1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 3: Chinh phạt thiên hạ
      Chương 12: Ngàn dặm tìm chồng, nổi phong ba
      Editor: Tiểu Di



      Khinh Nhan Hồi liếc cái, lười phải nghe bậy, chỉ là trong nội tâm lại ngọt ngào. luôn tỉ mỉ như vậy, chỉ là... Nàng cúi đầu nhìn trang phục của mình hôm nay, chợt cười cười, vươn tay ôm cổ , trong khi thần sắc kinh ngạc lại nhàng hôn mặt hắn.

      Nguyên Tĩnh Vũ ngạc nhiên. Mặc dù Khinh Nhan phải là loại nương ngượng ngùng, ở trong phòng cũng nhiệt tình chủ động, nhưng to gan như vậy dám ở bên ngoài chủ động hôn thế lại là lần đầu.

      kỳ quái nhìn nàng, chẳng lẽ nàng hiểu dụng tâm của rồi, bởi vì cảm động cho nên mới như vậy?

      Khinh Nhan lời nào, chỉ là hướng cằm về phía bờ bên kia.

      Nguyên Tĩnh Vũ theo ánh mắt của nàng nhìn sang, mắt khỏi nheo lại. nhìn lầm chứ? Giản Vương phi? Làm sao nàng đến nhanh như vậy? Cúi đầu trợn mắt nhìn Khinh Nhan cái, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy.

      Hôm nay, thân Khinh Nhan mặc cẩm bào màu trắng, đầu đội ngọc quan, bộ đồ nhàng bình thường như cách ăn mặc của thiếu niên trẻ tuổi, đoàn người Giản Vương phi xem nàng là nam nhân mới lạ!

      Chẳng lẽ Thục Ninh là bởi vì nghe được tin đồn của và Lưu Ngạn Phi mới chạy tới hay sao? Nhưng nàng biết rất Lưu Ngạn Phi chính là Dịch Khinh Nhan...

      Khinh Nhan miễn cưỡng cười cười, từ hàng rào xuống, : "Vợ chồng các ngươi lâu gặp, cũng nên mấy lời trong lòng. Thân phận của ta tạm thời nên bại lộ, thể chính thức gặp mặt các nàng, ngươi theo các nàng ăn cơm tối ." xong, liền nhàn nhạt từ bên cạnh qua.

      Nguyên Tĩnh Vũ kéo tay của nàng, thở dài, : "Ta ăn cơm xong trở về, chờ ta."

      "Được..." Khinh Nhan quay đầu, dịu dàng cười.

      Nguyên Tĩnh Vũ như cũ chịu buông tay, trong lòng cảm giác có lỗi với nàng."Khinh Nhan... Uất ức ngươi..."

      Lúc này, trong lòng Khinh Nhan cảm động. Nàng yên lặng thâm tình đưa mắt nhìn , sau đó lắc đầu : " cần gấp gáp, ta chịu được uất ức này, cần gấp gáp, ra họ uất ức hơn..."

      Chỉ cần trong lòng của là nàng, nàng cũng cảm thấy uất ức.

      "Ngươi nghĩ như vậy?" Nguyên Tĩnh Vũ chợt cau mày, tà khí cười cười, "Vương phi đường xa mà đến, ngươi Bổn Vương tối nay phải nên an ủi nàng chút?"

      Khinh Nhan híp mắt nhìn , vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Nên! Chẳng những nên an ủi Vương phi, Liễu phu nhân và Nghiêm phu nhân cũng có thể an ủi."

      Nguyên Tĩnh Vũ chợt ôm lấy nàng, dịu dàng hôn mi tâm của nàng, cười : "Khinh Nhan, ra , ta thích bộ dạng ngươi ghen... Chờ ta trở lại an ủi ngươi..."

      xong, buông nàng ra, nhanh bước rời .

      Khinh Nhan nhìn bóng lưng của , trầm mặc hồi lâu. ra , nàng cũng là người rất ích kỷ a!

      ...

      Đoàn người Giản Vương phi xe hành lý ít tới Hà Tây Vương phủ, sau khi thị vệ theo thông báo, Nhạn Vô Ngân và Quách Tuấn Kiệt cùng nhau ra đón. Bọn họ Vương gia tản bộ trong vườn, nhất thời tìm được người, nhưng Vương gia có an bài trước, cho các nàng ở tại chủ viện trong điện Phượng Nghi Hà Tây Vương phi ở qua.

      Điện Phượng Nghi? Giản Vương phi thầm nghĩ, đây là ý tứ Vương gia, là bảo đảm cho mình? Dịch Kinh Nhan cũng có ý kiến? , nàng thể lơ là, đến cuối cùng tột cùng là người nào mới có thể Phượng Nghi Thiên Hạ còn chưa chắc chắn đâu...

      Hà Tây Vương phủ rất lớn, so với Dụ Dương Vương phủ lớn hơn, cũng tinh xảo hơn, quy mô cũng muốn vượt qua Trung Châu Vinh Dương Vương phủ rồi. Nhạn Vô Ngân an bài kiệu mềm, nhưng Giản Vương phi và hai vị Nghiêm Liễu phu nhân đều muốn dùng, muốn từ từ thuận tiện ngắm cảnh, ngược lại vị tiểu Quận chúa bốn năm tuổi cao hứng được người khiêng.

      Vừa vào cửa chính hậu viên Vương phủ, họ liền nghe thấy thanh tiếng tiêu réo rắt. Giản Thục Ninh cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng suy đoán là Dịch Khinh Nhan rồi. Còn tìm được người? Sợ là dám qua quấy rầy? nghĩ tới vừa mới di chuyển đến bên hồ lâu, liền nhìn thấy bên kia bờ trong đình ven hồ có hai người ngồi. Hai người ngồi ở lan can đình, rất đoan trang, lại tựa vào nhau...

      Gió đêm nâng lên tóc dài cùng áo bào của hai người ngồi ven bờ sông phiêu lãng như tiên. Nếu như người trong đó phải là trượng phu của mình, Giản Vương phi thừa nhận bức họa kia ra là cực đẹp, nhưng trong lòng nàng lại tức giận, cảm tưởng duy nhất chính là Vương gia làm như thế rất nên. Nếu hôm nay Dịch Khinh Nhan mặc nam trang, bọn họ nên kiêng dè mới phải, tại sao có thể ở lúc ban ngày ban mặt thân mật như thế? Nàng hiểu Vương gia luôn coi trọng danh dự bản thân thân vì sao lại như thế.

      "Vương phi, giống như là Vương gia!" Nghiêm Mộng Liên cũng rất nhanh phát hai người trong đình bờ bên kia. Hai người đàn ông này đen trắng, thân mật tựa vào nhau, thế nào cũng cảm thấy chướng mắt. Chẳng lẽ Vương gia thích nam tử?

      Đúng lúc này, thanh tiêu thổi ngừng lại, rồi cảnh thấy sau đó càng làm cho bọn họ tức giận.

      Vương gia thấy họ, tuy nhiên vẫn bỏ được nam tử kia! khắc kia, trong lòng Nghiêm phu nhân có chút ác độc, nghĩ nếu như nam nhân mặc áo bào trắng đó phải là Lưu Ngạn Phi, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp xử tử ! Ghê tởm! ngờ lại làm bại hoại danh dự Vương gia ... Vương gia thế nhưng ôm dịu dàng như vậy, Vương gia... cũng có ôm mình như vậy...

      Liễu phu nhân vẫn là vui vui mừng mừng, nàng chỉ muốn xem xem nữ nhi của mình năm qua có tốt hay , có cao lên hay , công phu luyện được như thế nào...

      Từ xa thấy mình Nguyên Tĩnh Vũ bước tới, so sánh với lúc trước, Giản Vương phi biết trước mắt thân phận của Dịch Khinh Nhan vẫn phải giữ bí mật. nương tiến quân doanh vốn bị coi là điềm lành xuất , còn là bàn về lãnh binh? Có lẽ nàng có thể... , được, Dịch Khinh Nhan chỉ là nữ tử, còn là Trung Châu Chiến thần, nàng có thể ghen tỵ tính kế nữ nhân, nhưng nàng thể mang tiền đồ Trung Châu mạo hiểm...

      ...

      Nguyên Tĩnh Vũ vẫn ôn hòa giống quá khứ, thậm chí còn thêm mấy phần chân thành thương. mỉm cười ôm lấy Minh Hỉ, hỏi thân thể Giản Vương phi như thế nào, lại cảm tạ nàng đoạn thời gian này vất vả; rồi sau đó lại cùng Liễu phu nhân chuyện Minh Tuệ đáng như thế nào; cuối cùng còn thân thiết hỏi thăm Nghiêm phu nhân hơn nửa năm qua đến Vương phủ ở có quen hay . Ba nữ nhân cảm thấy trượng phu của các nàng cũng có quên mình, lúc nãy thấy Dịch Khinh Nhan mà sinh ra khó chịu cũng bất tri bất giác tiêu tán.

      Nghiêm Mộng Liên thậm chí có chút mong đợi, mặc dù đêm tân hôn lần đó phụ thân của nàng trong rượu hợp cẩn và hương nhang thêm thuốc là phải, nhưng Vương gia cũng lạnh nhạt mình lâu, nhìn hôm nay Vương gia đối với nàng vẫn dịu dàng như cũ như thế, nàng khỏi lại dâng lên hi vọng. Chỉ là Giản Vương phi là chánh phi, tối nay bất kể thế nào Vương gia cũng làm bạn với Giản Vương phi? Vậy ngày mai hay ngày mốt đây? Nghĩ nghĩ lại, mặt nàng khỏi nóng lên.

      Viện Hà Tây Vương phủ để trống rất nhiều, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ an bài cho ba người các nàng cùng ở tại điện Phượng Nghi, là thị nữ Vương phủ phần lớn bị phân phát, Vương phủ nay trừ thị nữ họ tự mình mang tới, cũng chỉ còn có năm ba thị nữ hầu hạ bên cạnh Minh Tuệ.

      Đoàn người Giản Vương phi vừa tới điện Phượng Nghi, Minh Tuệ đến. Nàng cao hứng nhào vào trong ngực Liễu phu nhân, líu ríu chuyện mình luyện công khổ cực có thành tựu thế nào, còn sư phụ từng với nàng ý tứ lời gì, sư tỷ thế nào kiên nhẫn dạy nàng chăm sóc nàng, cuối cùng hứng trí ngẩng cao tiểu đệ đáng thế nào, nàng cùng phụ Vương trêu chọc ra sao...

      Nghe được Minh Tuệ đến thế tử Trung Châu duy nhất, Giản Vương phi cũng hăng hái, còn chân chân thực thực lắng nghe. Nguyên Tĩnh Vũ cũng chỉ là mặt mỉm cười nhìn Minh Tuệ, nghe giọng thanh thúy trẻ con của nàng lại lần nữa hồi tưởng chuyện mình tự tay đỡ đẻ tiểu tử...

      Đêm đó, Nguyên Tĩnh Vũ và bọn họ cùng nhau dùng cơm tối, dịu dàng dặn dò họ nghỉ ngơi tốt, liền rời .

      Đối với chuyện này, Giản Vương phi sớm hiểu trong lòng, cũng cảm thấy gì kỳ quái. Thời điểm tháng hai vốn mong đợi Nghiêm phu nhân ở trước mặt phá lệ, Vương gia có lẽ đền bù cho họ, nhưng kể từ khi thu được tin Lưu Ngạn Phi vì Nghiêm phu nhân mà ở thành Thương Nam giết mười lăm vạn người Hà Tây cũng dám vọng tưởng như thế nữa. Nàng chỉ là nhịn được hận ở trong lòng, cõi đời này tại sao lại có người vừa có khả năng lại hay ghen tị như Dịch Khinh Nhan?

      Liễu phu nhân có Minh Tuệ, cái gì cũng quản.

      Nghiêm phu nhân khiếp sợ nhìn Vương gia rời khỏi điện Phượng Nghi, rồi sau đó liền ngơ ngác nhìn Giản Vương phi.

      "Đừng xem, nếu vào Trung Châu Vương phủ phải chấp nhận, Vương gia phải là người nặng nữ sắc, vì vậy qua nhiều năm như vậy con cháu cũng ít... Vương gia chính là như vậy, năm đó Thôi tỷ tỷ ngươi sau khi vào cửa cũng chưa từng qua viện khác, sau lại có Lưu nguyên soái... Vương gia cũng chưa có thân cận qua thê thiếp khác, muội muội ngươi là người duy nhất ngoài ý muốn..." Giản Vương phi lộ ra nụ cười khổ, mặc dù rất mất mặt, nhưng nàng biết chuyện này lừa được người, huống chi, nàng cần quân đồng minh.

      Nghiêm Mộng Liên tựa hồ hiểu ra cái gì, nhưng lại muốn tin, kinh ngạc đứng nhìn ở nơi đó, thấy Giản Vương phi cũng nhịn được đau lòng.

      Ý Nguyên Tĩnh Vũ muốn để cho tiện, vẫn ở tại tiền viện của Vương phủ, chủ điện Quy Nguyên điện, Dịch Khinh Nhan sau khi trở về từ chiến trường vẫn cùng ở chung chỗ, Nhạn Vô Ngân cũng phải là kẻ ngu, ngày đó liền hiểu . ra là Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi danh chấn thiên hạ lại là nữ tử, hơn nữa tám chín phần mười chính là vị Dịch Vương phi xuất thân tướng môn.

      Cho đến lúc hiểu được, mới chân chính kiên định việc mình tuyên thệ thần phục vị Vương gia này, đồng thời càng thêm kiên định thề chết tín nhiệm theo Vương gia.

      Vương gia là vô tình, nhưng đồng thời cũng là nam nhân thâm tình nhất. Nhạn Vô Ngân vẫn cho rằng chỉ có người tỉnh táo vô tình mới có thể đoạt được thiên hạ, mà chỉ có chủ tử hữu tình mới đáng lòng theo đuổi. rất may mắn, thế nhưng gặp được chủ tử như vậy.

      mình Dịch Khinh Nhan trở lại tẩm điện Quy Nguyên điện, thần sắc lạnh lùng. Thị nữ Bối Nguyệt Ảnh tới xin phép dọn bữa tối.

      "Cái này dọn , cần nhiều như vậy, mình ta thôi." Khinh Nhan hơi có chút mệt mỏi .

      ra nàng sớm biết Giản Vương phi mang theo Liễu phu nhân và Nghiêm phu nhân tới, chỉ là chưa từng nghĩ hôm nay đến đây. Nàng tin tưởng, nàng có thể có được tin tức, khẳng định trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ cũng biết , đoán chừng cũng giống bản thân ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy mà thôi. Đối với lần này, bọn họ cũng , tránh cho đối phương nghi ngờ.

      "Các chủ, thân thể ngài khó chịu?" Bối Nguyệt Ảnh cho tới bây giờ chưa nhìn thấy qua thần sắc Các chủ mình sùng kính ảm đạm như vậy.

      Khinh Nhan ngẩng đầu dịu dàng cười, lắc đầu cái."Ta rất khỏe, ngươi phải lo lắng, tất nhiên cũng nên cho Chu sư thúc ngươi biết."

      Bối Nguyệt Ảnh là nàng mang về từ phân bộ Hà Gian, vốn chỉ là đệ tử danh nghĩa, nhưng Khinh Nhan nhìn thấy nàng tư chất tệ, liền giữ ở bên người. Đứa này năm nay mới mười ba tuổi, mặt tròn, mắt to, ngây thơ tinh khiết, vô cùng đáng .

      Hai năm qua Tử Ngọc theo hầu hạ bên người, trung thành và tận tâm, Minh Tuệ lại có khả năng, chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng cẩn thận, Khinh Nhan cũng bỏ được nàng. Nhưng Tử Ngọc dù sao cũng lớn tuổi, nàng thể làm trễ nãi cả đời người ta a! Hai năm qua nàng cũng nhìn ra, trong lòng Tử Ngọc có người. Vì vậy, nàng cố ý vun trồng Nguyệt Ảnh, hi vọng sang năm có thể để cho Tử Ngọc gả cho lang quân như ý.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 3: Chinh phạt thiên hạ
      Chương 12: Ngàn dặm tìm chồng, nổi phong ba
      Editor: Tiểu Di


      Minh Tuệ lập tức nhảy đến người Khinh Nhan, hai cánh tay ôm cổ của nàng làm nũng : "Sư phụ, người lâu có ôm ta, thừa dịp tại phụ Vương có ở đây, người hôn Minh Tuệ !"

      Khinh Nhan bật cười hôn gương mặt của nàng cái, : "Ngươi cùng mẫu phi khó được gặp nhau, dẫn nàng chung quanh chút."

      Liễu phu nhân nhìn Dịch Khinh Nhan lòng thương Minh Tuệ, trong lòng cũng vui mừng. Nàng thể thừa nhận, Minh Tuệ theo Dịch Vương phi thế nào cũng tốt hơn so với theo mình. Dịch Khinh Nhan là Bình phi, lại được Vương gia sủng ái, bởi vì quan hệ này của nàng, Vương gia cũng càng Minh Tuệ.

      Nghiêm Mộng Liên nhìn Liễu phu nhân trước mặt Dịch Khinh Nhan ăn khép nép, trong lòng rất là tức giận. Mặc dù hôm nay Khinh Nhan mặc bộ hắc bào, Nghiêm Mộng Liên vẫn nhận ra gần tối ngày hôm qua chính là nam nhân kia ở trong đình cùng Vương gia ngồi thân mật chung chỗ, cũng chính là người được đồn là lên trời xuống dưới đất gì làm được Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi.

      Cũng chỉ là "tên mặt trắng" mà thôi, Chiến thần cái gì...

      Nghiêm Mộng Liên bất kể như thế nào cũng chịu thừa nhận nam nhân ẻo lả này lại có dáng dấp so với mình đẹp mắt hơn. Nghĩ tới Vương gia sủng ái người đàn ông, nàng cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa, mình là trắc phi của Vương gia, Lưu Ngạn Phi này dù có bản lãnh thế nào cũng chỉ có thể là thần tử, vốn là nên tham bái mình mới phải, Liễu tỷ tỷ quá mềm yếu. Cho nên, nàng quyết định hoàn toàn nhìn tên ẻo lả này, xa xa đứng ở bên, mắt lạnh cao ngạo nhìn .

      Dịch Khinh Nhan nhàn nhạt quét Nghiêm Mộng Liên cái, cũng cùng nàng so đo. đại tiểu thư bị làm hư mà thôi.

      Lúc này, Chu Tử Ngọc bưng nước trà cùng điểm tâm tới.

      Minh Tuệ vội vàng chạy tới nhận lấy. Nàng trước đem nước trà đưa cho Dịch Khinh Nhan : "Sư phụ xin dùng trà!"

      Dịch Khinh Nhan nhận lấy, cười vỗ vỗ gương mặt của nàng.

      Minh Tuệ lại mang cái bánh ngọt trong đó bưng cho Liễu phu nhân : "Mẫu phi, nếm thử cái này chút! Chu sư thúc làm bánh ngọt ăn là ngon nhất!"

      Liễu phu nhân vui mừng nhận lấy. Chỉ là hơn năm thấy, đứa bé này giống như hoạt bát hiểu chuyện hơn rất nhiều."Minh Tuệ biết nghe lời ..." Nàng bất giác trong mắt lại có chút ướt.

      Minh Tuệ có phát mẫu thân kích động, nàng nhìn chung quanh, rốt cuộc tìm được Nghiêm phu nhân còn đứng ở bên, cao hứng kêu lên: "Nghiêm mẫu phi, mau tới đây a!"

      Nhìn Nghiêm Mộng Liên vẫn như cũ chần chờ đứng ở nơi đó bất động, Minh Tuệ liền vui vẻ chạy tới lôi nàng tới, còn nhiệt tình giới thiệu: "Nghiêm mẫu phi, mau mau tới bái kiến sư phụ ta, sư phụ ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ, là đại hùng đời này cực kỳ lợi hại đó!"

      Đối với lời của hài tử, Dịch Khinh Nhan và Liễu phu nhân cũng chỉ cảm thấy buồn cười, để ý, vậy mà Nghiêm Mộng Liên cho là như vậy.

      "Ta là trắc phi của Vương gia, tại sao phải tham bái ngoại thần?"

      Liễu phu nhân bị nàng làm sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, có chút khẩn trương nhìn Dịch Khinh Nhan.

      Dịch Khinh Nhan căn bản đem Nghiêm Mộng Liên coi vào đâu, thấy Liễu phu nhân khẩn trương như thế ngược lại cảm thấy buồn cười. Nàng giống như thế này làm cho người ta sợ sao?

      "Liễu tỷ tỷ cần gì khẩn trương như thế? Nhanh ngồi xuống! Chỉ là câu mà thôi, chẳng lẽ ta cùng nàng so đo hay sao?"

      Nghiêm Mộng Liên thấy Dịch Khinh Nhan đặt mình ở trong mắt chút nào, trong lòng giận quá nhưng mà lại thể làm gì. Thuở được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, nàng làm sao chịu phạt lạnh nhạt như vậy? "Liễu tỷ tỷ, chúng ta hay là thôi! Cùng gặp riêng ngoại thần như thế, nếu Vương gia biết chỉ sợ tốt."

      Liễu phu nhân thầm lắc đầu, hiểu Nghiêm muội muội nhìn thông minh này làm sao lại có nhãn quan như thế, Dịch Vương phi mặc dù mặc nam trang, nhưng thế nào cũng đều thấy là nữ tử! Nàng làm sao lại nhìn ra đây?

      Dịch Khinh Nhan cũng cảm thấy buồn cười, nàng đều ràng như thế rồi, người ta vẫn xem mình là nam nhân như cũ, vậy cũng có biện pháp a! "Cũng được!" Nàng đứng dậy, lười biếng , "Minh Tuệ, dẫn hai vị mẫu phi dạo chút !"

      xong, nàng xoay người hướng chủ điện Mặc Hiên tới. Nguyên Tĩnh Vũ ở bên trong xử lý chính vụ.

      Nghiêm Mộng Liên nhìn Dịch Khinh Nhan xa, hung hăng quăng ống tay áo cái, dậm chân : "Liễu tỷ tỷ cần gì lấy lòng ? Chỉ là luyến đồng mà thôi, kỹ nữ phố so với còn cao quý hơn!"

      "Muội muội chớ !" Liễu phu nhân vội vàng lôi kéo Nghiêm Mộng Liên rời .

      Minh Tuệ cau mày quan sát vị Nghiêm mẫu phi này, nàng chửi sư phụ? Luyến đồng là cái gì? Kỹ nữ là cái gì?

      ...

      Đêm đó, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn điện Phượng Nghi dùng bữa tối như cũ, vừa quan tâm hỏi thăm thân thể Giản Vương phi nghỉ ngơi, vừa cười hỏi hai vị Nghiêm Liễu phu nhân hôm nay dạo ở nơi nào.

      Nghiêm Mộng Liên ngượng ngùng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, hi vọng phát điểm tốt của mình, hi vọng cần đắm chìm vào trong nam sắc đó, hy vọng có thể lấy được sủng ái của . Phụ thân cho người ta truyền tin tới, bảo nàng nhất định phải sinh hài tử. Nhưng là ở Vương phủ sanh con dễ vậy sao? Qua nhiều năm như vậy, chẳng qua Vương gia cũng chỉ có nam ba nữ mà thôi.

      Minh Tuệ chợt chạy đến bên cạnh Nguyên Tĩnh Vũ, mở đôi mắt to nhìn phụ thân của mình, khờ dại hỏi: "Phụ Vương, luyến đồng là ai? Kỹ nữ lại là người nào?"

      Lời này vừa ra, cơ hồ sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến. Giản Vương phi kinh hãi, Liễu phu nhân nóng nảy, Nghiêm phu nhân hoảng sợ.

      Nghiêm Mộng Liên biết Liễu phu nhân bẩm sinh nhu nhược thiện lương, cho nên sáng hôm nay mới dám như vậy, nghĩ tới đứa bé Minh Tuệ này thế nhưng...

      Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, sau đó híp mắt nhìn về phía ba vị thê thiếp của mình. Giản Vương phi hôm nay ra ngoài, hơn phân nửa phải nàng , Liễu phu nhân là mẹ đẻ của Minh Tuệ, nếu là nàng , Minh Tuệ cũng trực tiếp hỏi nàng. Như vậy tất nhiên là Nghiêm Mộng Liên ? Nàng gì rồi? Luyến đồng? Là Ngạn Phi?

      "Minh Tuệ, ngươi nghe ai ?" Nguyên Tĩnh Vũ ôn nhu hỏi.

      Nghiêm Mộng Liên nhìn thần sắc Nguyên Tĩnh Vũ biến chuyển nhanh chóng mà tự nhiên như thế, trong lòng càng phát sợ. Trước kia nàng vẫn cho là Vương gia ôn hòa, hôm nay mới phát tất cả rất có thể chỉ là tưởng tượng.

      Minh Tuệ nhìn Nghiêm Mộng Liên cái, nghi ngờ : "Nghiêm mẫu phi sư phụ ta là luyến đồng, còn kỹ nữ so với người càng cao quý. Phụ Vương, Nghiêm mẫu phi là mắng sư phụ ta sao? Sư phụ ta ràng là đại hùng đệ nhất thiên hạ, nàng tại sao muốn mắng sư phụ ta?"

      Lời này Minh Tuệ vừa ra, Giản Vương phi cũng ngồi yên. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh nhẹn : "Vương gia ngàn vạn lần đừng tức giận, Nghiêm muội muội mới vừa vào cửa, còn minh bạch nguyên nhân trong đó, thiếp chỉ bảo nàng..."

      Nguyên Tĩnh Vũ cũng có nổi giận như Giản Vương phi dự liệu, chỉ nhàn nhạt nhìn quét Nghiêm Mộng Liên cái, cười lạnh : "Bổn Vương chỉ là ngoài ý muốn, vị danh môn khuê tú thế nhưng có thể ra lời như vậy. Cũng được, Lương Châu ngược lại rất là gần Ích Châu, ngày mai sai người đến đưa cho phụ thân ngươi phong thư , phái người đón ngươi trở về thôi!"

      Nghiêm Mộng Liên kinh hãi, nàng vốn là còn chuẩn bị dựa vào đạo lý mà cùng Vương gia bảo hộ quyền lợi của mình, nghĩ tới Vương gia thế nhưng hỏi nguyên do liền bỏ mình. khắc này, tất cả kiêu ngạo cũng còn, nàng lúc này mới nhận thực tế, nàng sớm còn là Nghiêm thị đại tiểu thư, nàng tại chỉ là tiểu thiếp của Trung Châu Vương... tiểu thiếp đáng kể, được sủng ái...

      Chỉ thấy Nghiêm Mộng Liên "bùm" tiếng quỳ đất, cơ hồ bò đến gót chân Nguyên Tĩnh Vũ, liên tiếp cầu khẩn: "Cầu xin Vương gia khoan thứ! Tì thiếp nguyện ý xin lỗi với Lưu nguyên soái, tì thiếp về sau cũng dám thị phi Lưu nguyên soái..."

      Giản Vương phi lo lắng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, chợt thấy Minh Tuệ bên cạnh lộ ra nụ cười giảo hoạt, nàng trừng to mắt mà nhìn Minh Tuệ, đứa bé này thế nhưng cũng học được dùng chút mưu quỷ kế rồi?

      Lúc này, Liễu phu nhân cũng cầu cạnh Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ chỉ hừ lạnh tiếng, ngước mắt liếc nàng cái, nàng liền câm miệng dám nữa. Liễu phu nhân sớm hiểu, kể từ khi Vương gia có Dịch Vương phi, còn là phu quân thương của mình rồi.

      Giản Vương phi suy nghĩ chút, khuyên nhủ: "Có lẽ Lưu nguyên soái căn bản có nghe được câu này, làm lớn chuyện ra, người nghe được ngược lại càng buồn bực. Lại Nghiêm muội muội cũng chỉ là tâm cao khí ngạo có hiểu mà thôi, xem chừng cũng chỉ là hiểu lầm, Vương gia tha thứ nàng lần này !"

      "Vương gia, xin tha thứ cho tì thiếp lần này thôi..." Nghiêm Mộng Liên cầu khẩn lần nữa, cho tới bây giờ lệ rơi đầy mặt, biết vậy chẳng làm.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ba vị thê thiếp của mình chút, họ mỗi người đều xinh đẹp như hoa, hiền huệ tài giỏi mà tính toán tỉ mỉ, thiện lương mềm yếu, cao ngạo ngu muội...

      Đúng vậy a, thế gian này cũng chỉ có Dịch Khinh Nhan mà thôi...

      "Lập tức đến thiên điện quỳ cả đêm suy nghĩ kỹ! Sau này cho tái phạm!" Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng . vốn cũng chỉ là hù dọa nàng chút mà thôi, vì mặt mũi Nghiêm thị cùng với cả thế tộc Ích Châu cũng thể bỏ nàng .

      Nghiêm Mộng Liên lĩnh mệnh , mới vừa ra ngoài lát, Dịch Khinh Nhan đến.

      Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc nhìn nàng, tin tức này truyền cũng tránh khỏi quá nhanh a? Chẳng lẽ Nhạn Vô Ngân cũng đầu phục Khinh Nhan, chuyện gì ở đây trước tiên đều thông báo nàng?

      "Sao ngươi lại tới?" Nguyên Tĩnh Vũ nghênh đón.

      "Nhạn thống lĩnh tới cầu xin ta, cho nên ta tới xem chút." Khinh Nhan vừa vừa cùng Nguyên Tĩnh Vũ vào đại điện, hướng Giản Vương phi : "Tỷ tỷ đường khổ cực, thân thể khá hơn chút nào ?"

      Giản Vương phi lôi kéo tay Dịch Khinh Nhan, thân thiết : " năm thấy, tinh thần muội muội càng ngày càng tốt!"

      Dịch Khinh Nhan gật đầu cái, tự nhiên ngồi xuống ở ghế khách, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc lại, lạnh lùng : "Minh Tuệ, tới đây!"

      Minh Tuệ cúi đầu bện ngón tay từ từ tới, giọng : "Sư phụ..."

      Dịch Khinh Nhan lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

      Minh Tuệ dám ngẩng đầu, càng ngày càng sợ, cuối cùng nhịn được áp lực, phịch tiếng quỳ mặt đất, giọng : "Sư phụ, Minh Tuệ hiểu sai rồi..."

      Liễu phu nhân chân tướng, bị tư thế của Dịch Khinh Nhan dọa sợ, muốn vì nữ nhi mà cầu cạnh, lại biết lỗi của hài tử ở đâu. Ngược lại trong lòng hai người Nguyên Tĩnh Vũ và Giản Vương phi mơ hồ đoán được nguyên do, ánh mắt nhìn Khinh Nhan rất là kinh ngạc.

      Vẻ mặt Dịch Khinh Nhan vẫn nghiêm túc như cũ, chỉ nghe nàng lạnh giọng hỏi: "Lỗi ở nơi nào hả?"

      "... Minh Tuệ nên tố cáo với phụ vương... Minh Tuệ chỉ là tức giận Nghiêm mẫu phi xấu sư phụ, sư phụ biết, Nghiêm mẫu phi nàng sư phụ..."

      "Tốt lắm!" Dịch Khinh Nhan cắt đứt lời nàng, nghiêm nghị , "Lập tức đem những lời đứng đắn kia quên hết cho ta!"

      "Dạ, đồ nhi tuân lệnh!" Minh Tuệ cảm thấy rất uất ức, nhưng vẫn dập đầu cung kính lĩnh mệnh.

      Khinh Nhan nhìn Minh Tuệ trước mặt, đất chợt vài giọt nước mắt, tâm cũng mềm nhũn, vì vậy khẽ thở dài : "Lúc ấy ta cũng nghe thấy..."

      Minh Tuệ càng thêm hiểu, có chút uất ức ngẩng đầu.

      Khinh Nhan vừa dùng khăn tay nhàng lau nước mắt của nàng, vừa răn dạy nàng: "Ngươi là Trung Châu Quận chúa, là trưởng nữ của phụ vương ngươi, tương lai trưởng công chúa hoàng triều, ngươi là Thiên Chi Kiều Nữ chân chính, học những kỹ xảo tiểu nhân làm cái gì? được hạ thấp thân phận của mình! Nếu trong lòng ngươi phục, lúc ấy có thể chất vấn nàng; ngươi nếu muốn sư phụ nghe được thương tâm, sau khi rời khỏi Mặc Hiên cũng có thể chất vấn nàng, nhưng là ngươi gì, ngược lại lại cười nhàng làm bộ chơi rất vui vẻ. Trong lòng ngươi cam, nghĩ đến tố cáo với phụ vương của ngươi cũng có gì, nhưng ngươi nên đàng hoàng ràng với phụ vương của ngươi, đường đường chánh chánh chất vấn nàng, mà phải đùa bỡn mọn dẫn dụ phụ vương của ngươi tức giận từ đó đạt được mục đích. Ngươi ngây thơ chất phác là chúng ta thích nhất, nhưng ngươi thể dùng ngây thơ chất phác của mình lừa gạt chúng ta, ngươi hiểu chưa?"

      Minh Tuệ nháy mắt nghe sư phụ , mặc dù cái hiểu cái , nhưng là mơ hồ hiểu lỗi của mình là đủ quang minh chính đại, mơ hồ cảm nhận được sư phụ nghiêm nghị tức giận đều là bởi vì lòng thương mình, vì vậy chợt oa tiếng ôm chân Dịch Khinh Nhan khóc lên...

      Khinh Nhan bất đắc dĩ than thở, vỗ nhè lưng của nàng."Hiểu chổ sai là tốt rồi, về sau muốn làm đại hùng, thể láo, phải quang minh chính đại biết ? Mặc dù sư phụ có lúc cũng đủ quang minh chính đại, thậm chí nhiều lần còn thể láo, nhưng đều là bị tình thế bức bách. Nếu như có thể, sư phụ cũng muốn như vậy, ngươi hiểu ? Sư phụ cả đời này là chịu tình thế bức bách thân bất do kỷ, nhưng ngươi cần phải cũng như thế, ngươi có thể làm công chúa chân chính cao quý, ngươi nên tự nhiên thấy kiêu ngạo!"

      "Minh Tuệ nhớ..."

      ...

      Sau khi giáo huấn Minh Tuệ, Dịch Khinh Nhan lại đem nàng giao trả cho Liễu phu nhân, lấy lý do kẻ biết có tội cầu Nguyên Tĩnh Vũ hủy bỏ trừng phạt với Nghiêm Mộng Liên, rồi sau đó hai người cùng nhau trở về tẩm điện Quy Nguyên điện. Nguyên Tĩnh Vũ vẫn gì, Khinh Nhan còn cho là bởi vì thay đổi xoành xoạch mà tức giận, huống chi vốn cũng là hả giận cho mình.

      Vậy mà khi trở lại tẩm điện, Nguyên Tĩnh Vũ liền kích động ôm lấy nàng, ôm hồi lâu, khiến Khinh Nhan hơi có chút hiểu. đây là vì nàng "khoan hồng độ lượng" mà cảm động? đến nỗi chứ?

      rốt cuộc cũng buông nàng ra, mắt thâm tình nhìn ánh mắt nàng hơi nghi hoặc, rồi sau đó dịu dàng hôn lên mi tâm của nàng, từ trong đáy lòng phát ra tiếng thở dài:

      "Khinh Nhan, nàng tốt..."
      Last edited by a moderator: 13/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      quỳnhpinkygaubonganvung thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Duệ Mẫn Hoàng Qúy Phi Quyển 3
      Chương 13
      Edit: Đặng Uyển

      Mọi thuận lợi theo kế hoạch, Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan đến Hà Tây và Hà Gian chờ thế cục ổn định liền xuất binh Đông Bắc, hoàn toàn diệt trừ Yến Vương. Vì vậy hai người tạm thời ở tại Hà Tây vương phủ, vội trở về Trung Châu Vinh Dương.

      Nhưng người tính bằng trời tính, lúc Giản vương phi ở Hà Tây vương phủ ngày thứ ba, bọn họ lại nhận được tin cấp báo từ Vinh Dương, Tiêu Dật Phi phát bệnh, hấp hối, muốn gặp Trung Châu Vương lần cuối.

      Nguyên Tĩnh Vũ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị hành trang, lại triệu tập mấy vị đại tướng tập trung tại vương phủ, thương nghị xắp xếp bố cục mọi chuyện sau khi rời khỏi nơi này. Trong thời gian chờ đợi, Nguyên Tĩnh Vũ lại liên tiếp phát ra thêm mấy đạo thủ lệnh an bài tất cả mọi chuyện trong mấy tháng sắp tới.

      Giản vương phi nhận được tin tức, hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ: tốt, vội vàng để cho Nghiêm Liễu nhị phu nhân chuẩn bị hành trang.

      Sang sớm ngày tiếp theo, mọi người tập trung tại sảnh trong thiên điện gần đại môn của vương phủ chuẩn bị lên đường. Nguyên Tĩnh Vũ an bài Giản vương phi cùng với Nghiêm Liễu nhị phu nhân và Minh quận chúa lên xe ngựa về Vinh Dương. Bản thân cùng Dịch Khinh Nhan lại cưỡi ngựa trở về, mang theo bất cứ thị vệ nào.

      Liễu phu nhân cao hứng vì được ở cùng với nữ nhi. Nghiêm phu nhân vừa mới bị trừng phạt, dù lòng muốn cũng dám mở miệng phản đối.

      Giản vương phi trong lòng lại lo lắng cho an nguy của Nguyên Tĩnh Vũ, vì vậy muốn cùng với Nguyên Tĩnh Vũ. Nàng thầm nghĩ, nếu nàng cùng, vương gia mang theo vài thị vệ.

      Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn nàng lúc, nhìn thấy ánh mắt bối rối của nàng, hừ lạnh tiếng : “ Chúng ta có thể ngựa ăn, ngựa ngủ mấy ngày mấy đêm xuống ngựa, ngươi có thể ?”

      Hốc mắt Giản vương phi lập tức đỏ lên, nhìn xuống. Bao nhiêu năm nay gả cho Nguyên Tĩnh Vũ, chưa bao giờ trước mặt nhiều người làm nàng mất mặt như vậy. Trong lòng nàng hiểu, vương gia trách nàng, Dật Phi ngã bệnh, nàng chăm sóc lại vội vàng chạy đến Hà Tây. Nhưng Dật Phi là biểu đệ của , có mẫu thân, có thê tử, có nữ nhi, có nhi tử. Nàng là biểu tẩu, lấy tư cách gì chăm sóc ? Huống chi nhìn Tiêu Dật Phi vẫn bình thường, ai biết được lần này bệnh nặng rồi….

      Dịch Khinh Nhan hiểu là Nguyên Tĩnh Vũ giận chó đánh mèo. Lòng nàng thầm thở dài, nhàng bước đến đỡ lấy vai Giản vương phi, thấp gọng : “ Tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn bảo vệ vương gia bình an trở về vương phủ. Vương gia nhất thời nóng nảy giận chó đánh mèo, ngươi đừng đau lòng khổ sở….”

      Giản vương phi ngẩn đầu lên, đôi mắt vẫn đỏ nàng cố nở nụ cười, hít sâu hơi, thấp giọng : “ An toàn của vương gia giao cho ngươi, các ngươi đường cẩn thận…”

      Nghiêm phu nhân sững sờ nhìn Dịch Khinh Nhan, lúc này mới phát thanh của nàng rất giống nữ tử. Nhìn kỹ lại: tư thái kia, hình dáng kia, dung mạo kia… mặc dù người là nam trang nhưng ràng đây chính là nữ tử! Nhưng… đây phải là chiến thần Lưu Ngạn Phi sao? Tại sao lại trở thành nữ tử? ra nàng có phải là Lưu Ngạn Phi ?

      Dựa theo Nguyên Tĩnh Vũ an bài, đoàn người của Giản vương phi vội vã chạy về Vinh Dương, để cho Nhạn Vô Ngân cải trang thành mình, Phượng Khinh Trần mang mặt nạ hoàng kim của Lưu Ngạn Phi đến ở tại biên cảnh. Như vậy, ai có thể biết được Tung Châu Vương mình trở về Vinh Dương? Nếu ai biết, làm gì có chuyện bị ám sát?

      Nguyên Tĩnh Vũ cũng để lại Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc. Kế hoạnh này , trừ đám người vương phủ nữ quyến Giản vương phi, Nhạn Vô Ngân và mấy tên thân vệ ai có thể biết được, nên rất an toàn. Huống chi, với võ công của và Dịch Khinh Nhan, có thể , đời này còn bao nhiêu kẻ được gọi là đối thủ.

      Trời chưa sáng bọn họ chuẩn bị xuất phát, Nguyên Tĩnh Vũ cùng với đại quân ra thành, trong rừng cây ngoài thành thay đổi y phục rồi cùng Dịch Khinh Nhan về phía trước.

      ***

      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan đơn độc lên đường, cải trang thanh đôi phu phụ bình thường giang hồ, mệt mỏi cưỡi chung con ngựa, người ngựa thay phiên nhau lần lượt nghỉ ngơi.

      Chiều ngày hai mươi tám tháng chin, trời mưa, càng lúc càng lớn. Bọn họ thể làm gì khác ngoài việc tìm hốc bên vách đá của núi ven đường để tạm lánh, khí trời càng ngày càng lạnh, mà có thêm cơn mưa này lại càng lạnh hơn. Nguyên Tĩnh Vũ mang mấy khối đá đặt dưới chân, hai người lại cùng ngồi lên khối đá ôm nhau chặt để chống lạnh.

      Bởi vì nơi này rất , bọn họ đành buộc ngựa vào gốc đại thụ, ở nơi này muốn đốt lửa lên cũng có chỗ. Cũng may là hai người từng lăn lộn nhiều năm giang hồ, nên bao nhiêu đây cũng có gì gọi là gian khổ.

      Đêm đến, Nguyên Tĩnh Vũ cúi đầu nhìn Khinh Nhan ngủ ngủ rất ngon trong lòng mình. Nhìn với tất cả thương trong lòng mình. Nàng theo mình, cho đến giờ chưa từng được hưởng phúc, ngược lại chỉ cùng chịu toàn là gian khổ vất vả, thương nàng, còn biết thương ai?

      nhúc nhích cánh tay có chút tê dại, dùng áo choàng che kín nàng thêm chút nữa, lại ôm nàng chặt thêm chút nữa. Lòng khe khẽ: Khinh Nhan, đây là nữ nhân của , là thê tử chân thành,… nhàng hôn lên đầu nàng, khép hờ đôi mắt, tiếp tục mơ màng ngủ.

      Ngày thứ hai, mưa từ từ ngừng rơi, hai người ăn lương khô, rồi tiếp tục lên đường.

      ***

      Thẳng đường, phóng ngựa kiên trì ngại nắng gió, cuối cùng vào giữa trưa ngày tháng mười, hai người Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan về đến Vinh Dương vương phủ.

      Nhưng, trong ngoài vương phủ nghiêm trang, cờ tang trắng phấp phới bay…

      Đêm ngày hai mươi tám tháng chín, Trung Châu Nghệ An vương Tiêu Dật Phi qua đời.

      Nhìn thấy hai người Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan phong trần mỏi mệt trở về, tất cả mọi người dường như dám tin vào mắt của mình. Trong mắt đầy tơ máu, tóc tai rối tung, áo bào đầy bụi bặm…Đó là Trung Châu Vương gia và Vương phi của bọn họ ?

      Nguyên Tĩnh Vũ bước vào linh đường của Tiêu Dật Phi, bi thương bái Nguyên Tĩnh Trinh: “ xin lỗi, ta trễ…Ta muốn nhìn có được ?”

      Nguyên Tĩnh Trinh khóc kêu tiếng “Nhị ca” rồi hôn mê bất tỉnh. Từ lúc Dật Phi đột ngột qua đời, đất trời quanh nàng như sụp đổ. Mấy ngày nay nàng vẫn canh giữ linh đường, nghỉ ngơi, đến nay còn kiên trì được nữa.

      Dịch Khinh Nhan lệnh cho tỳ nữ đưa Nguyên Tĩnh Trinh về nghỉ ngơi, sau đó cùng Nguyên Tĩnh Vũ vào nhìn mặt Dật Phi.

      Nguyên Tĩnh Vũ bi thương nhìn Hàn Ngọc quan, nhìn Tiêu Dật Phi thân thể gầy gò ốm yếu thành hình người nữa, nhìn thấy chết đôi mày vẫn nhíu lại. Nghĩ đến làm tất cả mọi thứ vì mình, bất chợt mở nắp quan, cắt lấy chòm tóc đặt bên gối , cho hi vọng ! Khi còn sống thể cho , hôm nay những người khác có ở đây, còn so đo những thứ kia làm gì, coi như báo đáp cũng được, coi như cảm tạ cũng tốt…

      Đậy nắp quan, Nguyên Tĩnh Vũ chợt quay đầu hỏi Dịch Khinh Nhan: “ Ngươi có trách ta ?”

      “Ân?” Khinh Nhan trong lúc nhất thời lại hiểu gì. Nàng vì sao phải trách ?

      “Ta” , Nguyên Tĩnh Vũ lại nhìn quan tài Tiêu Dật Phi “ Ta cho phép Dật Phi lần hi vọng”

      Khinh Nhan nhàng lắc đầu, lại dịu dàng tựa vào ngực , ôm hông thấp giọng : “Ta hiểu được, ngươi cần phải suy nghĩ nhiều, Dật Phi có thể mỉm cười nơi cửu tuyền…” Cho đến giờ nàng vẫn tin cái gì gọi là quỷ thần, cái gì gọi là số mạng, nàng chỉ tin vào chính mình, chỉ tin vào những gì mình thấy được. Cái gọi là kiếp trước hay kiếp này, chẳng qua cũng chỉ là lúc người đời đau buồn thất vọng ôm lấy giấc mộng để tự an ủi mà thôi.

      Nguyên Tĩnh Vũ tựa đầu lên vai nàng, khẽ thở dài: “ Trong hai năm qua, ta quả ít quan tâm đến …”

      trách ngươi. vẫn là người hiểu ngươi nhất, ủng hộ ngươi nhất, hiểu được khát vọng của ngươi, biết ngươi bất đắc dĩ…” Khinh Nhan nhắm mắt lại, ôm sắt hông , để cho cảm nhận được mình tồn tại.

      “Ân, ủng hộ ta nhất…, ta làm sao có thể là Nguyên Tĩnh Vũ của hôm nay, cũng có ngươi…” Ôm lấy Khinh Nhan, nghe nàng , những áy náy trong lòng từ từ tản .

      “Cho nên chúng ta nên cảm kích , để cho an tĩnh…Chúng ta nên tẩy rửa sạch , lại đến bồi bên cạnh được ? Ngươi biết là người thích sạch mà…”

      Có lẽ tại trong vương phủ chỉ có hai người bọn họ là bẩn thỉu nhất, khó được lần so đo bản thân cũng cùng dạng rối loạn đầu tóc, bộ dạng bẩn thỉu. Dĩ nhiên Khinh Nhan tự hiểu bản thân rối loạn bẩn thỉu là như thế nào. Nữ nhân luôn chú ý đến hìn tượng bên ngoài của mình, đặc biệt là trước mặt nam nhân mà mình thương.

      “Hảo” Nguyên Tĩnh Vũ khôi phục như cũ, nắm lấy tay Khinh Nhan: “ Chúng ta trước tẩy rửa, lại dùng thiện, sau đó nghỉ ngơi tốt, mai lại bồi bên cạnh Dật Phi”

      ***

      Bởi vì quanh năm đau ốm, nên Vương lăng của Tiêu Dật Phi từ lúc bắt đầu xây dựng, kích thước cũng lớn, cho đến bây giờ, cơ bản cũng hoàn thành, xây dựng sai biệt lắm. Chỉ còn trang trí bên ngoài, và đạo cơ quan cần hoàn thiện thôi.

      Sau khi thương nghị cùng với Nguyên Tĩnh Vũ và Nguyên Tĩnh Trinh, Lễ bộ quyết định thời gian hạ táng là mùng chín tháng sau.

      Sau khi định ngày Nguyên Tĩnh Vũ, bất đắc dĩ với Khinh Nhan: “ xin lỗi, năm nay sinh thần của ngươi lại thể ăn mừng rồi.”

      Sinh thần Khinh Nhan là mười bảy tháng mười. Năm trước vào ngày sinh thần nàng vẫn còn đường chạy về Dụ Vương vương phủ. Năm ngoái sinh thần, nàng có thai chạy đến Hà Tây chiến trường. Năm nay sinh thần nàng lại gặp phải Dật Phi qua đời…

      Dịch Khinh Nhan lơ đễnh cười: “ Chỉ là ngày sinh thần thôi mà, qua năm lại thêm tuổi, có gì đáng để ăn mừng sao? phải ngươi cũng như vậy sao?”

      Sinh thần Nguyên Tĩnh Vũ là mùng bốn tháng ba. Năm trước sinh thần Tiêu Dật Phi bệnh nặng, đến Vinh Dương Nghệ An vương phủ, mặc dù Dật Phi biết, cho người tổ chức lễ mừng sinh thần cho , nhưng phải trong nhà mình còn có ý nghĩa gì? Năm ngoái sinh thần, đánh giặc tại Yên Lĩnh, cũng nhớ được đó là ngày sinh thần. Năm nay sinh thần, Khinh Nhan phương nam, lại bận rộn tình hình chính tiền tuyến, làm gì còn nghĩ đến sinh thần.

      ra ý nghĩ của Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan cũng giống nhau. Cả hai từ cũng được coi trọng, cũng được lễ mừng sinh thần. Hôm nay, bọn họ đều có thân phận địa vị, có thể náo náo nhiệt nhiệt mà vui vẻ tổ chức sinh thần, đáng tiếc còn chờ đợi mong mỏi như thuở còn bé.

      ***

      Mùng chín tháng mười, đoàn người Giản vương phi đến vương phủ.

      Từ lúc Nguyên Tĩnh Vũ trở về vương phủ, vẫn ở Phi Vũ các, nơi đó là Dật Phi dành riêng cho , thể phần tâm ý dành cho .

      Lúc Giản vương phi mang toàn bộ Dụ Dương vương phủ chuyển đến, đem Nguyên Tĩnh Vũ chủ điện định tại trong chánh điện Càn Khôn điện, bản thân nàng ở tại tẩm cung của hoàng hậu tiền triều Phượng Nghi cung Chiêu Dương điện, an bài Dịch vương phi cùng ở Phượng Nghi cung Khánh Dương điện, Liễu phu nhân ở Bích Lam cung, Chu phu nhân chưa có nhi nữ tử cùng ở chung Liễu phu nhân. Thôi phu nhân ở Xuân Hoa cung cạnh ngự hoa viên. Nghiêm phu nhân ở Di Hương cung, sáu thiếp thị của Nguyên Tĩnh Vũ cũng an bài tại mấy nơi trong thiên điện.

      Giản vương phi trở lại vương phủ lâu, Lễ bộ liền tấu thỉnh sổ con, thỉnh vương gia đến ở nội diện Càn Khôn điện, Phi Vũ các quá phù hợp thân phận của vương gia.

      Nguyên Tĩnh Vũ vốn suy nghĩ nhiều, chỉ vì nhiều năm qua vẫn ở tại Phi Vũ các, rời có chút đành lòng, nếu các thần tử cảm thấy phù hợp thân phận đành chuyển ! Phi Vũ các cũng cho ai vào ở, niêm phong lại để đó xem như lưu giữ kỉ niệm.

      Nhưng có vấn đề xảy ra ngoài ý muốn. Theo Giản vương phi an bài, Dịch vương phi cũng nên đến ở tại Phương Nghi cung, nàng Dịch vương phi là bình phi, cùng mình phân biệt được lớn , người nào ngụ Phượng Nghi cung cũng tốt, mà Phượng Nghi cung lại rộng lớn, nên cuối cùng quyết định cả hai cùng ngụ tại Phượng Nghi cung.

      Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe qua Giản vương phi an bài liền hiểu ý định của nàng. Mặc dù lòng ghét, nhưng đối với đám người Giản vương phi còn có chút áy náy, cũng thêm câu gì, chỉ hời hợt phán: “ Phượng Nghi cung ban cho Giản vương phi. Dịch vương phi ở cùng với bổn vương. an bài tẩm điện nào khác nữa.”

      Lời này vừa ra, ý tứ biểu đạt độc sủng Dịch vương phi thể rất ràng, trong triều có người khuyên can, có người nghị luận, cũng hờ hững chẳng quan tâm. Hôm nay “nhi tử” cũng có. sợ cái gì? Chỉ là có chút lo lắng. Nếu trở về vương phủ, sau này lễ tết thế nào cũng mang thế tử cho chúng thần nhìn chút, nhưng hôm nay hài tử còn quá…

      Tốt nhất phải tranh thủ kiếm thêm mới được…..

      Trở lại vương phủ, Minh cũng

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Trở lại vương phủ, thông minh cũng trở về đến Dịch Khinh Nhan bên cạnh, bối Nguyệt Ảnh trải qua trong khoảng thời gian này học tập thích ứng, có thể đảm nhiệm Tử Ngọc công tác. Chỉ là thiếu phần trầm ổn, làm tình hấp tấp, vậy mà đặc biệt vui vẻ. Tử Ngọc đối với người kế nhiệm này cũng là hài lòng, có Nguyệt Ảnh, nàng cũng có thể an tâm lập gia đình. Nhớ tới người , nàng khỏi mặt nóng lên. ra bọn họ cũng thêm cái gì, tình nam nữ rất lâu cũng cần quá nhiều ngôn ngữ, mấy ánh mắt ân cần là đủ rồi.


      Khinh Nhan giúp Nguyên Tĩnh Vũ xử lý quân vụ, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ dáng này của Tử Ngọc, cũng nhịn được cười trêu : ", Nguyệt Ảnh ngươi nhanh bên ngoài xem chút có phải mùa xuân đến rồi hay ?"


      Đáng thương Bối Nguyệt Ảnh vẫn còn là hài tử ngây thơ, làm sao có thể nghe ra trêu cợt trong đó. Nàng sững sờ nhìn Dịch Khinh Nhan, nghi ngờ : "Các chủ, phải thân thể ngài thoải mái chứ? Mặc dù sắp vào đầu mùa đông rồi, nhưng mùa xuân còn sớm lắm!"


      "Nào có ngài như vậy khi dễ tiểu bối Các chủ. . . . . ." Tử Ngọc vừa thẹn vừa cáu, nhưng nhìn Nguyệt Ảnh dáng vẻ ngây thơ chính mình cũng nhịn được buồn cười, cuối cùng dậm chân cái ra ngoài.


      Bối Nguyệt Ảnh nháy nháy mắt, trong lòng nghi ngờ: Các chủ lúc nào khi dễ tiểu bối rồi hả ? Các chủ phải vẫn cười hì hì sao?


      Khinh Nhan nhìn Nguyệt Ảnh, vui vẻ ngoài cũng có chút lo lắng. Đây là đơn thuần hài tử, vậy mà theo bên cạnh mình cũng đơn thuần a! Tỷ như mình sinh đẻ lúc ở cái đó nhà nông, kia hai người nông phụ tựu ứng hẳn là từ Tử Ngọc xử lý. Nguyên Tĩnh Vũ liền Tiếu Duệ cũng cùng nhau dấu diếm, tự nhiên dùng theo thị vệ, lúc ấy theo bên người lại đáng giá tín nhiệm, cũng chỉ có Tử Ngọc rồi. Nàng hỏi, nhưng cũng bày tỏ nàng biết.


      Mấy ngày nay nguyên Tĩnh Vũ bận về việc.. Tiêu Dật Phi hậu , phần lớn chính vụ quân vụ đều là nàng thay xử lý, cũng may Chu Trọng Nguyên, Phùng Văn Tuyên cùng Sầm Viễn Chí ba người làm chung cũng tệ lắm, chính vụ xử lý đâu vào đấy , nàng chỉ muốn thẩm tra sau đóng dấu thông qua là được.


      Ba người trong đó, Sầm Viễn Chí trước gặp qua Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan cùng nhau để ý chính vụ, đối với nàng hôm nay mình làm chủ cũng có ý kiến quá lớn; Chu Trọng Nguyên trước cũng phụ trợ qua Dịch Khinh Nhan để ý chính, cũng còn cảm thấy có cái gì tốt; chỉ có mới vừa điều nhiệm Trung Châu nội chính đại thần Phùng Văn Tuyên luôn là thần sắc lo lắng, nhưng nhìn Dịch Khinh Nhan cũng có làm ra cái gì may , cũng tiện trực tiếp ý kiến phản đối. chỉ là thầm cùng Chu Trọng Nguyên cảm thán, vương gia như thế sủng ái nữ nhân, chỉ sợ phải là chuyện may mắn.


      Chu Trọng Nguyên trầm ngâm sau : "Vương phi xác thực có tài, thời kỳ đặc thù phụ tá Vương gia để ý chính cũng cần chặt, chỉ là. . . . . . Vương gia độc sủng nữ nhân, Dịch thị lại tay cầm trọng binh, lâu dài xuống, sợ là. . . . . . Vương gia thân phận ở chỗ này, tương lai cần cùng thế lực khắp nơi kết thân, lạnh nhạt ai cũng tốt. Chỉ sợ tương lai sách sử nhớ thượng khoản, Vương gia đời danh. . . . . . Ai. . . . . ."


      Phùng Văn Tuyên coi như là tìm được quân đồng minh, vì vậy liền muốn lôi kéo Sầm Viễn Chí cùng tiến lên phản đối Vương gia độc sủng Dịch vương phi, muốn Sầm Viễn Chí lại câu đầu tiên đuổi trở lại, : “ Gia của vương gia, Ngoại Thần nên nhiều lời."


      Phùng văn tuyên có ý định gì sầm viễn chí trong lòng rất ràng, nhưng hôm nay Trung Châu mặc dù chiếm lĩnh Hà Tây cùng Hà Gian, muốn Nhất Thống Thiên Hạ vẫn còn có chút trận chiến muốn đánh. Đông Bắc Yến vương mặc dù chia ra làm hai, nhưng có chiến tranh hai bên nhất định phải hợp lực ngăn địch . Nam Phương Nam Vương nghĩa quân cái này họa lớn, lấy hôm nay Trung Châu binh lực cũng chưa chắc có thể thủ thắng. Lúc này Vương gia làm sao có thể rời Dịch thị ủng hộ? Những người khác có thể vứt bỏ, Trung Châu Chiến thần có thể vứt bỏ sao? Trừ phi Vương gia đầu óc ngu. . . . . .


      Coi như muốn tranh quyền đoạt lợi, cũng nên chờ thiên hạ bình định sau, Phùng đại nhân cũng quá cấp thiết chút. . . . . .


      Huống chi lấy xem ra, Dịch vương phi mặc dù tính ghen hơi lớn, xử cũng là bất thiên bất ỷ lúc nào cũng khắp nơi vì đại cục suy nghĩ . Dịch vương phi mặc dù xuất từ tướng môn Dịch thị, cũng dựa vào Dịch thị trong quân đội thế lực, ngược lại mơ hồ cảm giác Vương gia có lấy Dịch vương phi kiềm chế Dịch thị môn ý tưởng, trong quân đề bạt nhóm trẻ tuổi tướng lãnh, đều là Vương gia tâm phúc. Lúc này, mới rủi ro.


      Trung Châu Hoàng Kim Chiến Thần, cũng là Hà Tây Hà Gian dân gian truyền thuyết mặt quỷ Tu La, nàng nhưng là cùng người trong thiên hạ minh xác biểu thái: nếu ai dám hướng Trung Châu Vương dâng hiến mỹ nữ, chính là cùng Lưu Ngạn Phi đối nghịch. . . . . .


      cũng chỉ là cá văn thần, nhưng chọc nổi Lưu Ngạn Phi cái này Chiến thần. . . . . . ————————————————————————————————


      Tự Tiêu Dật Phi bệnh phát, Tiêu Nguyên thương tâm quá độ, đối với trong vương phủ bên ngoài khống chế có điều giảm xuống, đè nén lâu mọi người liền nhịn được ló đầu ra . Đặc biệt Dịch Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ cùng nhau dọn vào Càn Khôn điện sau, tiền triều thần tử cùng vương phủ hậu viện các nữ nhân cũng chưa có đoạn qua nghị luận.


      Trước kia Tiêu Dật Phi vẫn còn ở thời điểm, họ sợ Tiêu Nguyên, nhưng hôm nay Tiêu Nguyên chỉ là cỗ xác chết biết mà thôi, ngày trước lực chấn nhiếp rớt xuống ngàn trượng. Huống chi họ chỉ là chút nữ nhân gia , lại thiệp cập chính trị, người nào quản được? Hôm nay vương phủ là giản vương phi đương gia, giản vương phi nhưng là rất thiện lương đại độ nhân a! giống Dịch vương phi, chẳng những tham gia vào chính , còn độc sủng, này ở các triều đại đổi thay đều là từ có trôi qua chuyện. . . . . .


      Lời như vậy Nguyên Tĩnh Vũ, Dịch Khinh Nhan dĩ nhiên là nghe được , thậm chí ngay cả đặc biệt ánh mắt đều nhìn tới. Bọn họ cũng đắm chìm ở trong tân hạnh phúc cùng vui sướng , hề để ý chung quanh bọn thị nữ cùng hộ vệ.


      Dịch Khinh Nhan từ trở lại Trung Châu sau liền thường xuyên thông qua mật đạo len lén Thanh Dương phái thăm Minh Huy, có thời gian Nguyên Tĩnh Vũ hãy cùng nàng cùng , rảnh rỗi thời điểm nàng chỉ có người .


      Hài tử giống như có nào đó ma lực, sâu dẫn động tới lòng của nàng, nàng luôn là nhịn được suy nghĩ hài tử giờ khắc này ở làm cái gì? Hôm nay ăn cái gì? Hôm nay vừa học được cái gì. . . . . .


      Minh Huy mười tháng rồi, mày rậm mắt phượng mỏng môi, quả nhiên lớn lên giống phụ vương, mềm mại da, thấy thế nào thế nào đáng , cùng mới vừa sinh ra được ngày đó vừa hồng lại nhăn bộ dạng quả có khác biệt trời vực. Khinh Nhan cũng hiểu, thế nào mới vừa sinh ra được thời điểm Nguyên Tĩnh Vũ phải la hét hài tử giống , khi đó nơi nào giống ? Nàng vô số lần thầm nghĩ, chỉ nhìn đơn thuần vào dung mạo, đứa này tuyệt đối có thể gạt người.


      Minh huy bò được rất nhanh, cũng có thể đỡ băng ghế dài hai bước, nhưng để cho Khinh Nhan mừng rỡ là đứa này từ nửa tuổi sau liền bắt đầu y y nha nha học chuyện, hôm nay là dạy cái gì biết cái gì, học được cực nhanh. tại hài tử gọi mẹ, có lúc cũng gọi là mẫu phi, chính là phụ vương hai chữ làm cho thế nào ràng, nhưng vẫn là đem Nguyên Tĩnh Vũ mừng rỡ được. Khinh Nhan thiệt nhiều lần nghe được cảm thán: nếu như minh huy là. . . . . . Là tốt. . . . . .


      Tự lại nhìn thấy hài tử lần nữa ngày đó lên, Khinh Nhan liền bắt đầu suy tính lúc nào đem hài tử nhận được bên cạnh mình nuôi, chỉ là thế cục trước mắt có chút ổn, cho nên mới bất đắc dĩ đem chuyện này thả.


      Bởi vì Tiêu Dật Phi qua đời, nguyên Nghệ An vương các đại thần mơ hồ có chút xao động, biết nơi nào truyền chút lời đồn ra ngoài, Trung Châu vương vẫn muốn đưa bọn họ đổi . . . . . .


      Nguyên Tĩnh Vũ xác thực có này ý tứ, này hai năm cũng làm chút chuẩn bị, chỉ là tiến hành được rất là cẩn thận chậm chạp, muốn lúc này thậm chí có nhân ra ngoài khích bác. ra cần suy nghĩ nhiều cũng biết, tất nhiên là Nam Vương nằm vùng tại trung châu nhân ở tung lời đồn đãi ảnh hưởng Trung Châu cục diện chính trị, nhưng muốn điều tra kỹ cũng là rất khó. Vì trấn an Trung Châu cựu thần, nguyên Tĩnh Vũ rất mất chút tinh thần, đặc biệt đề bạt mấy vị hoặc đàng hoàng hoặc có thể làm quan viên.


      Nếu phải bởi vì Khinh Nhan, chuyện vốn là rất tốt làm, chỉ muốn chọn mấy người nữ nhi của những quan viên này vi phi là tốt rồi, nhưng là Khinh Nhan quan tâm nhất cái này, tự nhiên bởi vì điểm việc thế này để cho nàng thương tâm. Nàng vì mình bỏ ra qua nhiều. . . . . . ————————————————————————————————


      Mùng hai tháng mười , Nam Vương phái sứ giả tới đây điếu nghiễn, bí mật lại đưa phần minh ước.


      Khinh Nhan sau khi xem, cùng Nguyên Tĩnh Vũ cùng nhau cảm thán, là thời buổi rối loạn a! Chỉ cần thiên hạ này có thống nhất, cũng có ngày lành qua.


      Nam Vương ý tứ rất ràng, sắp đối với giang càng dụng binh, lo lắng Trung Châu thừa dịp cháy nhà hôi của, vì vậy lấy hữu nghị minh ước, hi vọng Trung Châu đến lúc đó có thể bảo trì trung lập.


      muốn đến ngày thứ hai, tiếp xúc mùng ba tháng mười , giang càng sứ giả cũng đến, vẫn như cũ đánh vì nghi Khang hầu ( Tiêu Dật Phi ) điếu nghiễn cờ hiệu, bí mật hẹn gặp Trung Châu vương, hi vọng hai bên kết minh, chung đồ Nam Vương.


      Giang việt vị ở đông nam Lâm Hải, ba mặt bị Nam Vương bao vây, có nửa điểm gian phát triển, chỉ là qua nhiều năm như vậy có thể ở Nam Vương ba mặt bao vây dưới bảo vệ tổ thượng điểm này cơ nghiệp là tương đương dễ rồi, đủ thấy kỳ thực lực mạnh. Hôm nay, Nam Vương giải quyết nghĩa quân cái họa lớn trong lòng , bước kế tiếp dĩ nhiên chính là đối với giang càng dụng binh. Giang càng thể ngồi mà đợi tử, duy nhất biện pháp có thể làm được chính là cùng trung châu kết minh, cùng xuất binh.


      Có Trung Châu kiềm chế, giang càng cướp lấy Bắc Phương hai tòa thành trì cũng có có thể, này hai tòa thành trì mặc dù địa phương lớn, ý nghĩa lại trọng đại. Giang càng nếu cướp lấy này hai tòa thành, liền thoát khỏi Nam Vương ba mặt vây quanh trạng huống, trực tiếp cùng Yến vương tiếp nhưỡng. Như thế, giang càng an phận ở góc cũng liền nhiều mấy phần khả năng.


      Nhìn chung trước mắt thiên hạ thế cục, Yến vương mất khả năng xưng bá, Trung Châu cùng Nam Vương ai cũng có nhất thống thiên hạ thực lực, rồi lại ai cũng dễ dàng. Bọn họ hoặc là chia giang sơn mà trị, hoặc chính là cuộc tử chiến, thua nhất phương muốn lật người liền khó khăn. Vì vậy, vô luận Nam Vương còn là Trung Châu, trước mắt cũng cẩn thận dụng binh, mà tìm kiếm cái khác có uy hiếp đồng bạn cùng nhau xuất binh thể nghi ngờ là cực hảo chiến lược.


      Nguyên Tĩnh Vũ quả động lòng.


      Chỉ là trước mắt Trung Châu kinh tế vẫn còn ở khôi phục bên trong, mới vừa nhập vào bản đồ Hà Tây Hà Gian lưỡng địa còn cần trấn an, bởi vì Tiêu Dật Phi đột nhiên qua đời, bọn họ thể nhất cử bắt lại Yến vương, hôm nay tinh thần lui, mất tiên cơ. tính toán quán triệt Dĩ Chiến Dưỡng Chiến sách lược, chờ Hà Tây Hà Gian thoáng ổn định sau liền trực tiếp giết đến Yến vương lãnh địa, hôm nay là được.


      Trước mắt Trung Châu tài chính cùng tình trạng kinh tế tốt chút nào, nên tùy tiện động binh, nếu có thể qua cá hai ba năm là tốt, chỉ là, thời cơ đợi người a!


      Cho tới bây giờ Nguyên Tĩnh Vũ có chút hiểu Nam Vương trước án binh bất động dụng ý, nếu là năm Nam Vương đối với Trung Châu dụng binh, mặc dù thắng cũng tự tổn ba phần, đến lúc đó giang càng náo động dụng binh, cũng chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nhưng nhịn xuống, án binh bất động, lại bảo đảm Nam Phương ổn định, cướp lấy thiên hạ, có ít nhất chia đều thiên hạ thực lực.


      Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa cảm thán: Hàn Nhược vân, thể coi thường.


      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan nghĩ tới nghĩ lui, thủy chung có chút nắm được chủ ý.


      Cùng giang càng liên hiệp xuất binh từ chiến lược mà là tốt , chỉ là thời cơ đúng lắm, nếu có thể muộn hai năm là tốt, nhưng là Nam Vương cho giang càng thời gian a. . . . . . ———————————————————————————————— Nguyên Tĩnh Vũ ở vương phủ triển khai hội nghị bí mật, triệu tập Chu Trọng Nguyên, Phùng Văn Tuyên, Sầm Viễn Chí, Dịch Minh Thần chờ trọng thần họp, thương nghị lần này lập trường vấn đề.


      Thảo luận tới thảo luận lui, vấn đề mấu chốt hay là chỗ —— tiền!


      Phùng Văn Tuyên là nội vụ đệ nhất đại thần, chủ quản dân chính cùng kinh tế, tuy dụ dương cùng Trung Châu vốn cũng coi là giàu có, nhưng trải qua hai năm qua trận đánh, cũng còn dư lại có mấy rồi. từ mà biệt, Nguyên Tĩnh Vũ kế vị vài chục năm rồi, còn chưa có bắt đầu xây dựng Vương Lăng là có thể bọn họ có nhiều tiết kiệm. Từ xưa tới nay, nữa cần kiệm đế vương cũng hà khắc của mình lăng tẩm, nhà nào Vương gia phải ngồi lên vương vị liền bắt đầu Kiến Lăng hay sao? Cũng chỉ có nhà bọn họ Vương gia là ngoại lệ.


      Nguyên Tĩnh Vũ cho nên kiên trì như vậy tạm tu lăng, còn phải vì tiết kiệm được tiền? Cho nên, Phùng Văn Tuyên chủ trương cùng Nam Vương kết minh, cùng đòi điểm thực tế chỗ tốt, tỷ như Giang Nam lương thực vải vóc cái gì.


      Sầm viễn chí chủ quản nội chính, đối với Trung Châu tình trạng kinh tế biết quá tường tận, cũng tán thành.


      Chu trọng nguyên là ngoại vụ đại thần, từ quân góc độ suy tính là tán thành cùng giang càng kết minh cùng đem binh đánh Nam Vương . Thừa dịp cháy nhà hôi của nha, luôn có thể vớt chút chỗ tốt , qua thôn này nhưng là có này điếm. đối với Định Nam quân cùng với Trung Châu Chiến thần nhưng là vô cùng tin tưởng!


      Dịch Minh Thần là tướng lãnh, từ chiến cuộc thượng suy tính, cũng đồng ý chu trọng nguyên - ý kiến.


      Nguyên Tĩnh Vũ vừa nhìn lại là kết quả này, cũng đành phải tiếp tục nhức đầu. Trận chiến là muốn đánh , nhưng là có tiền. . . . . .


      Tiền a, muốn chống đỡ cuộc chiến tranh tiền lương, phải số lượng , để cho đâu nhi lấy . . . . . .


      Dịch Khinh Nhan cũng ở đây suy tư cái vấn đề này.


      Trung Châu kinh tế cứ như vậy, nữa chen nữa trá cũng còn bao nhiêu mở rồi, về phần Hà Tây Hà Gian, nguyên bản là lạnh khủng khiếp , dù sao cũng là mới chiếm lĩnh , đối với dân chúng cũng muốn trấn an. Nghĩ tới bọn họ ở Hà Tây ngày. . . . . .


      "Ta có biện pháp!" Khinh Nhan chợt đứng lên, hưng phấn nhìn nguyên Tĩnh Vũ.


      "Vương phi có gì diệu kế?"


      Nguyên Tĩnh Vũ chưa mở miệng, chu trọng nguyên ngược lại kịp đợi.


      Phùng văn tuyên cũng là mặt mong đợi nhìn Dịch Khinh Nhan. nghĩ phá đầu cũng tìm được sinh tiền biện pháp, Dịch vương phi chẳng lẽ chính là Chiến thần chuyển thế, là Vương gia phúc tinh?


      Khinh Nhan ngay sau đó trấn tĩnh lại, chậm rãi : "Chúng ta ở Hà Tây Hà Gian chẳng những có hai tòa vương phủ, còn tịch thu rất nhiều Vương tộc phủ đệ trạch viện, bên trong còn có vô số trân quý. . . . . ."


      Sầm viễn chí lập tức tỉnh ngộ lại: "Vương phi là đem Hà Tây Hà Gian vương phủ cũng bán?"


      Nguyên Tĩnh Vũ tạm thời có lên tiếng, cẩn thận suy tính tính khả thi của chuyện này.


      Dịch Minh Thần cau mày, chần chờ : "Đem hai tòa vương phủ cũng bán, chỉ sợ với Vương gia danh dự tốt lắm." Nghèo đến điên rồi sao? Thậm chí ngay cả vương phủ cũng bán?


      Dịch nhan lơ đễnh : "Vương gia có ta, đâu còn có cái gì danh dự có thể ?"


      Dịch Minh Thần tức giận lườm nàng cái, lại thể làm gì với người nữ nhi này. Dù sao hôm nay nàng là đường đường chánh chánh vương phi rồi, cho dù là nàng phụ thân, nhưng mà cũng chỉ là cá thần tử.


      Phùng văn tuyên nhàng gật đầu, thầm khen vị này Dịch vương phi vẫn còn có chút tự hiểu.


      Nguyên Tĩnh Vũ có chút dở khóc dở cười nhìn nhìn Dịch Khinh Nhan, nhàng lắc đầu cái. Nàng này tính tình a! chiến trường là người rất tinh tế cẩn thận, quen thuộc tin tưởng nhân trước mặt cũng có chút lời Vô Kỵ rồi. Chỉ là, mình thích cũng chính là nàng phần này sao?


      "Bổn vương nghĩ , đến tột cùng người nào có kia sao nhiều tiền có thể mua vương phủ?" Nguyên Tĩnh Vũ trầm ngâm , "Các ngươi chưa từng Hà Tây, hiểu lắm, Hà Tây vương phủ so với tiền triều hoàng cung cũng sai được bao nhiêu."


      Nguyên Tĩnh Vũ tỏ thái độ, là đồng ý phương án này. Cũng thế, ngay cả mình Vương Lăng cũng có thể buông tha tu xây dựng, nơi nào còn để ý những thứ khác cái gì danh dự?


      Đối với chút này, Phùng văn tuyên tương đối lành nghề. hơi chần chờ , chậm rãi : "Cũng phải là mua nổi. . . . . . Vương phủ bán ra, Hà Tây Hà Gian sĩ tộc cửa nhất định động lòng, vấn đề là giá tiền. Giá tiền càng cao càng có thể chương hiển vương phủ tôn quý, tự nhiên cũng có thể nâng cao thân phận của bọn họ, chỉ là, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn nơi nào có thể rút ra nhiều tiền như vậy tới? Trước mắt chiến nhưng là vô cùng cấp bách a!"


      Sầm viễn chí xuất thân Thứ Tộc, đối với mấy cái này vấn đề cũng có nghiên cứu, đề nghị: "Có thể hay để cho bọn họ phân mấy năm trả hết? Trước mắt chỉ cần trước đem chúng ta lần này phải cần quân phí gom góp đến là được."


      Nguyên Tĩnh Vũ cặp mắt sáng lên: "Cái biện pháp này tệ!"


      "Mấu chốt là phải mau!" Chu trọng nguyên bổ sung thêm câu.


      "Thần xin chỉ ngày mai tựu xuất phát!" Phùng văn tuyên cũng là làm thực nhân, qua nhiều năm như vậy có thể được nguyên Tĩnh Vũ tin tưởng cũng phải là có đạo lý .


      "Vậy giao cho Phùng đại nhân rồi !" Nguyên Tĩnh Vũ câu , chuyện liền định xuống rồi. ————————————————————————————————


      Trở lại tẩm điện, nguyên Tĩnh Vũ vẫn cao hứng. Phiền não nhiều ngày như vậy vấn đề, chỉ cái tử phải lấy thuận lợi giải quyết.


      "Thế nào ta sớm chút nghĩ tới chứ?" Khinh Nhan gõ gõ đầu của mình.


      Nguyên Tĩnh Vũ cười kéo hạ tay của nàng, tay lấy nàng ôm vào trong ngực, kích động : "Khinh Nhan, ngươi nhất định là ta trong lòng quý nhân ! Ngươi là của ta phúc tinh, là của ta Chiến thần, là ta tất cả mơ ước cùng kiêu ngạo! Ta tại dám nghĩ, nếu như ngày đó ta ngại vì Vương gia mặt mũi có cầu xin đến của ngươi tha thứ, nếu như ta vào thời điểm kia liền mất ngươi, ta biết mình là hay còn có thể sống đến bây giờ, thiên hạ của ta lại biết là cái dạng gì?"


      Nguyên Tĩnh Vũ đem lấy nàng xong quan trọng như thế, Khinh Nhan ngược lại có chút ngượng ngùng. Đem nàng mặt chôn ở bộ ngực , đôi tay ôm sát hông của , giọng : "Ta nào có quan trọng như vậy? Ta chỉ là của ngươi thê tử mà thôi. . . . . . ra ta cũng vậy rất may mắn, may mắn ngày đó mềm lòng, may mắn mình cho ngươi cái cơ hội, cũng cho tự ta đạt được hạnh phúc cơ hội. . . . . . Cảnh hãn, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta nguyện ý vì ngươi bỏ ra tất cả. . . . . ."


      "Khinh Nhan. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ động tình ôm nàng càng chặt hơn. mặc dù cũng bỏ ra rất nhiều, nhưng cảm giác mình lấy được nhiều hơn. Khinh Nhan nhưng ra là cỡ nào dễ dàng thỏa mãn nha đầu ngốc a. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :