1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 51 : Phía đông tứ, phía tây tứ


      “Đau nha!”


      “Nhịn xuống!”


      “Nhịn được.”


      “Vậy ta làm chút.”


      “Vẫn đau quá nha.”


      “Lần đầu tiên đều như vậy, quen rồi ổn thôi.”


      “Nha!”


      “Ngoan, nhịn chút!”


      “Ô…”


      “Đừng khóc mà.”


      “Ô ô…”


      “Ngoan, bảo bối nhịn chút.”


      “Đau muốn chết.”


      “Được, ta chút nữa, chút nữa.”


      “Hm… Nha… vẫn đau.”


      “Loại chuyện này, phải dùng lực mới được nha!”


      “Ầm” tiếng, Triệu Phổ đá văng đại môn, sắc mặt trắng bệch hùng hổ xông vào phòng Công Tôn, hỏi, “Các ngươi làm cái gì?”


      Ngước mắt, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi bàn, xắn ống quần lộ ra cẳng chân ngắn , Công Tôn ngồi ghế, dùng các khớp ngón tay ấn vào lòng bàn chân Tiểu Tứ Tử.


      Hai phụ tử đều bị Triệu Phổ đột nhiên xông vào làm cho kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn .


      Triệu Phổ chớp chớp mắt, hỏi, “Hai ngươi… làm gì?”


      “Tiểu Tứ Tử gần đây tiện tiện ( WC) có chút bón.” Công Tôn , “Ta ấn ấn cho nó.”


      “Ách…” Triệu Phổ ngẩn người, tâm ra là thế, hù chết rồi, hai phụ tử này cũng là, quái thanh quái khí.


      “Ngươi làm gì vậy?” Công Tôn có chút khó hiểu nhìn , “Đột nhiên xông vào.”


      “Ách…” Triệu Phổ trợn to mắt, sấn tới , “Ta cũng bón.”





      Công Tôn trầm mặc hồi, , “Vậy bị phân nghẹn chết !”


      Triệu Phổ bất đắc dĩ, , “Thư ngốc ngươi còn giận sao? Ta cũng là ta phải cố ý rồi mà.”


      Công Tôn phản ứng, Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn thất thần, liền vội vàng rụt chân về, buông ống quần, chuẩn bị trốn mang hài.


      Công Tôn lanh tay lẹ mắt nắm cái chân kia của bé —— Ấn.


      “Nha…” Tiểu Tứ Tử thê thê thảm thảm kêu tiếng, làm cho Tử Ảnh lo lắng ghé vào cửa nhìn.


      “Uy, thư ngốc, sao ngươi xuống tay nặng vậy?!” Triệu Phổ cũng có chút đau lòng, đây cũng coi như con của nha.


      Tiểu Tứ Tử ủy khuất nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng đau lòng, vừa nãy xuống tay hơi nặng, vội vàng giúp Tiểu Tứ Tử xoa xoa, , “Ấn đau chứng tỏ huyết quản thông! Nếu như thân thể khỏe, ấn bị đau!”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, hỏi, “ ?”


      “Đương nhiên.” Công Tôn khinh bỉ nhìn , đem Tiểu Tứ Tử bế đến, kéo ống quần xuống rồi mang hài cho bé, , “Sau này mỗi ngày đều ấn.”


      Tiểu Tứ Tử hướng vào trong lòng Công Tôn chui chui, “ muốn.”


      Công Tôn nựng mặt bé, “Vậy hai ngày.”


      Tiểu Tứ Tử lau lau mặt, vẻ mặt như đưa đám , “Phụ thân chưa rửa tay!”


      Công Tôn vui vẻ cười, Triệu Phổ có chút ước ao, tâm , mọn, cũng ấn ấn cho ta , bằng cho ta ấn ấn cũng được mà… Vừa nghĩ đến bàn chân trắng nõn mềm mại của Công Tôn, Triệu Phổ liền cảm thấy tâm tình tốt lên. Chỉ tiếc từ ngày đó sau khi bậy, con mọt sách này cho tới gần, hơn nữa hai ngày nay mới chịu chuyện với , lúc trước đều xem như khí.


      “Thư ngốc, trưa nay đâu ăn?” Triệu Phổ cười hỏi Công Tôn.


      Công Tôn ngước mắt nhìn , hỏi, “Vụ án của Vương Thái y thế nào rồi?”


      “Nga.” Triệu Phổ , “Thái y của Thái y viện liên hợp chỉnh ngươi, ngươi hại bọn họ xấu mặt, vừa lúc Tiểu Minh Tử khó ở muốn tìm Thái y xem bệnh, bọn họ mới muốn lợi dụng , bạc để mướn người đều là Thái y của Thái y viện gom góp, bất quá ngươi yên tâm, đám thái y này tên cũng chạy được, ta đều xử lý cả rồi.”


      Công Tôn nghe xong khẽ nhíu mày, hỏi, “Vài Thái y lại có lá gan lớn như vậy sao?”


      Triệu Phổ nhếch miệng cười, , “Ha, thư ngốc, ta ngươi có đầu óc mà, Bao đại nhân cũng chỉ là các Thái y, phía sau khẳng định còn có người đỡ lưng, sau đó tra hỏi, ngươi đoán bọn khai ra ai?”


      Công Tôn lắc đầu.


      “Đại Tướng quân Uông Minh Hàn.” Triệu Phổ .


      “Cái gì?” Công Tôn kinh hãi, “Tảo Bắc Tướng quân ngày trước? phải tuổi tác cao rồi sao? Hơn nữa địa vị cao quý, là quốc trượng, tại sao lại…”


      Triệu Phổ cười cười, “Ta sai người thăm dò, có vài người gần đây Uông phi rất được sủng ái, cũng vượt qua Bàng phi cùng Lý phi, cho nên Uông Minh Hàn lão Tướng quân liền động tâm tư… sớm muốn diệt trừ ta, cho nên cho đám Thái y này chỗ dựa, thuận tiện châm ngòi thổi gió.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, cười hỏi, “Chỉ đơn giản như vậy à? Biện pháp này… khả năng khiến ngươi tức giận so với diệt trừ ngươi cao hơn, dù sao, nếu như ngươi tin là do hoàng thượng giở trò, giấu diếm tâm cơ quay về Mạc Bắc dấy binh tạo phản… vậy tổn thất chính là quốc trượng chứ sao?”


      “Ha hả a.” Triệu Phổ cười gật đầu liên tục, , “Hay đó thư ngốc, đủ thông minh, quả có chuyện như vậy.”


      “Ý ngươi là… còn có tình bên trong?” Công Tôn giật mình hỏi.


      Triệu Phổ gật đầu thấp giọng , “Sau đó ta bảo ảnh vệ trà trộn vào nhà Uông lão tướng quân… mới biết được ít chuyện.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Gia Luật Minh từng đến?”


      Lúc này Triệu Phổ và Công Tôn kề sát vào nhau mà , vừa nghe liền sửng sốt, sau đó bổ nhào đến hôn chụt cái bên má Công Tôn, , “Quá thông minh!”


      “Ngươi…” Công Tôn chùi mặt, hung hăng trừng Triệu Phổ.


      Triệu Phổ cười xấu xa.


      Đúng lúc này, Triển Chiêu đến, , “Công Tôn tiên sinh.”


      Công Tôn hung hãn liếc Triệu Phổ, rồi lại dịu sắc mặt nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Triển hộ vệ có chuyện gì?”


      “Đại nhân , nhờ ngài xem cỗ thi thể.” Triển Chiêu , “ chết rất nhiều năm, cũng biến thành xương cả rồi, biết có thể nhận ra được đặc thù của người chết ?”


      “Có thể.” Công Tôn gật đầu, , “Chỉ cần xương cốt bảo tồn nguyên vẹn, cơ bản đều có thể nhìn ra.”


      “Có ?” Triển Chiêu giật mình, Công Tôn gật đầu, ra hiệu bảo Triển Chiêu dẫn mình , rồi đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ.


      Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử cũng muốn .”


      Công Tôn , “Nhìn thi thể đó, sợ nha?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu.


      Công Tôn nghĩ nghĩ, , “Ta xem trước, đáng sợ ta cho ngươi theo vào, lỡ như bị dọa buổi tối lại náo loạn.” xong, cùng Triển Chiêu trước.


      Triệu Phổ nhìn trời —— Hừ, đối xử với Triển Chiêu còn tốt hơn với ta nhiều, xú thư ngốc!


      Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Triệu Phổ, vươn tay vòng qua ôm cổ , gọi, “Cửu Cửu.”


      “Hả?” Triệu Phổ nhìn bé, khuôn mặt này nhắn non nớt, búng ra sữa, nhịn được vươn tay nhéo nhéo.


      “Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử có chút lo lắng hỏi, “Phụ thân hung hung với ngươi, ngươi có thể thích phụ thân hay ?”


      Triệu Phổ sửng sốt, cười lắc đầu, , “Tiểu Tứ Tử, ta thích chính là được phụ thân ngươi hung.”


      Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, hỏi, “Tại sao, có người thích bị hung?”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, , “Ngươi xem xem, phụ thân ngươi ngoại trừ hung dữ với ta, y còn hung dữ với ai?”


      Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên trời chớp chớp mắt, lát sau mới lắc đầu, “ có.”


      đó.” Triệu Phổ cười , “Cho nên, đối với phụ thân ngươi mà , ta rốt cuộc là người đặc biệt, giống những người khác.”


      Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh, “Nga… Như vậy nga!”


      Triệu Phổ gật đầu, “Bất quá, hung dữ là giai đoạn thứ nhất, giai đoạn này phải trải qua nhanh chút, tốt nhất là lập tức tiến vào giai đoạn thứ hai.”


      Tiểu Tứ Tử có chút mơ hồ, hỏi, “Vậy như thế nào mới xem như giai đoạn thứ hai?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Ừm… Chính là y thấy ta cười, nhìn thấy ta lo lắng, khởi đầu là hôn , bồng bồng rồi bế bế!”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong, vươn tay bé sờ sờ đầu, tưởng tượng cảnh Công Tôn nhìn thấy Triệu Phổ biến thành cái dạng kia…


      Triệu Phổ cũng ngẩng mặt tưởng tượng, vừa nghĩ đến hình dạng kia của Công Tôn —— Sượt, nổi da gà!


      .


      Công Tôn theo Triển Chiêu tới ngỗ tác phòng (phòng khám nghiệm tử thi), Bao Chửng đứng ở trong phòng, bên chân ông đặt cái quan tài đầy bùn đất, giống như vừa từ dưới đất đào lên.


      Công Tôn đến nhìn chút, chỉ thấy trong quan tài là bộ xương khô trắng hếu… Chắc chắn lâu năm, chỉ còn lại xương trắng.


      “Tiên sinh.” Bao Chửng hỏi Công Tôn, “Có thể xác nhận đặc thù của thi thể này ?”


      Công Tôn gật đầu, ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét, , “Người chết là nam nhân… hơn năm mươi tuổi.”


      Bao Chửng gật đầu, hỏi, “Có thể tra ra là chết như thế nào, hoặc là ít đặc thù lúc còn sống hay ?”


      Công Tôn gật đầu, , “Phải lấy thi thể ra .”


      “Được!” Bao Chửng cùng Triển Chiêu đều đến hỗ trợ, đem hài cốt lấy ra, đặt mặt bàn.


      Lúc này, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử vào, Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm xương trắng bàn, Triển Chiêu lo rằng bé sợ, nhìn Công Tôn, Công Tôn khoát khoát tay, , “Xương cốt nó sợ, chỉ sợ còn thịt.”


      khi bày hài cốt ra, Công Tôn đột nhiên cầm lấy đoạn xương “Di” tiếng.


      “Chuyện gì vậy?” Bao Chửng vội vàng hỏi.


      “Hm, người này hẳn là làm lao động tay chân, hơn nữa khẳng định nhiều năm gánh đòn gánh hoặc gì đó tương tự.”


      “Nga?” Bao Chửng khẽ nhíu mày, “Làm sao thấy được?”


      “Hình dạng xương cốt của .” Công Tôn , buông xuống đoạn xương đó, chỉ vào xương vùng vai và cánh tay người nọ , “Xem, ràng hình dạng của hai đoạn xương này giống, chứng tỏ bên chịu áp lực nhiều năm, mặt khác, các ngươi nhìn chân của , có gai xương, rất nghiêm trọng, đây cũng là tật bệnh mà những người nhiều năm lao động tay chân mắc phải, còn có ngón tay.” Công Tôn chỉ vào ngón tay hài cốt , “Các đốt ngón tay của rất lớn, tay là thường ngày làm việc nặng nhọc, mặt khác, cánh tay vết thương khép lại ở bên trong.”


      Mọi người nhìn theo hướng Công Tôn chỉ, quả nhiên thấy được xương cánh tay của người này, có chỗ xương khá dày, hơn nữa còn bị lệch.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Đoạn xương này có lành hẳn.” Công Tôn , “Vị trí lệch, chứng tỏ năm đó phải lang trung nối lại cho , mà là cố gắng tự nối vào, cho đến khi xương chậm rãi liền lại.”


      Tất cả mọi người gật đầu, Bao Chửng nhíu mày, hỏi, “Người nọ là chết như thế nào, có thể đoán ra ?”


      “Có thể.” Công Tôn vươn tay chỉ xương ngực hài cốt, , “Chỗ xương sườn ràng xuất vết rạn.”


      Bao Chửng gật đầu.


      Công Tôn , “Có lực rất mạnh, đập vào ngực , tổn thương đến nội tạng.”


      Bao Chửng hỏi, “ như vậy… là bị người giết?”


      Công Tôn lại nhấc xương sọ hài cốt lên nhìn nhìn, lắc đầu , “Đại nhân, hẳn là ngã chết.”


      “Ngã chết?” Bao Chửng giật mình.


      “Vâng.” Công Tôn gật đầu, , “Rơi từ chỗ cao xuống, sau đó ngực đụng vào tảng đá hoặc là thân cây hay thứ gì đó thô cứng… Cuối cùng đầu chạm đất trước tiên.” rồi cho mọi người xem phía sau đầu lâu, mọi người liền thấy… có vài vết rạn.


      “Nếu như bị người đánh chết.” Công Tôn , “ lồng ngực xương sườn người chết bị đánh nát toàn bộ mà tổn thương đến gân cốt nơi khác, hầu như thể như thế này.”


      chung vô luận như thế nào, cũng thể là chết do bệnh lao, đúng ?” Bao Chửng đột nhiên hỏi.


      Công Tôn sửng sốt, rất quả quyết gật đầu , “Đương nhiên! Người này tuyệt đối chết do ngoại thương.”


      cũng phải văn nhân?” Bao Chửng hỏi.


      Công Tôn lắc đầu, “Là lao động tay chân.”


      Bao Chửng nhíu mày sâu, lát sau ông mới hỏi Công Tôn, “Có thể nhìn ra… là người nơi nào ?”


      Công Tôn cười cười, , “Đại nhân làm khó ta… Ta chỉ có thể nhìn ra người này nguyên quán hẳn là người nam bộ.”


      “Nga?” Bao Chửng cau mày, hỏi, “Làm sao đoán được?”


      “Từ tướng mạo của .” Công Tôn .


      “Tướng mạo cũng có thể suy đoán?” Bao Chửng giật mình.


      “Có thể.” Công Tôn , “Tướng mạo chúng ta là do hình dạng cùng đặc thù của xương sọ quyết định… Tỷ như xương mũi người này tương đối to, cho nên mũi khá to, hốc mắt sâu, vì vậy đôi mắt có chút lồi, mặt khác cằm tương đối bằng, cho nên mặt là hình vuông, xương gò má cao, cho nên cả khuôn mặt tương đối bẹt, hẳn là loại tướng mạo nhìn có vẻ rất thành .”


      Bao Chửng nghe xong, dường như có chút mơ hồ, ông tìm chiếc ghế ngồi xuống, Công Tôn khó hiểu nhìn Triển Chiêu bên cạnh chút, Triển Chiêu cũng nhún nhún vai, ý bảo cũng quá ràng ngọn nguồn trong đó.


      “Bao Tướng?” Triệu Phổ nhịn được bèn hỏi Bao Chửng, “Chuyện gì vậy?”


      “Đừng hỏi, đừng hỏi.” Bao Chửng khoát tay, , “Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, ta phải tìm Bát Vương gia.” xong, đứng lên, với các nha dịch ngoài cửa, “Đem ngỗ tác phòng khóa lại, hảo hảo canh gác, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận quan tài này, nghe được ?”


      “Dạ!” Mọi người lĩnh mệnh.


      Bao Chửng đứng dậy vội vã ra ngoài, Triển Chiêu đuổi theo vài bước, “Đại nhân, ta đưa ngài ?”


      cần cần.” Bao Chửng , “Các ngươi ăn , chuyện này nên truyền ra ngoài, lát ta có thể còn phải tiến cung.” xong, ra cửa.


      Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ nhìn Công Tôn tới giếng nước múc nước rửa tay, hỏi, “Ai, thư ngốc, chuyện gì xảy ra?”


      Công Tôn vừa rửa tay vừa lắc đầu, , “ biết, thần tình của đại nhân tựa hồ có chút cổ quái.”


      Triển Chiêu nghĩ nghĩ rồi hỏi nha dịch, “Này, thi thể này các ngươi lấy từ chỗ nào?”


      Bọn nha dịch lắc đầu, , “Vừa nãy Bát Vương gia đưa tới.”


      Triển Chiêu sửng sốt, Triệu Phổ nhíu mày, “Hay là có liên quan tới vụ án lần trước? Chính là bài thơ do Bạch huynh mang đến, ngày đó Bát ca và Bao Tướng phải cũng mang dáng vẻ giữ kín như bưng sao?”


      Công Tôn và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu… Nghe Triệu Phổ vậy, hai người cũng đều nghĩ tới.


      “Lần trước hình như nghe Bao đại nhân , liên quan đến bản án cũ của tiền triều, liên lụy cực lớn!” Triển Chiêu .


      Ba người nghĩ nghĩ, đều sững sờ đứng trong viện, lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử ngáp cái, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, ăn chưa? Đói.”


      “Ăn cơm trước .” Triệu Phổ , “Chuyện này nếu Bao Tướng cho nhúng tay, chắc chắn phải có lí do.”


      Công Tôn và Triển Chiêu đều gật đầu, Công Tôn bế lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triển Chiêu, ra ngoài, mọi người đến Thái Bạch Cư.


      .


      Còn chưa tới Thái Bạch Cư, Triển Chiêu dừng lại ngay bờ sông, nhìn phương xa, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó thú vị.


      “Nhìn cái gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi .


      Triển Chiêu cười cười, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, từng dùng bữa sông chưa?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, lắc đầu , “Ạ chưa.”


      Triển Chiêu vươn tay, ôm lấy Tiểu Tứ Tử rồi hỏi bọn Công Tôn, “Chúng ta lên thuyền ăn cơm?”


      “Lên truyền?” Triệu Phổ và Công Tôn đều có chút mơ hồ, nhưng lúc này Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử thả người nhảy… Đạp nước bay về phía con thuyền hoa hoa lệ phủ lụa mỏng trắng tinh phía xa xa.


      “Này.” Công Tôn có chút sốt ruột, Triệu Phổ thầm khen Triển Chiêu —— Rất thú vị!


      Công Tôn muốn tìm thuyền qua, nhưng gần đây làm gì có thuyền, do dự, chợt nghe Triệu Phổ , “Nè, thư ngốc, ta mang ngươi qua, vừa nhanh lại ổn còn tốn bạc.”


      Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, tựa hồ lo lắng.


      Triệu Phổ cười , “Lề mề, quên , ta tổn thất chút là được!” xong, đợi Công Tôn trả lời, vươn tay nhấc bổng Công Tôn lên, ôm chặt, nhảy qua bờ sông, hướng đến chiếc thuyền hoa kia.


      Công Tôn vô thức vươn tay ôm cổ Triệu Phổ, Triệu Phổ nhoẻn miệng cười —— Hạnh phúc cực kỳ!


      .


      Nhảy lên thuyền hoa, nhìn lại mới thấy sàn thuyền có chiếc bàn, bàn có bầu rượu, bên cạnh bàn là Bạch Ngọc Đường thần sắc phức tạp nhìn mọi người, mà Triển Chiêu lại ôm Tiểu Tứ Tử ở bên cười tủm tỉm. Triệu Phổ ôm Công Tôn lên thuyền, Công Tôn vội vàng đòi xuống, Triệu Phổ nhân cơ hội ngắt lưng y cái… Mềm nha!


      Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc , tên lưu manh này còn cười, muốn đánh .


      “Hắc hắc.” Lúc này, chợt nghe trong khoang thuyền truyền tới tiếng cười, chốc lát sau, nam tử gầy teo thấp bé ra, tay cầm cây quạt lông chim, nhàng phe phẩy, ra nhìn quét qua vòng, cười , “Tại hạ Hãm Đảo Phiên Giang Thử Tưởng Bình, các vị, hạnh ngộ.”


      Triển Chiêu hơi sửng sốt, quan sát người trước mắt từ xuống dưới, chỉ thấy người này vô cùng khó coi, thấp gầy , da còn trắng bệch, lấm la lấm lét, mặt bóng dầu, cười miệng đầy răng vàng.


      “Tứ ca.” Bạch Ngọc Đường giới thiệu với Tưởng Bình, “Đây là Triển Chiêu, đây là Cửu Vương gia, đây là Công Tôn Sách, vị thần y còn lợi hại hơn cả đại tẩu, tiểu oa nhi này là Tiểu Tứ Tử, dưỡng tử của Công Tôn Sách.”


      Tưởng Bình chào hỏi, cười , “ ra vị này là Cửu Vương gia a…”


      Triệu Phổ gật đầu, , “Hạnh ngộ, tứ gia Phiên Giang Thử, nghe danh lâu.”


      dám dám.” Tưởng Bình cười ha hả , “Ta làm gì có đại danh.” Vừa , vừa mời mọi người ngồi xuống, vừa mang hải sản hảo hạng từ Hãm Đảo đến, vừa lúc, mọi người cùng ăn bữa cơm, gọi đầu bếp làm.


      khi , Tưởng Bình tỉ mỉ quan sát Triển Chiêu chút, cười , “Vị này chính là nam hiệp Triển Chiêu à.”


      Triển Chiêu thấy Tưởng Bình cười với mình, cũng gật đầu, “Tưởng tứ gia.”


      dám dám.” Tưởng Bình cười đến ý, Triển Chiêu có chút mờ mịt.


      Triệu Phổ nhìn hai người chút, vội vàng đứng lên với Công Tôn, “Đúng rồi thư ngốc, ngươi còn chưa đổi thuốc cho nương ta phải ?”


      Công Tôn sửng sốt, tâm … Bệnh của Thái phi phải trị lành rồi sao? Tại sao lại cần đổi thuốc?


      Nhưng đợi y suy nghĩ thông suốt, Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đặt vào trong tay Công Tôn.


      Triển Chiêu ngước mắt nhìn hai người, Triệu Phổ ôm lấy Công Tôn , “Các ngươi ăn trước, chúng ta quay về Vương phủ chuyến, quay lại!” xong, tiếng tạm biệt rồi rời khỏi thuyền hoa, bay .


      .


      Lên bờ, Công Tôn có chút khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Ngươi muốn làm gì?”


      Triệu Phổ , “Ai, quên rồi sao? Lão tứ đều khó trị!”


      Công Tôn nhìn nhìn , hỏi, “Có ý gì đây?”


      Triệu Phổ cười cười, “Trước đây ta nghĩ, Bạch Ngọc Đường tuy rằng tính tình mạnh mẽ người cũng thông minh, chỉ là hơi lãnh đạm, Triển Chiêu cũng biết có gì mích lòng với , thích khi dễ , bất quá bây giờ lại thêm kẻ thích tính toán, Triển Chiêu khó đỡ.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngươi là, Tưởng Bình tới để ra mặt cho Bạch Ngọc Đường?”


      “Cũng thể vậy.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, , “Cái này là kim nhọn đối râu bắp, Tưởng Bình là người đa tâm, cứ để hai người bọn họ đấu , chúng ta đừng lội chỗ nước bẩn.”


      Công Tôn nghe xong cười cười, “Kỳ thực… Tính tình của Triển Chiêu, thường làm người khác kinh ngạc, cũng rất thú vị.”


      Triệu Phổ bật cười nhìn Công Tôn, “Hả, ra con mọt sách nhà ngươi cũng e sợ thiên hạ bất loạn a.”


      Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, , “Dù sao cũng là loạn thôi, lão tứ bên kia so với lão tứ bên đây nhìn thuận mắt hơn.”


      Triệu Phổ sửng sốt, Công Tôn hướng phía trước bĩu bĩu môi, Triệu Phổ xoay mặt, thấy ở phía trước, Gia Luật Minh mang theo vài hạ nhân, phe phẩy cây quạt tỏ ra thong dong tiêu sái tới.


      Triệu Phổ híp mắt lại, nhếch miệng cười cười, dẫn theo Công Tôn tiến về phía trước.


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ngươi tránh à? phải thấy nổi da gà sao?”


      Triệu Phổ cười nhạt tiếng, , “Chuyện ngươi và Tiểu Tứ Tử bị người ta chọi trứng gà còn chưa xử, ta thể đơn giản bỏ qua cho , , ta giúp ngươi hả giận!”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 52: Đản đối đản, đản vô hư phát


      Công Tôn thấy Triệu Phổ quàng vai mình nghênh ngang đến chỗ Gia Luật Minh thấp giọng hỏi, “Uy, ngươi muốn làm gì?”


      Triệu Phổ cười cười, , “Trút giận cho ngươi, ngươi bị ném mấy quả trứng gà?”


      “Cũng ném trúng ta, ngươi đừng làm chuyện quái gở.” Công Tôn có chút khẩn trương, Triệu Phổ người này làm việc luôn rất tùy hứng, mong rằng lát nữa đừng làm gì xằng bậy.


      Gia Luật Minh xa xa nhìn thấy Triệu Phổ và Công Tôn tới, cũng có chút ngoài ý muốn… Triệu Phổ trước đây thấy mình liền tránh, hôm nay là lần đầu tiên chủ động tới, cũng liền cười cười, tiến lên nghênh đón.


      “Cửu Vương gia.” Gia Luật Minh cười chào hỏi, “Trùng hợp như vậy sao? Ta định ăn, có muốn cùng hay ?”


      Tiểu Tứ Tử liếc mắt thấy Gia Luật Minh, lập tức ôm cổ Công Tôn, nhìn chòng chọc, Gia Luật Minh cảm thấy dáng vẻ hung hãn nhìn mình của vật này thú vị, liền cười , “Tiểu Tứ Tử, lại gặp mặt.” Rồi sờ sờ cằm, hỏi, “Hình như béo chút nha?”


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe, lập tức càng thêm càng thêm mất hứng, dẩu mỏ ôm sát Công Tôn, bé ghét nhất bị người khác gọi là bé mập!


      Công Tôn còn nhân cơ hội ngắt cái mông của Tiểu Tứ Tử cái, Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, úp mặt vào hõm vai Công Tôn, xoay lưng ra ngoài, nằm lì chịu gặp người.


      Triệu Phổ cười , “ cần.” xong, kéo Công Tôn muốn , Gia Luật Minh , “Ai, Vương gia, bữa ăn lần trước là ngươi mời, có qua có lại, lần này phải là ta mời, bằng , chẳng phải ta nợ ngươi bữa cơm sao?”


      Triệu Phổ nhìn chút, nhếch mép cười, với Công Tôn, “Thư ngốc, nếu tứ hoàng tử khách khí như vậy, chúng ta cứ ăn nhờ bữa ?”


      Công Tôn đương nhiên muốn , bất quá Triệu Phổ tựa hồ có tính toán, mặt khác, tiện thể xem có thể thăm dò ra ít đầu mối nào hay , liền gật đầu.


      .


      Sau đó, mọi người đến Thái Bạch Cư, Tiểu Tứ Tử tựa vào đầu vai Công Tôn mất hứng, còn bằng cùng Miêu Miêu Bạch Bạch ăn cơm.


      Công Tôn thấy bé vui, liền nhéo cái bụng của bé, Tiểu Tứ Tử xoa xoa, nhột nha, liền khanh khách cười liếc nhìn Công Tôn. Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, Gia Luật Minh cười , “Tiên sinh và nhi tử cảm tình rất tốt, thực là khiến người ta ước ao.”


      Công Tôn ngước mắt nhìn Gia Luật Minh chút, thấy mang vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, trong lòng có chút được tự nhiên, kẻ này biết lại muốn làm cái quỷ gì đây.


      Lúc này, tiểu nhị bắt đầu dâng trà lên chờ gọi món ăn, Gia Luật Minh nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, , “Nhị vị muốn ăn cái gì?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, với tiểu nhị, “Đến toàn đản yến.”


      “Toàn đản yến?” chỉ Gia Luật Minh, bọn Công Tôn cũng có chút giật mình.


      Triệu Phổ thong thả gọi tên món ăn, , “Trứng cuộn thập cẩm, canh trứng tôm mướp, trứng xào chao, nhất phẩm trứng trúc sanh, trứng viên lưu ly, bánh bao trứng hành, rau thơm trứng muối, trứng trộn vi cá, thịt chưng trứng, tôm hùm trứng đút lò, trứng xào đậu hũ, trứng hầm kim long, trứng tráng mặn, trứng cuộn rau, trứng gà ngũ vị hương, thịt thăn xào trứng gừng, trứng muối và tiêu xanh, thịt bằm chiên trứng, hương lạt trứng chưng cua, bào ngư khô chiên trứng, cà rốt xào trứng, khổ qua xào trứng, trứng bung tử long, trứng hấp, trứng chiên, trứng luộc nước trà, trứng kho mặn, canh trứng gà tảo tía, chân giò hun khói trứng gà, các bạc trứng cách thủy, trứng đánh rượu gạo, quế ngư hầm trứng, trứng chiên nấm đông , trứng hầm tứ bảo, hương lạt trứng bồ câu, canh trứng gạo tây, tổ yến đánh trứng, rượu ngọt trứng gà, cơm chiên trứng.”





      Triệu Phổ vừa gọi món xong, tất cả mọi người cũng ngây ngẩn, tiểu nhị há mồm nhìn Triệu Phổ, tư thế đó là … Gia, gọi lại lần nữa được ?


      “Oa.” Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nho , “Cửu Cửu là lợi hại.”


      Triệu Phổ nhoẻn khóe miệng cười, , “Gần đây trứng gà chọc ta, ta thấy trứng ăn trứng!”


      Tiểu nhị cười gượng gật đầu, tâm , may mà phải người chọc , nếu chắc ăn tiệc thịt người a… Vội vàng xoay người cho đầu bếp, có chút lo lắng, liệu có thể tìm được nhiều trứng gà như vậy đây?


      Công Tôn nhịn cười, cúi đầu uống trà , Gia Luật Minh có chút xấu hổ, cười , “Vương gia… cách gọi thức ăn như vậy lạ lùng, ta chưa từng thấy qua.”


      “A, vô phương.” Triệu Phổ cười , “Biết đó là trứng gà tốt rồi.” đến đây, đột nhiên nghĩ tới gì đó, gọi với theo tiểu nhị xuống lầu, “Lại thêm năm trăm cái trứng luộc…”


      “Rầm” tiếng… Tiểu nhị chân yếu, đạp hụt khoảng , từ bậc thang trực tiếp lăn xuống dưới.


      Công Tôn ho khan, nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn nhiều trứng gà như vậy làm gì?


      Triệu Phổ nhướng mi, bóc vỏ hoa quả khô cho Tiểu Tứ Tử ăn, Gia Luật Minh có chút khó hiểu, thấy Triệu Phổ cũng có biểu tình gì đặc biệt, trong lòng thầm đánh giá, có ý gì đây? Hay là có dự định khác?


      Triệu Phổ lại , “Nha dịch binh tướng ở Khai Phong phủ tổng cộng có hơn năm trăm người, lát mang điểm tâm về cho bọn họ.”


      Công Tôn gật đầu, như vậy cũng tốt.


      Triệu Phổ lại gọi thêm hai phần quả điều muối tiêu và quả hồ đào, bế Tiểu Tứ Tử lên đặt lên đùi, bóc vỏ cho bé, Tiểu Tứ Tử phồng má nhai nhai, hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ăn cơm xong chúng ta đâu?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngươi muốn đâu?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm , “Muốn ngồi thuyền lớn.”


      Triệu Phổ hỏi, “Chiếc thuyền lớn lúc nãy của Bạch Ngọc Đường?”


      “Ạ ạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Triệu Phổ , “Ta có quan thuyền lớn hơn, có muốn lên đó ? Nhưng phải xa.”


      .” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.


      Gia Luật Minh nghe được hơi giật mình, hỏi, “Vùng Khai Phong, có nơi để thuyền lớn đậu lại sao?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, khẳng định cũng phủ định, mà hỏi, ”Đúng rồi, tứ hoàng tử quen biết Uông Tướng quân phải ?”


      Công Tôn có chút ngoài ý muốn, Triệu Phổ dĩ nhiên lại thẳng vào đề.


      Gia Luật Minh gật đầu, , “Đương nhiên, Uông Tướng quân là lão tướng mà, ta chưa từng qua lại, bất quá bậc phụ bối của ta có quen biết .”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi, “Vậy Gia Luật Đức Minh cũng biết phải ? Gia gia ngươi ấy.”


      Gia Luật Minh gật đầu, “Đúng vậy.”


      “Ta nghe năm đó nhi tử của Uông tướng quân cũng là chết trận, chết trong tay người Liêu các ngươi.” Triệu Phổ , “Cho nên khả năng cấu kết với các ngươi nội ứng ngoại hợp phản quốc theo địch hẳn là lớn nhỉ?”


      Gia Luật Minh ngẩn người, có chút xác định mà nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ vẫn vừa đút Tiểu Tứ Tử ăn, vừa thờ ơ đặt câu hỏi, trong lòng bàn tay Gia Luật Minh đổ đầy mồ hôi, tâm … Hảo cho Triệu Phổ ngươi a, vấn đề này đặt ra rất hay.


      suy nghĩ nên trả lời thế nào, tiểu nhị mang phần thức ăn đầu tiên lên, “Vương gia, thức ăn ngài gọi đây, mang lên phân nửa trước, trứng gà đủ, các tiểu nhị mua rồi.”


      Triệu Phổ cười gật đầu, thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn những món ăn vàng óng trước mặt, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.


      Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bế về, gắp thức ăn cho bé, Triệu Phổ đột nhiên , “Ai… Đám Tướng quân đại thần này cũng biết bị cái quái gì, từng người từng người đều muốn bán nước, Đại Tống triều tốt sao?”


      Gia Luật Minh cười cười, hỏi, “Vương gia, lẽ trong triều có phản thần sao?”


      “Nhiều.” Triệu Phổ vươn tay gắp thức ăn, , “Ít cũng có mười mấy tên, lo làm sao giải quyết bọn họ đây, có kẻ hướng về Đại Liêu các ngươi, có kẻ hướng về Tây Hạ, còn có Thổ Phiên, Hồi Hột tộc, Cao Ly… Ở đâu cũng có, tai ngay cả Đại Lý cũng có, ngươi , bằng ta dứt khoát mang binh bình định đám ngoại tộc các ngươi cho rồi, bớt nhiều rắc rối.”


      Săc mặt Gia Luật Minh biến ảo, từ trước tới nay biết Triệu Phổ ăn suy nghĩ, nhưng ra lời này, khiến người ta bực mình.


      Gia Luật Minh bất động thanh sắc, nhưng vài tùy tùng theo sau chịu nổi, tên trong đó cười lạnh , “Khẩu khí của Vương gia lớn.”


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn , cười , “Nè, ta đây tính là khiêm tốn rồi đó.”


      Công Tôn đút trứng ngó sen vào miệng Tiểu Tứ Tử, thấy bé ăn đến mặt mày rạng rỡ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cái tên Triệu Phổ này đúng là thích làm tổn thương người ta, lời này ra đều khiến kẻ khác tâm đau phế nhói, bất quá có năng lực này, những người Liêu kia cũng chỉ có thể nén giận, ai bảo bọn là bại tướng dưới tay .


      Tùy tùng nọ tựa hồ phục lắm, vừa định thêm, Gia Luật Minh quay đầu lại trừng , “Lui ra.”


      Tùy tùng chỉ phải bỏ qua, nhưng mặt cam lòng.


      Triệu Phổ cười cười, với Gia Luật Minh, “Nè, Gia Luật, hay là ngươi phản quốc .”


      “Khụ khụ…” Công Tôn vừa định ăn miếng, còn chưa kịp nuốt xuống, bị câu của Triệu Phổ làm sặc, Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay be bé đấm ngực cho y, , “Phụ thân ăn từ từ nha.”


      Gia Luật Minh cũng tức đến nỗi hơi tái mặt, giương mắt nhìn Triệu Phổ, , “Vương gia đùa với ta sao?”


      Triệu Phổ nhún vai, “Dù sao ngươi muốn làm hoàng đế cơ bản phải chuyện đùa, lão tam lão đại bất luận là ai, đều muốn lấy mạng của ngươi, còn bằng ngươi phản quốc theo địch .”


      Tiếu ý mặt Gia Luật Minh trở nên cứng ngắc, cười hỏi, “Cửu Vương gia cũng phải thể xưng đế, vì sao phản quốc?”


      “Ta giống ngươi.” Triệu Phổ gắp đũa thức ăn đưa lên miệng, , “Ta muốn làm hoàng đế, vừa nghe đến xưng đế đau đầu, còn ngươi lại muốn làm hoàng đế đến phát điên, cho nên ta mới muốn giúp ngươi tay.”


      Gia Luật Minh có chút bực mình nhìn hướng khác, Triệu Phổ đây là chọc tức sao.


      “Bất quá.” Triệu Phổ nhai nhai, , “Tam ca Gia Luật Khánh của ngươi, quả thích hợp làm hoàng đế hơn ngươi.”


      Gia Luật Minh muốn bảo trì nét cười mặt là rất khó, Công Tôn nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy mang bản mặt bất cần đời, có chút bội phục, ăn của người ta còn tận lực điều người ta thích nghe, giỏi a, da mặt phải dày lắm mới có thể làm được.


      Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay vào trứng bồ câu cay, , “Muốn ăn trứng bồ câu.”


      Triệu Phổ và Công Tôn đồng thời vươn tay gắp cho bé, đũa chạm đũa, liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn muốn thu đũa lại, Triệu Phổ kẹp chặt tha, Công Tôn liếc xéo Triệu Phổ, Triệu Phổ cười mờ ám, như vậy, giống như Công Tôn so với hết thảy thức ăn đều ngon hơn.


      Gia Luật Minh ngồi đối diện nhìn hai người mắt mày lại, biết trong lòng có cảm tưởng gì, cau mày hỏi Triệu Phổ, “Vương gia ủng hộ tam ca ta xưng đế sao?”


      Triệu Phổ nhanh chóng xua tay, , “Ta tương đối ủng hộ ngươi.”


      “Nga?” Trong mắt Gia Luật Minh toát ra ít tiếu ý, hỏi, “Vì sao?”


      Triệu Phổ nhếch mép cười, “Bởi vì trong đám huynh đệ nhà Gia Luật ngươi, ngươi dễ đối phó nhất.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Sắc mặt Gia Luật Minh trong nháy mắt tái xanh, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, trong lòng thầm hồi đừng đánh nhau a.


      Mà vài tùy tùng phía sau Gia Luật Minh cũng thực chịu được, đều , “Triệu Phổ, ngươi đừng khinh người quá đáng!”


      Triệu Phổ vẫn bất cần đời cười cười, “Ai, lời mất lòng mà, nhưng có lợi cho nghiệp a.”


      Gia Luật Minh lạnh lùng cười, , “ ra trong mắt Vương gia, ta là người dễ đối phó nhất, bằng như vậy , ta cùng với Cửu Vương gia tỷ thí, cơ hội hôm nay khó có được… Nếu ngươi thắng ta, ta đáp ứng ngươi việc, nếu là ta thắng ngươi, ngươi đáp ứng ta việc, thế nào?”


      Triệu Phổ sờ sờ cằm, cười hỏi, “So như thế nào? Ta muốn xem có thú vị hay .”


      “Đơn giản.” Gia Luật Minh cười , “Ta ra đề, ngươi ra đề, chúng ta thay phiên trả lời, ai trả lời được là thua.”


      Triệu Phổ ‘chậc’ tiếng, “Vậy có ý nghĩ… ta chỉ biết võ biết văn, nếu ngươi bảo ta ngâm thơ, vậy phải ta thua chắc rồi sao?”


      Gia Luật Minh cười, , “Vương gia văn võ toàn tài, còn sợ ngâm thơ?”


      “Ai.” Triệu Phổ cười, “Ngươi bớt chuốc thuốc mê cho ta , võ ta tài, văn bỏ , hơn nữa, ngươi đấu văn đấu võ đều có ý nghĩa, có hoàng đế nào lại tự mình ra trận chứ, văn có văn thần, võ có võ tướng đó thôi.”


      “Hảo.” Gia Luật Minh cười , “Vừa hay, ta đây đúng lúc mang theo quân sư cùng cao thủ đại nội, văn hai võ, chúng ta hãy để bọn họ tỷ thí, thế nào?”


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ, cười , “Được a, chủ ý này cũng tệ lắm.”


      “Hảo.” Gia Luật Minh cười , “Ta chờ Vương gia, Vương gia có thể phái người mời văn thần võ tướng đến.”


      “Mời cái gì.” Triệu Phổ xua tay, , “Văn thần sao…” giơ tay chỉ chỉ Công Tôn, “Đây là chủ bộ của Khai Phong phủ, cũng là văn thần, võ tướng sao… Giả Ảnh Tử Ảnh.”


      Giả Ảnh và Tử Ảnh từ bên ngoài nhảy vào, đáp xuống bên người Triệu Phổ, “Vương gia.”


      “Chỉ cần hai ngươi là được rồi.” Triệu Phổ cười , “Cùng thủ hạ của tứ hoàng tử luận bàn, đừng sơ suất, thua mất mặt ta lắm.”


      Giả Ảnh và Tử Ảnh gật đầu.


      Gia Luật Minh nhìn Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ chút, còn có hai ảnh vệ, khẽ nhíu mày, theo sau chính là quân sư Liêu quốc Tô Tra Thị, còn có hai võ tướng, đệ nhất đệ nhị cao thủ đại nội, hai huynh đệ Ai Thích và Ai Hạ, võ nghệ tinh thông. Mà Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ bất quá chỉ là chủ bộ của nha môn, hai võ tướng chỉ là ảnh vệ của Triệu Phổ… Thực lực kém quá xa, Triệu Phổ, ngươi quá tự tin.


      “Được rồi.” Triệu Phổ tiếp, “Tứ hoàng tử à, chúng ta thách đố thôi, tổn thương hòa khí, cũng thể đánh cuộc phản quốc theo địch gì đó, tự giết lẫn nhau chung thân đại các loại a.”


      “Đó là đương nhiên.” Gia Luật Minh cười cười, “Tiểu đổ di tình đại đổ thương thân mà.”


      khi , tiểu nhị lên, mang lên vài món ăn còn lại, “Vương gia, thức ăn ngài gọi đều mang lên cả rồi, còn năm trăm cái trứng gà luộc.”


      Triệu Phổ gật đầu, cười , “Tốt.”


      Gia Luật Minh nghĩ nghĩ, , “Vậy để các văn thần thách đố lẫn nhau, các võ tướng thay phiên ra đề mục, đơn giản chút.”


      “Hảo.” Triệu Phổ gật đầu cái, bảo tiểu nhị mang đến cái bình, viết bốn chữ nhất, nhị, tam, tứ, bỏ vào bình lắc lắc lên, , “Các ngươi rút thăm trước, theo thứ tự ra đề mục.” xong, đem bình đặt vào trong tay Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử, ngươi cầm.”


      “Ạ.” Tiểu Tứ Tử bưng cái bình, Công Tôn, Tô Tra Thị, còn có Giả Ảnh và Ai Thích thay phiên tiến lên rút thăm, thứ tự là, Tô Tra Thị nhất, Công Tôn nhị, Ai Thích tam, Giả Ảnh tứ.


      Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng, , “Vận may tốt lắm, ra đề mục trước có lợi hơn, nếu như thắng cần so nữa.”


      Gia Luật Minh cười cười, nâng chén uống trà, “Tục ngữ , vận khí cũng là phần thực lực, Vương gia lần này rốt cuộc ổn rồi.”


      Triệu Phổ nhướng nhướng mi, cười nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi phải hảo hảo ứng đối đó.”


      Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ —— tới lui, ngươi cũng làm gì cả.


      Triệu Phổ chớp chớp mắt với ý, vẻ mặt mê đắm, Công Tôn thấy mà tâm phiền ý loạn.


      .


      “Như vậy ta ra đề trước.” Tô Tra Thị cười , “Tiên sinh, tại dưới lầu, có bao nhiêu người đội mũ?”


      Công Tôn hơi sửng sốt, Gia Luật Minh nhịn được mà bật cười.


      Triệu Phổ chống cằm hỏi, “Cái này tính là khảo đề hả?”


      Tô Tra Thị cười , “Ai, cũng chưa có gì hạn chế, đương nhiên có thể hỏi.”


      Bọn họ tại ngồi trong nhã tọa ở lầu hai, dưới lầu là đại đường, nhiều người ra vào, làm sao mà đoán?


      Công Tôn ngược lại chút hoang mang, lẳng lặng nghĩ nghĩ, , “Hm… tổng cộng có mười lăm người, tám người đội mũ.”


      “Tiểu nhị.” Tô Tra Thị gọi tiểu nhị tới, , “Xuống lầu xem, có bao nhiêu người, mấy người đội mũ.”


      “Ách… Được.” Tiểu nhị xuống, tâm các vị đại gia hôm nay làm sao vậy, cổ cổ quái quái, lúc đòi trứng gà, lúc đòi mũ.


      xuống lầu quan sát, chỉ chốc lát sau trở lại, , “Gia, tổng cộng mười lăm người, tám người đội mũ.”


      Gia Luật Minh và Tô Tra Thị cả kinh, Triệu Phổ cũng kinh ngạc, xoay mặt nhìn Công Tôn, tâm … Hãi nha, thư ngốc ngươi a, đúng là ai có thể làm khó được ngươi!


      Công Tôn cười cười, với tiểu nhị, “Chúng ta gọi quá nhiều thức ăn, đem những món này tặng cho những khách nhân đội mũ, mỗi người phần, coi như là ta cảm tạ bọn họ.”


      “Dạ.” Tiểu nhị bưng tám đĩa thức ăn xuống dưới.


      Gia Luật Minh ngước mắt nhìn Công Tôn, cười hỏi, “Tiên sinh làm sao đoán được?”


      Công Tôn mỉm cười trả lời, “Cũng tính cái gì, khi vào có nhìn lướt qua.”


      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Phụ thân là lợi hại.”


      Tô Tra Thị chịu thua cũng được, đành phải nghẹn thầm, , “Vậy mời tiên sinh ra đề mục.”


      “Ừm.” Công Tôn gật đầu, cười , “Vậy… Dưới lầu, có bao nhiêu người đội mũ.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ liếc Công Tôn, tâm … Thư ngốc, ngươi muốn chịu thua a?


      Tô Tra Thị cũng hơi cau mày, trong lòng nhủ thầm, Công Tôn là giở trò quỷ sao? Hay tương kế tựu kế, chơi đòn tâm lý, muốn cho ngờ vực lung tung vô căn cứ rối loạn đầu trận tuyến?!


      Nghĩ tới đây, Tô Tra Thị , “Tiên sinh đây là thử tâm lý của ta sao? Tổng cộng mười lăm người, tám đội mũ, vậy tự nhiên có bảy người đội mũ!”


      Công Tôn lắc đầu, cười , “Ừm… Sai rồi, là cả mười lăm người đều đội mũ.”


      Tô Tra Thị hiểu, gọi tiểu nhị… lúc này tiểu nhị vừa lúc từ dưới lầu chạy lên, , “Gia… bọn họ nghe đội mũ được tặng đĩa thức ăn, đều cởi mũ xuống rồi, làm sao bây giờ?”


      Triệu Phổ cười ha ha , “Lấy bảy phần , lại tặng cho bọn họ mỗi người phần, dù sao cũng là vị tứ gia này mời khách.”


      Gia Luật Minh còn cố căng mặt cười, gật đầu, với tiểu nhị, “Cứ lấy .”


      Tiểu nhị vui vẻ, cười , “Ta đây thay các khách nhân này đa tạ tứ gia hào hiệp!” xong, hoan hoan hỉ hỉ bưng thức ăn xuống dưới.


      Tô Tra Thị vẻ mặt phền muộn, nhìn Công Tôn, “Tiên sinh đây là cố ý sử trá?”


      Công Tôn cười, “Binh bất yếm trá.”


      Triệu Phổ vui vẻ, “Văn thần phải chỉ dùng để gạt người thôi sao, chịu thua chưa?”


      Gia Luật Minh rất phong độ cười , “Ván này tính Công Tôn tiên sinh thắng, ván kế tiếp, võ đấu.”


      .


      Ai Thích và Ai Hạ ra đề mục, Tử Ảnh và Giả Ảnh ứng đối.


      Ai Thích Ai Hạ , “Nghe bộ hạ của Triệu gia quân công phu rất cao, biết khinh công thế nào.”


      “Khinh công?” Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, Tử Ảnh cười hỏi, “Ê, ngươi muốn so thế nào?”


      “Bắt chim.” Ai Thích cười .


      “Bắt chim?” Tử Ảnh và Giả Ảnh chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tứ Tử thốt lên, vỗ tay , “Cái này chơi vui quá, Tiểu Tứ Tử cũng muốn .”


      Công Tôn ôm lấy ngắt cái mông bé, , “Ngươi còn đòi bắt chim, cả con gà con cũng bắt được.”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ.


      Tử Ảnh hỏi, “So xem ai bắt được nhiều hơn sao?”


      Ai Thích gật đầu, , “Cửu Vương gia và hoàng tử cứ ăn cơm trước, chúng ta ra ngoài bắt chim, giới hạn trong vòng nửa canh giờ, bắt nhiều thắng, thế nào?! Để tránh ăn gian, chúng ta chỉ bắt chim sẻ, có thể tìm người hỗ trợ.”


      Triệu Phổ gật đầu, , “Hm, ý này tồi.”


      Giả Ảnh gật đầu, , “Hảo!” Lời vừa dứt, Ai Thích và Ai Hạ liền bay ra cửa sổ, Triệu Phổ khoát tay với Giả Ảnh Tử Ảnh, , “Ra sông mà bắt, ở đó nhiều chim.”


      Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, phi thân bay ra.


      Triệu Phổ và Công Tôn cười dùng bữa, thay nhau đút Tiểu Tứ Tử ăn, hoàn toàn thèm để ý thắng thua, Gia Luật Minh nhíu mày, Triệu Phổ tựa hồ tin chắc rằng thắng.


      .


      Thời gian qua rất nhanh, sau nửa canh giờ…


      Triệu Phổ bọn họ cũng rượu đủ cơm no rồi, Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng , “ no nga.”


      Lúc này, Ai Thích và Ai Hạ cầm cái túi lớn đầy chim chóc trở về, “Hoàng tử.”


      Gia Luật Minh nhìn cái túi chút, hỏi, “Bao nhiêu con?”


      “Hồi hoàng tử.” Ai Thích Ai Hạ cười , “Tổng cộng bảy trăm hai mươi ba con.”


      Gia Luật Minh mỉm cười, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng trở về, hai người này tay trống trơn, Triệu Phổ nhướng mi cái, “Sao, hai ngươi chuẩn bị chịu thua à?”


      Tử Ảnh , “ phải mà, nhiều quá cầm về được.”


      Mọi người sửng sốt, Giả Ảnh giơ ngón tay chỉ ra ngoài, “Đều treo cây.”


      Mọi người tới bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy cây có cái túi lưới lớn, kéo dài tới mặt đất, bên trong nhét đầy chim sẻ, líu ríu kêu ngừng, người qua đường đều dừng chân tham quan, có vài người , “Ai nha, tác nghiệt a, ở đâu ra nhiều chim sẻ như vậy!”


      Ai Thích và Ai Hạ liếc mắt nhìn nhau… Chiếc túi kia ít nhất có vài nghìn con, hơn bảy trăm con mà bọn họ bắt được, đều là thầm tìm hơn mười thị vệ góp sức, liền hỏi, “Sao có thể như vậy?!”


      Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, cười mà .


      Triệu Phổ cũng cười, lúc đôi huynh đệ kia ra đề mục hẳn là nắm chắc thắng lợi, đáng tiếc… thể sánh bằng người mà Giả Ảnh Tử Ảnh ra sông nhờ giúp đỡ.


      .


      Mà ở xa xa, nóc nhà, Triển Chiêu phủi lông chim người, Bạch Ngọc Đường bên cạnh cười , “Miêu đúng là miêu, công phu bắt chim rất cao.”


      Triển Chiêu cười vỗ vai , , “Đâu có, Bạch huynh cũng nên nhường ta a.”


      .


      Ván này, Ai Thích và Ai Hạ cũng chịu thua, đến phiên Giả Ảnh Tử Ảnh ra đề mục, Tử Ảnh thốt lên, “Bắt chuột …”


      Giả Ảnh giơ tay cốc đầu cái.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nóc nhà gật đầu —— Đáng đánh!


      Cuối cùng, hai bên quyết định luận võ, Tử Ảnh Giả Ảnh cùng Ai Thích Ai Hạ đánh trận, Ai Thích Ai Hạ vốn nghĩ Tử Ảnh Giả Ảnh bất quá chỉ là hai hộ vệ, ngờ công phu lại rất cao, cuối cùng song song bại trận, đành phải chịu thua.


      Gia Luật Minh nhíu mày, bất quá cũng cười đến thản nhiên, với Triệu Phổ, “Cửu Vương gia, ta chịu thua.”


      Triệu Phổ gật đầu , “Tốt, tứ hoàng tử quả nhiên có phong độ của đại tướng, dám chơi dám chịu.”


      “Ngươi muốn phạt thế nào?” Gia Luật Minh chuẩn bị tinh thần.


      Lúc này, tiểu nhị bưng mười cái chậu rửa mặt lên, , “Cửu Vương gia, trứng gà mà ngài đặt.”


      Triệu Phổ nhìn nhìn trứng luộc, lại nhìn nhìn Gia Luật Minh, cười cười, sắc mặt Gia Luật Minh càng thêm khó coi vài phần, trong ngực có dự cảm ổn.


      Triệu Phổ cười , “Như vậy , tứ hoàng tử, năm trăm cái trứng gà này, ngươi hai trăm cái, ba vị tùy tùng của ngươi mỗi người trăm cái, ăn hết !”


      “Cái gì?” Gia Luật Minh tở to hai mắt, Công Tôn nhịn cười, ra Triệu Phổ sớm tính toán rồi.


      “Ngươi.” Gia Luật Minh tái mặt nhìn Triệu Phổ, tâm , mình cũng quá ngốc mà, Triệu Phổ ràng tính toán rồi mới đến, vậy mà mình còn chui đầu vào.


      Triệu Phổ vươn tay lấy cái trứng gà, bóc vỏ, đặt vào tay Tiểu Tứ Tử, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, với Công Tôn, “ thư ngốc, ăn no rồi, chúng ta dạo tiêu thực.”


      Công Tôn đứng lên, Tử Ảnh và Giả Ảnh sớm chạy, tìm chỗ hảo hảo ôm bụng cười, còn tứ hoàng tử Liêu quốc, bị ép ăn hai trăm cái trứng gà, việc này truyền ra chắc là vui lắm.


      Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử rời , trước khi xuống lầu vẫn quên với Tiểu Tứ Tử, “Ai, Tiểu Tứ Tử, với hoàng tử, bảo ăn từ từ.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Bọn họ phải ăn nhiều đản đản như vậy sao?”


      Triệu Phổ gật đầu, biểu tình mặt Tiểu Tứ Tử rất phức tạp. vươn cánh tay bé vẫy vẫy, , “Ừm… Đản Đản, từ từ ăn nga, nên uống nước nha!”


      Triệu Phổ và Công Tôn cười rời , mà từ nay về sau, Tiểu Tứ Tử đặt cho Gia Luật Minh biệt hiệu, gọi là Đản Đản.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 53: Vô địch nhất là thư sinh yếu đuối


      Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi tửu lâu trở về, vừa nghĩ đến Gia Luật Minh phải ăn hai trăm cái trứng gà, Công Tôn liền muốn cười, Triệu Phổ phấn khởi bên cạnh, thấy dáng vẻ nén cười của Công Tôn vô cùng khả ái, liền sấn tới, , “Nè, thư ngốc.”


      “Hả?” Công Tôn nhìn .


      Triệu Phổ lại nhích tới gần chút, , “Đến, hôn môi.”


      Mặt Công Tôn tái xanh, liều mạng trừng , vừa định mở miệng mắng người, đề phòng Tiểu Tứ Tử nâng đầu y đẩy về phía trước.


      “Thu…” Công Tôn phòng bị, bị Triệu Phổ hôn…


      “Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn rốt cuộc phản ứng được, vội vàng né tránh, vươn tay muốn đánh mông Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ lanh tay lẹ mắt cứu được Tiểu Tứ Tử, xoay người bỏ chạy.


      “Đứng lại!” Công Tôn đuổi theo phía sau.


      Vì vậy, những người đường, lại lần nữa thấy kỳ cảnh Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử chạy phía trước, Công Tôn đuổi theo phía sau, tiếng Tiểu Tứ Tử vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, làm cho người qua đường đều ước ao tán thán… nhà ba người thực là ân ái a, hoàn toàn nhìn ra Công Tôn tức đến trắng bệch cả mặt, cùng thần tình hung hãn gì sánh được.


      .


      Về tới Khai Phong phủ, Công Tôn tựa lưng vào tường thở hồng hộc, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xổm trước mặt chọc tức y. Công Tôn giơ tay muốn đánh Triệu Phổ, Triệu Phổ đón được nắm tay mềm nhũn của Công Tôn, tâm tình tốt, Công Tôn nhấc chân muốn đá, lại sợ làm Tiểu Tứ Tử bị thương, tức giận đến muốn hung hăng cắn tên lưu manh Triệu Phổ hai cái.


      Triệu Phổ thấy Công Tôn tóc mai rối loạn, đôi môi hé mở thở dốc, trong ngực vừa ngứa lại vừa bồn chồn, đem Tiểu Tứ Tử đặt xuống đất, vươn tay ôm lấy Công Tôn.


      “A!” Công Tôn kinh hãi, “Ngươi muốn gì? Thả ta xuống!”


      Triệu Phổ ôm Công Tôn chạy vào phòng, Tiểu Tứ Tử túm góc áo của Triệu Phổ chạy chậm theo vào.


      Tất cả mọi người trong Khai Phong phủ khỏi lắc đầu.. Tiểu Tứ Tử trưởng thành, lại còn biết giúp Triệu Phổ đùa giỡn phụ thân nó.


      Triệu Phổ ôm Công Tôn vào phòng, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi, dám manh động, đối với hết thảy những việc này, lâu sau Triệu Phổ vẫn thường hay hồi tưởng, vì sao lúc đó lại ‘hiền’ như vậy? Sao chiếm thêm chút tiện nghi?


      .


      Công Tôn hầm hừ ngồi bên cạnh bàn, nhìn Tiểu Tứ Tử cười hì hì lẽo đẽo theo sau Triệu Phổ, giống như cái đuôi , mở miệng liền gọi Cửu Cửu, thân thiết nên lời, có chút ganh tị, lưu manh chết tiệt, cướp con của ta.


      Tiểu Tứ Tử cọ tới bên người Công Tôn, ngẩng mặt gọi, “Phụ thân.” Công Tôn nheo mắt lại, ôm lấy, vỗ lên cái mông tròn hai cái, Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, gần đây phụ thân thường đánh mông bé.


      Công Tôn liếc Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Hôn ai?”


      Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Triệu Phổ, , “Phụ thân.”


      “Sau đó?” Công Tôn hỏi.


      “Hm… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử rất ngoan cố chọn Triệu Phổ, Công Tôn thở dài, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử.


      vui đùa, nghe có người gõ cửa.


      Triệu Phổ chạy ra mở cửa, vừa nhìn, chỉ thấy Bao Chửng đứng ngoài cửa… Sắc mặt ông tốt, tựa hồ có chút tâm .


      “Bao Tướng?” Triệu Phổ mở rộng cửa để Bao Chửng tiến vào, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”


      Bao Chửng khe khẽ thở dài, hỏi, “Vương gia có rảnh ?”


      Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, “Đương nhiên, Bao Tướng, có chuyện gì?”


      Bao Chửng nhíu mày sâu, , “Có vài chuyện, ta sai người mời Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp… là vụ án về bài thơ mộ mà Bạch thiếu hiệp sao chép lại.”


      Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “Bao Tướng, có đầu mối sao?”


      Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử đứng lên.


      “Ừm.” Bao Chửng gật đầu, “Ta và Bát Vương gia thương lượng, vẫn là cho các ngươi tốt hơn.”


      Lúc này, Mã Hán đến bẩm, “Đại nhân, Triển đại nhân cùng Bạch thiếu hiệp đều chờ ngài tại thư phòng.”


      Triệu Phổ , “Bao Tướng, chúng ta cũng đến thư phòng của ngài sao?”


      Bao Chửng gật đầu, mang hai người về thư phòng.


      .


      Mọi người ngồi xuống, Bao Chửng lấy ra bài thơ mà Bạch Ngọc Đường sao chép lại, , “Bài thơ này, liên quan đến bản án cũ của tiền triều.”


      “Bản án cũ của tiền triều?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Quả nhiên!


      Đường Bá Xá tố nhất cầm hiên minh ký


      Ngô tộc hệ trung lương


      Thượng thư bái Trung Đường


      Vị thù hồng hộc chí


      Tử diệc nguyện vị thường


      Tốc thủy đãn tương tư


      Lai nhi yên bất vãng


      Tương kiến lưỡng trọng thiên


      Cứu thế thả đương tiền


      Nhi Đường Khải bái soạn


      Bao Chửng đem bài thơ đặt lên bàn, để mọi người đọc, hỏi, “Đường Bá Xá các ngươi đại khái chưa nghe qua, nhưng, Đường Văn Minh, từng nghe qua chưa?”


      “Đường Văn Minh?” Triệu Phổ sửng sốt, “Đường Văn Minh bị sao trảm cả nhà phải ?!”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau.


      Tiểu Tứ Tử chui chui vào lòng Công Tôn, có chút khó hiểu hỏi, “Sao trảm cả nhà?”


      Công Tôn vỗ vỗ bé, , “Có người , năm đó Đường Văn Minh thân là thượng thư, nhưng phản quốc theo địch, cấu kết Liêu quốc, cho nên chiến dịch kháng Liêu của Uông Minh Hàn lão tướng quân thất bại, hơn bốn mươi vạn quân mã của Đại Tống ta tổn hại hơn nửa, nhường ra năm tòa thành trì, hơn mười vạn dân bị nạn lang thang khắp nơi, ngay cả trưởng tử của Uông lão tướng quân cũng chết trận. Cho nên Đường Văn Minh này, quả thực là tội nhân thiên cổ bị vạn người phỉ nhổ, vốn nha môn tam ti muốn phán cả nhà sao trảm, Đường Văn Minh bị lăng trì xử tử, bất quá nghe tiên hoàng nhân từ, phán chém đầu.”


      Bao Chửng gật đầu, “Đúng là như vậy.”


      “Đường Bá Xá chính là Đường Văn Minh?” Tất cả mọi người có chút khó hiểu.


      “Đường Văn Minh này đúng là tài tử, đặc biệt giỏi về cầm nghệ, đàn rất hay, cũng biết làm cầm, gia đình của thế thế đại đại đều mở cầm hiên (hiệu bán đàn), biệt hiệu, gọi Bá Xá, tục truyền là tán thưởng khí độ của Bá Nha vì tri mà xá danh cầm*. Mà mỉa mai nhất là… Bằng hữu tốt nhất của Đường Văn Minh, chính là Tướng quân Uông Minh Hàn.” Bao Chửng , “Đường Bá Xá có nhiều con cháu, nhi tử duy nhất may mắn tránh khỏi kiếp nạn đó, chính là Đường Khải.”


      *(Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh : ‘ôi núi cao như Thái Sơn’, khi Bá Nha đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền : ‘ôi nước chảy cuồn cuộn như sông’. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha đàn nữa, ông cho rằng ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ.)


      “Nếu là cả nhà sao trảm, vì sao Đường Khải bị tử hình?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.


      “Đường Khải chính là Đường Ngọc Sơn?” Công Tôn đột nhiên hỏi.


      Bao Chửng gật đầu, , “ sai, cái tên này hẳn là tiên sinh tương đối quen thuộc.”


      “Đường Ngọc Sơn này là ai?” Triệu Phổ hiểu.


      “Đường Khải Đường Ngọc Sơn là vị thần y của tiền triều, tuổi trẻ thường hay bôn ba khắp giang hồ hành nghề y, chữa trị cho rất nhiều người.” Công Tôn , “ năm nọ xuất ôn dịch chết rất nhiều người, ít nhiều cũng nhờ phát dược thảo cứu người, cho nên tiên hoàng ban tặng miễn tử kim bài cho … Mới có thể thoát khỏi kiếp.”


      “Nếu dựa theo ý của bài thơ… cái chết của Đường Văn Minh năm đó là có tình khác?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      Bao Chửng gật đầu, , “Kỳ quái chính là, bài thơ này dĩ nhiên là Đường Văn Minh cầu cứu… Đây thực thể tưởng tượng nổi, Đường Văn Minh bị sao trảm cả nhà, việc này ai ai cũng biết… Nếu tính ra, cũng ba mươi năm rồi.”


      Công Tôn nghĩ nghĩ, , “Nếu có thể tìm được Đường Khải hỏi chút tốt rồi… then chốt là, bài thơ này từ đâu mà có.”


      “Bát Vương gia phái người tìm Đường Khải.” Bao Chửng , “Nhưng nhiều năm, Đường Khải lại vân du giang hồ hành y, có tin tức, cho nên muốn tìm được rất khó.”


      Công Tôn gật đầu, “Đúng thế.”


      “Vụ án này lại có quan hệ với Uông Minh Hàn.” Triệu Phổ dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm, cười hỏi, “Bao Tướng, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”


      Bao Chửng sắc mặt nghiêm trọng, , “Nếu như… vụ án năm đó thực tình, Vương gia cũng biết ý nghĩa là thế nào?”


      Triệu Phổ cười cười, “Tiên hoàng thế nhưng tạo nghiệt, tội lỗi tày trời lại để người vô tội đảm đương, bị sao trảm cả nhà, là mấy trăm mạng trung lương… A, kẻ chân chính có vấn đề, lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”


      “Hiềm nghi lớn nhất, chính là Uông Minh Hàn lão tướng quân sao?” Triển Chiêu hỏi.


      Bao Chửng thở dài, , “Lão tướng quân lập nhiều công lớn, ta thực hy vọng sống quãng đời còn lại phải gánh chịu tội danh như vậy, điều này làm cho những người làm quan đồng triều như chúng ta, đau lòng.”


      Công Tôn nghe xong, đột nhiên hỏi, “Đường Khải có thể ở tại Khai Phong hay ?”


      Mọi người sửng sốt, đều xoay mặt nhìn y.


      Công Tôn đột nhiên đứng lên, với Bao Chửng, “Đại nhân, ta xem thử.” xong, xoay người .


      “Ách?” Bao Chửng có chút mờ mịt, Triệu Phổ vội vàng theo ra ngoài, “Thư ngốc, chuyện gì vậy?”


      Công Tôn vừa vừa , “Ta đột nhiên nhớ đến, trước đây hình như thấy qua.”


      “Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng theo ra ngoài, khó hiểu mà hỏi.


      “Thành bắc phủ Khai Phong có Tầm Kỳ cầm hiên.” Công Tôn , “Nếu như biệt hiệu Bá Xá là Bá Nha xá cầm vì tri kỷ, như vậy Tầm Kỳ chính là tìm cơ hội, ta từng nhác thấy… Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái. Phụ cận cầm hiên này là mấy hiệu thuốc khá lớn ở Khai Phong, hơn nữa mặt tiền lại hướng về phủ Tướng quân ở xa xa, tất cả đều quá mức trùng hợp…”


      Công Tôn còn chưa xong, Triệu Phổ liền huýt tiếng…


      Hắc Kiêu nhảy ra khỏi chuồng ngựa trực tiếp chạy qua hành lang Khai Phong phủ, chạy ra đại môn, đứng bên cạnh Triệu Phổ, Triệu Phổ ôm Công Tôn xoay người lên ngựa, chạy tới thành bắc.


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Ngươi thấy sao?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, , “Mười gần chắc tám chín.”


      “Ngươi là Tầm Kỳ cầm hiên này là do Đường Khải mở, hay là vụ án này có quan hệ với Uông tướng quân?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn , mỉm cười, xoay người , Triển Chiêu hỏi, “Này, ngươi theo sao?”


      Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ta muốn đến nơi khác.”


      Triển Chiêu sửng sốt, sau đó cũng cười, đuổi theo, hai người sóng vai về phía trước, quẹo vào hẻm ở giao lộ… bao lâu thất tung tại ngõ phụ cận phủ Tướng quân.


      .


      Công Tôn và Triệu Phổ tới Tầm Kỳ cầm hiên, chỉ thấy bên trong bày ra chiếc cầm cũ, có lão nhân tóc bạc lau cầm.


      Triệu Phổ ôm Công Tôn xuống ngựa, cẩn thận đặt y xuống mặt đất, Tiểu Tứ Tử sớm còn sợ ngựa, còn rất thân với Hắc Kiêu, Hắc Kiêu hiển nhiên cũng thích Tiểu Tứ Tử, lúc bên cạnh Tiểu Tứ Tử có thể rất an tĩnh ngoan ngoãn, đây chính là những dịp hiếm có a.


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Triệu Phổ vào cầm hiên.


      Lão nhân kia thấy có người tới, liền hỏi, “Khách nhân muốn mua cầm sao?”


      Công Tôn chậm rãi nhìn xung quanh tứ phía, cuối cùng đường nhìn rơi xuống chiếc cầm cũ nát nằm ở góc tường, đến, nhìn chiếc cầm nọ.


      “Ách…”Lão nhân kia , “Vị khách nhân này, cầm này là của gia chủ ta, bán.”


      Công Tôn nhìn lão quản gia chút, hỏi, “Chủ nhân nhà lão đâu?”


      “Nga, ở phía sau.”


      Công Tôn gật đầu, y ngửi được mùi thuốc đông y nhàn nhạt. Đây là mùi khi phối trí đan dược mà phát ra, ở đây có trần bì, kim ngân hoa… Công Tôn nghĩ nghĩ, nhiều ngày Khai Phong bởi vì ngày nóng đêm lạnh nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cho nên có nhiều người bị cảm mạo, loại thuốc này, là phong hàn tán tiện lợi nhất và cũng hữu dụng nhất. Nghĩ tới đây, Công Tôn nhịn được nhoẻn miệng cười… Phong hàn tán này, chỉ có những lang trung ngày xưa mới có thể dùng, tại rất nhiều lang trung dùng nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :