1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 84: Giấu trong lòng người, mới là ác quỷ


      Tiểu hài tử là sinh vật phi thường khả ái, khi có chút việc nghĩ thông, bọn chúng để tâm vào chuyện vụn vặt, so với người lớn còn kịch liệt hơn, nhưng khi chuyện nào đó chúng minh bạch, vậy còn phiền não nữa, bởi vì đa số hài tử đều tin tưởng người lớn. Giống như lần này, lời của Bạch Ngọc Đường khiến Tiểu Tứ Tử kiên định tin rằng, phụ thân và Cửu Cửu là đôi tâm linh tương thông, là đôi tuyệt đối xa nhau, là đôi thấu hiểu lẫn nhau.


      Vì vậy, Tiểu Tứ Tử lại biến trở lại thành Tiểu Tứ Tử ngơ ngơ ngác ngác, ngồi đùi Công Tôn chóp chép ăn, ôm Thạch Đầu của bé, hề tức giận.


      Triệu Phổ và Công Tôn thầm giật mình, Bạch Ngọc Đường này, dỗ tiểu hài tử rất có nghề a.


      Bất quá chuyện này dưới phân tích của Triển Chiêu, nguyên do là vì Bạch Ngọc Đường thường ngày rất ít chuyện. Có câu vật hiếm quý, những người lúc bình thường ít khi chuyện, khi ra, tất cả mọi người theo bản năng nghĩ đó là , nhưng nếu như thường hay chuyện, mọi người nghĩ quá nhiều, có độ tin cậy như người ít kia.


      Triệu Phổ và Công Tôn còn có u Dương Thiếu Chinh vừa lừa gạt Tống Thanh Minh kia trận, tâng bốc tiểu đạo sĩ bay lên tận trời xanh, nhấp ngụm rượu bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng về chuyện của Ô Vu tộc, khi ăn điểm tâm xong, mọi người đều tự tản .


      .


      Về tới quân trướng, Triệu Phổ ngồi xuống phía sau soái án, vỗ chân , “Tiểu Tứ Tử, đến, cho ta ôm cái.”


      Tiểu Tứ Tử lập tức ôm Thạch Đầu chạy tới, Triệu Phổ vươn tay bế bé đặt lên đùi, cảm nhận —— Lại nặng thêm nữa, nhóc béo này!


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tìm chỗ ngồi xuống, Công Tôn ngồi bên bàn suy tư.


      “Thế nào?” Bạch Ngọc Đường vừa nãy nghe được gì, liền hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu , “Tiểu tử đó hiến cho chúng ta vài kế sách, bảo là có thể đánh Ô Vu tộc, hoặc chiêu mộ Vu Sư của Ô Vu tộc cho chúng ta sử dụng.”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Nếu như dựa theo lời các ngươi, Vu Sư đa số đều độc ác, có tài cán gì để chúng ta sử dụng, sử dụng để làm chi?”


      “Ý là, đừng để Ô Vu tộc độc chúng ta, phải để bọn họ độc người ngoài.” Công Tôn thở dài hơi, “Môn hạ của Thiên Sơn đại thể đều là trí giả thanh tu, chú trọng mẫu mực dục vọng, vướng bận hồng trần nhưng lại mất khí phách, đại thể đều là người tốt lại tài, ngờ lại có đồ đệ như vậy, thực khiến người lạnh cả tâm.”


      “Ý đồ của là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể là gian tế của Ô Vu tộc, hoặc chỉ là đạo sĩ ngang qua, muốn thăng quan phát tài đến điên rồi.”


      “Còn chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng có điều có thể chắc chắn.” Triệu Phổ , “Kẻ này tâm thuật bất chính!”


      Triển Chiêu gật đầu, “Cho tới bây giờ, chỉ nhìn ra tham danh lợi nóng lòng lập công, vì muốn thắng trận mà tiếc hết thảy, tuy thể sai, nhưng vẫn khiến người khác vô cùng phản cảm.”


      “Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ tựa hồ có chút tâm , liền vò tay áo của , hỏi, “Cửu Cửu có chuyện gì vậy?”


      Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi xem, nếu như ngươi phát gói thuốc độc, ngươi làm gì?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Đưa phụ thân.”


      Tất cả mọi người cười, Công Tôn cũng cười.


      “Ta là, cần đưa phụ thân, chỉ là cho ngươi.” Triệu Phổ hỏi.


      Tiểu Tứ Tử chun mũi, đáp, “Vậy phải hỏi phụ thân dùng thế nào.”


      Công Tôn tiếp tục cười.


      Triệu Phổ vô lực với tiểu ngốc tử này, đành phải , “Ý ta là, gói độc dược này chỉ cho ngươi thôi, ngươi ném xuống, hay giữ lại đưa cho kẻ địch của ngươi dùng?”


      Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, giọng thầm, “Hỏi phụ thân.”


      Triệu Phổ nhéo má bé, “Nam tử Hán đại trượng phu, sao có chuyện gì cũng hỏi phụ thân thế hả? Ta là, chuyện này cần ngươi làm chủ, ngươi làm sao bây giờ?”


      Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay mập mạp lên xoa xoa mặt mình, , “Vậy, vứt .”


      Triệu Phổ nghe xong cũng có biểu gì, chỉ hỏi, “Vì sao? để cho kẻ địch dùng à?”


      Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Công Tôn, giọng thầm, “Như vậy phụ thân vui.”


      Tất cả mọi người dùng vẻ mặt bội phục nhìn sang Công Tôn, giáo dục thực thành công a!


      Triệu Phổ cười cười, quay sang hỏi Tiêu Lương, “Còn Tiểu Lương Tử sao? Ngươi xem.”


      Tiêu Lương ngẩn người, , “Vứt.”


      “Vì sao?” Triệu Phổ cười hỏi.


      “Hm…” Tiêu Lương đột nhiên nhớ tới câu Công Tôn vừa dạy nó mấy hôm trước, liền thốt ra, “Trong lòng muốn.”


      “Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, , “ sai, vứt là được rồi, độc dược là độc dược, được dùng.”


      “Vương gia.” Lúc này, u Dương Thiếu Chinh đến, hỏi, “Tiếp theo phải làm gì?”


      Triệu Phổ trầm ngâm chút rồi , “Tương kế tựu kế án binh bất động, để xem đạo sĩ kia có thể dẫn ma quỷ quái gì đến đây! Hoặc là Ô


      Vu tộc có chiêu gì mới, nhưng cần tăng cường phòng ngự.”


      “Dạ.” u Dương Thiếu Chinh ra ngoài bố trí.


      Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu bèn hỏi, “Tương kế tựu kế như thế nào?”


      Triển Chiêu vẫy tay gọi .


      Bạch Ngọc Đường tiến qua, Triển Chiêu tiến lại, ghé vào lỗ tai thấp giọng hồi.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu sờ sờ cằm, đột nhiên , “Bạch huynh, tai trắng.”





      “Khụ khụ.” Công Tôn uống nước, bị sặc nước trà, vội đấm ngực ho khan, Triệu Phổ nhanh tay nhéo tai Thạch Đầu, giả vờ nghe thấy.


      Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn Triển Chiêu, đôi mắt Triển Chiêu vốn khá to, bây giờ càng cố gắng mở to trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn —— Ta sai gì à?


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hồi lâu, điềm tĩnh vươn tay, sờ sờ tai của Triển Chiêu, “Ừ, của ngươi cũng rất trắng.”





      Trong quân trướng tất cả mọi người đều = 口 =… Sau khoảng lặng như mặc niệm, nhóm Giả Ảnh đều xoay người ra ngoài làm việc, Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, trưa nay muốn ăn cái gì?”


      Công Tôn ngồi bên bàn cúi đầu đọc quyển sách.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, song song rời khỏi đại trướng.


      Đợi người , Công Tôn tiến đến bên cạnh Triệu Phổ, hỏi, “Bọn họ vừa mới làm gì?”


      Triệu Phổ suy nghĩ chút rồi , “Ừm… thẳng ra, cái đó phỏng chừng là tán tỉnh.”


      Công Tôn hơi nheo mắt lại, “Nga…”


      “Phụ thân tán tỉnh là cái gì?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt hỏi.


      Công Tôn bóp mũi bé, “ được hỏi!”


      Sau đó, Công Tôn vẫn cầm quyển sách đọc, bên cạnh, Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu với Tiêu Lương chơi nhảy lò cò, Triệu Phổ xem bản đồ địa hình.


      .


      Tới trước bữa trưa, Triệu Phổ đột nhiên hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi mải mê đọc cái gì vậy?”


      Công Tôn ngẩng đầu trả lời, “Về đám mây đen đêm qua.”


      “Nga?” Triệu Phổ tới ngồi bên cạnh y, cầm qua quyển sách tay Công Tôn, thấy mặt bìa có ghi —— Tà thuật Miêu Cương?


      “Loại sách quái quỷ gì đây?” Triệu Phổ có chút hiếu kỳ, “Nhìn cái tên thấy tà môn.”


      “Chính là quyển sách tà quái.” Công Tôn lật sang tờ, đưa cho Triệu Phổ, “Xem, ở đây có truyền thuyết về chiêu hồn.”


      Triệu Phổ tiến tới xem, quả nhiên bên có kể lại về chiêu hồn thuật, còn có hình ảnh, hình ảnh miêu tả trong thôn trang, mọi người kinh hoàng nhìn lên bầu trời. trung có áng mây đen phập phềnh bay tới, trong đám mây có bóng đen hình người giãy dụa rít gào.


      “Đây phải giống hệt đám mây đêm qua sao?” Triệu Phổ hỏi.


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, lại lật sách sang tờ, thấy trong hình có người té xỉu, nôn mửa…


      “Giống hệt.” Triệu Phổ , vươn tay lật tiếp tờ, chỉ thấy có lão đầu, dùng khúc củi đốt lửa lên, vẫy loại dịch thể màu đỏ lên , sau đó… Đám mây đen đó liền chậm rãi bay xa.


      “Giống hệt phương pháp tối hôm qua đạo sĩ kia làm.” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”


      “Sách này là trước khi , ta tìm được bên trong tàng thư các của Bao đại nhân tại Khai Phong phủ.” Công Tôn , có chút ước ao, “Bao đại nhân nhiều sách nha.”


      Triệu Phổ nhìn nhìn y, cười , “Lần tới ta dẫn ngươi đến tàng thư các trong hoàng cung, ở đó có tất cả các loại sách trong thiên hạ, ngươi thích gì cứ đọc.”


      sao?” Công Tôn vừa mừng vừa sợ.


      Triệu Phổ gật đầu, “Đương nhiên, nếu ngươi muốn ta bảo người tìm đến cho ngươi.”


      Công Tôn cười cười, tựa hồ rất cao hứng, tiếp, “Bởi vì đối phó với giáo, cho nên ta mang ít thư tịch về các loại dị thuật theo, tối hôm qua khi thấy đám mây đó, ta mới ngờ ngợ hình như từng thấy ở đâu rồi.”


      “Chính là từ quyển sách này?” Triệu Phổ ngồi xuống, hỏi, “Thứ màu đỏ này là cái gì?”


      “Là rượu mạnh pha lẫn với máu chó, nghe có thể trừ tà… Bất quá ta nghĩ bên trong có thêm dược vật khác.” Công Tôn chăm chú , “Còn nữa, ở đây kể rất tỉ mỉ về đám mây đen này, đây là loại vu thuật của Miêu Cương, tên gọi chiêu hồn vân.”


      “Chiêu hồn vân…” Triệu Phổ nhíu mày, “ có truyền thuyết về chiêu hồn?”


      Công Tôn lắc đầu , “Đây là trò bịp bợm lợi dụng khói độc và vài mánh khóe !”


      “Là lừa đảo?” Triệu Phổ giật mình.


      “Đạo sĩ này, phải từng từ xa thấy vùng này mây đen lượn lờ, hình như là tinh sao?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.


      “Đúng vậy.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Đây kỳ thực là quá trình hình thành chiêu hồn vân.” Công Tôn , “Chủ thể của loại chiêu hồn vân này, kỳ thực là đống sâu.”


      “Sâu?” Triệu Phổ giật mình.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngẩng đầu lên, hiếu kỳ nhìn Công Tôn —— Sâu sâu?


      “Loại sâu này gọi là sâu vụ mặc.” Công Tôn , “Bề ngoài của chúng rất bình thường, giống như sâu thường thôi, nhưng nếu như kết bè kết lũ, giống như đám mây đen, cho nên gọi là sâu vụ mặc.”


      Triệu Phổ tỉ mỉ hồi tưởng chút, gật đầu —— Rất giống.


      phải ta bảo binh sĩ gom lại tất cả cát bụi rơ


      i đất sao?” Công Tôn vừa , vừa mở ra cái hộp trước mặt, dùng nhíp cẩn thận gắp ra hai con, , “Ngươi xem, chính là loài sâu này!”


      Triệu Phổ tiến tới nhìn, mới phát , loài sâu này bé vô cùng, chỉ cỡ như hạt mè, cánh của nó hầu như trong suốt, cũng khó trách, nếu như cả đàn cùng nhau bay, vậy thoạt nhìn phải là đám mây đen hay sao?


      “Vậy… Làm sao để bọn nó nghe lời? Còn nữa, tiếng kêu và hình người sao?” Triệu Phổ tựa hồ còn chưa quá hiểu .


      “Loại sâu này có con đầu đàn.” Công Tôn , lại lật vài tờ, tìm được con sâu to đen đúa, , “Con sâu này chính là hắc vân cổ, lũ sâu vụ mặc này cơ bản đều làm việc theo lệnh của nó, và bay xung quanh nó, cho nên nhìn thấy đầu đàn, sâu đầu đàn dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân mà bay , khi gặp lửa là thứ mà nó sợ nhất, bỏ trốn mất tăm.”


      ra là thế.” Triệu Phổ gật đầu.


      “Lũ sâu này khi chèn ép nhau, hình dạng biến hóa, xuất loại giống như hình người, cái này cũng biết dựa theo nguyên lý gì, đại khái là đội hình nào đó của loài sâu, có mấy trăm năm lịch sử. Mặt khác, dưới đuôi chúng nó, có lỗ thủng.”


      Công Tôn , dùng cái nhíp chỉ vào con cho Triệu Phổ xem.


      Triệu Phổ híp mắt nhìn nửa ngày cũng thấy , con sâu này quá , liền tiến sát tới, áp sát vào mặt Công Tôn, cùng góc độ của y mà nhìn.


      Công Tôn xoay mặt hỏi , “Thấy chưa?”


      Triệu Phổ xoay mặt nhìn chằm chằm vào mắt Công Tôn, “Ừ, thấy rồi! Đẹp.”


      “Ta sâu!” Công Tôn dùng cái nhíp đâm đâm.


      “Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, đột nhiên sáp tới hôn Công Tôn cái, “Ta ngươi!”





      Tiểu Tứ Tử vui vẻ nhìn Triệu Phổ và Công Tôn hôn môi, tâm tình tốt muốn vỗ tay, Tiêu Lương nhanh chóng ngăn lại, ý bảo bé —— Suỵt! Đừng cắt ngang!


      Quả nhiên, lần này có tiếng cười và tiếng vỗ tay của Tiểu Tứ Tử làm hai người giật mình, thời gian Công Tôn sững sờ và thời gian Triệu Phổ chiếm tiện nghi lâu hơn chút. Tiểu Tứ Tử thầm nhớ kỹ, sau này thấy phụ thân và Cửu Cửu thân thân nghìn vạn lần thể phát ra thanh.


      Vì vậy, chờ não bộ của Công Tôn hoạt động lại, Triệu Phổ cảm thấy mỹ mãn mà chẹp chẹp miệng… Đương nhiên, theo bản năng giơ tay ngăn trở quyền do Công Tôn theo bản năng đấm tới, còn chặn lại cước nhằm vào chỗ hiểm của mình, chủ yếu là quen rồi, hơn nữa Công Tôn tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu này, còn Triệu Phổ võ lâm cao thủ đó nha.


      Mắt thấy Công Tôn lại muốn bạo phát, Triệu Phổ đột nhiên hỏi, “Được rồi! Thư ngốc, cái lỗ mà ngươi ở đâu?”


      Công Tôn ngẩn người, lúc này, chợt nghe được Tiểu Tứ Tử , “Phụ thân nên đánh Cửu Cửu!”


      Công Tôn nheo mắt lại nhìn tiểu phôi đản theo giặc hại cha kia, phồng má, chỉ vào nó mà vạch tội, “Đứa con bất hiếu.”


      Tiểu Tứ Tử vạch tội ngược lại, “Tại sao phụ thân lại đánh mẫu thân?”


      Công Tôn đập bàn, “Ai bảo là mẫu thân của ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, sau đó, vẻ mặt mang biểu tình ‘ ra là thế’ nhìn Công Tôn, giọng hỏi, “Lẽ nào… phụ thân mới là mẫu thân sao?”





      Triệu Phổ nhịn cười, Công Tôn trong nháy mắt cảm thấy rất vô lực.


      Thấy bảo bối Tiểu Tứ Tử hòa giải giúp mình cần chịu đòn, Triệu Phổ nhanh chóng tiếp tục thẳng tiến, sấn tới nhìn con sâu nọ, chỉ vào phần mông bên dưới của nó hỏi, “Là cái lỗ đó hả?”


      “Ừ.” Công Tôn tức giận trả lời, “Lỗ hổng này như cái còi, trong quá trình sâu phi hành phát ra thanh, thanh này rất cổ quái, giống như có nhiều người kêu thét. Nếu như con sâu nào lớn hơn chút nữa, rất giống tiếng rít gào… Cho nên mới tạo thành lỗi giác về tiếng gào khóc thảm thiết, oan hồn ngang qua.”


      “Diệu a!” Triệu Phổ vỗ bàn, , “Chúng ta có thể bắt được loài sâu này hay ? Dùng để hù dọa người Liêu, lũ ngoại tộc kia tin tưởng nhất chính là đám quỷ thần này.” xong, Triệu Phổ lại nghĩ tới cái gì đó, hỏi, “Đúng rồi, sâu này có độc ? Nếu vì sao các binh sĩ lại nôn mửa?”


      phải.” Công Tôn lắc đầu , “Chỉ là tại lúc hình thành đám mây, rắc dược phấn lên phần bên ngoài của nó, như vậy sâu bay đường, cũng phải là tiện đà rắc luôn độc dược đường sao?”


      “Đúng vậy!” Triệu Phổ vỗ tay cái, “Chúng ta cũng nuôi, đến lúc đó dọa chết bọn người Liêu!”


      Công Tôn gật đầu, , “Loài sâu này chỉ cần bắt được vài con, là có thể nuôi ra đàn, sau khi trở về, chúng ta cũng nuôi ít.”


      Triệu Phổ nghe xong hơi sửng sốt, hỏi, “Ngươi vừa cái gì? Thư ngốc?”


      Công Tôn chớp chớp mắt, , “Loài sâu này dễ nuôi.”


      “Câu sau kìa.” Triệu Phổ ra hiệu bảo Công Tôn câu sau.


      Công Tôn có chút , bèn , “Sau khi trở về, chúng ta cũng…”


      đến đây, Công Tôn hơi hơi xấu hổ, Triệu Phổ lại cười xấu xa, “Nga? Chúng ta hả?”


      Mặt Công Tôn đỏ bừng, “Ngươi, ta, còn có rất nhiều người… Cho nên, chúng ta!”


      Triệu Phổ thấy Công Tôn nỗ lực cường điệu, cũng tính toán với y, chỉ là cười gian với y, nắm cằm y , “Thư ngốc, ngươi hãy nhận , chống chế làm cái gì nữa, ngươi ra miệng, nhưng trong lòng trong mắt tràn đầy hình bóng của ta chứ gì!”


      Công Tôn đỏ bừng mặt, vươn tay bóp cổ Triệu Phổ, “Ngươi ít đắc ý vênh váo!”


      Hai người đùa giỡn, chợt nghe Tiểu Tứ Tử vỗ tay cái, cười ha h


      với Tiêu Lương, “Ta biết rồi Tiểu Lương Tử, cái này là tán tỉnh!”





      Công Tôn và Triệu Phổ đều sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử.


      Tiêu Lương cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn Nhi, cái này… nên tùy tiện a.”


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt hỏi, “Nhưng Miêu Miêu và Bạch Bạch còn chưa có thân thiết như vậy Cửu Cửu bọn họ tán tỉnh nhau, cho nên phụ thân và Cửu Cửu mỗi lần đánh đánh nhau kỳ thực đều là tán tỉnh!”


      xong, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn tay, dùng đầu ngón tay, khẩy khẩy cằm Tiêu Lương, , “Tiểu Lương Tử, cái này gọi trêu ghẹo!” Sau đó liền tiến tới, chụt cái bên má Tiêu Lương, “Cái này gọi chiếm tiện nghi!”





      Tiêu Lương ngốc lăng mặt mày đỏ bừng đứng cứng ngắc tại chỗ, Triệu Phổ xoay người nhón chân rón ra rón rén định chuồn, trán tích đầy mồ hôi.


      “Triệu Phổ!”


      Nghe được Công Tôn sau lưng rống lớn tiếng.


      Triệu Phổ biết —— Xong!


      Công Tôn bổ nhào tới chụp lấy Triệu Phổ, “Ta liều mạng với ngươi, ngươi dạy con ta thành tiểu lưu manh, ngày hôm nay lão tử cùng ngươi đồng quy vu tận!”


      Ngày hôm đó… Triệu Phổ bị Công Tôn hung hãn đánh cho trận, cái mông của Tiểu Tứ Tử có thêm hai dấu tay hồng hồng, còn bị phạt chép Tam Tự kinh.


      Tiểu Tứ Tử vừa chép vừa mếu máo nhìn Tiêu Lương, Tiểu Lương Tử len lén giúp bé chép, mặt vẫn đỏ bừng.


      .


      Buổi chiều, Tống Thanh Minh chạy tới, dâng cho Triệu Phổ diệu kế để tấn công lên núi —— Từ vách núi đổ dầu hỏa xuống, sau đó chuẩn bị lăn gỗ đất đá và bắn nỏ châm lửa, tiến hành uy hiếp giáo, bọn họ nghe lời, tiện đà triệt để tiêu diệt.


      Chư tướng trong quân của Triệu Phổ coi như là thân kinh bách chiến, giết người chớp mắt, nhưng đều nhịn được mà nhíu mày… Cách này cũng quá tàn nhẫn mà, nên biết, bên dưới có thể còn bình dân và trẻ .


      Triển Chiêu khẽ nhíu mày, Công Tôn thấy sắc mặt Tiêu Lương hơi đổi, cắn răng lên tiếng, nhìn Triệu Phổ, trong lòng hiểu … Người nhà của Tiêu Lương chính là bởi vì Liêu binh phân tốt xấu tàn sát mà toàn bộ diệt tích, nó đương nhiên muốn Triệu Phổ mà nó coi là hùng làm chuyện nó hận nhất.


      Triệu Phổ bưng chén trà, nhấp ngụm, biểu tình mặt hề biến hóa, chỉ hỏi Tống Thanh Minh, “Sau đó sao?”


      “Sau đó?” Tống Thanh Minh có chút khó hiểu, , “Bắt bọn chúng đầu hàng, bằng liền diệt tộc.”


      Triệu Phổ nhàng gật đầu, , “ độc ác.”


      “Vô độc bất trượng phu.” Tống Thanh Minh cứ như đó là lẽ đương nhiên.


      “Hm.” Triệu Phổ gật đầu, “Có lý, được rồi… Ngươi muốn gia nhập vào Triệu gia quân?”


      Tống Thanh Minh lập tức gật đầu, “Hiển nhiên rồi, Vương gia uy danh lan xa, ta là ngưỡng mộ mà đến.”


      Triệu Phổ nhíu mày, với Giả Ảnh bên cạnh, “Đọc điều thứ nhất trong quân quy của Triệu gia quân cho nghe.”


      “Dạ.” Giả Ảnh gật đầu, với Tống Thanh Minh, “Kẻ giết hại bách tính tay tấc sắt, lăng trì!”


      Tống Thanh Minh sửng sốt.


      Triệu Phổ buông chén trà, đưa mắt nhìn Tống Thanh Minh, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi chút trầm, cười lạnh tiếng, chậm rãi mở miệng, “Muốn gia nhập Triệu gia quân của ta, hảo hảo nhớ kỹ, lão tử ghét nhất, chính là tham gia quân ngũ để thiêu sát cướp đoạt, gian dâm bắt người cướp của, ngươi con mẹ nó nhớ cho , chúng ta là quân nhân, phải thổ phỉ, đời này, chỉ có loại người nhu nhược mới lấy những người già bệnh yếu ra trút giận.”


      Công Tôn nghe xong rất thỏa mãn, xoay mặt, thấy Tiêu Lương bên cạnh vành mắt ửng đỏ. Công Tôn cười, vươn tay vỗ vai nó.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 85: Trời sinh đôi


      Biện pháp tốt nhất để thu thập người tâm cao khí ngạo, phải chứng minh người khác tài giỏi hơn , cũng phải đợi khi lên mặt mà đả kích . Biện pháp tốt nhất đối phó với loại người như thế chính là trăm phương ngàn kế tâng bốc , đưa lên cao cao, cao đến khi chính bản thân cũng biết mình là ai, để đối mặt với thực, té cái rầm xuống đất. Bay càng cao, rơi càng đau. Có đôi khi, hoàn toàn cần lưu ý tiểu nhân có đắc chí hay , bởi vì kẻ nên rơi xuống sớm muộn gì cũng phải rơi xuống.


      Triệu Phổ hời hợt mấy câu này, giống như tạt chậu nước lạnh vào mặt Tống Thanh Minh, lạnh thấu đến tận tâm can của .


      Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.


      Triệu Phổ thầm lắc đầu, phải loại người có thể làm đại .


      Tống Thanh Minh cắn chặt răng, hồi lâu cũng nên lời.


      Triệu Phổ nhìn nhìn , mỉm cười hỏi, “Tống đạo sĩ, chi bằng ngươi cứ ngẫm lại , để xem còn có chủ ý nào tốt hơn lại càng ổn thỏa hơn ?”


      mặt Tống Thanh Minh ửng đỏ, gật đầu, xoay người ra.


      Chờ , trong quân trướng tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hơi nheo mắt lại, , “ tại là thời cơ tốt, các ngươi ai muốn thăm dò ?”


      Mọi người đây đó nhìn nhau lúc, cuối cùng đều nhìn về phía Công Tôn


      .


      Công Tôn chỉ chỉ mặt mình, hỏi, “Ta sao?”


      Tất cả mọi người gật đầu.


      “Hm…” Công Tôn suy nghĩ chút, vui vẻ gật đầu, “Được, ta thăm dò .”


      Triệu Phổ với Tử Ảnh, “m thầm bảo hộ Công Tôn.”


      “Dạ.” Tử Ảnh gật đầu.


      Công Tôn muốn ra ngoài, Tiểu Tứ Tử níu tay áo y, , “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử cũng .”


      Công Tôn do dự chút, u Dương Thiếu Chinh , “Tống Thanh Minh phỏng chừng lúc này tìm chỗ trút giận, tiên sinh đột nhiên xuất khiến hoài nghi, dẫn theo Tiểu Tứ Tử, tương đối tự nhiên.”


      Công Tôn gật đầu, “Cũng đúng.” Bèn ôm Tiểu Tứ Tử ra ngoài.


      .


      Đợi khi cả hai ra khỏi trướng bồng, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân.”


      “Hửm?” Công Tôn nhìn bé, “Chuyện gì?”


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Cha nương của Tiểu Lương Tử, có phải bị người xấu hại chết ?”


      Công Tôn hơi sửng sốt, gật đầu, “Đúng vậy.”


      “Nga… Thảo nào.” Tiểu Tứ Tử giọng thầm câu.


      “Sao vậy?” Công Tôn hỏi bé, “Tiểu Lương Tử với ngươi sao?”


      có.” Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, “Tiểu Lương Tử thỉnh thoảng mình ngẩn người, Tiểu Tứ Tử hỏi , lại .”


      là vì muốn ngươi vì mà buồn, cũng sợ ngươi khinh thường .” Công Tôn .


      “Có gì mà khinh thường chứ… Cha nương thân sinh của Tiểu Tứ Tử, phải cũng cần Tiểu Tứ Tử sao.” Tiểu Tứ Tử giọng , “Tiểu Lương Tử tại giống như Tiểu Tứ Tử, có phụ thân và Cửu Cửu thương , còn có nhiều thúc thúc.”


      “Ừa.” Công Tôn sờ đầu bé, “Cho nên phải cùng Tiểu Lương Tử làm hảo bằng hữu.”


      “Đương nhiên rồi.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng thầm , “Còn phải cưới Tiểu Lương Tử nữa mà, nhưng thể , ra bị đét vào mông.”


      .


      Hai người chậm rãi lượn qua lượn lại vài vòng quanh quân doanh, quả nhiên, vừa tới trướng bồng, “tình cờ” gặp Tống Thanh Minh giẫm vào đống cành cây trút giận.


      Công Tôn ngẩn người, khi Tống Thanh Minh tức giận biểu tình cũng có thể là đặc sắc.


      “Tống đạo trưởng.” Công Tôn cười cười.


      Tống Thanh Minh cũng gật đầu, “Công Tôn tiên sinh.”


      Công Tôn chọt chọt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, gọi thúc thúc.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ôm Thạch Đầu dụi vào trong lòng Công Tôn lời nào, cái gáy hướng về Tống Thanh Minh, biểu thị… Tiểu Tứ Tử thích !


      Công Tôn bất đắc dĩ, với Tống Thanh Minh, “Hài tử này tương đối hướng nội.”


      Tống Thanh Minh cười cười, lắc đầu , “Hài tử rất khả ái, ngờ, Công Tôn tiên sinh còn trẻ mà lại có hài tử lớn như vậy.”


      Công Tôn cũng giải thích với chuyện Tiểu Tứ Tử là con nuôi, chỉ khẽ cười cười, “ quấy rầy đạo trưởng nghỉ ngơi nữa.” xong, ôm Tiểu Tứ Tử muốn bỏ .


      “Ai, Công Tôn tiên sinh xin dừng bước.” Tống Thanh Minh cản Công Tôn lại, , “Nếu như tiên sinh ghét bỏ, có thể ngồi xuống cùng uống chén ?”


      Công Tôn suy nghĩ chút, gật đầu, cùng Tống Thanh Minh tới trước trướng bồng của , ngồi xuống bên chiếc bàn.


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi bên cạnh Công Tôn, Thạch Đầu rất bất nhã ngửa mặt lên trời ngồi đùi Tiểu Tứ Tử, liếm tiểu quả đào phía dưới cái rốn của mình, Tiểu Tứ Tử giúp nó che khuất, thầm, “Thạch Đầu, ngươi làm xấu hổ chết được.”


      Thạch Đầu ủy khuất co thân lại, dùng đuôi che khuất, tiếp tục liếm.


      Công Tôn tiếp nhận chung rượu Tống Thanh Minh đưa qua, Tống Thanh Minh châm chung trà cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử kiên quyết thực lời dạy bảo của Công Tôn, tuân theo nguyên tắc tuyệt đối ăn những gì mà người mình ưa đưa cho, chả thèm đụng vào.


      Tống Thanh Minh cũng nhìn ra được Tiểu Tứ Tử ưa mình, nhưng lại bất đắc dĩ, đành phải cười cười, với Công Tôn, “Công Tôn tiên sinh khiến người khác ước ao.”


      Công Tôn hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn , hỏi, “Sao đạo trưởng lại như vậy.”


      “Ta đều là thực.” Tống Thanh Minh nhàng mà thở dài hơi, hỏi, “Có tiên sinh gặp mặt sư tổ ta ?”


      Công Tôn gật đầu, “Ừ, trước đây gặp, đánh vài ván cờ.”


      “Sư tổ rất ít gặp người ngoài.” Tống Thanh Minh , “Ngay cả những đồ đệ tiểu bối chúng ta cũng chưa từng gặp được ông.”


      Công Tôn có chút giật mình, hỏi, “ lần cũng chưa gặp?”


      “Đúng vậy.” Tống Thanh Minh gật đầu, , “Kỳ thực là bởi vì ta vốn được sủng, có vài sư huynh đệ gặp qua, được sư phụ dẫn gặp.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Tống đạo trưởng là người xuất gia…”


      “Người xuất gia nên có lòng ham muốn công danh lợi lộc nặng như vậy, há mồm ngậm miệng là danh là lợi, đúng ?” Tống Thanh Minh cười hỏi.


      Công Tôn ngẩn người, vẫn gật đầu.


      “Ta từ dưỡng thành thói quen, cũng có cách nào khống chế.” Tống Thanh Minh bất đắc dĩ , “Sư phụ từ ta tư chất kém cỏi, có thiên phú có tiền đồ, ta lớn tuổi nhất, thân là đại đệ tử, nhưng năng lực lại bằng được các sư đệ, cho nên lần này ta vân du giang hồ, muốn gầy dựng công t


      rạng phen, như vậy lúc quay về, cũng có chút thể diện… Ta đây, trời sinh ham hư vinh trọng danh lợi, sai lầm này cũng có gì lớn lao chứ?”


      Công Tôn sau khi nghe xong, khẽ gật đầu, , “Hm, cũng phải.”


      “Ta biết, ta trước mặt Vương gia tự cho mình thông minh, khiến Vương gia rất phản cảm.” Tống Thanh Minh bất đắc dĩ , “Hơn nữa ta cũng hiểu vì sao ánh mắt của Vương gia lại cao như vậy, ra bên người đều là cao nhân, luận học thức, ta nghĩ mình căn bản bằng được phần vạn của tiên sinh.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Đạo trưởng nên tự coi mình, tối hôm qua nếu phải nhờ có đạo trưởng hỗ trợ, Triệu gia quân có thể thương vong thảm trọng, đúng rồi… Hôm qua đạo trưởng dùng, là loại thuốc gì thế?”


      “Nga, ta cũng lắm.” Tống Thanh Minh lấy hồ lô ra, đưa cho Công Tôn, , “Loại nước thuốc này, là chuyên môn dùng để trừ tà, dùng rượu điều chế với máu chó mực, lại thêm vào ít dược vật, là phương thuốc có từ xưa, có thể cháy, khi dùng thứ này đốt lửa, ma tà túy đều đào tẩu, mà còn có thể uống, độc.”


      Công Tôn nhàng gật đầu, y vừa ngửi mùi của rượu này có thể đoán được số thành phần trong đó, thầm gật đầu, quả nhiên cao minh, hẳn là vị cao nhân làm cho.


      Nghĩ tới đây, Công Tôn hỏi Tống Thanh Minh, “Ngươi thấy mây đen bay lên từ nơi nào?”


      “Ngay sườn núi Loan Thúy Thập Tam Phong.” Tống Thanh Minh giơ tay chỉ chỉ chỗ sườn núi phía xa xa, , “Ở đó.”


      Công Tôn ngẩng mặt nhìn qua thoáng gật đầu.


      “Công Tôn tiên sinh.” Tống Thanh Minh đột nhiên lên tiếng hỏi, “Vương gia, tương đối thưởng thức loại người như thế nào?”


      Công Tôn hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn Tống Thanh Minh, Triệu Phổ thích loại nào? tới lui, Công Tôn lại phát , Triệu Phổ thích loại quái nhân, cũng thể là quái nhân, chỉ là làm điệu làm bộ, bản thân vốn như thế nào cứ thể như vậy, cũng như là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường… còn có mình nữa.


      “Ta phải làm sao mới có thể khiến Vương gia đánh giá cao ta chút?” Tống Thanh Minh hỏi.


      Công Tôn nhợt nhạt cười, “Đạo trưởng, phụ phái Thiên Sơn của ngươi… là Hoa Thiên chân nhân phải ?”


      “Đúng vậy.” Tống Thanh Minh gật đầu, lúc trước quả thực với Công Tôn.


      “Ngươi có phải cũng muốn nghĩ cách để Hoa Thiên chân nhân thích ngươi chút?” Công Tôn hỏi.


      “Đúng vậy.” Tống Thanh Minh gật đầu, “Ông ấy là sư phụ ta mà, ông thích cái gì ta cũng biết, ta vẫn dựa theo điều ông muốn mà làm, nhưng ông lại thích ta, ngược lại có mấy sư đệ hay tùy hứng làm bậy, ông lại rất thích, luôn luôn xem trọng bọn họ, xa cách ta.”


      Công Tôn gật đầu, đại thể hiểu chuyện gì xảy ra, bèn , “Vì sao ngươi làm bậy lần ?”


      “Như vậy sao được.” Tống Thanh Minh vội lắc đầu, “Ta an phận như vậy mà bị ghét bỏ, nếu lại làm bậy, phụ trục xuất ta khỏi sư môn sao bây giờ? Cho nên đành phải nén giận.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Đại đa số mọi người đều cần sống để lấy lòng người khác.”


      Tống Thanh Minh suy nghĩ chút, , “Vậy đại khái là vì tiên sinh ngay từ thuở người gặp người thích, mới có suy nghĩ như vậy… Còn như ta đây, có tính cách như vậy. Người khác tốt với ta chút, xem trọng ta chút, ta rất hài lòng, sợ nhất là có người khinh thường ta, cho nên càng biểu càng có vẻ kiêu ngạo… Tiên sinh nhất định cũng biết, có đôi khi người càng ngạo mạn, kỳ thực lại càng tự ti.”


      Công Tôn nghe xong, cũng thấy có chút đạo lý, lúc này, Tiểu Tứ Tử trong lòng hình như buồn ngủ, bắt đầu gật gù, hình như lập tức ngủ tới nơi.


      Công Tôn để bé tựa vào trước ngực mình chợp mắt, Tiểu Tứ Tử liền chọn góc độ thoải mái, nằm ngủ.


      Công Tôn ngẩng đầu, thấy Tống Thanh Minh đờ ra nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm, thào, “Có phụ thân tốt, ta cũng biết cha nương mình có bộ dáng như thế nào nữa.”


      Công Tôn nghe xong, cũng nhiều lời, người khi hình thành thói quen nào đó, rất khó để sửa tốt lại.


      “Nga…” Tống Thanh Minh đột nhiên hổ thẹn, đứng dậy, , “Tự dưng những lời nhảm nhí này với tiên sinh, tiên sinh nhất định thấy rất phiền.”


      Công Tôn mỉm cười, lắc đầu, , “, có số việc ứ đọng trong lòng, vẫn là ra nhõm hơn.”


      “Ừ.” Tống Thanh Minh cười, mình uống rượu.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Mắt thấy Tống Thanh Minh có tư thái uống rượu giải sầu, Công Tôn nghĩ hỏi thêm cũng được gì, liền cáo từ rời .


      Tống Thanh Minh cũng giữ lại.


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vừa chợp mắt trở về, Thạch Đầu nhảy xuống đất, bật nhảy theo Công Tôn về.


      .


      “Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ban nãy chuyện, ngươi có nghe được ?”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Công Tôn.


      “Vừa nãy Tống Thanh Minh kia chuyện đó nha? Chỉ lo ngủ à? Có nghe được cái gì hay ?” Công Tôn hỏi.


      “Hm…” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, , “ nhiều nga.”


      “Ngay cả câu ngươi cũng nghe được sao?” Công Tôn hỏi.


      “Tiểu Tứ Tử thích .” Tiểu Tứ Tử thẳng, “ , đều nhìn chằm chằm vào mắt người ta.”


      chuyện mà nhìn chằm chằm vào mắt người khác là lễ phép mà?” Công Tôn cười hỏi.


      “Mới phải, quái quái!” Tiểu Tứ tử , “Lúc Miêu Miêu , cũng nhìn vào mắt người ta, nhưng có quái quái như , Bạch Bạch thích chuyện, có cũng nhìn người, cũng mễ (ý là “” đó, lại ngọng-_-) có như vậy.”


      “Ngươi cả nửa ngày, là loại nào a?” Công Tôn cười hỏi bé.


      biết.” Tiểu Tứ tử ôm cổ Công Tôn , “Tiểu Tứ tử thích .”


      “n.” Công Tôn gật đầu, hơi xuất thần.


      “Phụ thân vừa gì với ngươi vậy?” Tiểu Tứ tử hỏi, “ lâu như vậy nha?”


      “n… chung là, là, khi còn bé rất đáng thương, tất cả mọi người khinh thường , cho nên mới ngạo mạn như vậy.” Công Tôn .


      “Mới .” Tiểu Tứ tử hơi dẩu mỏ, “Tiểu Tứ tử, khi còn bé bị tất cả mọi người khinh thường, Tiểu Tứ tử đều dám lời nào.”


      Công Tôn vỗ lưng bé, có chút hiếu kỳ hỏi, “ tới chuyện này… Tiểu Tứ tử, gần đây lá gan ngươi hình như lớn hơn rất nhiều a.”


      “n… Bởi vì Cửu Cửu.” Tiểu Tứ tử giọng .


      Kỳ thực vấn đề này Công Tôn muốn hỏi lâu, y vẫn nghĩ, Tiểu Tứ tử có thể là cảm giác được Triệu Phổ, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường mọi người đều rất thương nó, cho nên tại trước mắt những người này lá gan cũng lớn, nhưng gần đây y quan sát thấy phải như vậy, Tiểu Tứ tử tựa hồ tự ti và sợ gặp người như khi còn bé, đói với người xa lạ, đặc biệt là binh tướng của Triệu Phổ, đều có thể ứng đối như thường.


      “Cửu Cửu sao?” Công Tôn hỏi, “ gì với ngươi?”


      có.” Tiểu Tứ tử hơi chút đắc ý , “Cửu Cửu làm đại , mới lưu ý những chuyện này.”


      Công Tôn thấy bé như vậy trong lòng cực khó chịu, nhắc tới Triệu Phổ nghe ra còn thân thiết hơn với người cha này, liền hỏi, “Vậy ngươi xem, Cửu Cửu làm thế nào giúp ngươi càng lúc càng tốt hơn?”


      Tiểu Tứ tử nghe Công Tôn khen mình, cũng rất vui vẻ, bèn , “n, trước đây, khi cùng phụ thân chỗ, phát tất cả mọi người khích lệ phụ thân, cho nên Tiểu Tứ tử nghĩ, người lợi hại nhất, là được tất cả mọi người khích lệ.”


      Công Tôn nghe xong gật đầu, chờ Tiểu Tứ tử tiếp tục .


      “Nhưng… sau này lại gặp Cửu Cửu, Tiểu Tứ tử mới biết được, có vài người xấu Cửu Cửu!” Tiểu Tứ tử chăm chú , “Nhưng, cũng có người Cửu Cửu tốt, sau đó Tiểu Tứ tử cũng thấy được Cửu Cửu tốt nhất.”


      Công Tôn cười cười, , “Vậy sao?”


      “Vậy phải rất đơn giản sao? Phụ thân bổn bổn.” Tiểu Tứ tử nhìn Công Tôn, “Có vài người thích Tiểu Tứ tử, nhưng có vài người thích, với lại có phụ thân thương.”


      Công Tôn nghe xong nghĩ nghĩ, cảm thấy có gì đó khẽ động.


      “Cửu Cửu mới thèm để ý người khác có thích mình hay , cũng chỉ lưu ý phụ thân có thích hay .” Tiểu Tứ tử nắm ngón tay chậm rì rì , “Bởi vì Cửu Cửu thích phụ thân mà. Cho nên, Tiểu Tứ tử sau này cũng thèm để ý người khác có thích Tiểu Tứ tử hay , chỉ cần là người Tiểu Tứ tử thích, thích Tiểu Tứ tử, vậy là được rồi, phụ thân đúng ?”


      Công Tôn có chút giật mình nhìn Tiểu Tứ tử, tiểu tử này có tiền đồ a, chỉ ngộ ra chút đạo lý, còn thuận tiện vài câu tán dương Triệu Phổ đồng thời còn cường điệu chuyện Triệu Phổ thích y, Công Tôn mỉm cười nhìn bé, bóp bóp cái mũi bé, “Tiểu phôi đản!”


      .


      Về tới đại doanh của Triệu Phổ, Triệu Phổ có ở đó, Công Tôn khó hiểu, thấy Triệu Phổ đột nhiên từ ngoài cửa chạy ào vào, đoạt lấy Tiểu Tứ tử.


      “Ai…” Công Tôn kinh ngạc nhảy lùi, thấy Triệu Phổ cười ha hả nhìn mình mới thở phào, hỏi, “Ngươi có phải cũng lén theo?”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Ngươi cùng nam nhân xa lạ chuyện lâu như vậy, ta làm sao có thể xem.”


      “Vậy có nhìn ra được gì ?” Công Tôn hỏi.


      “Tiểu tử đó, cả lời cũng có.” Triệu Phổ lạnh lùng cười.


      Công Tôn sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Sao ngươi lại như vậy?”


      “Thư ngốc, ngươi chính là tâm địa quá tốt, cho nên người khác mới gạt ngươi đó.” Triệu Phổ , “Tống Thanh Minh này lòng dạ thâm sâu tâm cơ trọng, kẻ này phải đề phòng.”


      Công Tôn ngồi xuống, , “Nhưng ta có thể hiểu được, tựa hồ cố ý giải thích về bản thân với ta, rằng vì sao lại ngạo mạn như vậy, rằng chuyện khiến người khác ác cảm kỳ thực có thể tha thứ.”


      “Ngươi nghĩ đáng được đồng tình?” Triệu Phổ cười hỏi.


      Công Tôn suy nghĩ chút, lắc đầu, “Kẻ nghĩ ra được cách hại người độc ác như vậy, đáng đồng tình.”


      “Vậy là được rồi!” Triệu Phổ cười, “Bất quá thư ngốc à… Ngươi phải giả vờ đồng tình!”


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi nghĩ, muốn ta đồng tình để được gì?”


      Triệu Phổ gật đầu, “Ta vừa mới , kẻ này tâm cơ quá sâu, mỗi việc làm, đều có mục đích! chừng là chỗ tốt để xuống tay.”


      Công Tôn hỏi, “ thoạt nhìn rất ghét ta, vì sao lại quyết định xuống tay từ chỗ ta?”


      “Thư ngốc…” Triệu Phổ tới, nhéo cằm Công Tôn, cười , Sao lại đột nhiên biến ngốc như vậy? Ngươi là người của ta, xuống tay từ ngươi, vậy xuống tay từ ai chứ?”


      Công Tôn nghe xong nhướng mi cái, “Nga? Vậy Vương Gia sợ người khác ngươi lợi dụng người của mình để làm mồi nhử?”


      Triệu Phổ khóe mắt tiếu ý càng đậm, “Thư ngốc, ngươi rốt cuộc chịu thừa nhận là người của ta rồi?”


      Công Tôn nhún vai cái, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, bất quá là so sánh chút mà thôi.”


      Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng lắc đầu, “ thẳng thắn như vậy sao?”


      “Ngươi đừng đổi chủ đề.” Công Tôn ngăn bàn tay ‘đen’ của Triệu Phổ lại, “Ngươi sợ người khác ngươi dùng người tâm ái làm mồi nhử? Hoặc , ngươi vì muốn đánh thắng trận, mà ngay cả chuyện dùng người trong lòng làm mồi nhử cũng làm được?”


      Triệu Phổ thu hồi dáng tươi cười, nhìn chằm chằm Công Tôn hồi, cười , “Thư ngốc, ngươi sợ ta lừa ngươi?”


      Công Tôn nhún vai, cũng phủ nhận.


      “Muốn ta .” Triệu Phổ thản nhiên cười, “Con mọt sách ta thích, giống những con mọt sách bình thường.”


      “Nga?” Công Tôn hỏi, “ giống chỗ nào a?”


      “Người khác quá bảo hộ ngươi tức giận, người khác tín nhiệm ngươi nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi mới có thể hài lòng.” Triệu Phổ tiến tới muốn thân, “Ta có phải quá thấu hiểu ngươi ?”


      Công Tôn giơ tay ngăn trở, đảo mắt nhìn .


      Hai người nhìn nhau hồi, Triệu Phổ nhướng mi cái.


      Công Tôn khóe miệng mang cười, “n, miễn cưỡng cũng được.”


      Triệu Phổ ý cười càng sâu, “Thư ngốc…”


      “n?” Công Tôn nhìn .


      Triệu Phổ cùng y nhìn nhau hồi, chậm rãi mở miệng, “Hai ta kỳ thực là trời sinh đôi, ngươi phát sao?”


      xong, đợi Công Tôn mở miệng, trước tiên chặn miệng y lại.
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 86: Quan vu Thử Miêu đích lương tử


      (Về mối thù của Thử Miêu)


      Triệu Phổ có thể cảm giác được, Công Tôn chống cự càng ngày càng ít, phòng bị cũng càng ngày càng thấp, thuận theo và quan tâm , càng ngày càng nhiều, nhưng Công Tôn thủy chung rất lý trí.


      Giữa và Công Tôn, giống như cách tầng lụa mỏng, luôn luôn thiếu khuyết bước cuối cùng.


      Triệu Phổ rất muốn đâm thủng tầng lụa mỏng đó, nhưng lại thiếu lý do hoàn mỹ, nếu như mạnh mẽ xông vào, khó tránh khỏi thô bạo khiến y ghét, cực lực nhẫn nại, muốn lưu lại ấn tượng xấu đối với Công Tôn.


      Công Tôn đối với Triệu Phổ, cũng tựa hồ còn kém chút trợ lực cuối cùng.


      Từ đề phòng đối với tên “lưu manh” lúc ban đầu, đến bây giờ, đem Tiểu Tứ tử trọng yếu nhất giao phó cho , cũng hoàn toàn yên tâm, dù cho làm ít cử động thân mật, chính y tại cũng chán ghét… chung, giữa bọn họ, tựa hồ nước chảy thành sông, tất cả cũng chỉ là từng bước tới gần.


      Nhưng bước cuối cùng luôn luôn đến.


      Hai đương ngây ngô, Triệu Phổ tùy tính, Công Tôn tùy duyên, hai người đều nhanh chậm chút hoang mang, thỉnh thoảng Triệu Phổ chịu nổi mới đè lại thư ngốc kia hôn cái, cỗ rục rịch trong lòng cũng bị khắc chế xuống, cũng tâm phế tiếp tục hài lòng.


      Thế nên hai người vội, nhưng người khác thấy gấp.


      Đương nhiên, sốt ruột nhất chính là Tiểu Tứ tử.


      Nhưng Tiểu Tứ tử là tiểu oa nhi, bé thấy được các đại nhân thân thân, nghĩ đó cực hạn thân mật nào đó rồi, ngay cả thân thân cũng làm, cùng với chân chính cùng chỗ, cũng chỉ còn chờ ăn hỉ yến, lúc trở về, tìm cách để Cửu Cửu và phụ thân thành thân là được. Tiểu Tứ tử ước lượng tiểu hà bao mà ngày đó Tử Ảnh thêu cho bé, bên trong có toàn bộ tài sản của bé, biết có đủ để làm sính lễ cho phụ thân đây? Cửu Cửu hình như rất có bạc nha… Sính lễ của phụ thân cũng phải khí phái chút mới được.


      đề cập tới tiểu toán bàn (bàn tính ) Tiểu Tứ tử khả ái, về Công Tôn và Triệu Phổ hai người.


      .


      Sau khi gác lại tâm và thói quen thân mật, hai người tận lực đến công lần này… Làm sao từ Tống Thanh Minh lai lịch bất minh xuống tay, mới có thể tận khả năng uổng khí lực mà tiêu diệt quốc kia.


      Dùng trí đương nhiên là lựa chọn số , then chốt là tìm được nhược điểm và điểm nhập khẩu.


      Mà ngay khi Công Tôn và Triệu Phổ lòng dạ đối phó Tống Thanh Minh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghĩ tới biện pháp khác.


      .


      Nếu như , Triệu Phổ là phong cách của quân nhân, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại là phong cách của người giang hồ.


      Ở lại quân doanh khoảng thời gian, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút buồn bực, nên muốn ra ngoài chút, Triển Chiêu vừa lúc cũng buồn chán, liền theo bồi .


      Hai người suy tính chút, quyết định dọc theo Loan Thúy Thập Tam Phong này dạo vòng, nhìn xem phụ cận có đầu mối gì có thể tra ra hay .


      Hai người cũng kỵ mã, lắc lư hướng xa xa, khoảng xa, có thể nhìn thấy doanh trại với bộ phận binh sĩ, bố cục rất hợp lý, cũng khỏi cảm thán, đại quân của Triệu Phổ quả nhiên đều được huấn luyện kỹ lưỡng.


      “Ngươi thấy Tống Thanh Minh như thế nào?” Tính cách của Triển Chiêu tương đối cởi mở, bất quá Bạch Ngọc Đường quá yên lặng, cho nên Triển Chiêu đành tự giác, muốn cùng Bạch Ngọc Đường trước tiên nên tìm chủ đề để .


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Chưa tiếp xúc.”


      ra cảm giác nghe chút coi sao.” Triển Chiêu vươn tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, phỏng chừng toàn bộ giang hồ dám làm động tác này hơn nữa lại làm được tự nhiên như vậy, cũng chỉ có Triển Chiêu.


      Tính cách Bạch Ngọc Đường rất cổ quái, có ba điều kỵ, cơ bản ai ở trước mặt làm ba chuyện này hẳn phải chết thể nghi ngờ.


      Thứ nhất, đẹp.


      Thứ hai, chạm tay vào .


      Thứ ba, xỏ xiên bốn vị huynh trưởng của .


      Triển Chiêu ngoại trừ điều thứ ba, hai điều trước đều làm, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng làm gì với . (làm gì là làm gì? Tại sao làm >”<)


      Nhìn từ điểm này, Bạch Ngọc Đường tựa hồ tương đối dung túng Triển Chiêu.


      Triển Chiêu người này, cực độ dễ ở chung, bất quá có ba loại người muốn kết giao.


      Loại thứ nhất, người ưa .


      Loại thứ hai, người ưa cười.


      Loại thứ ba, người xấu.


      Bạch Ngọc Đường ngoại trừ loại thứ ba, hai loại đều có, nhưng Triển Chiêu vẫn cùng xưng huynh gọi đệ, theo mặt khác mà , Triển Chiêu cũng tương đối dung túng Bạch Ngọc Đường.


      Hai người sau khi ở chung đoạn thời gian, tuy rằng thường xuyên tranh hơn tranh thua, bất quá coi như là “tâm đầu ý hợp”.


      “Lần trước ngươi nhìn Tống Thanh Minh kia thuận mắt lắm mà?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      “Vì sao?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, , “Cảm giác.”


      “Nga.” Triển Chiêu gật đầu tỏ vẻ lý giải, “Cảm giác a…”


      “Còn ngươi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.


      “n… thể được.” Triển Chiêu , “Ta quá sở trường giao du với người tâm cơ quá nặng.


      “Vì sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn .


      “Bởi vì ta là người ngay thẳng a.” Triển Chiêu cười tủm tỉm trả lời.


      Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn nơi khác.


      Triển Chiêu tiếp tục cười, “Ta nghe Hãm đảo phong cảnh như tranh, có cơ hội xem chút tốt.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn , , “Nếu ngươi muốn, lúc nào cũng có thể , bất quá đường thủy phải tìm thuyền của Hãm đảo.” , Bạch Ngọc Đường từ trong lòng lấy ra lệnh bài chế bằng trúc xinh xảo cho , , “Tới bến đò, xuất ra mảnh trúc bài này, tự nhiên có người dẫn ngươi Hãm đảo.


      “Ta lên đảo sao chứ?” Triển Chiêu hỏi, “Ta nghe Hãm đảo cho người ngoài tiến vào.”


      “Ai ?” Bạch Ngọc Đường đạm mạc cười, “Huynh trưởng ta hiếu khách, ngươi đến bọn họ rất vui.”


      “Ta còn tưởng vì được phong làm Ngự Miêu đắc tội với các ngươi nữa chứ.” Triển Chiêu .


      “Ai lại hẹp hòi như vậy.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ, ngắm nhìn cảnh núi.


      “Nga…” Triển Chiêu cười cười, thu lại trúc bài, cười hỏi, “ đảo có đặc sản gì ?”


      “Có.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Thứ khác có, chỉ nhiều tôm cá, con mèo nhà ngươi khẳng định thích.”


      Triển Chiêu nghe xong cười, cũng phản bác, hai tay chắp sau lưng cầm Cự Khuyết, lắc lư tới.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn gương mặt nghiêng của , hỏi, “Chúng ta trước đây gặp mặt.” Lần này phải nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định.


      Triển Chiêu quay mặt lại nhìn , cười hỏi, “Nhớ rồi?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, bất quá cũng lắc đầu, , “n… Có chút, cũng quá .”


      nghe chút chơi.” Triển Chiêu cười hỏi.


      “Khi ta mười lăm tuổi vừa vào giang hồ… qua Thường Châu lần.” Bạch Ngọc Đường , “Khi ngang qua Thanh Sơn tự, nghe trong chùa có hung tăng tác loạn, bèn thừa dịp trời tối tiến vào trong chùa, muốn thu thập hung tăng này.”


      Tiếu ý mặt Triển Chiêu càng đậm, cười hỏi, “Sao đó sao?”


      “Sau đó ta gặp hắc y thiếu niên, tiếp đó liền đánh nhau.” Bạch Ngọc Đường , “Ta nhớ kỹ, lúc đó còn dẫn theo vài niên thiếu và những người được cứu khác, tựa hồ giải quyết hung tăng này.”


      “n.” Triển Chiêu hỏi, “Sau đó nữa? Nếu đều là làm chuyện tốt vì sao lại đánh nhau?”


      “Bởi vì niên thiếu kia bừa.” Bạch Ngọc Đường .


      “Thiếu niên đó chỉ bất quá là thấy bạch y nhân đột nhiên xuất , lớn lên thập phần tuấn mỹ, công phu lại giỏi, hơn nữa ban đêm nhìn lắm mới thuận miệng gọi tiếng nữ hiệp… ngờ bạch y nhân đó tính tình cao ngạo, trở mặt liền trở mặt.” Triển Chiêu cười tủm tỉm .


      Bạch Ngọc Đường nhướng cao đôi mày, “Quả nhiên là thế. Vậy cũng phải là ta thù ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại hận ngược ta?”


      Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó hiểu, bèn hỏi, “Lúc đó ngươi đánh nhau với ta trận, vậy thù oán coi như giải quyết, nhưng ngươi lại còn thêm câu!”


      cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.


      “Tự nhớ.” Triển Chiêu nhìn nơi khác.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, quả nhiên nhớ tới, “Ngươi phải là…”


      “n?” Triển Chiêu phồng má, giả vờ tức giận.


      “Ngày ấy ta thấy ngươi khinh công rất cao, giống như con linh miêu, cho nên mới mở miệng gọi tiếng miêu.” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, “… Ngươi phải vì chuyện này mà tức giận cho tới bây giờ chứ?”


      Triển Chiêu nhướng mi, “Ta được giận sao?”


      Bạch Ngọc Đường kinh ngạc , “Con mèo nhà ngươi giống loại hẹp hòi như vậy, vì chữ mà ghi hận tới bây giờ a?”


      chữ hả…” Triển Chiêu , “Ngươi cũng biết, ngày đó bên trong đám người ta cứu ra, có thư đồng Bao Hưng của Bao đại nhân, nhớ tên của ta, chỉ nhớ được tiếng miêu của ngươi, sau đó trong lúc vô ý cứu hoàng thượng và Bao đại nhân xuất hành, Bao Hưng nhao nhao gọi miêu ầm cả lên! Rồi tiếp đó hoàng thượng bị nhắc nhở, liền phong Ngự Miêu, ta liền ù ù cạc cạc biến thành miêu, vậy phải đều tại ngươi sao?!”





      Triển Chiêu xong, Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, sau lát, chợt nghe được Bạch Ngọc Đường cười lên ha ha.


      Triển Chiêu nhíu mày, người này thực nghiệt, cười rộ lên quá rạng rỡ!


      Bạch Ngọc Đường nhớ chính mình bao lâu cười như thế, ngờ phong hào Ngự Miêu dĩ nhiên vì vậy mà có, thảo nào Triển Chiêu thấy cổ cổ quái quái, ra vì câu của chính mình làm cho con mèo này… phải, làm cho Triển Chiêu cả đời thành mèo.


      Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cười đến vui vẻ như vậy, cũng có chút tức giận, thèm nhìn tiếp tục đến phía trước, vòng qua phía Nam của Loan Thúy Thập Tam Phong, tới phía Đông, đến quan đạo lần trước trình diễn màn sơn tặc cướp tân lang.


      “Gần đây vùng này có người qua a?” Triển Chiêu hỏi, vừa nhìn nhìn quân binh hai bên.


      “Chắc vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, , “Ngươi còn nhớ lần trước Công Tôn đến chuyện Ô Vu tộc ?”


      “Nhớ kỹ a.” Công Tôn gật đầu.


      “Nếu là bộ tộc dựa vào ăn bám để sinh tồn… Ngươi trước đây bọn họ sống sót dựa vào cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “Điểm này ta cũng thấy cổ quái.” Triển Chiêu gật đầu, “Vì sao đột nhiên trong khoảng thời gian này, lại bắt đầu vơ vét tài sản người khác?”


      “Lý do ngoài hai cái, là cấp bách cần có ngân lượng.” Bạch Ngọc Đường .

      về chuyện sinh tồn…” Triển Chiêu suy nghĩ chút, “Khắp cả Loan Thúy Thập Tam Phong đều là tài bảo, lương thực bọn họ có thể tự mình trồng, động vật có thể săn, đương nhiên, còn có thể hái thuốc bán… Đủ để duy sinh.”


      “Đó chính cấp bách cần ngân lượng sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhưng bộ tộc này nhiều năm sinh hoạt tại nơi cách biệt với bên ngoài, cần ngân lượng để làm gì?”


      “Muốn làm đại gì sao?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hơn nữa còn cấu kết với sơn phỉ, cần đại lượng sơn tặc, lại chỉ làm ác ở phụ cận Loan Thúy Thập Tam Phong này… Giết nhiều người như vậy, ta lắm.”


      “n?” Triển Chiêu đột nhiên hơi sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới gì đó.


      “Gì vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.


      “Người vừa a… Giết nhiều người như vậy, Công Tôn cũng , cái gì chiêu hồn các loại gì đó…” Triển Chiêu hỏi.


      “Ngươi là, thủ lĩnh của Ô Vu tộc có khả năng chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên cần giết người để cúng tế cho ?”


      “Hoặc là cúng tế tổ tiên a, hoặc là lễ mừng lớn.” Triển Chiêu , vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường, “, chúng ta trở lại hỏi Công Tôn tiên sinh chút!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :