý muốn hỏi, liền lẳng lặng phía sau, chờ Công Tôn an ủi Triệu Phổ.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ sánh vai chậm rãi tới, lén liếc nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ cũng nhìn y, hỏi, “Gì?”


      Công Tôn cười cười.


      Triệu Phổ rất ít khi thấy Công Tôn cười như vậy, rất khiến cho lòng người xúc động… cũng khẽ cười cười, “Muốn hỏi chuyện gì?”


      “Tiết Minh là ai?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ nhướng mi cái, “ kẻ quan trọng.”

      “n?” Công Tôn lắc đầu, “Ta cảm thấy quan trọng a, chí ít ta còn chưa từng thấy ngươi tức giận như vậy.”


      “Cũng phải tức giận.” Triệu Phổ thở dài, , “Nhắc tới lại nổi nóng.”


      “Ta nghe Giả Ảnh , bọn họ từng phản bội ngươi?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ vừa tới trước, vừa gật đầu.


      “Hẳn là còn làm chuyện gì khác rất quá đáng phải ?” Công Tôn hỏi, “Nghe còn trốn sang Liêu quốc nữa.”


      Triệu Phổ lại gật đầu.


      “Sau đó sao?” Công Tôn cười tủm tỉm hỏi, “Còn làm chuyện gì chọc tức ngươi nữa?”


      Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Công Tôn, chỉ thấy y cười ha hả vẻ mặt rất tò mò, vươn tay nắm cằm y, “Hiếu kỳ như vậy?”


      Công Tôn hất tay ra, “ nghe chút !”


      Triệu Phổ thở dài, “Hiếu kỳ như vậy?”


      Công Tôn gật đầu.


      Triệu Phổ tiến tới, “ muốn nghe?”


      Công Tôn nhướng mi cái, “ hay ?”


      Triệu Phổ vươn tay, nhàng ôm vai Công Tôn, “, ngươi hỏi ta có thể sao?”


      Công Tôn tập trung nghe, nhưng thấy Triệu Phổ đột nhiên vươn tay, bắt đầu tự vạch mở vạt áo trước của .


      “Ngươi làm gì đó?” Công Tôn có chút khẩn trương, định nhảy sang bên, bị Triệu Phổ ngăn cản, “Ai, phải ngươi muốn nghe sao?”


      “Ta muốn nghe, ngươi cởi áo làm gì?” Công Tôn trừng .


      Triệu Phổ bất đắc dĩ, ngực mở rộng, vươn tay cầm tay Công Tôn, Công Tôn cho, đáng tiếc khí lực bì được Triệu Phổ, bị kéo qua, đưa tay nhét vào trong áo.


      Tay Công Tôn hơi lạnh, tiếp xúc đến khuôn ngực ấm áp của Triệu Phổ, chưa phát giác mình khẽ run lên chút, ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ cười, “Sờ chút .”


      Mặt Công Tôn hơi đỏ, , “Ngươi có xấu hổ hay a?”


      Triệu Phổ bất đắc dĩ, “Ngươi nghĩ tới chuyện gì vậy?”


      Công Tôn khó hiểu.


      Triệu Phổ cầm tay y, chậm rãi mò vào nơi ngực mình.


      Công Tôn đột nhiên sờ được dấu vết hơi lồi lên.


      “n?” Công Tôn trước đây từng xem hình dạng của Triệu Phổ khi mặc xiêm y, nhưng chưa từng chú ý đến, lại cẩn thận sờ sờ, sau đó nhịn được, mở y phục chỗ ngực Triệu Phổ nhìn vào trong, nơi giữa khuôn ngực của Triệu Phổ, có vết kiếm thương… nhất kiếm xuyên tâm.


      Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Đây là…”


      Triệu Phổ khép xiêm y lại, thản nhiên cười cái, “Đây là Tiết Minh lưu lại cho ta.”


      lợi hại như vậy a?” Công Tôn kinh hãi, “Ta còn tưởng rằng ai có thể đánh thắng ngươi.”


      “Đương nhiên.” Triệu Phổ hất hàm, “Chuyện này ngươi cần hoài nghi.”


      “Vậy vì sao?” Công Tôn thắc mắc.


      “Kể ra dài…” Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “ từng là huynh đệ tốt nhất của ta.”
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 110: Phân công hành động trùng hợp kỳ lạ


      Công Tôn vừa nghe cảm thấy rất khó chịu, Triệu Phổ người này coi trọng nhất chính là tình nghĩa huynh đệ, ngờ lại bị huynh đệ tốt nhất bán đứng? Sau đó lại đổi về kiếm xuyên tim, thảo nào người lòng dạ rộng rãi như vậy lại muốn trở mặt.


      “Ngươi muốn nghe?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.


      “Thôi.” Công Tôn lắc đầu , “ ra ngươi mất hứng, ta cũng muốn nghe nữa.”


      Triệu Phổ có chút giật mình, nhìn Công Tôn, “ hỏi sao?”


      Công Tôn nhướng mi cái, , “ đơn giản chút chính là người nọ chẳng biết liêm sỉ có chữ tín, đê tiện hạ lưu, cho nên ngươi để ý tới đáng đời .”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn hồi, sau đó cười ha ha, gật đầu, “ rất hay!”


      Nhờ mấy câu xoa dịu của Công Tôn, Triệu Phổ cũng vui vẻ lên, cùng y chậm rãi về phía trước, tìm Trầm Hữu Tường ở hiệu thuốc Từ Tế.


      “Hiệu thuốc Từ Tế này cũng kỳ lạ a.” Công Tôn hiếm khi ra ngoài mà trong lòng bế theo Tiểu Tứ Tử mập mạp, cho nên vung vẫy tay rất là tự tại, vừa , “Sao lại mở hiệu thuốc ở nơi xa như vậy, ở đây là thâm sơn cùng cốc, có người đến sao?”


      Triệu Phổ cười, “ hồi nữa ngươi hỏi ông ta .”


      Công Tôn đảo mắt nhìn Triệu Phổ, thấy mặt có nét ủ rũ như ban nãy, nhưng vẫn là cười miễn cưỡng, liền nhịn được mà nhíu mày, nhấc chân nhàng đạp cước.


      Triệu Phổ nhìn y, “Gì vậy?”


      “Ta hỏi ngươi mới phải!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc , “Tại sao bất an? Ta lại đắc tội với ngươi, đừng nghĩ đến những kẻ liên quan.”


      Triệu Phổ cong khóe miệng, cười hỏi, “Sao hả thư ngốc? Ghen a?”


      “A.” Công Tôn lườm , “Nghĩ hay quá.”


      Triệu Phổ vươn tay khoác vai y, , “Thường ngày ta đều ghen vì ngươi, ngươi thể ăn dấm chua lần vì ta sao?”


      Công Tôn dùng khóe mắt nhìn , ầm ĩ, đột nhiên Triệu Phổ khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn phía trước.


      “Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ nhún nhún vai, còn chưa thấy trong rừng cây phía trước, có nhóm người chạy ra, những người này mặc y phục rách nát, cầm trong tay những thanh đao dài rỉ sét, từng người đều hung thần ác sát.


      Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, “Những người này làm gì?”


      Triệu Phổ giơ tay sờ sờ cằm, , “Phỏng chừng là đánh cướp .”


      “Các ngươi muốn đâu?” Những người chặn đường lên tiếng, “Đằng trước là thôn của chúng ta, cho người ngoài tiến vào!”


      Nghe bọn họ , Công Tôn và Triệu Phổ sửng sốt chút.


      Công Tôn giọng với Triệu Phổ, “Ta còn tưởng bọn họ núi này là ta khai, cây này là ta trồng nữa.”


      Triệu Phổ đột nhiên nở nụ cười, tiến tới hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, hôm nay ngươi đặc biệt khiến người thích, là muốn chọc ta vui sao?”


      mặt Công Tôn hơi ửng hồng, giơ tay nắm cổ tay Triệu Phổ bắt mạch, “Ngươi có phải mụ mị rồi ? Nằm mơ giữa ban ngày!”


      Triệu Phổ bị y cầm lấy cổ tay, mỉm cười, “Đúng rồi thư ngốc, cứ như vậy, ngươi muốn làm ta vui vẻ, chịu nhận hay cũng chả sao… ‘Làm’ quan trọng hơn.”


      Tai Công Tôn ửng đỏ, hung hăng liếc Triệu Phổ lưu manh, Triệu Phổ cười xấu xa.


      Mà những thôn dân cản đường, thấy hai người tiến lui, hỏi cũng chẳng đáp, còn mắt mày lại, đều có chút hoang mang.


      “Uy!”


      thôn dân ồn ào, “Phía trước có đường , các ngươi chỗ khác! được tiến tới!”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn.


      Công Tôn có chút thắc mắc, “Sao lại có đường? Phía trước hẳn là có hiệu thuốc Từ Tế chứ?”


      Công Tôn vừa thốt lên, sắc mặt các thôn dân này liền khó coi, hét lên, “Hiệu thuốc Từ Tế mất, dọn rồi!”


      “Dọn rồi?” Công Tôn hỏi, “Dọn nơi nào?”


      “Chuyện này ngươi đừng quản!” Thôn dân rất khó gần, hét lên, “Nhìn các ngươi nhân mô cẩu dạng, khẳng định là kẻ có tiền, trong thành Tùng Giang phủ có rất nhiều hiệu thuốc, các ngươi tới đó mua , đừng tới nơi này!”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, “Xem ra có chút kỳ quặc a.”


      Triệu Phổ hỏi mấy người kia, “Các ngươi là có ý định ngăn cản chúng ta, cho vào thôn đến hiệu thuốc Từ Tế?”


      Các thôn dân lời nào, vẫn ngăn cản lối .


      “Sao các ngươi lại ăn mặc rách rưới như vậy a?” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Theo ta được biết Tùng Giang phủ là nơi trù phú, mười dặm tám hương (hương = thôn làng) có thôn dân nào nghèo khó như vậy, hay là các ngươi căn bản phải thôn dân?”


      “Quản chúng ta là ai?” Mấy người kia ồn ào, “Dù sao, các ngươi đừng hòng tiến đến!”


      Công Tôn nhíu nhíu mày, đám thôn dân này lý lẽ.


      “Hôm nay tìm Trầm Hữu Tưởng ở hiệu thuốc Từ Tế có việc, các ngươi tránh ra, ta muốn đả thương người.” Triệu Phổ , dẫn Công Tôn vào trong.


      “Chậm !” Các thôn dân kia vội vàng ngăn trước hai người, , “Các ngươi đừng xằng bậy, lát nữa đừng chúng ta lấy nhiều đánh ít!”


      Còn chưa dứt lời thấy Triệu Phổ giơ tay, nhàng vung lên, cũng lười cử động, những thôn dân này vừa nhìn thấy là tay trói già chặt, cũng muốn ra tay lỡ cẩn thận đánh chết vài người.


      Theo động tác vung tay của , Giả Ảnh và Tử Ảnh lên, linh hoạt đánh trận khiến các thôn dân này lăn lộn mặt đất, sau đó trói chặt.


      Các thôn dân kêu ai ái, Triệu Phổ đến hỏi, “Tại sao các ngươi cho chúng ta vào thôn?’


      Các thôn dân bị bắt được, còn ngoan cố nghểnh cổ, “Các ngươi là lũ điên rồ, muốn hại Trầm đại phu, Trầm đại phu là Bồ Tát sống!”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi , “Ngươi cái gì? Ai muốn hại Trầm đại phu? Chúng ta chỉ muốn hỏi ông ta vài chuyện.”


      Các thôn dân liếc mắt nhìn nhau, nhìn bọn Triệu Phổ, “Các ngươi phải đồng bọn của đám người hôm qua a?”


      Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Hôm qua?”


      “Chính là bọn du côn hôm qua chạy ào vào trong thôn muốn bắt Trầm đại phu, may là chúng ta phát sớm, bảo hộ được Trầm đại phu, vì vậy chúng ta còn có rất nhiều người bị thương!”


      “Hôm qua có người bắt Trầm Hữu Tường?” Công Tôn nhíu mày, “Là ai?”


      “Chính là du côn, hẳn là làm thuê cho kẻ khác, bị chúng ta đánh chạy, còn ồn ào uy hiếp Trầm đại phu nữa!” Các thôn dân , Tử Ảnh và Giả Ảnh được Triệu Phổ ra lệnh giải khai dây thừng trói bọn họ.


      “Sao bọn chúng lại uy hiếp Trầm Hữu Tường?” Công Tôn hỏi.


      cái gì mà, bảo ông ấy đừng lung tung, nếu cẩn thận mạng già đại loại vậy.” Thôn dân lắc đầu, “Dù sao cũng bị chúng ta đánh chạy, chúng ta sợ bọn họ trở lại, bèn tới chỗ này canh gác, bảo hộ Trầm đại phu.”


      Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Mấy người các ngươi, phải thôn dân bản địa à? Rốt cuộc là làm gì? Tại sao khốn cùng như vậy?”


      gạt ngươi.” thôn dân dẫn đầu , “Chúng ta nguyên bản đều là trẻ bị bỏ rơi, trẻ ăn mày, có số là đạo tặc giết người cướp của được thả ra, còn có vài người chiếm sơn vi vương… chung là những người được chào đón ở nơi tốt. Vốn đến đường cùng, nhờ có Trầm đại phu thương cảm chúng ta, thu lưu tới nơi gần nhà ông, mọi người bán dược liệu duy sinh, tuy rằng trải qua ngày ngày kham khổ, nhưng cũng khốn khó như xưa, Trầm đại phu là đại ân nhân của chúng ta, ai dám động vào ông, trước hết hãy giết chúng ta!”


      “Đúng đúng!”


      Các thôn dân cùng kêu lên phụ họa, Triệu Phổ và Công Tôn đều có chút ngoài ý muốn, ngờ, Trầm Hữu Tường này là người cực kỳ tốt bụng a.


      “Các ngươi dẫn chúng ta vào thôn tìm ông ấy.” Triệu Phổ , “Chúng ta là người của quan phủ, biết có người muốn hại ông.”


      Các thôn dân vừa nghe là quan phủ, lập tức trước dẫn đường, Công Tôn Triệu Phổ tiến vào thôn trang, gặp đại phu hảo tâm Trầm Hữu Tường.





      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử, cùng nhau tới phía tây, tìm Hồng tài chủ kia.


      “Nhắc cũng lạ a.” Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, “Hảo hảo tài chủ, tại sao lại ở ngoại ô?”


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Đừng , địa phương đó thực rất hẻo lánh.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi cánh tay của Triển Chiêu, hai tay ôm Triển Chiêu, nhưng mắt lại nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường thấy tiểu gia hỏa híp mắt nhìn mình, liền hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, lời nào.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, biết tiểu gia hỏa này suy nghĩ cái gì đây, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, muốn gì?”


      Tiểu Tứ Tử vươn tay ôm Triển Chiêu, tiến đến bên tai Triển Chiêu cúi đầu thào thào lèo, còn dùng tay che miệng cho Bạch Ngọc Đường nghe được.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tại sao lại thần thần bí bí? sao?


      Triển Chiêu nghe xong cười ha ha, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cũng cười hì hì.


      Trong lòng Bạch Ngọc Đường tràn đầy hiếu kỳ, tiểu gia hỏa này phát gì rồi, sao lại rỉ tai với Triển Chiêu?


      .


      Lại đến phía trước đoạn, Triển Chiêu đến ven đường mua kẹo hồ lô cho Tiểu Tứ Tử, giao bé cho Bạch Ngọc Đường bế.


      Bạch Ngọc Đường vươn tay tiếp nhận, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn chằm chằm mặt mình soi mói.


      Bạch Ngọc Đường bị bé nhìn đến cột sống cũng rờn rợn, vươn tay sờ sờ mặt, khó hiểu nhìn bé, “Tiểu Tứ Tử, gì vậy?”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, giọng lầm bầm câu, “Mễ.” (bé định là “” nhưng lại nhầm, “” từ hán việt là [], đọc gần giống [mễ] là hạt gạo chung)


      “Mễ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, mễ gì a? Đại mễ (gạo) hay là nhu mễ (nếp)?


      Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhéo Thạch Đầu mang vẻ mặt hạnh phúc khi được kẹp giữa bé và Bạch Ngọc Đường.


      Triển Chiêu quay lại, đưa cho Tiểu Tứ Tử xâu kẹo hồ lô, cau mày với Bạch Ngọc Đường, “Ta vừa mua kẹo hồ lô nghe được tin tức, ngươi đoán xem?”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, mắt thấy Tiểu Tứ Tử đút viên kẹo hồ lô vào miệng Thạch Đầu, Thạch Đầu ăn đến mỹ mãn, nhưng vụn đường đỏ trực tiếp rơi xuống vạt áo trắng như tuyết của , Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, vươn tay nắm Thạch Đầu, nhấc lên giao cho Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử có chút bất đắc dĩ tiếp lấy Thạch Đầu chi chi kêu, xoa đầu nó.


      cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      là hôm qua Hồng tài chủ đột phát ác tật (bệnh hiểm nghèo), qua đời.” Triển Chiêu trả lời.


      Bạch Ngọc Đường vừa nghe, giật mình, “Cái gì?”


      “n.” Triển Chiêu bật cười, “Mất ngay ngày hôm qua, sáng sớm còn khỏe mạnh, buổi chiều đột nhiên não phong, nằm xuống rồi qua đời.”


      Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút hoài nghi, “Trùng hợp như vậy?”


      Triển Chiêu gật đầu, “Có người là bởi vì tuổi tác rất cao, thường ngày thân thể vẫn tốt.”


      Bạch Ngọc Đường lại càng tin, “Vậy càng trùng hợp.”

      “Ai.” Lúc này có vài thôn dân gần đó cũng nghe được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đàm luận về Hồng tài chủ, bèn chen vào , “Hồng tài chủ là người tốt, sửa cầu sửa đường ăn chay niệm phật, ngờ lại thoát được kiếp này.”


      “Ăn chay mị?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.


      Triển Chiêu nhéo má bé, “Mị mị sao?”


      Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ miệng mình, chỉ thấy còn nhai kẹo, sơn tra hơi chua nha.


      (Mị 咩 là tiếng dê kêu, Tiểu Tứ Tử định hỏi là “Ăn chay sao?”, nhưng ngậm kẹo nên phát )


      “Đúng vậy.” Có vài phụ nhân thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất tuấn mỹ, Tiểu Tứ Tử lại đặc biệt khả ái, bèn chủ động tới tiếp lời, “Hồng đại tài chủ rất tốt… Nghe a, ông ấy đột nhiên phát tác não phong, té ngã ngay giường, chết ngay khi ngủ, có gì thống khổ. Ông ấy lớn tuổi, cũng coi như thọ chung chính tẩm (hai tay buông xuôi, an tâm nhắm mắt).”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thôn dân thất chủy bát thiệt, cảm thấy tình quá cổ quái, tại sao lại trùng hợp như vậy? Hồng tài chủ kia chết ngay khi bọn họ tìm đến?


      Hai người ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục đến phía trước, Triển Chiêu thầm, “Não phong chính là trúng gió à?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử nhai kẹo hồ lô gật đầu, , “Hồng Hồng kia, bao nhiêu tuổi nha?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Triển Chiêu , “Tuổi … Chắc cỡ sáu bảy mươi tuổi.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tuổi này rất dễ bị trúng gió, nhưng mà ông ấy giống nha.”


      “Là sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi bé.


      “Ông ấy phải ăn thịt sao?” Tiểu Tứ Tử , “Người kiêng cữ dễ bị trúng gió.”


      ?” Triển Chiêu giật mình.


      “n, cũng có ngoại lệ.” Tiểu Tứ Tử tiếp, “… Nhưng vừa nãy bọn họ , đột nhiên trúng gió là sai rồi.”


      “Nga?” Triển Chiêu thắc mắc, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Sai chỗ nào?”


      “Lão nhân gia trừ phi là đột nhiên ngã quỵ, như vậy mễ () có dấu hiệu mà đột nhiên trúng gió.” Tiểu Tứ Tử chẹp chẹp lưỡi, đem viên kẹo cuối cùng nhét vào miệng Thạch Đầu, , “Còn nữa a, trước khi trúng gió hẳn là khó chịu, chóng mặt, đau đầu, thân thể tê dại, mệt rã rời lâu, làm gì có trúng gió rồi lập tức ngủ chết ?”


      “Cũng có thể là bởi vì đột nhiên ngã quỵ, thôn dân biết chi tiết?” Triển Chiêu hỏi.


      Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, “Như vậy sau khi chết bị chảy máu, cái mũi lỗ tai đều có máu.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lời đồn này có chút ổn.


      “Miêu Nhi, kỳ lạ!” Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, “Chúng ta tốt nhất là hãy xem thi thể.”


      “Tiểu Tứ Tử, sau khi thấy được thi thể, ngươi có thể nhìn ra ông ta chết như thế nào ?” Triển Chiêu hỏi, “Hoặc nhìn xem ông ta có phải chết vì trúng gió hay .”


      Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt suy nghĩ chút, “Cái sau cũng được, cái trước chắc.”


      Bạch Ngọc Đường bước nhanh chân hơn, “ xem trước .”


      “Ai, để bé con nhìn thi thể được ?” Triển Chiêu đuổi theo, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, xem người chết có sợ ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Người chết có gì phải sợ đâu nha? Lại cắn người, trừ phi là quỷ quỷ.”


      có thứ đó!” Triển Chiêu sợ Tiểu Tứ Tử suy nghĩ lung tung bị sợ, vội , “Quỷ đều sợ Bao đại nhân, Bao đại nhân ở Tùng Giang phủ mà, ma quỷ quái trong vòng trăm dặm xung quanh cũng dám ra đâu!”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên nghe cách này, sau khi gật đầu, đột nhiên phì tiếng nở nụ cười.


      Bạch Ngọc Đường hỏi bé, “Cười cái gì?”


      Tiểu Tứ Tử tiến tới, tại bên tai Bạch Ngọc Đường, cúi đầu thào thào.


      Triển Chiêu nghe được, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cười ha ha, trong lòng càng thêm nghi hoặc… Có bí mật gì gạt mình?





      Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau vào thôn, xa xa có thể thấy đồng ruộng phì nhiêu và phòng xá, tuy rằng tương đối đơn sơ, nhưng cảm giác khá ấm áp.


      Công Tôn cúi đầu, cau mày suy nghĩ, Triệu Phổ cho rằng y lo lắng Tiểu Tứ Tử, bèn , “Yên tâm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chiếu cố nó tốt.”


      “Ách…” Công Tôn sửng sốt, đột nhiên nghiêm túc , “Chuyện này lo, Tiểu Tứ Tử gần đây rất giống tiểu phôi đản rồi!”


      “A?” Triệu Phổ khó hiểu.


      Công Tôn vuốt cằm, , “Trước đây ta vẫn cho rằng nó là tiểu ngốc tử, nên mong nó được như người thường chút, nhưng ngờ, Tiểu Tứ Tử cũng biết bị ai trong các ngươi ảnh hưởng, bây giờ toàn là suy nghĩ hư hỏng.” , Công Tôn còn quên trừng mắt liếc Triệu Phổ, “Hơn phân nửa đều là tại ngươi!”


      Triệu Phổ rất vô tội, vừa định thanh minh vài tiếng, lại nghe những thôn dân đằng trước hô hoán như phát rồ.


      Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ nông trại xa nhất cuồn cuộn khói đặc.


      Các thôn dân hô Trầm đại phu rồi tiến lên, Triệu Phổ cau mày, thả người nhảy tới bên ngoài đám cháy, trực tiếp vọt vào.


      “Triệu Phổ!” Công Tôn hốt hoảng, Tử Ảnh kéo y đến bên chờ, Giả Ảnh thả người nhảy theo vào đám cháy… Chỉ chốc lát sau, Triệu Phổ cõng lão nhân, Giả Ảnh ôm thiếu niên vọt ra, Công Tôn vội vàng tiến lên, bắt mạch cho hai người.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 111: Mỗi người đều giả chết


      Trầm Hữu Tường và thiếu niên kia đều hít vào khói đặc, thiếu niên tựa hồ được Trầm Hữu Tường bảo hộ, bị thương quá nặng. cánh tay Trầm Hữu Tường bị bỏng mảng, dù sao ông niên kỷ cũng hơi lớn, sau khi hít phải khói hôn mê bất tỉnh.


      Công Tôn sơ cứu cho ông, các thôn dân dập tắt đám cháy.


      Triệu Phổ ngồi xổm xuống hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, sao lại thế này? Có thể cứu sống ?”


      Công Tôn gật đầu, “ sao đâu.”


      .


      Sau lát, thiếu niên kia tỉnh lại, theo các thôn dân , thiếu niên đó gọi là Hỉ Nhi, là lão gia tử tìm về nửa năm trước, rất nghe lời, cùng lão đầu nương tựa lẫn nhau mà sống.


      “Tại sao lại phát hỏa?” Triệu Phổ hỏi .


      biết, đột nhiên lại bùng lên, cửa còn bị khóa trái chúng ta ra được.” Hỉ Nhi lắc đầu, khóc ròng , “Gia gia sao chứ a?”


      sao.” Công Tôn vỗ vỗ ý bảo yên tâm, vừa gọi các thôn dân nâng lão đầu đến nông trại gần đó, uy chút nước trà.


      .


      Lại lát sau, lão đầu tỉnh lại, thở dài hơi.


      “Gia gia.” Thiếu niên tiến đến, thấy lão đầu sao, nhịn được mà cười.


      “Hỉ Nhi a?” Lão đầu mở mắt, nhìn thiếu nhiên hỏi, “Chúng ta đây là tào địa phủ sao?”


      Hỉ Nhi cười lắc đầu, “Gia gia, có cao nhân cứu mạng chúng ta đó!”


      Lão đầu nghe như thế, đầu tiên là ngẩn người, sau đó, ngoài dự liệu của mọi người, ông vừa khóc vừa cười mà lầm bầm mở miệng , “Nghiệp chướng a… tất cả chết, vì sao kẻ tội ác tày trời như ta lại chết được a!”


      Tất cả mọi người đều thấy lạ, Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trong đó có chút kỳ quặc.


      Triệu Phổ nhân cơ hội với Công Tôn, “Lão nhân này khẳng định biết vài chuyện, dẫn về để Bao đại nhân hỏi chút, lưu ở chỗ này sớm muộn gì cũng bị người lấy mạng!”


      Công Tôn gật đầu.


      Triệu Phổ định bảo bọn Giả Ảnh chuẩn bị chiếc xe ngựa thấy Công Tôn khoát khoát tay, , “Ai, ta có biện pháp.”


      Triệu Phổ khoanh tay nhìn y, “Hôm nay chỉ có mình ta với ngươi, ngươi lại muốn thừa nước đục thả câu a?”


      Công Tôn đạp cước, “ bậy bạ gì đó, chúng ta ngoài sáng người khác trong tối a, đến chỗ bóng râm chút dễ bị người tính toán! Ngươi có đúng ?”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, nghĩ cũng phải, bèn hỏi, “Vậy làm thế nào đến chỗ bóng râm đây?”


      Công Tôn tiến đến, thấp giọng vài câu bên tai Triệu Phổ, Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Thư ngốc, chiêu độc như vậy cũng chỉ ngươi có thể nghĩ ra được.”


      Công Tôn cười tủm tỉm gật đầu, “n? Ngươi nghĩ ? Thế nào?”


      Triệu Phổ cười, “Ngươi nghĩ ra đương nhiên là ý hay, vậy còn cần phải hỏi sao?”


      .


      bao lâu sau, chợt nghe được trong nhà truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa của các thôn dân.


      Những thôn dân này vô luận lớn đều nghẹn ngào khóc nức nở, trong miệng hô Trầm đại phu… giống như Trầm lão đầu chết.


      Sau đó, Triệu Phổ và Công Tôn vội vã dẫn theo Hỉ Nhi khóc đến thương tâm cùng nhau trở về, phía sau Giả Ảnh Tử Ảnh và vài thôn dân cùng nhau nâng chiếc quan tài, về, các thôn dân mực ở phía sau khóc.


      thực tế, là Công Tôn đề nghị để Trầm Hữu Tường giả chết, như vậy có thể tránh được kiếp, nếu những kẻ truy sát bỏ qua cho ông.


      Tất cả mọi người nghĩ có lý, liền giả vờ như lão đầu chết, ra sức khóc lớn.


      Công Tôn và Triệu Phổ thành công lừa gạt tai mắt thăm dò ở gần đó, chở “thi thể” của Trầm Hữu Tường .


      .


      Lại đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      Hai người ngờ, Hồng Vạn Phúc cư nhiên lại chết, nhưng sau đó nghe Tiểu Tứ Tử , hai người lại lập tức ý thức được, Hồng tài chủ này giả chết! Vì sao phải giả chết? Đạo lý rất đơn giản, sợ chết chứ sao.


      Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hồng lão gia tử này gia tư cự phú như vậy, tất nhiên có chút thế lực ở Tùng Giang phủ, có giao tình với Hãm đảo của ngươi sao? Tại sao chủ nhà chết mà gửi bức thư nào đến?”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, , “Miêu Nhi, nếu phải hôm nay nghe Long Thiên Sơn , ta biết Tùng Giang phủ có phú hộ như thế, thường ngày hành chắc là rất kín đáo.”


      “Nga?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “ danh khí sao?”


      yle="text-align:justify;">“n.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, phát Triển Chiêu nhìn mình chằm chằm, liền hỏi, “Nhìn cái gì?”


      Triển Chiêu đột nhiên , “Hôm nay ngươi là lạ!”


      Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Lạ chỗ nào?”


      “n…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có phát ra ?”


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu buồn ngủ, nghe Triển Chiêu hỏi bé liền gật đầu, “n ân.”


      Bạch Ngọc Đường khó hiểu, hỏi, “Ta lạ chỗ nào?”


      “Chỗ nào lạ cụ thể lên được…” Triển Chiêu suy nghĩ, chợt nghe Tiểu Tứ Tử lầm bầm câu, “Bởi vì Bạch Bạch gọi Miêu Miêu [miāo] là Miêu Nhi [māo].”


      (Ở đây, ta để ý khi đọc mấy chỗ Tiểu Tứ Tử gọi Triển Chiêu dùng [喵 miāo]= tiếng mèo kêu meo meo, còn khi Bạch Bạch gọi Miêu Nhi dùng [猫 māo] = con mèo )


      Triển Chiêu vừa nghe giật mình cái —— Đúng vậy! Trước đây chỉ đơn thuần gọi mình là Triển huynh, tại sao đột nhiên lại gọi mình là Miêu Nhi?


      Bạch Ngọc Đường cũng thấy khó hiểu, tiếng Miêu Nhi này gọi ra, tại sao lại thuận miệng như vậy chứ? Bật ra khỏi miệng gọi như thế, tự nhiên đến thể tự nhiên hơn.


      “Ngươi… tại sao lại gọi… gọi như vậy?” Triển Chiêu có chút mất tự nhiên, vừa nãy Bạch Ngọc Đường gọi mấy lần, bản thân cư nhiên lại hề phát , lại còn rất tự nhiên mà đáp lại, mình bị choáng sao?


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, cũng biết nên trả lời thế nào, , “Tiện miệng mà gọi thôi… Nghe còn rất xuôi tai.”


      “Xuôi cái gì a!” Triển Chiêu nổi giận, “Ta gọi ngươi Thử Nhi nghe cũng xuôi lắm đó!”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt lúc lâu, cùng Tiểu Tứ Tử trong lòng đồng thời lắc đầu —— xuôi bằng Miêu Nhi!


      Triển Chiêu nổi giận, với Bạch Ngọc Đường, “Sau này được gọi tên này!”


      Bạch Ngọc Đường hề gì mà cười cười, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Kỳ thực cái tên rất hợp ha?”


      “n!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Đúng vậy.”


      Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa Tiểu Tứ Tử này có lập trường gì cả, với nó cái gì là cái đó.


      .


      Ba người tới trước cửa Hồng trạch (nhà họ Hồng), chỉ thấy đèn lồng trắng treo cao, linh đường được dựng lên, ngoài cửa cũng có vài người đến đây phúng viếng.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thừa dịp ai chú ý, từ hậu viện leo tường tiến vào nhà họ Hồng, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu che miệng, biết đây là lén lút tiến vào, thể lên tiếng.


      Bên trong linh đường bây giờ ai, người phúng viếng chờ ở bên ngoài, hồi tiến vào tập thể, đồng thời phải dựng bạch bằng*, ăn cơm chay.


      *(“Bằng” là cái lều, “bạch bằng” là lều trắng. Nghi thức phúng viếng: Đầu tiên là bố trí linh đường. Trước linh cữu đặt cái bàn, phủ lên khăn trải bàn trắng, bàn bày đồ cúng, lư hương, giá nến và đèn chong,… trước khi liệm, ngọn đèn chong này mặc kệ là ban ngày hay ban đêm đều phải có người trông coi, thể để nó tắt. Có người , ngọn đèn này chính là linh hồn người chết. Thi thể và linh cữu đều kỵ đặt tại nơi lồ lộ ngoài trời, nghe là sợ phải chịu tinh hoa nhật nguyệt, càng sợ xúc phạm thần linh trời. Cho nên dù chỉ cần cử hành nghi thức truy điệu đơn giản, nhất định phải dựng linh bằng – lều để linh hồn trú ngụ.)


      Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là người địa phương Tùng Giang phủ, biết tập tục thôn trang, cho nên rất nhanh tìm được nơi đặt quan tài.


      đến cũng lạ, quan tài đặt trong từ đường, có thể hồi đẩy vào linh đường, nhưng ngoài cửa trống trơn có ai trông giữ.


      “Chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Hồng tài chủ này phải người tốt sao? chết mà ngay cả người phi ma đái hiếu* cho ông ấy cũng có a?”


      *(phi ma đái hiếu: trưởng bối qua đời, con cháu khoác áo bố, đầu đeo khăn trắng canh giữ bên cạnh, biểu thị đau buồn)


      Bạch Ngọc Đường nhướng mi cái, “Cho nên , rất có thể là chưa chết.”


      Hai người vào linh đường, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn vào trong, Triển Chiêu đến bên cạnh quan tài liếc nhìn, xác định là thi thể đó đến nỗi dọa người mới gật đầu với Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử qua cúi đầu nhìn, chỉ thấy có lão nhân nằm trong quan tài, quan tài che đến nửa, chừa lại phần đầu, thoạt trông rất an tường.


      “Tiểu Tứ Tử, có thể nhìn được là chết như thế nào ?” Bạch Ngọc Đường hỏi bé.


      Tiểu Tứ Tử nhìn chút, chớp chớp mắt , “Lão đầu này còn chưa chết!”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu vươn tay thăm dò hơi thở, phát lão đầu có hơi thở mặt cũng lạnh ngắt, liền nghi hoặc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ông ấy chết rồi, hô hấp nữa!”


      Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, , “Ông ấy có ban (ai nghe thi ban chưa, là mấy vết lằn xác ấy), mặt người chết xám trắng chứ sao lại trắng bệch như bôi phấn được?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, Bạch Ngọc Đường kéo nắp quan tài xuống thêm chút, gật đầu v


      ới Triển Chiêu, Triển Chiêu vươn tay, đầu ngón tay dùng chút lực đạo, ấn cái, điểm ngay bên sườn lão nhân kia, chợt nghe lão đầu… “Ngô!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :