1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20 : Sơn cùng thủy tận nghi đường (thượng)

      Edit:Yên Chi

      HAPPY NEW YEAR!!!

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-37372" alt="577903_334633463311068_n" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/577903_334633463311068_n.jpg" width="500" height="726" />

      Dịch Khinh Nhan khẽ mở mắt, phát nàng nằm giường, ánh sáng của đèn dầu leo lắt trong phòng, ánh hoàng hôn vẫn nhuộm ngoài kia, trong phòng có vẻ ấm áp. bàn tay to nắm chặt bàn tay nằm ở ngoài mạn giường phải, lòng bàn tay truyền đến ấm áp của nam nhân. Nàng cố sức nâng mí mắt, hỏi chuyển động đầu chút, đập vào mi mắt là dáng người tiều tụy đến đau lòng, từ mơ hồ đến ràng. Trong khắc, lòng nàng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, còn có tia chua xót lý giải được.

      Nàng chưa chết sao? cứu nàng? vẫn buông tha cho nàng sao? là như vậy rồi, sao còn chịu vứt bỏ? phải giỏi gạt người hơn nàng, kiên cường hơn nàng sao? Cho nên nàng mới thích hợp với vị trí kẻ lụy tình hơn? Cho nên trời cao mới muốn cảnh cáo nàng? Trời cao sao? Nàng sao phải tuân theo ý trời? Mọi phải do người sao? Nàng trước nay đều công bằng, cho nàng mấy phần chân tình, nàng đều đáp lại đầy đủ ….

      Nhưng sao lại ưu thương tiều tụy như vậy? Hăn chăm sóc nàng bao lâu rồi? ra chỉ cần thị nữ là đủ, phải tự làm từng chút ? Nàng như vậy rồi, còn làm cho ai xem?

      Nghĩ đến buổi tối trước khi kia, nàng ỷ ôi trong lòng , ôm chặt nàng, là từ này về sau bọn họ dựa vào nhau là tốt rồi, tất cả của đều cho nàng … Nghĩ tới từng hồi từng ngọt ngào như vậy, lòng nàng nảy lên từng trận co rút đau đớn … Chỉ là ba tháng thấy, để cho nữ nhân khác mang thai hài tử của

      Coi như ở tình thế bức bách, cưới nhiều nữ nhân hơn nữa, nhưng lòng mình nàng? Lời này mà gạt quỷ ! ra cái cam kết toàn tâm toàn ý của chính là cái này, khó trách dễ dàng minh ước với nàng như vậy …

      biết bao lâu, bóng dáng dần mơ hồ, chuyện gì xảy ra? Nàng chớp mắt cái, chuỗi nước mắt lặng lẽ chảy xuống, bóng dáng sau đó trở nên ràng, rồi lại mơ hồ …

      Chợt nội tâm Nguyên Tĩnh Vũ khẽ động, chỉ thấy Khinh Nhan an tĩnh nhìn , lệ rơi đầy mặt. đột nhiên vui mừng, vội vàng cúi người, dịu dàng lau mặt đầy nước mắt, giọng hỏi: “Khinh Nhan, nàng tỉnh rồi sao? Làm sao lại khóc? Vết thương vô cùng đau sao?”

      Khinh Nhan khẽ lắc đầu, chớp mắt cía, nước mắt lần nữa chảy xuống, thấm ướt cả tai, cả cổ.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng chốc lát, chợt hiểu. Nàng biểu quyết tuyệt như ngày đó, trong lòng nàng có , nên mới vì phản bội mà đánh mất lý trí, cho nên mới lạnh lùng những lời tuyệt tình đến vậy, lòng mới chua xót khổ sở … Hốc mắt đỏ lên, cúi đầu hôn lên mặt nàng. muốn hôn khô nước mắt của nàng, ai ngờ lệ chảy ngày càng nhiều, đến cuối cùng phân biệt đâu là nước mắt của , đâu là của nàng.

      Đôi mắt đẫm lệ trong sương mù, biết vô tình hay hữu ý, rốt cuộc chạm lên cánh môi khô khốc của nàng, tựa như lữ nhân trong sa mạc đói khát, tìm được cam tuyền, lưu luyến mút vào. Nàng khẽ giãy giụa, nhưng thế nào cũng chịu buông ra.

      Hồi lâu sau, mới buông nàng, nhàng ngẩng đầu lên, hai người tỉ mỉ thở.

      Dịch Khinh Nhan trong lòng vừa tức vừa thẹn, muốn đẩy nhưng chút hơi sức cũng dùng được.

      tựa đầu bên tai nàng, nước mắt nhanh thấm ướt vạt áo nàng. Mặc dù thấy được nước mắt cùng ánh mắt của , cũng nghe được thanh của , nàng cảm nhận được nội tâm vô cùng hoảng sợ cùng hối hận. Nhưng là, hối hận hơn nữa, nước mắt có hơn nũa thế nào? Có thể gạt tất cả những gì xảy ra sao?

      muốn bị tâm tình ảnh hưởng, nàng dùng thanh khàn khàn hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

      “Sàu ngày.” dùng thanh khàn khàn giống nhau trả lời, hồi sau mới từ bên tai nàng ngẩng lên.

      “Ngươi … vẫn chăm sóc ta sao?” Cho tới giờ, đối với nàng cuối cùng là chân tình hay giả ý, chẳng quan trọng nữa.

      giữ chặt khuôn mặt nàng, ngưng mắt nhìn nàng sâu, sao lại hiểu nàng nghĩ gì. Nhưng có vội giải thích, mà thận trọng kiên định : “Khinh Nhan, ta rời nàng nữa … Từ lúc ta ôm nàng từ địa lao ra, quyết định, cho dù sau này gặp phải chuyện gì, ta đều muốn cùng chung chỗ với nàng. Nàng muốn nơi nào, ta liền ở chỗ đó, nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta … Trước kia ta đánh giá bản thân quá cao, ta cho là mặc dù có được lòng nàng, cùng lắm chỉ là tiếc nuối cả đời thôi, ta còn có hùng tâm vạn trượng, thiên hạ nghiệp lớn … Nhưng lúc Duẫn Tiệp nàng chết, lúc đó thế giới của ta sụp đổ, ta mới ràng được, có nàng, ta sống bằng chết, có cho ta cả thiên hạ cũng còn ý nghĩa gì, khắc kia, ta chỉ muốn theo nàng …”

      “Ta … quan trọng vậy sao?” Nàng nhàn nhạt cười, giễu cợt che giấu.

      Nhìn nàng cười giễu cợt, tim co rút đau đớn. Nàng thông tuệ như thế, sao nhìn ra được có lúc từng lừa gạt nàng, nhưng là, cũng có bỏ ra chân tâm. Chỉ là lúc đấy bản thân biết thôi!

      , ta vốn cũng tin. Ta ngừng tự rằng phải chỉ là nữ nhân sao? Ta là vương phiên, sao có thể để tình cảm nữ tử ngăn cản đường? Nhưng ta làm được, ta bỏ được nàng, luôn nhớ đến nàng, biết từ lúc nàng nàng bằng cả linh hồn. Lúc ta nghĩ còn nàng trong đời nữa, cứ như thế giới này còn mặt trời, trời đất cũng u thất sắc. khắc kia, lòng ta như đao xoắn, tâm ta chưa bao giờ đau như vậy. Mỗi lần nhẩm tên nàng, nhớ đến dung nhan của nàng, nhớ từng câu từng chữ nàng , lòng ta lại đau thêm phần … Nghĩ từ nay về sau phải sống như thế, bằng theo nàng … Khinh Nhan, Khinh Nhan, may nàng còn sống, nàng vẫn ở bên cạnh ta …” Bất tri bất giác, lại đỏ cả mắt, nên nhắm mắt lại khẽ hôn lên trán nàng.

      “Nam nhi có lệ thể rơi, ngươi lại là vương phiên, sau này là chúa của thiên hạ, sao có thể coi thường mạng sống của mình? Sao có thể rơi lệ đây? Cho ta thấy chuyện cười rồi …” Khinh Nhanh nhàng chuyển mắt .

      Nàng dám nhìn , chịu nổi nước mắt của , quá nóng bỏng, làm nàng đau lòng. Tại sao? Sao đến nước này còn phải những lời như vậy? còn muốn tiếp tục lừa gạt tình cảm của nàng sao? Bọn họ… , sao có thể dùng chút lời đau lòng này, ánh mắt nóng bỏng này làm dao động quyết tâm của nàng? Lời của có mấy câu chẳng lẽ nàng thấy sao?

      có ai nhìn thấy, nước mắt của ta chỉ rơi trước mình nàng … Nhưng Khinh Nhan, đừng dọa ta nữa, được ?” Nguyên Tĩnh Vũ nhắm mắt lại, thầm bên tai nàng. Cảm nhân được ấm áp của nàng, hơi thở của nàng, tốt a …

      chết qua lần rồi, sau này còn bất cử kẻ nào có thể thương tổn đến ta. Nhưng ta cũng khổ sở, … dù sao cũng là ca ca ruột của ta, sao lại …” Hồi tưởng đến tình cảm lúc ấy, tâm vẫn đau đến hít thở thông. Bọn họ là huynh muội ruột, nàng cuối cùng làm sai gì để cho ghi hận như vậy, buộc nàng phải vào chỗ chết?

      “Bọn họ còn quỳ ở bên ngoài đấy … Ngày đó thiếu chút nữa ta giết y, Chu tiên sinh dù sao y cũng là huynh trưởng của nàng, còn chờ nàng tỉnh để hỏi ý của nàng …” khẽ vuốt khuôn mặt thon gầy của nàng, ấm áp nơi đầu ngón tay làm lưu luyến dứt. Thân thể của nàng ấm áp như thế, nàng còn sống, là tốt a, nàng vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh

      “… Để cho huynh ấy về , ta tại muốn gặp … Ta, ta cũng sao rồi, ngươi cũng trở về ! Chuyện quân liên minh ngươi phải lo nghĩ, ta nếu chết bọn họ cũng biết là có liên quan đến ngươi …” Nàng nhắm mawys lại, dám nhìn thần sắc của . Nàng biết những lời nàng tổn thương đến , nhưng chính nàng cũng bị thương ra như vậy, còn lo được cho người khác sao? Nàng còn chưa biết về sau nên làm thế nào, kế hoạch kia còn nên tiếp tục nữa hay ? Bản thân còn có thể để tiếp tục lừa gạt? Cho nên, bọn họ tốt nhất là chấm dứt , sau này có lựa chọn thế nào cũng dễ dàng hơn chút.
      Halong-ngoc, tiểu Viên ViênOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20 : Sơn cùng thủy tận nghi đường (trung)

      Edit:Yên Chi

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-37486" alt="61438_305856472858745_1271941132_n" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/61438_305856472858745_1271941132_n.jpg" width="450" height="607" />

      Nguyên Tĩnh Vũ vì câu cuối của nàng mà thần sắc trở nên nhợt nhạt, mặt tràn đầy đau đớn, nhưng ngay sau đó lại trở nên kiên định. Chỉ thấy chậm rãi đứng lên, lẳng lẳng nhìn mặt nàng, lúc nàng suy đoán có vì thế mà tức giận rời , nhưng vẫn nhúc nhích. Khinh Nhan dám quay đầu lại nhìn , thậm chí dám mở mắt.

      Nguyên Tĩnh Vũ ngưng mắt nhìn nàng lâu, tưa như tòa điêu khắc. Hồi lâu sau, chợt động, quỳ gối xuống trước giường nàng. Tay run rẩy cầm chặt đôi tay nàng, hôn lên, vẻ mặt ưu thương mà nghiên túc nhìn vào ánh mắt khép chặt của nàng, chậm rãi : “Khinh Nhan, Nguyên Tĩnh Vũ lấy tôn nghiêm cùng sinh mạng của mình, thề với nàng, từ giờ trở , toàn tâm toàn ý nàng, cho dù gặp tình huống nào, cho dù sinh tử ốm đau, thủy chung như , xa rời! Ta thề từ nay về sau chỉ có nữ nhân là nàng, cho đến kết thúc sinh mạng cũng chạm vào đầu ngón tay của nữ nhân khác. Nếu phạm lời thề này, trời đất dung!”

      Bất ngờ làm lòng người chua xót, Dịch Khinh Nhan cách nào trốn tránh, mở mắt ra, liền nhìn thấy vứt bỏ tôn nghêm quỳ gối trước nàng, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt ấy sao cố chấp mà nghiêm túc… nhưng vẫn giấu được ưu thương cùng tha thiết mong đợi

      Nàng có thể tin tưởng lần nữa sao? Bọn họ còn tương lai mà trông đợi sao? trước kia cũng thề, phải là từng phản bội lời thề làm thương tổn nàng sao? Nếu nàng động tình với , lần này cũng bị thương sâu như vậy. Nhưng là, là nam nhân, lại là vương phiên, tôn nghiêm của , nước mắt của … có thể làm cho nàng thờ ơ sao?

      “Khinh Nhan, xin tin tưởng ta lần nữa!” canh chừng nàng , “Ta nàng, trong 28 năm cuộc đời ta, chỉ có nàng mới làm ta tình nguyện mất sinh mạng cùng lý tưởng … Khinh Nhan, đừng rời xa ta…”

      sợ nàng rời sao? hoài nghi rằng việc nàng lưu lại có thể là có dụng ý khác sao? Thôi, coi như lừa nàng, nàng phải cũng ôm tâm trạng lừa gạt vào vương phủ sao?

      Nhìn đôi mắt khẩn trương cùng mong đợi, nghĩ đến tình cảnh của mình, trong lòng nàng mềm nhũn, chữ kia cứ như vậy mà thốt lên:

      “Được…”

      Cặp mắt Nguyên Tĩnh Vũ lập tức sáng lên, mặc dù râu ria xồm xàn rất nhếch nhác, cũng che giấu được vô tận hân hoan cùng sung sướng. nàng sao? Cho nên khi lấy được cam đoan của nàng, mới cao hứng thành cái bộ dạng này. Nếu như nàng chứ “

      “Khinh Nhan, Khinh Nhan, cám ơn nàng, cám ơn nàng…” Chợt thấy chảy nước mắt, cũng để ý cứ đem tay nàng hôn lấy hôn để, từ lòng bàn tay cho đến từng đầu ngón tay tái nhợt …

      Thân thể Khinh Nhan cứng ngắc, rồi sau đó chậm rãi buông lỏng. nhàng mở to hai mắt, nàng hít hít lỗ mũi, giọng : “Đứng lên , Vương gia mà quỳ đất còn ra cái dạng gì?”

      Cảm nhận được nàng dịu dàng quan tâm, lòng Nguyên Tĩnh Vũ chảy ra dòng nước ấm, theo huyết mạch chảy về toàn thân, nhất thời thấy ấm áp cả người, diễn tả được hưởng thụ đến mức nào. chợt tựa đầu vào hõm vai của nàng, nhận được mấy phần dịu dàng này của nàng, bỏ hết tất cả cũng đáng giá.

      “Còn mau đứng lên, quỳ đất thoải mái lắm sao? Để lát nữa có người đến …” Nhìn quỳ đất, cánh tay cảm thấy từng trận dính ướt, lòng nàng mặc dù vẫn ê ẩm khó chịu, nhưng có dấu hiệu phục hồi. Lý trí bắt đầu trở lại, linh trí cũng chậm trãi triển khai…

      Nguyên Tĩnh Vũ cười , đứng dậy ngồi bên mép giường, ngón tay phác thảo gương mặt gầy gò của nàng, lại cảm thấy đau lòng. muốn ôm nàng chặt vào ngực, dung nhập vào thân thể, từ nay về sau tách ra nữa…

      “Ngươi nhanh ngủ giấc , thời điểm này có rất nhiều chuyện cần ngươi quyết định … Ta sao, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe.” Nàng thích ứng việc quá thân cân, nhưng cũng đành lòng cự tuyệt, thể làm gì khác là đuổi nghỉ ngơi. Nhưng nàng lại biết vẻ mặt nàng lúc này dịu dàng cỡ nào, càng khiến thể rời được.

      “Được. Chẳng qua ta rời nàng , nên ngủ ở đây.” Nguyên Tĩnh Vũ chỉ vào ghế bên giường . Sau đó cười tiếng, hôn má nàng, mới sửa sang lại cho mình, gọi người vào.

      Thị nữ bưng nước nóng vào, Nguyên Tĩnh Vũ giúp nàng lau mặt, sau đó giúp nàng uống thuốc.

      “Ta hiểu nàng nhất định là đói rồi, nhưng vẫn là uống thuốc trước thôi …” Mặc dù bụng rỗng uống thuốc tốt, nhưng trước tiên đem nạng của nàng cứu về , dạ dày cùng thân thể từ từ điều dưỡng sau. Chớt nhớ mấy ngày qua, mớm thuốc, uống nước, ăn cháo đều là mớm qua môi cho nàng, hôm nay nàng tỉnh, thể lộ liễu thân mật với nàng nữa rồi.

      “Ngươi nghỉ ngơi chút !” Uống thuôc, Khinh Nhan nhìn nét gầy gò của , trong mắt toát ra nồng đậm cảm động cùng lo lắng.

      “Giúp nàng bôi thuốc trước , sau đó ngủ.” Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt , khóe miệng nở ra nù cười mừng rỡ.

      “Bôi, bôi thuốc? Ngươi …” Khinh Nhan xấu hổ, lập tức đỏ mặt. Vết thương là ở bên ngực phải a…

      Nguyên Tĩnh Vũ chế nhạo cười: “Giờ mới đỏ mặt phải quá muôn sao!” Sau đó đổi bộ mặt nghiêm túc : “Nàng là thê tử của ta, ta là trượng phu của nàng, loại chuyện như vậy ta mới để cho người khác.”

      “Ngươi có thể để cho thị nữ …”

      Nguyên Tĩnh Vũ ngắt lời nàng, bá đạo : “Thị nữ cũng được! Nàng là của ta, thân thể nàng chỉ có thể để cho ta nhìn, người khác cũng được, nữ nhân cũng được!”

      Khinh Nhan vừa thẹn vừa tức, dở khóc dở cười, rồi lại có biện pháp nào. Dù sao người bị thương là nàng, chỉ có thể mặc cho khi dễ. suy nghĩ phải làm thế nào mới làm cho đổi ý, bỗng nhiên lại đổi giọng: “Giao nàng cho người khác ta yên lòng. Mặc dù là chủ nhân vương phủ, nhưng việc trong phủ những năm gần đây đều do vương phi quản lý, nàng ta có sát tâm với nàng, lại có thể khiến mấy thị vệ tâm phúc của ta nghe lời … hôm nay ngoài trừ ta ra, ra cũng dám tin tưởng ai …”

      Đề tai có chút nặng nề, Khinh Nhan biết nàng có thể cái gì, nghĩ đến ngày đêm ngủ còn do nguyên nhân này. Làm vương gia, cũng là trượng phu, cũng bất đắc dĩ ! “Vậy tuyển thêm mấy thị vệ cùng thị nữ vào vương phủ !”

      “Như vậy cũng tốt …” Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ chút . Sau đó mở hộc tủ bên giường ra, lấy thuốc trị thương, rượi cùng vải bông sạch để ở bên, sau đó nhàng vén chăn bông lên, chậm rãi cởi quần áo nàng xuống, tháo vải quấn, dùng khăn bông sạch thấm rượu rồi cẩn thận rửa vết thương, quấn vải sạch lại, mặc quần áo vào, cuối cùng nhàng đắp kín chăn.

      Động tác cực kỳ cẩn thận, như lòng chỉ chú tâm vào việc này, có chút ý tứ nhân cơ hội trêu chọc nàng, khiến Khinh Nhan nhịn được có chút cảm động. Hắc dù là vương của phiên, lại tỉ mỉ dịu dàng như vậy, trước mặt nàng, chỉ như nam nhân thâm tình, đem tất cả tôn nghiêm, kiêu ngạo, hạnh phúc đặt trong tay nàng … Có lẽ lần này lừa gạt nàng?

      “Có phải nên thưởng cho ta ?” Nguyên Tĩnh Vũ cười , sau đó đặt lên mặt nàng nụ hôn êm ái, lưu luyến, “Ta ra ngoài xem bọn người ca ca nàng chết chưa, sau đó trở lại ăn cơm cùng nàng.”

      “Ách, hảo …” Khinh Nhan lúc này mới nhớ tới. Ca ca vẫn quỳ ở bên ngoài, theo như ý của , có vẻ như chỉ mình ca ca, mà họ cũng quỳ lâu rồi, chỉ sợ hôn mê … Ca ca? Xưng hô xa lạ đến cỡ nào? Dịch Duẫn Tiệp đó là ca ca của nàng sao?

      Nguyên Tĩnh Vũ vừa rời , thiếu nữ ăn mặc trang phục của thị nữ liền chạy đến bên giường, giọng : “Các chủ, ngài thế nào rồi?”
      Halong-ngoc, tiểu Viên ViênOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20: Sơn cùng thủy tận nghi đường (hạ)

      Edit:Yên Chi

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-37698" alt="550634_472466766119751_1092990505_n" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/550634_472466766119751_1092990505_n.jpg" width="425" height="255" />

      Khinh Nhan quan sát nàng chút, : “Ngươi là đệ tử của ai? Sao lại ở chỗ này?”

      Thị nữ quỳ gối trước giường, giọng : “Hồi bẩm các chủ, đệ tử là đệ tử của phân bộ Duyệt Châu, Chu Tử Ngọc, gia sư là Dụ Dương tổng quản …”

      Khinh Nhan nhàn nhạt mỉm cười, hiểu : “Là đệ tử của Liễu sư tỷ.”

      "Vâng!"

      "Làm sao biết ta ở vương phủ?"

      “Sư phụ nhận được bồ câu của Đại Hộ Pháp, các chủ mình đến Dụ Dương, bảo chúng ta để ý đến động tĩnh của vương phủ. Sau các chủ lại mất tích, lúc chúng ta tìm, bỗng nhiên có người ở Duyệt châu phân bộ để lại mật thư các chủ bị giam trong địa lao, trong thư có kèm bản đồ vương phủ, chúng ta tìm cách cứu các chủ ra Vương gia đem ngài ôm ra ngoài … Đệ tử thấy thương thế các chủ rất nặng, di chuyển được, nên hóa trang thành thị nữ mai phục trong vương phủ …”

      Khinh Nhan lặng yên nghe nàng xong, cũng nhàn nhạt : “Sau này ngươi ở cạnh ta! Vài ngày nữa, vương phủ mộ binh cùng thị nữ, ngươi cũng tới !”

      “Vâng!” Chu Tử Ngọc cúi đầu trả lời, nhưng cũng có lui ra, ngược lại do dự giọng hỏi: “Đệ tử hiểu, các chủ sao có thể tha thứ cho Vương gia …”

      Khinh Nhan đưa mắt nhìn vào khoảng phía sau nàng, tỉnh táo : “ ngay cả tôn nghiêm cũng cần, nếu ta đáp ứng, ngươi nghĩ thả ta sao? Chỉ sợ trong cơn tức giận …” Nàng lần này bị thương nặng như vậy, nếu hoàn toàn giết hy vọng của , khó tránh khỏi dưới tình thế bức bách, cho nàng tự do, đến lúc đó, nàng cách nào tự bảo vệ được. Cho nên, nàng chỉ có thể đáp ứng , dùng tình cảm mình kiềm chế , thiếu nàng, nàng đòi lại.

      Chu Tử Ngọc như có sở ngộ (ngộ ra cái mới), : “Mặc dụ thị vệ vương phủ đông đảo, nhưng với năng lực Lăng Tiêu các chúng ta, muốn bình an cứu các chủ cũng phải là thể …”

      Khinh Nhan nhìn ánh măt nghi ngờ cùng quật cường của đệ tử này, khẽ thở dài : “Nếu ta chỉ là Các chủ của ngươi, ngày đó cũng vào vương phủ, nhưng là … cuộc sống luôn có nhiều trách nhiệm cùng nghĩa vụ thể bỏ được …”

      Chu Tử Ngọc cái hiểu cái hiểu, nhưng tiếp tục truy vấn. Vốn là lắm thân phận của Các chủ, đến nay mới Các chủ vốn là nhị tiểu thư của phủ Nguyên soái, là nữ nhi của Dịch Nguyên soái, cũng là trắc phi của Dụ Dương vương! Nàng nghĩ mãi cũng hiểu sao Các chủ lại chấp nhận làm tiểu thiếp của người khác? Quy củ Lăng Tiêu các bọn họ phải là nhất phu nhất thê sao? Thân là Các chủ phải làm gương mới đúng a! Nghe người đả thương Các chủ chính là thân ca ca của người, cho nên bọn họ mới chưa có hành động. Đủ các loại dấu hiệu, người truyền tin cho bọn nàng cũng là người từ phủ Nguyên soái …

      Tâm tư của những người làm quan khó nắm bắt a …

      “Đỡ ta dậy !” Khinh Nhan bỗng nhiên .

      Chu tử Ngọc vội đứng dậy đỡ Các chủ tôn kính đứng dậy, hai người nhìn nhau cái, nàng liền hiểu Các chủ muốn đến chỗ nào.

      Thương thế Khinh Nhan lần này thực quá nặng, gần như là Chu Tử Ngọc ôm nàng qua, vừa nằm trở lại liền nghe có tiếng bước chân tới. Tử Ngọc đắp chăn kín cho nàng, rồi nhanh chóng biến mất vào góc tối trong phòng.

      Tiếng bước chân Nguyên Tĩnh Vũ rất , nhưng có ý che giấu hành tung, nên Chu Tử Ngọc với Khinh Nhan mới nghe được. Chuyển đến giường, Khinh Nhan nhìn thấy tay bưng khay có đặt chén cháo to. là ăn cơm cùng nàng, nhưng chỉ đem chén cháo mễ thịt nạc lớn, với cái muỗng dùng cho người.

      “Bọn họ … sao chứ?” Khinh Nhan vẫn nhịn được hỏi thăm. Mặc dù nàng rất thương tâm, nhưng bọn người ca ca dù sao cũng là thủ vệ thân cận của , ở bên cạnh nhiều năm, xem như bọn họ vì mà làm cũng là được rồi.Bọn họ cho nàng là hồ ly tinh, mê hoặc chủ thượng, khiến phân biệt thị phi, cho nên mới quyết tâm trừ khử nàng. Trong lòng hẳn là cũng khó xử cùng khổ sở chứ? Nếu mấy người kia chết rồi, chỉ sợ văn võ chúng thần đều muốn tính sổ với nàng.

      Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng : “Té xỉu ba người, nhưng so với thương thế của nàng đáng nhắc tới.”

      “Chuyện … hài tử, … như thế nào rồi?” Mỗi khi nhớ đến chuyện này, lòng nàng biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy thoải mái. Kế hoạch nàng có nên tiến hành tiếp, còn phải xem tình thế như thế nào? Nhưng nàng thể ngờ vậy mà tuyệt tình, dù thế nào, hài tử cũng là máu mủ của a!

      “Là lỗi của ta, liên quan đến nàng. Mặc dù lúc đó là sắp phát điên, nhưng … dù có chuyện này, ta cũng thể để nàng ta sinh đứa bé này …” Nguyên Tĩnh Vũ nhàng trôi chảy, chỉ như chuyện rất bình thường, mà phải là hài tử mình. Lúc nghe Dương Như Nguyệt có hài tử, trong đầu chỉ có ý niệm làm rớt hài tử kia! Mẫu thân của thế tử Dụ Dương, tuyệt đối thể là nữ nhi của Yến vương!

      “Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của ngươi, làm sao ngươi có thể ngoan tâm như vậy?” đến chuyện này, nàng sớm khó chịu, trong đầu ngừng có thanh nhắc nhở: tay ôm nữ nhân khác, môi cũng hôn qua nữ nhân khác …

      Nguyên Tĩnh Vũ thở dài : “Dụ Dương quả cần người thừa kế để ổn định lòng người, nhưng tuyệt tối thể là cùng huyết thống với Yến vương …”

      Nguyên Tĩnh Vũ từng vô số lần than vãn xui xẻo, chỉ chạm nàng ta lần, sao lại mang thai? nhiều thê thiếp như vậy, những năm gần đây cũng có bao nhiêu hài tử … Aiiii, biết sớm phải gặp đại phiền toái này, chừa ra rồi. hiểu toàn tâm toàn ý mà Khinh Nhan là ý nghĩa gì, nhưng lại cố ý xuyên tạc để dò xét lòng nàng. là tự tạo nghiệt thể sống a …

      Hài tử Dương Như Nguyệt có, đứa bé của Thôi Ngọc Thụy nhất định phải được sanh ra rồi, nếu Dụ Dương chúng thần nhất định tính nợ với Khinh Nhan. thời điểm này chỉ có thể để Thôi Ngọc Thụy sinh nữ nhi, nếu dao động địa vị của Khinh Nhan. Nếu như Khinh Nhan sớm có thể sinh con trai cho là tốt rồi !

      Nguyên Tĩnh Vũ thầm thở dài, muốn tiếp tục đề tài này, nên vội dàng đút nàng hớp cháo. có chút sợ, sợ nàng nhớ đến chuyện này, trong lòng thoải mái, nên tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng.

      Khinh Nhan trong lòng chua xót là chắn chắn, chỉ có điều biểu ở mặt. Nàng ngừng tự với mình : những chuyện kia đều qua rồi, chưa từng qua nữ nhân kia, tất cả cũng vì chính mà đối phó thôi, chỉ cần sau này làm những chuyện để lòng nàng khó chịu tà được rồi … Nhưng là, nếu gặp phải tình huống như vậy nữa ? vì giang sơn nghiệp, vẫn đem nàng vứt sang bên ? Hoặc cũng muốn cưới thêm vợ để củng cố quyền thế ? Đến lúc đó, nàng cũng chẳng biết thương tâm hay thống khổ, chẳng bằng tự tay giết cho rồi ?

      “Chuyện Dương Như Nguyệt tạm thời nhắc đến, ta muốn biết, nếu gặp phải tình huống tương tự, ngươi định làm như thế nào?” Nàng tỉnh táo hỏi.

      nhìn nàng, mặt ôn hòa như cũ, nàng có thể hỏi như vậy, là tính toán tha thứ cho ? “Chúng ta cùng nghĩ biện pháp !” , “Có thể đẩy liền đẩy , nếu đẩy được cũng có biện pháp …”

      “A? Biện pháp gì?” Nàng mặt đổi hỏi tiếp.

      “Tỷ như … nếu nàng đồng ý, ta có thể cho nàng ta danh phận, chỉ là danh phận mà thôi …” khẩn tương canh chừng vẻ mặt nàng, chỉ sợ nàng tức giận.

      “Ngươi khẳng định những nữ nhân kia đáp ứng? Gia mẫu của họ, thế lực sau lưng họ có đáp ứng ?” Nàng híp mắt, tỉ mỉ dò xét ánh mắt của . cứ như vậy đẹp y như trong mộng?

      “Nếu thực là bất đắc dĩ, phải động binh thôi, chỉ là tốn chút thời gian, chỉ e tương lai hài tử chúng ta gặp phiền toái.” suy tính ra lời này, những ý này từng nghĩ qua rồi.

      Khinh Nhan nhìn chỗ khác, hài tử của bọn họ, cứ như nhất định là sinh nhi tử vậy.

      “Khinh Nhan, về sau nếu ta có hài tử, mẫu thân của nhất định là nàng, có người khác …” Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ mang theo vài phần tính toán cười, vẻ mặt rất nghiê túc, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt nàng từ từ ửng hồng.

      “Vậy … vậy nếu ta thể sinh con?” Dù biết lời của Nguyên TĨnh Vũ là cái hố, nhưng nàng vẫn nhịn được mà nhảy xuống.

      “Haha!” Nguyên Tĩnh Vũ quả nhiên gian kế thực được, thâm tình mà nhìn khuôn mặt nàng: “Ta đều cân nhắc qua, nếu như nàng muốn, hoặc là … đến lúc đó ta thu dưỡng nhi, là nàng sinh …”

      Như vậy được ? Vì nàng, cần cả cốt nhục của mình sao? Khinh Nhan đưa mắt tỉ mỉ nhìn , ánh mắt sao? Vì nàng, còn cháu cũng cần? Nhưng cho dù vẻ mặt nam nhân này có nghiêm túc thế nào, lời của , đến tột cùng có mấy phần đáng tin đây?

      “Khinh Nha, ta có thể dùng cả đời để nàng kiểm nghiệm thành tâm của ta, nhưng giờ phải làm sao cho nàng dưỡng tốt thân thể của mình … ăn thêm chút nữa …” Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, lại bưng chén lên.

      Hai người mấy ngày qua cũng ăn cái gì, cho nên ăn liên tiếp hai chén lớn mới dừng lại. Khinh Nhan nhìn hốc mắt hãm sâu của Nguyên Tĩnh Vũ, dịu dàng khuyên: “Được rồi, nghỉ ngơi chút !”

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái, tựa lên ghế dựa bên mép giường nàng ngủ, rất nhanh truyền tiếng hít thở đều của .
      Halong-ngoc, tiểu Viên ViênOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21 :Hi vọng lại nhất thôn (thượng)

      Edit :Yên Chi

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-37917" alt="b5" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/b5.jpg" width="590" height="442" />

      Tin tức Dịch phu nhân tỉnh rất nhanh truyền khắp vương phủ, tất cả đều thở phào nhõm. Bộ dáng Vương gia nổi giận quá đáng sợ, người bình thường ôn hòa như vậy, khi nổi giận, lại giết lúc nhiều người như vậy. Những người đó dù có tội cũng đáng bị giết như vậy chứ?

      Bên trong chủ viện Lăng Ba uyển ở hậu viên vương phủ, Giảm vương phi mời trà Chu Trọng Nguyên, trầm mặc lúc sau mới mở miệng : “Chu tiên sinh, ta làm sai sao? Ta chỉ muốn Vương gia vì nữ nhân bình thường mà cản trở đại nghiệp … Dịch phu nhân, nàng rốt cuộc có bí mật gì?”

      Chu Trọng Nguyên cân nhắc chút hỏi ngược lại: “Vương phi có biết nay trong tay Vương gia có bao nhiêu binh mã?”

      Giản vương phi hiểu nhìn Chu Trọng Nguyên cái đáp: “Phòng tuyến phía nam có mười lăm vạn binh, do Dịch Nguyên soái trực tiếp thống lĩnh, phòng tuyến phía bắc có tám vạn binh, thống lĩnh là ca ca của Dịch phu nhân, phía tây có hai vạn binh, phía đông có vạn nhân mã, ở Duyệt Châu hai vạn, còn có quân đóng ở các trấn, tổng cộng … hơn ba mươi vạn. Ý Chu tiên sinh là trọng binh đều nằm trong tay người của Dịch gia sao?”

      .” Chu Trọng Nguyên lắc đầu cái: “Dụ Dương chúng ta đất đai hạn hẹp, đủ giàu có, dân cũng đông, có được ba mươi vạn tinh binh dễ. Hơn nữa lòng trung thành của hai vị Dịch tướng quân đối vương gia, vương phi cần phải nghi ngờ.”

      “Vậy…” Vương phi hiểu, cau mày nhìn Chu Trọng Nguyên. rốt cuộc là muốn cái gì?

      Chu Trọng Nguyên đứng dậy, nhìn quanh bốn phía thấy có người nghe lén, mới nghiêm túc : “Cách con sông về phía Nam của nội thị Nam Vương, trong tay Dịch phu nhân nắm trăm vạn nghĩa quân. Mặc dù trải qua huấn luyện chuyên chế, vũ khí trang bị cũng đủ, tựa như chỉ là đám quân ô hợp, nhưng nhiều năm như vậy, lấy khí thế của Nam vương cũng trấn áp được, cũng đủ để thấy thực lực bọn họ. Chỉ cần trang bị vũ khí cùng huấn luyện kỹ càng, quân này là chủ bài giúp vương gia chinh phục thiên hạ.”

      “Trăm vạn nghĩa quân?” Giản vương phi trợn mắt há mồm nhìn Chu Trọng Nguyên, dám tin vào này.

      “Vương gia có được Dịch phu nhân, cũng có thể có được nửa thiên hạ. Lời tuy có bất kính, nhưng vương phi, lấy hiểu biết của người về vương gia, vương gia là loại người trầm mê nữ sắc sao?”

      Vương phi chấn kinh đến được gì. Nàng thế nào cũng nghĩ được nữ tử trẻ tuổi vậy lại có thể thống lĩnh trăm vạn nghĩa quân … Khó trách ngày đó Vương gia lệnh cho nàng để đám nữ nhân hậu viện gây phiền phức cho Dịch Doanh Doanh, ra là …

      Chu Trọng Nguyên nhìn Giản vương phi cảm thấy hối hận, tiếp tục : “Vương phi có biết võ công của Dịch phu nhân trong thiên hạ là khó tìm đối thủ, bản thân nàng là trợ lực lớn nhất cho Vương gia chinh phạt thiên hạ. Nếu nàng chết , phản ứng của nghĩa quân cần phải bàn, chỉ riêng sư môn của nàng sợ cũng bỏ qua cho Vương gia. Lăng tiêu các lấy dược vật làm chủ, nổi tiếng hậu thế, võ công thần bí sâu lường được, đến lúc đó, chỉ sợ vương phủ có môt ngày yên tĩnh …

      “Ta hiểu. Ngươi lui ra !” Giản vương phí . Nàng cách nào nghe tiếp nữa, cho là mình làm tất cả đều vì muốn tốt cho Vương gia, cũng là vì đại nghiệp của Vương gia mà suy tính, nguyên lai thiếu chút nữa gây ra đại họa …

      “Vâng!” Chu Trọng Nguyên khom người cáo lui, trước kh i lưu lại câu, “Thân phận Dịch phu nhân trước mắt còn cần giữ bí mật, cả Dịch thống lĩnh cũng biết, xin Vương phi cần cho người thứ ba…”

      Giản vương phi ngồi lặng cả buổi chiều, vẫn do dự nguôi, rốt cuộc nàng có nên tìm Dịch Doanh Doanh ? Sau này nên chung đụng với nàng ta như thế nào? Vương gia ngày đó trong lúc nguy cấp mới cưới Ngọc Nhan Quận chúa làm trắc phi, nàng ta thể tiếp nhận, về sau chỉ sợ Vương gia vào phòng của nàng nữa? Nhớ đến trước đây ân ái, lại nhớ đến khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của Vương gia ngày đó, nàng cảm giác tim như bị đao cắt, đau đến hít thở thông…

      Gần tối, Giản vương phi lần thứ ba cầu kiến Nguyên Tĩnh Vũ tại Hành Hương uyển. Nguyên Tĩnh Vũ trông cho Khinh Nhan ngủ thiếp , mới ra ngoài trắc điện của Hành Hương uyển gặp thê tử kết tóc của mình.

      Nguyên Tĩnh Vũ vào, lạnh lùng “Ngươi còn tới làm gì?".

      Giản vương phi lập tức quỳ đất, lã chã chực khóc: “Nô tì đến để xin tội!”

      Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng hồi, mới mở miệng : “Vương phi có tội gì?” Lời tuy thế, nhưng gọi nàng đứng dậy.

      Vương phi nặng nề dập đầu cái, giọng tựa như khóc : “Nô tì tự cho là đúng, tự chủ trương, ngờ thiếu chút nữa làm hỏng đại của Vương gia … Nô tì, nô tì vốn là cho tất cả đều làm vì vương gia … ngờ mình lại là có mắt tròng …”

      Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ giương lên, lộ ra nụ cười giễu cợt. vẫn cho là cười vương phi hiền đức, mặc dù cổ hủ, thỉnh thoảng cũng ăn dấm chua, nhưng tâm địa là thuần lương, ngờ tất cả cũng chỉ là mặc định.

      Cho đến khi gặp chuyện lần này của Khinh Nhan, nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hiểu được vị vương phi của lợi hại cỡ nào.

      toàn tâm tin tưởng nàng, giao toàn bộ vụ trong phủ cho nàng xử lý, nhưng nàng lại lời dụng quyền lực trao mưu hại nữ nhân quý nhất!

      Ngày đó ở đại môn vương phủ, sao những nữ nhân kia lại đột nhiên xuất ? Tai sao Dương Như Nguyệt lại chẩn có thai vào đúng ngày đó, lại vừa lúc Khinh Nhan vừa hồi phủ? Nếu xuất tin Dương Như Nguyệt mang thai, Khinh Nhan mất lý trí như vậy, cũng cuống cuồng như vậy, tất cả đều xảy ra.

      Hôm nay, gần như cả đại thần Dụ Dương đều cho Khinh Nhan là nữ mê hoặc quân vương, ngay cả thân ca ca cũng định hy sinh nàng để bào toàn danh tiếng Dịch thị.

      Nếu phải là nàng gật đầu, Duẫn Tiệp nhất định dùng phương thức quyết tuyệt như vậy với muội muội của mình, nàng cố ý khảo nghiệm Duẫn Tiệp, dù thành hay bại đều có thể chối trách nhiệm.

      Nếu xử phạt người động thủ là Dịch Duẫn Tiệp, càng thể xử phạt nàng! Bởi vì chuyện này nàng ra, nàng cũng kêu Dịch Duẫn Tiệp giết người, mà nàng là Dụ Dương chính phi, là nữ chủ nhân của Dụ Dương, cũng có quyền xử trí thiếp thất.

      Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quyền chịu đựng phẫn nộ trong lòng. quả xem thường nàng, nhưng cũng làm gì được nàng. Cho dù nàng có lỗi, dù lòng dạ nàng rộng rãi như bên ngoài vẫn thể , bọn họ vẫn còn mười năm tình cảm ở đó, thể vì nữ nhân khác biếm nàng, cũng thể thu hồi quyền lực trong tay nàng, vương phủ quả cần nàng …

      “Ai___” Nguyên Tĩnh Vũ thở dài, đem vương phi đỡ dậy, “Thục Ninh, lần này ta thực tức giận …”

      Vương phi lần nữa khóc thành tiếng , nghĩ muốn nhào vào ngực , nhưng trong khắc buông tay kia, quay lưng về phía nàng.

      “Ta vẫn cho rằng tình nghĩa phu thê mười năm, nàng hiểu về ta, ta cũng hiểu nàng. Nàng ngày thường đại độ khoan dung, nghĩ tới lần này có thể như vậy… Ta biết lần này uất ức cho nàng, nhưng phải với nàng rồi sao? Tất cả vì đại cục! Nàng có biết lần này, thiếu chút nữa ta phải vứt bỏ nửa giang sơn? Nàng cho rằng lão thiên còn cho ta cơ hội nữa sao? Nếu là trước kia, Dụ Dương muốn chiếm cả thiên hạ chỉ có ba phần thắng, có Khinh Nhan, ta nắm chắc trong tay đến tám phần. Nhưng nếu mất nàng, chưa đến nghĩa quân, Lăng Tiêu các muốn độc chết từng người Dụ Dương cũng dễ như trở bàn tay, nếu có ngày đó, chúng ta chỉ biết cùng nhau chờ chết!”

      “Nô tì hiểu bản thân sai lầm rồi …” Mặt Giản vương phi trắng bệch, quỳ gối lần nữa, nàng nghĩ đến mọi chuyện có thể nghiêm trọng đến vậy. Nếu như hiêu , nàng nhất định ra tay với Dịch Doanh Doanh.

      “Aiiii, sạo lại quỳ xuống?” Nguyên Tĩnh Vũ như bất đắc dĩ lôi nàng dậy, “Chuyện đều rồi, hối hận cũng muộn, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khắc phục !”

      Vương phi gật đầu cái, xoay mình chỗ khác lau khô nước mắt “Muội muội chịu tha thứ cho ta sao?”

      “Nàng ấy?” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng cái, bất mãn , “Việc Khinh Nhan ta nghĩ biện pháp. tại quan trong nhất là ứng phó với chúng thần như thế nào?”

      Vương phi nháy đôi mắt đẫm lệ, vô tội nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nữ nhân vốn quen thuộc nhất của mình, thế nhưng lúc này cảm thấy xa lạ đến vậy. ra dịu dàng, độ lượng của nàng vẫn là thứ giả tạo, nếu nàng thích diễn trò, lại thể diễn với nàng sao? Uổng cho thông minh đời, lại để cho nữ nhân này dưới trướng mình làm mưa làm gí… hồi tưởng đến nữ tử ngọt ngào trong đêm tân hôn, rồi lại nhìn vương phi cao quý hôm nay, chẳng lẽ quyền thế có thể đem tâm hồn lương thiện trở nên mưu tính toán sao? Bọn họ cũng từng ân ái, từng có hài tử, nay còn có lại thứ gì? Đây đến tột cùng là lỗi của ai?

      “Vươn gia có kế sách?” Giản vương phi thấy Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mình lời nào, trong lòng khỏi có chúy thấp thỏm. Sao nàng cảm thấy tâm tư Vương gia ngày càng khó nắm bắt?

      “Ý của ta …”

      Nguyên Tĩnh Vũ hồi phục tinh thần, giọng lúc, sau đó xem kỹ mặt vương phi: “Nàng thấy như thế nào?”

      “Được, nô tì có ý kiến …” vương phi cúi đầu .

      “Vậy chuyện này phải giao cho nàng rồi” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dáng vẻ rất miễn cưỡng của vương phi, lại thêm câu, “Sau ngày nhất thống thiên hạ, nàng vẫn là hoàng hậu của ta!”

      Vương phi vì câu này mà ngẩng đầu kên, có chút dám tin.

      Nguyên Tĩnh Vũ cam kết lần nữa: “Nàng là thê tửu kết tóc của ta, những năm gần đây vẫn giúp ta xử lý mọi chuyện trong vương phủ, công lào càng lớn, ta quên. Chỉ cần nàng nhớ vị tró cùng bổn phận của mình, để cho ta có phiền muộn ở nhà, ta nuốt lời.”

      “Đa tạ vương gia! Nô tì nhất định làm tốt bổn phận của mình… Vương gia yên tâm, nô tì nhất định an bài tốt!” Cuối cùng cũng thấy vương phi lộ ra nụ cười. Lấy được cam kết, nàng hài lòng rời .
      Halong-ngoc, tiểu Viên ViênOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21 : Hi vọng lại nhất thôn (trung)

      Edit :Yên Chi
       

      Mấy ngày sau, Nguyên Tĩnh Vũ kiểm tra thương thế của Dịch Khinh Nhan, thấy vết thương ở ngực nàng bắt đầu khép lại. Chỉ là thân thể nàng quá yếu, mấy ngày nay lại lạnh, ngự y muốn nàng chú ý giữ ấm.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhớ đến phương Bắc ấm áp, tính toán cho trú chút, nhưng ngự ý lại thân thể phu nhân hư nhược, ngủ ấm lại dễ bị thượng hỏa, ngược lại tốt cho thân thể. Cón than sưởi ấm tốt nhất cũng nên ít dùng, cửa sổ mở ra cho thông thoáng.

      Cái này làm khó cho Nguyên Tĩnh Vũ rồi, cửa sổ mở ra thể đốt lò sưởi, thậm chí ngay cả cách giữ ấm cũng cho dùng. Như vậy làm sao phòng lạnh? Buổi tối còn dễ , sưởi ấm cho nàng được, nhưng cũng thể ban ngày cũng nằm giường ôm nàng chứ? Nhưng hai cái ấm lô thế nào mà đủ dùng? Dĩ nhiên giường luôn có nước ấm, nhưng làm sao có thể bằng ngực được? Nếu cơ hội tốt vậy biết lợi dụng, cả đời chiếm được nàng cũng là đáng đời.

      Dĩ nhiên, đều muốn làm cả. Nhưng sau khi ăn ngon ngủ yên những hai ngày. Rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp xử lý.

      Nguyên Tĩnh Vũ sắp xếp gian thư phòng ngay bên sát vách phòng ngủ của Khinh Nhan, đem tất cả chính vụ cùng quân vụ đến. Thời điểm nàng tỉnh dậy, để nàng ngồi ở đầu gối mình ôm vào ngực, dùng áo lông cáo ấm nhất bao bọc nàng, còn có thể vừa nhìn vừa chuyện với nàng. Lại còn để trước cửa tấm bình phong, người tới bẩm báo chuyện đứng ở bên ngoài. Nếu nàng mệt mỏi, ngủ thiếp , cho người để trong chăn mấy cái chăn nước ấm, sau đó mới cẩn thận ôm nàng về ổ chăn ấm áp.

      Khinh Nhan kháng nghị vô số lần, đáng tiếc cũng bị bác bỏ. Hôm nay người nàng có thương tích, lại vì thân thể nàng, danh chính ngôn thuận ôm nàng, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên nàng, làm nàng rất hoài nghi dụng tâm của .

      Buổi tối, tất nhiên bỏ qua cơ hội nằm cùng giường với nàng. luôn cẩn thận ôm nàng, trừ khi thỉnh thoảng hôn lén mấy cái, còn lại tương đối đàng hoàng.

      Mấy ngày đầu, vì thân thể quá mệt mỏi, rất nhanh ngủ mất. Nhưng được vài ngày, tinh thần khôi phục, no bụng bắt đầu nghĩ đến dâm dục. Nàng nhìn trong ánh mắt nồng đậm ham muốn, nghe hô hấp của ngày càng gấp rút, nụ hôn hôn lên mặt nàng là dạng lưu luyến, sao còn có thể hiểu?

      Trước kia, chỉ muốn hôn nàng mấy cái liền thỏa mãn. Nhưng hôm này lại bắt đầu quấn quýt si mêm đôi môi nàng, liếm láp lâu, thậm chí đẩy hàm răng của nàng ra, trêu chọc đầu lưỡi của nàng …

      “Ngươi nên trở về ngủ !” Nàng đợi vừa lúc môi lưỡi được tự do, liền đuổi rời . Nàng thấy tim đập rộn lên, biết tiếp tục như vậy quá nguy hiểm. đến thân thể nàng chưa hồi phục, cho du vết thương có tốt rồi, nàng tạm thời cũng có ý định đem thân thể cho .

      !” cự tuyệt , sau đó hút thở mấy hơi sâu để bình phục hô hấp rối loạn, đôi tay nắm chặt quyền. “Nàng đừng lo lắng, ta nhẫn chút là tốt rồi.” , “Dù thế nào, ta cũng muốn đợi đến ngày nàng nguyện ý…”

      Nàng nhắm mắt lại lên tiếng nữa. Vậy xem tự chủ thế nào !

      Nửa tháng sau, ngoại thương của Khinh Nhan toàn bộ lành lặn, có thể vào trong viện tắm nắng chút, ngắm hoa chút.

      Hành Hương uyển khá rộng, có núi giả, rừng trúc, bị tách ra bởi kiều mộc to lớn, chồng chất vẽ tĩnh mịch thanh tịnh. Tuy phải mỗi bước mỗi vẻ, nhưng cũng là mấy bước cảnh, mỗi góc độ khác nhau đều thấy ý nhị bất đồng.

      Mùa đông đình viện có quá nhiều cây cỏ, trừ vài nhánh hoa mai, cũng chỉ có khóm kim trúc, mấy cây sâm. Cũng may mai vàng nở đúng mùa, cả khu vườn thoang thoảng dạng lãnh hương, bụi hồng mai từ sau khóm trúc nhô ra, cũng làm lòng người xem ấm áp, bên trong góc tường viện còn có vài nhành bạch mai, thanh lệ xuất trần, nhìn tư xa giống như tuyết đọng, tới gần mới thấy cỗ hương thơm ngát, còn có mạch môn mơn mởn mặt đất, cây kim ngân đằng thanh thúy tường, khiến đình viện này đến mức vắng lặng.

      Nhân lúc Nguyên Tĩnh Vũ ở thư phòng tiếp kiến Phùng Văn Tuyên, Dịch Khinh Nha mang theo thị nữ xuyên qua cửa tròn, theo đường rải đá cuội ra ngoài, bờ hồ ở phía đông vương phủ. Xa xa chỉ thấy bên trong U lan thủy tạ có người ra, bên trong cũng rất nhiều tượng đá … Kỳ quá, chẳng lẽ cho sửa lại U Lan thủy tạ sao?

      “Tiểu Hà, biết chuyện gì xảy ra ?” Khinh Nhan hỏi thị nữ bên người. Chu Tử Ngọc vào Hành Hương uyển, nhưng có an bài làm thị nữ thân cận của nàng, nàng tạm thời cũng muốn Nguyên Tĩnh Vũ biết bên cạnh mình có người truyền tin tức.

      “Thưa phu nhân, bên kia thủy tạ sửa chữa lại, nghe năm sau Vương gia tính dời qua bên đó ở, x lý chính vụ cũng ở bên đó.” Tiểu Hà chính là tiểu nha hoàn quỳ gối xin Vương gia cứu Khinh Nhan ngày đó, năm nay mới mười lăm tuổi, tướng mạo thanh tú, người cũng cơ trí. Vì ngày đó nàng lập công lớn, nên trở thành thị nữ tâm phúc của phu nhân.

      “Vậy sao?…” Chỉ là có nghe nhắc đến. Khinh Nhan nhìn về các đình đài bên kia thủy tạ, nơi đó tốt, rất thanh tịnh.

      U Lan Thủy tạ tuy được đặt là thủy tạ, nhưng ra trong hồ chỉ có tiểu đảo, và chiếc cầu đá chín khúc nối ngang qua. Ngày trước, mặt hồ toàn hoa sen, nước hồ tĩnh lặng. Chẳng qua lúc này, hoa sen bị dọn dẹp sạch , tự nhiên trống mảnh. tiểu đảo có ba tiểu lâu độc lập, có tường viện, nhìn vào trông rất nhàng khoan khoái. Trước kia Nguyên Tĩnh Vũ vẫn ở tiền viện, thỉnh thoảng mới cùng vương phi và các phu nhân hậu viện.

      Đúng vậy a, ở chỗ nàng cũng tốt lắm, quan viên qua lại nhiều vậy, chạm mặt nhiều quá cũng được.

      “Phu nhân có muốn qua xem chút?” Tiểu Hà ngơ ngách nhìn phu nhân thân như thiên tiên, lại hiểu chuyện trong lòng nàng.

      “Thôi, về sau lại !” Khinh Nhan sâu kín thở dài, chậm rãi xoay người, sau đó sửng sốt ___

      “Thích ?” Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn nàng, tiến lên mấy bược nhàng đến ôm ngang hông nàng.

      Tiểu Hà thức thời lui ra, Vương gia tới, nàng căn bản có chuyện gì.

      “Cái gì? Thủy tạ?” Khinh Nhan đỏ mặt, nàng kháng nghị rất nhiều lần rồi, người này vẫn là thích ôm ôm ấp ấp như vậy.

      Trước kia trong phòng cũng thôi , dù sao cũng ai thấy, thế nhưng người này bên ngoài cũng biết thu liễm, thanh danh của nàng vốn tốt lắm, này phải càng bày ra cho người ta nàng lấy sắc dụ dỗ chủ sao? Chỉ trách mình lần trước bị thương quá nặng, nếu sao dễ cho được như ý? Đáng khâm phục duy nhất chỉ có khoản tự chử của quả tê, nhiều lần nàng đều cho nhịn được, kết quả đều nhịn xuống. Mấy ngày nay coi như biết chừng mực, có gì quá phận để nàng phát hỏa, thể làm gì khác là nhẫn nại.

      “Ta sửa lại tên, tiều hồ sau này gọi là Tinh Nguyệt Hồ, đảo là Đồng Tâm Đảo, ba tiểu viện kia lần lượt là Trích Tinh Lâu, Văn Hinh Lâu, Thanh Phong Uyển. Chúng ta ở Thanh Phong Uyển, Văn Hinh lâu làm thư phòng, Trích Tinh lâu xử lý chính vụ. Lúc này bên đó lộn xộn, chờ làm xong ta cùng nàng xem …” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng, để nàng dựa vào lòng mình. Gió nổi lên, mấy ngày nay mặc dù có tuyết, nàng vẫn khoác áo choàng lông cáo, nhưng cũng phải chú ý, để thân thể nàng chịu lạnh được.
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :