1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 77: Thâm nhập hang hổ bằng cách rút thăm = =+


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn ghé vào cửa sổ nhìn xuống cũng hiếu kỳ chạy tới hỏi, “ nhìn cái gì nha?”


      Công Tôn ôm lấy bé, trả lời, “Cửu Cửu bọn họ muốn thu thập người xấu.”


      “Lại có người xấu, gần đây tại sao nhiều người xấu như vậy?” Tiểu Tứ Tử vừa , vừa vươn tay giúp Công Tôn sửa lại tóc.


      Công Tôn thấy bé vui vẻ, liền hỏi, “Chơi cờ thắng?”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử sung sướng gật đầu.


      “Chơi xấu phải ?” Công Tôn cười hỏi.


      Tiểu Tứ Tử đỏ mặt, bóp bóp ngón tay, hắc hắc cười.


      Tiêu Lương cũng tới, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày, “Đông người như vậy? Vương gia bọn họ chỉ có vài người, có đối phó được ?”


      Công Tôn sờ sờ đầu nó, , “Chuyện này cần lo lắng, còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, ôm cổ Công Tôn cọ tới cọ lui, miệng gọi, “Phụ thân~”


      Công Tôn bị bé gọi đến mềm tận trong xương, bất đắc dĩ nhìn bé, “Ngươi lại muốn gì nữa?”


      “Phụ thân và Cửu Cửu thành thân ?” Tiểu Tứ Tử bám dính lấy Công Tôn bảo, “Thành thân ?”


      Công Tôn trừng, “ được bậy!”


      Tiểu Tứ Tử chun mũi, “Phụ thân ràng thích Cửu Cửu.”


      “Nào có!” Công Tôn trừng bé, “!”


      “Vậy mà ngươi hầm giò heo cho Cửu Cửu ăn.” Tiểu Tứ Tử .


      “Ta là lang trung mà, khó chịu trong người nên ta mới làm.” Công Tôn , “Có gì sai?”


      Tiểu Tứ Tử nhìn nơi khác, “Miêu Miêu và Bạch Bạch ngươi cũng hỏi.”


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn về phía Triệu Phổ giận sôi, ngắt cái mông bé.


      Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ, Công Tôn vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tiểu Tứ Tử ở trong lòng y, cái đầu chạm vào cằm Công Tôn nhìn xuống, Thạch Đầu ở trong lòng Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra ngoài, Tiểu Lương Tử tới cuối cùng, cũng nhìn ra bên ngoài.


      Triệu Phổ vừa ngẩng đầu, thấy mấy cái đầu của lớn ba xếp thành hàng nhìn xuống… Dở khóc dở cười.


      Phía trước, những người từ núi xuống từ xa tiến đến, bọn Triệu Phổ cũng thấy được khác lạ, Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Sao lại mặc bạch y?”


      giống như sơn tặc.” u Dương Thiếu Chinh cũng , “Thoạt nhìn như được huấn luyện.”


      “Cái này cũng chưa chắc.” Giả Ảnh , “Gần đây sơn tặc đều rất có tố chất.”





      “Ê!” Tử Ảnh túm chưởng quỹ của tửu lâu qua, hỏi, “Mặc bạch y là bọn nào?”


      “Là giáo.” Chưởng quỹ nơm nớp lo sợ , “Sơn tặc đều mặc hắc y, mà giáo đều mặc bạch y.”


      “Nga…” Triệu Phổ gật đầu, chưởng quỹ giọng khuyên nhủ, “Gia, các ngài mau tìm chỗ tránh , bọn giáo này dễ chọc đâu!”


      Triệu Phổ cười, “Ngươi tự trốn .”


      phải, ta cũng nhìn ra được các ngươi có công phu, là người giang hồ, nhưng bọn nhân này… Bọn chúng có pháp a!” Chưởng quỹ , “Trước đây cũng có rất nhiều người biết võ công, trúng phải pháp đều bỏ mạng!”


      pháp?” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, “ pháp là thế nào?”


      “Cũng biết nữa, đại khái là làm pháp thuật, bao lâu đều chết.” Chưởng quỹ , “Các vị, làm ơn suy nghĩ lại !”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, “Ta cứ thích nhìn xem pháp thuật là như thế nào, ngươi trốn trước .”


      Chưởng quỹ thấy khuyên được, tâm , được, lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, quên , các ngươi tự làm khổ thôi, liền nhanh chân tìm chỗ mà trốn.


      .


      Công Tôn ở lầu nhìn xuống, đột nhiên hơi nhíu mày, bởi vì những cây đuốc tay bọn người giáo này, lộ ra ánh sáng hơi khác với ánh lửa thông thường, phiếm ra màu xanh biếc…


      Công Tôn chấn động, vội mở cửa sổ ngoắc Triệu Phổ.


      Triệu Phổ có chút khó hiểu, nhảy lên lầu, Công Tôn tiến tới ghé vào lỗ tai hồi, Triệu Phổ khẽ nhíu mày, gật đầu ý bảo mình minh bạch, liền nhảy xuống lầu, tìm nhóm Tử Ảnh dặn dò hồi, bọn họ cấp tốc rời chuẩn bị.


      Mà đội ngũ của bọn bạch y giáo này tới chân núi, vào thành, bọn Triệu Phổ cũng tiến lên.


      “Phụ thân người kia ăn mặc kỳ quái!” Tiểu Tứ Tử chỉ vào người dẫn đầu đội ngũ với Công Tôn.


      Công Tôn tìm quanh, cũng phát , trước đội ngũ là nam tử mặc cái áo khoác trắng, đầu đội mũ nhọn, thoạt nhìn, giống như bạch vô thường bên trong hí văn (kịch tuồng). tay giơ lên cây đuốc, tay kia giơ chiếc gương đồng, vừa vừa bày ra tư thế cổ quái, hình dạng cũng biết nên là quái dị hay là thú vị nữa.


      “Là đại thần nhảy múa sao?” Tiểu Tứ Tử kiếu kỳ hỏi.


      Công Tôn gật đầu, nhìn cũng có chút giống.


      Những người đó tới chỗ cách Triệu Phổ bọn họ xa, đột nhiên dừng lại, đều tản ra rồi bước những bước chân kỳ quái, tư thế đó, như là muốn đem bọn Triệu Phổ vây lại.


      “Trò gì vậy trời, người ra người quỷ ra quỷ?!” u Dương Thiếu Chinh bất mãn .


      , đột nhiên nghe được trung có người hô tiếng, “Tránh hết ra, nhân, để xem các ngươi chuẩn bị cái gì!” Tử Ảnh và Giả Ảnh dẫn theo các ảnh vệ, mỗi người cầm trong tay thùng gỗ, thả người phóng qua, hướng cây đuốc trong tay giáo mà hắt nước lên.


      Vài thùng nước, dập tắt toàn bộ đuốc lửa.


      Quỷ dị nhất chính là, những cây đuốc bị dập tắt, toát ra sương khói màu u lam.


      “Nga.” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Phụ thân, màu kỳ lạ quá nha!”


      “Những cây đuốc này có độc!” Công Tôn , che mũi Tiểu Tứ Tử lại, Tiểu Tứ Tử vội che mũi Thạch Đầu lại, Tiêu Lương tự che mũi mình.


      Người của giáo ràng đều ngây ngẩn.


      Triệu Phổ cười , “ ra mánh khóe là ở chỗ này, giáo cái quái gì, chỉ biết dùng ít khói độc gạt người!”


      Lúc này, u Dương Thiếu Chinh chỉ huy hơn nghìn quan binh tiến đến.


      Triệu Phổ vung tay , “Trói hết lại, trưa mai đẩy lên núi, chém đầu cho ta!”


      Tiếng vừa dứt, nghìn quan binh tiến lên đuổi bắt giáo giáo chúng.


      Đám bạch y nhân này vốn rất trật tự, nhưng thấy đuốc trong tay bị tắt, từng tên từng tên xoay người bỏ chạy, bị các thủ hạ mà u Dương Thiếu Chinh dẫn tới bắt gọn.


      Triệu Phổ lắc đầu, “Bọn chuột nhắt nhát gan, chỉ biết hãm hại lừa gạt, đám quan viên địa phương cũng là.”


      .


      Triệu Phổ lần này làm ầm ĩ, tự nhiên liền kinh động toàn bộ Dĩnh Xương phủ.


      Tri phủ mơ mơ màng màng chợt có người đánh thức, là có đám quan binh tới, bắt gọn mấy trăm giáo giáo chúng, có người hình như là quan lớn, trưa mai phải đem người của giáo lên Loan Thúy Thập Tam Phong chém đầu.”


      Tri phủ cả kinh vội bò dậy, dẫn theo quan viên dưới của phủ nha chạy tới khách điếm.


      .


      Lúc này trời cũng sắp sáng, trước cửa tửu lâu vây quanh nhiều bách tính, có người trầm trồ khen ngợi, bảo sớm trừng trị bọn giáo này, có người cầu xin tha thứ, con cháu nhà mình là bị thúc ép làm sơn tặc, cầu Triệu Phổ tay.


      “Những nhân này, cũng rất có thể là lợi dụng ngôn luận về giáo, đe dọa dân chúng.” Công Tôn , “Ép buộc những người trẻ tuổi kia lên núi làm sơn tặc!”


      “Bắt những tên giáo này, đơn giản cũng chỉ có tác dụng gây kinh sợ, chúng ta vẫn phải vào trong núi tìm được hang ổ của chúng, bắt đầu lĩnh giáo và sơn tặc chém.” Triệu Phổ , “Bất quá chỉ sợ ra, hoặc là di chuyển đến vùng khác.”


      “Lần này có phải đả thảo kinh xà rồi hay ?” Triển Chiêu hỏi.


      “Chúng ta nhiều người như vậy, muốn đả thảo kinh xà cũng khó.” u Dương Thiếu Chinh lắc đầu, , “Hơn nữa theo ta thấy, sơn tặc kỳ thực là chuyện , then chốt là giáo, vô cùng khả nghi!”


      “Thẩm vấn tên dẫn đầu thế nào rồi?” Triệu Phổ hỏi Tử Ảnh.


      “Là tên câm.” Giả Ảnh đáp, “So với bọn sơn tặc kia còn ác độc hơn, mấy tên dần đầu đều là người câm, chỉ y y nha nha bậy, những người khác biết gì, đặc sắc nhất chính là bọn họ biết giết người đền mạng.”


      “Hả?” Triển Chiêu có chút giật mình mở to hai mắt nhìn Giả Ảnh, hỏi, “ biết giết người đền mạng?”


      “Đúng, ta cảm giác họ phải người, như là động vật vậy, chỉ cần ăn no, cướp đồ vật là xong rồi!” Giả Ảnh lắc đầu, “Ta thẩm vấn nhiều tộc người man rợ, chưa từng thấy loại ngang ngược như vậy.”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Bọn họ là người ở đâu?” Công Tôn hỏi.


      “Hình như đều sống núi, có rất nhiều người chưa từng qua thành trấn.” Tử Ảnh , “Tựa hồ từ sống núi rồi.”


      “Là bên trong Loan Thúy Thập Tam Phong, hay là ở bên ngoài?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.


      “Hình như là người địa phương.” Tử Ảnh , “Có loại khẩu của người địa phương.”


      “Vậy kỳ quái.” Công Tôn nhàng sờ sờ cằm, , “Chẳng lẽ giáo này nguyên bản ở trong sơn cốc tại Loan Thúy Thập Tam Phong, mà các giáo chúng này, cũng là nhiều năm cách biệt với bên ngoài mà sinh tồn?”


      “Ở đó chắc hẳn có thôn xóm.” Triệu Phổ .


      “Rất có thể.” Công Tôn gật đầu, hỏi, “Có thể tìm người dẫn đường địa phương ? Ta cũng tin, Dĩnh Xương phủ lớn như vậy mà ngay cả người từng lên núi cũng có!”


      trò chuyện, bên ngoài có ảnh vệ chạy vào báo, “Trị phủ ở ngoài cửa, là muốn cầu kiến.”


      “Cầu kiến?” Triệu Phổ gật đầu, “Được, tới đúng lúc lắm, mình tri phủ hay toàn bộ phủ nha đều tới?”


      “Toàn bộ phủ nha, còn có các quan viên địa phương đều tới!” Giả Ảnh trả lời.


      “Hay!” Triệu Phổ cười lạnh tiếng, “Trói hết lại cho ta, giam giữ thẩm vấn, đừng khách khí với bọn chúng, phải chém đầu!”


      “Dạ!” Tử Ảnh và Giả Ảnh trực tiếp ra ngoài bắt người.


      Công Tôn có chút lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Như vậy sao chứ?”


      Triệu Phổ khoát khoát tay, , “Yên tâm, ta chém, nhưng lúc đó còn phải thẩm tra, hơn nữa từ miệng bọn quan lại này có thể hỏi ra được cái gì chứ? Bách tính sở dĩ dám , hơn phân nửa là do quan lại bao che cho nhau, trước tiên bắt hết bọn chúng lại, đến lúc đó tự nhiên có bách tính lên cửa cáo trạng, ta sống ở ngoài biên cảnh, tình huống thế này thấy nhiều rồi.”


      Công Tôn có chút giật mình, cũng đúng, Triệu Phổ ngoại trừ đánh giặc, quản lý địa phương cũng làm rất tốt.


      Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt cười tủm tỉm với Triệu Phổ, “Cửu Cửu hảo suất nha.”


      Triệu Phổ nghe rất hưởng thụ, vươn tay nhéo má bé.


      “Tiếp theo chúng ta làm gì nữa?” u Dương Thiếu Chinh hỏi, “Dù sao cũng phải nghĩ cách tìm ra hang ổ của sơn tặc.”


      “Hm…” Triệu Phổ gật đầu, lấy ra bản địa đồ quan sát, , “Phía nam Loan Thúy Thập Tam Phong này gần Dĩnh Xương phủ nhất, cho nên chúng ta hãy đóng đại quân ở vùng này, đây cũng là đường mà nhất định có thương nhân lui tới, chúng ta từ nơi này bảo hộ bọn họ, chặn đường bọn sơn tặc!”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Tốt tốt, nhưng sơn tặc tất nhiên chó cùng rứt giậu, chạy ngược ra phía Đông. Phía Tây gần với Khai Phong, đại lượng quan binh đóng quân ở đó, mượn thêm mấy lá gan bọn chúng khẳng định cũng dám, phía Bắc dựa vào núi, hơn nữa gần như tiếp cận đất Liêu, vùng hoang dã, vả lại dân phong còn rất bưu hãn, cho nên lối ra tốt nhất của bọn chúng chính là tại phía Đông.”


      sai!” Triệu Phổ cười , “Cho nên, chúng ta nên đến phía Tây dẫn xà xuất động, vào hang hổ giết hổ.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Làm thế nào?”


      “Sơn đại vương kia phải mừng sinh thần hay sao?” Triển Chiêu cười cười, “Tất nhiên cướp gì đó.”


      phải lại dùng ‘chiêu đó’ chứ?” Tử Ảnh hỏi Giả Ảnh, “Dù sao lần nào cũng thành công!”


      “‘Chiêu đó’ là chiêu gì?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi hai người.


      “Nga, giả làm đội tống giá (đưa dâu) ở phần đất bên ngoài ngang qua.” Triệu Phổ , “Ngươi nghĩ , có mỹ nữ lại có tiền tài, sơn tặc nào lại động tâm.”


      “Vậy tống giá phải cần có tân nương tử sao?” Công Tôn hỏi, “Để ai ? nguy hiểm đó!”


      “Thường ngày đều tìm nam nhân dễ nhìn trong quân giả trang, loại chuyện này nên để Phi Ảnh các nàng , Nguyên Soái cho.” Giả Ảnh , liếc nhìn mấy người ngồi.


      Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, giơ tay chỉ vào Bạch Ngọc Đường , “Bạch Bạch đẹp.”


      Triển Chiêu nhịn cười, Bạch Ngọc Đường sắc mặt trắng bệch, Công Tôn ngắt mông Tiểu Tứ Tử, tâm , ngươi muốn sống nữa hả, lá gan .


      Tiểu Tứ Tử lại chỉ vào Triển Chiêu , “Miêu Miêu cũng đẹp, cũng có thể .”


      Triển Chiêu trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử, , “Phụ thân ngươi cũng đẹp!”


      được!” Tiểu Tứ Tử rất biết bênh vực nhà mình, , “Phụ thân có công phu.”


      “Vậy để Cửu Cửu !” Triển Chiêu tiếp tục chọc bé.


      được, Cửu Cửu là tân nương tử của phụ thân!” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, vội kéo Triệu Phổ bên cạnh.


      Tất cả mọi người dở khóc dở cười, vật này phân chia với người khác ràng a.


      “Trước đây đều là Tử Ảnh .” Giả Ảnh còn chưa dứt lời, bị Tử Ảnh đạp cước.


      “Sòng phẳng…” u Dương Thiếu Chinh cười cười, , “Rút thăm , vì an nguy của bách tính, giả có sao đâu?”


      “Vậy mọi người cùng nhau rút.” Tử Ảnh giọng thầm câu, liếc nhìn Công Tôn, , “ công phu nên … Nhưng những người khác đều phải rút, như vậy tương đối công bằng.”


      Sau đó, để bị bảo là rầy rà dài dòng, cũng là vì bách tính tiêu diệt sơn tặc, mọi người đành phải bất chấp hình tượng.


      Công Tôn chuẩn bị cái túi, bỏ vào trong đống giấy gấp lại, trong đó có mảnh viết chữ “Trúng”, ai rút được phải giả làm tân nương tử chuẩn bị bị cướp.


      Y cầm túi đứng chính giữ, với mọi người, “Đến đây , mỗi người thăm!”


      Mọi người tâm cam tình nguyện qua rút thăm.





      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở ra, thấy là giấy trắng, hai người thở dài hơi, liếc mắt nhìn nhau, nhìn những người khác… biết ai bất hạnh như vậy.


      Tử Ảnh bọn họ cũng đều rút được giấy trắng, cuối cùng, mọi người nhìn tới Triệu Phổ, chỉ thấy mở tờ giấy, bên chữ “Trúng”.


      Mọi người trong nháy mắt đều thiếu chút nữa cười văng.


      phải chứ…” Triệu Phổ mặt nhăn như cái bánh bao, bảo giả làm đàn bà?!


      “Vương gia.” u Dương Thiếu Chinh ở bên có chút hả hê , “ bằng ngươi co mình lại ? Ta thấy, số đo của tân nương tử này cũng hơi lớn đó nha.”


      Tất cả mọi người bật cười.


      Triệu Phổ lắc đầu thở dài, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt cầu xin ôm Công Tôn , “Phụ thân, tại sao ngươi lời nào nha, Cửu Cửu là tân nương tử của ngươi.”


      Công Tôn cũng có chút bất đắc dĩ nhéo Tiểu Tứ Tử, , “Đừng làm ồn… chỉ là diễn kịch.”


      Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mất hứng.


      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy Phi Ảnh và Đại Ảnh hoan hoan hỉ hỉ lôi kéo vào hóa trang thay quần áo, liền cảm thấy trong ngực là lạ, cũng đó là cảm giác gì.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 78: Mỹ nhân kế, sét đánh chết đền mạng


      “Tiểu Tứ Tử, làm gì đó?” Công Tôn cầm chén canh trứng gà nấu cho Tiểu Tứ Tử tới trong viện, thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, vểnh cái mông áp vào cửa, kề sát cửa phòng nhìn lén. Công Tôn qua, vươn tay vỗ cái mông bé cái.


      “Phụ thân, suỵt suỵt.” Tiểu Tứ Tử vội vàng với Công Tôn.


      Công Tôn chớp chớp mắt, hỏi, “Muốn xuy xuy?” (Tiểu tiện, chỗ này dịch ra là “suỵt suỵt“, nhưng ta muốn dùng từ “xuy xuy” theo như cách đọc phiên để miêu tả “ thanh” = =+))


      phải.” Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời, cửa bị mở ra, Phi Ảnh ló đầu ra ngoài, nheo mắt lại nhìn hai người, , “ cho nhìn lén nga!” xong, đóng cửa vào phòng.


      Công Tôn có chút khó hiểu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử thở phì phì ôm Thạch Đầu xoay người, chạy vào trong viện, bò lên ghế đá ngồi.


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ liếc nhìn Công Tôn, ôm Thạch Đầu xoay người, cái mông hướng về phía Công Tôn, cho y nhìn mặt.


      Công Tôn hơi sửng sốt, khó hiểu, vươn tay ngắt cái mông bé.


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, chạy đến bên kia ngồi xuống, tiếp tục dẩu mỏ.


      “Chuyện gì vậy?” Công Tôn đem canh trứng gà đặt trước mặt bé, cười hỏi, “Giận phụ thân a?”


      Tiểu Tứ Tử lời nào.


      Công Tôn đem canh trứng gà trộn đều, gọi bé, “Đến, ăn này, đói bụng sao?”


      Tiểu Tứ Tử nhìn canh trứng gà chút, cuối cùng vẫn quyết định tức giận ăn.


      “Hay nha.” Công Tôn nở nụ cười, ngồi xuống hỏi bé, “Thực tức giận sao?”


      Tiểu Tứ Tử tiếp tục im lặng.


      Công Tôn vươn tay múc thìa canh, cúi đầu với bé, “Há mồm.”


      Tiểu Tứ Tử liếc nhìn canh trứng gà, cuối cùng cũng há mồm, Công Tôn đút canh vào miệng bé.


      “Phụ thân xấu lắm.” Tiểu Tứ Tử nhai trứng, hai má phồng phồng .


      Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc cũng tới, các ảnh vệ chuẩn bị giả trang thành đội ngũ tống giá, mà hai người này thầm theo dõi.


      Mới vừa vào sân, thấy Tiểu Tứ Tử phát tính trẻ con với Công Tôn, hai người hiếu kỳ lắng nghe.


      “Ta sao?” Công Tôn có chút mất hứng, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, đút canh vào miệng bé, tâm , nhóc con vô lương tâm, mình thương nó như vậy, dĩ nhiên lại mình xấu xa.


      “Cửu Cửu là tân nương tử của phụ thân, phụ thân cư nhiên để Cửu Cửu cùng người khác thành thân!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt thoải mái.


      Công Tôn thở dài, , “ phải là diễn trò sao, cũng phải thực .”


      “Vậy cũng được.” Tiểu Tứ Tử , “Cửu Cửu muốn phụ thân , nhưng phụ thân lại vui vẻ để Cửu Cửu , phụ thân đối với Cửu Cửu, có tốt như Cửu Cửu đối với phụ thân!”


      Mọi người nghe được đều nhịn cười, cái gì mà phụ thân với Cửu Cửu, cũng bị tiểu ngốc này làm cho hồ đồ.


      Công Tôn nghe được cũng có chút mất tự nhiên, vươn tay nhéo Tiểu Tứ Tử, “Tiểu hư hỏng.”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa mặt, ôm Thạch Đầu, dẩu mỏ ủy ủy khuất khuất , “Cửu Cửu đáng thương nhất, phụ thân đá đánh , còn thèm nhìn , Cửu Cửu quan tâm phụ thân như vậy.”


      .


      “Ai.” Tử Ảnh bên kia đột nhiên túm túm Giả Ảnh.


      “Cái gì?” Giả Ảnh khó hiểu nhìn .


      “Ta đột nhiên cảm thấy…” Tử Ảnh vẻ mặt đau khổ , “Vương gia là đáng thương!”


      Giả Ảnh giơ tay, vỗ vỗ lưng , “Ừ ừ, đúng vậy, quả thực cực kỳ bi thảm, ai bảo người nên .”


      “Vương gia…” Tử Ảnh vẻ mặt ai oán.


      .


      Công Tôn nhìn nhìn mọi người, chỉ thấy tất cả mọi người híp mắt nhìn y, tâm lão tử trêu ai chọc ai hả?


      “Vậy sao các ngươi còn để ?” Công Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Hai ngươi phải là được rồi sao?”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu vội xua tay , “ được!”


      “Có gì được?” Công Tôn vừa hỏi, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường, , “Triệu Phổ , người khác dám cướp mới là lạ đó, còn bằng người đẹp .”


      Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp mở miệng, Triển Chiêu , “Như vậy sao được, lỡ như sơn đại vương động chân tình sao, vậy tốt rồi, thể lừa tình người ta.”


      Bạch Ngọc Đường hung hăng híp mắt liếc Triển Chiêu, Triển Chiêu nhịn cười.


      Tiểu Tứ Tử càng thêm càng thêm bất mãn, giọng thầm, “Ngươi xem… Miêu Miêu còn biết hộ cho Bạch Bạch, cho nương tử nhà mình .”





      Công Tôn khẩn trương muốn ngăn lại nhưng chậm, để bé ra khỏi miệng.


      Mọi người nhìn lại Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy trắng bệch cả mặt, mặt Triển Chiêu lại đỏ ửng đỏ ửng, khí sắc vô cùng tốt.


      “Tiểu Tứ Tử, đừng bậy.” Công Tôn ôm lấy bé bảo vệ, để tránh bị Bạch Ngọc Đường thẹn quá hóa giận làm thịt vật .


      “Đâu có sai?” Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đều nhìn mình, liền giọng , “Bạch Bạch cùng Miêu Miêu phải đôi sao, bọn họ xứng như vậy, cũng như phụ thân cùng Cửu Cửu.”


      Công Tôn che miệng bé lại, “Được rồi được rồi.”


      Mọi người xoay sang nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hai người đều có chút xấu hổ, Triển Chiêu cười cười, khoát khoát tay, , “Thôi thôi sao, lời trẻ con thôi mà.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, Công Tôn buông tay ra, chợt nghe Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “ ra là vậy à? Ta luôn cho rằng hai người bọn họ là…”


      Giả Ảnh vội che miệng lại, ý bảo —— Được rồi! Ngươi còn ngại chưa đủ loạn hả?!


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, vỗ tay cái, “Đúng rồi!”


      Tất cả mọi người nhìn bé.


      “Phụ thân, Cửu Cửu phải giả trang thành tân nương tử sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu.


      “Vậy phụ thân giả trang thành tân lang quân, thành thân !”





      Tiểu Tứ Tử vừa thốt lên, mọi người trầm mặc hồi, đều gật đầu, “Ý tưởng này hay đó!”


      Công Tôn nhìn trái nhìn phải, tâm ta biết võ công, giả trang tân lang quân cũng sao, chỉ sợ giúp được gì mà còn thêm phiền a?


      “Ý này hay đó!” Triển Chiêu gật đầu, , “ lấy bộ hỉ phục lại đây, như vậy có tân lang quân theo hợp lý hơn!”


      “Ừ.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tựa hồ suy nghĩ gì đó.


      Công Tôn sợ bé ra cái gì bậy bạ, bèn chặn lời, “Tiểu Tứ Tử, đừng nhìn nữa, đến, giúp phụ thân thay y phục.”


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn nắm tay lôi vào phòng, thuận miệng hỏi, “Ngươi xem, Miêu Miêu và Bạch Bạch, ai là tân nương tử?”


      Công Tôn vội kéo tay dắt bé vào phòng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp, “Bạch Bạch rất xinh đẹp, nhưng Miêu Miêu mặc áo đỏ là đẹp… Có phải là tân nương tử hay ?”


      “Cạch” tiếng, Công Tôn vội đóng cửa.


      Nhìn lại trong viện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mặt xấu hổ gì sánh được, mọi người vội giả vờ cái gì cũng chưa nghe, chạy tán loạn.


      .


      Công Tôn thay bộ trang phục của tân lang, quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai tay ôm Thạch Đầu, ngồi giường mở to hai mắt nhìn.


      “Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi bé, “Phụ thân mặc đồ đỏ hơi lạ phải ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp cặp mắt to, mặt đột nhiên xuất hai khối đỏ hai bên má như táo chín.


      “Sao vậy?” Công Tôn vươn tay chọt chọt hai má bé.


      Tiểu Tứ Tử giọng thầm, “Phụ thân đẹp, phụ thân lại càng giống tân nương tử hơn.”


      “Gì!” Công Tôn ngắt bé cái, “ được bậy.”


      “Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử giọng thầm câu, “Mong rằng Tiểu Lương Tử sau này cũng xinh đẹp như vậy.”


      “Hả?!” Công Tôn mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ngươi cái gì?”


      Tiểu Tứ Tử mấp máy môi nhìn nơi khác —— Hổng* cái gì hết, phụ thân nghe lầm rồi!


      *(nguyên văn: “mễ” = gạo đọc rất giống với chữ “” = có, chắc là nhóc ngọng, nên ta đổi luôn ^^)


      Công Tôn tới bế Tiểu Tứ Tử lên đặt ngồi đùi mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt, đương nhiên, tới lui đều xoay quanh đạo lý, nam nhân phải kết hôn với nữ nhân! Sinh em bé!
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tiểu Tứ Tử ngắt cái bụng của Thạch Đầu, thầm trong bụng, cần đâu, Tiểu Tứ Tử sau này muốn kết hôn với Tiểu Lương Tử!


      .


      “Át xì…”


      Tiểu Lương Tử giúp đỡ Phi Ảnh và Đại Ảnh bưng cái khay trong phòng Triệu Phổ, đột nhiên hắt xì cái… Yên chi thủy phấn (son phấn) bay tứ tung, phủ đầy mặt.


      “Khụ khụ.” Tiểu Lương Tử vội buông khay xuống, lấy nước rửa mặt.


      Triệu Phổ gác chân ngồi ghế có chút mất kiên nhẫn, nhất quyết nhìn vào gương, hỏi Phi Ảnh và Đại Ảnh, “Uy… Hai ngươi thêu hoa à, được chưa hả?”


      Đại Ảnh và Phi Ảnh , “Nguyên Soái, ngài muốn cho sơn đại vương người ta đoạt , dù sao cũng phải có lý do chứ?!”


      “Sớm đừng để ta làm rồi.” Triệu Phổ vẻ mặt phiền muộn, “Ngươi để Bạch Ngọc Đường , cần thoa phấn, trực tiếp thay nữ trang dùng súc cốt công đem thân thể rút lại, phải khuynh quốc khuynh thành sao, cần gì phí sức?!”


      “Ai bảo ngài rút thăm trúng?” Phi Ảnh còn có chút oán giận, “Người ta còn tưởng được hóa trang cho Bạch Ngũ gia đó, vậy là tốt.”


      “Di? Phi Ảnh tỷ tỷ, ngươi thích loại hình giống Bạch Ngũ gia sao?” Đại Ảnh đỏ mặt hỏi, “Ta ưa loại hình giống Triển đại nhân.”


      “Hắc hắc.” Hai nha đầu nhìn nhau cười.


      “A…” Triệu Phổ lắc đầu, “Hai nha đầu các ngươi có xấu hổ hả, nước bọt sắp chảy xuống rồi kìa.”


      Phi Ảnh lau khóe miệng, , “Vậy sao? Người cái đẹp đều có mục tiêu hướng tới, hai người đó quả là cực phẩm hảo nam nhân!”


      “Đúng!” Đại Ảnh gật đầu, giúp Triệu Phổ bới tóc.


      “Bằng … Ta cho hai ngươi chút?” Triệu Phổ hỏi, “Hai ngươi điều kiện cũng kém, chỉ cần hai người bọn họ nguyện ý, ta với nương, theo quy cách của công chúa đem hai ngươi gả .”


      Phi Ảnh và Đại Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều cười.


      “Cười cái gì?” Triệu Phổ nhìn hai người, “Có muốn đây?”


      “Vương gia, hai người đó là thể nào.” Phi Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.


      “Vì sao?” Triệu Phổ khó hiểu.


      “Ai nha, ngài ngày ngày chỉ biết nhìn chằm chằm Công Tôn tiên sinh, để ý người ta liếc mắt đưa tình sao?” Đại Ảnh thở dài, “Ai… Hảo nam nhân trong thiên hạ dễ tìm a, có phân nửa dành cho hảo nam nhân khác.”


      Triệu Phổ vẻ mặt hồ nghi, nhìn nhìn hai người, hỏi, “Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chuyện gì chứ? Hai người bọn họ phải là oan gia sao?”


      Phi Ảnh và Đại Ảnh cười cười, dùng ngữ khí quái dị , “Vương gia, ngài với Công Tôn tiên sinh cũng là oan gia mà!”


      Triệu Phổ gãi gãi mặt, , “Ra vậy, oan gia đánh đánh nháo nháo tương đối thú vị…”


      “Đừng có sờ!” Phi Ảnh vội ngăn cản, “ vất vả mới thoa đều.”


      “Uy, ngươi thoa bao nhiêu phấn hả?” Triệu Phổ cọ cọ, “Còn dày hơn vôi tường nữa! Còn thấy được mắt mũi sao?”


      “Làm gì có nữ nhân nào ngũ quan ràng như vậy?!” Phi Ảnh oán giận, “Đều tại ngươi trông quá mức bá đạo.”


      “Ta đây là suất, hùng khí khái.” Triệu Phổ bất mãn , “Tiểu nha đầu biết nhìn người.”


      Phi Ảnh và Đại Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều cười, bắt đầu cài hoa lên tóc cho Triệu Phổ.


      “Đúng rồi.” Triệu Phổ lại , “Hai ngươi tuổi tác cũng , Giả Ảnh Tử Ảnh thế nào? Nếu như thích, chờ thêm vài ngày liền thành thân , thừa dịp còn trẻ sinh hài tử .”


      cần!” Phi Ảnh giọng thầm câu, “Ta muốn đem Tử Ảnh và Giả Ảnh ghép thành đôi.”


      “Ta cũng vậy!” Đại Ảnh cười tủm tỉm phụ họa, sau đó, hai nha đầu lại liếc mắc nhìn nhau, thầm cười gian.


      Triệu Phổ nhìn nhìn cả hai, hỏi, “Hai ngươi có phải người hả?”


      “Có gì thể chứ?” Phi Ảnh nhướng mi cái, “Nam nhân thích nam nhân, nữ nhân thích nữ nhân, nam nhân thích nữ nhân, nữ nhân thích nam nhân, chỉ cần là tâm ghép đôi nào chẳng được? E ngại người khác làm cái gì?”


      “Đúng đúng!” Đại Ảnh cũng phụ họa.


      Triệu Phổ thở dài, quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lương rửa mặt xong đứng ở đằng kia, biết vì sao mà khuôn mặt đỏ bừng.


      “Tiểu Lương Tử? Thế nào? Rửa sạch sao?” Phi Ảnh tới giúp nó lau, vừa mới sờ lên mặt, “Nha? Sao lại nóng như vậy?”


      … Ta… Ta rửa.” xong, Tiểu Lương Tử bỏ chạy.


      Triệu Phổ khó hiểu, “Tiểu tử kia làm sao vậy? Có phải bị sốt rồi ?”


      Phi Ảnh và Đại Ảnh suy nghĩ lúc, đều cong khóe miệng cười, tiếp tục giúp Triệu Phổ trang điểm.


      .


      Công Tôn mặc xiêm y của tân lang quân từ trong phòng ra, Tiểu Tứ Tử chạy chậm theo, ôm Thạch Đầu, Thạch Đầu buồn ngủ nên ngáp liên tục, áp vào đầu vai Tiểu Tứ Tử híp mắt ngủ gật.


      Tiêu Lương ngồi bên bàn đá chờ, thấy Tiểu Tứ Tử ra, càng thêm khẩn trương… Vừa nãy bọn Phi Ảnh tỷ tỷ , nam nhân thích nam nhân cũng có thể… Chuyện đó, Cẩn Nhi khả ái nha.


      Tiểu Tứ Tử cũng thấy Tiêu Lương, mặt cũng ửng đỏ lên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lương, trong ngực nhủ thầm, Tiểu Lương Tử là dễ nhìn nha, nếu như mặc y phục của tân nương tử, khẳng định càng đẹp mắt.


      Mọi người chuẩn bị bố trí xong đều trở về, Tử Ảnh có chút mất kiên nhẫn, tới gõ cửa, “Nè, xong chưa? Hai ngươi đừng trang điểm cho Vương gia quá đẹp, hồi bị người ta sàm sỡ.”


      Tất cả mọi người thầm cười.


      “Được rồi!” Phi Ảnh cười tủm tỉm tới, , “Xem !”


      xong, né qua bên.


      Sau đó, có tiếng đồ trang sức va chạm lanh canh.


      Công Tôn mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử cũng trợn tròn mắt.


      khi mọi người chuẩn bị tán thưởng trận, Phi Ảnh và Đại Ảnh loay hoay cả ngày nay, rốt cuộc hóa trang thành thiên tiên mỹ nhân như thế nào… Triệu Phổ tay túm váy, lộ ra hai cái chân dài, tướng hai hàng bước ra bên ngoài, hỏi, “ chuẩn bị xong cả chưa?”





      Trong viện mọi người mảnh trầm mặc.


      “Gì vậy?” Triệu Phổ giương mắt nhìn mọi người.


      Nhìn lại… Chỉ thấy Triệu Phổ búi tóc cao cao, cài trâm vàng trâm bạc, bôi trắng cả khuôn mặt to, môi tô đỏ chót.


      ra, kỳ thực gương mặt cũng khó nhìn, chỉ là… vóc người rất cao, dáng điệu thô lỗ, mặc bộ váy đỏ, chút dáng vẻ của nữ nhân, duỗi duỗi chân, cái mặt nghênh nghênh.


      Mọi người trầm mặc, lát sau, đột nhiên cười ầm lên.


      Triệu Phổ khó hiểu nhìn mọi người, Tử Ảnh ngửa mặt lên trời ngồi dưới đất đấm nền, mái nhà đám ảnh vệ cười đến lăn lộn, Giả Ảnh giậm chân chạy tới dìu Tử Ảnh. Triển Chiêu đập đầu vào cây cột bên cửa, ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước tới nay luôn nghiêm túc bên cạnh cũng cười đến chật vật.


      Công Tôn ngồi ghế đá, ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên trời vừa cười vừa lăn, “Phụ thân… bụng đau bụng đau.”


      Triệu Phổ thấy mọi người cười đến ngửa tới ngửa lui, gầm lên tiếng, “Các ngươi đủ chưa!”


      Mọi người trầm mặc… Nhìn hồi… Tiếp tục cười ngừng.





      Cười nữa trời sáng, mọi người mới tạm thời chợp mắt hồi.


      Triệu Phổ bực mình tựa giường, nhưng mà ngủ được, đầu cài đống hoa nặng muốn chết, cái miệng hùng hùng hổ hổ, “Ai nghĩ ra mấy thứ này, đám nha đầu thường ngày cắm hoa đầy đầu mà còn vui vẻ như vậy, thấy nặng à? sợ bị trẹo cổ à!”


      Công Tôn ở bên cười thầm.


      Triệu Phổ ngước mắt, vốn định ồn ào hai câu để y ngừng cười, nhưng vừa nhìn lại, thấy được Công Tôn mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, tuy rằng là y phục của tân lang quân, nhưng trông rất đẹp, ban nãy chỉ lo bực mình, nhìn kỹ.


      Công Tôn cười hồi, thấy Triệu Phổ nhìn mình, cũng cười nữa, vỗ vỗ , “Kỳ thực cũng rất đẹp…”


      chưa dứt, bị Triệu Phổ nắm tay kéo qua.


      Tiểu Tứ Tử ngồi giường chơi đùa với Thạch Đầu, mở to hai mắt nhìn.


      Công Tôn nép vào ngực Triệu Phổ, cùng mặt đối mặt, hai người đều ngây ngẩn.


      Triệu Phổ mỉm cười, , “ bảo bao nhiều lần rồi, được để người khác thấy ngươi mặc đồ đỏ.”


      Công Tôn gì.


      nhìn nhau, chợt nghe Thạch Đầu “Ợ…” tiếng.





      Công Tôn cùng Triệu Phổ đều khôi phục tinh thần, Công Tôn phản ứng được muốn tránh ra, Triệu Phổ làm gì chịu buông.


      Công Tôn trừng mắt liếc , nhìn Tiểu Tứ Tử bên kia, ý bảo —— Tiểu Tứ Tử còn ở đây!


      Triệu Phổ cau mày, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ôm Thạch Đầu chui vào trong chăn, bọc bản thân kín bưng, , “Ta hổng có thấy, cái gì cũng hổng thấy, Cửu Cửu đừng có ngừng!”





      Công Tôn cùng Triệu Phổ đối diện… gì.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương79 : Đại vương, đoạt tân nương tử hay tân lang quân?!


      Tiểu Tứ Tử sau khi trốn vào trong chăn, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tốt nhất là có thể nghe được phụ thân và Cửu Cửu hôn .


      Nhưng đợi hơn nửa ngày, chẳng nghe bên ngoài có động tĩnh gì cả.


      Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, sau đó Thạch Đầu trong lòng lại giãy dụa như là muốn chui ra, đại khái là ở trong chăn cảm thấy ngộp thở.


      Tiểu Tứ Tử nén nổi hiếu kỳ, đùn đùn chăn lên vén mở ra khe , hí mắt nhìn ra bên ngoài.


      Phát Triệu Phổ và Công Tôn giằng co chưa xong, hai người vẫn bảo trì tư thế như cũ, đối diện.


      Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, Cửu Cửu chậm quá nha!


      Triệu Phổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Công Tôn… Màu áo đỏ ánh lên khiến cho sắc mặt của y càng thêm hồng hào, thư ngốc này gần đây biết có phải có chuyện phiền lòng hay , thoạt nhìn, hình như hơi gầy chút. Triệu Phổ vô thức duỗi hai tay, sờ sờ thắt lưng của Công Tôn… Nghĩ, hình như so với trước đây hơi gầy chút, chậc chậc…


      Công Tôn giơ tay gạt bàn tay thành của Triệu Phổ ra, trừng mắt liếc , thấy Triệu Phổ cười khúc khích với mình.


      Công Tôn muốn giận cũng giận được.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, còn giận ta sao?”


      Công Tôn nhìn nơi khác, giọng thầm câu, “Ta đâu có nhen như vậy.”


      Nụ cười mặt Triệu Phổ càng thêm tươi rói, giống như trêu chọc mà hỏi, “Ta như vậy có được ? Có tính là mỹ nhân ?”


      Công Tôn nhìn chằm chằm khuôn mặt thoa phấn dày cộm của Triệu Phổ, nhịn được bật cười, “Khó coi chết được, làm gì có mỹ nhân to cao như vậy?”


      “Ngươi đẹp mắt.” Triệu Phổ vươn tay nựng nựng má Công Tôn, “Lúc thành thân với ta, phải càng đẹp mắt hơn bây giờ nữa kìa, nhớ kỹ chưa?”


      Công Tôn mặt đỏ ửng, khinh bỉ liếc Triệu Phổ cái.


      Triệu Phổ nhàng kéo y sát lại chút, hai người tới gần… Công Tôn hơi chút do dự. Cũng phải muốn hôn, chính là, hình tượng tại của Triệu Phổ có chút…


      Tiểu Tứ Tử trong chăn mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay —— Cửu Cửu, nỗ lực!


      Đúng lúc này, đột nhiên… Ngoài cửa truyền đến mùi hương thức ăn thơm lừng, có lẽ là các ảnh vệ chuẩn bị món gì đó để ăn trước khi hành động, có tiếng Giả Ảnh hô to, “Đều tới ăn nào!”


      Giả Ảnh vừa dứt lời, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử sớm chịu nổi, lấy đà bật người nhảy ra.


      Cái khéo nhất chính là, Thạch Đầu cước giẫm lên lưng Công Tôn sau đó nhảy xuống đất, lao về phía cửa, quen thuộc dùng móng vuốt lay cửa phòng, chi chi kêu lên vui mừng muốn chạy ra ngoài.


      Mà Công Tôn bị đạp, té nhào về phía Triệu Phổ… Hôn tân nương tử của y…


      “Oa…” Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn thấy được, ngồi dậy, vẫn đội chăn đầu cười vỗ tay.


      Công Tôn hôn cái dính đầy vị son, ngồi xuống chùi miệng, “Các nàng thoa cho ngươi bao nhiêu son a.”


      Triệu Phổ cười ha hả ngồi xuống, tiến tới, tiếp tục hôn… Tiểu Tứ Tử tự giác bịt mắt lại, thể nhìn, nhìn bị hỏng mắt!


      Tử Ảnh và Giả Ảnh vội giúp đóng cửa, hình ảnh quá quỷ dị!


      .


      Sắc trời sáng bừng, mọi người chuẩn bị xuất phát.


      Triệu Phổ tâm cam tình nguyện đội khăn đỏ ngồi vào kiệu do bốn ảnh vệ khiêng.


      Phi Ảnh đóng giả làm bà mối, nhóm nữ ảnh vệ ở lại tửu lâu chăm sóc bọn .


      Công Tôn cưỡi ngựa phía trước, giả trang thành tân lang quân, mà những người khác giả làm đội ngũ tống giá. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thầm theo.


      Mọi người lặng lẽ chuồn ra khỏi thành, sau đó lại công khai từ phía Đông ngang qua.


      Triệu Phổ ngồi trong kiệu cảm thấy bức bối khó chịu, thở hổn hển dùng tay áo quạt gió, đẩy màn cửa ra nhìn, thấy Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu ở phía trước.


      Hắc Kiêu rất ngang tàng, trước đây ngoại trừ Triệu Phổ nó để bất kỳ ai khác cưỡi, bây giờ, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng có thể cưỡi, nhất là lúc Tiểu Tứ Tử cưỡi, nó còn có thể đặc biệt chậm.


      Công Tôn ngồi lưng ngựa, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ chống cằm nhìn y, có chút bất đắc dĩ… Lúc nào đó với thư ngốc này hoán đổi vị trí tốt rồi, nếu như đem thư ngốc này khiêng vào phòng tân hôn, sau đó ở nơi đó ấy ấy ấy phen… Chậc chậc!


      đờ ra, u Dương Thiếu Chinh tiến tới giễu cợt, “Chuyện gì vậy Vương gia? Đừng vén khăn đỏ lên a, điềm xấu.”


      “Biến.” Triệu Phổ khinh khỉnh liếc , tâm , có cơ hội đánh tiểu tử này trận.


      tới phía trước, Giả Ảnh nhắc nhở, “Phía trước là Tam Xuyên cốc, đó chính là hiểm địa cuối cùng nơi hai ngọn núi giáp nhau, rời khỏi phạm vi đại quân bảo hộ.”


      Triệu Phổ gật đầu, lui trở về bên trong kiệu, hạ màn xe xuống.


      .


      Vào Tam Xuyên cốc, quả nhiên địa thế hung hiểm, bất quá bọn họ ít người, sát vào núi, cũng sợ bên có tên bắn lén hay bị ném đá xuống đầu.


      tới phía trước hồi lâu, Triệu Phổ nhịn nổi bèn hỏi, “Sao còn chưa tới?”


      u Dương Thiếu Chinh nhíu nhíu mày , “Hay là đả thảo kinh xà, làm bọn sơn tặc này dám hạ sơn?”


      “Chậc…” Triệu Phổ có chút khó chịu, vươn tay sờ sờ đầu.


      Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu lững thững bước chậm lại, tới bên cạnh chiếc kiệu, thấy Triệu Phổ vẻ mặt uể oải cộng thêm khó chịu liền , “Nương tử, cười cái?”


      Tất cả mọi người hít sâu hơi —— Công Tôn là trêu ghẹo Triệu Phổ phải ?!


      Triệu Phổ cũng buồn cười nhìn Công Tôn, tâm … Giỏi lắm thư ngốc, ngươi chờ, chờ xong việc xem ta thu thập ngươi.


      Giữa lúc tâm tình khẩn trương của mọi người nhờ câu đùa của Công Tôn mà trầm tĩnh lại… Đột nhiên, chợt nghe núi truyền đến tiếng chiêng đồng, còn có tiếng la hét ầm ĩ.


      “Tới!” u Dương Thiếu Chinh thốt lên tiếng, lập tức… mọi người làm bộ khẩn trương.


      Ngẩng đầu nhìn, thấy núi có đám hắc y nhân đứng, cũng là mặc hắc y đeo đai đỏ, cầm đao kiếm tay.


      Triệu Phổ trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng tới rồi!


      “Ha ha ha…” Bọn sơn tặc đó cười lên ha ha, xoa xoa thắt lưng , “Lần này may may! Đại vương mừng sinh thần, tân nương đưa lên cửa!”


      Đám lâu la bên vỗ tay, “Đương gia, thơ hay!”





      “Các ngươi là ai?” u Dương Thiếu Chinh giả trang thành quản gia, đứng trước kiệu, “Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?”


      “Ha ha ha, làm gì?” Sơn tặc kia xắn tay áo , “Các con, cướp kiệu!” xong liền vọt xuống.


      Bọn Giả Ảnh trước tiên đem Công Tôn bảo vệ ở phía sau, bọn họ cũng thể thực phản kháng, đám sơn tặc này phỏng chừng đỡ nổi nếu bọn họ đập cho bọn chúng trận, cho nên đành phải vờ chống lại, đám sơn tặc đẩy lùi ảnh vệ, tiến lên nâng kiệu.


      Công Tôn ở ngựa xem náo nhiệt, Giả Ảnh nhàng túm y cái, ý bảo —— Tốt xấu gì cũng giùm hai ba câu chứ!


      Công Tôn phản ứng được, vội lên tiếng, “Nương tử ơi…”


      Triệu Phổ ở trong kiệu nghe thấy liền giật bắn lên, mà tiếng nương tử này của Công Tôn, bị mấy tên sơn tặc nghe được… Bọn chúng quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếc mắt cái… Bọn sơn tặc đều ngẩn người, đây đó liếc mắt nhìn nhau.


      tên trong bọn , “Ai, tân lang quân này thiệt đẹp!”


      “Bằng , chúng ta cướp tân lang quân luôn ?”


      “Hay đó, đại ca phải nam nữ thông ăn sao?”


      Đám sơn tặc xúm xít lại khe khẽ xì xầm, người khác nghe được, nhưng Triệu Phổ nghe được.


      Triệu Phổ thầm mắng, cái gì?! Mẹ nó dám chú ý tới Công Tôn nhà , làm thịt các ngươi! Nghĩ xong, Triệu Phổ vén màn kiệu, rống lên tiếng, “Các ngươi muốn chết hả?!”





      Bởi vì Triệu Phổ vén màn xốc khăn đỏ hô to… trường trầm mặc.


      Bọn sơn tặc choáng váng, ngơ ngác nhìn Triệu Phổ, vẻ mặt biến thành = 口 =.


      Ảnh vệ và Công Tôn cũng muốn choáng váng, vẻ mặt cũng là = 口 = .


      Mà trong chỗ tối, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mai phục sau tòa núi đá, Bạch Ngọc Đường trong phút chốc cũng ngây ngẩn cả người, Triển Chiêu kéo tay áo của che miệng che mũi, cho mình cười ra tiếng.





      Tất cả trầm mặc, lúc sau, đầu lĩnh sơn tặc buông câu, “Ai nha má ơi, cũng may là chưa đoạt!”


      Tất cả mọi người cứng ngắc nhúc nhích, muốn cười nhưng lại thể cười, nín nhịn đến nỗi nghiến tê cả răng.


      Đầu lĩnh nọ ra lệnh, “Đừng bắt tức phụ này! Quá xấu xí, cướp tân lang quân!”


      Bọn sơn tặc đồng loạt xông lên, cướp Công Tôn.


      “Nương!” Triệu Phổ đá tung màn cửa nhảy ra, tâm đám sơn tặc thối tha này dám động tay vào Công Tôn?!


      Lúc này, sơn tặc tới trước Hắc Kiêu… Còn chưa kịp động thủ, Hắc Kiêu nhìn vừa mắt, giơ chân trước đá vào mặt


      “Ai nha…” Sơn tặc nọ bị Hắc Kiêu đá cho lăn ra đất kêu thảm tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :