1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 75: Lại người thú vị ^^ đội ngũ càng thêm lớn mạnh


      Triệu Phổ náo loạn lần này kết quả là…


      Bao Chửng cùng Bàng Thái Sư với tổ hợp song nguyệt trán, trong lúc lâm triều ngày hôm sau khiến Triệu Trinh nằm bò long thư án (cái bàn Kim Loan điện) mà ôm bụng, cả triều văn võ bá quan cũng cười đến quặn cả ruột, đều cảm thấy thỏa dạ.


      Bàng Thái Sư cùng Bao Chửng vô cùng nghẹn ngào, bất quá người nghẹn nhất chính là Triệu Phổ —— Bởi vì Công Tôn để ý đến .


      Từ hôm đó sau khi Công Tôn dùng nghiên mực ném vào mặt Bàng Thái Sư, bắt đầu chọn lựa thèm đếm xỉa tới Triệu Phổ, xem như khí, như vật trong suốt tồn tại.


      Triệu Phổ với Công Tôn, y phản ứng, Triệu Phổ muốn mời y ăn, y thèm nhìn, cuối cùng buổi tối Triệu Phổ mò đến bên giường Công Tôn muốn nằm kề bên nhau chút, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nằm bên kia, trùm chăn kín đầu, để Triệu Phổ và Thạch Đầu mắt to trừng mắt .


      Triệu Phổ rất phiền muộn.


      .


      “Ai…” Mắt thấy ba ngày trôi qua, Triệu Phổ nằm dài lên bàn đá mà than thở.


      Giả Ảnh tới với , “Vương gia, người mà lão Hạ phái sắp đến, là nhân mã Thiếu Chinh dẫn theo.”


      “Thiếu Chinh cũng tới sao?” Triệu Phổ ủ rũ ủ xìu như cọng bún, , “Hạ Nhất Hàng là thành tâm làm cho ta ấm ức tới chết phải , lúc này sao lại để tiểu tử Thiếu Chinh kia tới chứ?”


      “Ba nghìn người này rút ra từ tiên phong doanh của Thiếu Chinh, đều là cao thủ.” Giả Ảnh , “Hơn nữa, tác chiến vùng núi Thiếu Chinh có kinh nghiệm a.”


      “Ai…” Triệu Phổ than thở lần thứ trăm, “Chịu nổi, phải chỉ là đánh sơn tặc thôi sao, cũng phải đánh Liêu binh.”


      “Thiếu Chinh?” Triển Chiêu ở bên nghe được bèn hỏi, “Tiên phong quan của Triệu gia quân, Xích Kỳ Lân u Dương Thiếu Chinh sao? Cửu ngưỡng đại danh a.”


      “Hắc hắc.” Giả Ảnh gật đầu, , “Thiếu Chinh thích vô giúp vui, phỏng chừng ở biên quan nhàn rỗi có chuyện làm, vừa nghe có trận đánh nên chạy tới.”


      “Đó là chuyện tốt a.” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại rầu rĩ vui chứ? Lương tướng như vậy.”


      “A…” Nụ cười của Triệu Phổ hơi xấu hổ lại bất đắc dĩ.


      Triển Chiêu có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn Giả Ảnh.


      “Khụ khụ.” Giả Ảnh tiến tới bên tai Triển Chiêu giọng , “Triệu gia quân chúng ta có tứ đại tướng, Hạ bà mụ, u Dương độc mồm, Kiều Quảng dông dài, Trâu Lương hũ nút.”


      “Hạ là phó tướng Hạ Nhất Hàng, u Dương chính là tiên phong tướng quân u Dương Thiếu Chinh, Kiều Quảng là tả tướng quân Long Kiều Quảng, Trâu Lương, chính là hữu tướng quân Trâu Lương?” Triển Chiêu hỏi, “Đều là danh tướng trong triệu gia quân a.”


      là mấy tên đó đó.” Tử Ảnh bĩu môi, , “Danh tướng cái gì chứ, chờ ngươi thấy người biết, còn cà tưng hơn cả Nguyên Soái của bọn ta. Hạ Nhất Hàng nhân xưng là Hạ bà mụ, là đồ gà mái a, giống như bà quản gia, bất quá cũng khó trách , Nguyên Soái của chúng ta là tên bại gia, nếu trông chặt, gia nghiệp sớm bại hết. u Dương Thiếu Chinh độc mồm tinh ranh… Vương gia sợ nhất, ta phỏng chừng kém bao nhiêu so với Công Tôn tiên sinh lúc nổi điên đâu, mở miệng ra là có thể chọc người tức chết. Kiều Quảng dông dài, câu còn xào nấu đảo đảo lập lại ba bốn lần, đến lỗ tai ngươi mọc ra cái kén. Trâu Lương khỏi , đánh ba gậy còn thèm đánh rắm cái, hai người bọn họ chuyện phiếm mới vui nha, người liên tục nhảm, còn người liên tục uống rượu.”


      Triển Chiêu cảm thấy thú vị, tại sao những đại tướng quân danh chấn thiên hạ, nghe từ miệng Tử Ảnh đều biến thành quái thai.


      tiếp, Thiếu Chinh còn chưa biết chuyện Vương gia muốn thành thân chứ?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “Nếu để biết, vậy náo nhiệt rồi!”


      “Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu.


      “Ai nha ngươi biết đâu.” Tử Ảnh , “Thiếu Chinh lòng dạ hẹp hòi, luận võ bại dưới tay Vương gia cho nên ghi hận trong lòng, lạc thú lớn nhất đời chính là được nhìn Vương gia xấu mặt, Vương gia càng khó chịu càng thống khoái!”


      đến luận võ.” Giả Ảnh nhíu mày , “Triển đại nhân, nếu như Thiếu Chinh muốn luận võ với ngươi và Ngũ gia, nghìn vạn lần đừng để ý tới , phỏng chừng đánh lại hai người, vạn nhất thua, lên cơn!”


      “Hả?” Triển Chiêu có chút thể tiếp thu, dùng cách này hình dung đại tướng quân.


      đó, nhìn người thể xem tướng mạo, ta dám cam đoan u Dương Thiếu Chinh là nam nhân lòng dạ hẹp hòi nhất mà ngươi được gặp đời này!” Tử Ảnh nghiêm túc , “ ngay cả người khác lớn lên suất hơn mình, cũng ghen ăn tức ở!”


      “A?” Triển Chiêu cả kinh, , “Vậy lát đừng để thấy Bạch Ngọc Đường.”


      “Ừ.” Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều gật đầu, , chợt nghe phía sau có người hỏi, “Ta làm sao?”


      Triển Chiêu và hai ảnh vệ đều cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau bọn họ… Hơn nữa như vậy là vừa mới tới, cũng nghe được bọn họ cái gì, nhưng ba người phản ứng mạnh như vậy, khiến cho có chút hồ đồ.


      “Ha hả.” Ba người vội cười trừ.


      Bạch Ngọc Đường cũng suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Triệu Phổ còn nằm dài bàn than thở, liền hỏi, “Còn chưa làm hòa với Công Tôn sao?”


      Ba người đều lắc đầu.


      Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy chậm tới, ôm Thạch Đầu ngày càng lớn, Tiêu Lương theo sát bên cạnh.


      “Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ ngoắc bé.


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Triệu Phổ, , “Cửu Cửu… Phụ thân cho ta chuyện với ngươi, là thấy đánh đòn.”


      Triệu Phổ nhìn trời, , “Phụ thân ngươi còn tức giận sao?”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đem Thạch Đầu đặt lên bàn, sau đó tự mình bò lên ghế ngồi xuống, Thạch Đầu lại nhảy về lại đùi bé.


      “Bất quá, Cửu Cửu, ngươi cũng quá đáng lắm nha, dám quấy rầy phụ thân xem bệnh.” Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ, , “Phụ thân ghét nhất là bị người khác phá rối lúc mình xem bệnh! Hơn nữa sau hôm đó, phụ thân số người đến hiệu thuốc xem bệnh rất ít, tất cả mọi người đều sợ Cửu Cửu.”


      Tất cả mọi người nhịn được liếc nhìn Triệu Phổ, ánh mắt như là —— Đúng vậy! Người này đáng đời, chưa thấy ai quá đáng như vậy!


      “Cũng cần giận lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ bĩu môi.


      “Vương gia, ngươi xin lỗi chưa?” Tử Ảnh hỏi .


      Triệu Phổ chun mũi, , “Chưa…”


      “Công Tôn vốn cũng phải phân phải trái, ngươi xin lỗi y , việc này vốn là do ngươi sai.” Triển Chiêu , “Đừng làm mất cảm tình.”


      phải ta chịu xin lỗi.” Triệu Phổ , “Y bây giờ xem ta như tồn tại… Hơn nữa, ta sai chỗ nào chứ, y thân cận với người khác như vậy, ta thấy ta khó chịu, có gì sai? Ta…”


      “Khụ khụ.” Lúc này Tử Ảnh ho khan tiếng, mọi người liền thấy… Công Tôn từ bên ngoài vào, tay cầm theo hòm thuốc. Hôm nay bọn họ dự định khởi hành Dĩnh Xương phủ, Công Tôn liền chuẩn bị từ rất sớm, vào cửa, thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Phổ tự nhiên cũng nhìn mình.


      Công Tôn tới bên bàn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt lên bàn, Triển Chiêu đến ôm lấy. Tiểu Tứ Tử cầm quả cam mà Triển Chiêu vừa lột vỏ cho mình, bóc ra múi, đút vào miệng Công Tôn, , “Phụ thân đừng giận Cửu Cửu nữa.”


      Công Tôn nhai nhai múi cam ngọt như mật đường, chớp chớp mắt hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cửu Cửu là ai?”





      Triệu Phổ bị tổn thương, Tử Ảnh và Giả Ảnh đều nhịn cười, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu giả vờ phát , dù sao quan thanh liêm cũng khó xen vào việc tư, chuyện này có cách nào để quản.


      khi , Vương Triều Mã Hán từ bên ngoài chạy vào, “Cửu Vương gia, người đến rồi.”


      “Ở đâu?” Triệu Phổ hỏi.


      “Trong cánh rừng ngoài cổng thành.” Vương Triều , “Người thông tri ở bên ngoài.”


      “Bảo vào đây.” Triệu Phổ khi xử lý quân vụ, rất có uy phong nha.


      bao lâu, có tham báo chạy vào, hành lễ với Triệu Phổ, “Nguyên Soái, tiên phong quan an bài nhân mã tại thập lý đình* trong cánh rừng ở đông ngoại ô Khai Phong, chúng ta buổi tối đường chạy tới đây, ban ngày nghỉ ngơi, vẫn chưa khiến quan phủ chú ý.”


      *(thập lý đình là đình nghỉ mát, để người đường tránh gió mưa, hóng mát, chống rét và tạm dừng chân)


      “Ừ.” Triệu Phổ gật đầu , “Ngươi bảo chợp mắt trước , chờ chúng ta khởi hành, buổi tối dẫn người chạy tới phụ cận Dĩnh Xương phủ chờ, có hành động gì ta thông tri cho .”


      “Ách…” Tham báo ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ.


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu.


      “Tiên phong quan , cũng muốn theo.” Tham báo trả lời.


      Triệu Phổ nhíu mày, “ nhân mã làm sao bây giờ?”


      “Tiên phong quan …” Tham báo có chút do dự.


      “Ngươi là ở chỗ Hạ Nhất Hàng hay chỗ Thiếu Chinh? câu mà cũng cù nhây như vậy sao?” Triệu Phổ nhịn được.


      “Tiên phong quan , Vương gia chắc chắn chịu, cho nên tới trước… ở ngoài cửa.” Tham báo đơn giản ra.


      phản rồi.” Triệu Phổ trừng mắt.


      Tham báo vội , “Tiên phong quan an bài xong hành động của nhân mã. Còn … Vương gia cần lo lắng, phản.”


      Tất cả mọi người nhịn cười, u Dương Thiếu Chinh này xem ra thú vị.


      “Ngươi đừng để vào, bảo về !” Triệu Phổ đứng lên với mọi người, “, chúng ta lập tức Dĩnh Xương phủ, từ cửa sau.”


      Mọi người đứng dậy, Triển Chiêu chào tạm biệt Bao Chửng, hỏi ít về những chuyện cần chú ý trong chuyến này. Các ảnh vệ cũng đều tự chuẩn bị. Tiêu Lương vác bao hành ý , Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, nắm tay Tiêu Lương cùng ra ngoài.


      Công Tôn xuất môn, Triệu Phổ cũng đứng lên ra ngoài, hai người sánh vai, Triệu Phổ liếc nhìn Công Tôn, Công Tôn thèm nhìn .


      Triệu Phổ có chút nóng nảy, chen chen sang bên cạnh, ngăn trở lối của Công Tôn, Công Tôn mắng chửi cũng đánh người, trực tiếp nhìn, cứ thế này giống như lấy mạng Triệu Phổ vậy, so với mắng chửi đánh người càng khiến chịu nổi a.


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ tới bên cạnh Công Tôn gọi tiếng, Công Tôn liếc cái, sau đó tiếp tục ra ngoài.


      Triệu Phổ chớp chớp mắt —— U, còn chịu liếc ta cái, xem ra tức giận như hôm qua a.


      .


      Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nắm tay đến gần xe ngựa, Thạch Đầu được Tiểu Tứ Tử ôm, chi chi gọi, giãy dụa đòi xuống.


      “Thạch Đầu ngoan.” Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt xuống, cùng nó bò lên xe, vén màn xe lên… Nhưng thấy trong xe ngựa, có người ngồi.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều sửng sốt chút, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu…


      Người trong xe ngựa thoạt nhìn tương đương trẻ tuổi, trông cũng thập phần tuấn, mặc thân võ y màu nâu nhạt, buộc cái đai lưng bằng da màu nâu ngang thắt lưng, đai lưng đeo tranh trường đao. Da rất trắng, tóc rất ngắn, mà còn là màu đỏ, mày rậm mắt to, khóe miệng mang cười, quan sát Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương.


      Tiểu Tứ Tử thấy người xa lạ ngồi xếp bằng trong xe ngựa, khuỷu tay chống đầu gối, tay nâng cằm, dò xét mình, liền vô thức trốn phía sau Tiêu Lương, Thạch Đầu bé trốn phía sau Tiểu Tứ Tử.


      Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ, cau mày hỏi người trong xe ngựa, “Ngươi là ai?”


      Thanh niên nọ nhướng nhướng mi, cười hỏi, “Nga… Ai là tiểu Vương gia tương lai a?”


      Công Tôn và Triệu Phổ lúc này cũng ra, liền thấy khó hiểu, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vào xe ngựa, đứng ngoài thùng xe làm cái gì?


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      “Phụ thân, có người.” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào .
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn nhìn thoáng qua bên trong xe, mà người ngồi bên trong xe ngựa cũng vừa lúc nhìn ra bên ngoài, cùng Công Tôn đối mặt.


      Công Tôn cũng có chút khó hiểu, tại sao vô duyên vô cớ trong xe dư ra người a.


      Người nọ cũng tỉ mỉ quan sát Công Tôn từ xuống dưới, cuối cùng, “Phốc xuy” cười tiếng, nằm bò xe, liên tục đấm lên sàn ha ha cười phá lên, trong miệng lầm bầm, “Là thư sinh, thực thư sinh, ai nha, buồn cười chết ta rồi!”


      Mặt Công Tôn hơi đen lại, tâm tên này là ai a? Có bệnh à?


      Triệu Phổ vừa nghe được tiếng của người nọ, sắc mặt trở nên so với Công Tôn còn khó nhìn hơn, xông vào trong xe nhìn cái, mắng, “Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này?”


      Người nọ giương mắt nhìn Triệu Phổ, hành lễ với , “Vương gia.”


      “Thiếu Chinh!” Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng thấy người, Công Tôn hơi giật mình, đây là tiên phong quan, nhân xưng Xích Kỳ Lân u Dương Thiếu Chinh? Nghe người này những năng chinh quán chiến dũng mãnh gì sánh được, hơn nữa còn thông thạo địa lý, từng dẫn theo mấy vạn nhân mã trong vòng ba ngày bộ hành qua sa mạc, cho nên là tiên phong dẫn đầu mặt trận của Triệu gia quân. Bất quá cũng như Triệu Phổ, so với trong lời đồn còn trẻ hơn nhiều.


      Bất quá vừa nghĩ đến Triệu Phổ, Công Tôn lại suy đoán, đại khái có tiếng mà có miếng là bệnh chung của Triệu gia quân! Tiên phong quan này thoạt nhìn cũng đàng hoàng cho lắm.


      u Dương Thiếu Chinh cười xong, , “Sao ta có thể chứ, địa thế của vùng núi đông nam mặc dù thể so sánh với vùng khỉ ho cò gáy bên tây bắc, nhưng vùng núi phía nam là rắc rối nhất, chút quy luật cũng có, cho nên ta muốn kiểm tra địa hình trước sau đó mới phái binh, nếu ba nghìn binh sĩ lạc đường, mà đó đều là ái tướng của ta, cái mạng ít nhất có giá vài vạn lạng vàng, thiếu người ngươi phải bồi thường cho ta!”


      Triệu Phổ mặc dù tức tối nhưng cũng thể gì, dù sao đúng là vậy, mấy đại tướng dưới tay đều là loại thích lấp liếm điểm yếu tự bênh vực mình, sợ nhất bị tổn thất.


      “Được rồi, vậy ngươi cưỡi ngựa, đừng ngồi trong xe.”


      Lúc này, u Dương Thiếu Chinh bắt đầu chơi đùa với bạn Thạch Đầu vì hiếu kỳ tiến tới ngắm trai, dùng ngón tay gãi gãi vùng dưới cằm của Thạch Đầu, , “Ngồi xe vui.”


      “Ngươi là võ tướng ngồi trong xe làm cái gì?” Triệu Phổ trừng mắt.


      “Chỗ trĩ của ta bị đụng đau.” u Dương Thiếu Chinh mặt đỏ tim đập trắng trợn , “Sao hả?”


      Triệu Phổ hít hơi sâu, túm lấy Công Tôn , “, thư ngốc, chúng ta cưỡi ngựa.”


      Nhưng Triệu Phổ lại quên Công Tôn đấu khí với .


      Công Tôn khinh khỉnh liếc cái.


      Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử tiến lên xe ngựa ngồi, , “Tiểu Tứ Tử, sao chào người ta?”


      Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ lại có chút lo sợ nhìn u Dương Thiếu Chinh, mở miệng, “Chân Chân*…”


      *(Chữ Chinh [zhēng] trong Thiếu Chinh đọc na ná như chân [zhēn] trong chân )


      “Ha ha.” u Dương Thiếu Chinh bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, , “Tiểu Vương gia a, gọi u Dương [ōu yáng] là được rồi, Chân Chân là tên của bé mà.”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong cảm thấy thú vị, bèn mở miệng gọi, “Nga Nha [ò yā].”


      “Cẩn Nhi, là u Dương.” Tiêu Lương cũng vào.


      “Nga… Nha.” Đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử thể uốn cong, được hai chữ u Dương.


      Chọc cho u Dương Thiếu Chinh nằm sấp mà nện lên sàn, Triệu Phổ kề sát Công Tôn ngồi xuống, Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt ở giữa, tách khỏi Triệu Phổ. Thạch Đầu ngây thơ, biết Triệu Phổ lúc này rất là thụ thương, cọ tới, tựa người của , thư thư phục phục ngửa cái bụng lên trời bắt đầu liếm mao.


      Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cưỡi ngựa tới, thấy được trong xe ngựa có người ngồi.


      Triệu Phổ lần lượt giới thiệu mọi người chút, u Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mỉm cười, nhướng mi với Triệu Phổ cái —— Nhân trung long phượng a!


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, tâm , đúng vậy, đều là long phượng, ngươi lại có người để làm khó dễ trận rồi.


      Sau đó, Giả Ảnh kêu tiếng, “Khởi hành!”


      Xe ngựa bắt đầu tiến lên phía trước.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giơ roi thúc ngựa, dẫn đầu phía trước.


      Triệu Phổ suy nghĩ hồi làm thế nào để giảng hòa với Công Tôn, đừng tiếp tục đấu khí nữa, lại nghe được bên ngoài xe ngựa có tiếng ngựa hí.


      Vén màn xe lên nhìn, chỉ thấy Hắc Kiêu ở ngoài xe ngựa xõa tung tông mao kêu la thảm thiết, tư thế đó như muốn —— Triệu Phổ, ngươi ra!


      Triệu Phổ nhìn trời, quên mất con ngựa điên này.


      Hắc Kiêu nhiều ngày được chạy, bị nhốt trong chuồng khó chịu vô cùng, mấy thanh gỗ ngăn với chuồng bên cạnh đều bị nó đá gãy, hôm nay vất vả được thả ra, vừa thấy hình như được xa, Hắc Kiêu sung sướng… Nhưng mắt thấy Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm đều chạy mà Triệu Phổ dĩ nhiên lại chui rúc trong xe ngựa để ý tới nó, lẽ nào muốn để nó chạy mình? Trọng sắc khinh mã!


      Vì vậy… Ngựa điên nay lại càng điên, cắn lấy màn xe buông, tư thế đó, Triệu Phổ ra phá xe.


      “Kiêu Kiêu hình như mất hứng nha.” Tiểu Tứ Tử nằm đùi Tiêu Lương, giúp Thạch Đầu chải lông mao, hỏi Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhìn nhìn Hắc Kiêu, lại nhìn Công Tôn bên, ngước mắt, thấy u Dương Thiếu Chinh hiếu kỳ đánh giá cả hai, tựa hồ phát giữa hai người hình như có vấn đề.


      Triệu Phổ trong lòng rất khó chịu, đột nhiên túm lấy cánh tay của Công Tôn.


      Công Tôn có chút giật mình ngước mắt nhìn , còn chưa kịp minh bạch chuyện gì xảy ra, Triệu Phổ kéo y nhảy ra, phóng lên lưng Hắc Kiêu.


      Hắc Kiêu vừa cảm thấy Triệu Phổ ngồi lên lưng nó, kêu lên tiếng vui vẻ, Triệu Phổ tay ôm Công Tôn đặt ngồi đằng trước, tay túm dây cương, vung mạnh… Hắc Kiêu tung bốn vó băng băng lao về phía trước, nhanh như gió… Giống như lên cơn điên mà đuổi theo Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa, đây là tính tình của ngựa đầu đàn, làm sao có thể chạy sau con ngựa khác được chứ.


      “Ngươi muốn gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ trưng ra bản mặt thống khoái.


      Triệu Phổ nhướng mi, “Sao, chịu chuyện với ta rồi hả?”


      Công Tôn có chút bất mãn đối diện với , Triệu Phổ nhếch miệng cười, đúng là da mặt dày, như vậy, vừa lúc hợp với câu —— Lợn chết sợ nước sôi!


      Công Tôn tức giậní cũng nơi nào trút, chợt nghe Triệu Phổ , “Được rồi, ngươi muốn ta nhận sai như thế nào, chỉ cần đừng bắt ta tự cung (cắt cái “ấy ấy” =D), làm gì cũng được, ngươi !”


      Vùng lông mày của Công Tôn nhíu chặt nhìn Triệu Phổ phía sau, lát mới nghẹn mà thốt ra câu, “Lưu manh!”


      Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, , “Muốn ta đùa giỡn lưu manh? Cái này dễ!” xong, cúi đầu hôn Công Tôn cái.


      Công Tôn mở to hai mắt, song song, Hắc Kiêu như cơn hắc phong chạy lên trước nhất, mà gia hỏa này còn phi thường kiêu ngạo, cố ý từ giữa Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm chạy vụt qua.


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tâm … Hòa hảo rồi sao?


      Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm cũng phải ngọn đèn cạn dầu, thấy Hắc Kiêu kiêu ngạo như vậy, bèn đuổi theo, lần này thú vị, ba con chiến mã thi nhau chạy lên phía trước.


      “Thú vị a!” u Dương Thiếu Chinh ra khỏi xe ngựa, lộn người nhảy lên đỉnh xe, hỏi Giả Ảnh đánh xe, “Vương gia ở Trung Nguyên có vẻ rất vui. Hèn gì ta thấy muốn trở về.”


      Tử Ảnh nhìn , “Ngươi có phải chọc lão Hạ nổi điên đến hết cách trị, nên mới đuổi ngươi tới đây ?”


      u Dương Thiếu Chinh cười cười, hướng phía sau huýt sáo tiếng… Chỉ thấy ở phía sau đàn ngựa của các ảnh vệ cưỡi, có con ngựa màu vàng cao to chạy vọt lên, phi tới phía .


      “Gần đây người Liêu dời binh lực rồi.” u Dương Thiếu Chinh với Giả Ảnh, “Hình như muốn nội chiến.”


      “Bắt đầu tranh ngôi hoàng đế sao?” Tử Ảnh có chút giật mình, “Nhanh như vậy?”


      u Dương Thiếu Chinh nhún nhún vai, , “Lão Hạ sợ ta ở đó ngứa tay ngứa chân chạy làm loạn, cho nên phái ta tới đây bắt sơn tặc.” u Dương Thiếu Chinh phi thân nhảy lên lưng con ngựa lông vàng đốm trắng, đá mông nó cái, cười với bọn Tử Ảnh, “Bất quá ở đây hình như cũng rất vui!” xong, dứt khoát chạy , đuổi theo ba con ngựa đằng trước.


      kiêu ngạo!” Tử Ảnh chun mũi đá Giả Ảnh bên cạnh, “Ngươi nhanh lên chút, bọn họ ràng khinh thường ngựa của chúng ta!”


      Giả Ảnh bất đắc dĩ nhìn , “Kéo xe ngựa phải là ngựa thường sao?”


      chung là nhanh lên a!” Tử Ảnh lắc lắc , Giả Ảnh đành phải ra roi mạnh.


      Kéo xe ngựa tuy là giống ngựa thường, nhưng dù sao cũng là chiến mã được mang ra từ quân doanh, lập tức băng băng lao .


      Tiểu Tứ Tử ngồi trong xe ngựa, cảm giác như bay, ngồi dậy nhìn bóng cây di động hai bên đường, với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, nhanh nga.”


      “Ngựa trong chiến tranh đều chạy rất nhanh.” Tiêu Lương , “Nếu như xuất chinh, phía sau còn có mấy vạn chiến mã đuổi theo nhanh như vậy, còn có hơn mười vạn đại quân.”


      “A.” Tử Ảnh vén màn xe với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi từng thấy rồi à?”


      “Hm.” Tiêu Lương gật đầu, “Ta trèo lên cây nhìn thấy Tây Bắc quân truy đuổi Liêu binh, giống như sói đuổi theo đàn cừu, đám Liêu binh chạy trốn đến quăng mũ cởi giáp.”


      rất đúng a!” Tử Ảnh vui vẻ , “Tiểu tử ngươi mau lớn , hãy chờ xem… Đợi cho Liêu quốc bọn chúng ngừng nội chiến, tân Liêu Vương khẳng định còn có chủ ý đụng đến chúng ta, đến lúc đó, chúng ta trực tiếp đánh tới thượng kinh, chúc mừng tân Liêu Vương trận.”


      “Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử biết có hiểu gì , ôm Thạch Đầu cười hắc hắc, nắm cái đuôi Thạch Đầu , “Thạch Đầu, ngươi phải mau lớn a, đến lúc đó, ta cưỡi ngươi , ngươi phải chạy nhanh hơn Kiêu Kiêu chúng nó nga!”


      Thạch Đầu bất cần đời dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, như vậy là muốn —— Đương nhiên rồi!





      Triệu Phổ bọn họ đường chạy như điên, đêm đó, đến trước cổng thành Dĩnh Xương phủ.


      Dần dần thả chậm tốc độ, Triệu Phổ quay đầu nhìn nhân mã đuổi theo phía sau, u Dương Thiếu Chinh từ trong lòng lấy ra tấm địa đồ, mở ra nhìn nhìn, chỉ vào dãy núi nhấp nhô ở mặt Nam phía trước, , “Hình như ở đó.”


      Triệu Phổ tiếp nhận địa đồ mà xem, Công Tôn cũng tới nhìn, Triệu Phổ cảm thấy mặt của y kề rất gần mình, liền hướng y cười cười.


      Công Tôn cũng lười đấu với , người này da mặt rất dày, còn có thể làm gì bây giờ? Nhìn thoáng qua, Công Tôn chỉ chỉ bản vẽ, , “Phía trước hẳn là Loan Thúy Thập Tam Phong, địa hình tương đương hiểm trở, có rất nhiều tử lâm.”


      u Dương Thiếu Chinh có chút giật mình nhìn Công Tôn, hỏi, “Tiên sinh là người địa phương?”


      Công Tôn lắc đầu , “Ta từng xem qua địa phương chí (tạp chí địa phương) giới thiệu về vùng Dĩnh Xương, Loan Thúy Thập Tam Phong là tử lâm có tiếng.”


      “Tử lâm là gì?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi.


      “Là loại rừng cây rất rậm rạp trong núi, cây cao lớn rất nhanh, che khuất ánh mặt trời, mảng rừng dưới tàng cây có ánh sáng, rất nhanh đều chết sạch, gỗ khô cây mục lâu ngày lâu năm, có chướng khí, còn có thể sinh ra độc vật, lại khó nhận được phương hướng, tiến vào cơ bản chỉ có đường chết.” Triển Chiêu , “Cho nên gọi là tử lâm.”


      “Nga.” Tử Ảnh gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nơi này ai có thể ở lại phải ? Đám sơn tặc kia dù cho chiếm cánh rừng này, cũng hơn phân nửa là tự tìm khổ phải ?”


      “Cái này nhất định.” Bạch Ngọc Đường , “Giữa Loan Thúy Thập Tam Phong và dãy núi phía tây có con đường, là đường tắt nối thông với vùng đông nam, có rất nhiều thương nhân, đặc biệt là những thương đội có võ sư tiêu sư theo, đều vì muốn tiết kiệm thời gian nên tắt theo đường này… Vạn nhất gặp phải đám sơn tặc, quả thực rất phiền phức.”


      u Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy người, nhướng mi cái, vươn tay sờ cằm, cười với Triệu Phổ —— Đều là người tài a.


      Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn —— Ngươi đừng có soi mói! Dám soi mói lão tử tha cho ngươi.


      “Trời cũng tối.” Công Tôn , “Tìm chỗ đặt chân trước , sau đó thương lượng tiếp.”


      Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, nghe lời ngươi.”


      Công Tôn híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Phổ, Triệu Phổ vẻ mặt vô tội —— Lại gì nữa đây?


      “Phụ thân.” Giữa lúc Công Tôn bị Triệu Phổ chọc tức đến bế tắc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử gọi mình, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn bé, Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào bầu trời phía ngọn núi xa xa, , “ nhiều điểu điểu!”


      Mọi người hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy ở khoảng sườn núi, có đàn đại chim đen đúa đông nghìn nghịt vờn quanh.


      “Quạ đen và kền kền.” Triển Chiêu nhíu mày.


      u Dương Thiếu Chinh cười nhạt tiếng, “Ta còn tưởng rời xa chiến trường tây bắc, nhìn thấy lũ súc sinh này chứ!”


      “Vào thành tìm khách điếm dừng chân trước , dàn xếp bọn ổn định.” Triệu Phổ phân phó Giả Ảnh, “Chúng ta xem lập tức quay về.”


      “Dạ!” Bọn Giả Ảnh mang theo nhân mã .


      Nhóm Triệu Phổ giục ngựa hướng sườn núi bên kia chạy .


      .


      Cách xa, nghe được mùi vị cổ quái, Công Tôn khẽ nhíu mày, “Mùi của người chết.”


      “Nhưng lại là chết bất đắc kỳ tử.” Triệu Phổ lạnh lùng .


      khi , chạy tới lưng chừng núi, lúc này, trời tối hẳn. nửa mảnh sườn núi, chất đống đám lớn thi thể, có nam có nữ, còn có đầm đìa chảy máu, cũng có hư thối, thậm chí chỉ còn lại bạch cốt, đám kền kền, quạ đen còn có dã cẩu tranh nhau ăn thi thể, tràng diện thoạt nhìn cực kỳ tàn nhẫn khiến kẻ khác thấy mà buồn nôn ghê tởm.


      ngờ.” u Dương Thiếu Chinh , “Ta còn tưởng chúng ta ở biên quan mới thấy được cảnh này, còn ở Trung Nguyên là quốc thái dân an, cả núi non đều là hoa cỏ chứ, ngờ… Ở đây cũng có ‘thắng cảnh’ như vậy.”


      “Quan phủ địa phương tại sao lại báo cáo?” Triển Chiêu nhíu mày , “Cách Khai Phong gần như vậy, nếu như xử lý được, vì sao báo cho Khai Phong và triều đình phái binh trấn áp?”


      “A.” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười, , “Ta thấy ở đây như là pháp trường, đám sơn tặc này chuyên dùng để chất đống thi thể, quan phủ địa phương đều đui mù, nhìn mà thấy, mắt nhắm mắt mở.”


      “Kiêu ngạo như vậy… Đám sơn tặc này địa vị đơn giản.” Công Tôn cũng gật đầu.


      Trong lòng tất cả mọi người đều ràng, vụ án này thoạt nhìn cũng phải sơn phỉ hay giáo quấy phá thông thường, mà rất có thể liên quan chuyện lớn.


      Triệu Phổ gật đầu, , “Bắt người lại hỏi chút !”


      Công Tôn sửng sốt, thấy Triển Chiêu đột nhiên bay ra, trực tiếp nhảy vào trong rừng rậm… Sau đó, người bị ném ra.


      Người nọ trực tiếp bị ném tới trước mặt Hắc Kiêu, muốn bò dậy… nhưng Hắc Kiêu tung cước đá lăn quay.


      Công Tôn mở to hai mắt, Hắc Kiêu chỉ biết cắn đứt đuôi con ngựa khác, mà còn biết đá người a.


      Triệu Phổ cúi đầu, chỉ thấy đó là người trung niên mặc y phục màu đen cổ quái, mặt để râu quai nón, sau đó, lại thêm người bị ném ra… Triển Chiêu cũng vọt trở về, , “Hai tên này vứt thi thể.”


      Triệu Phổ cười cười, nhìn nhìn nam tử vừa bị Hắc Kiêu đá dậy nổi kia, hỏi, “Đây là chuyện gì xảy ra?”


      Hai người trung niên vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Hảo hán tha mạng, chúng ta bất quá chỉ là người địa phương phụ trách xử lý thi thể, chúng ta chưa làm chuyện xấu nào cả a!”


      người ngươi có vết máu!” Công Tôn nhíu mày , “Mà lại là vết máu bị phun tung tóe lên, ràng là từ người sống bắn ra, ngươi còn dám ngươi làm chuyện xấu? Chỉ nhìn vết máu người ngươi, ta dám ngươi chỉ giết hai người!”


      Tất cả mọi người nhíu mày.


      Hai hắc y nhân kia vừa thấy việc lớn tốt, vội muốn chạy, Triển Chiêu đứng sườn núi, cước đá lăn cả hai.


      Hai tên lăn sang bên, vội móc ra cây trúc tiếu, thổi mạnh.


      bao lâu, cây trong rừng lay động… Rất nhanh, có nhóm đại khái hơn mười người cầm dao sắc trong tay, mặc thân hắc y giống như hai tên kia chạy ra, bao vây bọn họ.


      Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xem nhân số… Trong núi này thực có sơn tặc gây họa rồi!


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười, hỏi, “Thư ngốc, muốn bắt sống hay giết?”


      Công Tôn nhìn quanh vòng, nhíu mày, , “ người bọn dính nhiều máu.”


      u Dương Thiếu Chinh nhướng mày, lạnh lùng , “Lão tử đời này hận nhất lũ đê tiện sát hại đồng bào! Mẹ nó còn cặn bã hơn cả người Liêu nữa!”


      Công Tôn thầm thở dài, quả nhiên Triệu gia quân chuyện đều cùng kiểu.


      Triệu Phổ nhìn sang Triển Chiêu đứng ở sườn núi cao, “Triển đại nhân, có thể giết người ?”


      Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, từ trong lòng móc ra khối lệnh bài, , “Bao đại nhân có , sơn phỉ gây họa, giáo hại người, giết tha!”
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 76: Cửu Cửu rất cáu kỉnh, Công Tôn, dâng thịt!


      “Giết tha!” lời vừa dứt, xung quanh nhân ảnh hoảng động… Tử Ảnh lưng mang đao dẫn đầu bốn ảnh vệ hạ xuống, “Vương gia.”


      tên cũng để thoát!” Triệu Phổ .


      Tử Ảnh gỡ ra nút dây thừng buộc trước ngực, vòng tay ra sau lưng rồi vung lên… Tân Đình Hậu bay ra, Triệu Phổ giơ tay đón được đao, “Động thủ!”


      Đám sơn tặc này đều rút đao ra khỏi vỏ, vọt tới, các ảnh vệ từ ngoài nhảy vào trong, mà Triệu Phổ bọn họ từ trong xông ra ngoài, bao vây tiễu trừ.


      Bọn sơn tặc tuy dã man liều mạng, nhưng dù sao cũng chỉ là dựa vào khí lực tay chân mà ra sức, Triệu Phổ bọn họ lại là võ lâm cao thủ lấy địch trăm, làm sao để bọn chúng vào mắt.


      Bốn người chiếm cứ bốn hướng đông tây nam bắc, các ảnh vệ vây bên ngoài, đám sơn tặc này có chạy đằng trời.


      Công Tôn ngồi ngựa nhìn, nghe xung quanh vang lên tiếng chém giết, cau mày, sơn tặc chết chưa hết tội, giết đủ để an ủi các oan hồn uổng mạng kia, nhưng dù sao cũng rành rành là mạng người, thực khiến người ta lạnh cả tâm.


      Triệu Phổ thủy chung đứng trước Hắc Kiêu, chờ sơn tặc tự dâng lên cửa chém chết, bởi vì muốn giữ lại tinh lực che chở cho Công Tôn.


      Tới hơn trăm tên sơn tặc căn bản đủ để mấy người này luyện đao, bao lâu bị giết hơn phân nửa, còn lại đều quỳ xuống đầu hàng, bị các ảnh vệ điểm huyệt đạo, trói gô lại.


      Triệu Phổ thu đao, u Dương Thiếu Chinh bảo ảnh vệ gọi bộ hạ tới, trước tiên áp tải người đến Khai Phong phủ, chờ xử lý, bất quá phỏng chừng kết cuộc cũng đều là chém đầu.


      Chừa lại tên sơn tặc trung niên mặc hắc y, tay quấn dải lụa đỏ.


      Triệu Phổ hỏi , “Các ngươi từ đâu tới? Bao nhiêu người, đầu mục là ai?”


      Nam nhân nọ giương mắt nhìn nhìn Triệu Phổ, lại nhìn nhìn mọi người xung quanh, hỏi, “Các ngươi… Là quân binh? Triều đình hạ lệnh bao vây tiễu trừ sao?”


      Triệu Phổ cười, , “Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời là được.”


      Sơn tặc nọ híp mắt quan sát bọn họ, tựa hồ muốn che giấu.


      Rồi lại do dự chút, mặt tựa hồ có vẻ sợ hãi, nhưng cũng mở miệng trả lời.


      u Dương Thiếu Chinh cười, “ muốn cũng sao, ở đây , trở về có cách để cho ngươi .”


      Sơn tặc nọ biến sắc, cũng có thể nhìn ra những người trước mặt này lai lịch đơn giản, trong đó có mấy người thoạt nhìn đặc biệt giống người trong quân đội, như vậy phải thực là bao vây tiễu trừ chứ?


      Sau khi ra lệnh mang người về, Công Tôn cũng xuống ngựa, muốn kiểm tra tình trạng của các thi thể mặt đất.


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ kéo Công Tôn , “Ta bảo người đem vài thi thể mới mẻ vận chuyển về cho ngươi xem, thi thể trong đống này, đừng giẫm lên.”


      Công Tôn cúi đầu nhìn chút, cuối cùng vẫn gật đầu, u Dương Thiếu Chinh ở bên sờ sờ cằm, ý nghĩ mà cười cười.


      “Vương gia, trở về thôi.” Tử Ảnh đeo đao lưng, , “Thời gian còn sớm, hồi sơn tặc càng đông.”


      Triệu Phổ gật đầu, sai người mang vài cỗ thi thể về, bọn họ tạm thời vào thành trước, đến khách điếm dừng chân.


      .


      Nguyên bản lúc mới tới, mọi người còn cười cười rất hài lòng, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể đầy núi và lũ sơn phỉ kia, tâm tình cũng trở nên trầm trọng.


      Giả Ảnh bọn họ tìm được khách điếm, mọi người đến đó hội họp, vào thành, mới phát trong thành rất tiêu điều.


      Triển Chiêu nhíu mày, “Dĩnh Xương phủ là đại trấn điếm, cách Khai Phong xa, tại sao lại có ai?”


      Tiểu nhị của khách điếm nghe được, vội thấp giọng , “ phải có ai, đều trốn trong nhà cả rồi.”


      “Vì sao?” u Dương Thiếu Chinh khó hiểu, “Ban ngày ra cửa, chẳng lẽ đợi buổi tối mới ra?”


      “Ai, dối gạt các vị, mấy ngày nay a, đại vương núi tổ chức sinh thần, trong nhà có tiểu tức phụ đại nương cũng dám ra ngoài, rất sợ bị cướp , sau đó người có tiền đều rời tị nạn, có tiền cũng dám tới gần núi… Ai, dạo này có cách nào sống yên.”


      “Tri phủ của Dĩnh Xương phủ đâu?” Triệu Phổ hỏi, “Quan mà quản sao?”


      “Ha hả.” Chưởng quỹ cười khổ lắc đầu, , “Chuyện của giáo này ai dám quản, muốn sống hay sao?” khi , chưởng quỹ nọ nhìn trang phục của mọi người chút, liền hỏi, “Các vị đại gia, các ngươi phải thương nhân buôn ngang qua đúng ? Đây là đến Khai Phong a? Hay là ra Nam thành?”


      “Chúng ta đến phía nam.” Triệu Phổ , “Tạt qua đường !”


      “Ai nha… Đến phía nam nhưng đừng Dĩnh Xương phủ, đường vòng ! Đường này ghé qua được, nhất định gặp nạn.” Tiểu nhị vừa , vừa đưa mọi người lên lầu, “Nhanh nhanh lên lầu nhanh nhanh lên lầu, hồi ta đưa thức ăn lên phòng!”


      Triệu Phổ cảm thấy thoải mái, , “Tại sao lại cứ giống như tặc vậy hả, các ngươi là tặc hay sơn đại vương là tặc? Dọn ra ngay tại đại đường cho ta!”


      “Ách…” Tiểu nhị sợ hãi, vội , “ được a khách quan, hồi lỡ như người của sơn tặc hay giáo tới… gặp phiền phức.”


      “Sợ cái gì?” Triệu Phổ khinh bỉ liếc , Giả Ảnh trừng , “Đừng dài dòng, bảo ngươi bày rượu cứ bày rượu!”


      Chưởng quỹ nhìn nhìn trang phục của mọi người, phát đều cầm đao, trong lòng cũng có chút sợ, tâm … Đám người này hình như cũng phải người lương thiện, vẫn nên trêu chọc tốt hơn!


      Hết cách, đành phải bày tiệc rượu ra cho bọn họ.


      .


      Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được động tĩnh dưới lầu, từ trong phòng lầu chạy ra, ôm Thạch Đầu xuống lầu, đến bậc thang cuối cùng đạp hụt khoảng … trực tiếp ngã xuống. Công Tôn muốn lên lầu bế bé, thông thường khi Tiểu Tứ Tử ôm vật gì xuống, khẳng định té ngã, quả nhiên, Tiêu Lương kêu tiếng, “Cẩn Nhi!”


      Công Tôn vội vươn tay đón.


      Tiểu Tứ Tử vốn rất nặng, cộng thêm Thạch Đầu, hai vật mập mạp cùng nhau rơi xuống, trực tiếp ngã vào lòng Công Tôn, Công Tôn cũng bật ngửa ra sau… Ngã vào lòng Triệu Phổ.


      Công Tôn quay đầu lại, Triệu Phổ cúi đầu nhìn lớn hai trong lòng mình, cảm thấy bị đè nén có chút khó thở, mà Công Tôn còn để ý tới .


      Thần sắc mặt Công Tôn cũng hòa hoãn ít, hai người đối diện, có chút xấu hổ.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường chưa kịp ngồi, Triển Chiêu nhàng túm cái, ý bảo … Xoay mặt ra ngoài cửa.


      Bạch Ngọc Đường ý của Triển Chiêu, có chút khó hiểu mà nhìn .


      “Ngồi .” Triển Chiêu cười hì hì kéo ngồi xuống, nụ cười mặt có thể là thân thiết, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mà trong ngực kinh hoàng.


      .


      Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau hồi, Công Tôn rất điềm tĩnh , “Cảm tạ.”


      Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, xuống lầu sao chịu nhìn đường hả?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ngắt cái tai tròn của Thạch Đầu, “Bị Thạch Đầu che… nhìn thấy.”


      Triệu Phổ vươn tay đem Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu đều ôm lấy, tới bên bàn ngồi xuống, thấy Công Tôn còn đứng đằng kia, bèn , “Thư ngốc, tới ngồi, ăn xong cơm rồi tiếp.”


      Công Tôn tới ngồi xuống, vốn định ngồi bên tay phải của Triệu Phổ, nhưng Triển Chiêu túm túm y, để y ngồi bên trái. Cùng Bạch Ngọc Đường, đối diện cánh cửa.


      Bạch Ngọc Đường và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gọi món ăn với tiểu nhị, mặt tươi cười khả cúc.


      u Dương Thiếu Chinh nắm tay chống cằm, nhìn nhìn Triển Chiêu, nhướng mi với , mỉm cười, Triển Chiêu cũng cười… Hai người đối diện, thoạt nhìn quỷ dị nên lời, Công Tôn và Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy mí mắt nháy liên hồi, có loại cảm giác bị tính kế.


      Rất nhanh, tiểu nhị đưa cơm nước lên, mọi người bắt đầu ăn.


      “Tiểu nhị.” Công Tôn gọi lại tiểu nhị đưa thức ăn, hỏi, “Ngươi vừa nhắc đến sơn đại vương và giáo, phải cùng bọn sao?”


      “Ách…” Tiểu nhị cân nhắc chút, , “Kỳ thực, trước đây chỉ có sơn tặc, sơn tặc này rất lợi hại, bất quá sau đó quan phủ lập tức tìm người bao vây tiễu trừ… Vốn bọn sơn tặc này sắp chống đỡ được, hoàn toàn dựa vào địa thế của thâm sơn mà trốn đông trốn tây. Nhưng ngay lúc này, sơn đại vương kia biết từ đâu mời tới tên trong giáo. Ai nha, cái này gọi là tà hồ, các nha dịch của quan phủ bị tổn hại hơn phân nửa, hơn nữa nhân còn biết làm phép! Vì vậy, sau đó người của quan phủ cũng dám lên tiếng can thiệp.”


      “Dĩnh Xương phủ cách Khai Phong phủ rất gần.” Triển Chiêu , “Vì sao cầu cứu tới Khai Phong phủ?”


      “Đám nhân làm phép nguyền rủa, phàm là ai dám bước ra khỏi Dĩnh Xương phủ, có mạng để trở về.” Tiểu nhị thở dài, “Ai, có thiên lý.”


      “Vậy sơn đại vương tên gọi là gì?” Triệu Phổ hỏi.


      “Nga, gọi Phàn Đồng, vốn là tiêu sư trong Dĩnh Xương phủ, nghe sau đó bị người hãm hại vu cáo, vợ bỏ, lão phụ mẫu trong nhà cũng mất, liền giết chết cả nhà phú hộ hãm hại , sau đó lên núi lập trại làm đại vương.” Chưởng quỹ lắc đầu , “Thiện ác a, trước đây là người tốt, khi làm ác, tiếp đó ngừng được, càng ngày càng tệ! Giờ hay rồi, kéo nhóm người làm chuyện nghiêm chỉnh vào con đường sai trái. Ban đầu những người theo đều là tiểu lưu manh bản địa trong Dĩnh Xương phủ, sau đó lại có bọn cường đạo bên ngoài đến nhập bọn, lại với nhau, Loan Thúy Thập Tam Phong trở thành hang ổ của bọn cướp.”


      Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Ngươi vừa gì? Sơn đại vương kia mừng sinh thần?”


      “Đúng vậy, là muốn tìm áp trại phu nhân.” Tiểu nhị thở dài, “Đám sơn tặc này càng ngày càng tệ, trước đây chỉ cướp của phú hộ đại quan qua đường, là cướp của người giàu chia cho người nghèo, sau đó phú hộ quan lại qua đường ít dần, nên bắt đầu cướp của thương nhân, thương nhân ít dần, cướp người qua đường, cuối cùng ngay cả nông hộ bình thường trong thành cũng cướp.”


      Mọi người đều nhíu mày.


      “Bọn chúng cụ thể dừng chân ở đâu ngươi biết ?” Công Tôn hỏi, “Loan Thúy Thập Tam Phong địa thế hung ác hiểm trở, bọn chúng trốn sâu trong núi, hẳn là rất khó tìm phải ?”


      “Đúng vậy.” Tiểu nhị lắc đầu, “ rất khó tìm, bọn sơn tặc này đều có người dẫn đường, có mấy người từ lớn lên tại Loan Thúy Thập Tam Phong, nếu đổi thành người ngoài tuyệt đối biết đường. Nơi đó nếu lỡ lạc đường hoặc tiến vào tử lâm, bao nhiêu cái mạng cũng đủ, đây cũng là nguyên nhân quan phủ xử lý được bọn chúng.”
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Ngươi biết đường ?” u Dương Thiếu Chinh hỏi, “Trong Dĩnh Xương phủ này, người nào có thể tiến vào Loan Thúy Thập Tam Phong?”


      “Vậy có.” Tiểu nhị nhanh chóng lắc đầu, , “Chúng ta cũng phải người địa phương, mà những người biết đường cơ bản đều bị sơn tặc bắt .”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.


      Lúc này, rượu và thức ăn mang lên, tiểu nhị lui ra, mọi người cũng bắt đầu ăn.


      Tiểu Tứ Tử tự ăn, đút Thạch Đầu ăn trái bắp, Công Tôn và Tiểu Lương Tử đút cho bé, Triệu Phổ đút Công Tôn, Tử Ảnh đút Tiểu Lương Tử, Giả Ảnh nhìn trái nhìn phải, hỏi Tử Ảnh, “Cần ta đút ngươi ?”


      Tử Ảnh lườm cái.


      u Dương Thiếu Chinh ở bên, chống cắm vừa ăn vừa , “ có cách, trừ phi có người dẫn đường, nếu thể vào núi, hơn nữa, nếu như đám sơn tặc đó phân tán vào trong núi, lại biết chính xác nơi nào để bắt, chúng ta chạy quanh đả thảo kinh xà.”


      “Tốt nhất là có thể vào bên trong.” Triển Chiêu cũng gật đầu, lúc này, tiểu nhị vội vã chạy đến, với chưởng quỹ, “Tới tới!”


      Chưởng quỹ kinh hãi, người trong điếm tất tả chạy qua, cất biển hiệu đóng cửa.


      Triệu Phổ thắc mắc, “Chuyện gì vậy?’


      “Bọn sơn tặc xuống núi!” Bọn tiểu nhị .


      “Chờ chút!” Triệu Phổ vươn tay ngăn cản, “Chỉ sợ chúng tới, cửa mở ra đừng quản, tiểu nhị, mang rượu tới!”


      Bọn tiểu nhị bị Triệu Phổ làm cho hồ đồ, tâm các vị đại gia này muốn tìm chết hay sao?


      Tử Ảnh với bọn họ, “Đều mau tránh ra, nếu sợ ra phía sau nấp , tổn thương đến các ngươi!”


      Lúc này, bên ngoài nghe được tiếng người xôn xao, xem ra đám sơn tặc này ít, các tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, đều nhanh chân chạy.


      .


      Mọi người tiếp tục ăn, Tiểu Tứ Tử cũng biết là ai tới, bị dáng vẻ khả ái của Thạch Đầu cầm cùi bắp ‘chóp chép’ gặm khiến cho vui vẻ.


      Công Tôn chỉnh lại tóc tai cho bé, vừa , “Tiểu Tứ Tử, hồi ăn xong, ngủ sớm, nha?”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bé thấy thần sắc của nhóm Triệu Phổ, biết lần này có chuyện cần làm.


      Chính lúc này, có mười mấy tráng hán tiến đến cửa, cầm đao kiếm tay, mặc y phục giống như bọn sơn tặc giết người vừa nãy, đều là xiêm y màu đen, đai lưng màu đỏ, tay tên dẫn đầu quấn dải lụa đỏ.


      Đám sơn tặc này tới, thấy điếm mở cửa, hơi chút giật mình, cười , “A… Cuối cùng cũng tìm thấy chỗ còn buôn bán, các huynh đệ, ăn chầu!”


      xong liền vào bên trong, bước chân vào mới phát đám người Triệu Phổ ăn.


      Đám sơn tặc hai mặt nhìn nhau, có tên , “A… Nhìn như là dê béo a.”


      “Hèm… Hừm hừm hừm.” Tên sơn tặc dẫn đầu, bởi vì Bạch Ngọc Đường và Công Tôn quay mặt ra phía cửa, liếc mắt liền thấy. Đám sơn tặc cười đến gian trá.


      Bạch Ngọc Đường và Công Tôn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đều liếc Triển Chiêu cái.


      Triển Chiêu chớp chớp mắt với hai người, “Ấy, vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nhẫn nại nhẫn nại!”


      Bạch Ngọc Đường thở dài, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục đút ăn, Triệu Phổ thấy đám sơn tặc kia mà nổi nóng, dám nhìn Công Tôn như vậy hả, Triệu Phổ nhủ thầm trong bụng, dám nhìn nữa, lát móc mắt các ngươi!


      Đám sơn tặc cũng trực tiếp tới, mà tìm cái bàn cách mọi người xa ngồi xuống, thét to với chưởng quỹ, “Chưởng quỹ đâu, rượu ngon món ngon đều dâng lên đây, nếu đốt nhà ngươi!”


      Triển Chiêu nhướng mi cái, với Bạch Ngọc Đường, “Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm rồi, còn chưa thấy qua cái kiểu kiêu ngạo như vậy.”


      xong, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường liếc xéo mình, nữa mà cười tủm tỉm hỏi, “Giận à?”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ uống trà, con mèo này đen tới nỗi cả bộ lông đều sáng rực, biết mình làm gì đắc tội nữa, mang thù cho tới hôm nay, đợi có cơ hội liền trêu cợt, vốn bản thân mình tính cách ác liệt, nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ ra được nguyên nhân là gì.


      Triển Chiêu cong lên khóe miệng, cười ranh ma như chiếm được cái gì tiện nghi, Bạch Ngọc Đường nhìn hồi, đột nhiên cũng nhoẻn miệng cười cười.


      Triển Chiêu hơi sửng sốt, Bạch Ngọc Đường tiến sát tới, đôi mắt phượng khẽ nhếch hàng mi khẽ nâng, nhìn chằm chằm Triển Chiêu cười , “Miêu… Biện pháp này sai, bất quá ngươi cũng rất thích hợp.” Vừa đồng thời lại vươn tay, ngón trỏ nâng cằm Triển Chiêu, ngón cái nhàng lướt qua khóe môi của , lau vệt canh dính bên khóe miệng Triển Chiêu…





      Theo động tác của Bạch Ngọc Đường, mọi người thấy được khuôn mặt của Triển Chiêu từ trắng biến đỏ, cuối cùng đỏ bừng đỏ bừng…


      u Dương Thiếu Chinh nhướng mi cái, vuốt cằm tâm , trước kia nghĩ tính cách của Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút thành , quá giống như lời đồn trong giang hồ, ngờ, là người bị chọc nóng nảy động thủ bất chấp hậu quả a!


      Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, cũng muốn vươn tay bắt chước chút, Công Tôn trừng mắt liếc , Triệu Phổ ngượng ngùng rụt tay về.


      Tử Ảnh bị động tác của Bạch Ngọc Đường làm cho kinh hoàng, lỏng tay thả chân gà rơi cái cạch bàn.


      Giả Ảnh gắp cái đùi gà đặt vào chén , nhướng mi với cái —— sớm với ngươi rồi, đừng đắc tội với người này, người ta hoặc là đến, nhưng khi đến, vậy so với Vương gia cả ngày phô trương thanh thế còn có tiền đồ hơn!


      Triển Chiêu cứng đơ tại chỗ, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là nhấc tảng đá đập vào chân mình, Công Tôn ở bên cười tủm tỉm với —— Đáng đời!


      Bọn sơn tặc này hầu như đều thấy được, đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ngứa ngáy.


      Tiểu tử xấu xí ngồi xuống bên cạnh tên dẫn đầu nọ, tiến tới cười hì hì hỏi, “Ai, thế nào? Bắt về cho đại vương , nghe nam nhân còn ngon hơn.”


      “Hắc hắc hắc…” đám sơn tặc đều nắc nẻ cười.


      Triệu Phổ nghe xong cảm thấy cả người sôi trào, gần đây luôn gặp trắc trở, thứ nhất, Công Tôn cứ lãnh đạm với , nóng ruột. Thứ hai, dạo này Công Tôn giận . Thứ ba, lại có cơ hội gì để biểu , lâu đánh nhau cả ngày ru rú trong nhà bị khinh bỉ đến mức ê mặt. Cuối cùng chính là đám sơn tặc này dám để ý tới Công Tôn, tìm chết.


      Triệu Phổ vừa nghĩ, đũa vừa vươn đến gắp lấy miếng thịt, chợt đôi đũa khác cũng vươn tới, chặn đôi đũa của Triệu Phổ.


      Triệu Phổ ngẩng đầu, thấy Tiểu Tứ Tử cầm đôi đũa dẩu mỏ nhìn .


      Triệu Phổ khó hiểu, tâm phải chứ, ngay cả vật này cũng có ý kiến với ta?


      Tiểu Tứ Tử híp mắt liếc nhìn Công Tôn bên cạnh, như vậy là —— Cửu Cửu vô dụng!


      Triệu Phổ buông đũa thở dài, tâm tình ác liệt tới cực điểm.


      Ngước mắt, thấy u Dương Thiếu Chinh đối diện chống cằm mỉm cười nhìn , ánh mắt như cười nhạo —— Sao rồi, Triệu Phổ ngươi cũng có lúc vừa ý à?


      Triệu Phổ xụ mặt uống rượu giải sầu.


      Công Tôn bên cạnh cảm thấy có chút ổn, ngước mắt nhìn nhìn.


      Thấy Triệu Phổ rầu rĩ vui uống rượu, Công Tôn cũng cảm thấy hơi khó hiểu, hiếm khi thấy sắc mặt thối như thế này, gần đây tựa hồ cũng thoải mái lắm, hay là bị bệnh?


      Tiểu nhị nơm nớp lo sợ đưa thức ăn cho đám sơn tặc, bọn chúng gọi đều là thịt cá, sau khi ăn miếng, bọn sơn tặc cố ý gây , bèn đem bàn lật nhào, , “Thứ gì đây a? Khó ăn như vậy, thịt chưa chín!”


      a.” Tiểu nhị gắng gượng , “Đều là thịt ngon, cũng là đầu bếp giỏi nấu.”


      “A… Ta xem, thịt bàn bọn họ đều rất ngon, ngươi đem bàn bên đó bưng hết qua đây cho chúng ta!” Có tên sơn tặc ồn ào.


      Đây ràng là muốn gây , mọi người thấy chưởng quỹ kia và đám tiểu nhị đều tái cả mặt.


      Công Tôn từ trong lòng móc ra bình thuốc , dốc ra lòng bàn tay, sau đó lặng lẽ rắc lên thức ăn, với tiểu nhị, “Tiểu nhị, bưng qua cho bọn họ .”


      Tiểu nhị vội chạy tới, bưng rượu và thức ăn qua.


      Đám sơn tặc nọ thấy người lên tiếng là Công Tôn, đều nở nụ cười, vẻ mặt hài lòng ngọt xớt với Công Tôn, “A… Còn biết nhìn sắc mặt kìa!”


      Đôi mắt Triệu Phổ hơi híp lại, nhưng cảm thấy tay nóng lên… Xoay mặt, thấy Công Tôn nắm tay vỗ vỗ , ý bảo —— Nhịn chút.


      Triệu Phổ cảm giác được xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay Công Tôn truyền đến, tâm tình đột nhiên khôi phục ít, cảm giác hấp tấp táo bạo lúc nãy cũng tan thành mây khói.


      Trong mắt u Dương Thiếu Chinh xẹt qua tia kinh dị… và Triệu Phổ chinh chiến cùng nhau nhiều năm như vậy, tính tình Triệu Phổ cực kỳ táo bạo, thường ngày dễ tức giận, nhưng khi nổi giận, gây trận long trời lở đất thôi, để tự mình nén xuống cơn tức là hầu như thể… ngờ, hôm nay dĩ nhiên thấy Triệu Phổ bởi vì động tác của Công Tôn mà thu liễm lệ khí, đây đúng là ngoài dự đoán!


      u Dương Thiếu Chinh vô thức nhìn nhìn Giả Ảnh và Tử Ảnh bên cạnh, nhưng hai người này dường như quá quen thuộc.


      “Phốc… Khụ khụ khụ.”


      Chính lúc này, đám sơn tặc ăn bàn thức ăn mà Công Tôn bảo tiểu nhị mang qua, đột nhiên kho khan, nhìn lại bọn chúng, mặt sưng phù như đầu heo, nằm bàn ôm mặt lăn lộn.


      Triệu Phổ nhướng mi —— Hả giận!


      “Con bà nó, dám ám toán lão tử!” Bọn sơn tặc đều rút đao, muốn xông lên liều mạng.


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau.


      “Ừm…” Công Tôn suy nghĩ chút, , “Ngoại trừ nhập hang hổ, kỳ thực còn có thể dẫn xà xuất động.”


      u Dương Thiếu Chinh gật đầu, “Ý kiến hay.”


      “Các ngươi ăn.” Giả Ảnh đứng lên , “Chúng ta …”
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Chờ chút.” Triệu Phổ đột nhiên khoát khoát tay, , “Các ngươi ăn, ta cần tìm người trút bớt khí nén trong ngực, buồn chán đến hoảng cả người.”


      Nó xong, Triệu Phổ ngay cả đao cũng cầm theo, thả người nhảy vào trong đám sơn tặc, túm lấy bọn sơn tặc xúi quẩy đó đánh trận, cuối cùng, cước đá ra cửa điếm, lệnh cho các ảnh vệ, “Trói lại cho ta, treo lên cột cao kỳ chúng (bày ra cho mọi người xem).” Lại túm qua tên tiểu lâu la trong đó, , “Lăn về núi cho sơn đại vương của các ngươi, chúng ta ở ngay trong khách điếm, bảo có gan tìm lão tử, lão tử đánh cho mẹ cũng nhìn ra !”


      xong, cước đạp sơn tặc nọ, “Cút!”


      Sơn tặc nọ ù té bỏ chạy.


      Triệu Phổ hoạt động gân cốt xong thở dài hơi, cảm thấy toàn thân thoải mái, hả hê, hồi nữa cả băng sơn tặc đều tới càng tốt, nhưng trong ngực vẫn còn có chút muộn phiền.


      “Cửu Cửu hảo suất nga.” Tiểu Tứ Tử ở bên vỗ tay, sau khi Triệu Phổ nghe được, tâm tình lại thư sướng thêm chút.


      Bạch Ngọc Đường nhìn tấm lưng của Triệu Phổ, với Triển Chiêu, “Triệu Phổ hình như có chuyện phiền lòng.” xong, nghe Triển Chiêu đáp lại, Bạch Ngọc Đường liền xoay mặt nhìn , chỉ thấy Triển Chiêu híp mắt nhìn mình, lên tiếng.


      Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, thiếu chút nữa quên mất, con mèo này mang thù, lúc này phỏng chừng thù càng sâu.


      Công Tôn ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cũng ngẩn ra nhìn Triệu Phổ… Hình như có gì đó ổn.





      Đêm đó, các ảnh vệ luân phiên canh gác, Triệu Phổ ở trong phòng ngây người, bên cạnh, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chơi cờ năm quân, Thạch Đầu ngửa bụng lên trời, tựa đùi liếm mao.


      Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi đâu rồi?”


      “Phụ thân nấu thuốc.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      “Nấu thuốc?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bị bệnh sao?”


      biết.” Tiểu Tứ Tử hạ quân cờ, Tiêu Lương hạ quân… Nối liền thành năm viên cờ.


      “Nha…” Tiểu Tứ Tử vươn tay đem quân cờ mình vừa hạ thu lại, , “ tính.”


      Tiêu Lương cười cười, cũng đem viên cờ của mình nhặt lên, nhường Tiểu Tứ Tử tiếp tục.


      Triệu Phổ lại bắt đầu cáu kỉnh, cảm thấy bản thân khó chịu vô cùng.


      Lúc này, cửa bị đẩy ra.


      Công Tôn bưng cái thực hạp đến.


      Triệu Phổ ngồi bên giường nhìn y.


      Công Tôn tới bên bàn, mở thực hạp, lấy ra cái nồi đất, , “Tới ăn.”


      Triệu Phổ ngẩn người, hỏi, “Ta?”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, nhìn nơi khác, thầm câu, “Giò heo hoa điêu phục linh.”


      (Hoa Điêu = rượu Hoa Điêu, phục linh = vị thuốc đông ý – là loài thực vật họ nấm.)


      Triệu Phổ chỉ hít thở thôi cảm thấy thơm rồi, có chút khó hiểu, mở to hai mắt nhìn Công Tôn.


      “Ngươi phải phiền muộn sao.” Công Tôn , “Ban nãy cũng ăn cái gì, trong giò heo ta có bỏ thêm chút thuốc thanh nhiệt nhuận phế, ngươi đại khái do khí hậu quen, nên mới phiền táo muốn ăn…”


      Công Tôn còn chưa dứt lời, Triệu Phỗ bỗng nhiên đứng bật dậy…


      Thạch Đầu tựa người , lưu ý, lăn thẳng xuống đất, nhảy dựng lên chi chi kháng nghị.


      Công Tôn cũng bị Triệu Phổ làm cho hoảng sợ, hỏi, “Sao vậy?”


      Triệu Phổ tới bên bàn, sau đó ngồi xuống, mở nồi canh giò heo ra ăn.


      Công Tôn thở dài, tâm … Khí hậu quen quả rất nghiêm trọng a, cả người đều quái lạ.


      Vừa nghĩ, vừa ngồi xuống châm trà, lại nghe Triệu Phổ đột nhiên , “Thư ngốc.”


      “Hả?” Công Tôn nhìn .


      Triệu Phổ ngậm cái giò heo, ngước mắt nhìn y, “Ta rất khó chịu, bất quá phải vì khí hậu quen.”


      “Vậy tại sao?” Công Tôn vươn tay sờ lên mạch của , tâm , phải mắc bệnh gì khác chứ?


      Triệu Phổ cười cười, , “Là tại ngươi để ý tới ta, cho nên ta chịu nổi.”


      Công Tôn sửng sốt.


      Triệu Phổ cười, “Ngươi để ý tới ta, vậy là ta khỏe rồi.”


      mặt Công Tôn có chút xấu hổ, còn chưa kịp , cửa sổ lại bị đẩy ra, Tử Ảnh thò đầu vào , “Vương gia, núi có vài trăm người xuống.”


      “Hoắc!” Triệu Phổ bưng canh uống ừng ực, vừa gặm giò, , “Ngô… Bảo bọn Thiếu Chinh chuẩn bị !”


      “Dạ!” Tử Ảnh nhảy xuống dưới, Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ăn từ từ.”


      thể lãng phí.” Triệu Phổ ngấu nghiến như hổ đói ăn sạch món giò heo, ngay cả nước canh cũng chừa giọt, phun xương ra, đứng lên thống khoái mà thở hổn hển hơi, , “Thống khoái, hồi hảo hảo xử lý đám sơn tặc kia!” Xong rồi với Công Tôn, “Các ngươi ở yên trong phòng đừng ra!”


      “Ừm.” Công Tôn gật đầu, theo Triệu Phổ tới bên cửa sổ, Triệu Phổ nhảy lên cửa sổ, xa xa thấy ánh đuốc lập lòe núi, đoàn người dài từ núi xuống.


      “Ngươi… cẩn thận chút.” Công Tôn , “Bọn người của giáo này, đại khái có dùng thuốc…” Còn chưa xong, chỉ thấy Triệu Phổ nhìn mình.


      Công Tôn trừng lại.


      Triệu Phổ nhếch môi cười, “ biết ai thuốc đắng giã tật, nhưng mà ngọt cũng tốt lắm nha!” rồi tiến tới chụt cái bên má Công Tôn, “Đóng cửa sổ!” Nhảy xuống lầu.


      Công Tôn chun chun mũi lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, hung hăng đóng cửa sổ… Quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương còn có Thạch Đầu đều mở to hai mắt nhìn y, vẻ mặt cười cười, “Nga~”


      “Nga cái gì?” Công Tôn trừng mắt liếc hai đứa.


      Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử nhanh chóng cúi đầu, nhịn cười tiếp tục chơi cờ.


      Công Tôn thở dài, suy nghĩ chút, vẫn tiến đến bên cửa sổ hé ra khe nhìn xuống dưới, phát những kẻ này giống sơn tặc lần trước, lần trước đều mặc hắc y…. Lần này đều là bạch y a.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :