1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triệu Phổ cười, “ lát nữa ngươi phải càng đáng ghét hơn nữa đó!”





      “Các vị, ta chính là đệ tử Côn Lôn, gia sư là Côn Lôn Chân Nhân, nay thiên hạ võ công Côn Lôn của ta là tối cao!” xong, đệ tử Côn Lôn liền đắc ý xuống đài, lại có đôi thứ hai lên đấu.


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, kéo Công Tôn cái, “Thư ngốc, theo xem.” xong, kéo Công Tôn, lặng lẽ chạy theo đệ tử Côn Lôn.


      Công Tôn biết võ công, bị Triệu Phổ tay ôm chặt, hai chân chạm đất, mất tự nhiên vô cùng, Triệu Phổ phóng qua từng thân cây… Liền phát đệ tử Côn Lôn càng chạy càng nhanh, cuối cùng, đứng lại ở khối đất trống giữa rừng.


      “Thế nào rồi?” Lúc này, trong rừng có nam tử áo đỏ ra.


      Công Tôn và Triệu Phổ trốn bên nhìn ra, Công Tôn ngước mắt, có chút giật mình nhìn Triệu Phổ —— Là người của Nhật giáo!


      Triệu Phổ nhướng mi cái —— Quả nhiên có trá.


      làm theo cầu của ngươi! Người của Cuồng phái bây giờ chắc chắn hận chết Côn Lôn phái.” Đệ tử Côn Lôn khấp khởi xong, tiếp nhận tấm ngân phiếu mà đệ tử Nhật giáo đưa qua, hoan hoan hỉ hỉ xoay người chạy.


      Người nọ mới vừa , trong rừng cây, lại có vài tên đệ tử Nhật giáo mặc áo đỏ ra, hỏi người dẫn đầu, “Sư huynh, lần này tại sao sư phụ lại muốn chúng ta ly gián võ lâm quần hùng của Trung Nguyên a?”


      Đệ tử Nhật giáo được gọi là sư huynh kia , “Dù sao cũng là sư phụ an bài, chúng ta cứ theo đó mà làm.”


      “Sư huynh, ăn cơm ?” tiểu đệ tử tuổi tương đối , “Sáng nay mải lo náo loạn võ lâm Trung Nguyên, chết đói!”


      Cả bọn gật đầu, cùng nhau rời , chạy tới tửu lâu.


      Triệu Phổ sai Hắc Ảnh và Bạch Ảnh theo bọn chúng, sau đó, ôm Công Tôn đáp xuống đất.


      “Quả nhiên có mưu khiêu khích ly gián, biết xuất phát từ mục đích gì.”


      “Dù sao cũng là tốt.” Triệu Phổ lắc đầu , “Thư ngốc, chúng ta bắt đầu thi hành phản gián kế.”


      “Ngươi muốn làm gì?” Công Tôn có chút lo lắng, Triệu Phổ tiến đến bên tai Công Tôn, thầm .


      Công Tôn ngước mắt nhìn , giọng hỏi, “Thực làm bậy như vậy cũng được sao?”


      “Ừ!” Triệu Phổ gật đầu cái, “Tùy ngươi!”


      “Hảo.” Công Tôn giọng lầm bầm câu, “Dù sao ta cũng tức giận no cả bụng mà chưa bộc phát, nhân cơ hội chơi đùa chút.”


      “Cái gì?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công Tôn.


      .” Công Tôn nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, , “ thôi! Chúng ta đùa giỡn lưu manh!”





      Sau khi rời khỏi khu rừng, Tử Ảnh và Triệu Phổ lặng lẽ bắt ba giáo chúng của Nguyệt giáo, trói chặt bọn chúng để ảnh vệ mang , sau đó ba người thay ra y phục màu trắng của bọn họ.


      Lúc này, Bạch Ảnh trở về báo, đám giáo chúng của Nhật giáo ban nãy đến Vạn Hòa tửu lâu cách đó xa dùng bữa.


      Triệu Phổ cười, lôi kéo Công Tôn .


      Công Tôn chuẩn bị, hồi phải hảo hảo đùa giỡn lưu manh như thế nào, y hồi tưởng lại lời việc làm hằng ngày của Triệu Phổ, còn có vài tên lưu manh khác, tận lực học cho giống.


      .


      Tới tửu lâu, liền thấy mấy tên giáo chúng Nhật giáo ăn, bọn Triệu Phổ nghênh ngang lên lầu ba, thân áo trắng rất nhanh khiến cho bọn áo đỏ chú ý.


      Gã dẫn đầu nhìn nhìn ba người, thốt lên câu, “Nhật Nguyệt Càn Khôn chiếu cửu châu.”


      Triệu Phổ cả kinh, tâm —— U, còn có ám hiệu a!


      Tử Ảnh giật giật khóe miệng liên tục —— Đám giang hồ này vì sao vĩnh viễn cứ nhàm chán như vậy hả trời?!


      Công Tôn nghe được như lọt vào sương mù, tâm đây là loại thơ gì? Quá tục, đám giang hồ này cũng vậy, cứ thích dùng ám hiệu liên lạc.


      Chỉ là người ta ra, đáp giống chẳng phải để lộ sao? Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Thư ngốc, ngươi giỏi văn, đối !


      Công Tôn vô lực, tâm , cái này giỏi văn cỡ nào cũng xài được, chỉ có những kẻ đầu óc có vấn đề, lại lỗ mãng lại ngu ngốc cộng thêm ngớ ngẩn mới đối được!


      Triệu Phổ thấy Công Tôn phản ứng, liền trừng y —— !


      Công Tôn trừng lại —— Ta mới muốn mất mặt, muốn ngươi tự !


      Triệu Phổ hết cách, mắt thấy tiếp tục trả lời khiến đối phương hoài nghi, liền nhanh miệng bừa câu, “Thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ.”





      Công Tôn trầm mặc, Tử Ảnh phía sau cũng trầm mặc… Đám ảnh vệ nóc nhà cũng trầm mặc. Trong lòng mọi người chỉ lên ý niệm… Bọn họ quen biết tên này!


      Nhưng nghĩ tới là, Nhật giáo cũng nở nụ cười, , “ ra là Nguyệt giáo bằng hữu, đến, mời ngồi!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái —— Hm, vận khí tốt!


      Công Tôn có chút xung động muốn đập đầu vào tường.


      Triệu Phổ thấy Nhật giáo giáo chúng khách khách khí khí, còn chưa kịp mở miệng , chợt nghe Công Tôn đột nhiên thốt lên câu, “Mụ nội nó, lão tử hôm nay may rồi mà… Ăn bữa cơm mẹ nó lại gặp phải Nhật giáo ăn hại.”





      Triệu Phổ và Tử Ảnh mở to hai mắt vẻ mặt kinh dị nhìn Công Tôn.


      “Rầm”, sau khi chấn lăng, đệ tử của Nhật giáo đập bàn đứng dậy, quát, “Ngươi cái gì?”


      Sư huynh kia vội vàng ngăn cản, quay sang với Công Tôn, “Huynh đài, Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo từ trước đến nay tình như thủ túc, cho tới bây giờ cũng nội loạn!”


      Triệu Phổ dùng cánh tay khều khều Công Tôn cái, Công Tôn xoay mặt nhìn —— Muốn gì?


      Triệu Phổ chớp chớp mắt với y —— Tiếp tục xỏ bọn chúng hai câu, nôn chết bọn chúng!


      Công Tôn chớp chớp mắt, suy nghĩ —— Tiếp tục hai câu nữa sao?


      “Các ngươi thuộc phân đà nào? Đệ tử của ai? Cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn?!” đệ tử Nhật giáo , “Nhìn lại mấy người các ngươi kìa, đen như than, còn gầy như cây đậu!”


      Công Tôn đời này, hận nhất người ta dùng mọi cách mắng y gầy! Tên này còn dám y gầy như cây đậu hả?


      Công Tôn mỉm cười, ngước mắt nhìn nhìn bọn chúng, với Triệu Phổ, “Ai, ầm ĩ cái gì, sư phụ , người của Nhật giáo, múa mép khua môi ghê gớm lắm, còn dặn chúng ta nếu như sau này có xung đột, nghìn vạn lần đừng tính toán với bọn người của Nhật giáo làm chi! Bởi vì chúng đều quá yếu, chịu nổi kích.”


      Nhật giáo giáo chúng đều có chút choáng váng, tâm … Giáo chủ Nguyệt giáo này luôn theo chân giáo chủ Nhật giáo bọn chúng xưng huynh gọi đệ, ngờ đằng sau lại bọn họ như vậy.


      Công Tôn xong, nhìn Triệu Phổ, nhướng nhướng mi, như vậy là hỏi —— Sao hả?


      Triệu Phổ nhún vai cái —— Tàm tạm!


      Công Tôn hơi nheo mắt lại, hôm nay bôi tương lên mặt, làm xằng làm bậy cũng sợ, bèn , “Đều trở về luyện lại công phu cho gia gia! Cả đám nhìn chỉ tổ bẩn mắt, đừng lang thang khắp nơi làm mất mặt!” xong, để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phổ và Tử Ảnh, nghênh ngang đến cái bàn gần đó, tiện chân đá ngã cái ghế, quát, “Tiểu nhị, dọn thức ăn, phải so với bàn bên kia ngon hơn gấp mười lần!”


      “Ách… Dạ đại gia!” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ chạy xuống chuẩn bị thức ăn, tâm mắng, đám giang hồ này người so với người càng khó ưa!


      Triệu Phổ tới bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, ngước mắt, thấy Nhật giáo giáo chúng đều tái cả mặt rồi, liền khẽ với Công Tôn, “Nè, thư ngốc, bình thường lại chút , cần nhập tâm như vậy chứ?”


      Công Tôn tâm tình tốt lộ ra mặt, ồn ào, “Ngươi con mẹ nó cái gì?”


      Triệu Phổ giật khóe miệng… Công Tôn hít sâu hơi —— Quá mức nghiện!


      Mà nguyên bản, Công Tôn bọn họ muốn chờ người của Nhật giáo phát hỏa, nhưng ngờ, những người đó tựa hồ nhịn xuống, cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt tức giận.


      Công Tôn có chút giật mình, nhìn Triệu Phổ —— nhịn được kìa!


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, liền thấp giọng , “Tiếp tục chút nữa .”


      Công Tôn cười tủm tỉm, hảo nha.


      Triệu Phổ thấy Công Tôn lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh hiếm có, trong lòng như bị móng vuốt của con mèo gãi , ngứa a ngứa!


      Công Tôn ngước mắt, nhìn đám người phía sau chút, , “Ta bảo tửu lâu có mùi thối thoang thoảng đâu đây mà, cũng phải thôi, ngồi cùng người của Nhật giáo mà, vậy còn thối sao!”


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Được!


      Công Tôn nghĩ nghĩ —— Thỉnh thoảng làm ác bá lần, cảm giác hả hê!


      “Nè, ngươi muốn gây phải hả?” Nhật giáo có vài đệ tử trẻ tuổi nhịn được, quay sang rống Công Tôn.


      Công Tôn lắc đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai, , “Hờ, sư phụ chút cũng sai, Nhật Nguyệt Càn Khôn tứ giáo a, vị trí nên điều chỉnh chút, Nhật giáo ràng là vô dụng nhất, làm sao có thể đứng trước nhất được? Phải đặt ở sau cùng mới đúng! Phải là Nguyệt Càn Khôn Nhật giáo!”


      “Ngươi thối lắm!” Nhật giáo giáo chúng nghe hết nổi, đột ngột đứng bật dậy.


      Công Tôn cười , “A, ngươi cho là ta giống như ngươi sao, dưới há mồm đảo ngược ?!”


      Triệu Phổ và Tử Ảnh mở to hai mắt nhìn Công Tôn, mồm há to, giơ tay đỡ lấy cái cằm… coi chừng cằm rớt.


      Công Tôn vẻ mặt bỡn cợt nhìn Triệu Phổ —— Giống ? Thực giống côn đồ lưu manh ?


      Triệu Phổ cắn răng nắm chặt nắm tay —— đáng !


      Tử Ảnh ở bên thở dài —— Nồi nào vung nấy!


      “Hảo!” Nhật giáo giáo chúng rốt cuộc nhịn được, cước đá cái bàn lật ngược, , “Hôm nay ta thà phá bang quy bị phạt, cũng phải hảo hảo giáo huấn các ngươi!”


      Công Tôn và Triệu Phổ nghe xong liếc mắt nhìn nhau, bàn tay đặt dưới bàn nhàng vỗ —— Khiêu khích thành công!

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 66: Mí mắt a, mí mắt!


      Công Tôn vài câu làm cho Nhật giáo giáo chúng nổi giận lôi đình, muốn cùng y tỷ thí phen, Công Tôn thể đánh nhau, thối lui sang bên, Triệu Phổ và Tử Ảnh tiến lên, hai bên động thủ…


      Nhật giáo giáo chúng này làm sao có khả năng đánh thắng bọn Triệu Phổ? Vài ba chiêu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, che mặt bỏ chạy. Sau đó, ba người cứ làm theo cách đó, lại giả trang thành Nhật giáo khiêu khích Càn giáo, giả trang Khôn giáo khiêu khích Nguyệt giáo, gây hấn trận, trong vòng ngày đánh nhau vài lần, Công Tôn lại lưu manh tới nghiện, mà nhìn lại Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo nguyên bản thuận hòa, loạn như nồi cháo, đánh tới khó giải quyết.


      Lần này, quá nửa ngày, Nhật giáo tìm Nguyệt giáo báo thù, Càn giáo tìm Khôn giáo lấy mạng… Nguyên bản Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo lòng dạ khiêu khích các giáo phái khác, trở thành loạn đấu trong chính giáo phái của bọn chúng, đánh cho long trời lở đất.


      Mà kẻ gây loạn là Triệu Phổ và Công Tôn, rửa sạch tương mặt, thay xiêm y sạch ung dung tản bộ đường phố, cùng các võ lâm nhân sĩ khác xem náo nhiệt.


      .


      Đợi đến khi hai người về tới Khai Phong, trời tối.


      Vào nha môn, hai người nhìn thấy Triển Chiêu đứng trong sân ngây người. tay cầm ngọc bội, hướng về ánh trăng soi soi, híp mắt nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cũng tới, muốn xem xem Triển Chiêu nhìn cái gì.


      Giả Ảnh tới bên cạnh Triệu Phổ , “Vương gia, phát lớn!”


      “Phát cái gì?” Triệu Phổ và Công Tôn song song lên tinh thần.


      Giả Ảnh nhìn Triển Chiêu.


      Triển Chiêu đem mảnh ngọc bội giao cho Công Tôn, , “Tiên sinh nhìn xem, đây là cái gì.”


      Công Tôn tiếp nhận nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, chỉ thấy đó là mảnh cổ ngọc, ngọc có khắc chữ —— Hàm, nhưng lại là chữ cổ.


      “Cái này từ đâu tới?” Công Tôn hỏi.


      “Là vật gia truyền của Hàm Lăng.” Triển Chiêu trả lời, “Bao đại nhân mình chuyện với Tần Ngạo, hỏi ra được đầu mối, ra bọn họ muốn đoạt mảnh ngọc bội của Hàm Lăng.”


      “Đây là cổ ngọc.” Công Tôn , “Hổ văn đồ án ở xung quanh là ấn tín của Đại Tướng Quân thời chiến quốc, chính giữa có chữ Hàm, góc phải bên con yến , chữ yến (trong an lạc)đồng với yến (trong chim yến), Hàm Yến*?!”


      *(chữ Yến trong Hàm Yến nghĩa là an lạc, chứ phải là chim yến)


      “Đây là ngọc bội của Hàm Yến sao?” Triển Chiêu , “Vừa nãy Bao đại nhân cũng , Hàm Lăng có thể là hậu nhân của Hàm Yến.”


      “Nga…” Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Phần bài thi ban nãy sao? Hỏi qua Hàm Lăng chưa?”


      “Ngũ gia vừa cầm hỏi Hàm Lăng.” Giả Ảnh , “Hàm Lăng , những kế mưu chiến lược này, đều là những lời khi phụ thân nàng còn sống vẫn thường xuyên bên miệng, còn có ca ca, gia gia của nàng… Các nam nhân nhà nàng thường ngày cũng hay đàm luận những điều này. Tuy rằng lúc đó nàng còn rất , nhưng mưa dầm thấm đất, nàng nhớ chắc chắn nghe qua.”


      “Hm.” Công Tôn nghe xong gật đầu, , “Phương Bác Giang phải hảo bằng hữu của phụ thân Hàm Lăng sao? Rất có thể khi cùng chỗ chuyện phiếm, nghe được những điều này, sau đó Phương Bác Giang liền để tâm ghi nhớ, đem viết vào bài thi của mình, đồng thời lúc chiến tranh cũng dùng tới những chiến thuật này. Nhờ vậy chiếm được quyền cao lộc hậu còn được người đời thừa nhận. Nhưng trộm dù sao cũng là trộm, cuối cùng bởi vì vài nguyên nhân, nên giết cả nhà Hàm Lăng, vì muốn che đậy hoặc là… có được thứ gì đó?”


      “Yến chiến phổ sao?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn gật đầu, hỏi Triển Chiêu, “Hàm Lăng về chuyện Yến chiến phổ?”


      “Nàng biết được nhiều lắm, phụ bối của nàng chỉ cho nàng… tất cả bí mật đều nằm bên trong ngọc bội này.” Triển Chiêu , “Bất quá ta nghiên cứu nửa ngày, thấy cái gì cả, tiên sinh xem?”


      Công Tôn cầm ngọc bội cũng nhìn trái phải hồi, hỏi, “Ngọc bội này… có cái gì đặc biệt sao?”


      Triển Chiêu lắc đầu.


      “Bằng , ngâm trong nước, ngâm trong rượu, hoặc là thiêu trong lửa, các cổ nhân, phải thích những chuyện như thế sao, gọi là cái gì, nội giấu huyền cơ!” Triệu Phổ cười ha hả .


      Công Tôn khinh bỉ liếc , “Ngươi rất có kinh nghiệm ha.”


      Triệu Phổ cười xấu xa, “Thư ngốc, ta có kinh nghiệm nhiều chỗ lắm, ngươi muốn biết chỗ nào? Ta dạy ngươi?”


      Công Tôn hung hăng trừng Triệu Phổ, tên này tại sao lại đứng đắn như vậy?!


      Công Tôn ngồi xuống ghế đá nghiên cứu mảnh ngọc bội đó, cảm thấy góc áo phía sau bị người giật giật.


      Cúi đầu nhìn sang, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đứng đằng sau y.


      “Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn ngày trông thấy bảo bối nhi tử của mình, vươn tay ôm lấy bé, hỏi, “Nhớ phụ thân ?”


      “Phụ thân…” Tiểu Tứ Tử cũng ngày gặp được Công Tôn, vốn chơi cờ với Tiêu Lương trong phòng, vừa nghe được thanh của Công Tôn liền chạy ra nhìn, ôm Công Tôn cọ tới cọ lui.


      Triển Chiêu thấy thú vị, liền giơ tay chọt chọt cái mông mập mạp đầy thịt của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, liếc nhìn Triển Chiêu.


      Lúc này, Triệu Phổ tiến tới hỏi Triển Chiêu, “Đúng rồi, chuyện Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo gây chia rẽ võ lâm Trung Nguyên ngươi nghe chưa?”


      Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lát mới hỏi, “Nga? Là do bốn giáo phái đó xúi giục sao? Thảo nào, đám người võ lâm Trung Nguyên bình thường đều rất khách khí, tại sao lại giống như bị ma chướng, đánh đến ta sống ngươi chết.”


      Sau đó, Công Tôn kể sơ lại chuyện bọn họ khiêu khích chia rẽ Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo chiều nay, Triển Chiêu nghe được rất vui vẻ, nghĩ nghĩ, , “Tối nay ta thăm dò gốc gác của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, hẳn là tìm ra được gì đó.”


      “Ta cũng .” Giả Ảnh .


      “Ta cũng .” Công Tôn .


      “Ta cũng .” Triệu Phổ đương nhiên theo Công Tôn.


      Tiểu Tứ Tử cũng tới câu, “Ta cũng !”


      Công Tôn ngắt bé, “Ngươi ngoan ngoãn ngủ cho ta!”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử bị ngắt cái, ôm Công Tôn buông, “Phụ thân buổi tối ở với ta sao?”


      Công Tôn có chút khó xử, từ lúc tới Khai Phong phủ, thời gian ở bên Tiểu Tứ Tử hình như rất ít.


      “Các ngươi đều nghỉ ngơi , hỗ trợ trông nom Khai Phong phủ.” Triển Chiêu , “Chuyến này cũng coi như tương đối hung hiểm, tiên sinh an toàn, ta với Bạch huynh là được rồi.”


      Tất cả mọi người gật đầu.


      “Đúng rồi!” Triệu Phổ đột nhiên nghĩ tới, hỏi Triển Chiêu, “Ban nãy phải nghe bọn người giang hồ vây công ngươi sao, sau đó làm sao giải vây?”


      Mọi người nghe xong, cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu mỉm cười, ý nghĩ bất minh giơ tay sờ cằm, sau đó vươn tay cầm miếng vân phiến cao óng ả, vừa gặm vừa thong thả rời , bất quá xem ra tâm tình cực độ thư sướng.


      Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra.


      “Phụ thân ăn chưa?” Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn và Triệu Phổ xuất thần, liền kéo tay áo Công Tôn, “ ăn cơm!”


      Công Tôn và Triệu Phổ bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người cũng ra ngoài ăn, bảo người mang vào phòng. Tiêu Lương nghỉ ngơi, nó chạy cả buổi chiều, xương sườn có chút đau, Công Tôn xem cho nó chút, sắp lành, cần lo lắng.


      Giả Ảnh chuẩn bị thức ăn, mọi người vây quanh bàn mà ăn.


      Công Tôn bưng chén ăn cơm, tỉ mỉ quan sát ngọc bội bàn, lẩm bẩm, “Mảnh ngọc bội này có huyền cơ gì chứ? Thoạt trông rất bình thường.”


      “Thư ngốc, rồi, ngâm nước hay hơ lửa , xem có biến hóa gì .”


      “Sao mà hơ lửa được.” Công Tôn , “Đây là vật gia truyền của Hàm Lăng nương!”


      “Phụ thân bên có chữ viết.”


      Tiểu Tứ Tử đột nhiên .


      “A?” Công Tôn sửng sốt, cầm ngọc bội nhìn trái nhìn phải… Ngọc bội này ngoại trừ có đồ án ở mặt, mặt còn lại trơn nhẵn… Chỗ nào có chữ viết?


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, sờ sờ đầu mờ mịt , “Vừa nãy ta ràng thấy được.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, lại đem ngọc bội đặt lại vị trí khi nãy, hỏi, “Thấy ?”


      “Có kìa.” Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ, Tiêu Lương ngay bên cạnh bé, cũng tiến tới nhìn, , “Thực có.”


      Công Tôn linh cơ khẽ động, nghĩ đến —— Có thể là cố ý thiết kế cơ quan, bèn tới vị trí của Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn, “Thực có chữ viết!”


      Sau đó, tất cả mọi người vây xem, Triệu Phổ cau mày hỏi, “Viết cái gì? Hình như là bốn chữ.”


      “Long khốn thiển than (rồng vây nước cạn).” Công Tôn nhìn lúc lâu, , “Đều là chữ cổ!”


      “Long khốn thiển than?” Triệu Phổ có chút nghĩ ra, hỏi, “Cái này là ý gì? Long khốn thiển than ngư hà hí (cá tôm tung tăng) sao?”


      “Có thể là ám chỉ nào đó?” Công Tôn cau mày nghĩ.


      Triệu Phổ vươn tay xoa xoa ấn đường của y, , “Đừng nghĩ nữa, dùng bữa xong rồi tính.”


      Công Tôn gật đầu, tiếp tục ăn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương như trước cười hì hì vừa ăn cơm vừa xì xào khẽ, Triệu Phổ gắp thức ăn cho Công Tôn, Công Tôn mải lo suy nghĩ.


      .


      Đêm khuya, Công Tôn rửa mặt xong về tới trong phòng, thấy Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử còn cùng chỗ chơi đùa, bèn , “Nên ngủ, sáng mai lại chơi.”


      Tiểu Tứ Tử có chút luyến tiếc Tiêu Lương , túm góc áo của nó nhìn Công Tôn.


      Công Tôn bật cười, , “Sao hả Tiểu Tứ Tử? Muốn cùng ngủ với Tiểu Lương Tử à?”


      Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, Tiêu Lương cũng nhìn Công Tôn, Công Tôn lắc đầu, , “Phải chờ thêm vài ngày, thương thế của Tiểu Lương Tử còn chưa lành mà, lỡ như buổi tối ngươi đè nặng nó sao?”


      “Phải nga.” Tiểu Tứ Tử gật dầu, Tiêu Lương muốn , kỳ thực sao, nhưng Tiểu Tứ Tử tiến tới, vươn bàn tay bé vỗ vỗ vai Tiêu Lương, , “Tiểu Lương Tử, ngày mai chúng ta lại chơi.”


      “Ừ.” Tiêu Lương gật đầu, xuống giường, Công Tôn cầm theo hòm thuốc đưa nó về phòng, thay thuốc cho nó.


      .


      Thuốc lành lạnh được bôi quanh xương sườn, Công Tôn hỏi Tiêu Lương, “Lạnh ?”
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      lạnh.” Tiêu Lương lắc đầu, nhìn Công Tôn hồi, hỏi, “Tiên sinh.”


      “Hửm?” Công Tôn đáp lại tiếng, tiếp tục thay thuốc, “Muốn hỏi gì?”


      “Chuyện kia… vì sao Vương gia chịu thu ta làm đồ đệ?” Tiêu Lương hỏi.


      Công Tôn ngẩn người, , “Tiểu Lương Tử, ta hỏi ngươi, ngươi học công phu là vì cái gì?”


      “Để báo thù.” Tiêu Lương , “Bọn người Liêu giết chết mọi người trong thôn của ta, tất cả thân nhân của ta đều chết, ta tìm chúng báo thù, giết sạch chúng, có gì sai?”


      “Ngươi giết sạch bọn họ, ngay cả hài tử hay thân nhân của họ cũng giết sao? Vậy cùng với lũ người giết thân nhân của ngươi có gì khác?” Công Tôn hỏi.


      “…” Tiêu Lương ngẩn người, , “Vậy… Ta giết tiểu hài tử vô tội, chỉ là báo thù, giết những kẻ đáng chết, vậy được ?”


      “Tổng cộng bao nhiêu người tới thôn các ngươi?” Công Tôn hỏi.


      “Mười người tới.” Tiêu Lương trả lời.


      “Ý của ngươi là, cả cuộc đời của ngươi, chỉ vì muốn giết mười người mà sống thôi sao?” Công Tôn hỏi.


      Tiêu Lương trầm mặc , lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Công Tôn.


      Công Tôn vươn tay sờ sờ đầu nó, , “Ngươi đừng vội, từ từ mà nghĩ, giống như năm đó ta học y là vì muốn cứu người, nghĩ thông suốt rồi, mới có thể nhầm đường, Triệu Phổ là vì muốn tốt cho ngươi.”


      “Ta biết.” Tiêu Lương gật đầu.


      Công Tôn thấy nó hiểu chuyện, cũng an tâm, dìu nó nằm xuống đắp chăn ngay ngắn, đóng cửa, về phòng.


      .


      Về trong phòng, Công Tôn liền thấy màn giường buông xuống, có chút khó hiểu, Tiểu Tứ Tử ngủ rồi sao?


      Y cởi áo khoác tới vén màn lên, thấy cái chăn gồ lên cao cao, lắc đầu , “Tiểu Tứ Tử, bao nhiêu lần rồi hả, được trùm chăn mà ngủ, cũng được nằm úp sấp!” Công Tôn , rồi vươn tay vén chăn lên, nhưng bàn tay vừa vươn tới bị cánh tay bên trong nắm chặt.


      “A.” Công Tôn cả kinh, bị kéo vào trong chăn.


      Ngước mắt nhìn, Công Tôn thấy được kẻ nằm trong chăn chính là Triệu Phổ.


      “Ngươi…” Công Tôn tức điên, Triệu Phổ cười hì hì đè y lại, với Tiểu Tứ Tử nằm úp sấp ở bên cạnh, “Tiểu Tứ Tử, bắt được rồi!”


      “Hì!” Tiểu Tứ Tử còn ở bên phụ họa, Công Tôn muốn đánh nó, trừng mắt liếc, “Tiểu Tứ Tử!”


      Tiểu Tứ Tử cọ tới, , “Phụ thân, cùng nhau ngủ , Cửu Cửu rất ấm áp.”


      Công Tôn tức muốn trào máu họng, “ bậy bạ gì đó hả, ngươi muốn bị đánh phải !”


      muốn.” Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ khuyên Công Tôn, “Ai, thư ngốc, người là ngủ, hai người cũng là ngủ, ba người cũng vẫn là ngủ, cùng nhau !”


      Công Tôn bị chọc cười, hỏi ngược lại, “Tốt, vậy cho ngươi ăn cơm cũng là ăn, hai bữa cơm cũng là ăn, hay là cứ đợi năm ăn ngày , đói chết ngươi luôn!”


      Triệu Phổ híp híp mắt, , “Thư ngốc, tại sao lại lý lẽ như vậy chứ.”


      “Mặc kệ, ngươi cút ngay, được nằm giường của ta!” Công Tôn đẩy , Triệu Phổ chết chịu .


      “Ngươi có biến ra ngoài hả? Ta đánh ngươi bây giờ!” Công Tôn uy hiếp.


      “Ngươi đánh chết ta .” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh.


      “Ngươi… Ngươi có biết xấu hổ hả!” Công Tôn tức giận đến thở hổn hển.


      “Mặt mũi là cái đinh gì?” Triệu Phổ nhướng mi cái, “Ta từ bỏ!”


      Công Tôn nghiến răng ken két, Tiểu Tứ Tử ở bên nghe được, gật đầu, “Ừ, ta cũng cần!”


      “Ngươi còn học theo ?!” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua, giơ tay vỗ mông bé hai cái.


      Sức lực khống chế tốt, ra tay hơi nặng… Tiểu Tứ Tử bị đánh đau, mếu máo.


      Công Tôn lập tức đau lòng, ôm chầm lấy xoa xoa, hỏi, “Có đau ?”


      “Đau.” Tiểu Tứ Tử ủy ủy khuất khuất .


      “Ai bảo ngươi chọc tức phụ thân.” Công Tôn , “Được rồi, lần sau đánh ngươi nữa.”


      sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu.


      “Vậy phụ thân giúp xoa xoa.” Tiểu Tứ Tử .


      “Ừ.” Công Tôn xoa xoa cho bé.


      “Phụ thân sáng mai ăn tiểu lung bao .”


      “Ừ.”


      “Phụ thân ta buồn ngủ quá.”


      “Ngủ .”


      “Phụ thân cho Cửu Cửu lưu lại .”


      “Ừ…” Công Tôn muốn sửa lời, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử chịu, bàn tay to vỗ bàn tay —— tốt quá!


      Công Tôn nhụt chí.


      .


      Đêm đó, Triệu Phổ ngẩng mặt ngủ bên ngoài, Tiểu Tứ Tử ngủ ở chính giữa, cái mũ con thỏ lệch sang bên, đắp chăn, xoay người cái ôm cánh tay của Công Tôn, lại xoay người cái ôm cánh tay của Triệu Phổ, ngủ say đến ngáy khò khò.


      Công Tôn nằm giường thở dài, lại ngủ được, y mực nghĩ, câu ‘long khốn thiển than’ mảnh ngọc bội đó… rốt cuộc có ý nghĩa gì?


      Xung quanh dần dần an tĩnh lại, đêm khuya.


      Triệu Phổ nằm giường, làm cách nào cũng ngủ được, chốc chốc lại liếc mắt ngắm Công Tôn, nhưng Công Tôn để ý tới , dùng cái gối đầu chặn chính giữa, Triệu Phổ muốn nhìn cũng thấy mặt y, bèn gọi tiếng, “Thư ngốc?”


      Công Tôn để ý tới .


      “Ngủ chưa?” Triệu Phổ vươn tay qua muốn khều y cái, Công Tôn phất tay đuổi, “Đừng có phá, ngủ!”


      Triệu Phổ bất đắc dĩ.


      Trở mình cái, Triệu Phổ gối đầu lên cánh tay nghĩ —— Thư ngốc này thú vị! suy nghĩ, đột nhiên… Triệu Phổ sửng sốt —— Mí mắt của nháy liên hồi, mà còn là mắt trái!


      Triệu Phổ ban đầu dám tin, từ lần trước Công Tôn sắc thang thuốc cho uống, thời gian có nháy, giữa lúc Triệu Phổ cho rằng mắt bị vậy nữa, ngờ hôm nay nháy.


      Điều này khiến Triệu Phổ mừng như điên, tình huống hôm nay rất là tốt, hai người bọn họ nam quả nam nằm cùng cái giường trong cùng căn phòng… Tuy rằng, ở giữa còn có Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này mí mắt nháy kịch liệt như vậy, chẳng lẽ Triệu Phổ sắp có vận may lớn?


      Nghĩ tới đây, Triệu Phổ nhích vào trong, Công Tôn giơ gối đầu lên híp mắt cảnh cáo , “ được nhúc nhích!”


      Triệu Phổ nhanh chóng ngừng lại, tâm , xem thư ngốc này hung hãn chưa kìa… thích!


      Lại nằm hồi, mí mắt trái của Triệu Phổ lại càng nháy kịch liệt hơn nữa, có chút khó chịu, liền ngồi dậy.


      “Ngươi làm gì đó?” Công Tôn đắp lại chăn cho Tiểu Tứ Tử, khó hiểu nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ lại cảm thấy mí mắt hình như ngừng nháy chút, liền giơ tay dụi dụi, xoay mặt, thấy Công Tôn còn mặc xiêm y, đại khái là vì đề phòng đánh lén, ngay cả trung y cũng chưa cởi.


      Nghĩ tới đây, Triệu Phổ đột nhiên , “Thư ngốc, ra ngoài ?”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “ đâu?”


      tra án.” Triệu Phổ , “Chúng ta len lén chuồn tới Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo.”


      “Bây giờ sao?” Công Tôn hỏi.


      “Ngươi nghĩ , toàn bộ Khai Phong phủ đều bận rộn như vậy, chỉ có hai chúng ta nhàn rỗi, vậy cũng tốt… Còn có, câu long khốn thiển than ngọc bội kia ngươi nghĩ ra chưa?”


      Công Tôn lắc đầu, “Chưa… chút manh mối cũng có.”


      đó!” Triệu Phổ , “Ở trong phòng đâu thể nào nghĩ được cái gì? ra ngoài chút, hóng gió đêm, tìm đầu mối, chừng tiện thể phá án? Ta xem Bao Tướng có ý để chúng ta làm quá nhiều việc, nhưng chúng thể ăn ngồi rồi như vậy đúng ?”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, cũng ngồi dậy, , “Có lý!”


      .


      Sau đó, hai người mặc xong y phục, cẩn thận xuất môn, Công Tôn dùng chăn bọc kỹ Tiểu Tứ Tử lại, thấy bé ôm gối đầu cọ tới cọ lui miệng còn mớ, có chút lo lắng để bé ngủ mình, hồi nữa mong sao đừng lăn xuống đất.


      Triệu Phổ gọi Phi Ảnh tới, Phi Ảnh hoan hoan hỉ hỉ leo lên giường ôm Tiểu Tứ Tử ngủ.


      Tiểu Tứ Tử chui vào ngực Phi Ảnh cọ cọ, thơm thơm mềm mềm thoải mái nha… Vì vậy an an tâm tâm ngủ say.


      Công Tôn dở khóc dở cười, Triệu Phổ kéo y, hỏi, “Chúng ta đến Nhật nguyệt Càn Khôn giáo, hay tới Phương phủ?”


      “Chỗ của Phương Bác Giang, phải ngươi phái ảnh vệ theo dõi cẩn mật rồi sao, chúng ta đến cũng là thừa, bằng đến Nhật nguyệt Càn Khôn giáo nhìn chút!”


      “Ý này hay!” Triệu Phổ gật đầu.


      “Ai, chờ chút!” Công Tôn kéo Triệu Phổ , “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa?”


      “Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, “Hai người bọn họ phỏng chừng thầm theo dõi.”


      “Nếu có hai người thầm theo dõi, vậy chúng ta đây cần hành động thầm đúng ?” Công Tôn hỏi, “ bằng…”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười, “Nga… Thư ngốc, lá gan của ngươi a.”


      “Đương nhiên.” Công Tôn , chạy vào trong viện, thay y phục mà ban nãy bọn họ chuẩn bị, giả trang thành hai giáo chúng Nhật giáo, chuẩn bị trà trộn vào Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo thăm dò vụ án.


      Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ, cảm nhận mí mắt trái nháy chút, lát nữa khẳng định có chuyện tốt, lại biết, hôm nay bọn họ ra tay, lại gây ra chuyện lớn kinh thiên động địa.
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 67: Vào nhầm cấm địa, miếu hoang có người


      Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi Khai Phong phủ, lặng lẽ chạy tới địa bàn của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, Triệu Phổ và Công Tôn vốn cải trang thành Nhật giáo giáo chúng, nhưng vừa ra khỏi cửa xa, Triệu Phổ đột nhiên nắm Công Tôn kéo lại, mang y về phòng, ép buộc y thay bộ bạch y của Nguyệt giáo.


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Sáng nay chúng ta giả trang thành Nguyệt giáo, dễ bị người phát .”


      Triệu Phổ , “Mặc kệ, cho ngươi mặc áo đỏ gặp người.”


      “Vì sao?” Công Tôn có chút khó hiểu.


      chung là cho!” xong, kéo Công Tôn còn mờ mịt chạy ra cửa.


      Lần này, căn cứ theo tin tức thám thính được, người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo trú tạm tại ngôi chùa to ở ngoại thành Khai Phong, Triệu Phổ thi triển khinh công, mang theo Công Tôn rất nhanh chạy tới cổng chùa.


      Ngoài cổng có mấy tên thủ vệ, điều này làm cho Công Tôn thấy có chút ngoài ý muốn, giọng hỏi Triệu Phổ, “Tại sao cổng chùa lại có thủ vệ?”


      “Có tật giật mình thôi.” Triệu Phổ thờ ơ , thấy bên trong hình như có đèn đuốc rực rỡ, liền cười cười, “Xem ra rất là náo nhiệt.”


      náo nhiệt sao được, cả ngày hôm nay, sáng sớm còn bình thường, buổi chiều lại đánh nhau tơi bời.” Công Tôn nhịn được mà bật cười.


      Triệu Phổ cũng vui vẻ, hai người cùng nhau tới cổng.


      Như cũ, thủ vệ ngoài cổng hỏi loại ám hiệu nối câu ngớ ngẩn —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, công đức vô lượng!


      Triệu Phổ ngẩn người, đối —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, vạn thọ vô cương.





      Đối xong, bọn họ được cho vào.


      Công Tôn vẻ mặt kính nể nhìn Triệu Phổ, thấp giọng hỏi, “Như vậy mà ngươi cũng có thể đoán ra?”


      Triệu Phổ cười cười, , “Ai, đối phó với đồ ngốc, phải so với càng thêm ngốc!”


      Công Tôn cười tủm tỉm, hỏi, “Giống như đạo lý: đối phó với lưu manh, phải so với càng thêm lưu manh sao?”


      Triệu Phổ có chút hư hỏng khếch mép cười, hỏi, “Muốn lưu manh ta sao?”


      Công Tôn khinh bỉ liếc , “Nằm mơ thôi.”


      Triệu Phổ hề gì nhướng nhướng mi, “ thành , chút cũng đáng .”


      Công Tôn trừng , Triệu Phổ , “Nè, đừng trừng, trừng nữa coi chừng bị lộ!”


      Công Tôn , cúi đầu cùng Triệu Phổ đến nơi có đông người, chỉ thấy Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo cũng phải xếp thành từng hàng độc lập, mà đều tụ lại cùng chỗ, đứng lộn xộn trong đại điện.


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Chỗ nào là bốn giáo phái chứ, ràng là cùng giáo phái mà, cho nên chia làm Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, chính là dời đường nhìn của người khác, dễ dàng làm việc.”


      “Ngươi đoán, bọn chúng rắp tâm chia rẽ để võ lâm Trung Nguyên trở mặt thành thù, rốt cuộc là có mục đích gì?” Công Tôn hỏi.


      “Chắc là muốn gây hỗn loạn, đây gọi là e sợ thiên hạ bất loạn.” Triệu Phổ , thấy có người tới, liền cùng Công Tôn liếc mắt ra hiệu cho nhau, đều đồng loạt im lặng, nghe những người khác .


      Lúc này, có đám đông Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giáo chúng tiến đến, đều mang dáng vẻ tức giận bất bình, tựa hồ đây đó nhìn nhau vừa mắt, nhưng lại dám đánh nhau, có vài tên còn bị thương.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.


      Rất nhanh, tiếng chuyện của mọi người to dần, đều là chỉ trích đây đó gây .


      Công Tôn vừa nghe, vừa nhìn xung quanh bốn phía, Triệu Phổ hỏi y, “Tìm cái gì vậy?”


      “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn hỏi, “Ngươi biết bọn họ ở đâu ?”


      “Mai phục.” Triệu Phổ khẽ cười cười, , “Lúc vừa tới ta phát rồi, ta cũng nghe được tiếng hít khí của Triển Chiêu, thấy hai ta đến, khẳng định giật mình.”


      Công Tôn cười, quên dặn dò, “ lát nữa ngươi nhớ cẩn thận, đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”


      “Hứ.” Triệu Phổ bất mãn bĩu môi, “Ngươi cứ như ta tới đâu, phiền phức theo tới đó bằng.”


      Công Tôn cười liếc , “Ngươi dám chối phải?”


      Triệu Phổ nhích tới gần, thấp giọng , “Thư ngốc, ta phát gần đây ngươi rất thân thiết với ta.”


      Công Tôn muốn hung hăng đá cước, nhưng Triệu Phổ giở trò né qua bên, Công Tôn lảo đảo cái, Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy, nhếch mép cười xấu xa.


      Công Tôn hận đến nghiến răng.


      Lúc này, đoàn người rối loạn đột nhiên an tĩnh xuống, sau đó tách ra hai bên trái phải, chừa ra lối rộng rãi, rồi có vài người tới, những người này niên kỷ , mặc y phục của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, xem ra đó là những trưởng lão, dẫn đầu là nam tử mặc y phục màu đen, mặt đeo mặt nạ, nhìn ra tướng mạo, nhưng từ mái tóc xám trắng đầu mà đoán, hẳn là có tuổi.


      Người nọ đến đài cao, bốn lão đầu phân biệt đứng hai bên trái phải, tất cả giáo chúng đều hành lễ với hắc y nam tử nọ, miệng hô, “Tham kiến tổng giáo chủ.”


      Triệu Phổ và Công Tôn cũng cúi đầu, cảm thấy thú vị, tâm , biết kẻ này là ai, tới giờ mới nghe được Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo có tổng giáo chủ đó.


      “Hm.” Giáo chủ nọ gật đầu, , “Miễn lễ.”


      xong, tổng giáo chủ xoay người, tới chiếc ghế da hổ ngồi xuống, ngước mắt nhìn tất cả giáo chúng bên dưới, trầm ngâm .


      Bầu khí có vẻ hơi chút ngưng trọng, Triệu Phổ cúi đầu, bởi vì cao, cho nên tận lực khụy gối, rất sợ khiến người chú ý, ngón tay nhàng bấm vào cổ tay Công Tôn, ra hiệu cho y —— Tổng giáo chủ đó giả vờ trầm ngâm làm cái gì.


      Công Tôn trừng —— Đừng cợt nhả, cẩn thận bị vạch trần.


      Triệu Phổ nhếch miệng cười cười —— Ngươi cái gì là cái đó, đều nghe lời ngươi… Còn hơi chu mỏ, làm tư thế muốn hôn.


      Công Tôn tức giận đến trắng bệch cả mặt, hung hăng trừng , nếu phải vì muốn đánh động, sợ khiến người khác hoài nghi, sớm đá qua cước.


      “Hôm nay, xảy ra chuyện làm ta rất mất hứng.” Lúc này, tổng giáo chủ bắt đầu , nghe thanh , quả nhiên là của người có tuổi.


      Triệu Phổ nghe xong, lại hơi nhíu mày, nhìn Công Tôn —— Thư ngốc!


      Công Tôn thấy Triệu Phổ nháy mắt với mình, bèn nhướng mi —— Ngươi lại muốn gì đây?


      Triệu Phổ chớp mắt với y lia lịa —— Quen tai lắm lắm lắm!


      Công Tôn cả kinh —— Ngươi nhận thức được? lẽ là người trong triều? Vậy khó lường!


      Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo cũng quá .


      “Hôm nay, bao nhiêu người động thủ đả thương đồng môn?” Mặt nạ giáo chủ nọ lạnh lùng hỏi, “Đều đứng ra cho ta!”


      , chúng giáo đồ đều hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Nhật giáo giáo chủ mặc áo đỏ kia hô, “Đều ra! Có gan đánh nhau mà có gan thừa nhận sao?”


      Bất đắc dĩ, mấy người mặt có vết thương đều ra, cúi cúi tận lực gục đầu thấp.


      “Vì sao đánh nhau?” Tổng giáo chủ hỏi, “Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo có sắc lệnh, tiết lộ bí mật của giáo, giết! Tàn sát đồng môn, giết! Phản bội giáo môn, giết!”


      Triệu Phổ và Công Tôn vô thức liếc mắt nhìn nhau —— A, sắc lệnh này rất nghiêm ngặt.


      vừa dứt lời, giáo chúng bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Trong nhất thời, trở nên vô cùng hỗn loạn.


      Nguyệt giáo Nhật giáo khiêu khích, Nhật giáo Nguyệt giáo lý lẽ, Càn Khôn hai giáo thiếu chút nữa đánh nhau.


      “Rầm” tiếng, tổng giáo chủ giận dữ, nâng tay vỗ chưởng vào mặt bàn.


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn, sửng sốt, lúc này mới phát , bày biện bàn ở đài cao phía trước, rất giống trong hoàng cung, ngay cả bậc thang trước đài cũng giống hệt như bậc thang ở Kim Loan điện của Triệu Trinh, khỏi nhíu mày, tâm , tổng giáo chủ Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, muốn làm hoàng đế đến nghiện rồi phải ? Đây chính là đại nghịch bất đạo a.


      ràng là có người gây chia rẽ ly gián!” Tổng giáo chủ nọ cả giận, “, là ai động thủ trước nhất?”


      Vì vậy, giáo chúng đây đó chỉ nhau, cuối cùng… chỉ mặt đám Nhật giáo giáo chúng sáng nay bị Triệu Phổ bọn họ gây ở tửu lâu.


      “Là Nguyệt giáo giáo chúng trêu chọc bọn ta trước!” Những kẻ đó vẻ mặt đưa đám , “Bọn họ đánh cho chúng ta tơi tả, chỉ dùng lời lẽ để vũ nhục chúng ta, còn vũ nhục giáo chủ của chúng ta, cho nên chúng ta mới…”


      “Nguyệt giáo giáo chúng nào?” Tổng giáo chủ hỏi.


      “Ách…” Mấy người nọ nhìn vòng bốn phía, đều lắc đầu, có chút hoang mang , “Di? Cũng có… mấy người kia trông đặc biệt đen, là ba người.”


      bừa!” Nguyệt giáo giáo chúng đều , “Nguyệt giáo căn bản có ai đen cả!”


      “Chuyện này…” Đám người Nhật giáo cũng có chút mờ mịt.


      Triệu Phổ và Công Tôn hòa vào giữa đám giáo chúng của Nguyệt giáo, lòng đầy căm phẫn chỉ trích đám người Nhật giáo này dám ngậm máu phun người.


      “Xem ra, là có người giả trang thành người của Nguyệt giáo khiêu khích.” Nhật giáo giáo chủ lẩm bẩm .


      “A.” vừa dứt lời, chợt nghe Nguyệt giáo giáo chủ cười cười, , “Cái này cũng chưa chắc đâu, ai cũng thấy được… chừng, nguyên bản cũng có kẻ nào giả trang Nguyệt giáo đâu…”


      “Ngươi có ý gì?” Nhật giáo giáo chủ xem ra tính tình khá nóng nảy, hai giáo chủ giương cung bạt kiếm, tổng giáo chủ nọ rống tiếng, “Khốn nạn!”


      Tất cả mọi người im lặng, cúi đầu ở bên lẳng lặng nghe mắng nhiếc.


      Tổng giáo chủ , “ tình nếu điều tra xong, mặc kệ những kẻ kia là ai, nhưng mục đích của đối phương rốt cuộc đạt được, chúng ta bắt đầu tự giết lẫn nhau.”


      Tất cả đều im lặng.


      Tổng giáo chủ , “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo phái, đều tạm ngừng nhận người mới, nếu có người khiêu khích, được phép để ý tới, ai dám gây , các ngươi nhớ tên và tướng mạo, sau khi trở về thông tri các giáo chủ để điều tra, nếu phát giết tha!”


      Bọn giáo chúng nhất loạt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ, hành lễ với tổng giáo chủ, biểu thị dám nội đấu.


      Tổng giáo chủ gật đầu, đứng lên, dẫn theo bốn giáo chủ rời .


      Chờ người khỏi, bọn giáo chúng đều nghị luận, có vài người chỉ trích giáo đồ của Nhật giáo khởi xướng.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      ràng là Nguyệt giáo các ngươi khiêu khích trước!” Bọn chúng tuy rằng tranh chấp ngoài miệng vài câu, nhưng cũng dám đánh nhau gây chuyện, mắt thấy sắc trời còn sớm, cũng đều tán .


      Công Tôn và Triệu Phổ rất hiếu kỳ về tổng giáo chủ đeo mặt nạ kia, nhất là Triệu Phổ vẫn cảm thấy thanh của rất quen tai.


      Hai người giả vờ trở lại nghỉ ngơi, thầm quan sát tình huống xung quanh, chuẩn bị xem tổng giáo chủ nọ rốt cuộc có thân phận gì.


      tới sau núi, mới phát có rất nhiều phòng xá, Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Ở đây từ khi nào kiến tạo nhiều phòng xá như vậy?”


      Triệu Phổ lắc đầu, , “Nơi này gần Khai Phong, lý nào kiến tạo nhiều phòng xá như vậy, mà có người phát .”


      .


      “Nơi này là giữa sườn núi.” Nấp từ nơi bí mật gần đó, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Được giấu trong chùa, ai phát , ở bên ngoài nhìn thấy… Thảo nào võ lâm đại hội lần này lại tổ chức ở đây, ra có huyền cơ này.”



      “Ý ngươi là… vùng này, chính là hang ổ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “Ừ.” Triển Chiêu cười tủm tỉm với , “Ta nghĩ, phía trước còn có khe núi, vùng này địa thế phức tạp, cho nên muốn làm cái gì, căn bản ai phát được.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy khiếp sợ đến hoảng, liền nhịn được hỏi, “Sao hôm nay ngươi cứ cười mãi? Có chuyện gì vui vẻ à?”


      Nụ cười của Triển Chiêu càng thêm tươi sáng, cười đến nỗi khiến Bạch Ngọc Đường trong lòng run rẩy, tinh thần tập trung mười phần mười, đề phòng con mèo này đột nhiên nổi loạn.


      .


      Triệu Phổ cùng Công Tôn thấy mọi người vào phòng, bèn nhân cơ hội bí mật nấp sang chỗ tối, lẳng lặng chờ.


      bao lâu, đèn tắt dần, xem ra tất cả giáo chúng đều nghỉ ngơi, Công Tôn đột nhiên nghĩ ra việc, bèn hỏi Triệu Phổ, “Này, ngươi xem, thói quen sinh hoạt của bọn Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giáo chúng này, có giống tăng nhân hoặc đạo sĩ trong chùa miếu ?”


      Triệu Phổ nghe xong khẽ nhíu mày, “Nghe ngươi vậy, quả là có chút…”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, , “Giáo chủ kia biết ở nơi nào, chúng ta tìm?”


      Triệu Phổ gật đầu, đứng lên, vừa định cùng Công Tôn ra ngoài, thấy từ rất xa, có bạch y nhân tới.


      Triệu Phổ cau mày, hai người đều giả trang thành giáo đồ của Nguyệt giáo, bộ bạch y giữa đêm tối vô cùng ràng, người đến từ phía trước, liếc mắt là có thể thấy, nếu tránh né bị hoài nghi.


      Công Tôn và Triệu Phổ đều phải loại người nhát gan, liền nghênh ngang đến phía trước.


      Nhìn kỹ, mới phát , ra là Nguyệt giáo giáo chủ, hai người có chút khẩn trương, giáo chủ chắc chắn khá quen thuộc với người trong giáo, khuôn mặt lạ của hai người bọn họ, biết có bị nghi ngờ hay .


      Công Tôn cũng hơi khẩn trương, Triệu Phổ nhìn y cái —— Sợ cái gì, dám lỗ mãng trực tiếp cắt rụng!


      Công Tôn khinh bỉ liếc , Triệu Phổ cười —— Vậy đánh ngất là được rồi!


      Quả nhiên, giáo chủ nọ ngang qua hai người, gọi cả hai lại, hỏi, “Sao hai ngươi nghỉ ngơi?”


      Triệu Phổ , “Nga, chúng ta vừa tới lâu, ăn đồ thiu bị đau bụng, muốn tìm mao xí.”


      Giáo chủ nọ quan sát Triệu Phổ từ xuống dưới, , “Nga, thảo nào ta thấy ngươi lạ như vậy, ra là mới tới.” , chú ý đến Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ.


      Công Tôn mặc bạch y, vào buổi tối nhìn càng thêm bắt mắt, nhã nhặn tuấn tú nên lời, Nguyệt giáo giáo chủ này là người đoạn tụ, thấy được Công Tôn, có chút há hốc mồm.


      Triệu Phổ đứng bên cạnh, vừa thấy ánh mắt của giáo chủ nọ đứng đắn, khẽ nhíu mày, tâm … Ngươi ăn gan hùm mật gấu hả, dám nhìn Công Tôn như thế, hồi thể phế ngươi, nghĩ rồi lại nhìn sang Công Tôn, chỉ thấy y hề phát điều ổn, Triệu Phổ trong lòng tức điên, con mọt sách này thường ngày chẳng phải hung hãn lắm sao, tại sao hôm lại thành như vậy? Trực tiếp cước đá vào yếu điểm của a!


      .


      Bên này, cây, Triển Chiêu nhịn được phải phì cười ra tiếng, Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn , “Cười cái gì?”


      Triển Chiêu cười mà , Bạch Ngọc Đường khỏi hoài nghi, cả ngày hôm nay Triển Chiêu đều kỳ kỳ quái quái, có phải ăn nhầm thứ gì tốt?


      .


      “Hắc hắc, ngươi tên gì a?” Nguyệt giáo giáo chủ đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Công Tôn.


      Công Tôn ngước mắt nhìn chút, thấy ánh mắt rất khác thường, cũng nhìn ra chút đúng, khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng mi với y —— Có muốn ta cắt rụng của ?


      Công Tôn ra hiệu bảo đừng nóng vội, bèn , “Hồi bẩm giáo chủ, ta là Tôn Cửu.”


      Triệu Phổ ngẩn người, tâm tình vốn tốt lập tức tốt lên, thư ngốc này dùng chữ cửu của !


      Công Tôn liếc —— Ta dùng cửu trong vĩnh cửu.


      Triệu Phổ cự tuyệt tiếp thu thực —— Mặc kệ!


      Nguyệt giáo giáo chủ gật đầu , “Vừa lúc, ngươi theo ta chuyến, ta có số việc muốn phân phó cho ngươi làm.”


      “Dạ.” Công Tôn đáp ứng, cùng , Triệu Phổ tức giận, cũng theo, Nguyệt giáo giáo chủ nọ nhìn cái, , “Khụ khụ, có chuyện dành cho ngươi, ngươi … Ngô…”


      còn chưa kịp dứt lời, Triệu Phổ đấm qua quyền, đánh cho méo mũi.


      Công Tôn kinh hãi, trừng Triệu Phổ, “Ngươi làm gì vậy?”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Tiểu tử này đùa giỡn lưu manh!”


      “Ngươi ngày nào cũng đùa giỡn lưu manh!” Công Tôn liếc , “Ta cũng đánh ngươi!”


      làm sao được như ta!” Triệu Phổ tức giận chỗ xả, thấy Nguyệt giáo giáo chủ nọ còn muốn đứng lên, liền hung hăng đạp hai đạp, “Mắt cẩu của ngươi mù à, người của ta mà cũng dám đụng? Lão tử phế ngươi!”


      Công Tôn kéo ra, , “Thôi, đừng gây náo động!”


      “Các ngươi… các ngươi phải người của Nguyệt giáo!” Giáo chủ nọ ôm ngực chỉ vào hai người, , “Hai ngươi dám đánh ta… Người của Nguyệt giáo, tuyệt đối dám đánh ta!”


      Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau.


      Mà lúc này, vừa lúc có vài người ra, xa xa liền thấy Triệu Phổ đạp Nguyệt giáo giáo chủ, Công Tôn ở bên khuyên, “Thôi, ngươi đừng giết chết, còn cần hỏi vài chuyện mà!”


      “Này, lão già, hỏi ngươi cái gì, ngươi cái đó, bằng lão tử khách khí với ngươi!” Triệu Phổ uy hiếp.


      .


      Triển Chiêu đỡ trán, bất đắc dĩ, “Xong, lần này chắc chắn bị phát .”


      Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cũng có thể xem là chuyện tốt a!”


      Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ý ngươi là, chúng ta có thể thừa dịp loạn?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ vào đại điện phía trước, , “Nơi đó hình như là thư phòng, bọn Triệu Phổ gây loạn, hồi phỏng chừng có rất nhiều người đến đây, chúng ta nhân lúc đó tìm kiếm, chừng có chút đầu mối.”


      Triển Chiêu gật đầu, , “Chủ ý này nghe rất được, bất quá hình như được phúc hậu cho lắm?”


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo —— Cái đó tùy ngươi.


      Triển Chiêu nghĩ nghĩ, , “Quên , vẫn cứ xem thôi!” xong, hai người lén lút rời khỏi rừng cây, Công Tôn kéo Triệu Phổ lại, “Bị phát rồi!”


      Triệu Phổ chớp chớp mắt với Công Tôn, ra hiệu bảo y nhìn lên nóc nhà.


      Công Tôn sửng sốt, phát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mai phục bên , liền nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn ?


      Triệu Phổ cười, , “Dù sao, cũng náo loạn đến long trời lở đất rồi, chúng ta thuận tiện danh chính ngôn thuận xông vào ngôi chùa này nhìn xem xung quanh rốt cuộc có cái gì!”


      Công Tôn nghe xong, cảm thấy có lý, lúc này, đám giáo chúng của Nguyệt giáo tới, hỏi, “Uy, các ngươi làm gì a?”


      Triệu Phổ cười cười, vừa định , chợt Công Tôn nhảy dựng lên, hung hăng đạp Nguyệt giáo giáo chủ cước, , “Ai bảo ngươi có mắt, giẫm nhừ ngươi!”


      “Ai nha…” Nguyệt giáo giáo chủ nọ kêu thảm tiếng, Công Tôn kéo Triệu Phổ bỏ chạy.


      Triệu Phổ bật cười, mặt chạy, mặt nhìn Công Tôn —— Thư ngốc này khiến người thích, có nét nhã nhặn của thư sinh nhưng hề ngu ngốc cứng nhắc, bề ngoài nghiêm túc, kỳ thực là người rất thú vị.


      Hai người lôi kéo nhau chạy về phía trước, ban đầu còn cố ý chạy chậm, đợi cho đám kia đuổi tới gần, Nguyệt giáo giáo chủ được nâng dậy, xoa thắt lưng hô to, “Đến a… Gọi người, gọi người bắt hai tên gian tế lại cho ta!”


      Trong nhất thời, bọn chúng vừa đuổi theo vừa hô, tất cả đèn trong các phòng đều được thắp sáng, thấy người phía sau ngày càng nhiều, Triệu Phổ , “Chúng ta xông loạn?”


      Công Tôn gật đầu, cảm thấy rất kích thích, cùng Triệu Phổ xông loạn khắp nơi.


      Triệu Phổ cũng khách khí, cước đá văng cửa gian phòng, thấy là đại điện, lại đá văng cửa gian phòng khác, phát bên trong là tàng thư các, Triệu Phổ cùng Công Tôn vào tìm kiếm, có người đuổi tới trước mắt, Tử Ảnh nhảy xuống, ngăn trở, Triệu Phổ và Công Tôn nhảy ra cửa sổ tiếp tục chạy.


      Mắt thấy càng ngày càng nhiều người, Tử Ảnh lấy ra lôi hỏa đạn ném xuống mặt đất, trong nhất thời, tiếng nổ vang lên, khói mù tuôn ra dày đặc.


      .


      Công Tôn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, , “Đủ loạn rồi!”


      “A.” Triệu Phổ cười cười, kéo y chui vào khe hở giữa những gian nhà.


      Công Tôn thấy phía trước tựa hồ là cổng vào, liền hỏi, “Nơi đó thông tới đâu?”


      Triệu Phổ nhìn nhìn, , “Hình như là phía sau núi… Ngươi nhìn con đường phía trước xem.”


      Hai người đến phía trước, quả nhiên, thấy trước mắt là khoảng bao la, phía dưới là khe núi.


      “Bên dưới hình như có phòng xá.” Công Tôn chỉ vào dãy phòng dưới dốc núi phía trước, “Rất mật a.”


      “Xuống dưới xem?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn gật đầu, lúc này, truy binh phía sau chạy tới, Triệu Phổ vươn tay ôm Công Tôn, thả người nhảy… Chạy tới khu phòng xá dưới khe núi.


      Đám truy binh tới bên vách núi, Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng dang tay ngăn cản những người phía sau, , “Tất cả đừng đuổi theo!”


      “Giáo chủ, ngay phía dưới!”


      Nguyệt giáo giáo chủ thở dài, giơ tay, chỉ vào phiến đá bên chân, hỏi, “Nhìn xem bên viết cái gì?”


      Cả bọn xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy đó có hai chữ to —— Cấm địa.


      Mọi người lập tức nhớ tới giáo quy của giáo phái —— Kẻ nào xâm nhập cấm địa, giết tha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :