1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn thở dài, bóp bóp cái mũi của bé, “Hay dứt khoát ngày mai thành thân cho rồi, nếu ngươi lại ma chướng!”


      “Hảo!” Triệu Phổ vội tiến lên, Công Tôn trừng mắt liếc , “ tại muốn ngày mai thành thân cũng được a! Sắp nguy cấp mà còn bàn hỉ ?!”


      Triệu Phổ nghe được cũng rất tức giận, đá nhào cái ghế, “Bằng ta cùng Bạch Ngọc Đường tới đó làm thịt bọn chúng! Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?!”


      Công Tôn cũng bó tay với , đẩy mạnh vào trong phòng.


      .


      bao lâu, thuyền cập bờ, mọi người về đến đảo, kể lại cho Bao Chửng bọn họ nghe chuyện mình thám thính được, bắt đầu nghiên cứu nên ứng đối như thế nào.


      “Ai nha.” Bàng Cát nhíu mày, “Nếu như trong vòng ba ngày hoàng thượng bên kia còn chưa giao công văn đến đây, vậy dễ làm a.”


      “Công văn ngày mai tới cũng vô dụng.” Triệu Phổ , “Đánh thủy trại cần xem tiên cơ, chuẩn bị cũng đủ.”


      “Đúng.” Trâu Lương gật đầu, giơ tay, “Sáu ngày.” Ý là , chí ít phải chuẩn bị sáu ngày!


      “Tốt nhất là xuất động binh mã mà có thể ngăn cản bọn bọ công đảo.” Bao Chửng hỏi, “Có cách nào ?”


      “Thủy trại của Hà Trạch Văn phòng thủ kiên cố, xuất động nhân mã rất khó đánh vào, hơn nữa nếu chỉ có hai vạn quân đến còn dễ giải quyết.” u Dương Thiếu Chinh lắc đầu, “Nhưng dẫn tới mười vạn nhân mã, Hãm đảo quá , chịu nổi cơn trùng kích này.”


      “Nhưng từng có sáu vạn người đánh tới đảo này rồi mà?” Bạch Ngọc Đường hỏi Hàn Chương.


      “n.” Hàn Chương mỉm cười, , “Các vị, Hãm đảo tuy rằng , nhưng cũng phải là hòn đảo đơn giản, các vị cũng phải ngoại nhân, ta cho các vị xem chút.”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, theo Hàn Chương đứng dậy, tới sau bụi hoa lau đảo.


      Tiểu Lương Tử cũng học bơi xong và trở về, thấy Tiểu Tứ Tử rất thân thiết, ngày gặp nhớ muốn chết. Tiểu Tứ Tử còn hơi giận nó, Tiêu Lương bèn xin Công Tôn cho mình bế, Tiểu Tứ Tử cảm thấy mất mặt, đẩy nó cho bế, Tiêu Lương ôm bé chạy tới chạy lui, miệng , “Cẩn Nhi, gần đây có phải gầy hơn hay ?”


      Tiểu Tứ Tử đời này sợ nhất người ta mình béo, thích nhất người ta bảo mình gầy, lập tức vui vẻ, Tiêu Lương dỗ hai ba câu, Tiểu Tứ Tử lại ôm nó to .


      Công Tôn nhìn thấy liên tục lắc đầu, Triệu Phổ nhướng mi, Tiểu Lương Tử được a, nắm được tinh túy của tán tỉnh, mới như thế có tiền đồ, trưởng thành Tiểu Tứ Tử chắc chắn chạy thoát.


      Mọi người đứng bên bờ, chỉ thấy Hàn Chương tới bên tảng đá lớn, giơ tay, nhàng xoay chỗ lõm tảng đá… Chợt nghe tiếng cạch cạch cạch vang lên.


      Đồng thời, bên bờ sóng biển cuồn cuộn, tựa hồ trong nước có vật gì muốn trồi lên.


      Mọi người khó hiểu… Đột nhiên, nghe được “Ào” tiếng, chỉ thấy bên bờ biển Hãm đảo trong nháy mắt xuất loạt bảng đinh, đầu nhọn chỉa ra, vây quanh toàn đảo. Sau đó, có loạt nỏ tên dựng thẳng, ngay cả những thân cây xung quanh, trong khe đá gần đó, nơi nơi đều là cơ quan, những mũi tên nhọn hướng ra ngoài khơi, tựa hồ lập tức bắn ra,


      “Cừ .” u Dương Thiếu Chinh nhịn được tán thán, “Chỉ cần tổ cơ quan này là có thể giải quyết vài ngàn người, muốn lên đảo khó hơn lên trời!”


      “Hãm đảo có vị trí địa lý ưu việt, huynh đệ chúng ta có sinh kế bên ngoài, người nào mà chưa gặp qua, kẻ muốn cướp địa bàn chúng ta ít, cứ tính là mười vạn đại quân , chúng ta cũng chả sợ!” Hàn Chương có chút tự tin, “Để đến đây .”


      “Hảo.” Trâu Lương gật đầu, “Có khí phách.”


      “Nhưng mà, tốt nhất vẫn là đánh.” Bao Chửng , “Hãm đảo này phong cảnh như tranh, có giết chóc quá đáng tiếc.”


      “n…” Lúc này, Công Tôn đột nhiên , “Ta có biện pháp.”


      Mọi người quay đầu lại, nhìn y cái rồi cùng kêu lên, “ , ngươi đừng có cù cưa nữa!”


      Chương 104: Trước khi hải chiến, học bơi lội rất cần thiết


      “Người Phù Tang và Hà Trạch Văn sở dĩ có thể liên thủ cũng bởi vì hai bên đều rất tín nhiệm lẫn nhau? Cho nên trước tiên hãy ly gián bọn họ.” Công Tôn , “Mặt khác, bên phía Hà Trạch Văn, chủ trì chiến đấu chắc chắn là Hà Đức Quảng, bởi vì Hà Trạch Văn thể rời giường để chỉ huy tác chiến, nhưng Hà Đức Quảng này kỳ thực là kẻ ngu ngốc, rất dễ làm tin người Phù Tang chỉ là lợi dụng , lợi dụng xong sớm muộn cũng cước đá văng bọn chúng.”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ, chính xác! So với dùng vũ lực để rồi mất còn lưỡng bại câu thương bằng công tâm vi thượng, chỉ là, kế phản gián này dùng như thế nào?


      “Thư ngốc, ngươi có cách rồi phải ?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn mỉm cười, , “n… có cách.”


      Mọi người đều hiếu kỳ, chờ Công Tôn tiếp tục .


      Công Tôn cười, sơ lược về kế sách của mình.


      Mọi người nghe xong đều cười to, Triển Chiêu gật đầu, “Kế này diệu !”


      “Đúng thế!” Bàng Cát liên tục gật đầu, “Tiên sinh thông minh đến cực điểm!”


      “Nhưng chúng ta vẫn nên chuẩn bị đầy đủ.” Công Tôn , “Để tránh đến lúc đó nếu như thực khai chiến lại bị đánh kịp trở tay.”


      “Đúng!” Mọi người gật đầu đồng ý.


      “Ta chuẩn bị!” rồi, Công Tôn vừa muốn lại nghe Trâu Lương đột nhiên gọi, “Chờ chút.”


      Mọi người ngừng bước, nhìn .


      Trâu Lương trầm mặc lúc, hỏi, “Bơi lội?”


      Tất cả mọi người sửng sốt.


      “Đều biết?” Trâu Lương nhìn quanh bốn phía, hỏi mọi người.


      “Ách…” Mọi người đây đó nhìn nhau, Hãm đảo, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường tất cả mọi người đều biết bơi, mà Triển Chiêu, Triệu Phổ và Công Tôn cũng biết, đó là vấn đề tương đối nghiêm trọng.


      “Dù cho biết bơi…” Triệu Phổ còn chưa dứt lời, sắc mặt Trâu Lương trầm xuống, “Chủ soái.”


      Triệu Phổ đen mặt.


      “Đúng vậy nga.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Nếu như chủ soái biết bơi… ảnh hưởng đến quân tâm, hơn nữa, cũng thuận lợi lắm, cũng giống như chiến tranh đường bộ chủ soái biết cưỡi ngựa.”


      “Ta có thể dùng khinh công.” Triệu Phổ nhún vai, “Dù sao cũng chìm được.”


      Tất cả mọi người nhìn , trong mắt chứa đầy hoài nghi.


      “Được rồi.” Triệu Phổ bất đắc dĩ, “Ta học.”


      Mọi người đều gật đầu tỏ ý thỏa mãn.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, “Chúng ta cần học chứ?”


      Tưởng Bình vỗ vai Bạch Ngọc Đường, , “Lão ngũ a, ngươi cũng nên học bơi , nếu khiến người khác chê cười, sao, tứ ca dạy ngươi, ngươi học cùng với Triển huynh.”





      Đêm đó, Triệu Phổ phái hai ảnh vệ lẻn vào phòng của người Phù Tang, giả vờ hành thích.


      Những người Phù Tang đó rất bưu hãn, công phu cũng tồi, các ảnh vệ vờ thất thủ đào tẩu, trước khi , đao còn bị người Phù Tang chém đứt, để lại đoạn.


      Chờ người , những người Phù Tang tụ lại chỗ, cầm lấy đoạn binh khí kia quan sát, phát ngờ binh khí có ký hiệu của thủy quân Hà Trạch Văn.


      Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút nghi ngờ.


      Sau đó, những người Phù Tang đó đến phòng ngủ bên cạnh tìm Hà Đức Quảng, nhưng Hà Đức Quảng có ở đó, kỳ thực là các ảnh vệ điểm huyệt đạo của Hà Đức Quảng mê man, mang , ném vào đống rác ngoài thành.


      Những người Phù Tang lúc này sinh nghi, gọi diêu tỷ ngủ cùng với Hà Đức Quảng dậy, hỏi nàng Hà Đức Quảng ở đâu? Nữ nhân đó liên tục lắc đầu, nàng đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.


      Người Phù Tang đêm đó quay về thuyền của mình, mà chủ tướng Đường Bản cũng ở trong đó, vô cùng phẫn hận đối với việc này, nhưng cũng tiện tìm Hà Đức Quảng lý luận, dù sao cũng ở trong thủy trại của Hà Trạch Văn, khi bất hòa, đóng đại môn của thủy trại để quan môn đả cẩu(đóng cửa đánh chó), trực tiếp diệt trừ bọn họ, vậy phiền phức.


      chung, giữa đôi bên sản sinh ít hiềm khích.


      .


      Lúc hừng đông, Hà Đức Quảng tỉnh lại trong đống rác, càng ngỡ ngàng mờ mịt, toàn thân bẩn thỉu, căm giận bò ra, hỏi lão hán tìm đồ trong đống rác, “Ai ném lão tử vào đây?”


      Lão hán run rẩy nửa ngày, là mấy người chuyện nghe hiểu.


      Hà Đức Quảng trong lòng khẽ động, chuyện nghe hiểu? Chẳng lẽ là người Phù Tang.


      đầy bụng hồ nghi trở về tìm Hà Trạch Văn, Hà Trạch Văn nghe xong, mắng , “ bậy, có phải do ngươi uống say nên mụ mị, ngủ như chết ở ven đường mà biết?”


      có a!” Hà Đức Quảng đầy bụng ủy khuất.


      Hà Trạch Văn thân thể bất tiện, bảo Hà Đức Quảng đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo bồi những người Phù Tang đó, điều này khiến Hà Đức Quảng có chút bất mãn.





      Lại đến Hãm đảo, mọi người chia nhau chuẩn bị, mặt, Hàn Chương Lô Phương tăng cường công , chuẩn bị nghênh địch, u Dương Thiếu Chinh dựa theo Công Tôn bố trí hành .


      Mà Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu học bơi.


      Trâu Lương dạy Triệu Phổ, Tưởng Bình dạy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.


      Hãm đảo có hai cái hồ chuyên dụng, chỉ dùng để học bơi, nhóm Triệu Phổ dùng cái, nhóm Bạch Ngọc Đường dùng cái.


      Công Tôn còn đặt cái mộc dũng bên cạnh hồ nước, đặt Tiểu Tứ Tử vào đó, Tiêu Lương vừa học bơi xong bắt tay dạy Tiểu Tứ Tử bơi lội.


      Công Tôn vốn cũng muốn học, bản thân y là người phía nam, cũng biết sơ sơ, nhưng từ trước đến nay chỉ thích ngồi yên thích hoạt động, căn bản cũng rành. Chỉ là Triệu Phổ cho y xuống hồ, chờ học xong tự mình dạy y.


      Triệu Phổ kỳ thực tay chân rất phối hợp, chỉ là nhiều năm sinh sống ở đại mạc nên có cơ hội học bơi, lần trước khi và Công Tôn rơi vào đầm Hắc Thủy, trong khi luống cuống quơ quào hai ba cái, cũng có thể nổi lên, cho nên cũng sợ nước.


      Hôm nay nghiêm túc học tập, chỉ canh giờ Triệu Phổ có thể lặn xuống nước lội xa, sau đó lại xoay người bơi trở lại, Triệu Phổ qua lại mấy vòng, cảm thấy bơi lội rất thú vị, quên chiếm tiện nghi của Công Tôn, “Thư ngốc, lát nữa hai ta nghịch nước?!”


      Công Tôn hận đến nghiến nghiến răng, người này khiến kẻ khác ganh tị, đời này lẽ nào có chuyện có thể làm khó được ?! Nguyên bản y còn muốn xem Triệu Phổ học bơi để đem làm trò cười, ngờ thoáng cái học được, đúng là thú vị!


      Mà bên trong mộc dũng, Tiểu Tứ Tử trần trụi chỉ mặc cái khố, đạp phình phịch trong nước, Thạch Đầu trời sinh biết bơi, ở bên cạnh bé lủi tới lủi lui, Tiêu Lương thường hay bóp cánh tay hay cẳng chân của Tiểu Tứ Tử, Cẩn Nhi nhà nó trắng nha.


      Trâu Lương xác định Triệu Phổ chết chìm bèn thao diễn thủy quân.


      Triệu Phổ tới bờ hồ vẫy tay gọi Công Tôn, “Thư ngốc, xuống đây, ta dạy ngươi.”


      Công Tôn ngồi xổm xuống bờ hồ giơ tay chọt chọt vào trong nước, nước lạnh.


      “Ha ha ha…” Lúc này, Tiểu Tứ Tử phía sau đạp nước cười nghiêng ngả, tựa hồ rất cao hứng, Tiêu Lương hỏi bé, “Cẩn nhi, chúng ta xuống hồ ? Có thể bơi vòng.”


      “Hảo nha hảo nha!” Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ trèo ra khỏi thủy dũng, chạy đến bờ hồ ùm tiếng nhảy xuống.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn kinh ngạc nhảy dựng, Triệu Phổ vội vã lao đến vớt bé lên, đại khái là bởi vì Tiểu Tứ Tử hơi béo, cho nên có thể nổi lên, trời sinh rất hợp để bơi lội.


      Tiêu Lương cũng xuống nước, hai tay kéo tay Tiểu Tứ Tử, chậm rãi lui về phía sau, Tiểu Tứ Tử nắm lấy tay Tiêu Lương chìm xuống, hai chân đạp nước, bơi vòng vòng quanh hồ, vui vẻ đến cười ngừng, Thạch Đầu cũng ngửa mặt lên trời phơi bụng ra, trôi lềnh bềnh trong nước.


      Công Tôn nhìn nhìn, nghĩ, hình như rất thú vị.


      “Thư ngốc, xuống đây .” Triệu Phổ rất tự do bơi trong nước, hối thúc Công Tôn xuống cùng.


      Công Tôn do dự chút, vẫn cởi áo khoác, mặc quần xuống nước.


      Triệu Phổ nhìn thấy, chảy nước miếng, Công Tôn nhà trắng a, tuyết trắng tuyết trắng… chỉ hơi gầy chút a.


      Trong nước hơi lạnh, Triệu Phổ để Công Tôn thích ứng chút, sau khi Công Tôn bắt đầu chìm, Triệu Phổ giơ tay kéo y lên, cười, “Theo lý mà , ngươi như cây gậy trúc, hẳn là xuống nước phải nổi lên mới đúng a, sao lại chìm xuống?


      Công Tôn hai tay ôm Triệu Phổ để mình chìm xuống, hai chân học đạp nước, chậm rãi có thể nổi lên.


      Hai người ôm nhau, vành tai và tóc mai chạm nhau, lúc chạm má, lúc chạm môi, lúc lại chạm tai, mắt đối mắt, luôn luôn có chút ái muội bên trong, chỉ là ra, nhưng chung là ái muội.


      “Ai, đưa tay đây.” Triệu Phổ vươn tay nắm tay Công Tôn, chậm rãi lui về sau, tay cố sức cho Công Tôn chìm xuống.


      Tiểu Tứ Tử có thể đạp nước rất khá, bơi lướt qua Công Tôn, thấy dáng vẻ Công Tôn ngốc như thế, bèn chê cười y, “Phụ thân bổn bổn.”


      Công Tôn tức giận, tiểu phôi đản này! Bèn hạ quyết định chuyên tâm học tập, chỉ là thỉnh thoảng ngước mắt lại đón nhận đường nhìn nóng rực của Triệu Phổ, tránh được có chút mặt đỏ tim đập.


      Triệu Phổ Công Tôn bọn họ là vui vẻ ung dung, người nhà cười đùa bơi lội.


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên này bầu khí rất quỷ dị.


      Tưởng Bình ngồi bên bờ, nhìn hai tên bám víu vào bờ, khó hiểu lắc đầu, “Ta , hai ngươi là quả cân phải ? thân công phu đó các ngươi làm sao học được a? Tại sao bơi cả canh giờ, chỉ biết chìm a?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng rất khó hiểu, theo lý mà thể học bơi được, chỉ là biết vì sao, vừa xuống nước chìm.


      .


      Trải qua buổi sáng luyện tập, tình huống học tập như sau:


      Triệu Phổ bơi rất giỏi, trong nước cũng như bờ.


      Tiểu Tứ Tử, học được tồi, có thể ôm Thạch Đầu vọt tới vọt lui trong nước.


      Công Tôn, tàm tạm, ít nhất cũng chìm chết.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hoàn toàn thất bại, trước đó như thế nào sau khi học cũng như thế đó, đồng thời cự tuyệt xuống nước lần nữa, là thà bế khí bộ dưới đáy nước!


      .


      Khi ăn cơm trưa, có tham báo đến bẩm báo với Triệu Phổ, là đoàn thuyền của người Phù Tang rút khỏi quân doanh thủy quân Hà Trạch Văn, đậu bên ngoài thủy trại.


      “Xem ra có tác dụng.” Triệu Phổ , “Còn phải tiến thêm bước nữa mới được a!”


      “n.” Công Tôn gật đầu, với , “Dùng bữa xong tiến hành bước tiếp theo.”


      Triệu Phổ cười, gật đầu, gắp thức ăn cho Công Tôn.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, hai người này thực quyết định mùng hai tháng sau sao? Sao lại hòa thuận như vậy, người ngoài ước ao chết được a.


      Tiểu Tứ Tử gần đây ăn uống ngon miệng, tâm tình thư sướng, chờ đến mùng hai, vừa gặm móng gà vừa lắc lư chân .


      .


      Buổi chiều, Hãm đảo chèo ra vài thuyền đánh cá chặn ở cửa biển, đó là đường mà đoàn thuyền Phù Tang muốn rời bến ra biển nhất định phải qua, cách khác là phong kín đường lui của đoàn thuyền Phù Tang.


      Cử động này nhìn như lơ đãng, nhưng rước lấy chú ý của người Phù Tang.


      Đường Bản phái người hỏi, người của Hãm đảo đầu cua tai nheo, bèn là đến mùa bắt cá.


      Đường Bản bọn họ cũng thể gì, nhưng cảm thấy đúng.


      Phái người chất vấn Hà Đức Quảng.


      Hà Đức Quảng trải qua chuyện ngày hôm qua, vốn có chút ý kiến với người Phù Tang, còn làm hại bị cha mắng, bây giờ nghe vào trong tai, càng nghĩ đám người Phù Tang này có gì làm nên kiếm chuyện, hàng năm đến lúc này phải là thời điểm bắt cá hay sao.


      Nhưng người khác tới hỏi, để tránh lại bị mắng, vẫn lên thuyền thăm dò.


      .


      Tới gần thuyền đánh cá, thấy có vài ngư dân giăng lưới, cũng có hăng hái gì, hàng năm vào lúc này đều bắt cá, hoạt động bình thường thôi mà, bèn hỏi Tưởng Bình thu lưới, “Tưởng tứ gia.”


      “U, thiếu soái a.” Tưởng Bình vội vàng hành lễ với , hỏi, “Sao ngài lại rảnh rỗi tới đây?”


      Hà Đức Quảng nghe vậy cảm thấy rất thoải mái, những kẻ Phù Tang kia để vào mắt, bèn hỏi, “Năm nay sớm vậy à?”


      “Đúng vậy.” Tưởng Bình lắc đầu, , “Nghe sắp tới đánh trận, cho nên chúng ta đánh cá trước mùa, đỡ cho đến khi đó lại trở tay kịp.”


      “Cái gì?” Hà Đức Quảng vẻ mặt mờ mịt, hỏi, “Đánh trận gì a?”


      Tưởng Bình giả vờ giật mình nhìn nhìn Hà Đức Quảng, , “Tướng quân… phải Tống quân muốn khai chiến với binh mã Phù Tang sao?”


      Hà Đức Quảng sửng sốt, , “Ai với ngươi?”


      Tưởng Bình lắc đầu, , “Lúc chúng ta rời bến, thấy xa xa có đại lượng thuyền chiến của Phù Tang, đó phải đánh trận tới làm gì?”


      “Cái gì??” Hà Đức Quảng tin, sai người chèo thuyền rời bến.


      .


      Thuyền chèo ra đoạn mơ hồ thấy phía trước có đại lượng thuyền chiến, dùng viễn kính mà nhìn, chỉ thấy đều là thuyền Phù Tang. Hà Đức Quảng quá sợ hãi, tâm , đám người Phù Tang này muốn gì? ngờ lại mai phục nhiều đội ngũ ở xa như vậy, nghĩ nghĩ lại, khó trách bọn muốn thuyền đánh cá nhường lối ra, như vậy rất tiện cho thuyền lớn tiến đến, hoặc tiện cho bọn trốn !


      Hà Đức Quảng vội vã về tới quân doanh, lại những điều vừa thấy với cha mình phen.


      Hà Trạch Văn cũng sửng sốt, hỏi, “ ngươi thấy đại lượng binh mã Phù Tang?”


      “Thấy mà!” Hà Đức Quảng gật đầu đảm bảo!


      Kỳ thực những chiếc thuyền này từ đâu mà tới? Toàn bộ đều là thuyền Trâu Lương mang đến cùng với những thuyền lớn thuyền vừa đóng ở ụ tàu Hãm đảo, suốt đêm bố trí thành thuyền Phù Tang, rời bến, neo ở xa xa, chính là vì diễn trò cho Hà Đức Quảng xem.


      Hà Đức Quảng và Hà Trạch Văn thương lượng trận, đều cảm thấy tình huống ổn.


      “Cha, những người Phù Tang này có thể mang dã tâm rất lớn hay , muốn xúi giục chúng ta tạo phản, sau đó lại ngư ông đắc lợi a?” Hà Đức Quảng hỏi, “Bọn họ xem thường chúng ta sao?”


      “n…” Hà Trạch Văn trầm mặc .


      “Còn nữa a, cha.” Hà Đức Quảng tiếp, “Chỉ bằng địa vị của ngài, hảo hảo an phận ở Giang Nam trù phú này phải tốt sao? Cần gì phải tranh bãi nước đọng này, theo người Phù Tang tạo phản? Bọn họ muốn đánh Hãm đảo, bảo ta xuất ra mười vạn người, bọn họ chỉ có hai vạn, nhưng ngờ lại có nhiều thủy quân chờ ở ngoài khơi, còn cho chúng ta biết, bọn họ muốn làm gì a? Đừng đợi đến lúc đó, chúng ta giúp họ hạ được Hãm đảo, hao binh tổn tướng, họ lại lén đột kích chúng ta, tiêu diệt chúng ta, mượn địa bàn của chúng ta chiếm toàn bộ Giang Nam, lại đối kháng với triều đình… Cha, phụ tử chúng ta chết , còn lưu lại cái tên bị người đời sau nguyền rủa, có lợi a!”


      Hà Trạch Văn càng nghe càng thấy có lý, hơn nữa thân thể lại thoải mái, trong đầu cũng loạn, Đường Bản đó đáng tin, uổng cho mình giao tình với nhiều năm, thứ tốt cũng tặng ít, ngờ lại giấu diếm sát ý muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, là ghê tởm.


      Ngày đó, Đường Bản dẫn theo thủ hạ quan tướng tìm Hà Trạch Văn trao đổi chuyện đánh Hãm đảo, nhưng Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng cáo bệnh gặp, để bọn họ chờ. Đường Bản vui, tâm làm việc phải nhanh chóng tiến hành, kéo dài sinh biến, hai phụ tử này tại sao hề cấp bách.


      Bất đắc dĩ đành phải quay về chờ.


      .


      Đêm đó, hai hắc y nhân chia nhau lẻn vào thủy trại và đoàn thuyền Phù Tang.


      Người lẻn vào đoàn thuyền Phù Tang là Triển Chiêu, giả vờ ám sát Đường Bản, bị thị vệ của Đường Bản chém bị thương tay trái, mang vết thương trốn vào thủy trại.


      Bên trong thủy trại, Bạch Ngọc Đường giả làm hắc y nhân, dùng võ công Phù Tang, mưu toan hành thích Hà Trạch Văn, hộ vệ của Hà Trạch Văn đỡ được, Bạch Ngọc Đường cố ý chém trúng tay trái hộ vệ của Hà Trạch Văn, sau đó đào tẩu.


      (Bạch Ngọc Đường làm hắc y nhân? Lại lỗi của Nhã tỷ, con chuột mà chịu mặc áo đen mới ghê = =+)


      Tới bên ngoài thủy trại, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phối hợp, trốn vào Tùng Giang phủ, vô tung vô ảnh.


      Hà Trạch Văn giận tím mặt, võ sĩ đó tuy rằng dùng binh khí của người Hán, nhưng bên trong ràng là công phu của Phù Tang, chắc chắn là người Phù Tang muốn hành thích .


      Chính lúc này, Đường Bản dẫn người nổi giận đùng đùng tới cửa, liếc mắt thấy được hộ vệ bị thương của Hà Trạch Văn, bèn là thích khách. Hai bên gây gỗ, lập tức đao kiếm đâm nhau.


      .


      Thuyền của Công Tôn và Triệu Phổ lúc này chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tại thủy vực Hãm đảo, Triệu Phổ cầm viễn kính xem tình huống ở thủy trại.


      “Sao rồi?” Công Tôn hỏi.


      “Được rồi!” Triệu Phổ nháy mắt với y, đưa viễn kính cho y nhìn, chỉ thấy bên trong thủy trại vô cùng hỗn loạn, Phù Tang và thủy trại đánh nhau.


      “Hảo!” Công Tôn đại hỉ, “Như vậy chắc chắn bọn chúng cách nào hợp tác!”


      “Ta đại diện Hãm đảo, đa tạ diệu kế của tiên sinh.” Tưởng Bình cung kính hành lễ với Công Tôn, Công Tôn đỏ bừng cả mặt, hơi xấu hổ , “Tứ gia sao lại khách khí như vậy.”





      Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về, mọi người khai thuyền về Hãm đảo, Giả Ảnh và Tử Ảnh đến hoàng cung truyền tin cũng trở về.


      “Sao?” Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh.


      “Hoàng thượng giận dữ.” Giả Ảnh , giao cho Triệu Phổ thanh kiếm, , “Hoàng thượng giao, bảo ngươi tự tay lấy thủ cấp của Hà thị phụ tử, còn giao ba đạo thánh chỉ còn trống.”


      Công Tôn tiếp nhận thánh chỉ nhìn nhìn, cả kinh , “Hoàng thượng hào phóng a, ba đạo thánh chỉ này đều có ngọc tỷ ấn.”


      “Hoàng thượng bảo vương gia tốc chiến tốc thắng, muốn triệu tập nhân mã nào, dùng tướng lĩnh nào, cần phái người xin chỉ thị, trực tiếp viết là được.” Tử Ảnh , chậc chậc hai tiếng, “ đúng là có khí khái của đế vương nga!”


      Tất cả mọi người đều cười.


      Triệu Phổ tiếp thánh chỉ, nhàng cười, nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi thấy sao?”


      Công Tôn suy nghĩ, đột nhiên , “ bằng chúng ta cho Hà Trạch Văn bọn chúng chiêu gậy ông đập lưng ông?”


      “Tức là trước tiên phải ly gián để đánh với người Phù Tang sao?” Triệu Phổ hỏi.


      “Đúng!” Công Tôn tụ tập mọi người đến, chút kế sách của mình, tất cả mọi người liên tục khen diệu, phân công nhau hành .

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 105: Bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau


      Lúc này, bên trong thủy trại của Hà Trạch Văn đánh đến loạn xạ.


      Võ sĩ Phù Tang dù sao cũng là thế đơn lực , mà còn tại địa bàn của Hà Trạch Văn, cuối cùng chỉ phải vừa đánh vừa lui, đường lui về thuyền, hai bên lúc này mới ngừng chiến.


      Hà Trạch Văn ưỡn cái bụng bầu ra, chất vấn Đường Bản vì sao bội bạc.


      Đường Bản ràng là Hà Trạch Văn phái người ám sát trước, còn dám vừa ăn cướp vừa la làng.


      Hai bên đều hoài nghi đối phương bụng dạ khó lường, nhưng lại dám vạch trần ra, xé rách mối quan hệ.


      Hà Trạch Văn muốn giữ lại quan hệ với Phù Tang làm đường lui, dù sao ngoại trừ Đường Bản, cũng có chút dính dáng với hoàng thất Phù Tang, phản bội Đại Tống, nếu để Triệu Trinh biết, sớm muộn gì cũng muốn lấy mạng , người Phù Tang chính là chỗ dựa vững chắc.


      Mà Đường Bản cũng dám trở mặt với Hà Trạch Văn, lần này phụng hoàng mệnh đến hợp tác với Hà Trạch Văn, có thể hài lòng với điều kiện hợp tác, cho nên mới thay đổi? Dù sao Đường Bản cũng tự làm chủ được nên dám tùy tiện trở mặt với Hà Trạch Văn, chung quy, tầng quan hệ này với Hà Trạch Văn kéo dài hơn mười năm, đánh Đại Tống, phải dựa vào .


      Cho nên, hai bên cũng tranh đấu nữa, Hà Trạch Văn dẫn binh mã lui về quân doanh, Đường Bản cũng dẫn binh về thuyền, đôi bên tỉnh táo lại, cân nhắc kế hoạch tiếp theo.


      .


      Mà lúc này Hãm đảo cũng rất bận rộn.


      Lô Phương dẫn chúng huynh đệ đến ụ tàu chuẩn bị thuyền và binh khí, Trâu Lương và u Dương Thiếu Chinh bố trí thủy quân.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thám thính tin tức.


      Bao Chửng vội vàng viết tấu biểu, Bàng Cát vội vàng ngủ.


      Đương nhiên, bận rộn nhất chính là Công Tôn và Triệu Phổ.


      Triệu Phổ cũng phải bận việc của mình, mà là giúp Công Tôn mài mực, Công Tôn bày ra rất nhiều giấy viết thư, mô phỏng theo bút tích những bức thư qua lại của Hà Trạch Văn và Đường Bản trộm được.


      Nội dung thư rất đơn giản, phong thư có bút tích của Đường Bản là viết cho hoàng thất Phù Tang, ý đại khái là kế hoạch bại lộ, muốn trước tiên giết chết Hà Trạch Văn vĩnh tuyệt hậu hoạn, đương nhiên, khi đưa bức thư này, nhất định phải bị nhân mã của Hà Trạch Văn chặn đứng.


      Mà phong thư khác là Hà Trạch Văn viết cho Bàng Cát, chung là, bắt gọn người Phù Tang luôn lần để đoái công chuộc tội, còn muốn Bàng Cát tốt vài câu trước mặt hoàng thượng.


      Triệu Phổ đời này đại khái chưa từng kiên trì mài mực cho người khác như vậy, tay nâng cằm, tay mài mài khối mực, nhìn chằm chằm Công Tôn.


      Công Tôn viết viết vẽ vẽ mô phỏng theo, chữ viết thực rất giống, Triệu Phổ dám lên tiếng, rất sợ ảnh hưởng Công Tôn.


      Mọi người bận rộn cả buổi tối, Tiểu Tứ Tử ngủ giấc tỉnh lại, thấy đèn còn sáng, bèn nhổm dậy nhìn.


      “Cẩn Nhi, trời còn chưa sáng mà.” Tiêu Lương đắp chăn cho Tiểu Tứ Tử, để bé tiếp tục ngủ.


      Tiểu Tứ Tử gối lên tay Tiêu Lương, xốc lên màn giường nhìn ra bên ngoài, hỏi, “Phụ thân bọn họ làm gì?”


      bận rộn chuẩn bị.” Tiêu Lương nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử dựa vào người mình, cười hì hì trả lời.


      “Chuẩn bị chuyện thành thân sao?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ lên.


      “n… hình như phải đâu.” Tiêu Lương , “Phỏng chừng là chuyện chiến tranh.”


      “Lại chiến tranh nha.” Tiểu Tứ Tử chun mũi, “Còn tưởng đánh xong rồi chứ, vậy trước mùng hai tháng sau có thể đánh xong ? Nếu như làm lỡ hôn được rồi.”


      Tiêu Lương cảm thấy thú vị, trở mình cái đặt Tiểu Tứ Tử nằm lên gối đầu, nghiêng người chống quai hàm hỏi bé, “Cẩn Nhi, kỳ thực vương gia và tiên sinh cũng coi như thành thân rồi, chỉ còn thiếu viên phòng mà thôi, lúc nào cũng được, nhất định phải là mùng hai tháng sau đâu.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Viên phòng là cái gì? Là gian phòng hình tròn (tròn = viên) sao?”


      phải.” Tiêu Lương cười tiến tới bên tai Tiểu Tứ Tử thầm trận.


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn nó, hỏi, “ nha?”


      Tiêu Lương gật đầu.


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử lại hỏi, “Chuyện đó, cụ thể chút ? Chính là ngủ sao? Phụ thân và Cửu Cửu cũng thường ngủ cùng nhau nha.”


      phải ngủ kiểu đó.” Tiêu Lương lại tiến tới, vài câu, con mắt Tiểu Tứ Tử càng trừng tròn xoe, lại hỏi, “Phải mặc y phục ngủ nha?”


      “n.” Tiêu Lương gật đầu, nó cũng là trước đây nghe người lớn , nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, cũng hiểu nhiều.


      Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, hỏi, “Vậy, chúng ta giấu hết y phục của phụ thân và Cửu Cửu phải là được rồi sao?”


      Tiêu Lương suy nghĩ chút, gật đầu, “n, Cẩn nhi, chừng cũng là biện pháp nha.”


      “Đúng ?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ, suy nghĩ chút, lại , “Tiểu Lương Tử, chúng ta đây nếu mặc y phục ngủ chung, có phải là thành thân nha?”


      Tiêu Lương sửng sốt, sau đó mặt hơi đỏ lên, tiến tới chút, giọng , “Cẩn Nhi, chúng ta hình như còn quá .”


      “Phải nga…” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Vậy đợi sau khi lớn lên ?”


      Tiêu Lương nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, “Sau khi lớn lên, nhất định phải thành thân.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử sung sướng gật đầu, hai đứa thầm, chỉ thấy màn giường bị vén lên, Công Tôn đen mặt thò đầu vào.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều tái mặt nhìn y.


      Công Tôn vươn tay ngắt mông Tiểu Tứ Tử, “Tiểu phôi đản, ngủ được bậy cái gì đó?”


      Tiểu Tứ Tử xoa cái mông tiến vào trong chăn, ôm Thạch Đầu tâm phải chỉ là mặc xiêm y ngủ đêm thôi sao, cái này có gì khó, ngày mai nghĩ cách!


      Vốn là, Công Tôn vừa viết thư xong, tới định đắp chăn lại cho Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, ngờ lại nghe hai vật ở cùng chỗ hồ ngôn loạn ngữ, bèn vội vàng ngăn trở.


      Quay đầu, chỉ thấy Triệu Phổ cười nhìn y, Công Tôn trừng mắt liếc , cầm thư, ra ngoài tìm Tử Ảnh và Giả Ảnh, phân phó bọn họ làm việc.


      Thấy Công Tôn , Triệu Phổ quay đầu lại thấy Tiểu Tứ Tử nằm giường, ló đầu ra màn giường, vươn bàn tay bé mập mạp vẫy vẫy .


      Triệu Phổ tới, ngồi xổm xuống hỏi, “Còn chưa ngủ a, lát phụ thân ngươi về đánh đòn.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử túm ống tay áo của Triệu Phổ, với vài câu, Triệu Phổ bật cười nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Ngươi cứ ngoan ngoãn đợi mùng hai tháng sau là được rồi, nếu làm tốt lại chọc phụ thân ngươi giận, y đổi ý, ta đây biết tìm nơi nào khóc.”


      Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, , “Cửu Cửu, nếu như mùng hai ngày đó, phụ thân còn chịu thành thân với ngươi, chúng ta đánh y ngất , cởi hết rồi đẩy vào trong chăn, các ngươi ngủ!”


      “Phốc…”


      Triệu Phổ nhịn được cười ha ha, Tiểu Tứ Tử lại thầm hạ quyết tâm, phải chỉ là trần trùi trụi ngủ đêm thôi sao, phụ thân quá hay thẹn thùng, như vậy sao được?!


      .


      Màn đêm buông xuống, Công Tôn giao thư cho hai ảnh vệ, bảo bọn họ cải trang thành sứ giá truyền tin, quả nhiên, Hà Trạch Văn và Đường Bản đều tiến hành kiểm soát thủy vực này, Hà Trạch Văn phái người phòng thủ vùng rời bến, mà Đường Bản bảo vệ con đường quan trọng vào Khai Phong.


      Hai bên đều chặn được thư tín của đối phương.


      Hà Trạch Văn vừa nhìn thấy phong thư của Đường Bản, đương nhiên nhận thức chữ của Đường Bản, mới phát , ra Đường Bản và hoàng thất Phù Tang sớm thông đồng, chính là muốn lợi dụng xong rồi vứt bỏ. nay thấy chịu hỗ trợ nên định phái người báo cho hoàng đế Đại Tống biết chuyện phản bội, chiêu tiên hạ thủ vi cường này hay, khiến và Đại Tống khai chiến, lưỡng bại câu thương, người Phù Tang thu lợi từ giữa.


      Đồng dạng, Đường Bản cũng chặn được thư tín của Hà Trạch Văn, vừa nhìn cũng rất tức giận, Hà Trạch Văn này dĩ nhiên chân đạp hai thuyền, ra sớm câu kết với Bàng thái sư, muốn dụ bọn họ đánh Đại Tống, kỳ thực quy thuận từ lâu, muốn lợi dụng bọn họ để có chiến công, thực đáng tức đáng hận.


      Kể từ đó, hai bên hiềm khích ngày càng sâu.


      Đường Bản lúc này quyết định, thể tiếp tục ở lại thủy trại, sợ có biến cố, liền sai người lập tức khai thuyền rời khỏi thủy trại.


      Động tác này của , Hà Trạch Văn bên kia nhận được tin.


      “Cái gì?” Hà Trạch Văn kinh hãi, “Đường Bản ?”


      “Đúng vậy!” Hà Đức Quảng sốt ruột với cha , “Cha, nếu bây giờ thả chạy, sợ rằng sau này lưu lại hậu hoạn a!”


      “n!” Hà Trạch Văn trầm ngâm lát, gật đầu, “Đức Quảng, nã pháo phát binh cho ta, ngăn cản bọn người Phù Tang này, tuyệt đối thể để bọn họ trở về, còn nữa, bắt sống Đường Bản!”


      “Dạ!” Hà Đức Quảng vốn có tư oán với người Phù Tang, bây giờ vừa nghe liền mừng húm, vội vàng mang theo mười vạn đại quân vốn dự định tiến đánh Hãm đảo, chặn đường người Phù Tang.


      Đường Bản thấy binh mã của Hà Trạch Văn quả nhiên đuổi theo, biết là lành ít dữ nhiều, liền dẫn đầu các binh sĩ phản kháng.


      Đội ngũ Phù Tang tuy rằng chỉ có hai vạn, nhưng vị trí ngay bên ngoài thủy trại, có ưu thế nhất định.


      Hà Trạch Văn quá mức sốt ruột, vốn nên để thủy quân Phù Tang rời khỏi thủy trại mới tác chiến, nhưng phái ra chính là đồ ăn hại Hà Đức Quảng, đâu hề biết tùy cơ ứng biến?! Người Phù Tang dùng hỏa tiễn đánh thủy trại, những binh sĩ trong thủy trại cũng hoàn toàn chuẩn bị, trong nhất thời khói đặc nổi lên bốn phía, trong thủy trại bắt đầu hỗn chiến.


      .


      “Chậc chậc.”


      Hãm đảo xa xa, tất cả mọi người quan khán, u Dương Thiếu Chinh cầm viễn kính xem tình hình chiến đấu đối diện, nhịn được liên tục lắc đầu, , “Ai nha, Hà Trạch Văn này già hồ đồ rồi sao, tại sao lại gấp gáp như thế a.”


      “Lão già kia là tay chân luống cuống!” Triệu Phổ gật đầu, “Vừa lúc!”


      Lúc này, Công Tôn vốn ngủ cũng nghe được động tĩnh bên ngoài bèn chạy ra, “Khai chiến nhanh như vậy?” Công Tôn nhìn nhìn sắc trời, “Ta cho rằng sớm nhất cũng đợi tới bình minh chứ, Hà Trạch Văn này sao lại hồ đồ như vậy?!”


      “Đầu óc mụ mị rồi.” Triệu Phổ lạnh lùng , “Chỉ thương cảm cho thủy quân của Đại Tống.”


      “Nguyên soái, có cần hỗ trợ hay ?” u Dương Thiếu Chinh hỏi.


      “Nhanh chân chút.” Triệu Phổ gật đầu, bảo mọi người chuẩn bị, lại nghe Lô Phương , “Bằng , ta dẫn theo nhân mã Hãm đảo hỗ trợ, dù sao tạo phản chỉ là Hà gia phụ tử, liên quan gì đến binh lính, đa phần có già có trẻ, lý nào lại để người Phù Tang giết, vương gia cũng nên vội vã xuất binh.”


      Triệu Phổ mỉm cười, vỗ vỗ vai Lô Phương, “Đa tạ Lô đại ca trượng nghĩa, nhưng các ngươi thể lấy danh nghĩa của Hãm đảo xuất binh được, khi để Hà Trạch Văn phát chiến lực của các ngươi, tất nhiên cắn ngược lại cái.”


      “Ý gì?” Triển Chiêu có chút thắc mắc, “Cứu mạng mà còn dám cắn ngược?”


      “Triển hộ vệ tâm địa thiện lương, hiểu được hành vi của loại tiểu nhân như Hà Trạch Văn này.” Bàng Cát ở bên yếu ớt , “Hà Trạch Văn bây giờ là muốn tự bảo vệ mình, sở dĩ muốn ra sức nắm lũ giặc kia vì muốn dùng chiến tích này để tranh công với hoàng thượng, lưu lại tính mệnh, dù sao cũng làm quan nhiều năm, trong triều có nhiều quan hệ, đó cũng là nguyên nhân hoàng thượng bảo vương gia tốc chiến tốc thắng. Nhưng nếu như diệt xong người Phù Tang, Hà Trạch Văn biết mình có giá trị tồn tại quá lớn, dù hoàng thượng bãi miễn , cũng làm suy yếu quyền lợi của , tìm người từ từ thay thế, với , đó chỉ là khác nhau giữa chết nhanh và chết chậm mà thôi. Nhưng nếu lúc này Hãm đảo tổ chức đối kháng thủy quân của Phù Tang, Hà Trạch Văn nhất định mượn nơi này để với hoàng thượng rằng Hãm đảo tự tổ chức quân binh, vô cùng nguy hiểm, cần phải có người chế ngự, hoàng thượng mặc dù cho tiến công đảo, nhưng thủy quân tất nhiên được giữ lại, mặc kệ thế nào, Hãm đảo đều bị kéo vào trong tầm nhìn của hoàng thượng, trở thành khối tâm bệnh vùng Giang Nam, sớm muộn cũng bị trừ bỏ. Cho nên , lúc này, thà để Cửu vương gia hỏa tốc phát binh, cũng thể để Hãm đảo mạo hiểm, là ý này đúng ?”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tất cả mọi người nhướng mi nhìn Bàng thái sư, tâm , lão gia hỏa này, thường ngày tỏ ra ngớ ngẩn ràng là tinh minh giả vờ hồ đồ.


      Bao Chửng lại cười gian, , “Thái sư và Hà Trạch Văn coi như tâm ý tương thông a.”


      “Biến.” Bàng Cát trừng mắt liếc Bao Chửng.


      “Dù sao chúng ta có ba đạo thánh chỉ, bằng lập tức phát binh, trước tiên bắt những người Phù Tang này, sau đó phát thánh chỉ để thủy quân Giang Nam quy thuận, tước mất quyền lực của Hà thị phụ tử, sau đó lại quyết định?” Công Tôn kiến nghị.


      Triệu Phổ gật đầu, nghĩ có lý.


      Sau đó, Công Tôn viết phần thánh chỉ, Bao Chửng và Bàng Cát nhận lấy.


      Triệu Phổ leo lên chiến thuyền, ba tiếng pháo vang, đội ngũ ngay ngắn xuất binh, giết người Phù Tang, cứu thủy trại.


      Thủy quân của Hãm đảo và ngư dân xung quanh tự tổ chức, toàn bộ giả trang thành quân chính quy tham chiến.


      Mà đồng thời, Bàng thái sư và Bao Chửng dưới bảo vệ của Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đường vòng tới Tùng Giang phủ, chuẩn bị chờ đến khi Triệu Phổ nắm giữ được chiến cuộc liền hạ chỉ thu lại binh quyền của Hà Trạch Văn, rồi tróc nã .


      Công Tôn định theo, nhưng Triệu Phổ cho y mạo hiểm, cuối cùng lưu lại đảo với Tiểu Tứ Tử bọn , lòng như lửa đốt mà chờ đợi.





      Lúc này Hà Trạch Văn sứt đầu mẻ trán, chỉ huy nghênh địch, đột nhiên, thấy xa xa tiếng kèn nổi lên bốn phía, có nhiều chiến thuyền tiến tới đây.


      “Đức Quảng?” Hà Trạch Văn hỏi Hà Đức Quảng, “Đây là chuyện gì a? Thuyền từ đâu tới?”


      Hà Đức Quảng cũng cảm thấy khó hiểu bèn phái quân giáo tìm hiểu, bao lâu, quân giáo trở về bẩm báo, , thấy đại kỳ ở đầu thuyền có nền màu đen, bên thêu chín con kim long, chính giữa có chữ Triệu, chiến kỳ rất thần khí.


      “A…”


      Hà Trạch Văn vừa nghe, bật người hút ngụm khí lạnh, rét căm cả người, trong óc sinh ra suy nghĩ, xong, hoàn toàn xong! Điều nghĩ đến đầu tiên là, vì sao Triệu Phổ lại đến? Lúc trước tai mắt trong Khai Phong phủ sớm nhắc nhở , phải cẩn thận hành , trong khoảng thời gian này hoàng thượng có thể muốn diệt , nhưng vạn lần ngờ chính là Triệu Trinh dĩ nhiên lại bảo Triệu Phổ tự mình tới thu thập , lần này là chết chắc rồi.


      Mà lúc này, chiến cuộc hoàn toàn xoay chuyển, Triệu Phổ dẫn theo đại quân xông vào thủy trại, thủy thử của Trâu Lương lẻn vào trước, bám vào chiến thuyền của người Phù Tang.


      Đội ngũ Phù Tang vốn tử thủ thuyền cho Tống quân xông lên, nhưng bất đắc dĩ thủy thử có trang bị đặc biệt, còn có nhiều người ở dưới nước đục thủng đáy thuyền, chiến thuyền dần chìm xuống.


      Trâu Lương và u Dương Thiếu Chinh nhảy lên thuyền, địch trăm, Triệu gia quân đều là từ chiến trường ở biên thùy tây bắc trực tiếp tới đây, ai ai cũng như lang như hổ, đánh cho Phù Tang quân lính tan rã.


      Triệu Phổ hạ lệnh cho Tống quân, “Lui về cứu hỏa!”


      Tống quân lúc này như rắn mất đầu, vừa nhìn thấy chiến kỳ của Triệu Phổ lòng tin tăng mạnh, đây gọi là nhân danh thụ ảnh, vừa nghe được danh hào của Triệu Phổ, Tống quân đương nhiên nghe lời.


      Cuối cùng, Triệu Phổ bắt sống Đường Bản, bắt toàn bộ võ sĩ Phù Tang làm tù binh, rời thuyền lên bờ, vào thủy trại.


      Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng gấp gấp gáp gáp ra nghênh tiếp, vừa thấy mặt Triệu Phổ Hà thị phụ tử đều trợn tròn mắt —— Đây phải trợ thủ theo bên cạnh thần y kia sao? Lúc này hai người mới hiểu được, phỏng chừng thần y kia cũng là giả, nghĩ lại, Hà Trạch Văn rốt cuộc minh bạch, chính mình hoàn toàn trúng kế.


      Lúc này, Bao Chửng và Bàng Cát cũng dẫn người vào, tuyên đọc thánh chỉ, thu hồi binh quyền của Hà thị phụ tử, hai người bởi vì cấu kết Phù Tang ý đồ phạm thượng làm loạn, trước tiên áp vào đại lao, sau đó mang về Khai Phong xử lý.


      Hà Trạch Văn vừa thấy đại thế mất, tâm Triệu Phổ này giỏi a, đánh mà thắng còn thu được hơn mười vạn nhân mã của . Hôm nay là thú vật bị vây khốn, biết chính mình khi bị bắt chỉ có con đường chết, liền định cùng với những người hầu cận liều chết xông ra, nhưng là luận công phu, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Triệu Phổ đều ở đây, Hà Trạch Văn căn bản có phần thắng, hơn nữa mất trợ giúp, Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng thường ngày làm xằng làm bây, khiến cho nhiều người tức giận, cho nên cũng có binh sĩ nguyện ý giúp tạo phản, đều ở bên mắt lạnh nhìn.


      Triệu Phổ thành công thu lại binh quyền thủy quân Giang Nam, bảo Trâu Lương trấn thủ tại thủy trại, lần nữa phân chia thế lực của thủy quân, phân phát phần nhân mã, cũng hồi cho Triệu Trinh, trả lại hai phần thánh chỉ được ban.


      Bao Chửng đến nha môn tri phủ, cùng Bàng Cát tra hành vi phạm tội của Hà Trạch Văn, moi ra thế lực phía sau.


      Cử động lớn như vậy đều truyền khắp toàn bộ vùng Giang Nam, Cửu vương gia Triệu Phổ và Bao Chửng hạ gục thủy trại, triều đình bắt đầu điều tra hành vi phạm tội của phụ tử Hà Trạch Văn, bách tính Tùng Giang phủ đều hoan hô tung tăng, nã pháo bày rượu chúc mừng, cứ như ăn tết.


      Bao Chửng lại chia ra ít tinh lực để xử lý việc thủy vận, trước tiên xóa bỏ toàn bộ thuế phí hoang đường.


      u Dương Thiếu Chinh chỉnh lý toàn bộ thủy quân, người già yếu thả về quê, những người tinh nhuệ khác đều phải thao diễn lần nữa, định ra quân quy.


      .


      Mọi người bận rộn.


      Công Tôn có chuyện gì làm, hết lần này tới lần khác mưu ma chước quỷ đều là y nghĩ ra, chư tướng trong quân Triệu Phổ đều rất thỏa mãn với vị “vương phi” tương lai này, vô cùng kính trọng.


      Triệu Phổ mấy ngày nay bận bề quân vụ, bám lấy Công Tôn theo vào theo ra, Công Tôn cả ngày theo Tiểu Tứ Tử dạo quanh Hãm đảo, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, buồn chán đến hoảng.


      “Phụ thân Cửu Cửu bận rộn nha?” Tiểu Tứ Tử lại càng thêm phiền muộn, ngày thấy Triệu Phổ cứ như cái đuôi kề cận Công Tôn liên tục nhắc tới Cửu Cửu, đến nỗi Công Tôn tâm hoảng ý loạn.


      .


      Ba ngày thoáng cái trôi qua, Công Tôn ở Hãm đảo buồn chán đến nỗi muốn phát bệnh, Tiểu Tứ Tử kéo y lắc lư, “Muốn Cửu Cửu, Tiểu Tứ Tử nhớ Cửu Cửu.”


      Công Tôn bèn ôm bé lên thuyền, đến thủy trại tìm Triệu Phổ.


      Triệu Phổ ba ngày nay hầu như hề chợp mắt, giải quyết xong xuôi tất cả công việc định trở về Hãm đảo gặp Công Tôn, nhưng ngờ Công Tôn lại dẫn Tiểu Tứ Tử tới.


      “Cửu Cửu!” Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới, Triệu Phổ ôm lấy bé, Công Tôn tới gần giật mình hỏi, “Mấy hôm nay ngươi ngủ a, sao lại giống gấu trúc như thế?”


      Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ, “Đó phải là do muốn nhanh chóng trở về gặp ngươi sao.” rồi tiến qua hôn , “Nhớ chết ta rồi!”


      Công Tôn hơi xấu hổ nhưng trong lòng cũng khẽ động, kéo Triệu Phổ vào phòng, cởi áo khoác rồi đẩy lên giường, chỉ tiếc cuối cùng bổ nhào tới như Triệu Phổ mong muốn mà là cầm cái chăn phủ lên người , , “Ngủ !”


      Triệu Phổ nằm giường tính ngày, mùng hai còn mấy ngày nữa? Chuẩn bị hôn biết có kịp hay .


      Công Tôn ngồi bên giường, đặt Tiểu Tứ Tử lên giường, Tiểu Tứ Tử ngồi ở góc giường chơi đùa với Thạch Đầu, Triệu Phổ vươn tay vòng qua ôm thắt lưng Công Tôn cọ tới cọ lui, Công Tôn cũng chống cự.


      “Thư ngốc, cuối cùng cũng làm xong, có thể nghỉ ngơi vài ngày.” Triệu Phổ lẩm bẩm.


      “n.” Công Tôn gật đầu, tựa bên cạnh , “Kỳ thực, còn có việc chưa giải quyết.”


      “Việc gì?” Triệu Phổ ngước mắt nhìn y.


      “Còn nhớ lần trước Từ Thái Phượng nhờ chúng ta tra chuyện loạn táng khanh kia ?” Công Tôn hỏi.


      “Nga…” Triệu Phổ cũng nhớ tới, thở dài, “Thiếu chút nữa quên mất chuyện này.”


      “Hôm nay rốt cuộc diệt trừ khối ung nhọt Hà Trạch Văn này, hẳn là có thể tra vụ án năm đó rồi.” Công Tôn , đắp chăn cho Triệu Phổ, “Ngươi nghỉ ngơi vài ngày trước , qua mấy ngày nữa chúng ta lại điều tra.”


      Triệu Phổ suy nghĩ chút, chọt chọt Công Tôn, “Cùng ngủ?”


      Công Tôn lườm cái.


      Triệu Phổ nhích vào trong giường, ý bảo Công Tôn nếu như mệt mỏi ngủ bên cạnh .


      Công Tôn kéo chăn trùm kín , bảo đừng nữa mau ngủ !


      .


      Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ đại khái quá mệt mỏi, bèn thực ngủ.


      Tiểu Tứ Tử nằm giường ôm Thạch Đầu tỉnh lại, phát Công Tôn và Triệu Phổ đều ngủ. Bé bò tới bên cạnh Công Tôn, suy nghĩ chút —— Ngô, mặc y phục mà ngủ coi như là thành thân sao?


      Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử “Suỵt” tiếng với Thạch Đầu bên cạnh hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn mình, vươn tay, nhàng lén cởi xiêm y của Công Tôn…
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 106: Thông báo của Công Tôn, Cửu Cửu tiến lên


      Tiểu Tứ Tử cởi xiêm y cho Công Tôn là có chút lao lực, bởi vì xiêm y người Công Tôn mặc rất kín đáo, nhưng lại nằm ngửa mặt lên trời mà ngủ, Tiểu Tứ Tử còn phải tay chân, thể để y phát .


      Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, sờ sờ cái cằm tròn vo của mình, quyết định ra tay từ dây lưng, trước tiên cởi đai lưng xuống.


      Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử bò tới bên cạnh Công Tôn, nhàng xốc chăn lên, cởi đai lưng Công Tôn xuống.


      Công Tôn còn ngủ, mấy hôm nay lao tâm lao lực chuẩn bị đối phó phụ tử Hà gia, y cũng rất mệt, cho nên có phản ứng gì. Sau khi Tiểu Tứ Tử cởi đai lưng ra, Thạch Đầu tiến tới, há mồm ngậm đầu đai lưng, kéo sang bên…


      Đai lưng bị rút ra.


      Sau khi rút đai lưng ra, Thạch Đầu vẫy vẫy đuôi với Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử giơ ngón tay cái với nó! Thạch Đầu, làm tốt lắm!


      Sau đó, Tiểu Tứ Tử lại cởi dây lưng, rồi vạch ra vạt áo trước của Công Tôn, chỉ là bên trong còn có lý y… Then chốt là, tay áo làm sao cởi ra đây?


      Tiểu Tứ Tử ngồi chỗ kia ngây người, phải nhấc tay phụ thân lên mới cởi được tay áo, nhưng cứ như vậy phụ thân phát , sau đó bị đánh đòn.


      Tới đây, Tiểu Tứ Tử lại nghĩ, hay là cởi quần , quần dễ cởi hơn.


      suy nghĩ, chỉ thấy Thạch Đầu nhảy qua, ngậm vạt áo trước của Công Tôn kéo sang bên.


      “n…” Công Tôn tựa hồ muốn tỉnh lại, hừ hừ tiếng, trở mình.


      Tiểu Tứ Tử cả kinh, vội vàng vỗ mông Thạch Đầu, Thạch Đầu lẻn đến bên, tức giận nhìn Tiểu Tứ Tử, như —— Bé mập này, ta giúp ngươi mà!


      Tiểu Tứ Tử cũng trừng lại nó —— được đụng được gọi, bổn bổn, làm phụ thân thức dậy đánh mông ngươi đó!


      Thạch Đầu lắc lắc tai, thành trốn sang bên, dựa vào cánh tay của Triệu Phổ, xoay người bắt đầu liếm lông mao, nhìn Tiểu Tứ Tử để xem bé làm gì được.


      Sau khi Tiểu Tứ Tử bị Thạch Đầu dọa giật mình, thấy Công Tôn tỉnh, bèn cúi đầu tiếp tục làm việc.


      Công Tôn sau khi xoay người sườn bên hướng về phía Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử rầu rĩ, như vậy ngay cả quần cũng cởi được nha.


      Suy nghĩ chút, Tiểu Tứ Tử lại tiến tới vén cổ áo Công Tôn, vừa mới lay hai cái, Công Tôn cũng mơ mơ màng màng mở mắt.


      Tiểu Tứ Tử lập tức dừng lại khẩn trương nhìn Công Tôn.


      Công Tôn ngủ nên mơ hồ, mở mắt thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ ngay trước mặt, tròn vo đầy thịt mềm mềm… hề nghĩ ngợi, Công Tôn vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử đến, ôm cọ cọ, “n… Tiểu Tứ Tử.”


      Tiểu Tứ Tử bị ôm xuống cùng nằm, khuôn mặt đầy thịt bị Công Tôn cọ tới cọ lui. Chỉ chốc lát sau, Công Tôn lại nhúc nhích, tựa hồ ngủ. Tiểu Tứ Tử khoanh tay hờn dỗi, phụ thân đáng ghét nha, cởi y phục được, nếu có thể để phụ thân tự cởi là được rồi.


      Nghĩ nghĩ lại, Tiểu Tứ Tử cho rằng, cần phải cố gắng ngừng.


      Lại đợi lát, cảm giác Công Tôn lại ngủ say, Tiểu Tứ Tử từ dưới cánh tay y chui ra, ngồi giữa y và Triệu Phổ, bắt đầu cởi nút áo Công Tôn, mở hai cái, nút bên dưới mở được, Tiểu Tứ Tử có chút tức giận, phụ thân trở mình cái được sao?


      gấp gáp đến luống cuống tay chân, Tiểu Tứ Tử bèn cảm giác có người chọt chọt mông mình.


      Tiểu Tứ Tử sờ sờ cái mông, tiếp tục bận việc, mất nửa ngày cũng cởi được cái tay áo, nhưng y phục ở đầu vai bị vén mở, bờ vai của Công Tôn lộ ra ngoài.


      Tiểu Tứ Tử muốn liều lĩnh để Công Tôn lật người cái hoặc nhấc cánh tay Công Tôn lên, chợt cảm giác cái mông lại bị chọt hai cái, Tiểu Tứ Tử phủi phủi, quay đầu lại muốn bảo Thạch Đầu được nhao nhao, nhưng thấy Thạch Đầu dựa vào tường bắt đầu ngáy ngủ, Tiểu Tứ Tử sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn bé.


      Tiểu Tứ Tử trợn to mắt, Triệu Phổ xoay bé qua, nghiêng đầu nhìn nhìn phía sau bé, chỉ thấy Công Tôn lộ vai nằm ở nơi đó.


      Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay nhấc bé đặt sang bên kia, hạ giọng , “Làm gì đó hả?”


      Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, có chút chán nản tựa lên đầu gối Triệu Phổ, giọng , “Cởi xiêm y phụ thân.”


      Triệu Phổ bật cười, “Ngươi cẩn thận sáng mai cái mông nở hoa!”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Nếu như phụ thân có thể thành thân với Cửu Cửu, bị đánh mông trận… cũng sao.”


      Triệu Phổ nghe xong hơi sửng sốt, sau đó cười lắc đầu, xốc hé chăn lên, với Tiểu Tứ Tử, “Vào đây, chỉ mặc lý y lạnh a?”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử chui vào bên cạnh, dựa lên cánh tay của Triệu Phổ, nắm ngón tay, “Bằng Cửu Cửu, ngư


      ơi cởi đồ phụ thân ra .”


      Triệu Phổ lắc đầu, nhéo má bé, “Làm gì có chuyện đơn giản cởi xiêm y là được a, ngủ , đợi tới mùng hai.”


      “Nhưng nếu mùng hai phụ thân lại đổi ý sao?” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm tóc Triệu Phổ, giọng thầm, “Vậy Cửu Cửu có tức giận rồi thèm phụ thân nữa hay ?”


      Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử lo lắng, bèn cười , “Sao lại như vậy được? Nếu phụ thân ngươi đổi ý, vậy cũng có cách nào, ta chỉ đành đợi.”


      Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Triệu Phổ, nhích tới phía trước, cọ cọ tay , “Cửu Cửu ngươi tốt.”


      Triệu Phổ ngáp cái to, tiếp tục ngủ, vốn mệt mỏi, nhưng võ công giỏi cho nên ngủ rất cảnh tỉnh. Tiểu Tứ Tử liên tục bò tới bò lui bên cạnh, làm sao có thể tỉnh lại, chỉ là ngay từ đầu cho rằng Tiểu Tứ Tử nô đùa với Thạch Đầu cho nên lưu ý, nhưng sau đó lại cảm thấy đúng, ngay lập tức mở mắt ra, ngờ lại thấy vật ra sức cởi bỏ y phục của Công Tôn, là dở khóc dở cười.


      Chờ Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đều ngủ say, Công Tôn vốn nghiêng người xoay mặt ra bên ngoài chậm rãi mở mắt, hơi chun mũi, thầm thở dài —— Tiểu phôi đản chân ngoài dài hơn chân trong, dám bán đứng phụ thân nó. Nghĩ nghĩ lại, lại cảm thấy Tiểu Tứ Tử là đứa bé ngốc, ngay cả bộ xiêm y mà cũng cởi được!


      .


      Triệu Phổ ngủ giấc say, đặc biệt là sau khi ngủ, vẫn cảm thấy hình như ngửi được mùi hương tươi mát, khiến ngủ rất sâu. Khi tỉnh lại thấy bên cạnh có ai, nhưng mùi hương kia còn thoang thoảng. Triệu Phổ nghiêng mặt nhìn, chỉ thấy bên cạnh gối đầu đặt gói giấy, căng phồng, bên trong tựa hồ bọc lấy cam thảo.


      cầm lên ngửi, gói giấy tỏa ra mùi hương thơm mát dễ chịu, giúp cho thần thanh khí sảng, tối hôm qua bởi vì ngửi được hương thơm này nên mới ngủ ngon như vậy.


      Khe khẽ thở dài, Triệu Phổ ngồi dậy, gập tay chống cùi chỏ lên đầu gối, hai tay chống cằm xuất thần…


      Gói giấy này khẳng định là Công Tôn đặt vào để giúp ngủ ngon hơn, thư ngốc này mạnh miệng mà dạ, ràng động tâm nhưng lại thà chết chịu nhận, còn giả vờ tỏ ra hung dữ, ai… chừng nào mới thấy y ôn nhu chút đây?


      Triệu Phổ đột nhiên bắt đầu tưởng tượng Công Tôn ôn nhu cùng mình tình ý tương thông có dáng vẻ như thế nào —— Phỏng chừng là mình vừa tỉnh lại sau giấc nồng, Công Tôn ở bên cạnh đưa sang cái khăn ấm để rửa mặt, rồi lại bưng phần điểm tâm tiếng sớm a, đương nhiên, thanh đó khẳng định vô cùng , mình hôn y y cũng né… Nghĩ nghĩ, Triệu Phổ cảm thấy nước miếng muốn nhiễu xuống rồi. Nghĩ tới đây lại nhịn được mà lắc đầu, Triệu Phổ có chút tự giễu, hình như cầu quá cao rồi… Nhưng nếu có thể trở thành nhân sinh quá tốt đẹp!


      “Sáng bảnh mắt rồi mà bản mặt còn lưu manh như vậy, ngươi mơ thấy gì đó?”


      Bên cạnh truyền đến thanh quen thuộc, Triệu Phổ thở dài, quả nhiên Công Tôn chính là Công Tôn, lời cay độc mới là biểu tượng của y, có chút thất lạc quay sang, nhưng lại sửng sốt.


      “Tỉnh chưa?”


      Xoay mặt, đồng thời Triệu Phổ cảm giác mặt nóng lên.


      Chỉ thấy Công Tôn đứng bên cạnh , cầm chiếc khăn mặt còn tỏa hơi nóng tay, “Rửa mặt đứng dậy ăn sáng, ngủ lâu như vậy đói bụng nha?”


      Triệu Phổ ngây ngô nhận lấy khăn mặt, cảm thấy có chút bất khả tư nghị.


      Công Tôn thấy ngơ ngác, bèn , “Rời giường ăn.” Vừa , vừa từ trong thực hạp lấy ra cơm nước hâm nóng.


      Triệu Phổ dùng khăn nóng lau mặt, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng, đứng dậy tới bên giường rửa mặt, sau đó cấp tốc tới bên bàn ngồi xuống, chỉ thấy cơm nước bên trong thực hạp còn nóng hôi hổi.


      “Ăn sớm như vậy a?” Triệu Phổ giật mình, rồi bưng chén ăn cơm.


      “Sớm cái gì nha, trưa rồi.” Công Tôn gắp thức ăn cho , Triệu Phổ đột nhiên sản sinh ảo giác, vẫn cảm thấy Công Tôn đối xử với mình tựa hồ so với trước đây thân thiết hơn chút, Công Tôn của hôm nay hình như đặc biệt ôn nhu a, biết xảy ra chuyện gì.


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu dẩu mỏ chạy vào.


      Công Tôn vươn tay ôm lấy bé, bóp miệng, “Sao dạo gần đây luôn dẩu mỏ ra? Còn như vậy nữa coi chừng biến thành mông gà.”


      “Tiểu Lương Tử muốn học khinh công với Bạch Bạch và Miêu Miêu, lại theo ta.” Tiểu Tứ Tử bất mãn lầm bầm.


      “Tiểu tử này rất tài a.” Triệu Phổ nhướng mi cái, “Khinh công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là thiên hạ đệ nhất cũng sai, để nó hảo hảo học, đừng bỏ qua cơ hội.”


      Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn , , “Ngươi cũng dễ tính a, Tiểu Lương Tử là đồ đệ của ngươi, sợ bị người ta đoạt ?”


      “Sợ cái gì?” Triệu Phổ thản nhiên cười, “Nó học hết công phu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới tốt, dù sao sau này có lợi hại cách mấy cũng là đồ đệ của ta.”


      Công Tôn nhịn được mỉm cười.


      Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Công Tôn, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, đột nhiên hỏi, “Phụ thân ngươi có thích Cửu Cửu hay ?”


      Công Tôn sửng sốt, há mồm, có chút xấu hổ nhìn Tiểu Tứ Tử.


      Triệu Phổ cúi đầu ăn, lên tiếng.


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu ngươi có thích phụ thân hay ?”


      “Khụ.” Triệu Phổ nuốt thức ăn trong miệng xuống, gật đầu, “Thích.”


      Tiểu Tứ Tử hung dữ ngẩng mặt trừ


      ng Công Tôn, “Phụ thân thấy chưa!”


      Công Tôn vẻ mặt vô tội nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngọ nguậy hai cái, lách ra khỏi lòng y, ôm Thạch Đầu chạy đến bên sinh hờn dỗi.


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục ăn.


      Công Tôn ngồi xuống, thấy Tiểu Tứ Tử ngồi chồm hổm bên thèm nhìn mình cũng có chút bất đắc dĩ, vật này sao lại như vậy, có số việc nhất định phải ra a.


      Triệu Phổ vươn tay vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi muốn mà thôi, đừng náo loạn, đến, ăn chút gì .”


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại liếc nhìn Công Tôn, dẩu mỏ.


      Công Tôn ngoắc bé cái, “Tới đây.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi kế bên Triệu Phổ, lời nào, cũng qua, tựa hồ có chút ý kiến với Công Tôn.


      “Ai nha!” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử chu mỏ bèn đứng lên.

      Tiểu Tứ Tử kề sát Triệu Phổ, che cái mông.


      Nhưng Công Tôn bắt Tiểu Tứ Tử, mà là nắm áo Triệu Phổ, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Muốn ta gì?”


      Tiểu Tứ Tử lại càng hoảng sợ.


      Công Tôn trừng bé, “ nha!”


      “Ngô… Phụ thân có thích Cửu Cửu a?” Tiểu Tứ Tử nơm nớp lo sợ hỏi tiếng.


      “Ta có thích hay ?!” Công Tôn cắn răng túm cổ áo Triệu Phổ lắc lắc, “Lão tử thích ngươi sao còn ngủ với ngươi a? Ngươi cho ta là kẻ tùy tiện như vậy? Thay người khác, con mẹ nó ai dám tới gần bước, lão tử sớm thiến , ngươi còn hỏi, ngươi còn lừa gạt con ta, lão tử liều mạng với ngươi!”


      Triệu Phổ bị hai cánh tay gầy của Công Tôn lắc đến rung rinh ngả trước ngả sau, Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh mở to hai mắt hỏi, “Vậy phụ thân thích Cửu Cửu đúng ?”


      thừa!” Công Tôn càng lửa giận càng lớn, lắc Triệu Phổ như điên lại mắng mỏ, “ thích ngươi ai thèm thành thân với ngươi a? phải mùng hai sao, ngươi còn muốn gì nữa!”





      Công Tôn rống xong cảm thấy thư thái rất nhiều, rồi lại thấy Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đều mở to hai mắt, nhìn ra sau lưng y.


      Công Tôn cảm thấy kỳ quái, nhìn lại, cũng hít sâu hơi. Chỉ thấy ngoài đại môn, cũng biết từ khi nào, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng, Bàng Cát, các ảnh vệ còn có tất cả mọi người ở Hãm đảo đứng đó.


      Mọi người há to miệng, mục trừng khẩu ngốc nhìn những người trong phòng, nghe rất ràng những lời thâm tình kịch liệt này của Công Tôn.


      Sau đó, chỉ thấy mặt Công Tôn từ từ đỏ lên, rồi tới vành tai, sau gáy… phỏng chừng toàn thân đều đỏ.


      “Oa a.” Tiểu Tứ Tử vô cùng cao hứng vỗ tay, cười tủm tỉm , “Phụ thân hảo cừ, mùng hai nhất định phải thành thân nga!”





      Mặt Công Tôn đỏ như tôm luộc, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống.


      Bọn Triển Chiêu cũng phục hồi tinh thần, , “Nga… Định gọi các ngươi cùng đến nha môn Tùng Giang phủ, tra vụ án loạn táng khanh kia… Chúng ta trước đây, các ngươi dùng bữa xong rồi đến a.” xong, mọi người nhanh chân nhịn cười bỏ chạy.


      Chờ mọi người , Công Tôn cũng muốn chạy, Triệu Phổ ôm lại, hôn hít, “Thư ngốc, ngươi cuối cùng cũng chịu rồi.”


      Công Tôn đạp hai cước, có điều Triệu Phổ ôm chặt quá, thể giãy dụa, cuối cùng lại lên tiếng.


      Triệu Phổ sung sướng ôm Công Tôn cọ hồi lâu, quay đầu lại, chỉ thấy công thần bé Tiểu Tứ Tử gắp thịt miếng cho Thạch Đầu ăn, mặt cười tươi rói, tựa hồ rất thỏa mãn.


      Dùng bữa xong, đến bến đó, nhóm Bao Chửng lên thuyền trước, cho nên Triệu Phổ và Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử leo lên con thuyền khác, đơn độc chạy đến nha môn Tùng Giang phủ, tra vụ án loạn táng khanh.


      Mọi người vốn tưởng rằng, lúc này diệt Hà gia phụ tử trừ xong khối ung nhọt lớn nhất Tùng Giang phủ, nhưng ngờ, vụ án loạn táng khanh này lại là bí mật lớn hơn nữa.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :