1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 56: Cửu Cửu là cái bình nứt đẹp trai nhất ^—^


      Ngày đó Triệu Trinh tự mình tới phủ Tướng Quân, đón Đường Bá Xá từ bên trong địa đạo ra, Đường Bá Xá gặp được Đường Khải tóc ngả sang màu xám, hai phụ tử ôm nhau khóc rống, mọi người đều bị cảm động.


      Dòng họ Uông Thị cũng bị trừng phạt nghiêm khắc, Triệu Trinh từ trước đến nay nhân hậu, thế nhưng lần này cũng có ý niệm đem Uông Minh Hàn lăng trì xử tử.


      Sau đó Uông quý phi quỳ xuống đất cầu xin, bất luận như thế nào cũng là phu thê kiếp, nàng tự biết phụ thân và huynh trưởng tội thể tha thứ, nhưng cũng xin hoàng thượng cho bọn họ được toàn thây.


      Cuối cùng, Uông Minh Hàn bị phán trảm, nhà già trẻ sung quân, mà Uông quý phi vốn được sủng ái cũng bị Triệu Trinh đày vào lãnh cung. Đường Bá Xá khôi phục chức thượng thư, nhưng tuổi tác cao, được an bài ở lại Khai Phong dưỡng thọ, vừa lúc vị trí của Vương thái y còn trống, Triệu Trinh liền mời Đường Khải vào cung, làm thái y của ngự y viện, hảo hảo mà hầu hạ cha già.


      Triệu Trinh còn đem tội ác của Uông Minh Hàn chiếu cáo thiên hạ, thay Đường Bá Xá giải tội, đồng thời phát lệnh truy nã Uông Hải, trưởng tử của Uông Minh Hàn, vụ án của Đường Bá Xá có thể phát sinh sóng to gió lớn dị thường.


      Đợi cho vụ án xử lí xong xuôi, Triệu Trinh rời , Bao Chửng mang theo Triển Chiêu xử lí những công việc còn lại, Triệu Phổ để lại vài ảnh vệ hỗ trợ, thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng bên tựa hồ rầu rĩ vui, cũng tạm biệt Bao Chửng, cùng Công Tôn trở về trước.


      .


      Trở về, lúc này gần đến chạng vạng, người đường thần sắc vội vã, bên trong các tiệm cơm tửu lâu hai bên đường náo nhiệt vô cùng, Khai Phong phủ vẫn như mọi ngày, mảnh phồn vinh.


      Triệu Phổ thấy Công Tôn rũ xuống hai mắt, Tiểu Tứ Tử trong lòng nắm lọn tóc của y, hỏi, “Phụ thân, phụ thân vui nha?”


      Triệu Phổ cũng có chút nhịn được, bước lên hai bước hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi làm sao vậy?” bên vươn tay muốn bế Tiểu Tứ Tử, Công Tôn cho.


      Triệu Phổ sửng sốt hỏi, “Oa, ta cũng phải ngày đầu tiên lưu manh ngươi, ngươi giận a? Được, ta cho ngươi đánh, đánh tới khi ngươi nguôi giận mới thôi.”


      Công Tôn ngước mắt khinh bỉ nhìn , “Ai bảo giận ngươi?”


      Triệu Phổ có chút mờ mịt, giơ tay gãi gãi đầu, hỏi, “Ách… Ngươi giận ta ngươi giận ai? Còn có ai lưu manh ngươi?”


      Công Tôn tức giận thèm quan tâm, Triệu Phổ lại nở nụ cười, , “Được rồi, chuyện gì vậy?”


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Tứ Tử há mồm dẩu mỏ , “Vừa nãy, trước khi Hoàng Hoàng , phụ thân tức giận, nhưng sau khi Hoàng Hoàng , phụ thân lại vui.”


      Triệu Phổ hơi sửng sốt, tiến đến hỏi Công Tôn, “Ngươi giận hoàng thượng à?”


      Công Tôn lên tiếng, nhìn chỗ khác.


      Triệu Phổ lại kinh hãi, với Triệu Trinh cùng nhau lớn lên từ , Triệu Trinh hầu như hề cáu kỉnh, nam nhân có tính tình tốt đến như vậy đời này cũng nhiều, cho nên danh hiệu Nhân Tông này gọi sai. Thư ngốc này phải thích nhất là nhân đức chính khí sao? Hôm nay tại sao lại tức giận?


      “Thư ngốc?” Triệu Phổ hỏi, “Ngươi nghĩ là phán quá? Hẳn nên sao trảm cả nhà?”


      Công Tôn nhìn , , “Sao trảm cả nhà là lấy oán báo oán, là bi kịch!”


      Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Vậy tại sao ngươi lại tức giận? Phán nặng sao?”


      Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt mông ngồi bên tay trái mình chuyển sang tay phải, giọng thầm câu, “ phải lúc trước , Uông quý phi được sủng ái.”


      Triệu Phổ sửng sốt, nhìn chằm chằm Công Tôn, sau đó hiểu cười cười, “Nga… A, con mọt sách vẫn là con mọt sách.”


      Công Tôn quay đầu lại nhìn , “Có ý gì đây?”


      Triệu Phổ khoanh tay trước ngực, , “Thư ngốc ngươi lại lên cơn nữa sao, nghĩ hôm qua được sủng, hôm nay tiến lãnh cung tiến lãnh cung, cả nhà sung quân ngay cả đòn cũng đánh, quân vương vô tình gần vua như gần cọp phải ?”


      Công Tôn lời nào, cúi đầu về phía trước.


      Triệu Phổ kéo y lại, , “Chậm .”


      “Muốn gì đây?” Công Tôn nhìn , , “Còn ăn, chết đói.”


      “Ừm ừm.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Chết đói.”


      “Tiểu Tứ Tử đói bụng?” Triệu Phổ vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, , “Ngươi ăn cơm trước, ta và phụ thân ngươi có chuyện cần làm.”


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu khó hiểu nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy Triệu Phổ đột nhiên vọng lên lầu hai của tửu lâu bên cạnh, “Bạch huynh.”


      Công Tôn ngẩng đầu, quả nhiên, hai người bọn họ vừa lúc tới trước Thái Bạch Cư, đứng bên dưới cửa sổ lầu hai, Bạch Ngọc Đường thân bạch y cùng Tưởng Bình đều hiếu kỳ ló đầu ra nhìn.


      Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ vụ án này kết thúc, bèn trở về tìm tứ ca ăn, vừa lên lầu hai ngồi xuống, chợt nghe dưới lầu có người gọi, cúi đầu vừa nhìn… thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử giơ tay hướng ném lên.


      Bạch Ngọc Đường theo bản năng vươn tay tiếp được vật nọ… Tập trung nhìn vào —— Trong tay là Tiểu Tứ Tử bụ bẫm, chớp chớp mắt nhìn .


      Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử cũng thấy có chút choáng váng, Tiểu Tứ Tử lại càng ngơ ngác, vừa rồi còn dưới lầu mà, vù cái… liền bay bay, sau đó… bị Bạch Bạch tiếp được.


      Hai bên nhìn nhau hồi, Tiểu Tứ Tử gọi, “Bạch Bạch.”


      “U, Tiểu Tứ Tử a, đến, cho thúc thúc ôm chút.” Tưởng Bình thấy Tiểu Tứ Tử liền vui vẻ, vươn tay bế bé qua, gắp vài miếng bánh cho bé ăn.


      Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại… Triệu Phổ và Công Tôn còn tung tích.


      Bạch Ngọc Đường thở dài, vừa định bảo tiểu nhị lấy thêm bộ chén đũa, thấy trước mắt xuất thân ảnh màu đỏ.


      Tưởng Bình, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đều ngây ngẩn cả người.


      Triển Chiêu ngồi bên cạnh bọn họ, với tiểu nhị, “Thêm hai bộ chén đũa, lấy cho ta chén cơm!”


      Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình đờ ra nhìn chằm chằm Triển Chiêu, Tiểu Tứ Tử hỏi, “Miêu Miêu làm sao bay vào đây?”


      Triển Chiêu giơ tay nựng cằm Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử, ta chết đói, bữa trưa chưa có ăn.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ cánh tay của Triển Chiêu, “ đáng thương nga.”


      Bạch Ngọc Đường bật cười, tâm nhủ, Triển Chiêu này thực là có tính cách của loài mèo, quá đói trèo tường lật ngói cái gì cũng làm.


      Triển Chiêu cười tủm tỉm tiếp nhận chén cơm mà tiểu nhị đưa qua, bắt đầu ăn.


      Tưởng Bình ở bên nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dường như có việc gì đem Tiểu Tứ Tử bế qua, gắp thức ăn cho bé, Tiểu Tứ Tử lại gắp thức ăn cho Triển Chiêu, Triển Chiêu vừa ăn vừa lựa ra thịt viên, cá viên các loại đút vào miệng Tiểu Tứ Tử.


      hạnh phúc ăn, chợt nghe Tưởng Bình nhè thở dài hơi.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời ngước mắt nhìn , có chút khó hiểu, Triển Chiêu hỏi, “Hửm? Tứ gia tại sao ăn?”


      Tưởng Bình cười ha hả , “Ta phát , Tiểu Tứ Tử giống như bách đáp trong mã điếu*.”


      *(mã điếu giống như là mạt chược đó, còn bách đáp đại loại là con bài chủ)


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút mờ mịt, Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu, tâm hỏi —— Bách đáp là cái gì?


      Tưởng Bình ha hả cười cười, , “Vô luận hai người khác biệt thế nào ngồi cùng chỗ, chỉ cần ở giữa có thêm Tiểu Tứ Tử, hai người đó vô cùng xứng đôi.”





      “Khụ khụ…”


      Trầm mặc trong chốc lát, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời phản ứng, Bạch Ngọc Đường sặc ngụm nước bắt đầu ho khan, Triển Chiêu lại nuốt chửng viên thịt, đấm ngực —— Nghẹn rồi nghẹn rồi…


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ngước mắt nhìn nhìn Tưởng Bình, thấy vẻ mặt cười giảo hoạt của lắc đầu, vươn tay, vỗ lưng cho Triển Chiêu.





      “Ngươi đâu vậy?” Công Tôn bị Triệu Phổ ôm vượt nóc băng tường, muốn giãy giụa đòi xuống.


      Triệu Phổ chọc y, “Thư ngốc, đừng nhúc nhích, lỡ như ngã xuống tốt đâu, ngươi ngẫm lại, nếu như mặt đập xuống đất trước, vậy phải ngoạn mục lắm sao?”


      Công Tôn vươn tay nhéo tai , “Muốn chết cùng chết!”


      Triệu Phổ bị đau nhe răng trợn mắt còn vui vẻ, “Thư ngốc, ngươi muốn cùng ta đồng sinh cộng tử a?”


      Công Tôn vừa tức vừa hận, “…Lão tử cùng ngươi đồng quy vu tận!” Triệu Phổ cùng y đường ầm ĩ ‘cười đùa’, cuối cùng ôm chặt cả hai cánh tay của y, khiến Công Tôn cách nào nhúc nhích, đáp xuống mái ngói lưu ly, , “Suỵt.”


      Công Tôn có chút khó hiểu, nhìn khắp nơi, chỉ thấy cả hai đáp xuống nóc nhà của nơi nào đó trong hoàng cung.


      Công Tôn nhìn , hỏi, “Đến hoàng cung làm chi?”


      Triệu Phổ cười , “Cho ngươi trông thấy đế vương vô tình, Triệu Trinh vô tình như vậy, quyết định từ quan , theo ta quay về đại mạc!”


      Công Tôn khinh bỉ nhìn , , “Chờ thêm thời gian nữa ta từ quan, mang Tiểu Tứ Tử quay về thôn Nhã Trúc, chỉ là thấy có lỗi với Bao đại nhân.”


      Triệu Phổ cười lắc đầu, “Thư ngốc, từ xưa đế vương vô tình, hoàng đế, có cảm tình hay , cùng với điều cần là dân, có quan hệ gì cả.”


      thể như vậy.” Công Tôn .


      “Vậy ngươi muốn làm gì?” Triệu Phổ hỏi, “Vì tình riêng thả Uông quý phi.”


      phải.” Công Tôn nhíu mày, , “Chỉ là thấy thoải mái.”


      Triệu Phổ lắc đầu, “Cho nên mang ngươi nhìn cho thống khoái.”


      Triệu Phổ che miệng Công Tôn lại, ôm chặt lấy, thả người nhảy, đáp xuống nóc khu nhà cách đó xa, Công Tôn nhướng mi hỏi Triệu Phổ, “Đâu đây?”


      Triệu Phổ thấp giọng , “Ái Hoa cung của Uông quý phi.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày… Chính lúc này, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng khóc, ngước mắt vừa nhìn, chỉ thấy đám cung nữ thái giám quỳ ở trong sân khóc.


      “Quý phi bị đày vào lãnh cung, những thái giám cung nữ này theo người khác, biết điều này có nghĩa là gì ?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi Công Tôn.


      Công Tôn ngẩn người, , “Thay đổi người chủ sao?”


      Triệu Phổ cười cười, “Thái giám cung nữ trong hoàng cung có tới vài nghìn, lợi hại nhất chính là hầu hạ hoàng đế, sắp xếp xuống là hầu hạ Thái Hậu, tiếp đó là Hoàng Hậu, sau đó là quý phi, rồi xếp dần xuống, nhưng cơ bản đều là bộ phận nhu thuận được sủng ái, đại bộ phận chỉ có thể bận rộn làm việc.”


      Công Tôn gật đầu.


      Triệu Phổ , “Hậu cung chính là tuồng kịch, ta chưa lưu lại lâu, nhưng nghe nương giảng qua. Phượng hoàng rơi xuống đất bằng cả con gà, các nương nương này khi thất sủng, so với cung nữ được sủng ái cũng bằng, hầu như người người đều có thể khi dễ. Tôn vinh của chủ tử là tôn vinh của nô tài, những nha hoàn thái giám này phải khóc cho Uông quý phi, mà là cho chính bọn họ, bọn họ cũng đều biết, những ngày sau dễ chịu. Khi Uông quý phi được sủng ái, đám thủ hạ thường ngày chừng hay lên mặt ta đây, hôm nay thoáng cái rơi xuống, bị khi dễ cho chết.”


      Công Tôn nghe được liên tục nhíu mày, , “Hoàng cung quả nhiên phải nơi tốt.”


      “Vậy cũng đúng, hậu cung so với hoàng cung còn nguy hiểm hơn.” Triệu Phổ ngồi xổm, kéo Công Tôn cùng ngồi xuống, thấp giọng , “Nếu như Triệu Trinh tha Uông quý phi, vậy khó có thể phục thiên hạ.”


      “Cái này ta biết.” Công Tôn , “Ta cũng phải hiểu đạo lý, chỉ là… ta cảm thấy khi hoàng thượng hạ mệnh lệnh này, ngay cả cái liếc mắt cũng có, tựa hồ quá tuyệt tình.”


      Triệu Phổ lắc đầu cười cười, “Nếu như Uông quý phi bị đày vào lãnh cung, các phi tử khác, ngươi đoán các nàng là khóc hay là cười?”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, giọng , “Chuyện này… tỷ muội tình thâm hẳn là cười đâu?”


      Triệu Phổ cười nhạt tiếng, “Tỷ muội tình thâm là mặt ngoài thôi, bên ngoài khóc đến thảm thương, nhưng sau lưng chắc chắn muốn chúc mừng… Ngươi tin hay , có vài hạ nhân nha hoàn lập tức bỏ quên chủ tử cũ, ôm chân chủ tử mới?”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, “Vô tình như vậy?”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, , “Tình nghĩa phải ai cũng lên được, ở hậu cung ngay cả sống cũng sống nổi, về tình nghĩa trừ phi giống như Trần Ban Ban, năm đó cứu Thái Hậu mạng, nhưng ngươi nên biết, năm đó cứu người, ngoại trừ ông ấy còn có rất nhiều cung nữ, hộ vệ… những người đó hầu như chết toàn thây.”


      Công Tôn cúi đầu trầm mặc, “Đúng thế, ở nơi này, vô tình so với hữu tình càng dễ sinh tồn.”


      “Các phi tử này, đem mỗi chi tiết trong phủ Tướng Quân đều hỏi ràng, nếu như bọn thái giám khi đó hoàng thượng cỡ nào muốn, nén đau thương bỏ thứ mình thích… Vậy các phi tử đó đố kỵ, oán hận. Thư ngốc, đời này, lợi hại hơn bất kỳ loại đao kiếm gì, chính là oán hận cùng đố kỵ của con người.” Triệu Phổ có chút bùi ngùi , “Uông quý phi chỉ có thể ở bên trong lãnh cung chịu càng nhiều đau khổ, đồng thời rất khó sống được lâu.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, tựa hồ minh bạch chút, chợt nghe Triệu Phổ tiếp, “Ngược lại, nếu như bọn họ nghe được là… hoàng thượng ngay cả mí mắt cũng chớp cái đem Uông quý phi đày vào lãnh cung… Như vậy cảm động lây, các nàng đố kỵ, trái lại cảm thấy lạnh cả người, đồng thời người người cảm thấy bất an.”


      Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, , “Hoàng thượng trong thời gian ngắn, nghĩ được những điều này sao?”


      Triệu Phổ nhún vai, “Khi ta quen với Triệu Trinh, còn chưa tới mười tuổi, lúc đó, cũng như thế.”


      Công Tôn giật mình thôi.


      Triệu Phổ tiu nghỉu cười cười, “Ngươi đừng thấy ta tại sợ trời sợ đất… Nếu từ đến lớn sống tại hoàng cung, ta tuyệt đối chết sớm hơn Triệu Trinh.”


      Công Tôn khe khẽ thở dài, đảo mắt, thấy phía dưới có quan binh tới, giải tán các cung nữ thái giám này, sau đó, Ái Hoa cung liền yên tĩnh xuống, các thị vệ đem những thứ trong cung đều dọn , khóa đại môn, chỉ chừa lại cửa bên, sau đó, mọi người rời .


      Công Tôn khó hiểu, hỏi Triệu Phổ, “Làm cái gì vậy?”


      Triệu Phổ , “Lãnh cung kỳ thực có nơi nào chuẩn xác, có triều đại dùng nhà tù, phi tử bị nhốt sau cánh cửa sắt giống như ngồi tù, mà có triều đại nhốt trong nơi ở cũ, Triệu Trinh tiếp tục dùng cách của tiên đế, cung điện biến thành lãnh cung, được ra, là loại hình phạt ôn hòa nhất.”


      Công Tôn nhàng thở dài, lúc này, Uông quý phi ra, mặc thân lụa trắng, mặt trang điểm, hẳn là vì để tang phụ thân mình.


      Công Tôn cảm thấy trong lòng buồn khổ, kéo Triệu Phổ, , “Chúng ta thôi, ta giận hoàng thượng nữa, là do kiến thức hạn hẹp.”


      Triệu Phổ cười cười, vươn tay nựng cằm Công Tôn, , “Ta chính là thích điểm này của ngươi, sai sai, đúng đúng, chưa bao giờ biện giải cho bản thân.”


      Công Tôn đánh tay , hỏi, “Có hay ?”


      Triệu Phổ lắc đầu, chỉ chỉ cách đó xa.


      Công Tôn ngước mắt nhìn, chỉ thấy ngoài cung, cửa bên bị mở, Triệu Trinh đến… Trần Ban Ban theo sau chờ ngoài cửa, nhìn theo bóng Triệu Trinh vào sân.


      .


      Triệu Trinh vào viện, Uông quý phi nhìn lúc rồi quỳ xuống hành lễ với .


      Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ ý bảo y đừng lên tiếng, tiếp tục xem.


      Triệu Trinh đến bên cạnh Uông quý phi, , “Ngươi biết việc này từ khi nào?”


      Uông quý phi trầm mặc hồi rồi , “Ba năm trước đây.”


      Triệu Trinh hỏi, “Vì sao cho ta biết?”


      Uông quý phi cười khổ lắc đầu, Triệu Trinh lại gật đầu, “Đúng vậy, lời này có cách nào để .”


      Uông quý phi quỳ xuống bên, Triệu Trinh tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nắm bàn tay nàng.


      Vành mắt Uông quý phi đỏ lên, ngước mắt nhìn Triệu Trinh.


      Triệu Trinh nhìn nàng hồi lâu, vươn tay giúp nàng lau nước mắt hai bên má, đứng lên xoay người rời . Vẫn như cũ quay đầu lại liếc mắt cái, Trần Ban Ban nhàng thở dài, đóng lại cửa bên, cùng Triệu Trinh xa, lưu lại Uông quý phi trong viện dập đầu tạ ơn.


      .


      Công Tôn khó hiểu, hỏi Triệu Phổ, “Nàng cảm tạ cái gì?”


      Triệu Phổ nhàng thở dài, ra hiệu bảo Công Tôn nhìn.


      Công Tôn xoay mặt, chỉ thấy Uông quý phi mở bàn tay vừa nãy bị Triệu Trinh nắm, bên trong có gói giấy .


      Công Tôn sửng sốt, khẽ nhíu mày, Uông quý phi cẩn thận mở gói giấy, bên trong là thuốc bột màu trắng.


      Công Tôn kinh hãi, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy y sốt ruột, vội vàng ngăn cản y, “Cho ngươi ở lại lãnh cung cả đời, so với có an an tĩnh tĩnh có tôn nghiêm mà chết, ngươi chọn cái nào?”


      Công Tôn khựng lại, há mồm biết nên cái gì, mà đồng thời, Uông quý phi đem thuốc bột đổ vào trong miệng, sau đó, nàng đứng lên, về phòng ngủ, thay trang phục của quý phi, trang điểm tỉ mỉ, ngắm nhìn bản thân xinh đẹp tôn quý trong gương đồng, đứng dậy tới bên giường, nằm xuống, lẳng lặng ngủ…


      Sau đó, toàn bộ Ái Hoa cung lại lần nữa khôi phục yên lặng, Công Tôn trong lòng rối bời, y làm thần y nhiều năm như vậy, cứu rất nhiều người, đây là lần đầu trơ mắt nhìn người chết trước mắt mình, bản thân lại bất lực.


      Triệu Phổ kéo Công Tôn đứng lên, ôm lấy y thả người nhảy ra hoàng cung, đáp xuống mặt đất, thấy mặt Công Tôn mang thần sắc buồn bã, liền vươn tay véo má y, hỏi, “Thế nào? Còn muốn từ quan nữa ?”


      Công Tôn ngước mắt có chút oán hận nhìn … Vốn tâm tình tốt, cho nên, bây giờ tâm tình lại càng tồi tệ, khổ sở so với tức giận càng khiến cho người ta thoải mái.


      .


      Triệu Phổ kéo Công Tôn ra ngoài, chợt nghe Công Tôn , “Làm hoàng đế có ý nghĩa, khổ thân.”


      Triệu Phổ gật đầu, “Cho nên, ta chết cũng muốn làm.”


      Công Tôn ngước mắt hỏi, “Vậy… nếu kẻ gặp chuyện này chính là ngươi sao?”


      Triệu Phổ quay đầu nhìn y, “Ta?”


      “Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Nếu như ngươi gặp phải, làm sao bây giờ?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, trả lời, “Loại chuyện này hẳn ta gặp phải đâu, ta chỉ thích cảm giác cả đời chỉ mến người.”


      “Ta là giả thuyết.” Công Tôn hỏi, “Giả như?”


      Triệu Phổ hào hiệp cười , “Ta cũng có tiền đồ như Triệu Trinh.”


      “Là sao?” Công Tôn thắc mắc.


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Nếu như bắt ta chọn giang sơn hay mỹ nhân, ta tuyệt đối chọn mỹ nhân, người khác thế nào ta cũng mặc kệ.”


      Công Tôn nghe được chấn lăng, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi… Ngay cả đại nghĩa cũng quan tâm?”


      Triệu Phổ cười lạnh tiếng, “Ai cũng phải ông trời, đại nghĩa của bọn họ đối với ta là chả có cái thí giá trị nào cả, bất quá bọn họ cứ tán tụng cái thí đó ta mặc kệ, đừng đụng đến bảo bối của ta, ai dám đụng vào bảo bối của ta, lão tử liền đem cái đầu bọn họ bẻ ngược ra sau.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “‘Thí’ cái gì… Thô tục!”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Đại gia đây vốn là kẻ thô lỗ.”


      Công Tôn khinh bỉ liếc , bất quá khóe miệng cũng cong lên, xoay người ra ngoài.


      Triệu Phổ thấy Công Tôn cười, cũng có chút ngờ, đuổi theo hỏi, “Này, thư ngốc, tâm tình tốt chưa?”


      Công Tôn nhìn nơi khác, , “Ừm, cũng được.”


      “Cũng được?” Triệu Phổ cười sấn tới hỏi, “Có liên quan tới ta nha?”


      Công Tôn nghĩ nghĩ chút, , “Hm… Xét về đạo lý, là ngươi sai.”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Đạo lý có giá trị mấy đồng tiền? Để ta tiễn người ta âu yếm tìm chết ta thà giảng đạo lý!”


      Công Tôn đảo mắt nhìn , “Ừ… Cho nên ta cũng thích cách làm của ngươi.” xong, Công Tôn đến phía trước, “Trước kia, giữa hoàng thượng và ngươi, ta còn cảm thấy ngươi khó sống hơn, bất quá bây giờ ngẫm lại, ngươi so với hoàng thượng tự tại nhiều lắm, tự tại đến có thể cần đạo lý.”


      Triệu Phổ đuổi theo vài bước, cười hỏi, “Thư ngốc, ngươi vừa thích ta?”


      Công Tôn liếc , “Ngươi đừng cắt câu lấy nghĩa có được , ta là thích cách làm của ngươi!”


      Triệu Phổ gật đầu, “Trùng hợp như vậy, ta cũng thích ngươi.”


      Công Tôn đạp , “ bảo ngươi đừng cắt câu lấy nghĩa.”


      Triệu Phổ chớp mắt, “Ngươi muốn đạo lý với lưu manh à?”


      Công Tôn tức điên, , “Ngươi thừa nhận mình là lưu manh rồi hả? Đây là bình vỡ nên cho vỡ luôn phải *?”


      *(nguyên văn: phá quán tử phá suất, theo nghĩa đen: Cái bình nứt, cho dù có rơi thêm lần nữa cũng chỉ là cái bình nứt vỡ mà thôi, cần bảo vệ nữa, ý lộ bản chất rồi nên thèm biện giải nữa.)


      quan hệ!” Triệu Phổ cười , “Thư ngốc, ngươi theo ta , chỉ cần ngươi theo ta, ta đem tất cả chai bình đều đập vỡ hết.” Vừa , Triệu Phổ vừa vươn tay nựng cằm Công Tôn, sấn tới muốn hôn.


      “Ngươi…” Công Tôn kinh hãi, giơ tay đấm tới quyền.


      Triệu Phổ nghiêng đầu, muốn tránh, Công Tôn tự nhiên là đánh trúng , cho nên lần này Công Tôn giống dĩ vãng có thể đánh trúng Triệu Phổ. Thấy mình đánh vào khoảng , Công Tôn buồn bực, cũng đề phòng Triệu Phổ đột nhiên vòng tay ôm thắt lưng y, kéo y vào ngõ gần đó áp sát vào tường.


      “Ngươi?” Công Tôn còn chưa kịp , Triệu Phổ liền tiến đến, giữ lấy đôi môi y, hôn lên.


      “Hm.” Công Tôn đẩy vai Triệu Phổ, nhưng Triệu Phổ ngang tàng bổ nhào đến như con sói đói, hai tay sờ soạng lung tung bên hông y, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, vói vào trong miệng y, khí thế hùng hồn.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 57: Miếu hoang người, nam quả nam bản 2.0


      Công Tôn cảm thấy bản thân có chút thanh tỉnh, còn hơi vựng, động tác của Triệu Phổ quá dùng sức, khiến cho đầu óc y choáng váng, hai tay muốn nắm lấy cánh tay Triệu Phổ, nhưng cứ nhích tới nhích lui, còn liều mạng xiết chặt y vào lòng, tay cũng cố sức nắm chặt, như muốn ép y tiến vào nơi nào đó. vậy trong miệng còn bị Triệu Phổ che kín, muốn phát ra thanh cũng khó, Triệu Phổ hôn đến điên cuồng, bao lâu, Công Tôn liền cảm thấy có chút ngạt thở, nếu như Triệu Phổ buông y ra, y phỏng chừng ngạt chết.


      “Hm…” Công Tôn hừ hừ tiếng, vươn tay đẩy Triệu Phổ, Triệu Phổ tuy rằng kích động, nhưng trong đầu vẫn ràng, thư ngốc này phỏng chừng bị ngạt, vội vàng buông ra.


      “A…” Công Tôn kịp mắng chửi người, trước tiên thở dốc, Triệu Phổ chỉ thấy y hé mở đôi môi, làn môi hồng nhuận, đôi mắt vốn là tàn bạo trừng , nhưng đại khái vì ngạt thở mà trở nên mông lung, cho nên hiểu sao lại khiến cho người ta sinh ra vài phần thâm tình chân thành, trong óc Triệu Phổ ong ong vang, lại sấn tới hôn tiếp.


      Công Tôn kinh hãi, vội vàng ngửa mặt ra sau, đập vào mắt Triệu Phổ chính là vành tai khả ái cùng cái cổ trắng nõn thon gầy, lập tức nhiệt huyết sôi sục, hôn lên cổ Công Tôn bắt đầu cọ cọ… vài cái, liền khiến cho Công Tôn tóc mai tán loạn.


      Công Tôn tuy rằng chưa trải qua tình huống thế này, nhưng đại thể vẫn minh bạch, Triệu Phổ cứ như vậy chừng thể cứu vãn, nhưng mình lại đánh lại , đừng đánh, ngay cả đẩy cũng đẩy ra, Triệu Phổ tay nâng thắt lưng của Công Tôn, dễ dàng ôm y như đùa bỡn, hai chân Công Tôn lơ lửng chấm đất.


      Vừa vội vừa tức, Công Tôn cũng biết nên ngăn cản Triệu Phổ như thế nào, lúc do dự, bàn tay sờ soạng của Triệu Phổ đột nhiên chui vào tay áo rộng thùng thình của Công Tôn, lại sờ soạng, từ cánh tay trơn trượt sờ lên, vói sâu vào trong tay áo… len vào trong xiêm y.


      Công Tôn đỏ bừng mặt, mắt thấy tiếp tục như vậy phải cách, tức điên nhưng lại có chút sợ, liền nhấc chân hung hãn đạp Triệu Phổ, miệng mắng, “Cút ra, ngươi muốn chết!”


      Triệu Phổ cao hứng, vốn thầm nghĩ chỉ chiếm chút tiện nghi của thư ngốc này, bất đắc dĩ tay lại ngừng lại được, tim đập nhanh muốn chết, thân thể cũng theo đó mà kích động dữ dội… Đại khái là vì sinh hoạt nhiều năm trong quân lữ, cấm dục quá lâu, Triệu Phổ thường dùng cách giết địch để giảm bớt tinh lực của bản thân. Bất quá lúc về tới Khai Phong, chiến gì cũng có, nhưng lại có thư ngốc bên người trêu chọc, chọc ghẹo chọc ghẹo, liền châm lên ngòi lửa.


      May mà Triệu Phổ vẫn biết nặng , tuy rằng trong ngực cực độ ham muốn, nhưng cuối cùng vẫn có chút cam lòng mà buông tay, là lưu manh nhưng phải là đồ vô lại, thể cường bạo, như vậy có ý nghĩa.


      Triệu Phổ cam lòng, Công Tôn lại càng cam lòng, Triệu Phổ thường ngày cũng hay chọc y nhưng chưa từng làm , hôm nay Công Tôn bị làm cho hơi sợ hãi, lại cảm thấy thoải mái, sau khi bị Triệu Phổ buông ra, liền tiến lên đạp .


      Triệu Phổ cũng trả đòn, thấy dáng vẻ hung hãn của Công Tôn, trong ngực lại sung sướng… Rất có hương vị, thích loại bưu hãn này.


      Công Tôn đánh đánh cuối cùng chỉ cảm thấy đau tay, thân thể Triệu Phổ quá cứng rắn, ngẫm lại còn chưa hết giận, nhấc chân đạp, Triệu Phổ vội vàng trốn, Công Tôn đuổi theo đạp, Triệu Phổ tránh khỏi, vươn tay ôm lại cẳng chân của Công Tôn.


      “A!” Công Tôn cả kinh, chỉ có chân làm sao đứng vững, vội vàng vịn vào thân cây bên cạnh, trừng Triệu Phổ, “Ngươi buông tay!”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Vậy ngươi còn đạp ?”


      Công Tôn gật đầu, “Ngươi buông ra, ta đạp chết ngươi!”


      Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, , “Biết ngươi muốn đạp chết ta mà ta còn buông tay à?! Nghĩ hay a thư ngốc.”


      Công Tôn trừng , “Ngươi có buông ra ?”


      Triệu Phổ bĩu môi, “ buông sao? Có bản lĩnh ngươi dùng chân khác mà đạp!”


      Công Tôn bị chọc cho tức điên, tên Triệu Phổ này da mặt dày đến nỗi có thể đắp cả tường thành, da mặt dày nhất Khai Phong phỏng chừng là của rồi.


      tức giận, Công Tôn lại cảm giác được bàn tay của Triệu Phổ ôm lấy chân y, còn thành mà sờ tới sờ lui.


      “Uy!” Công Tôn nhảy lên mắng, “Ngươi lại nhúc nhích!”


      Triệu Phổ liếc y, “Vậy ngươi còn đạp nữa ?”


      Công Tôn mếu máo, , “ đạp, ngươi buông tay!”


      Triệu Phổ rốt cuộc buông tay, Công Tôn nhấc chân đạp tới cước.


      “Au…” Triệu Phổ bị y đá trúng chân, , “Thư ngốc, ngươi mà sao làm?”


      “Đối xử với lưu manh phải suông!” Công Tôn hung hăng trừng.


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, , “Nha, ngươi đừng tiếp tục, nếu lại bị ta bắt được ta làm luôn đó!”


      Công Tôn khinh bỉ lườm , tới bên cạnh , hung hăng nhấc chân đạp.


      “Ai nha…” Triệu Phổ ôm chân nhảy cà tưng, “Ta con mọt sách nhà ngươi sao lại hung dữ như vậy?”


      Công Tôn híp mắt lại liếc xéo , “Đối phó với lưu manh, phải so với càng lưu manh!”


      Triệu Phổ ngẩn người, sau đó, ngẩng mặt dang rộng hai tay tiến tới, “Đến đây , lưu manh chết ta !”


      “Ngươi…” Công Tôn thấy dáng vẻ vô lại của , cắn răng có cách, hung hăng đẩy cái, xoay người bỏ .


      Triệu Phổ hắc hắc cười hai tiếng, theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc Công Tôn, Công Tôn nhấc chân đuổi theo đánh … Hoàn toàn chú ý tới, vừa nãy Triệu Phổ quá trớn như vậy, chính mình chút cũng tức giận.


      .


      Đợi đến khi hai người tới Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường vừa lúc ôm Tiểu Tứ Tử xuống, Tưởng Bình theo phía sau.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử duỗi hai tay gọi Công Tôn, nhưng là hướng về Triệu Phổ.


      Trong lòng Công Tôn có chút ghen tị, sau khi Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm lấy, chớp chớp mắt nhìn cái cổ Công Tôn, hỏi, “Nha, phụ thân bị trùng trùng cắn sao?”


      Công Tôn hơi sửng sốt, Triệu Phổ xoay mặt nhìn cái cổ của y chút, nhếch miệng… Chỉ thấy bên mang tai cùng cổ Công Tôn có hai dấu đỏ đỏ, là vừa nãy bị cắn để lại.


      Công Tôn có chút , chỉ thấy Triệu Phổ vẻ mặt cười xấu xa, vội vàng vươn tay che, ngước mắt trừng . Bạch Ngọc Đường lên tiếng, từ biệt Triệu Phổ và Công Tôn, vỗ mông Tiểu Tứ Tử cái, rời , Tiểu Tứ Tử tựa lên đầu vai Triệu Phổ vẫy tay chào Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, hồi tới Khai Phong nga, Tiểu Tứ Tử cùng ngươi bắt Miêu Miêu.”


      Tưởng Bình theo sau rời , khi ngang Công Tôn, liếc liếc cái cổ của y, híp mắt cười… Vẻ mặt bỡn cợt đó, khiến Công Tôn đỏ bừng lỗ tai, tức sôi bụng, đành phải quay ngoắt qua trừng Triệu Phổ.


      Triệu Phổ thấy dáng vẻ phồng má trừng mắt của Công Tôn thực khả ái, bất quá ánh mắt vô cùng hung hãn kia như lại muốn đánh người, vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử chạy lên lầu, đỡ phải chịu đòn, lại với tiểu nhị, “Này, tiểu nhị, chuẩn bị vài món ngon!”


      “Được rồi.” Tiểu nhị nhanh chân chuẩn bị, Công Tôn hầm hừ theo Triệu Phổ lên lầu, ngồi xuống đối diện , trừng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến đây.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, nhìn Công Tôn, cười tủm tỉm.


      Công Tôn nhíu mày, , “Cho phụ thân ôm cái.”


      Tiểu Tứ Tử nắm nắm ngón tay , “ người phụ thân có thịt.”


      Công Tôn sửng sốt, Tiểu Tứ Tử giọng thầm, “Cửu Cửu ôm thoải mái.”


      Công Tôn tức điên, , “Vậy ngươi nhận làm cha !” Tiểu Tứ Tử mếu máo, vội vàng từ bàn bò qua, nhào vào lòng Công Tôn.


      Công Tôn ôm bé đặt lên đùi, vươn tay nhéo nhéo cái mông, bất mãn liếc Triệu Phổ —— Dám đoạt con ta.


      Triệu Phổ nắm tay chống cằm nhìn Công Tôn, tâm —— chỉ đoạt con ngươi, cả ngươi cũng đoạt luôn!


      Công Tôn vươn tay xoa xoa bụng Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Ăn no chưa?”


      “Dạ, ăn no.” Tiểu Tứ Tử , lại thấy dưới lầu có rất nhiều người hướng Khai Phong phủ chạy đến, liền hỏi, “Phụ thân, tại sao bọn họ lại đến đó?”


      Triệu Phổ nhìn thoáng qua, , “Phỏng chừng là xem Bao đại nhân thăng đường xử trảm Uông Minh Hàn.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên cạnh, hai tay nâng cằm nhìn Công Tôn và Triệu Phổ ăn, Công Tôn ăn được vài miếng lại nhìn sang bé, hỏi, “Nè, Tiểu Tứ Tử, ngươi vừa cái gì mà quay về Khai Phong phủ bắt Miêu Miêu a?”


      Tiểu Tứ Tử cười hì hì , “Vừa nãy Bạch Bạch , bảo là Miêu Miêu bắt , cho nên lát phải bắt lại Miêu Miêu.”


      “Bắt?” Triệu Phổ nghe , liền hỏi, “Bắt cái gì?”


      (“Bắt” theo Hán Việt là “tróc”, chữ này còn có hàm ý là “chọc ghẹo”)


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lúc nãy Triển Chiêu gì với ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Ngô?”


      mới vừa nãy đó, sau khi ngươi gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, Triển Chiêu gì với ngươi?” Công Tôn hỏi, “Sau đó ngươi nhìn Bạch Ngọc Đường ?”


      “Ngô, Miêu Miêu bảo ta thấy Bạch Bạch đừng chuyện.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      Công Tôn và Triệu Phổ hiểu ra… Quả nhiên, chiêu này của Triển Chiêu hay , vô chiêu thắng hữu chiêu! Phỏng chừng Bạch Ngọc Đường phải lo lắng trận.


      Triệu Phổ hỏi, “Bạch Ngọc Đường bảo ngươi quay về làm sao bắt miêu?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, kề sát Công Tôn lời nào, đây là bí mật của bé và Bạch Bạch.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, Công Tôn nhủ thầm… Gần đây Tiểu Tứ Tử có rất nhiều bí mật a.


      .


      Chờ Công Tôn và Triệu Phổ dùng bữa xong, trời cũng tối, hai người chuẩn bị tính tiền rời , Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, ghé vào bên tai thấp giọng mấy câu.


      Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “ ?”


      Giả Ảnh gật đầu.


      Triệu Phổ sờ sờ cằm, cảm thấy khó hiểu, liền hỏi, “… Gia Luật Minh này muốn làm gì đây?”


      Công Tôn cũng hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ngày mai Gia Luật Minh muốn vào cung diện thánh, muốn săn thú.”


      Công Tôn nhíu mày, “ có hảo tâm, tại sao lại muốn săn thú?”


      “Nghe dẫn theo vài con ngựa tốt, còn có cung nỏ hảo hạng… Đều là tặng cho hoàng thượng.” Triệu Phổ cười nhạt tiếng, “ còn dẫn theo vài tay thợ săn, muốn tìm người giỏi về cưỡi ngựa bắn cung ở Đại Tống ta, so tài săn.”


      Công Tôn nhíu mày, “ nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đây? Ngàn dặm xa xôi chạy tới tỷ thí săn thú?!”


      Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, “Hoàng thượng còn cách nào khác, cho nên bảo ta lo tìm người.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Uông quý phi vừa mất, hoàng thượng hoàn toàn có thể coi đây là cơ hội mượn cớ từ chối lời mời này của Gia Luật Minh.”


      Triệu Phổ cười cười, , “Gia Luật Minh có thiện ý, đêm dài lắm mộng, xem rốt cuộc muốn làm gì tốt hơn, hơn nữa… còn có thể làm được gì chứ?! Muốn ám sát hoàng thượng, chúng ta có nhiều cao thủ mà, có thành công hay đều phải chết, hẳn là có mưu nào khác!”


      “Ừ.” Công Tôn cũng gật đầu, cùng Triệu Phổ đứng lên trở về, Tiểu Tứ Tử vẫn để Triệu Phổ bế, Công Tôn vừa mới ăn no, ôm Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có chút sốc hông. Công Tôn vừa , vừa xoa bụng, cảm thán, Tiểu Tứ Tử càng ngày càng nặng.


      Triệu Phổ ở bên nhìn, rất muốn vươn tay giúp y xoa xoa.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 57: Miếu hoang người, nam quả nam bản 2.0


      Công Tôn cảm thấy bản thân có chút thanh tỉnh, còn hơi vựng, động tác của Triệu Phổ quá dùng sức, khiến cho đầu óc y choáng váng, hai tay muốn nắm lấy cánh tay Triệu Phổ, nhưng cứ nhích tới nhích lui, còn liều mạng xiết chặt y vào lòng, tay cũng cố sức nắm chặt, như muốn ép y tiến vào nơi nào đó. vậy trong miệng còn bị Triệu Phổ che kín, muốn phát ra thanh cũng khó, Triệu Phổ hôn đến điên cuồng, bao lâu, Công Tôn liền cảm thấy có chút ngạt thở, nếu như Triệu Phổ buông y ra, y phỏng chừng ngạt chết.


      “Hm…” Công Tôn hừ hừ tiếng, vươn tay đẩy Triệu Phổ, Triệu Phổ tuy rằng kích động, nhưng trong đầu vẫn ràng, thư ngốc này phỏng chừng bị ngạt, vội vàng buông ra.


      “A…” Công Tôn kịp mắng chửi người, trước tiên thở dốc, Triệu Phổ chỉ thấy y hé mở đôi môi, làn môi hồng nhuận, đôi mắt vốn là tàn bạo trừng , nhưng đại khái vì ngạt thở mà trở nên mông lung, cho nên hiểu sao lại khiến cho người ta sinh ra vài phần thâm tình chân thành, trong óc Triệu Phổ ong ong vang, lại sấn tới hôn tiếp.


      Công Tôn kinh hãi, vội vàng ngửa mặt ra sau, đập vào mắt Triệu Phổ chính là vành tai khả ái cùng cái cổ trắng nõn thon gầy, lập tức nhiệt huyết sôi sục, hôn lên cổ Công Tôn bắt đầu cọ cọ… vài cái, liền khiến cho Công Tôn tóc mai tán loạn.


      Công Tôn tuy rằng chưa trải qua tình huống thế này, nhưng đại thể vẫn minh bạch, Triệu Phổ cứ như vậy chừng thể cứu vãn, nhưng mình lại đánh lại , đừng đánh, ngay cả đẩy cũng đẩy ra, Triệu Phổ tay nâng thắt lưng của Công Tôn, dễ dàng ôm y như đùa bỡn, hai chân Công Tôn lơ lửng chấm đất.


      Vừa vội vừa tức, Công Tôn cũng biết nên ngăn cản Triệu Phổ như thế nào, lúc do dự, bàn tay sờ soạng của Triệu Phổ đột nhiên chui vào tay áo rộng thùng thình của Công Tôn, lại sờ soạng, từ cánh tay trơn trượt sờ lên, vói sâu vào trong tay áo… len vào trong xiêm y.


      Công Tôn đỏ bừng mặt, mắt thấy tiếp tục như vậy phải cách, tức điên nhưng lại có chút sợ, liền nhấc chân hung hãn đạp Triệu Phổ, miệng mắng, “Cút ra, ngươi muốn chết!”


      Triệu Phổ cao hứng, vốn thầm nghĩ chỉ chiếm chút tiện nghi của thư ngốc này, bất đắc dĩ tay lại ngừng lại được, tim đập nhanh muốn chết, thân thể cũng theo đó mà kích động dữ dội… Đại khái là vì sinh hoạt nhiều năm trong quân lữ, cấm dục quá lâu, Triệu Phổ thường dùng cách giết địch để giảm bớt tinh lực của bản thân. Bất quá lúc về tới Khai Phong, chiến gì cũng có, nhưng lại có thư ngốc bên người trêu chọc, chọc ghẹo chọc ghẹo, liền châm lên ngòi lửa.


      May mà Triệu Phổ vẫn biết nặng , tuy rằng trong ngực cực độ ham muốn, nhưng cuối cùng vẫn có chút cam lòng mà buông tay, là lưu manh nhưng phải là đồ vô lại, thể cường bạo, như vậy có ý nghĩa.


      Triệu Phổ cam lòng, Công Tôn lại càng cam lòng, Triệu Phổ thường ngày cũng hay chọc y nhưng chưa từng làm , hôm nay Công Tôn bị làm cho hơi sợ hãi, lại cảm thấy thoải mái, sau khi bị Triệu Phổ buông ra, liền tiến lên đạp .


      Triệu Phổ cũng trả đòn, thấy dáng vẻ hung hãn của Công Tôn, trong ngực lại sung sướng… Rất có hương vị, thích loại bưu hãn này.


      Công Tôn đánh đánh cuối cùng chỉ cảm thấy đau tay, thân thể Triệu Phổ quá cứng rắn, ngẫm lại còn chưa hết giận, nhấc chân đạp, Triệu Phổ vội vàng trốn, Công Tôn đuổi theo đạp, Triệu Phổ tránh khỏi, vươn tay ôm lại cẳng chân của Công Tôn.


      “A!” Công Tôn cả kinh, chỉ có chân làm sao đứng vững, vội vàng vịn vào thân cây bên cạnh, trừng Triệu Phổ, “Ngươi buông tay!”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Vậy ngươi còn đạp ?”


      Công Tôn gật đầu, “Ngươi buông ra, ta đạp chết ngươi!”


      Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, , “Biết ngươi muốn đạp chết ta mà ta còn buông tay à?! Nghĩ hay a thư ngốc.”


      Công Tôn trừng , “Ngươi có buông ra ?”


      Triệu Phổ bĩu môi, “ buông sao? Có bản lĩnh ngươi dùng chân khác mà đạp!”


      Công Tôn bị chọc cho tức điên, tên Triệu Phổ này da mặt dày đến nỗi có thể đắp cả tường thành, da mặt dày nhất Khai Phong phỏng chừng là của rồi.


      tức giận, Công Tôn lại cảm giác được bàn tay của Triệu Phổ ôm lấy chân y, còn thành mà sờ tới sờ lui.


      “Uy!” Công Tôn nhảy lên mắng, “Ngươi lại nhúc nhích!”


      Triệu Phổ liếc y, “Vậy ngươi còn đạp nữa ?”


      Công Tôn mếu máo, , “ đạp, ngươi buông tay!”


      Triệu Phổ rốt cuộc buông tay, Công Tôn nhấc chân đạp tới cước.


      “Au…” Triệu Phổ bị y đá trúng chân, , “Thư ngốc, ngươi mà sao làm?”


      “Đối xử với lưu manh phải suông!” Công Tôn hung hăng trừng.


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, , “Nha, ngươi đừng tiếp tục, nếu lại bị ta bắt được ta làm luôn đó!”


      Công Tôn khinh bỉ lườm , tới bên cạnh , hung hăng nhấc chân đạp.


      “Ai nha…” Triệu Phổ ôm chân nhảy cà tưng, “Ta con mọt sách nhà ngươi sao lại hung dữ như vậy?”


      Công Tôn híp mắt lại liếc xéo , “Đối phó với lưu manh, phải so với càng lưu manh!”


      Triệu Phổ ngẩn người, sau đó, ngẩng mặt dang rộng hai tay tiến tới, “Đến đây , lưu manh chết ta !”


      “Ngươi…” Công Tôn thấy dáng vẻ vô lại của , cắn răng có cách, hung hăng đẩy cái, xoay người bỏ .


      Triệu Phổ hắc hắc cười hai tiếng, theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc Công Tôn, Công Tôn nhấc chân đuổi theo đánh … Hoàn toàn chú ý tới, vừa nãy Triệu Phổ quá trớn như vậy, chính mình chút cũng tức giận.


      .


      Đợi đến khi hai người tới Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường vừa lúc ôm Tiểu Tứ Tử xuống, Tưởng Bình theo phía sau.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử duỗi hai tay gọi Công Tôn, nhưng là hướng về Triệu Phổ.


      Trong lòng Công Tôn có chút ghen tị, sau khi Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm lấy, chớp chớp mắt nhìn cái cổ Công Tôn, hỏi, “Nha, phụ thân bị trùng trùng cắn sao?”


      Công Tôn hơi sửng sốt, Triệu Phổ xoay mặt nhìn cái cổ của y chút, nhếch miệng… Chỉ thấy bên mang tai cùng cổ Công Tôn có hai dấu đỏ đỏ, là vừa nãy bị cắn để lại.


      Công Tôn có chút , chỉ thấy Triệu Phổ vẻ mặt cười xấu xa, vội vàng vươn tay che, ngước mắt trừng . Bạch Ngọc Đường lên tiếng, từ biệt Triệu Phổ và Công Tôn, vỗ mông Tiểu Tứ Tử cái, rời , Tiểu Tứ Tử tựa lên đầu vai Triệu Phổ vẫy tay chào Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, hồi tới Khai Phong nga, Tiểu Tứ Tử cùng ngươi bắt Miêu Miêu.”


      Tưởng Bình theo sau rời , khi ngang Công Tôn, liếc liếc cái cổ của y, híp mắt cười… Vẻ mặt bỡn cợt đó, khiến Công Tôn đỏ bừng lỗ tai, tức sôi bụng, đành phải quay ngoắt qua trừng Triệu Phổ.


      Triệu Phổ thấy dáng vẻ phồng má trừng mắt của Công Tôn thực khả ái, bất quá ánh mắt vô cùng hung hãn kia như lại muốn đánh người, vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử chạy lên lầu, đỡ phải chịu đòn, lại với tiểu nhị, “Này, tiểu nhị, chuẩn bị vài món ngon!”


      “Được rồi.” Tiểu nhị nhanh chân chuẩn bị, Công Tôn hầm hừ theo Triệu Phổ lên lầu, ngồi xuống đối diện , trừng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến đây.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, nhìn Công Tôn, cười tủm tỉm.


      Công Tôn nhíu mày, , “Cho phụ thân ôm cái.”


      Tiểu Tứ Tử nắm nắm ngón tay , “ người phụ thân có thịt.”


      Công Tôn sửng sốt, Tiểu Tứ Tử giọng thầm, “Cửu Cửu ôm thoải mái.”


      Công Tôn tức điên, , “Vậy ngươi nhận làm cha !” Tiểu Tứ Tử mếu máo, vội vàng từ bàn bò qua, nhào vào lòng Công Tôn.


      Công Tôn ôm bé đặt lên đùi, vươn tay nhéo nhéo cái mông, bất mãn liếc Triệu Phổ —— Dám đoạt con ta.


      Triệu Phổ nắm tay chống cằm nhìn Công Tôn, tâm —— chỉ đoạt con ngươi, cả ngươi cũng đoạt luôn!


      Công Tôn vươn tay xoa xoa bụng Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Ăn no chưa?”


      “Dạ, ăn no.” Tiểu Tứ Tử , lại thấy dưới lầu có rất nhiều người hướng Khai Phong phủ chạy đến, liền hỏi, “Phụ thân, tại sao bọn họ lại đến đó?”


      Triệu Phổ nhìn thoáng qua, , “Phỏng chừng là xem Bao đại nhân thăng đường xử trảm Uông Minh Hàn.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên cạnh, hai tay nâng cằm nhìn Công Tôn và Triệu Phổ ăn, Công Tôn ăn được vài miếng lại nhìn sang bé, hỏi, “Nè, Tiểu Tứ Tử, ngươi vừa cái gì mà quay về Khai Phong phủ bắt Miêu Miêu a?”


      Tiểu Tứ Tử cười hì hì , “Vừa nãy Bạch Bạch , bảo là Miêu Miêu bắt , cho nên lát phải bắt lại Miêu Miêu.”


      “Bắt?” Triệu Phổ nghe , liền hỏi, “Bắt cái gì?”


      (“Bắt” theo Hán Việt là “tróc”, chữ này còn có hàm ý là “chọc ghẹo”)


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lúc nãy Triển Chiêu gì với ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Ngô?”


      mới vừa nãy đó, sau khi ngươi gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, Triển Chiêu gì với ngươi?” Công Tôn hỏi, “Sau đó ngươi nhìn Bạch Ngọc Đường ?”


      “Ngô, Miêu Miêu bảo ta thấy Bạch Bạch đừng chuyện.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      Công Tôn và Triệu Phổ hiểu ra… Quả nhiên, chiêu này của Triển Chiêu hay , vô chiêu thắng hữu chiêu! Phỏng chừng Bạch Ngọc Đường phải lo lắng trận.


      Triệu Phổ hỏi, “Bạch Ngọc Đường bảo ngươi quay về làm sao bắt miêu?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, kề sát Công Tôn lời nào, đây là bí mật của bé và Bạch Bạch.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, Công Tôn nhủ thầm… Gần đây Tiểu Tứ Tử có rất nhiều bí mật a.


      .


      Chờ Công Tôn và Triệu Phổ dùng bữa xong, trời cũng tối, hai người chuẩn bị tính tiền rời , Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, ghé vào bên tai thấp giọng mấy câu.


      Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “ ?”


      Giả Ảnh gật đầu.


      Triệu Phổ sờ sờ cằm, cảm thấy khó hiểu, liền hỏi, “… Gia Luật Minh này muốn làm gì đây?”


      Công Tôn cũng hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ngày mai Gia Luật Minh muốn vào cung diện thánh, muốn săn thú.”


      Công Tôn nhíu mày, “ có hảo tâm, tại sao lại muốn săn thú?”


      “Nghe dẫn theo vài con ngựa tốt, còn có cung nỏ hảo hạng… Đều là tặng cho hoàng thượng.” Triệu Phổ cười nhạt tiếng, “ còn dẫn theo vài tay thợ săn, muốn tìm người giỏi về cưỡi ngựa bắn cung ở Đại Tống ta, so tài săn.”


      Công Tôn nhíu mày, “ nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đây? Ngàn dặm xa xôi chạy tới tỷ thí săn thú?!”


      Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, “Hoàng thượng còn cách nào khác, cho nên bảo ta lo tìm người.”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, , “Uông quý phi vừa mất, hoàng thượng hoàn toàn có thể coi đây là cơ hội mượn cớ từ chối lời mời này của Gia Luật Minh.”


      Triệu Phổ cười cười, , “Gia Luật Minh có thiện ý, đêm dài lắm mộng, xem rốt cuộc muốn làm gì tốt hơn, hơn nữa… còn có thể làm được gì chứ?! Muốn ám sát hoàng thượng, chúng ta có nhiều cao thủ mà, có thành công hay đều phải chết, hẳn là có mưu nào khác!”


      “Ừ.” Công Tôn cũng gật đầu, cùng Triệu Phổ đứng lên trở về, Tiểu Tứ Tử vẫn để Triệu Phổ bế, Công Tôn vừa mới ăn no, ôm Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có chút sốc hông. Công Tôn vừa , vừa xoa bụng, cảm thán, Tiểu Tứ Tử càng ngày càng nặng.


      Triệu Phổ ở bên nhìn, rất muốn vươn tay giúp y xoa xoa.


      .


      Hai người về, còn chưa tới Khai Phong phủ, đột nhiên, thấy ở chỗ tối có bóng người lấp ló.


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Công Tôn cũng thấy, liền hỏi Triệu Phổ, “Thấy ? Trốn trong hẻm đó!”


      Triệu Phổ nhàng gật đầu, , “Đừng nóng vội, Tử Ảnh đuổi theo.”


      Quả nhiên, bao lâu chợt nghe được trong hẻm truyền ra tiếng động, giống như có người ngã xuống.


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau rồi tới, trong hẻm người nằm sấp, bị Tử Ảnh đè lại, vừa hô tha mạng vừa giãy dụa.


      Triệu Phổ và Công Tôn quan sát, phát đó là thanh niên lang thang, đại khái hơn hai mươi tuổi, áo quần rách nát cà phất cà phơ.


      Tử Ảnh kéo ngồi dậy, Triệu Phổ nhíu mày hỏi , “Ngươi lén lút trước cửa Khai Phong phủ làm gì?”


      “Xí, ai cần ngươi lo… Ai nha.” Tiểu lưu manh mới ra miệng, bị Tử Ảnh tát bạt tai, “Ngươi phản hả, ăn cho đàng hoàng, nếu bẻ sạch răng ngươi.”


      “Ách, đại gia tha mạng a.” Tiểu lưu manh vội vàng cầu xin tha thứ, “Ta có làm chuyện xấu mà.”


      Triệu Phổ kiên nhẫn hỏi , “Ngươi lòng vòng quanh Khai Phong phủ làm cái gì?”


      “Ta… ta có…” Tiểu lưu manh lóng ngóng lắc đầu, ý bảo cái gì mình cũng có làm.


      Triệu Phổ lại cười, với Tử Ảnh, “Bẻ răng .”


      “Dạ.” Tử Ảnh liền giả vờ muốn đến bẻ răng , tiểu lưu manh vội vàng che miệng lại, “Ta ta … Là có người bảo ta đến đây theo dõi.”


      Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Theo dõi ai?”


      “Ách… bảo ta theo dõi, trong Khai Phong phủ, có phải có nha đầu mười mấy tuổi hay .” Tiểu lưu manh .


      Triệu Phổ hơi sửng sốt, nhìn Công Tôn —— Nha đầu mười mấy tuổi, chẳng lẽ là Hàm Lăng?


      “Ai bảo ngươi theo dõi?” Công Tôn hỏi.


      “Ta biết…” Tiểu lưu manh lắc đầu, thấy Tử Ảnh hung hăng trừng , vội vàng , “Ta thực biết mà, là nam nhân hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất uy vũ, biết công phu cũng rất hung dữ, cho ta cùng với các huynh đệ mỗi người mười lượng bạc, bảo chúng ta luân phiên theo dõi quanh Khai Phong phủ, nếu như có cơ hội, tốt nhất bắt được nha đầu đó mang .”


      Triệu Phổ nghe xong nhướng mi, hỏi, “Sau khi các ngươi bắt được nương đó sao? Làm sao giao người cho ?”


      “Nga, đưa đến ngôi miếu hoang cách sườn núi năm dặm ở đông ngoại ô, là được, mỗi tối đều đến xem.” Tiểu lưu manh trả lời.


      Triệu Phổ nghe xong, cười cười, “Trước tiên ngươi cần , theo ta vào.”


      “A?” Tiểu lưu manh bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu , “Ta dám… Ta làm sao dám vào Khai Phong phủ a, Bao đại nhân chém ta.”


      Công Tôn bật cười, “Ngươi còn biết bản thân mình phải người tốt sao?”


      Tiểu lưu manh có chút ngượng ngùng gãi đầu, Triệu Phổ , “Yên tâm , ta làm khó dễ ngươi, ngươi theo ta vào đó, giúp ta việc, làm tốt có thưởng.”


      “Có ?” Tiểu lưu manh vui vẻ, thấy Triệu Phổ gật đầu, vội hỏi, “Đại nhân muốn ta làm gì?”


      Triệu Phổ nhếch nhếch khóe miệng, chuyện, bảo Tử Ảnh lặng lẽ mang người , về Khai Phong phủ tìm Bao Chửng, cho ông biết mọi chuyện.


      .


      Bao Chửng vừa nghe liền nhíu mày, “ vậy, Hàm Lăng nương quả là bị người theo dõi?”


      Triệu Phổ , “Bao Tướng, đây là cơ hội tốt, có thể tìm hiểu ngọn ngành.”


      Bao Chửng ngẩn người, hỏi, “Tìm hiểu ngọn ngành, ý của Vương gia là, tìm người giả trang Hàm Lăng, để tên lưu manh này mang đến miếu hoang?”


      Triệu Phổ gật đầu, lúc này, Đại Ảnh mặc xiêm y mà thường ngày Hàm Lăng hay mặc chạy đến, thân hình Đại Ảnh khá bé, tương tự Hàm Lăng.


      “Hm.” Triệu Phổ gật đầu, “Rất giống.”


      Công Tôn lo lắng hỏi, “Để cho nương mạo hiểm… được ?”


      sao.” Đại Ảnh , “Chuyện này tính cái gì, long đàm hổ huyệt ta đều xông qua.”


      Tử Ảnh bên giơ ngón tay cái, “ đó, đây là cọp mẹ chuyển thế.”


      “Ngươi cái gì?!” Đại Ảnh giơ tay nhéo tai Tử Ảnh.


      phải… Nữ trung hào kiệt, là nữ trung hào kiệt!” Tử Ảnh vội vàng van xin nài nỉ, Đại Ảnh mới chịu buông ra.


      .


      Màn đêm buông xuống, tiểu lưu manh khiêng Đại Ảnh bên trong bao tải, vội vã rời khỏi Khai Phong phủ, chạy tới khu rừng ở đông ngoại ô.


      Công Tôn và Triệu Phổ cũng theo.


      Tiểu Tứ Tử vốn nên ngủ, nhưng bé còn nhớ đến chuyện Bạch Ngọc Đường muốn bắt miêu miêu, liền ngồi trước cửa chờ, ngưỡng cổ nghiêm mặt ngắm bầu trời đêm, lẩm bẩm, “Bạch Bạch tại sao còn chưa có tới?”


      Triển Chiêu vốn muốn cùng bọn Triệu Phổ, bất quá đủ người, hôm nay lại bận rộn cả ngày, Bao Chửng bảo sớm nghỉ ngơi.


      Triển Chiêu rửa mặt xong, thấy Tiểu Tứ Tử mình ngồi trước cửa vừa ngẩng mặt nhìn trời vừa thầm, liền cười tủm tỉm đến hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn cái gì đó? Chờ bánh có nhân từ trời rơi xuống à?”


      Tiểu Tứ Tử hơi đô đô miệng, , “Mới phải, chờ Bạch Bạch.”


      “Nga?” Triển Chiêu sửng sốt, tâm , Bạch Ngọc Đường phải quay về Thúy Trúc viên sao? Đêm nay còn tới? Liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chờ làm chi?”


      “Bắt miêu…” Tiểu Tứ Tử thốt ra, phản ứng được là mình lỡ miệng, vội vàng che miệng lại.


      Triển Chiêu ngẩn người, lập tức nheo mắt lại, hỏi, “Bắt cái gì?”


      Tiểu Tứ Tử vội vàng che kín miệng, chạy vào trong phòng bò lên giường chui vào chăn, xong rồi, bé ra bí mật, đêm nay lỡ như Bạch Bạch bắt được Miêu Miêu, giận.


      Triển Chiêu nghe xong nhướng mi… Bắt miêu?! Trêu ghẹo miêu sao? Xem ra Bạch Ngọc Đường biết chiều nay mình chọc , chuẩn bị trả thù. Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu về tới phòng mình, nằm giường, ngay cả y phục cũng cởi, chỉ là mở to hai mắt chờ —— Xem Bạch Ngọc Đường ngươi khi nào tới, đến lúc đó biết là bắt miêu hay là bắt chuột đâu!





      Công Tôn và Triệu Phổ thầm theo tiểu lưu manh tới miếu hoang ở đông ngoại ô.


      Tiểu lưu manh đem Đại Ảnh đặt mặt đất rồi rời .


      Mọi người mai phục tại phụ cận ngôi miếu.


      Đêm khuya, bốn vách tường của miếu hoang có khe hở, gió thổi vù vù vào bên trong, Công Tôn bị lạnh nhích vào bên trong tượng phật, Triệu Phổ thấy y lạnh, liền vươn tay, kéo y vào lòng, giúp y chắn gió.


      Công Tôn nhìn nhìn , lên tiếng, Triệu Phổ lắc đầu , “ bảo ngươi đừng tới, chịu nghe!”


      Công Tôn , “Ta cũng là người của Khai Phong phủ mà.”


      “Ai ?” Triệu Phổ nhướng mi cái, “Ngươi là người của ta.”


      Vành tai Công Tôn đỏ rần lên, vừa định đạp , thấy Triệu Phổ quay sang “Suỵt” tiếng, ý bảo giọng thôi.


      Công Tôn an tĩnh lại, bao lâu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất .


      Hai người cẩn thận vịn vào tượng phật nhìn ra bên ngoài, người vào là hắc y nhân bịt mặt.


      Hắc y nhân nọ tới bên cạnh bao tải, giơ tay mở dây cột, kéo bao tải xuống… Đại Ảnh quỳ rạp mặt đất đưa lưng về phía , hắc y nhân kéo nàng qua. Còn chưa kịp nhìn tướng mạo, Đại Ảnh ra tay như điện, điểm trúng huyệt đạo của … Hắc y nhân cứng ngắc tại chỗ, thể nhúc nhích, mở to hai mắt, giật mình nhìn Đại Ảnh.


      Lúc này, Tử Ảnh và Giả Ảnh đều từ đỉnh nhảy xuống, đem người nọ kéo lên.


      Triệu Phổ đỡ Công Tôn từ phật đàn nhảy xuống, tới trước mặt người nọ. Triệu Phổ quan sát từ xuống dưới, cảm thấy hơi quen mắt, liền vươn tay, kéo khăn bịt mặt của xuống.


      Nương theo ánh trăng xuyên qua nóc miếu rọi vào, Triệu Phổ ngây ngẩn cả người, lát mới giật mình hỏi, “Tại sao lại là ngươi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :