1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 58: Tiểu Tứ tử là người có phúc


      Triệu Phổ vừa kéo xuống khăn che mặt của hắc y nhân, liền nhíu mày sâu.


      Công Tôn cũng nhìn thoáng qua, người trước mắt đại khái hơn ba mươi tuổi, khác lắm với miêu tả của tiểu lưu manh kia, hiển nhiên biết võ công, cao to khôi ngô, mặt chữ điền, mắt to, khuôn mặt chính khí, có vẻ khá uy vũ… Tướng mạo đường đường như vậy, thực giống kẻ nham hiểm.


      Mà nhìn thần sắc của Triệu Phổ và các ảnh vệ, hiển nhiên là nhận thức người này, Công Tôn nhịn được hỏi Giả Ảnh bên cạnh, “Ai vậy?”


      Giả Ảnh thấp giọng , “ gọi Tần Ngạo, là trong những thống lĩnh của cấm quân, trước đây từng cùng Nguyên Soái đánh giặc.”


      Công Tôn nghe xong cũng sửng sốt, Triệu Phổ cũng gì, chỉ nhìn Tần Ngạo.


      Tần Ngạo tuy trông rất hung hãn, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Phổ, lập tức thu liễm vài phần lệ khí, có vẻ có chút ủ rũ. Công Tôn đột nhiên phát , khí phách của Triệu Phổ thực thể coi , là bởi vì nhiều năm làm Nguyên Soái chỉ huy tam quân sao? Cỗ khí phách “lão tử thiên hạ đệ nhất” kia khiến người người e ngại, nhưng đặt người Triệu Phổ, lại có vẻ rất tự nhiên.


      Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, bản chất của người này rốt cuộc là gì? Là cái tên lưu manh cợt nhả cà lơ phất phơ thường ngày, hay là vương giả bá đạo ngoan lệ này?


      Triệu Phổ nhìn Tần Ngạo hồi, gật đầu , “Ta nhớ ra rồi, Phương Bác Giang là ân sư của ngươi, phải ?”


      Tần Ngạo ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, trong mắt đảo qua tia kinh hoảng, mặc dù gì nhưng trong lòng mọi người hiểu , chuyện này xem ra có liên quan đến Phương Bác Giang.


      Công Tôn khỏi lắc đầu, đây rốt cuộc là đả thảo kinh xà, đánh khai a… , với danh vọng và uy danh của Phương Bác Giang, mọi người đối với những gì tiểu nha đầu Hàm Lăng kỳ thực là nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay người của Phương Bác Giang lại manh động, xuất chiêu như thế, khiến người ta hoài nghi, hay là… Hàm Lăng đều là thực. cách khác, Phương Bác Giang kia mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, thực tế là ác đồ giết người diệt khẩu.


      Tất cả mọi người nhịn được ấm ức trong lòng, Uông Minh Hàn, Phương Bác Giang, cả hai đều là người tốt thanh danh lan xa, nhưng xé mở ra mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bọn , lộ ra bản chất tà ác bên dưới… Người như vậy lại là đại quan, nắm quyền lực trong tay. Điều này khiến cho bách tín trong thiên hạ, những tướng sĩ vô tội từng tin tưởng bọn , theo bọn , hy sinh sa trường vì bọn , làm sao chịu thấu?


      “Mang về.” Triệu Phổ nhíu mày phân phó, “Giao cho Bao đại nhân thẩm tra xử lí.”


      Các ảnh vệ áp giải Tần Ngạo trở về, Triệu Phổ vươn tay kéo Đại Ảnh còn mặt đất, nửa thân ở trong bao tải lên. Đại Ảnh phủi phủi bụi bặm người, , “Vương gia, vừa nãy khi Tần Ngạo dìu ta, rất lo lắng kêu tiếng ‘Lăng Lăng’, bất quá thanh rất , hình như có chút thân thiết, chung rất ôn nhu, giống muốn hại người.”


      Công Tôn và Triệu Phổ nghe xong đều sửng sốt, Triệu Phổ hỏi, “Có ?”


      “Vâng.” Đại Ảnh gật đầu, “Bất quá rất , các ngươi đại khái nghe được.”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Điều này khiến hai người .


      Triệu Phổ sờ sờ cằm, , “Tần Ngạo, ta cùng trước đây quen biết… Ta vẫn rất thưởng thức nhân phẩm của , ngạo mà kiêu, cuồng mà ác… Là nhân tài hiếm có, quả phải là kẻ làm điều phi pháp.”


      như vậy, chuyện này có tình khác?” Công Tôn thắc mắc, “Nhưng vì sao vừa nãy bị bắt, giải thích?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, mỉm cười , “Hay là… muốn với Bao Tướng.”


      Công Tôn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Triệu Phổ dịu xuống, tựa hồ cũng thở phào nhõm, biết bởi vì luyến tiếc nhân tài mà tức giận, nghĩ người như vậy mà lại làm ác khiến thất vọng, nhưng bây giờ vừa biết có tình, lòng cũng an.


      “Để ta trở lại hỏi Hàm Lăng có nhận thức người này hay ?” Đại Ảnh bảo.


      Triệu Phổ gật đầu, Đại Ảnh liền .


      Công Tôn thấy hết chuyện, lại thấy Triệu Phổ rầu rĩ vui, liền giơ tay, vỗ cái, “ về chưa?”


      “Ừ.” Triệu Phổ nhún nhún vai, cùng Công Tôn về… Lúc này, đêm khuya.


      Triệu Phổ duỗi thắt lưng, có chút cảm thán , “Ai, sau khi tới Khai Phong phủ án kiện ngừng, Bao Tướng bọn họ ngày nào cũng bận rộn như thế.”


      Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Chừng nào ngươi quay về Mạc Bắc?”


      Triệu Phổ ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao, , “Thao diễn quân mã các loại căn bản cần ta lo… Muốn ta quay về Mạc Bắc, lý do duy nhất là đánh trận… Cho nên, bản thân ta mong rằng cả đời đều trở lại tốt hơn.”


      Công Tôn nghe xong liền hỏi, “ phải vài chục năm nữa hẳn cũng có chiến tranh sao?”


      Triệu Phổ gật đầu.


      “Đúng rồi, vì sao ngươi dẫn quân san bằng Liêu và Tây Hạ?” Công Tôn hỏi, “Với năng lực của ngươi và quân lực của Đại Tống ta, cùng với trạng huống của Liêu quốc và Tây Hạ nay, hoàn toàn có thể san bằng bọn chúng trong lần xuất chinh.”


      Triệu Phổ cười cười, nhìn Công Tôn, , “ ngờ, con mọt sách ngươi cũng có chút dã tâm a.”


      Công Tôn lắc đầu, “Đương nhiên ta cũng muốn đánh nhau, nhưng những kẻ ngoại tộc luôn nung nấu tâm diệt chúng ta, nếu như để bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức, sớm muộn cũng ngóc đầu trở lại, còn nếu sau khi chúng ta chiến thắng chiếm được đất, đối xử tốt với bách tính của bọn chúng, thu phục nhân tâm, thiên hạ nhất thống, vậy cũng là đại nghiệp thiên thu a.”


      “Thiên hạ nhất thống đại nghiệp thiên thu là hoàng đế như Tần Thủy Hoàng mới có thể nghĩ tới.” Triệu Phổ , “Triệu Trinh nghĩ tới những việc này.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Vì sao?”


      Triệu Phổ cười nhưng , chỉ nhìn y chút, tiếp tục về phía trước, cắt đứt câu chuyện, “Được rồi, bụng ta hơi đói, thư ngốc quay về nấu mì ăn.”


      Công Tôn thấy Triệu Phổ muốn , cũng hỏi tiếp, chỉ là… ở đây tựa hồ có tình gì đó.


      .


      Sau khi về tới Khai Phong phủ, Bao Chửng ngồi suốt đêm thẩm vấn Tần Ngạo, Triệu Phổ bọn họ tiện quấy rầy, trở về viện chuẩn bị nghỉ ngơi.


      Bất đắc dĩ bị Triệu Phổ quấy rầy lì lợm than đói, Công Tôn phải trù phòng nấu mì cho , Triển Chiêu cũng ngửi được hương vị tiến đến ăn chực chén.


      Công Tôn thấy Triển Chiêu hai mắt buồn ngủ mông lung, liền hỏi , “Còn chưa ngủ?”


      Triển Chiêu buồn ngủ đến hai mắt ‘song mí hợp bích’, nhưng vẫn muốn ngủ, ăn mì xong bỏ chạy, Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.


      .


      Về tới phòng, Công Tôn thấy chăn gối giường nổi lên cục tròn.


      đến xốc chăn lên, Tiểu Tứ Tử ngay cả y phục cũng cởi, ôm gối đầu nằm giường vểnh cái mông ngủ khò khò.


      Công Tôn thở dài, vươn tay ôm lấy bé, cẩn thận cởi xiêm y, giúp bé nằm ngăn nắp.


      Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng, chui chui vào lòng Công Tôn, Công Tôn ôm bé nằm xuống, vừa định ngủ, chợt nghe Tiểu Tứ Tử thầm mớ, “Ngô… Bạch Bạch, bắt Miêu Miêu.”


      Công Tôn ngẩn người, lập tức hiểu được… Cười gượng lắc đầu, chiêu này của Bạch Ngọc Đường đúng là tuyệt.


      Triệu Phổ nằm trong khách phòng sát vách, ngẩng mặt nhìn ván giường, nghe thấy tiếng hít thở của Công Tôn và Tiểu Tứ Tử sát vách dần dần đều đều, trở mình hai cái, liền cảm thấy có chút buồn ngủ nào.


      Triệu Phổ nghiêng mình, nắm tay chống mặt, tay kia sờ cằm, bắt đầu cân nhắc —— nhớ tới chuyện vừa hôn Công Tôn, vừa nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào… Bản thân mình lúc này tâm đầu ý hợp con mọt sách kia rồi, bất quá y tựa hồ có hứng thú với mình… Có biện pháp nào để tiến thêm bước đây?


      Triệu Phổ trở mình, nóc nhà, Tử Ảnh nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, liền giơ tay đẩy đẩy Giả Ảnh bên cạnh, hỏi, “A, Vương gia bị gì vậy?”


      Giả Ảnh cười cười, , “Đây đại khái là trằn trọc.”


      Tử Ảnh nhíu nhíu khóe miệng, hỏi, “Vương gia cũng có khi ngủ được à?”


      Giả Ảnh nhướng mi, “Từ khi gặp được Công Tôn tiên sinh, thời gian ngủ được đâu có ít?”


      “Vì sao?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi.


      Giả Ảnh cười cười, , “Ai… Đó là, ngủ mình bất an, giường chăn lạnh.”


      Tử Ảnh nghiêng đầu, vẫn hiểu.


      .


      Trong phòng, Triệu Phổ nhĩ lực rất tốt, nghe hết cả, lại trở mình cái, ngẫm lại… đúng là như vậy, cảm thấy giường quá lớn, hơi trống vắng… Nếu như bên cạnh có thư ngốc nằm… Vậy rất hoàn mỹ!


      Nghĩ tới đây, Triệu Phổ xoay người xuống giường, lặng lẽ mon men ra cửa.





      Sáng hôm sau, Công Tôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền cảm thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng ngừng nhúc nhích, như run rẩy, cả kinh, vội vàng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lạnh à?”


      Công Tôn lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ, mang theo chút buồn ngủ, còn rất khẩn trương.


      Nhìn lại, Tiểu Tứ Tử mặc y phục, tựa lên người y, ôm con thỏ lẳng lặng cười.


      Công Tôn khó hiểu, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi cười cái gì?”


      Tiểu Tứ Tử rốt cuộc nhịn được, lật người qua, ngửa mặt lên trời, nằm người Công Tôn xoa xoa bụng cười ha ha, Công Tôn thấy bé cười đến sắp thở hết nổi, vô thức vươn tay sờ trán bé, tâm … Hay là ăn nhằm cái gì tốt? Hay là bị bệnh?


      nghĩ, chợt nghe phía sau có người , “Sớm.”


      Công Tôn vừa quay đầu lại, thấy Triệu Phổ cười nghiêng ngả nằm bên cạnh y.


      “A!” Công Tôn cả kinh kêu to, lui vào trong giường, nhìn Triệu Phổ, “Ngươi đến đây lúc nào?”


      Triệu Phổ cười toe toét, , “Vừa nãy.”


      Công Tôn khẽ híp mắt lại, quay đầu, thấy Tiểu Tứ Tử còn cười, liền cảm thấy có chút đúng… Y dõi mắt bốn phía, liếc tới chiếc gương đồng bên bàn thấy bản thân mình trong gương, đầu cắm đóa hoa to… đỏ rực.


      “Ngươi!” Công Tôn lập tức minh bạch là Triệu Phổ giở trò quỷ, vội vàng lấy xuống, trừng Triệu Phổ, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?!”


      Thấy Tiểu Tứ Tử bên cạnh còn cười, Công Tôn vươn tay, vỗ cái mông bé cái, , “Tiểu bại hoại!”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, tiến đến bên cạnh Triệu Phổ, hắc hắc cười khúc khích với Công Tôn.


      Công Tôn ngồi dậy, mặc y phục trừng hai người, hỏi Triệu Phổ, “Sao ngươi lại vào đây?”


      Triệu Phổ đứng dậy, , “Thư ngốc, lát nữa theo ta đến hoàng cung.”


      “Để làm chi?” Công Tôn nghĩ tới hôm qua thấy dáng vẻ kia của Triệu Trinh… có chút dễ chịu.


      “Hôm nay dã lư tiến cung tỷ thí.” Triệu Phổ , “Ngươi cùng với ta, chúng ta hảo hảo thu thập .”


      Công Tôn nhún nhún vai, “Nga, bất quá, hôm nay ngươi ta cũng tiến cung.”


      “Vì sao?” Triệu Phổ hiểu.


      “Ngươi quên rồi sao? Đôi mắt của Hoàng Thái Hậu hôm nay lành rồi!” Công Tôn , “Ta muốn tiến cung giúp bà gỡ băng.”


      “Đúng a!” Triệu Phổ cũng kinh hỉ, “Thiếu chút nữa quên mất! Chúng ta mau tiến cung!”


      “Khoan.” Công Tôn hỏi , “ lát tỷ thí săn thú, ngươi mang theo người hỗ trợ sao?”


      Triệu Phổ nhếch miệng cười, “Bao Tướng lát , cho nên Triển Chiêu khẳng định cũng theo tới… Có là đủ rồi, cộng thêm đám ảnh vệ của ta, thuộc hạ của dã lư chỉ có vài tên, đủ lọt vào mắt!”


      Công Tôn liếc cái, , “Đắc ý cái gì.”


      Triệu Phổ cười cười, “Có bản lĩnh tự nhiên đắc ý.”


      .


      Sau đó, Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ xuất môn, vừa ra ngoài viện, thấy được Triển Chiêu phờ phạc ngồi ghế đá súc miệng.


      “Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ kêu tiếng.


      Triển Chiêu nhìn nhìn mọi người, lờ đờ , “Sớm…”


      Công Tôn hơi sửng sốt, “Triển hộ vệ, ngươi làm sao vậy, vành mắt thâm đen như vậy a?”


      Triển Chiêu thở dài… Tối hôm qua chờ Bạch Ngọc Đường, chờ cả đêm, vẫn ngủ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại có tới… Tối hôm qua nghĩ, có thể đây là kế của Bạch Ngọc Đường, cố ý để đợi đêm, Triển Chiêu phiền muộn, sớm biết vậy đợi, luyến tiếc giấc ngủ ngọt ngào.


      “Đúng rồi.” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu, “Chuyện lát nữa đến bãi săn tỷ thí, biết chưa?”


      “Rồi.” Triển Chiêu gật đầu, “ lát … Ửm.” tới đây, Triển Chiêu đột nhiên vươn tay sờ cằm, tựa hồ lại nghĩ ra chủ ý gì, sau đó, hắc hắc cười gian.


      “Chuyện gì mà cao hứng vậy?” Công Tôn khó hiểu hỏi .


      “Hả?” Triển Chiêu ngước mắt nhìn mọi người, mỉm cười, lộ ra nét giảo hoạt của loài mèo, “ có gì, lát gặp tại hoàng cung.” xong, xoay người chạy vội .


      Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm, nhìn thân ảnh chạy xa của Triển Chiêu, khó hiểu hỏi, “Tại sao Miêu Miêu cao hứng như vậy nha?”


      Công Tôn và Triệu Phổ cũng liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu, biết lại xuất tình huống gì đây.


      .


      Sau đó, ba người tới hoàng cung, tháo băng gạc cho Thái Hậu.


      Triệu Trinh, Bát Vương gia, Bao Chửng nhiều người ở đó, ý của Hoàng Thái Hậu là muốn sau khi hồi phục thị lực, bà có thể hảo hảo mà nhìn bọn họ.


      Tiểu Tứ Tử như trước cầm theo cái hòm thuốc , đứng bên cạnh Công Tôn, Công Tôn vươn tay, nhàng giúp Hoàng Thái Hậu gỡ băng gạc.


      Hoàng Thái Hậu nhắm mắt lại, có thể cảm giác được tia sáng yếu ớt… Tâm tình của mọi người gần đó cũng kích động.


      “Thái Hậu, có thể mở mắt.” Công Tôn .


      Thái Hậu gật đầu, chậm rãi, mở mắt…


      “Hoàng nương?” Triệu Trinh có chút khẩn trương, tiến đến nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng Thái Hậu, “Có thể nhìn thấy ?”


      Hoàng Thái Hậu ngẩn ra nhìn Triệu Trinh, lát mới rưng rưng nở nụ cười, bà vươn tay xoa gương mặt của Triệu Trinh, , “ lớn như vậy rồi… Lớn lên giống phụ hoàng ngươi.”


      Tất cả mọi người kinh hỉ, Bát Vương gia cũng tiến tới, “Hoàng tẩu, nhìn thấy ?”


      “Ừ.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, nhìn quét qua mọi người, lúc thấy Bao Chửng Hoàng Thái Hậu bật cười, “Bao Tướng quả nhiên…”


      Bao Chửng cũng tự giễu cười hỏi, “Quả nhiên đen thui?”


      Tất cả mọi người nhịn được bèn nở nụ cười.


      “Trạch Lam?” Hoàng Thái Hậu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ tiến đến hành lễ, “Chúc mừng Thái Hậu.”


      Hoàng Thái Hậu nhìn rồi gật đầu , “Quả nhiên là hùng khí khái…”


      xong, Hoàng Thái Hậu thấy được Công Tôn bên cạnh, lúc lâu mới hỏi, “Vị này… là thần y Công Tôn sao, quả nhiên giống như thần tiên.”


      Công Tôn cười cười, , “Thái Hậu, gọi Công Tôn là được.”


      “Tiên sinh tài cao!” Hoàng Thái Hậu liên tục gật đầu, “ ngờ Ai Gia cũng có ngày gặp lại quang minh, trước đây chưa từng dám nghĩ đến, đều nhờ phúc của tiên sinh.”


      Tiểu Tứ Tử ở bên hiếu kỳ nhìn xung quanh, rất nhanh, Hoàng Thái Hậu được nha hoàn bên cạnh ra hiệu, thấy được Tiểu Tứ Tử khả ái đứng bên giường .


      “U.” Hoàng Thái Hậu vừa hồi phục thị lực, xuất của Tiểu Tứ Tử khiến bà giật mình kinh ngạc, vội vàng kéo bé qua, hỏi, “Đây là Tiểu Tứ Tử sao?”


      Công Tôn vỗ Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử, gọi người .”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, tâm … Gọi là cái gì đây? Trí nhớ của bé tốt lắm, nghĩ, phụ thân bọn họ đều gọi Thái Hậu, vậy thể kêu Thái Hậu phải ? Bằng gọi giống mẫu thân của Cửu Cửu , liền , “Ừm, nãi nãi…”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Công Tôn cũng hết cách, bệnh hay quên của Tiểu Tứ Tử lại nổi lên.


      “Ha ha.” Hoàng Thái Hậu nghe được lại rất vui lòng, có em bé đáng gọi bà là nãi nãi, thanh của Tiểu Tứ Tử lại ngọt lịm, khiến bà cũng ngọt lịm cả tâm, ngực khỏi cảm thán, nếu như hoàng tôn như thế… là tốt biết bao a!


      “Thái Hậu.” Triệu Trinh , “Hài tử này là con của hoàng thúc và Công Tôn tiên sinh… Nếu ngài thích, hãy nhận làm hoàng tôn .”


      Hoàng Thái Hậu nghe xong hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ, nhìn nhìn Triệu Phổ rồi lại nhìn nhìn Công Tôn, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, xem ra là , đây cũng là chuyện tốt, Triệu Phổ và Triệu Trinh cần tiếp tục giương cung bạt kiếm nữa, những kẻ có dụng tâm xấu, cũng thể nào đâm chọt!


      “Hảo.” Hoàng Thái Hậu hưng phấn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nguyên danh của ngươi gọi là gì?”


      “Ạ, Tiểu Tứ Tử là Công Tôn Cẩn.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      “Nga… Cẩn Nhi a, hảo, sau này ngươi gọi ta là hoàng nãi nãi, được ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cái này rất dễ nhớ, liền gọi, “Hoàng… nãi nãi.”


      Hoàng Thái Hậu mặt mày rạng rỡ, Triệu Phổ nhướng mi với Công Tôn —— Lợi hại , Cẩn Nhi thành điện hạ rồi!


      Công Tôn cũng có chút bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử có Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Phi là hai nãi nãi, chẳng khác nào có Triệu Trinh và Triệu Phổ là hai người cha nuôi… Vật xem ra phúc phận cạn a, bất quá… Công Tôn vẫn mong Tiểu Tứ Tử nên có nhiều gút mắc với hoàng gia.


      Hoàng Thái Hậu vừa hồi phục thị lực, nhìn cái gì cũng đặc biệt mới mẻ, đám người cũng vui mừng cho bà, chính lúc này, có thị tòng đến bẩm với Triệu Trinh, là Gia Luật Minh tới rồi, chuẩn bị yết kiến.


      Triệu Trinh thấy thời gian cũng sắp tới, liền xoay mặt nhìn Triệu Phổ, “Hoàng thúc, Gia Luật Minh lần này đến tất nhiên chuẩn bị tầng tầng thủ đoạn, ngươi chuẩn bị ứng đối cho tốt chưa?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Trước tiên phải xem có thủ đoạn gì , con dã lư này, luôn luôn thất thường, lần này nghĩ vài biện pháp triệt để trị , để nhanh chân chạy về Liêu quốc là cách hay nhất!”


      Mọi người ra ngoài, lúc này, Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, thấp giọng , “Vương gia, dã lư kia mang theo vào thứ hiếm lạ đến!”


      “Nga?” Triệu Phổ nhướng mi cười, “Ta cũng muốn xem, có cái gì hiếm lạ.”
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 59: Văn võ song toàn, ông trời tác hợp


      mang thứ gì tới?” Công Tôn cũng có chút hiếu kỳ, liền hỏi Giả Ảnh.


      “Hắc hổ, còn có vài người tướng mạo cổ quái.” Giả Ảnh hơi thần bí .


      “Hắc hổ?” Tất cả mọi người ngước mắt nhìn .


      Giả Ảnh gật đầu, “Hắc hổ cực lớn, hình như dùng để cưỡi.”


      Triệu Trinh có chút bất đắc dĩ thở dài, tất cả mọi người vô thức nhìn Triệu Phổ, “Cưỡi hắc hổ đánh giặc?”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thấy mọi người đều nhìn mình, dở khóc dở cười mà , “Có cái khỉ gì để dùng chứ, đánh thắng chính là đánh thắng, có bản lĩnh cưỡi hắc long tới!”


      Mọi người cũng muốn cười.


      “Cưỡi hổ… đôi chân phải chấm đất sao?”Công Tôn đột nhiên lẩm bẩm.


      Triệu Phổ có chút vô lực nhìn y, “Thư ngốc, ngươi nghĩ cái gì đó?”


      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ… Mọi người sửng sốt hồi, đều cúi đầu cười thầm… đúng như lời Công Tôn vừa , cưỡi hổ đánh trận quá quỷ dị, càng nghĩ càng buồn cười.


      Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, giọng hỏi y, “Phụ thân, hổ hổ cắn người sao?”


      “Hổ hổ chính là đại miêu.” Công Tôn nựng cằm bé, , “, chúng ta xem hổ.”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn ôm bé ra ngoài.


      Triệu Trinh ở bên tới, dáng vẻ tựa hồ muốn lại thôi, thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ thấy được bèn gọi Công Tôn đến, , “Thư ngốc, ta ôm giúp ngươi chút.”


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe, thuận thế rướn người hướng vào lòng Triệu Phổ, Công Tôn mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng Tiểu Tứ Tử gần đây càng ngày càng nặng, ôm bé rất mệt, hơn nữa Tiểu Tứ Tử cũng thích Triệu Phổ ôm.


      Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, thấy Triệu Trinh bên cạnh ước ao nhìn mình, bèn bế bé đến gần, hỏi Triệu Trinh, “Có muốn bế ?”


      Triệu Trinh sửng sốt, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đối mặt với , đôi mắt to chớp a chớp.


      Triệu Trinh chưa từng bế tiểu oa nhi thế này, tuy rằng tới tuổi làm cha.


      Ngay khi Triệu Trinh biết nên ứng đối như thế nào, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn hai tay, gọi, “Hoàng Hoàng.”


      Triệu Trinh sửng sốt, theo bản năng vươn tay tiếp được Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới.


      Tiểu Tứ Tử mập mạp, quả hơi nặng, bất quá Triệu Trinh thường ngày cũng có luyện công, bế em bé béo cũng đáng kể, bé con tròn vo cười tủm tỉm, giống như cái bánh bao phải, là giống viên gạo nếp, Triệu Trinh cảm thấy tâm ngứa, các phi tử kia của , nếu có thể sinh cho em bé như vậy là tốt biết bao.


      .


      Sau đó, Triệu Trinh bãi giá, đến bãi săn.


      Triệu Phổ ra nóng vội, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Công Tôn thong thả từ từ đến bãi săn.


      Công Tôn thấy Triệu Phổ mặt , mặt cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, bèn , “Ngươi còn rất chu đáo.”


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, cười , “Là Tiểu Tứ Tử vô địch.” Vừa , vừa ôm Tiểu Tứ Tử lắc lư, “Tiểu Tứ Tử có phải vô địch hay ?”


      “Ạ!” Tiểu Tứ Tử tặng cho Triệu Phổ nụ cười tươi, sau đó gật đầu, giơ ngón tay chỉ phía trước, , “Cửu Cửu, chúng ta xem hổ hổ!”


      “Được.” Triệu Phổ nâng bé lên, chạy đến phía trước, “ xem hổ hổ!”


      Tiểu Tứ Tử ngồi vai Triệu Phổ, cười đến run cả người.


      Công Tôn ở phía sau, thấy lớn như điên như dại chạy tới phía trước, lắc đầu. Từ khi Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong, ngày nào cũng phi thường vui vẻ, so với khi ở thôn Nhã Trúc vui vẻ hơn nhiều lắm. Khe khẽ thở dài, Công Tôn lại nghĩ, Triệu Phổ nhìn toàn diện mà , kỳ thực cũng có ít ưu điểm… Nghĩ vậy, chạy chậm đuổi theo.


      .


      Bên trong bãi săn, có rất nhiều vương công đại thần đợi sẵn, Triệu Trinh bọn họ cũng tới. Tất cả mọi người biết bọn người Liêu này có thiện ý, bất quá có Triệu Phổ ở đây cơ mà… Mọi người tràn đầy lòng tin, sợ thua những kẻ ngoại tộc này.


      Gia Luật Minh cũng sớm tới, tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng phía sau là đội hắc y ngoại tộc, trong tay tên nào cũng nắm hắc hổ, dáng vẻ thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi.


      Bất quá phụ cận bãi săn đều là cao thủ, quần thần cũng sợ, đặc biệt thấy Bao Chửng dẫn theo Triển Chiêu đến, mọi người liền cảm thấy nhõm hơn, có Triển Chiêu và Triệu Phổ ở đây, tuyệt đối an tâm!


      Rất nhanh, Triệu Phổ cũng cùng Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đến nơi, các ảnh vệ dắt chiến mã Hắc Kiêu của Triệu Phổ tới.


      Quần thần sớm nghe được uy danh của Triệu Phổ, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy chiến mã của … Mọi người đều ngạc nhiên tán thán, chiến mã này to, so với các loài ngựa khác to hơn vòng, tông mao xõa tung, vẻ mặt hung hãn, toàn thân đen nhánh, tai dài miệng nhọn. Cái này gọi là chủ nào ngựa nấy, chiến mã này vừa nhìn điệu bộ hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến Triệu Phổ, kiêu ngạo lại bá đạo.


      “Kiêu Kiêu.” Tiểu Tứ Tử thấy được Hắc Kiêu bèn gọi tiếng.


      Hắc Kiêu hiển nhiên nhận được Tiểu Tứ Tử, thong thả đến gần bé, lắc lư cái đuôi vỗ Công Tôn bên cạnh cái, rồi dùng đầu cọ Tiểu Tứ Tử.


      Lúc này, Liêu doanh bên kia, đám hắc hổ đều phát ra tiếng gầm gừ trầm trầm, có hảo ý mà nhìn Hắc Kiêu đăm đăm.


      Tất cả mọi người khỏi đổ mồ hôi, dù sao, bên mình là ngựa, đối phương là hổ, là ngựa, còn bị dọa đến nằm bò sao?


      Bất quá kỳ quái chính là, khi đàn hổ này gầm ghè, Hắc Kiêu ngẩng đầu… Đột nhiên hí dài hơi, thanh đó cực kỳ vang dội, khí thế đó làm cho đàn hắc hổ kia có chút chấn lăng, sau đó, Hắc Kiêu hung hãn hướng đàn hổ này bào bào móng, tất cả mọi người khỏi nhịn cười, chiến mã này của Triệu Phổ vừa có chút lỗ mãng lại có chút dũng mãnh.


      Giả Ảnh kéo lại Hắc Kiêu muốn xông lên, tâm … Đại gia, ngài cũng chịu suy nghĩ, đó dù sao cũng là hổ a, răng người ta dài lắm đó, ngài tuy biết cắn nhưng răng cũng dài.


      Triệu Phổ thấy cảnh này cười ha ha, với người Liêu, đem đám đại miêu của các ngươi giấu hết , chiến mã của lão tử là loài rồng đó, còn sợ cái gì.


      Gia Luật Minh nhìn nhìn Triệu Phổ, khẽ nhíu mày… Triệu Phổ, đời này, còn có dạng người nào có thể lọt vào mắt của ngươi? Vì sao người trời sinh có tài làm vua như ngươi, lại cam tâm bị tên hoàng đế mềm yếu tầm thường như Triệu Trinh sai đâu làm đó?


      Gia Luật Minh nghĩ nghĩ, lại vô thức nhìn sang Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ, mà khi đường nhìn dời , vừa lúc đụng phải Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ dõi mắt nhìn sang bên này ngắm hổ, Tiểu Tứ Tử thấy được , giọng thanh thanh vang vang cất lên, “Đản Đản.”


      Gia Luật Minh biến sắc, uống trà , mặt vạn phần xấu hổ, tâm … Vật này cố ý phải ! là…


      Lời của Tiểu Tứ Tử khiến ít vương công đại thần hiếu kỳ, có vài người hỏi Bao Chửng, “Này, Bao tướng, tại sao tiểu Vương gia lại gọi Gia Luật Minh là Đản Đản a?”


      Công Tôn cách đó xa, nghe được liền cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, ai bảo Tiểu Tứ Tử là tiểu Vương gia hả?! Triệu Phổ lại phi thường hưởng thụ.


      Bao Chửng cười cười, cũng quá phúc hậu, liền , “Nga, ta nghe lúc trước Gia Luật Minh tỷ thí với Vương gia bị thua, Vương gia bắt cùng cấp dưới của ăn năm trăm cái trứng gà.”


      “Phốc…” Nhiều đại thần đều nhịn được mà bật cười, chuyền tai nhau mà kể, nhất thời, đều nhao nhao vừa đồng tình lại vừa bỡn cợt nhìn Gia Luật Minh.


      Sắc mặt của Gia Luật Minh khó coi tới cực điểm, hung hăng liếc Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm sát cái cổ Công Tôn, , “Phụ thân, Đản Đản hảo hung.”


      Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, ghé vào lỗ tai bé thấp giọng , “Sáng hôm nay ngươi ăn trứng gà phải ?”


      “Ngô…” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Công Tôn cười, “Ngươi ăn họ hàng của , tự nhiên là tức giận.”


      “A? Hôm qua chúng ta còn ăn trứng hấp…” Công Tôn vội vàng che miệng bé lại.


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, mọi người lại nhìn Gia Luật Minh, chỉ thấy sắc mặt có chút tái xanh.


      .


      Triệu Trinh vẫn luôn ngồi long ỷ, nhàn nhã uống trà, bao lâu, văn võ quần thần đều trình diện, ngay cả Bàng phi cũng đến, ngồi bên cạnh Triệu Trinh.


      Bàng Thái Sư dương dương đắc ý dẫn theo nhi tử Bàng Dục đứng bên cạnh Bao Chửng.


      Mọi người vừa nhìn liền biết, sau khi Uông quý phi qua đời, xem ra được sủng ái nhất chính là Bàng phi… Bất quá cũng khó trách Triệu Trinh lại mang nàng ra, Bàng phi đoan trang tú lệ, luận dung mạo, đạt đến quốc sắc thiên hương, hơn nữa lại khá giống phụ thân là Bàng Thái Sư, tâm cơ sâu, cực kì thông minh cũng thông hiểu đại thế, có vài trường hợp, Triệu Trinh rất hài lòng khi dẫn nàng ra, gây mất mặt.


      Bao Chửng thấy dáng vẻ đắc ý của Bàng Cát rất bực mình, tâm Uông Minh Hàn cũng xui, vất vả áp được Bàng Cát, lại xảy ra việc như vậy, giờ hay rồi, để Bàng Cát tiểu nhân đắc chí. Tốt nhất là đến thêm con hồ ly tinh, hậu cung thoáng cái còn an bình, hoàng thượng càng an tâm lo cho triều chính, cũng cho lão mập chết tiệt này khỏi đắc ý.


      Bàng Cát cảm giác được đường nhìn sắt bén của Bao Chửng bên cạnh, nuốt ngụm nước bọt, tập trung tinh thần cảnh giác nhìn ông, tâm nhủ… Bao hắc tử này lại muốn làm cái chi?


      .


      “Mọi người đến đông đủ chưa?” Triệu Trinh hỏi Trần Ban Ban bên cạnh.


      “Hồi hoàng thượng, đều đến đông đủ.” Trần Ban Ban trả lời.


      Gia Luật Minh nhìn đầu bên kia, khẽ nhíu mày… Thiên triều đại quốc, phải đều là văn võ đại thần đến đông đủ, sau đó hoàng đế mới chúng tinh phủng nguyệt giá lâm tới sau cùng sao, Triệu Trinh lại tới trước chờ văn võ bá quan, chỗ nào có khí phái uy quyền của đế vương?


      Sau đó, Trần Ban Ban , “Quần thần triều kiến.”


      Thanh vừa hạ, văn võ bá quan hành lễ với Triệu Trinh, Triệu Trinh gật đầu, ra hiệu bảo, mọi người miễn lễ, ngồi xuống .


      Quần thần ngồi xuống, Triệu Trinh , “Hôm nay, tứ hoàng tử đường xa mà đến, đề nghị đến bãi săn tỷ thí… Vậy, xin hỏi tứ hoàng tử, biết phải tỷ thí như thế nào?”


      Gia Luật Minh khẽ thi lễ với Triệu Trinh, cười , “Hoàng thượng, săn bắt có phi cầm tẩu thú, đại thể dùng chính là cung nỏ kỵ xạ, bằng hãy so những thứ này, chúng ta đều đưa ra ba người, dùng luật thắng hai trong ba ván để phân thắng bại!”


      Triệu Trinh nghe xong, gật đầu , “Ba ván này so như thế nào?”


      “Ván thứ nhất, chúng ta săn phi cầm.” Gia Luật Minh cười , “ cách khác, là so tài xạ thủ.”


      “Nga.” Triệu Trinh gật đầu, hỏi, “Tài xạ thủ… là dùng cung nỏ?”
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Cũng phải.” Gia Luật Minh cười, xua tay , “Tài xạ thủ phân thành rất nhiều loại, giống như đánh trận, có đôi khi có cung nỏ, có đôi khi có.”


      “A.” Triệu Trinh bật cười, hỏi, “Vậy ý của tứ hoàng tử, là so như thế nào?”


      “Đơn giản, so độ chính xác.” Gia Luật Minh , “Bắn tên, ám khí, phi tiêu, cung… chung cái gì cũng được, có thể đánh trúng con mồi thắng!”


      Triệu Trinh nghe xong liền gật đầu, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Hoàng thúc nghĩ sao?”


      Triệu Phổ cười, “Cũng được.”


      Triệu Trinh quay đầu lại nhìn Gia Luật Minh, “Ván còn thứ hai?”


      “Ván thứ hai là so tài thu con mồi.” Gia Luật Minh cười , “Những con mồi nào bị bắn rơi trong ván thứ nhất, ván hai thu về… ai cướp được nhiều hơn, tay chân nhanh, người đó thắng.”


      Triệu Trinh sửng sốt, cười , “Vậy cũng thú vị.” xong, lại nhìn Triệu Phổ. Triệu Phổ vẫn gật đầu, “Được.”


      “Ván cuối cùng sao?” Triệu Trinh hỏi Gia Luật Minh.


      “Ván cuối cùng là thi cưỡi thú.” Gia Luật Minh trả lời, “Tiến vào bãi săn săn những loài thú lớn, quy định thời gian, ai bắt được lớn hơn người đó thắng.”


      Triệu Trinh gật đầu, lại nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy như cũ uống trà, liền gật đầu , “Cứ vậy .”


      “Vậy… Chúng ta bắt đầu tỷ thí?” Triệu Trinh hỏi.


      Gia Luật Minh cười , “Chậm , hoàng thượng, lần này có thi mà có cá cược vui a.”


      Triệu Trinh nhướng mi cái, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu —— Tới rồi, Gia Luật Minh này căn bản có hảo tâm.


      Triệu Trinh cười cười, , “Tứ hoàng tử muốn đặt cược cái gì?”


      “Ha hả.” Gia Luật Minh cười cười, , “Nếu chúng ta thua, ta đem hai tòa châu thành Vân Nội châu và Phụng Khánh châu dâng lên.”


      Lời vừa dứt, quần thần ồ lên, ai chẳng biết, Vân Nội châu và Phụng Thánh châu là hai toà châu thành giao giới của Liêu quốc giáp với Đại Tống, khi nhường ra, cũng là trực tiếp uy hiếp đến trấn Tây Kinh quan trọng của Liêu quốc.


      Triệu Phổ nhướng mi cái, tâm , Gia Luật Minh này là muốn phá sản hả?


      Triệu Trinh nghe xong cũng có chút giật mình, hỏi, “Vậy tứ hoàng tử, ngươi muốn chúng ta đặt cược cái gì?”


      “Ha hả.” Gia Luật Minh tiếp tục , “Nếu các ngươi thua, ta muốn hai toà thành Trấn Định phủ và Hà Gian phủ.”


      “A…” Nghe được Gia Luật Minh , quần thần nhịn được hít ngụm khí lạnh, tâm , Gia Luật Minh này bị điên rồi phải .


      .


      Bàng Cát nghe được bĩu môi, lẩm bẩm, “Hà Gian phủ Trấn Định phủ… Ngươi môi chạm môi dưới, tại sao luôn Khai Phong phủ a, cho ngươi cái thí.”


      Bao Chửng nghe xong liếc nhìn lão cái, , “Lão béo, ngươi cũng có thể ra tiếng người à.”


      Bàng Cát nhíu nhíu khóe miệng, nhìn Bao Chửng, “Ngươi ngày xỏ ta hai câu chết à.”


      Bao Chửng nhìn trời, xoay mặt xem nơi khác.


      Bàng Cát lắc đầu thở dài.


      .


      Triệu Trinh nghe được, trực tiếp trả lời mà nhìn sang Triệu Phổ, Triệu Phổ có bộ phận nhân mã đóng quân ở vùng Hà Gian phủ, vừa nghe được Gia Luật Minh vui tới nỗi thiếu chút nữa cười văng, trả lời mà xoay mặt hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi nghĩ sao?”


      Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ… Y ôm Tiểu Tứ Tử ngồi bên, Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm tóc của y chơi đùa, Công Tôn nhéo tay bé, cảm thấy bàn tay đầy thịt mềm mềm sờ thích, đột nhiên nghe Triệu Phổ gọi mình, vẫn chưa kịp phản ứng.


      Triệu Phổ cười , “Tứ hoàng tử , lấy Vân Nội châu, Phụng Thánh châu đặt cược với Hà Gian phủ, Trấn Định phủ, ngươi thấy sao?”


      Công Tôn nghe xong, lắc đầu , “Môn đăng hộ đối, danh bất chính ngôn bất thuận.”


      Quần thần đều nhìn Công Tôn, Gia Luật Minh cũng khẽ nhíu mày, cười hỏi, “Tiên sinh, tại sao lại lời đó?”


      Công Tôn cười, hỏi ngược câu, trong tai mọi người, là câu dễ nghe, “Tứ hoàng tử… Triều chính vụ của Liêu quốc, ngài có thể làm chủ được sao?”





      “Khụ khụ.” Bao Chửng bưng chung trà lên uống, đề phòng bị sặc, khù khụ ho khan. Bàng Cát bên cạnh nhìn ông, cảm thấy rất thỏa thuê.


      Nhìn lại Gia Luật Minh, sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn cố gắng trưng ra nụ cười, , “Đó là tự nhiên.”


      tự nhiên chút nào.” Công Tôn , “Chủ trì đánh cuộc bên ta là hoàng thượng, mà ngươi bất quá chỉ là kẻ được sủng… ách, phải, là hoàng tử tuổi trẻ còn đầy hứa hẹn, nếu muốn cược vàng bạc tài bảo, vậy còn nghe được, nhưng lại cược thành trì châu phủ… Bằng , tứ hoàng tử hãy viết phong thư gửi về hỏi hoàng huynh ngươi trước ?”


      Mắt thấy mặt Gia Luật Minh cũng sắp nhìn ra màu gì, Công Tôn cười cười, , “Ta bất quá chỉ là chủ bộ của phủ nha mà thôi, hiểu những chuyện này cho lắm, nếu sai, tứ hoàng tử cũng nên chê trách.”


      Tất cả mọi người nhịn cười, Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nhướng mi với Công Tôn cái —— Thống khoái!


      Công Tôn cũng có chút buồn cười… Triệu Phổ xem ra vẫn canh cánh trong lòng chuyện Gia Luật Minh xúi giục người khác ném trứng gà vào y và Tiểu Tứ Tử, buông tha bất luận cơ hội nào để chế nhạo Gia Luật Minh cho hả giận.


      Gia Luật Minh bị Công Tôn chế nhạo mấy câu sắc mặt vàng như nến, nhưng lại có cách nào phản bác, lẽ ra, chuyện này, Triệu Trinh và Triệu Phổ rất khó trả lời. Nếu đáp ứng, chẳng khác nào trúng gian kế của người Liêu, nếu đáp ứng, bị truyền ra mang tiếng là đại quốc to lớn mà nhát như chuột, lâm vào thế khó xử, nhưng Công Tôn mấy câu, tránh nặng tìm tứ lạng bạt thiên cân, thoáng cái khiến Gia Luật Minh còn lời nào để .


      Triệu Phổ nhịn được bèn nghĩ, con mọt sách này nếu cãi nhau với người khác, chắc chắn thua. Chiêu này quá hay, quản đáp ứng hay đáp ứng, trước hết nắm được điểm chủ chốt là làm được gì, nghẹn chết !


      “Vậy, Vương gia nghĩ, dùng cái gì cược tốt?” Gia Luật Minh hỏi Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp tục nhìn Công Tôn.


      Công Tôn cúi đầu giả vờ biết, chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, tâm … Chuyện này đừng có hỏi ta.


      bằng vậy .” Gia Luật Minh cười , “Nếu ta thua, ta ở lại Khai Phong phủ này thời gian, nếu các ngươi thua, cũng phái vị hoàng thân trọng thần, đến Đại Liêu ta ở thời gian?”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, ý của Gia Luật Minh là, nếu thua, lưu lại làm con tin, Đại Tống thua, để mang hoàng thân quốc thích về Liêu quốc làm con tin.


      Gia Luật Minh nhìn Triệu Phổ, cười hỏi, “Cửu Vương gia, ngài thấy thế nào?”


      Tất cả mọi người nhíu mày, ý của Gia Luật Minh, là muốn cùng Triệu Phổ trao đổi? Khó mà làm được, binh mã Đại Nguyên Soái của Tống triều, làm sao có thể đến Liêu quốc.


      .


      xôn xao, Triển Chiêu nhác thấy Bao Chửng bĩu môi với mình cái, rồi liếc nhìn Bàng Cát.


      Triển Chiêu đảo tròng mắt, tay phải nhàng búng… Bắn ra cỗ chân khí, vừa lúc bắn trúng mông Bàng Cát.


      “Ác…” Bàng Cát cả kinh, cái mông tê rần, vươn tay bụm lại.


      Chúng thần đều nhìn lão, Bao Chửng nhanh miệng , “Nga? Bàng Thái Sư muốn đứng ra à?”


      “Ta…” Bàng Cát cả kinh há to miệng, Bao Chửng đợi lão hết chữ ‘ta’. Liền tán thán, “Tinh thần công trung thể quốc, vì nước hy sinh thân mình của Thái Sư làm cho người khác cảm động! hổ là nhất phẩm đương triều, quan viên mẫu!”


      Quần thần cũng đều , “Thái sư đúng là tấm gương cho bọn ta!”


      Bàng Cát gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tâm … Ta điên hả?! Hảo hảo Thái Sư lo, chạy Liêu quốc làm cái gì, tới đó có cái gì tốt a?!


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hai người đều dở khóc dở cười, Triển Chiêu cũng hùa theo các trung thần vỗ tay —— Thái Sư gương mẫu.


      Triệu Trinh cũng rất vui mừng, gật đầu , “Thái Sư quả nhiên là trọng thần của quốc gia, hảo!” xong, nhìn Gia Luật Minh, “Cứ như vậy .”


      Bàng Cát thiếu chút nữa bật khóc, tâm , hoàng thượng ơi hoàng thượng, con rể tốt của ta ơi, tại sao ngươi đẩy ta ra ngoài?!


      Lại nhìn Bàng phi, tuy vẫn đoan trang như cũ, nhưng trong mắt cũng đầy kinh hoàng, hiển nhiên tuôn ra thân mồ hôi lạnh, nàng cùng Bàng Dục đều khó hiểu, phụ thân có phải ăn nhằm thứ gì hư hỏng rồi , tại sao lúc này lại ra mặt a?!


      Gia Luật Minh trong lòng tính toán… Tuy rằng ban đầu muốn Triệu Phổ , bất quá… Bàng Thái Sư quyền cao chức trọng, đồng thời nữ nhi làm quý phi, nếu mang về cũng có chỗ dùng, liền gật đầu, “Hảo!”


      Sau đó, mọi người chuẩn bị tỷ thí, Bàng Cát sắc mặt đau khổ, vươn tay chỉ vào Bao Chửng, run rẩy , “Này… Ngươi cái tên đen thui này, dám ám toán ta… ta…”


      Bao Chửng nhướng mi cái, , “Ta cái gì? Ngươi đừng có ngươi ngươi ta ta, đừng quên, hồi Triển hộ vệ cũng ra tỷ thí, ngươi tưởng tới chơi à?”


      “Ách…” Cả gương mặt Bàng Thái Sư trướng lên đỏ bừng, nghĩ nghĩ, hảo hán thèm tính toán, vội vàng lôi kéo Triển Chiêu, , “Triển hộ vệ… Ngươi nhất định phải thắng đó!”


      Triển Chiêu cười tủm tỉm với Bàng Cát, “Thái sư, ván thứ nhất phải ta đấu.”


      “A?” Bàng Cát sửng sốt.


      Lúc này, có bóng trắng chợt lóe lên, phía sau Triển Chiêu có người hạ xuống, là Bạch Ngọc Đường.


      Bàng Thái Sư sửng sốt, há hốc mồm nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, liền cảm thấy Bao Chửng phía sau vỗ vỗ vai lão, , “Lão Bàng à, gom góp gia sản xong chưa? Xem ra ta lại phải thay nạn dân trong thiên hạ cảm tạ ngươi cứu tế nữa rồi.”


      “Ách…” Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó hít hơi sâu… hai mắt trợn trắng, ngã vật ra.


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn nhau, cười mà .


      Tiểu Tứ Tử ngồi trong lòng Công Tôn, thấy mọi người luống cuống tay chân dìu Bàng Cát vào góc, cũng hắc hắc cười, Công Tôn và Triệu Phổ đều có chút khó hiểu mà nhìn bé, vật này, rốt cuộc là hồ đồ, hay là thông minh đây?

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 60: Tổ tông của hổ là mèo = =+


      .


      Bàng Cát lại bị dìu sang bên, nằm nghỉ ngơi cái giường , Bàng Dục ở bên cạnh dùng tay áo rộng thùng thình quạt mát cho lão.


      Triệu Trinh hỏi Triệu Phổ, “Hoàng thúc, ba ván tỷ thí này, nên xuất chiến như thế nào?”


      Triệu Phổ cười , “Ván thứ nhất là Bạch huynh, ván thứ hai là Triển huynh, ván thứ ba là ta.”


      Triệu Trinh gật đầu, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ách… Vị này chính là…”


      Bao Chửng nhanh chóng giới thiệu, “Hồi bẩm hoàng thượng, vị này chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”


      “Nga.” Triệu Trinh gật đầu, quan sát Bạch Ngọc Đường từ xuống dưới, trong lòng khỏi cảm thán, nhân thế, có nam nhân đẹp nhưng có nửa phần son phấn chi khí, mà lại còn có hùng khí khái như vậy sao?! Nghĩ vậy, nhìn quét qua các thanh niên đứng bên cạnh Bao Chửng, Triển Chiêu là nhã, Bạch Ngọc Đường là tuấn, Công Tôn là tú, Triệu Phổ là cuồng, ai cũng đều xuất sắc, thể cảm khái, thực là giang sơn tự có nhân tài xuất… Đương nhiên, đáng nhất chính là Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử vốn được Triệu Phổ ôm, vừa thấy Bạch Ngọc Đường tới, liền hướng đến gọi Bạch Bạch.


      Triệu Trinh vui vẻ, xoay mặt lại thấy Bàng phi hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt mến, thần sắc như vậy lại có vài phần khả ái, bèn cười , “Đó là Tiểu Tứ Tử, cháu nuôi của Hoàng Thái Hậu.”


      sao?” Bàng phi tuy rất lo lắng cho phụ thân mình, nhưng dù sao cũng tới tuổi làm mẹ, ngay cả nằm mơ cũng muốn có nhi tử, càng nhìn Tiểu Tứ Tử trong lòng càng ngứa, , “Ai nha, đây là em bé nhà Công Tôn tiên sinh sao, ta ôm cái được ? Thực là quá đáng mà.”


      Công Tôn nghe được, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Cho nương nương ôm cái được ?”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử nhìn Bàng phi chút, lại ôm Công Tôn hỏi, “Nương… phải là Cửu Cửu sao?”


      “Khụ khụ…” Bao Chửng ngồi uống trà bên bị sặc, ho khan.


      Bàng Cát nằm giường cũng cố cười gượng mà chỉ vào ông, “Đáng!”


      Tất cả mọi người có chút trêu ghẹo mà nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng xấu hổ, sờ sờ mũi, bế Tiểu Tứ Tử đến, đưa cho Bàng phi, , “Đây là vợ của Hoàng Hoàng.”


      ?” Tiểu Tứ Tử thoáng cái có hưng trí, quan sát Bàng phi, tâm , ai nha, vợ của Hoàng Hoàng dễ nhìn như vậy nha. Được Bàng phi tiếp qua, Tiểu Tứ Tử ôm cổ nàng cất tiếng gọi, “Di di.”


      Bàng phi liền cảm thấy xương cốt đều tê dại, ôm Tiểu Tứ Tử hôn mạnh cái, trong lòng ước ao… Đây nếu là hài tử của nàng tốt biết bao, vậy hoàng thượng và Thái Hậu còn sủng mẫu tử nàng lên trời sao?


      Bàng Cát nằm giường gật đầu, hướng về phía nữ nhi mình liên tục nắm tay, ý muốn —— Khuê nữ ơi, con phải cố lên a!


      .


      Công Tôn thấy Bàng Cát tựa hồ có chút khó chịu, liền từ trong cái hòm thuốc tùy thân mang theo, lấy ra ít thuốc nhuận phế sáng mắt giải nhiệt, bảo người lấy chén nước lã, bỏ thuốc vào hòa tan, vừa định đưa qua, Bao Chửng nhận lấy , “Nha, lão Bàng, uống trà.”


      Bàng Cát ngước mắt nhìn Bao Chửng, tâm … Hứ, lão Bao, biết bản thân mình sai, muốn giảng hòa với ta hả?! Vươn tay tiếp nhận nước ừng ực uống hơi…


      “Khụ khụ khụ…” Bàng Cát bị sặc liên tục ho khan, thè lưỡi chỉ vào Bao Chửng.


      Bao Chửng , “Ê, đừng phun, là Công Tôn tiên sinh phối thuốc cho ngươi đó… Sao hả? Uống xong dễ chịu chưa?”


      Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó cảm nhận chút… phát , đúng ha! còn hoảng, cũng còn cảm giác nghèn nghẹn thở được.


      Hung hăng khinh khỉnh liếc Bao Chửng, Bàng Cát đem nước thuốc còn lại uống hết, Bàng Dục rót nước trà cho lão súc miệng.


      Bàng Cát tạ ơn Công Tôn, Công Tôn , “Thái sư, mỗi ngày ba bữa, bữa tối tốt nhất nên ăn ít thôi, ăn nhiều món chay.”


      “Ách… Đúng vậy đúng vậy.” Bàng Cát nhanh chóng đáp ứng.


      Mọi người lại chuẩn bị chút, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.


      .


      Người ra trận đầu tiên bên Liêu quốc là hắc y nhân, mặc thân y vật màu đen cổ quái, trong tay cầm cây cung dài, bên hông còn đeo cây cung ngắn, phía sau đeo cái giỏ đựng tên, hai tay áo đều gắn ám tiễn, bên hông còn đeo cái túi chứa đồ.


      Người này đứng giữa bãi săn, chắp tay hành lễ với mọi người.


      Tiểu Tứ Tử còn bị Bàng phi ôm tha, cảm thấy Bàng phi mềm mềm thơm thơm, ngồi trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.


      Bàng phi cưng chiều Tiểu Tứ Tử hết nổi rồi, cầm mấy miếng bánh ngọt thơm ngon đút cho bé, lại vui vẻ chuyện với bé, Tiểu Tứ Tử ngây thơ khờ khạo, trả lời thường ngoài dự liệu, Bàng phi bị bé chọc đến ngửa tới ngửa lui, tiếng cục cưng tiếng bảo bối, gọi đến Triệu Trinh bên cạnh trong lòng đều ngứa.


      Triệu Phổ nhướng mi nhìn Công Tôn —— Rồi, lại thêm mẹ nuôi!


      Công Tôn giọng hỏi Triệu Phổ, “Người nọ mang nhiều đồ vật như vậy, còn Bạch Ngọc Đường hình như cái gì cũng mang.”


      Đúng thế, đối lập với trang bị của võ sĩ Liêu quốc, Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn giống như quý công tử uống trà, thân bạch y nhuốm bụi trần, người ngoại trừ mặt dây chuyền bạch ngọc đeo ở bên hông, có bất luận trang sức dư thừa nào, chứ đừng vũ khí… khỏi khiến người ta hoài nghi, đây là so xạ tiễn… như vậy làm sao so chứ?


      Triệu Phổ thấy Công Tôn hiếu kỳ, bèn , “Ai, đừng lo, chung quy là có biện pháp, hơn nữa, ngươi xem người Liêu kia, toàn thân mang theo chí ít là mười cân sắt… mệt rụng rời.”


      Công Tôn bật cười, tâm , Tân Đình Hầu của ngươi nặng sao?!


      .


      “Vị này chính là xạ thủ giỏi nhất Liêu quốc của ta, gọi Đạt Hoàn Đan [dá wán dān].” Gia Luật Minh giới thiệu cho mọi người.


      Tiểu Tứ Tử ở bên quan sát, liền hỏi Bàng phi, “Bạch Bạch bọn họ làm gì vậy?”


      Bàng phi cười tủm tỉm lau đường phấn khóe miệng cho bé, rồi lại đút vào miệng bé mứt hoa quả được cẩn thận tỉ mỉ tách bỏ hạt, cười , “Nga, bọn họ so tài bắn cung.”


      Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được lại hỏi, “Bạch Bạch tỷ thí sao?”


      “Ừ.” Bàng phi gật đầu.


      Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay bé vỗ hai cái, , “Bạch Bạch thắng!”


      Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy bé phất tay với mình, cũng nhịn được mà cười cái… Ở đây ít người thấy được nụ cười này của Bạch Ngọc Đường, đều hít ngụm khí lạnh, tâm nghiệt a, nam nhân mà lại dễ nhìn như vậy, đúng là nghiệt!


      Triển Chiêu ngồi bên kia, tay nắm chặt tay vịn ghế, tay đỡ cằm tựa hồ xuất thần, biết suy nghĩ cái gì.


      Triệu Trinh thấy Tiểu Tứ Tử chuyện là khiến người thích, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, làm sao ngươi biết?”


      Tiểu Tứ Tử , “Dạ, là Đại Hoàn Đản ([dà wán dàn] = đại xong đời).”


      Quần thần đều thiếu chút nữa cười phun, vừa nãy giọng của Gia Luật Minh rất ràng, mọi người chú ý. Bao Chửng thầm nhủ… Hài tử này hổ là nhi tử của Công Tôn, cho nên đồng ngôn vô kỵ, nếu muốn so đo với nó thể tức chết, mặt khác, Bao Chửng càng thêm xác định, ở đây nhiều người như vậy, chừng người sáng suốt nhất chính là Tiểu Tứ Tử… Đây là đại trí giả ngu.


      Triệu Phổ cũng nhịn cười, gật đầu… Tên rất hay.


      Gia Luật Minh hôm nay bị Tiểu Tứ Tử chế nhạo biết bao nhiêu lần, thấy bé vẻ mặt ngây thơ, phồng má, nhóp nhép nhóp nhép ăn mứt hoa quả nhịn được sắc mặt biến lạnh.


      Tiểu Tứ Tử nhác thấy cả kinh, hướng vào lòng Bàng phi chui chui, Đản Đản rất hung dữ mà trừng bé.


      Bàng phi thấy được, vội vàng bảo vệ Tiểu Tứ Tử, quay đầu lại hung dữ liếc mắt trừng Gia Luật Minh.


      Đừng , Bàng phi là loại tướng mạo lãnh diễm, mày liễu nhướng cái mắt hạnh trừng cái, hơn nữa bản thân nàng từ bé được nuông chiều, lại có vài phần kiều man, trừng mắt trông rất hung hãn.


      Gia Luật Minh ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.


      Bàng phi xoa đầu Tiểu Tứ Tử, , “Đừng sợ Tiểu Tứ Tử, sau này ai dám khi dễ ngươi hãy cho ta biết!”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Mọi người nguyên bản có ấn tượng quá tốt với Bàng phi, thứ nhất, phi tử xinh đẹp, nhiều ít cũng có chút xu hướng hồng nhan họa thủy, thứ hai, Bàng phi cũng giống như hai vị phi tử kia tinh thông cầm kỳ thi họa, trái lại là dạng ngang ngược kiêu ngạo… Bất quá, hôm nay sủng ái Tiểu Tứ Tử nên lộ ra bản năng của người mẹ, chỉ quần thần, ngay cả Triệu Trinh cũng có thêm vài phần thích đối với nàng.


      Triệu Phổ nhịn được với Công Tôn, “Sinh thần bát tự của Tiểu Tứ Tử nhất định rất tốt.”


      “Sao ngươi biết?” Công Tôn xoay mặt nhìn , , “Thực rất tốt a! Nó cầm tinh là trư, là con heo được sinh vào nửa đêm tết trung thu.”


      Triệu Phổ cười gật đầu, “Cho nên ai có dính dáng tới nó, đều có phúc khí.”


      Công Tôn cười cười, tâm , đương nhiên, Tiểu Tứ Tử nhà y chính là tiểu phúc tinh.


      Gia Luật Minh thở dài, có lửa cũng có nơi bùng phát, trước mặt hoàng đế lại cùng phi tử của trợn mắt nhìn nhau cũng ổn, đành phải với Đạt Hoàn Đan, “Hoàn Đan, cùng ngươi tỷ thí chính là Bạch Ngọc Đường.”


      Đạt Hoàn Đan quan sát Bạch Ngọc Đường từ xuống dưới, tựa hồ có chút hiểu, bèn hỏi, “Cung tiễn của ngươi đâu?”


      Bạch Ngọc Đường lúc trước cũng muốn tới, là bị Triển Chiêu lừa tới.


      Sáng sớm hôm nay, Triển Chiêu đột nhiên đến tìm , muốn đánh đố với , Bạch Ngọc Đường có chuẩn bị, đánh cuộc thua… Bị Triển Chiêu lừa tới bãi săn mới biết được, con mèo kia muốn cùng người Liêu so tài săn.


      Bạch Ngọc Đường nhìn thân trang bị của Đạt Hoàn Đan cũng phát mệt giùm , thấy đối phương hỏi mình, liền , “ phải chỉ cần bắn rơi con mồi là được sao? Cũng bắt buộc dùng cung tiễn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :