1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 73: Kết quả của gây rối là…


      Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đạt được quyết định chung, phải đoạt lại Công Tôn từ trong tay bệnh nhân và dược liệu. Vì vậy, bọn họ quyết định gây rối hiệu thuốc của Công Tôn.


      Muốn phá đám tửu lâu, rất đơn giản! Chỉ cần tìm chút cường hào ác bá ăn quỵt trả tiền, vài ngày sập tiệm. Nếu như ác hơn chút, tìm hai người ở đằng kia đánh nhau, đánh người là phụ, đập chén đá bàn hù dọa khách nhân là chính… Náo loạn như vậy hai lần, vậy tửu lâu đó có thể trực tiếp đóng cửa.


      Muốn phá đám hiệu buôn cũng rất dễ! Tỷ như hiệu bán ngọc. Trước tiên dùng tiền tới đó mua ngọc, sau đó tìm người mô phỏng làm mảnh ngọc giả, giống nhau như đúc. Chờ lúc đông người, đem ngọc giả tới cửa hàng làm ầm trận, khóc lóc ăn vạ, ồn ào trước cửa, chung là làm cho cả làng đều biết chỗ này bán hàng giả, đến lúc đó còn ai dám đến đây mua cái gì nữa? Cũng phải sập tiệm.


      Nhưng hiệu thuốc làm sao phá đám đây? Xem bệnh trả tiền? Cái kia… bệnh làm sao xem? trong hiệu bán thuốc giả?! Triệu Phổ làm sao có thể làm hỏng danh tiếng của Công Tôn. Huống chi, Công Tôn lại rất bưu hãn a, vạn nhất tìm lưu manh om sòm ăn vạ trước hiệu thuốc của y, chọc cho Công Tôn nổi điên, lấy ra độc dược, độc trùng, độc phấn… tiêu diệt người ta làm sao bây giờ?


      “Ai…” Triệu Phổ thở dài, cúi đầu áp mặt xuống bàn đá.


      Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh, Thạch Đầu lăn qua lăn lại trong lòng bé… Tối hôm qua Thạch Đầu ngửa mặt lên trời nằm ngủ, kết quả cái bụng tròn bị con muỗi bay ngang qua chích sưng lên cái bọc , mà khéo cái là chích ngay chính giữa cái bụng, ngứa tới lăn lộn ngừng.


      Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, giúp nó gãi bụng.


      “Hô phù…” Thạch Đầu thoải mái mà ngẩng mặt, nằm trong lòng Tiểu Tứ Tử liên tục rên rỉ.


      Thấy Triệu Phổ vừa hớn ha hớn hở, bây giờ lại uể oa uể oải, Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi , “Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy nha?”


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn bé, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu phì phạc, liền thở dài, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có gì cách ?”


      “Cách gì nha?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu.


      “Phá rối hiệu thuốc a!” Triệu Phổ vừa dứt lời, thấy ngoài cửa… Bạch Ngọc Đường đến, từ thần sắc thoáng giật mình mặt , Triệu Phổ biết… Bị nghe rồi.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, vốn định giả vờ nghe thấy xoay người , ngờ Tiểu Tứ Tử hô tiếng, “Bạch Bạch.”


      Bạch Ngọc Đường đành phải quay người lại, thấy Triệu Phổ híp mắt nhìn mình, bèn ho khan tiếng, ý bảo vừa nãy ta cái gì cũng chưa có nghe.


      Tiểu Tứ Tử vươn tay, như vậy là muốn Bạch Ngọc Đường bế cái, bé rất quen với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại thương bé, cho nên cực kì thân cận.


      Bạch Ngọc Đường tới, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, lại duỗi tay sờ Thạch Đầu.


      Thạch Đầu là giống cái, đối với dung mạo của nam nhân tiếp cận mình nó cầu rất cao, cho tới bây giờ, nó cự tuyệt hai người sờ mình, người là Bao Chửng, người là Bàng Cát…


      Đương nhiên, Thạch Đầu thích nhất là mỹ nam tử như Bạch Ngọc Đường đến sờ nó, nó còn vô cùng thân thiết cọ tới, Triệu Phổ nhìn thấy bèn nhéo đuôi nó.


      Thạch Đầu cọ đến trong lòng Tiểu Tứ Tử, như trước để Tiểu Tứ Tử gãi gãi, Bạch Ngọc Đường hình như muốn , Triệu Phổ lại gọi lại, “Ai, chờ chút… tới đừng , có ý tưởng gì ?”


      Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ nhìn , hỏi, “ vất vả mở cửa hàng, tại sao lại muốn phá hỏng?”





      Khi lời này, Triển Chiêu vừa lúc ngang qua cửa, nhìn thoáng vào bên trong…


      Vì vậy, Triển Chiêu cũng bị gọi vào, mấy người ngồi trong sân, mắt to trừng mắt .


      Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— Chuyện gì vậy?


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu.


      “Phụ thân có thời gian rảnh ở với Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử , “Cũng chơi với Tiểu Tứ Tử… chỉ thương dược dược.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Cho nên ngươi muốn phá hiệu thuốc của y?”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Đúng vậy.”


      “Vậy lúc đó ngươi giúp y mở ra làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.


      “Ta đây muốn cho y vui vẻ chứ sao, ai ngờ lại là nhấc tảng đá đập vào chân mình.” Triệu Phổ cũng có chút nén giận.


      “Hm…” Triển Chiêu , “Phá cửa hàng vốn là tốt, dù sao cũng là thiện đường, coi như là ngược lại với lợi ích của bách tính, nếu ai dám quấy rối, Bao đại nhân có thể khách khí đâu.”


      Triệu Phổ phát lạnh, vươn tay sờ cái cổ, “Cũng phải.”


      bằng nghĩ cách khác, để Công Tôn ít tới hiệu thuốc phải được rồi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “Ừ.” Triệu Phổ nghe xong nhướng mi cái, “Như vậy cũng tốt a! Thư ngốc đó còn thể nào giận ta!”


      “Then chốt là cách gì, có thể để Công Tôn muốn hiệu thuốc?” Triển Chiêu hỏi, “Y tại dồn toàn tâm toàn ý vào đó.”


      Mọi người nghĩ nghĩ, cùng nhau đảo mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn mọi người.


      “Tiểu Tứ Tử, hay là ngươi giả bệnh ?” Triệu Phổ hỏi.


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, hỏi, “Giả bệnh?”


      Triển Chiêu sờ sờ cằm, , “Đó cũng là cách, Công Tôn thương Tiểu Tứ Tử nhất, nếu Tiểu Tứ Tử giả bệnh, Công Tôn khẳng định bỏ việc chạy về chăm sóc… Sau đó để Tiểu Tứ Tử nhóc thấy Công Tôn gần đây ở bên mình, nhớ phụ thân, buồn bã đơn, Công Tôn nhất định rút bớt thời gian.”


      “Bất quá…” Bạch Ngọc Đường , “Cách này hay hay… Nhưng Công Tôn là thần y, dễ gạt nha?”


      “Ai.” Triệu Phổ khoát khoát tay, , “Cứ theo cách này , tiểu hài tử khó chịu, ai biết là bệnh gì? chừng là tâm bệnh!”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, cũng phải hoàn toàn có lý.


      “Vậy cứ làm thế !” Triệu Phổ kéo Tiểu Tứ Tử qua “Tiểu Tứ Tử.”


      “Dạ?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ, Thạch Đầu cũng ngước mắt nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ chăm chú , “Ngươi phải giả bệnh!”


      “Giả bệnh?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu.


      “Chính là giả vờ bệnh sắp chết, để phụ thân ngươi phải lo lắng lo lắng.”


      Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, Thạch Đầu cũng mở to hai mắt.


      Triệu Phổ xách Thạch Đầu ném qua bên, “Ngươi đừng phối hợp được hả!”


      Triển Chiêu nhanh chóng đón được Thạch Đầu, Thạch Đầu bất mãn chi chi hai tiếng biểu thị kháng nghị, Triển Chiêu xoa xoa bụng nó, Thạch Đầu lại bắt đầu mỹ mãn rên hừ hừ, còn ngửa mặt lên trời nằm trong lòng Triển Chiêu ném cho cái nhìn quyến rũ, đuôi vẫy vẫy.


      Triển Chiêu thích tất cả những động vật lông xù, mập mạp mềm mềm, cho nên cũng vui vẻ ôm Thạch Đầu.


      “Ngươi có muốn đem phụ thân cướp về hay ?” Triệu Phổ nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có muốn y rời xa dược dược nhiều thời gian ở cùng ngươi hay ?”


      “Có.” Tiểu Tứ Tử cũng nghiêm túc gật đầu.


      “Vậy ngươi phải giả bệnh!” Triệu Phổ , “Giả càng càng tốt!”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Giả bệnh nga.”


      “Sau đó khi phụ thân ngươi chăm sóc ngươi nhiều hơn, ngươi , dạo này y rảnh cùng ngươi, ngươi rất nhớ y, thế y ít tới hiệu thuốc hơn!”


      Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nghĩ nghĩ, hình như cũng phải rất khó, liền gật đầu đáp ứng “Dạ, được.”


      “Nhớ kỹ chưa?” Triệu Phổ muốn xác định Tiểu Tứ Tử nhớ kỹ, bèn hỏi lại lần, “Vậy ngươi lại cho ta nghe, tiếp theo ngươi làm như thế nào?”


      “Ừm…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, , “Ta, trước tiên giả bệnh, chính là… sắp chết mất thôi, sau đó… , muốn phụ thân ở bên ta nhiều hơn.”


      Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hẳn là khác bao nhiêu đâu ha?! Rồi đều gật đầu.


      “Hảo!” Triệu Phổ liền vội vã mang theo Tiểu Tứ Tử tới cửa sau của hiệu thuốc, liếc nhìn vào trong… Công Tôn sắp xếp phương thuốc trước quầy hàng, chuyên chú tập trung, Triệu Phổ nhìn thấy mà hận đến choáng váng, nếu như dược liệu này là người sống tốt rồi, thể hung hăng đánh nó giải hận!


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thuần túy là xem náo nhiệt, hai người bọn họ rất hiếu kỳ… Tiểu Tứ Tử giả bệnh? Có thể từ lợn lành chữa thành lợn què hay ?


      Triệu Phổ đối Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ, ý bảo bé —— Lên Tiểu Tứ Tử! Đều dựa vào ngươi đó!


      Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ lòng tin tràn đầy vỗ vỗ vai mình… Lập tức lên tinh thần, bộ ngực bé ưỡn ưỡn lên, Triệu Phổ vội bảo bé hạ xuống —— Giả bệnh a! Giả bệnh!


      Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, liền cúi đầu chạy vào.
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn sắp xếp dược liệu, cảm giác có người túm ống quần của mình, cúi đầu vừa nhìn, là Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt, ôm chân mình.


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn vội buông dược liệu ôm lấy bé, hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Tiểu Tứ Tử sau khi thấy Công Tôn, trở nên hơi khẩn trương, nghĩ… Giả bệnh! Giả bệnh! Sắp chết!


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn cảm thấy có chút ổn, liền hỏi, “Chuyện gì vậy? Khó chịu sao?”


      Triệu Phổ vội nắm chặt tay —— Cơ hội tốt đó Tiểu Tứ Tử! Tới luôn!


      Nhưng Tiểu Tứ Tử lại là nhóc ngốc, thẳng tính, bé nhận ra khó chịu có ý là bị bệnh, bèn lắc đầu, , “ có, dễ chịu.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhụt chí, Triệu Phổ đỡ trán —— Tiểu Tứ Tử, bó tay với ngươi luôn!


      Công Tôn nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, hỏi, “ bệnh à? Vậy ngươi có chuyện gì?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt… Che miệng lại, phản ứng được —— Ai nha, khó chịu chính là bị bệnh nha… Quên mất!


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đứng bên cạnh nheo mắt lại, có chút khó hiểu mà nhìn .


      Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại nhìn cái, sau đó ôm Thạch Đầu cọ a cọ —— Tiểu Tứ Tử đáng mà.


      Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn lại Triệu Phổ, chỉ thấy rất ủ rũ.


      “Ngô… phụ thân.” Tiểu Tứ Tử cố lấy dũng khí, , “Sắp… Sắp chết rồi!”





      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu khóe miệng —— Ý thức được, có thể có chuyện thú vị xảy ra.


      Triệu Phổ lại nắm chặt tay —— Tiểu Tứ Tử! nên bỏ cuộc! Nỗ lực lên!


      “Chết?” Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Ai? Ai sắp chết? Sinh bệnh?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hả? Lại tiếp tục, Tiểu Tứ Tử hảo hảo nắm chặt cơ hội a!


      Triệu Phổ lại kích động vô cùng.


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ của Công Tôn có chút kích động, bé lại hồ đồ, hồi cũng chưa được.


      “Là ai? nha!” Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.


      “Ngô… Cửu Cửu…” Tiểu Tứ Tử do do dự dự tiếng Cửu Cửu… Triệu Phổ cảm thấy có chút choáng váng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhanh chóng che miệng lại.


      “Cái gì?” Công Tôn kinh hãi, hỏi, “Triệu Phổ có chuyện gì? Bị thương hay bị bệnh? còn cường tráng hơn cả trâu, êm đẹp sao lại sắp chết?”


      Triệu Phổ có chút xúc động muốn đập đầu vào tường, ngờ hình tượng của trong cảm nhận của Công Tôn chỉ là cường tráng hơn cả trâu, trước đây vẫn cho rằng chính mình phải công tử phong lưu dịu dàng cũng là đại hùng… Trâu…



      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử cũng có chút gấp gáp, cũng nên làm gì bây giờ.


      Công Tôn càng gấp gáp hơn, liền hỏi, “Chuyện gì xảy ra a? Tiểu Tứ Tử?”


      Tiểu Tứ Tử nhất thời nóng ruột, biết mình phá hỏng kế hoạch, sau đó… cái mũi của bé cay cay, ngẩng mặt, “Oa a… Cửu Cửu, Cửu Cửu…”


      Kỳ thực Tiểu Tứ Tử khóc, là bởi vì bé làm hỏng kế hoạch, muốn Triệu Phổ đừng giận mình, Công Tôn lại trợn tròn mắt… Y vừa thấy Tiểu Tứ Tử khóc gọi Triệu Phổ, còn tưởng rằng Triệu Phổ thực xảy ra chuyện, vội vã chạy ra cửa sau.


      Triệu Phổ sửng sốt, phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hai người kẹp Triệu Phổ xách lên chạy tới hậu viện.


      “Nè? Làm gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn cả hai.


      “Vừa lúc a!” Triển Chiêu , “Tương kế tựu kế!”


      “Hả?” Triệu Phổ khó hiểu, Bạch Ngọc Đường đưa hướng cái giường nhấn cái, đắp chăn lên, Triển Chiêu mở cái lư hương bàn, lấy nhúm hương tro bôi lên mặt Triệu Phổ.


      “Phốc… Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan… Bụi bay vào mắt!


      Lúc này, Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử chạy tới, Thạch Đầu ngoài cửa thấy được, nhảy bật lên kêu chi chi ầm ĩ.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, dùng chăn bọc Triệu Phổ kín, sau đó, hai người lại đứng bên than thở.


      Công Tôn cước đá cửa phòng xông vào, “Triệu Phổ?!”


      Vừa nhìn thấy Triệu Phổ, Công Tôn liền cả kinh, trong lòng lạnh lẽo, sao chỉ mới ngày gặp, cả mặt mũi đều xám xịt? Tại sao lại như vậy?


      “Ngươi làm sao vậy?” Công Tôn buông Tiểu Tứ Tử xuống, chạy đến bên giường xem.


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ngước mắt hiếu kỳ nhìn, tâm … Cửu Cửu làm sao vậy?


      xảy ra chuyện gì?” Công Tôn hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu hít sâu hơi, Bạch Ngọc Đường còn tưởng biên lời dối giúp Triệu Phổ lừa gạt, ngờ hít sâu nửa ngày, đột nhiên thở dài hơi, xoay người ra.


      Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy trong ngực có chút bí hơi, Công Tôn cũng che ngực, tâm … Rốt cuộc là sao vậy, Triển Chiêu tại sao muốn lại thôi?


      Triển Chiêu tới cửa, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử còn tò mò, nháy mắt với bé —— Suỵt!


      Tiểu Tứ Tử vội che miệng lại.


      Chờ tới cửa, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng nhảy xuống, hiếu kỳ nhìn vào trong phòng, hỏi Triển Chiêu, “Chuyện gì vậy?”


      Triển Chiêu nháy mắt với hai người, “Vương gia các ngươi giả chết!”


      “Nga?” Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trong óc song song lên ý niệm —— Khổ nhục kế!


      Vừa nghĩ tới đây, hai ảnh vệ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức ngẩng mặt lên, cất tiếng khóc to, “Vương gia ơi… Vương gia ơi…”


      Công Tôn nghe bọn họ khóc mà hoảng loạn, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nghĩ… Nếu thể nhịn được nữa, cũng vội vàng xụ mặt thở dài, xoay người… vội vã ra, còn quên giúp Triệu Phổ bọn họ đóng cửa.


      Công Tôn rốt cuộc triệt để trợn tròn mắt, vươn tay cầm lấy cánh tay giấu trong chăn của Triệu Phổ, bắt mạch cho .


      Triệu Phổ tự nhủ… Hoặc là làm, bằng cứ trực tiếp giả chết hù dọa thư ngốc này, nhân cơ hội thử xem tâm ý của y.


      Vừa nghĩ tới đây, Triệu Phổ nhanh chóng thắt chặt mạch tượng, vận khởi Quy Tức pháp, chiêu này làm cho khi vừa sờ lên, thấy mạch hầu như đập.


      “A…” Công Tôn hít sâu hơi, mặt cũng trắng bệch.


      Mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nửa ngày mới hỏi, “Ngươi… làm sao vậy?”


      Triệu Phổ cũng ngờ biểu tình của Công Tôn lại dọa người như vậy, thấy khuôn mặt trắng bệch của y, Triệu Phổ cũng thấy áy náy lại có chút đau lòng, liền cười cười, , “ sao…”


      Công Tôn làm sao tin được a, hướng bên ngoài hét lên, “ rốt cuộc làm sao vậy, là trúng độc hay bị đả thương a? Các ngươi cho ta biết ta phải trị!”


      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy ổn, thanh của Công Tôn nghe nóng nảy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau… Tình huống này, nếu như bị lật tẩy coi như xong. Nghĩ tới đây, hai người rất nghĩa khí chạy mất, Triển Chiêu còn bế theo Tiểu Tứ Tử, để tránh lát nữa bé bị ăn đòn, Bạch Ngọc Đường giơ tay xách Thạch Đầu vịn vào bên chân lưu luyến buông lên.


      Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau… Tình huống này còn tiếp tục có hai loại kết cục, loại là bị lật tẩy, Công Tôn giận dữ hủy phòng ở, lưu lại có thể gặp bất trắc! loại khác chính là Công Tôn phát rồi giận dữ, trước khi y kịp hủy phòng ở, Vương gia phát huy thói lưu manh tấn công! n ân lại ái ái phen… Cái kia, bọn họ cũng thích hợp lưu lại chỗ này, vậy hóng gió thôi!


      Nghĩ tới đây, cả hai xoay người chạy.


      Công Tôn thấy mọi người trước cửa đều , liền cảm thấy buồn bực, tâm , thế là thế nào?


      Quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy cơ hội hiếm có, liền vươn tay, nắm tay Công Tôn.


      Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ nhìn y, , “Thư ngốc… ta có lời muốn với ngươi.”


      Công Tôn liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn, ngực ỉ đau, vươn tay giúp Triệu Phổ bắt mạch… Nhưng có mạch đập, đành phải nắm cổ tay của Triệu Phổ, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Y còn chưa có chút tâm lý chuẩn bị nào…
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Thư ngốc… Ta…” Triệu Phổ có chút kích động, nghĩ, lúc này bày tỏ cũng sai.


      Nhưng Triệu Phổ khẩn trương, nên quên dùng Quy Tức pháp, Công Tôn vẫn cầm lấy cổ tay hiểu sao tự dưng cảm thấy mạch đập, hơn nữa lại mạnh mẽ hữu lực, giống như bình thường.


      Công Tôn đầu tiên trong lòng vui vẻ, nghĩ còn có thể cứu, sau đó bèn tỉnh táo phát —— Có chuyện!


      Công Tôn nhìn nhìn sắc mặt của Triệu Phổ… Chỉ thấy bên tựa hồ có chút bột phấn, mà lại có mùi đàn hương, hơi nhíu mày.


      Triệu Phổ bây giờ còn khẩn trương, nắm lấy tay Công Tôn, , “Thư ngốc… Ta, ta thích ngươi.”


      Công Tôn sửng sốt, nguyên bản hồ nghi cũng tạm thời gác qua bên, mặt đỏ ửng nhìn Triệu Phổ, lời này chọc vào tim y, hiểu sao, trong lòng ngứa ngứa.


      “Thư ngốc!” Triệu Phổ kéo Công Tôn vào lòng.


      Công Tôn đề phòng ngã vào lòng , liền thấy —— Cái cổ và mặt của Triệu Phổ, phải cùng màu.


      “Thư ngốc, hai ta thành thân , thừa dịp này chuyện gì nên làm đều làm.” Triệu Phổ , nghiêng người, vừa định bổ nhào tới, thấy Công Tôn nhàng vươn tay, sờ lên mặt cái.


      Triệu Phổ sửng sốt.


      Công Tôn thu lại ngón tay, chà chà, lại ngửi ngửi, sau đó… Đôi mắt híp lại, cười nhạt tiếng, “Ha hả.”


      Mặt mũi Triệu Phổ trắng bệch.


      “Hay a Triệu Phổ.” Công Tôn nhếch miệng, “ nhìn ra… mặt ngươi có hương tro a.”


      “Ha hả…” Triệu Phổ dự cảm việc lớn phát triển đúng hướng, cũng cười gượng hai tiếng.


      .


      Lập tức, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở ngoài sân nghe trộm, chợt nghe được trong lòng truyền ra tiếng rống khủng bố của Công Tôn, “Triệu Phổ, hôm nay ta với ngươi đồng quy vu tận!” xong, Công Tôn chộp lấy cái gối, hung hãn đập Triệu Phổ, Triệu Phổ cả kinh bật dậy bỏ chạy, , “Thư ngốc, cái gối này làm bằng sứ a, ngươi bình tĩnh chút!”


      “Bình tĩnh con khỉ!” Công Tôn đuổi theo Triệu Phổ từ trong phòng vọt ra, quả nhiên Triệu Phổ có việc gì, khỏe như trâu bò, vậy mà còn dám gạt y, làm y thiếu chút nữa…


      Công Tôn lại nghĩ tới cảm giác vừa chua xót vừa tiếc nuối lại vừa khó thở ban nãy, càng nghĩ càng giận, giơ gối đầu đánh Triệu Phổ, “Ta đánh chết ngươi, hôm nay nhất định phải vì dân trừ hại tiêu diệt ngươi!”


      Vì vậy, hậu viện của Khai Phong phủ loạn ầm cả lên.


      Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường cái, “Chạy nhanh!”


      Bạch Ngọc Đường vừa định , Công Tôn lại rống lên tiếng, “Tiểu Tứ Tử ngươi phản rồi! Dám thông đồng với người khác gạt ta, hôm nay đập nát cái mông của ngươi!”


      “Nha…” Tiểu Tứ Tử sợ hãi kêu lên tiếng, Công Tôn liền phát bé trốn ở sau tường.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy đại ổn, rất nghĩa khí, buông Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu ra, xoay người đào tẩu.


      Công Tôn xông tới, liếc mắt thấy được Tiểu Tứ Tử, đem ôm lấy, đặt cái bàn đá, dùng sức đánh mông bé hai cái.


      “Oa… Ô ô ô.” Tiểu Tứ Tử liền bắt đầu khóc.


      Công Tôn vừa tức giận vừa đau lòng, Triệu Phổ vội tiến lên ôm lấy Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử đừng khóc… Phụ thân ngươi lý lẽ, chúng ta đừng nhận thức y, hai ta cùng nhau, Cửu Cửu dưỡng ngươi!”


      “Ngươi!” Công Tôn bị chọc tức, , “Tại sao ngươi dạy con ta gạt người?!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, “Ngươi cả ngày để ý tới con, ta ở bên nó nó đương nhiên theo ta!”


      Công Tôn nghe được cảm thấy là lạ, ngữ điệu của Triệu Phổ… nghe như Tiểu Tứ Tử là con sinh ra bằng, còn ngươi ngươi ta ta…


      Vừa nghĩ tới đây, Công Tôn lắc đầu, lúc mới phản ứng được, hỏi, “Sao ta ở bên con?”


      “Ô ô ô…” Tiểu Tứ Tử bắt đầu khóc rồi, cái mông đau lại còn ủy khuất, ôm Triệu Phổ , “Phụ thân… phụ thân hư hư, phụ thân ở bên dược dược, ở bên Tiểu Tứ Tử, còn đánh đánh.”


      Lúc này, động tĩnh ở đây cũng kinh động những người khác ở Khai Phong phủ, Bao Chửng vừa lúc từ phụ cận ngang qua, tâm chuyện gì vậy a? Sao Tiểu Tứ Tử khóc thảm như vậy?


      Nhìn Tiểu Tứ Tử khóc, trong lòng Công Tôn vốn sớm rối loạn, lại nghe được Tiểu Tứ Tử , nghĩ tới, nhận ra mấy ngày nay tựa hồ rất ít ở bên nó…


      Nghĩ tới đây, Công Tôn cũng tức giận, nghĩ là chính mình sai, nhưng suy nghĩ lại, chuyện này trực tiếp với y phải tốt rồi sao? Tại sao lại diễn vở kịch này?! Hại y lo lắng muốn chết còn đánh Tiểu Tứ Tử.


      “Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử ô ô khóc, càng khóc càng thương tâm.


      Triệu Phổ vỗ Tiểu Tứ Tử, tâm , Tiểu Tứ Tử, ngươi diễn kịch hay là khóc vậy, đừng khóc nữa được , khóc nữa phụ thân ngươi phỏng chừng tâm nát.


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử khóc thảm thương như vậy, bản thân cũng đau hỏng rồi, thấy Triệu Phổ còn ôm Tiểu Tứ Tử, càng nghĩ càng giận, căm tức liếc Triệu Phổ, “Đồ lưu manh, trả con ta, đều tại ngươi!” xong, cầm gối đầu ném tới bản mặt mốc của Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhanh chóng cúi đầu…


      Vốn muốn khuyên Công Tôn vài câu, lại nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng “Ai nha”…


      Triệu Phổ quay phắt đầu lại, chỉ thấy cái gối kia, sai lệch, vừa lúc đập trúng cái trán của Bao Chửng vừa tới trước cửa… Cái gối đầu này, làm bằng sứ nha…


      Mà tình cờ, lúc này Triệu Trinh vừa lúc rủ Bàng Cát cùng Bát Hiền Vương tới Khai Phong phủ tìm Bao Chửng, vụ án lần trước xử lý rất tốt, Triệu Trinh muốn tới ban thưởng cho mọi người ở Khai Phong phủ, thuận tiện nhờ Công Tôn bắt mạch, gần đây ngủ ngon, có chút đau đầu. Vừa tới cửa chợt nghe bên trong truyền ra tiếng ẩu đả, qua hành lang lại nghe tiếng Tiểu Tứ Tử khóc.


      Mọi người liền vội vàng đến xem… vừa tới, thấy Bao Chửng bị cái gối đầu từ trong viện bay tới… đập trúng.





      Trầm mặc lát sau, Bàng Cát giậm chân cười ha ha, tay nâng cái bụng, tay chỉ vào Bao Chửng , “Ai nha, thống khoái, thống khoái muốn chết ta rồi, lão Bao ngươi cũng có ngày hôm nay, ông trời mở mắt rồi!”


      Triệu Phổ vừa thấy tình nháo lớn, quay đầu lại nhìn Công Tôn, “Ngươi xem , to chuyện rồi kìa!”


      Công Tôn tức giận đến nên lời.


      Triệu Trinh vội bảo người tới dìu Bao Chửng dậy, tâm có chuyện gì vậy a?


      Bao Chửng bị đập cái choáng váng, thấy mấy ông sao sáng bay vòng. Công Tôn cũng thèm cùng Triệu Phổ làm ầm ĩ thêm nữa, chạy tới giật lại Tiểu Tứ Tử, hung hăng đạp Triệu Phổ cước.


      “Au…” Triệu Phổ trợn mắt vốn định hai câu, nhưng vừa nhìn, mới phát vành mắt Công Tôn hồng hồng, cũng ngây dại.


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bỏ chạy, Thạch Đầu vội đuổi theo sau, Tiêu Lương nghe được động tĩnh cũng chạy tới xem, vừa thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử chạy, cũng vội đuổi theo.


      Tất cả mọi người thấy Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử như là khóc bỏ chạy… Tiểu Tứ Tử chắc chắn là khóc, vành mắt Công Tôn cũng hồng hồng.


      Liếc mắt nhìn nhau, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi kiêm khinh bỉ nhìn Triệu Phổ —— Ngươi làm gì?!


      Triệu Phổ tìm cái ghế đá ngồi xuống, lau hương tro mặt, lại xoa xoa cái chân, ai đen đủi như ta a…
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 74: Lấy gì cứu vớt ngươi đây, Cửu Cửu…


      Triệu Phổ ngồi bên bàn đá sinh hờn dỗi.


      Triển Chiêu thấy Bao Chửng bị ném trúng, biết gây họa lớn, cho nên liền ngoan ngoãn chạy tới dìu Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ chạy trước.


      Nhìn lại Bao Chửng… Triển Chiêu nhịn cười.


      Triệu Trinh và Bát Vương gia cũng nhịn cười, Bàng Cát ôm bụng giậm chân, cười đến thở hồng hộc, chỉ vào Bao Chửng , “Bao… Ha ha ha… trăng khuyết biến thành trăng tròn rồi, ha ha.”


      Bao Chửng vươn tay sờ sờ, vừa nãy Công Tôn ném cái gối, vừa khéo nện chính xác ngay vết sẹo hình trăng khuyết giữa trán ông, sau đó sưng vù cục, lúc này trăng khuyết thực biến thành trăng tròn.


      Bao Chửng mặt đau đầu, mặt nhìn Bàng Cát, tâm mắng… Ngươi hay lắm sao, tự xem lại mình , béo phì có gì đẹp.


      “Hoàng thúc, chuyện gì vậy?” Triệu Trinh tới ngồi xuống bên cạnh Triệu Phổ, thấy gục đầu ủ rũ, có chút lo lắng.


      “Ai, đừng nữa.” Triệu Phổ lắc đầu, “Cũng do đầu óc ta có vấn đề.”


      Trong đầu Triệu Phổ bây giờ đều là hình ảnh Công Tôn gương mặt trắng xanh vành mắt hồng hồng, cũng tự trách mình nghĩ ra trò đùa này… May mà ban nãy Tiểu Tứ Tử giả bệnh giống, nếu lỡ đâu Công Tôn nôn nóng xảy ra chuyện nguy hiểm vậy xong.


      Triển Chiêu cũng rất áy náy, đặc biệt Tiểu Tứ Tử vừa bị Công Tôn đánh đòn, còn khóc thảm thương, cũng đau lòng vô cùng, sớm biết vậy ban nãy bế theo Tiểu Tứ Tử cùng nhau chạy.


      .


      Mặc kệ Triệu Phổ và Triển Chiêu buồn nản đề cập nữa, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đường chạy về biệt viện của mình, vào phòng, đóng cửa.


      “Bịch” tiếng, Thạch Đầu theo sát phía sau, lưu ý, đụng cái ịch vào cửa.


      “Chi chi chi.” Thạch Đầu đụng cái thất điên bát đảo, đứng lên ầm ĩ kháng nghị.


      Tiêu Lương vội ôm lấy nó, , “Thạch Đầu, đừng ồn, Cẩn Nhi cao hứng mà, hồi trở lại.”


      Thạch Đầu quay đầu lại nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương ôm nó, kiên trì chờ ngoài cửa… Tiêu Lương vừa nghe tiếng Tiểu Tứ Tử khóc liền chạy đến, sau đó nhìn thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử khóc đến ngừng được chạy vụt , vừa lo lắng vừa đau lòng, tâm rủa… Tên vương bát đản nào khi dễ Tiểu Tứ Tử, chờ ta học xong công phu làm thịt ngươi!


      “Hắt xì…” Công Tôn, Triệu Phổ, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng thời hắt xì cái…


      “Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bế đến bên giường đặt xuống, Tiểu Tứ Tử đô đô miệng hai má còn phồng phồng, Công Tôn thấy bé vành mắt đỏ bừng má dưới cằm đều là nước mắt, đau lòng muốn chết vội lấy khăn ra lau cho bé, Tiểu Tứ Tử liền chui vào trong chăn.


      “Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn xốc chăn lên bế bé ra.


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ , Công Tôn xoa xoa cái mông bé, “Có đau ?”


      Tiểu Tứ Tử lại mếu máo, như vậy tựa hồ còn muốn khóc, Công Tôn vội lau nước mắt cho bé, , “Là phụ thân tốt, phụ thân cho ngươi đánh lại ha?”


      Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Công Tôn, đôi mắt to chớp chớp, lông mi còn đọng giọt nước mắt trong suốt.


      Công Tôn thở dài, , “Là phụ thân tốt, ngươi muốn phụ thân ở bên ngươi, trực tiếp cho phụ thân biết phải được rồi sao, tại sao lại cùng Triệu Phổ diễn trò gạt ta?”


      Tiểu Tứ Tử giọng thầm, “Cửu Cửu… sợ phụ thân mất hứng mà.”


      Công Tôn tức lên, “Ngươi còn hướng về ?”


      “Phụ thân ở bên Tiểu Tứ Tử, cũng ở bên Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử bĩu môi giải thích, “Cửu Cửu là nương tử của phụ thân.”


      Công Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử, “ bậy bạ gì đó hả?”


      “Đúng là vậy mà.” Tiểu Tứ Tử bất mãn giọng thầm, “Phụ thân chỉ thích dược dược.”


      Công Tôn cũng có chút bất đắc dĩ, bản thân mình vài ngày nay vốn muốn mau chóng xử lý xong mọi chuyện trong hiệu thuốc, ngờ lại quên mất Tiểu Tứ Tử.


      “Được rồi, sau này mỗi ngày phụ thân chỉ hiệu thuốc canh giờ ngồi xem mạch kê đơn, sau đó mướn hai hỏa kế bán dược, lại thỉnh Thái Y trong Thái Y viện thay phiên tọa đường, ngươi chịu chưa?”


      sao?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Sau này phụ thân, chỉ ở hiệu thuốc canh giờ, sau đó, ở bên cạnh Tiểu Tứ Tử.”


      “Được.” Công Tôn nhéo nhéo má bé, “Sau này ngươi cả ngày mười hai canh giờ đều bên cạnh phụ thân, được ?”


      “Ngô… Tiểu Tứ Tử muốn bớt phải, bớt hai canh giờ chơi với Tiểu Lương Tử, sau đó, còn lại chơi với phụ thân.” Tiểu Tứ Tử cúi đầu bóp bóp ngón tay .


      “A…” Công Tôn cũng có chút ngoài ý muốn, tâm , Tiểu Lương Tử lợi hại a, mới tới chưa được mấy ngày mà dụ dỗ được Tiểu Tứ Tử, bất quá cũng phải, bạn đồng lứa mà, Tiểu Tứ Tử từ cũng có bằng hữu, như vậy hay nhất!


      “Được, đều nghe ngươi.” Công Tôn dùng khăn ướt giúp Tiểu Tứ Tử lau mặt.


      “Ngoéo.” Tiểu Tứ Tử vươn ngón út ra, cho Công Tôn chơi xấu.


      Công Tôn dở khóc dở cười, liền ngoéo lấy ngón tay Tiểu Tứ Tử.


      Vừa móc vào, chợt nghe Tiểu Tứ Tử , “Vậy… Lúc Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chơi đùa, phụ thân chơi với Cửu Cửu.”


      Công Tôn sửng sốt, Tiểu Tứ Tử lắc lắc ngón tay móc cùng chỗ với ngón tay của Công Tôn, , “ cho chơi xấu, nếu … nếu … nếu phụ thân bị Cửu Cửu ăn tươi!”


      “Hả?!” Công Tôn hít sâu hơi, vẻ mặt dám tin nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử ngươi cái gì?!”


      Kỳ thực cũng do Tiểu Tứ Tử thường cùng chỗ với Triệu Phổ, khi đến Công Tôn, Triệu Phổ thường cái gì mà thấy được nhưng ăn được, sau đó đám Giả Ảnh cũng thường chọc , cái gì ăn tươi , mau ăn , đại loại vậy… Tiểu Tứ Tử kiến thức nửa vời, dù sao chỉ biết là Triệu Phổ muốn ăn tươi nhưng Công Tôn muốn bị ăn tươi, cho nên, bé mượn câu này cùng Công Tôn ngoéo tay ước định, làm nghiêm phạt.


      “Ai dạy ngươi?!” Công Tôn trừng Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử vội trốn vào trong chăn, giọng thầm, “Phụ thân hung hung.”


      Công Tôn sửng sốt, vội vã hạ cơn tức, tiến đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử ôm lấy bé, , “Phụ thân sai. Lần sau hung dữ với ngươi.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử tâm tình tựa hồ triệt để tốt hẳn lên, ngồi đùi Công Tôn, vươn tay nắm lọn tóc của Công Tôn vuốt vuốt, giọng hỏi, “Phụ thân còn giận ?”


      giận.” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử viền mắt hồng hồng, làm sao tức giận nổi nữa a, bèn , “Phụ thân đánh ngươi, ngươi có đau ?”


      đau.” Tiểu Tứ Tử gãi gãi cái mông, “Thịt thịt nhiều.”


      Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, vươn tay xoa bóp cái mông của bé, , “Cũng may là thịt thịt nhiều.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, sau đó lại hỏi, “Vậy… Phụ thân có giận Cửu Cửu ?”


      “Giận!” Công Tôn hề nghĩ ngợi liền rống lên.


      Tiểu Tứ Tử tâm … Ai nha, Cửu Cửu xong đời rồi!


      Nghĩ nghĩ chút, Tiểu Tứ Tử , “Cái kia… phải lỗi của Cửu Cửu nha.”


      “Đó là lỗi ai?” Công Tôn hỏi.


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, , “Phụ thân, hiệu thuốc là Cửu Cửu mở.”


      Công Tôn sửng sốt, lên tiếng.


      “Cửu Cửu đối với phụ thân tốt.” Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Công Tôn , “Cửu Cửu muốn phụ thân hài lòng, chính là muốn ngày ngày ở bên phụ thân, phụ thân lại bội tình bạc nghĩa…”


      “Cái gì?” Công Tôn lại nổi xung, “Ai dạy ngươi hả?”


      Tiểu Tứ Tử mếu máo, lần trước nghe Tử Tử bọn họ .


      “Sau này ngươi được theo bọn họ học mấy thứ loạn thất bát tao này, ngươi hiểu ý nghĩa của nó là gì hả!” Công Tôn trừng mắt.


      “Hiểu a.” Tiểu Tứ Tử thầm, “Thạch loạn trung thất, đống loạn thạch, trung gian là bảy cái.”


      Công Tôn quan sát bé hồi, ôm chầm lấy hung hăng hôn cái, “ khả ái!”


      Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại cười ha hả.


      “Vậy… phụ thân đừng giận Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử giọng , “Tiểu Tứ Tử thích Cửu Cửu.”


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử đúng là giúp đỡ Triệu Phổ, liền thở hổn hển tới câu, “Ta là giận biết nặng , loại chuyện này cũng dám đem ra đùa giỡn, ta thiếu chút nữa bị hù chết!”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Công Tôn.


      Công Tôn đỏ mặt lên, vươn tay ngắt cái bụng của bé.


      “Phụ thân sợ Cửu Cửu chết mất?” Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, “Phụ thân cũng thích Cửu Cửu nha?”


      Công Tôn nhéo bé, “Tiểu hài tử, ngươi biết cái gì là thích hay thích chứ, chỉ học bậy!”


      “Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử tại vai Công Tôn cọ cọ, , “Tiểu Tứ Tử thích Cửu Cửu… Nhưng Tiểu Tứ Tử thích phụ thân nhất.”


      Những uất ức tích tụ trong lòng Công Tôn lập tức tan chảy, nắm cái mũi của Tiểu Tứ Tử, , “Coi như ngươi có lương tâm.”


      “Ai nha phụ thân.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhớ tới, , “Phụ thân vừa ném trúng Tiểu Bao Tử.”
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn cũng nhớ tới, vội đứng lên, , “Nguy rồi, ta quên mất.” Vội xách hòm thuốc lên, , “Ngoan, ngươi ở đây, gọi Tiểu Lương Tử đến chơi với ngươi, ta xem Bao đại nhân.”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Công Tôn vội mở toang cửa phòng, thấy Tiêu Lương ôm Thạch Đầu trông mong chờ ngoài cửa, Công Tôn liền , “Tiểu Lương Tử, đến chơi với Tiểu Tứ Tử .”


      “Dạ!” Tiêu Lương vội vàng ôm Thạch Đầu chạy vào phòng.


      Thấy Tiểu Tứ Tử ngồi giường, mặt mũi hồng hào, vành mắt tuy đỏ nhưng sớm ngừng khóc, Tiêu Lương cũng yên tâm, trèo lên giường, đem Thạch Đầu thả vào trong lòng Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu cọ cọ trở mình, Tiểu Tứ Tử giúp nó xoa xoa bụng.


      Tiêu Lương kề sát Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, giọng hỏi, “Cẩn Nhi, khóc nhè hả?”


      .” Tiểu Tứ Tử đỏ mặt nhìn nơi khác, bị Tiêu Lương thấy mình khóc nhè, là xấu hổ nha.


      Tiêu Lương từ trong lòng lấy ra bao đường mà vừa nãy Vương Triều cho nó, mở ra, bên trong là những viên ô mai đường trong suốt tròn vo, liền nhanh chóng lấy ra viên, đút vào trong miệng Tiểu Tứ Tử.


      “Ngô… Chua quá nha.” Tiểu Tứ Tử chép chép miệng, Tiêu Lương cũng bỏ viên vào miệng mình, chua đến nhăn cả mũi, “Ui… Chua quá.”


      Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, ngốc nghếch cười rộ lên.


      .


      Công Tôn cầm theo hòm thuốc, lo sợ bất an chạy tới tiền thính, chỉ thấy Bao Chửng bọn họ ngồi uống trà, hoàng thượng cũng ở đó, Triệu Phổ tinh mắt, liếc cái thấy được Công Tôn, vội tranh thủ nhìn, tâm nhủ, sau lúc đó biết có khóc tiếp đây, đau lòng chết ta rồi.


      Công Tôn cũng vô thức liếc nhìn Triệu Phổ, có chút xấu hổ.


      Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ.


      Triệu Trinh thấy, liền cười , “Tiên sinh, mau tới giúp Bao khanh xem, cục u càng lúc càng lớn này.”


      Bàng Thái Sư che miệng cười, Bao Chửng tức giận đến lắc đầu.


      Công Tôn vào, trước tiên hành lễ với hoàng thượng và Bát Vương gia… Mọi người làm sao dám để y hành lễ a, đây chính là Vương Phi của Triệu Phổ!


      Công Tôn tới bên cạnh Bao Chửng, , “Đại nhân… Ta bồi tội với ngươi.”


      “Ai, sao sao!” Bao Chửng vội xua tay, , “Làm người cũng có lúc lỡ tay mà, Tiểu Tứ Tử còn khóc ?”


      “Ngừng khóc rồi.” Công Tôn mở hòm thuốc, giúp Bao Chửng trị cục u trán kia, Triệu Phổ ở bên trông mong nhìn, thấy Công Tôn hình như cũng quá tức giận, bèn thở phào nhõm, cũng có chút hối hận.


      Công Tôn rất nhanh giúp Bao Chửng xử lý tốt thương thế, sau đó Triệu Trinh lại dạo gần đây ngủ yên, hay đau đầu, Công Tôn bèn bắt mạch cho , Triệu Trinh có chút phong hàn lại làm việc lao lực quá độ, cần tẩm bổ.


      Khi Công Tôn bắt mạch cho Triệu Trinh cũng có chút giật mình, y còn tưởng các hoàng đế hẳn đều là ăn ngon ngủ ngon, ngồi mà hưởng chứ, nhưng Triệu Trinh chỉ gầy, thân thể cũng chỉ bình thường như bao người khác, cũng có lúc mệt mỏi.


      Công Tôn quên căn dặn, “Hoàng thượng chú ý thân thể, đừng quá lao lực.”


      Triệu Trinh liền gật đầu, Triệu Phổ cũng biết vì sao, ở bên nghe thấy chua chua, tâm … Ta cũng lao lực!


      Sau đó, bọn họ lại ngồi tán dóc lúc rồi mới hồi cung, Bàng Cát hôm nay cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy cáo từ. Bao Chửng thấy lão như vậy cũng muốn nổi nóng, bất quá cũng có cách, cái này gọi là gia hòa vạn hưng (gia đình hòa thuận mọi đều suôn sẻ), lúc nãy Triệu Phổ cùng Công Tôn gây gổ đến gà bay chó sủa, như thế lại càng làm người ngoài xem mà vui thích, bất quá sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.


      Chờ người , Bao Chửng cũng đứng dậy xử lý chính , Triển Chiêu theo sau, trước khi còn nháy mắt với Triệu Phổ, ý muốn —— Mau nhận lỗi với Công Tôn .


      Triệu Phổ tự nhiên cũng biết.


      Công Tôn thấy trong phòng chỉ còn lại mình cùng Triệu Phổ, cũng muốn , Triệu Phổ tiến lên ngăn lại, trở tay đóng cửa.


      “Ngươi muốn gì?” Công Tôn lui về sau bước nhìn .


      Triệu Phổ sờ sờ mũi, lúc sau mới ra câu, “Thư ngốc… Ngươi đừng nóng giận, là ta đùa quá trớn.”


      “Ngươi cũng biết à.” Công Tôn giọng lầm bầm.


      Triệu Phổ tới bên cạnh y, thấp giọng , “Đừng giận mà, ta xin lỗi mà.”


      Công Tôn ngước mắt khinh bỉ nhìn , , “Còn bôi tro đầy lên mặt, vất vả cho ngươi nghĩ ra cách lừa ta a!”


      Triệu Phổ cười cười, thấy Công Tôn giận nữa cũng an tâm. Triệu Phổ tự nhiên lắm mồm phân bua, vì chính bản thân mà giải thích, cái gì hương tro là do Triển Chiêu bọn họ bôi, chỉ cần Công Tôn tức giận là thỏa mãn, về phần đúng sai… Chiêu này do chính mình nghĩ ra, vậy sai lầm đương nhiên là do mình.


      “Tiểu Tứ Tử đâu?” Triệu Phổ hỏi, “Còn giận ?”


      “Dỗ được rồi.” Công Tôn , “Sau này ta đánh nó nữa, dù sao, nó có làm ra chuyện gì đều là do ngươi dạy, ta đánh ngươi!”


      “Ừ!” Triệu Phổ vòng tay ôm lấy y, , “Ngươi đánh ta là được!”


      “Hứ!” Công Tôn vội đẩy ra, xoay người ra ngoài, Triệu Phổ đuổi theo, hỏi, “ ăn ? Ta mời hai ngươi ăn ngon.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, gật đầu, Triệu Phổ vui vẻ, vươn tay nhấc bổng Công Tôn chạy ra ngoài.


      “Uy, ngươi muốn gì?” Công Tôn kinh hãi.


      “Ta gấp… phải… Ta đói!”





      Sau đó, Triệu Phổ dẫn Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương Thái Bạch Cư dùng bữa.


      Thạch Đầu cũng theo, bị Tiêu Lương kẹp bên nách, hiếu kỳ nhìn phố xá, nhiều người đường cũng thấy Thạch Đầu, biết đó là động vật gì, khả ái.


      Vào Thái Bạch Cư, Triệu Phổ chưa cầu nhã gian, hỏi trước, “Bạch Ngọc Đường có ở đây ?”


      Tiểu nhị vui vẻ, , “Gia sao ngài biết, tại nhã tọa ở lầu hai đó.”


      “Được!” Triệu Phổ gật đầu, dẫn bọn họ lên lầu, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ đờ ra.


      “Bạch huynh.” Triệu Phổ tới bên bàn ngồi xuống.


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng tới, có chút xấu hổ. Kỳ thực cũng rất lưu tâm, vừa nãy chuyện nháo lớn, Tiểu Tứ Tử còn khóc sụt sịt, bây giờ thấy mọi người tựa hồ hòa hảo, cũng thở phào nhõm.


      “Bạch Bạch.” Tiểu Tứ Tử lao tới, Bạch Ngọc Đường ôm lấy bé đặt bên người, rất tự giác mời khách.


      Công Tôn có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ —— Ngươi với Triển Chiêu sao cứ hay ăn chực của ? Tuy rằng rất có tiền.


      Triệu Phổ nhướng mi, sờ sờ mũi —— Hôm nay ngươi ăn chực cũng muốn mời.


      Tiêu Lương ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ cùng Công Tôn ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đột nhiên với Triệu Phổ, “Đúng rồi, ta nghe vài chuyện.”


      “Chuyện gì?” Triệu Phổ ngẩng đầu.


      “Hôm qua ta có vài bằng hữu áp tiêu ngang qua vùng núi phía đông nam.” Bạch Ngọc Đường , “Ta hỏi thăm chút về chuyện nhân… Kết quả, bọn họ nhân hoành hành.”


      “Hoành hành?” Triệu Phổ nhíu mày, “ nghiêm trọng như vậy sao?”


      “Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      “Đám nhân này, cụ thể làm cái gì?” Công Tôn hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, , “Đại thể là tuyên truyền về quỷ thần, nghe Vương miếu, trong miếu bái Thần, đám nhân đến từng nhà thu bạc, những ai cho… chưa quá ba ngày, cả nhà đều chết.”


      “Có chuyện này?” Công Tôn mở to hai mắt, “Xằng bậy như vậy?”


      Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Các bằng hữu của ta cũng chỉ là ngang qua, vậy mà cũng nghe được rất nhiều chuyện như là hoạt nhân sinh tế (tế sống người), lột da rút gân các loại, rất quá đáng, cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.”


      “Những người trong nha môn địa phương đều chết sạch rồi sao?” Triệu Phổ bất mãn .


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo —— Cái này cũng biết.


      “Phụ thân cái gì là hoạt nhân sinh tế?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Người phải sinh ra người, gà phải đẻ ra trứng sao?”


      (chỗ này theo ta nghĩ, Tiểu Tứ Tử hiểu lầm chữ sinh tế (tế sống), thành sinh đẻ, chắc nó nghĩ “hoạt nhân sinh tế” nghĩa là người sống sinh ra con gì đó mà phải người nên mới hỏi.)


      Tiểu Lương Tử gắp cái trứng cút đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, , “Cẩn Nhi, ăn cái này.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử cắn trứng cút, phồng má nhai nhai, cũng quên hỏi lại.


      Tất cả mọi người khỏi cảm khái, kỳ thực Tiểu Lương Tử rất hữu dụng.


      “Chờ đại quân tới trước , bằng chúng ta trước thăm dò.” Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta cũng nghĩ thế.”


      “Trở lại thương lượng với Bao đại nhân chút .” Công Tôn .


      Tất cả mọi người gật đầu, vội vàng ăn.


      .


      Sau khi ăn xong, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường tìm Bao Chửng thương lượng, Bao Chửng tính tính ngày, ý là, muốn mật thám cũng phải đợi ba ngày sau, lúc đó đại quân cũng gần tới, khi tiến nhập vùng núi khó tránh gặp chuyện bất an, đại quân trước tiên mai phục bên ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.


      Bọn họ đồng ý với tính toán của Bao Chửng, chờ ba ngày sau khởi hành.


      .


      Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ tìm Công Tôn, thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ở đằng kia chơi cờ năm quân, liền tiến đến hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi đâu?”


      hiệu thuốc xem bệnh rồi.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      “Lại ?” Triệu Phổ nhíu mày.


      “Phụ thân , mỗi ngày chỉ canh giờ.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “ về rất nhanh.”


      Triệu Phổ cau cau cái mũi, suy nghĩ chút, cũng còn cách gì, thế là chạy đến hiệu thuốc ngồi chờ, coi như làm trợ thủ.


      Muốn làm trợ thủ cũng nên khẩn trương, Triệu Phổ vào hiệu thuốc, vừa lúc thấy Công Tôn bắt mạch… Người đến bắt mạch là nữ nhân, Công Tôn tinh tế bắt mạch cho người ta, còn tiến sát tới nhìn mặt người ta, mở ra mí mắt của người ta mà nhìn, còn…


      “Thư ngốc!” Triệu Phổ nổi nóng gầm lên tiếng rồi đến, mùi dấm chua bốc lên bốn phía, như vậy rất nguy hiểm! tới túm Công Tôn qua, “ được nhìn!”


      “Hả?” Công Tôn mờ mịt nhìn , “Tại sao được nhìn?”


      “Ngươi… Nam nữ phải cách xa, sao ngươi lại sờ tới sờ lui hả?” Triệu Phổ .


      Công Tôn nhíu mày, nhìn hỏi, “Ngươi nghĩ cái gì đó? Ta xem bệnh mà!”


      “Xem bệnh… Thân thiết như vậy hả.” Triệu Phổ ghen ứ ruột rồi.


      “Triệu Phổ!” Công Tôn giơ cước đá , mắng to, “Ngươi có bệnh à, sao chịu nhìn, bà ấy sắp bảy mươi rồi, ta… Nam nữ cách xa cái đầu ngươi!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, “Bảy mươi sao chứ? Bảy ngươi phải là nữ nhân sao? cho!”


      “Ngươi…” Công Tôn tức giận đến nên lời.


      “Hừ, người ngồi bên kia?!” Triệu Phổ chỉ vào lão ngự y hỗ trợ bên cạnh, , “Ngươi tới xem cho bà ta! Sau này a, nữ nhân đều về phần ngươi!”


      Lão ngự y đương nhiên nghe lời Triệu Phổ, vội tới xem bệnh cho lão thái thái.


      Công Tôn tức giận đến tái cả mặt.


      Vốn định cãi nhau Triệu Phổ, nhưng bên ngoài còn có vài người chờ, y liền thở hổn hển ngồi xuống, nghĩ… Chỉ có canh giờ thôi, lát nữa hẵng tính sổ với tên vô lại này!


      Sau đó, Tử Ảnh và Giả Ảnh ở bên ngoài duy trì trật tự, hô, “Ai ai, xếp làm hai hàng a, nữ ở bên, nam ở bên, được đứng nhầm!”


      Những người đến xem bệnh chia làm hai đội.


      Lúc này, tiểu hỏa tử trẻ tuổi tiến đến, , “Tiên sinh… Ta… Ta cùng vợ ta thành thân hai năm rồi, biết vì sao, vẫn có hài tử.”


      Công Tôn gật đầu, , “Đưa tay đây ta bắt mạch.”


      Tiểu hỏa tử đưa tay qua, Công Tôn vươn tay bắt mạch… Nhưng lại cầm trúng tay của Triệu Phổ, Triệu Phổ híp mắt, nhìn tiểu hỏa tử nọ, hỏi, “Đây là chứng bệnh quái quỷ gì thế hả? Loại bệnh này mà cũng đến xem được à?”


      Tiểu hỏa tử bất quá chỉ là nông dân thành , hơn nữa vốn bệnh này cũng rất khó mở miệng, xấu hổ muốn chết, thấy Triệu Phổ vẻ mặt hung thần ác sát, cả kinh lắp bắp, “Ách… Cái này…”


      “Cái này có gì mà phải xem chứ?” Triệu Phổ khinh bỉ, “Ngươi về nhà làm mỗi ngày phải là được sao, hay là làm đủ a? Ngươi còn muốn thế nào nữa?!”


      “A…” thanh của Triệu Phổ thấp, người đến xem bệnh đều nghe được, cả kinh hít sâu hơi.


      Mặt của Công Tôn từ xanh biến thành đen, mà mặt của tiểu hỏa tử kia từ màu đỏ biến thành màu gan lợn.


      “Ta… Ta nơi đó, dậy nổi.” Tiểu hỏa tử lắp bắp , “Cũng… Cũng lâu.”


      “Hải nha!” Triệu Phổ biến sắc, chỉ vào mắng, “Ngươi con mẹ nó dám đùa giỡn lưu manh! Ta đánh chết…”


      “Ai nha…” Tiểu hỏa tử nọ ôm đầu chạy.


      Những người xem bệnh đưa mặt nhìn nhau, Triệu Phổ nhướng mi cái, “Tiếp!”


      Người thứ hai là trung niên hán tử, nơm nớp lo sợ tới, ngồi xuống, , “Tiên… Tiên sinh… Ta…”


      “Ngươi cái gì a?” Triệu Phổ thấy tướng mạo cũng tệ lắm, mặt chữ điền mắt to, nhìn chằm chằm vào Công Tôn, trông khó chịu, “Cà lăm có cách trị a, đổi người, kế tiếp!”


      Trung niên nhân đó cũng vội bỏ chạy, tiếp đó lại đổi thành lão đầu, lão đầu kia bị dọa đến có chút run run, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, , “Thần y… Nhi tử ta bất hiếu…”


      “Hải nha, ngươi già hồ đồ rồi.” Triệu Phổ với Tử Ảnh, “Vụ này đưa tới chỗ Bao Tướng, xem nhi tử của lão bất hiếu tới cỡ nào, nếu như thái quá chém ngay, ngoan ngoãn đánh trận!”


      “Ách… phải a, ta… ta là con ta bất hiếu, nó đả thương người…” Lão đầu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.


      Triệu Phổ , “Quá phận như vậy à… Tìm Bao Tướng, đem nhi tử của lão bắt lại!”


      “Ai…” Lão đầu chưa xong, bị Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đưa tới chỗ Bao Chửng, kỳ thực lão đầu muốn hỏi Công Tôn chút, người bị thương kia, cần phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men, bao nhiêu bạc đủ, đáng tiếc bị nâng .


      Triệu Phổ ngoắc, “Kế tiếp kế tiếp!”


      Lúc này, các nam bệnh nhân chạy hơn phân nửa, còn lại cũng dám tới.


      Triệu Phổ nhíu mày, , “Nhanh a!”


      Lúc này, mặt của Công Tôn từ đen biến trắng.


      Sau đó, có thanh niên lấy dũng khí tiến lên, tới đối diện Công Tôn , “Tiên… Tiên sinh…”


      Triệu Phổ nhíu mày, thanh niên này da mịn thịt mềm, nhìn phiền phức! Dám nhìn Công Tôn nhà như vậy hả?!


      “Ta… Móng tay, màu xám…”


      “Ngươi đại lão gia, móng tay xám sao chứ hả?” Triệu Phổ , “Ngươi có nương hay a, ngại mình dễ nhìn về nhà với nương cho tiền mua thêm chút son mà tô lên!”


      “Má ơi…” Thanh niên kinh hách quá độ, thói hung hăng của Triệu Phổ mà nổi lên, ngay cả ma đầu giết người chớp mắt cũng sợ, huống chi là vài bách tính nho , sau đó, những người xem bệnh cả nam lẫn nữ đều nháo nhào bỏ chạy.


      Triệu Phổ vừa thấy còn ai, đại hỉ, quay đầu với Công Tôn, “Hết người rồi, thư ngốc, hai ta uống trà dạo phố ?”





      “Uống trà dạo phố?” Công Tôn chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ khóe miệng giật giật, lui về sau bước.


      “Triệu Phổ!” Công Tôn chộp lấy nghiên mực bàn, mắng to, “Hôm nay tiêu diệt ngươi, ta cùng họ với ngươi!” khi , nghiên mực liền bay .


      Cũng vừa lúc, hôm nay Bàng Thái Sư tới tìm Bao Chửng, tiện thể xem cục u trán ông như thế nào, mặt khác, muốn tìm Công Tôn, cầu phương thuốc, tốt nhất là loại có thể nhanh chóng khiến Bàng phi có thai.


      Bao Chửng dẫn Bàng Cát tới viện tử, nghe Công Tôn hiệu thuốc, Triệu Phổ cũng theo, Bao Chửng cười, liền dẫn Bàng Cát tìm đến, còn nhường Bàng Cát trước… Vì vậy, Bàng Thái Sư tới cửa hiệu thuốc, bị nghiên mực của Công Tôn bay ra đập trúng cái trán.


      Nghiên mực này cũng thua gì cái gối bằng sứ lần trước, mà bên trong còn đầy mực, cái trán Bàng Thái Sư bị ném trúng ngay chính giữa … Còn bị mực đổ đầy cả mặt.


      Bao Chửng ở bên thấy được, nheo mắt cười cười, , “Lão Bàng… Ngươi đừng học ta a, ngươi phải đen nhục sao?”


      Công Tôn vừa thấy liền biết mình gặp rắc rối, vội giấu tay ra sau lưng, Triệu Phổ kéo y bỏ chạy.


      Bàng Thái Sư thở hổn hển nửa ngày mới ngồi dậy được, nhìn vào trong hiệu thuốc, , “Ai… Ai lấy nghiên mực ném ta?”


      Bao Chửng nhịn cười, chỉ thấy Bàng Thái Sư đen thui cả mặt, trán cũng nổi lên cục u to, tâm , quả báo a, hay! hả giận!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :