1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 68: Lần này náo nhiệt rồi = =|||


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút bí hơi, liền ngẩng mặt lên thở phì phò.


      Phi Ảnh dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử có phải vì từ có nương, nên thích chui vào ngực người khác a, còn cọ tới cọ lui rồi mớ, “Mềm mềm mềm…”


      “Sau này đừng là tiểu lưu manh đó!” Phi Ảnh vươn tay nựng nựng má bé.


      “Ứ.” Tiểu Tứ Tử chóp chép miệng, mơ mơ màng màng kêu tiếng, “Phụ thân.”


      Phi Ảnh cười cười, lại nhéo nhéo.


      “Ngô… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử lại hừ tiếng.


      Phi Ảnh cảm thấy thú vị, lại nhéo tiếp, Tiểu Tứ Tử che mặt, chui vào trong chăn.


      Phi Ảnh thấy trong chăn nổi lên cái gò , vươn tay hé mở chăn lên chút cho bé, để bé bị ngộp.


      Nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử hồi, Phi Ảnh thấy bé tựa hồ nằm mơ, hồ đồ mớ, Phi Ảnh trước đây từng nghe , khi người ta nằm mơ, nếu như với có thể nghe được, còn có thể trả lời bằng những câu hoàn toàn chân , liền thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử đáp tiếng.


      “Tiểu Tứ Tử có thương phụ thân ?” Phi Ảnh tiếp.


      “Ừm.” Tiểu Tứ Tử cũng biết là đáp lại, hay là hừ hừ.


      “Có thương Cửu Cửu ?”


      “Ngô.”


      “Ảnh ảnh?”


      “Ngô.”





      Phi Ảnh suy nghĩ chút, cũng chui vào trong chăn, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân có tốt hay ?”


      “Ngô.”


      “Có tốt hay ?”


      “… Tốt.”


      Phi Ảnh muốn cười, lại hỏi, “Còn Cửu Cửu? Phụ thân gọi Cửu Cửu là gì?”


      Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng, lại cọ cọ, giọng thầm câu, “Lưu manh.”


      Phi Ảnh nhịn cười, sung sướng hỏi, “Vậy Phi Ảnh tỷ tỷ sao?”


      “Ngô.”


      “Phi Ảnh tỷ tỷ sao? Ngươi nghĩ đến cái gì?” Phi Ảnh truy hỏi.


      Tiểu Tứ Tử thầm vài chữ —— Ngực ngực… mềm.


      Phi Ảnh sửng sốt lúc lâu, đột nhiên ôm chầm lấy, cọ tới cọ lui, “Khả ái muốn chết a… Muốn chết!”


      Tiểu Tứ Tử lúc này nằm mơ, liền mơ thấy mình rơi vào trong đống bánh bao, nhiều nhiều bánh bao nga…


      Sau đó Tiểu Tứ Tử đem chuyện này cho Công Tôn, Công Tôn ngắt mông bé cái, bé là tiểu lưu manh!





      Công Tôn và Triệu Phổ thấy tấm bia đá dưới chân, đánh bậy đánh bạ tiến vào cấm địa của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo.


      Vào trong khe núi, mới cảm giác được đường núi khó , Triệu Phổ kéo Công Tôn có vài bước mà Công Tôn lại vấp chân ngã hai lần. May mà Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy y, ở đây địa thế thấp trũng, phiền toái nhất chính là có chỗ nào dễ , khắp nơi đều là núi đá gồ ghề cùng những cành cây gãy mục. So với té ngã, Triệu Phổ càng lo Công Tôn bị vật sắc nhọn gì đó đâm vào chân.


      “Ta cõng ngươi .” Triệu Phổ kéo Công Tôn.


      cần.” Công Tôn có chút mất hứng, mình phải nữ nhân, cần phải nơi nơi được chiếu cố.


      “Ngươi chậm quá, hồi bị đuổi theo cũng phiền phức cho ta!” Triệu Phổ biết tính tình của Công Tôn cá biệt, ghét nhất bị người xem thường, cho nên bèn khích tướng.


      Công Tôn quả nhiên nghe lời, cãi lại nữa, Triệu Phổ cõng y lưng, Công Tôn vươn hai tay ôm cổ , Triệu Phổ đặt tay xuống phía sau…


      “Tay của ngươi thành chút!” Công Tôn đấm vai cái.


      Triệu Phổ ngẩng mặt cười cười, , “Thư ngốc, người gầy, nhưng ‘cái gò’ phía sau có thịt a.”


      Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc , cánh tay ôm cổ Triệu Phổ xiết chặt, , “Ngươi dám lưu manh ta trực tiếp xiết chết ngươi.”


      Triệu Phổ bị y xiết đến trợn trắng mắt, , “Thư ngốc… Ngươi chút coi, nếu xiết chết ai mang ngươi lên đâu.”


      “Đồng quy vu tận!” Công Tôn vươn tay nhéo tai .


      “Tê… Đừng làm loạn nữa thư ngốc, ta chưa có trêu chọc gì ngươi mà.” Triệu Phổ , “Ngươi hồi cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy a, ở đây cũng ai cứu ngươi.”


      Công Tôn vội vàng thu tay lại, có chút bất mãn đá Triệu Phổ cước, , “Đồ lưu manh!”


      Triệu Phổ cố ý lắc lư Công Tôn lưng, lao tới trước như điên, Công Tôn vì bảo trì cân đối, đành phải tập trung ôm Triệu Phổ, vừa bất mãn nện hai cái.


      Hai người chạy tới dưới chân núi, Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, có chút khó hiểu, hỏi Công Tôn, “Đám truy binh kia sao đuổi tới?”


      Công Tôn lắc đầu, hỏi, “Chẳng lẽ do ở đây có cơ quan? Hoặc là có mai phục?”


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía, phát cái gì cả, khắp nơi đều tối đen.


      Công Tôn từ trong lòng móc ra mồi lửa, thắp lên, chỉ thấy hai người đứng trước dãy phòng cũ nát, ngẩng đầu nhìn, kiến trúc rất cổ xưa, rách nát lụp xụp, dưới mái hiên còn có mạng nhện, nơi nơi đều là cây khô lá rụng.


      Triệu Phổ bĩu môi, “Có phải bỏ cả rồi ?”


      “Hm…” Công Tôn sờ sờ cằm, lẩm bẩm, “Nếu là bỏ , vậy tại sao cửa sổ đều là mới?”


      Công Tôn hỏi xong, Triệu Phổ cũng nhìn ra chút mánh khóe… Cũng phải, như vậy, phòng ở cũ, khẳng định cửa sổ là thứ mục nát trước, nhưng cửa sổ ở đây đều là mới thay, mà xung quanh phòng ngược lại, vô cùng đổ nát.


      Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Hình như đơn giản như vậy!


      Nghĩ tới đây, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Muốn vào xem chút ?”


      Triệu Phổ gật đầu, trước tiên đặt Công Tôn xuống mặt đất, kéo đến sau lưng mình, tiếp nhận mồi lửa của y.


      Công Tôn cũng có chút khẩn trương, vươn tay, lấy ra bao dược phấn.


      Triệu Phổ nhướng mi nhìn y, “Uy, ngươi coi chừng lỡ tay hại nhầm người a.”


      Công Tôn khinh bỉ lườm , “Làm sao có thể?”


      “Nếu lỡ tay ai biết được ngươi có nhân cơ hội dùng việc công báo thù riêng hay ?” Triệu Phổ vẻ mặt tín nhiệm.


      Công Tôn đá , “Nhanh lên chút coi!”


      Triệu Phổ xoa xoa bắp chân bị đá, , “Sao cả lúc ngươi tức giận cũng khả ái như vậy chứ?”


      Công Tôn nheo mắt lại, cầm bao dược phấn đánh , Triệu Phổ đành phải thu liễm, quay đầu mở toang cánh cửa.


      Cửa kêu ‘két’ tiếng, Triệu Phổ mang theo Công Tôn lách qua bên… Ngoài dự liệu của hai người, cũng có ám khí minh khí gì bắn ra, trong phòng cũng chỉ là mảnh đen kịt.


      Hai người liếc mắt nhìn nhau, vào trong, tiến vào đại điện, phát khung cảnh càng thêm đổ nát, đại môn đối diện đặt bốn bức tượng phật Di Lặc, hình thái khác nhau, diện mục dữ tợn. Phía bên phải trống , bên trái có hương án… Bên bày ra mười mấy bài vị.


      Triệu Phổ cau mày, lên nhìn nhìn, thấy bài vị trống , chỉ viết vài danh xưng như phụ, mẫu, thúc tẩu…


      Công Tôn cũng đọc chút rồi , “Xem ra… là từ đường.”


      Triệu Phổ gật đầu, “Từ đường vì sao lại đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa bài vị còn viết tên?”


      “Phỏng chừng là có chút huyền cơ.” Công Tôn lại nhìn xung quanh, phát chỉ là từ đường bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt, có chút mất hứng.


      Triệu Phổ buông bài vị xuống, , “Hình như có người… bằng thôi.”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, vừa định , lại nghe được tiếng gió núi vù vù vang động bên ngoài.


      Vô thức nắm chặt áo khoác người, Công Tôn , “ biết bọn Triển Chiêu có thuận lợi .”


      Triệu Phổ ngáp cái, , “Phỏng chừng thám thính được chút gì rồi.”


      Hai người định ra ngoài… vừa bước tới cửa, nghe có tiếng “Hu hu” nho .


      Triệu Phổ kéo Công Tôn lại, hỏi, “Tiếng gì đó?”


      Công Tôn có chút giật mình, nghiêng tai nghe ngóng, phát có gì đặc biệt, bèn , “ có a.”


      đúng, ta vừa mới nghe được!” Triệu Phổ , quay lại bên trong từ đường, tỉ mỉ lắng nghe.


      Công Tôn theo bên cạnh , cũng kiên nhẫn nghe… bao lâu, hai người đồng thời phát —— Hình như có thanh truyền ra, nhưng lại là bên trong tường!


      Công Tôn hơi chút khẩn trương, Triệu Phổ cười nhìn y, “Sao hả, ngươi cũng có lúc sợ?”


      Công Tôn khinh bỉ liếc , Triệu Phổ qua, áp tai vào tường nghe nghe… , “Có tiếng gió thổi.”


      Công Tôn hỏi, “Ngươi áp tai nghe ở bất kỳ mặt tường nào, đều có tiếng gió thổi cả mà?”


      Triệu Phổ vươn ngón tay thon dài sờ soạng bên tường hồi, lui xuống bước, , “Tiếng gió và tiếng gió, cũng có chút khác nhau…” xong, đột nhiên nhấc chân… dồn sức đạp vào tường cước.


      “Rầm” tiếng, cả bức tường đều sập xuống, và xuất phía sau mặt tường đó, phải gian ngoài trời, mà là gian phòng bị phong kín.


      Triệu Phổ giơ mồi lửa soi vào bên trong, chỉ thấy bên trong xuất cái cũi gỗ.


      Công Tôn kề sát Triệu Phổ chút, híp mắt nhìn vào, , “Hình như trong cũi có người?”


      Bởi vì bên trong tối đen, bên ngoài lại sáng, cho nên Công Tôn và Triệu Phổ thấy hình dạng của người bên trong, nhưng người bên trong tựa hồ thấy được cảnh bên ngoài… Sau đó lại nghe tiếng lay cũi gỗ “Lạch cạch lạch cạch” kịch liệt, còn có tiếng ô ô ô.


      Triệu Phổ và Công Tôn vào trong, giơ mồi lửa soi vào…


      “A!” Triệu Phổ chấn động, kêu lên, “Ta nghĩ ra thanh kia giống ai rồi!”


      Công Tôn cũng trắng bệch cả mặt!





      Bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường qua lại nóc nhà, phát người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo đuổi tới khe núi rồi lại theo nữa, cũng có chút khó hiểu, lâu sau, lại thấy Nguyệt giáo giáo chủ vội vã chạy đến thiên điện.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, thả người đuổi theo.


      “Giáo chủ!” Nguyệt giáo giáo chủ vọt vào thiên điện, đẩy cửa ra , “Có gian tế, gian tế trà trộn vào!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Giáo chủ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo còn đeo mặt nạ, ngước mắt nhìn Nguyệt giáo giáo chủ vừa xông vào, hỏi, “Gian tế? Người đâu?”


      “Chạy vào cấm địa rồi.”


      “Cái gì?” Tổng giáo chủ nọ điệu bộ sợ hãi, khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhịn được lại liếc mắt nhìn nhau —— Tại sao lại kích động như vậy a? Cấm địa? Trong cấm địa có cái gì?


      Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhíu nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi có cảm giác thấy…”


      “Cái gì?” Triển Chiêu cười tủm tỉm nhìn .


      Bạch Ngọc Đường ấn huyệt thái dương, con mèo này lại cười… chỉ đành vô lực , “Có cảm giác thấy thanh của tổng giáo chủ… hình như nghe ở đâu rồi ?”


      Triển Chiêu cũng khẽ sững người, “Nghe ngươi vậy… đúng là quen tai đó.”


      “Còn dẫn người đuổi theo?!” Giáo chủ nọ hổn hển , “Mau dẫn người giết sạch bọn chúng cho ta, đừng để bất kỳ kẻ nào chạy thoát!”


      “Nhưng… cấm địa…” Nguyệt giáo giáo chủ có chút do dự.


      mau!” Tổng giáo chủ đá cước lăn nhào.


      Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng bỏ chạy.


      Triển Chiêu sau khi nghe xong, đột nhiên mở to hai mắt —— Ta nghĩ ra người!


      Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      Lúc này, chỉ thấy tổng giáo chủ nọ giật mạnh mặt nạ xuống, thả người phi ra cửa sổ, nhảy mấy cái, chạy xa.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo.


      Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra, “Kẻ đó là giả?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, , “Người làm gì có công phu tốt như vậy?”


      Triển Chiêu giật mình cả kinh, , “Ai nha… Nguy rồi!”


      Bạch Ngọc Đường cười cười với , “Ngươi theo , ta đến hoàng cung!”


      Gánh nặng trong lòng Triển Chiêu liền được trút ra, may là Bạch Ngọc Đường thông minh, gật đầu cái… Hai người phân công nhau hành .


      .


      Triệu Phổ và Công Tôn tới bên cạnh cũi gỗ, Triệu Phổ bổ nát cái cũi ra, Công Tôn vươn tay kéo vải bịt miệng của người bên trong xuống, hỏi, “An Lạc Hầu, tại sao ngươi lại ở đây?”


      Bị nhốt trong cũi gỗ, chính là An Lạc Hầu Bàng Dục.


      “Tiên sinh… khụ.” Bàng Dục vuốt cổ họng, quá gấp gáp ra tiếng, Công Tôn an ủi , bảo đừng nóng vội, Triệu Phổ hỏi, “Giáo chủ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo kia bắt ngươi tới à?”


      “Ta biết ai bắt ta… Tên kia, giống hệt phụ thân ta!” Bàng Dục , “Ta còn tưởng là cha ta…”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau.


      “Quả nhiên.” Triệu Phổ thốt lên, “Ta thanh quen lắm mà, giống y như lão Bàng, chỉ là cái bụng to như vậy, bất quá cũng có thể độn thêm!”


      “Bọn chúng muốn làm gì?” Công Tôn hỏi.


      Dây trói của Bàng Dục được Triệu Phổ cởi ra, vội vàng sờ soạng tìm tòi người, rồi nhảy dựng lên , “Má ơi, nguy rồi!”


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ nhíu mày, sợ Bàng Dục cả kinh dọa đến Công Tôn.


      Bàng Dục vẻ mặt như đưa đám , “Lệnh bài tỷ tỷ cho ta mất rồi, cái đó có thể tự do ra vào hoàng cung! Tỷ tỷ khi ta nhớ nàng có thể gặp, cần thông truyền…”


      Triệu Phổ và Công Tôn đều kinh hãi.


      “Kẻ đó lẽ…” Công Tôn cũng có chút sốt ruột.


      “Xong xong!” Bàng Dục vội vàng chui ra khỏi cũi gỗ, , “Kẻ đó giống cha ta như đúc, còn có lệnh bài của ta nữa, lỡ như hại tỷ tỷ ta…”


      khổ tâm tiến cung có thể nào chỉ để giết Bàng phi?” Triệu Phổ , “Mấy ngày nay hoàng thượng qua đêm ở chỗ Bàng phi phải ?”


      “A…” Bàng Dục hít ngụm khí lạnh, “Thái Sư Bàng Cát tiến cung ám sát hoàng thượng… Đến lúc đó có lý lẽ gì cũng vô dụng a! Xong xong, thành công hay thành công đều là chết cả nhà rồi!”


      “Ngươi bị bắt hồi nào?” Triệu Phổ dẫn và Công Tôn ra ngoài, “Thái sư biết sao?”


      “Bị bắt hồi tối qua, hai ngày trước phải tiên sinh bảo cha ta quá béo sao, nên ông ấy cùng với các nương đều đến miếu thờ ăn chay, tiện thể du ngoạn, tiện thể, cầu tử tự cho tỷ tỷ ta.”


      Công Tôn nhíu mày.


      .


      Mọi người vừa ra tới bên ngoài, Triệu Phổ đột nhiên giơ tay cản lại, , “Chậm .”


      Quả nhiên… Trong khoảnh khắc, thấy được bốn phía khe núi đều có người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo vây quanh.


      Lúc này, Tử Ảnh cùng Hôi Ảnh và Đại Ảnh đáp xuống trước mặt Triệu Phổ.


      “Vương gia, các ngươi trước .” Tử Ảnh , từ trong lòng móc ra vật, ném lên trung… Là quả tên lệnh, cao cao bay vút lên bầu trời đêm, sau đó nổ tung, ra hình con rồng…


      Công Tôn có chút giật mình… là đẹp.


      Chỉ chốc lát sau, bốn phía cao đều xuất những bóng đen.


      Công Tôn giật mình, hỏi, “Bọn họ từ đâu tới?”


      Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, , “Sao hả, muốn dò hỏi quân tình à?”


      Công Tôn trừng , hỏi nữa.


      Đồng thời, Giả Ảnh mang theo mười mấy ảnh vệ của Triệu Phổ chạy tới, hỏi, “Vương gia, muốn người chết hay sống?”


      “Đầu hàng giết!” Triệu Phổ xong, tay ôm Công Tôn, tay nắm cổ áo Bàng Dục, chạy đến hoàng cung.





      Bạch Ngọc Đường đáp xuống cách hoàng cung xa, liền khẽ nhíu mày… Quả nhiên, bốn phía có ít người mai phục trong bóng tối, biết là thủ vệ của hoàng cung, hay là người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo. cũng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên vòng đến hậu viện của hoàng cung, nấp gốc cây cao nhìn vào trong, khẽ nhíu mày… chưa từng tới hoàng cung, to như vậy, biết đâu tìm tẩm cung của Triệu Trinh?


      suy nghĩ, thấy lão công công bưng mâm rượu và thức ăn, chậm rãi tới phía trước.


      Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, trong lòng khẽ động… Người này nhận thức! Chính là lần trước chủ trì cuộc tỷ thí ở bãi săn, Trần Ban Ban.


      Bạch Ngọc Đường vừa muốn đuổi theo, thấy trong bóng tối, có vài bóng đen đuổi theo ông ta.


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cũng lặng lẽ theo.


      .


      Triển Chiêu đường theo Bàng Thái Sư giả tới Khai Phong phủ, có chút khó hiểu, tự hỏi… Vì sao trực tiếp đến hoàng cung, mà lại cố ý tới Khai Phong phủ?


      Bàng Cát giả tới đại môn Khai Phong phủ, điều chỉnh lại tâm tình chút, từ trong tay áo lấy ra vật nhét vào bên hông, loay hoay lúc… cái bụng bầu xuất .


      Triển Chiêu ngồi cây che miệng, thiếu chút nữa cười văng.


      Bàng Cát này thấy chuẩn bị hoàn hảo, liền nhấc chân xông vào bên trong, miệng hô, “Lão Bao a! Nguy rồi lão Bao!”


      Nha dịch của Khai Phong phủ cũng ngăn cản lão, chỉ hành lễ cái, tâm … Bàng Thái Sư này dạo gần đây bị gì vậy? Cứ cách hai ba ngày lại chạy tới Khai Phong phủ.


      Bàng Cát chạy ào vào thư phòng, Bao Chửng tự nhiên còn chưa ngủ, cũng có chút giật mình, tâm … Sao Bàng Cát còn thức? Năm nay là năm kỵ của à? Hay là đến Tướng Quốc Tự cúng bái đổi vận ?


      “Tới tới, theo ta!” Bàng Cát xông lên muốn kéo tay Bao Chửng.


      Bao Chửng rụt tay vào trong tay áo, vẻ mặt bất mãn nhìn lão, “Ngươi muốn gì đây, già rồi còn cù cưa dây dưa, ổn trọng chút được ?”


      “Ai nha… Ngươi mau cùng ta tiến cung !” Bàng Cát gấp đến độ giơ chân.


      Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, “Tiến cung với ngươi làm cái gì?”


      Bàng Cát , “Dục nhi bị bắt cóc rồi!”


      Bao Chửng nhướng mi cái, “Có ?”


      Bàng Cát gật đầu ồn ào, “Hơn nữa kẻ bắt cóc là Gia Luật Minh a! Nhanh, ngươi mau cùng ta tiến cung, ta muốn thỉnh hoàng thượng định đoạt a!”


      Bao Chửng nhìn nhìn lão, , “Chuyện này quả thực phải đùa, ngươi trước, ta thay y phục .”


      “Lửa cháy tới nơi rồi, còn thay cái gì nữa chứ?” Vừa , Bàng Cát vừa lôi kéo Bao Chửng chạy ra ngoài.


      Triển Chiêu cau mày, vừa định nhảy xuống dưới…


      thấy cánh tay đặt sau lưng của Bao Chửng, nhàng vẩy vẩy tay áo.


      Triển Chiêu sửng sốt, trong lòng bội phục —— Bao đại nhân giỏi a! Vậy mà cũng có thể nhìn ra được đồ giả?! Thảo nào Bát Vương gia ông là thiên hạ đệ nhất tinh!


      Mà có câu, vô xảo bất thành thư, ngày hôm đó, Bàng Thái Sư vừa thỉnh đại pháp sư của Tướng Quốc Tự giúp nữ nhi nhà mình khai quang chuỗi phật châu, nghe đeo vào được phúc có tử có tôn, lão vì mong nữ nhi có thể sinh tiểu bảo bối khả ái như Tiểu Tứ Tử, mà suốt đêm ngồi kiệu cầm phật châu, chạy tới hoàng cung.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 69: Con cua béo đại chiến con cua ma vương


      Bạch Ngọc Đường theo Trần Ban Ban cùng với hai hắc y nhân phía sau ông, qua hành lang dài, hướng đến hậu cung.


      Mắt thấy phía trước đèn đuốc huy hoàng, hai hắc y nhân bèn liếc nhìn nhau, thả người nhảy tới, tên xuất trước mắt Trần Ban Ban, tên chặn phía sau.


      “A…” Trần Ban Ban còn chưa kịp lên tiếng, hắc y nhân phía sau bịt miệng ông lại, tên kia nâng khay rượu, kéo lão đầu vào trong ngõ tối om.


      Trần Ban Ban cực kỳ hoảng sợ, hắc y nhân đẩy ông ngã xuống đất, chủy thủ trong tay gác sau gáy ông uy hiếp, “Đừng nhúc nhích, nếu coi chừng cái mạng của lão.”


      “Các ngươi là ai?” Trần Ban Ban dù sao cũng từng trải, vừa thấy bọn hắc y nhân này có thiện ý, liền tính toán nên tận lực kéo dài thời gian, đợi cứu binh tới.


      “Triệu Trinh ở phòng nào?” hắc y nhân trong đó hỏi Trần Ban Ban.


      Trần Ban Ban mở to hai mắt, tâm , xong! Quả nhiên tới hành thích hoàng thượng, vội , “Lớn mật a… được gọi thẳng tên họ của hoàng thượng.”


      “Tên thái giám chết bầm, ít làm trò!” Hắc y nhân nọ cầm chủy thủ kề sát Trần Ban Ban, “!”


      “Ta chết cũng , đám loạn thần tặc tử các ngươi… Ngô.” Thanh của Trần Ban Ban càng lúc càng lớn, hắc y nhân nọ vội vàng đẩy ông, Trần Ban Ban lảo đảo cái rồi ngã xuống, cố gắng bò tới vài bước hô to, “Có thích..” Còn chưa kịp dứt lời, hắc y nhân liền che miệng ông lại, hai tên thấy ông hợp tác, tên rút đao ra muốn giết ông… Mà đồng thời, phía sau hai tên đó có bạch y nhân hạ xuống.


      Ánh mắt của Trần Ban Ban sáng lên, hai hắc y nhân còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường xuất thủ như điện, điểm huyệt của cả hai.


      “Bạch…” Trần Ban Ban dù sao tuổi tác cũng lớn, bị kinh hách còn bị té ngã, ngồi dưới đất đứng dậy nổi.


      Bạch Ngọc Đường tiến lên bước, vươn tay nhàng dìu ông lên, hỏi, “ sao chứ.”


      …” Trần Ban Ban nhìn thanh niên tuấn mỹ bên cạnh dìu mình, vỗ ngực , “Ông trời phù hộ, sao Bạch thiếu hiệp lại ở nơi này?”


      Bạch Ngọc Đường biết Trần Ban Ban thân phận đặc thù, chính là tâm phúc của Triệu Trinh, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp như vừa nãy, cũng hề bán đứng Triệu Trinh, liền đem phát của mình và Triển Chiêu, chuyện Thái Sư giả qua lần.


      Trần Ban Ban nghe xong, vô cùng sợ hãi.


      Bạch Ngọc Đường lục soát người hai hắc y nhân, tìm ra bộ nhân bì diện cụ (mặt nạ da người), còn có vài gói dược phấn.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn chiếc mặt nạ, khẽ nhíu mày, đưa cho Trần Ban Ban xem.


      Trần Ban Ban cũng phát , mặt nạ này chính là gương mặt của mình… Xem ra đám người này sớm nhắm vào ông, muốn giết ông ngay từ đầu. Bởi vì ông có thể tùy thời ra vào tẩm cung của Triệu Trinh, Triệu Trinh chưa bao giờ đề phòng ông, cho nên… Ai, may là hôm nay Bạch Ngọc Đường tới, bằng nếu những ác nhân này giả trang thành ông, vào tẩm cung cho hoàng thượng uống ly rượu độc, vậy có thể trở thành thiên hạ đại loạn a!


      Bạch Ngọc Đường đem mọi thứ giao cho Trần Ban Ban, , “Hẳn bọn chúng còn người ở phụ cận, ta thầm bảo hộ ông, kẻ chủ mưu mà Triển Chiêu theo dõi phỏng chừng cũng sắp tới, ông trước báo lại với hoàng thượng, để có chuẩn bị.”


      “Hảo hảo!” Trần Ban Ban vội vàng tạ ơn Bạch Ngọc Đường, đến tẩm cung của Triệu Trinh.


      .


      Vừa lúc, Triệu Trinh muốn tới chỗ của Bàng phi, mấy ngày nay Bàng phi vẫn đỏ mặt nhắc với nàng muốn có Tiểu Tứ Tử, Triệu Trinh vừa nghĩ tới Tiểu Tứ Tử, cũng có chút động tâm, cho nên dự định tới chỗ Bàng phi qua đêm, thấy Trần Ban Ban vội vã bưng rượu và thức ăn tới.


      Triệu Trinh bởi vì xem tấu chương chưa dùng bữa tối, nên Trần Ban Ban lấy cho .


      “Ban Ban tới vừa hay, đúng lúc trẫm đói.” Triệu Trinh .


      “Hoàng thượng!” Trần Ban Ban đem thức ăn đặt sang bên, tiến tới với Triệu Trinh, “Nguy rồi!”


      Triệu Trinh kinh hãi, chờ Trần Ban Ban đến gần, mới nhìn vết bụi người ông, mà mặt ông cũng có thương tích, cau mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”


      Trần Ban Ban liền nhanh chóng đem tình , Triệu Trinh nhíu mày, “Nực cười!”


      “Hoàng thượng, đây là việc cấp bách, chúng ta hãy cùng Vương gia, Triển đại nhân và mọi người diễn cho trọn vở kịch này, để xem hung phạm rốt cuộc là ai!”


      Triệu Trinh gật đầu, “ có lý!” xong, đứng dậy, mang theo Trần Ban Ban, nhanh tới tẩm cung của Bàng phi.


      Sau khi qua lần cho Bàng phi, Bàng phi cũng tức giận đến nghẹn ngào, “Buồn cười! Lại dám to gan giả mạo cha của thần thiếp, ám hại hoàng thượng!”


      Sau đó, ba người thương lượng phen, quyết định tương kế tựu kế, diễn trọn vở kịch, đến lúc đó bắt sống hung phạm kia, xem rốt cuộc có địa vị gì.


      .


      Ngoài cung, Bao Chửng và Bàng Cát giả cùng nhau tới cổng hoàng cung, vốn Bao Chửng muốn thông truyền tiếng, nhưng Bàng Cát còn kịp nữa, lấy ra lệnh bài mà Bàng phi đưa.


      Các thủ vệ thấy lệnh bài của Bàng phi, đương nhiên ngăn cản, nhanh chóng cho vào.


      Bao Chửng vô cùng trầm tĩnh, theo vào.


      Triển Chiêu sớm cảm nhận được dị động xung quanh, biết Bạch Ngọc Đường có lẽ ở bên trong, cho nên trực tiếp theo, mà trước tiên leo lên nóc nhà… muốn tra chút, xem nhân mã của Bàng Cát giả thầm mai phục nơi nào, giải quyết bọn chúng trước, đỡ phải lát nữa bọn chúng gây chuyện.


      .


      Nhóm của Triển Chiêu đều rời , mà theo sát sau đó… là cỗ kiệu của Bàng Cát tới.


      Bàng Cát xuống kiệu, mà trùng hợp làm sao, gác cổng vừa lúc thay ca.


      Thủ vệ mới tới biết ban nãy có Bàng Cát vừa vào, thấy Thái Sư tới, liền hỏi, “U, Thái Sư, sao muộn như vậy mà ngài còn tiến cung a?”


      “Hắc hắc, ta muốn gặp Bàng phi, giúp thông truyền thông truyền.”


      “Hảo hảo!” Thủ vệ nhanh chân chạy vào, Thái Sư bèn đứng chờ ngoài cửa.


      Mà đồng thời, Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn và Bàng Dục vừa lúc tới gần hoàng cung, liếc mắt, liền thấy được Bàng Cát chờ ngoài cửa.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng nghĩ Bàng Cát này là .


      “Được!” Cơn tức của Bàng Dục hừng hực, nhảy bật lên , “Ta xử lý !” xong, chạy tới đại môn của hoàng cung.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn sờ sờ cằm, , “Hm… Ngươi có cảm thấy, Bàng Thái Sư này hình như so với người kia… béo hơn chút?”


      “Chắc là độn.” Triệu Phổ , “Dù sao muốn tiến cung phải giả cho giống chứ.”


      biết công phu phải ?” Công Tôn hỏi, “Bàng Dục có gặp bất lợi ?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Bàng Dục từng gặp bất lợi cũng đâu ít lần, mặc kệ, bằng cũng là đánh cha , đều như nhau.”


      Công Tôn dở khóc dở cười, lắc đầu, kéo Triệu Phổ, , “ hồi đừng để đánh chết nha, nếu vậy Bàng Thái Sư phỏng chừng khóc chết!”


      Triệu Phổ tâm cam tình nguyện bị Công Tôn lôi , hỗ trợ Bàng Dục tay.


      .


      Bàng Cát đứng cạnh cỗ kiệu, lão vội vàng tới, chỉ dẫn theo thị vệ và bốn kiệu phu.


      Bàng Dục cũng là gấp đến hồ đồ, cũng ngẫm lại, Bàng Cát là giả, nhưng kiệu phu và thị vệ cũng thể nào là giả chứ?


      Bàng Cát nghe được tiếng bước chân, vừa xoay mặt, thấy được Bàng Dục hùng hổ tới, lão rất vui vẻ, tâm tình hôm nay của lão vốn rất tốt.


      “Dục nhi! Sao ngươi biết cha ở chỗ này?” Bàng Cát cười ha hả hỏi.


      Bàng Dục quệt miệng tới hỏi, “Ngươi là cái gì của ta?”


      Bàng Cát ngẩn người, nét mặt cứng đờ , “Ai, biết lớn gì hết, ta là cha ngươi!”


      “Phi!” Bàng Dục phỉ nhổ vẻ mặt của Bàng Thái Sư, mắng, “Ngươi là cha ta? Ta là ông cố của ngươi!”





      Bàng Cát há to miệng, nhìn chằm chằm Bàng Dục trước mắt mà ngây ngẩn cả người, mà kiệu phu cùng thị vệ phía sau cũng trợn tròn mắt.


      Nhưng, đợi Bàng Cát hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Bàng Dục xắn tay áo… quyền nện vào cái bụng phì nhiêu của lão.


      “Ngô…” Cũng may Bàng Thái Sư béo, mà Bàng Dục đói bụng cả ngày nay, suy nhược khí lực, nhưng quả đấm này, cũng thiếu chút nữa hủy mạng già của lão cha .


      “Ai u…” Bàng Thái Sư ôm bụng đặt mông té ngã xuống đất, giơ tay chỉ vào Bàng Dục mắng, “Ngươi là thằng bất hiếu, ngươi dám đánh cha ngươi à! Ta tân tân khổ khổ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi báo đáp ta như thế à, ngươi coi chừng thiên lôi dòm ngó!”





      Công Tôn và Triệu Phổ đứng xem cách đó xa, Công Tôn có chút bội phục , “Ồ… Diễn rất !”


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, , “A… Rất giống, thể phân nổi giả.”


      .


      Bàng Dục híp mắt nhìn Bàng Cát khóc la om sòm mặt đất, , “Hôm nay lão tử lột da mặt của ngươi, để xem ngươi là cái thứ gì biến thành!” xong, bổ nhào tới, véo lấy da mặt của Bàng Cát mà kéo ra.


      “Ai nha… Ai…” mặt Bàng Cát đều là thịt, bị Bàng Dục nắm lấy ra sức kéo, chẳng khác nào đòi mạng của lão, đau đến hét ầm lên.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ… Hình như có chút đúng.


      Nghĩ tới đây, hai người tới.


      Bàng Dục cũng rất khó hiểu, tâm đời này chẳng lẽ có hai người hoàn toàn giống nhau? Tại sao kéo xuống?


      Lúc này, Triệu Phổ cùng Công Tôn tới, Công Tôn kéo Bàng Dục , “An Lạc Hầu, chờ chút, đó hình như là .”


      “Vương gia ơi, tiên sinh ơi.” Bàng Cát vừa thấy Triệu Phổ và Công Tôn liền nóng nảy, than thở khóc lóc, “Các ngươi phân xử cho ta … Thằng ranh con này nó… Nó phạm tội ngay dưới mắt trời, cư nhiên dám đánh cha nó kìa, trời giáng sấm sét đánh nó !”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, tâm trùng hợp như vậy chứ?


      “Ngươi ràng là giả trang…” Bàng Dục đến đây, đột nhiên chú ý tới kiệu phu và thị vệ mục trừng khẩu ngốc ở phía sau… Nhìn quen mắt a, là những người cùng cha mấy ngày trước a.


      Bàng Dục thấy sau lưng lạnh ngắt, tâm —— phải chứ?!


      Công Tôn vội vàng tiến lên nhìn mặt Bàng Cát chút, quả là da người, hơn nữa dựa theo sức lực của độ tuổi này cùng độ béo phì có hai, thể giả được, là Thái Sư Bàng Cát .


      Triệu Phổ thiếu chút nữa cười văng, nhanh chóng nhịn xuống nhìn sang chỗ khác, tâm … Hay , còn có chuyện trùng hợp như vậy.


      “Chuyện… Chuyện gì xảy ra a?” Bàng Thái Sư khó hiểu nhìn Triệu Phổ và Công Tôn.


      “Trước tiên khoan .” Triệu Phổ , “Tới vừa lúc, theo ta vào xem kịch!” xong, mang theo mọi người trực tiếp tiến vào hoàng cung.


      Bàng Thái Sư vô duyên vô cớ bị nhi tử nhà mình cho ăn đòn, vẫn như lọt vào sương mù biết chuyện gì xảy ra, bị các kiệu phu nâng dậy theo Triệu Phổ vào cung, lão gấp gáp hỏi, “Chuyện gì xảy ra a?”


      Bàng Dục cũng thành , xoay mặt nhìn nhìn, hỏi, “Cha… ngài là hả?”


      “Nha nha phi!” Bàng Cát lúc này phỉ nhổ Bàng Dục ngụm, mắng, “Ngươi là thằng bất hiếu, ngươi dám phản à, lão tử về nhà đánh chết ngươi!”


      phải a cha, có hiểu lầm!” Bàng Dục vội vàng xua tay.
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Ta hiểu lầm? Lầm con mẹ ngươi a!” Bàng Thái Sư tức giận mắng ầm lên, Bàng Dục bên bịt tai, tâm , đúng vậy, ông lầm nương ta làm gì có ta.


      Ở đây đặc sắc, đột nhiên, nghe trong hoàng cung trận đại loạn… Rồi có người hô to, “Có thích khách a! Hộ giá! Bảo hộ hoàng thượng và Bàng phi.”


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào.


      Bàng Cát vừa nghe cũng sốt ruột, tránh khỏi đám kiệu phu, ục ịch chạy vào trong, Bàng Dục vội đuổi theo lão, , “Ai, cha, ngài chậm chút .”


      “Chậm cái đầu ngươi! Ngươi nghe được hả, tỷ tỷ ngươi ở đó!”


      Bàng Dục thấy lão thở phì phò, tự nhủ, đừng ban nãy đánh hỏng rồi a, vội vàng tiến lên , “Cha, ta cõng ngươi, ta chạy nhanh hơn!”


      Bàng Cát sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Bàng Dục khom lưng cõng lão lên chạy vọt vào trong.


      Cái bụng của Bàng Cát đặc biệt to, bị cõng khó chịu, nhưng… lão đầu cảm thấy vành mắt đỏ đỏ cái mũi lên men, tiểu súc sinh chỉ biết gây rắc rối nhà lão cũng ngày như vậy!


      .


      Khi Công Tôn cùng Triệu Phổ chạy tới, thấy bên trong đều là quan binh, phần che chở cho Triệu Trinh và Bàng phi, phần che chở cho Bao Chửng, mà Bàng Cát giả kia bị Bạch Ngọc Đường chế phục, thích khách của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo cũng đều bị Triển Chiêu bắt, trói gô lại ném vào trong viện.


      Triệu Phổ qua hỏi Triệu Trinh, “ sao chứ?”


      .” Triệu Trinh lắc đầu, , “Đêm nay nhờ có các ngươi… Nếu hậu quả dám tưởng.”


      Bàng phi cũng hành lễ với Triệu Phổ, “Đa tạ Cửu Vương gia, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, cứu hoàng thượng còn có toàn thể Bàng gia ta.”


      Triệu Phổ nhướng mi ý bảo cần khách khí, tâm … Chậc, Bàng phi này dự đoán làm hoàng hậu a, nữ nhân bình thường lúc này sớm bị dọa hôn mê, nàng dĩ nhiên lại còn biết lễ phép tạ ơn người khác, mà còn là từng người.


      Công Tôn thắc mắc hỏi Triển Chiêu, “Sao lại nhanh như vậy?”


      Triển Chiêu cười , “Nhắc đến cũng khéo, vốn Bao đại nhân và Bàng Cát giả vừa tới đây, hoàng thượng muốn tương kế tựu kế, chưa được mấy câu, đột nhiên có thị vệ tới, là Bàng Thái Sư cầu kiến… Bàng Cát giả kia liền nhảy dựng lên muốn hành thích hoàng thượng, may mà Bạch huynh ngăn cản, sau đó lại muốn tập kích Bao đại nhân, bất quá có ta ở đây, sau đó tất cả cấm quân cũng đều biết tin mà chạy tới.”


      “Nga.” Công Tôn gật đầu.


      ra trong lòng Triển Chiêu có nghi vấn, xoay mặt hỏi Bao Chửng, “Đại nhân, sao ngài biết Bàng Cát là giả?”


      Khi Triển Chiêu vừa hỏi, đúng lúc Bàng Dục thở hồng hộc cõng Bàng Cát tiến đến, Bàng Cát chợt nghe Bao Chửng , “Ai… Lão bàng giải Bàng Cát kia, ta hiểu nhất, rất nhát gan, nếu như thực Bàng Dục bị bắt, người tìm đến đầu tiên khẳng định là ta, vậy sai… nhưng bảo theo ta tiến cung tìm hoàng thượng, mà hẳn là nhờ ta cầu ngươi, nghĩ cách cứu con ra. Mặt khác a, cực kỳ sợ chết! Ngươi nghĩ xem, ban nãy ta hỏi , có muốn gọi ngươi theo hay , vội cần! Nếu đó , chắc chắn ước gì ta mang theo cả mấy nghìn nha dịch binh tướng trong phủ. Còn nữa, động tác của tên giả mạo kia quá nhàng, người làm gì có thể nhanh nhẹn được như vậy, cứ ba bước thở phì phò!”


      “Tê…” Bàng Cát nghe được ràng minh bạch, hút ngụm khí lạnh, tâm , hảo cho ngươi đồ Bao hắc tử a, ngươi dám xấu ta… Ai u, ngực đau.


      Bàng Cát vội bảo Bàng Dục thả mình xuống, quỳ xuống bồi tội với Triệu Trinh, “Làm Hoàng thượng chấn kinh, cựu thần muôn lần đáng chết.”


      “Ai.” Triệu Trinh nhanh chóng dìu lão lên, tâm Bàng Thái Sư bị gì mà mặt mũi bầm dập như thế, cười , “Thái Sư có tội gì đâu, Bàng Dục lần này có công, trẫm nhất định trọng trọng phong thưởng.”


      “Tạ ơn hoàng thượng…” Bàng Cát tạ ân, Bàng phi qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bàng Cát, đau lòng hỏi, “Cha… Tên hỗn đản nào đánh ngài?”


      Bàng Dục nhíu nhíu khóe miệng.


      Bàng Cát vội xua tay, “Ai… Đừng hỏi, đừng hỏi! sao là tốt rồi, ông trời phù hộ!”


      Sau đó, Triệu Trinh bảo mọi người giải tán, phái đại quân tập nã toàn bộ thành viên của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, chờ thẩm tra.


      Mọi người mang Bàng Cát giả tới hậu hoa viên, Triệu Trinh ngồi xuống chính giữa, sai người kéo nhân bì diện cụ của xuống.


      Cấm quân tiến đến, xé mặt nạ của Bàng Cát giả, lộ ra tướng mạo sẵn có, mọi người vừa nhìn, đều hít hơi lạnh…
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 70: Rồng vây nơi nước cạn… Thâm ảo


      Sau khi nhân bì diện cụ bị xé xuống, mọi người vừa thấy đều nhịn được mà nhíu mày, khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ quá dọa người, đó chằng chịt những vết sẹo hầu như cách nào nhận ra ngũ quan, xấu xí cực kỳ, vừa thấy biết được chữa trị sau khi bị bỏng nghiêm trọng.


      Bàng phi lá gan dù to hơn nữa cũng bị sợ hãi, rụt vào trong lòng Triệu Trinh, Triệu Trinh vươn tay nhàng vỗ vỗ nàng.


      Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, có chút người kia là ai… Vì sao thê thảm như vậy.


      “Ngươi là…” Lúc này, Trần Ban Ban đột nhiên chỉ vào người nọ, hoảng sợ mở to hai mắt, lúc lâu mới lẩm bẩm, “ thể nào…”


      “Cái gì mà thể nào?” Người nọ cười lạnh mở miệng , thanh cũng già, chỉ là có chút khàn khàn. Bây giờ mọi người mới có thể phân biệt được, khi người này đè thấp giọng, quả rất giống Bàng Thái Sư, nhưng sau khi khôi phục thanh vốn có, chút cũng giống.


      “Ngươi là người phương nào?” Triệu Phổ cau mày hỏi.


      Người nọ đảo mắt nhìn nhìn , chuyện.


      Tất cả mọi người khó hiểu, Triệu Trinh hỏi Trần Ban Ban, “Ban Ban biết ?”


      Trần Ban Ban do dự chút, cũng gật đầu, hỏi người nọ, “Ngươi… có phải họ Phùng hay ?”


      khuôn mặt xấu xí của người nọ, lộ ra nụ cười hơi quỷ dị, lát sau, giương mắt nhìn nhìn Trần Ban Ban, “Lão hoạn nô, mạng của ngươi đúng là dài, nhiều người chết như vậy, ngờ ngươi còn sống a.”


      Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, Triệu Trinh vui, nhìn Trần Ban Ban, “Ban Ban, rốt cuộc là ai?”


      “Hồi bẩm hoàng thượng.” Trần Ban Ban thở dài, , “Người này họ Phùng tên Dụ, chính là thiếp thân thị vệ của tiên hoàng.”


      Tất cả mọi người kinh hãi, Triệu Trinh vẻ mặt kinh dị, hỏi, “Thị vệ của tiên hoàng?”


      Trần Ban Ban gật đầu, , “Năm đó, Phùng Dụ là trong những thị vệ mà tiên hoàng tín nhiệm nhất, nhưng mà… bởi vì bị người hãm hại, Phùng Dụ bị phán tội chết.”


      Bao Chửng khẽ nhíu mày, ông từng đọc tài liệu của vụ án năm đó, chưa từng nghe tiên hoàng tự mình hạ lệnh giết chết cận thân thị vệ nào cả.


      Nghĩ tới đây, Bao Chửng vô thức liếc mắt nhìn Bàng Cát —— Lão Bàng!


      Bàng Thái Sư thấy Bao Chửng nhìn mình, liền nhướng mi cái —— Ai nha, Trần Ban Ban cùng hoàng thượng ám ngữ mà, tiên hoàng giết thị vệ? Làm sao có thể!


      Bao Chửng nhíu mày —— Vậy người kia là ai?


      Bàng Cát bĩu môi —— Chuyện của hoàng gia, quan tâm làm cái gì? Ngại mạng dài quá muốn sống nữa sao?


      Bao Chửng thở dài, khinh thường nhìn lão rồi tiếp tục nghe.


      “Sau đó vụ án rất nhanh liền điều tra .” Trần Ban Ban , “Tiên hoàng lập tức hạ lệnh thả Phùng Dụ ra, nhưng người nhà của Phùng Dụ bị kẻ hãm hại giết chết cả, đồng thời dùng đại hỏa thiêu cháy. Phùng Dụ chạy về nhà nhảy vào đám lửa cứu người, bị đốt thành trọng thương… Sau đó hoàng thượng phái người cứu, nhưng hết thảy đều quá muộn. Chờ sau khi cứu sống Phùng Dụ, tiên hoàng áy náy thôi, nhưng sau khi thương tích của Phùng Dụ lành biến mất thấy bóng dáng. Phùng thị vệ, năm đó hoàng thượng vô cùng áy náy, trước khi lâm chung vẫn đều nhớ ngươi.”


      “A.” Phùng Dụ cười nhạt tiếng, “Ta nhận nổi… Ta năm đó trung thành tận tâm với , nghe được lời gièm pha, ngay cả điều tra cũng làm hại chết cả nhà ta, ngươi bảo ta làm sao hận?”


      Mọi người nghe xong ngước mắt nhìn nhau, Công Tôn có chút khó hiểu nhìn Triệu Phổ —— Có chuyện này?


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, tâm —— Chuyện này làm sao ta biết được.


      Công Tôn nhíu mày —— Nếu quả như vậy, đó chính là tiên hoàng sai.


      Triệu Phổ vô lực —— Vậy cũng quan gì tới Triệu Trinh.


      Công Tôn nghĩ nghĩ —— Cũng phải.


      Triệu Phổ lặng lẽ vươn tay ngắt cái.


      Công Tôn kinh hãi trừng , Triệu Phổ cười ha hả —— Thực con mẹ nó khiến người thích!


      .


      Nghe xong Trần Ban Ban kể lại, Triệu Trinh cũng nhíu mày, xoay mặt hỏi Trần Ban Ban, “Vậy năm đó Phùng Dụ là bị ai hãm hại?”


      Trần Ban Ban do dự chút, ngước mắt, nhìn nhìn Bàng Thái Sư.


      Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn lão.


      Bao Chửng khinh bỉ liếc —— Năm đó ngươi thiếu đạo đức như vậy?


      Bàng Thái Sư cũng há hốc mồm, lão trừng mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Trần Ban Ban, “Ta? có, ta năm đó còn chưa là Thái Sư.”


      Bao Chửng nhìn lão, “Ban Ban lại chưa là ngươi, ngươi khẩn trương cái gì? Giấu đầu lòi đuôi.”


      “Ta…” Bàng Thái Sư khó lòng giãi bày, đành phải nhìn Trần Ban Ban.


      “Cũng phải là Thái Sư, chỉ là có chút quan hệ tới Thái Sư.” Trần Ban Ban , “Là người năm đó cùng Thái Sư có chút giao tình, Lễ Bộ Thị Lang Vương Mặc, Vương đại nhân.”





      “Nga.” Bàng Cát lúc này mới nghĩ tới, gật đầu , “Ta năm đó tiên đế tại sao êm đẹp lại chém đầu Vương Mặc… ra là có chuyện như vậy.”


      Những thanh niên ở đây chưa từng nghe qua việc này, Bao Chửng sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Bàng Cát —— Năm đó Vương Mặc phải vì thông đồng với ngoại quốc mới bị giết sao?


      Bàng Cát thở dài, liếc mắt trừng ông —— Ngươi đừng thẳng tính như vậy được ? Hoàng thượng cái gì là cái đó! Chuyện này ai ra được?


      Bao Chửng sửng sốt —— Năm đó còn có tình?


      Bàng Cát nhướng mi cái, ưỡn bụng —— biết, ta là đồ ngốc mà!


      Bao Chửng gì…


      .


      Trần Ban Ban với Phùng Dụ, “Phùng thị vệ, ngươi làm vậy là sai… Tiên hoàng qua đời rồi, vì sao lại ám hại hoàng thượng?”


      “Ta ôm hận sống nhiều năm như vậy, nợ của thê nhi già trẻ nhà ta, chung quy phải có người hoàn lại!” Phùng Dụ xoay mặt nhìn Bàng Cát, , “Ngươi cũng là Vương Mặc kế tiếp, bằng trước tiên nhổ cỏ tận gốc!”


      Bàng Cát cả kinh vội vàng chạy tới núp phía sau Triển Chiêu, tâm … Ta trêu ai chọc ai chứ? Ta ngoại trừ tham tiền, nhưng cũng hại người mà.


      Triệu Trinh nhíu mày, , “Phùng Dụ, ngươi năm đó quả có oan khuất, tiên hoàng xử oan ngươi, nhưng ngươi vì tư oán của bản thân, quan tâm đến an nguy của thiên hạ bách tính, đúng là cách nào biện hộ được.”


      Phùng Dụ hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Triệu Trinh có chút oán độc.


      Tất cả mọi người cảm thấy thích hợp, Phùng Dụ tại sao lại hận Triệu Trinh như vậy? phải hận tiên hoàng sao?


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Tại sao ta lại cảm thấy đúng.


      Triệu Phổ cười cười, nhún vai —— Đừng để ý.


      Triệu Trinh trầm ngâm hồi, , “Trước tiên đem người áp giải xuống, sau này tiếp.”


      “Dạ.” Thị vệ giải Phùng Dụ vào đại lao.


      Sau đó, Triệu Trinh lệnh cho Bàng phi về trước nghỉ ngơi, rồi triệu Bao Chửng cùng Bàng Cát vào thư phòng mật đàm, những người khác nghỉ ngơi trước.


      .


      Triệu Phổ kéo Công Tôn vẻ mặt nghi hoặc, , “ thư ngốc, về ngủ, buồn ngủ chết mất.”


      Công Tôn bị Triệu Phổ kéo , vẫn cố hỏi, “Chỉ như vậy thôi sao?”


      “Đều ràng chân tướng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Triệu Phổ hỏi.


      “Đơn giản thế này thôi sao?” Công Tôn hỏi, “Phùng Dụ tập hợp lực lượng lớn như vậy, đem toàn bộ võ lâm Trung Nguyên quấy cho long trời lở đất… Liệu còn có đồng lõa hay ? Ta nghĩ lực lượng của mình có thể làm được những việc này.”


      “Ha hả.” Triệu Phổ kéo Công Tôn đến bên người, thấp giọng , “Ngươi thấy dáng vẻ muốn lại thôi của Trần Ban Ban sao? Có số việc cách nào , người biết đến càng ít càng tốt.”


      Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, “Ý ngươi là, vừa nãy Trần Ban Ban có cái gì tiện ra?”


      “Ai, cái này gọi là chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài a.” Triệu Phổ thở dài, “Phùng Dụ cũng phải kẻ ngu xuẩn, nếu quả như lời Trần Ban Ban vừa , vậy tiên hoàng bất quá chỉ là bị người che mắt, giết cả nhà là Vương Mặc mới đúng, vì sao Phùng Dụ lại tiếc hy sinh nhiều mạng người hành thích hoàng thượng, ra hợp lí a.”


      “Đúng.” Công Tôn vội vã gật đầu, “Vậy điều tra sao?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Chuyện của hoàng gia, biết được càng ít càng tốt, được làm vua thua làm giặc, đạo lí đó vốn sai, có Bao Tướng bọ họ điều tra hẳn là có gì sơ suất. Chúng ta nên có chừng có mực, ngoan.” xong, vươn tay nựng nựng cằm Công Tôn. Công Tôn giơ tay hất ra, trừng mắt, “Ngoan cái gì? Ngươi dỗ Tiểu Tứ Tử hả.”


      “Hắc hắc.” Triệu Phổ cười xấu xa, vươn tay tới ôm Công Tôn, , “Đừng ăn dấm chua của Tiểu Tứ Tử, ta tương đối vừa ý ngươi.”


      Công Tôn tung cước đá Triệu Phổ, trước, Triệu Phổ hớn hở theo sau.


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo phía sau, liền thấy hai người trước mặt coi ai ra gì mà truy truy đuổi đuổi đùa giỡn, Triển Chiêu bèn khe khẽ thở dài.


      Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn , Triển Chiêu cũng quay mặt lại nhìn … Hai bên đối mặt, Triển Chiêu lại nhoẻn lên khóe miệng, cười tủm tỉm với Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường bị cười đến nỗi trong lòng run rẩy, tâm con mèo này muốn giở trò gì a? Nhịn được hỏi, “Sao ngươi cứ cười mãi như thế?”


      Triển Chiêu cười tủm tỉm nhướng mi cái, “Ngươi xinh đẹp.”


      Sửng sốt lát sau, Bạch Ngọc Đường biến sắc, Triển Chiêu né ra rồi bỏ chạy, , “Buồn ngủ quá nha.”


      Bạch Ngọc Đường thực Triển Chiêu tại sao lại hay gây khó dễ mình, bất quá cũng có cách, đành phải theo .
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :