1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 25: Ngọt ngào gió thổi mây bay (thượng)
      Editor: Tiểu Di
      Gần tối ngày hôm sau, Nguyên Tĩnh Vũ mang theo Dịch Khinh Nhan từ cửa động khác ra ngoài, lặng lẽ tới biệt viện ngoài thành của Lăng Tiêu Các.

      "Chúng ta vào như thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ từ đằng xa nhìn tường rào cao trước mặt. ra ngại vượt tường.

      Khinh Nhan khẽ cười : "Nếu là mật thất, tự nhiên cũng có mật đạo thông ra bên ngoài." xong, nàng kéo tay của vòng qua tường rào tới tòa cổ mộ trong rừng cây bên cạnh.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn cổ mộ, như có điều suy nghĩ.

      Chỉ thấy Khinh Nhan ở tấm bia phía sau đè xuống hai cái nút, tấm bia liền tự động dời , lộ ra cửa động. Khinh Nhan tiếng, nhàng nhảy xuống. Nguyên Tĩnh Vũ liếc cái nút kỳ quái phía sau tấm bia cái, cũng nhảy xuống.

      Trong mật thất, Nguyên Tĩnh Vũ thể thừa nhận đây đúng là nơi tốt. So với mật thất Nghệ An vương phủ trong Phi Vũ Các tinh xảo hơn nhiều, phòng ngủ, phòng trà, phòng tiểu thư, phòng luyện công, thậm chí trong phòng tắm còn dẫn cả nước suối vào, chỉ tiếc là phải ôn tuyền.

      "Có thức ăn ?"

      "Hẳn là có!" Khinh Nhan . Mặc dù rất ít tới nơi này, nhưng nàng biết tất cả các mật thất của biệt viện Lăng Tiêu Các được chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, vô luận bên trong có người hay , mỗi ba ngày thay đổi.

      Rất nhanh, Khinh Nhan tìm thấy túi thịt bò khô, tay còn có cả túi nước. Hai người vui vui mừng mừng ăn no bụng, liền nắm tay hồ tắm tắm rửa.

      Rất lâu, bọn họ chỉ cần cái ánh mắt trao đổi là đủ rồi.

      Trong mật thất chuẩn bị đầy đủ hết, các loại dược vật tất nhiên cũng thiếu. Hai người ăn uống, tắm rửa, bôi thuốc, sau đó lên giường ngủ. Tối hôm qua ở sơn động mặc dù kích thích, nhưng cuối cùng cũng bằng giường thoải mái a…

      Sau khi bôi thuốc cho đối phương, Khinh Nhan bỗng nhiên : "Cảnh Hãn, chúng ta song tu !"

      "Song tu?" Nguyên Tĩnh Vũ tất nhiên hiểu chút, nhưng phải là đồng môn sư huynh muội mới có thể song tu sao?

      Khinh Nhan lại : " cho cùng, song tu quan trọng nhất cũng chỉ là hai bên tin tưởng nhau, chỉ cần hai người có thể hoàn toàn tin tưởng, nhất định phải là vợ chồng hay đồng môn sư huynh muội mới có thể song tu." Sau đó, nàng cặn kẽ giảng giải thực chất song tu, lại đem nội công hành công lộ tuyến của mình cho biết, cho thuộc lòng.

      Sau khi Nguyên Tĩnh Vũ hiểu cũng cho là có thể làm được, cũng đem nội công tu luyện lộ tuyến của mình cho Khinh Nhan. Hai người nhớ thuộc lòng hành công lộ tuyến liền bắt đầu cuộc hành trình song tu đầu tiên.

      Bởi vì nội thương nặng hơn, cho nên Nguyên Tĩnh Vũ trước đem nội lực của mình truyền vào trong người Khinh Nhan, theo hành công lộ tuyến của nàng chậm rãi truyền , đả thông kinh mạch bế tắc, tuần hoàn Chu Thiên toàn thân sau hợp ở Đan Điền. Rồi sau đó, Khinh Nhan lại đem cổ nội lực này dẫn vào trong cơ thể Nguyên Tĩnh Vũ, theo hành công lộ tuyến của đả thông kinh mạch bế tắc, tuần hoàn Chu Thiên toàn thân sau hợp ở Đan Điền. Cứ thế lặp lại.

      Đến lúc trời sáng, hai người thu công mở mắt nhìn nhau cười tiếng, cũng cảm giác nội thương của mình có chuyển biến tốt. Bởi vì toàn tâm tin tưởng, cho nên mới có thể chút nào cất giữ, đem nội lực của mình đưa vào trong cơ thể đối phương, mà sau khi nội lực hai người dung hợp đả thông kinh mạch bế tắc tự nhiên dễ dàng hơn. Hay bởi vì công tu luyện của hai người bất đồng, dương điều hòa, hiệu quả cao hơn.

      Mặc dù cả đêm chưa ngủ, nhưng hai người cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Vì hoàn toàn giữ bí mật, ban ngày bọn họ núp ở trong phòng ngủ ra, luyện nội công hồi, bởi vì da thịt chạm nhau mà nảy sinh dục vọng, cũng cần nhẫn, tất nhiên là ân ái. Nguyên Tĩnh Vũ có thể cảm nhận được, từ sau ngày hôm trước hai người trong sơn động hoàn toàn rộng mở cánh cửa lòng tiêu trừ tất cả cách ngại, Khinh Nhan càng dịu dàng săn sóc, làm cho vui vô cùng, trong lòng càng thêm có hàng vạn nhu tình muốn dành hết cho nàng.

      Lúc chạng vạng nghe được có người vào mật thất, Khinh Nhan cũng ra ngoài gặp, chờ người tới rời , nàng ra ngoài tra, chắc là có phát cái gì dị thường . Nàng làm túi thịt bò khô giả bằng vải rách cùng bùn đất. Theo lệ thường của Lăng Tiêu Các, những thứ từ trong mật thất lấy ra được vứt bỏ hết.

      Chỉ là nghĩ tới hôm nay tự nhiên lại mang tới trái cây, rổ đào rửa sạch sử dụng băng gạc che lại!

      Những thứ hư nhanh thế này, bình thường mang vào trong mật thất. Ai cũng biết hơn phân nửa thời gian mật thất là có người, đem những thứ dễ giữ như trái cây đến phải lãng phí sao? Bình thường đều là chính mình tự ăn, cũng có người trách tội. Khinh Nhan chợt nghĩ đến: chẳng lẽ có người biết ta ở trong mật thất này?

      Khinh Nhan xách theo rổ trở lại giường, Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng ở trước ngực. Khinh Nhan ôm rổ, Nguyên Tĩnh Vũ miếng miếng đút cho nàng, sau đó đưa ra cái tay khác tiếp những hạt nàng nhổ ra. Nhìn nàng cười ngọt ngào đến như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

      Lúc này Khinh Nhan bỏ qua bén nhọn kiêu ngạo ngày thường, buông lỏng vui vẻ như hài tử, nhìn ánh mắt của che giấu chút nào thâm tình hạnh phúc, nụ cười nơi khóe miệng ngọt ngào say lòng người, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu hôn cái mặt hắn, liền xấu hổ núp ở trong ngực khúc khích cười, sau đó cũng nhặt lên quả đào đút ăn…

      Nguyên Tĩnh Vũ chợt nghĩ, nếu như có thể qua cả đời như vậy cũng tồi, giang sơn mặc dù tráng lệ, quyền lợi mặc dù mê người, nhưng trách nhiệm cũng trọng đại, nếu trở thành thiên hạ chí tôn, chỉ sợ còn rãnh rỗi thoải mái như vậy. ra hạnh phúc bình thường mới thuần túy là hạnh phúc !

      Ăn hồi đào, Khinh Nhan chợt nhắc tới nghi ngờ của mình, Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ chút, : "Dật Phi biết cái sơn động kia, chỉ cần nghe Tần Cánh hồi báo liền có thể đoán được chúng ta trốn ở bên trong, mà Thiên Y giáo chủ tìm được chúng ta rống to kêu to cũng có thể làm cho bọn họ yên tâm. Dật Phi nhất định là muốn tìm Dương chưởng môn xử lý Thiên Y giáo chủ, cho nên sư phụ ngươi cũng đoán được ta và ngươi bình an, sau đó đoán được chúng ta trốn ở chỗ này dưỡng thương cũng có khả năng. Ta tại chỉ là lo lắng thân thể Dật Phi, chúng ta trở về chậm chút mặc dù có thể dẫn xà xuất động thấy mục đích của Mạnh Kỳ Thụy, nhưng chỉ sợ cổ động quan viên Dụ Dương làm khó Dật Phi…”

      Khinh Nhan suy nghĩ chút, gật đầu. "Dật Phi đột nhiên muốn Vương lăng, kêu chúng ta làm bạn, chỉ có duy nhất trở về, cần người xúi giục đại thần Dụ Dương cũng hoài nghi . Thân thể Dật Phi tốt, lo lắng chịu nổi…" Chỉ là Dật Phi cũng để cho người khi dễ, mặc dù bề ngoài tuấn mỹ suy nhược, nhưng đồn đãi thủ đoạn của tầng tầng lớp lớp làm người ta run như cầy sấy.

      "Đúng vậy a, chính là lo lắng điểm này…” Nguyên Tĩnh Vũ thở dài, rồi lại chợt cười, "Thân thể Dật Phi tốt, lại bị kinh sợ như vậy, làm sao chịu đựng được? Ngất bất tỉnh mấy ngày cũng hợp tình hợp lý phải ?"

      Khinh Nhan cũng cười. Dật Phi là người thông minh, tự nhiên có biện pháp. Vì vậy, hai người còn sầu lo, chỉ vui vẻ ngọt ngọt ngào ngào trải qua thế giới hai người.

      Xem ra người trong biệt viện biết bọn họ núp ở trong mật thất. Vốn là ba ngày đổi thức ăn lần, bây giờ là mỗi ngày đều có thức ăn nước uống mới đem vào phía ngoài phòng trà, mà càng làm Khinh Nhan chấn kinh hãi dạ, bên cạnh hộp đựng thức ăn còn có hộp gỗ đỏ .

      "Đây là cái gì?" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng khẽ cau mày, mang theo vài phần tò mò hỏi.

      Khinh Nhan lời nào, mở hộp ra. Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt cái, chỉ thấy bên trong vài món đồ trang sức tinh xảo. Bởi vì sư phụ nàng tin chắc bọn họ ở chỗ này, cho nên tặng những đồ trang sức này tới?

      Khinh Nhan đổ đồ trang sức ra, rất nhanh ở đáy hộp tìm được miếng hộc kép. Nàng lấy ra vật bên trong nhìn qua lần, sau đó đưa cho Nguyên Tĩnh Vũ. "Lần này cái lão quái vật đó nên chết sạch !"

      Nguyên Tĩnh Vũ sau khi xem cười : "Cũng bị phân thây cho chó ăn rồi, trở về nữa chính là quỷ!"

      "Ta từ trước đến giờ tin quỷ thần!" Khinh Nhan cuối cùng yên lòng. Trừ kình địch là Thiên Y giáo chủ, Lăng Tiêu Các bọn bọ cần lo lắng đề phòng nữa rồi.

      "Thậm chí ngay cả tin tức cũng đưa tới. Xem ra bọn họ biết chúng ta ở trong này." Nguyên Tĩnh Vũ lơ đễnh cười cười. Nhưng trong lòng sợ hãi than, Lăng Tiêu Các hổ danh là đứng đầu võ lâm lục đại phái ! May mắn Khinh Nhan là thê tử của , nếu , thế lực cường đại như vậy nếu thể sử dụng, cũng chỉ có thể phá hủy.

      "Chàng cần phải nghĩ quá nhiều, sư môn của ta vốn có dã tâm gì. Cho nên bố trí những thứ này, đều bởi vì ta là thủ lĩnh nghĩa quân…” Khinh Nhan dịu dàng áp vào trong ngực , đôi mắt đẹp càng ngừng di động mặt hắn.

      Nguyên Tĩnh Vũ thấy buồn cười, cúi đầu hôn mi tâm nàng, êm ái : "Nàng là thê tử của ta, chúng ta cùng sinh cùng tử, ta còn muốn cái gì nữa?"

      Khinh Nhan mỉm cười tựa vào trong ngực , trong lòng chợt dâng lên loại hạnh phúc cùng cảm động. Nàng nghĩ, vì phần ân tình này của , nàng nguyện ý vì bỏ ra tất cả!
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Ngọt ngào gió thổi mây bay (Hạ)
      Editor: Tiểu Di
      Thời gian hạnh phúc cùng ngọt ngào lặng lẽ qua nhanh, gần tối ngày hai mươi lăm tháng tư, Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ luyện công, chợt nghe thanh khởi động cơ quan, lại có người tiến vào! Nhưng sáng sớm hôm nay phải mới đưa thức ăn tới hay sao?

      Khinh Nhan mới vừa tới cửa, liền nghe có người bên ngoài kêu tiếng dò xét: "Các chủ?"

      "Chuyện gì?" Nghe ra thanh tổng quản biệt viện, Khinh Nhan chần chờ mà thẳng bước ra ngoài.

      người phụ nữ xinh đẹp tuổi gần bốn mươi cung kính dâng quả lạp hoàn : "Đại Hộ Pháp phái người đưa tới mật thư khẩn cấp."

      Khinh Nhan nhận lấy, liếc mắt nhìn dấu hiệu của sư phụ, nhàng nặn lạp hoàn lấy ra tấm lụa , thoáng chốc mặt đại biến, lớn tiếng : "Cảnh Hãn, mau, chúng ta phải lập tức trở về!"

      Nguyên Tĩnh Vũ vốn nằm nhàm chán ở bên trong, nghe vậy vội vàng nhảy dựng lên chạy tới."Chuyện gì?"

      "Mạnh Kỳ Thụy chết!"

      Mạnh Kỳ Thụy chết!?

      Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, nắm mảnh lụa trong tay Khinh Nhan nhìn lướt qua, bỗng nhiên tỉnh táo lại."Nếu là , chúng ta gấp gáp cũng vô dụng. Truyền lệnh trở về, kêu Khinh Vân cùng Tần Cánh dẫn người tới đón chúng ta."

      Khinh Nhan vừa nghe liền hiểu, nhanh chóng viết thủ lệnh xuống lạp hoàn bảo tổng quản truyền cho Đại Hộ Pháp.

      "Chúng ta tiếp tục ở đây đêm." Nguyên Tĩnh Vũ nhìn tổng quản ra ngoài, có ý tốt cười cười, "Nơi này là tốt , về sau khó có cơ hội tốt như vậy. Hai người chúng ta …”

      "Đến lúc nào rồi, còn muốn cái này…" Khinh Nhan đánh cái, mắc cỡ đỏ mặt vào trong.

      " có gì nghiêm trọng " Nguyên Tĩnh Vũ cười khẽ, tới ôm hông của nàng, "Chỉ cần ngày nào trời còn chưa sập xuống, luôn là ngày phải vượt qua. Khinh Nhan, đối với nàng và ta mà , ngày yên tĩnh như vậy là khó có được! Nàng biết…”

      Nàng làm sao hiểu? Nhưng nàng càng hiểu hơn chính là Mạnh Kỳ Thụy chết tạo nên những ảnh hưởng gì.

      là, Mạnh Kỳ Thụy phải là con hồ ly giảo hoạt sao? Làm sao lại chết? Đến tột cùng là người nào làm?

      "Có lẽ… là Dật Phi…" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng khẽ cau mày, đoán được trong lòng nàng nghĩ gì.

      " biết ta…”

      "Ta chưa từng với ."

      " đây phải là tốt bụng cho ta thêm phiền toái sao…” Khinh Nhan than thở. Nhưng Dật Phi cũng bệnh thành như vậy còn vì bọn họ sầu lo, nàng sao lại có thể trách nhiều chuyện?

      "Ta lại cảm thấy chuyện này chưa chắc là xấu." Nguyên Tĩnh Vũ tự tin .

      "A?" Khinh Nhan , bọn họ trước kia phải thảo luận qua vấn đề này rồi sao?

      "Nhất thời xảy ra nhiều chuyện. Huống chi, giữ lại , ta yên lòng…”

      Hai người lại bắt đầu như trước đem thế cục phen tiến hành thảo luận, sớm quên ý muốn quý trọng thế giới hai người khó có được. Trải qua phen cãi vả cùng suy luận, bọn họ cuối cùng đem toàn bộ phương diện phản ứng đều nghĩ đến, sau cùng, cũng rút ra được vấn đề.

      "Chàng phải diệt nghĩa quân?" Khinh Nhan nhìn chằm chằm , giống như nếu dám gật đầu, nàng kiếm giết .

      Nguyên Tĩnh Vũ cười khẽ: "Làm sao có thể?" Lôi nàng ngồi đến đùi, từ từ đem ý tưởng của mình cho nàng nghe.

      Khinh Nhan suy nghĩ chút, trước mắt xem ra tựa hồ chỉ có thể làm như vậy, chỉ là tốc độ phải mau, nếu Nam Vương phản ứng kịp liền hỏng bét."Ngày mai ta !"

      "Nàng cần tự mình , Dụ Dương phải còn người ở bên kia sao?" Nguyên Tĩnh Vũ có chút nóng nảy, nghĩ tới nàng muốn đích thân vào chỗ ở của nghĩa quân.

      "Chàng cho rằng Dụ Dương cầm thủ lệnh của ta có thể điều động người của ta sao?" Khinh Nhan hừ lạnh tiếng, đưa ra ngón tay đâm ngực của .

      Nguyên Tĩnh Vũ chau chau mày, chẳng lẽ hiểu sai cái gì? Dụ Dương ở bên kia nghĩa quân phải làm tốt sao? phải Khinh Nhan đem chuyện tình nghĩa quân giao cho Dụ Dương toàn quyền xử lý sao?

      "Chuyện tình trọng đại như vậy, ta phải tự mình ra mặt! Hơn nữa, cho dù là ta , muốn khuyên bọn họ rời quê hương cũng phải là chuyện dễ dàng." xong, Khinh Nhan cũng nhịn được than thở.

      Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặc. Đúng vậy , nghĩa quân giơ lên phản kỳ, phải vì phụ mẫu cùng thê tử của mình chịu khi dễ đến nỗi đói chết sao? Bảo bọn họ rời quê hương thay Trung Châu bán mạng chỉ sợ là dễ dàng… Nhưng Mạnh Kỳ Thụy chết ở Trung Châu, Hà Tây khai chiến cùng bọn họ thành định cục, điều duy nhất có thể làm là trong thời gian ngắn nhất tóm thâu Hà Tây, trừ cách này ra, còn cách nào.

      "Lúc ta có ở đây, chàng phải trông nom bản thân tốt cho ta, tốt nhất đừng khiến khi ta trở lại nghe được cái gì, hừ hừ…" Khinh Nhan nhìn chằm chằm.

      Nguyên Tĩnh Vũ ôm lấy nàng về phía giường.

      "Chàng làm cái gì đấy? Ta còn chưa xong…”

      "Nắm bắt thời gian …”

      Khinh Nhan, Khinh Nhan

      Nguyên Tĩnh Vũ ngừng ở trong lòng khẽ gọi tên nàng, dám tưởng tượng phải chia tay nàng vào lúc này. Nhưng kiềm lại thể ra. nàng, nhưng cuối cùng lại cách nào bỏ qua lợi ích chính trị…
      Hoàn quyển 2
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [QUYỂN 3: CHINH PHẠT THIÊN HẠ]
      Chương 1: Vó ngựa như mưa chợt tới (thượng).
      Edit:

      [​IMG]
      [​IMG]
      “Cái gì?” Tiêu Dật Phi thất kinh. Nhưng ngay sau đó liền thông suốt. “ trách được....” Biểu ca của sao có thể cưng chiều nữ nhân, sủng đến tận trời, mà hôm nay người mắt tích lại thấy đau lòng. Nguyên lai là Giang Nam rồi.

      “Cho nên, mặc dù Nam Vương xuất binh, ta cũng có năm phần nắm chắc đánh thắng trận này.” Nguyên Tĩnh Vũ hào khí vạn trượng , hai mắt rạng rỡ, toàn thân cũng tràn đầy tự tin mạnh mẽ. Rồi lại cúi đầu hướng Tiêu Dật Phi : “Thế nên Dật Phi đệ hoàn toàn cần phải lo lắng, mau trở về nghỉ ngơi .”

      Tiêu Dật Phi gật đầu đồng ý. Nếu như thế cần lo nghĩ nhiều nữa, chỉ là còn phải vì biểu ca làm chuyện cuối cùng. Những ngày qua, mặc dù có vẻ như thân thể khởi sắc ít nhưng lại vô duyên vô cớ hôn mê, biết có lẽ thời gian của mình còn nhiều nữa rồi.

      Ngày thứ hai, Tiêu Dật Phi triệu tập chúng thần Trung Châu, để cho bọn họ hoàn toàn phục tùng Trung Châu Vương, khi thời điểm sống – chết, tồn – vong đến, mọi người bất kể được mất cái gì hay có bất mãn gì cứ chờ đánh trận xong rồi mới được nhắc đến. Nếu có người dám gây chuyện vào lúc này, để cho Tiêu Nguyên trực tiếp xử lí.

      Mọi người vừa nghe đến Tiêu Nguyên, đều tự chủ được mà rùng mình. Bọn họ còn sống chưa đủ lâu a, sao dám trêu chọc đến Diêm Vương điện hạ đó chứ. , cho dù muốn chết cũng thể chết trong tay của Tiêu Nguyên được.
      Last edited by a moderator: 15/8/14
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:
      Chương 1: Vó ngựa như mưa chợt tới (trung)



      [​IMG]
      [​IMG]
      Bây giờ phải trả lời chắc chắn với nàng như thế nào đây? Lưu nàng lại Giang Nam hay là để nàng trở về?

      Ai, đến nước này rồi, cũng chỉ có thể lấy giang sơn làm trọng mà thôi. Chỉ là, cũng vẫn có thể cho nàng thêm cơ hội, cho bọn thêm cơ hội, lần cuối làm quân tử vậy.

      Để cho nàng mang theo phần nghĩa quân rời , mặc dù lưu lại hậu họa, nhưng phải là khống chế được. Dù sao những nghĩa quân kia còn có cha mẹ, thân nhân sống ở đây, đều nằm dưới quyền kiểm soát của .

      Lấy được đảm bảo của Hà Nhược Vân, Khinh Nhan kìm được mà rớm nước mắt. Nàng nhìn lên trung, muốn cho người ta thấy nước mắt của nàng. Thư hồi báo trả lời chắc chắc còn đính kèm bức thư riêng, chỉ có vẻn vẹn mười mấy chữ: “ nàng, lòng trước sau như , lúc nguy nan, vẫn còn ta.”

      Đại ca trong lòng vẫn bỏ được nàng sao? Nàng phải cố ý muốn lợi dụng tình cảm của ...

      Nàng lập tức triệu tập chúng thủ lĩnh họp bàn khẩn cấp, đem tin tức của Nam Vương cho mọi người biết.

      Mọi người tựa hồ có chút thể tin được, Hàn đại nhân cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao? truy cứu tội lỗi của thân nhân bọn họ sao? đường truy kích, tiêu diệt bọn họ sao? Nam Vương này sao lại tốt như vậy? Nếu đúng, bọn họ còn khởi nghĩa làm cái gì?

      Khinh Nhan lại phân tích cho mọi người nghe: “ Hàn đại nhân đông ý cho chúng ta rời bởi muốn Giang Nam được ổn định, uy danh của cũng được tăng lên. Cho dù là ai, cũng cho phép nghĩa quân chúng ta tồn tại, dù chúng ta có bỏ vũ khí xuống cầm nông cụ lên bọn họ cũng bỏ qua cho chúng ta. Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bọn học bao giờ tin tưởng chúng ta cũng như chúng ta hề tin tưởng bọn họ. Có thể làm giảm thương vong, giảm bớt gánh nặng tô thế, có thể lấy phương thức hòa binh để giải quyết vấn đề nghĩa quan, đối với Hàn đại nhân mà là có ích có hại. Cho nên thả chúng ta , cũng truy cứu thân nhân ở Giang Nam của chúng ta nữa. Mọi người nghĩ xem, nếu như ta vừa rời , lại giết hại thân nhân của chúng ta, chúng ta làm như thế nào?”

      Mọi người lập tức ồn ào lên, đương nhiến là muốn trở lại tìm tính sổ a!

      Khinh Nhan lập tức kết luận: “Đúng vậy a, nếu dám đả thương thân nhân của chúng ta, chúng ta liền dẫn Trung Châu đại quân đánh tới. Cho nên thể làm thương tổn người thân của chúng ta. Huống chi, gia đình của chúng ta ở lại Giang Nam chính là con dân của Nam Vương, hàn đại nhân vô cớ giết hại dân chúng, cái tội danh này gánh vác nổi!”

      Mọi người gật đầu coi như yên lòng.

      Khinh Nhan mặc dù đạt được mục đích, nhưng trong lòng cũng hề thấy dễ chịu.

      Đây phải là ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng vốn là toàn tâm toàn ý vì nghĩa quân mà tính toán. Bắt đầu từ khi nào mà nàng lại đặt lợi ích của Nguyên Tĩnh Vũ lên đầu rồi? Tuy chỉ có bình định thiên hạ, dân chúng mới có cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng Trung Châu cùng Hà Tây, Hà Gian, Yến vương chiến tranh quan hệ gì với nghĩa quân Giang Nam? Tại sao muốn bọn họ hi sinh tính mạng?

      Cũng may trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ cũng cần những người này ra chiến trương, bọn họ mặc dù Trung Châu cũng chỉ là tham gia huấn luyện mà thôi, phải lúc bất đắc dĩ, để cho bọn họ xuất chiến. Để cho nàng đưa bọn họ Trung Châu, chỉ là vi giữ thực lực, dĩ nhiên cũng là cho Nguyên Tĩnh Vũ hậu thuẫn vững chắc, mặc dù thể dùng làm lợi khí tiến công, dùng để thủ thành vẫn là có thể.

      Dịch Khinh Nhan ra lệnh tiếng, nghĩa quân từng nhóm theo lộ tuyến tiến về Trung Châu, qua các quan ải cũng bị gây khó dễ gì cả.

      Khinh Nhan phía trước, bởi trong lòng vẫn còn chưa quá yên tâm. Nhưng nàng càng thêm yên lòng về Nguyên Tĩnh Vũ cho nen giữa tháng sáu, nàng cũng hướng Trung Châu mà xuất phát, Dụ Dương sau, theo chân nhóm binh cuối cùng tiến về phía nghĩa quân rời .
      Last edited by a moderator: 15/8/14
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Vó ngựa như mưa chợt tới (hạ)
      Edit:
      Lại Nguyên Tĩnh Vũ đối mặ với liên quân ba nhà cũng hốt hoảng, điều binh khiển tướng nhanh chóng an bài ổn thỏa, có Sầm Viễn Chí và Phung Văn Tuyên gom góp binh khí lương thảo, để phải lo lắng chuyện hậu phương. Hôm nay chỉ lo lắng tình huống ở Giang Nam, phụ tướng của nam Vương mới nhâm chức đơn giản! Khinh Nhan có thể hay thuận lợi thuyết phục nghĩa quân, an toàn đem nhân mã tới đây?

      Cuối tháng năm rốt cuộc nhận được tin của Khinh Nhan, nàng thành công, nhưng vẫn rất lo lắng. Nghĩa quân mang theo binh khí, nếu như tên họ Hàn kia coi trọng chữ tín, ở đương truy giết ngăn chặn nghĩa quân chống đỡ thế nào? Nghĩa quân phân tán mà Nam vương có thể triệu tập trọng binh tiến hành tiêu trừ bất cứ lúc nào...

      Cũng may lâu sau, nghĩa quân cũng lục tục kéo đến biên giới Trung Châu, dọc đường cũng tình nào xảy ra.

      Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù có chút hiểu nhưng cũng khá yên tâm, liền mong đợi Khinh Nhan sớm ngày trở lại.

      Mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi, mặc dù cùng Dật Phi nhàng, giống như nắm chắc phần thắng, ra hề buông lỏng khắc. rất muốn đến tiền tuyến xem chút nhưng lại lo lắng nghĩa quân phía Nam và chuyện gom góp lương thảo. Dật Phi thân thể tốt, Sầm Viễn Chí mặc dù có thể làm, nhưng cựu thần Dụ Dương lại nghe sai bảo. Hôm nay tuy Dụ Dương cùng Trung Châu kết hợp thành nhà rồi nhưng ra vẫn còn khá xa vời, nếu như có thời gian khoảng hai tháng, nhất định đem chuyện này xử lí. Hôm nay ba phương tác chiến, đâu dám vào lúc này chấn chỉnh quan viên?

      Giản Vương phi biết bận nên cũng quấy giầy , trở về Dụ Dương vương phủ chuẩn bị dọn nhà , hơn nữa lại nhanh chóng đưa ra khoản bạc giao cho Phùng Văn Tuyên, trợ giúp việc gom lương. Mà Nguyên Tĩnh Trinh lại càng thêm yên lặng ở trong phòng chăm sóc Tiêu Dật Phi, dường như rất thỏa mãn. Từ sau khi Dịch Khinh Nhan lấy máu làm vật dẫn cho thuốc của Tiêu Dật Phi, tinh thần Dật Phi rất tốt, nằng thậm chí rất mong đợi thân thể trượng Phu có thể dần dần tốt lên.

      -----------------
      Cuối tháng sau, Dịch Khinh Nhan bình an trở lại Trung Châu.

      ngày kia, Nguyên Tĩnh Vũ ở chỗ nghĩa quân, vừa sát vừa phối hợp hành động của nghĩa quân và tướng lãnh Trung Châu. Bởi vì nghĩa quân thiếu hệ thống huấn luyện, Nguyên Tĩnh Vũ liền điều mười mấy tướng quân bậc trung từ trong quân Dịch Minh Thần đến trợ giúp luyện binh. Những tưỡng lĩnh của nghĩa quân bởi trở thành phó tướng mà trong lòng phục. Nhưng trải qua thời gian huấn luyện, bản lĩnh cùng kiến thức của tướng quân Dụ Dương khiến chi bọn họ thể phục. Huống chi bây giờ còn trong địa bàn người ta, thể cúi đầu.

      Lần này, Dịch Duẫn Tiệp cùng Dương Tấn đều trở về.

      Nguyên Tĩnh Vũ đem nghĩa quân hợp nhất, chính thức đặt tên là Định Nam quân, cũng tự mình trại lính ở biên quan tổ chức công việc. Những quân lính nghĩa quân kia, dù là tướng quân hay binh lính bình thường toàn bộ cũng đều xuất thân thấp kém, chưa bao giờ được coi trọng như vậy, trong lòng đều vô cùng kích động. Bọn họ ra mắt ai đây? Chính là Phiên vương phương . Huống chi Nguyên Tĩnh Vũ lại rất bình dị, gần gũi, kì thị văn hóa của bọn họ, chê bọn họ bẩn thỉu, lại cùng bọn họ chuyện thoải mái ...

      Trải qua việc hợp nhất, Định Nam quân do tân tướng quân lãnh đạo, nhận mệnh tiếp nhận huấn luyện. Nguyên Tĩnh Vũ cam kết, Định Nam quân cùng binh lính Trung Châu được hưởng đãi ngộ giống nhau, sau này trực tiếp do thần nữ chỉ huy, thần nữ mà bọn họ tôn kính vĩnh viễn là lãnh tụ của bọn họ.

      Lời hứa hẹn này khiến cho Định Nam quân như được uống thuốc an thần, yên tâm ít.

      Sáng hôm đó, Nguyên Tĩnh Vũ mới vừa từ đài điểm tướng chuyện cùng Định Nam quân trở về lều lớn, liền nghe Tần Cánh kích động chạy vào bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Vương phi trở lại!”

      Vương phi? Khinh Nhan tới? Nguyên Tĩnh Vũ hai mắt tỏa sáng, vén rèm cửa lên chạy như bay ra ngoài. (như con đón mẹ chợ về vậy :)))

      trường thao luyện lớn, Dịch Khinh Nhan bị Định Nam quân bao vây lại rồi. Từ binh lính bình thương cho đến tướng lĩnh, nhìn thấy lãnh tụ của mình trước mắt đều rất hưng phấn . Cũng mau mười ngày trước nghĩa quân trải qua hợp nhất được điều những nơi khác huấn luyện, giờ phút này cũng phải là rất nhiều, trong cả doanh trại chẳng qua cũng chỉ có mấy vạn người thôi (bị mấy vạn bao quanh chắc cũng chết ngạt, Nhan tỷ thành ai đồ rồi hắc hắc).

      Thấy Trung Châu vương tới, quân lính nhanh chóng tránh ra lối. Bọn họ cũng rất hưng phấn, thần nữ của bọn họ tới, Trung Châu vương chẳng những biết lại còn đích thân tiếp đón a. Trung Châu vương đối với nghĩa quân bình thường như bọn họ thực quá tốt.

      Khinh Nhan vẫn như cũ, che mặt bằng kuaj mỏng, mặc dù có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mặc áo trắng vẫn là xuất trần, y hệt nàng tiên. Chu Tử Ngọc cùng Phượng Khinh Trần giống nhau thân áo trắng, trái phải đứng phía sau nàng.

      Ánh mắt hai người xa xa gặp nhau, khi đến trước mặt cũng chỉ nhìn nhau cười tiếng, làm bộ quen biết, tự nhiên hỏi han xã giao mấy câu, sau đó Nguyên Tĩnh Vũ liền khách khí mời Thần nữ đến phòng khách nghỉ ngơi (hô hô, biết rồi còn giả vờ)

      Quân lính lại cang hưng phấn hơn, Trung Châu vương rất tôn trọng Thần nữ của bọn họ, ít nhất xem ra Thần nữ và Vương gia cũng giống quan hệ thuộc hạ - chủ nhân, mặc dù Thần nữ trước đây cũng qua nàng cùng Trung Châu vương có thỏa thuận với nhau, nhưng nghĩ bọn họ lại là hợp tác ngang hàng.

      ---
      Trong trướng tướng quân, tất cả mọi người đều bị phái ra, kể cả Chu Tử Ngọc và Phượng Khinh Trần.

      Nguyên Tĩnh Vũ thể kim nén được, tay kéo Khinh Nhan vào trong ngực, tay tháo mạng che mặt của nàng ra, cúi người liền hôn xuống.

      Khinh Nhan ôm cổ , nhiệt tình đáp lại.

      Nguyên Tĩnh Vũ gầm tiếng, liền ôm nàng đến giường trúc.

      “Khoan , khoan...” Khinh Nhan khẽ đẩy ra, “Ta còn chưa có tắm rửa thay quần áo...”

      Nguyên Tĩnh Vũ theo cổ của nàng mà hôn, đôi tay linh hoạt cởi váy của nàng, chạm vào da thịt trắng nõn, thầm với nàng: “ cần gấp gáp, chúng ta lát nữa cùng nhau tắm...” (A, nhịn được nữa rồi hehe)

      “Nhưng .. ta toàn thân đều là mồ hôi...”. Khinh Nhan cũng phải muốn nhưng nàng hy vọng, sau khi xa cách có thể đem thân thể thơm tho sạch cho chứ phải thân bụi bặm mồ hôi như hôm nay.

      “Khinh Nhan, nàng muốn ta sao?” chợt ngẩng đầu nhìn nàng, chưng ra dáng vẻ gian ác, giống như nàng nếu dám qua chữ “ liền đem nàng ăn đến còn khớp xương.

      “Ách...” Nhưng là... Nhưng là đợi nàng xong, miệng lần nữa bị ngăn chặn.

      kéo tay nàng đưa xuống dưới hạ thân, thở hổn hển : “Khinh Nhan, ta nhẫn nhịn được... ta nhớ nàng nhớ đến phát điên rồi...”

      Khinh Nhan mặt đỏ như bị bỏng, biết tại cho dù thế nào cũng buông mình ra, cũng đành buông tha ý nghĩ tắm, thậm chí chủ động hôn .

      Nguyên Tĩnh Vũ mừng rỡ vô cùng, mặt vuốt ve nàng, mặt bỏ quần áo của mình...

      Trong trướng xuân quang vô hạn( phi lễ thĩnh chớ nhìn a~~.)
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :