1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Du long tùy nguyệt - Nhĩ Nhã ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 44 : Quái vật, nhiều quái vật


      bao lâu, thái tử Cao Ly cũng dẫn theo người đến, vị trí của , vừa lúc được an bài cách xa đoạn cự ly bên trái Công Tôn, đối diện bàn của Bàng Cát.


      Bàng Cát lần này mang theo Bàng Dục tới, thương tích của Bàng Dục vừa hảo, giương mắt thấy được Phác Mẫn Cát, sắc mặt tự chủ khó nhìn lên.


      Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Triệu Phổ, hiếu kỳ quan sát khắp nơi, nhiều vương công đại thần đều thấy bé, khe khẽ thầm, giọng hỏi, “Ai nha, đây là hài tử nhà ai a?”


      thấy được Cửu Vương gia ôm sao?”


      “Ngươi đoán, Cửu Vương gia bao nhiêu bạc mới bán a?”


      “Ngươi muốn chết a?”





      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử túm túm tay áo Công Tôn, ngáp cái, , “Buồn ngủ.”


      Lúc này sắc trời cũng còn sớm, Tiểu Tứ Tử lại có tính tình hơi quái: khi trời tối, nếu là ở bên ngoài, bé thường thường buồn ngủ, người khác ôm ngủ. Nhưng nếu về tới trong phòng, Công Tôn ngủ, như vậy Tiểu Tứ Tử cũng ngủ, thích ngồi chiếc ghế của mình, cùng Công Tôn tán dóc.


      Triệu Phổ nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, , “Tiểu Tứ Tử, ngươi buồn ngủ ngủ , có việc gì đâu.”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, giọng , “Nhưng còn chưa có ăn cơm tối.”


      Công Tôn vươn tay sờ sờ cái bụng của bé, hỏi, “Có đói bụng hay , đợi đến vãn yến, còn phải chờ lát nữa.”


      Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, đói, nhưng bụng thầm kêu.


      Triệu Phổ thấy Trần Ban Ban đứng ở phía sau, liền vẫy tay.


      Trần Ban Ban phải thái giám bình thường, đó là năm nọ trong vụ án ly miêu tráo thái tử, cứu Lý phi lập được đại công, hoàng thượng thập phần kính trọng ông, đặc biệt phong tam thiên tuế, hầu hết đại quan thấy ông, đều phải nhường ba phần.


      Lão công công thấy Triệu Phổ gọi, vội vàng chạy tới, hành lễ , “Vương gia, có gì phân phó?”


      Triệu Phổ cười cười, , “Trần Ban Ban, hài tử đói bụng, có gì để ăn ?”


      “Có có!” Trần Ban Ban vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, , “U, khả ái a.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, Công Tôn , “Tiểu Tứ Tử, gọi Ban Ban.”


      “Ban Ban.” Tiểu Tứ Tử gọi, ân, tên này hảo, chỉ có hai chữ, mà lại như nhau!


      Trần Ban Ban tự mình ra sau, mang đến cho Tiểu Tứ Tử ba phần bánh ngọt, với bé, “Lót dạ trước, nhưng đừng ăn no a, hồi có món ngon đó.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cười tủm tỉm cảm tạ, khiến lão công công mừng rỡ khép miệng lại được.


      Tiểu Tứ Tử ăn khối hạnh nhân tô, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, Triển Triển cùng Bạch Bạch đâu?”


      Công Tôn cũng có chút buồn bực, Triển Chiêu vừa nãy tựa hồ theo tới, bất quá đột nhiên ảnh, biết đâu mất rồi, trình độ chán ghét quan phủ của Bạch Ngọc Đường quả khó mà tưởng tượng, có thể thấy Bao đại nhân có thể khiến tin phục, năng lực phải lớn cỡ nào.


      .


      Triển Chiêu ở đâu? Trong ngự trù của hoàng cung, Triển Chiêu từ chỗ đại trù quen biết lấy được vò Hạnh Hoa tửu, lại lấy thêm vài món nhắm khó có được, nhanh như chớp thấy mặt.





      Trong Thúy Trúc viên, Bạch Ngọc Đường chợt nghe đỉnh vang lên tiếng động, có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu , “Con mèo này sao lại giống chuột như vậy”


      Triển Chiêu từ đỉnh rướn người lộ ra nửa thân thể nhìn nhìn, hỏi, “Bạch huynh, ăn ?”


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, , “Hạnh Hoa tửu này sai a.”


      Triển Chiêu cười, “Mũi ngươi thính nha, lên đây ?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, vui vẻ nhảy lên đỉnh, Triển Chiêu bày ra bàn lớn lót vải bố nóc nhà, trong bốn bao giấy dầu là bốn dạng tiểu sao tinh xảo, vò Hạnh Hoa tửu hảo hạng, hai đôi đũa hai chén rượu.


      Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Triển Chiêu nâng chén đưa qua… Cạn…


      Hai người uống rượu dưới trăng, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hôm nay phải ngươi phải vào cung ẩm yến sao?”


      “Ta bất quá phải bảo hộ Bao đại nhân.” Triển Chiêu lại rót cho chính mình chén rượu, , “Bất quá hôm nay Cửu Vương gia cùng đám ảnh vệ đều ở đó, nhàn hạ khó có.”


      Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi, tiếp tục uống rượu, bên hỏi, “Đúng rồi, trước đây chúng ta gặp gỡ?”


      Triển Chiêu cười tủm tỉm gắp khối hương tô kê bỏ vào miệng, , “Tự mình nghĩ.”


      ……


      Trong ngự hoa viên ở hoàng cung, thời gian ẩm yến sắp tới rồi, Bàng Cát có chút hối hận, hồi nếu Triệu Phổ giận chịu ra tay, vậy phải ai báo thù cho nhi tử nhà mình sao, hơn nữa vạn nhất lão Bao cũng tức giận mặc kệ, để Phác Mẫn Cát chạy, vậy phải là trộm gà thành còn mất nắm gạo sao? Lão bưng chén rượu, tiến đến gần Bao Chửng thân thiết gọi, “Lão Bao a?”


      Bao Chửng phản ứng.


      “Lão Bao?” Bàng Cát lại gọi tiếng, Bao Chửng cùng Bát Vương gia kính rượu.


      Bàng Cát nóng nảy, “Tiểu Bao tử!”


      “khụ khụ…” Bao Chửng sặc rượu, quay đầu lại hung hăng liếc mắt trừng Bàng Cát, Bàng Cát sờ sờ mũi, nhìn xung quanh chút, các đại thần xem náo nhiệt, vội vã thu hồi đường nhìn, tiếp tục trò chuyện.


      “Ai, làm sao bây giờ?” Bàng Cát kéo tay áo Bao Chửng.


      Bao Chửng tuy rằng tình nguyện, bất quá vẫn theo Bàng Cát lùi về sau chuyện.


      “Làm sao bây giờ a?” Bàng Cát nhìn Bao Chửng.


      Bao Chửng cười , “A… Muốn xin ý kiến a?”


      “n.” Bàng Cát gật đầu.


      Bao Chửng vươn tay, dùng hai ngón tay tay ra hiệu.


      Bàng Cát thở dài, rút ra hai tờ ngân phiếu trăm lượng đưa qua.


      Bao Chửng gật đầu, , “Rau trộn.”


      Bàng Cát kéo râu mép trừng mắt, Bao Chửng tới chỗ Công Bộ Thị Lang, , “Ai, lão Thích, nghe năm nay Hoàng Hà lũ lụt, hai trăm lượng này là Thái sư quyên.”


      Công Bộ Thị Lang mừng rỡ miệng sao ngậm lại, , “Ai nha, mỗi lần đều khiến Bàng Thái sư tiêu pha.”


      Bàng Cát ai thán —— Ai, Bao hắc tử, ngươi sinh ra là để khi dễ ta! Ngươi là cục than đen!


      .


      Công Tôn thấy được, khẽ cười cười, thấy Tiểu Tứ Tử ăn như ý cuộn, khóe miệng dính hạt gạo, Công Tôn nhấc ngón tay quệt xuống hạt gạo bên khóe miệng bé. Chỉ là tay còn chưa thu hồi, Triệu Phổ đại khái bắt đầu ‘lên cơn’, đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy ngón tay trắng nõn thon gầy của Công Tôn, đầu lưỡi cuốn hạt gạo. Động tác này làm vô cùng tự nhiên, nhưng Công Tôn cảm thấy ngón tay, đầu lưỡi ẩm trơn mềm mại của Triệu Phổ cuốn lấy… ái muội nên lời.


      Công Tôn rút ngón tay về tàn bạo trừng Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng biết mình bị cái gì, bất quá dư vị trong miệng cũng tệ lắm.


      Bên kia ít đại thần đều thấy, đều —— “Ai nha, thực là ân ái!”


      Công Tôn mặt đỏ bừng, đạp Triệu Phổ cước.


      Triệu Phổ bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đồng tình ngẩng mặt nhìn , đem nửa cái như ý cuộn nhét vào miệng, hai má phồng phồng nhai nhai, vừa vươn bàn tay bé, xoa xoa nơi Triệu Phổ vừa bị Công Tôn đạp trúng.


      Triệu Phổ cảm động, ôm Tiểu Tứ Tử —— Có nhi tử tốt a! hoàn toàn quên chuyện Tiểu Tứ Tử căn bản phải con của .


      .


      Lúc này, chợt nghe đến tiếng chuông vàng rung, tiếng ti trúc (đàn sáo) dần dần vang lên, Trần Ban Ban tới bên cạnh hoàng vị, hô to tiếng, “Hoàng thượng giá lâm!”


      Quần thần đứng dậy hành lễ, hô ba lần vạn tuế.


      Công Tôn cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ là theo Triệu Phổ hành lễ, bởi vì đây là nơi ẩm yến, cho nên quần thần cũng cần quỳ.


      Song song, thấy phía sau bình phong, người tuổi trẻ ra, mặc long bào sáng ngời, đầu đội kim quan thắt lưng cài đai ngọc, từ tốn đến, mở miệng , “Các vị ái khanh bình thân, tọa.”


      Mọi người ngồi xuống, Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử ôm vào trong lòng, hai phụ tử có chút hiếu kỳ đánh giá người ngồi long ỷ là Triệu Trinh.


      Công Tôn khỏi cảm thán, Triệu Trinh đúng là còn rất trẻ a, tướng mạo đích xác có vài phần tương tự Triệu Phổ, bất quá Triệu Phổ mãnh liệt lãnh khốc chút, cách khác, Triệu Phổ rất có đế vương khí. Triệu Trinh thoạt nhìn tư tư văn văn, dáng vẻ rất là nho nhã. Đồng dạng là nho nhã, nhưng Triệu Trinh lại so ra kém Triển Chiêu, trong nho nhã mang theo vài phần khí. Đồng dạng là tuấn mỹ, nhưng lại thua Bạch Ngọc Đường đẹp đến khiến người ta gặp qua lần là quên được, so với trưởng bối Bát Vương gia của , mất phần trầm ổn ưu nhã… thế nào đây, Triệu Trinh là người có dáng vẻ rất dễ nhìn, nhưng cũng tuyệt đối phải người xuất chúng.


      Công Tôn nhịn được liếc nhìn Triệu Phổ bên cạnh, đút vào miệng Tiểu Tứ Tử viên tùng tử đường. Thấy Tiểu Tứ Tử vui vẻ, cũng cười cười… Khóe miệng nhoẻn lên, ánh mắt nhu hòa nhưng khó nén oai hùng khí… Công Tôn khe khẽ thở dài, chính mình nếu là hoàng đế, bên cạnh có người như vậy mà còn nắm trong tay trọng binh, phỏng chừng cũng ngủ ngon.


      .


      “Gần đây hề ít việc vui, vì vậy trẫm thỉnh các ngươi đến, ăn mừng chút.” Triệu Trinh cười cười, , “Thứ nhất, biên quan thái bình, đây đương nhiên là nhờ công lao của hoàng thúc.” Vừa , vừa nhìn Triệu Phổ chút.


      Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh, nhíu nhíu khóe miệng dở khóc dở cười —— Ngươi lại làm cái vẻ này a.


      Triệu Trinh liếc nhìn —— Nhịn chút a.


      Công Tôn hơi sửng sốt, y nguyên bản tưởng rằng giữa Triệu Phổ cùng Triệu Trinh, tất nhiên là giương cung bạt kiếm thủy hỏa bất dung tâm tính hợp, thế nào lại… quan hệ tệ a?


      Triệu Phổ thấy được thần tình của Công Tôn, bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay, kéo tóc Tiểu Tứ Tử, sau đó nhún vai cái.


      Công Tôn sửng sốt, lập tức minh bạch, Triệu Phổ là —— Từ ở cùng nhau, có thể phá hư đến mức nào chứ?

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      “Thứ hai, là chúc mừng hoàng thúc đạt được như hoa… Ách, mỹ quyến*…” Triệu Trinh , song song, thấy được Công Tôn, kinh hãi suýt nữa được nửa câu sau, nhìn trái nhìn phải, đều là nam a!


      *(như hoa mỹ quyến = người tình đẹp như hoa)


      Triệu Trinh có chút mờ mịt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ xấu hổ cười cười, Triệu Trinh xoay mặt nhìn Bao Chửng bọn họ, trừng mắt —— Sao các ngươi trọng điểm a?!


      Bao Chửng bọn họ cũng có chút xấu hổ —— Chỉ chú ý Công Tôn là thần y, quên thần y là nam.


      “Khụ khụ.” Triệu Trinh ho khan tiếng, lại nhìn Công Tôn chút, tỉ tỉ đánh giá, tán thán, thực là nhân trung long phượng a, đây là thần y cứu Hình Hoài Châu, phá kỳ án cứu sống Hoàng Thái Phi sao? Tuổi trẻ tuấn mỹ , cò có cỗ thoát tục khí… Ách, bất quá sắc mặt tốt lắm, đại khái rất chú ý câu “Như hoa mỹ quyến” vừa rồi.


      Nhìn nhìn, ánh mắt của Triệu Trinh rơi xuống Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn, oa oa dễ nhìn kia mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn , trong mắt có chút hoài nghi… Còn có chút sợ sệt.


      Tiểu Tứ Tử sở dĩ sợ, là vì Công Tôn vẫn thường với bé, “Trong hoàng cung là ăn thịt người, hoàng đế là quái vật ba đầu sáu tay ăn thịt người, khi thấy được phải chạy càng xa càng tốt.”


      Đừng , Triệu Trinh đăng cơ nhiều năm như vậy, bời vì từ trước đến nay tính tình ôn hòa, cho nên rất ít thấy được thần sắc e ngại của đám thần tử, hôm nay mới mẻ, oa nhi này tại sao sợ Triệu Phổ, trái lại lại sợ ? Liền hỏi, “Ách… Hoàng thúc, hài tử này…”


      “Nga, con ta.” Triệu Phổ thốt ra, Công Tôn muốn đạp chết , Triệu Trinh cũng có chút sững sờ, ngực tính tính… Hoàng thúc giỏi a, ta cũng có ba vị vương phi còn chưa sinh được long nhi nào a, nhìn oa nhi này cũng năm sáu tuổi rồi, vậy hoàng thúc chẳng phải chưa tới hai mươi được làm cha sao? đúng a… Lúc đó phải chinh chiến sao?


      Thấy Triệu Trinh mơ hồ, Công Tôn , “Hồi hoàng thượng, đây là hài tử trong gia tộc của ta, từ cho ta làm thừa tự, cũng coi như là thân nhi tử.”


      “Nga…” Triệu Trinh bừng tỉnh đại ngộ, cũng thở phào nhõm, tái xoay mặt, Triệu Phổ vẻ mặt bỡn cợt địa nhìn , có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu oa nhi, năm nay mấy tuổi rồi? Tên gọi là gì?”


      Tiểu Tứ Tử nhìn chút, ngẩng mặt nhìn Công Tôn, như là hỏi —— Tiểu Tứ Tử có thể với quái vật sao?


      Công Tôn gật đầu.


      “Ta là Tiểu Tứ Tử, năm tuổi rưỡi.” Tiểu Tứ Tử trả lời.


      “Nga.” Triệu Trinh gật đầu, trong ngực ước ao, ba vị quý phi của ta ai có thể sinh cho ta nhi tử dễ nhìn thế này, ta phong nàng ấy làm hoàng hậu.


      “Đương nhiên, hôm nay mở tiệc cũng là vì chiêu đãi Cao Ly thái tử.” Triệu Trinh cười cười , “Lúc Phác thái tử đến Đại Tống, trẫm còn chưa chiêu đãi qua, hôm nay vừa lúc, chư vị ái khanh gần đây cũng vất vả, nhân cơ hội này, nghĩ ngơi chút.”


      Quần thần cùng nhau ôm quyền, , “Đa tạ hoàng thượng quan ái.”


      Triệu Trinh gật đầu, với Trần Ban Ban bên cạnh, “Bắt đầu .”


      “Dạ.” Trần Ban Ban đối hạ nhân vẫy vẫy tay, lập tức, có tiếng ti trúc vang lên, đài cách đó xa, có mấy vũ nương khiêu vũ, các tiểu thái giám bưng mỹ thực lên. Công Tôn hôm nay coi như được mở mang tầm mắt, hoàng đế này mời người ẩm yến, cũng phải quá mức xa hoa lãng phí, chỉ phô trương thế này, những nhà giàu khác đều có thể làm được, Công Tôn nhàng lắc đầu —— Xem ra cũng là chính mình ít thấy cho nên mới có ấn tượng tốt.


      Thức ăn thanh nhã độc đáo, Tiểu Tứ Tử ăn đến toe toét, Triệu Phổ và Công Tôn vừa ăn vừa thay nhau uy Tiểu Tứ Tử, phối hợp ăn ý, Bao Chửng đối diện nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, câu kia như thế nào —— Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường.


      Triệu Trinh mặt uống rượu, còn mặt chú ý cử chỉ của Triệu Phổ và Công Tôn, thầm nhủ —— Xem ra đều là thực a?! Như thế, Triệu Trinh trái lại an lòng rất nhiều, cứ như vậy, Triệu Phổ tất nhiên có tôn tử họ Triệu, quần thần cùng mẫu thân , hẳn là cũng dị nghị.


      nghĩ ngợi, chợt nghe Bao Chửng đối Triệu Trinh , “Hoàng thượng, Công Tôn tiên sinh y thuật thiên hạ vô song, bằng… nhờ y xem mắt cho Thái hậu.”


      “Ách, đúng!” Triệu Trinh vội vàng gật đầu, , “Công Tôn tiên sinh, chốc lát dù thế nào, thỉnh chuẩn trị cho mẫu hậu ta.”


      Công Tôn có chút khó hiểu, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấp giọng , “Ly miêu tráo thái tử nghe qua chưa?”


      Công Tôn gật đầu.


      “Lý phi khi đó chịu khổ nhiều lắm, đôi mắt bị mù.” Triệu Phổ , “ hồi ngươi xem cho bà ấy .”


      Công Tôn gật đầu, với Triệu Trinh, “Hoàng thượng, thời gian xem con mắt tốt nhất là buổi tối, có thể phái người thỉnh Thái hậu trước tiên hãy chợp mắt canh giờ, như vậy rất tốt.”


      “Hảo hảo.” Triệu Trinh đối Trần Ban Ban gật đầu, Trần Ban Ban cùng Lý phi chủ tớ tình thâm, nghe được có thể trị hảo mắt mù, chạy như bay.


      Triệu Trinh cũng lộ sung sướng nét mặt, biết tuy rằng hẳn có thể trị hảo, nhưng dù sao cũng có phần hy vọng a.


      Công Tôn trong ngực khẽ động, hoàng cung này, giống ngoại giới đồn đãi là lãnh khốc vô tình a, lại nhìn Bao Chửng chút, ông đối với mình cười cười. Công Tôn trong lòng hiểu … Bao đại nhân, vị Bao thanh thiên này chỉ là xử án nhập thần thiết diện vô tư cộng thêm thanh chính liêm minh đơn giản như vậy. Bao đại nhân đầy mình đều là tâm nhãn, đại trí tuệ giống tiểu thông minh.


      Ông đề nghị Công Tôn chữa bệnh cho Lý phi, cũng là để Công Tôn bán cho hoàng thượng cùng Lý phi cái nhân tình, cũng là bọn họ nợ Triệu Phổ nhân tình… Gút mắt trong đó, phải chốc có thể được, nhưng trong lòng Công Tôn hiểu, Bao Chửng là muốn cân nhắc quan hệ đây đó, tránh xung đột, mặt khác, ông hướng về Triệu Phổ, nhưng giữ gìn hoàng quyền của Triệu Trinh, nhãn quang có thể là dài lâu.


      Có thể lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, từ trạng nguyên nhảy lên nhất phẩm Tể Tướng dưới người vạn người, quả nhiên phi phàm.


      Triệu Phổ thấy Công Tôn suy nghĩ, cũng ăn gì, liền gắp thức ăn vào chén cho y, mặt có gì biến hóa, tựa hồ hiểu gì cả.


      Công Tôn nhìn Triệu Phổ chút, đột nhiên cũng có chút đồng tình với , bản lĩnh giả dại sung lăng phỏng chừng là học được từ .


      .


      Bàng Cát sắc mặt vẫn tốt lắm, lão cùng lúc hối hận bởi vì mình ra chủ ý ngu xuẩn mà đắc tội Triệu Phổ, mặt khác, ẩm yến hôm nay, lão cùng hai vị quốc trượng đều chờ, muốn xem chút hôm nay Triệu Trinh mang vị phi tử nào ra… Nhưng Triệu Trinh người cũng dẫn theo! Có thể thấy được, Triệu Trinh gần đây tựa hồ vừa lòng ba vị phi tử này a.


      Lúc này chợt nghe Phác Mẫn Cát với Triệu Trinh, “Hoàng thượng, uống rượu cần trợ hứng, ti trúc ca vũ như vậy quá bình thường, bằng như vậy, ta dẫn theo vài cao thủ đến, cứ múa kiếm khúc, trợ hứng cho hoàng thượng?”


      Triệu Trinh cười cười, , “Hảo, ta nghe thái tử là văn võ toàn tài, ngờ hôm nay có vinh quang, được nhìn phong thái của thái tử.”


      Phác Mẫn Cát khoát khoát tay, , “Ha hả, hoàng thượng khen nhầm, công phu của ta khá phổ biến, chỉ biết chút khoa chân múa tay.”


      còn chưa dứt lời, chợt nghe võ sĩ bên cạnh , “Hoàng thượng, thái tử là cao thủ nhất nhì Cao Ly ta.”


      Phác Mẫn Cát bất mãn nhìn cái, võ sĩ nọ cúi đầu nữa.


      “Vậy tốt quá, bằng, thái tử hãy chỉ giáo chỉ giáo?” Có vài đại thần đoán được ý tứ của Triệu Trinh, hơn nữa, dù là luyện võ sợ cái gì, Triệu Phổ ở đây cơ mà.


      Phác Mẫn Cát thấy từ chối xong, đành phải cười cười, gật đầu , “ như vậy, kia tại hạ đành bêu xấu.” xong, đứng lên, vươn tay tiếp nhận kiếm trong tay võ sĩ.


      Trong óc Bàng Thái sư thiên hồi bách chuyển, thầm nhủ… thể đắc tội Triệu Phổ a, hồi phải van cầu Công Tôn bắt mạch cho nữ nhi, sinh thái tử so với cái gì đều hữu dụng! Nghĩ tới đây, lão hoắc mắt đứng lên, , “Hoàng thượng, người múa kiếm buồn lắm a, bằng, tìm người cùng thái tử luận bàn?”


      Triệu Trinh gật đầu, , “Như vậy cũng tốt, biết thái tử có nguyện ý hay ?”


      Phác Mẫn Cát nhún nhún vai —— hề gì.


      “Thái sư, ngươi nghĩ người nào hợp a?” Triệu Trinh hỏi lão.


      Bàng Cát cười , “Ách, đến so kiếm, bằng tìm Triển hộ vệ?”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bội phục nhìn về phía Bàng Thái sư, thầm nhủ, người này đúng là cỏ mọc quanh tường.


      Triệu Trinh cũng có chút kỳ quái, phải để Triệu Phổ tỷ thí, hảo dương uy cho Đại Tống ta sao? Thế nào lại đổi thành Triển Chiêu? Hay là Bàng Thái sư già nên hồ đồ?


      Bao Chửng thế nhưng tức đến méo mũi, ngẩng đầu liếc Bàng Cát, thầm nhủ —— Bàng Cát ngươi giỏi a, sợ đắc tội Cửu Vương gia liền đem Triển Chiêu xá ra, ngươi cho Triển hộ vệ là kẻ ngu si a, cho ngươi biết, rất khôn khéo, sớm chạy.


      “Thái sư a.” Bao Chửng cười cười, , “ khéo, Triển hộ vệ có tới a.”


      “A…” Bàng Cát hít ngụm khí lạnh, thầm nhủ —— Xong!


      Phác Mẫn Cát cũng cười, , “Thực là đáng tiếc, tại hạ từ lâu nghe được Triển hộ vệ kiếm thuật cao siêu, sớm muốn mở mang kiến thức!”


      Triệu Trinh gật đầu, , “Vậy tuyển người khác .”


      Bàng Cát sốt ruột, nhìn xung quanh bốn phía, quần thần mang theo cao thủ nào đến, thầm nhủ —— Bằng ta ra? Kia làm trò cười, nghĩ tới đây, cắn răng cái, nhìn Bàng Dục bên cạnh, , “Dục Nhi, ngươi .”


      “Khụ khụ.” Bàng Dục sặc nước, giương mắt nhìn cha mình, thầm nhủ —— Phụ thân, ngài uống quá chén hả? thấy được thương tích lúc trước của ta còn chưa có hảo tại chỉ có thể uống nước lã a?


      “A.” Lúc này, Triệu Phổ cười cười, , “Chính ta đến thôi.”


      “Hảo hảo.” bên quần thần vội vã ồn ào, “Cửu Vương gia đến.”


      Triệu Trinh gật đầu, , “ lâu được nhìn tư thế oai hùng của hoàng thúc.”


      Triệu Phổ tiếp tục bất đắc dĩ nhìn —— Người chuyện bình thường chút được ?


      Triệu Trinh cười gượng —— có cách a. Bên còn nhướng mi với , ý bảo —— đừng thua a!


      Triệu Phổ cười cười —— Làm sao có thể.


      Công Tôn thấy Triệu Phổ đứng dậy muốn luận võ, trong lòng hơi có chút nghi hoặc, Phác Mẫn Cát kia dĩ nhiên nhắc tới muốn luận võ, luận võ xác thực đánh lại Triệu Phổ, đây phải tự rước lấy nhục sao? quá bình thường… Nghĩ tới đây, Công Tôn vô thức nhìn Phác Mẫn Cát toàn thân dưới, quần áo mặc có chất liệu cực kỳ đặc thù, tựa hồ mơ hồ lóe ra tầng bóng loáng, Công Tôn tinh tế nhìn, kinh hãi!


      “Ai, Trạch Lam.” Công Tôn vội vàng gọi Triệu Phổ tiếng, kéo tay .


      Triệu Phổ bị tiếng Trạch Lam này gọi đến tròng mắt muốn rớt ra, tim đập loạn xạ, nhìn Công Tôn, thầm nhủ —— Thư ngốc này, ăn nhằm đồ bẩn a? phải… là ăn nhằm thứ tốt sao?


      Công Tôn cũng bất đắc dĩ, đây là trước công chúng, thể gọi là lưu manh! Y đứng lên, giúp Triệu Phổ chỉnh lý y phục chút, thấp giọng , “ người có độc.”


      Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Công Tôn, Công Tôn vươn tay rất nhanh lấy ra cái bọc ở bên hông lục lọi lúc, xuất ra đôi bao tay đen tuyền đưa cho Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhận bao tay, bao tay này tuy rằng mềm mại, nhưng lại phải làm thành từ vải vóc, mà là loại gì đó như tóc.


      Công Tôn , “Hắc Đàn ti, bách độc bất xâm.”


      Triệu Phổ vừa nhấc mắt, Công Tôn vỗ vỗ ngực , nhướng mi cái —— Nợ ta cái nhân tình.


      Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, xoay người, rời chỗ.


      Công Tôn lơ đãng vài động tác, người khác thoạt nhìn cũng thân mật phi thường, Phác Mẫn Cát cũng khẽ nhíu mày, thấy Triệu Phổ đột nhiên mang hai cái bao tay ra, liền cười hỏi, “Vương gia, vì sao mang bao tay?”


      “Nga.” Triệu Phổ cười, , “Nội nhân ta thích ăn dấm chua, cho ta chạm người khác.”


      Chúng thần cười vang, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân ngươi thích ăn dấm chua sao? Ngươi phải ăn tiểu lung bao nhúng dấm chua…” Công Tôn nhéo má bé, chúng thần cười cười, Công Tôn mặt đỏ bừng, trừng Triệu Phổ —— Vô tâm vô phế, lần sau giúp ngươi!


      .


      Triệu Phổ tới giữa bãi đất trống, dưới nhìn Phác Mẫn Cát, mỉm cười, ánh mắt cũng bất thiện, đối trung nhấc tay. Chỉ nghe được tiếng xé gió truyền đến, bả hắc đao cực đại từ nóc nhà bay ra, Triệu Phổ vươn tay tiếp được, nhàng xoay vòng tay, rồi cắm mặt đất.


      Phác Mẫn Cát sắc mặt cũng hơi đổi, thấp giọng , “Tân Đình Hầu quả nhiên danh bất hư truyền.”


      Công Tôn hơi giật mình, nhìn nữa, con ngươi bên trái của Triệu Phổ, màu sắc dần nhạt .


      “Cửu Cửu hảo suất.” Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Công Tôn vỗ tay, quần thần đều vỗ vỗ ngực, thầm nhủ, hoàng tộc ta là nhân tài, hôi nhãn Tu La, há là phiên bang tiểu quốc các ngươi có thể đối phó.”


      Công Tôn nhìn Bao Chửng, ông khí định thần nhàn uống trà, tựa hồ chút cũng lo lắng. Thế nhưng Công Tôn lý giải, thần tình của Triệu Phổ, ràng là động sát tâm, khỏi có chút khẩn trương, vô thức đảo mắt, nhìn Triệu Trinh hoàng vị chút.


      Ngoài dự liệu của Công Tôn, Triệu Trinh buông mắt nhìn chiếc nhẫn tay, tái giương mắt , ánh mắt nhìn Phác Mẫn Cát, lãnh liệt nên lời.


      Công Tôn thất kinh, thầm nhủ —— Ai bảo Triệu Trinh mềm yếu? Lại nhìn quần thần, Công Tôn nhíu mày, văn võ bá quan đều là dáng vẻ kín đáo, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt bất thiện.


      Triệu Trinh lãnh liệt, Bát Vương cười nhạt, Bao Chửng khí định thần nhàn, Bàng Cát được đền bù mong muốn, biểu tình của từng người, đều đặc sắc nên lời.


      Công Tôn khe khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn y, hỏi, “Phụ thân vì sao thở dài?”


      Công Tôn cười cười, tiến đến bên tai bé thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, còn nhớ phụ thân về hoàng cung với ngươi hay ?”


      “n.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Công Tôn cười cười, , “Đó đều là thực nga.”


      “A?!” Tiểu Tứ Tử lập tức khẩn trương, vô thức chui chui vào lòng Công Tôn, thầm nhủ —— Thực đều là quái vật ăn thịt người sao?!

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 45 : Ai là ngọn đèn dầu?


      Triệu Phổ tới trước mặt Phác Mẫn Cát, chỉ là phần sát khí kia, khiến Phác Mẫn Cát có chút sợ, thầm nhủ… Triệu Phổ hổ là hôi nhãn Tu La, ánh mắt đó cũng quá dọa người, thảo nào nghe chiến trường có bao nhiêu người chưa kịp giao thủ bị hù chết…


      Nghĩ tới đây, Phác Mẫn Cát cười cười, , “Vương gia, tại hạ tài sơ học thiển, chỉ so chút chút thôi a.”


      Triệu Phổ cười, , “ cần sợ, lấy mạng ngươi.”


      Phác Mẫn Cát mặt có chút giận nén được, người bình thường phải đều tới câu “Thỉnh giáo” hoặc là “Cũng vậy” các loại sao? Triệu Phổ này đúng là khách khí!


      .


      “Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử ngồi đùi Công Tôn, ngây ngô cười tiếng.


      Công Tôn vươn tay nhéo mặt bé, thấp giọng cười hỏi, “Chuyện gì cao hứng như vậy?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, lời nào, thầm nhủ —— Cửu Cửu chính là suất khí! Cùng phụ thân đặc biệt đặc biệt xứng… Bất quá, Tiểu Tứ Tử nghĩ tới đây lại gãi đầu, có chút giải thích được, thông thường phải là phụ thân suất khí, còn mẫu thân xinh đẹp sao… n, nhà bọn họ ngược lại.


      “Luận võ bắt đầu.” Trần Ban Ban đến gần, hô tiếng, tiếng the thé, tất cả mọi người lên tinh thần, Triệu Phổ cũng ra tay, cười cười, với Phác Mẫn Cát, “Thái tử, xuất chiêu .”


      Phác Mẫn Cát hơi nheo mắt lại, , “Ta đây khách khí!” xong, giơ kiếm xông lên.


      Triệu Phổ động Tân Đình Hầu, cũng hoàn thủ, thậm chí ngay cả tay cũng dùng, nhưng Phác Mẫn Cát vẫn có cách nào đến gần , ngay cả chiêu thức đều sử được, đều bị Triệu Phổ áp chế ở hạ bàn. Lại qua mấy chiêu, Triệu Phổ nhướng mi, thái tử Cao Ly này là miếng dưa chua, ỉu xìu.


      Phác Mẫn Cát vốn dự tính rất tốt, cùng Triệu Phổ so chiêu song song, Triệu Phổ tất nhiên đụng tới y phục của mình, như vậy trúng độc, nhưng nghĩ tới chính là, Triệu Phổ đeo cái bao tay, đồng thời thèm dùng tay, người này cực độ ngạo mạn, cùng mình đánh như vậy, hoàn toàn chỉ muốn chế nhạo.


      Phác Mẫn Cát thấy tiến công có hiệu quả, liền lui về phía sau vài bước, với Triệu Phổ, “Vương gia vì sao dùng Tân Đình Hầu?”


      Triệu Phổ nghe xong, vươn tay vỗ Tân Đình Hầu cái, , “Ai, người ta gọi ngươi kìa!”


      Quần thần đều bị chọc cười, Triệu Trinh cũng bưng chén rượu uống, lắc đầu, tính tình của Triệu Phổ ràng nhất, người này, ngươi chớ chọc giận, vậy thiên hạ thái bình, nếu là chọc giận, nhất định gà chó yên… lại nhìn Công Tôn, Triệu Trinh bất đắc dĩ —— Huống chi hôm nay người trong lòng ở đây, Triệu Phổ phải cũng nên hảo hảo biểu diễn sao.


      Tiểu Tứ Tử cũng vỗ tay, , “Tân Tân cũng suất.”


      Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Tứ Tử ngay cả biệt danh của Tân Đình Hầu cũng đặt luôn rồi.


      .


      Phác Mẫn Cát cười cười hỏi, “Vương gia, Tân Đình Hầu này có thể nghe hiểu tiếng người phải ?”


      “Đúng.” Triệu Phổ nhướng mi, , “Tiểu tử này rất kén chọn, gặp phải cao thủ hay nguy hiểm tỉnh, thanh kiếm trong tay thái tử, hình như hứng thú.”


      Phác Mẫn Cát khẽ nhíu mày, , “Vương gia quá mức ngạo mạn, thanh kiếm này của ta chính là Cao Ly chí bảo, Tử Bạng (ngọc trai tím).”


      Mọi người tập trung nhìn vào thanh kiếm trong tay , chuôi kiếm đích xác có cái vỏ trai ngọc màu tím, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân vỏ sò tím này là cái gì?”


      Công Tôn suy nghĩ chút, , “Hai ngày trước phải ngươi canh trai ngọc hầm thịt ăn ngon sao, quên nhanh như vậy?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Thúc thúc kia vì sao dùng thức ăn ra đánh đánh?”


      Nghe xong Tiểu Tứ Tử , Phác Mẫn Cát sắc mặt cũng khó nhìn, bất mãn liếc mắt trừng Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử vội vàng chui chui vào lòng Công Tôn, giọng , “Phụ thân người kia hảo hung.”


      Công Tôn cũng có chút thoải mái, người này sức chịu đựng cũng quá , đồng ngôn vô kỵ, Tiểu Tứ Tử cũng phải đến cái gì tốt, hà tất hù dọa hài tử.


      Triệu Phổ mặt cũng có chút thoải mái, khi dễ ai cũng được, nhưng thư ngốc cùng Tiểu Tứ Tử tuyệt đối được, thuận miệng , “Kiếm của ngươi có phân lượng, miễn cưỡng so với những thanh kiếm khác cũng được, nhưng Tân Đình Hầu này của ta là vật thị huyết, đạo hạnh ngàn năm, rất kén chọn.”


      Phác Mẫn Cát hiển nhiên phục, , “Lời của Vương gia, là có tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc mọi người?”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Thái tử nếu muốn kiến thức… n, Triển huynh, cho mượn Cự Khuyết của ngươi dùng lát?”


      Tất cả mọi người sửng sốt.


      Mà Triển Chiêu, biết lúc nào trở về, ngồi ở đỉnh. Nguyên lai cùng với Bạch Ngọc Đường uống xong cái vò Hạnh Hoa tửu, ăn xong tiểu sao, cực kỳ hưng trí so chiêu đỉnh, bao lâu sau, thấy Giả Ảnh mang người từ hoàng cung ra, vội vã chạy đến kim đình dịch quán.


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút khó hiểu, liền gọi bọn họ lại hỏi .


      Giả Ảnh , “Vương gia cùng Phác Mẫn Cát luận võ, chúng ta thừa loạn đến dịch quán tra nội tình của .”


      Triển Chiêu nghe xong, có chút hiếu kỳ, chạy đến hoàng cung xem Triệu Phổ bọn họ luận võ, Bạch Ngọc Đường có hứng thú với hoàng cung, liền theo Giả Ảnh bọn họ đến kim đình dịch quán, tra nội tình của Phác Mẫn Cát.


      Triển Chiêu vừa đến, chợt nghe Triệu Phổ , vươn tay rút ra Cự Khuyết…


      .


      Mọi người liền cảm thấy trước mắt sáng chói, hàn quang chợt lóe, sau đó, thanh hắc kim cổ kiếm quang hoa nội liễm bay xuống, cắm vào đối diện Tân Đình Hầu. Mà theo Cự Khuyết xuất , Tân Đình Hầu đột nhiên dần dần biến sắc, thân đao, xuất tầng hoa văn đỏ tươi rậm rạp, giống như mạch máu.


      Triệu Phổ , “Xem, mãnh liệt ?”


      Mọi người sợ hãi than ngớt, Tân Đình Hầu kia thân đao vốn có toàn bộ hắc sắc, giờ trở thành mạch máu đỏ rực, thoạt nhìn phi thường dị, hổ là đao đứng đầu.


      Phác Mẫn Cát cũng khẽ nhíu mày, quá minh bạch ảo diệu trong đó, chẳng lẽ đao thực có linh tính? Nghĩ tới đây, muốn vươn tay nắm Cự Khuyết, kỳ quái chính là, vừa tới gần, liền cảm thấy trận hàn khí bức người, kinh ngạc chút, vội vã lui về phía sau bước.


      Triệu Phổ vươn tay nắm lấy Cự Khuyết, đương nhiên biết, hảo binh khí đều có linh tính, Cự Khuyết này cũng là thượng cổ thần khí, những bảo bối thế này đều thành tinh, những chuyện như sát nhân thị huyết cũng làm rất nhiều, đều nhận thức chủ nhân! có năng lực, thể trấn định được a.


      Giơ tay, rút Cự Khuyết lên ném lên đỉnh, Triển Chiêu vươn tay đón lấy, tra kiếm vào vỏ.


      Triệu Phổ nhìn Phác Mẫn Cát chút, cười , “Thái tử còn muốn tiếp tục?”


      Phác Mẫn Cát thấy Triệu Phổ trong mắt toát ra tia chẳng đáng, tựa hồ cũng đem mình để vào mắt, trong lòng phục, giơ kiếm tấn công.


      ……


      Triển Chiêu ngồi xổm đỉnh hồi, thấy thực lực cách xa có gì đáng xem, có chút thất vọng, suy nghĩ chút, đến chỗ Giả Ảnh bọn họ giúp vui thú vị hơn, nghĩ vậy, chợt lóe ảnh.


      Tiểu Tứ Tử mực suy nghĩ về loài trai ở sông, bụng có chút đói, vươn tay lấy vài thứ bàn muốn ăn, bất quá hầu hết nguội lạnh.


      Tiểu Tứ Tử do dự là tiếp tục ăn bánh ngọt, hay là ăn rau trộn chịu đựng chút… Chợt nghe Triệu Trinh nhàng kêu tiếng, “Trần Ban Ban.”


      Lão công công bên cạnh tới, Triệu Trinh vươn tay, cầm lấy chén canh bên tay, đưa cho ông, , “Bưng cho Tiểu Tứ Tử.”


      “Dạ.” Trần Ban Ban tự nhiên biết, chén canh này, là phù dung gạch cua nhưỡng, Triệu Trinh từ rất thích món này, mỗi lần ăn cơm, đều phải ăn chén, đây là hạ nhân vừa bưng lên, nóng hổi.


      “Tiểu Tứ Tử.” Trần Ban Ban đưa chén canh cho Tiểu Tứ Tử, , “Hoàng thượng mời ăn.”


      Tiểu Tứ Tử tiếp nhận chén canh, Công Tôn , “Tiểu Tứ Tử, mau cảm tạ hoàng thượng.”


      Tiểu Tứ Tử gật đầu, giương mắt nhìn Triệu Trinh chút, , “Cảm tạ Hoàng Hoàng.”


      Triệu Trinh sửng sốt, lập tức có chút ngoài ý muốn cười, , “Xưng hô này thực thú vị, thảo nào gọi hoàng thúc là Cửu Cửu.”


      “Hoàng thượng.” Bát Vương cười , “Tiểu Tứ Tử xưng hô còn rất nhiều, bản vương gọi Tiểu Bát tử, Bao đại nhân gọi Tiểu Bao tử, Bàng Thái sư gọi Tiểu Đỗ tử.”


      Triệu Trinh nghe được cười ha ha, tâm tình xem ra rất tốt, Công Tôn mở chén canh cho Tiểu Tứ Tử, để bé cầm lấy thìa tự mình múc ăn, Tiểu Tứ Tử ăn ngụm, ngẩng mặt với Triệu Trinh, “Ăn ngon!”


      Triệu Trinh trong lòng “thèm muốn” đến cực điểm, chính mình nếu có thể có hoàng nhi khả ái như vậy, tốt a.


      Tiểu Tứ Tử vừa ăn phù dung giải hoàng nhưỡng nóng hôi hổi, trong bụng vừa cân nhắc —— Hoàng Hoàng này là đại quái vật sao? Trông rất ôn hòa a.


      Công Tôn trong lòng cũng đối Triệu Trinh có vài phần hảo cảm, thế nhân đại thể suy bụng ta ra bụng người, Công Tôn tin tưởng Triệu Trinh đối với Triệu Phổ, đích xác có bội phục cùng hâm mộ, nhưng tựa hồ cũng có đố kỵ cùng căm ghét, thế nhân nhiều lời nhu nhược, bằng , là rộng lượng.


      Công Tôn đảo mắt nhìn Bao Chửng, ông đối y nhướng mi cái, gật đầu.


      .


      Lúc này, giữa sân dĩ nhiên là rối loạn.


      Triệu Phổ cố ý trêu chọc Phác Mẫn Cát kia, đánh cho xoay vòng, quần thần đều buồn cười. Mà Phác Mẫn Cát kia tựa hồ tính cách háo thắng, biết chính mình đánh lại Triệu Phổ, nhưng dù chết cũng chịu thua.


      Triệu Phổ lắc đầu, nguyên lai còn tưởng vị tân thái tử này có chút tài năng, nhưng hôm nay đụng độ, cũng chỉ tàm tạm! Nghĩ đến đây, Triệu Phổ cũng lười tiếp tục cùng nháo, nghĩ cách thu thập cho nhanh gọn. Nghĩ vậy, Triệu Phổ liếc mắt, thấy Bàng Dục bên kia cắn răng vung nắm tay, tư thế đó như là xem Phác Mẫn Cát diễn trò hay.


      Triệu Phổ nhếch khóe miệng, nghĩ đến hảo chiêu, thu chiêu triệt thế, đột nhiên quay người lại, vòng ra phía sau Phác Mẫn Cát, đạp vào lưng cước, đá bay.


      Phác Mẫn Cát có phòng bị, trực tiếp bị Triệu Phổ đạp bay ra ngoài, vừa lúc chui vào gầm bàn chỗ Bàng Dục… khéo, Bàng Dục lại tùy tiện dang chân ngồi xem kịch vui.


      Phác Mẫn Cát trực tiếp chui qua bên dưới của Bàng Dục, còn đánh bay cái ghế dưới mông Bàng Dục, thân thể của Bàng Dục chao đảo, trực tiếp ngồi xuống lưng Phác Mẫn Cát.





      “Ha ha ha.” Bàng Dục vui như mở hội, tại tên lưng Phác Mẫn Cát dồn sức nhún ngồi hai hạ, , “Thái tử gia, sao lại chui xuống đũng quần của tiểu hầu gia ta a?”


      Phác Mẫn Cát chưa từng chịu qua khuất nhục như thế này, mặt đỏ bừng, vội vàng muốn đứng lên. Nhưng Bàng Dục đắc thế buông tha, từng ăn đau khổ do tiểu tử này gây ra, lần trước nếu có Công Tôn Sách diệu thủ hồi xuân, tại chính mình gặp diêm Vương gia rồi. Cơ hội dễ gặp, Bàng Dục an vị lưng Phác Mẫn Cát cười run người, Phác Mẫn Cát vừa tức vừa vội, nhất thời dĩ nhiên vô pháp phản kháng.


      Bàng Cát ở bên, nhìn thần sắc của Triệu Trinh, ban đầu thèm lưu ý, sau đó cầm cái chén trong tay nhàng đặt lên bàn, Bàng Cát vội vàng đứng lên, quát lớn Bàng Dục, “Dục Nhi, quá kỳ cục, mau để thái tử đứng lên!”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Vừa , vừa nâng Bàng Dục đứng lên.


      Mấy tên tùy tùng Cao Ly tiến lên dìu Phác Mẫn Cát, nhưng tay vừa vươn ra, lại vô ý thu lại, tựa hồ dám chạm vào .


      Triệu Phổ hiểu cười cười, về đến bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, tháo bao tay xuống, Công Tôn muốn nhận lại, ngờ Triệu Phổ trả, nhét vào trong lòng .


      “Ngươi… Trả lại cho ta, cái kia là vật báu vô giá!” Công Tôn .


      Triệu Phổ nhướng mi cái, cười , “Vậy càng phải nhận, đây coi như tín vật đính ước.” Vừa , vừa tháo xuống hắc ngọc giới chỉ ngón tay, cưỡng ép Công Tôn đeo vào, chỉ hơi lớn chút, Công Tôn chỉ có thể đeo ở ngón cái làm ban chỉ.


      Công Tôn thầm nhủ… Ai thèm đồ của ngươi, muốn cởi ra, Triệu Phổ nở nụ cười, “Ai, thư ngốc, này thể cởi a.”


      Công Tôn sững sờ, chợt nghe Triệu Phổ tiến đến, thấp giọng , “Mai giới chỉ này, có thể điều động mười vạn Triệu gia quân của ta.”


      Công Tôn há to miệng, Triệu Phổ vươn tay nhéo nhéo cẳm y, cười đem Tiểu Tứ Tử bế qua, hỏi, “Suất ?”


      “Suất.” Tiểu Tứ Tử ở cùng Triệu Phổ thời gian, tự tin ít, chuyện cũng ấp a ấp úng như trước đây nữa, sảng khoái gật đầu.


      “Gọi tiếng phụ thân?” Triệu Phổ thừa nhiệt rèn sắt.


      “Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ liền thốt ra, xong, cái mông liền bị Công Tôn ngắt chút.


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, ngồi trong lòng Triệu Phổ đối Công Tôn cười.


      “Nực cười!” Chính lúc này, vị đại thần theo Phác Mẫn Cát tức giận bất bình với Triệu Trinh, “Hoàng thượng, thái tử của chúng ta vì muốn trợ hứng mới ra so kiếm, ngờ Cửu Vương gia quá phận như vậy, dĩ nhiên ở trước mắt mọi người lăng nhục thái tử chúng ta, khiến chịu khố hạ chi nhục (nỗi nhục khi chui dưới quần người khác), đây là vũ nhục Cao Ly hoàng tộc chúng ta.”


      Triệu Trinh cười cười, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, , “Hoàng thúc, người ta đúng là hay để ý.”


      Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Thái tử, thực ta cố ý, từ lâu nghe ngươi văn võ song toàn, ngờ chịu được kích như thế, ta là người thô lỗ, nên để ý.”


      Phác Mẫn Cát tức giận đến mặt mày xanh mét, đám thần tử của còn chưa chịu buông tha, mà ngay lúc này ở phía sau, chợt nghe Bàng Dục , “Ôi chao? Cái mông ta tại sao đau quá vậy?”


      Mọi người sửng sốt, xoay mặt nhìn .


      Công Tôn cũng có chút lo lắng liếc nhìn Triệu Phổ —— Ngươi biết trúng độc còn để ngồi lên?


      Triệu Phổ thấp giọng cười cười, “Ai, chỉ ngồi chút trúng độc, then chốt là Bàng Dục nhân cơ hội mà làm quá, này trách ta được a, biết sát nhân là sai, người khác xúi giục tiếng chạy sát nhân, vậy tử tội là của , mà phải của người xúi giục.”


      Công Tôn bất đắc dĩ, vươn tay, dùng cây ngân châm đâm Triệu Phổ chút.


      “Tê…” Triệu Phổ giương mắt nhìn Công Tôn, thầm nhủ… Sao ngươi đâm ta? Có tin hay ngày nào đó ta đâm ngươi!


      Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, học dáng vẻ của , “Đâm ngươi là ngân châm, phải ngân châm do ta cầm mà ngươi ghi hận ta chứ? Đến a, đánh chết ngân châm đó !”


      Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nhịn được , “Diêu Chúc, sao ngươi lại khả ái như vậy chứ, chết ta rồi.”


      Công Tôn đỏ mặt lên, để ý tới .


      .


      “Ai.” Mà song song, mọi người nghe được Bàng Dục kêu thảm tiếng.


      “Dục Nhi, làm sao vậy?” Bàng Cát cả kinh run lập cập, xoay mặt nhìn , Bàng Dục hai tay đen thui, vừa nhìn tay mình, vừa sờ cái mông, cái mông sưng vù, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên giơ tay chỉ vào Phác Mẫn Cát, , “Nga! Ngươi… thân ngươi có độc a.”


      “Oanh” tiếng, quần thần từ lâu sớm chuẩn bị đâu vào đó, thoáng cái bùng nổ.


      Triệu Trinh nhàng buông chén rượu, , ”Thái tử… vì sao thân có độc?”


      “Này… miệng bằng chứng…” Phác Mẫn Cát muốn ngụy biện.


      Bao Chửng liền nở nụ cười, , “Thái tử, đây phải miệng bằng chứng, mà gọi là nhân tang đều thu được.”


      Phác Mẫn Cát thể gì hơn.


      “Phác Mẫn Cát!” Lúc này, Cấm quân Chỉ Huy sứ Mã Bá Lương đứng lên, , “Ngươi hạ độc thân, muốn luận võ với Nguyên Soái chúng ta, chẳng phải là ngươi tính toán gian kế, muốn ám hại Nguyên Soái chúng ta? Quả là bụng dạ khó lường!”


      Phác Mẫn Cát thực ngờ, kế hoạch hôm nay vốn chuẩn bị chu toàn vạn phần, nghĩ tới bị người phá vỡ, nghĩ tới nghĩ lui, đầu sỏ gây họa chính là thư sinh kia!


      Nhưng lúc này tình thế khẩn cấp, Phác Mẫn Cát chỉ có thể vội vã nghĩ đến sách lược ứng đối, thần tử bên cạnh , “Là hiểu lầm, chừng là có người hãm hại thái tử chúng ta!”


      Mã Bá Lương tròng mắt trừng muốn lồi ra, là cựu binh của Triệu Phổ, từ cùng Triệu Phổ đánh trận cho tới lớn, Triệu Phổ tại là Nguyên Soái, gặp còn gọi tiếng Mã đại ca, đương nhiên tình bênh vực. Hơn nữa người này tính tình ngay thẳng, trong mắt dụi được hạt cát, vừa nghe được người Cao Ly muốn ngụy biện, liền muốn phát tác. Các đại thần bên cạnh đều lôi kéo , ý bảo , bình tĩnh chớ nóng nảy.


      “Thái tử nếu như vậy, bằng thế này .” Triệu Trinh buông chén trà trong tay xuống, , “Thỉnh thái tử trụ lại trong kim đình dịch quán, để Bao đại nhân, hảo hảo mà điều tra việc này, nếu như quả thái tử tâm hoài bất quỹ, Đại Tống Triều ta đây tất nhiên để yên, nhưng nếu là có người hãm hại… Ta đây tất nhiên cũng cho thái tử cái công đạo.”


      Phác Mẫn Cát còn lời nào để , chỉ phải nhíu mày gật đầu. Vốn chuẩn bị mọi việc xong xuôi sớm thoát thân, ngờ… trộm gà thành còn mất nắm gạo.


      Triệu Trinh nhìn Bao Chửng chút, cười , “Bao khanh, việc hôm nay kính nhờ ngươi.”


      Bao Chửng đứng lên đáp lễ, , “Hoàng thượng khách khí, giúp đỡ hoàng thượng, là trách nhiệm của ta.”


      Triệu Trinh gật đầu, “Vất vả.”


      Lúc Bao Chửng ngồi xuống, nhìn Bàng Cát chút, Bàng Cát vẻ mặt phiền muộn, nhìn Triệu Trinh cùng Triệu Phổ, hai người trao đổi ánh mắt, tựa hồ hợp tác khoái trá.


      Bàng Cát lắc đầu —— Ai, hậu sinh khả úy, mà nhìn nữa Bàng Dục bên cạnh, đau đến kêu ai ai.


      Bàng Cát nhìn Công Tôn, há to miệng còn chưa gì, có người mời thái y tới, thái y vừa nhìn, đây là Hắc Ngân tán, kịch độc vô cùng, thể trị, chặt tay .


      Bàng Dục cả kinh muốn khóc.


      Công Tôn khẽ nhíu mày, ngực buồn bực, các thái y này là cố ý chỉnh Bàng Dục a, Hắc Ngân tán này ràng có thể giải.


      Bàng Cát lòng như lửa đốt nhìn Công Tôn, Công Tôn vừa định , Triệu Phổ giữ y lại, dùng mắt ra hiệu cho Bàng Cát.


      Bàng Cát sửng sốt, xoay mặt nhìn Bao Chửng, Bao Chửng nhướng mi cái. Bàng Cát trong lòng sáng tỏ, tại các thái y đều thể trị, nếu Công Tôn có thể, vậy chẳng phải trước mặt mọi người đắc tội với bọn họ sao. Bàng Cát vừa nhìn thấy sắc của Công Tôn, biết hẳn là có thể trị hảo, cũng thở phào nhõm, phân phó người trước tiên nâng Bàng Dục đến bên, cố chịu đựng chút, lập tức ổn.


      Triệu Trinh thấy tình thế hỗn loạn, bất quá chuyện gì nên làm cũng làm, , “Được rồi, hôm nay được hoàn mỹ, đều giải tán , ngày mai còn lâm triều, chư vị ái khanh, nghỉ ngơi sớm chút.”


      Chúng thần đứng dậy, cáo biệt Triệu Trinh.


      Phác Mẫn Cát rầu rĩ vui, mang theo thủ hạ muốn ly khai, lại nghe Triệu Trinh , “Đúng rồi, Mã Chỉ Huy sứ, cẩn thận có người muốn hãm hại thái tử, đối ngoại bất lợi, ngươi mang theo cấm quân, đến gác bên ngoài kim đình dịch quán, nhớ kỹ, tấc cũng rời.”


      “Dạ!” Mã Bá Lương tâm tình tốt, thầm nhủ —— Ngươi tiểu thái tử a, cho ngươi ngang ngược! Bây giờ đem ngươi xem thành con cua chết, nhìn ngươi như thế nào làm mưa làm gió. Lúc này, chỉ huy binh mã, theo Phác Mẫn Cát trở về kim đình dịch quán.


      .


      Mặc kệ Phác Mẫn Cát phiền muộn như thế nào đề cập đến, lại về bọn Công Tôn.


      Công Tôn trước hết mời Trần Ban Ban mang đến giấy bút, viết phương thuốc giao cho Bàng Cát, , “Độc này rất bá đạo, lập tức quay về trị, dựa theo đây viết mà bốc thuốc, tìm cái nồi đun lên, để tiểu Hầu Gia ngâm mình, mỗi ngày sáng tối lần, ngâm đủ bảy ngày, độc tố người thối lui, sau bảy ngày, đến Khai Phong phủ để ta bắt mạch.”


      Bàng Cát vội vàng tạ ơn Công Tôn, cũng cầu Công Tôn hồi tiện đường bắt mạch cho Bàng phi, trước tiên mang Bàng Dục quay về phủ cứu mạng.


      Bao Chửng xa xa nhìn, ý nghĩa bất minh thở dài, Bát Vương gia hỏi, “Lão Bao, chuyện gì vậy?”


      Bao Chửng lắc đầu , “Vương gia, ngài cảm thấy sao? Bàng Thái sư dạo gần đây gầy , bụng cũng lại.”


      Bát Vương gia nhẫn cười, gần đây Bàng Thái sư là có chút cực nhọc.


      Triệu Trinh xuống long ỷ, với Bao Chửng và Bát Vương gia, “Bao khanh, hoàng thúc, trở về trước nghỉ ngơi , lưu lại Công Tôn tiên sinh, xem đôi mắt cho Thái Hậu.”


      Bao Chửng cùng Bát Vương cáo lui, Triệu Phổ chờ Công Tôn, trong tay ôm Tiểu Tứ Tử ghé vào lòng ngủ được mơ mơ màng màng.


      Triệu Trinh dẫn đường phía trước, mang theo hai người chậm rãi rời khỏi ngự hoa viên, tới hậu cung.


      .


      Triệu Trinh vừa , vừa , “Tiên sinh quả nhiên y thuật xuất chúng, so với thái y trong thái y viện của ta, dĩ nhiên cao hơn rất nhiều, giang hồ quả nhiên là tàng long ngọa hổ.”


      Công Tôn cười cười, cũng lên tiếng, Triệu Phổ ở bên , “Thư ngốc này ta nhặt được giữa đường, lợi hại ha.”


      Triệu Trinh bật cười, Công Tôn khinh bỉ liếc Triệu Phổ.


      “Đúng rồi hoàng thúc, Thái Phi thân thể hảo chứ?” Triệu Trinh hỏi, “Nghe khỏi hẳn.”


      “n.” Triệu Phổ gật đầu, , “Cũng coi như hữu kinh vô hiểm, nhờ có thư ngốc này.”


      Triệu Trinh gật đầu, cười, với Công Tôn,”Tiên sinh cũng giống như phật đà cứu thế.”


      Công Tôn trong lòng khẽ động, hai người tựa hồ trong lời có hàm ý khác, Triệu Trinh hỏi chuyện Hoàng Thái Phi trúng gió… Tựa hồ cũng là Hoàng Thái Phi trúng độc, Triệu Phổ đáp cũng diệu, xem ra trong đó lợi hại, hai người đều hiểu a. Công Tôn lại lần nữa xác định, luận võ công, Triệu Trinh tuyệt đối đánh lại Triệu Phổ, nhưng luận tâm nhãn, hai người đúng là tương xứng, cũng may Triệu Trinh tựa hồ có ý xấu, nếu , rất khó lường.


      nghĩ ngợi, bọn họ đến được cửa Vĩnh Lạc cung của Thái Hậu, vừa định vào, chợt nghe truyền đến tiếng khóc sướt mướt, mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, tiểu thái giám hướng hoàng thượng xua tay, , “Hoàng thượng, ba vị nương nương cáo trạng ngài đó, ngài trước tiên tránh gió?”


      Triệu Trinh nhìn trời thở dài, vội vàng muốn mang Triệu Phổ và Công Tôn , lại nghe bên trong có người hô, “Người tới rồi, còn muốn chạy đâu? Khi dễ ta nhìn thấy, lẽ nào ta cũng nghe được a?”


      Triệu Trinh bất đắc dĩ, chỉ phải dẫn Công Tôn và Triệu Phổ vào, thỉnh an Hoàng Thái Hậu.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 46 : Lão tứ đều có tâm nhãn = =+


      Triệu Trinh vào phòng, thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu bảo đứng lên, hỏi, “Trạch Lam đâu? Cũng tới?”


      Triệu Phổ vào phòng, cũng thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu cười gật đầu, giơ tay vẫy vẫy, bảo Triệu Phổ đến để bà sờ sờ, xem trưởng thành có bộ dạng gì. Triệu Phổ đến, Hoàng Thái Hậu vươn ngón tay thon dài, dọc theo đường nét khuôn mặt Triệu Phổ nhàng từ tốn sờ soạng lần, gật đầu, , “n, càng ngày càng tuấn tiêu sái.”


      Triệu Phổ nở nụ cười, , “Thái Hậu quá khen.”


      Hoàng Thái Hậu thỏa mãn vỗ vỗ bờ vai dày rộng của Triệu Phổ, trong lòng cảm thán, Triệu Trinh còn văn nhược chút a, cười hỏi, “Ôi chao? Người trong lòng của ngươi đâu?”


      Triệu Phổ có chút xấu hổ, đối Công Tôn vẫy vẫy tay, Công Tôn vào, tay còn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ đến ngất ngây, hành lễ với Hoàng Thái Hậu.


      “n… Sao ta lại nghe được có đến hai người a?” Hoàng Thái Hậu có chút khó hiểu.


      Triệu Phổ giới thiệu Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cho Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu ban đầu có chút sững sờ, sau đó mới biết được… Người Triệu Phổ muốn thành thân, dĩ nhiên là nam nhân.


      “Ai nha, Trạch Lam a, ngươi đây muốn làm cái quỷ gì a?” Hoàng Thái Hậu vẻ mặt giải thích được, nhưng trong lòng, cũng giống Triệu Trinh thở phào nhõm, chỉ cần Triệu Phổ con nối dòng, lại cùng nam nhân thành thân… Chuyện hoang đường như vậy làm, cũng còn khả năng làm hoàng đế a, cũng giảm rất nhiều khúc chiết a.


      Ba quý phi quỳ bên chân Hoàng Thái Hậu, cũng đều nũng nịu đứng lên, hành lễ với Triệu Trinh cùng Triệu Phổ, đường nhìn, cũng tự chủ rơi xuống người Tiểu Tứ Tử.


      Mọi người liền thấy Tiểu Tứ Tử đặt cái mông tròn vo ngồi cánh tay của Công Tôn, còn có cánh tay xíu lộ ra bên ngoài, trắng trắng mập mập mềm mềm.


      Các quý phi thấy cũng sắp chảy nước miếng, thầm nhủ… Đây nếu là do mình sinh ra, vậy mình phải chính là hoàng hậu sao?


      Triệu Trinh vừa thấy nữ nhân liền đau đầu, huống chi Vĩnh Lạc cung này đầy nữ nhân, liền với Hoàng Thái Hậu, “Thái Hậu, các ngươi có việc cứ trò chuyện, chúng ta lát trở lại.”


      “Ai, ngươi được .” Hoàng Thái Hậu khoát khoát tay, kéo tay Triệu Trinh, , “Ngươi để hoàng thúc ngươi phân xử.”


      Triệu Trinh vẻ mặt đau khổ, xoay mặt trừng ba phi tử, các phi tử đều cúi đầu lau nước mắt.


      Triệu Trinh cũng rất bất đắc dĩ, đối Hoàng Thái Hậu , “Thái Hậu, đừng nghe các nàng bậy.”


      bậy?” Hoàng Thái Hậu nhíu mày, “Ta vừa hỏi thăm, bọn họ đều , ngươi ngủ ở thư phòng hơn tháng, ngươi muốn gì đây? Ta mong long tôn đến ngày ngày đêm đêm ngủ được, ngươi lại đến chỗ các quý phi ngủ, ngươi muốn ta gấp chết a?”


      Triệu Trinh cảm thấy có chút đau đầu, nhìn trời, , “Thái Hậu, mấy ngày nay nhi thần bận rộn a.”


      “Mặc kệ ngươi bận rộn hay , buổi tối phải đến chỗ các quý phi qua đêm, vi nương gì cũng mặc kệ, dù sao buổi tối ngươi ngủ, bên người phải có nữ nhân cho ta!” Hoàng Thái Hậu .


      Triệu Trinh bĩu môi, “Thái Hậu người phải muốn nhi thần làm hôn quân chứ?”


      Mắt thấy Hoàng Thái Hậu lại muốn phát hỏa, Triệu Trinh vội vàng , “Ta nghe Thái Hậu phân phó.”


      “n.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Ngoan.”


      Triệu Trinh đối Công Tôn vẫy tay, , “Thái Hậu, Công Tôn tiên sinh y thuật rất cao, nhi thần riêng thỉnh y đến xem đôi mắt cho mẫu hậu.”


      “Nga.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Ta biết, vừa nãy có người qua… Bất quá, ta mù hai mươi mấy năm, có thể trị được chứ?”


      Công Tôn hỏi, “Mắt của Thái Hậu có từng chịu ngoại thương?”


      .” Thái Hậu lắc đầu.


      “Đầu có từng thụ thương?” Công Tôn hỏi, “Vì sao lại nhìn thấy? Có nguyên nhân gì gây ra?”


      “Ai… Ban đầu là do quá khổ cực quá mệt mỏi, ta từ được nuông chiều, nên thường xuyên chóng mặt hoa mắt… Hơn nữa thương tâm, mỗi ngày đều khóc, quá nửa năm, mù.”


      Triệu Trinh đứng bên nghe được trong lòng chua xót, chính mình thân là vua nước, lại để mẹ ruột bên ngoài chịu khổ hai mươi mấy năm, xoay mặt nhìn Công Tôn chút, y đem Tiểu Tứ Tử trong tay giao cho Triệu Phổ, lại nhìn ba quý phi vẻ mặt ước ao nhìn Tiểu Tứ Tử… Triệu Trinh tâm nhủ, bằng mình cứ thỏa mãn nguyện ước của Thái Hậu .


      Công Tôn bắt mạch cho Hoàng Thái Hậu, qua lúc, lại tiếng thứ tội, mở mí mắt Hoàng Thái Hậu ra nhìn chút, hai mắt Hoàng Thái Hậu vẫn kiện toàn, có bất luận vấn đề gì bệnh biến.


      Y vươn tay, ý bảo cung nữ bên cạnh mang đến cái giá nến, đưa đến gần Hoàng Thái Hậu, hỏi, “Thái Hậu, trong bóng tối, có thể thấy chút ánh sáng?”


      Hoàng Thái Hậu gật đầu, chỉ chỉ phương hướng ngọn nến, , “Phía này có mảnh sương vàng mờ mờ.”


      Công Tôn gật đầu, cười , “Thái Hậu, có thể trị, bảy ngày là có thể hảo.”


      Công Tôn vừa thốt lên, Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, bên các cung nữ phi tử cũng kinh ngạc, Triệu Trinh hỏi, “Tiên sinh, có ?”


      Triệu Phổ ở bên cạnh ôm Tiểu Tứ Tử vỗ a vỗ, thầm nhủ… Bây giờ chính mình giống như lang trung phu nhân a, trượng phu hành nghề y, còn mình trông hài tử… Nghĩ tới đây, Triệu Phổ vội vàng lắc đầu —— Muốn chết, nghĩ ngợi lung tung!


      Công Tôn gật đầu, , “Thái Hậu là vì khí lắng đọng gây nghẽn huyết quản của mắt, chỉ cần khơi thông là ổn thôi, có thể thấy ánh sáng, biểu thị mắt vẫn vô , có thể trị liệu.” xong, từ trong tay áo lấy ra ngân châm, điểm huyệt châm cứu cho Hoàng thái hậu.


      nén nhang sau, thu châm, Công Tôn khai phương thuốc, , “Mỗi ngày bộ, còn có nhãn cao bôi bên ngoài, ta quay về phối dược, ngày mai làm xong, giúp Thái Hậu bó thuốc.”


      “Hảo hảo.” Hoàng Thái Hậu cũng kích động, kéo tay Công Tôn lời cảm tạ, Công Tôn đối Thái Hậu có chút hảo cảm, dù sao bà cũng là phiêu bạt bên ngoài hơn hai mươi năm, trải qua sinh hoạt của bình dân bách tín, tính tình tương đối hiền hòa.


      Sau đó, Thái Hậu lại dặn dò Triệu Phổ vài câu, mọi người cũng từ biệt Hoàng Thái Hậu, xuất cung.


      .


      Vừa ra ngoài, Triệu Phổ liền cảm thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng đạp đạp chân, mà lại rất có khí lực, liền hỏi Công Tôn, “Có phải nằm mơ


      Công Tôn cười, thấp giọng , “ phải, là thân thể dài ra.”


      ?” Triệu Phổ cảm thấy thú vị, cúi đầu nhìn kỹ, cũng thấy Tiểu Tứ Tử lớn thêm chút nào, Công Tôn bị chọc cười, , “Ngươi ngốc a, làm sao nhìn ra được… Đúng rồi, cho ngươi xem chút thú vị.”


      Công Tôn , vươn ngón tay ra, nhàng mà chọc chọc cái bụng của Tiểu Tứ Tử.


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử hướng bên cọ cọ, đem cái bụng giấu .


      Công Tôn cười, lại khẩy khẩy cái mũi của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đem mặt cũng giấu nốt, cuộn thành hình dạng của con sâu , vểnh cái mông ghé vào trong lòng Triệu Phổ, vẫn ngủ.


      Triệu Phổ xem thú vị, thấy Công Tôn trong mắt tràn đầy sủng nịch, đem cái áo tùy thân mang theo để đắp cho Tiểu Tứ Tử, buổi tối gió lớn, sợ bé cảm lạnh.


      Triệu Trinh ở bên nhìn, vốn dự định tiễn hai người ra khỏi cung, bất quá Triệu Phổ và Công Tôn “ân ân ái ái”, hoàn toàn quên mất tồn tại của , bất đắc dĩ thở dài.


      Triệu Phổ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn , hỏi, “Ai, sao ngươi lại qua đêm ở thư phòng? thích các phi tử kia?”


      Triệu Trinh nhún nhún vai, , “Các phi tử đó là quốc sắc thiên hương, bất quá ta thích, đều là Thái Hậu bắt thú.”


      “Thái Hậu cũng có khó xử.” Triệu Phổ .


      “Ta biết, làm hoàng đế phải có mấy chuyện phiền như vậy sao…” đến đó, tiến đến nhìn Tiểu Tứ Tử chút, , “Hài tử này thực khả ái… Ai, ta cũng muốn có hài nhi khả ái như vậy, bất quá, tốt nhất là cùng người âu yếm sinh.”


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Trinh kỳ thực rất đáng thương, mỗi ngày đều ru rú trong hoàng cung, mở mắt nhắm mắt, phải phi tử là cung nữ.


      Đến cửa hoàng cung, Triệu Trinh xuất ra khối lệnh bài đưa cho Công Tôn, , “Tiên sinh sau này vào cung trị đôi mắt cho Thái Hậu, cần nhất nhất thông truyền, cầm lệnh bài này trực tiếp vào là được.”


      “Đạ tạ hoàng thượng.” Công Tôn đem lệnh bài cất vào, hai người từ biệt Triệu Trinh, xoay ngươi xuất cung, về Khai Phong phủ.


      .


      Đêm khuya, đường rất vắng vẻ, gió cũng lớn, Triệu Phổ nhìn Công Tôn chút, vươn tay, đưa Tiểu Tứ Tử cho y, , “Ôm chút.”


      Công Tôn vươn tay tiếp được, có chút khó hiểu, Triệu Phổ cởi ngoại bào, khoác lên người Công Tôn, rồi lại tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, , “Mặc vào, đừng để bị lạnh, ngươi bệnh ai cứu người.”


      Công Tôn vốn nghĩ cần, bất quá quả cũng có chút lạnh, liền vui vẻ mặc vào. Thầm nhủ, bây giờ ta cũng được khoác long bào a, vươn cánh tay xỏ vào tay áo, y phục còn ấm áp, nhiệt lượng của Triệu Phổ mạnh a, Công Tôn bên cạnh , hai người sánh vai cùng nhau trở về.


      “Phác Mẫn Cát kia, tại sao muốn ám hại ngươi?” Công Tôn hỏi.


      Triệu Phổ nhún nhún vai, , “Dị tộc đều muốn ám hại ta.”


      Công Tôn ngước mắt nhìn Triệu Phổ chút, , “Bọn họ là muốn ám hại ngươi, ngữ điệu ngươi ra, đừng đắc ý như bọn họ thầm mến ngươi được a?”


      Triệu Phổ thiếu chút cười văng, , “Thư ngốc, mồm ngươi độc địa, độc đến mẹ nó thực khả ái.”


      Công Tôn liếc Triệu Phổ, người này, trước sau như , thô tục! Bất quá theo cách của y, thô tục nhưng mẹ nó thể nào khiến người ta ghét.


      .


      Hai người đến cửa Khai Phong phủ, Giả Ảnh chờ ở đằng kia, thấy Triệu Phổ trở về, lao đến , “Vương gia!”


      Triệu Phổ đối nhe răng, ý bảo chút, đừng đánh thức Tiểu Tứ Tử!


      Giả Ảnh vội vàng đè thấp giọng, , “Chúng ta tại nơi ở của Phác Mẫn Cát lục soát vòng, những thứ trọng yếu đều tìm được.”


      Triệu Phổ có chút nhụt chí, , “Vậy ngươi mẹ nó vui vẻ cái gì?”


      “Trọng yếu tìm được, nhưng ta tìm thấy cái này.” Giả Ảnh , từ phía sau, xuất ra bả đao cong như sừng ngưu, vỏ đao khảm bát bảo mỹ ngọc, Triệu Phổ nhướng mày, “Nhìn quen mắt a!”


      “Đây là vật của Liêu quốc hoàng tộc!” Công Tôn .


      “Nga!” Triệu Phổ vừa nghe đến Liêu quốc hoàng tộc, lập tức nghĩ tới, , “Đây phải vật của tiểu dã lư [yělǘ] sao?!”


      Công Tôn hiểu, hỏi, “Tiểu dã lư nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :