1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triệu Phổ híp mắt cười cười với bé, thừa dịp ai chú ý, dùng thanh rất ghé vào tai Tiểu Tứ Tử , “Đừng nóng vội, mùng ba tháng sau, phụ thân ngươi chịu thú, ngươi hãy trói y mang tới.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ đối bé cười xấu xa, “Đến lúc đó chúng ta áp y vào động phòng.”


      “Ngô!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gật đầu, cùng Triệu Phổ ngoéo tay! dù sao cũng muốn ghép phụ thân và Cửu Cửu thành đôi mới được.


      Công Tôn ở bên nhìn, chợt nghe lớn huyên thuyên biết cái gì, vội tiến qua hỏi, “Hai ngươi thương lượng cái gì đó?”


      Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, dẩu mỏ híp mắt nhìn Công Tôn.


      Công Tôn trừng mắt, hải nha, hảo cho ngươi vật a, theo người bán ta a.


      Những người khác, ngoại trừ Bao Chửng và Bàng Cát, đều là nội lực thâm hậu, cho nên nghe ràng những điều Triệu Phổ , đều cười thầm, phỏng chừng mùng ba tháng sau có trò hay để xem rồi.


      Từ Thái Phượng cười cười, nhìn nhìn Công Tôn và Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lẩm bẩm câu, “n… sai a, tuổi còn trẻ vẫn là tốt.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách nàng gần nhất, nghe được ràng, bèn xoay mặt nhìn nàng, chỉ thấy thần tình mặt Từ Thái Phượng rất quái dị, thản nhiên, còn có chút thương cảm, gương mặt trầm đó, có vẻ quá cân đối.


      Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Thế này là thế nào? Từ Thái Phượng tựa hồ có tâm gì đó. Nhưng mà cũng phải thôi, người này vốn là nhân vật thường được giang hồ tranh luận, nguyên vốn tưởng rằng nàng cư Bắc Hải tái xuât, ngờ lại lần nữa xuất tại Trung Nguyên, hơn nữa… Làm hái hoa ngược? Chuyện này cũng đáng ngạc nhiên.


      .


      Mọi người lại hồi, liền ly khai quan đao, vào sâu trong rừng.


      đâu vậy?” Triển Chiêu nhịn được hỏi Từ Thái Phượng.


      Từ Thái Phượng nhìn nhìn , mỉm cười, “Loại vật này, đặt ở nơi bí mật, phỏng chừng rất nhanh gây ra khủng hoảng.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Bao Chửng nhíu mày, hỏi, “Là thứ gì rất dọa người sao?”


      Từ Thái Phượng thờ ơ nhún vai, , “Ta nghĩ có gì, còn người khác thấy ghê tởm hay đáng sợ, ta đây cũng thể biết.”


      khi , mọi người tới sườn núi , phía trước có đường , phía có cây cối, xem ra bên dưới hẳn là sườn dốc.


      Từ Thái Phượng quay đầu lại, , “Tiểu hài tử nên tốt hơn, thấy được tốt.”


      Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, hình như … Muốn .


      Tiêu Lương nhìn nhìn Công Tôn, ý như —— Ta sợ gì cả.


      Mọi người do dự chút, Triệu Phổ đặt Tiểu Tứ Tử vào lòng Công Tôn, Giả Ảnh đưa qua miếng vải mềm, bịt kín mắt Tiểu Tứ Tử, vậy là có thể cùng .


      Tiểu Tứ Tử dẩu mở, bé cũng muốn xem mà, liền hỏi, “Tiểu Lương Tử cũng bịt mắt sao?”


      “Khụ khụ.” Công Tôn gật đầu, , “Bịt luôn.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử nghĩ như vậy mới công bằng, lại hỏi, “Vậy… Thạch Đầu nhìn thấy cũng sao chứ?”


      Từ Thái Phượng quay đầu lại nhìn bé chút, , “Dưỡng tiểu gia hỏa như vậy bên người, thực thú vị.”


      Tiểu Tứ Tử ôm ôm Công Tôn, chui vào lòng y, bé bịt mắt nên nhìn thấy, chỉ là ngữ điệu của Từ Thái Phượng này nghe rất trầm, cảm giác hảo dọa người nga.


      Mọi người cũng cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của Từ Thái Phượng có chút ước ao tựa hồ lại có chút đố kị, cảm giác rất quỷ dị.


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày nhìn nàng cái, ánh mắt Từ Thái Phượng chạm ánh mắt , kinh hãi, Triệu Phổ này, khí phách mạnh. Nàng lập tức lắc đầu, quả nhiên là hôi mắt Tu La, vừa nhìn thấy có người khi dễ người nhà của lộ ra lang tính, ôn hòa dịu dàng chỉ là biểu ngoài mặt mà thôi.


      .


      Vòng qua sườn núi, phía sau núi là con đường dốc, thoạt nhìn rất trống trải, nhìn ra điều gì ổn, mọi người thở phào nhõm, còn tưởng rằng sau khi đến thấy tràng cảnh dọa người nào đó chứ.


      “Tới rồi.” Mọi người ở đây còn chuẩn bị tiếp, Từ Thái Phượng đột nhiên ngừng bước.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Bao Chửng có chút khó hiểu mà nhìn nàng, hỏi, “Oan tình ở đâu?”


      “Đừng vội, dù sao cũng thể để ngoài sáng được.” Từ Thái Phượng ngồi xổm xuống, giơ tay nhàng vuốt hai cái mặt đất, nạy lên cái vòng hình tròn, cố sức kéo lên…


      “Ầm ầm” tiếng, phiến đá lớn mặt đất bị kéo lên.


      Triển Chiêu tính toán sơ sơ chút, phiến đá này lớn, hơn nữa bên còn bị bùn đất và đá vụn lấp lên che giấu, ít cũng hai trăm cân, Từ Thái Phượng quả nhiên nội lực thâm hậu.


      Dưới phiến đá là miệng giếng.


      “Tảng đá này che miệng giếng?” Bao Chửng có chút hiếu kỳ.


      “Bao đại nhân.” Từ Thái Phượng cười cười, chỉ chỉ đáy giếng, , “Ngươi ngại nhìn vào trong giếng cái.”


      Bao Chửng hơi sửng sốt, qua, đứng bên giếng nhìn vào trong, nhất thời cũng ngốc lăng.


      Triển Chiêu bọn họ cũng hiếu kỳ chạy tới, vừa nhìn vào trong tất cả đều mục trừng khẩu ngốc.


      Tiểu Tứ Tử cảm thụ được mọi người tâm tình biến hóa, định len lén vén khăn bịt mắt lên nhìn, lại bị Công Tôn ngăn cản, “Buông tay, đặt ra sau lưng.”


      Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, ngoan ngoãn buông tay, chắp ra phía sau, chán nản tựa lên vai Công Tôn nhàng thở dài hơi, xem thường tiểu hài tử.


      Công Tôn sở dĩ cho Tiểu Tứ Tử nhìn là có nguyên nhân, bởi vì cảnh tượng dưới giếng quá thảm liệt.


      Miệng giếng là hình xuông, sâu hun hút, cũng biết chỗ nào mới là đáy, nhưng có thể thấy được, hang này cũng phải là thiên nhiên hình thành, càng thể chỉ là giếng nước, chung quy vẫn chưa nghe qua vùng Từ Châu phủ có phong tục đào giếng vuông để lấy nước bao giờ.


      Có thể thấy được, giếng này là có người đào để sử dụng cho chuyện đặc biệt nào đó, mà sử dụng cho chuyện gì vừa nhìn là hiểu ngay.


      Chỉ thấy dưới đáy giếng, trong cát bùn bụi đất, có rất nhiều thi thể, thi thể đen đúa khô quắt, diện mục dữ tợn, cực kỳ đáng sợ.


      Mọi người chỉ có thể nhìn đến mặt của thi thể, thể thấy được đến tột cùng còn có bao nhiêu, những thi thể này giơ tay, ngẩng mặt há mồm vịn lấy vách tường, như vậy tựa hồ như liều mạng muốn bò lên , nhưng điều này hiển nhiên thể, vách tường dựng đứng lại trơn nhẵn, ngoại trừ từng vết cào xước có bất luận thứ gì có thể leo lên.


      “Những người này…” lúc lâu sau Bao Chửng mới mở miệng, “Là bị chôn sống sao?”


      Từ Thái Phượng cười cười, , “ sai, phỏng chừng là thế.”


      “Ngươi biết tình tình cụ thể sao?” Triệu Phổ xoay mặt nhìn nàng, tựa hồ có chút tín nhiệm.


      Từ Thái Phượng nhún nhún vai, , “Ta chỉ là thỉnh thoảng ngang qua đây mới phát thứ này.”


      “Ngẫu nhiên phát ?” Triển Chiêu có chút hoài nghi, có người ngẫu nhiên phát thứ bí mật như vậy sao?


      ra vô cùng trùng hợp.” Từ Thái Phượng cười cười, , “Ngày đó, ta theo đuổi chàng rất khả ái.”


      Mọi người nghe đến đó liền run cái, Từ Thái Phượng vội vỗ vỗ Bàng Thái Sư, , “Tướng công nên ghen, tại ta nhất là ngươi.”


      Bàng Thái Sư cả trán tích đầy mồ hôi.


      ngay chỗ này bị vòng sắt kia làm vấp ngã, sau đó chân bị vòng sắt móc lấy, ta đương nhiên phải hùng cứu mỹ nhân.” Từ Thái Phượng khẽ.


      Tất cả mọi người nỗ lực ức chế sức tưởng tượng của bản thân, kiên quyết suy nghĩ đến cảnh tượng kia, để tránh buổi tối lại gặp ác mộng.


      “Sau đó ta phát vòng sắt là dính liền với mặt đất.” Từ Thái Phượng , “Ta cố sức kéo nó lên thấy tình cảnh bên dưới.”


      “Cái kia… người kia sao?” Bao Chửng muốn tìm người cùng chứng kiến, đối chứng chút xem Từ Thái Phượng có phải hay .


      “Nga… bị dọa chết giấc rồi.” Từ Thái Phượng lắc đầu, có chút thương tiếc , “ đáng thương a, lúc đó ta nên để thấy cảnh tượng kinh khủng này.”


      Mọi người đều hết chỉ đành thở dài.


      “Oan án mà ngươi , chính là thứ này sao?” Công Tôn hỏi nàng.


      Từ Thái Phượng suy nghĩ chút, , “Ta đây cũng thích lo chuyện của người khác, lúc nhìn kỹ, ta phát những thi thể ở đây có nam có nữ, hơn nữa quan phủ tuyệt đối dùng loại biện pháp này để xử quyết… Cho nên có thể có bí mật giấu bên trong.” , nàng giơ tay chỉ vào đáy giếng, vách đá ngay sát cỗ thi thể, “Nhìn chỗ đó, có người để lại chữ bằng máu.”


      Mọi người nhìn sang, chỉ thấy chữ bằng máu sớm đổi thành màu đen, có điều người nọ tựa hồ rất căm hận mà cào vách đá, còn có vài vết tích để lại.


      Bao Chửng quen thuộc với chữ này nhất, đó là chữ OAN to…


      “Hô…” u Dương Thiếu Chinh thở dài tiếng, “Quả nhiên oan khuất lớn.”


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Những người này chết bao lâu rồi? Ngươi có thể giám định sao?”


      “Cũng biến thành bạch cốt, chắc là chưa lâu lắm nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.


      Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, y đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh. Phi Ảnh bế Tiểu Tứ Tử ra xa tí miễn cho bé cẩn thận nhìn thấy, Tiêu Lương cũng cảm thấy ghê tởm, chạy bồi Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này Tiểu Tứ Tử buồn ngủ, tựa tại nơi mà bé thích nhất – bộ ngực mềm mại của Phi Ảnh mà ngủ.


      Công Tôn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên vách giếng nhàng khảy ra ít đá đen vụn, , “Những thứ này phải đá vụn.”


      Triệu Phổ tiếp nhận cầm trong tay, bóp bóp. giơ cho mọi người thấy, “Là than đá.”


      “Than đá?” Mọi người đều có chút ngoài ý muốn, tâm , than đá sao?”


      “Bên dưới hẳn là còn có khá nhiều than đá.” Công Tôn nghĩ nghĩ, thở dài hơi, , “Than đá kỳ thực có thể sản sinh loại khí độc, ngửi thấy rất dễ bị trúng độc, những người này sở dĩ chết, ngoại trừ phần là bị đè chết, phỏng chừng đại đa số đều bị ngộp chết hoặc trúng độc mà chết.”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều ngồi xổm nghe Công Tôn kể, Triển Chiêu vòng vòng, , “Thảo nào đều là núi hoang, đất nơi này đều là than vụn, cây cối rất khó sinh trưởng, chỉ có vài gốc cây khô cỏ úa cũng gần như chết hết.”


      “Thi thể chôn trong than đá, lâu ngày nước trong thi thể bị hong khô, hình thành loại thây khô thiên nhiên, thi thể biến thành trạng thái khô quắt xám đen, nhưng… Phía dưới có thể có nước.”


      “Nga?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi, “Phía dưới có nước?”


      “Vùng Giang Nam thường hay có mưa, than đá thấm nước, phần nước mưa trực tiếp thấm vào trong đất, phần trữ dưới than, sau đó mới chậm rãi thẩm thấu vào trong bùn đất. Nhưng những thi thể phía dưới bị ngâm trong nước, lại bị thi thể và bụi phía ngăn trở, rất có thể hình thành loại thây ẩm.” Công Tôn thở dài lắc đầu , “Thây ẩm xương cốt khá mềm, bên ngoài thi thể sinh ra lớp màng dính trơn nhầy, so với thây khô còn khó nhìn hơn.”


      Tất cả mọi người nhịn được mà nhíu mày, họ gây ra sai lầm gì, mà lại gặp kết cuộc thê thảm như vậy?


      .


      Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu đột nhiên chú ý tới, Từ Thái Phượng yên lặng đứng ở nơi đó, biểu tình thản nhiên nhìn chằm chằm thi thể dưới đáy giếng, trong mắt lên tia dị dạng, thể nhận ra loại biểu tình này, đến tột cùng thuộc về loại tâm tình nào.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, chỉ thấy còn chuyên chú nghe Công Tôn , hai mắt nhìn thi thể dưới giếng, tựa hồ hoàn toàn chú ý đến khác biệt của Từ Thái Phượng.


      Bạch Ngọc Đường muốn bảo Triển Chiêu liếc nhìn cái, nhưng động tác lại thể lộ liễu, hai người vừa lúc đứng bên cạnh nhau, liền giơ tay, nhàng khều ngón tay Triển Chiêu cái…


      Triển Chiêu tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn thoáng qua Từ Thái Phượng, chỉ thấy nàng quá mức nhập tâm, vẫn như cũ vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể trong giếng.


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghĩ làm sao để tên Triển Chiêu phản ứng chậm này liếc qua cái, nhưng cảm giác tay nóng lên, Triển Chiêu bắt được ngón tay của .


      Bạch Ngọc Đường cả kinh ngước mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy con mèo này nhìn cười xấu xa, Bạch Ngọc Đường nhất thời ngây ngẩn, con mèo này làm gì?


      Triển Chiêu cười tủm tỉm tiến đến hỏi, “Bạch huynh, sao vậy a…”


      Bạch Ngọc Đường mặt xấu hổ, con mèo này nghĩ gì vậy.


      Đồng thời, cử động của hai người cũng đưa tới chú ý của Từ Thái Phượng phía trước, Bạch Ngọc Đường tinh tường thấy nàng thu hồi thần tình cổ quái đó, giống như hề có chuyện gì xảy ra mà đến trêu ghẹo Bàng Cát.


      Bạch Ngọc Đường thở dài, rút tay về liếc mắt nhìn Triển Chiêu, lại nghe Triển Chiêu cúi đầu thấp thấp giọng mà cười, “Này, biểu tình như vậy, gọi là cảm xúc ngổn ngang.”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, con mèo này thấy sao? Mèo giảo hoạt!


      Triển Chiêu cười xấu xa, rốt cuộc, mấy ngày nay vẫn luôn thất thế, hôm nay phản kích thành công rồi!


      lúc người đắc ý người bất đắc dĩ, Triệu Phổ đến vỗ vỗ vai hai kẻ coi ai ra gì mà công khai “ve vãn” nhau kia, hỏi, “Hai ngươi, mùng ba tháng sau có muốn cùng chỗ luôn ?”





      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ho khan tiếng, xấu hổ bước sang hai bên.


      Triệu Phổ cười cười, quay đầu lại, thấy Công Tôn đờ ra nhìn chằm chằm đáy giếng, nhịn được nhíu mày. Bước nhanh đến, Triệu Phổ giơ tay kéo Công Tôn đứng lên, , “ phải ngươi than có khí độc sao? Đừng nhìn nữa, còn nữa a, thứ này vô cùng dọa người, nhìn chằm chằm như vậy làm cái gì?”


      Mà biểu tình mặt Công Tôn cũng rất kỳ quái, vẻ mặt rất kinh ngạc.


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ hỏi y.


      “Ách…” Công Tôn nhíu mày, lát mới lắc đầu, , “Những thi thể này… ổn a!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 95: tự giác của Công Tôn = =


      .


      “Thi thể có cái gì ổn à?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mỗi lần chuyện ngươi đừng có ngập ngừng như bị mắc nghẹn được , gấp chết người được.”


      Công Tôn ngẩn người, “Ta cũng chắc lắm.”


      Triệu Phổ thấy Công Tôn năng , vội bảo, “ sao, nghẹn chết ta cũng sao.”


      Công Tôn bị chọc cười.


      “Khụ khụ.” Bao Chửng bên cạnh ho khan tiếng, nhìn Công Tôn như hỏi, có thể được chưa? Ông nghẹn đây.


      Công Tôn thu lại nụ cười, , “Cảm giác, thời gian tử vong của bọn họ trước sau thống nhất.”


      “Ý của tiên sinh là, những người này là lần lượt chết tại nơi này, mà phải bị chôn sống cùng lần?” Bao Chửng hỏi.


      “Vâng…” Công Tôn gật đầu , “Chết kiểu này, kỳ thực là có lai lịch nhất định.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Công Tôn, “Lai lịch thế nào?”


      “Hm… Đa số đều là ngư dân quanh năm hoạt động biển.” Công Tôn , “Loại hố này, gọi là hố địa ngục, tương truyền là trực tiếp thông đến mười tám tầng địa ngục, trước đây ta thấy qua trong vài ký biển. Nghe có hai loại người bị chôn sống trong loại hố này.”


      “Loại người nào?” Triệu Phổ hỏi.


      loại là thủy quân phản bội, dẫn đến việc các tướng sĩ toàn quân bị diệt, hoặc là kẻ phản bội làm cho truyền bị đắm.” Công Tôn , “Giống như là loại tư hình của thủy quân để xử quyết kẻ phản bội.”


      “Còn loại kia sao?” Bao Chửng hỏi.


      “Là hải khấu (cướp biển).” Công Tôn chỉ chỉ y phục của những người đó, hỏi, “Có thấy kiểu tóc của họ rất kỳ quái ?”


      “Ừmm, giống như cái bánh bao.” u Dương Thiếu Chinh ngồi xổm xuống nhìn nhìn, “Ha? Người Phù Tang (Nhật Bản) a!”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Ta đoán là hải khấu.”


      “Nga…” Triệu Phổ trong lòng hiểu , “Có lẽ là dân bản xứ vào nhiều năm trước đây để xử quyết những tên hải khấu tù binh thiêu sát cướp bóc tại thôn trang ven biển, mới đào loại hố địa ngục này phải ?”


      “Có thể là thế.” Công Tôn gật đầu, “Nhưng trong hố này, tựa hồ có cả người Phù Tang lẫn người Trung Nguyên.”


      cách khác, hải khấu và phản quân đều có sao?” Triển Chiêu hỏi.


      “Bị xem như phản quân và hải khấu đem xử quyết sai.” Bạch Ngọc Đường bên cạnh thản nhiên , “Về phần có thực là hải khấu phản quân hay , ai ràng được.”


      Công Tôn gật đầu với , nhìn sang Triệu Phổ, “ sai, quả thực là như vậy.”


      Triệu Phổ sau khi nghe xong nhìn Bao Chửng, hỏi, “Bao Tướng, ngài nghĩ sao?”


      Bao Chửng giơ tay vuốt chòm râu, , “Đây giống như việc mà người bình thường làm, hố này ngay ngắn như vậy, cảm giác là người thông thạo đào ra, quan phủ có thể có ghi chép.”


      Công Tôn giơ tay vuốt cằm, khẽ nhíu mày, “Then chốt là tra được thi thể đến tột cùng chết bao lâu.”


      “Kéo người lên xem, biết đâu có thể điều tra ra được?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn lắc đầu, “Rất khó xác định, bởi vì lấp cùng với xỉ than, dù có điều tra, cũng chắc chính xác.”


      Triệu Phổ nhíu nhíu mày, “Dân bản xứ biết có ai biết chuyện này hay .”


      “Biết đâu tuy thi thể ở đây nhiều năm, nhưng đến mức quá lâu.” Bao Chửng đột nhiên thốt lên, tất cả mọi người nhìn ông, Triệu Phổ hỏi, “Bao Tướng, sao lại như vậy?”


      “Ngày đó bị Từ…” Bao Chửng ho khan tiếng, đổi giọng, “Nam tử bị Bàng phu nhân theo đuổi, đại khái cũng bốn năm mươi tuổi phải ? Nhưng cũng biết chuyện về cái hố này. Thông thường trong châu phủ, nếu có nơi nào đặc biệt khi hỏi người có tuổi ở địa phương, đáng lẽ đều phải biết.”


      “Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Có thể là chuyện phát sinh hơn mười năm, nếu như quá sớm, những lão nhân như bọn họ hẳn đều nghe qua, dù sao cũng rất khó có chỗ dấu đến vài chục năm mà bị người phát , ở đây mặc dù có gì che đậy, nhưng lại bại lộ bên ngoài giữa thanh thiên bạch nhật, cũng phải bên trong rừng sâu núi thẳm.”


      “Đúng, cũng có khả năng là gần năm.” Công Tôn bổ sung, “Loại thây khô này ít nhất cũng phải bốn năm năm mới có thể hình thành, cho nên dựa theo suy đoán, hẳn là chuyện xảy ra từ bốn năm năm trước cho đến hai mươi năm trước.”


      =”text-align:justify;”>“Thời hạn nhiều năm như thế này, trong phủ nha địa phương có lẽ có tài liệu lưu trữ.” Bao Chửng , “Tìm quan viên tri phủ tới hỏi, có thể thảo kinh xà.”


      “Nên ngầm điều tra thăm dò.” Triệu Phổ , bảo Giả Ảnh, “Dẫn vài ảnh vệ đến nha môn điều tra, đừng kinh động người khác.”


      “Dạ.” Giả Ảnh lập tức dẫn người .


      “Bàng phu nhân có ý kiến gì về cách xử lý này ?” Bao Chửng quay đầu, hỏi Từ Thái Phượng mang vẻ mặt phấn chấn.


      “Thỏa mãn thỏa mãn.” Kỳ thực Từ Thái Phượng thỏa mãn nhất câu kia của Bao Chửng, ‘Bàng phu nhân’.


      Tương phản, Bàng Thái Sư mặt nhăn như cái bánh bao.


      “Giờ chúng về trước .” Công Tôn , “ đến phụ cận thăm hỏi xem có đầu mối gì , nếu quả là năm đó trừng trị hải khấu và phản quân lưu lại… Vậy cũng có gì cần điều tra, phong tục lúc đó là như vậy.”


      Tất cả mọi người gật đầu biểu thị đồng ý, Tử Ảnh đậy phiến đá kia lại, cẩn thận dùng đất phủ lên, để lại ít ký hiệu chỉ có ảnh vệ mới có thể phát . Sau khi xử lý xong, mọi người đều trở về.


      .


      Dọc đường, Bạch Ngọc Đường lưu ý quan sát Từ Thái Phượng chút, chỉ thấy nàng thần sắc tự nhiên bám dính lấy Bàng Cát cười cười, tựa hồ cũng có tâm gì… Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn mơ hồ cảm thấy nàng có gì đó thích hợp, còn về thích hợp chỗ nào, thực thể .


      mải nhìn, đột nhiên Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu tiến tới ghé vào lỗ tai hỏi, “Bạch huynh, chẳng lẽ huynh thích nữ nhân lớn tuổi?”


      Bạch Ngọc Đường cả kinh nổi da gà đầy mình, liếc mắt trừng Triển Chiêu.


      Triển Chiêu cười xấu xa trêu chọc , “Huynh nhìn chằm chằm nàng cả đường rồi, cũng may là sở thích của nàng tương đối kỳ lạ, đổi lại là nương bình thường sớm muốn gả cho huynh rồi ấy.”


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, lúc lâu mới hỏi ngược, “Sao huynh biết tại hạ nhìn chằm chằm nàng đường?”


      Triển Chiêu sửng sốt.


      Bạch Ngọc Đường khẽ cong khóe miệng, “Hay là, huynh cũng nhìn chằm chằm tại hạ suốt đường ấy nhỉ?”





      Trầm mặc.


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ say, nhàng vỗ vai bé, cùng Triệu Phổ ở phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đằng trước vừa vừa mắt to trừng mắt , Triệu Phổ nhướng mi, tâm , hai người này cũng sắp rồi, đợi đến thời điểm nào đó làm luôn .


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan tiếng, ván này quá lơ là, vốn định chắc thắng, ngờ con chuột này phản ứng nhanh, giành trước điểm, quên , lần sau tiếp tục.


      Bạch Ngọc Đường cũng thở dài, con mèo này trông tràn đầy ý chí chiến đấu, điệu bộ như lần sau tiếp tục so bì, thực chất ngốc cực.


      .


      Mọi người trở về khách điếm nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, bọn Giả Ảnh trở về, ôm theo đống hồ sơ dày, Bao Chửng bưng hết vào trong phòng kiểm tra. Bàng Cát sợ bị Từ Thái Phượng quấn quýt, cũng theo ông xem hồ sơ.


      Công Tôn muốn hỗ trợ, Bao Chửng phất phất tay, “Thanh niên đừng ru rú trong nhà, các ngươi ra ngoài dạo , lần này các ngươi xa để nghỉ ngơi, còn chúng ta vốn có chuyện phải làm.”


      Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải quay về.


      Mắt thấy buổi chiều rãnh rỗi, Triệu Phổ bèn nghĩ, hay là dẫn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử ra ngoài dạo chơi.


      Sau khi trở về khách điếm, Tiểu Tứ Tử lại quấn chăn ngủ. Công Tôn sợ vật này ngủ giấc cho tới gần tối, cho nên liền cùng Thạch Đầu gọi bé tỉnh lại.


      Công Tôn chọt chọt bụng Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu cọ cánh tay Tiểu Tứ Tử, lớn nhéo nhéo chọt chọt đến cao hứng, rốt cuộc, Tiểu Tứ Tử phải chui vào trong chăn, sau đó tỉnh lại, hơi ai oán ngáp cái, Tiểu Tứ Tử nằm sấp trong chăn ngẩng mặt, ủy ủy khuất khuất nhìn Công Tôn —— Sao phụ thân lại làm như vậy!


      Công Tôn lấy khăn lau mặt cho bé, , “Ra đường dạo ? Tìm món ngon đồ chơi.”


      Dù sao cũng là tính tình trẻ thơ, Tiểu Tứ Tử buồn ngủ lập tức tỉnh táo, vô cùng cao hứng ôm Công Tôn, muốn ra ngoài đường.


      Sau đó, Triệu Phổ dẫn mọi người ra ngoài, vừa lúc gặp phải Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thương lượng chút rồi cùng ăn.


      Triệu Phổ để lại vài ảnh vệ chiếu cố Bao Chửng và Bàng Cát… Đương nhiên, Từ Thái Phượng cũng như nhóm Công Tôn, sớm chạy ra ngoài dạo chơi đường phố Từ Châu Phủ.


      .


      Từ Châu Phủ vào ban ngày có vẻ vô cùng nào nhiệt.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nắm tay nhau phía trước, Tử Ảnh theo sát hai đứa, Công Tôn và Triệu Phổ, còn có Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở phía sau, vừa vừa trò chuyện.


      “Từ Thái Phượng này rất cổ quái a.” Triệu Phổ lẩm bẩm, “Ta phải người giang hồ cũng biết nàng sớm quy , tại sao đột nhiên lại tới Trung Nguyên, còn làm nghề hái hoa nữa chứ?”


      thấy Bao đại nhân so đo với nàng ta à?” Triển Chiêu cười tủm tỉm , “Dựa theo tính tình của Bao đại nhân, tuy nàng hái là Bàng Thái Sư, có chút hả lòng hả dạ, nhưng dù sao cũng là làm bậy, từ trước đến nay trong mắt ông ấy vốn chứa được hạt cát, nhưng lần này lại so đo, thấy kỳ quái sao?”


      “Chẳng lẽ Bao đại nhân nghĩ nàng ta có chuyệ


      n, muốn lưu lại để lặng lẽ theo dõi, hay quan báo tư thù xem lão Bàng quằn quại?” Triệu Phổ cười hỏi.


      Mọi người đều có chút buồn cười.


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, rồi hỏi, “Vì sao Từ Thái Phượng lại phải tìm Bàng Thái Sư?”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tất cả mọi người trầm mặc… Đúng, đời này tồn tại người có sở thích quái đản như vậy sao? Mặt khác, đến việc Bàng Thái Sư trong các trung niên lão nam nhân dễ nhìn cho lắm, càng khiến người nghi hoặc chính là, vì sao Từ Thái Phượng biết thân phận của Bàng Thái Sư còn muốn trêu chọc, lẽ nào sợ Thái Sư thẹn quá hóa giận, tính toán với nàng sao? Hoàng uy thể xâm phạm, Bàng Thái Sư dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, loại vui đùa như thế này, đùa xong phải rơi đầu. Huống chi tuy công phu của Từ Thái Phượng quả thực xuất chúng, nhưng ở đây dù sao cũng có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đám cao thủ, càng miễn bàn Triệu Phổ là Đại Nguyên Soái suất lĩnh trăm vạn quân mã, Từ Thái Phượng nàng là bị điên hay có tình gì khác, hết lần này tới lần khác lại tới trêu chọc nhóm người này, hơn nữa chọc xong còn chịu ?


      Đối với chuyện này, tuy bọn Triệu Phổ cho tới giờ chưa nhắc tới, nhưng đại thể đều hiểu , chỉ chờ Từ Thái Phượng đến phút cuối tự mình đáp án.


      “Phụ thân.” Lúc này, Tiểu Tứ Tử ở phía trước đột nhiên gọi mọi người, bé và Tiêu Lương mỗi đứa cầm tay gói đồ ăn vặt, chỉ vào tòa lầu cao bên cạnh.


      Mọi người ngẩng mặt nhìn tấm biển treo đại môn tòa lầu cao kia, có ba chữ to rồng bay phượng múa —— Tường Thụy Lâu.


      tới trước cửa, Triệu Phổ hỏi Tử Ảnh, “Đây là đâu?”


      “Vừa mới hỏi thăm người qua đường, đây là tửu lâu tốt nhất Từ Châu phủ, nghe có thức ăn và rượu ngon nhất Từ Châu phủ.” Tử Ảnh trả lời.


      ?” Triệu Phổ vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lên, cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có đói bụng ?”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bé đói bụng từ nãy giờ rồi.


      vào ăn bữa cơm .” Công Tôn vừa kéo Tiêu Lương vào, vừa , “Ai nha, ban nãy lẽ ra nên lấy túi tiền của Bàng Thái Sư mới phải.”


      Tất cả mọi người có chút hết , ngẫm lại cũng phải, dọc đường đều ăn chực của Bàng Thái Sư, hôm nay Bàng Thái Sư gặp phải kiếp nạn này, lát nữa mang vò rượu ngon về an ủi lão. Đúng là tội nghiệp, năm sáu mươi tuổi rồi còn bị hái hoa, sau khi quay về, phỏng chừng thành Khai Phong lại đại loạn trận.


      .


      Mọi người vào tửu lâu, lên nhã gian lầu hai ngồi ăn. Rượu và thức ăn ở Tường Thụy Lâu này quả nhiên đa phần đều là mỹ vị, ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ hay bắt bẻ cũng có vẻ khá thỏa mãn.


      “Phụ thân, tới mùng ba tháng sau, còn có hai mươi lăm ngày.” Tiểu Tứ Tử vừa nhai miếng thịt gà Công Tôn đút cho mình, vừa tính ngày cho y, “Chúng ta có cần chuẩn bị chút hay a? Mọi người phải đều mặc y phục đỏ đỏ sao? Còn nữa, có cần về quê ?”


      Công Tôn đành phải tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào miệng bé, có chút phiền muộn, vật này cứ tính toán từng ngày, phỏng chừng tính đến mùng ba tháng sau mới chịu thôi.


      bằng đến Hãm đảo .” Bạch Ngọc Đường đột nhiên , “Ở đó tương đối thích hợp làm hỉ .”


      tồi.” Triệu Phổ nhướng mi cái, “Nhưng có gây phiền phức gì cho mọi người ?”


      đâu.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Các đại tẩu của ta đều ở đó, loại chuyện này các nàng biết .”


      “Cần phái người đón Hoàng Thái Phi ?” Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ, “Cần bà ấy làm chứng hôn ?”


      “Hm…” Triệu Phổ vuốt cằm gật đầu.


      “Bát Vương Gia cũng mời luôn chứ?” Triển Chiêu , “Nếu thành thân mà gọi ông ấy, phỏng chừng làm ầm ĩ.”


      “Quay về làm thêm lần nữa .” Giả Ảnh , “Hoàng thượng bên kia phỏng chừng cũng phải mời, bất quá mùng ba trở về khẳng định kịp, vậy ở nơi này làm trước lần, trở về lại dựa theo tập tục của hoàng gia làm lần nữa tốt hơn.”


      “Hay hay.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Đến Nhã Trúc thôn cũng phải làm nha.”


      Công Tôn đút vào miệng bé viên thịt to, ngươi dám bậy nữa hả! Lại liếc ngang đám người kia —— Các ngươi cũng quá lắm rồi, thương lượng cái gì hả, ta đáp ứng rồi hả?


      Công Tôn giận giận , nhưng hề nghĩ tới, mình căn bản hề cự tuyệt.


      Triệu Phổ lại uống rượu ngắm Công Tôn, thấy y ngoại trừ hơi chút xấu hổ, dĩ nhiên có giơ chân phản đối, rất là thỏa mãn. Triệu Phổ thầm suy tính, thư ngốc này là bởi vì sợ phản đối Tiểu Tứ Tử khóc nhè, hay là bản thân y muốn phản đối?


      Triển Chiêu nhướng mi cái nhìn Bạch Ngọc Đường —— Có chút ngoài ý muốn a.


      Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười uống rượu —— sớm phải ngoài ý muốn rồi.


      Trong lòng mọi người đều hiểu nhưng mà tiếp tục uống rượu dùng bữa, tâm tình của Triệu Phổ rất tốt.


      Tâm tình của Tiểu Tứ Tử cũng tốt, phụ thân bé rốt cuộc bị bé gả ra ngoài tám chín phần rồi, chỉ còn phần cuối cùng nữa thôi, phải nỗ lực hơn nữa, đợi đến mùng ba tháng sau xong rồi! Sau đó bé có thể an tâm rút bớt thời gian, nghĩ đến hôn của mình và Tiểu Lương Tử, ưm ưm!


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngồi đùi mình, vừa ăn vừa sung sướng suy nghĩ trông vô cùng chí đắc ý mãn, vừa đáng lại vừa đáng giận, tiếp tục


      đút thịt viên vào miệng bé.


      dùng bữa, nghe dưới lầu truyền đến tiếng động xôn xao rất lớn, bọn họ ló đầu ra nhìn, thấy có nhiều người mặc trang phục của quan binh tiến vào trong tửu lâu.


      Tiêu Lương ngồi trước cửa sổ thấy được tình hình phía dưới, bèn hỏi Giả Ảnh bên cạnh, “Vì sao y phục bọn họ mặc, giống các quan binh thường ngày ta nhìn thấy?”


      Giả Ảnh liếc nhìn rồi đáp, “Là thủy quân.”


      “Thủy quân của Tùng Giang phủ?” Tử Ảnh tiến đến bên cửa sổ nhìn nhìn, có chút khó hiểu, “Tại sao màu sắc của hào y giống?”


      “Những kẻ này cũng phải thủy quân ở biên thùy.” u Dương Thiếu Chinh nhíu mày , “Thoạt trông như quân binh tự tổ chức ở địa phương.”


      “Ở địa phương có thể tự tổ chức quân binh sao?” Công Tôn khó hiểu nhìn Triệu Phổ.


      “Trừ phi là vô cùng an toàn, hoặc gặp đại địch…” Triệu Phổ cũng có chút khó hiểu, “Vùng Giang Nam từ trước đến nay yên ổn, từ khi nào rối loạn đến mức cần tự tổ chức quân binh chứ, mà lại toàn là thủy quân, nhìn giống như bắt cường đạo thông thường a.”


      Chính lúc này, điếm tiểu nhị từ ngoài cửa bưng rượu tiến đến, Triển Chiêu hỏi , “Tiểu nhị, tại sao vùng này nhiều thủy quân như vậy? Gần đây yên ổn sao?”


      “Nga, đại gia, cần lo lắng, những người này cũng phải đội ngũ thủy quân đâu.” Tiểu nhị trả lời, “Là quân binh địa phương chống lại thủy khấu.”


      “Thủy khấu?” Triệu Phổ nhíu mày, “Thủy khấu nào? phải nhiều năm trước quét sạch rồi sao?”


      đúng là thế.” Tiểu nhị nọ thở dài lắc đầu, “Chỉ là trong khoảng thời gian này lại nổi dậy, ai… Tro nguội lại cháy khiến nước mắt đau khổ lại chảy dài*.”


      *(nguyên văn: tử hôi phục nhiên biến bản gia lệ, ý : thủy khấu sau thời gian im hơi lặng tiếng hoành hành trở lại khiến cho mọi người chật vật, mất mát…)


      “Thủy quân bỏ mặc à?” u Dương Thiếu Chinh hỏi.


      “Ai…” Tiểu nhị thở dài lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, quan bức dân phản mà.” xong, thu dọn các thứ xoay người ra.


      có ý gì?” Triển Chiêu khó hiểu nhin Triệu Phổ.


      Triệu Phổ mờ mịt lắc đầu.


      “Có lẽ ta biết.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên , “Lúc trước từng nghe đại ca nhị ca qua.”


      “Chuyện gì?” Tất cả mọi người nhìn .


      “Nghe là thủy vận tào vận* tại quản chế khá nghiêm ngặt, có người từ giữa ăn hối lộ, dung túng hải khấu hoành hành, trả tiền bảo kê, để mặc kẻ khác xâu xé. Trong nhất thời, khi các thương nhân và ngư dân làm thủy vận đa số chịu nổi nữa, bọn họ liền tổ chức thủy trại, ám sát các thủy quân ăn hối lộ. Sau đó thủy quân và thủy khấu còn có hải khấu đều lẫn cùng chỗ, có vài người mượn gió bẻ măng, chỉ chốc lát trở nên lộn xộn… Về phần sau đó ra sao, trong khoảng thời gian này ta cũng chưa có dịp hỏi.”


      *(thủy vận: vận tải đường thủy, tào vận: quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu)


      “Sao lại có thể như vậy?” Công Tôn nhíu mày, “Các thủy quân nhận hối lộ, bắt lại phải xong rồi sao? Còn náo loạn đến mức xây thủy trại, làm thủy khấu, còn có cục diện quần thảo nhau như vậy? Bây giờ ngay cả địa phương cũng phải tự thành lập thủy quân để chống đỡ nữa, quá khác thường.”


      “Chính xác.” Triệu Phổ gật đầu .


      “Dùng bữa rồi tính tiếp.” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bị no đến dựa người y xoa bụng đặt sang bên, để bé và Thạch Đầu chơi đùa hồi, còn mình nhấc đũa, gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, miệng , “Ăn cơm xong, chúng ta đến bến đò xem thử, đến tột cùng xảy ra chuyện gì.”


      Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Công Tôn gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, chẳng lẽ mùng ba tháng sau, có trò hay?!


      Con mắt nhìn Công Tôn của Triệu Phổ càng mở to hơn hẳn, Công Tôn sau khi gắp hết các loại thức ăn lần, mới hồi phục tinh thần, nhận thấy mọi người nhìn y…


      Công Tôn ngẩn người, nghĩ nghĩ lại, lúc này mới phản ứng được —— Mắc gì y phải gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ?


      Công Tôn đảo mắt, thấy Triệu Phổ ăn đến sung sướng, tinh tế nhai nhai nuốt nuốt, dường như xem thức ăn là Công Tôn mà thưởng thức.


      Nghĩ tới đây, vành tai Công Tôn bất giác đỏ ửng, cúi đầu ăn canh, trong lòng cũng rối bời, rốt cuộc là sao vậy hả? Vì sao tự chủ được mà gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ? Y bị trúng tà hay sao?

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 96: Phẫn trư ăn lão hổ


      Ăn cơm xong, mọi người rời khỏi tửu lâu, chạy tới bến đò.


      Bến đò vùng Từ Châu phủ cách nơi đóng quân của thủy quân Tùng Giang phủ khoảng, từ đằng xa có thể thấy quân trại rộng lớn, đương nhiên còn có thể thấy vài hòn đảo cách đó xa ở phía trước.


      “Bạch Bạch.” Tiểu Tứ Tử chạy tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, giơ tay nắm tay áo lắc a lắc, hỏi, “Nơi nào là nhà của Bạch Bạch nha?”


      Bạch Ngọc Đường mỉm cười bế bé lên, chỉ vào nơi ở rất xa đằng trước, hòn đảo giữa khói sóng mặt nước mênh mông, “Nơi đó là Hãm đảo.”


      “Oa, xa nha.” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nỗ lực nhìn ra xa xa, “Nhà Bạch Bạch ở đảo kia sao? oai phong.”


      Bạch Ngọc Đường cười, hỏi bé, “Có muốn đến đó ?”


      “Muốn!” Tiểu Tứ Tử liên tục gật đầu, ôm cổ Bạch Ngọc Đường, “Phụ thân và Cửu Cửu làm hỉ đảo! Sau đó Miêu Miêu và Bạch Bạch có muốn làm chung luôn ?”


      Tất cả mọi người có chút hết , Tiểu Tứ Tử đối với việc hôn nhân của hai đôi này, so với chính họ còn để bụng hơn.


      “Gần đây hình như có thủy quân.” Triển Chiêu chỉ vào con thuyền chiến loanh quanh ngoài khơi ở phía trước cách đó xa, , “Trông hơi cổ quái, thuyền có người cầm đao kiếm, còn có các loại hào y lộn xộn, binh ra binh tặc ra tặc, ai vậy?”


      “Đúng, phải chiến thuyền chính quy, bất quá trông giống như thủy tặc, nếu lộ liễu như vậy.” Triệu Phổ gật đầu, hỏi u Dương Thiếu Chinh, “ lát tìm người hỏi thăm, những quân binh này phân bố như thế nào.”


      “Dạ.” u Dương Thiếu Chinh đáp ứng, dẫn theo Giả Ảnh thầm dò xét, những người khác đứng tại chỗ ngắm cảnh biển chút rồi trở về khách điếm.


      .


      Tới khách điếm, mọi người đến tìm Bao Chửng, vừa đẩy cửa phòng ra thấy trong phòng hồ sơ bày ra đầy đất, Bao Chửng cau mày tỉ mỉ lật xem từng tờ, tựa hồ rất là bất mãn. Bàng Cát cũng dám xuống giường, phỏng chừng là Bao Chửng ngại lão giúp được gì nên bảo lão ở giường chợp mắt, nên giờ nằm trong chăn “tu dưỡng” thương thế tối hôm qua. Từ Thái Phượng biết đâu, nghe là phải đến tối mới trở về.


      “Bao Tướng.” Triệu Phổ vào hỏi, “Có đầu mối rồi à?”


      Bao Chửng tức giận đến lắc đầu lia lịa, “Đầu mối chút cũng có, bất quá là bị tức giận quá sức!”


      “Tức giận cái gì?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn ông.


      “Nha môn ở đây làm việc quá tệ, tích trữ nhiều vụ án như vậy, hơn nữa nhiều năm bị thủy tặc và hải khấu quấy rầy, lại chịu báo cáo!” Bao Chửng cau mày ném hồ sơ, “Đúng là có chút tâm tư làm việc, vô năng đến cực điểm!”


      Mọi người thấy sắc mặt của Bao Chửng đen hơn ngày thường, đều nghĩ tình phỏng chừng rất nghiêm trọng, bất quá ngẫm lại cũng phải, tặc nhân hoành hành lại ai quản, đương nhiên là làm việc quá tắc trách.


      “Quan viên như vậy giữ lại làm cái gì?” Bàng Cát dựa giường, tựa hồ cũng cáu gắt, mắng, “Đều bắt lại, chỉnh đốn triều cương!”


      Bọn Triệu Phổ nhìn nhau cười, Bàng Thái Sư này có phải mượn thời cơ xả giận ?


      “Ta còn xem hồi nữa, các ngươi nghỉ ngơi , tiếc là vẫn chưa tìm được ghi chép về những thi thể kia.” Bao Chửng khe khẽ thở dài.


      “Đại nhân, ta giúp ngài xem ít.” Công Tôn ôm lấy chồng hồ sơ Bao Chửng còn chưa xem qua, Bao Chửng gật đầu.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cũng ôm chồng, mọi người chào Bao Chửng, trở về phòng mình xem.


      .


      Trong phòng Triệu Phổ và Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cầm xấp hồ sơ trong tay, giống như cái đuôi theo sau Công Tôn.


      Công Tôn mỗi lần đọc sách thích ngồi vào chỗ ngồi, mà thích cầm sách qua lại trong phòng. Vì vậy, Tiểu Tứ Tử chồng sách, theo sau lưng y, Công Tôn đọc xong quyển, để xuống, từ chỗ Tiểu Tứ Tử lấy quyển khác.


      Mỗi lần Công Tôn đọc sách, đặc biệt là khi đọc đống sách nghiên cứu tư liệu, lớn vòng vòng trong phòng, đặc biệt náo nhiệt.


      Triệu Phổ tựa bên cửa sổ, chống tay nâng cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm dáng vẻ vừa vừa đọc sách của Công Tôn mà xuất thần.


      Tiểu Lương Tử ngồi bên bàn lật xem hồ sơ Công Tôn xem xong, nó vốn biết rất ít chữ, nhưng thông minh lại hiếu học, tại nhận được nhiều mặt chữ hơn Tiểu Tứ Tử.<


      /p>


      Thạch Đầu nghịch ngợm cũng theo sau Tiểu Tứ Tử chạy lòng vòng, vừa lắc đuôi, chi chi kêu hai tiếng.


      “Cáp a~” Rốt cuộc, lúc lâu sau Triệu Phổ ngủ gật tỉnh lại, bèn hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, có mệt hay ? Ngồi xuống lát .”


      Công Tôn dừng bước, lúc này, Tiểu Tứ Tử sớm mệt mỏi, ôm Thạch Đầu ngủ ở góc giường, Tiêu Lương ngồi bên cạnh bé, vừa xem hồ sơ, vừa cầm cây quạt xua muỗi cho bé. Tới vùng Giang Nam, muỗi khá nhiều, Tiểu Tứ Tử da thịt mềm lại thơm, bị muỗi chích cái nổi lên cục sưng hồng hồng, ngứa đến nỗi cả ngày gãi a gãi.


      Công Tôn dùng các loại cỏ ngải làm chiếc túi hương cho bé, tuy rằng muỗi còn cắn bé nữa, nhưng vẫn vo ve bay xung quanh bé, làm bé ngủ được.


      Về mặt này Tiêu Lương rất chu đáo, dùng cây quạt kiên trì quạt cho bé, đương nhiên, nếu như Thạch Đầu còn thức, cũng xua muỗi.


      “Phù.” Công Tôn nhàng thở ra hơi, giơ tay xoa xoa cái cổ hơi đau nhức, “Nản quá, đúng là nhiều đầu mối cho lắm.”


      “Có thể là do quá lâu, cho nên ghi chép lại.” Triệu Phổ , “ ra, hồ sơ là vật chết, người ta mới là sống, còn bằng ra ngoài tìm lão đầu già sắp xuống lỗ mà hỏi.”


      Công Tôn bật cười, “Tìm đại lão đầu nào đó cũng hỏi ra được chắc?”


      hỏi người địa phương chứ sao, lão đầu còn hơn mười bản hồ sơ.” rồi, Triệu Phổ đứng lên, “, chúng ta ra ngoài chơi!”


      Công Tôn nheo mắt lại, “Ngươi lỡ miệng kìa, phải chơi hay thăm dò vụ án hả?”


      “Ách…” Triệu Phổ hắc hắc cười, vươn tay vòng qua ôm Công Tôn thấp giọng , “Có muốn mua sắm chút gì cần thiết để làm hỉ hay ?”


      Công Tôn đen mặt, Triệu Phổ cười ha ha, Tiểu Tứ Tử bị tiếng cười làm cho tỉnh giấc, giữa lúc mơ mơ màng màng nghe được cái gì mà thành thân hỉ , vội hô lên, “Muốn chứ!”





      Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu.


      Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ và Công Tôn dẫn theo Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ra ngoài, chuẩn bị ra đường tìm lão đầu biết nhiều chuyện xưa, hỏi vài tình huống của Từ Châu phủ.


      Vừa ra phòng khách, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi lầu hai của tửu lâu, hai người tựa hồ cũng trò chuyện, ngồi bên nhau ngắm phong cảnh uống rượu.


      Công Tôn và Triệu Phổ đến, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, vừa định đùa với bé hồi Giả Ảnh vội vã từ bên ngoài nhảy vào, thấp giọng , “Vương Gia, nguy rồi.”


      “Chuyện gì?” Triệu Phổ khó hiểu, hiếm khi thấy được dáng vẻ lòng như lửa đốt của Giả Ảnh.


      “Ngoài bến đò đánh nhau, là thủy quân bản địa và thủy tặc.”


      ?” Triệu Phổ sửng sốt.


      Bạch Ngọc Đường cũng hơi giật mình, “Giữa ban ngày à? nay thủy tặc dĩ nhiên lại ngang ngược như vậy?”


      “Còn chưa hết đâu.” Giả Ảnh thở dài, tiếp, “Vốn tưởng chỉ những người này đánh nhau, ngờ sau đó lại có vài con thuyền, là hải khấu xứ Phù Tang, sau đó còn có ngư dân bản địa, đánh nhau loạn xạ, chỉ chớp mắt chết vài người. u Dương Thiếu Chinh giúp đỡ sơ tán các ngư dân vô tội, bất quá trở nên rất loạn, chung là ngư dân đánh hải khấu, thủy tặc đánh thuyền viên, thuyền viên lại đánh loạn tặc, sau đó quân binh…”


      “Ngươi cái gì đó?” Triệu Phổ nghe đến đau đầu, “Rốt cuộc là ai đánh ai?”


      Giả Ảnh nhún vai cái, “Tình trạng bây giờ là, gặp người đánh!”


      “Quân binh đâu?” Triệu Phổ hỏi, “Quân chính quy của thủy quân đâu?”


      thấy.” Giả Ảnh cười nhạt tiếng rồi lắc đầu, “ người cũng thấy, ta bảo các ngư dân đia phương tìm thủy quân hỗ trợ, bọn họ , lôi kéo đến làm gì! Bọn chúng muốn hỗ trợ sớm tới.”


      “Phát thủy tặc và hải khấu, mà thủy quân còn chịu hỗ trợ sao?” Công Tôn khó hiểu mở to hai mắt hỏi, “Vậy công dụng của thủy quân là cái gì?”


      “Ngư dân địa phương .” Giả Ảnh kể lại, “Muốn thủy quân đến hỗ trợ cũng được, vậy phải tặng nửa phần lương thực trong nhà, tốt nhất là thêm nữ nhân và vài thứ nữa.”


      “Buồn cười!” Triệu Phổ nhíu mày , “Đánh cường đạo mà còn thu lợi ích, náo loạn đến mức để bách tính tự mình tổ chức quân binh chống đỡ, vậy triều đình uổng phí bao nhiêu bổng lộc nuôi đám quân binh như bọn chúng làm cái gì?”


      “Vương Gia, u Dương sớm mắng người, then chốt là có biện pháp, bằng ngươi hãy xem , hay là chúng ta mang binh đến thủy trại ?” Giả Ảnh , “Ta thấy còn tiếp tục đánh, bách tính nơi này phỏng chừng chết cũng bị thương vô số.”


      “Ừ, đúng vậy! Chúng ta hỗ trợ .” Triển Chiêu cầm lấy Cự Khuyết, phi thân nhảy ra ngoài, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, Triển Chiêu người này, vừa nghe đến hai chữ hỗ trợ, xông ra nhanh hơn hết thảy, giống như con mèo bị cắn đuôi.


      .


      Tất cả mọi người theo ra ngoài, bất quá tình cảnh này thích hợp để tiểu hài tử xem, Tiểu Tứ Tử bị Phi Ảnh bế về phòng, Tiêu Lương cũng theo làm bạn với bé. Chỉ chốc lát sau, Công Tôn và Triệu Phổ lần nữa trở lại bến đò, quả nhiên, mặt sông loạn cào cào.


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn, thấy giữa dòng nước có ba chiếc thuyền lớn đậu lại, có chiếc là thuyền chở hàng, còn có chiếc là thuyền chiến do bách tính


      dùng để chống chọi, vừa nãy bọn họ nhìn thấy, chiếc khác là thuyền biển khá to của hải khấu, còn có rất nhiều thuyền đánh cá .


      “Thế nào?” Triệu Phổ hỏi u Dương Thiếu Chinh.


      u Dương Thiếu Chinh cả người ướt sũng, vừa cùng các thôn dân nơi này cứu những ngư dân bị rơi xuống biển.


      “Đừng nữa, nguyên bản là thủy tặc muốn cướp giật chiếc thuyền chở hàng. Thuyền chở hàng cầu cứu, thủy quân mà cư dân địa phương tự tổ chức đến hỗ trợ.” u Dương Thiếu Chinh nguyên nhân hậu quả cho mọi người, “Nhưng sau đó có đám hải khấu biết từ đâu đánh tới, xông lên thuyền chở hàng, quân binh lại cùng thủy tặc đánh hải khấu. Lúc này có vài ngư dân cũng đến đánh đuổi hải khấu, biết thế nào lại lộn xộn như vậy.”


      “Sao lại hỗn loạn như vậy chứ.” Triệu Phổ nhíu mày.


      “Ta vừa hỏi vài người đồng hương, bọn họ thường ngày cũng hay phát sinh những chuyện thế này.” u Dương Thiếu Chinh .


      “Chúng ta làm sao bây giờ?” Triển Chiêu hỏi, “Trực tiếp lên thuyền cứu người, hay làm sao?”


      Triệu Phổ suy nghĩ chút, bảo Công Tôn ở bờ chờ, và Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường cùng nhau lên con thuyền , trực tiếp tiến đến thuyền lớn.


      Ba người nhảy lên thuyền lớn, trước tiên giúp đỡ xử lý hải khấu, sau đó mới bắt gọn thủy tặc luôn lần. Ba người này có công phu rất cao, vào chiến trường như hổ vào bầy cừu, chỉ cần thi triển công phu lúc dẹp loạn chiến hỏa. u Dương Thiếu Chinh dẫn theo cư dân vùng duyên hải cứu người bị thương và các ngư dân rơi xuống nước, các ảnh vệ trói hải khấu và thủy tặc lại. bao lâu sau, dân chúng tập trung đến đây, có rất nhiều người bị thương , còn có hai người bị trọng thương, tất cả đều vây quanh chỗ mà khóc.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn thấy đành lòng, bèn tiến lên, mất rất nhiều công sức rốt cuộc mới cứu được người, còn có người bị thương quá nặng, chung quy vẫn cứu được.


      “Sao lại như vậy?” Triệu Phổ hỏi chủ thuyền chở hàng, “ có người của quan phủ đến quản lý sao?”


      “Ai.” Chủ thuyền nọ thở dài, nhìn sang nhóm Triệu Phổ, chắp tay , “Đa tạ ba vị đại hiệp cứu giúp.”


      Triển Chiêu thấy các thuyền viên ai ai cũng dính đầy bụi đất, liền dẫn bọn họ tới dùng bữa tại quán cơm ở thôn trang gần đó.


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu phóng khoáng như vậy, cũng có chút cảm khái, hổ là nam hiệp, rất hào hiệp. thầm tán thán, lại đột nhiên nghe Triển Chiêu lẩm bẩm câu, “Quay về bảo Bàng Thái Sư trả tiền, ăn chực của lão gọi là vì dân trừ hại.”


      Bạch Ngọc Đường triệt để nghẹn lời.


      .


      Lúc mọi người ăn, Công Tôn và Triệu Phổ tỉ mỉ hỏi chủ thuyền và các quân binh địa phương, đến tột cùng tại sao lại lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay.


      “Vùng này hải khấu tràn lan.” Chủ thuyền gọi là Lão Thất, tức giận bất bình kể cho Triệu Phổ nghe ngọn nguồn của mọi chuyện, “Bởi vì có thủy quân ở đây, cho nên quan phủ vùng này cơ bản chỉ để trang trí, cái gì cũng quản lý được.”


      Công Tôn nghe được nhíu mày hỏi, “Phía trước cách đó xa là đại doanh của thủy quân, tại sao hải khấu và thủy tặc lớn mật như vậy, dám thường xuyên lui tới vùng này?”


      “Hải khấu này, đại thể có đóng tiền lời.” Lão Thất thở dài, “Chính là những thứ mà chúng cướp được, chia ba bảy, chúng giữ lại bảy, nộp cho thủy quân chuyên phụ trách khu vực này ba phần lợi.”


      “Vô liêm sỉ!” Triệu Phổ trừng mắt, “Dám làm chuyện buôn bán như vậy?”


      chỉ vậy đâu.” Lão Thất lắc đầu, “Các thuyền buôn thông thường, chỉ cần nộp đủ tiền bảo kê có thể bình an qua đoạn cảng này đến nơi khác, nếu như nộp, vậy ai quản lý, cường đạo tự nhiên cứ cướp, coi như là làm trò trước mắt thủy quân địa phương, ai thèm lo chuyện sống chết của bọn họ.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhịn được nhíu chặt đôi mày.


      “Chúng ta chỉ làm ăn , chuyến kiếm được đâu bao nhiêu? Làm gì có tiền bảo kê nhiều như vậy a.” Lão Thất , “Dựa vào thuyền viên còn trẻ lực tráng lại rất dũng, cho nên nộp tiền. Mà cái vui là, hải khấu chưa đến cướp thủy tặc đến trước tranh đoạt.”


      “Những thủy tặc này, là những thương nhân buôn bán thất bại sao?” Triển Chiêu hỏi.


      “Làm gì có, đừng nghe người ta bậy.” Lão Thất lắc đầu, “Đó là quan gia gạt người, thủy tặc chân chính chỉ cướp quan thuyền (thuyền nhà nước), xâm phạm đến bách tính! Mà những tên thủy tặc này, thực chất là thủy quân giả trang, đám tôn tử này, tại chú ý đến thời điểm tặc ra, hành động nhanh như cắt. Chúng ta ngang qua nơi này, bọn chúng chưa từng thu được bạc cho nên liền cướp, ngờ lại gặp phải hải khấu, trong nhất thời liền đánh loạn xạ. Hải khấu này kỳ thực cũng phát quy luật, lần nào cũng lợi dụng sơ hở để thu được lợi ích, dần dà trở nên như nay, mặt nước ngày nào cũng có vài lần đại loạn, mỗi lần gặp may đều là ngư dân phụ cận…”


      Triệu Phổ nghe được liên tục cười nhạt, “Quả thực là sai lầm, thủy quân khu vực này do ai phụ trách?”


      “Còn có thể là ai nữa?” Lão Thất cắn răng, “Hà Đức Quảng chứ ai.”


      “Chính là nhi tử của Hà Trạch Văn?” u Dương Thiếu Chinh hỏi.


      “Đúng vậy, nơi này cũng là vùng thủy vực của Hãm Đảo bị thủy quân khống chế, nơi đâ


      y có ngũ thử, dễ trêu chọc. Hơn nữa nghe Bạch Ngọc Đường và Khai Phong phủ có chút giao tình, cho nên Hà gia cũng nhường bọn họ ba phần, dám gây , đáng tiếc, ở nơi này có Bao đại nhân. Nhưng mà ngược trở lại, cho dù có… trong tay người ta còn có mười vạn binh mã kìa, Khai Phong phủ có thể đối phó được sao? Ai chẳng biết danh tiểu bá vương Hà Đức Quảng a, các ngươi có biết ngày nào cũng gâu gâu sủa cái gì ?” Lão Thất cười hỏi Triệu Phổ.


      “Cái gì?” Triệu Phổ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn .


      , lão tử chính là vương pháp, hoàng thượng sao chứ? Hoàng thượng cũng phải nể ba phần.”


      “Cóc khô!” Triệu Phổ vừa nghe tức muốn trào máu họng, “ phản à?!”


      “Khỏi .” Có vài thôn dân thấp giọng , “Chúng ta gần đây thường thấy có sứ giả Phù Tang ra vào đại doanh thủy trại, rất sợ có phản tâm, đến lúc đó nếu nổi lên chiến loạn, gặp nạn chỉ có cư dân vùng duyên hải Giang Nam chúng ta mà thôi.”


      ?” Triệu Phổ nghe được nhíu mày, “ qua lại với sứ giả Phù Tang sao?”


      “Đúng a.” Lão Thất gật đầu.


      “Tướng lĩnh bẩm báo việc gặp mặt riêng tư với quốc gia khác, đó là tội phản quốc a.” Triển Chiêu với Triệu Phổ, “Vương Gia, Hà Đức Quảng và Hà Trạch Văn, tựa hồ có chút kỳ quặc.”


      “Ừ!” Triệu Phổ gật đầu biểu thị đồng ý, lại hỏi Lão Thất, “Vậy Hà Đức Quảng, thường ngày hay lui tới nơi nào?”


      “Luôn ở tại Tùng Giang phủ, nơi đó phồn hoa nhất, tìm xướng quán (nơi hát xướng và hầu rượu…) kỹ viện, nếu quán ăn tửu lâu, đâu cũng có thể gặp được.”


      rồi.” Triệu Phổ gật đầu, trong lòng mọi người đều tức tối, lại ngồi chuyện vài câu rồi cũng chào từ biệt những ngư dân và chủ thuyền, đứng dậy ly khai.


      “Bạch huynh, trước đây gặp Hà Đức Quảng kia chưa?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Sơ sơ.”


      Triển Chiêu thấy mặt Bạch Ngọc Đường tựa hồ có hàn ý, hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy Bạch huynh?”


      có gì.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ tiếng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường có gì, vậy phỏng chừng có cái gì rồi?





      Mọi người về tới tửu lâu, Công Tôn đón được Tiểu Tứ Tử bổ nhào như bay tới, Triệu Phổ tìm Bao Chửng, kể sơ lại chuyện nhìn thấy hôm nay cho Bao Chửng nghe, quả nhiên, Bao Chửng tức giận đến liên tục đập bàn, “Chuyện này nguy cấp như vậy rồi sao?!”


      “Ê, ta này lão Bao.” Bàng Thái Sư đột nhiên chọt chọt Bao Chửng, hỏi, “Ngươi đoán xem… có thể nào hoàng thượng sớm biết tin này rồi hay , nếu tại sao ngay lúc này lại phái chúng ta đến Giang Nam chứ?”


      Đừng xem Bàng Cát thường ngày hồ đồ ngớ ngẩn, nhưng đối với đạo làm quan chuyện hoàng gia đặc biệt là xu nịnh vỗ mông ngựa hiểu thánh ý các loại, đó tuyệt đối là cao thủ, phải người bình thường có thể so sánh được, cho dù là Bao Chửng, phương diện này cũng kém lão bậc.


      Bây giờ bị lời của lão đánh thức, Bao Chửng lập tức tỉnh ngộ, vốn ông còn nghĩ hoàng thượng thường ngày ổn trọng trước sau như , tại sao đột nhiên lại vui đùa như thế? tại nghĩ lại… ra sớm có ý này, lần này lại gặp dịp Triệu Phổ bọn họ xuống Giang Nam, đây phải cơ hội ngàn năm khó cầu hay sao.


      Mọi người đồng thời minh bạch, đều bất giác nheo mắt lại —— Đừng thấy Triệu Trinh thường ngày trung hậu nhân ái, hoàn toàn là quân chủ phẫn trư ăn thịt hổ a!


      .


      “Hắt xì…”


      Trong hoàng cung, Triệu Trinh phê tấu chương hắt xì cái, Trần Ban Ban vội tiến lên hỏi, “Hoàng thượng, phải bị phong hàn rồi chứ? Thần gọi Thái Y đến xem.”


      cần cần.” Triệu Trinh cười sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ , “Ừm… Có lẽ là hoàng thúc bọn họ đến Giang Nam rồi, bắt đầu tưởng niệm trẫm rồi… Ha hả.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :