1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn xem xét tình huống chút, lập tức nhảy xuống, chạy tới chỗ Triệu Phổ, “Nương tử.”


      Triệu Phổ vốn định đánh người, bất quá bị Công Tôn kéo lại, vốn định bảo Công Tôn thối lui sang bên, nhưng Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc .


      Triệu Phổ lúc này mới kịp phản ứng, hình như mình làm hỏng đại rồi.


      Lúc này, có tên sơn tặc bắt đầu túm mạnh Công Tôn đẩy vào trong kiệu, đám còn lại nâng kiệu chạy lên núi, Triệu Phổ bị u Dương Thiếu Chinh giữ lại, “Vương gia, đừng nóng vội…”


      Triệu Phổ tức giận đến biến sắc, cuối cùng cũng là dùng Công Tôn làm mồi nhử!


      .


      Chờ đám sơn tặc kia chạy lên núi, u Dương Thiếu Chinh vội buông tay, “Đuổi theo , cẩn thận đả thảo kinh xà…” chưa dứt lời, Triệu Phổ biến mất.


      Đám sơn tặc nâng cỗ kiệu của Công Tôn chạy lên, Triệu Phổ chăm chú thầm theo, tỉ mỉ quan sát, tên sơn tặc nào có mắt dám động vào sợi lông chân của Công Tôn, trước hết cắt tiết!


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở hai bên, cũng là thầm theo, thấy Triệu Phổ vẻ mặt khẩn trương, hai người cũng dám cười, đôi tình nhân này đúng là lằng nhằng!


      Các ảnh vệ đương nhiên cũng thầm đuổi theo, vừa chạy vừa lưu lại ký hiệu, u Dương Thiếu Chinh xoay người nhảy lên Hắc Kiêu.


      Hắc Kiêu hộc hộc hai tiếng, ngẩng đầu rất bất mãn nhìn .


      “Ai, đừng nhen như vậy, mau trở về điều binh cứu tân lang quân của Vương gia nhà ngươi !” u Dương Thiếu Chinh vừa , vừa vỗ lưng Hắc Kiêu.


      Hắc Kiêu cũng có cách nào, tung bốn vó chạy , lúc này tạm thời để cưỡi chút cũng được.


      u Dương Thiếu Chinh hoạt tốc chạy ra Tam Xuyên cốc, kêu gọi mấy nghìn Triệu gia quân thủ hộ ở phía trước, quay lại, dựa theo ký hiệu của các ảnh vệ lưu lại, lăng lẽ lên núi.


      .


      Công Tôn ở trong kiệu, n cảm thấy kiệu bị nâng chạy rất nhanh, lắc lư lắc lư khiến y có chút chóng mặt.


      Công Tôn vịn tay vịn kiệu, suy nghĩ chút, đem hỉ phục đỏ thẫm người cởi xuống, Triệu Phổ tựa hồ rất lưu ý thích y mặc hồng y để người khác nhìn… Nghĩ tới đây, Công Tôn lại có chút cam lòng… Mắc gì quan tâm tên lưu manh đó có thích hay ?!


      Triệu Phổ vừa đuổi theo, vừa túm mấy thứ nặng trình trịch đầu kéo xuống, váy đỏ cũng xé rách, dùng để chùi mặt… Tâm , thư ngốc, chờ, lão tử tới cứu ngươi, con mẹ nó đứa nào dám động vào ngươi, lão tử cày nát mồ mã tổ tiên nhà !


      Triển Chiêu cùng theo ở phía sau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ê, có cảm nhận được ?”


      “Cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.


      “Phía trước có vị chua.” Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn , bất đắc dĩ cười lắc đầu.


      .


      Cuối cùng… Công Tôn cảm giác được cỗ kiệu dừng lại, y trước tiên ngồi trong kiệu lấy lại bình tĩnh, tâm , chuyến này ngồi kiệu mệt mỏi quá.


      Sau đó, y nhàng vén màn nhìn ra bên ngoài, thấy phía trước xuất tòa sơn trại. Sơn trại này quy mô , ngoài cửa đứng vài tên lâu la canh gác.


      “U, tam đương gia, đoạt được kiệu hoa trở về a?”


      “Đại vương có trong đó ?” Tam đương gia nọ hỏi.


      “Ở bên trong.” Binh tướng cười ha hả trả lời, “Đây là dâng cho đại vương sao?”


      “Ừ… Huynh đệ chúng ta hiếu kính mỹ nhân cho đại vương!” Tam đương gia cười đắc ý, bảo người nâng kiệu vào trong.


      .


      Triệu Phổ trong rừng cây nghe được mà nghiến răng ken két, ông nội ngươi, dám động vào người của lão tử?!


      Phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới, Triển Chiêu nhàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ, ý bảo —— Bình tĩnh!


      Triệu Phổ tức ách, nghĩ hồi tìm được sơn đại vương rồi, trước tiến đập trận cho hả giận, sau đó tính tiếp!


      .


      Cỗ kiệu của Công Tôn bị nâng vào trong sơn trại, vòng vèo bảy tám lần, rốt cuộc ngừng lại trước tòa nhà lớn. Công Tôn ngước mắt nhìn lên, có chút cảm khái, sơn trại này xây dựng tồi, có thể thấy làm ác rất nhiều năm… Vừa nghĩ đến những thi thể sườn núi, Công Tôn nhíu mày, đây đều là dùng máu của người tốt dựng nên, sơn tặc chết tiệt!


      “Đại vương!” Tam đương gia đứng ngoài cửa hét to, “Chúng ta đưa tới mỹ nhân cho ngài!”


      lát sau, đại môn mở ra, người chưa tới ba mươi tuổi ra, Công Tôn lén nhìn . Nam tử này bề ngoài cũng tệ, chỉ là có chút hung hãn, nhưng y quen nhìn Triệu Phổ bá đạo, bây giờ nhìn những kẻ khác đều tìm ra chút bá đạo nào, đương nhiên, người này so với Triệu Phổ kém rất xa. Công Tôn đột nhiên ý thức được mình bắt đầu tự giác đem tất cả mọi người so sánh với Triệu Phổ, nghĩ bản thân có phải bị hồ đồ rồi , vội vã lắc đầu, đem bản mặt dày cui của Triệu Phổ trong óc mình vẩy ra.


      .


      Lúc này, Triệu Phổ đáp xuống mái nhà gần đó, quan sát tình huống trong viện, cũng thấy được sơn đại vương kia, Phàn Đồng [fán tóng], Triệu Phổ lại lần nữa cảm khái —— Phạn Dũng ([fàn tǒng] = thùng cơm)! Tên rất hay!


      Phàn Đồng ra nhìn nhìn tam đương gia, nhíu mày , “ bảo bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng xuống núi làm việc, cẩn thận bị quan binh theo dõi!”


      “Yên tâm đại vương, chỉ là đội tống giá.” Tam đương gia cười nịnh nọt, “Ta bắt về cho ngài tiểu mỹ nhân!”


      “Nga?” Phàn Đồng tựa hồ lại bắt đầu hứng thú, hỏi, “Bắt tân nương tử về?”


      phải, là tân lang quân.” Tam đương gia xong bị Phàn Đồng đá cước bò lăn, “Đánh chết ngươi, tân nương tử cướp cướp tân lang quân tới làm gì?!”


      phải, phải, đại vương, tân nưởng tử đó quá dọa người!” Tam đương gia vội hô lên.


      Triệu Phổ trong bóng tối co rút khóe miệng, tâm … Lão tử dọa người như vậy sao?!


      “Nhưng tân lang quân này đẹp lắm! Tân lang quân đẹp!” Tam đương gia chỉ vào cỗ kiệu , “Ngài nhìn xem.”


      Phàn Đồng nửa tin nửa ngờ, vươn tay, vén lên màn kiệu nhìn vào trong…


      Công Tôn im lặng ngồi bên trong.


      Phàn Đồng nhìn vào… Ngây ngẩn cả người.


      Thần tình đó, khiến Triệu Phổ tức điên người, làm sao còn nhịn nổi, thoáng cái liền bật dậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng muốn ngăn cản , nếu ra phỏng chừng lát nữa Triệu Phổ càng điên.


      Mà thực tế, Phần Đồng kia vén màn kiệu lên rồi ngốc ở đó, phải bởi vì Công Tôn đẹp nên khiến mê mẩn, Công Tôn quả thực là đẹp, nhưng y thuộc về loại nhã nhặn tuấn tú, nhìn thoải mái, dễ dàng khiến cho người ta nổi lên tà niệm… Làm cho Phàn Đồng giật mình chính là, thư sinh này thoạt nhìn khí độ bất phàm, giống như người thường. nay tình huống đặc thù, biết phụ cận đều là phục binh, ánh mắt đầu tiên khi thấy Công Tôn, trong óc Phàn Đồng lóe lên ý —— Xong! Có phải người của quan phủ đây?


      còn chưa nghĩ xong, chợt nghe giữa trung có người rống lên tiếng, “Nhìn con mẹ ngươi! Người của lão tử ngươi dám nhìn hả?”


      Phàn Đồng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy bóng đen lao tới, nhấc chân tung cước.


      Phàn Đồng chú ý, lấy tay cản lại, nhưng Triệu Phổ nội lực thâm hậu, cước này, đá cho Phàn Đồng ngửa mặt lên trời bay ra, đụng ngã cả đám lâu la phía sau.


      Cùng lúc đó, chợt nghe vài tiếng vang “vút vút”… Có ánh lửa bắn lên trời, lập tức nổ tung trung, đây là tên lệnh các ảnh vệ phóng để ra hiệu cho u Dương Thiếu Chinh.


      u Dương Thiếu Chinh cũng mang ba nghìn quân xông lên, vừa nhìn thấy tên lệnh, rút đao, hô to với ba nghìn Triệu gia quân, “Giết cho ta!”


      Ba nghìn quân giáo đều biết công phu, phải những tiểu binh bình thường xung phong liều chết… Bọn họ hầu hết đều biết khinh công, lâu la sơn tặc này muốn bắn lén nhưng đều trúng, trong nhất thời, sơn trại đại loạn.


      Phàn Đồng từ mặt đất bò dậy, hạ lệnh, “Giết bọn chúng!”


      Nhưng lúc này, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng đều xuống tới, đánh ngã toàn bộ lũ lâu la túm tụm với nhau.


      Triệu Phổ muốn kéo Công Tôn từ trong kiệu ra hộ ở phía sau, nhìn lại… hơi giật mình, thư ngốc này cởi hồng y, chỉ còn lại bộ y sam trắng, vốn mặc sẵn ở bên trong? Triệu Phổ sửng sốt lúc lâu, lập tức cười toe toét, cảm thấy rất vui vẻ, uổng phí mảnh tâm tư của mình, thư ngốc rất hiểu ta!


      Công Tôn thấy còn nhìn mình chằm chằm mà đờ ra, vội , “Kìa, phía sau!”


      Triệu Phổ quay đầu lại, thấy tam đương gia nọ cầm đao xông tới, Tử Ảnh đáp xuống trước mặt đạp cái lăn quay, cởi nút thắt lưng, Tân Đình Hầu rơi xuống đất, Triệu Phổ tiếp được, Giả Ảnh hạ xuống bên cạnh , “Phàn Đồng, nhanh nhanh đầu hàng, nếu giết tha!”


      Phàn Đồng đương nhiên biết hôm nay bản thân chạy trời khỏi nắng, quan sát Triệu Phổ, lại nhìn cự đao trong tay lát mới hỏi, “Ngươi là ai?”


      Triệu Phổ suy nghĩ chút rồi nhìn sang Giả Ảnh đứng bên, hỏi, “ chuỗi dài như vậy đọc thế nào?”


      Giả Ảnh thở dài, lần nào Triệu Phổ cũng nhớ được, bèn thay, “Đại Tống triều Binh Mã Đại Nguyên Soái Ngự Tứ Vĩnh Xương Hầu An Nam Bình Tây Chính Lộc tam quân Đại Đô Thống nhất đẳng trung dũng công Cửu Vương gia Triệu Phổ.”


      Triệu Phổ hít sâu hơi, lần nào nghe cũng thấy chới với.


      Công Tôn ở phía sau nghe xong, thầm nghĩ trong lòng, chức vị này của Triệu Phổ, khắp thiên hạ ngoại trừ Triệu Trinh thực ai to hơn.


      Giả Ảnh xong, sắc mặt bọn sơn tặc kia bỗng dưng thay đổi, bọn chúng làm sơn tặc, thiêu sát cướp giật biết sớm muộn gì cũng ngày bị quan phủ thanh trừ, nhưng trăm triệu ngờ tới, lần này dẫn binh thanh trừ lại là Binh Mã Đại Nguyên Soái Triệu Phổ! Đây phải dùng dao mổ trâu giết gà sao?


      “Ha ha ha…” Phàn Đồng đột nhiên phá lên cười, “Phàn Đồng ta có tài đức gì, dĩ nhiên lại phiền đến Cửu Vương gia Triệu Phổ đại giá đến tiêu diệt sơn tặc như ta, chết cũng tiếc, chết cũng tiếc!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, , “Con mẹ nó đừng cao hứng, giáo ở đâu hả?”


      Phàn Đồng khẽ nhíu mày , “Ta biết.”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “A…” Triệu Phổ cười nhạt tiếng, lúc này, mấy tên lâu la bên ngoài bị u Dương Thiếu Chinh tiêu diệt toàn bộ, sau đó binh lính nhanh chóng bao vây sơn trại.


      Triển Chiêu dẫn nghìn quan binh tới sau núi, cứu ra những người qua đường bị bắt tới, cùng với những bách tính bị trói dưới chân núi.


      “Ta biết.” Phàn Đồng với Triệu Phổ, “Ta ở chỗ này chiếm núi xưng vương vốn tưởng duy trì được, đột nhiên ngày nọ vương tới tìm ta, có thể giúp ta biến nguy thành an, hoàn thành đại , làm Hạng Vũ*!”


      *(Hạng Vũ (232 TCN-202 TCN), tên húy là Tịch, còn gọi là Tây Sở Bá Vương. Ông là nhà chính trị, tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.)


      “Phi.” u Dương Thiếu Chinh ở bên phỉ nhổ, “Đừng đem bản thân nâng lên quá cao, Sở Bá Vương năm đó phản chính bởi vì Đại Tần chính sách tàn bạo, ngươi mẹ nó giết là bình dân bách tính!”


      Công Tôn khẽ nhíu mày nhìn u Dương Thiếu Chinh, tâm , mọi người trong Triệu gia quân, tại sao chuyện con mẹ nó lại quá thô tục như vậy? Quả nhiên tướng sao binh vậy, phải người nhà vào cùng cửa, nghĩ vậy, liền trừng mắt liếc Triệu Phổ.


      Triệu Phổ ù ù cạc cạc, tâm , thư ngốc này sao lại trừng mình nữa?


      Chính lúc này, chỉ thấy tam đương gia kia quỳ rạp xuống đất ôm chân Phàn Đồng khóc lóc kể lể, “Đại vương, là ta đui mù tự rước lấy họa, ta chịu suy nghĩ, đời này làm gì có tân lang quân dễ nhìn như vậy… Đại vương, chỉ trách ta để hồ ly tinh làm mờ mắt!”


      Công Tôn vừa nghe, nộ khí xung thiên, tóc đều suýt nữa xõa tung, trợn tròn mắt mắng tam đương gia nọ, “Ngươi con mẹ nó ai là hồ ly tinh, lão tử độc cho ngươi câm!”





      Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, Công Tôn tức giận, tiếp tục trừng Triệu Phổ.


      Triệu Phổ vẻ mặt ủy khuất nhìn y —— Cái này cũng trách ta được sao?


      Công Tôn lên tiếng.


      Lúc này, Triển Chiêu tới , “Tổng cộng hơn ba trăm bách tính, còn có nhiều nữ quyến bị trói ở phía sau, đều cứu ra.”


      “Ngươi còn dám tự so mình với Sở Bá Vương, ! giáo ở đâu?” u Dương Thiếu Chinh hỏi Phàn Đồng.


      “Ta biết, nơi ở của giáo rất bí mật, vương tài cán hơn người, ta phái người theo dõi , cuối cùng đều bị mất tích… Căn bản biết giáo bọn chúng ở nơi nào, có chuyện gì cũng phải chúng ta tìm bọn chúng mà là bọn chúng tới tìm chúng ta.”


      u Dương Thiếu Chinh nhướng mi cái, “A, đánh chịu có phải ?”


      Triệu Phổ vươn tay nhàng cản lại, , “Chờ chút, biết.”


      u Dương Thiếu Chinh nhìn Triệu Phổ, Phàn Đồng cũng có chút giật mình, Triệu Phổ lạnh lùng cười, “ là kẻ liều mạng, kẻ liều mạng tình nghĩa, nếu như biết giáo ở đâu, sớm lấy ra làm lợi thế, muốn dùng thông tin đó đổi mạng cho mình.”


      Phàn Đồng ha ha cười, gật đầu, “ hổ là Cửu Vương gia, quả nhiên rất hiểu những kẻ cùng đường liều mạng như chúng ta.”


      hiểu dám nhận, chỉ là từng thấy qua mà thôi.” Triệu Phổ mò vào tay áo tìm tìm kiếm kiếm, mò từ tay áo trái đến tay áo phải, miệng thầm, “y cha? Ở đâu rồi?”


      Giả Ảnh tiến tới hỏi, “Vương gia, tìm cái gì?”


      “Binh phù của ta ở đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi, “Hôm trước lấy ra chặn đơn thuốc, sau đó biết để đâu rồi.”





      Tất cả mọi người hết , binh phù… Chặn đơn thuốc…


      Công Tôn vội lấy ra từ trong túi tiền, đưa qua hỏi, “Có phải cái này ?”


      Mọi người chỉ thấy đó là hổ phù tinh xảo bằng hắc ngọc.


      “Đúng.” Triệu Phổ tiếp nhận, Công Tôn thở dài, ngày đó y viết đơn thuốc, gió lớn, đơn thuốc đều bị thổi bay loạn, Triệu Phổ dùng hổ phù này chặn lên cho y, y ban đầu còn tưởng chỉ là khối ngọc bội phổ thông… Sau đó Triệu Phổ cũng quên mất, Công Tôn liền cất , may mà ngày đó đánh mất, ra là binh phù, Triệu Phổ cũng quá bừa bãi!


      Bạch Ngọc Đường nhịn được với Triển Chiêu bên cạnh, “Đột nhiên cảm thấy, biên quan đặt trong tay có chút nguy hiểm.”


      Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.


      u Dương Thiếu Chinh đỡ trán… Triệu Phổ còn dùng hổ phù ném chim trời, dùng tên lệnh bắn thỏ nữa kìa… Nguyên Soái này, thực là mất mặt!


      “Khụ khụ…” Triệu Phổ cảm giác được ánh mắt vô cùng kinh ngạc và hoài nghi của mọi người, ho khan tiếng, ngênh mặt, giơ cao binh phù , “u Dương Thiếu Chinh.”


      “Có.” u Dương Thiếu Chinh nhanh chóng nghe lệnh.


      “Cầm binh phù, Chính Lộc triệu tập ba mươi vạn quân tới đây, bao vây Loan Thúy Thập Tam Phong này cho ta, giáo này, ra ta thiêu sơn!”


      “Dạ!” u Dương Thiếu Chinh tiếp nhận binh phù, liền dẫn theo Truyền Lệnh quan và mấy tướng tá rời .


      Triệu Phổ đắc ý liếc mắt nhìn Công Tôn —— Rất suất có phải ?


      Công Tôn có chút vô lực.


      Sau đó, Triệu Phổ hạ lệnh, đem tất cả sơn tặc hết thảy đều trói chặt, áp giải về Khai Phong, Triệu gia quân đóng quân dưới chân núi, bọn được các ảnh vệ hộ giá đưa đến đại doanh của Triệu Phổ ở lại.


      Toàn bộ Dĩnh Xương phủ đều bùng nổ, tất cả mọi người biết Cửu Vương gia Triệu Phổ dẫn đại quân bao vây tiễu trừ sơn tặc, trong nhất thời vui mừng khôn xiết.


      .


      Vào ban đêm, Chính Lộc quân do u Dương Thiếu Chinh đái lĩnh chạy tới bên ngoài hơn mười dặm, các tướng sĩ dùng lưới đồng, bẫy rập vây khốn bốn phía Loan Thúy Thập Tam Phong, phân chia nhau trấn thủ tại các thông đạo chính.


      Triệu Phổ uống nước trong đại doanh, mặt tỏ ra vô cùng chán nản, vừa mới tẩy xong lớp yên chi thủy phấn mặt, dùng vài thùng nước mà vẫn còn vương chút hương vị tan.


      Công Tôn cầm địa hình đồ từ bên ngoài vào, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng tới, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng ôm Thạch Đầu vào giúp vui.


      “Thực phải thiêu sơn?” Công Tôn có chút lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Có thể có bình dân bách tính ở bên trong.”


      Triệu Phổ phổ khoát khoát tay, cười , “Đừng lo, thiêu sơn làm gì dễ như vậy, chỉ bất quá là hù dọa mà thôi, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” xong, nhìn u Dương Thiếu Chinh, “Ngươi có cách nào ? Đánh loại đìa hình núi thế này phải ngươi sở trường nhất sao?”


      “Ừ.” u Dương Thiếu Chinh tới, , “Nhưng vẫn cần người dẫn đường! Tìm ra tuyến đường, nếu rất khó.”


      “Ngoại trừ bọn sơn tặc này, còn ai biết đường?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bọn sơn tặc này đáng tin lắm.”


      Mọi người cũng đều nhíu mày.


      Công Tôn nhìn trái nhìn phải, , “Nhắc đến dẫn đường… Ta có ý tưởng.”


      Triệu Phổ nhìn y lúc, đột nhiên kéo qua hôn chụt cái, “Quả nhiên là người của ta, thời điểm mấu chốt liền có ý tưởng.”


      Công Tôn thẹn quá hóa giận, bổ nhào tới bóp cổ đòi đồng quy vu tận.


      Triệu Phổ toét miệng cười đến vô lại.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 80: Núi hoang rừng vắng, ngoại ô người


      “Ý tưởng gì?” Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.


      “Hmm, Dĩnh Xương phủ này, có hiệu bán thuốc hay ?” Công Tôn hỏi.


      “Ách…” Triệu Phổ nhìn nhìn Giả Ảnh, , “Gọi người bản địa tới đây.”


      Rất nhanh, Giả Ảnh dẫn theo người bản địa đến, Triển Chiêu hỏi lời Công Tôn .


      Người nọ vội gật đầu, , “Có a, Dĩnh Xương phủ có vài hiệu thuốc.”


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ, , “Đem chưởng quỹ của hiệu thuốc, lang trung, người bán thuốc, chung là có quan hệ đến thuốc trong Dĩnh Xương phủ đều tập trung hết đến đây!”


      Mọi người tuy quá dụng ý của Công Tôn, nhưng cũng phản bác, phỏng chừng có ý kiến hay, liền phái người tìm.


      bao lâu, tất cả những người pha chế và buôn bán dược liệu đều tới, Công Tôn bảo mọi người đứng thành hàng, sau đó bảo bọn họ chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên cho y xem.


      Những người đó đều có chút , nhưng cũng có cách, đành phải chìa tay ra cho Công Tôn xem.


      Công Tôn nhìn từng người từng người, cuối cùng lựa ra vài người lưu lại, những người khác đều cho về.


      Triệu Phổ quan sát những người ở lại, thấy bọn họ đều có đặc điểm, da rất đen, tóc ngắn, lại lưu ý nhìn tay bọn họ chút, chỉ thấy tay có những nốt chai dày, còn có nhiều vết xước.


      Triệu Phổ hơi nhướng mi, nhìn Công Tôn.


      Công Tôn cười , “Mấy người bọn họ, đều khá rành đường núi.”


      “Nga?” Triệu Phổ cười hỏi ba người trước mặt, “Các ngươi biết đường vào núi?”


      Mấy người đó đều vội lắc đầu, “ biết.”


      Mọi người khó hiểu nhìn Công Tôn.


      Công Tôn mỉm cười , “Ba vị làm nghề gì?”


      Ba người đó trả lời, cùng là chế tạo và mua bán dược liệu.


      “Nga, thường ngày nhập hàng ở đâu nha?” Công Tôn hỏi, “Vùng này hẳn là có quyển bách* a?”


      *(quyển bách tên khoa học là Selaginella, loài cây thuộc họ Selaginellaceae – quyển bá, ai muốn tìm hiểu về thực vật học vui lòng tra google -_-)


      người trong đó tính tình tương đối thẳng, bèn , “Sao lại có, Loan Thúy Thập Tam Phong này chính là nơi sản sinh quyển bách.”


      “Loan Thúy Thập Tam Phong ẩm ướt như vậy, làm sao có thể sản sinh quyển bách?” Công Tôn khó hiểu hỏi, “Quyển bách chỉ mọc ở nơi khô ráo.”


      “Trong núi là khô…” Người nọ , hai người bên cạnh tích cực nháy mắt với , nhưng có chút hấp tấp, chờ khi phản ứng được, lỡ miệng, hai người bên cạnh đều thở dài.


      Mà mọi người xung quanh trong lòng đều hiểu , ra mấy người này là buôn bán dược liệu, hơn nữa dược liệu của bọn họ đều hái từ Loan Thúy Thập Tam Phong.


      Triệu Phổ hơi nheo mắt lại, cười lạnh tiếng, “Biết đường mà lại biết? Mấy người các ngươi phải hành nghề y sao? Thấy giáo hoành hành mà tận lực ngăn cản, lòng dạ độc địa như vậy có tư cách làm người sao?”


      Ba người mặt mày đều đỏ bừng, người to gan , “Cửu Vương gia, phải chúng ta muốn… là bởi vì giáo, giáo quá mức đáng sợ, chúng ta sợ trúng nguyền rủa, liên lụy cửu tộc.”


      ?” Triệu Phổ cười lạnh tiếng, “Biết mà báo, cùng tội với giáo, các ngươi dẫn đường, ta liền chém cửu tộc các ngươi.”


      Mấy người thương nhân mặt mũi trắng bệch, giương mắt nhìn Triệu Phổ có chút dám tin.


      Triệu Phổ nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng , “Quân quy như quốc pháp, kẻ nhìn đồng bào huynh đệ mình vào chỗ chết mà để ý, đều đáng chém đầu.”


      Ba người liền cảm thấy đầu ứa ra mồ hôi lạnh.


      bên, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cùng nhau ngồi phía sau bọn Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn qua, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cọ cọ Tiêu Lương bên cạnh, , “Tiểu Lương Tử nha, Cửu Cửu suất hay a?”


      Tiêu Lương gật đầu, phụ họa , “Ừm, suất lắm!”


      Tiểu Tứ Tử cùng nó hắc hắc cười, Triển Chiêu quay đầu, đối hai đứa dựng thẳng ngón tay trước miệng —— Suỵt!


      “Vương gia, phải chúng ta muốn hỗ trợ.” Mấy thương nhân gánh được, rốt cuộc mở miệng, “ lực của giáo này lợi hại, có thể vô hình giết người.”


      “Uổng cho các ngươi hành nghề buôn dược liệu.” u Dương Thiếu Chinh có chút nhìn được, “Đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu? Làm gì có pháp, đều là dùng chút độc dược tạo ra ảo ảnh mà thôi!”


      Mấy người hái thuốc cũng nữa, dáng vẻ đó, tựa hồ rất tin vào lợi hại của giáo.


      Bọn Triệu Phổ khẽ nhíu mày, giáo này rốt cuộc có tà pháp gì? Khiến cho những người hái thuốc tin y thuật, tin tưởng ma tà túy.


      chung, các ngươi cứ dẫn đường là được.” Triệu Phổ thờ ơ, , “Ta cũng bảo các ngươi đánh giáo, dẫn chúng ta vào núi là được!”


      Mấy người hái thuốc liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu.


      “Vậy các ngươi từng thấy giáo bên trong thâm sơn chưa?” Công Tôn đột nhiên hỏi.


      Mấy người đều gật đầu, người trong đó , “Từng thấy, ở sâu trong núi, nơi đó giống như thôn làng xa xưa, rất nhiều người.”


      “Có bao nhiêu người?” Triển Chiêu hỏi.


      “Hm… Ít cũng phải có hai ba nghìn người.”


      “Trước tiên dẫn bọn họ xuống dưới, bảo vẽ ra tấm địa hình đồ.” Triệu Phổ phân phó, “Sau đó bố trí bọn họ nghỉ lại trong quân, chiêu đãi tốt, tìm người chiếu cố người nhà của bọn họ, đừng để bị quấy rầy.”


      Mấy người hái thuốc mặt u ám như đưa tang, ý của Triệu Phổ rất đơn giản, các ngươi đừng nghĩ làm giả, mỗi người vẽ bức, vạn nhất có chỗ sai, liền chém lượt, vào núi các ngươi cũng đừng nghĩ dùng chiêu kế mà liều mạng, làm tốt, người nhà các ngươi còn làm con tin kìa.


      Ba người đó chỉ phải ngoan ngoãn phối hợp, xuống vẽ địa hình đồ.


      u Dương Thiếu Chinh vừa nghe lập tức có địa hình đồ, liền vui vẻ chạy , xem mấy người hái thuốc vẽ.


      Triệu Phổ nhìn mọi người, , “Hôm nay trễ, hôm qua chúng ta vất vả cả đêm, nghỉ ngơi lúc trước , đợi sáng sớm mai thương lượng chuyện đánh lên núi.”


      Chúng tướng đều lui ra ngoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ra khỏi trướng (lều vải), bởi vì quân trướng vốn khá ít, cho nên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai người ở cùng chỗ.


      Hai người trước đây ra cũng từng ở cùng gian phòng, bất quá vào quân trướng mới phát , chỉ có cái giường , ra là ngủ chung a.


      Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhìn Triển Chiêu, sờ sờ mũi.


      Triển Chiêu quan sát vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên mỉm cười hỏi, “ biết Bạch huynh có quen ngủ chung với người khác hay . Tướng ngủ của ta được tốt cho lắm.”


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẻ mặt bỡn cợt, bèn cười , “Trùng hợp như vậy, tướng ngủ của ta cũng được tốt cho lắm.”


      “Ta từng cẩn thận đá người ngủ chung xuống giường.” Triển Chiêu cười đến hai mắt loan loan.


      “Ta từng thiếu chút nữa đánh người ngủ chung bất tỉnh.” Bạch Ngọc Đường cười đến vân đạm phong khinh.


      xong, hai người đối mặt, sau đó lại nhìn nhau mà cười rộ lên.


      Lúc này, tiểu giáo tới đưa cơm trưa cho cả hai, thấy cả hai đứng ngay giữa trướng, mặt đối mặt cười, tràng diện có chút quỷ dị.


      .


      Trong quân trướng của Triệu Phổ, đợi tất cả mọi người , Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng thả lỏng, Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đưa cho Tiêu Lương, bổ nhào về phía Công Tôn, “Phụ thân.”


      “Ơi.” Công Tôn nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, , “Ngoan, có đói bụng ?”


      đói bụng.” Tiểu Tứ Tử nhìn bốn phía chút, , “Phụ thân, phòng này thú vị.”


      “Đây là quân trướng.” Triệu Phổ cũng từ sau soái án ra, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Thú vị ?”


      “Hì, thú vị!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, từ trong lòng Công Tôn bổ nhào vào trong lòng Triệu Phổ, Triệu Phổ đón được, Công Tôn chun mũi.


      Triệu Phổ cười bế Tiểu Tứ Tử ra ngoài, dẫn bé tham quan đại doanh bên ngoài, miêu tả ải Bắc, kể ra đại doanh đóng quân ở Vạn Kế dài vài trăm dặm, cái đó mới gọi là đồ sộ, đùa cho Tiểu Tứ Tử liên tục vỗ tay, muốn cùng Triệu Phổ đại mạc.


      Triệu Phổ đắc ý, dụ dỗ được đứa , lần sau dụ luôn người lớn!


      .


      Trong quân trướng, Công Tôn cảm thấy có chút buồn ngủ, nhịn đêm, lên núi lại ngồi trong kiệu xóc nảy cả buổi, khiến người mệt mỏi.


      Tiêu Lương thu dọn mọi thứ trong soái trướng, dạo này, Triệu Phổ hầu như luôn dẫn nó theo bên cạnh, như tiểu đồng theo vào theo ra. Triệu Phổ bình thường hay vứt đồ bừa bãi, Tiêu Lương cơ bản đều giúp dọn dẹp, những vật bên người cũng thu dọn ngay ngắn trật tự, điểm này Công Tôn rất bội phục. Y vẫn đều nghĩ Tiêu Lương là hài tử hiếu động thích ngồi yên, ngờ khi an tĩnh lại, còn rất nề nếp như vậy, Tiểu Tứ Tử cũng được nó chăm sóc rất chu đáo.


      “Tiểu Lương Tử?” Công Tôn tới sờ đầu nó, , “Nghỉ ngơi chút , sáng mai lại dọn dẹp.”


      Tiêu Lương cười cười với Công Tôn, “Tiên sinh, ta hỏi ngươi chuyện này.”


      Công Tôn gật đầu, ngồi xuống nghe nó .


      “Hmm… Vương gia lúc trước sở dĩ chịu nhận ta làm đồ đệ, có phải là nghĩ ta phải kỳ tài luyện võ, học xong khiến mất mặt?” Tiêu Lương thấp giọng hỏi.


      Công Tôn lắc đầu , “ phải, Triệu Phổ rất thích ngươi, ta nhìn ra được mà.”
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Vậy… Vì sao chịu thu nhận ta?” Tiêu Lương có chút bối rối, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, , “Ta rất muốn học công phu a, có thể lợi hại như Vương gia tốt rồi, như vậy có thể giết địch cứu người.”


      “Cái gì?” Công Tôn ngước mắt nhìn nó, hỏi, “Ngươi giết địch cứu người?”


      “Vâng.” Tiêu Lương gật đầu, có chút vì sao Công Tôn lại kích động như vậy.


      cách khác, theo ý của ngươi, giết địch và cứu người đều quan trọng như nhau?” Công Tôn hỏi.


      “Hmm… Là vậy a, phải vì cứu người giết địch làm gì?” Tiêu Lương trả lời.


      Công Tôn mỉm cười, hỏi, “Vậy… Báo thù sao? Ngươi còn nghĩ, thế giới này báo thù là chuyện quan trọng hơn tất cả ?”


      Tiêu Lương suy nghĩ chút, trả lời, “Báo thù đối với ta rất là quan trọng, những người ta quan tâm nhất bị hại chết, ta làm sao có thể hận… Đương nhiên, ta cũng lạm sát người vô tội, chỉ là, nếu Liêu quốc xâm phạm Đại Tống ta, chúng ta đây có thể nào lại giết sạch bọn chúng? Ta vẫn nhớ kỹ tướng mạo của những người Liêu giết cha nương ta, sau này nếu để ta chạm mặt, ta tất nhiên phải giết chết bọn chúng.”


      Công Tôn gật đầu.


      “Còn có…” Tiêu Lương đột nhiên lầm bầm câu.


      “Còn có cái gì?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.


      “Hm… Còn có, Cẩn Nhi phải có công phu sao.” Tiêu Lương , “Ta luyện được công phu rồi, có thể bảo vệ .”


      Công Tôn nhìn Tiêu Lương lúc lâu, xoa xoa đầu nó, , “Tiểu Lương Tử, đem những điều ngươi vừa lại với Triệu Phổ, thu nhận ngươi.”


      “A?” Tiêu Lương có chút tin, hỏi, “Có ?”


      Công Tôn gật đầu, “Đương nhiên là .”


      “Ừ, chính xác.”


      , thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử vào, cười ha ha với Tiêu Lương, “Ngươi sớm như vậy là được rồi, lão tử sớm dạy cho ngươi.”


      Tiêu Lương có chút ngốc lăng.


      Công Tôn xoa xoa đầu nó, “Còn đến dâng trà cho sư phụ?”


      “Nga!” Tiêu Lương có chút kích động, vội châm trà, chạy tới phụng trà cho Triệu Phổ.


      Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử đặt xuống mặt đất, ngồi xuống uống trà, Tiêu Lương cung kính dập đầu lạy , rốt cuộc nhận thức sư phụ.


      Tiểu Tứ Tử thấy được, chớp chớp mắt, như vậy là muốn —— Bé cũng muốn bái sư, lên tiếng, “Cửu Cửu, ta cũng muốn bái sư.”


      Triệu Phổ vừa định mở miệng Tiểu Tứ Tử thích hợp luyện công, chợt nghe được Công Tôn “Khụ khụ” hai tiếng, trừng mắt liếc —— Nhắc nhở đừng quên, mấy bữa trước Tiểu Tứ Tử bị chọc khóc!


      Triệu Phổ vội ngậm miệng, , “Ách… Tiểu Tứ Tử, ngươi sao có thể gọi sư phụ được, ngươi nên gọi ta là cha!”


      Công Tôn đỏ mặt, bất mãn liếc Triệu Phổ.


      Triệu Phổ rất nhanh đá lông nheo —— Đó chính là ngươi chọn, muốn nó gọi sư phụ hay gọi cha hả?


      Công Tôn gì.


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt hỏi, “Vậy, gọi cha có phải cũng có thể học công phu?”


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, có chút giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm … Hải nha, tiểu ngốc tử này thông minh ra rồi, ngốc nữa!


      Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại nhìn Triệu Phổ, dẩu mỏ miết miết vùng đệm thịt dày chân của Thạch Đầu, hỏi, “Cửu Cửu ngại Tiểu Tứ Tử ngốc, muốn dạy Tiểu Tứ Tử sao?”


      Triệu Phổ vội lắc đầu, “ phải mà…”


      Tiêu Lương bên , “Cẩn Nhi, thiên phú của ngươi mà lại học công phu quá lãng phí, nên theo Công Tôn tiên sinh học y thuật, làm thần y mới phải.”


      Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Công Tôn, giọng , “Nhưng, biết công phu, tương đối suất khí.”


      Công Tôn đen mặt, trừng Tiểu Tứ Tử, vật này muốn mình suất như Triệu Phổ phải ? Cái mông muốn ăn đòn!


      Tiêu Lương cười cười, , “Tiểu Tứ Tử, có câu văn võ song toàn, văn nằm trước võ mà, ngươi quên nha, trong tam quốc nhiều đại tướng quân như vậy, đều chỉ có văn nhân là Gia Cát Khổng Minh* chỉ huy.”


      *(Khổng Minh Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa)


      Tiểu Tứ Tử trợn mắt tròn xoe, ngước nhìn Tiêu Lương hỏi, “ sao?”


      “Ừa.” Tiêu Lương gật đầu, “Đúng vậy.”


      Tiểu Tứ Tử sung sướng nở nụ cười, , “Ừa, vậy sau này, Tiểu Lương Tử nghe ta phải ?”


      “Phải.” Tiêu Lương nghiêm túc gật đầu, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Lương Tử sau này đều nghe lời Cẩn Nhi.”


      Tiểu Tứ Tử vui vẻ cười tít mắt, , “Vậy… Tiểu Tứ Tử chăm chỉ học y thuật là được rồi.”


      Công Tôn thầm thở dài, hóa ra Tiểu Tứ Tử học y thuật là muốn Tiểu Lương Tử vui vẻ, mà phải vì người cha này, tức chết…


      Nhưng nghĩ nghĩ lại, Công Tôn đột nhiên cảm thấy ổn, nhìn lại Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé và Tiêu Lương đối diện cười tủm tỉm, mặt Tiểu Tứ Tử còn đỏ rực.


      Công Tôn vội nháy mắt với Triệu Phổ —— ổn!


      Triệu Phổ nhún nhún vai —— Có gì ổn chứ?


      Công Tôn sốt ruột, Tiểu Tứ Tử còn như vậy, cũng bị làm hư, đều do Triệu Phổ này, chỉ biết ôm ôm bế bế, còn cái gì thành thân bậy bạ, khiến cho Tiểu Tứ Tử tại ngay cả nên thích nam nhân hay nữ nhân đều hiểu , thực đúng là…


      “Cáp a…” Triệu Phổ ngáp cái, ngoắc ngoắc Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử chỉ vào chiếc giường quân đội , , “Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, đêm nay ngủ ở đó, rửa mặt .”


      Hai tiểu gia hỏa nhanh chóng xách Thạch Đầu chạy ra ngoài rửa mặt.


      Công Tôn tiến tới kéo Triệu Phổ, , “Ai, ổn, hai tiểu hài nhi kia hình như ưng ý nhau.”


      Triệu Phổ hề gì nhướng nhướng mi, , “Thanh mai trúc mã sao, hợp ý nhau có vấn đề gì chứ?”


      phải!” Công Tôn nghiêm túc , “Vậy… Sau này lỡ như…”


      Triệu Phổ quan sát y lát, mới hiểu được ý Công Tôn muốn , cười cười, “Ngươi gấp cái gì, hai đứa nó mới bao nhiêu, biết cái gì nha?!”


      sao?” Công Tôn cũng còn chưa yên tâm.


      “Ai, yên tâm.” Triệu Phổ , “Hai đứa nó biết.” Vừa , vừa kéo Công Tôn ngồi xuống, nghĩ đến đêm nay được ngủ cùng giường, liền kích động, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận cùng Công Tôn đồng sàng cộng chẩm lần.


      .


      Bên cạnh thùng gỗ ngoài quân trướng, Tiêu Lương dùng chiếc khăn sạch giúp Tiểu Tứ Tử lau mặt.


      Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi sau này muốn cùng dạng người nào… thành thân nha?”


      Tiêu Lương sửng sốt, sắc mặt có chút ửng hồng, , “Hm… Cẩn Nhi còn ngươi sao?”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử nhìn nơi khác, mặt có hai mảnh đỏ rực hai bên má.


      Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi, “Cẩn Nhi, bằng , hai ta thành thân ?”


      Tiểu Tứ Tử mặt càng đỏ hơn, gật đầu, “Ngô, hảo nha, ngươi, được đổi ý nha.”


      “Chúng ta ngoéo tay?” Tiêu Lương vươn tay đến, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay.


      Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương ngay trước mặt mình, cân nhắc chút, nghĩ hẳn là nên học theo Cửu Cửu, tạo chút uy tín, đồng thời ăn chút đậu hũ của Tiểu Lương Tử. Vì vậy, Tiểu Tứ Tử đột ngột tiến tới… Thu…


      Tiêu Lương liền cảm giác mặt nóng hầm hập, nhìn lại Tiểu Tứ Tử, mặt bé đỏ bừng.


      Tiêu Lương ngây ngẩn cả người, sau đó, mặt cũng đỏ như muốn tích máu, nắm tay Tiểu Tứ Tử, vui vẻ như điên.


      Bên cạnh trướng bồng, Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh, “Ai ai, Tiểu Lương Tử này tài hơn Vương gia, Vương gia lâu như vậy còn đối phó được Công Tôn, Tiểu Lương Tử mới quen vài ngày, bắt được Tiểu Tứ Tử.”


      Giả Ảnh thở dài gật đầu, ai, cái này kêu là thượng bất chính hạ tắc loạn.


      .


      Đêm đó, Triệu Phổ vốn muốn hạnh phúc ôm Công Tôn vào giấc ngủ, nhưng…


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, ngủ giường , Triệu Phổ xoay mặt, chỉ thấy đầu bên kia là Thạch Đầu và Tiểu Lương Tử ngủ rất hạnh phúc.


      Triệu Phổ liền phiền muộn, lúc Tiêu Lương trở về mặt mày đỏ rực, bị sốt sao?


      Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ tới cọ lui, mơ mơ màng màng kêu, “Tiểu nương tử…”





      Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng dậy sớm, thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn ngủ, Tiểu Lương Tử đứng dậy mặc y phục, mà Thạch Đầu biết từ lúc nào chạy đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chổng vó ngủ đến ngáy khò khò.


      Triệu Phổ lắc đầu, ra khỏi trướng bồng, duỗi thắt lưng, đánh quyền, thuận tiện dạy Tiểu Lương Tử vài bước cơ bản.


      Trông cậy vào Triệu Phổ kiên nhẫn giảng dạy là chuyện thể, đánh cho Tiêu Lương xem bộ quyền, rồi để Tiêu Lương tự luyện, hiểu hỏi .


      Tiêu Lương sửng sốt lát, liền dựa theo dáng vẻ của Triệu Phổ mà luyện quyền. May mà nó thông minh cơ linh, học được rất nhanh.


      Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng từ trong phòng ra, Triển Chiêu xoa cổ, Bạch Ngọc Đường xoa vai, hai người vẻ mặt mệt mỏi, tựa hồ ngủ ngon.


      “Ngủ quen à?” Triệu Phổ hỏi hai người.


      Cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều lên tiếng.


      Lúc này, Công Tôn cũng ngáp ra, trong lòng ôm Tiểu Tứ Tử còn lèm nhèm buồn ngủ, cùng với Thạch Đầu được Tiểu Tứ Tử ôm, còn ngủ đến mơ mơ màng màng.


      Công Tôn thấy được nét mặt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng có chút hiếu kỳ, rất muốn biết hai người tối hôm qua xảy ra chuyện gì.


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đối diện nhau chuyện, chỉ thở dài, chạy rửa mặt.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ gọi Giả Ảnh, hỏi, “Tối hôm qua có chuyện gì vậy?”


      Giả Ảnh nhướng mi, “Hai người bọn họ tối hôm qua ở trong cùng đại trướng, ta lại ở…”


      “Ngươi biết?” Triệu Phổ vẻ mặt tin, “Ngươi đến nghe trộm sao?”


      Giả Ảnh mở to hai mắt, , “Ta là loại người hay nấp sau góc tường sao?”


      Triệu Phổ nhíu mày nhìn , “Vậy rốt cuộc có nghe hay ?”


      Giả Ảnh trầm mặc hồi, “Nghe.”


      Công Tôn và Triệu Phổ đều vô lực, hỏi, “Hôm qua có chuyện gì?”


      Giả Ảnh giọng , “Ta ở bên ngoài, nghe được bên trong đầu tiên là ‘ soạt’ tiếng, sau đó là ‘Bịch’ tiếng, sau đó là ‘Binh binh binh binh’, cuối cùng biến thành ‘Két két két két’.”


      Triệu Phổ và Công Tôn nhìn lúc lâu, Triệu Phổ nhịn được hỏi, “Ngươi tiếng người hả?”


      Giả Ảnh bĩu môi, cũng chạy rửa mặt.


      .


      Mọi người ăn xong bữa sáng, u Dương Thiếu Chinh tới, mang theo mấy thương nhân hái thuốc, còn có địa hình đồ mà bọn họ vẽ xong.


      “Địa lý cơ bản tìm hiểu ràng.” u Dương Thiếu Chinh đem bản vẽ đưa cho Triệu Phổ xem.


      Triệu Phổ tiếp nhận, khẽ nhíu mày hỏi, “Xem trong này, Loan Thúy Thập Tam Phong kỳ thực là vòng tròn, tại vùng trung tâm dưới cùng của sơn cốc có thôn xóm, ở đó chính là tất cả dân cư của giáo?”


      “Đúng.” người hái thuốc , “Leo lên chỗ cao nhất của Loan Thúy Thập Tam Phong, nhìn xuống là có thể thấy.”


      “Tìm được đường tới đó chứ?” Triệu Phổ hỏi.


      “Ừ.” u Dương Thiếu Chinh gật đầu, “Mở rộng đường núi chút, có thể dẫn đại quân tiến đến, bất quá ta muốn dò đường trước .”


      “Tốt.” Triệu Phổ gật đầu, “Ta với ngươi.”


      u Dương Thiếu Chinh nhíu mày, , “Vương gia, ngươi cứ ở lại đây , đường núi khó , lỡ như…”


      Triệu Phổ nhướng mi nhìn , “Ngươi cho ta là thư sinh hai bước liền thở hồng hộc à?”


      Vừa dứt lời, bị Công Tôn hung hãn đạp cước.


      Triệu Phổ ngượng ngùng sờ đầu, cái tội nhanh miệng.


      “Ta cũng .” Công Tôn .


      “Ta cũng .” Tiểu Tứ Tử vô giúp vui, Công Tôn trừng mắt liếc bé, “Ngươi được !”


      Tiểu Tứ Tử mếu máo, được Tiêu Lương dắt đến bên rửa mặt.


      Vì vậy, Triệu Phổ, Công Tôn, u Dương Thiếu Chinh, còn có Tử Ảnh Giả Ảnh năm người, dẫn theo hai người hái thuốc cùng nhau lên núi, tìm nơi ở của giáo.


      Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và các ảnh vệ khác lưu lại.





      Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ vừa leo đến giữa sườn núi, chỉ thấy Công Tôn vịn vào thân cây thở hổn hển, địa thế núi này thể so với đất bằng, có đường, khó .


      Triệu Phổ tiến tới, “Ta cõng ngươi ?”


      Công Tôn đương nhiên muốn, “ sao! Tự được.”


      Triệu Phổ đành phải ở bên cạnh nhìn y, nhưng, tại là giữa sườn núi, sợ thư ngốc này đạp trúng cái gì sắc nhọn rồi bị thương, còn bằng để mình cõng y.


      u Dương Thiếu Chinh cũng nhíu mày, với người hái thuốc, “Đường này khó quá.”


      có cách nào khác a quan gia.” người hái thuốc , “Con đường này là đường lên núi gần nhất.”


      “Nghỉ ngơi chút .” Triệu Phổ , dựa vào thân cây bên cạnh.


      Song song, chợt ghe người hái thuốc với u Dương Thiếu Chinh, “Đúng rồi, cây ở đây cũng thể dựa vào, có rất nhiều gốc mục cả rồi…”


      Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ liền cảm thấy thân cây mềm nhũn… Sau đó, dưới chân là khoảng .


      “A!” Công Tôn thấy phần đất dưới chân Triệu Phổ bị sụt, rơi xuống dưới.


      Triệu Phổ mắng tiếng xui, tính thả người nhảy lên… Nhưng ngay trong nháy mắt thấy… mặt đất dưới rừng cây khá bằng phẳng, tựa hồ có sơn động, động còn có chữ.


      ngây người lát, liền đơn giản thả tự do để mình rơi xuống, muốn xem xem nơi này là nơi nào.


      Nhưng Công Tôn lại cho rằng Triệu Phổ đứng vững nên ngã xuống, vội vươn tay tới muốn kéo qua, sau đó dưới chân vừa trượt, cũng ngã xuống…


      Tử Ảnh và Giả Ảnh mở to hai mắt, u Dương Thiếu Chinh gấp đến giơ chân, “Ai nha, chuyện gì xảy ra?”


      Triệu Phổ thấy Công Tôn bổ nhào về phía mình, cảm động mà, xem , hoạn nạn gặp chân tình, thư ngốc quả nhiên chung tình với mình thôi, nếu sao lại chút chần chờ mà nhảy xuống với mình chứ?!


      Triệu Phổ nhanh chóng vươn tay ôm lấy, đạp lên đoạn cây khô lấy lại cân bằng, bình ổn đáp xuống đất.


      Tử Ảnh từ khe hở trong rừng cây nhìn xuống, thấy Triệu Phổ đáp xuống đất, còn kéo Công Tôn tiến tới phía trước, liền hỏi, “Vương gia?”


      Triệu Phổ đặt tay sau lưng, xua xua tay với bọn họ.


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, u Dương Thiếu Chinh thở dài , “Ai, trước tiên ngồi chút , chúng ta cũng nghỉ ngơi lát, đúng là hoàng đế vội thái giám gấp muốn chết rồi.”


      Tử Ảnh khó hiểu hỏi Giả Ảnh, “Vương gia muốn làm gì?”


      Giả Ảnh nhướng nhướng mi với , “Ai, chốn hoang dã người, còn có thể làm gì chứ?”


      Tử Ảnh mở to hai mắt, “Chẳng lẽ?!”


      Giả Ảnh nheo mắt lại, “Ta nghĩ đây là cơ hội tốt, hơn nữa đừng quên, Công Tôn tiên sinh tự mình nhảy xuống, Vương gia mà hành động, chẳng phải khiến cho liệt tổ liệt tông của Triệu gia thất vọng sao?!”


      Tử Ảnh gật đầu a gật đầu, hai tay chắp lại hình chữ thập, “Ông trời, hãy cho Vương gia toại nguyện !”
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 81: Dân tộc thần bí thất lạc từ xưa = =||


      Công Tôn và Triệu Phổ song song rơi xuống sườn dốc, chưa rơi bao lâu, cũng rơi quá sâu, dưới chân xuất mảnh đất bằng phẳng.


      Triệu Phổ vững vàng ôm Công Tôn đáp xuống đất.


      Công Tôn bị dọa nhảy dựng, bất quá phát đứng vững mới thở phào nhõm, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ hiển nhiên nhìn y.


      Hai người đối diện.


      Triệu Phổ , “ ngờ ngươi lại nhảy xuống theo ta.”


      Công Tôn phi thường lạnh lùng , “Ta trượt chân.”


      Triệu Phổ nheo mắt lại, “Xạo quá.”


      .” Công Tôn vẫn trấn định như cũ, “Là ! Ta nhảy xuống theo ngươi, ta vốn định vỗ tay khen hay, ngờ lại gặp bất trắc.”


      … Trầm mặc…


      “A!” Công Tôn cả kinh kêu lên tiếng, bị Triệu Phổ đè lại hôn.


      “Ngươi muốn gì?!” Công Tôn ngăn trở đầu .


      “Xú thư ngốc, hổ phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à?!” Triệu Phổ phát cáu, giở thủ đoạn, thư ngốc hận chết , nhưng lại có cách trị y.


      “A, đừng sờ bậy!”


      “Càng muốn!” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh, “Ngươi đánh ta !”


      .


      Phía , Tử Ảnh và Giả Ảnh dỏng tai lên nghe.


      Tử Ảnh: “U, động tác của Vương gia rất nhanh a!”


      “Ừa!” Giả Ảnh gật đầu, “Vương gia, thuận thế xông lên*, bắt Công Tôn !”


      *(nguyên văn: Nhất cổ tác khí là hành ngữ điển tích, trong “Tả Truyện” Trang Công thập niên có viết: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này thành ngữ này dùng để ví người khi hăng hái làm mạch cho xong việc)


      .


      Mà bên trong khe núi, Công Tôn cũng mặc kệ Triệu Phổ bám dính người mình cọ tới cọ lui, y nhìn quanh bốn phía… Đột nhiên, nhìn thấy bóng người, cả kinh nhảy giật, trong lòng thầm hỏi nơi hoang sơn dã lĩnh này sao lại có người, nhưng nhìn kỹ liền yên lòng.


      “Ai, Triệu Phổ.” Công Tôn vội đẩy Triệu Phổ, “Ngươi xem ngươi xem, có người!”


      rảnh!” Triệu Phổ tiếp tục hôn cổ Công Tôn, Công Tôn liền cảm thấy giống như có con chó xù lớn cọ tới cọ lui tại cổ mình, vươn tay bóp cổ Triệu Phổ, , “Ngươi nhìn qua kia!”


      Triệu Phổ lúc này mới tâm cam tình nguyện theo hướng Công Tôn chỉ nhìn qua…


      Ở phía trước, nơi cửa sơn động rộng lớn mà vừa nhìn thấy, thực người đứng.


      chính xác hơn, đó là người chết, cái thây khô, bị cố định cọc gỗ, tay cầm trường mâu, đứng ở miệng huyệt động, như là người thủ hộ.


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày.


      Công Tôn đẩy , “Nè, buông tay, để ta xuống.”


      Triệu Phổ cúi đầu, phát mình ôm Công Tôn, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn buông ra.


      Công Tôn nhéo má , “Ngươi buông hả!”


      Triệu Phổ thở dài, “Ta này thư ngốc, ngươi đời trước khẳng định là con nhím.”


      Công Tôn ngẩn người, có chút , ngước mắt nhìn Triệu Phổ.


      “Nếu phải tại sao ai đụng tới ngươi ngươi lại đâm người, ngươi thể ôn nhu chút sao?” Triệu Phổ thầm, “Thân là con mọt sách ngươi có biết tự giác hay ? Ngươi thể giữ phép tắc bày ra dáng vẻ của thư sinh mặc cho người đùa giỡn à? Mỗi ngày đều hung thần ác sát ra cái dạng gì chứ?!”


      Công Tôn nhướng mi, “Ngươi con mẹ nó phải thích khẩu vị như vậy sao?”





      Triệu Phổ sửng sốt, Công Tôn nhướng mi cái, dùng đầu ngón chân khều vai Triệu Phổ, “Buông ra ?”


      Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn y, lát mới hỏi, “Thư ngốc, ngươi có phải xem ta như nam nhân hay ?”


      Công Tôn nheo mắt lại quan sát Triệu Phổ từ xuống dưới, “Ta thấy ngươi trần trụi chỉ mới lần, phỏng chừng ngươi là nam.”


      “A…” Triệu Phổ hút ngụm khí lạnh, con mọt sách cư nhiên dám câu dẫn ! Quá kiêu ngạo!


      Công Tôn bóp mũi Triệu Phổ, “Buông ra! xem chuyện gì xảy ra với người chết kia!”


      được!” Triệu Phổ giữ Công Tôn lại, “Lão tử cam lòng! Để ta hôn hồi !”


      Hai người ở bên dưới dây dưa, Công Tôn tức giận vô cùng, rống lên tiếng, “ buông ra đếm xỉa tới ngươi nữa!”


      Triệu Phổ rất khó chịu mà dừng lại, ngước mắt vẻ mặt ai oán nhìn Công Tôn.


      Công Tôn thở dài tiếng, vươn tay vỗ vỗ mặt , , “Đừng náo loạn, chính quan trọng hơn.”


      Triệu Phổ vẻ mặt cam tâm, “Thư ngốc… Ngươi lại ỷ ta có cách trị ngươi mà dằn vặt hành hạ ta, sớm muộn ngày, ta…”


      “Ai nha, được rồi.” Công Tôn giọng thầm câu, “Chỉ làm, đắc ý cái gì nha.”


      Triệu Phổ há to miệng, con mắt sáng rỡ, hỏi, “Thư ngốc… Ý ngươi chẳng lẽ là muốn ta trực tiếp hành động?”


      Công Tôn khinh bỉ liếc , cười lạnh tiếng, “Ngươi dám?”


      Triệu Phổ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy… dám, con mọt sách này đáng giận mà, làm thế nào để tìm biện pháp hung hăng trị y nhưng lúc đó y lại thể tức giận đây?


      nghĩ, chợt nghe phía truyền đến tiếng “Rầm”…


      Triệu Phổ và Công Tôn xoay mặt ngẩng đầu, Tử Ảnh Giả Ảnh song song ngã xuống, ra hai người nghe lén quá tập trung, cứ từ từ nhích nhích tới, đất dưới chân khá xốp… Thoáng cái liền rơi xuống.


      Hai người rơi xuống rồi ngước mắt nhìn, thấy được Công Tôn và Triệu Phổ ôm cùng chỗ, chỉ là…


      “Sao còn mặc y phục a?” Giả Ảnh với vẻ mặt bất mãn n.


      “Đúng!” Tử Ảnh cũng có chút tiếc rèn sắt thành thép, “Vương gia quá chậm chạp!”


      Triệu Phổ hơi đen mặt, còn mặt Công Tôn càng đen hơn.


      “Đừng náo loạn!” Bên , u Dương Thiếu Chinh mang theo hai người dẫn đường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía, ngờ dưới đây lại có nơi như vậy.


      Triệu Phổ đành đem Công Tôn thả xuống, trong lòng có chút khó chịu, trông cậy con mọt sách này tự sà vào lòng mình là thể nào, phải nghĩ ra biện pháp nào đó để đem người ăn luôn đây? u Dương Thiếu Chinh bên kia nháy mắt với , ý bảo Triệu Phổ đừng nóng vội, có biện pháp!


      Triệu Phổ nhướng mi cái, u Dương Thiếu Chinh nhiều mưu ma chước quỷ, chừng có biện pháp?


      Công Tôn đứng mặt đất, trước tiên chạy xem cỗ thi thể kia, lại ngẩng mặt nhìn sơn động kia.


      Chỉ thấy đỉnh có vài ký tự kỳ quái, nhìn như là ký tự cổ, nhưng hình như lại phải, Công Tôn phát mình nhận ra. Có rất ít cổ tự mà y nhận ra! Quả nhiên, Triệu Phổ tới, theo thói quen hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mấy cái này là chữ gì?”


      Công Tôn lắc đầu, , “ biết.”


      “Hả?” Tất cả mọi người giật mình mở to hai mắt nhìn y, như vậy là hỏi, “Cũng có chữ ngươi nhận ra à?”


      Công Tôn đen mặt, trừng lại bọn họ, “Loại văn tự kỳ quái này nhận ra lạ lắm sao? Ta chỉ biết hơn mười loại, ai biết đây là cái gì chứ? Chỉ có thể phạm vi sử dụng của chúng quá !”


      Tất cả mọi người nhịn cười, lên tiếng, Triệu Phổ vỗ vỗ y , “Thư ngốc, phải gì ngươi, cái kia… nhận ra cũng bình thường.”


      Công Tôn chịu đả kích lại có chút cam lòng, y căm giận từ trong tay áo lấy ra giấy bút, cầm bút lông nhúng đầy mực hà hơi hai cái, chiếu theo hình dạng của những ký tự nọ, sao chép lại, chuẩn bị hồi quay về nghiên cứu. Con mọt sách thường rất hay tự ái, Công Tôn thầm hạ quyết tâm quay về đọc thứ này mấy nghìn mấy vạn lần!


      Triệu Phổ và u Dương Thiếu Chinh thấy Công Tôn đằng đằng sát khí, vội qua xem người chết bên kia.


      “Người này niên kỷ lớn.” u Dương Thiếu Chinh , hỏi hai người hái thuốc dẫn đường, “Các ngươi biết nơi này ?”


      Hai người dẫn đường đều lắc đầu, mới thấy lần đầu.


      “Vương gia, sau gáy cắm mũi tên.” u Dương Thiếu Chinh chỉ vào sau gáy tử thi cho Triệu Phổ nhìn, “Xem ra là bị bắn chết.”


      “Mũi tên này sao lại cổ quái như vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.


      “Là tứ lăng tiễn.” Giả Ảnh dùng mảnh vải bố, rút mũi tên ra, , “Trung Nguyên rất ít gặp người sử dụng loại tên này, lông vũ phía cũng lạ lắm.”


      “Là loại tên của ngoại tộc.” Triệu Phổ .


      “Di?” , chợt nghe Công Tôn kêu lên tiếng.


      Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy y chép lại toàn bộ chữ viết, sau đó, lật giấy qua mặt sau, , “Chỉ là cổ tự thông thường mà thôi, là bị viết ngược, cho nên đọc sơ nhận ra.”


      Triệu Phổ nhìn dáng vẻ thở dài hơi của Công Tôn, mỉm cười , “Ừ, thư ngốc, quả nhiên có chữ nào ngươi nhận ra?”


      Công Tôn nhìn nhìn , có chút đắc ý cũng rất tự tin, tâm , đương nhiên, làm gì có loại chữ nào mà ta nhận ra.


      Triệu Phổ thấy dáng vẻ này của Công Tôn, cũng nhịn được mà bật cười, chính là thích thư ngốc như thế này, trong mắt tràn đầy hoan hỉ.


      Giả Ảnh Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau —— Xong, Vương gia dĩ nhiên vỗ mông ngựa của Công Tôn… Quả nhiên năng lực của ái tình là vô hạn!


      “Vậy mấy chữ này có nghĩa là gì?” u Dương Thiếu Chinh hỏi Công Tôn.


      “Hm… Ba đức lỗ.” Công Tôn .


      “Ba đức lỗ?” Triệu Phổ khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Nghĩa là gì?”


      “Đây là loại chữ dùng để tế tự của tộc người vùng tây nam.” Công Tôn , “Rất nhiều dị tộc đều có, dùng để tế tự tổ tiên và trừ tà ma.”


      “Dị tộc tây nam à.” u Dương Thiếu Chinh gật đầu.


      “Nghĩa vốn có của ba đức lỗ là chỉ loại lông vũ.” Công Tôn tiếp tục , vừa tiếp nhận cây điêu linh tiễn Giả Ảnh đưa qua, , “Loại lông vũ này, gọi là ba đức lỗ, các ngươi xem đầu mũi tên màu trắng sắc nhọn này này, là từ răng nanh của lợn rừng mài thành.”


      “Lần đầu tiên thấy thứ này.” Triệu Phổ cau mày , “Ta chỉ biết dị tộc tây bắc, qua lại với dị tộc phía nam.”


      “So với dị tộc tây bắc, nhân số của tộc đàn phía nam ít hơn, hơn nữa bị cái gì xâm lược, cho nên có vẻ rất thần bí, ai biết . Chiến tranh của bọn họ, đại thể xuất phát từ phòng ngự.” Công Tôn , “Bọn họ xâm phạm lãnh địa của người khác, nhưng khi có người lầm vào lãnh địa của bọn họ, vậy bị bọn họ đối đãi rất tàn khốc.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :