1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Vừa nãy thấy ánh mắt của Long Bá Minh nhìn Bạch Ngọc Đường đúng, lúc đó liền nghĩ, bao lâu nữa, chắc chắn có thể thấy được Bạch Ngọc Đường nổi điên đánh người. Nhưng bây giờ, đợi lúc lâu, Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ có động tác gì, hơn nữa Triển Chiêu phát , lúc này Long Bá Minh kề cận Bạch Ngọc Đường còn gần hơn cả mình. Sau khi ý thức được điểm này, Triển Chiêu lại cảm thấy thoải mái, nguyên nhân cụ thể cũng chả .


      Hắc Ảnh nhíu mày với Bạch Ảnh, lấy tay phẩy phẩy ở trước mũi —— Chua quá nha.


      Bạch Ảnh mỉm cười, lắc đầu, hai đôi này đều là hồ đồ, Triệu Phổ và Công Tôn dù cho nên cơm cháo gì, Triệu Phổ còn có thể dùng sức mạnh đùa giỡn lưu manh, còn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường công phu xấp xỉ, tính tình lại cách xa vạn dặm, cần phải tốn nhiều công sức a.


      .


      “Át xì…” Triệu Phổ đột nhiên hắt xì cái, Công Tôn nhìn , “Cảm mạo hả? phải ngươi chưa bao giờ sinh bệnh sao.”


      Triệu Phổ quẹt quẹt cái mũi còn hơi ngưa ngứa, , “Tám phần mười là có người xấu ta.”


      “Chậm quá .” Công Tôn cảm thấy ngồi chồm hổm hơi mỏi, bèn hỏi, “Bạch Ngọc Đường bên đó vẫn chưa có tin tức sao?”


      “Đại khái hỏi ra được gì rồi.” Triệu Phổ , “Ô Vu tộc này có gan bắt cóc hoàng thượng, ta đoán chừng bọn chúng có mục đích gì đó.”


      Công Tôn gật đầu, đấm đấm chân, Triệu Phổ nghiêng vai nhích tới, hỏi, “Có muốn dựa vào hay ?”


      Công Tôn liếc , rồi cũng nhích tới nhàng dựa vào, mượn lực chút cho đỡ mỏi.


      .


      “Theo ta được biết, nay Liêu, Tây Hạ, Hồi Hột tộc thậm chí cả Đại Lý, còn có vài bang phái trong giang hồ, tất cả đều tìm thiên chú.” Long Bá Minh tiếp tục , “Chỉ là đều khổ sầu vì có đầu mối.”


      “Ngươi có đầu mối à?” Bạch Ngọc Đường hỏi .


      Long Bá Minh gật đầu, , “Đương nhiên là có, nếu ta đâu dám lấy làm điều kiện trao đổi với hoàng thượng.”


      “Nếu như thiên chú thần kỳ như vậy, ngươi giữ lại dùng cho mình phải tốt rồi sao, tội gì phải chia sẻ với người khác?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược.


      “Ha hả.” Long Bá Minh mỉm cười, , “Chuyện này giống, ta cũng muốn nhất thống thiên hạ, đơn giản chỉ là muốn tìm biện pháp để mình và các tộc nhân được sống yên phận.”


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn , tựa hồ có chút khó hiểu.


      Long Bá Minh vẫn như trước nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Ngọc Đường, liền cảm thấy trong mắt người này chứa rất nhiều gì đó, đôi mắt trong suốt giống như hắc diệu thạch, dẫn người thâm nhập.


      .


      Hắc Ảnh và Bạch Ảnh chợt nghe được cành cây phát ra vài tiếng “ken két”, ngước nhìn, Triển Chiêu cau mày, vẻ mặt bất thiện.


      Hai người lần nữa liếc mắt nhìn nhau —— ra Triển Chiêu cũng biết tức giận!


      .


      Long Bá Minh ngắm Bạch Ngọc Đường đến tâm viên ý mãn, Bạch Ngọc Đường cũng sắp chịu hết nổi, đành phải đổi chủ đề, “Sống yên phận?”


      Long Bá Minh lấy lại tinh thần, ánh mắt hơi ảm đạm, , “Phong tục của Ô Vu tộc ta quá cổ quái, rất khó dung nạp với thế nhân, để tộc nhân có cuộc sống lâu bền, tiên phụ dẫn mọi người chuyển đến thâm sơn, trải qua mấy đời ngày ngày lao động. nay phụ thân qua đời, ta thực muốn dẫn dắt tộc nhân trải qua những ngày vĩnh viễn thể vươn lên như vậy, mỗi ngày đều lao động, thực thể no bụng, đây căn bản phải kết cục Ô Vu tộc nên có.”


      Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu , Công Tôn sai, quả nhiên, tộc trưởng Ô Vu tộc đời trước qua đời, đổi người mới, tuổi còn trẻ hơn nữa rất có dã tâm.


      “Chỉ cần hoàng thượng cho ta làm Quốc Sư, đồng thời cho Ô Vu tộc ta nơi định cư chính đại quang minh, ta liền vì hoàng thượng, tìm được thiên chú!” Long Bá Minh mỉm cười, , “Nếu chờ Liêu quốc và Tây Hạ liên thủ tiêu diệt Đại Tống, bằng chúng ta… tiên hạ thủ vi cường, hoàng thượng nghĩ thế nào?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, hỏi, “Ta dựa vào cái gì mà tin những lời ngươi đều là thực?”


      Long Bá Minh mỉm cười, tới bên bàn, cầm lấy cái hộp gấm đen bàn, đặt trước mắt Bạch Ngọc Đường, , “Hoàng thượng, thỉnh xem.” rồi liền nhàng mở hộp ra.


      Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua vật bên trong hộp, nhịn được bèn nhíu mày, chỉ thấy bên trong, là cái đầu người khô quắt.


      “Đây là cái gì?”


      “Thiên nhân.” Long Bá Minh thản nhiên cười, nghiêm túc trả lời.


      “Thiên nhân?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.


      sai, thiên nhân là vật cần thiết để triệu hoán thiên chú.” rồi Long Bá Minh thò tay mở tung bốn vách hộp, chợt nghe được “Khách tháp” tiếng, trong hộp xuất toàn mạo của thiên nhân kia.


      Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ mới phát , đây cũng phải đầu người, mà là quái nhân đầu to thân , giống như con nòng nọc, quỷ dị nhất là, đôi mắt đặc biệt rất to, cảm giác quá giống người. Bạch Ngọc Đường vốn quá tín nhiệm Long Bá Minh. cúi đầu nhìn kỹ thiên nhân kia, muốn tìm xem, có nơi nào để nhìn ra vết tích do con người chế tạo hay .


      “Hoàng thượng.” Long Bá Minh kêu Bạch Ngọc Đường tiếng.


      Bạch Ngọc Đường nhìn .


      “Nếu thiên nhân này đủ để chứng minh, ta còn có vật có thể chứng tỏ những lời ta đều là !” từ trong tay áo lấy ta quyển trục, phô bày bàn trước mặt Bạch Ngọc Đường, chậm rãi mở ra, chỉ thấy là quyển trục trống .


      “Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường lại càng khó hiểu.


      “Vô Tự Thiên Thư.” Long Bá Minh mỉm cười .


      Bạch Ngọc Đường cười thầm trong lòng… Tâm , ngươi dọa tiểu hài tử ba tuổi à? Vô Tự Thiên Thư cũng được? Lấy quyển trục trống trơn bừa, còn Vô Tự Thiên Thư? Sao chỉ vào gương là kính chiếu ? Cục sắt rỉ bàn kia sao là bảo ấn của Trương Thiên Sư cho rồi?


      Long Bá Minh thấy trong mắt Bạch Ngọc Đường lên tia tín nhiệm, bèn gật đầu, “Cũng khó trách hoàng thượng tin, có điều tại hạ đều là , nếu như tin, tại hạ có thể biểu diễn cho hoàng thượng xem chút.”


      “Nga?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ nổi lên hứng thú, hỏi, “Làm sao?”


      “Vạn vật đều có linh hồn, kỳ thực vạn vật trong thiên hạ, đều là bị con người triệu hoán.” Long Bá Minh mỉm cười, , “Trong thiên chú, có loại là triệu hoán vạn vật, trong đó có dạng là triệu hoán tất cả động vật, bằng… Hoàng thượng chọn loại động vật, ta triệu hoán bọn chúng đến diện thánh?”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Triệu hoán động vật?”


      sai!” Long Bá Minh gật đầu, , “Chỉ cần hoàng thượng muốn… có thể thử xem.”


      Bạch Ngọc Đường nghe xong, thốt ra chữ, “Miêu”.





      Long Bá Minh mỉm cười gật đầu, , “Cái này dễ!” xong, chỉ thấy đem Vô Tự Thiên Thư mở rộng, nghiêng người lộn đến chỗ, sau đó trong miệng rì rầm niệm gì đó.


      .


      Triển Chiêu ngồi cây, càng chờ càng cáu gắt, Long Bá Minh này làm cái quỷ gì? Thần thần thao thao.


      Đúng lúc này, đột nhiên, chợt nghe được tiếng “Meo”.


      Triển Chiêu hơi sửng sốt, phía sau Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đều nhìn , tâm … Triển đại nhân kêu à?


      Bên ngoài, Triệu Phổ bọn họ mai phục, Công Tôn chợt nghe được xung quanh truyền đến trận tiếng mèo kêu, liên tiếp dứt, “Meo meo meo meo…” truyền đến, tựa hồ có vô số con mèo tới đây.


      “Chuyện gì đây?” Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút quái đản.


      “Vương Gia!” Lúc này, thủ vệ chạy đến, với Triệu Phổ, “ nhiều mèo!”


      “Mèo?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, chợt nghe cây cối trong rừng xào xạc xào xạc trận, sau đó… Có hơn ngàn con mèo trong thành đột nhiên từ chân núi nhảy lên, vọt tới từ bốn phương tám hướng.


      Các binh sĩ đều kinh ngạc nhảy giật, chỉ thấy đám mèo tập kích người, mà là chạy lên núi… Trực tiếp đạp lên mọi người mà nhảy lên đỉnh núi, sau đó lao xuống núi, nhảy vào quốc.


      Chúng tướng sĩ dám cản đàn mèo này, rất sợ động tác quá lớn bị phát , móng vuốt của mèo rất lợi hại, chạy lại nhanh, giẫm lên lính tráng, nhiều người mặt đều bị cào xước.


      Công Tôn được Triệu Phổ ôm, chặt chẽ hộ dưới thân, cho nên chỉ nghe được khắp nơi meo meo meo ầm ĩ chứ bị thương tổn gì.


      Đàn mèo náo loạn chút rồi cũng chạy hết, mọi người lúc này mới ngẩng đều lên, Công Tôn ngẩng mặt, Triệu Phổ vịn mặt y lại nhìn, hỏi, “Thư ngốc, sao chứ?”


      .” Công Tôn lắc đầu, nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy cũng sao mới thở phào, hỏi, “Ở đâu xuất nhiều mèo như vậy?”


      Triệu Phổ lắc đầu, cũng biết.


      .


      Mà lúc này bên trong quốc, Bạch Ngọc Đường trợn mắt há mồm nhìn hơn nghìn con mèo trong thành, nhìn xuống lầu, còn có rất nhiều mèo xông lên.


      Bạch Ngọc Đường thầm hỏi trong lòng, đây là gọi hết tất cả mèo trong Dĩnh Xương phủ tới sao? , ngay cả Khai Phong phủ cũng gọi tới sao? hồi Triển Chiêu có thể cũng chạy ào vào hay ?


      Thấy dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường, Long Bá Minh cười ha ha, hỏi, “Hoàng thượng thấy thế nào? Những động vật khác cũng có thể triệu hoán đến.”


      Bạch Ngọc Đường lúc lâu mới hồi phục tinh thần, gật đầu, nhưng trong ngực lại nghĩ, Long Bá Minh này tựa hồ đơn giản, đây là làm sao gọi tới?


      .


      Bên ngoài, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh nhìn chằm chằm đám mèo dưới tàng cây cũng có chút luống cuống tay chân, đều ngước mắt nhìn Triển Chiêu.


      Triển Chiêu ngồi xổm cây, nắm tay vuốt cằm đối diện với ba con mèo , tâm … Đây là ý tứ gì? Tại sao lại gọi tới nhiều mèo như vậy?


      .


      Bạch Ngọc Đường rốt cuộc biết được ràng ý đồ của vương này, bất quá hiểu nhưng lại có phiền phức, tiếp theo làm gì bây giờ? Phóng tên lệnh để Triệu Phổ đến vây công, hay là hỏi tiếp? Nếu như để Triệu Phổ bọn họ tiến lên, kẻ này năng lực kinh người, vạn nhất đưa tới phải mèo mà là hổ sao? Mặt khác, Bạch Ngọc Đường đối với thiên chú cũng có hứng thú, nên cũng hơi do dự.


      .


      Triển Chiêu cây thở dài, giật ra đám mèo con cọ cọ bên người, với Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, “Xong, trận này xem ra đánh được, nghĩ biện pháp khác thôi.”


      “A?” Bạch Ảnh và Hắc Ảnh liếc mắt nhìn nhau, “Nhưng mọi người mai phục xong xuôi rồi.”


      “n…” Triển Chiêu cân nhắc chút, ra hiệu cho hai người ở chỗ này tiếp tục chờ, ra ngoài tìm Triệu Phổ bọn họ.


      Bên ngoài, nhóm Triệu Phổ chờ đến mất kiên nhẫn, chúng tướng sĩ cũng cảm thấy bực mình, lúc này, chỉ thấy Triển Chiêu phi thân bay ra.


      “Thế nào rồi?” Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau hỏi.


      “Đừng nữa, cũng biết làm cái quỷ gì nữa!” Triển Chiêu , đem mấy chuyện cổ quái kể qua lần.


      “Đầu người và quyển trục?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.


      “n.” Triển Chiêu gật đầu, “Có điều, ta cách xa, thấy đó rốt cuộc là thứ gì.”


      “Bạch Ngọc Đường đâu?” Triệu Phổ hỏi, “ có dấu hiệu gì sao?”


      Triển Chiêu vừa nghĩ đến liền tức giận, lắc đầu, “, hai người đó trò chuyện rất hợp ý.”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu ra lời này… Có chút chua chua.


      “Xem ra có chuyện ổn.” u Dương Thiếu Chinh hỏi Triệu Phổ, “Vương Gia, vẫn tiến hành theo kế hoạch sao?”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, có chút ổn, còn có đàn mèo kia…”


      “n, thể tiến công…” Công Tôn đứng tại chỗ lúc lâu, đột nhiên , “Ta có chủ ý.”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 90: Cửu Cửu, mục tiêu là nấu chín cơm, tiến lên !


      “Ý gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.


      Công Tôn suy nghĩ chút, , “Ta nghĩ, Ô Vu tộc có thể có mục đích khác.”


      “Mục đích khác?” Triệu Phổ nhíu mày, “ bắt cóc hoàng đế, chuyện ấy đáng chém a.”


      “Nhưng… Nếu như tay có lợi thế tốt sao?” Công Tôn hỏi, “Biết đâu là muốn trao đổi với hoàng thượng, dù sao chỉ có vài người, tạo phản khả quan cho lắm.”


      “Lợi thế?” Triển Chiêu sửng sốt, suy nghĩ chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng đúng, với tính tình của Bạch Ngọc Đường, thủ lĩnh kia vô lễ với như vậy lẽ ra sớm bị đánh, nhưng vẫn chịu đựng, phỏng chừng là nghe được chuyện gì có liên quan đến đại cục.”


      Triển Chiêu xong, thấy tất cả mọi người nhìn mình.


      “Nga…” Triệu Phổ sờ cằm, cười hỏi Triển Chiêu, “Vô lễ với Bạch Ngọc Đường à?”


      “Cũng phải quá khoa trương, chỉ là nhìn chòng chọc.” Triển Chiêu giọng thầm câu, trong lòng thầm nhủ, đó là còn chưa động tay, nếu dám giơ tay chạm vào cái, chắc chắn bị đánh ngay.


      Tất cả mọi người cười mà lời nào, thảo nào sau khi Triển Chiêu quay lại, sắc mặt lại khó coi như vậy.


      “Thư ngốc, ý của ngươi là, đánh?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn nghĩ nghĩ, , “Hm… phải đánh.”


      “Vậy làm sao?”


      “Hãy tương kế tựu kế!” Công Tôn trả lời.


      Triệu Phổ suy nghĩ chút, gật đầu , “Nếu như hoàng thượng bị bắt lâu như vậy, ta còn phản ứng, vậy tất nhiên khiến người khác hoài nghi, bằng, ta dẫn quân xông vào cứu người?”


      “Tộc trưởng Ô Vu tộc kia có lẽ ngoan ngoãn thả người ra, phỏng chừng thương lượng điều kiện gì với Bạch Ngọc Đường rồi, nếu thả người, vậy tấn công lên núi, vừa lúc, Bạch Ngọc Đường ở bên trong.”


      “Đúng.” Triệu Phổ cười đắc ý, nhàng chạm vào Công Tôn cái, “Cái này gọi là tâm linh tương thông đó.”


      Công Tôn nghe xong trừng mắt liếc , lại hưu vượn!


      Sau đó, nhóm u Dương Thiếu Chinh tiếp tục mai phục, Triệu Phổ dặn bọn họ chờ tín hiệu của mình, đợi khi thấy tín hiệu tấn công lên núi.


      u Dương Thiếu Chinh gật đầu, dẫn người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.


      Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn tiến vào Ô Vu tộc, Triển Chiêu cũng theo, thầm nhủ, tốt nhất là Ô Vu tộc đừng thả người, đến lúc đó đập gã tộc trưởng kia trận, hả giận.


      Có điều Triển Chiêu chỉ biết là mình thoải mái, mà chịu nghĩ là, bản thân vì sao lại thoải mái.


      .


      Lúc này, Long Bá Minh với Bạch Ngọc Đường ý đồ và lợi thế trao đổi, chờ hồi đáp.


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, , “Chuyện này phải chuyện đùa, trẫm muốn thương lượng với hoàng thúc chút.”


      Long Bá Minh thản nhiên cười, “Hoàng thượng, chẳng lẽ tự ngài làm chủ được sao?”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn nhìn Long Bá Minh.


      Long Bá Minh tự tin , “ dối gạt hoàng thượng, chỉ cần có ta, dù ngài vứt bỏ Triệu Phổ, cũng sao cả.”


      Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn chằm chằm vào Long Bá Minh, chỉ thấy trong mắt tràn đầy tự tin và bình tĩnh, tựa hồ cũng phải là đùa. Bạch Ngọc Đường tính toán trong lòng, người này đến tột cùng là phô trương thanh thế tự nâng cao giá trị của bản thân, hay thực có năng lực kinh thiên, cư nhiên lại tự tin như vậy. Về mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút suy nghĩ, trong ý đồ mà Long Bá Minh này , bao nhiêu là bao nhiêu là giả đây, muốn gây bất lợi cho Tr


      iệu Phổ, nhưng cũng đừng nên có liên hệ gì với ngoại tộc.


      .


      Lúc này, Triệu Phổ ôm Công Tôn, cùng với Triển Chiêu đáp xuống đỉnh tháp, nhĩ lực của hai người đều tốt, bên trong tháp chuyện cũng có thể nghe được ít.


      Triệu Phổ mỉm cười, Long Bá Minh này cũng rất kiêu ngạo.


      .


      “Hoàng thượng chính là vua nước, tội gì lại chịu quản chế của người khác chứ?” Long Bá Minh tới sát bên Bạch Ngọc Đường, thấp giọng , “Triệu Phổ thân nắm trọng binh, bất cứ lúc nào cũng là mối đe dọa, lại có quan hệ vô cùng tốt với chúng thần trong triều, tại mặc dù có lòng tạo phản, nhưng khó đảm bảo sau này thay lòng.”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nheo mắt lại, cùng với Triệu Phổ sống chung nhiều ngày, trở thành bằng hữu, ý đồ của Long Bá Minh này, dường như có phần là muốn diệt trừ Triệu Phổ. Bạch Ngọc Đường người này tính tình cực kỳ bao che cho người thân, ai có ý định hại huynh trưởng hoặc bằng hữu của , tất nhiên khinh tha. Vì vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường khỏi sản sinh ít sát tâm đối với Long Bá Minh, kẻ này trừ, ngày sau thế nào cũng là mầm tai vạ.


      Mà người có suy nghĩ tương đồng… Còn có Công Tôn nghe được Long Bá Minh câu đó.


      Công Tôn khẽ nhíu mày, lúc này y chỉ có ý niệm trong đầu, Long Bá Minh uy hiếp Triệu Phổ! Kẻ này thể giữ lại. Vừa nghĩ đến có người uy hiếp an nguy của Triệu Phổ, Công Tôn liền đem chuyện có thể mang lợi ích đến cho y vứt lên chín tầng mây.


      Triệu Phổ ngược lại nghĩ như vậy, gặp rất nhiều kẻ muốn lấy mạng mình, so ra, càng hiếu kỳ về việc trong tay Long Bá Minh rốt cuộc có lợi thế gì hơn, cho nên mới tự tin như vậy.


      “Thế nào?” Long Bá Minh cười hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đừng để bị Triệu Phổ quản chế nữa, ngươi nghĩ sao?”


      Bạch Ngọc Đường nghe xong, mỉm cười, lạnh lùng nhìn , “Bị hoàng thúc quản chế cùng với bị ngươi quản chế, có gì khác nhau sao? tốt xấu gì cũng là hoàng thúc của trẫm, còn ngươi là tri nhân tri diện bất tri tâm.”


      .


      đỉnh, mọi người nhướng mi cái, phát cáu rồi!


      Triển Chiêu híp mắt, tâm , Long Bá Minh này đúng là thèm ăn đòn.


      .


      Long Bá Minh hơi sửng sốt, Triệu Trinh ngay từ lúc ban đầu trầm tĩnh kín đáo, khỏi khiến người khác nghĩ, vị đế vương trẻ tuổi này tựa hồ mỹ mạo có thừa nhưng uy nghiêm đủ, hơn nữa cũng biết suy nghĩ cái gì, tựa hồ luôn luôn có chút đắn đo do dự.


      Như bây giờ biết hoàng đế này bị làm sao, hình như có câu nào của mình đắc tội với , đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén thần tình lạnh như băng, bị nhìn bằng dáng vẻ đó khiến giật cả mình.


      Long Bá Minh cũng biết tại sao, tựa hồ bị ánh mắt của Bạch Ngọc Đường hấp dẫn, chậm rãi tiến đến gần, cười , “Đương nhiên là giống như vậy, bất quá chỉ là hoàng thúc của ngươi, còn nếu như hoàng thượng nguyện ý, chúng ta có thể quan hệ càng thêm thân mật…”


      câu của Long Bá Minh, khiến tóc gáy của Bạch Ngọc Đường dựng thẳng, Công Tôn ở bên cạnh Triệu Phổ cũng cả kinh đến rùng mình, ai nha, Long Bá Minh này ghê tởm!


      Triệu Phổ thấy dáng vẻ đó của Công Tôn muốn cười, nhưng lúc này, người có khả năng nhẫn nhịn kém nhất… là Triển Chiêu.


      Triển Chiêu vừa nghe thấy máu xộc thẳng lên não, tâm , tên Long Bá Minh này muốn làm gì hả? Tiểu tử này đúng là chán sống rồi mà! Nghĩ tới đây, Triển hộ vệ từ trước đến nay trầm ổn lãnh tĩnh cũng biết có sợi gân nào bị co rút, nhấc chân giẫm mạnh lên nóc nhà, “bang” tiếng liền xông vào.


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra nha… Thiếu kiên nhẫn trước tiên lại là Triển Chiêu.


      Lúc Triển Chiêu xông vào, Long Bá Minh bị Bạch Ngọc Đường tung cước đá lăn quay mặt đất, Bạch Ngọc Đường nổi da gà toàn thân, tâm nếu sớm đạp chết tốt rồi.


      Long Bá Minh vốn thắc mắc, sao công phu của Triệu Trinh lại tốt như vậy, cũng phải hoàn toàn có lực trả đòn, thứ nhất là vừa nãy cứ như bị ma quỷ ám ảnh, có phòng bị, thứ hai, với thân thủ của Triệu Trinh, phỏng chừng có phòng bị cũng bằng .


      Còn chưa kịp đứng lên, Triển Chiêu phá nóc nhà xông vào, sau khi xuống tới, quay sang hung hăng giẫm lên Long Bá Minh cước.


      Long Bá Minh hơi bị thảm, cước này đau điếng, nội lực của Triển Chiêu đâu phải bình thường, bây giờ cơn tức lại sôi trào, đạp cho Long Bá Minh thiếu chút nữa thổ huyết, quỳ rạp mặt đất ho khù khụ.


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẻ mặt giận dữ xộc vào, trước đó cũng nghĩ phỏng chừng mình đánh người xong có người trong nhóm Triệu Phổ chạy đến, nhưng ngờ người đầu tiên vào lại là Triển Chiêu tính cách vốn nguội như nước lã.


      Công Tôn vỗ vỗ Triệu Phổ xem trò hay kế bên, “Ai, phóng tên lệnh , bắt người lại!”


      “Nga.” Triệu Phổ cũng hồi phục tinh thần, quả tên lệnh bay vút lên trung, u Dương Thiếu Chinh sớm mất kiên nhẫn, vung lệnh kỳ lên… Chúng tướng sĩ xông vào quốc.


      Tộc nhân của Ô Vu tộc trở tay kịp, nguyên bản còn định hợp sức chống cự, nhưng mỗi người trong Triệu gia quân đều dũng mãnh, hơn nữa trước đó Công Tôn phân phó, mỗi người cầm theo tấm lưới, sau khi xông vào nghìn vạn lần đừng do dự, phải nhanh như chớp bắt sống tất cả tộc nhân của Ô Vu tộc, nếu bọn họ thả ra vài loại độc trùng phiền phức to.


      .


      Đại quân tiến vào, Ô Vu tộc bất ngờ kịp đề phòng.


      Long Bá Minh cũng bị bắt sống, các ảnh vệ áp giải , trói gô.


      Triệu Phổ lạnh lùng nhìn , quan sát diện mạo của người này, rất tà khí.


      “Vương Gia.” Lúc này, u Dương Thiếu Chinh tiến đến bẩm báo, “Tất cả người của Ô Vu tộc đều bị bắt lại, tổng cộng hai trăm ba mươi lăm người, người già phụ nữ và trẻ đều có.”


      Triệu Phổ gật đầu, , “Tìm chỗ an trí bọn họ trước .”


      “Dạ.” u Dương Thiếu Chinh lui xuống.


      Triệu Phổ nhìn nhìn Long Bá Minh, mỉm cười hỏi, “Xưng hô thế nào?”


      Long Bá Minh tự biết là bị trúng kế, chẳng qua hình như hề sợ hãi, cũng hề khẩn trương hay lo lắng, chỉ đối Triệu Phổ cười cười, “Long Bá Minh, tộc trưởng Ô Vu tộc, tộc nhân của ta hầu hết đều biết vu thuật, bắt ta là được, nên làm tổn thương tộc nhân của ta.”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, ấn tượng đối với Long Bá Minh hơi tốt lên ít, chỉ cần là tộc trưởng suy nghĩ vì tộc nhân, đó là tộc trưởng tốt, bất quá… Ô Vu tộc thương thiên hại lý cũng là .


      ngờ hoàng đế của Đại Tống Triều lại tự thân vào nơi nguy hiểm.” Long Bá Minh đảo mắt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hay… Ngươi phải hoàng đế?”


      “Quả phải.” Triệu Phổ chỉ vào Long Bá Minh với ảnh vệ, “Trước tiên giam lại, giữ cho Bao đại nhân thẩm vấn.”


      “Dạ.” Các ảnh vệ mang người .


      “Hô…” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng được thanh thản, cởi kiện hoa phục khoác ngoài ra, cảm thấy thư thái ít, xoay mặt, thấy Triển Chiêu nhướng mi nhìn , thần tình đó, có chút cổ quái.


      Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại Triển Chiêu, hai người mặt đối mặt, đây nhìn đó đó nhìn đây, biết suy nghĩ cái gì.


      Triển Chiêu xoa xoa mặt, giọng thầm câu, như vậy thuận mắt hơn.


      Bạch Ngọc Đường vui vẻ cười, hỏi Triển Chiêu, “ ?”


      mặt Triển Chiêu có chút xấu hổ, cảm thấy ván này mình bình tĩnh, hình như để Bạch Ngọc Đường chiếm được tiên cơ nào đó.


      Triệu Phổ nhìn quanh bốn phía, thấy Công Tôn ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào quyển trục trống, còn có thiên nhân bên trong cái hộp bàn.


      “Đây là cái quỷ gì?” Triệu Phổ cau mày nhìn thiên nhân đó chút, hỏi Công Tôn.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “n… Hình dạng quả cổ quái.” Công Tôn lắc đầu , “Hình như là ấu tể (con vật mới sinh) của loài gì đó, có chút giống người nhưng tựa hồ phải.”


      “Làm gì có người nào như vậy?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi.


      “Cũng hẳn.” Công Tôn , “Trước kia từng có người làm chút oai môn tà đạo, muốn làm ra ma quỷ hù dọa người khác. Loại oa oa đầu to này ta cũng thấy trong sách có ghi chép, là đem tử (trẻ sơ sinh bị chết) tới, ngâm đầu vào trong dược thủy, xương sọ và da cùng trướng căng lên, thoạt nhìn giống như oa oa đầu to. Hơn nữa sau khi hong gió thân thể héo rút, biến thành hình dạng như vậy.”


      Mọi người nghe xong đều nhíu mày, cảm thấy có chút ghê tởm.


      “Làm ra thứ giả tạo này có ích lợi gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi Công Tôn.


      “Tác dụng có chứ.” Công Tôn thở dài, “Chính là để gạt người chẳng hạn, để chế tạo bầu khí đặc thù.”


      “Vậy phần Vô Tự Thiên Thư này sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “Vô Tự Thiên Thư?” Công Tôn hơi giật mình, cầm lên nghiên cứu chút, lật qua lật lại nhìn nhìn, , “Chỉ là quyển trục trống a.”


      “Nhưng vừa mới dùng cái này gọi mèo tới.” Bạch Ngọc Đường , “Chỉ là nhìn vào niệm vài đoạn kinh văn, mèo cũng là lúc đó ta đột nhiên nghĩ tới, có lẽ có chuẩn bị trước.”


      “Cái này tựa hồ trong lịch sử Ô Vu tộc có ghi lại, bọn họ có khả năng triệu hoán thú loại.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Có điều thiên thư à… lần đầu tiên ta nhìn thấy.”


      “Mang tất cả vật dụng của trong tầng lầu này, quay về tra cho a?” Triệu Phổ , “Trời cũng sắp tối, qua đêm ở chỗ này thích hợp, quân binh cũng muốn rút xuống núi.”


      Mọi người gật đầu, thu thập vật dung chuẩn bị rời .


      Công Tôn còn mò ra hai tờ giấy, là thư tín, đại thể là báo cho Long Bá Minh biết tin Triệu Trinh đến, xem ra là Tống Thanh Minh viết cho , dùng phi điểu đưa thư.


      “Quả nhiên là gian tế a.” Triệu Phổ thở dài, “Hai người này làm sao thông đồng vậy?”


      chuyện, ảnh vệ lần trước Triệu Phổ phái Thiên Sơn truyền tin cũng trở về, hồi bẩm, Thiên Sơn chân nhân Tống Thanh Minh tâm thuật bất chính, trước đây rất lâu bị trục xuất sư môn, nghìn vạn lần nên tin tưởng .


      “Quả nhiên là giả.” Triệu Phổ lắc đầu, băo người bắt Tống Thanh Minh lại, trở về thẩm vấn.


      .


      Mọi người thừa dịp sắc trời chưa tối quay lại, Công Tôn ở sau cùng, kéo tay áo Triệu Phổ, ý bảo chậm lại chút.


      Triệu Phổ khó hiểu, cùng y ở phía sau, hỏi, “Thư ngốc, mệt a? Ta cõng ngươi?”


      phải.” Công Tôn lắc đầu hỏi, “Ngươi muốn xử trí Long Bá Minh như thế nào?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Ta chỉ phụ trách bắt người, chuyện thẩm vấn để cho Bao đại nhân.”


      “Vừa nãy Bạch Ngọc Đường , ngươi có nghe được ?” Công Tôn hỏi, “Về thiên chú.”


      “n.” Triệu Phổ gật đầu, “ rất mơ hồ.”


      “Nếu như việc này Bao đại nhân biết, tất nhiên bẩm báo với hoàng thượng.” Công Tôn nghĩ nghĩ, , “Hoàng thượng có khả năng giết Long Bá Minh?”


      Triệu Phổ suy nghĩ chút, cười, , “n, dựa theo tính tình của Triệu Trinh, phỏng chừng .”


      “Hơn nữa Long Bá Minh chối biến chuyện sát hại thôn dân, những chuyện này đều là sơn tặc gây nên.” Công Tôn nhíu mày , “ gây bất lợi cho ngươi a.”


      Triệu Phổ hơi giật mình, xoay mặt nhìn Công Tôn, lúc lâu mới cười, “Thư ngốc, ngươi sợ ta chịu thiệt?”


      “Ngươi công phu giỏi, quân quyền nắm trong tay, nhưng đỡ được thủ đoạn của kẻ khác.” Công Tôn nghiêm túc , “Minh thương dịch đóa ám tiễn nan phòng ( chung là bị ‘đâm sau lưng’ khó né), cẩn thận phòng bị loại tiểu nhân này tốt hơn, ta chỉ là kiến nghị, ngươi nghĩ cách .”


      Triệu Phổ cười, vươn tay quàng vai Công Tôn, , “ nghĩ cho ta a, ta thương ngươi uổng phí!”


      “Biến.” Công Tôn liếc mắt khinh bỉ, , “Ta chuyện đứng đắn với ngươi.”


      Triệu Phổ gật đầu, ý bảo minh bạch, , “Ý ngươi là, bảo ta trước hết giết Long Bá Minh?”


      Công Tôn do dự chút, lắc đầu, “Cũng phải… Chỉ là, có biện pháp nào vẹn toàn cả đôi bên ?”


      Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn hồi, bàn tay quàng vai y nhéo nhéo cánh tay y, cười , “Thư ngốc, ngươi thích hợp làm quan.”


      Công Tôn nhướng mi nhìn .


      “Ngươi thông mình, cũng nhìn xa trông rộng, đáng tiếc tâm địa quá tốt, làm quan phải tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ hiểm độc) lang tính mười phần (ác như lang sói) mới được.” Triệu Phổ cười .


      “Ngươi phải a.” Công Tôn giọng thầm câu.


      “Cho nên ta thích hợp đấu tâm cơ với người khác.” Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Người mang tâm cơ, đối phó với người luôn mang tâm cơ, nương ta dạy ta chiêu.”


      “Chiêu gì?” Công Tôn ngước mắt nhìn .


      “Dựa theo tình huống thực tế của việc mà hành động*.” Triệu Phổ thản nhiên , “Mặc kệ ngươi gió táp sóng xô, ta vẫn sừng sững bất động.”


      *(Câu này nguyên gốc là “thực cầu thị”, ta tra theo Baidu ra nghĩa như )


      “A.” Công Tôn nhịn được bèn cười, Triệu Phổ thực lời này rất tốt.


      “Thư ngốc, nếu Triệu Trinh muốn đối phó ta, có Long Bá Minh hay cũng quan trọng.” Triệu Phổ dắt Công Tôn ra cánh rừng, trước mắt là đường lớn.


      “Vậy ngươi đề phòng sao?” Công Tôn vẫn có chút lo lắng, “Tiểu nhân đắc chí phiền phức.”


      “Triệu Trinh cũng phải kẻ ngốc.” Triệu Phổ cười , “Câu kia Bạch Ngọc Đường kỳ thực rất đúng, bất luận là thế lực phương nào quá mức cường đại, làm hoàng đế đều bị kiềm chế, so với để người khác kiềm chế, bằng bị ta kiềm chế, dù sao cũng là huyết nhục thân tình.”


      , Triệu Phổ xoay người lên ngựa, vươn tay kéo Công Tôn, lúc này, để Công Tôn ngồi phía sau ôm mình, mà là để y ngồi phía trước, Triệu Phổ kéo Công Tôn vào lòng, nhàng đá Hắc Kiêu, ngựa chậm rãi rảo bước tiến lên.


      Công Tôn cúi đầu , người ngoài xem ra, Triệu Phổ là thuận lợi thăng quan tiến chức, ngay cả Triệu Trinh cũng phải nhường ba phần, nhưng đâu có ai biết, để hoàng thượng nhường nhịn ba phần chính là nỗ lực rất nhiều đại giới, làm Vương Gia như vậy thực khiến người kinh hồn bạt vía.


      “Thư ngốc, đau lòng vì ta a?” Triệu Phổ cười, “Đau lòng vì ta cùng ta viên phòng* a.”


      *(Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng, ý Phổ ca với Công Tôn là: mặc dù chưa cưới cứ ngủ cùng phòng với )


      Công Tôn khinh bỉ liếc , Triệu Phổ vươn tay gãi gãi má, cười với y, “Quên , Triệu Trinh cũng phải chưa thấy qua, cũng là người đáng thương, người đáng thương thông thường làm khó dễ người đáng thương, yên tâm.”


      Công Tôn thở dài, đại khái cũng là mình lo lắng quá nhiều, bất quá ngẫm lại cũng phải, thân phận và tình cảnh của Triệu Phổ, nếu như sống thản nhiên chút, có thể sớm chết vì lo lắng rồi.


      .


      Sau khi về tới quân doanh, Công Tôn xuống ngựa, thấy Tiểu Tứ Tử chạy tới, vội ôm lấy hôn hôn.


      Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn , “Phụ thân phụ thân, vừa nãy nhiều miêu miêu chạy tới.”


      “Ngươi cũng thấy sao?” Công Tôn giật mình.


      “Phải nha, nhiều miêu miêu.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bên trong quân doanh, lần trước cũng có con, sau đó cũng chạy có trở về, cũng may là Thạch Đầu có chạy .”


      Công Tôn lại nghĩ tới triệu hoán thuật ban nãy, bản thân y kỳ cũng quá tin tưởng lời đồn về thiên chú, nhưng tình quá mức quỷ dị, cũng phải y đắn đo tin, trừ phi có thể tìm hiểu ràng Long Bá Minh dùng cách nào triệu hoán mèo.


      Triệu Phổ cũng sảng khoái, thẩm tra Long Bá Minh, bảo người suốt đêm đưa tất cả về Khai Phong phủ, để Bao đại nhân thẩm vấn.


      Còn trong vòng hai ngày, dẫn đầu mười vạn Triệu gia quân, giúp bách tính Dĩnh Xương phủ duy trì trị an, lên núi tìm thân nhân lạc đường, xem có ai gặp trắc trở, bồi thường cứu tế và nhiều việc khác…. Các bách tính đều liên tục khen Triệu Phổ trạch tâm nhân hậu (hiền lành tốt bụng).


      Công Tôn đột nhiên phát , Triệu Phổ cũng phải tâm nhãn như trong tưởng tượng của y, tương phản, tâm tư của Triệu Phổ kỳ thực khá tinh tế, đối với đạo làm quan, thuật cân bằng quyền lợi cũng là tâm đắc sâu sắc, làm việc rất thuận buồm xuôi gió, còn y về phương diện nhìn xa trông rộng và suy nghĩ của bản thân, xa xa đều thua , khỏi có chút ủ rũ.


      Đồng dạng ỉu xìu, còn có Triển Chiêu.


      Tình cảnh vốn có của Triển Chiêu là, cười với Bạch Ngọc Đường, là có thể khiến cho Bạch Ngọc Đường ù ù cạc cạc lông tơ toàn thân dựng đứng. Nhưng sau vụ án của Long Bá Minh, tình thế đảo ngược, biến thành hôm nay biết Bạch Ngọc Đường suy nghĩ cái gì, mà Bạch Ngọc Đường hình như hiểu rất , thỉnh thoảng ý nghĩa bất minh nhìn cái hoặc cười với cái, đều khiến Triển Chiêu chẳng vì sao toàn thân lông tơ dựng đứng cả nữa ngày, chỉ phải lắc đầu thở dài, thực là thất sách a, lần sảy chân để hận nghìn đời.


      .


      Ba ngày sau, mọi người quay về kinh, tới Khai Phong phủ mới biết Bao đại nhân thẩm vấn xong xuôi, kẻ đáng chết giết, nên phán quyết phán quyết, mà thú vị nhất chính là, Long Bá Minh vốn muốn gặp Triệu Trinh, nhưng Triệu Trinh lại muốn gặp , để Bao đại nhân thẩm vấn xong, an bài hảo tộc nhân của Ô Vu tộc, đồng thời cầu Bao Chửng bọn họ điều tra chuyện thiên chú. Hai thúc chất có thể là tâm chiếu bất tuyên (hiểu nhau nhưng ), Công Tôn khỏi cảm khái, Triệu Trinh và Triệu Phổ hổ là cùng nhau lớn lên a, đây đó đều rất thấu hiểu, xem ra là chính mình lo lắng quá thừa.


      Bất quá gần đây Triệu Phổ rất sung sướng, bởi vì lần trước Công Tôn ràng là nghĩ cho , mà Tiểu Tứ Tử cũng phóng khoáng biểu lộ ràng thái độ dâng phụ thân nó cho , tại chỉ còn kém bước cuối cùng, làm sao mới có thể dụ Công Tôn động phòng đây?


      “Vương Gia.”


      Hôm đó, Triệu Phổ trong sân đờ ra suy nghĩ, u Dương Thiếu Chinh tới, , “Ta phải về phía đông nam chuyến thăm quê nhà, Vương Gia có muốn cùng ?”


      Triệu Phổ nhíu nhíu mày, hỏi, “Tới đó làm chi?”


      “Ai, Giang Nam Tô Hàng a, danh lam thắng cảnh! Còn nữa, ta nghe quê nhà của Công Tôn tiên sinh tại Thiệu Hưng* a.” u Dương Thiếu Chinh hắc hắc cười, hỏi Triệu Phổ, “Vương Gia, ngươi có muốn đến quê nhà y chuyến ?”


      *(Tên thành phố ở tỉnh Chiết Giang, cảnh đầu tiên của truyện bắt đầu ở nơi này đó, nghe Kính hồ ở đó khá là đẹp, Tô Đông Pha từng làm bài thơ về nó, nhưng tìm được hình a -__-)


      Triệu Phổ vừa nghe, liền lên tinh thần.


      “Còn nữa, ta nghe sắp tới Bạch Ngọc Đường phải về Hãm đảo chuyến, Tùng Giang phủ cũng tại vùng đó, Triển Chiêu được ước hẹn, chúng ta cũng theo giúp vui .” u Dương Thiếu Chinh hắc hắc cười, “Đó là nơi rất tốt a, tại khí trời cũng đẹp. Ngươi nghĩ a, ra bên ngoài, chúng ta tìm cách đem gạo nấu thành cơm, phải giải quyết xong nỗi băn khoăn sao?”


      “n…” Triệu Phổ cân nhắc cân nhắc, đập bàn, “ có lý!” xong, hai người đối diện cười gian.


      Công Tôn vừa lúc ôm Tiểu Tứ Tử ra, thấy Triệu Phổ và u Dương Thiếu Chinh hai người đứng ở đó cười gian tà, cũng biết tính toán cái gì.


      Ngày kế, Bao Chửng lần này chuyện của Dĩnh Xương phủ giải quyết rất tốt, liền cho Triển Chiêu nghỉ thời gian, cho về nhà, quê nhà Triển Chiêu ở Thường Châu, tính qua tính lại, cả tám người cơ bản đều là nhân sĩ Giang Nam.


      Vì vậy…


      Triệu Phổ tay kéo Công Tôn tay ôm Tiểu Tứ Tử, dẫn theo Tiêu Lương và Thạch Đầu, cùng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và u Dương Thiếu Chinh đồng loạt lên đường, tới vùng Giang Nam du ngoạn. Lại tiếp, hành trình tới Giang Nam lần này đối với Triệu Phổ có ý nghĩa rất trọng đại, bởi vì rốt cuộc đem Công Tôn từ chén gạo, nấu thành cơm rồi.


      Liên lý chi nha liên lý chi


      (Tình vợ chồng nha tình vợ chồng)

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 91: Chuyến Giang Nam vi diệu


      m lịch mùng chín tháng chín, cửu cửu tiết trùng dương ngày đó, mọi người quyết định khởi hành tới vùng Giang Nam, trước khi xuất môn bị Bao Chửng ngăn lại, bảo bọn họ hãy chờ canh giờ nữa hãy .


      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, còn tưởng rằng Bao Chửng có chuyện gì cần phân phó.


      Nhưng chưa bao lâu, thấy Bao Chửng mặc bộ y phục thường ngày từ trong nha môn ra, cách đó xa, còn có cỗ kiệu được nâng tới, lão Thái Sư Bàng Cát cũng mặc bộ y phục thường ngày, đem theo khuôn mặt xám xịt khó coi tới cửa Khai Phong phủ.


      Mọi người hơi khó hiểu, Triệu Phổ hỏi, “Bao Tướng, Thái Sư? Các người làm gì vậy?”


      Bao Chửng thở dài, chỉ chỉ Bàng Cát, “Đều là chủ ý của tên mập này.”


      “Hắc tử, ngươi vu khống à?” Bàng Cát trừng mắt liếc Bao Chửng, “Muốn trách trách ngươi!”


      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ nhíu mày.


      Bao Chửng thở dài, “ dối gạt Vương Gia, lần này các ngươi phải Giang Nam sao?”


      “Đúng.” Mọi người gật đầu.


      “Sau khi hoàng thượng nghe , cũng bảo ta với lão Bàng ở Khai Phong quá lâu, lúc rảnh rỗi có thể ra ngoài chút.” Bao Chửng thở dài, “Vì vậy liền phân phó chúng ta theo các ngươi cùng nghỉ ngơi khoảng thời gian, đến Giang Nam tham quan, thuận tiện đại thiên xuất tuần (thay mặt thiên tử tuần tra) thể sát dân tình, nếu có oan án gì hoặc phát tham quan, đều giải quyết.”


      “Đại thiên xuất tuần sao hai người lại mặc thường phục?” Triệu Phổ khó hiểu, “ dẫn theo đại đội nhân mã, vậy phát ra oan án làm được cái gì?”


      Bao Chửng vung tay, mắng, “Trách tên mập này vuốt mông ngựa này!”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn hỏi, “Thái Sư ngài gì?”


      Bàng Cát vẻ mặt đau khổ, trả lời, “Ta chẳng qua chỉ câu, đại thiên xuất tuần hao tài tốn của rất nhiều, có thể giảm hãy giảm.”


      Tất cả mọi người nhướng mi, tâm , lời này quá hay, muốn à, vậy nên vui rồi, vỗ mông ngựa vỗ nhầm đùi ngựa, biến thành thường phục xuất tuần.


      Bàng Cát mặt như khóc tang, “Ai ngờ hoàng thượng trả lời ta câu, ‘Ừm, Thái Sư có lý, như vậy , thái sư cùng Bao khanh hãy mặc thường phục lên đường, dẫn theo đội ngũ, cứ giống như hai lão già du sơn ngoạn thủy, cũng có thể nghe được nhiều tiếng dân hơn, bạc bảo Hộ Bộ chi ra cho cả hai, mang nhiều chút’.”





      Tất cả Mọi người đều im lặng, lúc lâu, Triệu Phổ mới hỏi Bao Chửng và Bàng Cát, “Hai vị, gần đây đắc tội hoàng thượng sao?”


      Bàng Cát và Bao Chửng liếc mắt nhìn nhau, cũng lên tiếng.


      Mọi người trong lòng sáng tỏ, phỏng chừng đúng là như vậy, Triệu Trinh chắc là bị hai người làm phiền đến bực mình, cố ý làm khó dễ, để bọn họ chuyến, cũng được thanh tĩnh khoảng thời gian.


      “Đại nhân?” Triển Chiêu hỏi, “Ngài cùng với chúng ta à?”


      Bao Chửng gật đầu.


      dẫn theo nhiều người hầu sao chứ?” Công Tôn có chút lo lắng.


      Bao Chửng nhún nhún vai, “Ta sao cả, dù sao ta cũng quen đường xa rồi, chẳng qua có vài người sống an nhàn sung sướng hơi bị khó khăn à.”


      Mọi người nhìn nhìn Bao Chửng, nghĩ cũng phải, tuy ông hơn bốn mươi tuổi nhưng thân thể lại kiện khang, buổi sáng mỗi ngày đều luyện thái cực quyền, lại uống rượu ăn thịt, đường xa chút hẳn là việc gì, then chốt là Bàng Thái Sư, nhìn lão bưng bụng phệ to tròn thân rủng mỡ… Dọc đường phỏng chừng có thể hảo hảo giảm béo.


      Bàng Cát vẻ mặt đau khổ , “Các ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng là võ tướng xuất thân, vài bước đường có hề gì.”


      “Nga?!” Tiểu Tứ Tử há to miệng hỏi, “Tiểu Bàn Tử là võ tướng sao? Giống như Cửu Cửu sao? Vậy vì sao Tiểu Bàn Tử mập mập?”


      Bàng Cát cười ha hả, xua tay, “ có, làm sao so được với Cửu Vương Gia chứ, ta lúc ấy còn trẻ mà, tại thay đổi nhiều.”


      “Vậy Cửu Cửu già giống như Tiểu Bàn Tử sao?” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Triệu Phổ, tựa hồ có chút ghét bỏ.


      Tất cả mọi người nhịn cười, Triệu Phổ lắc đầu, “ , có chết cũng .”


      Sắc mặt Bàng Cát càng khó coi.


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu giả vờ ho khan nhìn nơi khác, , ai chẳng biết Bàng Thái Sư năm đó có tiếng là tướng quân thùng cơm.


      Bàng Cát cười gượng, Công Tôn nhìn Triệu Phổ hỏi, “Làm sao bây giờ?”


      Triệu Phổ cũng có cách, thấy Bao Chửng và Bàng Cát đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu dẫn bọn họ , phỏng chừng hai người phải tự , Triệu Trinh có lẽ an bài hai ảnh vệ theo bọn họ, nhưng đường hai người khẳng định phải chịu khổ. Bàng Thái Sư tạm thời miễn bàn, nhưng Bao Chửng là rường cột của nước nhà, vạn nhất xảy ra chuyện gì xong, Triệu Phổ gật đầu, mọi người lại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lắc đầu, tâm , ta cũng có ý kiến.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Tiểu Bàn Tử và Tiểu Bao Tử cũng muốn cùng sao?”


      Công Tôn gật đầu, “Ừa, cùng nhau có được ?”


      Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “ tốt quá! Nhiều người náo nhiệt nha!”


      Bao Chửng và Bàng Cát đều thở phào nhõm, quả nhiên là Tiểu Tứ Tử mà, thường ngày uổng họ thương bé.


      Lúc này, u Dương Thiếu Chinh nhàng dùng khuỷu tay thụi thụi Triệu Phổ, nhìn nhìn Bao Chửng và Bàng Cát.


      Triệu Phổ hơi sửng sốt, Bao Chửng và Bàng Cát nhìn thấy, hai người này đều là cáo già, rất khôn khéo, vừa thấy là biết, muốn theo cũng được, nhưng hình như Vương Gia có chuyện cần bọn họ hỗ trợ.


      Nghĩ tới đây, Bao Chửng ho khan tiếng, “Chờ chút, ta để quên quyển sách trong đó.” xong, liền vào nha môn, u Dương Thiếu Chinh giả vờ tiến vào hỗ trợ, Bàng Cát ở phía sau thấy vậy cũng theo vào, “Lão Bao, trong nha môn của ngươi có món gì ngon ngon ? Ta tới gấp quá chưa có kịp ăn.”


      Công Tôn cảm thấy mấy người này tựa hồ muốn thương lượng gì đó, có chút hiếu kỳ, nhưng lúc này Triệu Phổ nhanh chóng thu xếp, “Này, lấy thêm chiếc xe ngựa nữa, chúng ta hai chiếc.”


      Giả Ảnh và Tử Ảnh đều lấy thêm xe ngựa.


      Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử bò lên xe, đem Thạch Đầu đặt lên cửa xe, Tiểu Tứ Tử ngoắc Công Tôn, “Phụ thân, lên xe nha.”


      Công Tôn lên xe, Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử lén lút nháy mắt với mình, trong lòng vui vẻ… Ai bảo vật này là đồ ngốc chứ? Lúc nên thông minh thông minh đến ai sánh bằng a.


      .


      Bao Chửng và Bàng Cát vội vã vào trong phủ, sau đó u Dương Thiếu Chinh chạy vào, với hai người, “Hai vị đại nhân, Thiếu Chinh có lễ.”


      Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, Bàng Cát cười, “u Dương tướng quân, có gì cứ việc sai bảo.”


      dám.” u Dương Thiếu Chinh cười cười, “Vương Gia nghe hai vị đại nhân muốn cùng xa đương nhiên là vui vẻ, ai chẳng biết hai vị đại nhân thiện mưu đa trí, biết có thể giúp Vương Gia ra ý tưởng hay ?”


      Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, Bao Chửng có chút khó hiểu bèn hỏi, “Vương Gia có chuyện phiền lòng à?”


      Bàng Cát cũng hắc hắc cười, “Nga, vụ này ta biết, phải chuyện về Công Tôn tiên sinh sao?”


      Bao Chửng sửng sốt, nhìn Bàng Cát, “Ngươi biết?”


      Bàng Cát gật đầu, vỗ vỗ u Dương Thiếu Chinh, hỏi, “Có phải Vương Gia muốn cùng Công Tôn tiên sinh thành thân làm hỉ ? Nhưng Công Tôn tiên sinh lại ra sức khước từ?”


      “Thái Sư cao kiến.” u Dương Thiếu Chinh cười , “Có điều đương nhiên phải Vương Gia chúng ta bức bách cái gì, mà là Công Tôn tiên sinh quá ngại ngùng, cho nên Vương Gia muốn tìm biện pháp.”


      “Cái này dễ làm.” Bàng Cát vỗ vỗ ngực , “Cứ để lão phu lo cho.”


      Bao Chửng bật cười, liếc sang hỏi Bàng Cát, “Thái Sư, ngươi có biện pháp ? Việc này khó khó, nhưng dễ cũng dễ a.”


      “Lão Bao ngươi khinh thường ta phải ?” Bàng Thái Sư vuốt vuốt tay áo, đắc ý hất hàm, “Lần này ta lộ bản lĩnh cho các ngươi xem, để các ngươi khỏi chê Bàng Cát ta có năng lực.”


      “A… Ta đây mỏi mắt mong chờ à.” Bao Chửng chắp tay với Bàng Cát, lại với u Dương Thiếu Chinh, “Đây là chuyện tốt giúp đỡ người khác, ta cũng làm hết sức.”


      “Đa tạ hai vị đại nhân.” u Dương Thiếu Chinh chắp tay với hai người, cười ha hả ra ngoài.


      Vì vậy, mọi người lên đường.


      .


      Đằng trước là hai con ngựa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi Táo Đa Đa và Bạch Vân Phàm vừa vừa trò chuyện, hai con ngựa cảm tình rất tốt, cho nên dựa vào quá gần, có đôi khi chân của Triển Chiêu và chân Bạch Ngọc Đường kề sát vào nhau, đành phải lập tức dắt hai con ngựa dính vào nhau kia tách ra.


      Tiểu Tứ Tử ghé vào trước cửa sổ, chuyện với Triệu Phổ.


      Tiêu Lương ngồi trước xe ngựa, chuyện phiếm với u Dương Thiếu Chinh đánh xe, u Dương Thiếu Chinh kể cho nó nghe những câu chuyện về chiến tranh, Tiểu Lương Tử nghe đến sáng cả mắt.


      Trong chiếc xe ngựa phía sau, Bàng Cát và Bao Chửng đấu võ mồm, ngồi trước xe là Phi Ảnh và Đại Ảnh, đội nhân mã này, nhiều nhiều, ít cũng ít, oai oai hùng hùng đến Giang Nam.


      Dọc theo đường coi như thuận lợi, ngày đó, bọn họ t


      ới Từ Châu phủ.


      “Qua Từ Châu phủ này tới Dương Châu phủ, tiếp là tới Tô Châu phủ, Tùng Giang phủ cũng gần đó, cuối cùng có thể đến Hàng Châu phủ.” Công Tôn quan sát địa hình đồ , “Cũng coi như tiếp cận Giang Nam.”


      “Phụ thân chúng ta phải về nhà sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.


      “Ừ.” Triệu Phổ vươn tay nhấc bé lên đặt lưng ngựa, “Chúng ta thăm quê hương của Tiểu Tứ Tử.”


      “Thôn Nhã Trúc nhiều trúc.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm , “Còn có Trúc Diệp Thanh thượng hảo hạng.”


      Triệu Phổ nhéo má bé, tiến tới thấp giọng , “Gọi tiếng cha nghe coi.”


      Tiểu Tứ Tử len lén liếc nhìn Công Tôn, thấy y ở trong xe ngựa nghe được, liền che miệng ghé vào bên tai Triệu Phổ gọi, “Cha.”


      Triệu Phổ nghe được toàn thân thư sướng a.


      Đằng trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu, Triệu Phổ này cũng là, Tiểu Tứ Tử bị lung lạc đến như vậy rồi, tại sao còn chưa thu phục được Công Tôn chứ?


      Xe quan đạo trước cửa thành Từ Châu phủ, u Dương Thiếu Chinh đứng lên nhìn nhìn, , “Hoắc… đội ngũ dài như vậy vào thành à?”


      “Hình như xếp hàng kiểm tra.” Triển Chiêu , “ phải là muốn bắt đạo tặc gì chứ?”


      “Ta xem.” Giả Ảnh thúc ngựa chạy đến.


      Triệu Phổ kéo Hắc Kiêu lại, dẫn đầu đoàn người đến lều trà ngồi xuống uống trà.


      bao lâu, Giả Ảnh che miệng chạy về, Tử Ảnh nhìn , hỏi, “Ngươi bị gì vậy? Cười đến sắp toét cả miệng rồi kìa.”


      “Vương Gia, phía trước dán hoàng bảng bắt tặc!” Giả Ảnh nhịn cười, phi thân xuống ngựa , “Khó lường.”


      “Cái gì khó lường?” Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn .


      “Là bắt hái hoa tặc.” Giả Ảnh ngồi xuống, nâng chung trà lên hớp ngụm.


      “Hái hoa?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Hái hoa cũng là tặc sao?”


      Công Tôn che tai bé, hỏi, “Hái hoa tặc bình thường mà, có gì buồn cười chứ.”


      “Là nữ hái hoa tặc, hái ngược a!” Giả Ảnh hắc hắc cười, “Nghe mỹ nữ!”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn , “ à?”


      “Đều là nam bị hái!” Giả Ảnh , “Nghe còn bị dằn vặt rất thảm.”


      Tất cả mọi người nhịn được nhíu mày, “ hay giả?”


      “Dán hình cáo thị kìa, ta thấy trông rất đẹp.” Giả Ảnh uống ực hớp nước trà, cười , “Kỳ thực cũng tồi, đám người kia xếp hàng phải xếp hàng kiểm tra, đều là xem hoàng bảng. Nghe binh sĩ canh cửa bảo mọi người xem kỹ ảnh truy nã, nếu có nữ tử giống như bức họa đó tiếp cận, phải cẩn thận đề phòng, nghe nàng kia công phu còn rất cao, đánh tàn phế ít quan sai nha dịch muốn đuổi bắt mình.”


      “Kỳ thực đây cũng phải điều gì có hại.” u Dương Thiếu Chinh cười xấu xa, “Tự mình đưa lên cửa, lại là mỹ nữ.”


      xong, tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn .


      Tử Ảnh gật đầu, “Đúng đó, đẹp cỡ nào?”


      “Ai nha.” Bàng Cát uống trà, tấm tắc kêu lạ, “Dạo này, đúng là có nhiều chuyện lạ đời? Dĩ nhiên lại có nữ nhân chủ động hái hoa nam nhân!”


      “Đúng rồi, nàng hái là nam tử trẻ tuổi, hay là tuổi nào cũng hái?” Triệu Phổ hỏi.


      “Khụ khụ.” Giả Ảnh cười cười, ho khan tiếng.


      “Sao vậy?” Mọi người khó hiểu nhìn .


      Giả Ảnh đè thấp giọng, “Chuyện đó, hái hoa tặc đó, hình như thích người mập.”


      Mọi người mở to hai mắt.


      “Thích người mập?” Công Tôn có chút khó hiểu, “Mập cỡ nào?”


      “Nghe hình như nàng thích nam nhân lớn tuổi chút, hơn nữa, còn thích loại trung lão niên (trung lão = tầm 40-50) mập mạp, những người bị hái hoa, đại thể đều bốn năm mươi tuổi, con cái đều trưởng thành, cho nên bị hái hoa đều vô cùng mất mặt, muốn sống.” Giả Ảnh vừa vừa vô thức liếc nhìn Bàng Cát.


      Bàng Cát uống trà, cầm cái chung ngây ngẩn cả người, mọi người đều nhìn sang lão.


      Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai lão, “Này, ngài mập à… ngài phải cẩn thận chút, đừng để lớn tuổi rồi mà lại khó giữ khí tiết.”


      “Nha phi.” Bàng Cát hung hăng liếc Bao Chửng, “Hắc tử ngươi ít rủa ta.”


      Công Tôn vô thức nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy trong mắt y mang tia mỉm cười, ngực ngứa —— đáng a.


      “Vương Gia, chúng ta trực tiếp khỏi Từ Châu thành, hay ở đây qua đêm?” Tử Ảnh hỏi.


      “Ở đây qua đêm , nghe Từ Châu thành rất thú vị.” rồi Triệu Phổ nhìn sang Bàng Cát, quay đầu với Tử Ảnh Giả Ảnh, “Hm… Các ngươi chú ý bảo hộ Bàng Thái Sư an toàn.”


      “Dạ.” Hai ảnh vệ gật đầu.


      Bàng Cát xua tay, “Ai nha, Cửu Vương Gia ngài đừng nghe người ta mò, làm gì có chuyện như vậy, cho dù có, lão phu càng già càng dẻo dai, cũng e ngại.”


      Công Tôn cầm chén lên che miệng, nhịn cười.


      giang hồ, có loại người cổ quái như vậy sao?” Bao Chửng xoay mặt hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu vuốt cằm nhíu mày suy nghĩ, “Nữ tặc hái hoa ngược có, bất quá đa phần đều thích nam tử tuổi trẻ mỹ mạo… Ha?” rồi Triển


      Chiêu tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi, ý bảo —— Cũng gần như vậy.


      “Nhưng rất ít nghe qua sở thích kỳ quái như thế.” Triển Chiêu lại liếc nhìn Bàng Cát, tưởng tượng hình ảnh kia chút, cảm thấy hơi bị khó tiếp thu.


      “… Nữ tặc này có thể là do tuổi tác bắt đầu lớn hay ?” Lúc này, Tiểu Lương Tử mực ở bên cạnh nhịn được bèn hỏi, “Nên chỉ thích người lớn tuổi?”


      Tất cả mọi người vô thức nhìn nó, đột nhiên có chút do dự —— Tiểu Lương Tử kỳ thực cũng là tiểu hài tử a, loại chuyện này, vẫn nghe tốt hơn.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Công Tôn, bị bịt tai, hai tay khoanh lại hờn dỗi —— Vì sao Tiểu Lương Tử được nghe, còn Tiểu Tứ Tử được nghe?! Đáng ghét!


      Uống trà xong, mọi người đứng dậy chuẩn bị vào thành, lúc tới cổng thành, mọi người cố ý nhìn bức họa hoàng bảng, đó thực nương trẻ đẹp.


      “Tuổi còn trẻ thế này?” Triệu Phổ cau mày, ngẫm lại, tuổi trẻ như vậy mà lại thích loại hình như Bàng Cát này? nương đó bị cái gì kích thích?


      Mà đồng thời, mọi người thấy bên cạnh hoàng bảng, còn dán hồng bảng , bên viết hai chữ “Cầu y”.


      Công Tôn vô thức tiến qua đọc, bảng đại thể viết là, công tử của phú hộ trong thành bị quái bệnh muốn gặp người, tự nhốt mình trong nhà ba năm ra, tìm danh y trong thiên hạ đến xem cũng thể chữa lành. Cho nên nhà phú hộ này treo thưởng năm vạn lượng thỉnh danh y, ai có thể chữa lành nhận bạc ngay tại chỗ.


      “Hoắc, năm vạn lượng nhiều như vậy?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, có biện pháp trị liệu ?”


      “Cái này nghe qua, giống như bị bệnh a.” Công Tôn suy nghĩ chút, “Thiếu gia này có phải là bị cái gì kích thích, cho nên điên rồi ?”


      Mọi người vào trong thành, mới vừa vào cổng thành, đột nhiên… Từ trong phòng canh gác có vài thanh niên chạy ra, bọn họ mặc y phục của công sai nha môn, cản đường hô, “Đứng lại!”


      Tất cả mọi người sửng sốt, u Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy tên kia, tâm … Vừa mở miệng bảo đứng lại, biết những người phía sau là ai ? Tốt nhất là đừng có gây chuyện, nếu náo nhiệt rồi đây.


      “Khụ khụ.” Nha dịch dẫn đầu nhìn xe chút, lên tiếng, “Gần đây Từ Châu phủ yên ổn, phải kiểm tra.”


      Tử Ảnh nhíu mày, Triệu Phổ phất phất tay với , ý bảo —— sao.


      “Các vị, trong chiếc xe đầu tiên có hài nhi, trong chiếc phía sau là lão nhân, lúc kiểm tra cẩn thận chút.” u Dương Thiếu Chinh lạnh lạnh nhắc nhở câu.


      “A…” Nha dịch nọ cười cười, “Ai cần xem lão nhân tiểu hài tử a? Các người có nữ nhân đồng hành ?”


      Mọi người hơi sửng sốt, nhìn về phía sau, xe của Bàng Cát và Bao Chửng, Phi Ảnh và Đại Ảnh ngồi.


      Kỳ thực mấy tên nha dịch sớm thấy, đó là biết mà còn hỏi.


      “Có, đó là tiểu thư nhà chúng ta.” Tử Ảnh liếc mắt khinh bỉ bọn chúng, hỏi, “Muốn gì?”


      “Hắc hắc hắc.” Đám nha dịch cười đến hèn mọn, “Chúng ta muốn kiểm tra, gần đây nữ hái hoa tặc nhiều lắm.”


      “Kiểm tra thế nào?” Triển Chiêu liếc nhìn bọn chúng, hỏi.


      có gì, soát người thôi.” tên nha dịch cợt nhả .


      “Thứ đồ vô liêm sỉ!” Lúc này, bức màn phía sau tung lên, Bao Chửng ló ra khuôn mặt đen, “ như ban ngày cũng dám soát thân con nhà lành, các ngươi là người nha môn nào? Tri phủ gọi là gì? Bảo tới đây, ta hỏi xem có biết hai chữ vương pháp viết thế nào hay !”


      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, nhướng mi cái —— Thấy , đây là khí thế của Khai Phong phủ doãn!


      Triệu Phổ vội gật đầu.


      Đám nha dịch cũng có chút trợn tròn mắt, bị khí thế của Bao Chửng làm cho kinh sợ, vô thức rụt lui về phía sau, hai mặt nhìn nhau, tâm , lão nhân này có địa vị gì? Sao lại uy nghiêm như thế? Hình như phải người thường.


      Đồng thời, Bàng Cát cũng ló đầu ra, lạnh lùng cười, “Ta bảo này, đám tiểu tử các ngươi có mấy lá gan? Đoàn ngựa xe này các ngươi cũng dám ngăn? Hai vị nương này cũng dám mạo phạm? Tri phủ của các ngươi là quan mấy phẩm? muốn đội ô sa đầu chẳng lẽ còn muốn sống nữa?”


      Đám nha dịch lại rụt lui, tâm … Nương a, lão đầu béo này quan uy lớn.


      Cuối cùng, đám nha dich thối lui ra sau, hỏi, “Các ngươi… Tới từ đâu?”


      u Dương Thiếu Chinh mỉm cười, , “Khai Phong.”


      Tới từ Khai Phong cũng chính là tới từ kinh thành… Đám nha dịch nghĩ thay vì thêm chuyện bằng bớt chuyện, cũng đừng thực đắc tội quyền quý, bèn , “Gần đây trong thành yên ổn, các ngươi cẩn thận chút.” xong, đều vọt đến bên.


      Tất cả mọi người vô thức quay đầu nhìn, Bàng Cát và Bao Chửng hạ màn xe xuống, như vậy dường như là —— Chuyện !


      “A.” Triệu Phổ bật cười, bảo mọi người tiếp tục lên đường, Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Gừng càng già càng cay kìa.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn , mỉm cười, “Đúng vậy.”


      Triển Chiêu lại cảm thấy giật mình cái, tên Bạch Ngọc Đường này, khi nhìn mình hiểu sao trong lòng thấy hơi hoảng.


      Triệu Phổ cưỡi ngựa bên cạnh Công Tôn, thấy y nhìn ra ngoài, tóc mái hơi rối, liền vô thức vươn tay, nhàng giúp y chỉnh lý chút, Công


      Tôn ban đầu lưu ý, ngước mắt, ánh mắt giao với tầm mắt của Triệu Phổ, thấy Triệu Phổ cười với y, Công Tôn mặt ửng đỏ lui vào xe, ngước mắt, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cùng Tiêu Lương nhìn y cười khúc khích.


      Công Tôn nheo mắt lại, “ được cười!”


      “Sươt…” sau chót, Tử Ảnh đột nhiên rụt cổ lại, giật giật vai.


      “Ngươi làm sao vậy?” Giả Ảnh khó hiểu hỏi.


      biết.” Tử Ảnh nhìn nhìn mọi người, cau mày hỏi Giả Ảnh, “Ngươi có cảm thấy … Rất vi diệu?”


      Giả Ảnh chớp chớp mắt, “Ngươi mới phát hả? Vi diệu cả đường rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :