1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Đạt Hoàn Đan sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Vậy, ngươi dùng cái gì bắn rơi con mồi?”


      Bạch Ngọc Đường phất tay, từ trong tay áo rơi ra nắm mặc ngọc phi hoàng thạch… Những phi hoàng thạch này đều như hạt đậu tương, tròn vo, nắm lớn màu xanh sẫm, giống như cầm nắm hạt đậu.


      Tất cả mọi người trợn tròn mắt… Phải biết rằng, phi điểu đều bay ở trời, người có thể ném viên đậu ra được bao xa?


      Đạt Hoàn Đan nhíu mày, hỏi, “Ngươi cần giàn ná?”


      Bạch Ngọc Đường lười thêm với , bảo, “Ít nhảm, bắt đầu .”


      Triển Chiêu cười tủm tỉm ở phía sau , “Bạch huynh, đừng thua a, thua trận phải mời ăn, ta muốn tiệc rượu thượng đẳng ở Thái Bạch Cư.”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, Triển Chiêu còn ghi hận chuyện tối hôm qua mình gạt , khiến cho thức trắng cả đêm đây mà.


      Trần Ban Ban quay đầu liếc nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh thấy Triệu Phổ và Công Tôn còn ngồi bên kia uống trà, vẻ mặt thanh thản, biết lần này mọi việc đều ổn thỏa, vì vậy gật đầu với Trần Ban Ban, , “Nếu chuẩn bị tốt, hãy bắt đầu .”


      “Dạ.” Trần Ban Ban quay đầu với Bạch Ngọc Đường và Đạt Hoàn Đan, “Nhị vị, chúng ta chuẩn bị nghìn con bồ câu và sơn tước… Lát nữa mở lồng thả chúng ra, cũng có binh sĩ tiến vào rừng lung lay thân cây cành cây, khiến cho phi điểu hoảng sợ… Các ngươi ngay lúc con thứ nhất bay lên trời, bắt đầu tỷ thí… Đến khi tất cả đều bay mới thôi, ai hạ được nhiều phi điểu người đó thắng.”


      Đạt Hoàn Đan gật đầu, mặt Bạch Ngọc Đường có biểu tình gì, khẽ gật đầu, Trần Ban Ban khỏi thầm tán thán, Bạch Ngọc Đường này có khí chất đặc biệt, tựa hồ phải nhân vật bình thường, lại có vài phần hảo cảm đối với … Chỉ là, Trần Ban Ban biết, ngày sau ông có tai kiếp, mà người cứu ông, chính là vị bạch y thiếu hiệp lạnh như băng này, bất quá đây là chuyện sau này.


      Triển Chiêu ở phía sau dõi theo, Triệu Phổ và Công Tôn thấy đột nhiên ý mà bật cười… nụ cười này, cùng với nụ cười nghĩa của Tiểu Tứ Tử có vài phần tương tự, khiến người ta mơ hồ.


      Sau đó, môt tiếng pháo vang lên, các tướng sĩ thả bồ câu ra… Thoáng chốc, đàn phi điểu giương cánh, bay lên bầu trời.


      Cùng lúc đó, trong rừng vang lên tiếng xào xạc… kinh động vô số phi điểu.


      Tất cả mọi người rướn dài cổ mà nhìn, con thứ nhất bay lên tán cây chính là con sơn tước lớn.


      Đạt Hoàn Đan kéo dây cung… nhưng đợi mũi tên của kịp bắn ra, Bạch Ngọc Đường giơ tay vung lên…


      Mọi người chỉ thấy tay áo trắng như tuyết với đường viền bằng chỉ bạc của Bạch Ngọc Đường vung lên, vẽ tại trung đường gợn sóng đẹp, con sơn tước lớn kia biết vì sao… trực tiếp rơi xuống đất.


      Sau đó, con thứ hai, con thứ ba… Đều là Bạch Ngọc Đường vung tay áo, phi điểu liền rơi xuống đất.


      Đạt Hoàn Đan còn chưa có cơ hội bắn ra mũi tên, trong lòng sốt ruột.


      Lúc này, có đàn bồ câu ồ ạt bay lên, Đạt Hoàn Đan giơ tay cầm ra cây cung , chuẩn bị tam tiễn liên phát, Bạch Ngọc Đường lại vung tay… Lúc này mọi người mới nhìn , trong tay Bạch Ngọc Đường là nắm phi hoàng thạch rất nhanh được búng ra ngoài… Sau đó, đàn bồ câu liền rơi xuống đất.


      Đạt Hoàn Đan cam lòng, giương cung bắn tên, lại nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhàn nhạt cười, lạnh lùng , “Lợi khí của người Liêu đất Tống ta, làm sao có thể tổn thương đến vật còn sống?”


      Đạt Hoàn Đan sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lại vung tay cái… Ba viên phi hoàng thạch bắn rơi toàn bộ ba mũi tên ngắn của .


      rất hay!” Triệu Phổ cười ha ha, chúng thần đều cảm thấy hăng hái.


      Sau đó, phi hoàng thạch của Bạch Ngọc Đường chỉ bắn tới con mồi, mà còn đánh rơi tất cả mũi tên và ám khí của Đạt Hoàn Đan… cho đến khi con phi điểu cuối cùng bay xa, Đạt Hoàn Đan còn chưa bắn rơi được con nào, thắng bại .


      Quần thần của Tống triều đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay bé khanh khách cười.


      Gia Luật Minh trong lòng đầy ảo não… vốn nghĩ ván thứ nhất là tất thắng thể nghi ngờ, tài bắn cung của Đạt Hoàn Đan ai có thể sánh bằng, ngờ nửa đường lại xuất Bạch Ngọc Đường.


      Ở đây có ít cao thủ đại nội, đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều thầm nhướng nhướng mi —— Bạch Ngọc Đường danh bất hư truyền!


      Bắn ra phi hoàng thạch như vậy, cần phải có nội lực cực mạnh. Công phu của Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ và Triển Chiêu tuyệt đối sàn sàn như nhau. Bất quá, trận này Triển Chiêu đem Bạch Ngọc Đường đến so tài rất đúng, giang hồ ai chẳng biết, Bạch Ngọc Đường là truyền nhân duy nhất của Cách chưởng, ám khí thiên hạ nhất tuyệt.


      “Ván đầu tỷ thí, Bạch Ngọc Đường thắng.” Trần Ban Ban cất cao giọng, “Kế tiếp, bắt đầu ván thứ hai.”


      Quần thần lại lên tinh thần thêm vài phần, bởi vì người thứ hai xuất trận chính là Triển Chiêu, tất cả mọi người rất hiểu Triển Chiêu… Triển Chiêu tuy rằng thoạt nhìn luôn luôn cười cười rất dễ ở chung, nhưng mọi người đều biết , đó là người tuyệt đối thể đắc tội!


      “Ván thứ hai là thu mồi phải ” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Triển hộ vệ nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”


      Triệu Phổ nhếch miệng cười, , “Ngươi có tin , vừa nãy nếu so xạ tiễn, mà là thi dùng tay bắt, Triển Chiêu cũng có thể thắng được Đại Hoàn Đản? Ngươi quên chuyện lần trước bọn họ giúp ảnh vệ bắt chim rồi sao?”


      Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Lợi hại như vậy sao?”


      Lúc này, Bạch Ngọc Đường tới bên cạnh hai người ngồi xuống, , “Khinh công của Triển Chiêu là thiên hạ đệ nhất.”


      Triệu Phổ nhướng mi liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, , “ hiếm có, ngươi dĩ nhiên thừa nhận là thiên hạ đệ nhất?”


      Bạch Ngọc Đường cũng nhướng mi, thản nhiên , “Chỉ là khinh công mà thôi.”


      xong, chỉ thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm quay đầu nhìn , Bạch Ngọc Đường xoay mặt, con mèo này… gian quá !


      Triển Chiêu ra bên ngoài, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn xem Liêu quốc bên kia phái người nào ra.


      Gia Luật Minh nhàng vỗ tay cái, chợt nghe được tiếng hổ gầm vang dội… Đám hắc hổ kia ra, ngồi xổm xuống trước mặt Gia Luật Minh.


      Triệu Trinh cả kinh, văn võ quần thần cũng là hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi, “Này, đây là ý gì?”


      Gia Luật Minh cười , “Chúng ta chỉ tỷ thí ba trận phân thắng bại, vẫn chưa quy định phải là người mới được tỷ thí… Chúng ta bên này, ra thu mồi chính là mười con mãnh hổ này.”


      Tất cả mọi người nhíu mày, những người Liêu này hiểm gian xảo, ràng sớm trù tính.


      Bàng Cát nóng nảy, việc này liên quan đến sinh tử của lão a, liền nhảy dựng lên , “ được, cái này tính.”


      Gia Luật Minh cười cười, “Hửm… tính? Coi như ván này Đại Tống bỏ cuộc?”


      Tất cả mọi người nhíu mày, chợt Triển Chiêu bật cười, , “ sao, bắt đầu .”


      “Có thể chứ?” Công Tôn có chút lắng nhìn Triệu Phổ.


      thấy Triệu Phổ chút lo lắng, trái lại còn vuốt cằm chăm chú suy tính, “Ai nha, lát làm bộ xiêm y bằng da hổ cho Tiểu Tứ Tử, lại làm thêm cái mũ da hổ. Tiểu Tứ Tử nếu đội mũ da hổ, vậy chừng càng thêm khả ái! Đúng rồi, cũng làm cho ngươi cái áo khoác da hổ… Đây chính là tài liệu hảo hạng!”


      Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, , “Ngươi đừng náo loạn, đó là mãnh thú, chỉ biết bắt mồi, chúng nó còn biết đả thương người.”


      Triệu Phổ bật cười, , “Mãnh thú sao? Dù có mạnh có thể mạnh bằng Triển Chiêu sao?”


      Công Tôn thấy Triệu Phổ hề nóng nảy chút nào, tâm cũng an chút, chợt nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhấp ngụm trà, giọng , “Gấp gáp cái gì, lão hổ dù có to bao nhiêu, tổ tông cũng là mèo.”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 61: Trận đấu cuối cùng


      Chúng thần đều nhịn được vì Triển Chiêu mà lau mồ hôi, mình đối phó với nhiều hổ như vậy?! Vậy tỷ thí thế nào? Lỡ như may, chừng còn bị các mãnh hổ này gây thương tích, khiến người lo lắng thôi.


      Bàng Cát gấp đến giơ chân, chuyện này quan hệ đến tính mạng thân gia của lão a, lỡ như thua, lão phải Liêu quốc ăn cơm tù. Càng nghĩ tâm càng hoảng, lão tiến đến bên người Triệu Phổ hỏi, “Ách, Cửu Vương gia, chuyện này… rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng a?”


      Triệu Phổ thấy lão hoảng loạn, bèn , “Ừm… chắc.”


      “Đừng lấp lửng mà!” Bàng Cát nóng nảy, , “Vương gia, Triển đại nhân trước đây từng có kinh nghiệm bắt hổ chưa?”


      Bạch Ngọc Đường bên , “Phỏng chừng từng bắt chuột rồi.”


      Triệu Phổ và Công Tôn nhịn cười, Triển Chiêu phía trước quay đầu lại híp mắt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhàn nhã thong dong uống trà.


      “Vậy… bằng , chúng ta tìm thêm vài người?” Bàng Cát , “Dù sao bọn người Liêu kia cũng dùng nhiều hổ, chúng ta hãy dùng nhiều người!”


      Bao Chửng ở bên nhìn lão bĩu môi, , “Lão Bàng, như vậy mà cũng được sao, còn có chút khí phách nào của đại quốc hử? Có giỏi tự ngươi !”


      Bàng Cát muốn phun ra hơi, tâm —— Ngươi cái đồ đen thui, đều tại ngươi đó! Nghĩ tới đây, lão nắm áo Bao Chửng, , “Hảo, chúng ta cùng !”


      Triệu Phổ vội vàng xua tay, , “Ai, nếu Thái Sư lo lắng, vậy có chọn được người nào để đối phó với đàn hắc hổ này ?”


      “Ách… cái này…” Bàng Cát thả tay áo Bao Chửng ra, giơ tay vò đầu bứt tai, cũng nghĩ ra người nào để chọn, Bạch Ngọc Đường bên , “Sinh tử do mệnh phú quý tại trời.”


      Bàng Thái Sư thiếu chút nữa bật khóc, tâm … Mặc đồ trắng mà sao lại hùa theo Bao Chửng đùa giỡn đen như vậy.


      Lúc này chợt nghe Trần Ban Ban , “Vậy, bên nào thu mồi nhiều hơn thắng… Bắt đầu!”


      Tiếng vừa dứt, chợt nghe các võ sĩ người Liêu cầm lấy cây sáo nhàng thổi hơi. Lập tức, đàn hắc hổ này liền xông ra ngoài, chạy đến các con mồi trong rừng, rất nhanh nhẹn ngậm vài con mồi chết muốn chạy ngược về, mà Triển Chiêu vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích.


      Chúng thần đều có chút khó hiểu, tại sao Triển Chiêu lại bất động vậy? Chẳng lẽ bị dọa rồi?


      Mà ngay khi hổ chạy tới gần, Triển Chiêu đột nhiên vọt đến phía trước con hổ, ngăn trở lối của nó.


      Chúng thần nhịn được tuôn ra thân mồ hôi lạnh.


      mặt Triển Chiêu vẫn là nụ cười ôn hòa hơi giảo hoạt, thấy hổ vọt tới, cũng hoảng sợ, đợi cho nó tới gần, sau đó, vươn tay, nắm đuôi con hổ kịp quay đầu kia, tiếp đó, chợt nghe hổ gầm to tiếng.


      Triển Chiêu mỉm cười, túm đuôi nó vung lên trung…


      Con hắc hổ bất hạnh bị Triển Chiêu túm đuôi, xoay vòng trung… Trực tiếp bị ném tới nơi thu con mồi phía Tống triều.


      “Rầm” tiếng, ngã chổng vó, mọi người và chín con hổ còn lại, đều trợn tròn mắt.


      Hắc hổ nọ bị rơi thất điên bát đảo cùng với vài con mồi trong miệng nó, nằm bò mặt đất dậy nổi.


      Sau đó, mọi người chỉ thấy Triển Chiêu giống như con linh miêu, nhảy lên nhảy xuống, đuổi theo đám hổ kia chạy quanh sân… Đám hổ kia vốn muốn tập kích , nhưng động tác của Triển Chiêu quá nhanh, căn bản đuổi kịp, còn bị đạp vài cước.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Bàng phi khẩn trương quan sát, vừa thấy Triển Chiêu bay lên trời giống như tiểu điểu, sau đó lại giống con mèo trực tiếp nhảy lên cây, túm lấy đuôi con hổ, xoay cái…


      Con hổ trước bị quăng ngã vốn hơi tỉnh lại, muốn đứng lên… Thình lình bị con khác bay tới va phải, hai con hổ đụng vào nhau… “Lại “Rầm” tiếng, lần nữa ngã xuống đất, lúc này, cả hai đều hôn mê.


      Mà đám hổ vây công Triển Chiêu kia, có vài con dùng lực quá mạnh kịp ngừng lại, trực tiếp đụng vào nhau, mơ hồ, bị Triển Chiêu vươn tay túm được cái đuôi, thả người nhảy lên cái, vung lên ném về phía xa xa…


      Bốn con hổ nằm chất thành đống.


      .


      Tiểu Tứ Tử ở bên nhìn ngừng vỗ đôi tay bé, , “Miêu Miêu là lợi hại a!”


      Triệu Trinh cùng Bàng phi cũng là mặt mày rạng rỡ.


      Lúc này, sân chỉ còn lại sáu con đại hổ, trong đó con chưa ngậm mồi trở lại.


      Triển Chiêu rốt cuộc cũng đáp xuống đất, sáu con hổ liếc mắt nhìn nhau… Đồng loạt xông lên.


      Tất cả mọi người bị dọa ra thân mồ hôi, nhưng dự đoán được Triển Chiêu sắp đáp xuống đất, lại thoáng khựng lại giữa trung.


      Triệu Phổ hơi cau mày, nhịn được , “Yến Tử Phi này khó lường.”


      “Yến Tử Phi?” Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Trước đây ta có nghe qua, Yến Tử Phi này rốt cuộc là cái gì? Hình như rất lợi hại.”


      “Yến Tử Phi cũng gọi là Yến Tử Tam Sao Thủy.” Bạch Ngọc Đường ở bên , “Là khinh công thượng thừa nhất, cũng là tuyệt học thất truyền.”


      “Quả rất giống con chim yến.” Công Tôn , rồi xoay mặt nhìn sang Triệu Phổ, “Ta còn nghĩ khinh công đều là như nhau chứ.”


      “Sao lại thế được.” Triệu Phổ cười , “Bất quá, thư ngốc, khinh công đời này, đại thể có điểm giống nhau, chính là, ai cũng thể ở trung bay lên, tất cả đều phải mượn lực, cách mượn lực trong khinh công là phải có bí quyết… Mà trong nhiều môn khinh công như vậy, chỉ có loại duy nhất, thần kỳ nhất, cũng là thâm ảo nhất, chính là hoàn toàn cần mượn lực, đó là Yến Tử Tam Sao Thủy… Từng thấy hình dạng của chim yến xẹt qua mặt hồ chưa?”


      Công Tôn gật đầu.


      Triệu Phổ cười , “Cảnh giới cao nhất của Yến Tử Tam Sao Thủy chính là Bình địa nã cấp cùng Tam bộ sao thủy… Triển Chiêu phỏng chừng cũng biết.”


      “Bình địa nã cấp là cái gì?” Công Tôn có chút khó hiểu.


      Vừa hỏi hết câu, đột nhiên nghe thấy đoàn người xôn xao, tựa hồ khẩn trương. Công Tôn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy biết từ khi nào, con hắc hổ vọt ra phía sau Triển Chiêu, thừa lúc chú ý, lén lút bổ nhào đến…


      Sau khi Triển Chiêu phát , muốn trốn trước hay sau gì cũng kịp, con hổ khác canh chừng .


      Nhưng Triển Chiêu cũng chút hoảng loạn, đột nhiên chạy lên ba bước, giống như đạp bậc thang lên lầu… Nhưng trước người ràng là khoảng , ở đâu ra bậc thang chứ.


      Sau đó, Triển Chiêu thuận thế xoay người ra sau, trực tiếp chuyển tới phía sau con hổ đánh lén , túm chặt đuôi nó… vung lên.


      .


      Động tác vừa nãy, Công Tôn cũng thấy được, bèn , “Di? Tại sao lại giống như lên bậc thang…”


      “Thấy được chưa?” Triệu Phổ cười , “Đó chính là bình địa nã cấp, cũng giống như ở dưới đất giẫm lên bậc thang mà .”


      “Vậy, tam bộ sao thủy sao?” Công Tôn tựa hồ cảm thấy hứng thú.


      “Chiêu này rất khó có cơ hội được thấy.” Bạch Ngọc Đường , “Phỏng chừng phải bức con mèo này đến mức cấp bách, mới sử dụng.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi, “Vì sao chỉ có Triển Chiêu mới làm được?” Ý như hỏi, Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường, công phu của hai ngươi phải cũng tốt lắm sao?


      Bạch Ngọc Đường nhướng mi cái, , “Luyện Yến Tử Phi cần tố chất cơ thể thích hợp, con mèo này xương cốt , thân thể mềm dẻo…”


      Còn chưa dứt lời, “Bịch” tiếng, con hổ bay về phía Bạch Ngọc Đường, chật vật rơi xuống bên chân , khói bụi bay tứ tung, Bạch Ngọc Đường liên tục ho khan.


      Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Chắc chắn là cố ý!


      “Hm.” Công Tôn có chút cảm khái , “ lợi hại a.” Vừa dứt lời, Triệu Phổ có chút ganh tỵ, kéo lại Công Tôn , “Nè, thư ngốc, ngươi được di tình biệt luyến đó.”


      Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ, bất quá… mặt bất giác có chút ửng đỏ.


      Triệu Phổ nhìn thấy mà lòng nhộn nhạo, tâm phải đâu, con mọt sách này nhìn Triển Chiêu mà lại đỏ mặt, được, hồi hảo hảo biểu được!


      .


      Rất nhanh, Triển Chiêu thu thập mười con mãnh hổ tới bên phía phe nhà mình, mà các con mồi này đương nhiên cũng thuộc về .


      Triển Chiêu phủi phủi tay, cười tủm tỉm hỏi Gia Luật Minh, “Tứ hoàng tử, bên này thắng, con mồi có phải đều thuộc về chúng ta nha?”


      “Khụ khụ.” Bao Chửng lần thứ ba ho khan, các văn thần võ tướng đều khe khẽ , “Kìa, xem ra Khai Phong phủ thực là nha môn thanh liêm a, xem Triển hộ vệ tính toán như vậy kìa, có thứ tốt liền vơ vét vào nhà a.”


      Bàng Thái Sư nhìn Bao Chửng —— , ngươi thường ngày có phải ăn bớt tiền công của ?


      Bao Chửng hung hăng trừng mắt liếc lại, đôi mắt kia trắng a, được vành mắt đen thui làm nền, trắng đến độ có chút chói mắt.


      Bàng Thái Sư bị Bao Chửng liếc trắng cái, trắng đến tâm tình thư sướng, trong lòng cũng buông lỏng, khiến lớp mỡ dày đặc vừa dồn lên tim giờ trượt xuống lại cái bụng tám tháng.


      .


      Trần Ban Ban tuyên bố, “Trận tỷ thí thứ hai, Triển Chiêu thắng!”


      Bàng Cát sung sướng vươn tay vỗ vỗ cái bụng mình, xoay mặt nhìn Bao Chửng vẻ mặt phức tạp bên cạnh, , “Thế nào hả đen thui? Ta đây gọi là cát nhân tự có thiên tướng.”


      Bao Chửng có chút phiền muộn nhìn lão cái, ông muốn Đại Tống thua, nhưng ông ra cũng hy vọng lão mập Bàng Cát này có thể bị đưa đến Liêu quốc! Ít nhất cũng tàn nhẫn bỏ đói lão vài ngày.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triển Chiêu phủi phủi lông hổ tay, tiến đến bên đống hắc hổ nằm chồng lên nhau kia, giơ tay, cốc cái lên đầu con hổ ngẩng mặt rống , , “ được kêu.”


      Đàn hắc hổ đều thành nằm úp sấp ở nơi đó dám nhúc nhích, Triển Chiêu tỉ mỉ quan sát chút, cười , “Ừ, cứ như vậy tốt, có thịt hổ ăn, lại có da để mặc, còn có thể dùng hổ cốt làm thuốc nữa.”


      Đàn hổ liền có chút hôn mê.


      .


      Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu thắng, liền vui vẻ ở bên kia vỗ tay, Triệu Trinh cũng cười với Gia Luật Minh, “Tứ hoàng tử, xem ra, hai trong ba ván, chúng ta thắng hai, cần hoàng thúc của ta xuất thủ chứ?”


      Thần sắc mặt Gia Luật Minh có chút biến hóa, sau đó, dịu xuống, mỉm cười , “Quả bản lĩnh của chúng ta bằng người, thua tâm phục khẩu phục, bất quá… tiểu vương vẫn muốn cùng Cửu Vương gia so ván cuối cùng, biết, Cửu Vương gia có chịu xuất chiến hay ?”


      Triệu Trinh nhíu mày, tâm … Gia Luật Minh này rốt cuộc làm cái quỷ gì đây?


      Triệu Phổ lại thản nhiên cười, , “ sao, ta cũng nên hoạt động gân cốt.”


      “Ha ha, Cửu Vương gia sảng khoái.” Gia Luật Minh , “Có điều, ta đương nhiên phải đối thủ của Cửu Vương gia, cho nên… còn thỉnh Vương gia thủ hạ lưu tình a.”


      Triệu Phổ mắt lạnh nhìn ngoài cười nhưng trong cười, có chút phát hỏa, cũng thêm cái gì.


      Công Tôn ở bên nhìn, khẽ nhíu mày… Y cảm thấy có chút ổn. , trận tỷ thí này, dù Gia Luật Minh đoán được Bạch Ngọc Đường tới tham chiến, cũng thừa biết có Triển Chiêu, thắng hai trong ba ván, chẳng lẽ Gia Luật Minh này nghĩ chắc chắn thắng?


      Nghĩ tới đây, Công Tôn khỏi có chút lo lắng, thấy Triệu Phổ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, liền kéo cái, , “Chờ chút!”


      “Hả?” Triệu Phổ xoay mặt nhìn y.


      Công Tôn thấy trái phải đều có người, liền kéo tới góc khuất, mọi người thấy vậy đều buồn cười… Vị vương phi này xem ra muốn dặn dò vài câu, dường như yên tâm a.


      .


      Triệu Phổ bị Công Tôn kéo đến phía sau bức tường, liền gian tà cười với y, “Chuyện gì vậy thư ngốc? Muốn tâm gì với ta?”


      “Hứ.” Công Tôn khinh bỉ liếc , Triệu Phổ sờ sờ mũi, chờ Công Tôn lên tiếng.


      “Gia Luật Minh kia, có thể nào giở trò quỷ ?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ nhún vai cái, , “Nga, cái này rất khó ! Gia Luật Minh phải là ngọn đèn cạn dầu, phỏng chừng có mưu gì đó.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, có chút lo lắng, “Thấy có vẻ định liệu trước, nhất định có mưu đồ xấu, ngươi phải lưu ý chút.”


      Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, , “Thư ngốc, sao hả? Lo lắng cho ta à?”


      “Đương nhiên.” Công Tôn ngước mắt nhìn , “An toàn của ngươi liên hệ đến toàn bộ an nguy của Đại Tống.”


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày, , “Nè, con mọt sách kia, ngươi thể hai câu dễ nghe để dỗ dành ta sao? Cái gì mà an nguy của Đại Tống chứ, ngươi cứ thẳng ngươi lo lắng cho ta là được rồi!”


      Công Tôn nhìn nơi khác, lát mới , “Ừ … nếu như ngươi có chuyện, Tiểu Tứ Tử khóc.”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, tay chống tường chằm chằm nhìn thẳng vào hai mắt của Công Tôn, hỏi, “E hèm. Còn ngươi?”


      Công Tôn nhếch miệng, vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón cái so ra đoạn cự ly ngắn, , “Có chút như vậy.”


      Thấy Triệu Phổ híp mắt, Công Tôn lại dang ngón tay ra chút, , “Nhiều thêm chút nữa…”


      Triệu Phổ nghiến răng, “Ngươi đồ mọt sách…” chưa dứt lời, chỉ thấy Công Tôn đột nhiên lấy ra lọ thuốc từ chiếc túi bên hông, trút ra viên dược hoàn màu đỏ trông như hạt đậu đỏ, nhét vào miệng Triệu Phổ.


      “Cái gì vậy?” Triệu Phổ liền cảm thấy hương vị cay nồng gay gắt xộc lên mũi, nhịn được nhíu mày, “Thư ngốc, ngươi cho ta ăn cái gì?”


      Công Tôn , “Độc dược!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, cười tủm tỉm , “Ít giả vờ, ngươi đâu có nỡ.”


      Công Tôn tiếp tục khinh bỉ liếc , , “Viên dược hoàn này giúp ngươi bị khói mê sương mù các loại độc dược làm tổn thương… Ở trong rừng, Gia Luật Minh có khả năng dùng những thứ hạ cấp như vậy nhất.”


      Triệu Phổ nhướng mi, mỉm cười, há mồm, “Vậy thêm viên, ngươi tự mình đút.”


      Công Tôn nhịn được đạp cước, “Lại đứng đắn, ăn nhiều trúng độc đó!”


      Triệu Phổ sờ sờ mũi, , “Trong miệng cay quá, ngươi có đường a? Cho ta viên.”


      Công Tôn vươn tay, lại lấy ra đôi bao tay đen tơ vàng nhét vào trong tay Triệu Phổ, , “Đường xin Tiểu Tứ Tử , ta có.”


      “Ngươi ràng có!” Triệu Phổ nhướng mi.


      !” Công Tôn quan tâm , lại dốc dốc chiếc túi, lấy ra cái lọ, nhét vào tay áo Triệu Phổ.


      “Đây là cái gì?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi.


      Công Tôn nheo mắt lại, có chút ác độc , “Lúc dùng ba ngày ba đêm toàn thân đều bị thủy đậu, cực phẩm dược phấn màu vị!”


      Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nhìn thấy dáng vẻ của Công Tôn quá dọa người bèn , “Ngươi cười hiểm a.”


      Công Tôn nghiêm túc , “Đến lúc đó, ngươi nhìn xem có hay , nếu ngươi ứng phó được, vẩy cái này ra, đừng chịu thiệt! Đám người Liêu này nên được hảo hảo giáo huấn chút, dược phấn này có màu, vẩy ra thấy gì cả, đến lúc đó bọn chúng chết đối chứng!”


      Triệu Phổ bật cười , “Ngươi đúng là hướng về ta mà.”


      Vành tai Công Tôn hơi hồng hồng, , “Ta đây là vì con dân Đại Tống!” xong, xoay người muốn , lại bị Triệu Phổ bắt lại, “Chờ chút.”


      “Cái gì?” Công Tôn hung hăng quay đầu lại lườm , Triệu Phổ bật cười, , “Sao lại hung dữ như vậy, có đường ? Trong miệng khó chịu quá trời!”


      Công Tôn nhíu mày, , “Ta xin Tiểu Tứ Tử.”


      “Ngươi ràng có!” Triệu Phổ nhấn mạnh.


      “Ở đâu ra?” Công Tôn vẻ mặt giải thích được, tâm Triệu Phổ tại sao lại ngang ngược như vậy?


      Nhưng đợi y phản ứng kịp, Triệu Phổ tiến qua hôn cái bên khóe miệng y, cười , “Ở đây phải sao?”


      Công Tôn sửng sốt, thấy Triệu Phổ gian xảo cười, “Ừm hửm, ngọt .”


      Trong nháy mắt, Công Tôn liền cảm thấy cơn tức trào dâng, nhấc chân liền hung hăng đá qua, Triệu Phổ xoay người bỏ chạy.


      Vì vậy, mọi người lại thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ đồng thời tiến vào, đánh đánh đuổi đuổi.


      .


      Gia Luật Minh cưỡi con ngựa thượng đẳng lông vàng đốm trắng, thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ lao ra, khẽ nhíu mày —— Khi Triệu Phổ ở bên thư sinh này, cho tới giờ hề có chút dáng vẻ của Tu La, khiến vô cùng khó chịu.


      .


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Bàng phi lâu, muốn qua bên kia xem hổ với Triển Chiêu, đàn hổ này đều bị bắt lại, lông xù có vẻ chơi thích lắm.


      Tiểu Tứ Tử nhích mông lên phía trước chút, Bàng phi cũng phát bé tựa hồ có chút nôn nóng, liền hỏi, “Chuyện gì vậy Tiểu Tứ Tử?”


      Tiểu Tứ Tử , “Ta muốn xem hổ hổ.”


      Bàng phi cười, sờ sờ đầu bé, , “Vậy ngươi đến đó , cẩn thận chút a.”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử nhảy xuống, túm vạt áo, chạy chầm chậm đến, dựa vào bên người Triển Chiêu xem hổ hổ.


      Đồng thời, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng chạy ra.


      Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn , “Phụ thân tại sao lại đánh Cửu Cửu nữa.”


      Công Tôn tức giận đến khó chịu, lau miệng trừng Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng mi cái, vậy là muốn , cái gì hả? Gia thích đùa giỡn lưu manh đó, sao?!


      Công Tôn mặc kệ , ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có mang đường theo ?”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lần trước Thái Phi và Thái Hậu cho bé rất nhiều đường quả hiếm lạ, Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều lấy vài viên bỏ vào trong tiểu hà bao (cái túi ), Công Tôn quy định rồi, mỗi ngày cũng được ăn nhiều, ăn nhiều bị sâu răng!


      Tiểu Tứ Tử lấy hà bao ra, hỏi, “Phụ thân muốn ăn?”


      Công Tôn , “Cho Cửu Cửu viên.”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử lấy ra viên đường quả hình hoa mai rất đẹp, đưa đến miệng Triệu Phổ, Triệu Phổ nhấm nháp… Chua chua ngọt ngọt.


      Tiểu Tứ Tử cũng đút vào miệng mình viên, thấy Triệu Phổ cầm đao lên ngựa, liền hỏi, “Cửu Cửu phải tỷ thí sao?”


      Công Tôn nhéo nhéo má bé, , “Đúng vậy.”


      Tiểu Tứ Tử nắm lại nắm tay, , “Cửu Cửu phải thắng nga, chúng ta mới thua người Liêu!”


      Triệu Phổ nhướng mi, quần thần đều nhịn được thầm tán thán, hổ là tiểu Vương gia.


      Triệu Phổ cảm thấy dễ nghe, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, tại sao lại thể bại bởi người Liêu?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, , “Người Liêu phải khi dễ người Hán chúng ta sao, chúng ta cũng chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại đến cướp nơi ở của chúng ta!”


      Triệu Phổ gật đầu, “Hảo! Nếu ngươi trưởng thành, người Liêu đến xâm phạm, giết hay ?”


      “Giết.” Tiểu Tứ Tử ưỡn bộ ngực , học dáng vẻ của Triệu Phổ, vẻ mặt hùng khí khái.


      Triệu Phổ cười ha ha , “Hảo! hổ là nhi tử của Triệu Phổ ta!” xong, đá Hắc Kiêu cái. Hắc Kiêu sớm xõa tung tông mao, đàn hắc hổ ban nãy khiến nó rất khó chịu, bây giờ liếc mắt thấy con ngựa lông vàng đốm trắng kia, Hắc Kiêu nghĩ phải cắn nó hai cái!


      Gia Luật Minh vừa rồi cũng nghe Tiểu Tứ Tử , im lặng bình tĩnh, chỉ khẽ nhíu mày, theo sau Triệu Phổ phi ngựa chạy vào rừng… Triệu Phổ, ta thể mang ngươi quay về Liêu quốc, vậy mang tro cốt của ngươi về. Hôm nay cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, cũng là tai họa khó tránh.
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 62: Tự cổ hùng xuất thiếu niên… pia~


      Triệu Phổ tay nắm Tân Đình Hậu tiến vào rừng cây, Gia Luật Minh cũng theo sau, bọn Giả Ảnh Tử Ảnh đương nhiên là thầm theo, mặt khác, Triệu Trinh còn phái hai ảnh vệ lặng lẽ bám theo Triệu Phổ. giống như Công Tôn , an nguy của Triệu Phổ, liên quan đến an nguy của Đại Tống, vạn nhất xảy ra điều gì sơ xuất, vậy phải chuyện đùa.


      Vào rừng, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ kỳ thực có nghiên cứu gì về chuyện săn… Bất quá cũng cần lo lắng, Giả Ảnh Tử Ảnh bọn họ chắc chắn theo, tất nhiên giúp đuổi dồn tất cả dã thú tới chỗ… Mặt khác, khá hoài nghi, bãi săn này nhiều năm ai vào, bên trong có dã thú sao? chết đói hết là hay rồi.


      suy nghĩ, chỉ thấy Gia Luật Minh thúc ngựa tới bên cạnh , , “Vương gia… Dẫn thú như thế nào a?”


      Triệu Phổ nhìn nhìn , nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến nhìn nơi khác, tâm … Ngươi cút nhanh , đừng có theo ta.


      Gia Luật Minh cũng nhìn ra dáng vẻ lạnh nhạt của Triệu Phổ, đương nhiên, vẻ mặt bây giờ của , so với khi ở bên thư sinh kia, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, rất giống Vương gia chân chính.


      Lần đầu tiên Gia Luật Minh gặp Triệu Phổ, là khi theo phụ hoàng mình đánh trận… Lúc đó Triệu Phổ và đều rất trẻ tuổi, thủy chung vẫn tin nhân vật được xưng tụng giống như chiến thần, cư nhiên lại là người Tống suy nhược vô năng trong ấn tượng của .


      Trận chiến đó, Triệu Phổ đánh cho Liêu quốc đại bại, khiến suýt nữa mất phụ hoàng, còn khiến cho Liêu quốc tổn thất hơn mười vạn binh mã… Hôi nhãn Tu La kia đánh trận thành danh, từ nay về sau vô địch.


      Gia Luật Minh cũng đem hình tượng của nam nhân này khắc sâu vào lòng.


      Sau đó, nhờ chuyện, bọn họ tiếp xúc lẫn nhau, Gia Luật Minh bị Triệu Phổ hấp dẫn sâu… Nam nhân này, người có loại vương giả khí rất tự nhiên trọn vẹn, tựa hồ cái gì cũng có thể tùy tính mà làm, hoàn toàn phớt tỉnh… Bất luận việc gì, cũng trơ trơ, chỉ là thích cưỡi con ngựa điên, cầm lưỡi đao cự đại sắc bén, chém giết tại sa trường.


      Chỉ là… Hôm nay gặp lại nhau ở Trung Nguyên, dáng vẻ của Triệu Phổ khi ở bên Công Tôn, như kim châm làm đau đớn hai mắt Gia Luật Minh, rốt cuộc minh bạch, nam nhân này, cũng có thứ để quan tâm.


      Kẻ như đế vương này ngẩng mặt cười ha ha lẽo đẽo theo sau con mọt sách cười cười, còn ôm oa nhi béo đường trêu đùa chọc nó vui… Đây căn bản phải là hôi nhãn Tu La, chịu nổi Triệu Phổ như vậy.


      “Vương gia.” Gia Luật Minh tựa hồ còn muốn nỗ lực lần cuối, với Triệu Phổ, “Có từng cân nhắc… nên thay đổi lối sống?”


      Triệu Phổ vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai… Lười phản ứng.


      Chính lúc này, biết là ai, từ trong rừng đuổi con hươu chạy ra.


      Triệu Phổ cả đời đều đóng ở Mạc Bắc, còn chưa được thấy nhiều loại động vật, vuốt cằm nhìn chằm chằm con vật nọ, lát mới hỏi, “Đây là con gì nha?”


      Gia Luật Minh lại càng chưa được thấy, cũng nhìn chằm chằm, hỏi, “Là… thuộc loài lộc phải ? Hay là con dê?”


      Triệu Phổ lắc đầu, hỏi, “ biết có cắn người hay ?”


      Tử Ảnh và Giả Ảnh thầm lắc đầu thở dài —— mất mặt!


      Các ảnh vệ của Triệu Trinh cũng lặng lẽ cười thầm.


      .


      “Tại sao làm đế vương?” Gia Luật Minh chưa bỏ cuộc hỏi lại câu.


      Triệu Phổ thở dài, , “Con này biết là lộc hay là dê a, cho ngươi đó… Ta chỗ khác.” xong, đá Hắc Kiêu cái.


      Hắc Kiêu còn chưa cam nguyện , tâm … Chỉ vậy rồi sao? đánh với trận à? Ta còn muốn cắn con ngựa béo của mà!


      Sau khi Triệu Phổ xoay người rời , ánh mắt của Gia Luật Minh cũng dần dần biến lạnh, nhàng lấy ra trúc địch khéo léo… Hướng lên trung thổi hơi.


      Rất kỳ quái chính là, thanh do trúc địch này phát ra phi thường yếu ớt, hầu như nghe được… Khàn khàn khô khan, phiêu tán trong rừng, giống như tiếng gió.


      Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu vào rừng, Hắc Kiêu vẫn giận … Nó lâu được ra chiến trường, chỉ phải dạo chơi nơi sân vắng, cầu , chút hứng thú cũng có.


      Triệu Phổ thấy nó tựa hồ lại muốn vùng vằng ầm ĩ, liền nhéo tai nó, “Ngươi muốn làm gì? Tạo phản hả?”


      Hắc Kiêu hồng hộc kêu vài tiếng… đột nhiên dừng lại, ngước mắt, cảnh giác nhìn phía trước.


      Triệu Phổ cảm thấy kỳ quái, liền dõi theo hướng Hắc Kiêu nhìn, hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Hắc Kiêu chậm rãi lui về sau từng bước.


      Triệu Phổ lại sửng sốt… Ta , chuyện này con mẹ nó mới mẻ a, Hắc Kiêu đời này còn sợ cái gì? Ngay cả hổ mà nó còn dám đấu… Thứ gì có thể khiến nó sợ thành như vậy?


      khó hiểu, đột nhiên… cảm giác trong rừng xao động mãnh liệt.


      Triệu Phổ cau mày… Cây cối bên cạnh đều hơi lay động, nhìn kỹ, phải… mà là toàn bộ mặt đất đều rung động, thứ gì mà lại có uy lực lớn như vậy?


      nghĩ ngợi, Tử Ảnh và Giả Ảnh song song đáp xuống trước mặt , Triệu Phổ hỏi, “Thấy cái gì?”


      Giả Ảnh và Tử Ảnh lắc đầu, các ám vệ phía trước cũng vọt ra, hỏi, “Vương gia, có muốn rời khỏi trước hay ?”


      Triệu Phổ bĩu môi cái, “Làm thế sao được? Ta chạy ra ngoài vậy phải chịu thua hay sao?”


      Mà ở phía sau, đột nhiên, thấy Hắc Kiêu cúi đầu, hướng về bụi cây phía trước thở hổn hển, thân thể lắc lư, tựa hồ rất khẩn trương.


      “Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ cảm thấy ổn, vươn tay vỗ vỗ cổ Hắc Kiêu, mà đồng thời… chỉ thấy bụi cây lay động trận…


      Tất cả mọi người khẩn trương… nhìn sang, đoàn đen thui gì đó vọt ra.


      Tử Ảnh và Giả Ảnh giơ đao định chém, nghe vật đó đột nhiên kêu lên tiếng, “Má ơi!”





      Mọi người sửng sốt…


      “Má ơi?” Triệu Phổ nhướng mi, lẩm bẩm, “Có dã thú biết à?” Cúi đầu nhìn, mới phát tiểu hài nhi.


      Tiểu hài nhi này quần áo rách bươm, trong tay cầm cái bánh màn thầu gặm nửa, bởi vì tóc đen, y phục đen, người lại vô cùng bẩn, cho nên thoạt nhìn giống như hòn than , nó vội vội vàng vàng chui ra, vừa lúc vọt tới trước ngựa của Triệu Phổ.


      Hắc Kiêu đột nhiên hí vang tiếng, tiểu hài nhi lại càng hoảng sợ, bổ nhào cái ngã mặt đất.


      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.


      Nhìn kỹ lại, chỉ thấy hài tử đó tay cầm nửa cái màn thầu, bên hông buộc sợi dây, dây cột hai con gà rừng và con thỏ hoang.


      Triệu Phổ bọn họ liếc mắt đánh giá, hơi chút hiểu ra, phỏng chừng là hài tử lưu lạc tới vùng này, lẻn vào bãi săn bắt vài con về ăn, hoặc bán.


      Hài tử nọ thấy trước mắt có người lại càng hoảng sợ, nó ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ ngồi ngựa, Triệu Phổ cũng nhìn nó, khẽ nhíu mày… Hài tử này tuy rằng dơ bẩn, nhưng ngũ quan đường nét phân minh, tướng mạo vô cùng dễ nhìn, Triệu Phổ thoáng cân nhắc, tay dài chân dài, gân cốt kỳ tú, luyện công kỳ tài!


      “Tiểu hài nhi…”


      “Chạy mau!”


      Triệu Phổ vừa muốn hỏi nó từ đâu tới, nghe hài tử nọ đột nhiên kêu lên, giơ tay chỉ về phía sau mình, “Chạy mau, có quái vật!”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, mà đồng thời, cảm giác được mặt đất lại rung động trận… Cây cối lắc lư kịch liệt… đám người Triệu Phổ đều nhíu mày, dường như có quái vật lớn vọt tới đây?


      Hài tử nọ thấy bọn họ phản ứng, chạy về phía trước… Nhưng chưa được vài bước, lại cảm thấy được, nghĩ nghĩ, nó đem nửa cái bánh màn thầu ngậm trong miệng, sau đó nhanh nhẹn trèo lên gốc cây cao.


      Thân cây này rất trơ trụi, hài tử thoáng cái trèo lên đỉnh, cúi đầu nhìn xuống, chỉ vào cách đó xa hô to, “Nè, chạy mau, tới rồi tới rồi!”


      Triệu Phổ nhướng mi, cực có hảo cảm với hài tử này.


      Thứ nhất, hài tử này khí lực rất lớn, xem tuổi của nó, phỏng chừng chỉ mới tám chín tuổi, nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, nếu hảo hảo bồi dưỡng, vậy tương lai rất vượt trội.


      Mặt khác, khiến Triệu Phổ thưởng thức chính là, hài tử này thấy thứ vô cùng đáng sợ, nhưng nó chạy mình, mà còn bảo mọi người chạy, trèo lên cây còn muốn bọn họ rời … Phải biết rằng, nếu như bọn họ , chỉ còn mình nó ở lại, bọn họ , chừng còn có thể chống đỡ trận, hoặc là dẫn dắt lực chú ý của quái vật.


      Mà bọn Giả Ảnh cũng đồng thời nhảy lên cao, nhìn về phía xa xa… Đều biến sắc.


      Triệu Phổ bật cười… Xem ra là thứ gì đáng sợ tới, nếu sao lại hoảng sợ như vậy?


      Nghĩ tới đây, Triệu Phổ thả người nhảy xuống ngựa, vỗ Hắc Kiêu, , “Chờ bên kia, cơ linh chút, có nguy hiểm bỏ chạy!”


      Hắc Kiêu chạy qua bên, hướng bào chân —— Lão tử mới sợ!


      Triệu Phổ cười, tay cầm lấy Tân Đình Hậu, tựa hồ muốn đơn độc nghênh chiến, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh vội vàng , “Vương gia, được!”


      Triệu Phổ nhếch mép, tâm , dù cho tới đây là con rồng sao? Lão tử là cửu long!


      Nghĩ tới đây, chợt nghe được trận rít gào kỳ quái truyền đến.


      Triệu Phổ cau mày, vài thân cây cao trước mắt bị tông gãy… Hai con quái vật lớn màu xám vọt tới… Hai động vật này to kinh người, mũi dài tai to, bốn chân thô to như thắt lưng người, Triệu Phổ nhướng mi cái —— Nga, thứ này từng thấy qua trong tập tranh, là voi, hẳn là đến từ vùng Xiêm La.


      “Vương gia.” Giả Ảnh và Tử Ảnh muốn xuống dưới, Triệu Phổ , “Đừng tới đây, con vật này da rất dày, đao của các ngươi dùng được.”
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      khi , chỉ thấy Triệu Phổ giơ tay nhàng sờ lên Tân Đình Hậu… Trong nháy mắt, có tơ máu màu hồng dung nhập vào trong Tân Đình Hậu… Thân đao đột nhiên bắt đầu biến đỏ, lưỡi đao màu đen xuất những mạch máu đỏ tươi rậm rạp… Hơn nữa, tựa hồ còn hô hấp.


      “Đó là gì?” Tiểu hài nhi nọ ôm thân cây to, ngơ ngác nhìn chằm chằm đao trong tay Triệu Phổ, bị thân sát khí của làm cho kinh sợ, kích động đến run rẩy.


      “Cái này gọi là tỉnh đao!” Giả Ảnh , “Tân Đình Hậu thường ngày đều say ngủ, muốn đánh thức nó, chỉ có máu.”


      Tiểu hài nhi gắt gao ôm thân cây trước người, lát mới hỏi, “Tân Đình Hậu… người này là ai vậy a?”


      “Cửu Vương gia Triệu Phổ, có từng nghe nhắc tới chưa?” Tử Ảnh hỏi nó.


      Tiểu hài nhi há to miệng.


      Song song, hai con voi vọt tới bên Triệu Phổ, Triệu Phổ lui về sau bước, xoay tròn Tân Đình Hậu chém ra đường cung…


      Chợt nghe được con voi nọ kêu lên tiếng thống thiết, vòi của nó bị chém đứt ngang, máu chảy ngừng. Trong nháy mắt nó nổi giận liều mạng giậm chân… khiến cho toàn bộ cánh rừng đều rung động.


      .


      Lúc này, Công Tôn bọn họ ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, đột nhiên nghe được trong rừng truyền ra tiếng gào rú kỳ quái.


      Bàng Cát hỏi Bao Chửng bên cạnh, “Ê, đen thui, đây là tiếng gì?” Vừa hỏi mới phát … khuôn mặt của Bao hắc tử này tại sao lại trắng như vậy?


      Công Tôn bỗng nhiên đứng bật dậy, Tiểu Tứ Tử bị y làm cho giật mình, Triệu Trinh cũng nhíu mày nhìn cánh rừng.


      Triển Chiêu khẽ nhíu mày, kéo Công Tôn , “Tiên sinh, cần lo lắng.”


      “Nhưng… Đó hẳn là voi?” Công Tôn vẫn lo lắng.


      Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ ngồi bên uống trà, , “Bây giờ ngươi mang theo đám đông xông vào, cũng chỉ là phá rối Triệu Phổ, mất hứng.”


      Công Tôn đương nhiên cũng biết, nhưng mà sốt ruột.


      Bàng Cát khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, “ cứu còn mất hứng?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn lão, , “Đương nhiên.”


      “Vì sao?” Bàng Cát ngây ngô hỏi.


      Bạch Ngọc Đường cười, trầm nhìn lão, “Nếu là ta, ta cũng tức giận.”


      Bàng Cát hít hơi lạnh, tâm , nghe lời … Bạch Ngọc Đường mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng a.


      .


      Hơn nữa trong rừng, Triệu Phổ đao chém con voi kia bị thương, nhưng nó những chạy trốn, ngược lại càng thêm táo bạo, giống như phát điên muốn tông vào Triệu Phổ, con voi khác cũng vọt tới, Triệu Phổ thả người nhảy lên lưng con voi bị chém đứt vòi kia, nghênh chiến với con bị thương.


      “Thông minh!” Tiểu hài nhi nọ đột nhiên lên tiếng, “Con vật này bị thương cái vòi, thương tổn được người khác nữa!”


      Tử Ảnh và Giả Ảnh tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn liếc mắt nhìn nhau, nhướng mi —— Hài tử này thông minh!


      Triệu Phổ ở lưng con voi phát điên, tay làm thành hình trảo, gắt gao bấu chặt đầu nó, đau đến mức khiến nó quái kêu liên tục, hơi sửng sốt, phát chút mánh khóe.


      Mà con voi khác xông tới, muốn tông vào Triệu Phổ, hai con voi đảo quanh tại chỗ.


      Triệu Phổ nhìn trúng thời cơ, giơ tay chém tới đao, chặt đứt cái tai của nó.


      Con voi thảm thiết kêu tiếng, bắt đầu phát rồ đâm đầu loạn xạ vào cây cối.


      Giả Ảnh và Tử Ảnh dùng ánh mắt trao đổi, chợt nghe Triệu Phổ , “Nương a, súc sinh này đỉnh đầu mềm lắm!” xong, giơ tay nâng lên Tân Đình Hậu, thẳng tắp hướng đỉnh đầu voi cắm xuống… Con voi nọ kêu thảm tiếng, bị Tân Đình Hậu đâm xuyên qua đầu… Trong nháy mắt, máu tuôn xối xả.


      Hai con voi còn giãy dụa hấp hối.


      Hai ám vệ cũng trao đổi ánh mắt, nhảy xuống hỗ trợ.


      .


      Hắc Kiêu ở bên nhìn, chân bào bào đất, tựa hồ cổ vũ cho Triệu Phổ, mà ngay lúc nó kích động hưng phấn, đột nhiên…


      Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang lớn… con voi nữa xuất đằng sau nó.


      Hắc Kiêu cả kinh, vội vàng né tránh, nhưng con voi nọ vung lên chiếc vòi dài, hung hăng quật tới chỗ nó.


      May mà Hắc Kiêu chật vật tránh thoát… Nhưng vẫn bị quật trúng ngực, Hắc Kiêu đau đến kêu to, thất tha thất thểu lùi về phía sau.


      Con voi nọ đuổi theo tha.


      Triệu Phổ nghe được tiếng kêu của Hắc Kiêu cũng kinh ngạc, ngước mắt cau mày… Hắc Kiêu là bảo bối của , loài ngựa này ngàn năm khó cầu con, phải lên đỉnh núi ở cực bắc quần thảo với nó năm ngày năm đêm mới thu phục được, bây giờ nếu để bị thương, sau này chẳng lẽ phải cưỡi heo đánh giặc sao.


      Triệu Phổ rút đao ra, muốn cứu Hắc Kiêu, nhưng kịp rồi, con voi đó bức Hắc Kiêu tới trước thân cây, mắt thấy Hắc Kiêu còn đường lui… Ngay lúc con voi vừa muốn tông tới… Đột nhiên, bóng đen phía kêu to rồi nhảy xuống.


      ra, thân cây mà chúng nó đứng bên dưới đúng ngay chỗ tiểu hài nhi kia trèo lên, tiểu hài nhi lanh lẹ nhảy xuống, bám vào đỉnh đầu con voi, vươn tay, dùng chủy thủ cầm, cắm phập vào đầu nó.


      Con voi đau đến khựng lại, tiểu hài nhi hô to với Hắc Kiêu, “Chạy mau!”


      Hắc Kiêu cũng chưa bị dọa ngốc, vội vàng chạy vài bước, hướng Triệu Phổ kêu to.


      Triệu Phổ cước đá văng con voi dưới thân, phi thân vọt tới.


      Chủy thủ của tiểu hài nhi quá ngắn, căn bản tổn thương được voi, nó nổi giận, liều mạng vung mạnh cái vòi quật lung tung… Tiểu hài nhi liều mạng nắm chủy thủ, thân thể loạng choạng… Đột nhiên bị vòi voi quấn lấy, kéo lên trung.


      Tiểu hài nhi rất là hung hãn, cầm chủy thủ trong tay hướng tròng mắt voi ném mạnh tới.


      Chợt nghe voi kêu thảm thiết, trong hốc mắt bị chủy thủ ghim ngập, nó căm thù tới cực điểm, nâng vòi muốn hung hăng quật tiểu hài nhi xuống đất.


      Lúc này, chỉ thấy hàn quang chợt lóe… Vòi của con voi đó bị chém làm hai khúc… Tiểu hài nhi trực tiếp bay ra ngoài, Tử Ảnh phi thân tới, bổ nhào lên mặt đất cách đó vài trượng, rốt cuộc khó khăn lắm mới tiếp được tiểu hài nhi… Bế lên nhìn, hài tử ngất lịm, nhưng vẫn còn khí tức.


      “Vương gia, còn sống.” Tử Ảnh kêu lên tiếng.


      Triệu Phổ tâm cũng buông lỏng, ngước mắt nhìn con voi nọ, “Súc sinh nhà ngươi, hôm nay gia gia phanh ngươi ra làm tám mảnh!”





      Con voi điên nọ tự nhiên cũng trốn được số phận làm quỷ dưới lưỡi đao sắc, Triệu Phổ rút ra Tân Đình Hậu hoàn toàn đỏ tươi màu máu, thấy hình dạng dị của nó, cười lạnh tiếng, “ ghiền chưa?”


      Các ảnh vệ cùng Hắc Kiêu xúm xít bên cạnh tiểu hài nhi ngất xỉu, Giả Ảnh , “Hình như bị gãy xương sườn rồi, nhờ tiên sinh nhìn xem.”


      khi chuyện, đột nhiên bốn phía có hơn mười hắc y nhân hạ xuống, vây quanh Triệu Phổ, giơ tay bắn ra vài sợi dây thừng, trói chặt lại.


      Triệu Phổ nhướng mi cái, đợi bọn Tử Ảnh tới cứu, liền bật cười, lạnh lùng , “Ta con mọt sách có số vượng phu (mang may mắn đến cho chồng) mà!”


      Vừa dứt lời, chỉ thấy tại chỗ xoay vòng, vung tay áo… vẫy ra lọ dược phấn.


      Ngay tức khắc… đám hắc y nhân đều ngã xuống đất dậy nổi, thống khổ cuộn mình lăn lộn mặt đất.


      Hai ám vệ chạy tới, kéo mở khăn che mặt của hắc y nhân, chỉ thấy đều là người Liêu… Hơn nữa mụn nước nổi đầy mặt.


      Triệu Phổ tới, ôm lấy hài tử nọ, thả người nhảy ra khỏi rừng, với bọn Giả Ảnh, “Ba con súc sinh kia đều hết lôi ra, lão tử bắt Gia Luật Minh nuốt sống chúng nó!”





      Những người bên ngoài sớm nghe được động tĩnh long trời lở đất trong rừng, ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ai ngồi yên được.


      Đan lúc mọi người hoảng loạn, chỉ thấy Triệu Phổ thả người bay ra, trước tiên đem tiểu hài nhi đặt trước mặt Công Tôn, , “Thư ngốc, mau cứu!”


      Công Tôn ngồi xổm xuống bắt mạch lại sờ sờ, “ sao, gãy đoạn xương sườn, lại bị chấn kinh nên hôn mê!”


      “Hồi bẩm hoàng thượng!” Lúc này, ám vệ ra, quỳ xuống đất báo cáo với Triệu Trinh, “Gia Luật Minh giấu diếm độc kế, mai phục voi dữ và phục binh trong rừng, chuẩn bị ám sát Vương gia!”


      “Nực cười!” Triệu Trinh vỗ long án đứng dậy, với cấm quân bên cạnh, “Bắt sống Gia Luật Minh cho ta, tất cả người Liêu tới đây, đều giam lại!”





      Cuối cùng cấm quân trở về bẩm báo, bên ngoài bãi săn có cái động rất lớn, đại khái lũ voi này được đưa vào theo đường đó, mà Gia Luật Minh sớm bỏ chạy thấy tung tích.


      Triệu Trinh nhíu mày, hạ lệnh dán cáo thị truy nã toàn thành.


      Quần thần đều hiếu kỳ vây bên ngắm voi, tán thán đời này ngờ lại có loài vật to như vậy.


      .


      Công Tôn và Triệu Phổ mang tiểu hài nhi về Khai Phong phủ, Công Tôn nối lại xương sườn cho nó, Tử Ảnh giúp tiểu hài nhi tắm rửa thay y phục sạch .


      Hắc Kiêu vẫn chịu về chuồng, bồi hồi mãi trước cửa phòng của tiểu hài nhi , Triệu Phổ cũng trông nom nó mà ngồi trong sân uống trà.


      Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn tiểu ca ca trong phòng kia.


      Công Tôn ra hỏi, “Thực là hài tử này dũng cảm đấu với voi dữ cứu Hắc Kiêu sao?”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, , “Hài tử này khó lường, nó chỉ có thanh chủy thủ, đâm bị thương con voi hai lần… Đó là tiểu dạ xoa.”


      “A.” Công Tôn cười lắc đầu.


      Triệu Phổ hỏi, “Nè, nó bao nhiêu rồi? Được mười tuổi chưa?”


      “Mười tuổi?” Công Tôn cười , “Đừng thấy vóc dáng của nó , có điều, tuổi tác còn rất .”


      “Bao nhiêu?” Triệu Phổ hỏi.


      Công Tôn vừa uống trà vừa , “Nhiều lắm là sáu bảy tuổi.”


      Triệu Phổ cả kinh, “ ?”


      Công Tôn gật đầu.


      “A…” Triệu Phổ trong lòng hoan hỉ, hài tử này đúng là nhân tài.


      Lúc này, chỉ thấy Tử Ảnh kích động chạy ra, , “Vương gia Vương gia, ta biết hài tử này tên gọi là gì!”


      “Gọi là gì?” Triệu Phổ hỏi, “Tỉnh rồi?”


      “Chưa tỉnh.” Tử Ảnh đưa qua mai ngọc bội nho cho Triệu Phổ, , “Nó đeo cổ.”


      Triệu Phổ tiếp nhận nhìn xem, chỉ thấy mai ngọc bội đó màu xanh biếc trong suốt, bên điêu khắc con ưng hung hãn.


      “Ngọc tốt a!” Công Tôn giật mình , “Điêu công cùng ngọc chất, là thượng phẩm.”


      Triệu Phổ lật ngọc bội qua, chỉ thấy mặt trước là con hùng ưng, mặt sau, có khắc hai chữ mạnh mẽ hữu lực —— Tiêu Lương!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :