1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Triệu Phổ thấy biểu tình của Công Tôn thay đổi biết —— Có hy vọng.


      Công Tôn hỏi lão nhân kia, “Lão bá, chủ nhân nhà này có phải họ Đường hay ?”


      Lão đầu có chút giật mình, hỏi, “Tiên sinh quan biết chủ nhân nhà ta?”


      Công Tôn gật đầu, , “Ta tìm có việc, có thể bẩm báo tiếng hay ?”


      “Ách…” Lão đầu tựa hồ có chút khó xử, , “Lão gia nhà ta gặp người, muốn mua cầm, với ta là được.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Có giấy bút ?”


      Lão đầu sửng sốt, rồi chỉ chỉ giấy bút bàn dùng để ghi lại cầu làm cầm của khách nhân, ý bảo Công Tôn đến đó mà viết.


      Công Tôn tới bên bàn, đặt bút viết bài thơ rồi giao cho lão đầu, , “Phiền lão đưa cho lão gia nhà mình, chúng ta từ Khai Phong phủ tới.”


      Lão đầu nghe được mấy chữ Khai Phong phủ liền ngẩn người, cúi đầu nhìn trang giấy, chỉ thấy bên viết là…


      Trầm trầm tam thập tái (Ba mươi năm nặng nề trôi)


      Oan tình thâm tự hải (Oan tình sâu tựa biển khơi)


      Đắc thi tốc thủy trang (Lấy được thơ từ thôn Tốc Thủy)


      Tuyết hận duy Trung Đường (Chỉ có Trung Đường mới có thể giúp ngươi rửa hận)


      Lão đầu nhìn bài thơ lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn , “Lão hỏi lão gia .”


      Lão đầu gật đầu, vội vã vào hậu viện, bước chân tựa hồ bởi vì hoảng loạn mà có chút lảo đảo. Triệu Phổ từng có kinh nghiệm, nên có thể xem loại thơ này, đọc những chữ đầu tiên trong bài thơ của Công Tôn từ xuống là —— Trầm oan đắc tuyết (oan khiên được rửa sạch).


      Chưa đến chốc lát, nghe được tiếng bước chân vội vã truyền đến… Công Tôn và Triệu Phổ xoay mặt, thấy được nho sinh hơn năm mươi tuổi chạy ra, cầm tay bài thơ Công Tôn vừa viết.


      Công Tôn nhìn chút, cả người tản ra mùi của dược thảo, cần hỏi cũng biết đó là lang trung, liền lên tiếng, “Đường Khải, Đường Ngọc Sơn?”


      Người nọ nhìn Công Tôn lát, gật đầu, hỏi, “Các hạ…”


      “Tại hạ là chủ bộ của Khai Phong phủ, Công Tôn Sách, vị này chính là Cửu Vương gia Triệu Phổ.” Công Tôn .


      Đường Khải hiển nhiên rất là giật mình, nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, lúc lâu sau mới ngồi xuống bên bàn. Đường Khải niên kỷ qua năm mươi, tóc mai hoa râm, ngước mắt hỏi, “Bao đại nhân muốn xử vụ án năm đó?”


      Công Tôn gật đầu.


      Đường Khải do dự chút, nhìn y , “Vậy chính là phán tiên hoàng có lỗi, phán toàn bộ người trong thiên hạ đều sai, Bao đại nhân có lá gan này sao?”


      Công Tôn hơi ngẩn người, hỏi, “Việc này cùng với có gan hay , có quan hệ gì? thực chính là thực, cùng với phạm sai lầm có phải hoàng thượng hay , nhiều người hay , căn bản quan hệ.”


      Đường Khải nhìn Công Tôn.


      Triệu Phổ , “Theo chúng ta quay về Khai Phong phủ , tiên hoàng tuy qua đời, nhưng còn đương kim hoàng thượng, nếu năm đó quả thực là oan tình bị phán sai, nợ tính mệnh của cả nhà ngươi trả lại được, nhưng… ít nhất có thể khôi phục danh dự, hung thủ chân chính cũng nên trả giá đại giới.”


      Đường Khải gật đầu, “Ta … Sợ gì chứ, ta phí thời gian nửa cuộc đời, hàm oan ba mươi năm, chỉ cần có thể vì cả tộc nhân giải tội, muốn ta làm gì cũng được.”


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, mang theo Đường Khải ra cửa.


      Nhưng vừa bước ra, Triệu Phổ liền giơ tay cản Công Tôn và Đường Khải lại, sau đó… Giả Ảnh cùng Tử Ảnh chắn trước mặt mọi người, đao kiếm trong tay vung lên… chém rơi vài mai ám tiễn bay tới.


      “A…” Triệu Phổ cười nhạt tiếng, “Quả nhiên có người theo dõi, tin tức của Gia Luật Minh cũng truyền quá nhanh đó, biết ăn trứng gà xong chưa, sớm biết vậy lúc nãy bắt ăn bốn trăm cái.”


      Công Tôn cũng ý thức được có người phục kích, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Đường Khải thối lui, đứng phía sau Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn xung quanh chút, , “Đều ra cả .”


      Chỉ chốc lát sau, góc tường và ngõ phụ cận có vài chục hắc y nhân ra.


      Song song, Công Tôn bốn phía hạ xuống ít ảnh vệ, bốn phương tám hướng đều có người, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn xung quanh, xòe bàn tay đếm đếm, phát mười sáu Ảnh Ảnh đều có mặt.


      Các hắc y nhân này liếc nhìn nhau, tựa hồ có chút do dự, Triệu Phổ lạnh lùng câu, “ tên cũng đừng để chạy, bắt gọn cho ta!”


      tiếng ra lệnh, mười sáu ảnh vệ chia nhau bắt người… những hắc y nhân này làm sao là đối thủ của họ được, ban đầu còn ngoan cố chống chọi, nhưng rất nhanh bị bắt gọn, Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Đường Khải, về Khai Phong phủ.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 54: Miêu: Trong động có chuột tinh nha!


      Công Tôn và Triệu Phổ mang theo Đường Khải rời khỏi cầm hiên trở về Khai Phong phủ, Bao Chửng chờ ngoài cửa, mặt khác, các ảnh vệ áp giải đoàn hắc y nhân cùng nhau tới Khai Phong phủ… Sau khi tra hỏi biết được là từ trong phủ Uông Tướng quân phái ra.


      Bao Chửng nhíu mày, xuất ra lệnh bài giao cho Triển Chiêu, “Đến phủ Uông Tướng quân, lục soát!”


      Triệu Phổ khỏi bội phục Bao Chửng, Uông Tướng quân là quốc trượng, trực tiếp tiến vào trong phủ lục soát, vậy cần có rất nhiều quyết đoán, lỡ như lục soát được gì, Uông Tướng quân tất nhiên thêm thắt trước mặt hoàng thượng, nhiều điều tốt, Bao Chửng chịu liên lụy.


      Triển Chiêu tiếp nhận lệnh bài, hỏi Bao Chửng, “Đại nhân, lục soát cái gì? Chứng cứ hay là người?”


      Bao Chửng nhịn được cười cười, gật đầu, Triển Chiêu người này thực rất thông minh, nên hỏi đều hỏi, nên hỏi hỏi, lúc hỏi khéo léo, tuyệt đối hỏi trực tiếp, khi nên giả vờ hiểu, tuyệt đối giả khờ.


      Bao Chửng vô thức liếc nhìn Công Tôn, , “Tiên sinh, cũng theo chứ?”


      Công Tôn hiểu gật đầu, cùng Triển Chiêu ra ngoài.


      Trường hợp này, Tiểu Tứ Tử khẳng định thể , Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử theo sau Công Tôn, hỏi, “Nè, thư ngốc, vậy rốt cuộc lục soát cái gì?”


      Công Tôn cười cười , “Công khai là lục soát chứng cứ, sau lưng tìm người.”


      “Người?” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “ lẽ là lão nhân Đường Bá Xá kia? Oa, còn sống cũng bảy tám mươi tuổi rồi đó?”


      Công Tôn mỉm cười, , “Đừng già, cũng chắc là còn sống đâu.”


      “Nếu còn sống chẳng phải là bị nhốt vài chục năm?” Triệu Phổ cau mày, , “Lão Uông nếu làm như vậy, đúng là tội ác tày trời, tại sao lại đuổi tận giết tuyệt như vậy?”


      Công Tôn lắc đầu, “Đuổi tận giết tuyệt có bài thơ nọ.”


      “Đường Khải bài thơ đó là lúc pháp trường đưa tiễn, phụ thân ghé vào tai ngâm, cách khác, Đường Bá Xá là khi hành hình bị người tráo đổi mang .” Triển Chiêu vừa vừa nhìn khắp nơi, “Này, các ngươi thấy Bạch huynh đâu ?”


      Triệu Phổ , “Nga, vừa rồi đột nhiên mất, bất quá về phía phủ Tướng quân, phỏng chừng là thấy quan phủ các ngươi phá án, tiện theo.”


      “Ngô.” Triển Chiêu gật đầu.


      “Vậy ngươi còn theo?” Công Tôn hỏi, “Thân phận của ngươi, sao chứ?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, ôm Tiểu Tứ Tử , “Chúng ta là gia thuộc (người nhà [jiāshǔ]).”


      Công Tôn bật cười.


      Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ừa, gia thử (chuột nhà [jiā shǔ]).” Vừa ngắm Triển Chiêu vừa cười tủm tỉm.


      Triển Chiêu có chút hồ đồ, mấy ngày nay bận rộn, lâu vui đùa với Tiểu Tứ Tử, thấy Tiểu Tứ Tử nhìn mình, liền tiến đến vươn tay bế bé qua, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có chuyện gì cao hứng như vậy?”


      Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm lọn tóc rũ trước ngực Triển Chiêu, cười tủm tỉm , “Hì… Miêu Miêu.”





      Triển Chiêu sửng sốt, Triệu Phổ và Công Tôn đều nhịn cười nhìn nơi khác, vờ như cái gì cũng phát .


      “Miêu ở đâu?” Triển Chiêu nhìn trái phải nhìn trước sau, hỏi Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu, với , “Miêu Miêu.”


      Triển Chiêu lập tức đen mặt, hỏi, “Ta phải Triển Triển sao? Tại sao lại biến thành Miêu Miêu?”


      “Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục cười trả lời.


      Triệu Phổ lại thấy Triển Chiêu nhướng cao chân mày cái, con mắt hơi híp lại, cảm thấy buồn cười, chợt nghe Triển Chiêu hỏi, “Tiểu Tứ Tử, , ai bảo ngươi gọi ta Miêu Miêu?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt trả lời, “Bạch Bạch …”


      “Nga~” Triển Chiêu lập tức cười tươi, chỉ bất quá cái mặt cười này mang theo vài tia giảo hoạt, “Bạch Bạch a…”


      “Ạ~” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lại gọi tiếng, “Miêu Miêu.”


      Triển Chiêu cười , “Ngoan, Tiểu Tứ Tử, gọi Triển Triển.”


      Tiểu Tứ Tử cười hì hì chịu đổi, tựa hồ rất thích biệt hiệu mới này của Triển Chiêu, Triển Chiêu cắn răng, trong lòng thầm mắng, ngươi được lắm tên Bạch Ngọc Đường kia, dám đâm sau lưng ta!


      Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu nheo mắt lại, tiến đến gần bên tai Tiểu Tứ Tử, .


      “Ha ha.” Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay bé cười toe toét.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, phi thường hiếu kỳ —— biết Triển Chiêu cái gì.


      “Nhớ chưa?” Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử.


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Nhớ .”


      “Ngoan~” Triển Chiêu vươn tay, nựng nựng má Tiểu Tứ Tử.


      Mắt thấy sắp đến phủ Tướng quân, Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, tới phía trước đội ngũ, mang theo nhân mã, dẫn đầu tới trước đại môn phủ Tướng quân.


      Công Tôn phía sau, cùng Triệu Phổ liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lúc nãy Triển Chiêu gì với ngươi vậy?”


      Tiểu Tứ Tử hé miệng cười toe toét, tựa vào đầu vai Triệu Phổ chịu .


      Triệu Phổ và Công Tôn càng thêm hiếu kỳ.


      “Tiên sinh.” Lúc này, Triển Chiêu chuẩn bị vào phủ, gọi Công Tôn cùng vào, Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Hỏi ra được cho ta biết!


      Triệu Phổ nhướng mày, gật đầu, ý là —— Cứ giao cho ta!


      Công Tôn vội vã chạy vào.


      Triệu Phổ ở phía sau dụ dỗ Tiểu Tứ Tử, muốn hỏi ra ban nãy Triển Chiêu rốt cuộc với bé cái gì, nhưng Tiểu Tứ Tử ngoan cố ngậm chặt miệng, chịu .


      .


      Công Tôn và Triển Chiêu qua hành lang dài, bởi vì Triển Chiêu có lệnh bài của Khai Phong phủ, cho nên các gia tướng hai bên cũng dám cản trở. Mắt thấy sắp đến thư phòng, phía trước có người tới… Người tới tuổi tác cao, tuy mặc thường phục, nhưng bởi vì nhiều năm chinh chiến, cho nên khí lực cường kiện, còn mang theo loại khí thế bá đạo đặc biệt, Công Tôn ở cùng chỗ với Triệu Phổ lâu, rất quen thuộc với loại khí độ này —— Đây là lão Tướng quân Uông Minh Hàn.


      “Uông Tướng quân.” Triển Chiêu rất lễ phép chắp tay với Uông lão Tướng quân, , “Chúng ta phụng mệnh Bao đại nhân, đến lục soát.”


      “A.” Uông lão Tướng quân cười nhạt tiếng, “Đến lục soát phủ Tướng quân của ta, chí ít phải có tội danh chứ?”


      “Nga.” Triển Chiêu gật đầu , “Ban nãy Cửu Vương gia vừa đến cửa của cầm hiên, bị đám hắc y nhân bao vây tấn công… Các hắc y nhân này trăm miệng lời là Uông Tướng quân chỉ thị.”


      Uông Minh Hàn nhíu mày, , “Hoang đường! Ta cùng với Cửu Vương gia thù oán, vì sao phải làm hại ?”


      “Ta cũng nghĩ như vậy.” Lúc này, Triệu Phổ chậm rãi đến, với Uông Minh Hàn, “Ban đầu ta còn nghĩ là người Liêu, ngờ lại là người Tống, Bao Tướng thẩm vấn, đám người kia dĩ nhiên chỉ ra Uông Tướng quân. Tướng quân, ta cùng Bao Tướng đương nhiên tin tưởng thái độ làm người của ngươi, nhưng Bao Tướng từ trước đến nay phá án tuyệt nể tình riêng, cho nên mệnh lệnh Triển hộ vệ đến lục soát, nếu tra được, cũng xem như chứng minh Tướng quân trong sạch, đúng ?!”


      Thần sắc mặt Uông lão Tướng quân biến đổi liên tục, cuối cùng hành lễ với Triệu Phổ, , “Đa tạ Cửu Vương gia cùng Bao Tướng quan tâm.”


      “Ai, khách khí làm cái gì, phải làm thôi mà.” Triệu Phổ cười gật đầu, Uông Minh Hàn nhìn Triển Chiêu chút, , “Triển hộ vệ cứ tự nhiên lục soát .”


      Triển Chiêu cũng cười, phân công nhân thủ kiểm tra xung quanh, trong lòng hiểu , lão nhân này dáng vẻ ung dung, tất nhiên để tìm ra đầu mối dễ dàng, liền vô thức nhìn sang Công Tôn.


      Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, gật đầu với —— Xem ra ta có chuẩn bị.


      Chờ mọi người tản ra, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Này, đâu tìm?”


      Công Tôn hỏi ngược lại Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử đâu rồi?”


      Triệu Phổ cười xấu xa, “Đem tặng rồi.”


      Công Tôn trừng mắt liếc , Triệu Phổ giọng ghé sát vào tai y vài câu, Công Tôn lập tức minh bạch, cười lắc đầu.


      .


      Mà lúc này, bên trong gian tiểu trà lâu cách phủ Tướng quân xa, bàn bày ra nhiều trà bánh ngon miệng, Tiểu Tứ Tử ngồi bên, ngốc ngốc nhìn Bạch Ngọc Đường đối diện.


      Bạch Ngọc Đường mặt đối mặt với Tiểu Tứ Tử, lúc lâu mới , “Tiểu Tứ Tử, uống trà ?”


      Tiểu Tứ Tử nhích cái mông, từ chỗ đối diện Bạch Ngọc Đường, nhích đến bên người .


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn bé, hai người tiếp tục mặt đối mặt.


      Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, tỉ mỉ ngắm Bạch Ngọc Đường, sau đó nheo mắt lại cười.


      Bạch Ngọc Đường bị Tiểu Tứ Tử nhìn đến nỗi có chút chột dạ, vội vàng vươn tay đưa cho bé miếng bánh , hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn cái gì vậy?”


      Tiểu Tứ Tử tiếp nhận miếng bánh, như trước nhìn Bạch Ngọc Đường cười.


      Bạch Ngọc Đường nhịn được, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, vừa nãy Triển Chiêu cái gì với ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử vừa ăn điểm tâm vừa cười tủm tỉm, vẫn lời nào.


      Bạch Ngọc Đường cũng có có cách, trong lòng có chút hiếu kỳ, vừa nãy vốn nghe Tiểu Tứ Tử gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, con mắt Triển Chiêu liền híp lại, bản thân cảm thấy rất thống khoái, ngờ con mèo gian xảo kia lại gì đó với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử liền trở nên quái lạ.


      Tiểu Tứ Tử ăn xong miếng bánh, phủi phủi đường phấn tay, tiến đến, kề sát Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường thấy bé thịt phì phì, rất khả ái, liền hỏi, “Ăn thêm ?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu, hỏi, “Phụ thân và Cửu Cửu đâu rồi?”


      Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ về hướng phủ Tướng quân phía trước, “ bận chính trong đó, ra ngay.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bò lên đùi Bạch Ngọc Đường, ngước mắt nhìn .


      Bạch Ngọc Đường biết Tiểu Tứ Tử có thể từ được Công Tôn ôm quen rồi, cho nên rất thích được người khác ôm, bèn đem bé ôm lấy, đặt ngồi đùi.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Bạch Ngọc Đường, lắc lư hai chân ngắn ngủn, bọn họ ngồi lầu hai, nó vừa lúc có thể nhìn thấy trong phủ Tướng quân, các nha dịch của Khai Phong phủ ra ra vào vào tựa hồ tìm cái gì đó, liền hỏi, “Bạch Bạch, bọn họ tìm cái gì nha?”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng Bạch Bạch thở phào nhõm, may mà Triển Chiêu dạy Tiểu Tứ Tử cái gì kỳ quái, trả lời, “ người.”


      “Người?” Tiểu Tứ Tử trợn to mắt, hỏi, “Tại sao phải tìm nha, trốn Miêu Miêu sao?”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, , “Có người bị nhốt vài chục năm, vẫn chưa được ai phát .”


      “A?” Tiểu Tứ Tử giật mình hỏi, “Lâu như vậy a?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, chọt chọt Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn , chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vừa nãy con mèo kia cái gì với ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử như trước thần thần bí bí cười cười, nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm, nhưng vẫn mở miệng.


      Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhưng lại có cách, đồ con mèo gian xảo kia…


      .


      Công Tôn và Triển Chiêu mang người tìm kiếm vòng quanh phủ Tướng quân, nhưng nơi này rất lớn, phòng trống có vài chục gian, cộng thêm vài tiểu viện, căn bản tìm ra.


      Triển Chiêu vòng vòng trong đại viện, nghĩ cứ như vậy phải cách, liền tìm Công Tôn và Triệu Phổ, hỏi, “Tiên sinh, có manh mối ?”


      Công Tôn cũng có chút khó xử, , “Nơi này quá lớn, khó tìm.”


      Triển Chiêu cũng gật đầu, nghĩ cũng phải.


      Triệu Phổ cũng tiến đến, , “Ta bảo các ảnh vệ lục soát, bất quá bây giờ còn chưa trở về bẩm báo.”


      Công Tôn và Triển Chiêu có chút nhụt chí, nếu tìm được đầu mối gì… vậy có thể gây thêm phiền cho Bao đại nhân.


      .


      Mà lúc này, trà lâu cách đó xa, Tiểu Tứ Tử chờ đợi có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt, ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy khẽ nhíu mày, nhìn mọi người luống cuống xoay quanh trong phủ Tướng quân, cũng có chút lo lắng.


      Tiểu Tứ Tử hỏi, “Bạch Bạch, phụ thân bọn họ còn chưa có tìm được sao?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      “Ngốc quá.” Tiểu Tứ Tử , “Nhiều người trốn Miêu Miêu như vậy, đến bây giờ cũng tìm ra.”


      người bảy tám chục tuổi, nếu như còn sống, muốn giấu cũng phải chuyện dễ.” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Hay là chết… bị chôn rồi?”


      Tiểu Tứ Tử vươn tay vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường, , “Yên tâm Bạch Bạch, phụ thân giỏi tìm người nhất.”


      Bạch Ngọc Đường nhướng mi, cười hỏi, “Làm sao tìm?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm vươn tay chỉ cái mũi của mình, , “Mũi của phụ thân so với cẩu còn linh hơn.”


      Bạch Ngọc Đường bật cười.


      .


      “Hắt xì…” Trong phủ Tướng quân, Công Tôn hắt xì cái, xoa xoa mũi, tiếp tục tìm.


      Triệu Phổ thấy y chậm rãi từ tiểu viện trong cùng bắt đầu ra ngoài, vào từng gian phòng, cũng tìm gì, chỉ vài bước, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, lại vài bước, tiến đến ngăn tủ ngửi ngửi, như vậy là thú vị.


      “Này, thư ngốc.” Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Sao lại bắt chước cún con.”


      “Ngươi mới là cún con.” Công Tôn khinh khỉnh nhìn , tiếp tục ngửi.


      Triệu Phổ kiên trì theo sau y, khi Công Tôn vòng qua tiểu viện thứ hai, đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, sau đó vươn tay sờ sờ mặt đất.


      Triệu Phổ thấy ngón tay tinh tế trắng nõn của Công Tôn mò mẫm mặt đất, khẽ nhíu mày, vươn tay nắm lại, hỏi, “Ngươi muốn sờ cái gì?”


      Công Tôn thấp giọng , “Gió.”


      Triệu Phổ ngẩn người, giơ ngón tay, vừa mò mẫn dọc theo khe hở giữa gạch đá và mặt đất, vừa hỏi Công Tôn, “Tại sao lại tìm ở đây?”


      Công Tôn thấp giọng , “Ta ngửi thấy mùi dược liệu.”


      “Dược liệu?” Triệu Phổ có chút khó hiểu.


      Công Tôn nhìn trái nhìn phải, cúi đầu thầm bên tai Triệu Phổ, “Ngươi nghĩ , nếu đem lão nhân bảy tám mươi tuổi giấu … Tiếng kêu lại ai nghe được, cũng bị ai phát , tất nhiên là nơi có chút tối tăm ngột ngạt, nhiều năm sinh sống tại nơi u như vậy sinh bệnh, hơn nữa tuổi tác vốn cũng lớn, muốn giữ mạng nhất định phải dùng dược vật… Cho nên lưu lại mùi vị.”


      Triệu Phổ gật đầu, “Nghe cũng rất có lý, nhưng như vậy cũng có thể đoán được sao? Ngươi thực là mũi cẩu à?”


      Công Tôn nheo mắt lại, thấy Triệu Phổ ngồi xổm, liền đạp mạnh vào cái mông cước, Triệu Phổ bật cười, , “Ê, đừng sờ bậy.”


      Công Tôn trừng mắt, “ biết xấu hổ.”


      Triệu Phổ hắc hắc cười, tiếp tục mò mẫm mặt đất.


      .


      Mà lúc này, Uông lão Tướng quân cũng tới, Triển Chiêu chú ý tới thần sắc của , tựa hồ có chút khẩn trương, trong lòng khẽ động, ra hiệu cho Công Tôn.


      Công Tôn ngầm hiểu, liền , “Nơi này có mùi lạ, giống như dược liệu.”


      Triển Chiêu lưu ý quan sát thần sắc của Uông lão Tướng quân, chỉ thấy trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, lát mới , “Ách… Gần đây thân thể ta tốt nên thường uống thuốc, có thể là chút mùi thuốc đông y.”


      Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ, gật đầu với —— Y vừa tỉ mỉ kiểm tra thư phòng và phòng ngủ của Uông lão Tướng quân, bên trong có cái mùi lạ này… Có thể thấy, lão gia tử dối!


      Triệu Phổ đứng lên, chỉ chỉ cho Công Tôn thấy khe hở giữa hai khối gạch, ý bảo… Có gió thổi ra.


      Công Tôn nhìn Triển Chiêu —— Làm sao bây giờ?


      Triển Chiêu gọi Vương Triều Mã Hán tới, , “Đào ra.”


      Vương Triều Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, lấy xẻng.


      .


      Trong trà lâu, Tiểu Tứ Tử buồn ngủ lem nhem, gục đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, ngoắc ngoải ngáp, chợt thấy có cỗ kiệu đẹp được nâng đến, dừng trước phủ Tướng quân, liền chỉ vào , “Bạch Bạch, kiệu kiệu.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua cỗ kiệu kia, cười nhạt tiếng, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có khó chịu trong người ? Đứng lên chút?”


      “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Bạch Ngọc Đường ôm bé từ trong phòng nhảy ra ngoài, đáp xuống tường viện phủ Tướng quân, nhìn vào bên trong,


      Tiểu Tứ Tử thấy được Công Tôn và Triệu Phổ, cười tủm tỉm chỉ chỉ, Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo bé đừng lên tiếng, Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn che miệng lại, cùng Bạch Ngọc Đường trốn ở sau nóc nhà quan sát.


      Thấy Vương Triều Mã Hán cầm cái xẻng chuẩn bị đào đất, lão Tướng quân có chút sốt ruột, , “Triển hộ vệ, ngươi đây là lục soát, hay là phá nhà của ta?”


      Triển Chiêu cười , “Tướng quân chớ vội nha, tìm xem ràng tốt hơn, lỡ như bên trong có chuột tinh nấp, vậy nguy lắm.”


      Công Tôn và Triệu Phổ đều nhịn cười, Triển Chiêu là muốn chọc người, chuột tinh…


      Bạch Ngọc Đường nóc nhà lắc đầu, tâm con mèo này thù dai quá.


      .


      Vương Triều Mã Hán ba chân bốn cẳng đào những viên gạch mặt đất, đầu tiên chỉ thấy bùn đất, sau đó lại đào sâu hơn, dĩ nhiên xuất cái hang tối mò.


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Có mánh khóe!


      Triển Chiêu cười , “Lão Tướng quân, hang chuột trong nhà ngài to đó.”


      Sắc mặt Uông lão Tướng quân trắng bệch, mà giữa lúc Triển Chiêu bảo Vương Triều Mã Hán chuẩn bị cây đuốc, muốn xuống dưới, quản gia vội vã chạy vào với Uông lão Tướng quân, “Lão gia, tiểu thư trở về.”


      Triển Chiêu bọn họ sửng sốt, tiểu thư —— Đó chẳng phải chính là Uông quý phi?! Lúc nào về lại nhằm ngay lúc này, có thể thấy được là tới làm chỗ dựa cho phụ thân mình.


      Triển Chiêu nhướng nhướng mi với Triệu Phổ, lắc lắc lệnh bài tay, ý là —— hồi nếu quý phi giở trò ngang ngược, lệnh bài này của ta có tác dụng.


      Công Tôn khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ —— Ngươi có cách gì ?”


      Triệu Phổ nhún vai —— Ta đối với nữ nhân từ trước đến nay có biện pháp, đặc biệt là loại nữ nhân hay khóc lóc om sòm.


      Công Tôn thở dài, Triệu Phổ lại tiến tới, hắc hắc cười hai tiếng, thấp giọng , “Thư ngốc, có loại tình huống, là tiền trảm hậu tấu, biết ý là như thế nào ?”


      Công Tôn sửng sốt, lúc này, quý phi mang theo đám hạ nhân nha hoàn hùng hổ vào, miệng , “Ta nghe , Khai Phong phủ Bao Tướng gia phái người đến Uông gia ta phá nhà, cho nên về xem.”


      Triển Chiêu cười gượng tiếng, nhướng mi với Triệu Phổ cái, Triệu Phổ hiểu ý cười cười, Công Tôn thắc mắc hai người này làm cái trò gì mà lại bí bí hiểm hiểm như thế, đột nhiên, phía sau bị Triệu Phổ đẩy cái.


      Công Tôn đứng vững, hơn nữa, với vóc người của y dù có đứng vững cũng chịu nổi cái đẩy của Triệu Phổ a… Lảo đảo cái, ai nha tiếng, liền rơi vào trong động.


      Triệu Phổ hô to, “Tiên sinh, nguy hiểm!” rồi cũng nhảy vào theo, Triển Chiêu kinh hãi, vội vàng hô, “Bảo hộ Vương gia!”





      Uông quý phi xanh mặt đứng ở nơi đó, mắt thấy các nha dịch của Khai Phong phủ, còn có các ảnh vệ của Triệu Phổ, có hơn phân nửa đều nhảy vào trong động.


      Triển Chiêu còn hối hả , “Nè, cẩn thận đừng để Vương gia và tiên sinh bị thương a! Còn nữa, trong động chừng có chuột tinh, cẩn thận tìm kỹ nha!”


      Lại nhìn Uông lão Tướng quân và Uông quý phi, sắc mặt xám như tro tàn.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 55: Địa đạo kinh hồn


      Công Tôn hề phòng bị, bị Triệu Phổ đẩy liền rơi vào trong động, sau đó Triệu Phổ cũng nhảy xuống, vươn tay chụp được Công Tôn. Động này cũng quá sâu, Triệu Phổ sau khi đón được Công Tôn liền xoay người cái, vững vàng đáp xuống đất.


      Công Tôn kinh hồn chưa kịp bình tĩnh, ngước mắt thấy Triệu Phổ ôm y hắc hắc cười gian… Cảnh tối lửa tắt đèn, khuôn mặt của Triệu Phổ, thấy thế nào đáng đánh thế đó, Công Tôn giơ tay nện qua quyền, Triệu Phổ mở rộng sườn, hạnh phúc được đánh trúng… Nắm tay của Công Tôn mềm, chỉ là hơi xương xương chút, nếu có thể mập mạp giống như Tiểu Tứ Tử sung sướng.


      “Thả ta xuống!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ, Triệu Phổ ngượng ngùng thả người… Song song, chợt nghe bên có động tĩnh, nhiều người xôn xao xuống, là các ảnh vệ và Vương Triều Mã Hán của Khai Phong phủ.


      Triệu Phổ nhíu mày, “Cả đám xuống đây làm cái gì?”


      Giả Ảnh nhún vai, “Triển đại nhân kêu gọi bắt chuột tinh ở đó.”


      Triệu Phổ vô lực.


      Lúc này, Công Tôn bắt đầu nhìn quanh tứ phía… thấy được nơi bọn họ đứng, là điểm khởi đầu của địa đạo, mặt đất cũng có quá nhiều bụi, đủ thấy trước đây còn có người sử dụng.


      “Hẳn là vừa mới bị bịt kín lại.” Triệu Phổ .


      “Hm.” Công Tôn gật đầu, tiếp nhận cây đuốc Mã Hán đưa qua, muốn vào. Triệu Phổ vội vàng ngăn cản, rất sợ dầu hỏa rơi xuống làm Công Tôn bị bỏng, liền giơ tay giành lấy cây đuốc trong tay y, tới phía trước, xoay người lại kéo tay Công Tôn, , “Thư ngốc, lát nếu như thực có chuột tinh ra cứ nép vào lòng ta!”


      Công Tôn tức đến trắng cả mặt, binh sĩ nha dịch theo phía sau đều phì cười, Triệu Phổ thấy Công Tôn hầm hừ lên tiếng, bèn , “ sao, vậy ngươi cho ta nép vào lòng ngươi cũng được.”


      “Ngươi muốn chết!” Công Tôn thấy Triệu Phổ nham hiểm cười cười, vẻ mặt lưu manh, nhấc chân đá .


      Triệu Phổ lắp bắp , “Ai nha… Đau nha.”


      Công Tôn tức điên, chút biện pháp đối phó cũng có, trừng mắt, “Còn ?!”


      Triệu Phổ cười hì hì dẫn đầu tiến về phía trước.


      .


      Dọc theo địa đạo vào trong, có cảm giác u ẩm ướt, mà đồng thời, ngay cả Triệu Phổ cũng ngửi thấy vị thuốc nồng đậm, vô thức liếc nhìn Công Tôn, thấy Công Tôn cau mày, tựa hồ cảm thấy có gì dị dạng.


      Lại tiếp hồi, phía trước xuất cánh cửa đá, cửa có cửa sổ thông khí , song sắt rỉ sét loang lổ.


      Triệu Phổ vô thức nhìn vào bên trong, đột nhiên… khuôn mặt xuất phía sau song sắt.


      Triệu Phổ cả kinh, Công Tôn càng kinh ngạc nhảy dựng, lùi về sau bước, Triệu Phổ nhanh chóng ôm chặt, nhân cơ hội còn ngắt cái, Công Tôn hung hăng quay đầu lại khinh bỉ liếc —— Ngươi còn có hưng trí?!


      Triệu Phổ vươn tay sờ sờ cằm —— Thói quen thành tự nhiên, lại nhìn… Chỉ thấy phía sau cửa đá là lão thái bà mặt đầy nếp nhăn… Tóc hầu như rụng sạch, chỉ còn lại vài sợi rải rác, gầy chỉ còn da bọc xương, dọa người nhất chính là ánh bắt của bà ta, đỏ rực… Cũng biết là do bệnh hay vốn như vậy.


      “Là nữ à?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, xoay mặt nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng nhíu mày, , “Dược liệu vừa mới ngửi được, cùng với dược liệu ngửi được bên giống, dược này là để trị bệnh điên, phải phong thấp.”


      “Bệnh điên?” Triệu Phổ chỉ chỉ lão phụ kia, “Bà ta là người điên?”


      Công Tôn nhướng mi —— Ngươi thấy sao?


      Triệu Phổ nhíu mày, lại nhìn lão thái bà kia chút, quả rất giống người điên, liền hỏi Công Tôn, “Này thư ngốc, chuyện gì đây?”


      “Xem ra người ta chuẩn bị sẵn.” Công Tôn thấp giọng , “Phiền rồi đây.”


      “Dù điên thế nào, cũng nên đem bà ta nhốt dưới đất lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ , “Quá tàn nhẫn.”


      Công Tôn lắc đầu, “Ngươi xem, lão phụ này hai mắt đỏ như máu, quả loại bệnh điên như vậy, lúc mắc bệnh muốn nằm ngủ, luôn luôn mở to mắt nhìn lên , nếu là dưới mặt đất, cặp mắt kia là màu trắng, chỉ có quanh năm thấy được ánh sáng, mới có thể có màu đỏ.”


      “Nga.” Triệu Phổ hiểu gật đầu, “ cách khác, người điên này nguyên bản cũng bị nhốt ở chỗ này, có đúng ?”


      Công Tôn gật đầu, “Hẳn là như vậy.”


      Triệu Phổ cười khẽ, vươn tay ôm thắt lưng Công Tôn, , “Thư ngốc, ngươi là tài mà.”


      Công Tôn khinh bỉ nhìn , thèm chú ý tới.


      Triệu Phổ hắc hắc cười, , “Có học vấn tốt, cái gì cũng thể gạt được ánh mắt của ngươi.”


      Công Tôn nghe thấy rất xuôi tai, vui vẻ, chợt nghe Triệu Phổ lại thêm câu, “Con mẹ nó đúng là quá xứng với ta.”


      Công Tôn lại khinh bỉ liếc , nhưng ra cũng mắng chửi người, chỉ , “Đừng náo loạn, nghĩ cách , nếu tìm được người, vậy Uông nương nương và Uông tướng quân tất nhiên tìm chúng ta gây phiền phức, đến lúc đó đuối lý, muốn tìm nữa dễ dàng.”


      Triệu Phổ gật đầu, nhíu mày , “Nhưng, người kia chắc chắn bị chuyển … chúng ta có thể làm gì bây giờ?”


      “Chuyển … vậy giấu ở đâu?” Công Tôn nhịn được hỏi.


      “Hm… Mấy ngày nay ta đều phái người canh chừng bên ngoài.” Triệu Phổ , “Muốn đưa người sống ra là thể… Trừ phi…”


      tới đây, Triệu Phổ nhìn khắp nơi.


      “Ngươi là, trừ phi địa đạo này còn chưa có hết?” Công Tôn hỏi.


      “Ừ.” Triệu Phổ vươn tay vừa lần mò bên vách tường, vừa gật đầu, “Ta hai ta rất xứng mà, cái này gọi là gì… À, tâm linh tương thông?”


      Công Tôn khinh bỉ liếc , “Thông cái đầu của ngươi!”


      Triệu Phổ quay đầu nhìn y, “Cái đầu nào?”


      Công Tôn đỏ mặt lên, mắng, “Hạ lưu!”


      Triệu Phổ chớp chớp mắt, hỏi, “Đầu có gì mà hạ lưu?”


      Công Tôn lời nào, Triệu Phổ nhích tới cười đểu, “Thư ngốc, ngươi thành a, , nghĩ bậy gì đó?”


      Công Tôn muốn giẫm chết như giẫm con kiến, chỉ là đợi y nhấc chân, Triệu Phổ đột nhiên giơ chân đạp lên vách tường cước… Rầm tiếng, tường sập.


      Triệu Phổ phủi phủi bụi người, mọi người ngước mắt nhìn, thấy phía trước lại xuất thêm địa đạo.


      Triệu Phổ cười hì hì tiến đến trước mặt Công Tôn, giống như muốn tranh công.


      Công Tôn vươn tay đẩy cái mặt ra, , “ thôi, còn đứng sững ở đây làm chi?”


      Triệu Phổ như trước kéo tay Công Tôn, vào trong địa đạo.


      .


      Lúc này, phía trước có chút tia sáng, mọi người vội tiến lên vài bước, thấy lại có cánh cửa đá xuất , lúc này, cửa đá, ngay cả cửa sổ thông khí cũng có.


      Triệu Phổ bảo mọi người trước tiên đừng tới gần, Giả Ảnh và Tử Ảnh lên phía trước, vươn tay, cẩn thận vặn tay cầm cửa đá…


      “Cạch” tiếng… tay cầm cửa quả nhiên hoạt động… Thoáng cái vặn mở, Giả Ảnh cố sức đạp đạp… ‘Kettt’, tiếng vang truyền đến, cửa đá được mở ra…


      Mọi người có chút khẩn trương, rất sợ có cơ quan hay gì đó… Nhưng may là có gì xuất .


      Triệu Phổ thở phào nhõm, cùng Công Tôn nhìn vào bên trong, vừa nhìn, hai người đều sửng sốt, chỉ thấy phía sau cánh cửa đá này là gian phòng khá lớn, bên trong có ngọn đèn, cũng có cái bàn… giống như căn nhà .


      Nơi này được bố trí rất lịch tao nhã, giống như thư phòng, tường còn có bức họa, bàn còn có giấy bút, duy độc chỉ là có mặt trời.


      Công Tôn cùng Triệu Phổ vào… Trong thư phòng cũng có người, thư phòng hơi nghiêng, có cái rèm. Triệu Phổ đến vén rèm lên, chợt nghe bên trong có tiếng hít thở yếu ớt.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn, , “Thư ngốc, bên trong có người.”


      Công Tôn cầm lên tờ giấy bàn, , “Ngươi xem!”


      Triệu Phổ tiếp nhận tờ giấy nọ, đó là bức tranh màu, vẽ núi sông vạn lý, rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng, bên cạnh có lạc khoản* —— Đường Bá Xá.


      *(phần đề chữ, ghi tên hay dấu ấn bức vẽ hoặc thư từ.)


      Tất cả mọi người có chút hưng phấn, Triệu Phổ vội vàng cùng Công Tôn vào trong phòng, vòng qua bình phong thấy chiếc giường, có lão nhân nằm, người đắp chăn bông, tựa hồ nghỉ ngơi.


      Nhưng lão nhân kia mở hai mắt, nhìn mọi người, đường nhìn của ông ta đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống người Triệu Phổ, tựa hồ có chút xác định.


      Triệu Phổ cảm thấy lão đầu hành động khác thường, bèn đến vươn tay nhàng giải huyệt đạo cho lão.


      Lão đầu hít thở hồi, sau đó mới thở dài hơi, run rẩy ngồi dậy, với Triệu Phổ, “Hoàng…” Nhưng vừa thốt ra khỏi miệng dừng lại, tựa hồ có chút xác định.


      Triệu Phổ nhìn lão nhân kia chút, liền hỏi, “Lão gia tử, ngài là Đường Bá Xá?”


      Lão đầu lát sau mới gật đầu, kéo Triệu Phổ hỏi, “Ngươi là… hoàng thượng?”


      Triệu Phổ ngẩn người, nghĩ, hoàng đế trong cảm nhận của lão đầu hẳn là tiên hoàng, đúng là tiên hoàng có vài phần hao hao giống mình, liền lắc đầu, , “Ta là Triệu Phổ.”


      “Triệu Phổ…” Lão đầu tựa hồ có chút hỗn loạn, Triệu Phổ , “Trước đừng , lão nhân gia, ngài thực là Đường Bá Xá sao? Vì sao bị nhốt ở nơi này?”


      Lão đầu kích động hồi lâu mới chậm rãi nuốt uất ức mà , “Uông Minh Hàn… mới là kẻ thông đồng với địch bán nước.”


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên năm đó có mưu!


      Lúc này, Triệu Phổ sai người dìu lão nhân ra, Công Tôn lại với , “Khoan, chờ chút.”


      “Sao?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, Công Tôn tiến đến thấp giọng hồi, Triệu Phổ nhoẻn miệng nghe xong, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Nè, tới gần chút nữa , có nghe .”


      Công Tôn khẽ nhíu mày, tâm tại sao đột nhiên bị ngễnh ngãng, cũng chỉ đành tới gần chút, lại lần nữa.


      Triệu Phổ lại áp sát vào mặt y, , “Kề sát chút nữa coi.”


      Công Tôn sửng sốt, sau đó lập tức minh bạch, vươn tay nhéo tai .


      “Ui…” Triệu Phổ rốt cuộc cũng thành , cười hì hì , “Nghe ngươi định đoạt cả, ý này xem ra tệ!”


      Công Tôn rốt cuộc cũng buông tay, Triệu Phổ xoa xoa tai, đám ảnh vệ ở bên nhìn, Giả Ảnh lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Quá hạ lưu vô sỉ.”


      “Đúng đó.” Tử Ảnh cũng gật đầu, “ biết xấu hổ.”


      Triệu Phổ làm bộ có nghe được.


      .


      Triển Chiêu ở sốt ruột chờ đợi, tâm đừng xảy ra cái gì nhầm lẫn a, cảm thấy dáng vẻ của Uông quý phi và Uông lão tướng quân dường như giấu diếm gì đó.


      Chính lúc này, từ trong động có người ra, Triển Chiêu vừa nhìn thấy Vương Triều Mã Hán mang theo lão phụ nhân điên điên khùng khùng ra.


      Phụ nhân kia oa oa kêu quái dị, diện mục dọa người, Triển Chiêu cũng bị bà ta làm cho giật mình, sau đó lại có chút khó hiểu… Vì sao dẫn ra lại là người nữ?


      “Đây là ai?” Triển Chiêu thắc mắc hỏi Uông lão tướng quân.


      “Đây là hạ nhân trong phủ của ta.” Uông lão tướng quân , “Bị bệnh điên, muốn đả thương người, ta lại đành lòng đuổi bà ấy ra đường, cho nên phải nhốt dưới đất.”


      Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn Vương Triều Mã Hán, “Cửu Vương gia đâu?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Vương gia và tiên sinh còn ở dưới đó tìm.” Mã Hán trả lời.


      Triển Chiêu sửng sốt, hỏi, “Dưới đó còn có người sao?”


      Uông lão tướng quân và Uông quý phi đều khẩn trương, chỉ thấy Mã Hán lắc đầu , “ có, bất quá Vương gia muốn tìm thêm lát, bảo bọn ta lấy xẻng.”


      “Nga.” Triển Chiêu hơi chút mờ mịt, tâm … Lấy cái xẻng làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đào xuống nữa? Bất quá cũng hỏi nhiều, cầm cái xẻng đưa qua cho Vương Triều Mã Hán.


      .


      Vương Triều Mã Hán xuống động, Triển Chiêu chờ bên ngoài, Uông quý phi và Uông lão tướng quân liếc mắt nhìn nhau, Uông quý phi , “A… Triển đại nhân, Khai Phong phủ phá án xưa nay ngang ngược như vậy sao?”


      Triển Chiêu nghe được quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Uông quý phi, , “Lời này của nương nương có căn cứ gì , nha dịch của chúng ta ngay cả đao cũng mang vào, có thể ngang ngược.”


      “Thôi .” Uông lão tướng quân khuyên can Uông quý phi muốn tức giận, với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, lão phu tuổi lớn, đứng lâu khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi chút.”


      “Nga, được.” Triển Chiêu muốn theo, “Ta đưa ngài ?”


      cần cần.” Uông lão tướng quân vội vàng xua tay, xoay người .


      Triển Chiêu thấy lão gia tử còn rất nhanh nhẹn, trong lòng suy đoán, hay mà muốn giở trò gì đây, bèn định theo, nhưng bị Uông quý phi ngăn lại, , “Triển đại nhân, thủ hạ của ngươi hoành hành vô kỵ trong phủ ta, còn ngang ngược?!”


      Triển Chiêu ngẩn người, nhìn chằm chằm Uông quý phi lúc, lập tức xoay người, với các nha dịch bận rộn chạy ra chạy vào, “Này, các ngươi có nghe được lời của nương nương ? Ở trong phủ Tướng quân, được ngang (= hoành hành), phải dọc!”


      “Ách… dạ.” Các nha dịch đồng thanh tuân lệnh, chỉ là hiểu —— Ngang làm sao mà được?


      Xa xa nóc nhà, Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đưa lưng về phía , đưa tay ra sau xua xua, điệu bộ đó, ý là bảo theo lão tướng quân.


      Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, vươn tay, cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử bảo bé che miệng lại, nghìn vạn lần đừng lên tiếng, Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu che miệng, Bạch Ngọc Đường ôm bé theo Uông lão tướng quân.


      Triển Chiêu nghe được động tĩnh cũng yên lòng, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Uông quý phi bị chọc tức đến trắng bệch cả mặt mũi, hung dữ trừng , Triển Chiêu giống như có chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm với Uông quý phi.


      Mà khổ nỗi Triển Chiêu lại là người vô cùng dễ nhìn, cười đến ôn hòa nhã nhặn, năm phần tuấn mỹ lại mang theo năm phần hòa khí, Uông quý phi cũng có cách nào so đo với , tức giận đến độ thở dốc. Nhưng thấy Triển Chiêu quay lại cửa động, tựa hồ có ý đuổi theo lão gia tử, Uông quý phi cũng tính toán, thầm nhủ, chỉ cần ngươi ngẩn ngơ ở đây chờ là được!


      Vì vậy Triển Chiêu tiếp tục chờ ngoài cửa động, Uông quý phi ở bên canh chừng, mà trong động, Triệu Phổ cùng Công Tôn nấp phía sau bình phong, chờ đợi.


      .


      Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Này, thư ngốc, chiêu này được ?”


      Công Tôn cười cười, , “Thỏ khôn có ba hang, Uông lão tướng quân lại suy nghĩ chu đáo như vậy, tất nhiên giữ lại đường lui, khi thực ổn, nhất định xuất ra chiêu quyết định, tự bảo vệ mình.”


      Triệu Phổ nghĩ có lý, ngước mắt nhìn đỉnh chóp mờ tối đỉnh đầu, , “Nơi này vừa bức bối vừa ẩm ướt, ở lại ngày chịu nổi chứ đừng phải sống ở đây vài chục năm… Uông lão đầu này quá thiếu đạo đức.”


      Công Tôn gật đầu, “Ta vẫn , vì sao giết Đường Bá Xá mà lại giữ ông ấy lại?” Vừa , vừa nhìn thoáng qua cửa đá, bọn Tử Ảnh đóng cửa lại. Nghĩ đến Đường Bá Xá nhiều năm phải ở lại nơi này, trong lòng Công Tôn cũng có chút bi thương, bị bằng hữu tốt nhất bán đứng, chịu tang cả gia tộc, còn bị nhốt nhiều năm như vậy, mà lưng còn đeo mạ danh trở thành tội nhân thiên cổ, sao mà bất hạnh thế này.


      Chính lúc này, đột nhiên, nghe được tiếng “cót két” truyền đến. Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Tới!


      Hai người nín thở ngưng thần, chợt nghe có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, từ khe hở bình phong nhìn ra ngoài, Uông lão tướng quân cầm cây đao, vội vã chạy vào.


      Sau khi lão đầu tiến vào, trước tiên nhìn thoáng qua Đường Bá Xá giường, thấy ông còn nằm tại đó thở dài hơi, sau đó liền đến bình phong, Triệu Phổ nhàng ôm Công Tôn nhảy lên đỉnh, nắm tay giống như móng vuốt chim ưng bấu vào vách đá, thân thể dán lên đỉnh chóp, lẳng lặng quan sát động tĩnh bên dưới.


      Uông lão tướng quân nhìn sang cửa đá, thấy vẫn bị đóng thở phào nhõm, ghé tai vào cửa đá lắng nghe, nghe được đằng sau cửa có tiếng leng keng thùng thùng truyền đến, tựa hồ có người đào đất.


      Uông lão đầu vội vàng trở về, giơ tay, giải khai huyệt đạo người Đường Bá Xá, , “Bá Xá lão đệ, ngươi vẫn chịu cho ta biết sao?”


      Đường Bá Xá vừa rồi gặp Triệu Phổ, cũng an lòng, thấy Uông Minh Hàn vẻ mặt lo lắng, trong lòng dĩ nhiên có chút vui sướng, thèm nhìn .


      “Ngươi giấu diếm nhiều năm như vậy, hôm nay ngươi thông minh lập tức đem vật đó giao cho ta, nếu , ta liền lấy mạng của ngươi!”


      Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, có chút hiếu kỳ, Uông Minh Hàn muốn từ nơi Đường Bá Xá lấy được vật gì? Là đại bí mật kinh thiên động địa sao? Nếu cũng cần phải nhốt ông ta lâu như vậy.


      Đường Bá Xá cười nhạt tiếng, “Uông huynh, hình như hôm nay ngươi đặc biệt nóng vội a?”


      Uông Minh Hàn đổ mồ hôi đầy trán, , “Ngươi đừng tiếp tục ngu trung nữa có được hay , ngươi tận trung với tiên đế nhiều năm như vậy, sao ngươi nghĩ, là ai hại ngươi cửa nát nhà tan, là ai diệt cả nhà ngươi?!”


      Đường Bá Xá lạnh lùng nhìn nhìn , , “Ngươi.”


      “Ta?” Uông Minh Hàn cười lắc đầu, “Ngươi đừng quên, năm đó hạ chỉ đem cả nhà ngươi sao trảm chính là tiên đế! nhà già trẻ hơn trăm mạng của ngươi, bọn họ đều do tiên đế giết chết!”


      Đường Bá Xá vẫn chưa động dung, chỉ thản nhiên , “Uông Minh Hàn, ngươi bán nước cầu vinh?”


      “Ta rồi, ta có bán nước cầu vinh!” Uông Minh Hàn , “Con ta đầu nhập vào Liêu quốc, khiến cho chiến dịch năm xưa tử thương thảm trọng, nếu việc này truyền ra, đến lúc đó cả nhà sao trảm chính là Uông gia ta! Người vì mình trời tru đất diệt, Bá Xá lão đệ ngươi đừng trách ta, ngươi hãy với ta, thư từ qua lại của con ta cùng Liêu vương ở đâu, ta cho ngươi rời khỏi địa lao này an hưởng tuổi già.”


      Đường Bá Xá lắc đầu, , “Ta gần đất xa trời, có chết ta cũng sợ.”


      “Ngươi… Tại sao ngươi hồ đồ như vậy chứ?!” Uông Minh Hàn cả giận .


      “Ta đúng là hồ đồ.” Đường Bá Xá thở dài , “Năm đó khi phát chứng cứ nên lập tức tìm hoàng thượng tố giác, mà nên cầm thư tìm ngươi. Ta tin tưởng ngươi tinh trung báo quốc, tất nhiên giải quyết công bằng đại nghĩa diệt thân, ngờ ngươi vì tình riêng mà trái pháp luật, vu oan hãm hại ta… Uông Minh Hàn, lưới trời lồng lộng, ngươi nợ hơn trăm mạng người, sớm muộn gì cũng phải trả!”


      Triệu Phổ và Công Tôn nghe đến đó, hiểu ràng chân tướng tình, nhịn được nhíu mày… ra của năm xưa là như vậy, chân chính phản bội chính là đứa con được coi là chết trận của Uông Minh Hàn, mà Đường Bá Xá chỉ bất quá muốn bảo trụ tính mệnh của bằng hữu mình, tới khuyên đại nghĩ diệt thân mà thôi.


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Chứng cứ xác thực.


      Triệu Phổ gật đầu, lúc này, ánh mắt của Uông Minh Hàn trở nên lãnh liệt, , “Bá Xá lão đệ, ta vì muốn bảo vệ cả nhà ta nên mới phải bỏ ngươi… Ngươi yên tâm, ta đem ngươi cùng những người nhà của ngươi, chôn cùng chỗ!” xong, giơ tay vung đao.


      Vừa muốn chém, chợt nghe thanh truyền đến, “Trung thần lương tướng hàm oan sáng tỏ, phản thần gian nịnh lên như diều gặp gió… Tiên hoàng là hồ đồ, hồ đồ.”


      Uông Minh Hàn cả kinh, Đường Bá Xá cười ha ha, lúc này, Triệu Phổ mang Công Tôn thả người nhảy xuống, nhàng đáp xuống trước mặt hai người.


      Đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng “rầm”, bọn Tử Ảnh phá cửa đá lần lượt xông vào.


      Công Tôn nhìn Uông Minh Hàn, , “Uông Minh Hàn, nhân tang đều lấy được, khoanh tay chịu trói !”


      Uông Minh Hàn vừa thấy việc lớn tốt, liền xoay người bỏ chạy.


      Triệu Phổ mỉm cười, “Hoắc, hết , lão nhân này hổ là luyện công phu, xem thân thủ này so với thỏ còn nhanh hơn.”


      “Ngươi còn có tâm tư cười hả.” Công Tôn đẩy , “Mau đuổi theo , đừng để chạy!”


      Triệu Phổ cười lắc đầu, “Đừng vội, có người ngăn mà.”


      Công Tôn sửng sốt, lập tức, nghe được “Bịch” tiếng, Uông Minh Hàn bay trở lại, ngã dưới đất… đao cũng rớt, kim quan cũng rơi, xương cốt giống như thiếu chút nữa bị đánh nát.


      Mọi người ngẩng đầu nhìn, đầu bên kia, Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử ra.


      Bọn Tử Ảnh chen nhau chạy đến, trói chặt Uông Minh Hàn, Triệu Phổ lạnh lùng , “Mang ra ngoài!”


      Uông Minh Hàn bị dẫn ra.


      Bạch Ngọc Đường buông Tiểu Tứ Tử xuống đất, Tiểu Tứ Tử chạy tới, “Phụ thân.”


      Công Tôn ôm bé lên, thấy Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, liền xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ và Công Tôn đều nhìn cười quái dị, cũng giật mình nghĩ, ra vừa nãy Triển Chiêu gì với họ?


      .


      Triển Chiêu chờ ngoài cửa động, thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh áp giải Uông Minh Hàn vô cùng chật vật ra, khóe miệng hơi nhoẻn lên, lộ ra nụ cười đặc trưng của loài mèo.


      Uông quý phi trợn tròn mắt, giận dữ , “Các ngươi phản rồi, bản cung mệnh cho các ngươi, lập tức thả phụ thân ta!”


      Tử Ảnh quan sát Uông quý phi lượt từ xuống dưới, bật cười , “Bản cung? Ngươi phỏng chừng có số làm hoàng hậu đâu.”


      Giả Ảnh đá cước —— Đừng cay nghiệt như vậy, những kẻ thế này thích nghe đâu.


      Tử Ảnh nhún nhún vai.


      .


      Lúc này Triệu Phổ bọn họ cũng ra khỏi động, Triển Chiêu hỏi, “Đường Bá Xá đâu?”


      Công Tôn gật đầu, , “Ở trong đó.”


      nâng ra sao?” Triển Chiêu sốt ruột, lẽ…


      Triệu Phổ khoát khoát tay, ý bảo đừng nóng vội, lão gia tử có việc gì.


      Triển Chiêu nhìn Công Tôn, Công Tôn , “Ta cũng biết, Triệu Phổ đừng nâng ra, Phi Ảnh và Đại Ảnh ở dưới đó trông nom.”


      Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ với Tử Ảnh, “Đến Khai Phong phủ mời Bao đại nhân đến.”


      “Dạ.” Tử Ảnh , Triệu Phổ phân phó cho Giả Ảnh vài câu, Giả Ảnh gật đầu cũng , chỉ chốc lát sau cầm chiếc cầm trở về, chính là chiếc cổ cầm bán ở Tầm Kỳ cầm hiên.


      Triệu Phổ lấy qua chiếc cầm, mở cái đế ra, quả nhiên, bên trong cất giấu xấp thư tín… Vừa nãy Đường Bá Xá với Triệu Phổ, năm đó ông ta còn lưu lại chút đề phòng, chỉ lấy phân nửa số thư tìm Uông Minh Hàn, còn có phân nửa giấu bên trong cổ cầm.


      Mở thư ra đọc —— Chứng cứ vô cùng xác thực!


      Triệu Phổ đem thư giao cho Giả Ảnh, , “Vào cung, đưa hoàng thượng xem, đem tình sơ qua cho .”


      Giả Ảnh gật đầu, mang thư .


      Uông quý phi và Uông Minh Hàn đứng bên run như cầy sấy, Uông Minh Hàn nháy mắt với Uông quý phi, Uông quý phi xoay người muốn nhưng bị Triển Chiêu ngăn cản, “Quý phi nương nương, đừng vội, chờ hoàng thượng tới cùng nhau hồi cung .”


      Uông quý phi trợn mắt to, , “Các ngươi dám động ta, ta cho các ngươi, trong bụng ta có long loại!”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ cũng khó hiểu, tâm Uông quý phi này là hồng hạnh xuất tường hay sao? phải Triệu Trinh lâu tìm các nàng qua đêm sao.


      Triển Chiêu cũng có chút sững sờ, vội vàng thối lui —— sợ nhất mấy bà bầu!


      Công Tôn cười tiếng, , “Quý phi, có cần ta bắt mạch cho ngươi ?”


      cần!” Uông quý phi cắn răng từ chối.


      Công Tôn lắc đầu, “Nương nương, ngươi căn bản có mang thai, nữ nhân khi mang thai, thân hình biến hóa rất ràng.”


      “Ngươi…” Uông quý phi gấp đến độ vành mắt đều đỏ, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn , “Bà bầu bụng bự thắt lưng ưỡn lên.”


      Tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn vóc người của quý phi, Uông quý phi vừa thẹn vừa giận, bực tức , “Các ngươi… Các ngươi to gan.”


      “To gan chính là đám phụ nữ các ngươi đó.” Triệu Phổ nhíu mày.


      Uông quý phi giương mắt nhìn nhìn Triệu Phổ, dù gì vị này cũng là hoàng thúc, làm sao dám lỗ mãng a, Triệu Trinh cũng phải nhường ba phần, Triệu Phổ nghiêm mặt, người bình thường đều mềm nhũn cả chân…


      .


      Lại lát sau, Giả Ảnh vội vã trở về, với Triệu Phổ, “Vương gia, hoàng thượng tự mình tới đón.”


      Triệu Phổ gật đầu, thở dài , “Đáng tiếc tiên đế băng hà, có vài sai lầm, nợ người khác, chỉ có tử tôn mới hoàn trả được.”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng gì, khi nhìn về phía Uông Minh Hàn trong mắt tràn đầy khinh bỉ hèn mọn.


      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, thấy dáng vẻ của hiếm khi trầm tĩnh ngưng trọng như thế này, cũng có chút cảm khái.


      Tiểu Tứ Tử tiến đến khẽ với Công Tôn, “Phụ thân, lúc Cửu Cửu đứng đắn, hảo suất nga.”


      Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cười —— Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng phát Triệu Phổ thường ngày chia làm hai loại trạng thái: đứng đắn và đứng đắn.


      Công Tôn vô lực, Tiểu Tứ Tử ôm cổ y cố gắng gặng hỏi, “Có đúng hay nha? Phụ thân nghĩ có đúng ?”


      Công Tôn lời nào, thầm nghĩ —— ra cũng đúng.


      suy nghĩ, Triệu Phổ tiến đến, điềm tĩnh cười cười, , “Có đúng hay nha?”


      Công Tôn tức giận đạp —— Then chốt là, cái tên này năm cũng đứng đắn như vậy được mấy ngày, lưu manh, hết cứu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :