1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 92 : Người thể đánh giá bằng bề ngoài, nước biển thể cân đong


      Mọi người vào Từ Châu phủ, trước tiên tìm khách điếm để đặt chân.


      Bọn Triệu Phổ dừng chân tại khách điếm tên Thuận Bình, khách điếm này rất lớn, người cũng nhiều, bọn họ chỉ ở lại đêm, ngày mai lên đường, đỡ phải trì hoãn lâu tại Từ Châu phủ này, làm lỡ hành trình.


      Sau khi dàn xếp xong, Tiểu Tứ Tử vịn cửa sổ nhìn xuống dưới, “Phụ thân, Từ Châu Phủ náo nhiệt quá nga.”


      “n.” Công Tôn gật đầu, tới bên cửa sổ ôm Tiểu Tứ Tử nhìn xuống, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.


      Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phổ đẩy cửa tiến vào, “Thư ngốc, Bàng Thái Sư mời khách dùng bữa, ?”


      Công Tôn hơi híp mắt lại, “Ăn hôi à?”


      Triệu Phổ bật cười, “n.”


      .” Công Tôn lập tức khoác cho Tiểu Tứ Tử chiếc áo khoác cản gió, lại khoác cho Tiêu Lương chiếc, sau đó dắt hai tiểu hài nhi cùng nhau theo Triệu Phổ ra ngoài.


      Tới dưới lầu, thấy mọi người đều ở đó, Công Tôn có chút hiếu kỳ, “ ăn lầu sao?”


      “Ai.” Bàng Cát cười cười khoát khoát tay, , “Tiên sinh a, tới Giang Nam rồi, sao còn ăn ở lầu chứ? Chúng ta lên thuyền hoa ăn bữa sảng khoái!” rồi, Bàng Cát và mọi người cùng nhau cười cười tới bên bờ đê, lên chiếc thuyền hoa.


      Thuyền hoa này rất lớn, thuyền là tửu lâu, bên trong truyền ra làn hương cơm canh thơm phức.


      Bàng Cát tới cửa có tiểu nhị ra đón, Bàng Cát , “Chúng ta có ngần này người, muốn nhã gian, ngươi cứ phụ trách bưng những món ngon nhất lên là được, còn nữa, chúng ta cũng có tiểu hài nhi, bưng vài món ngọt nổi danh của Từ Châu phủ lên đây.”



      “Dạ được rồi! Gia!” Tiểu nhị vừa nhìn biết là đại gia có tiền, vội mời lên .


      Công Tôn đối Triệu Phổ nhướng nhướng mi, “ xa xỉ a.”


      Triệu Phổ cũng cười, xoay mặt nhìn Bao Chửng, “Bao đại nhân, ăn của Bàng Thái Sư sao chứ? Ngài là Bao Thanh Thiên a.”


      Bao Chửng cười , “Tiền của phải đều là ăn hối lộ trái pháp luật mà có sao? Ta ăn bớt của , có lỗi với bách tính Khai Phong, cái này gọi là trả tiền cho dân.”


      Triệu Phổ và Công Tôn đều bật cười.


      .


      Vào nhã gian, mọi người quan sát xung quanh, đúng là tráng lệ.


      “Gia.” Tiểu nhị tiến đến châm trà, vừa hỏi Bàng Cát, “Cần các nương hầu rượu sao?”


      “Ách…” Bàng Cát vừa nghe tròng mắt đều sáng lên.


      “Khụ khụ.” Chỉ là đợi lão , chợt nghe Bao Chửng ho khan tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn lão.


      Bàng Cát bĩu môi, có chút mất hứng , “Ai nha, cần, chúng ta là người đứng đắn.”


      “Ha hả, dạ dạ.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy xuống dưới, Bàng Cát liếc nhìn Bao Chửng, Bao Chửng cười nhạt, “Ngươi nghe gần đây có nữ hái hoa tặc sao? Cẩn thận khí tiết tuổi già khó giữ a!”


      “Gia, các ngươi cũng nghe qua chuyện hái hoa tặc sao?” Lúc này, tiểu nhị tiến đến dọn bàn, vừa , “ khó lường, hái hoa tặc này rất hung hãn, có rất nhiều lão gia bị chà đạp rồi.”


      Mọi người nghe xong cảm thấy mấy lời này lọt vào tai có vẻ được tự nhiên.


      Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, ” Phụ thân cái gì là lão gia?”


      Công Tôn tiến tới giọng ghé vào lỗ tai bé , “Giống như Bàng Thái Sư.”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Bàng Cát, tâm , nga, như thế này bảo là lão gia a.


      Chỉ chốc lát sau, thức ăn được dọn lên, mọi người cùng nhau ăn.


      “Ai, lão Bao, ta thấy vùng Giang Nam này trù phú và nhộn nhịp lắm a.” Bàng Cát , “ có tham quan gì chứ?”


      Bao Chửng nhìn nhìn lão, “Muốn cũng là hôm qua có, hôm nay ngươi tới rồi, phải là có sao.”


      “Ngươi…” Bàng Cát tức giận đến râu mép đều cong ngược lên, đành phải nhịn cúi đầu tiếp tục ăn.


      “Phía nam này tương đối thái bình.” u Dương Thiếu Chinh , “Đúng rồi, thủy quân phía nam là Hà Trạch Văn quản lí phải ?” , nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu ý nghĩa bất minh cười cười, “Có lẽ.”


      Tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn , Triệu Phổ hỏi, “Thanh danh của Hà Trạch Văn coi như tệ a, chẳng lẽ cũng giống như mấy người trước đây, hữu danh vô thực?”


      phải chứ.” u Dương Thiếu Chinh nhíu mày, “Đại Tống Triều này còn lại bao nhiêu quan tốt a.”


      “Hà Trạch Văn tốt xấu gì ta biết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười, “Nhi tử của dám khen.”


      “Thiếu Soái Hà Đức Quảng?” u Dương Thiếu Chinh hỏi, “Danh tiếng cũng a.”


      “Thiếu Soái… Hơi quá đề cao rồi.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên , “Tiểu ác bá nghe hợp hơn.”


      Tất cả mọi người giật mình , Bao Chửng nghe thấy cũng nhịn được mà nhíu mày, hỏi, “Hà Đức Quảng chẳng lẽ làm nhiều việc ác?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, , “Thủy quân chưởng quản thủy vận (vận tải đường biển) của sông ngòi, đó là công việc béo bở, sông vùng Tùng Giang Phủ trộm cướp rất nhiều, đặc biệt là buôn muối.”


      “Buôn lậu muối chính là trọng tội.” Bao Chửng nhíu mày, “Vậy mà có người dám buôn lậu muối ngay dưới mắt thủy quân?”


      Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười, “Cụ thể ta cũng ràng lắm, buôn lậu muối tính là gì… Còn có buôn bán sắt và đồng nữa kìa.”


      “Có ?” Bàng Cát cũng nhảy dựng lên, “Đây chính là tử tội. Bọn chúng muốn làm gì?”


      “Đúng vậy, thủy quân đông nam tuy rằng nhân số nhiều lắm, nhưng coi như là trọng binh, càn rỡ như vậy, phải có suy nghĩ đại nghịch bất đạo nào chứ?” Bao Chửng hỏi.


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Sinh ý của Hãm Đảo từ trước đến nay ta quản, nếu đại nhân muốn hỏi, có thể tìm đại ca của ta, có điều thỉnh thoảng nhắc tới, đại ca cũng chỉ mắng câu rồi phất tay bỏ qua.”


      câu của Bạch Ngọc Đường, tâm tình ăn uống của mọi người cũng hơi hạ xuống.


      Tiểu Tứ Tử ăn phần cam sành nhưỡng cua cảm thấy mùi vị rất ngon, còn tìm cái móng gà cho Thạch Đầu gặm, thấy mọi người lời nào, hơi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn… Đột nhiên…


      “A!” Tiểu Tứ Tử kêu tiếng.


      Tất cả mọi người sửng sốt.


      “Chuyện gì vậy?” Tiêu Lương khó hiểu hỏi bé.


      Tiểu Tứ Tử chỉ vào cửa , “Quỷ quỷ.”


      Mọi người xoay mặt nhìn ra cửa, đại môn chỉ khép hờ, ngoài cửa hề có bóng người nào.


      Công Tôn cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, quỷ quỷ gì?”


      quỷ quỷ mặc bạch y, hô cái liền bay vèo qua.” Tiểu Tứ Tử .


      Tất cả mọi người có chút khó hiểu, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn Tử Ảnh và Giả Ảnh ngồi dựa vào cửa, tất cả mọi người lắc đầu —— phát a.


      Võ lâm Trung Nguyên này, phỏng chừng cũng mấy người có khả năng nấp được những người ngồi đây, bay tới thổi lui ngoài cửa mà ai phát .


      Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn lầm rồi phải ?”


      Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, sờ sờ đầu, “Nhìn lầm rồi sao? ràng Tiểu Tứ Tử thấy có màu trắng bay qua…”


      Công Tôn cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Tứ Tử tuyệt đối dối, cách khác, hoặc là nhìn lầm, hoặc là, có vật gì đó bay qua.


      Trong lòng mọi người cũng đều nghĩ như vậy, nếu là người bay qua, có khả năng bị phát , cách khác… Nếu như có gì đó bay qua, vậy phải là người?


      “Khụ khụ.” Bàng Cát cảm thấy nổi da gà, , “Đừng nghĩ nữa, ăn ăn.”


      Tất cả mọi người , cúi đầu ăn.


      Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài cái, còn có chút mê muội, vừa nãy bé thấy ràng mà.


      Công Tôn thấy bé vẻ mặt mờ mịt, liền đút thức ăn vào miệng bé, Tiểu Tứ Tử ăn hai miếng, bèn đem chuyện ban nãy vứt sau đầu.


      Sau đó, mọi người tiếp tục bàn công , tùy thích ăn uống, tiếng ti trúc vang vọng bên ngoài, có vẻ náo nhiệt tường hòa.


      Vừa ăn cơm, mọi người vừa luân phiên kính rượu cho Công Tôn.


      Công Tôn cũng quá chuyện gì xảy ra, Bàng Thái Sư cứ kính rượu ép y uống, là đa tạ y cứu mạng của lão và thằng ranh nhà lão, hôm nay nhất định say về.


      Công Tôn vốn muốn uống, nhưng Tiểu Tứ Tử cứ luôn tay rót rượu cho y, đặc biệt tích cực.


      Tất cả mọi người đều hiểu nhưng , ngồi bên nối giáo cho giặc.


      Quả nhiên, đợi khi ăn cơm xong, Công Tôn đỏ ửng hai má, tựa hồ có chút mơ hồ.


      Bàng Cát cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, Bao Chửng nhìn lão, , “Như vậy là được sao?”


      Bàng Cát cười với Bao Chửng, , “Đây là Trúc Diệp Thanh, rượu này tác dụng chậm mà nặng, hồi quay về, phỏng chừng hoàn toàn say.”


      Bao Chửng nhướng mi cái, trong đầu cân nhắc, say sao? Rượu hậu thổ chân ngôn (say rượu lời lòng), hay là rượu hậu loạn tính (say rượu làm bậy)? Đến lúc đó đừng say khướt rồi ngủ gật, vậy chẳng phải vẫn như cũ cái gì cũng làm được sao?


      Bàng Thái Sư thỏa mãn thanh toán tiền rượu, rồi cùng mọi người trở về. Triệu Phổ sợ Công Tôn uống rượu trúng gió đau đầu, cố ý lấy mã xa, để y vào ngủ giấc.


      Triển Chiêu vốn định ôm Tiểu Tứ Tử , nhưng Tiểu Tứ Tử bé có chuyện rất quan trọng phải làm, rồi tiến vào trong mã xa của Công Tôn. Tiêu Lương muốn theo vào bị Tiểu Tứ Tử đuổi ra, còn bảo nó ôm Thạch Đầu, nhìn cái cũng cho, cũng được nghe cái gì!


      Mọi người trong lòng đều khó hiểu nhưng lại thể hỏi, chỉ đành tiếp tục trở về.


      .


      Sau khi Tiểu Tứ Tử vào xe, chọt chọt Công Tôn, “Phụ thân.”


      “n…” Công Tôn lúc này mơ mơ màng màng, y uống quá nhiều nên vừa mệt vừa buồn ngủ, Tiểu Tứ Tử hiểu nhất, Công Tôn còn có mao bệnh, đây là bí mật, chỉ có Tiểu Tứ Tử biết mà thôi.


      Chính là khi Công Tôn còn chưa hoàn toàn say, ngươi với y cái gì, y nghe cái đó.


      Tỷ như có lần, Tiểu Tứ Tử muốn mua búp bê hình con hổ mập mạp, Công Tôn trả lời, nếu Tiểu Tứ Tử chép sách mua cho bé. Nhưng sau đó, Tiểu Tứ Tử cũng chép, tối hôm đó, Công Tôn biết vì sao lại uống hơi nhiều, tựa giường nghỉ ngơi. Tiểu Tứ Tử chạy tới ngồi bên cạnh Công Tôn, thầm nài nỉ trong miệng, “Phụ thân mua búp bê hổ hổ cho ta mà.”


      Tiểu Tứ Tử hai câu, Công Tôn đột nhiên đứng lên, xoay người ra ngoài.


      Tiểu Tứ Tử khó hiểu theo, ngờ Công Tôn chạy vào chợ, đập rầm rầm cửa của tiệm bán búp bê, mua cho Tiểu Tứ Tử búp bê con hổ, ôm về nhà. Mà càng thú vị chính là, sáng sớm hôm sau, khi Công Tôn tỉnh lại còn hỏi Tiểu Tứ Tử —— Búp bê hổ này ở đâu ra?


      Thử làm như vậy vài lần, Tiểu Tứ Tử nắm giữ được thói quen của Công Tôn, sau khi Công Tôn uống rượu đến mơ hồ, với y hai câu muốn y làm gì, y nhớ kỹ sau đó làm theo.


      Tiểu Tứ Tử thấy có thời cơ, bèn len lén tiến đến, may mà vật còn thông minh biết phòng ngừa, đây là bí mật của phụ thân, thể cho người khác, nếu sau này mọi người dùng biện pháp này đối phó phụ thân sao? Vậy phải tốt sao?!

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tiểu Tứ Tử tới bên cạnh Công Tôn, suy nghĩ chút, nên thế nào nhỉ? Có! Tiểu Tứ Tử tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng , “Phụ thân, sau khi trở lại, phải cùng Cửu Cửu gạo nấu thành cơm nha!”


      Tiểu Tứ Tử hai lần, thấy Công Tôn mơ mơ màng màng gật đầu, cười hì hì ngồi bên cạnh, chờ ngày mai cơm chín có thể làm hỉ , đối với cái gì mà gạo nấu thành cơm bé cũng ràng lắm, chung muốn thành thân trước tiên phải nấu cơm!


      .


      Từ thuyền hoa đến tửu lâu là đoạn đường, tới khách điếm rồi, Triệu Phổ trước tiên đỡ Công Tôn về phòng, Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo của Triển Chiêu, “Miêu Miêu, đêm nay Tiểu Tứ Tử ngủ với ngươi.”


      Triển Chiêu ôm lấy bé, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, chỉ cần Thạch Đầu mò lên giường quấy rối sao.


      Thạch Đầu ngồi trong lòng Tiêu Lương, liếc trái liếc phải ngắm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đêm nay ăn đậu hủ của ai tốt hơn nhỉ? Ai nha, hạnh phúc.


      .


      Đêm đó, Triệu Phổ lấy khăn ấm lau mặt cho Công Tôn, thấy Công Tôn ngủ say có chút thất vọng, ngẫm lại cũng phải, Bàng Cát quá chén Công Tôn có ích lợi gì? Thứ nhất Công Tôn có khả năng đầu hoài tống bão, thứ hai… Chính mình lại thể thừa dịp y say khướt mà làm xằng bậy, thư ngốc này cũng là, uống say ngủ, chút tình thú cũng có.


      suy nghĩ, đột nhiên, Triệu Phổ thấy Công Tôn ngồi bật dậy.


      “Thư ngốc?” Triệu Phổ có chút sững sờ, hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Công Tôn ngồi hồi, đột nhiên đứng lên, mở cửa ra.


      “Thư ngốc?” Triệu Phổ đuổi theo, chỉ thấy Công Tôn nhanh chân xuống lầu, Triệu Phổ vừa đuổi theo vừa hô, “Ai, ngươi đâu vậy a?”


      .


      Trong căn phòng sát vách, Tiểu Tứ Tử vừa ngâm chân xong, chuẩn bị đến bên vách tường nghe trộm, lại nghe được tiếng của Triệu Phổ.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cũng mở cửa ra ngoài xem.


      “Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi u Dương Thiếu Chinh mới vừa ra.


      biết, Công Tôn tiên sinh đột nhiên bỏ chạy.” Tất cả mọi người nghi hoặc, đồng thời nghĩ đến —— phải là Triệu Phổ làm gì chứ…


      Nghĩ tới đây, thấy Bao Chửng cũng ra, hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì?”


      “Ta, ta xem.” Tử Ảnh chạy xuống dưới lầu, trong miệng lầm bầm, “Nhưng chắc Vương Gia làm gì đâu, muốn làm sớm làm rồi.”


      Mọi người xuống dưới, thấy Công Tôn vọt đến trong viện, vào táo phòng (bếp đun).


      “Ai, công tử, ngài làm gì nha?” Tiểu nhị hơi kinh hách nhìn Công Tôn, chỉ thấy y cầm cái sàng làm bằng trúc, xúc gạo vào, sau đó tới thùng nước múc nước vo gạo… Vo xong, Công Tôn đem gạo và nước đổ vào trong nồi, kéo băng ghế ngồi trước bếp lò, cầm cái quạt hương bồ quạt quạt.





      Chờ mọi người đến, chỉ thấy Triệu Phổ dựa vào cạnh cửa, khoanh tay nhìn Công Tôn, vẻ mặt bất đắc dĩ.


      “Chuyện gì vậy a?” Bàng Cát tiến đến hỏi.


      Triệu Phổ đối mọi người “Suỵt” tiếng, mọi người yên tĩnh, chợt nghe được tiếng Công Tôn bên trong quạt gió, vừa quạt vừa lầm bầm khẽ, “Gạo nấu thành cơm…”


      “A…” Tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh, Bàng Cát mở to hai mất, “Vương Gia, Công Tôn tiên sinh đây là ám chỉ với ngươi sao?”


      Triệu Phổ ngửa mặt nhìn trời chút, , “n… Phỏng chừng là phải đâu.”


      xong, tất cả mọi người vô thức quay đầu lại, nhìn Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu đứng phía sau nhìn lén.


      Triệu Phổ ngoắc Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, qua đây.”


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu xoay người bỏ chạy.


      “Cận Nhi?” Tiêu Lương đuổi theo, phía sau mọi người đại thể minh bạch, đều có chút bất đắc dĩ mà thở dài, quả nhiên có liên quan tới vật này.


      Triệu Phổ lắc đầu, tới vươn tay cầm lấy cây quạt trong tay Công Tôn ném sang bên, hai tay nhấc bổng y lên, ôm lấy xoay người ra.


      Công Tôn còn giãy dụa, trong miệng thầm, “Còn chưa có chín.”


      “Chín rồi.” Triệu Phổ đành phải dỗ dành, “Chín, chín đến độ muốn chết luôn.”


      Công Tôn còn chưa tin, trong miệng lóng ngóng , “ nha?”


      “n, rất .” Triệu Phổ bế y vào trong phòng, đặt lên giường, đắp chăn.


      .


      Trong viện mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhanh chóng tản .


      .


      “Cận Nhi.” Trong phòng, Tiểu Lương Tử bắt được Tiểu Tứ Tử định chui vào trong chăn, hỏi, “Ngươi vừa làm gì Công Tôn tiên sinh nha?”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, tiếng, biết mình lại gây rắc rối, nhưng, quả thực là Cửu Cửu bọn họ phải nấu cơm mà.


      “Hửm?” Tiêu Lương nhìn bé.


      Tiểu Tứ Tử lại ghé sát vào lỗ tai Tiêu Lương lần, Tiêu Lương nghe xong dở khóc dở cười, , “Cái kia… đúng a.”


      đúng chỗ nào?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi.


      Tiêu Lương tiến qua thầm hai câu bên tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Nga… Là như vậy a?!”


      “Đúng.” Tiêu Lương gật đầu, lúc này, chợt nghe được sát vách có tiếng mở cửa kẽo kẹt, Tiêu Lương chạy ra nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ ra, dường như muốn xuống lầu tìm gì đó giúp Công Tôn giã rượu.


      “Cận Nhi.” Tiêu Lương ngoắc Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội chạy ra, lại chui vào phòng Công Tôn.


      Lúc này, Công Tôn vẫn chìm trong trạng thái mơ hồ, Tiểu Tứ Tử bò lên giường Công Tôn, vội vã bên tai Công Tôn, “Phụ thân, hãy lưu manh Cửu Cửu nha!” xong, xoay người xuống giường bỏ chạy.


      Ở đây, Tiểu Tứ Tử còn giữ lại chút tư tâm, bé nghĩ, nếu như để phụ thân mình bị Cửu Cửu lưu manh, vậy bằng để phụ thân lưu manh Cửu Cửu.


      Tiểu Tứ Tử vội vã chạy ra, vừa lúc đụng phải Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường lên lầu.


      “Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong phòng, hỏi, “Làm gì đó?”


      có.” Tiểu Tứ Tử nhìn nơi khác, .


      Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cũng đành chịu, ôm tiểu gia hỏa kia về phòng.


      .


      Triệu Phổ đến trù phòng lấy chén canh hạt sen ngân nhĩ, bưng lên cho Công Tôn giã giã rượu.


      vào trong phòng, thấy Công Tôn ngồi dậy.


      Triệu Phổ đóng cửa qua, bưng canh ngồi bên cạnh Công Tôn, hỏi, “Tỉnh rồi hả?”


      “n…” Công Tôn ngước mắt, nhìn Triệu Phổ.


      “Uống thứ này giã rượu.” Triệu Phổ cười nghĩ, nếu như để Công Tôn biết mình vừa làm cái gì, ngày mai cái mông Tiểu Tứ Tử chắc chắn sưng vù.


      Triệu Phổ múc muỗng canh đưa tới bên khóe miệng Công Tôn, , “Há mồm.”


      Nhưng Công Tôn chỉ nhìn Triệu Phổ chằm chằm.


      “Sao vậy?” Triệu Phổ hỏi y.


      Công Tôn chớp chớp mắt, đột nhiên, vươn tay nâng cằm Triệu Phổ lên, cười tủm tỉm, “Hì hì.”


      Triệu Phổ thiếu chút nữa làm rơi cái chén, mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi sao vậy?”


      Công Tôn giật lấy cái chén, ngẩng mặt, ừng ực hơi uống cạn chén canh hạt sen ngân nhĩ, sau đó ném chén ra xa… Loảng xoảng tiếng, chén rơi vỡ nát.


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sát vách nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai.


      “Có muốn xem ?” Triển Chiêu hỏi xong, chợt nghe Tiểu Tứ Tử , “Đừng .”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu vuốt ve, thầm trong miệng, “Ngày mai, phụ thân có thể cùng Cửu Cửu thành thân rồi.”


      “A…” Triển Chiêu hít sâu hơi, hỏi, “Như vậy tốt a.”


      “Ta thấy rất tốt đó chứ.” Bạch Ngọc Đường , “Dù sao có Bao đại nhân ở đây, Công Tôn thích, cứ để Bao đại nhân đem Triệu Phổ chém là xong.”


      Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, hai người suy nghĩ chút, đều đứng dậy tới bên tường, lắng nghe động tĩnh sát vách.


      .


      Bên kia, Bàng Cát dán sát lỗ tai bên tường, , “Ai, lão Bao, lấy cho cái chén!”


      .


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn híp mắt ngó mình chằm chằm, hỏi, “Thư ngốc? Ngươi muốn làm gì?”


      “Hì hì.” Công Tôn lên phía trước, nắm áo Triệu Phổ, , “Lưu manh ngươi!”


      “A…”


      Triệu Phổ chợt nghe sát vách có tiếng hít khí đồng loạt truyền đến, bất đắc dĩ thở dài, sao mà đồng thanh vậy a?

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 93: Đừng tưởng cơm cháy phải cơm


      .


      Triệu Phổ mở to hai mắt, thấy Công Tôn thái độ khác thường lại có chút kỳ quái bèn hỏi, “Thư ngốc, ngươi muốn làm gì?”


      Công Tôn lại đăm đăm nhìn vào Triệu Phổ, hì hì cười cười, “Đùa giỡn lưu manh.”


      Triệu Phổ bật cười, có chút dở khóc dở cười nhìn y, hỏi, “Ngươi đây là say rượu làm càn? Hay là say rượu rồi bức ta làm càn?”


      “Ngươi…” Công Tôn nhìn chằm chằm Triệu Phổ, hung dữ cảnh cáo, “ được phản kháng!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, có vẻ rất cao hứng, “Vì sao ta lại phải phản kháng?”


      Công Tôn vừa lòng tiến qua, Triệu Phổ đương nhiên ngẩng mặt, hưởng thụ mỹ vị từ trời rơi xuống.


      .


      Sát vách, Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Ai, vì sao lại là Công Tôn chủ động?”


      Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, cũng biểu thị rất khó hiểu.


      Hai người quay đầu lại thấy màn giường biết từ lúc nào bị vén lên khoảng, Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài hiếu kỳ nhìn, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn mình lại vội vàng rụt trở lại.


      “Cận Nhi?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi làm gì đó?”


      .” Tiểu Tứ Tử sung sướng chui vào trong chăn, trở mình cái, ôm Thạch Đầu, thay đổi tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.


      “Cận Nhi.” Tiêu Lương cũng chui vào, tiến đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, thấp giọng hỏi, “Ngươi vừa nãy vào phòng, gì với Công Tôn tiên sinh?”


      Tiểu Tứ Tử mặt đỏ rực mà cười, tiến đến ghé vào bên tai Tiêu Lương thầm trận.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe sát vách thanh, cảm thấy hơi đáng ngờ.


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cứ như vậy… kết thúc à?”


      Triển Chiêu nheo mắt lại hỏi, “Chuyện đó… quá trình cụ thể là như thế nào?”


      mặt Bạch Ngọc Đường thoáng chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng vuốt cằm, “Ta chưa làm qua, biết, ngươi biết ?”


      Bạch Ngọc Đường quan sát hồi, mỉm cười, hỏi, “Nếu ngươi thực muốn biết, ta có thể dạy ngươi.”


      Triển Chiêu chớp chớp mắt, cũng điềm tĩnh mỉm cười, “Lúc rảnh rỗi có thể tham khảo chút, ngươi muốn dạy ta à… Ta học mọi thứ rất nhanh, hơn nữa chú trọng học đôi với hành.”


      .” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy khiến người mong đợi a.”


      Triển Chiêu tiếp tục dán mắt nhìn Bạch Ngọc Đường mà cười, Bạch Ngọc Đường cũng cam yếu thế bèn cười đáp lại, chỉ là trong nụ cười của cả hai mang theo ý phân tranh cao thấp, tia lửa bắn ra bốn phía.


      Trong màn giường, Tiểu Tứ Tử hí mở con mắt, ôm Thạch Đầu trở mình cái, đối mặt Tiêu Lương, chỉ thấy Tiêu Lương cũng mở tròn mắt.


      Tiểu Tứ Tử giọng hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi , nếu như phụ thân thú Cửu Cửu, ta đây gọi Cửu Cửu là mẫu thân, nhưng nếu như Cửu Cửu thú phụ thân, vậy phải ta gọi Cửu Cửu là phụ thân sao? Mà, phụ thân vẫn là phụ thân, như vậy Tiểu Tứ Tử chẳng phải có đến hai phụ thân sao?”


      Tiêu Lương bị Tiểu Tứ Tử phụ thân tới phụ thân lui làm cho hồ đồ, bật cười , “Cận Nhi, vậy ngươi chuẩn bị làm gì đây?”


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, rồi híp mắt cười cười.


      “Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử hai má phính phính mềm mềm, nhịn được vươn tay nhéo nhéo.


      “Ai nha, thực là hạnh phúc nha.” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu lăn qua lăn lại, “Ngày mai là người nhà rồi… Ha ha.”


      Bên ngoài màn giường, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— Chắc chắn vật này làm gì rồi, nếu sao nó lại khẳng định như đóng đinh rằng hôm nay đắc thủ chứ?


      .


      Lại nhắc đến Triệu Phổ và Công Tôn trong căn phòng kế bên.


      Lý giải về lưu manh của Công Tôn hoàn toàn khác với Triệu Phổ, chỉ dừng lại ở cảnh giới nụ hôn phớt cộng thêm cọ cọ.


      Triệu Phổ tựa giường, nhìn Công Tôn vẻ mặt đắc ý tiến hành điều mà y tự cho là thuật làm lưu manh, Công Tôn đến thôi, chứ lúc này đến, giống như con mèo dùng đuôi quét quét mặt , ngứa chết người.


      “Thư ngốc, đừng náo loạn!” Triệu Phổ hít sâu hơi, đè lại Công Tôn say khướt, , “Còn náo loạn nữa hồi ngươi tự gánh lấy hậu quẩ.”


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau… Nhịn được kìa.


      .


      Công Tôn tại say bí tỉ, làm gì nghe lọt vào tai a, trong óc chỉ có ý niệm, lưu manh !


      Triệu Phổ muốn đứng lên, ngờ Công Tôn còn có chút sức lực, tay đè lại.


      Nhưng Công Tôn sợ chết trêu chọc, khiến Triệu Phổ cảm thấy trong lòng bốc lên ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng thực có chút nhịn được, xoay người cái đè lại Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi còn nháo ta khách khí đâu!”


      .


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều lắc đầu, có thể chịu đựng đến giờ dễ dàng, kỳ thực Triệu Phổ cũng chỉ là lưu manh ngoài miệng mà thôi, xét về bản chất vẫn là chính nhân quân tử.


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương với Thạch Đầu cùng nhau tiến vào mộng đẹp, Tiểu Tứ Tử thấy hỉ đường đỏ đỏ, Cửu Cửu nắm tay phụ thân cùng nhau vào bái thiên địa, sau đó Tiểu Tứ Tử ngồi đàng kia cười khúc khích, bàn đều là bánh kẹo cưới đỏ đỏ… Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Tứ Tử cười đến ngọt ngào.


      .


      Công Tôn sau khi bị Triệu Phổ đè lại, cũng hơi tức giận, có điều y lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng, vươn tay ôm Triệu Phổ rồi cắn cái.


      Triệu Phổ giật mình ngớt, dần dần lại trở nên ôn nhu, kiên trì đáp lại.





      Dần dần, bầu khí nóng lên, thiên thời địa lợi nhân hòa, ý niệm chôn dấu lâu trong lòng Triệu Phổ rốt cuộc bắt đầu nảy mầm, hay là… ngày hôm nay…


      Triệu Phổ tuy rằng rất muốn, thế nhưng vẫn giữ lý trí, đột nhiên nghĩ, nếu hôm nay Công Tôn thần trí lại nhân cơ hội xằng bậy, vậy tựa hồ quá thô bạo, chỉ tiếc đây là đêm đầu tiên! Đêm đầu tiên đó a, phải ngươi tình ta nguyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần lâm li cho tới cùng mới được a! Hơn nữa Công Tôn, vạn nhất Công Tôn vì thế mà mất hứng, vậy phải gặp phiền to sao. Dù sao, Triệu Phổ cũng phải là kẻ hồ đồ, so với đêm vui sướng, bằng đầu bạc đến già thực tế hơn, phải tế thủy trường lưu* tế thủy trường lưu , Công Tôn vui là được.


      *(những dòng chảy hợp thành sông lớn, trong câu này ý là cứ từ từ nên nôn nóng mà làm uổng công sức bấy lâu nay)


      Nghĩ tới đây, Triệu Phổ cũng tỉnh táo lại, chỉ phải thầm nhịn xuống, cùng Công Tôn ở đó mà dây dưa, người lung tung đùa giỡn lưu manh, kỳ thực là tự dâng lên miệng tên lưu manh , người ăn được, đành phải bồi lưu manh giả kia cho đỡ nghiện.


      .


      Mà đồng thời, những người nghe trộm ở hai căn phòng bên cạnh như lọt vào sương mù, đây đến tột cùng là thành công hay thành công đây?


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhĩ lực tốt mà còn nghe được quá ràng, Bao Chửng và Bàng Cát đương nhiên nghe được cái gì rồi.


      Mà ngay khi hai ông liều mạng bám dính vào tường lại nghe ra được cái gì, đột nhiên, xoạch tiếng.


      Bao Chửng vừa quay đầu lại, thấy cửa sổ mở toang… thứ gì đó trắng toát nhàng tiến đến, tựa hồ là người bay vào…


      Bao Chửng vừa định kêu, nhưng thứ này tốc độ cực nhanh, thoáng cái vọt tới trước mặt Bao Chửng, Bao Chửng cả kinh, chỉ thấy là nữ tử mặc bạch y, ông vừa định há mồm, nàng kia xuất thủ như điện, thoáng cái điểm trúng huyệt đạo của Bao Chửng.


      Bao Chửng động đậy được cũng gì được, đành phải hoảng sợ nhìn nàng, Bàng Thái Sư ở bên cũng phát , quay đầu nhìn, thấy trước mắt lên nữ quỷ.


      “A…” Bàng Thái Sư vừa bật thốt ra, cũng bị nữ quỷ kia điểm huyệt đạo.


      Mà lúc này, những người xung quanh chợt nghe được tiếng kêu cổ quái truyền đến.


      .


      Công Tôn và Triệu Phổ ý loạn tình mê ngươi ngươi ta ta, Triệu Phổ nghe được động tĩnh sát vách, vừa định xem, nhưng cái cổ bị Công Tôn ôm, “n…” Công Tôn thầm trong miệng, “ được !”


      !” Triệu Phổ nhanh chóng nhào trở lại, được lắm, trời sập xuống cũng a!


      nóc nhà, Tử Ảnh ngáp cái, hỏi Giả Ảnh, “Hồi nãy ai kêu vậy?”


      Giả Ảnh , “Lo chi ai kêu, lúc này vào phỏng chừng bị Vương Gia đánh.”


      “Chuyện này cũng đúng.” Tử Ảnh ngáp cái, xoay người tiếp tục ngủ gật.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách hai gian phòng, liếc mắt nhìn nhau, vừa nãy có tiếng ưm ưm, phải là Công Tôn và Triệu Phổ làm gì đó chứ?


      Hai người lại cau mày tiếp tục kiên trì nghe.


      .


      Lúc này, Bao Chửng mở to hai mắt nhìn nữ quỷ đột nhiên xuất trước mặt, chỉ thấy nàng hắc hắc cười, nhìn nhìn Bao Chửng, lắc đầu, “Đen quá gầy quá, thích.” rồi chuyển tới bên cạnh Bàng Cát, vươn tay vỗ vỗ gương mặt phục phịch của Bàng Cát, , “Ha hả, bên này… ta thích?!” xong, tay đẩy Bàng Cát lên giường, hạ mành xuống. (coi là đui đó, mô p…~ T^T)


      Bàng Thái Sư thảm, đây gọi là có khổ mà thể .


      Bao Chửng cau mày đứng tại chỗ, rất nhanh, chợt nghe được trong giường vang lên tiếng động ầm ĩ, lắc đầu, lão Bàng, ngờ ngươi thực giữ được khí tiết của tuổi già… Ai, lớn tuổi rồi… Tội lỗi quá a.


      .


      “Tiếng gì đó a?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hình như là giường.”


      Bạch Ngọc Đường cũng giật mình ngớt, “ là, thực gạo nấu thành cơm sao?”


      Hai người càng nghe càng kịch liệt, cuối cùng người kiềm chế ở sát vách làm tới, quyết định vẫn là nên nghe, xem ra ngày mai giấc mơ của Tiểu Tứ Tử thực trở thành . Nhưng mà phỏng chừng lần này bọn họ ngừng lại vài ngày ở Từ Châu phủ rồi, Công Tôn dù sao cũng là thư sinh văn nhuợc, kịch liệt như vậy, tốt xấu gì cũng nên nghỉ ngơi vài ba ngày chứ?


      Nghĩ tới đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều về giường, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ôm Thạch Đầu cùng nhau ngủ rất say. Đặc biệt là Tiểu Tứ Tử, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, còn cười rất tươi, ôm Thạch Đầu sát vào bên mình, khả ái nên lời.


      Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nghĩ, nếu như có thể chu toàn giấc mộng của Tiểu Tứ Tử, cũng vẫn có thể xem là chuyện tốt a, nghĩ xong, hai người đều ngủ, cũmg biết qua bao lâu, động tĩnh sát vách mới chậm rãi an tĩnh lại.


      .


      Công Tôn sau khi rượu phát tác, ôm Triệu Phổ cho , Triệu Phổ cảm thấy mỹ mãn, tuy rằng có quá nhiều chỗ tốt, nhưng ít nhất có thể được Công Tôn chủ động. Mặt khác, Triệu Phổ còn toan tính chút, hôm nay Công Tôn chủ động tất cả mọi người đều nghe được, sáng sớm ngày mai phải bảo y chịu trách nhiệm!


      Chỉ là, Triệu Phổ cũng có chút thắc mắc, sao gian phòng sát vách lại truyền đến tiếng động cổ cổ quái quái, hay là do Bàng Thái Sư quá béo, ngủ giường trở mình? Có điều có Tử Ảnh và Giả Ảnh ở đó, phỏng chừng có gì đâu. Triệu Phổ tại lưu ý Công Tôn hơn, con mọt sách này uống say rồi gặp người nào cũng bổ nhào lên, hay là chỉ bổ nhào lên mình ?

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Suy nghĩ đến nửa đêm, Triệu Phổ cũng hơi mệt mỏi, ngáp cái, ôm Công Tôn ngủ say, chậm rãi thiếp .





      Sáng sớm hôm sau.


      “Cáp a…” Công Tôn ngồi dậy, ngáp cái, lười biếng rướn thắt lưng, cúi đầu vừa nhìn…


      Chỉ thấy Triệu Phổ y phục chỉnh tề ngủ bên cạnh, nhìn lại chính mình, Công Tôn cả kinh… Y phục của mình cũng xốc xếch bừa bộn, rất mất trật tự.


      Công Tôn sửng sốt lát mới đẩy đẩy Triệu Phổ, “Này.”


      Triệu Phổ hừ hừ tiếng, nhúc nhích, tựa hồ lười động đậy.


      “Này, Triệu Phổ.” Công Tôn lại đẩy đẩy , lúc này, chỉ thấy cửa “Két” tiếng rồi mở ra…


      “Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử chạy ào vào, vọt tới bên giường, Tiêu Lương tiến vào theo, mấy ảnh vệ ngoài cửa cũng vội vã đến làm nhân chứng.


      “Ai, các ngươi…” Công Tôn muốn ‘cả đám các ngươi tiến vào làm cái gì’, thấy mọi người đều nhìn vào giường mình.


      “Hmm?” Triệu Phổ cũng bò dậy, ngáp cái, , “Sớm.”


      “Ngươi…” Công Tôn tại có chút ấp úng.


      Triệu Phổ cau mày nhìn Công Tôn, , “Ngươi tối hôm qua rất thô bạo.”


      “A?” Công Tôn vẻ mặt khó hiểu nhìn Triệu Phổ, “Ngươi cái gì a?”


      “Phụ thân, tối hôm qua ngươi uống say.” Tiểu Tứ Tử giọng thầm câu.


      Công Tôn gật đầu, y cũng biết tối hôm qua mình uống hơi nhiều, ngẩng mặt suy nghĩ chút, mơ hồ, dường như nghĩ tới cái gì, dường như y làm gì đó… Trong đầu vẫn còn bảo lưu đoạn ký ức ngắn, trong đầu vẫn nhớ ý niệm phải lưu manh Triệu Phổ… Công Tôn trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.


      thể nào.” Công Tôn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nghĩ quá khả năng, thấy Triệu Phổ vươn tay đến, ôm vai Công Tôn cười , “Thư ngốc, ngươi phải chịu trách nhiệm a.”


      “Ta…” Công Tôn trong nhất thời cũng luống cuống tay chân, nhìn trái nhìn phải, Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới, ôm chầm lấy cổ Công Tôn, , “Phụ thân, như vậy có thể thành thân rồi phải ? Chúng ta cùng Cửu Cửu là người nhà phải ?”


      “Ách…”


      Công Tôn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Lại nhìn nhìn Triệu Phổ bên cạnh… Hôm qua mình phải … thực làm gì rồi chứ?


      “Nghĩ ra a.” Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, , “Dường như phát sinh chuyện gì a.”


      Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, mỉm cười, “Sức chịu đựng của Triệu Phổ cũng tệ lắm.”


      “n.” Triển Chiêu cũng có chút tán thưởng mà gật đầu, nhưng mà cũng có chút thắc mắc, vậy tối hôm qua động tĩnh từ chỗ nào truyền lại? xoay mặt nhìn gian phòng sát vách, “Di? Đại nhân bọn họ còn chưa tỉnh sao?”


      Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường Bao Chửng đều là người thức dậy sớm nhất.


      .


      Triển Chiêu đến gõ cửa, “Đại nhân?”


      ai trả lời.


      Kêu vài tiếng, vẫn như cũ ai trả lời.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút ổn.


      Lúc này, những người gần đó cũng nghe được động tĩnh bèn vây quanh, chỉ thấy Triển Chiêu nhấc chân đá tung cửa phòng… Cửa phòng mở toang, mọi người tiến vào trong, chỉ thấy Bao Chửng đứng bên tường, vẫn nhúc nhích, chỉ là vẻ mặt lo lắng nhìn mọi người.


      “Đại nhân!” Triển Chiêu vội chạy tới, giơ tay giải khai huyệt đạo của Bao Chửng.


      “Ai nha…” Bao Chửng vừa thở dốc vừa chỉ vào giường, , “Lão Bàng.”


      Bạch Ngọc Đường vừa lúc đứng bên giường, đến, vươn tay nhàng vén màn giường, nhìn vào trong…


      Mọi người thấy sắc mặt của Bạch Ngọc Đường biến đổi trong nháy mắt, rồi lập tức xoay người phóng , càng càng nhanh, che miệng rồi lao vù xuống lầu.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọnTriệu Phổ cũng vừa tới cửa.


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ có chút khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường vội chạy ra, cảm thấy mờ mịt.


      là…” Công Tôn sắc mặt cũng trắng, Bàng Thái Sư chẳng lẽ gặp phải điều bất trắc?


      Mọi người đều khẩn trương lên, tuy rằng lão nhân này thường ngày ăn hối lộ làm trái pháp luật, nhưng dù sao cũng là Thái Sư, thân là cựu thần lưỡng triều phải hoàn toàn có chỗ đáng học hỏi, hơn nữa mọi người cùng lên đường, chỉ có lão xảy ra chuyện… Trở lại làm sao ăn a.


      Tử Ảnh đẩy đẩy Giả Ảnh, ý bảo —— Ngươi xem!


      Giả Ảnh nhíu mày, tới bên giường, hỏi Bao Chửng, “Bao đại nhân… Bàng Thái Sư phải …”


      , bị nữ quỷ kia… rồi á!” Bao Chửng sốt ruột, , “Lão Bàng biết thế nào rồi.”


      Mọi người hít ngụm khí lạnh, là… Thực là nữ quỷ mà hôm qua Tiểu Tứ Tử à?


      Lúc này, đột nhiên, nghe được bên trong giường truyền đến tiếng khóc ô ô.


      Mọi người sửng sốt, thanh này là của Bàng Thái Sư.


      Bao Chửng thở phào môt cái, “ chết, chết tốt rồi a!”


      “Thái Sư?” Triệu Phổ đến, vươn tay nhàng vén lên màn giường, mọi người nhìn vào… cả kinh mở to hai mắt.


      Chỉ thấy giường là mảnh hỗn độn, Bàng Cát thân thể trần trụi cuộn trong chăn, khóc ô ô, vai và chân phì phì lộ ra bên ngoài, người đều là vẫn ngân xanh xanh tím tím. Mà càng làm cho người ta chịu nổi chính là, bên cạnh Bàng Cát còn có nữ nhân nằm, trông nàng xấp xỉ bốn mươi tuổi, mặc thân trắng toát, tóc tai bù xù dựa vào bên, nắm tay chống cằm, tay vỗ Bàng Cát, “Khóc cái gì? phải chỉ cởi vài kiện xiêm y của ngươi thôi sao… Sau đó cũng cùng ngươi rồi đấy thôi.”





      Mọi người bên ngoài trầm mặc.


      “Phụ thân, các ngươi xem cái gì?” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu chạy đến, Công Tôn kinh hãi, vội ngồi xổm xuống che mắt bé lại, “ được xem!”


      Tiểu Tứ Tử còn chưa hiểu mô tê gì, Công Tôn ôm lấy bé xoay người bỏ chạy.


      Tiêu Lương muốn nhìn, cũng bị Tử Ảnh Giả Ảnh lôi ra ngoài.


      Triệu Phổ biết Bạch Ngọc Đường khẳng định chạy ra ngoài mửa, cũng có chút xung động muốn nôn sạch cả ra.


      Bao Chửng ở bên nhíu chặt đôi mày, Triển Chiêu thở phào nhõm, may mà nữ quỷ này chỉ thích trắng trắng mập mập, vạn nhất thích đen thui gầy teo, vậy phải Bao đại nhân khó giữ khí tiết tuổi già rồi sao… Có điều Bàng Thái Sư lúc này thảm, danh đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tuy rằng lão cũng chả có danh gì, nhưng sau này chắc chắn bị ám ảnh.


      Các ảnh vệ khác cũng chạy đến, có điều cũng phải lại, đây thực là nữ quỷ sao? Vì sao nàng tiến vào phòng mà tất cả mọi người đều phát giác?


      .


      Sau nửa canh giờ, Bàng Thái Sư mặc xiêm y, được hai ảnh vệ đỡ tới ngồi trong viện, tất cả mọi người ngồi xuống, chỉ thấy bạch y nữ quỷ nọ cũng thong thả ra, nhìn mọi người hắc hắc cười ngừng, trầm kinh khủng như vậy, giống hệt nữ quỷ.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử giọng với Công Tôn, “Nàng là quỷ quỷ hôm qua Tiểu Tứ Tử thấy đó.”


      Bao Chửng nhìn nhìn nữ quỷ nọ, hỏi, “Ngươi chính là hái hoa tặc kia sao?”


      Nữ quỷ nọ dưới quan sát Bao Chửng môt chút, cười , “Bao đại nhân quả nhiên danh bất hư truyền.”


      Bao Chửng sửng sốt, mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Ngươi biết chúng ta là ai sao?”


      Nữ quỷ nọ nhướng mi cái, vòng tay qua ôm Bàng Cát bị kinh hách quá độ, , “Đây là hôn phu của ta, Bàng Thái Sư sao, khà khà.” Vừa , vừa vỗ vỗ bụng tròn của Bàng Thái Sư, “Đáng ghét, khả ái!”


      Tất cả mọi người hiểu sao có xung động muốn đập đầu vào tường.


      “Ngươi lẽ là…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn chằm chằm nữ quỷ nọ, lát mới hỏi, “Hoạt Quỷ Từ Thái Phượng?”


      “Nga… Chính là Hoạt Quỷ Từ Thái Phượng sao?” Triển Chiêu cũng nghĩ tới.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Là ai a?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ta phải nguời trong võ lâm, chưa nghe qua.”


      “Chặc chặc.” Nữ quỷ gật đầu, dưới quan sát Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Cẩm Mao Thử và Ngự Miêu a… n, nay những thanh niên có thể nhận ra ta trong chốn giang hồ cũng nhiều, hai ngươi từ trước đến nay vốn nổi bật rồi.”


      “Ai vậy?” u Dương Thiếu Chinh hỏi Triển Chiêu.


      “Từ Thái Phượng là giang hồ tiền bối, ngươi đừng thấy nàng còn trẻ tuổi như vậy, kỳ thực phỏng chừng gần sáu mươi rồi.” Triển Chiêu trả lời.


      vừa dứt lời, chợt nghe Bàng Cát ư ử muốn khóc tiếp, thương cảm cho lão bị lão thái bà trêu ghẹo…


      “Ngoan, đừng khóc.” Từ Thái Phượng sờ sờ đầu Bàng Cát, “Lão bà tử ta đây bạc đãi ngươi đâu.”


      “Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan tiếng, hỏi Từ Thái Phượng, “Nếu là tiền bối giang hồ, vì sao lại làm chuyện hái hoa.”


      “Đó gọi là ngươi tình ta nguyện.” Từ Thái Phượng hắc hắc cười, , “Chỉ tiếc a, bây giờ nhiều lang quân ác độc bạc tình bạc nghĩa nga, sau đêm phong lưu liền trở mặt thành thù, cắn ngược lại ta ngụm a.”


      Tất cả mọi người thở dài, sao lại là cái dạng này.


      “Ngươi tới có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Ngươi phải hoạt động ở vùng bắc bộ sao, tại sao lại tới phía nam?”


      “Nga… Ta có số việc muốn xử lý, cho nên nán lại nơi này.” Từ Thái Phượng nhìn nhìn Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Bao Chửng, “ dối gạt các vị, lão bà tử ta a, biết bí mật kinh thiên động địa, ra, có thể tránh khỏi trận tai họa, chí ít có thể cứu tính mệnh của mấy trăm vạn người.”


      Mọi người đều sửng sốt.


      “Có điều.” Từ Thái Phượng được nước lấn tới, nhìn Bao Chửng, cười , “Bao đại nhân… Lão bà tử ta, có oan khuất muốn trước.”


      “Oan khuất?” Bao Chửng suy nghĩ chút, hỏi, “Chính là chuyện ngươi hái hoa ngược sao?”


      “Đó sao lại là oan khuất được chứ?” Từ Thái Phượng lại cười, vỗ vỗ Bàng Cát, “Bàng Thái Sư, nga?”


      Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn hai người, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, quỷ quỷ kia, là tình nhân của Tiểu Đỗ Tử sao?”


      Công Tôn vội vàng che miệng bé lại, Từ Thái Phượng cũng vui vẻ, cười nhìn Tiểu Tứ Tử, , “Hảo cho oa oa béo nha, nghe rất xuôi tai.” Rồi giơ tay từ trong lòng lấy ra thứ, ném cho Tiểu Tứ Tử, “Chụp lấy, nãi nãi tặng cho ngươi.”


      Triệu Phổ bên cạnh Tiểu Tứ Tử giơ tay chụp được, vừa nhìn, chỉ thấy là hạt châu màu đen trong suốt, ước chừng phân lượng biết là bảo bối, chuyển tay giao cho Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử vươn tay nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, hỏi Công Tôn, “Phụ thân cái này đáng giá sao?”


      Công Tôn nhìn nhìn, gật đầu, “Chắc vậy.”


      Tiểu Tứ Tử sung sướng đem hạt châu giấu vào tiểu hà bao, nghĩ, sau này có thể dùng làm sính lễ, thú Tiểu Lương Tử.


      “Oan tình gì?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, tâm , lão bà này công phu thể đùa, còn có người có thể khi dễ được sao?


      “Ha hả.” Từ Thái Phượng lạnh lùng cười cười, nét hòa nhã mặt cũng thu lại, trở nên có chút thâm trầm, “Ta chỉ là thay người giải oan mà thôi… Bao đại nhân, có oan án tày trời, ngài có tra ?”


      “Oan án nghiêm trọng cỡ nào?” Bao Chửng thắc mắc.


      “Ta cho các ngươi xem vài thứ.” Từ Thái Phượng vừa ra ngoài, vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay gọi mọi người, “Đến, các ngươi theo ta.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 94: Người hữu tình khi nào mới thành quyến chúc? Cấp bách lắm.


      Từ Thái Phượng dẫn mọi người ly khai khách điếm, đến vùng ngoại thành.


      Mọi người vào Từ Châu phủ từ cửa bắc, mà Từ Thái Phượng dẫn bọn họ đến cửa đông, ra khỏi thành, chạy tới gần ngoại ô.


      Từ Thái Phượng tay kéo Bàng Cát, vừa quay đầu lại nhìn mọi người.


      Mọi người vẫn đều có chút xấu hổ.


      Bao Chửng dù sao mặt đen sẵn rồi, hơn nữa niên kỷ cũng hơi lớn, câu thúc như những thanh niên này, vả lại ông lòng nghĩ về oan án, nên cùng phía trước.


      Bàng Cát mặt mũi đều mất hết, muốn giơ tay che mặt, đây là chuyện gì a, thể diện đâu để gặp người nữa. Việc này nếu truyền ra, nghĩ lão đường đường là Thái Sư của quốc gia, lại bị nữ hái hoa… Ai nha, tác nghiệt a, muốn chết.


      Bao Chửng nhìn lão Bàng cảm thấy đồng tình, có điều lại thấy có hơi buồn cười, liều mạng nhịn xuống, tuy rằng mặt đen, nhưng tại mà cười quá phúc hậu.


      .


      Từ Thái Phượng liếc mắt nhìn cái, sau lưng chính là Công Tôn và Triệu Phổ.


      Triệu Phổ mặt có nhiều biểu tình, trong tay ôm oa oa béo, là Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử đó ngồi cánh tay Triệu Phổ, biết nô đùa gì với , trong lòng bé còn ôm con trảo ly màu trắng sữa tròn vo mập mạp, liếm mao.


      Từ Thái Phượng mỉm cười, lại nhìn Công Tôn, chỉ thấy y dắt tay Tiêu Lương bên cạnh, tới phía trước, vừa nhắc nhở Tiêu Lương cẩn thận tảng đá dưới chân, Tiêu Lương hiếu kỳ nhìn xung quanh, tựa hồ nhớ đường… gia đình rất ấm áp.


      Công Tôn ngẩng đầu, thấy Từ Thái Phượng nhìn mình, bèn hỏi, “Tiền bối có gì chỉ giáo?”


      Y hỏi xong, Triệu Phổ nhướng mi cái, nhìn Từ Thái Phượng.


      Từ Thái Phượng chỉ là mỉm cười lắc đầu, xoay mặt nhìn nơi khác.


      bên cạnh Công Tôn Triệu Phổ chính là u Dương Thiếu Chinh, còn có các ảnh vệ, Từ Thái Phượng híp híp mắt, quay mặt lại.


      .


      Phía trước, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      Từ Thái Phượng dán mắt nhìn nhìn hai người, mỉm cười, đường nhìn rơi xuống người Bạch Ngọc Đường.


      Vừa nãy chính là người đầu tiên vén mành lên xem, lúc đó thấy được biểu tình mục trừng khẩu ngốc của , Từ Thái Phượng bây giờ nhớ tới muốn cười, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường…


      Từ Thái Phượng sờ sờ cằm, dường như gặp qua ở đâu rồi.


      “Này.” Từ Thái Phượng đột nhiên gọi hai người phía trước.


      Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu phía trước đều quay đầu lại nhìn nàng.


      Từ Thái Phượng suy nghĩ chút, hỏi, “Bạch Ngọc Đường, ngươi từng qua Bắc Hải* rồi phải ?”


      *(thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)


      Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu, “Ách… Năm năm trước từng đến.”


      “Nga… Vậy đúng rồi.” Từ Thái Phượng cười , “Ta thảo nào giống như trước đây gặp ngươi.”


      “Tiền bối cư ngụ ở Bắc Hải từ lâu, tại sao đột nhiên lại đến phương nam?” Triển Chiêu hỏi.


      “Ai…” Từ Thái Phượng cười cười, nắm tay nhàng túm vuốt mái tóc đen khô như cỏ, , “Gọi cái gì mà tiền bối a, gọi Từ nương là được a.”


      Tất cả mọi người nhịn được giật giật khóe miệng —— Từ… nương…


      (Từ nương, ngoại trừ là cách gọi thân thiết với phụ nữ lớn tuổi, còn nghĩa là mẹ hiền, giống từ mẫu ấy -___-)


      .


      “Ha hả, ta lên vùng Giang Nam này, chính là nghe nam tử Giang Nam đều tuấn tú hơn phương bắc, cho nên đến xem… Quả nhiên.” Từ Thái Phượng , vươn tay sờ sờ cằm Bàng Thái Sư, “ khả ái.”


      Bàng Thái Sư muốn chết, thở dài với Từ Thái Phượng, “Nữ hiệp, ngươi tha cho lão phu được ?”


      Hai hàng lông mày của Từ Thái Phượng dựng thẳng, , “Ngươi cái gì? Xú nam nhân, ăn xong muốn chối bỏ à? Bao đại nhân ở đây a, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?”


      Bàng Thái Sư dở khóc dở cười, chỉ vào mình, “ ràng là… ngươi, ngươi loạn ta…”


      Mọi người bất đắc dĩ, Bàng Thái Sư vẫn đừng nên nữa, càng nghe càng kỳ cục.


      “Ta loạn ngươi?” Từ Thái Phượng cười xấu xa ôm Bàng Thái Sư, hỏi, “Ta loạn ngươi thế nào a? ràng chính là lão bất tử nhà ngươi chiếm tiện nghi của lão thái bà ta đây.”


      Bàng Thái Sư tay chân run rẩy, xong, lại bị bắt nạt…


      “Ai, quay về nhớ kỹ a, đại kiệu tám người nâng đến đón ta, ta muốn làm chính thất, chúng ta đầu bạc đến già!” Từ Thái Phượng chọt chọt bụng Bàng Thái Sư, “Tướng công…”


      tiếng tướng công gọi đến Bàng Thái Sư mặt mày nhăn dúm, tất cả mọi người hết , Triệu Phổ và Công Tôn nghiêng đầu có chút khó hiểu, tâm , nam tử Giang Nam tuấn tú, Từ Thái Phượng ngươi ra có thể trêu ghẹo Triển Chiêu chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường a, tại sao hết lần này tới lần khác cứ coi trọng Bàng Thái Sư, này… , Bao đại nhân cũng tuấn tú hơn lão a, chỉ là hơi đen chút.


      .


      Triển Chiêu đường tới, nghĩ rất hảo ngoạn, đảo mắt, thấy Bạch Ngọc Đường tay đỡ huyệt thái dương tựa hồ có chút chóng mặt, bèn hỏi, “Này, làm sao vậy? Vừa nãy còn chưa có nôn sạch a?”


      Bạch Ngọc Đường liếc nhìn , cảm thấy vẫn hơi buồn nôn.


      Triển Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn, Bạch Ngọc Đường cái gì cũng sợ, tựa hồ chỉ sợ vài thứ như vậy, quả đúng là người nào cũng có nhược điểm sao, thú vị.


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhịn cười, cảm thấy có chút vô lực, con mèo này, trước đây chính mình vất vả mới tìm được chút phần thắng, lại bị kéo lại cho hòa, lần này xem ra lực lượng lại ngang nhau, còn phải chịu khổ dài dài.


      .


      Phía sau, Triệu Phổ và Công Tôn cạnh nhau, Triệu Phổ đối Công Tôn nháy nháy mắt, ý bảo y nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kìa.


      Công Tôn liếc nhìn, mỉm cười —— Cặp đôi này khá là vi diệu a.


      Tiểu Tứ Tử tối hôm qua vẫn cứ lo lắng về chuyện Công Tôn, tuy rằng ngủ, cũng dốc sức nằm mơ, lúc mơ Công Tôn và Triệu Phổ hai người nấu cơm, cơm sôi rồi, còn có miếng cháy dày dày. hồi lại mơ đến Công Tôn và Triệu Phổ nhập động phòng, sau đó chính là bé ngồi đếm nhiều bạc, thú Tiểu Lương Tử…


      chung đều là mộng rất đẹp, vui đến nỗi Tiểu Tứ Tử trong mộng còn ha hả cười khúc khích.


      “Cáp a~” Tiểu Tứ Tử ngáp cái, Công Tôn nhìn bé, “ ngủ ngon sao?”


      Tiểu Tứ Tử vươn tay rướn người qua đòi Công Tôn, Công Tôn đón lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn hỏi, “Phụ thân, ngươi và Cửu Cửu, khi nào mới làm hỉ ?”


      Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ ho khan tiếng, nhìn phía trước, nhìn chớp mắt.


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn, hình như rất sợ Công Tôn cự tuyệt.


      Công Tôn hơi nhíu mày, , “Ách… Cái này.”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Phụ thân, ngươi ăn cơm của Cửu Cửu, còn đáp ứng sao?”


      Tất cả mọi người nhịn cười, Công Tôn mặt đỏ bừng, giơ tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “ bậy bạ gì đó a? Cơm cái gì.”


      Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, tại sao đến bây giờ, còn thể thành thân a? Lại liếc nhìn Công Tôn.


      Công Tôn sửng sốt, chỉ thấy vật vành mắt hồng hồng, có chút khó hiểu, “Tiểu Tứ Tử… Ngươi… sao vậy?”


      Tiểu Tứ Tử mếu máo, như vậy là muốn khóc nhè.


      “Ai…” Công Tôn sốt ruột, nhéo mặt bé, “Sao vậy nha?”


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu bất mãn , “Phụ thân vẫn chịu thú Cửu Cửu sao, phụ thân hư lắm.”


      …” Công Tôn sốt ruột, bèn lắc đầu.


      “Nga?” Triệu Phổ vội sấn tới, “Vậy chừng nào?”


      “Ách…” Công Tôn trừng Triệu Phổ, ý như muốn —— Ngươi a dua làm cái gì, ta dỗ Tiểu Tứ Tử mà.


      “Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, chăm chú hỏi, “Chừng nào? Ngày mai sao? Hay là ngày mốt?”


      “Sao lại gấp như vậy…” Công Tôn tâm vật khó lường quá, dĩ nhiên lại bức hôn!


      bằng để tháng sau .” Lúc này, Từ Thái Phượng phía trước đột nhiên , “Mùng ba tháng sau là ngày hoàng đạo (ngày tốt), là ngày thích hợp làm hỉ nhất trong năm, vừa lúc, ta cùng với tướng công cũng thành thân ngay ngày đó!”


      Mọi người hút ngụm khí lạnh, đều nhìn Bàng Thái Sư, Bàng Thái Sư vội vã xua tay muốn ngăn cản, thấy Từ Thái Phượng rất hung hãn liếc xéo mình, Bàng Thái Sư bật lời ra tới bên mép cũng phải nuốt trở lại.


      Ngay khi lão khóc ra nước mắt, Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai lão, cười , “Lão Bàng, ngươi yên tâm, ta cho ngươi bao lì xì to.”


      Bàng Thái Sư tức giận đến thẳng giậm chân, tâm , ngươi cho ta bao lì xì, ta cho ngươi lấy ả này về nhà được a?! Xong, về nhà làm sao ăn a! Trong nhà còn có vài phòng di thái (vợ bé) nữa đó. Lại nghĩ đến nhi nữ của mình lớn như vậy, then chốt con rể còn là hoàng đế, u… Đòi mạng lão phu rồi.


      .


      Tất cả mọi người vì chuyện của Bàng Thái Sư mà dở khóc dở cười, mà Tiểu Tứ Tử lại quan tâm chuyện hôn nhân của Công Tôn và Triệu Phổ, vươn tay ôm cổ Công Tôn, mắt sũng nước hỏi y, “ sao? Phụ thân mùng ba tháng sau thú Cửu Cửu sao?”


      Công Tôn há mồm nửa ngày cũng thể ra, trong mắt Tiểu Tứ Tử ngập nước, giống như y chịu, nước mắt lăn xuống, lần này mà khóc phỏng chừng lại phải dỗ lâu.


      Mặt khác, Công Tôn cũng biết vì sao, chỉ là thể thốt ra chữ , vô thức nhìn Triệu Phổ, tựa hồ cầu cứu.


      Khi mọi người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai chờ Công Tôn gật đầu đáp ứng, Triệu Phổ đột nhiên giơ tay bế Tiểu Tứ Tử lên, , “Tiểu Tứ Tử, loại chuyện này, sao lại hỏi phụ thân ngươi trước mặt nhiều ngươi như vậy chứ?”


      Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt, Triệu Phổ tiến đến bên tai bé, , “Phải len lén hỏi đó, phụ thân ngươi xấu hổ, da mặt y mỏng mà, cũng đâu phải ngươi biết.”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, là vậy a?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :