1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ hai: Phượng hoàng bay cao (thượng)
      Edit:



      Nguyên Tĩnh Vũ ở tạm trong viện chủ, Tần Cánh mang theo cận vệ tản ra xa. Mọi người trong lòng đều biết Vương gia đuổi toàn bộ người ra ngoài là có ý gì. Nhưng bọn họ tuy ràng, cũng có nghĩa là người khác cũng ràng, tỷ như tướng – lính Định Nam quân.

      Thấy Thần nữ mà bản thân mình tôn kính cùng Trung Châu vương cùng nhau nghỉ ngơi ở viện chủ của Vương gia, bọn họ đúng là cao hứng, nhưng sau đó, những người khác đều bị đuổi ra, thị vệ cũng đứng xa xa coi chừng, lại cho người vào thông báo, đây phải là có vấn đề sao?

      nam quả nữ sống cùng nơi có thể là chuyện tốt gì được chứ?

      Trong lòng bọn họ, Thần nữ cao quý, thánh khiết vô cùng, là thần thánh thể xâm phạm, bọn họ nhiệt tình tôn trọng nàng, sùng bái nàng, chưa từng có người nào dám có ý nghĩ dơ bẩn đối với nàng. Trong lòng nghĩa quân, đối với Thần nữ mà mang theo ánh mắt thèm thuồng là tuyệt đối khinh nhờn nàng. Nhưng vị Trung Châu vương kia, giờ phút này chừng lại khinh nhờn nàng! Chỉ là chuyện liên quan đến danh dự của Thần nữ, bọn họ dám lộ ra điều gì, nhưng bởi hiểu chân tướng, dĩ nhiên là phải phái người canh gác bên ngoài. Tần Cánh cùng các tướng quân khác nhiều lần khuyên bảo bọn họ cũng chịu rời .

      Ước chừng canh giờ sau, Nguyên Tĩnh Vũ truyền nước tắm rửa, sau lại có người bưng điểm tâm mang vào, rất nhanh lại cho truyền ngự y...

      Thấy Nguyên Tĩnh Vũ truyền ngự y, chẳng những Định Nam quân sốt ruột mà Tần Cánh cũng có chút khẩ trương, vội vàng vào thăm dò tình huống.

      ____
      Trong phòng ngủ, Khinh Nhan tắm rửa, rồi đổi bộ quần áo nằm ở giường, đầu tóc rối bời, sắc mặt tốt, mà Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ngay cạnh nàng, thần sắc khẩn trương.

      “Làm sao nàng lại thành ra như này?” Nguyên Tĩnh Vũ nhin được oán trách tiếng.

      Khinh Nhan trừng mắt liếc cái, đỏ mặt thầm: “Còn đều tại chàng...”

      ra là, trong lúc tắm rửa, Khinh Nhan bỗng thấy hơi đau bụng, sau đó lại phát hạ thân có dấu hiệu ra máu, khiến nàng sợ hết hồn. Lúc này mới nhớ tới, hình như mình hai tháng chưa có kinh nguyệt. Nguyên Tĩnh Vũ cũng rất hoảng hốt, vội vàng ôm nàng ở giường xuống, cầm cổ tay nàng bắt mạch. Đáng tiếc, đối với phụ khoa am hiểu, nên thể xác định được Khinh Nhan có thai hay . Còn Khinh Nhan tự mình bắt mạch, sau đó hướng Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái.

      Nguyên Tĩnh Vũ càng sốt ruột hơn, muốn nhanh nhanh chóng chóng truyền ngự y. Khinh Nhan muốn ngă , nhưng lại nghĩ thai nhi quan trọng hơn, mặc dù mình có thể kê đơn, nhưng tại tốt nhất nên châm cứu chút để đảm bảo an toàn. Vì vậy, nàng lập tức đọc đơn thuốc, Nguyên Tĩnh Vũ cầm bút viết lại, sau đó liền đưa ra ngoài sai ngươi mau chóng sắc thuốc.

      Ngự y bắt mạch xong, nhìn hai vị chủ tử bất đắc dĩ thở dài, trách cứ: “Vương phi cũng màng bầu ba tháng, Vương gia người sao tiết chế chút...”

      Hai người ngượng ngùng vô cùng, Nguyên Tĩnh Vũ miễn cưỡng giải thích rằng trước đó biết chuyện Vương phi mang bầu, Khinh Nhan lại đỏ mặt cúi đầu, hận thể có cái lỗ cho mình chui xuống giấu mặt .

      Sau đó ngự y liền bắt đầu thi châm. Vị lão ngự y này y thuật cũng rất cao siêu, Khinh Nhan tuy mặc áo đơn, nhưng lại nhận ra huyệt vị vô cùng chuẩn xác, lực châm cứu cũng hoàn hảo, bụng dưới đau chút giờ cũng thấy gì nữa.

      “Hài tử sao chứ?” Nguyên Tĩnh Vũ bất an hỏi.

      “Vô ...” Lão ngự y nhàn nhạt trả lời câu.

      Rất nhanh, Khinh Nhan liền mang thuốc được sắc ra uống. Lão ngự y ngửi mùi thuốc, hỏi thăm vài câu, biết được bài thuốc này cực tốt, lại do chính Vương phi kê đơn, liền thấy hoài nghi những lời Nguyên Tĩnh Vũ giải thích lúc trước. Nhưng dù sao cũng liên quan đến ngư y như . Chẳng qua là thầm than thở chút, Võ vương gia minh thần vũ được người đời tán tụng sao lại thể tiết chế như này chứ, khổ cho nương nhà người ta.

      Lão ngự y thu châm, dặn dò phụ nữ có thai cần tĩnh dưỡng tốt, cấm huyện phòng the, rồi ra ngoài.

      Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan ôn hòa nhìn nhau, cuối cùng cũng có thể an tâm, khỏi có chút sợ hãi. may mắn là hài tử sao... Hai người lúng túng nhìn nhau, nhớ tới tình huống vừa rồi, đúng là vừa xấu hổ, vừa buồn cười. Nguyên Tĩnh Vũ nhàng ôm Khinh Nhan : “Sau này chúng ta cẩn thận chút...” (Gì, vẫn muốn...sao, đồ sắc lang)

      Khinh Nhan trừng : “Chưa sinh hài tử, chàng đừng có mơ chạm vào người ta” (trừng đúng lắm haha, đáng đời sắc lang)

      Nguyên Tĩnh Vũ chau mày, nghiêm mặt : “Nàng lại suy nghĩ lung tung rồi. Ta là cần cẩn thận mọi chuyện , tỷ như sau này cho phép nàng cưỡi ngựa nữa..” (gian xảo >:p)

      Khinh Nhan biết mình lại bị trêu đùa, cam lòng đưa tay bấm .

      Nguyên Tĩnh Vũ cười cười xoa xoa cánh tay, chợt nghiêm túc : “Nàng có mang, hay là trở về Vương phủ nghỉ ngơi?”

      “Chàng sao?” Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn .

      “Ta... Ta định sau khi thu xếp xong xuôi chuyện nghĩa quân liền tự mình Tần Châu chuyến, chỉ huy tác chiến, trận chiếm lấy Hà Tây.” đến chính , Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm túc hẳn.

      “Muốn trận chiếm Hà Tây cũng phải là chuyện dễ dàng gì, ta cảm thấy, trước tiên nên diệt Hà Giang, dễ dàng hơn.” Khinh Nhan nghiêm túc suy nghĩ chút rồi .

      “Đánh chiếm Hà Gian tất nhiên là dễ dàng hơn, nhưng nếu đánh Hà Gian, binh lực của chúng ta càng bị phân tán.” Nguyên Tĩnh Vũ cũng phải suy nghĩ qua chuyện này, nhưng nay thế căng thẳng, binh lực cũng rất khó an bài.

      Khinh Nhan tiếp lời : “Cho nên chúng ta trước hết đánh bại Yến vương, khiến cho sợ hãi, dám tấn công. Sau đó tiêu diệt Hà Gian, rồi lại từ ba phía đồng thời tấn công Hà Tây. Ấu chúa Hà Tây kế vị, được lòng người, khó để bắt lại.”

      Nguyên Tĩnh Vũ chần chừ : “Muốn đánh bại Yến vương dễ dàng gì...”

      Khinh Nhan chợt cười cười, mang theo vài phần đắc ý: “Cũng phải có biện pháp”

      “A?” Nguyên Tĩnh Vũ cũng cười, nhìn nàng bộ dáng đắc ý khỏi nhàng vươn tay, xoa khóe miệng cười đắc ya của nàng.

      Khinh Nhan cười nữa, nghiêm túc : “Bây giờ binh lực Yến vương thể so với trước dây. Chúng ta chỉ cần phái đại quân trú đóng ở biên cảnh, có mấy lá gan cũng dám vọng động!”
      Đại quân? Nguyên Tĩnh Vũ rất nhanh phản ứng lại: “Ta sao lại nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều, ba mươi vạn binh Định Nam quân vừa mới thu biên, chưa trải qua huấn luyện, chỉ sợ...”. Với lại,  hơn ba mươi vạn người này, áp lực lương thảo đè lên Trung Châu lại càng lớn hơn.

      Khinh Nhan lại đắc ý cười nhạt: “Lương thảo đủ có thể từ chỗ Yến vương mượn chút a! Binh mới cũng quân cũ thi thoảng chủ động xuất kích đánh cướp chút lương thảo của Yến vương, chủ ý này tồi a!”

      Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc nhìn nàng: “Lương thực của quân đội Yến vương sao có thể dễ dàng đánh cướp như thế? Với lại, nàng lo lắng cho nghĩa quân sao, may bọn họ gặp đại quân của Yến vương, khẳng định là phải chịu chết.” Dù sao người cũng là do nàng mang tới, hơn nữa sau lại do nàng chỉ huy, nàng quan tâm đến bọn họ, có giết cũng tin. Chính là.. nàng thế nhưng lại coi trọng , đặt vị trí của lên đầu tiên...

      nén được, vòng tay ôm nàng, ngưng mắt nhìn nàng sâu, ánh mắt tràn đầy cảm động cùng thâm tình. ra rất muốn, rất muốn hôn nàng...
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ hai: Phượng hoàng bay cao (trung)
       Edit:
      “Cho nên ta muốn chàng đánh bại Yến quân trước, khiến cho bọn họ vừa nhìn thấy quân kỳ của ta liền sợ hãi, dám vọng động. Về phần tìm Yến quân luyện binh, nhất định là nguy hiểm, nhưng thực ra, chiến trường chân chính mới là thao trường tốt nhất, muốn nghĩa quân nhanh chóng trưởng thành, muốn bọn họ giữ được tính mạng trong chiến tranh tàn khốc, huấn luyện như thế là việc nhất định phải làm, cũng là kiểu huấn luyện tốt nhất...: Khinh Nhan khe khẽ thở dài, sau đó tựa vào ngực, ôm lấy Nguyên Tĩnh Vũ.

      “Vậy cứ định như thế .” Nguyên Tĩnh Vũ vỗ vỗ lưng nàng. Trước chưa nghĩ đến nhưng điều này, bởi vì lo lắng nàng sợ nghĩa quân mạo hiểm mà đồng ý.

      lúc này, Tần Cánh ở ngoài trướng bẩm báo vào: “Vương gia, Chu tướng quân cùng Tưởng tướng quân cầu kiến vương phi.” Chu – Tưởng hai vị tướng quân chính là tướng lình của Định Nam quân được hợp nhất ba ngày trước.

      Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan liếc nhìn nhau, rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề. Sắc mặc hai người ửng đỏ, thầm trách cứ mình bị lửa dục mê hoặc, nghĩ tới những vấn đề này.

      “Xem ra tốt nhất là nên .” Nguyên Tĩnh Vũ .

      Khinh Nhan gật đầu, “ cần gấp gáp, bọn họ chỉ là quan tâm ta mà thôi. Nhưng là, Vương gia đâu phải là người muốn gặp là có thể gặp.”

      Nguyên Tĩnh Vũ tán thưởng gật đầu, thầm nghĩ hai người đúng là tâm linh tương thông: “Tối nay triệu tập tất cả tướng lĩnh lại để công bố quan hệ của chúng ta . Dù gì cuối cùng bọn họ cũng biết, nên giấu diếm.” Từ trước đến nay, trong quân doanh bình thường có nữ tử, mọi người đều cho rằng có phụ nữ trong quân đội gặp vận rủi. Đúng là vô căn cứ. Khinh Nhan chỉ huy nghĩa quân nhiều năm như thế, có nàng, nghĩa quân sớm bị đại quân của Nam vương tiêu diệt rồi. Mặc dù là thế, nhưng dù sao quân lính bình thường cũng ngu muội nên thường bị lừa gạt, che mắt.

      Khinh Nhan gật đầu cái, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Mặc dù đại ca biết chuyện của nàng nhưng cũng khó ngăn cản những tướng lĩnh biết chân tướng làm tổn thương nghĩa quân. Huống chi, trước đây cũng chưa có trường hợp nữ tử nào có thể hành quân đánh giặc, những lão tướng cổ hủ kia khăng khăng rằng nữ tử ở quân doanh khiến đại quân gặp bất lợi.

      Nguyên Tĩnh Vũ cho Tần Cánh ra ngoài. Mặc dù lúc này thể kịch liệt vận động, nhưng dù sao chỉ có hai người ở chung chỗ vẫn là tốt hơn. Nhớ tới lúc trước hoan ái, Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay nàng nhìn chút rồi : “Ta giúp nàng cắt móng tay.” (ặc ặc)

      Khinh Nhan cũng thích để móng tay dài, chẳng qua thời gian qua quá bận nên thể lưu tâm đến được. Nhớ tới lúc kịch liệt, nàng nghĩ chắc là mình làm đau rồi, khỏi có chút đỏ mặt.

      Nguyên Tĩnh Vũ mập mờ cười cười, lấy cây kéo tới tự mình giúp nàng. Nhìn mười ngón tay thon dài của nàng, nhịn được hôn chút, cười trêu: “Tay Khinh Nhan như thế nào cũng đều đẹp hết...” lại , “ ra ta cũng thích nữ nhân để móng tay dài, rất khó nắm tay.”

      Khinh Nhan lời nào, nhắm mắt tựa vào trong ngực , chỉ cảm thấy đáy lòng dịu dàng, tựa như mây trắng bay nới chân trời, lại giống như con gió như thổi nơi rừng xanh, êm ái vô hạn.

      Sửa sang hết móng tay, Nguyên Tĩnh Vũ vỗ vỗ vai nàng, ý bảo nàng hãy nằm nghỉ sập. Nàng có chút khó hiểu, nằm nghỉ là bởi vì khí trười quá nóng sao? nghĩ tới trực tiếp hướng chân nàng, bắt đầu cắt tỉa móng chân... (ta cũng muốn, gato aaaa)

      Khinh Nhan khỏi kinh hoảng ngồi dậy. Từ trước chỉ có nữ nhân vì phu quân mà cắt móng tay, nào có phu quân nguyện ý vì thế tử cắt móng tay đâu? vì nàng sang sửa móng tay còn chấp nhận được, nghĩ tới lại giúp nàng chỉnh sửa cả móng chân...

      “Khoan ...” Nàng nhàng ngăn .

      Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên dịu dàng cười : “Rất nhanh thôi, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi ! Sau này móng tay vi phu nhất định vì nàng mà giữ lại!”

      Khinh Nhan cười ngọt ngao.

      Quả nhiên giúp nàng sang sửa tốt rồi, lại ngồi qua bên người nang, đem cây kéo cùng tay mình qua bên nàng.

      Khinh Nhan cũng dịu dàng kéo tay , giúp chỉnh trang tốt..

      Trong trướng cực kì an tĩnh, hoa sen trong bình lặng lẽ tỏa mùi hương dịu mà thơm ngát. Nguyên Tĩnh Vũ đem cây kéo cất ở bên, giúp Khinh Nhan đắp cái chăn mỏng bụng, nhang ôm nàng cùng nhau nằm hóng mát ở sập.

      Khinh Nhan nhắm mắt dựa vào ngực , tỉ mỉ hưởng thụ khí ấm áp, hạnh phúc lúc này.

      Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay của nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn vào bụng nàng, ở đó có tiểu bảo bối đáng của bọn họ, khóe miệng khẽ cười, lòng tràn đầy cảm giác thoải mái...
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       
      Chương thứ hai: Phượng hoàng bay cao (hạ)
      Edit:
      Tối hôm đó, Nguyên Tĩnh Vũ triệu tập tất cả tướng lĩnh của Định Nam quân tập hợp trong phòng họp.

      Thời điểm tất cả mọi người đến đông đủ, nghị luận ầm ĩ chuyện tình của Thần nữ và Trung châu vương Nguyên Tĩnh Vũ ôm Khinh Nhan vào.

      Khinh Nhan bỏ khăn che mặt ra, tóc dài đen nhánh dùng cây trâm bích ngọc vấn lên, thân áo bào trắng, làn váy thêu đóa hoa sen bằng chỉ bạc, lúc di chuyển, đóa hoa giống như lay động theo gió, dưới ánh đèn chiếu suống giống như bao phủ tầng ánh sáng mông lung, thanh nhã cao quý.

      Nguyên Tĩnh Vũ mặc vương bào màu đen nắm tay nàng cùng vào, khiến mọi người ngây ngẩn. Hai người đen trắng nhưng lại hài hòa khác thường, khí chất vương giả cùng tiên tử đồng dạng yoon quý, khiến người ta dám nhìn gàn. Mặc dù nắm tay Khinh Nhan, thần sắc Nguyên Tĩnh Vũ cũng rất bình thản, làm cho mọi người loại cảm giác bí . Tất cả trong lòng khỏi có chút nghi hoặc, lo sợ, hiểu đến tột cùng là có chuyện gì ảy ra.

      Khinh Nhan nhìn dáng vẻ của mọi người, chợt cười thản nhiên. Hôm nay tâm tình nàng tệ.

      Tướng lĩnh Định Nam quân cũng phản ứng rất nhanh, vội vang hành lễ. Bọn họ dám nhin kỹ thần nữ trước mặt, cho rằng đó là khinh nhờn thần nữ. tuy vội nhưng bọn họ cũng hiểu , thần nữ cũng chịu uất ức gì.

      Nguyên Tĩnh Vũ dắt Khinh Nhan tới vị trí chủ thượng ngồi xuống, lúc này mới trầm giọng cho mọi người đứng dậy.

      Tựa hồ nhận thấy tối nay Vương gia giống như thường ngày, tất cả mọi ngươi đều cùng kính đứng dậy, dám lời nào, cũng dám quan sát thần sắc của Vương gia, vương phi.

      “Hôm nay mời chư vị tướng quân tới đây, chủ yếu là muốn cho mọi người cùng Vương phi chính thức gặp mặt. Sau này toàn bộ Định Nam quân tất cả đều nghe lệnh vương phi. Vương phi cũng cùng bổn vương xuất chinh...” Nhìn thấy có người muốn can ngăn, Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng liếc đối phướng cái, tiếp tục : “Bởi vì nữ nhân ở quân doanh có nhiều bất tiện nên sau này Vương phi cải nam trang, dùng tên giả là Lưu Ngạn Phi. Xin chư vị nhớ , Vương phi có thể hành quân đánh giặc, phải vì nàng la vương phi của bổn vương, mà bởi vì nàng chính là lãnh tụ của nghĩa quân Giang Nam. Định Nam quân xa xôi ngàn dặm tới đây sẵn sàng góp sức cùng bổn vương chính là con dân của Trung châu, Trung Châu bảo vệ cho mọi người, mọi người hãy chân thành đoàn kết cùng nhay. Bổn vương hy vọng nghe được bất kỳ lời chỉ trích, bất mãn nào đối với vương phi cùng Định Nam quân. Mặc khác, thân phận vương phi trong quân đội tạm thời giữ bí mật, trong lòng chư vị biết là tốt rồi, đối với binh lính phía dưới, nên làm thế nào các ngươi cứ thế mà làm.”

      Phần lớn tướng lĩnh xuất phát từ nghĩa quân chỉ gặp qua bộ dạng của Khinh Nhan khi che mặt, nhưng hiểu làm thế nào nàng lại trở thành vương phi của Trung Châu. Mà tướng lĩnh của Nguyên Tĩnh Vũ đều biết vị Dịch Vương phi này chính là nữ nhi của Nguyên soái Dụ Dương quân Dịch Minh Thần, trong lòng thấy có chút thân thiết. Nhưng vẫn có vài người có chút nghi hoặc đối với việc nữ nhi trong quân doanh. Huống chi bọn họ sau này đều ddwwocj điều đến dưới trướng của Vương phi, nghĩ đến mình sắp sửa phải cúi đầu nghe lệnh của nữ nhân có chút cam lòng.

      Khinh Nhan chợt đứng daayk ánh mắt bén nhọn tỉ mỉ quét qua vẻ mặt mỗi người rồi sau đó mở miệng : “Từ sáu năm trước được nghĩa quân tôn làm thủ lĩnh, Khinh Nhan ta nhạn thức được trách nhiệm của mình, luôn coi nghĩa quân như thân nhân, lấy bình định thiên hạ làm mục tiêu phấn đấu. Sáu năm qua, Khinh Nhan mặc dù cũng có lúc suy tính chu toàn nhưng chưa bao giờ làm phụ lòng tin tưởng của thúc bá, huynh đệ. Vì dẫn dắt nghĩa quân thoát khỏi khống cảnh, ta hy sinh tuổi thanh xuân cùng hôn nhân của mình, cùng Dụ Dương vương kết minh, nhưng bởi mọi người tin tưởng và ủng hộ, nên ta oán hối. Nhờ trời phu hộ, Vương gia tài trí mưu lược kiệt xuất, Khinh Nhan có thể phù tá người bình định thiên hạ quả là chuyện may mắn cả đời của ta cũng là phúc của vạn dân thiên hạ.”

      Sau đó nàng lại đặc biệt nhìn những người có thành kiến với mình: “Khinh Nhan phải là tiểu thư khuê các bình thường, võ công cùng tài bài binh bố trận so ra kém bất kì vị tướng quân nào ngồi đây. Nếu có vị nào cam lòng nghe nữ tử chỉ huy, có thể trong ba ngày hướng Vương gia xin nơi khác. Nhưng nếu chọn lưu lại nhất định phải hoàn toàn tuân theo quân lệnh, nếu sau này để cho ta phát có người chống đối, hoặc chậm trễ nghe theo, tuyệt đối tha thứ.”

      Khí thế Thần nữ quả phải là chuyện đùa. Tướng lĩnh nghĩa quân nhiều năm theo nàng lập tức quỳ xuống cung kĩnh : “Mạt tướng tuân lệnh.”

      Từ quân của Dịch Minh Thần tới, tướng quân Dương Tấn biết đây là cơ hôi, vội vàng quỳ theo, lướn tiếng : “Mạt tướng thề theo vương phi, nghe theo quân lệnh, tuyệt dám khinh xuất.”

      Khinh Nhan nhàn nhạt liếc cái, gì.

      Lúc này, những tướng lĩnh còn lại thấy thân tín của Vương gia, Dương Tấn tuyên bố thần phụ vương phi, cũng liền rối rít quỳ xuống, tỏ lòng thần phục.

      Nguyên Tĩnh Vũ cung Khinh Nhan liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng khẽ cười, dù sao tất cả mọi người đều quỳ, cũng sợ ai nhìn thấy.

      Khinh Nhan lạnh lùng nhìn đám nam tử quỳ, hiểu rằng, nơi này, chân chính thần phục mình chỉ có quá nửa mà thôi. Rất nhiều người là gió chiều nào theo chiều đó, còn có những người là tình thế bắt buộc phải làm thế mà thôi. Vì vậy, nàng yên lặng hôi mới chậm rãi mở miệng: “ suy nghĩ kĩ? thể hối hận đâu...”

      Mọi người rối rí : “Mạt tướng nguyện ý theo vương phi, tuyệt hối hận.”

      “Như thế rất tốt...” Khinh Nhan lười biếng tiếng, chợt nghiêm mặt ra lệnh, “Chư vị tướng quân hãy đứng lên.”

      Mọi người đứng dậy, bất tri bất giác đối với vị vương phi này có chút nhận thức mới, khỏi sinh lòng sợ hãi. Xem ra nữ tử này cùng phải dễ đối phó.

      Nguyên Tĩnh Vũ thấy đạt được mục đích mong muốn, liền đứng lên : “Chư vị có thể nghe lệnh Vương phi, bổn Vương rất vui mừng. Xin chư vị hãy ghi nhớ, thần phục Vương phi chính là thần phục bổn vương. Vì đại nghiệp thống nhất thiên hạ, người nào chỉ huy cũng là giống nhau. Tốt lắm, mọi người cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi thôi. Dương Tấn lưu lại.”

      Chúng tướng hành lễ cáo lui, Dương Tấn lần nữa quỳ gối trước mặt Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan.

      Khinh Nhan biết đạo lí “thích khả nhi chỉ” (*), ôn hòa để cho đứng dậy. Dương Tấn len lén nhìn Vương gia, cẩn thận từng li từng tí đứng lên. Nếu đứng lên, vương phi cho là coi trọng nàng, tức giận; nếu đứng dậy quá nhanh, lại sợ Vương gia nghi ngờ...

      Trong đại sảnh cũng còn người ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ cũng cần làm bộ nữa, cười mắng: “Ngươi thông minh? Sớm biết hôm nay cần gì ban đầu đối chọi? Sau này theo bên cạnh Vương phi, bảo vệ nàng giống như bảo vệ bổn vương, biết chưa? Vương phi tuy là nữ tử, nhưng tài trí thua đáng nam nhi nào, dần dần ngươi hiểu. Ngươi hãy nhìn những tướng quân của nghĩa quân, rồi nghĩ lại chuyện ở Dụ Dương, biết bổn vương sai.”

      “Mạt tướng hiểu, tạ vương phi khoan hồng độ lượng.” Mặc dù len lén nhìn thấy Vương gia thần sắc ôn hòa như thường ngày nhưng Dương Tấn trong lòng vẫn rất khẩn trương. Dù rất muốn nhìn chút biểu tình của vương phi, nhưng cuối cùng lại dám càn rỡ. Bây giờ, đối mặt với Vương phi chưa hiểu , so với lúc theo Vương gia thấy sợ hãi hơn.

      Coi như đa giải quyết xong vấn đề thân phận, Nguyên Tĩnh Vũ liền lôi kéo Khinh Nhan nghỉ ngơi. Phụ nữ có thai mà, đều muốn nghỉ ngơi sớm chút. Chỉ tiếc răng, bọn họ xa nhau hai tháng, giờ được gần gũi, Khinh Nhan lại có thai, chuyện kia.... coi như phải đợi năm nữa.

      Nguyên Tĩnh Vũ vừa vui lại vừa buồn.

      (*) thích khả nhi chỉ: vừa đủ, vừa phải.
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ ba: Vô vàn dịu dàng cùng ôn nhu (thượng)


      Đầu tháng bảy, nhóm nghĩa quân cuối cùng tới quân doanh Trung Châu. Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan chủ trì mọi công việc hợp quân xong liền lên đường Yên Lĩnh.

      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan thương thảo kế hoạch, trước hết phải cho Yến Vương chấn nhiếp mới được.

      Khinh Nhan có thai , Nguyên Tĩnh Vũ để cho nàng cưỡi ngựa, nhưng nghĩ tới nàng chào mà , mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cưỡi ngựa trước bước. Nguyên Tĩnh Vũ vừa nóng vừa giận, vội vàng mang quân cận vệ đuổi theo.

      Nữ nhân này...

      muốn đánh cái mông của nàng. tại là nàng mang thai nha, sao lại biết qúy trọng thân thể chứ. Muốn phô trương cũng nhìn thời điểm chút.

      Dọc đường, Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cũng tận tình khuyên bảo nàng, nhưng Khinh Nhan dù sao cũng là Các chủ, bọn họ cũng chỉ có thể vài câu khuyên nhủ mà thôi. Khinh Nhan luôn an ủi bọn họ cần phải lo lắng, thân thể của nàng chính nàng lại ro sao? Đâu có yếu ớt thế được. Chỉ mới hơn ba tháng mà thôi. Nàng biết ba tháng sau thai nhi tương đối ổn định. Nàng hàng năm cưỡi ngựa, từ nơi này đến Yên Lĩnh quan đạo (cửa khẩu) cung có gập ghềnh, lắc lư, hẳn là có vấn đề gì. Hôm nay tình thế chắc chán, có thể thay đổi trong nháy mắt, đâu cần câu nệ nữa. Nàng tự nhiên cũng hiểu nỗi lòng của Nguyên Tĩnh Vũ, đều là vì lo lắng cho an nguy của nàng và hài tử, nhưng thự cái này bây giờ là cần thiết mà.

      Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối lên đường, Dịch Khinh Nhan tới Yên Lĩnh lúc vừa mới mở cửa thành. Nàng mặc nam trang, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc trực tiếp tới phủ tướng quân Yên Lĩnh, thông báo rằng mình là Nguyên soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi.

      Giác Hồ nghe Định Nam quân chủ soái tới, cầm vôi cai áo khoác, bỏ lại binh sĩ huấn luyện vội vã hướng đại sảnh mà . Khí trời tháng bảy, lại huấn luyện binh sĩ, trong quân doanh đồng phục chỉnh tề cũng nhiều lắm.

      Sửa sang y phục tốt, vào đại sảnh, Giác Hồ thấy vị thiếu niên phong thía tuấn ngạn ngồi ghế  chậm rãi uống trà, bên cạnh là hai vị thiếu niên tuấn lãng đứng cạnh. Chỉ thấy vị thiếu niên ngồi ghế thân bạch y trường bào, mặc dù đường xa mà đến nhưng lại có nửa điểm mệt mỏi. biết vì sao, càng nhìn vị thiếu niên tuấn dật này càng cảm thấy mơ hồ. Đối phương thanh cao, nhã nhặn, phong hoa tuyệt đại, mang theo tia ấm áp, giống như gió nhàng thổi qua. cũng là người có kiến thức rộng rãi, đến hai người bên cạnh, trước là Nghệ An vương Tiêu Dật Phi mà giờ là Trung Châu vương Nguyên Tĩnh Vũ, đội thị vệ của bọn họ ai có phong thái tuấn nhã bực này. thậm chí có chút hoài nghi, đời này thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế sao? Rồi sau đó lại nghĩ tới lai lịch Định Nam quân, nhớ tới lãnh tụ Giang Nam nghĩa quân – Tuyết y Thần nữ. Vị Lưu Nguyên soái này phải là nữ tử đó giả trang chứ? Thiên a, Vương gia của bọn họ đúng là câu nệ tiểu tiết a... (đoạn này đúng là giết người a, từ cái tên của ông tướng quân đến đoạn miêu tả vẻ đẹp, nhức đâu, cơ mà cũng công nhận ông này giỏi, thế mà cũn suy đoán ra thân phận của Nhan tỷ)

      “Là Lưu Nguyên soái sao? Hạ quan sớm nhận được tin Vương gia phái viện quân tới. nghĩ tới chính là Nguyên soái tuổi trẻ tài cao...”

      Dịch Khinh Nhan thản nhiên nhìn Giác Hồ cái, khẽ mỉm cười : “Vương gia đến ngay thôi, Giác tướng quân có thể xuống chuẩn bị. Về phần ta, trước hãy an bài phòng, chuẩn bị chút nước, nghỉ ngơi chút là tốt rồi.”

      “Vương gia ngài cũng tói sao? Vậy hạ quan cho người mau chuẩn bị.” Giác Hồ hai mắt tỏa sáng (sặc). Vương gia tới mọi chuyện cần quản nữa. cao hứng, vui mừng kêu quản gia tự mình đưa Dịch Khinh Nhan phòng khách nghỉ ngơi, sau đó lại cho người thu dọn phòng Nguyên Tĩnh Vũ lần trước từng ở.

      Ngựa của Khinh Nhan là cực tốt, Nguyên Tĩnh Vũ lại dám đuổi quá nhanh, sợ nàng vội vàng mà xảy ra vấn đề, vì vậy hai người tới Yên Lĩnh cũng chênh lệch hai canh giờ.

      Giác Hồ thấy Nguyên Tĩnh Vũ đến , cuối cùng cũng thờ phào, trái tim vẫn thấp thỏm cũng buồn xuống (hắc, đoạn này quả đen tối nha). Yến vương, Hà Tây, Hà Gian tam phương trước sau hướng Trung Châu tuyên chiến, dọa sợ hãi. Dường như bầu trời sắp sụp đến nơi. Nhưng vị tân chủ tử lại thông tri cho , cần phải lo lắng, nên gấp gáp, chỉ cần giữ vững thành trì là được, viện quân đến rất nhanh. Thế nhưng quân lệnh tới rất nhiều nhưng viện quân nagy cả cái bonhs cũng thấy. ra chính cũng ràng, Trung Châu ba mặt giáp địch, nơi nào còn viện quân đây? Cũng may đối với Nguyên Tĩnh Vũ rất có lòng tin, lâu sau đó, Định Nam quân ngừng hướng tới nơi này, lúc này mới an tâm, vừng vàng cho tới bây giờ.

      Khen ngợi Giác Hồ mấy câu, Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng hỏi: “Định Nam quân Nguyên soái tới chưa? tại ở nơi nào?”

      Giác Hồ nhìn thần sắc Vương gia tốt lắm, tựa hồ có chút gấp gáp, tức giận, trong lòng càng thêm cẩn thận, trả lời là thông báo Lưu Nguyên soái rồi, còn Lưu Nguyên soái rất nhanh tới đây bái kiến Vương gia, lại bữa trưa được an bài sẵn, chỉ chờ Vương Gia đến.

      Nguyên Tĩnh Vũ liếc Giác Hồ cái, hừ lạnh tiếng : “ tự mình tới đây bái kiến Bổn Vương?” (vì Nhan ty giả nam nên gọi là “”)

      Giác Hồ hiểu vì sao Vương gia nổi giận, cẩn thận hồi tưởng chút, thị vệ của mình sau khi thông báo Lưu Nguyên soái, tựa hồ chỉ “Biết”, nhưng nếu “biết” còn qua đây bái kiến sao?

      “Đưa Bổn vương qua đó” Nguyên Tĩnh Vũ nhàng , nhưng cũng cho cự tuyệt.

      Giác Hồ có chút hồ đồ, nhưng vẫn thông minh mà ngậm miệng, hỏi câu vội vàng trước dẫn đường.

      Trong khách phòng (phòng cho khách nhân), cửa chính khép, cửa sổ mở rộng, Phượng Khinh Trần đứng canh ở ngoài hành lang. Dịch Khinh Nhan mặc nam trang nằm ở giường trúc bên cửa sổ, hơi hơi hí mắt, biết là có phải ngủ thiếp rồi hay . Chu Tử Ngọc cũng thân nam trang đứng ở bên nhàng phe phẩy quạt. Trong phòng còn có mấy tảng băng chưa tan, tỏa khí lạnh.

      Thấy vị Lưu Nguyên soái này vẫn còn an vị giường trúc mà ngủ, Giác Hồ nhịn được mà toát mồ hôi hột. Người này lá gan cũng quá lớn !

      Nguyên Tĩnh Vũ xa xa nhìn chằm chằm thân ảnh Khinh Nhan, muốn đánh cho nàng trận. Cứ là chuyện của nữ nhân này, tài nào tỉnh táo được. nhàng thở dài ở trong lòng, đối với Giác Hồ khoát tay cái : “Giác tướng quân cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi . Sai người mang cơm trưa qua đây, cần thịnh soạn, cần rượu.”

      Giác Hồ nghi hoặc cáo lui, thấy Phượng Khinh Trần khom người hướng Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ.

      Nguyên Tĩnh Vũ vào, khiến Chu Tử Ngọc lui ra, nhạ nhành ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, đưa tay nắm mặt của nàng : “Chớ giả bộ”

      Khinh Nhan cười, mở mắt, nắm lấy cổ của : “Chờ chút, chàng tức giận cái gì, phải ta vẫn rất tốt sao?”

      Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ôm nàng, hung hăng hôn xuống (hôn rồi, còn tức giận gì nữa hắc hắc)

      Hồi lâu sau, Khinh Nhan tựa vào ngực Nguyên Tĩnh Vũ, ôn nhu : “Đừng tức giận, chuyện này cũng có to tát gì. Ta biết chàng là lo lắng cho ta và hài tử, nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta. Ta cũng biết tự chiếu cố bản thân mình và chăm lo hài tử. Bởi vì xác định hài tử có chuyện gì, ta mới quyết định như thế. Chàng cũng biết, những ngày này, ta thực rất nhớ chàng...”

      “Lần này bỏ qua, nhưng tuyệt đối có lần sau!” Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lửa giận cũng bị ôn như dịu dàng của nàng hòa tan. Còn có thể thế nào đây, chẳng nhẽ lại đánh mông của nàng, nỡ a.

      Khinh Nhan nhu thuận gật đầu, cao hứng hướng khóe miệng hôn chút : “Sau này thế nữa. Ta hiểu biết thân thể của mình. Chờ nơi này kết thúc chiến , ta nhất định ngoan ngoãn ngồi xe ngựa, để cho mình và hài tử chịu chút tổn thương nào.”

      Nguyên Tĩnh Vũ nhàng vuốt ve mặt nàng, im lặng thở dài trong lòng. Mình hãm sâu vào, bất tri bất giác để cho nàng chi phối tâm tình. Nhưng tại sao lại có chút chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy ngọt ngào, hạnh phúc?

      Nhìn Nguyên Tĩnh Vũ bị thu phục, Khinh Nhan chợt cao giọng phân phó: “Tử Ngọc, đem quả nho ướp lạnh bưng lại.”

      Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Nàng phải mang thai sao, làm sao có thể ăn trái cây ướp lạnh?”

      Khinh Nhan lườm cái, quệt miệng (đáng a <3) : “Ta muốn ăn còn sớm ăn sao? Còn chờ chàng tới mắng sao? Người ta đây là chuẩn bị cho chàng...” Nhưng mà lên đường khổ cực, tựa hồ cũng thích hợp ăn thứ quả lạnh đó.

      Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, sắc mặt lập tức hòa hoãn, khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, kìm được lại cúi đầu... (sắc dụ :)))
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ ba: Vô vàn dịu dàng cùng ôn nhu (hạ)


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn về phía Yến quân hoảng loạn, quả quyết giơ lên lá cờ đỏ, vẫy ba lần.

      Lập tức, hai vạn kỵ binh Yên Lĩnh tuân lệnh đội mưa xuất phát, giống như hai con chim khổng lồ màu đen nhanh chóng bay về phía Yến quân. Lần này chỉ huy binh lính là Giác Hồ và Phượng Khinh Trần, tất cả kỵ binh đều là tinh . Khinh Trần mạc dù lần đầu lãnh binh xung phong chiến trường nhưng lại rất tự tin, rất hưng phấn.

      Năng lực ứng biến của Yến quân luôn luôn rất tốt. Mặc dù lương thảo bốc cháy cũng chỉ phái phần binh lính cứu hỏa, tướng sĩ còn lại canh giữa ở bên ngaoif tùy thời đợi lệnh. Đoán chừng hai vị Yến vương cũng lo lắng Yên Lĩnh thấy lương thảo bọn họ bốc cháy tiến đánh bất ngờ. Tuy chủ tướng Yên Lình xưa nay đều lấy phòng ngự làm chủ, rất ít khi chủ động xuất kích nhưng lúc này giống như xưa, bây giờ Trung Châu vương bừng bừng hùng tâm.

      Nhưng dù cho Yến quân chuẩn bị, lại ngờ rằng Yên Lĩnh lại đánh tới nhanh như vậy, mạnh như vậy, đối với kỵ binh, lộ trình mấy dặm chỉ nháy mắt là tới. Cho tới giờ khắc này bọn họ mới ý thức được, chẳng lẽ lương thảo quân mình bốc cháy la do Trung Châu đốt? Bằng tại sao mưa to cũng dập tắt được?

      Nhớ tới kỵ binh yên Lĩnh tháng ba năm nay, chúng tướng sĩ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc đó, bọn họ chỉ lòng muốn chạy, rất ít dừng lại chống cự, nhưng bọn họ cũng biết dau lưng mình là máu tanh, là xướng thịt của đồng bào mình a.

      Kỵ binh Yến quân hoảng hốt chống lại địch, nhưng ánh lửa làm ngựa kinh sợ, cách nào bày binh bố trận chống cự cho hiệu quả, liền rối rít đánh bừa, bị té ngựa ít, lại bị ngựa của chính mình và đồng bạn dẫm thành thịt nát.

      Qua mấy vòng dạo đầu, hai bên kỵ binh bắt đầu đánh giáp lá cà.

      Hữu tâm đấu vô tâm, chủ động đối bị động, lòng tin mười phần đối hoảng hốt ứng chiến, Yến quân lòng quân sớm tan rã, đâu phải đối thủ của kỵ binh Trung Châu.

      Hai vị Yến vương mắt thấy quân mình thất thế, lương thảo bị thiêu cháy, kỵ binh bại trận, còn vội vàng chạy trối chết đợi đến bao giờ?

      Yến quân thấy vương của mình chạy, tự nhiên là cũng chạy theo.

      Phượng Khinh Trần chưa chân chính trải qua chém giết thực thụ. quơ kiếm dài, kiếm quang lóe lên kẻ địch ngã xuống, sau đó bị vó ngựa đạp thành thịt vụn. Thế nhưng những người này cũng chỉ là binh lính bình thường mà thôi, bọn họ chỉ chiến đấu vì chủ, cũng chưa từng làm những chuyện thương thiên hại lý, tại sao lại muốn chém giết như chưa từng chém giết vậy? Tại sao cái thế giới này lại phải chém giết như vậy, phải đổ nhiều máu như vậy? Tại sao mọi người lại thể chung sống hòa bình?

      Máu tươi của kẻ địch nhiễm đõ chiến bào, lại bị nước mưa tẩy rửa, sau khắc lại bị máu tươi xâm nhiễm, lại được nước mưa tẩy rửa... Từ mặt chảy xuối xuống tất cả đều là nước mưa sao? Hay là tuổi trẻ cùng nhiệt huyết? Hay chính là nước mắt bất lực?

      Khinh Trần xung phong tiến lên trước, chốc lát cũng thể ngừng, mặc dù lòng của càng ngày càng nặng trĩu. hiểu được, dù mình động thủ kỵ binh phía sau cũng dẽ bỏ qua những ngươi này, đằng nào cũng chết, thà chết dưới kiếm của mình. dùng tốc độ nhanh nhất, góc độ chuẩn nhất cùng sức lực mạnh nhất trong nháy mắt mang tất cả thống khổ của bọn họ .

      Tường thành Yên Lĩnh, gió cùng mưa rót vào mái hiên, Nguyên Tĩnh Vũ kéo Dịch Khinh Nhan lui về phía sau, thấy tất cả chư tướng đều tập trung quan sát chiến trường vì vậy nghiêng đầu giọng với Khinh Nhan: “Gió lớn, nàng mau trở về trước .”

      Khinh Nhan khẽ lắc đầu: “Hôm nay ta mặc nhung trang, chính là chủ soái của Định Nam quân, chúng tướng sĩ đều ở đây theo dõi cuộc chiến, ta sao có thể rời được?”

      “Vậy nàng dựa vào tường nghỉ ngơi chút.” Nguyên Tĩnh Vũ im lặng, than thở trong lòng, chợt thấy chút hối hận.

      Khinh Nhan hướng về phái cười lớn, chợt lớn tiếng : “Quân ta toàn thắng định, Vương gia, bằng chúng ta cùng chơi ván cờ?”

      Nguyên Tĩnh Vũ đôi mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu: “Như thế rất tốt.”

      Hai canh giờ sau, mưa tạnh, mây đen dần tản , ánh nắng mặt trời xuyên mây mù chiếu rọi mặt đất, khiến vạn vật bưng sáng.

      Sau cơn mưa gió mắt mang theo mùi máu tươi nông nặc thổi qua, kỵ binh Trung châu cũng quay đầu ngựa hồi doanh.

      Nguyên Tĩnh Vũ cũng có tính toán đuổi tận giết tuyệt, chỉ muốn cho Yến vương đòn cảnh cáo mà thôi. Lấy ánh mắt nhìn xa trông rộng, con dân Yến vương sớm muộn gì cũng trở thành con dâm của Nguyên Tĩnh Vũ, binh sĩ yến vương cũng trở thành binh lính của Nguyên Tĩnh Vũ, nếu như thế chỉ cần đạt mục đích là tốt rôi, có thể giết ít bao nhiêu người tốt bấy nhiêu. Huống chi dọn dẹp chiến trướng cũng rất phiền toái, thời điểm tháng ba trước, Trung Châu phải xuất ra ba vạn công binh giúp Yến quân thu dọn thi thể. Lần này hãy để cho Yến quân tự mình bận rộn phen .

      Chúng tướng sĩ vì đại thắng lần này đều rất hân hoan, Khinh Nhan r, len lén dãn gân cốt cái, sau đó bịt mũi ăn viên thuốc.

      Nguyên Tĩnh Vũ tinh mắt nhìn thấy, híp mắt lườm nàng cái. Khinh Nhan vô tội cười cười, sau đó nhìn về đường quay lại của kỵ binh, nhìn nữa.

      Khinh Trần lần đầu tiên ra trận, hơn nữa lấy thân phận chủ tướng xuất chiến, mặc dù biết võ công của rất cao, có nguy hiểm gì nhưng Khinh Nhan vẫn có chút lo lắng. Dù sao chiến trường máu tanh cũng giống giang hồ máu tanh.

      Ở Yên Lĩnh, tất cả tướng lĩnh đều xuống chân thành nghênh đón toàn quân đại thắng trở về. Giác Hồ khuôn mặt kích động cùng tự hào mà Phượng Khinh Trần ,ặc dù mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại đạt tới đáy mắt. Chắc là trong lòng dễ chịu gì. Khinh Nhan biết, ai lần đầu tiên ra chiến trường cũng có cảm nhận như vậy, Khinh Trần năng lực thích ứng cũng coi là tốt rồi...

      Cho tới thời khắc này chúng tướng cũng chưa tìm hiểu lương thảo Yến quân đến tột cùng là tại sao lại bị cháy. Hỏi Vương gia tôn kính, Nguyên Tĩnh Vũ cười lắc đầu đó là bí mật. Nhìn lại Giác Hồ cũng là mặt cười xán lạn, chữ cũng đều . Mà Phượng Khinh Trần dù khuôn mặt luôn tươi cười nhưng ai thân cận, biết hay , nhưng dù có biết chắc cũng cho mọi người.

      Lần xuất chinh này là từ ba vạn kỵ binh Yên Lĩnh chọn ra hai vạn tinh nhuệ, ở trận đại chiến tinh phong huyết vũ trong giông tố, giờ phút này vẫn quân dung chỉnh tề, thể , Giác Hồ đúng là nhân tài. Mặc dù chưa có bản lĩnh tấn công nhưng nhiệm vụ thủ thành có thể là hoàn hảo vô khuyết.

      Lần này đánh bất ngờ, giết khoảng tám vạn quân địch, kỵ binh Trung Châu thương vong chỉ khoảng ngàn người, tổng kết lại có thể coi đây là trận đại toàn thắng. Lần này xuất chiến, vừa giúp binh lính lấy lại lòng tin, vừa an định tất cả tướng sĩ và dân chúng Trung Châu, những người bị khủng hoảng bởi cuộc bao vây tam phương. Ở nơi này thắng lợi lớn trước mắt, Nguyên Tĩnh Vũ càng được dân chúng tôn kính, Trung Châu quân càng thêm vững chắc.

      Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở đài điểm tướng, khen ngợi hai vạn kỵ binh tướng sĩ tiến công lần này: “Các ngươi là niềm kiêu hãnh của Nguyên Tĩnh Vũ ta, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ vợ con các ngươi, là kiêu hãnh của toàn Trung Châu. Bởi vì có các ngươi, dân chúng trong châu của chúng ta mới có cuộc sống bình yên sung túc. Bởi vì có các ngươi, Trung Châu mới phải sợ hãi. Các ngươi dũng thiện chiến, chính là hướng toàn bộ thiên hạ mà tuyên bố rằng, Trung Châu chúng ta là vô địch.”

      “Trung Châu vô địch.”

      “Trung Châu vô địch.”

      Chúng tướng sĩ kêu hô to, danh chấn hoàn vũ, vang trời đất.

      Dịch Khinh Nhan đứng ở dưới đài điểm tướng nghe Nguyên Tĩnh Vũ khích lệ lòng quân, nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu vào người khiến cả người càng thêm chói sáng. Lần này trận đánh bất ngờ chuẩn bị đầy đủ, thiết kế xảo diệu, thiên cơ thuân lợi, thắng lợi là chuyện đương nhiên. Nhưng có thể thế, mang đến khích lệ tinh thần to lớn cho toàn quân. Nàng thầm nghĩ, người này đúng là tinh trong toàn thiên hạ ...

      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :