1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Thất vương tử Gia Luật [yēlǜ] Bội của Liêu quốc.” Triệu Phổ , “Ngươi xem, Liêu vương cũng đáng đánh, hảo hảo nhi tử, lại gọi Gia Luật Bối*, đây phải khiến cho cả đời đều cực nhọc sao, chắc chắn phải thân sinh.”


      *(Tên người ta là Gia Luật Bội, chữ “bội”[bèi] đọc gần giống chữ “bối”[bēi]= cái lưng)


      Công Tôn khinh bỉ liếc Triệu Phổ —— thiếu đạo đức!


      Triệu Phổ nhướng mi, hỏi Giả Ảnh, “Là cùng bả đao sao?”


      “Khẳng định!” Giả Ảnh , rút đao ra khỏi vỏ, mọi người vừa nhìn, là bả đao gãy.


      “Sao lại gãy?” Công Tôn hỏi.


      “Là bị Vương gia chém gãy.” Giả Ảnh ,”Tiểu tử này biết xấu hổ, bắt cóc ít hài đồng vùng Mạc Bắc làm con tin, đòi Vương gia cùng độc đấu, nghe trước đây cùng cao tăng nào đó học được công phu, Vương gia ứng chiến, đao chém tam thủ.”


      “Thế nào là đao chém tam thủ?” Công Tôn khó hiểu.


      Giả Ảnh cười, “Đao, mũ giáp của tiểu tử đó, còn có đầu ngựa… Vương gia là đao hạ lưu tình, thấy tuổi còn mà chết đáng tiếc, cho nên chỉ chém rơi mũ sắt đầu !”


      Công Tôn gật đầu, tuy rằng mình chưa thấy qua hình dạng của Triệu Phổ chiến trường, bất quá thấy phần bá đạo khi đánh nhau, hẳn là dễ chọc… Chỉ là thường ngày quá kỳ cục.


      “Phác Mẫn Cát này cùng Liêu nhân có quan hệ a… Thảo nào muốn lấy mạng lão tử.” Triệu Phổ , “Ai, còn tưởng rằng Cao Ly là nước bạn, ngờ cũng là sài lang hổ báo.”


      “Vương gia, Phác Mẫn Cát tuy là thái tử, nhưng trong nước hoàng tử đông đảo a, muốn cướp ngôi hoàng đế có khối người. liên hệ Liêu quốc, đại khái cũng là vì muốn mượn lực của đối phương.” Giả Ảnh .


      Triệu Phổ gật đầu, đem đao đưa lại cho Giả Ảnh, , “Ngươi vào cung, đem thứ này giao cho hoàng thượng, tự nhiên có biện pháp.”


      “Dạ.” Giả Ảnh cầm đao .


      Mắt thấy sắc trời còn sớm, Triệu Phổ thăm dò chút, Bao Chửng cùng Triển Chiêu bọn họ suốt đêm thẩm vấn Liễu đại tiên, rất bận rộn, còn hải nghiên cứu vụ án của thái tử Cao Ly, vì vậy Triệu Phổ và Công Tôn cũng dám quấy rối, trở về trong viện.


      .


      Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử trở về, , “Ta còn muốn giúp Bao đại nhân bọn họ, cả ngày ở đây ăn ngồi rồi, tốt a.”


      Triệu Phổ nhướng mi cái, , “Ai ngươi ăn ngồi rồi? Ngươi trị mắt cho Hoàng Thái Hậu, hơn nữa… ngươi muốn ăn ngồi rồi, đến chỗ ta, ta cho ngươi ăn ngồi rồi cả đời.”


      Công Tôn nhìn cái, vươn tay đoạt Tiểu Tứ Tử lại, Triệu Phổ lau miệng, nhìn trời.


      Hai gnười yên lặng tới trước, mắt thấy sắp đến phòng của Công Tôn…


      “Ai nha…” Triệu Phổ kêu tiếng xoa bao tử, , “Quốc yến này xúi quẩy a, ăn ngon nhưng mà no.”


      Công Tôn cười cười, , “ gạt ngươi, ta cũng ăn no.”


      “Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Phổ phấn chấn, “Ra ngoài ăn khuya?”


      “Tối đen như vậy, thôi .” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt vào lòng Triệu Phổ, , “Ta nấu mì, ngươi ăn a?”


      “Ăn!” Triệu Phổ vui vẻ, thầm nhủ, đừng là Công Tôn tự mình rửa tay nấu mì, y làm dù là độc dược cũng phải nếm thử a!


      Vui thay~


      .


      nóc nhà, Tử Ảnh chun chun cái mũi lắc đầu, với Thanh Ảnh ngủ gà ngủ gật bên, “Ai, ngươi xem bộ dạng của Vương gia, chỗ nào có dáng vẻ của Vương gia chứ?”


      Thanh Ảnh ngáp cái, , “Tử Ảnh a, tối hôm qua cũng là ta trực đêm a, ngươi cho ta về ngủ .”


      Tử Ảnh bĩu môi, túm tay áo lại, “Giả Ảnh đến hoàng cung rồi, lập tức trở về, ta mình vui a, theo ta lát .”


      “Ai…” Thanh Ảnh thở dài, dựa vào nóc nhà ngủ.


      .


      Trong trù phòng, trù phòng đại nương sớm ngủ, bàn bày ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đại nương mỗi ngày đến canh hai thức dậy thăm dò, nếu Bao Chửng bọn họ còn chưa ngủ, chắc chắn đói bụng, làm thức ăn khuya cho họ, cho nên mọi thứ đều chuẩn bị từ sớm.


      Công Tôn thấy mì cũng cán sẵn rồi, liền mở cửa tủ nhìn nhìn, có nguyên liệu, quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Mì thịt bò, ăn ?”


      “Ăn.” Triệu Phổ gật đầu, “Thêm cái trứng gà! Còn muốn rau xanh!”


      Công Tôn cười trêu , “Ngươi còn rất thích ăn a.”


      Triệu Phổ ngốc nhếch cười, Tiểu Tứ Tử trong lòng ư ử hai tiếng, trở mình, ôm cánh tay Triệu Phổ tiếp tục ngủ, trong miệng lẩm bẩm mớ, “Phụ thân… Cửu Cửu…”


      Công Tôn cười lắc đầu, trước đây Tiểu Tứ Tử nằm mơ chỉ biết gọi phụ thân, giờ đây lại thêm Cửu Cửu.


      Công Tôn tay chân cũng rất nhanh nhẹn, cắt hành, đun nước, chỉ chốc lát sau, hương khí bốc lên bốn phía.


      đỉnh Tử Ảnh cũng cảm thấy bụng kêu ọt ọt, Công Tôn nấu rất nhiều mì, Triệu Phổ nhìn , “Thư ngốc, ngươi xem ta là thùng cơm a?”


      Công Tôn cười , “No chết ngươi a, còn có thức ăn khuya của các ảnh vệ, Bao đại nhân và mọi người, làm làm cho hết, vãn yến họ cũng ăn no.”


      Triệu Phổ nghe xong, bĩu môi, giọng , “Ta còn tưởng ngươi nấu cho mình ta… thiết.”


      Công Tôn quay đầu nhìn , , “Cho ngươi hai cái trứng gà, được chưa?”


      Triệu Phổ ngây ngô cười, Công Tôn lắc đầu —— Người này…


      .


      Chỉ chốc lát sau, những người còn đói trong Khai Phong phủ đều ăn mì, Tiểu Tứ Tử cũng bị hương khí xông tỉnh, Công Tôn sợ bé ăn nhiều tiêu, liền nấu cho chén canh trứng gà, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Triệu Phổ, ăn canh, Triệu Phổ cầm chén mì to, hùng hổ cắm đầu ăn, Công Tôn đối diện , cũng ăn mì.


      “n.” Triệu Phổ hơi ăn sạch nửa chén, trong miệng lúng búng thức ăn, vừa nhai vừa , “Thư ngốc, tay nghề tệ.”


      “Ngươi ăn chén có đủ a?” Công Tôn có chút lo lắng.


      Triệu Phổ lắc đầu, “… ít nhất… ba chén!”


      Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo lợi hại.”


      Công Tôn vươn tay bóp quai hàm Tiểu Tứ Tử, , “Phải , Cửu Cửu hảo ăn hại.”


      “Khụ khụ…” Triệu Phổ bị sặc, kịp cãi lại chỉ có thể ho khan.


      Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo thùng cơm, Tiểu Tứ Tử cũng muốn làm thùng cơm.”


      Triệu Phổ vui vẻ , “Đúng đó Tiểu Tứ Tử, làm nam nhân phải là thùng cơm! Đừng như thư ngốc này, ăn như mèo!”


      “Ai ăn như mèo?” Công Tôn trừng mắt, “Ta ăn chén lớn!”


      Triệu Phổ nhướng mi, “Có bản lĩnh lại thêm chén?”


      “Ăn ăn!” Công Tôn cũng cam tỏ ra thua kém.


      Vào đêm, hai người ta chén ngươi chén, phân cao thấp ăn mì, Công Tôn cũng biết mình bị gì, lại thực cùng tên điên Triệu Phổ liều mạng ăn mì, cuối cùng, cả hai đều xoa bụng, Tiểu Tứ Tử giúp Công Tôn xoa bụng, , “Phụ thân, phụ thân, ngươi cũng hảo thùng cơm nha.”


      Công Tôn dở khóc dở cười, mới hiểu được, mình cùng Triệu Phổ liều mạng làm gì? Thắng thua đều là thùng cơm!


      Cả đêm, Công Tôn ở trong sân bộ lúc lâu, vì muốn tiêu thực, thề sắp tới ăn mì.





      Sáng sớm hôm sau, Công Tôn từ từ tỉnh lại, vô thức vươn tay xoa xoa bụng, còn trướng bụng nữa. Vươn tay, muốn ôm Tiểu Tứ Tử hôn cái, sờ soạng nửa ngày… thấy vật .


      Công Tôn ngồi dậy, chợt nghe được bên ngoài, truyền đến tiếng cười thanh thúy giòn tan của Tiểu Tứ Tử.


      Công Tôn có chút hiếu kỳ, đứng lên, tới cạnh cửa, thấy cửa khép hờ, Tiểu Tứ Tử mặc y phục, ngồi thềm cửa, vừa cười vừa vỗ tay.


      Trong viện, Triệu Phổ cùng Triển Chiêu so chiêu, hai người dùng binh khí, chỉ là tay đối sách, thân ảnh giao thoa, đánh đến tựa hồ rất tay.


      bên, đám nha dịch và ảnh vệ đều vây quanh, đứng đầy nóc nhà, dưới sân mà xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.


      Công Tôn cũng mở cửa ra, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, đưa bé ôm lấy, đặt đùi.


      Tiểu Tứ Tử , “Phụ thân sớm.”


      “Ai mặc y phục cho ngươi a?” Công Tôn thấy y phục được mặc chỉnh chỉnh tề tề, thầm nhủ, phải là Phi Ảnh các nàng giúp mặc chứ?


      “Cửu Cửu a.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm , “Cửu Cửu bổn bổn, buộc vạt áo ba lần, mỗi lần đều sai.”


      Công Tôn bật cười, chợt nghe Tiểu Tứ Tử tiếp, “Phụ thân ngươi ngủ rất say nga, Cửu Cửu thân thân ngươi, ngươi cũng biết.”


      “Cái gì?” Công Tôn cả kinh, chợt nghe bên kia “Ang ang” tiếng, Triệu Phổ nguy hiểm từ nóc nhà ngã xuống, vỗ vỗ ngực, , “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi bán đứng ta a?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, che miệng lại, , “May mà Tiểu Tứ Tử chưa chuyện Cửu Cửu sờ mông phụ thân.”


      “A…” Mọi người hít sâu hơi, Triệu Phổ xoay người bỏ chạy, Công Tôn đuổi theo phía sau, “Triệu Phổ, ngươi đừng chạy! Hôm nay ta phải hảo hảo thu thập ngươi!”


      Tất cả mọi người xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, nhóc ngẩng mặt, hai tay nâng cằm nhìn bầu trời gợn mây, , “Khí trời tốt.”





      Buổi sáng ở Khai Phong phủ, bắt đầu từ những tiếng động ầm ĩ, buổi trưa, Công Tôn đến thay dược cho Hoàng Thái Hậu. Công Tôn tay xách hòm thuốc, tay nắm Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử tay bị Công Tôn nắm, tay nắm Triệu Phổ nằng nặc đòi theo…


      Ba người vừa ra cửa phủ, Giả Ảnh liền vội vã tiến đến với Triệu Phổ, “Vương gia, Liêu quốc có người đến.”


      “Hả?” Triệu Phổ khó hiểu, hỏi, “Con lư nào tới?”


      Giả Ảnh thấp giọng , “Lão tứ Gia Luật Minh.”


      Triệu Phổ nhíu mày hỏi, “Đến làm gì?”


      Giả Ảnh , “Nghe đồn là tiến cung diện thánh.”


      “A.” Triệu Phổ cười lạnh tiếng, , “Tìm người theo dõi , tiểu tử này tâm nhãn nhiều lắm, cần lưu ý.”


      “Dạ.” Giả Ảnh .


      Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau tới, hỏi, “Gia Luật Minh là hoàng tử Liêu quốc?”


      “n, lão tứ.” Triệu Phổ , “Liêu vương tổng cộng sinh bảy đứa con, lão đại, lão tam, lão tứ, lão thất, bốn nhi tử. Còn lão nhị, lão ngũ, lão lục là nha đầu. tại lão đại là thái tử, bất quá là mất quyền lực, lão tam trông nom nội chính, lão tứ quản lý ngoại , lão thất từ lần trước bế quan… lão ngũ lão lục lập gia đình, lão nhị lợi hại, giống như bà điên mang binh chinh chiến.”


      Công Tôn có chút buồn cười, “Liêu quốc hoàng thất này tử tôn cũng phải rất nhiều a.”


      “n, lão vương chết sớm.” Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, , “Nên lưu ý lão tứ này, nhiều nhi tử như vậy, tên này đáng ghét nhất, cho nên , người gù té ngã, trung gian rơi xuống đất.”


      Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Có ý gì a?”


      Triệu Phổ , “Người này nếu sinh thêm hài tử, hai đứa lớn nhất nhất khẳng định được thương , nhưng đứa ở giữa cơ bản bị xem , đặc biệt, ngươi thứ tư trong bảy đứa, cũng là trạng huống hai đầu quan tâm. Cữu cữu thương mỗ mỗ (bà ngoại) , ngay cả cẩu cũng ghét bỏ, vậy phải lúc nào cũng muốn gây nổi bật? Cho nên , trung gian đều có tâm nhãn! Ngươi xem Lý Thế Dân.”


      Công Tôn bật cười, ôm lấy Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử, cho Cửu Cửu, ngươi đứng thứ mấy?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, , “Lão tứ.”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, cười ha hả , “Ngươi cũng đừng , cổ nhân gạt người.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm tiến đến, vươn tay, “Cửu Cửu bế.”


      Triệu Phổ cười vang, vươn tay bế qua, nhéo hai cái —— Con mẹ nó thực khả ái! Chắc chắn là giống thư ngốc kia, cũng phải lại, thư ngốc này khi còn bé chừng khả ái vô đối, tuy rằng giờ hơi bưu hãn chút, bất quá Triệu Phổ thích khẩu vị này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 47 : Coi chừng! Dã lư !


      Công Tôn và Triệu Phổ vừa đến cửa Vĩnh Lạc cung, chợt nghe được bên trong có tiếng chén vỡ truyền ra, sau đó là tiếng bọn nha hoàn vừa nô tỳ đáng chết vừa hô Thái Hậu tha mạng.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ… Chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu phát cáu? thể a, hiền lành như bồ tát mà.


      Lúc này, chợt nghe thanh của Thái Hậu truyền ra, “Khóc cái gì, đều đứng lên hết , vừa nãy ai gia đụng tới chính là ấm trà phải ?”


      “Đúng vậy Thái Hậu!” Đám nha hoàn ngẩn người, sau đó vừa mừng vừa sợ hô, “Thái Hậu ngài có thể thấy ấm trà sao?!”


      Thái Hậu cười gật đầu, “ hình dạng mơ hồ… như là ấm trà.”


      Đám nha hoàn đều vui vẻ đến nhảy dựng lên, liên tục hô Công Tôn là thần y.


      Triệu Phổ ngoài cửa nghe được, liền cười , “Thần y ngoài cửa này.”


      Bọn nha hoàn vội vàng ra nghênh Công Tôn vào, cả đám nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, ai nha, lúc tỉnh càng khả ái.


      Tiểu Tứ Tử tối hôm qua vì ngủ say, cũng biết nơi này là nơi nào, nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, còn có lão thái thái.


      Công Tôn thấy Hoàng Thái Hậu vẻ mặt vui mừng, liền hỏi, “Thái Hậu có thể thấy hình dáng sao?”


      “Đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, , “ phải là rất ràng, nhưng thực thấy được… Tiên sinh y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân a.”


      Công Tôn từ trong lòng lấy ra bình dược cao, tới bên cạnh Thái Hậu, , “Thái Hậu quá khen, chúng ta bôi dược bên ngoài được chứ? Có phải đôi mắt có chút tê trướng hay ?”


      “Đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, Công Tôn bảo nha hoàn bưng nước tới, sau khi rửa tay, giúp Hoàng Thái Hậu thượng dược thi châm, cuối cùng, cẩn thận bịt kín tầng băng gạc mỏng, , “Thái Hậu, băng gạc cố gắng đừng chạm vào, sáng sớm mai, ta trở lại thay dược cho ngài.”


      “Hảo hảo.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Đa tạ tiên sinh hao tâm.”


      Tiểu Tứ Tử thấy các tỷ tỷ còn nhìn mình, có chút thẹn thùng trốn sau lưng Triệu Phổ, che khuất nửa thân thể của mình, hiếu kỳ thăm dò xung quanh, nơi này là nơi nào vậy a?


      “n.” Hoàng Thái Hậu đột nhiên hỏi, “Có phải có oa oa a?”


      Công Tôn cười cười, , “Thái Hậu hảo nhĩ lực, là nhi tử của ta, Tiểu Tứ Tử.”


      “Nga, chính là Tiểu Tứ Tử mà tối hôm qua ngủ say kia a, ta vừa nghe nha hoàn rất khả ái, đến, cho nãi nãi sờ sờ.”


      Triệu Phổ cọ cọ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đây là hoàng tẩu ta, cũng chính là mẫu thân của hoàng thượng, bà gọi ngươi qua kìa.”


      Tiểu Tứ Tử nghe được, trước tiên nhích từ từ đến bên người Công Tôn, hiếu kỳ ngẩng mặt nhìn chút, Công Tôn cười , “Tiểu Tứ Tử, gọi Thái Hậu.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Công Tôn —— thể gọi nãi nãi sao?


      Công Tôn lắc đầu, Tiểu Tứ Tử hơi đô đô miệng, , “Nãi hậu…”


      “Khụ khụ.” Triệu Phổ thiếu chút cười ra tiếng, cho nên Tiểu Tứ Tử có đôi khi chút cũng ngốc, có đôi khi ngốc đến dọa người, Thái Hậu nãi nãi, lập tức trộn lẫn vào nhau.


      “Ha ha.” Hoàng Thái Hậu nghe xong nhưng lại cười ha hả, Tiểu Tứ Tử gọi nãi hậu, then chốt là thanh này còn non non hơi sữa, vừa nghe biết là bé con khả ái, liền ngoắc, “Đến đến, cho nãi hậu sờ sờ.”


      Tiểu Tứ Tử nhìn ra Hoàng Thái Hậu tựa hồ mắt có bệnh, liền tới, hai tay đặt đầu gối Hoàng Thái Hậu, ngẩng mặt cho bà sờ.


      Hoàng Thái Hậu vươn tay tinh tế sờ sờ, lòng bàn tay vừa chạm vào, liền cả kinh buông lỏng tay, , “Ai nha, mềm như vậy a, tay của nãi hậu có thô hay a?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cười tủm tỉm , “ thô, tay của nãi hậu có cái vết chai nha, giống như Cửu Cửu nha.”


      Công Tôn trong lòng hơi khẽ động, nghe Thái Hậu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, từng trải qua rất nhiều khổ hoạt, tay có vết chai, cũng ngạc nhiên.


      Triệu Phổ ở bên trong lòng cũng có chút chua xót.


      Hoàng Thái Hậu tuy rằng ánh mắt tốt, nhưng cảm giác rất nhạy về những tình tự biến hóa của mọi người xung quanh, liền cười , “Thái Hậu sao? Thái Hậu cũng phải bà lão sao, gả cho người, thành mẹ, ngàn ngàn vạn vạn lão bà trong thiên hạ đều là như vậy, tay ai mà lại có vết chai u.” xong, tiếp tục nhàng sờ soạng khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, vừa sờ vừa tấm tắc, “U… này non mềm giống như trứng luộc a.”


      Đám nha hoàn cũng ngứa tay lắm rồi, muốn tới sờ hai cái, hoặc là hôn cái… Đáng tiếc dám.


      “Ai nha.” Hoàng Thái Hậu vừa sờ vừa tán thán, “Tiểu Tứ Tử, ngươii đáng nha, ngũ quan này lớn lên rất tinh xảo.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, Triệu Phổ cũng , “Thái Hậu, đợi đến bảy ngày sau, ngài có thể thấy được, Tiểu Tứ Tử rất khả ái, hoàng nương ta thích vô cùng.”


      !” Hoàng Thái Hậu gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử hồi, phân phó nha hoàn chuẩn bị đường quả hiếm lạ cho bé ăn, bên với Triệu Phổ, “Đúng rồi, Trạch Lam, Gia Luật Minh tới ngươi biết ?”


      “Thần nghe rồi.” Triệu Phổ hỏi, “ tới làm gì?”


      “n.” Hoàng Thái Hậu lắc đầu, khoát khoát tay xua bọn nha hoàn, bọn nha hoàn đều lui xuống, Công Tôn cùng muốn mang theo Tiểu Tứ Tử lui xuống, Thái Hậu , “Ai, tiên sinh cần tránh, cũng phải quân quốc đại , nhương những nha hoàn này lui xuống, chỉ là muốn hậu cung đồn đãi quá nhiều.”


      Công Tôn gật đầu, thấy Thái Hậu bảo y ngồi, liền ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, Triệu Phổ cũng tìm cái ghế ngồi xuống, chuyện với Hoàng Thái Hậu.


      “Ta chỉ biết là, Liêu vương chết ngôi hoàng đế liền treo lơ lửng, Liêu hoàng hậu Tiếu thị tại nắm giữ quân chính đại quyền.” Hoàng Thái Hậu .


      “n.” Triệu Phổ gật đầu, “Tiếu thị nữ nhân này khó lường.”


      “Con thân sinh của Tiếu thị, hẳn là lão tam Gia Luật Khánh, cùng nhị công chúa Gia Luật Chân Di.” Hoàng Thái Hậu , “Phỏng chừng, Tiếu thị muốn để Gia Luật Khánh kế thừa vương vị.”


      “Chuyện của Liêu quốc trước đây ta cũng có phái người hỏi thăm qua.” Triệu Phổ trả lời, “ tại rất hỗn loạn, Liêu vương rốt cuộc chết sớm, ngoại trừ Tiếu thị hoàng hậu, còn có hai vương phi, Mộ thị cùng Lũng thị. Mộ thị là phe phái của trưởng tử Gia Luật Hoàn, thế lực rất hùng hậu, rắc rối phức tạp, Gai Luật Hoàn lại là thái tử đương thời, địa vị hiển hách. Ma Lũng thị khi Liêu vương còn sống được sủng ái nhất, sinh con cũng nhiều nhất, lão tứ Gia Luật Minh tài giỏi, lão thất được Liêu vương thương nhất, then chốt là lão ngũ lão lục hai nha đầu gả cũng hảo, tam phương rốt cuộc hình thành thế chân vạc, cho nên ta nghĩ bọn họ còn đánh trận lớn nữa mới bình được quốc nội, chỉnh ra mất còn, trong vòng mười năm thể xâm phạm biên cảnh Đại Tống ta.”


      Hoàng Thái Hậu gật đầu, , “Đích là có chuyện như vậy, nhưng Trạch Lam a, ngươi có nghĩ tới hay , bọn họ loạn như vậy, có thể an tâm nhìn chúng ta bình hay sao?”


      Triệu Phổ sửng sốt, hơi nhíu mày, nhìn Hoàng Thái Hậu.


      Công Tôn cũng hiểu được tình thế có chút nghiêm trọng, Tiểu Tứ Tử hoàn toàn hiểu, chỉ là có chút khó chịu lại buồn ngủ, nhưng nãi hậu này cùng Cửu Cửu hình như chuyện quan trọng, bé cũng dám xen mồm. Ngồi đùi Công Tôn điều chỉnh tư thế chút, tựa vào trong lòng y nhắm mắt lại chợp mắt lát, tối hôm qua bé chơi đùa rất khuya, hôm nay lại dậy sớm.


      Hoàng Thái Hậu mấy câu, Triệu Phổ tuy rằng có hứng thú với nội chính, nhưng kinh nghiệm sa trường, tâm nhãn vẫn phải có… Vừa nghe, liền minh bạch băn khoăn của Hoàng Thái Hậu.


      “Thái Hậu, việc này ta có tính toán, ta xem chặt, để bọn họ có cơ hội.” Triệu Phổ .


      Hoàng Thái Hậu gật đầu, Triệu Phổ và Công Tôn lại ngồi thêm lúc, rồi mang theo Tiểu Tứ Tử cáo từ.


      .


      Ra khỏi cung, Triệu Phổ từ trong lòng Công Tôn tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, để bé ghé vào vai mình, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mắt của Thái Hậu bảy ngày là có thể hảo?”


      “n.” Công Tôn gật đầu, “Thái Hậu khôi phục rất tốt, phỏng chừng năm sáu ngày là lành rồi.”


      Triệu Phổ cười cười, “Ngươi đừng xem Thái Hậu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bà rất có kiến thức, chỉ tiếc mù lòa, tại hồi phục thị lực, đối Triệu Trinh cũng là trợ lực.”


      Công Tôn ngước mắt nhìn , , “Quan hệ của các ngươi so với tưởng tượng của ta tốt hơn nhiều.”


      Triệu Phổ gì chỉ cười cười, , “Tục ngữ có , rộn ràng lợi đến, nhốn nháo lợi …… Những tranh đoạt chốn cung đình là vô nghĩa nhất. Nếu vì thấy những kẻ ngoại tộc này luôn luôn như hổ rình mồi muốn chiếm Đại Tống ta, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân thể sống yên, ta còn lười đánh trận. Ai, chờ đến ngày kia bốn phương bình định, có thời thái bình thịnh thế, ta liền bảo Triệu Trinh phong ta làm hưởng lạc Vương gia, mang theo ngươi cùng Tiểu Tứ Tử dạo chơi trời nam biển bắc, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, muốn ăn ăn muốn ngủ ngủ, tiêu diêu tự tại, ai, thư ngốc, ngươi có đồng ý ?”


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ chút, giọng thầm câu, “Khi đó ngươi lớn tuổi lắm rồi a?”


      Triệu Phổ vỗ ngực cái, , “Ta thân thể hảo, cùng lắm cũng tám mươi thôi, ngươi đặng ta cõng ngươi.”


      Công Tôn nghe xong mặt liền nóng lên, vươn tay ôm lại Tiểu Tứ Tử, , “Ai cần ngươi cõng.” xong, xoay người bước nhanh.


      Triệu Phổ cười xấu xa, “Hả, thư ngốc nhà ngươi dĩ nhiên biết đỏ mặt.” Thong thong thả thả đuổi kịp, khoác tay kề vai sát cánh.


      .


      Xa xa, lầu hai của tòa tiểu lâu, có người trẻ tuổi ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía Triệu Phổ và Công Tôn xa, khẽ nhíu mày.


      “Tứ thiếu gia.” Lúc này, hắc y nam tử tới, thấp giọng bên tai thanh niên nhân kia, “Triệu Phổ vừa tiến cung, đợi lâu mới ra, nghe là dẫn theo thần y trị mắt cho Thái Hậu.”


      “Nga?” Thanh niên nhân kia thoạt nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, mày kiếm lãng mục, rất tuấn tú, chỉ bất quá da hơi đen chút, hỏi hắc y nhân nọ, “Thần y? Chính là thư sinh vừa cùng với Triệu Phổ?” Thanh niên nhân cười cười, hỏi, “Tại sao Triệu Phổ lại thân mật với như vậy? Tên điên kia phải ghét nhất là thư sinh sao? Còn mang theo oa nhi.”


      “Ách…” Người nọ do dự chút, tựa hồ cân nhắc lời , thanh niên nhân nhìn , hỏi, “Làm sao vậy? Có gì thể sao?”


      “Nghe … Thư sinh kia cùng Triệu Phổ có quan hệ bình thường.” Hắc y nhân trả lời.


      “Là thân thích?” Thanh niên nhân hơi có chút giật mình, “ quá giống a… bạch y thư sinh kia cũng là hoàng tộc?”


      “Là tình nhân.” Hắc y nhân thấp giọng .


      Thanh niên nhân mở to hai mắt quay đầu lại nhìn , hỏi, “Cái gì?”


      “Là tình nhân a, nghe , chuyện bọn họ mến nhau, toàn bộ mọi người ở Khai Phong đều biết, tối hôm qua hoàng thượng còn cố ý mở quốc yến, thỉnh bọn họ ẩm yến, chúc mừng bọn họ…”


      “Vô liêm sỉ!” đợi hắc y nhân xong, thanh niên nhân nọ liền đập bàn, khiến cho nhiều thực khách xung quanh giật mình.


      Hắc y nhân nhìn trái phải chút, , “Tứ thiếu gia, đây kỳ thực cũng có gì, nam nhân thích nam nhân cũng phải có.”


      “Ta quản là nam nhân hay nữ nhân?” Thanh niên nhân đè thấp thanh nghiến răng nghiến lợi , “Dù sao Triệu Phổ cũng được có người trong lòng!”


      “Ách…” Hắc y nhân có chút mờ mịt, hỏi, “Vì sao a?”


      Thanh niên nhân nọ trừng , lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng thêm khó nhìn, nắm chặt nắm tay lại đấm hai cái, tựa hồ rất ảo não.


      Hắc y nhân cùng gã tùy tùng bên cạnh hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người có chút bối rối, vị tứ thiếu gia này của bọn họ, bình thường hỉ nộ mặt đổi sắc, tại sao hôm nay lại tức giận đến như vậy? Chỉ là vì Triệu Phổ thích nam nhân?





      Công Tôn và Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử trở về, đến bên dưới tòa tiểu lâu, Tiểu Tứ Tử liền thấy trước mắt nhoáng lên, vươn tay tiếp được quả điều vàng rực, bên còn dính viên đường trong suốt, nhét vào mồm ngẩng đầu lên, lầu hai là bạch sắc thân ảnh.


      “Phụ thân, Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào lầu hai.


      Triệu Phổ cũng sớm thấy, cười hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ăn cơm trưa rồi hãy về?”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Hảo.” Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử lên lầu hai, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta ăn hôi.”


      lầu, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, gọi tiểu nhị tới, bảo mang thêm bát đũa và thức ăn.


      Công Tôn bọn họ ba người lên lầu hai, Tiểu Tứ Tử bị Triệu Phổ đặt xuống đất, chạy chậm bổ nhào qua, ôm lấy chân Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy bé, chuyển đôi đũa cho bé tự gắp thức ăn.


      “Bạch huynh ăn mình?” Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường rất quen, đến ngồi xuống, thấy bàn có hai chén rượu, có chút khó hiểu.


      Bạch Ngọc Đường hơi chút bất đắc dĩ , “Vừa rồi có tiểu miêu ăn xong cơm chùa, đùn đẩy công vụ bận rộn, chạy.”


      “Miêu?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn bốn phía, “Ở đâu có Miêu Miêu?”


      Bạch Ngọc Đường vươn tay nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, , “Miêu quay về Khai Phong phủ rồi.”


      “Phụ thân, Khai Phong phủ có Miêu Miêu sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, Công Tôn cũng biết nên trả lời như thế nào.


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, nghiêm túc với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biết hay , Triển Chiêu có biệt hiệu gọi Ngự Miêu.”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử lên tinh thần, hỏi, “ sao?”


      “Đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường , “Ngươi thấy giống sao?”


      Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nghĩ nghĩ, gật đầu cái rụp, “Giống.”


      Bạch Ngọc Đường thỏa mãn, “Sau này ngươi gọi là gì?”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Miêu Miêu.”


      “Ai.” Công Tôn nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tại sao lại có thể gọi như vậy?”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa mặt, nghĩ… Miêu Miêu so với Triển Triển dễ nghe hơn.


      Tiểu nhị mang thức ăn lên, Triệu Phổ vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đúng rồi, vụ án tiến triển như thế nào?”


      Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, , “n… Triển Chiêu gì cả, chỉ là tựa hồ dính dáng , Bao đại nhân sáng sớm tiến cung.”


      Công Tôn nghe xong, lắc đầu, , “Bao đại nhân tuổi tác , làm việc vất vả như vậy cần phải chú ý.”


      Triệu Phổ ăn, thuận miệng , “Thư ngốc, ngươi chuẩn bị chút dược cho Bao đại nhân , phản lão hoàn đồng đại loại như vậy đó.”


      Công Tôn trừng , “Ngươi lại bậy.”


      Triệu Phổ sờ sờ đầu, vừa định lên tiếng, chợt nghe cửa thang lầu phía sau có người , “Lão bản, cần hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ.”


      Triệu Phổ hướng cái miệng chúm chím của Tiểu Tứ Tử đút thức ăn vào, quá lưu ý, bất quá nghe thanh kia có chút quen tai.


      Bạch Ngọc Đường cũng chú ý, Công Tôn lại toàn tâm toàn ý dùng khăn giúp Tiểu Tứ Tử lau miệng.


      Lúc này, tiểu nhị chạy lên , “U, khách quan, lầu hai còn vị trí nào cạnh cửa sổ, ngài cứ tùy tiện ngồi ghế bên trong .”


      Người nọ khẽ nhíu mày, , “Vậy thêm chỗ .”


      Thanh của thấp, Triệu Phổ lúc này cũng nghe được, cảm thấy hình như nghe qua ở đâu rồi.


      Công Tôn đối diện với cửa sổ, cũng ngước mắt nhìn chút, hơi sửng sốt, người lên tựa hồ phải người Trung Nguyên.


      Triệu Phổ ngồi đưa lưng về phía cửa thang lầu, vừa nhét nem rán vào cái miệng phồng phồng đầy ắp thức ăn cố nuốt xuống của Tiểu Tứ Tử, nghe thanh nọ, thực nghĩ ra là ai, bèn quay đầu nhìn thoáng qua…


      “Khụ khụ…” Nhìn xong, Triệu Phổ bị nem rán làm nghẹn, quay đầu lại, Công Tôn đưa qua chén nước.


      Triệu Phổ mặt biểu tình phức tạp, uống nước đem miếng nem rán trong cổ họng cố sức dồn xuống, Công Tôn giương mắt nhìn —— Ai a?”


      Triệu Phổ nháy mắt lia lịa, mấp máy môi làm khẩu hình —— Dã lư.


      Công Tôn hơi giật mình, Bạch Ngọc Đường cũng quá ràng nguyên do trong đó, động thanh sắc.


      Người nọ, chính là Liêu quốc tứ hoàng tử, Gia Luật Minh.


      Thấy Triệu Phổ liều mạng uống nước, dáng vẻ có chút chật vật, Gia Luật Minh bất giác cười cười, với tiểu nhị, “ cần, ta gặp người quen, thêm chỗ ngồi là được.” xong, sải bước đến bàn của Triệu Phổ.


      Triệu Phổ tự nhiên biết người nọ tới, có chút tiu nghỉu, thầm nhủ —— Phiền cái gì lại đến cái đó.


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử lại gắp cái nem rán đưa cho Triệu Phổ, “Cửu Cửu.”


      Công Tôn tại đối diện nhìn, có chút hụt hẫng, Tiểu Tứ Tử gắp thức ăn cho Triệu Phổ, cũng thèm gắp cho phụ thân của nó miếng.


      Triệu Phổ quay đầu đối Tiểu Tứ Tử cười cười, , “Ngươi ăn .”


      Tiểu Tứ Tử no rồi, nhìn nem rán chút, quay đầu lại hỏi Công Tôn, “Phụ thân ăn ?”


      Công Tôn càng uất ức thêm —— Thằng nhãi con này, cánh tay lại với ra bên ngoài, Triệu Phổ ăn mới hỏi y, tức chết!


      “Cửu Vương gia… đúng là tình cờ a.” Gia Luật Minh đến bên bàn Triệu Phổ bọn họ, đối Triệu Phổ nhàng thi lễ.


      Triệu Phổ ngước mắt nhìn chút, có chút bất đắc dĩ thở dài, , “Tứ hoàng tử đến đây lúc nào?”


      “Sáng sớm hôm nay.” Gia Luật Minh cười, hỏi, “Có ngại ngồi chung hay ?”


      Miệng hỏi Triệu Phổ, nhưng đợi Triệu Phổ trả lời, muốn ngồi xuống, Triệu Phổ dùng chiếc đũa gõ chút, , “Ai… chậm , hôm nay là bằng hữu của ta mời khách, phải ta thỉnh.”


      “Ha hả.” Gia Luật Minh cười cười, , “Vậy đơn giản, ta thỉnh là được.”


      Công Tôn thầm nhủ, Bạch Ngọc Đường có giận hay a? Xoay mặt, thấy Bạch Ngọc Đường tức giận, chỉ là có chút hiếu kỳ nhìn hoàng tử nọ, lại nhìn Triệu Phổ, như có chút suy nghĩ.


      Công Tôn cũng khó hiểu, xoay mặt vừa nhìn, tứ hoàng tử này cũng thực kỳ quái, ngồi đây còn có y cùng với Bạch Ngọc Đường, nhưng dường như thấy, chỉ chuyện với Triệu Phổ.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, mở to hai mắt nhìn Gia Luật Minh, miệng hơi dẩu ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, lại xoay mặt nhìn Công Tôn.


      Gia Luật Minh thấy đùi Triệu Phổ có tiểu hài nhi, tinh tế đánh giá, thực là khả ái, liền cười cười, hỏi, “Tiểu oa nhi, ngươi tên gì?”


      Tiểu Tứ Tử lời nào, nhìn , hỏi, “Còn ngươi.”


      Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường kinh hãi… Tiểu Tứ Tử từ trước tới nay gặp người lạ đều tặng miễn phí cho khuôn mặt tươi cười, rất ít vui, hôm nay tựa hồ đối với Gia Luật Minh có chút địch ý.


      Bạch Ngọc Đường nhoẻn miệng cười cười, bưng chén uống rượu, Công Tôn lại khó hiểu —— phải Tiểu Tứ Tử biết chán ghét ngoại tộc rồi chứ?


      Gia Luật Minh cảm thấy Tiểu Tứ Tử rất khả ái, , “Nga, ta là Gia Luật Minh, còn ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử ngẩn người, “Dã lư?”


      “Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan tiếng, buông chén rượu, Triệu Phổ đút vào miệng Tiểu Tứ Tử miếng thịt cua.


      Công Tôn nghĩ cứ như vậy tốt lắm, liền với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, là Gia Luật.”


      Tiểu Tứ Tử hiển nhiên rất thích người nọ, giọng thầm câu, “Lư Lư.” Rồi ôm chặt cánh tay của Triệu Phổ.


      Gia Luật Minh cũng cảm giác được địch ý rệt của Tiểu Tứ Tử, liền cười hỏi, “Tiểu oa nhi, ta làm gì đắc tội với ngươi?”


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chút, , “Cửu Cửu là của phụ thân!”


      “Khụ khụ.” Lần này đến phiên Công Tôn bị sặc nước, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn phong cảnh ngoài của sổ, nhưng khóe miệng lại nhịn được mà nhoẻn lên.


      Công Tôn xấu hổ, Triệu Phổ lại ngoác mồm dùng bữa, vừa đút cho Tiểu Tứ Tử thức ăn, , “Tiểu Tứ Tử, ngươi gần đây càng ngày càng giống ta, nhanh mồm nhanh miệng.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, bất quá vẫn thầm hạ quyết tâm phải giúp phụ thân canh chừng Cửu Cửu, Cửu Cửu tốt như vậy, thể để kẻ khác đoạt .


      Gia Luật Minh mặt xấu hổ, cười , “Tiểu oa nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng vói Cửu Vương gia chính là hảo bằng hữu lâu năm, từ nhận thức.”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong , giọng thầm câu, “Khẳng định bằng ta.”


      Mọi người sửng sốt, Triệu Phổ cười ha ha, với Công Tôn, “Thư ngốc, điểm này giống ngươi.”


      Công Tôn cũng bất đắc dĩ, bất quá… được Tiểu Tứ Tử nhắc nhở, y tựa hồ nhìn ra môn đạo —— Gia Luật Minh kia, chẳng lẽ đối Triệu Phổ đơn giản?


      Gia Luật Minh hơi cau mày, liếc nhìn Công Tôn bên tay phải, vừa nhìn hơi sửng sốt… Lúc nãy ở quá xa thấy , chỉ cảm thấy thư sinh này rất gầy, nhưng vừa nhìn gần, đôi mày cùa nhíu chặt lại —— Thư sinh này rất tuấn mỹ a, nho nhã tuấn tú, thoát tục nên lời, vừa nhìn là thấy biết võ công.


      .


      Bạch Ngọc Đường thấy quan hệ phức tạp, việc vui cũng xem xong, liền với Triệu Phổ và Công Tôn, “Ta trước, các ngươi chậm rãi.”


      Triệu Phổ và Công Tôn đều gật đầu, Tiểu Tứ Tử phất tay, “Bạch Bạch tạm biệt, buổi tối nhớ tới nga.”


      Bạch Ngọc Đường mỉm cười, xoay người .


      Gia Luật Minh nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Đường chút, cười hỏi, “Đây là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường sao?”


      Triệu Phổ gật đầu, ăn cũng no, đặt đũa xuống, cầm cây tăm lên xỉa răng.


      Gia Luật Minh trong lòng buồn cười… Triệu Phổ, những kẻ bên cạnh ngươi cũng cần quá xuất sắc như vậy chứ?!


      “Cửu Vương gia.” Gia Luật Minh hỏi, “Ngươi trở về biên quan sao? Chuẩn bị thường trú ở Khai Phong sao?”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, cười hỏi Gia Luật Minh, “Ngươi là trong nước nhiễu loạn, cho nên đến chỗ ta gây xích mích ly gián?”


      Gia Luật Minh khựng lại, lúng túng , “Cửu Vương gia… Này dựa vào cái gì mà ?”


      “Ha hả, giỡn thôi mà.” Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ăn no chưa?”


      Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ đứng lên, ném cho tiểu nhị thỏi bạc.


      Gia Luật Minh , “ bảo ta thỉnh.”


      Triệu Phổ cười , “Như vậy sao được, tứ hoàng tử ở xa tới là khách mà.” xong, thêm câu, “Từ từ ăn, xin lỗi, bồi được.” Rồi mang theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử .


      Gia Luật Minh mình ngồi bên bàn, sắc mặt khó nhìn, thầm nhủ —— Triệu Phổ, ngươi cũng quá lợi hại mà!


      .


      Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn xuống lầu, lập tức đem Tiểu Tứ Tử đặt vào tay Công Tôn, chính mình vò đầu bứt tai xoa cái cổ, , “Tê… ngứa muốn chết.”


      Công Tôn tiến đến hỏi, “Ngươi bị sao vậy?”


      “Ai, ngươi biết.” Triệu Phổ đối với Công Tôn khoát khoát tay, , “Tiểu tử kia bí bí hiểm hiểm, mỗi lần bị nhìn, gáy ta liền tê dại.”


      Công Tôn cười cười, , “ có ý tứ với ngươi đó.”


      Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, ghé sát vào nghe nghe.


      “Làm gì vậy?” Công Tôn thối lui chút.


      Triệu Phổ cười ghé sát vào, vươn tay nhấc cằm Công Tôn lên, hỏi, “Thư ngốc, ghen?”


      Công Tôn liếc , Triệu Phổ cười ha ha, vươn tay đoạt lấy Tiểu Tứ Tử, , “ phải ta thổi gió, mà là Vương gia ta quá được hoan nghênh, ngươi hãy xem chặt ta.”


      Công Tôn liếc xéo , “Thổi bay ngươi.”


      Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi xem phụ thân ngươi có phải ghen tị hay ?”


      Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Công Tôn, dám .


      Triệu Phổ , “Đừng sợ, y dưỡng ngươi ta dưỡng ngươi.”


      Tiểu Tứ Tử cười khanh khách, tiến đến bên tai Triệu Phổ xì xồ xì xào , “Phụ thân đối xử với Cửu Cửu như đối người khác.”


      “Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn phát hỏa, Triệu Phổ nâng Tiểu Tứ Tử lên rồi bỏ chạy, Công Tôn tức giận truy đuổi phía sau.


      Ba người truy truy đánh đánh hướng Khai Phong phủ chạy đến, đường nhiều người đường đều cảm thán —— Ai nha, quá ân ái mà.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 48 : Có người giở ám chiêu


      giường, phía sau tấm màn che, lộ ra tia noãn ý ái muội, cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tinh xảo mở rộng, để lộ làn da trắng nõn, non mềm khiến người ta muốn nếm thử tư vị.


      cánh tay vươn đến, đem cẩm bị kéo xuống chút, nhàng xoa xoa nơi trắng mịn mềm yếu hơi nhô lên.


      “n.” tiếng rên truyền ra.


      Bàn tay tại nơi mềm yếu kia nhàng vỗ vỗ, tiếng hừ trở nên lớn hơn chút.


      tiếng thở dài bất đắc dĩ, bàn tay lại vỗ mạnh thêm, khối thịt mềm mềm trắng nõn, xuất năm dấu tay hồng hồng nhàn nhạt.


      Người giường rốt cuộc động đậy, chậm rãi bò dậy, cẳng chân tròn lửng ngắn ngủn gập lại, bàn tay bé trắng mịn bụ bẫm vươn ra, sờ sờ cái mông trắng như tuyết vừa bị đánh, dẩu cái mỏ ra, “Phụ thân, tại sao?”


      “Tại sao? Rời giường.”


      “Xoạt” tiếng, màn giường bị kéo ra, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, noãn ý ái muội bị xóa tan.


      Tiểu Tứ Tử trần trụi, bọc cái cẩm bị vẻ mặt lờ đờ ngồi giường, đô đô miệng nhìn Công Tôn, tay vẫn sờ cái mông vừa bị Công Tôn vỗ.


      “Ai cho ngươi ngủ mà mặc quần áo? bị cảm lạnh biết .” Công Tôn trừng mắt, vươn tay nhéo bụng Tiểu Tứ Tử, thịt chỗ này, vừa mềm vừa non, trắng trắng mập mập.


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, , “Vừa mới tắm xong.”


      “Tắm xong phải mặc lý y (áo lót) cho ngươi sao?” Công Tôn hỏi, “Tại sao lại cởi ra nha?”


      “Ngắn.” Tiểu Tứ Tử vung vẩy tiểu khố xái bằng tơ tằm, , “Mặc khó chịu.”


      ?” Công Tôn sửng sốt, vươn tay đo đo cái chân ngắn của Tiểu Tứ Tử, , “U, dài thêm chút rồi?”


      sao?” Tiểu Tứ Tử cũng lên tinh thần.


      “Tỉnh ngủ chưa?” Công Tôn mặc y phục cho bé, , “Phụ thân dẫn ngươi hiệu may mua hai bộ mới?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.


      .


      Vừa nãy, ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử khắp sân tìm Miêu Miêu, bất quá Triển Chiêu ra ngoài, trong viện cũng có con mèo nào, Tiểu Tứ Tử chạy quá nhanh, cẩn thận vấp phải vạt áo, té ngã dính thân đầy bùn.


      Công Tôn ôm bé tắm, tắm xong, để bé ngủ trưa… Bất quá Tiểu Tứ Tử từ trước tới nay ngủ, khi ngủ, đến bốn năm canh giờ tỉnh lại, mỗi ngày khi ngủ trưa, Công Tôn đều phải kiểm soát trong vòng nửa canh giờ, nếu buổi tối ngủ được.


      .


      “Cửu Cửu đâu?” Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài nhìn quanh.


      “Có chuyện nên tiến cung rồi.” Công Tôn .


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngước mắt nhìn Công Tôn.


      “Nhìn cái gì?” Công Tôn trừng bé, “Bây giờ nhận Cửu Cửu rồi nên nhận phụ thân phải ?”


      “Mới có.” Tiểu Tứ Tử thắt đai lưng, hỏi, “Phụ thân, chúng ta mở y quán tại Khai Phong phủ .”


      Công Tôn ngẩn người, thấp giọng , “Mở y quán gì a.”


      Tiểu Tứ Tử mặc y phục, vươn hai tay ôm cổ Công Tôn, , “Phụ thân phải , muốn mở y quán ở địa phương lớn sao? Có thể bán dược, còn có thể chữa bệnh.”


      Công Tôn cười cười, , “Muốn muốn a, bất quá cửa hàng ở Khai Phong phủ này quá đắt.”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi, “Cần bao nhiêu bạc nha?”


      Công Tôn nhéo nhéo khuôn mặt của bé, , “Chuyện của người lớn, tiểu hài tử ngươi đừng có quan tâm.”


      Tiểu Tứ Tử giọng , “Nhưng ta muốn phụ thân ở lại Khai Phong phủ.”


      Công Tôn suy nghĩ chút, khe khẽ thở dài, , “Tiểu Tứ Tử, chúng ta cứ trụ lại lâu như vậy, cũng phải cách nha.”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương, hỏi, “Vì sao nha? Tiểu Tứ Tử muốn .”


      Công Tôn bật cười, , “Ngươi nghĩ a, chúng ta có lý do gì ở lại Khai Phong phủ, vụ án của Hình Hoài Châu Tướng quân kết thúc, phong thấp của lão Thái Phi cũng trị… Chúng ta ở tại Khai Phong phủ, ăn dùng đều là của Bao đại nhân, thân chẳng quen, làm sao có thể ở lại? Khai Phong phủ là nha môn thanh liêm, mỗi phân tiền đều là dành cho bách tính. Hơn nữa, ta ở chỗ này cũng thể hành y dạy học như trong thôn, cái gì cũng làm… Chung quy cũng phải cách.”


      Tiểu Tứ Tử nghe xong, có chút khó hiểu, hỏi, “Vậy… Miêu Miêu bọn họ vì sao có thể ở lại trong Khai Phong phủ? Bọn họ cũng nộp tiền thuê đất.”


      “A.” Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, , “Triển Chiêu bọn họ là người của Khai Phong phủ a, hoàng thượng phong quan, là quan sai, lệ thuộc Khai Phong phủ, là làm việc cho Bao đại nhân, đương nhiên ở đây.” xong, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, thầm, “Ta ngươi gần đây nặng thêm chút mà, ra do cao hơn, xem ra xiêm y đều phải thay đổi.”


      Tiểu Tứ Tử tuy rằng , bất quá biết, Công Tôn dưỡng mình lớn lên tốn rất nhiều tiền, mặc dù có phòng sản (bất động sản), nhưng đó là của tổ tiên lưu lại, cũng thể bán. Công Tôn tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng mua cho bé đều là những thứ tốt nhất, giống như tiểu khố xái vừa nãy, bé nhớ kỹ là cái gì tơ tơ, cần tới lượng bạc cái.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử , “Chúng ta mua nữa, cái kia còn có thể mặc.”


      Công Tôn nở nụ cười, nhéo mặt bé, “Tại sao lại mua? Y phục chật chội khó chịu.”


      Tiểu Tứ Tử , “n… Tiểu Tứ Tử tiết kiệm tiền cho phụ thân.”


      Công Tôn sửng sốt, ngực rất là thoải mái, , “Đừng ngốc, y phục phụ thân mua được, hơn nữa, ngươi còn mà, chuyện kiếm bạc dưỡng phụ thân, đợi sau này ngươi trưởng thành, làm.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, nghĩ sau này lớn lên cho phụ thân sống hảo, nhưng xòe bàn tay đếm ngón tay, đợi bé lớn lên chí ít còn đến mười năm… cách khác, phụ thân còn phải khổ cực thêm mười năm sao…


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Vậy vì sao Miêu Miêu cùng Bao Bao bọn họ có bạc? Bọn họ cũng xem bệnh cũng dạy học.”


      Công Tôn ôm bé đường phố náo nhiệt, , “Bởi vì bọn họ là quan sai a, quan sai được nhà nước cấp bổng lộc, ăn là công lương, mỗi tháng có thu nhập cố định.”


      “Cửu Cửu cũng vậy sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Vì sao, Cửu Cửu có nhiều bạc như vậy?”


      Công Tôn gật đầu, “Cửu Cửu là Vương gia, lại là binh mã Đại Nguyên Soái, bổng lộc nhiều, lại là hoàng thân quốc thích.”


      Tiểu Tứ Tử trợn tròn mắt nhìn, sờ sờ cằm.


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử cúi đầu, tay bé vuốt cằm tựa hồ là suy nghĩ gì đó, liền cười hỏi, “Làm sao vậy Tiểu Tứ Tử? Nghĩ ra chủ ý hư hỏng gì sao?”


      “Nào có.” Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhìn những cửa hàng san sát hai bên, trong lòng nghĩ, nếu là Tiểu Tứ Tử có bạc tốt rồi, mua cho phụ thân cửa hàng, có thể mở cho phụ thân y quán… Hoặc là, phụ thân nếu có chức vị ở Khai Phong phủ tốt rồi, có thể an an tâm tâm trụ lại.


      .


      Cả hai vào hiệu may ở phía nam đường lớn, hiệu may này rất là khí phái, Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên thấy được cửa hàng lớn như vậy, nhiều y phục nga.


      Lúc Công Tôn vào, có hỏa kế tiến đến, , “Ơ, đây phải Công Tôn thần y sao, mua xiêm y a?”


      Công Tôn cười cười, gật đầu có chút bất đắc dĩ, Khai Phong phủ tại hầu hết mọi người đều nhận ra y, liền với hỏa kế, “Muốn mua cho Tiểu Tứ Tử cái lý y.”


      “Có!” Hỏa kế nhanh nhẹn , “Chúng ta ở đây lý y tơ tằm thượng hảo, chuyên dành cho tiểu oa nhi mặc, vừa mềm mại lại vừa trơn a!”


      ?” Công Tôn nghe xong cũng hiểu được tệ, hỏi, “Có mẫu ?”


      “Có có.” Hỏa kế vào lấy ra cuộn vải, đưa cho Công Tôn xem, Công Tôn vươn tay sờ sờ cuộn vải, cảm thấy rất mềm mại, liền hỏi, “Bao nhiêu bạc cái?”


      Hỏa kế cười , “ đắt, ba lượng bạc cái, đo đo cho Tiểu Tứ Tử, làm theo cầu, buổi tối là có thể lấy.”


      Tiểu Tứ Tử trong đầu tính tính toán toán, ba lượng bạc bộ xiêm y a? So với lượng bạc còn đắt hơn… lượng bạc có thể ăn được vài ngày, đồ vật ở Khai Phong phủ, sao mà đắt quá vậy a?


      “n.” Công Tôn cân nhắc, ba lượng bạc đích là hơi đắt chút, nhưng Tiểu Tứ Tử mặc thoải mái là quan trọng nhất, vừa định mở miệng, chợt nghe phía sau có thanh , “Mua năm bộ, thay đổi mà mặc.”


      Công Tôn vừa nghe thanh có chút quen tai, quay đầu lại, Tiểu Tứ Tử cũng thấy được, , “Tiểu Tiểu Bàn.”


      Người vào —— là Bàng Dục.


      Bàng Dục sau khi thương thế lành, thu liễm ít, hơn nữa trước trước sau sau, Công Tôn cứu hai lần, tuy rằng Triệu Phổ khiến ăn ít khổ cực, nhưng ra cũng chán ghét bọn họ, thậm chí đối với người của Khai Phong phủ cũng có chút hảo cảm, hôm nay vừa lúc dạo, từ xa thấy được Công Tôn trong hiệu may, chạy đến.


      Hỏa kế vừa nghe năm bộ, vui vẻ vào lấy thước cuộn ra, đo y phục cho Tiểu Tứ Tử.


      Công Tôn ngăn trở bạc mà Bàng Dục đưa qua, với hỏa kế, “Chỉ hai bộ là được, ta trả.”


      “Ai, tiên sinh sao lại khách khí như vậy a.” Bàng Dục , “Ngươi cứu ta vài lần, ta phải tìm cơ hội báo đáp chứ?”


      Công Tôn cười cười, cũng tranh cãi với , chỉ , “An Lạc Hầu, ta nhưng là ở trong Khai Phong phủ, ta dám thu bạc của ngươi a.”


      Bàng Dục nhíu nhíu khóe miệng, vừa nghĩ đến khuôn mặt đen của Bao Chửng bắp chân cũng có chút run run, liền cười gượng hai tiếng, thu hồi ngân phiếu, với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử nha, tuổi của ngươi bây giờ lớn nhanh lắm, chắc chắn thường phải thay đổi y phục, ngoại y phỏng chừng cũng phải thay đổi đó.”


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe, càng thêm càng thêm lo lắng, thầm nhủ, cái lý y ba lượng, vậy ngoại y phải càng thêm đắt tiền sao? Bạc của phụ thân đều bị mình tiêu hết rồi, phụ thân thể mua xiêm y, phụ thân dễ nhìn như vậy!


      Công Tôn có chút buồn cười, Tiểu Tứ Tử tựa hồ suy nghĩ nhiều, sớm biết cho nó về chuyện bạc và cửa hiệu, kỳ thực trong lòng Công Tôn biết , tuy rằng thể kiếm được nhiều bạc, nhưng an an dật dật cả đời thành vấn đề, lúc này khiến Tiểu Tứ Tử băn khoăn.


      .


      Sau đó, Tiểu Tứ Tử đứng đo y phục, Công Tôn chờ bên, thấy Bàng Dục thần thanh khí sảng, lòng bàn tay cũng còn bầm đen, đương nhiên cái mông cũng còn sưng, liền hỏi, “Độc người An Lạc Hầu đều giải rồi?”


      “Đều giải.” Bàng Dục cười , “Lần này nhờ có tiên sinh.”


      Công Tôn nhìn Bàng Dục chút, thấy hòa hòa khí khí , thân bĩ khí như xưa, còn rất đứng đắn, cũng hi vọng sửa đổi được.


      Hỏa kế đo y phục cho Tiểu Tứ Tử xong, liền ghi lại thước tấc, lát làm xong phái người đưa đến Khai Phong phủ cho Công Tôn. Công Tôn tạ qua hỏa kế, rồi ôm Tiểu Tứ Tử ra ngoài, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, dạo ha?”


      “Hảo.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Bàng Dục ngay bên cạnh, vốn định muốn theo đồng hành, nhưng do dự Công Tôn có ghét bỏ mình hay , ngay lúc này, đột nhiên, thấy phía trước có khoảng hơn mười người tới, trông những người đó đều như côn đồ vô lại. tay mỗi người đều cầm vài thứ, tựa hồ là trứng gà hoặc là hòn đá các loại… Bàng Dục có chút khó hiểu, bất quá mắt của đám người này, đều nhìn Công Tôn.


      Bàng Dục ngẩn người, muốn , chì thấy những người đó đột nhiên chạy vụt tới, từ trong giỏ lấy ra mấy cái trứng gà, rồi ném về phía Công Tôn, miệng , “Công Tôn Sách, cút khỏi Khai Phong phủ!”


      Công Tôn cả kinh, ngẩng đầu, đám người hùng hổ xông tới, vội vàng bảo vệ Tiểu Tứ Tử.


      Bàng Dục ở bên cạnh, cũng suy nghĩ nhiều, xòe quạt, che mặt chắn trước người Công Tôn, bị trúng thân trứng gà.


      “Uy, các ngươi làm gì?!” Thủ hạ của Bàng Dục đều vọt tới, những kẻ đó ném hết trứng gà trong tay xoay người bỏ chạy, ồn ào, “Công Tôn Sách, còn dám xuất tại Khai Phong phủ, thấy ngươi lần đánh lần, cẩn thận nhi tử của ngươi!”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Bàng Dục thân trứng gà, ngửi ngửi, cau mày giơ chân phân phó thủ hạ, “Bắt sống cho ta, chộp lại hỏi xem tên vương bát đản nào giở trò quỷ!”


      Có nhiều người qua đường đều thấy, cũng , “Tác nghiệt a, ngay cả thần y cũng dám đánh!”


      Công Tôn sợ bóng sợ gió hồi, nhìn Tiểu Tứ Tử trong lòng, hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”


      Tiểu Tứ Tử sợ hãi, ôm Công Tôn ô ô khóc, Công Tôn vỗ bé, , “ có gì a, đừng sợ.”


      Bàng Dục cũng quay đầu lại, , “Đừng sợ, Tiểu Tứ Tử, ta bảo thủ hạ bắt bọn họ lại, đánh bọn họ trận đưa đến Khai Phong phủ!”


      Công Tôn ngước mắt, thấy Bàng Dục thân trứng gà loang lổ, cả bộ y phục quý giá đẹp đẽ đều bẩn, có chút áy náy cũng có chút cảm kích , “Đa tạ An Lạc Hầu tương trợ.”


      có gì.” Bàng Dục lau lau mặt, hỏi, “Tiên sinh ngươi đắc tội ai? Ngươi trụ ở Khai Phong phủ lại là tình nhân của Vương gia, ai dám trêu ngươi?”


      Công Tôn vỗ Tiểu Tứ Tử, bất đắc dĩ lắc đầu —— Muốn y rời khỏi Khai Phong phủ? Này có chút kỳ quái.


      “Hầu gia.” Lúc này, thủ hạ của Bàng Dục trở về.


      “Người đâu?” Bàng Dục hỏi.


      Mọi người nhún vai, , “Đều là vài tiểu lưu manh, chui vào đoàn người thấy tăm hơi.”


      “Ăn hại a!” Bàng Dục gõ đầu họ, “Chỉ có vài tên côn đồ cũng bắt được, chỉ biết có ăn!”


      Lúc này, người trong hiệu may cùng nhiều người qua đường đều khuyên Công Tôn nhanh chóng trở về, để Bao đại nhân hảo hảo điều tra.


      Công Tôn gật đầu, tạ ơn mọi người, ôm Tiểu Tứ Tử quay về Khai Phong, Bàng Dục tiễn y đoạn, thấy được đại môn Khai Phong phủ, tiễn nữa, nhìn Công Tôn an toàn vào cửa, Bàng Dục xoay người trở về, , “Nương, cả thân đều là trứng gà.”


      Đám thủ hạ tùy tùng bên cạnh đột nhiên , “Gia, ngài vừa rồi thực suất!”


      a?” Bàng Dục thích chí, lại tiến lên phía trước vài bước, từ phía hoàng cung, cỗ kiệu cùng con ngựa tới.


      Ngồi lưng ngựa chính là Triệu Phổ, mà cỗ kiệu, hẳn là Bao Chửng.


      Hai người nhanh, Bao Chửng vén mành, cùng Triệu Phổ chuyện.


      Bàng Dục vừa thấy Bao Chửng liền cảm thấy sợ, xoay người muốn chạy, lại nghe Triệu Phổ gọi, “An Lạc Hầu, trùng hợp a, thương tích đều ổn chứ?”


      Bàng Dục đứng lại, quay đầu lại xấu hổ đối Triệu Phổ cười cười, “Vương gia, Bao Tướng.”


      Triệu Phổ sửng sốt, Bàng Dục tạo hình rất đặc biệt a, thân y phục quý giá lại dính đầy cái gì đó dính dính nhầy nhầy a? Trứng gà?


      Bao Chửng cũng thấy được, lắc đầu, ông cho rằng Bàng Dục lại đánh nhau, thầm nhủ —— Bàng Dục này, phỏng chừng cả đời này cũng sửa được.


      Bàng Dục cũng quá để ý, còn muốn nhanh chạy, tùy tùng bên cạnh lớn gan , “Cửu Vương gia, Bao đại nhân, tiểu Hầu Gia của chúng ta bị thân trứng gà là vì giúp đỡ Công Tôn tiên sinh, còn tiễn người về đó.”


      “Cái gì?” Triệu Phổ cùng Bao Chửng đều sửng sốt.


      Bàng Dục quay đầu lại nhìn tùy tùng nọ, ý là —— Ngươi còn cái gì nha, nhanh chạy .


      Tùy tùng nghĩ công tử nhà mình khó khăn lắm mới làm được chuyện tốt, vậy mà có người khen hảo, có chút phục, đem chuyện ở hiệu may qua lần.


      vừa dứt lời, Bao Chửng nhíu chặt đôi mày, mà mặt Triệu Phổ triệt để biến sắc.


      .


      Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nóc nhà cũng liếc mắt nhìn nhau —— Hôm nay tất cả ảnh vệ đều phái làm việc, mọi người nghĩ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ở lại Khai Phong phủ chắc chắn có việc gì, ngờ…


      Tử Ảnh vừa nghĩ đến Tiểu Tứ Tử chắc chắn bị dọa, hận đến ngứa răng, “Nương, đứa nào dám đụng tới người của Vương gia, đừng để ta biết là ai, lão tử dùng trứng gà ném chết !”


      Giả Ảnh lại nhíu mày nghĩ —— Cút khỏi Khai Phong?


      .


      Triệu Phổ nghe xong, đối Bàng Dục chắp tay, , “Hôm nay đa tạ tiểu Hầu Gia.” xong, thúc ngựa, Hắc Kiêu biết tâm tình của Triệu Phổ tại kém đến cực độ, tung vó phi về trước, chạy về Khai Phong phủ.


      Bàng Dục có chút sững sờ, ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa nãy Triệu Phổ mới cái gì?


      Đám tùy tùng đều ồn ào, “Khó lường nha Hầu Gia, Cửu Vương gia tạ ơn ngươi.”


      Bàng Dục ưỡn ngực, cũng cực hả dạ, chợt nghe Bao Chửng , “Hầu Gia.”


      Bàng Dục ngẩng đầu, Bao Chửng lần đầu tiên nhìn nhíu mày, thầm nhủ —— Ách, Bao hắc tử còn có lúc hiền lành như vậy a.


      Bao Chửng cười cười, , “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bản chất của Hầu Gia tốt, hôm nay Bao Chửng ban đầu hiểu lầm Hầu Gia, còn thỉnh Hầu Gia tha thứ.”


      Bàng Dục sửng sốt… Thầm nhủ, Bàng Dục hôm nay có chuyện gì vậy? Triệu Phổ cảm tạ , Bao Chửng xin lỗi .


      Bao Chửng gật đầu, cáo biệt Bàng Dục, bảo kiệu phu nhanh chóng về Khai Phong phủ.


      .


      Khi Bàng Dục về đều cảm thấy bay bổng lâng lâng, có chút mơ màng thực.


      Sau khi về đến nhà, đám thủ hạ đem tình cho Bàng Cát, Bàng Cát nghe xong mừng đến thiếu chút nữa buột miệng gọi Bàng Dục là cha, vội vàng… Mở tiệc rượu, chúc mừng!


      Bàng Dục mọi người trong toàn bộ Thái Sư phủ như ăn tết, kích động như vậy, cũng có chút mờ mịt —— Bàng Dục trước đây, thực hư hỏng như vậy sao?!


      .


      Triệu Phổ nổi giận đùng đùng chạy về Khai Phong phủ, vừa lúc Triển Chiêu cũng trở về, cùng Triệu Phổ chào hỏi, Triệu Phổ chỉ vội vã gật đầu cái, chạy vù đến tiểu viện của Công Tôn.


      Triển Chiêu có chút khó hiểu, hỏi Tử Ảnh cùng Giả Ảnh theo vào, “Xảy ra chuyện gì?”


      Hai người kể lại cho Triển Chiêu lần, Triển Chiêu nhíu mày, xoay người ra ngoài, Giả Ảnh đuổi theo, , “Triển huynh, có đầu mối sao?”


      Triển Chiêu , “ đất Khai Phong chỉ có vài tên côn đồ, ta đại khái có thể điều tra ra.”


      “Ta cũng .” Giả Ảnh , đối Tử Ảnh chỉa chỉa trong viện, ý bảo với Triệu Phổ, Tử Ảnh gật đầu, Giả Ảnh cùng Triển Chiêu ra cửa.


      .


      Triệu Phổ vào trong viện, Công Tôn ngồi trong sân, Tiểu Tứ Tử vẫn nằm trong lòng y, cả khuôn mặt nhắn trắng bệch, vành mắt hồng hồng. Triệu Phổ liền cảm giác tâm trạng căng thẳng. Lại nhìn Công Tôn —— Triệu Phổ thở phào nhõm, may là da thịt bị tổn thương… Để biết ai dám đụng vào hai người này, thể chặt từng đầu ngón tay của bọn chúng xuống.


      Công Tôn trấn an Tiểu Tứ Tử lúc, ngước mắt, thấy Triệu Phổ đứng ở nơi nào, liền hỏi, “ về?”


      Triệu Phổ gật đầu, đến bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn , “Cửu Cửu.”


      Triệu Phổ vươn tay bế bé lên, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, làm sao vậy?”


      Tiểu Tứ Tử lời nào, chui vào trong lòng Triệu Phổ trốn.


      Công Tôn khẽ nhíu mày, Tiểu Tứ Tử chắc chắn bị dọa sợ, tình cảnh lúc ấy dọa người, cũng may là có Bàng Dục ở đó.


      “Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.


      Công Tôn do dự chút, nghĩ có nên cho Triệu Phổ biết hay .


      Triệu Phổ khẽ nhíu mày, , “Ta gặp Bàng Dục ngoài cửa.”


      Công Tôn sửng sốt, nhàng gật đầu.


      “Nhận được là ai sao?”


      Công Tôn lắc đầu, , “ thấy quá , như là du côn.”


      Tử Ảnh tiến vào, “Vương gia, Giả Ảnh cùng Triển đại nhân thăm dò.”


      Triệu Phổ gật đầu, , “Khẳng định có người ở phía sau sai sử.” xong, kêu tất cả ảnh vệ thăm dò, lại phân phó, từ nay về sau, mỗi ngày chí ít phải có hai người bảo hộ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.


      “Dạ!” Các ảnh vệ cũng tức giận về chuyện này, đều tự tán tìm đầu mối.


      .


      Triệu Phổ thấy Công Tôn tựa hồ có chút tâm , trong lòng lo lắng, cúi đầu, vươn tay nâng cằm Công Tôn lên.


      Công Tôn khó hiểu, nhìn Triệu Phổ.


      “Thư ngốc.” Triệu Phổ , “ có lần sau đâu, từ nay về sau ai cũng thể khiến ngươi bị tổn thương.”


      Công Tôn gật đầu.


      Triệu Phổ nhoẻn miệng, “Vậy ngươi cười cái cho ta xem, nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm lòng ta muộn phiền.”


      Công Tôn sửng sốt, có chút mất tự nhiên, muốn xoay mặt , nhưng Triệu Phổ buông tay, , “Cười cái cho ta xem.”


      Công Tôn bất đắc dĩ, người này có đôi khi cũng kỳ quái, liền hơi nhoẻn miệng.


      Triệu Phổ vừa thấy Công Tôn nở nụ cười, lập tức cảm thấy xác hồn thư sướng, đứng lên, thấy Tiểu Tứ Tử còn nằm ì trong ngực, liền , “Tiểu Tứ Tử, ngươi là tiểu nam tử hán mà, vừa rồi có bảo hộ phụ thân ?”


      Tiểu Tứ Tử chậm rãi ngẩng đầu, nắn nắn ngón tay cúi mặt, thành lắc đầu.


      “Đáng đánh!” Triệu Phổ nhíu mày, “Còn sợ sao? Những người đó khi dễ phụ thân ngươi.”


      Tiểu Tứ Tử cau mày lại, lắc đầu, “ sợ!”


      Triệu Phổ gật đầu, “Hảo, còn khóc nữa ?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu.


      “Vậy lần sau lại gặp phải sao?” Triệu Phổ hỏi tiếp.


      Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử phải bảo vệ phụ thân.”


      “n.” Triệu Phổ gật đầu, “ vậy mới phải.”


      Tiểu Tứ Tử liền thực ngừng khóc, cũng hết sợ, Công Tôn thầm nghĩ —— Triệu Phổ cũng là tài, Tiểu Tứ Tử trước đây mỗi khi bị chấn kinh, cũng phải hơn ngày mới hồi phục tinh thần.


      Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngừng khóc, cũng thở phào nhõm, lúc này, Bao Chửng đến hỏi y tình hình cụ thể, Công Tôn liền kể lại cho Bao Chửng.


      .


      Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, ôm cổ Triệu Phổ, giọng hỏi, “Cửu Cửu, ngươi có thích phụ thân hay nha?”


      Triệu Phổ sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghiêm túc, liền bất giác mở miệng, “Thích.”


      Tiểu Tứ Tử cười, “Phải thích cả đời nga.”


      Triệu Phổ cười gật đầu, “Thích cả đời.”


      Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ móc ngoéo, sau đó ghé vào bên tai Triệu Phổ, thầm đem sở thích, thói quen, suy nghĩ, ước mơ, phiền não còn có dự định của Công Tôn, toàn bộ đều cho Triệu Phổ nghe.


      Triệu Phổ sau khi nghe xong, gật đầu , “Tiểu Tứ Tử.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhìn Công Tôn cách đó xa chút, sâu kín , “Phụ thân ngươi muốn sao trời, ta cũng hái xuống cho y.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cửu Cửu tài giỏi nhất.”


      Triệu Phổ nghe được trong bụng cũng thoải mái chút, rồi cảm thấy thức giận đến nghẹt phổi, ngầm mắng má nó —— Mụ nội nó, tức chết lão tử, thư ngốc này nhiều tâm như vậy dĩ nhiên chút cũng chưa từng phát , còn để y bị khi dễ, còn để Bàng Dục chơi trội… Đừng để biết kẻ nào muốn chết, gia gia phế họ Triệu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :