1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Đôi tình nồng thắm (hạ)
      <h4 align="Edit: Tiểu Di
      <h4 align="Beta: Ha.chi
      <h4 align=" 
      Vương Thái phi gọi hai thị nữ Bích Ngọc cùng Đàn Ngọc lại, rất nhanh liền bỏ ra nghi ngờ trong lòng. Vị Vương phi này thế nhưng lại tham chánh! Thường ngày từ trước đến giờ cùng Dụ Dương Vương bình đẳng cùng ăn cùng ngồi , còn cùng nhau đến Phi Phượng Lâu xử lý chính vụ! Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì? Gia môn Dịch thị nay nắm giữ trọng binh của Dụ Dương, Dụ Dương Vương tại sao có thể để cho nữ nhi Dịch gia tham chánh?

      Nghĩ tới đây, người chưa bao giờ hỏi tới chính vụ, Vương Thái Phi, cũng nhịn được có chút lo lắng.

      qua cái cua quẹo, Chu Tử Ngọc giọng : "Vương phi, cứ như vậy đem Đàn Ngọc và Bích Ngọc lưu lại ổn chứ?"

      Khinh Nhan cười lạnh tiếng: "Có cái gì tốt? cần chúng ta động thủ, Tiêu Nguyên xử trí họ!" Mặc dù nàng chưa bao giờ chủ động hại người, nhưng cũng để mặc cho người khác khi dễ! Mặc dù nàng trẻ tuổi, lại là nữ nhân, nhưng giết người cũng ít. Những người đó nếu cho là nàng thiện lương đến mức có thể bao dung mưu hãm hại người của mình coi như là sai lầm rồi! Nàng đối với người từ trước đến giờ là người kính ta thước, ta kính người trượng; về phần cùng mình đối nghịch , nàng từ trước đến giờ ăn miếng trả miếng tuyệt nương tay!

      Còn chưa ra khỏi vườn hoa, Nguyên Tĩnh Vũ tìm tới.

      Khinh Nhan nghênh đón, hỏi: "Sao chưa gì tới? Thấy Khinh Vân sao rồi?"

      "Khinh Vân? có chuyện tìm ta?" Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, rồi phản ứng rất nhanh, đưa ra miếng lụa trắng tràn ngập chữ.

      Khinh Nhan cười tiếng, cũng đem mảnh vải trắng mình mới vừa rồi nhận được đưa tới.

      Hai người liếc qua mảnh vải trắng của mình, nhìn nhau cười tiếng, nhưng ngay sau đó mặt mày trầm lặng.

      Khinh Nhan suy đoán hỏi: "Chàng tính trở về chuyến sao? Nhưng là nghi thức nhường ngôi sắp diễn ra rồi."

      "Nàng cảm thấy thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ chợt cười.

      "Thiếp xem cần thiết." Khinh Nhan rất khẳng định , "Chuyện Hà Tây vương quả phải xử lý, nhưng nhất thời vội. Chờ chàng chính thức kế vị, Trung Châu cùng Dụ Dương hoàn toàn kết hợp nhà, trở về dọn dẹp cũng muộn!"

      Nguyên Tĩnh Vũ mặt nụ cười nhàn nhạt, trong mắt có chút vẻ thận trọng. : "Khinh Nhan, nàng còn quá Hà Tây vương này. làm những động tác này, có thể , cũng có thể giả. Nếu ta quá sơ ý, có thể tới . Nếu ta trở về, trọng binh đề phòng, nhất định phái sứ giả tới hòa đàm. Vô luận thế nào, luôn luôn muốn cho ta chút phiền toái."

      Khinh Nhan gật gật đầu mà : "Ý tứ bên trong thiếp hiểu, nhưng là thiếp tin tưởng Nhị thúc có thể bảo vệ phòng tuyến Tây Bắc."

      Nguyên Tĩnh Vũ khoát vai của nàng từ từ trở về, trầm mặc hồi mới : " phải là ta tin Dịch tướng quân, mà là Hà Tây vương người này thực quá quỷ dị, còn nhớ trước kia ta với nàng ở Lương Châu với ta cái gì chứ?"

      Khinh Nhan gật đầu, nàng hiểu Nguyên Tĩnh Vũ lo lắng, nhưng là… “Chẳng lẽ chàng có tính toán?"

      Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, hơi chần chờ chút : "Trong lòng ta ngược lại có chủ ý, chỉ là dùng thúc thúc của nàng chưa chắc thích hợp."

      Khinh Nhan nghi ngờ nhìn .

      "Chúng ta cần bây giờ là thời gian." .

      Khinh Nhan chợt hiểu ra, gật gật đầu mà : "Đây là biện pháp khó khăn, quan lại tại Trung Châu biết tùy cơ ứng biến phải là người thích hợp, nhưng Nhị thúc vốn là danh tướng đương thời, chiến trường chỉ sợ chưa chắc hoàn toàn nghe lệnh."

      Nguyên Tĩnh Vũ tán thưởng nhìn nàng, nhàng tiếng thở dài: "Ý định của ta là phái đặc sứ, chỉ là chần chừ trong việc tuyển lựa người.”

      Khinh Nhan gật đầu. Chuyện này quả phải quan lại bình thường có thể làm được, người này vừa phải đối với Dụ Dương vương hoàn toàn chân thành cùng tin tưởng, lại phải có thể chân chánh ngăn được uy danh Dịch tướng quân lan xa, đánh tan chúng thần Dụ Dương, trừ cha nàng, chỉ sợ tìm ra người thứ hai. Nhưng là, phụ thân tại sao có thể rời Nam Phương phòng tuyến? Hơn nữa, phụ thân cùng Nhị thúc quan hệ cũng tốt. . . . . .

      "Nghe nàng cùng thúc phụ quan hệ tệ, lời của nàng nghe sao?" Nguyên Tĩnh Vũ quẹo khúc quanh chợt hỏi.

      Khinh Nhan nhìn cái : "Nếu như lời của chàng cũng có thể thèm để ý, lời của thiếp có thể có tác dụng gì? Thúc phụ mặc dù thương thiếp, nhưng chỉ là tình cảm gia đình, từ trước đến giờ công và tư ràng… Chỉ là nếu chàng hạ vương lệnh, thiếp lại viết phong thư lấy tình để cảm động, có lẽ khả dụng…"

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái, mang theo vài phần bất đắc dĩ : "Cũng đành phải như thế."

      Khinh Nhan có chút trầm mặc, Nguyên Tĩnh Vũ chỉ nghĩ nàng lo lắng tình thế khẩn trương trước mắt, liên tiếp an ủi nàng phải lo lắng, nhưng biết là trong lòng nàng nghĩ đến thúc phụ tại phòng tuyến Tây Bắc phía xa. Ở trong gia tộc, nàng cùng thúc phụ tình cảm là tốt nhất. Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ biết chút, nhưng nhất định nghĩ tới, thúc phụ thầm ủng hộ nàng nhiều năm rồi. Nàng cái gì cũng có thể cho biết, duy chỉ có chuyện này đúng là vạn vạn thể để cho biết .

      —————————— đường ngăn cách ——————————–

      Ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Trinh tới Phi Vũ Các bái phỏng Dụ Dương Vương phi, thương nghị chờ Giản vương phi đến rồi mới thiết gia yến náo nhiệt, sau đó lại uyển chuyển bày tỏ lòng biết ơn, cảm tạ Dịch Khinh Nhan ổn định bệnh tình Tiêu Dật Phi.

      Khinh Nhan phải người mọn, cũng quản nàng là lòng hay là giả dối, ít nhất ngoài mặt là hai người bỏ qua hiềm khích.

      Bệnh tình Tiêu Dật Phi trong khoảng thời gian này hơi có chuyển biến tốt, căn bản ngày kế là lần đầu tỉnh táo, ăn uống cùng uống thuốc cũng thuận lợi hơn so với trước kia, Dịch Khinh Nhan mỗi lần cũng qua nhìn chút, nhưng rất nhanh liền rời . Ngược lại Nguyên Tĩnh Vũ bị trì hoãn đến thiếu thời gian, phần lớn quân chánh đều là do Khinh Nhan xử lý.

      Khinh Nhan hiểu , cũng là có ý như vậy, vì vậy làm việc càng thản nhiên, vụ trọng đại tất cả đều lưu lại cùng thương lượng thảo luận sau do quyết định.

      Đối với việc này, Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ rất hài lòng. Kiêu ngạo, vui mừng, thỏa mãn, nàng làm cho dù là quân vương hay trượng phu đều hài lòng tất cả, càng cảm thấy nàng là tánh mạng của mình, thể thiếu phần.

      Ngày mùng chín tháng tư xảy ra chuyện khiến mọi người kinh ngạc, bọn họ nhận được biên cảnh cấp báo, Hà Tây vương cùng Hà Gian Vương thế nhưng đồng thời hành động, muốn tự mình đến Vinh Dương tham gia nghi thức nhường ngôi Nghệ An vương. Phó tướng biên cảnh tự mình suất binh bảo vệ hai vị khách quý, đoán chừng có thể ngày mười sáu tháng tư hội ngộ trước Vinh Dương.

      Về sau, Nam Vương, Giang Việt vương cũng phái sứ thần đưa tới quà tặng, chỉ là cũng vẫn còn ở đường. Chỉ có Đông Bắc Yến vương vẫn còn náo động ở bên trong, mặc dù Tam vương tử kế vị, nhưng ra là thế tử, cũng chính là Đại vương tử, mang theo thế lực ủng hộ mình đoạt vài toà thành trì phía Bắc, trước mắt cùng tân vương giằng co. Nhưng hai người cũng ở trong giang hồ ban bố lệnh ám sát, treo giải thưởng mười vạn hoàng kim mua đầu Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ.

      Đối với lần này, Nguyên Tĩnh Vũ cũng thông qua Thanh Dương phái chiêu mộ võ lâm hảo thủ, rồi lại lệnh đem tất cả võ lâm nhân sĩ hưởng ứng triệu tập sắp xếp tại Tật Phong doanh, ở Cẩm Châu tiếp nhận huấn luyện, đảm đương nhiệm vụ thân vệ Dụ Dương vương, cũng tiếp xúc với các đội quân khác, khiến những người có dụng ý thất vọng, rối rít rời , cuối cùng lưu lại phần lớn những người có thể tin.

      Nguyên Tĩnh Vũ phái Lâm Khinh Vân qua làm trại trưởng Tật Phong doanh, lại từ dịch Minh Thần điều thủ hạ đắc lực đảm đương trại phó, cùng Lâm Khinh Vân cùng nhau hợp nhất, đội này nhân số nhiều, tương đối dũng thiện chiến có thể là đội ngũ tiềm lực.

      Khinh Nhan hiểu những tướng này sau này là quân tiên phong chinh chiến thiên hạ.

      "Đội quân này, sau này liền giao cho Ngạn Phi !" Khinh Nhan .

      Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ chút, hỏi: "Khinh Nhan, về sau, nàng muốn theo ta cùng nhau xuất chinh sao?"

      " Chàng phải muốn cho thiếp cùng sao?" Khinh Nhan nhíu mày nhìn .

      "Ta rất mâu thuẫn." Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng mắt thở dài , "Hành quân đánh giặc rất vất vả, nhưng là, ta lại bỏ được cùng nàng tách ra …" Hôm nay hai người ngọt ngào vô cùng, chỉ cần suy nghĩ chút có nàng ở bên cạnh ngày cũng có chút chịu nổi.

      Khinh Nhan cầm tay của , mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần thâm tình nhìn , : " Thiếp thuở phiêu bạc giang hồ, cũng phải là có ở trong quân doanh, chàng phải lo lắng. Hơn nữa… thiếp cũng muốn tách với chàng ra…"

      Nguyên Tĩnh Vũ kìm được ôm nàng chặt, khắc kia, tim của mềm mại hạnh phúc giống như thể buông tay.

      Tân hôn ngọt ngào, hai linh hồn tri kỷ, bầu bạn cùng nhau cầm tay về phía trước … Nguyên Tĩnh Vũ thiếu chút nữa sinh ra loại ảo giác, dường như bầu trời trong khắc kia hoàn toàn dừng lại, bọn họ cứ như vậy ôm cho đến Thiên Hoang Địa Lão…
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Vi tranh sủng tiểu thí ngưu đao (Thượng)
      <h4 align="Editor: Nhược Nhược
      <h4 align="Beta: Ha.chi
      Gần tối ngày mười ba tháng tư, Giản vương phi mang theo Trắc phi Liễu thị cùng hai đứa bé tới được Vinh Dương, mà Dịch Cẩm Hồng được nuôi ở Vương phủ cũng theo tới.

      Lúc nhận được tin tức Nguyên Tĩnh Vũ cùng với Dịch Khinh Nhan ở Phi Phượng Lâu xử lý chính vụ, Nguyên Tĩnh Vũ từ tốn “Biết”, sau đó cho Tần Cánh lui ra ngoài.

      “Chúng ta có nên nghênh đón hay ? Khinh Nhan giọng hỏi.

      “Nơi này còn có đống chuyện phải làm!” Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn đến đống tấu chương kỷ án, trong lòng thể ko tức giận. Thân thể Dật Phi vốn tốt, mỗi ngày còn phải xem nhiều tấu chương như vậy, có bệnh cũng bị làm cho phát bệnh. Xem ra phải nhanh chóng cải cánh thể chế chính vụ của Trung Châu mới được.

      Nếu Nguyên Tĩnh Vũ cũng như vậy, Khinh Nhan cũng nhiều lời, tập trung hết sức xử lý chính vụ trước mắt.

      Ngày hôm trước Nguyên Tĩnh Trinh hỏi qua Nguyên Tĩnh Vũ, đám người Giản Vương phi nghỉ ngơi ở đâu, Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ, cuối cùng cùng để bọn họ nghỉ tại Phi Vũ Các. và Khinh Nhan ở gian chủ điện, phải ở chủ điện còn có hai gian sao? Đoán là bọn họ xa như vậy, cũng mang quá nhiều người. Đứa tự nhiên là ở cùng với mẫu thân chúng, còn Dịch Cẩm Hồng, cho ở cùng Lâm Khinh Vân là được rồi. Nếu để cho Giản vương phi bọn họ ở chỗ khác,mà lại tới hỏi thăm, rất có khả năng trở thành đề tài bàn tán. Nếu như nhà cùng ở tại Phi Vũ Các, mỗi ngày ít nhất có thể cùng nhau dùng cơm tối, như vậy cũng có thể dễ dàng gặp được con, quan hệ của cùng với hai vị vương phi cung thể truyền ra ngoài. ở bất kỳ đâu, việc chuyên sủng đối với Khinh Nhan như vậy, đều có thể khiến thiên hạ chỉ trích.

      Nguyên Tĩnh Vũ có hơi thất thần, đột nhiên nghe tiếng Khinh Nhan ném mạnh tấu chương cầm trêm tay lên kỷ án, mắng câu đầy căm hận: “Ngu xuẩn!”

      Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc cầm lấy tấu chương kia xem qua, cũng thể kìm chế mà nhăn mày thấp giọng thở dài.

      “Gọi người đến cẩn thận chuyện chút !” Nguyên Tĩnh Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Những vị thần tử Trung Châu này sao có thể lại cổ hủ như thế chứ? cái gì mà nếu như tân binh Cẩm Châu chịu quản lý của Trung Châu, điều động quân phí nên căn cứ theo tiêu chuẩn Trung Châu, chịu quản lý của Trung Châu; nếu như quyết định tân binh thuộc quản lí của Dụ Dương, nên theo dựa theo tiêu chuẩn điều động chi trả cho chi phí quân mới đúng. ngắn gọn, giờ Dụ Dương và Trung Châu chưa xác nhập, bọn họ đầu nhập dưới trướng của Dụ Dương vương sắp kế vị này!

      thể bọn họ bất mãn với Dụ Dương vương, chỉ là tuân theo trình tự làm việc vốn có thôi. Thế nhưng, những người này hiểu làm việc phải biết tùy cơ ứng biến sao? thực tế việc Dụ Dương vương làm chủ Trung Châu thành rồi, bọn họ ở đó kiên trì cái gì?

      Khinh Nhan híp mắt suy nghĩ chút, bỗng nhiên thẳng người lại, trầm giọng : “Dù sao sớm hay muộn những người này cũng phải thay đổi, bằng lựa chọn từ trong nhóm thân vệ vài người thông minh cho họ làm phụ tá !” Về phần thủ vệ vương phủ, có thể điều động ít từ trong tay Tiêu Nguyên, còn thân vệ của chàng, có thể để cho phụ thân ta tuyển vài người đến.

      Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ chút, gật đầu, rồi lại cười hỏi: “Cũng biết là nàng đến vị phụ thân nào?”

      Khinh Nhan ngẩn ra, liếc cái, nhưng chuyện.

      Nguyên Tĩnh Vũ cũng tự nhận thấy mình lỡ lời, nhìn thần sắc bình thường của nàng, vẻ mặt áy náy : “Xin lỗi. . ., khiến nàng khổ sở.” xong, bỏ tấu chương và bút mực đỏ trong tay xuống, hơi xoay người ôm nàng vào lòng, đầu tựa vào vai nàng, mũi chìm vào mùi hương thơm ngát từ mái tóc của nàng, hòa nhã : “Đừng khổ sở, nàng còn có tầm. Khinh Nhan, chúng ta là phu thê, ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh nàng. . . .”

      ra Khinh Nhan phải là dạng người đa sầu đa cảm, tâm tình dao động cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, ngờ Nguyên Tĩnh Vũ nhạy cảm như vậy, còn ôn nhu an ủi mình như vậy, thể là trong lòng có chút cảm động nào.

      Lẳng lặng vùi sâu hơn vào trong lòng chút nữa, nàng bất thình lình ngẩng đầu khẽ hôn lướt mặt , sau đó nhanh chóng ngồi lại, bắt đầu nghiêm trang làm chính .

      Nguyên Tĩnh Vũ thấy buồn cười, đây là học từ sao? lại , Khinh Nhan của quả nhiên là giống những nữ tử bình thường, chờ đến đêm nay trở về, phải đòi chút tiền học phí từ nàng mới được!

      Trước khi trời tối Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan ôn hòa trở lại Phi Vũ Các, vừa mới lau mặt xong, uống chút trà, thị nữ liền thông báo Giản vương phi cùng Liễu Phu nhân mang theo hai vị tiểu quận chúa đến thỉnh an.

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, cho phép dẫn người vào, chính mình lại ngồi ghế động đậy. Trong lòng biết làm sao lại có chút cảm thấy mệt mỏi.

      Khinh Nhan nhìn , chậm rãi đứng dậy, ra cửa nghênh đón, ra lệnh cho Chu Tử Ngọc chuẩn bị điểm tâm.

      Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là đứng lên ra ngoài, vẻ mặt mang theo vào phần kích động vui sướng, vẻ mỏi mệt lúc trước dường như tiêu tan còn dấu vết.

      Thị nữ vén rèm châu, Giản vương phi cùng Liễu phu nhân bước vào, muốn thi lễ yết kiến, Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chân bước đến nâng hai người dậy, trách cứ: “ đường xa như vậy có còn mệt ? Nên nghỉ ngơi tốt mới đúng. Ở Phi Vũ các đều là người nhà, cần gì nhiều lễ nghi như vậy?” Sau đó, cúi đầu nhìn nữ nhi, mỗi tay dắt đứa ăn điểm tâm.

      Trong lòng Giản vương phi xúc động, gần như thể tin nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.

      Lúc này, Khinh Nhan tới, khẽ cười : “Tỷ tỷ lặn lội đường xa nhất định là rất mệt mỏi, nên ngồi xuống uống chén trà trước , bữa tối có nhanh thôi.

      Ánh mắt Liễu phu nhân gần như là dính chặt ở người Nguyên Tĩnh Vũ, đáng tiếc là chỉ thoáng nhìn nàng lần với nụ cười dịu dàng rồi lại nhanh chóng chuyển ánh mắt . Bây giờ nghe thấy tiếng Dịch Khinh Nhan, vì vậy mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng hành lễ.

      Dịch Khinh Nhan hiển nhiên là còn chưa có quen với việc thê thiếp của Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ với mình, chờ nàng kịp ngồi xuống giữ nàng lại, liền : “ dám nhận lễ của tỷ tỷ!”

      Giản vương phi mỉm cười gật đầu: “Mấy ngày này ít nhiều cũng nhờ muội muội quan tâm chăm sóc Vương gia, chúng ta vẫn lo lắng mình Vương gia chiến trường An Lĩnh biết có bao nhiêu khổ cực, ngờ dáng vẻ của Vương gia nhưng lại giống như trẻ lại vài tuổi.” tuy như vậy, nhưng trong lòng Giản vương phi lại vui chút nào. Vương gia càng tỏ ra tuổi trẻ khôi ngô, thế nhưng nàng lại càng ngày càng già , khó trách được sao Vương gia lại thích. . . Dịch Khinh Nhan chăm sóc Vương gia rất tốt, khiến cho nàng muốn tìm chút lý do để bắt tội cũng có.

      Chạng vạng tối các nàng đến Nghệ An vương phủ, Nghệ An Vương phi dẫn theo sườn phi cùng phu nhân các thần tử đến ngoài cửa nghênh đón, khí thế bề ngoài rất to lớn, làm cho lòng người nhịn được sinh ra kiêu ngạo vui vẻ. Chỉ tiếc người nàng muốn gặp nhất cuối cùng cũng đến, nghe xử lý chính , cùng với Dịch Khinh Nhan. Ngay lúc ấy, trong lòng chua xót khó chịu, trong nháy mắt gần như chịu nổi muốn quay về Dụ Dương. Đến cùng vẫn cố nhịn xuống, lúc này lại vui mừng thân thiết dịu dàng như vậy. . . . .

      Sau đó Lâm Khinh Vân cũng dẫn Dịch Cẩm Hồng lại, lúc này Khinh Nhan mới vui vẻ đứng lên, kéo tay Dịch Cẩm Hồng quan sát . Nhiều nhất chỉ có mấy tháng gặp, đứa trẻ này dường như lại cao thêm ít.

      Dịch Cẩm Hồng bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu : “Cảm ơn mến, Cẩm Hồng rất tốt. . . . .”

      Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ bỗng nhiên quay sang, : “Cẩm Hồng hình như cao thêm rồi . . . . .” xong, thuận tay kéo Dịch Khinh Nhan ra sau mình, vỗ vỗ bả vai Dịch Cẩm Hồng, “Ra dáng nam tử hán rồi!”

      Lâm Khinh Vân nhìn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Dịch Khinh Nhan, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng ánh mắt vẫn là an ủi .

      Bề ngoài thân phận của Lâm Khinh Vận là huynh đệ kết nghĩa của Nguyên Tĩnh Vũ, lại là nghĩa phụ của Dịch Cẩm Hồng, cho nên Nguyên Tĩnh Vũ để hai người bọn cũng ở lại dùng cơm chiều. Bọn người Lâm Khinh Vân và Giản vương phi có thể nhìn thấy được là hợp nhau, nhưng thể nể mặt Nguyên Tĩnh Vũ, chỉ từ chối chút rồi cũng ngượng ngùng mà ở lại.

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Khinh Vân cùng Dịch Cẩm Hồng cáo từ rời , còn lại Giản Vương phi cùng Liễu phu nhân ngồi chờ ở phòng khách uống trà, Nguyên Tĩnh Vũ : “Đều là người nhà, cho nên có số việc cũng muốn gạt các người. Dù sao tại chúng ta ở trong vương phủ cũng có chút danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên thể sắp xếp cho các ngươi ở nơi khác, cũng may Phi Vũ các tuy răng lớn lắm, sắp xếp chút vẫn là ở được. Nếu ở cùng chỗ, sau này mỗi ngày đều đến đây cùng nhau dùng cơm tối , cần bận tâm tới những lễ nghi rắc rối kia, để bọn trẻ thoải mái hoạt động chút cũng tốt.”

      Giản vương phi cùng Liễu phu nhân gật đầu đồng ý, Nguyên Tĩnh Vũ thầm nhíu mày, lại : “Trung Châu thể so sánh với Dụ Dương, thân thể Nghệ An vương tốt, cách quản lí người hầu cũng giống người thường, nghiêm cấm phụ nhân đàm luận chính , nếu các ngươi ở vương phủ, cũng nên ghi nhớ.

      mặt Giản vương phi cùng Liễu phu nhân đều có chút kinh sợ, trong lòng muốn như thế nào cũng biết được. Chung quy các nàng đều biết Dịch Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ tham gia chính , chẳng lẽ Dịch Khinh Nhan phải nữ nhân?

      “Nghi thức kế vị sắp diễn ra, ngày mai Tĩnh Trinh dẫn người tới đây giảng giải kỹ càng trình tự lễ nghi ngày hôm đó, các ngươi ta có điều gì phải lo lắng, nhưng hai đứa con trai còn , các ngươi phải chuyên tâm hướng dẫn chúng.” Nên giao phó cũng giao phó xong rồi, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bắt đầu lộ ra chút mệt mỏi.

      Giản vương phi đưa mắt ra hiệu cho Liễu phu nhân, hai người dắt tay hai đứa đứng dậy, xin Nguyên Tĩnh Vũ muốn rời khỏi.

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu noi: “Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm chút ! nay mọi việc trong Phi Vũ Các là do Chu Tử Ngọc nương thị tỳ của Dịch vương phi quản lý, các ngươi có cần cái gì tìm nàng là được.

      Dịch Khinh Nhan vừa tiễn Giản vương phi trở về, thấy vẻ mệt mỏi vốn có mặt Nguyên Tinh Vũ biến mất thấy tung tích, thần thái sáng láng nhìn nàng.

      phải mệt mỏi sao?” Nàng cười khẽ, trừng mắt cái, biết chắc là giả bộ.

      “Đúng vây, cho nên chờ Vương phi cùng ngủ. . .” xong liền kéo nàng đến phòng tắm.

      . . . . .

      Ở trong phòng tắm càn quấy hồi, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan mời chịu lên giường nằm, chợt nghe Chu Tử Ngọc ở bên ngoài thấp giọng truyền lời: “Vương gia, Vương phi, vừa rồi Giản vương phi phái người qua, “thân thể Tuệ quận chúa khỏe. . . .”

      Lúc đầu Nguyên Tĩnh Vũ là khiếp sợ, sau đó là luống cuống, nhưng ngày sau khi nghĩ kỹ, trong lòng lập tức khó chịu. Lúc ăn cơm tối còn khỏe đây mà, bây giờ có thể xảy ra chuyện gì? Huống chi nếu bệnh tình hài tử nghiêm trọng, Liễu thị nên lập tức phái người đến thông báo cho , nếu là Giản vương phi phái người tới, vậy có chuyện gì lớn.

      “Vương gia?” Chu Tử Ngọc đoán được Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ gì, nhưng Giản Vương phi vẫn còn chờ hồi đấy.

      xem chút !” Khinh Nhan . Dù sao cũng là máu mủ của , hơn nữa, đứa bé kia quả rất đáng . Đừng Nguyên Tĩnh Vũ, ngay cả nàng cũng vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng.

      “Bổn vương cũng phải đại phu, làm được gì? Ta còn biết nàng có ý định gì sao?” Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh, lại với Chu Tử Ngọc, “Ngươi theo qua bên đó xem thế nào !”

      Chu Tử Ngọc lĩnh mệnh , Khinh Nhan lại ngủ được, khuyên qua nhìn xem, cũng làm lỡ mất bao nhiêu thời gian. Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là đứng đậy mặc quần áo. phải là trời sinh tính tình lạnh bạc, nhớ ngày đó biết tin Thục Ninh mang thai, nhìn thấy con ra đời, cũng giống như vô số người cha khác mừng như điên, nhưng là, hy vọng cùng chờ đợi nhiều như vậy cuối cùng đều trở thành nổi đau bị mất , lần lại lần. . . . .

      tự nhận bản thân rất kiên cường rồi, còn lại chỉ là nhịn được sợ hãi, nên lại lần nữa trả giá cho tình sâu sắc. Khinh Nhan, phải bời vì hiểu được nàng đủ mạnh mẽ, thể vào lúc nào đó dễ dàng mất sao? Thế nhưng hài tử, mặc dù có bỏ mặc hay cẩn thận bảo hộ như thế nào, đến cuối cùng vẫn thể giữ lại được. . . . .

      Khinh Nhan chưa từng nghĩ sâu xa đến tình cảm của đối với hài tử, chỉ là cảm thấy người làm phụ thân như có hành động như vậy là đủ tư cách, nàng cho rằng chính là lo nghĩ đến cảm thụ của nàng, cho nên mới khuyên như vậy. Nàng muốn cho , tuy rằng nàng hay ăn dấm chua, nhưng cũng đến mức mọn như vậy. Đứa bé là cốt nhục của , chúng là việc đương nhiên.

      Thời điểm Nguyên Tĩnh Vũ trở về là canh ba rồi, Khinh Nhan ngủ mơ màng, híp mắt hỏi: “Đứa có việc gì chứ? tại khá hơn chút nào ?”

      Nguyên Tĩnh Vũ cởi áo khoác ngoài lên giường, nữa ngày mới buồn bực : “ có gì đáng ngại. . . .”

      có việc gì là tốt rồi. . . .” Khinh Nhan nhàng nỉ non, trở mình gối lên lên ngực , tay ôm thắt lưng của , trong lúc vô ý đụng phải bàn tay có chút lạnh của liền nhàng cầm lấy, muốn mang đến cho ấm áp.

      “Ngủ . . .” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng, cúi đầu hôn đỉnh đầu của nàng, tay cầm lấy tay của nàng, tay con lại nhàng vỗ về mái tóc của nàng, tâm tư dường như cũng chậm chậm bình tĩnh lại.
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Nhược Nhược

      Beta: Ha.chi


      Sáng sớm ngày hôm sau lúc Khinh Nhan tỉnh lại Nguyên Tĩnh Vũ ngủ say, nàng suy tư chút, quyết định vẫn nên cùng ngủ nhiều thêm chút nữa. Nếu nàng thức dậy, khẳng định là bị đánh thức.



      Nhưng ngày hôm nay cũng có an bài từ trước. Đầu tiên thân thể Dật Phi cần phải sớm chuẩn bị, bảo đảm mười ngày sau phải tỉnh lại, thứ hai nghi thức kế vị ngày mười sáu còn có khâu chuẩn bị cuối cùng.



      Chu Tử Ngọc ở bên ngoài buồng ngủ giọng : “Vương phi, phong tổ có tin cấp báo đưa tới. . . . . .”



      Mặc dù Tử Ngọc , Nguyên Tĩnh Vũ vẫn thức dậy. day day trán mở to mắt, bắt gặp ánh mắt ôn nhu mỉm cười của Khinh Nhan.



      “Sao gọi ta dậy?” xong, ngồi dậy đưa tay cẩn thận vuốt ve gương mặt nàng, sau đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.



      Tuy rằng cười rất ấm áp, nhưng Khinh Nhan vẫn mẫn cảm nhận thấy tâm tình dường như được tốt. Bỗng nhiên nhớ đến đêm qua trở về rất muộn, chẳng lẽ . . . . .



      Tin tức mới nhất được Phong Tổ truyền đến: Giang Việt thế tử do bị đả kích về mặt tình cảm vốn lên đường trở về Giang Việt đột nhiên trở lại, cũng muốn tham gia nghi thức nhường ngôi Nghệ An vương.



      Nguyên Tĩnh Vũ nặng nề nhìn Khinh Nhan, chẳng lẽ thân phận của nàng vẫn thể giấu được sao?



      Khinh Nhan trầm tư lúc, chợt ngẩng đầu nhìn : “Nếu thiếp tham gia. . . . .”



      ! Ta muốn cho mọi người đều biết, nàng là vợ của ta, là nữ nhân ta nhất. Ta muốn nàng đứng ở bên cạnh ta, chia sẻ tất cả vinh dự. . . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ ngắt lời nàng, rốt cuộc quyết định.



      Thân thế của nàng bị bại lộ cho nó bại lộ ! Cùng lắm từ nay về sau ngũ đại phiên vương càng đề phòng hơn thôi, dù sao chỉ cần Trung Châu và Dụ Dương xác nhập, cũng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, mặt rốt cuộc cũng lộ ra được nụ cười như trút được gánh nặng.



      Khinh Nhan nhìn thấy nét kiên định và đắc ý trong mắt , nhịn được cười khúc khích, cuối cùng nghiêm mặt nhìn vào mắt : “Thiếp muốn cùng chàng đứng chung chỗ, cùng chàng đối diện với tất cả mọi việc trong tương lai, mặc kệ là cầu vồng đầy trời hay là mưa gió sấm chớp, bất kể là là bụi gai nhấp nhô hay là tiền đồ tươi sáng!” phải là đứng ở sau lưng, yên lặng trả giá cần báo đáp, ta cũng muốn chàng bảo vệ, ta muốn đứng ngang hàng với chàng, đó là niềm kiêu hãnh của ta!



      Nguyên Tĩnh Vũ thấy được kiên quyết và kiêu ngạo trong mắt nàng, khỏi cảm thán : “Đây mới là Khinh Nhan mà ta nhất a!”



      Khinh Nhan đột nhiên cười giảo hoạt : “Chàng yên tâm, ngày đó thiếp nhất định cho chàng ngạc nhiên! Vị Giang Việt thế tử kia nhất định cũng nhận ra thiếp!”



      Thấy nàng tự tin, mỉm cười gật đầu.  “Bất kể như thế nào, ta đều ở bên cạnh nàng.”



      Đêm đó, Nguyên Tĩnh Trinh chuẩn bị buổi gia yến, xem như là vì Dụ Dương phi vượt đường sá xa xôi mà đến đây đón gió tẩy trần.



      là gia yến, tất nhiên có người ngoài, chủ yếu chính là nữ quyến và hài tử của tộc Tiêu Thị và Nguyên Thị. Hai tộc này cũng có được mấy người nam tử trưởng thành, ngoại trừ Nguyên Tĩnh Vũ ra chỉ còn có Tiêu Dật Phi vẫn còn chút hơi tàn, cũng chỉ còn lại mấy đứa . Lại đến để cho nam nữ cùng bàn như vậy có chút hợp lễ nghĩa, nhưng nữ quyến Tiêu thị đa số đều xuất thân từ Nguyên thị, Nguyên Tĩnh Vũ cũng cần phải quá kiêng kỵ đối với chính thân tỷ muội  của chính mình.



      Đương nhiên, Nguyên Tĩnh Trinh sắp xếp như thế này có ý định gì hay cũng biết được.



      Đêm nay Giản vương phi trang nghiêm hoa lệ, có phong vận của nữ nhân thành thục, Dịch vương phi  lại vẫn như trước màu trắng thuần khiết trong trẻo mà lạnh lùng, trắc phi Liễu Thị lại hiển lộ vẻ dịu dàng, ba người khí chất khác xa nhau.



      Đại bộ phận nữ quyến nơi đây Nguyên Tĩnh Vũ đều biết, nhưng hai vị Dụ Dương vương phi đều là lần đầu tiên đến ra mắt, cho nên Nguyên Tĩnh Trinh vẫn phải làm hết phận của mình giới thiệu hai vị chị dâu làm quen. Giản vương phi quen ứng phó với những nữ nhân này, Dịch Khinh Nhan lại như vậy, cũng may có Nguyên tĩnh Vũ ngay bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng vài câu giả vây giúp nàng.



      Giản vương phi luôn tranh thủ liếc Dịch Khinh Nhan, trong lòng khỏi có mấy phần giễu cợt, Dịch Khinh Nhan cũng chỉ thích hợp làm vị sủng phi ! tiểu gia nữ lên được mặt bàn! “Muội muôi nếu mệt mỏi có thể trở về trước nghỉ ngơi ! Nếu tất cả mọi người đều gặp qua rồi, về sau thân cận nhiều hơn là được.” Nàng thân thiết .



      Khinh Nhan khỏi có chút bội phục Giản Vương phi, nhìn bộ dáng nàng như cá gặp nước, sợ là chính mình vinhc viễn cũng bằng được. Nàng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ ánh mắt trưng cầu ý kiến, trong tình huống này, tốt nhất là nghe lời phu quân.



      Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn xuống, mỉm cười nhìn Khinh Nhan : “Cũng tốt, mấy ngày nay quả là mệt mỏi, nên nghỉ ngơi.” Sau đó quay đầu nhìn Giản vương phi cùng Nguyên Tĩnh Trinh , “Chúng ta về nghỉ ngơi trước đây, ở đây xin nhờ Tĩnh Trinh cùng vương phi vậy.”



      Rồi sau đó, kéo Khinh Nhan đứng dậy cáo biệt với các vị trưởng bối, nhìn Giản vương phi lấy lần bước thẳng ra ngoài.



      Giản vương phi nhìn bóng dáng Nguyên Tĩnh Vũ xa, trong lòng chua xót. Tối hôm qua mới gặp ràng vẫn hoàn hảo, làm sao lại . . . . Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua vẫn còn để trong lòng? Nàng và Liễu phu nhân cũng là thê thiếp của , hài tử bị ốm, nàng muốn giữ lại đêm có gì sai? Nàng làm sai cái gì?



      Rời khỏi đại điện đèn đuốc rực rỡ tràn ngập rượu ngon cao lương mỹ vị cùng tiếng cười, Khinh Nhan hít vào hơi dài, tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới vẻ khẩn trương bối rối vừa rồi, nàng thấp giọng: “Thiếp phải là kẻ ngu dốt? Như thế nào học được cái gì. . . . .”



      “Nàng cần học những thứ đó, ta cũng hy vọng nàng học mất thứ này. . . . .” siết chặt tay nàng, “ thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”



      Nhớ lại lúc vừa mới kế vị Thục Ninh cũng như thế này, còn thường xuyên làm ra chút chuyện cười, nhưng mà nàng rất mạnh mẽ, thỉnh giáo rất nhiều mama nhiều tuổi, cuối cùng học xong tất cả những bản lĩnh khéo đưa đẩy lõi đời, càng ngày càng giống vị vương phi cao quý, đối nhân xử thế thể chê trách. Nhưng là, vị biểu tỷ đơn thuần lương thiện cũng biến mất, trong dáng vẻ tươi cười ôn hòa, dần dần bắt đầu có giả dối và tính toán. cần Khinh Nhan cũng biến thành như vậy, Khinh Nhan là thiên chi kiêu tử, nàng nên tự tin thẳng thắn bộc trực mà kiêu ngạo, ánh mắt của nàng phải là nhìn ra thiên hạ. . . .



      muốn, là Khinh Nhan chân , dù cho nàng hoàn mỹ. . . .



      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20 (hạ)
      Edit: Ái Nhân




      Sáng sớm hôm sau lúc Khinh Nhan tỉnh dậy Nguyên Tĩnh Vũ vẫn ngủ say, nàng suy nghĩ chút, quyết định vẫn nên để cho ngủ nhiều chút. Nếu nàng đứng dậy nhất định làm thức giấc.



      Nhưng hôm nay được sắp xếp trước. Đầu tiên phải chuẩn bị sớm cho thân thể của Dật Phi, bảo đảm sau 16 ngày có thể tỉnh lại, thứ hai trong 16 ngày đó phải làm xong các bước chuẩn bị cho nghi thức kế vị.



      Chu Tử Ngọc ở bên ngoài phòng ngủ giọng kêu: “Vương Phi, nhóm mật thám mang đến cấp báo mới nhất……”



      Giọng của Chu Tử Ngọc mặt dù , Nhuyên Tỉnh Vũ vẫn tỉnh lại. vuốt vuốt cái trán mở mắt, chống lại đôi mắt mỉm cười dịu dàng.



      “Tại sai đánh thức ta dậy?” Vừa , vời ngồi dậy, đưa tay vuốt ve gương mặt sắc xảo cua nàng, rồi sau đó liền nhanh chóng đứng dậy mặt quần áo.



      Mặc dù cười rất ôn hòa, nhưng Khinh Nhan lại phát tâm tình hình như được tốt lắm. Chợt nhớ đến đêm qua hình như trở về rất muộn, chẳng lẽ……



      Nhóm mật thám truyền đến tin tức mới nhất: thế tử Giang Việt vốn định quay về Giang Việt lại gặp đả kích trong chuyện tình cảm bỗng nhiên quay trở lại, lấy danh nghĩa là sứ giả Giang Việt  tham dự nghi thức kế vị Nghệ An vương.



      Nguyên tĩnh Vũ có chút phiền phức nhìn Khinh Nhan, chẳng lẽ thân phận của nàng đến cuối cùng vẫn thể giấu được sao?



      Khinh Nhan trầm tư lúc, chợt ngẩng đầu nhìn : “Nếu thiếp tham gia……”



      ! Ta muốn để cho tất cả mọi người biết, nàng là thê tử của ta, là nữ nhân ta thương nhất muốn nàng ở bên cạnh ta, chia sẻ tất cả vinh dự của ta……” Nguyên Tỉnh Vũ cắt đứt lời của nàng, rốt cục cũng quyết định.



      Thân phân của nàng nếu bị phơi bày phơi bày ! Cùng lắm từ nay về sau năm vương đô lớn nhất trong thiên hạ càng phòng bị hơn mà thôi, dù sao chỉ cần Trung Châu và Thụ Dương thống nhất, cũng đứng mũi chịu sào. Nghĩ thông suốt hết thảy, mặt lộ ra nụ cười nhõm như trút được gánh nặng.

      Nguyên Tĩnh Vũ đứng dây đến trước mũi Khinh Nhan, kéo nàng đứng dậy, tay đở bả vai nàng, tay giữ khuôn mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng : “Khinh Nhan, nàng là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ta, có gì người nào nhận ra, khiến cho nam nhân khắp thiên hạ ghen tị ta!”



      Khinh Nhan nhìn kiên định cùng đắc ý trong mắt , nhịn được “phốc xuy” cười lên, cuối cùng lại nghiêm túc nhìn vào mắt : “Thiếp muốn đứng chung chỗ với chàng, cùng chàng đối mặt với tất cả mọi chuyện xảy ra trong tương lai, cho dù là hoa bay đầy trời hay mưa gió bão bùng, bất luận là bụi gai nhấp nhô hay đường rộng thênh thang!” Mà phải là đứng ở phía sau , yên lặng trả giá mà cần bồi đáp, ta cũng muốn chàng bảo vệ, ta cũng muốn đứng ngang hàng với chàng, đó là kiêu ngạo của ta!



      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ra kiên cường cùng kiêu ngạo trong mắt nàng, khỏi thở dài: “Đây mới là Khinh Nhan mà ta !”



      Khinh Nhan chợt nở nụ cười giảo hoạt : “Chàng yên tâm, ngày đó thiếp nhất định khiến chàng thất kinh! Đức vua Giang Việt đời này chưa chắc có thể nhận ra thiếp a!”



      Nhìn nàng tự tin như vậy, mỉm cười gật đầu: “Bất luận như thế nào, ta đều ở bên cạnh nàng.”



      Đêm đó, Nguyên Tĩnh Vũ chuẩn bị bàn yến tiệc, coi như là để tiếp đón tẩy trần cho Vương Phi Dụ Dương đường xa đến.



      Chỉ là bữa tiệc trong nhà, có mời người ngoài, chủ yếu là người của gia tộc đứng đầu Tiêu thị và Nguyên thị cũng nữ quyến hài đồng. Hai gia tộc này cõng có nhiều con trai trưởng thành, trừ Nguyên Tĩnh Vũ và hòa thượng chưa tắt thở Tiêu Dật Phi, cũng chỉ còn lại mấy đứa trẻ chưa hiểu đời. như vậy nam nữ trong ngồi trong bàn tiệc có chút phù hợp với cấp bậc lễ giáo, nhưng phận lớn nữ quyến của Tiêu thị xuất thân từ Nguyên thị, Nguyên Tĩnh Vũ với chị em ruột dì ruột cần kiên kỵ gì.



      Dĩ nhiên, chưa biết chừng Nguyên Tĩnh Trinh an bài như vậy là có dụng tâm khác.

      Tối nay Giản Vương Phi trang trọng xinh đẹp, mang theo bộ dạng nữ nhân thành thục thướt tha, Dịch Vương Phi  vẫn trong trẻo lạnh lùng mà trong sáng thuần khiết như cũ, Liễu phu nhân ở bên cạnh vương phi lộ ra cổ hơi thở dịu dàng, ba người khí chất hoàn toàn khác xa nhau.



      Phần lớn nữ quyến ở đây Nguyên Tĩnh Vũ đều quen, nhưng hai vị vương phi Dụ Dương đều là lần đầu tiên đến Vĩnh Dương, cho nên Nguyên Tĩnh Trinh vẫn phải làm hết chức vụ làm cho hai vị Vương Phi quen biết các nữ nhân ở đây. Giản Vương Phi quen ứng phó với những loại tình huống này, Khinh Nhan dễ dàng như vậy, cũng may có Nguyên Tĩnh Vũ ở bên cạnh, lúc nào cũng lên tiếng thay nàng giải vây khỏi vòng người.



      Giản Vương Phi tranh thủ liếc nhìn Khinh Nhan cái, trong lòng khỏi châm biếm mấy phần, Dịch Doanh Doanh thích hợp là vương phi được cưng chiều a!  Là con út trong nhà được ngồi bàn tiệc a! “Muội muội mệt mỏi cần ngại trở về nghỉ ngơi trước ! quen biết tất cả mọi người, về sau còn xảy tái diễn nhiều nữa cũng thân thiết hơn a.” Nàng ân cần khuyên bảo.



      Khinh Nhan khỏi có chút bội phục Giản Vương Phi, nhìn nàng dáng vẻ như cá gặp nước, chính mình chỉ sợ vĩnh viễn mặc cảm. Nàng dùng ánh mắt nhờ cậy nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, dưới tình huống này, tốt nhất là nghe mấy vị phu nhân dại nhân này .



      Nguyên Tĩnh vũ liếc mắt nhìn xuống, mỉm cười nhìn Khinh Nhan : “Cũng tốt, mấy ngày này quả cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm.” Sau đó quay đầu nhìn Giản Vương Phi cũng Nguyen Tĩnh Trinh , “Vậy chúng ta về trước nghỉ ngơi, ở đây nhờ cậy Tĩnh Trinh và Vương Phi.”



      Rồi sau đó, lôi kéo Khinh Nhan đứng dậy tạm biệt chư vị trưởng bối, nhìn cũng có nhìn Giản Vương Phi cái liền ra ngoài.



      Giản Vương Phi nhìn bóng lưng của Nguyên Tĩnh Vũ rời xa, trong lòng khổ sở. Tối hôm qua mới gặp ràng rốt tốt, sao hôm nay lại…… Chẳng lẽ trong lòng vẫn còn vướng mặc chuyện tối hôm qua? Nàng và phu nhân cũng lf thê thieps của , con trẻ ngã bệnh, nàng giữ ở lại buổi chiều có lỗi gì? Nàng óc lỗi gì?

      Rời đại điện đèn đuốc huy hoàng yến tiệc cười đầy món ngon rượu ngọt, Khinh Nhan hít hơi dài, tâm tình hình như khá hơn rất nhiều. Nhớ đến khuẩn trương cũng hốt hoảng vừa rồi, nàng thấp giọng : “Thiếp phải rất ngốc chứ? Sao thế nào cũng quen được……”



      “Nàng cần học những thứ này, ta cũng hỵ vọng nàng học được những chuyện này……” nắm tay nàng chặc, “ thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”



      Nhớ lại lúc vừa kế vị Thục Ninh cũng phải cũng học những thứ này, còn hay làm ra ít chuyện buồn cười, nhưng bà rất mạnh mẻ ương bướng, dưới chỉ bảo nhiều năm trời của mẹ già, cuối cùng cũng học được những mánh khóe lõi đời này cách trơn tru, càng ngày càng giống như vị vương phi cao quý, đạ đối nhân xử thế còn chỗ chê. Nhưng, biểu tỷ trong sáng lương thiện là được như vậy, trong nụ cười ôn hòa của nàng, từ từ xuất dối trá cùng tính toán. muốn Khinh Nhàn cũng thay đổi thành như vậy, Khinh Nhàn nàng là con cưng của trời, nàng phải lầ người tự tin thẳng thắn cùng kiêu ngạo, tầm mắt của nàng phải phóng khắp thiên hạ……



      muốn, là Dịch Khinh Nhàn chân , chẳng sợ nàng đủ hoàn mỹ….















      Mieu1810Oriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 21: Vợ chồng là đôi chim liền cánh (thượng)
      Editor: Tiểu Di
      Beta: yunafr
      Trở lại Phi Vũ Các, Khinh Nhan muốn tắm rửa nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài hồi ồn ào, nàng cùng Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn nhau, thể làm gì khác hơn là ngồi xuống chờ nghe người hồi báo.

      Người tiến vào là Ngụy Tử Yên, hôm qua nàng theo Giản Vương phi tới, đối với Nghệ An Vương phủ còn chưa quen thuộc, cho nên hôm nay vẫn theo bên cạnh Chu Tử Ngọc học tập.

      Giờ phút này, khuôn mặt người thiếu nữ này vừa oán giận vừa hốt hoảng, hai mắt rưng rưng, quỳ gối : "Vương phi, xong, Minh Tuệ Quận chúa đột nhiên hộc máu hôn mê, Tử Ngọc sư tỷ bị bắt lại…"

      "Cái gì?"

      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan đồng thời cơ hồ kinh hải cùng nhau đứng lên, rồi sau đó nhanh chóng chạy tới.

      Bởi vì Phi Vũ Các khoảng cách rất gần, hai người trong lòng gấp gáp liền sử dụng khinh công, trong chốc lát đến Vân Điện nơi Liễu phu nhân cùng Minh Tuệ Quận chúa ở tạm.

      Hôm nay gia yến, Giản Vương phi còn chưa trở lại, Liễu phu nhân bởi vì thân thể Minh Tuệ tốt, sớm trở về, giờ phút này ôm nữ nhi lâm vào hôn mê mà thân thể lại ngừng co giật đau khổ khóc thút thít.

      Dịch Khinh Nhan tay kéo nàng đẩy qua bên, vội vàng kiểm tra tình huống hài tử.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn khóe miệng Minh Tuệ có vết máu, đau đớn : "Chuyện gì xảy ra? phải tốt sao?"

      Liễu phu nhân bị Dịch Khinh Nhan đẩy qua bên té đất, giờ phút này cũng vội đứng dậy, cứ như vậy ngã ngồi mặt đất chỉ vào Dịch Khinh Nhan : "Đều là ngươi! Ngươi đoạt Vương gia còn chưa đủ, còn phải hại chết nữ nhi của ta…"

      Nguyên Tĩnh Vũ lườm nàng cái, nổi giận : " hưu vượn ít thôi!" Ngược lại hỏi thăm thị nữ bên người Liễu phu nhân.

      Thị nữ run rẩy ra. Minh Tuệ Quận chúa vốn là bệnh tình ổn định, hôm nay sau giữa trưa còn theo người của Ti Lễ Giám học tập những chuyện phải chú ý của mấy ngày sau, sau đó ở trong hoa viên chơi lát, trước lúc Quận chúa ngủ Chu Tử Ngọc có bưng thuốc lại, sau khi uống vào chỉ chốc lát sau liền nháo đau bụng, sau đó hộc máu hôn mê, tứ chi co quắp. Vì vậy, Liễu phu nhân đem Chu Tử Ngọc bắt lại, sau phái người tìm Giản vương phi…

      Lúc này, Liễu phu nhân mới được thị nữ nâng đỡ ngồi xuống ghế dựa, vẫn như cũ khóc lóc kể lể : "Minh Tuệ của ta cũng chỉ là bé , nàng có thể ảnh hưởng ngươi cái gì? Tại sao buông tha nàng…”

      "Ngươi câm miệng cho Bổn vương!" Nguyên Tĩnh Vũ nghe phiền lòng, " muốn cứu Minh Tuệ ngươi liền an tĩnh chút."

      Lúc này, Khinh Nhan đứng dậy, ở kỷ án tìm ly trà sạch , sau đó từ trước ngực lấy ra Ngọc Lan Hoa hình tựa hoa tai bạch ngọc.

      "Tình huống như thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ gấp gáp hỏi.

      "Trúng độc." Khinh Nhan đơn giản trả lời câu, đồng thời liếc Nguyên Tĩnh Vũ cái.

      Ánh mắt của nàng ấy là chính là lãnh, khiến Nguyên Tĩnh Vũ khỏi giật mình, quên luôn tiếp tục truy vấn. chưa bao giờ thấy ánh mắt Khinh Nhan rét lạnh như vậy, giận nhiều như vậy, hận nhiều như vậy, còn có bất đắc dĩ nhiều như vậy, cùng chút thể thành lời. Khinh Nhan giờ phút này vô cùng tức giận, hơn nữa cơ hồ khống chế được mình, liếc liền hiểu. biết Khinh Nhan trong lòng có mấy phần thích Minh Tuệ, ai ngờ lại có người độc ác hạ độc hài tử, còn giá họa cho nàng…

      Chỉ thấy Dịch Khinh Nhan nắm đài hoa cùng cánh hoa giãy hai cái, Ngọc Lan Hoa liền chia ra làm hai nửa, nàng từ trong lấy ra viên thuốc màu đỏ sậm nho , bỏ vào trong ly trà.

      Ngụy Tử Yên chợt nhào tới, quỳ gối : "Các chủ, thể! thể dùng cái này…"

      Khinh Nhan lạnh lùng lườm nàng cái: "Mau tránh ra!"

      Nguyên Tĩnh Vũ chân tướng nhìn Ngụy Tử Yên, suy đoán Khinh Nhan lấy ra thuốc giải độc.

      Nhưng thấy Dịch Khinh Nhan chợt nâng tay trái ở ly trà, đồng thời dùng tay phải rút ra đầu cây ngân trâm nhanh chóng xẹt qua nơi cổ tay.

      Máu tươi màu đỏ sậm rò rỉ chảy ra, vào trong ly trà.

      Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ có Ngụy Tử Yên giọng khóc thút thít.

      Nguyên Tĩnh Vũ chợt đánh tới: "Nàng muốn làm cái gì?"

      Khinh Nhan giễu cợt nhìn cái, lại do dự chút nào đẩy ra bên. Nhìn có gần nửa ly máu tươi, nàng lúc này mới điểm huyệt đạo của mình cầm máu, sau đó dùng ngân trâm ở trong ly trà nhàng khuấy hai cái, lại đem ly trà đưa cho Ngụy Tử Yên : "Cho nàng uống vào !" Rồi hướng Nguyên Tĩnh Vũ : "Bảo vệ tâm mạch của hài tử!"

      Bàn giao xong toàn bộ, nàng xoay người tới bên cạnh Liễu phu nhân, lạnh lùng nhìn nàng trân trân, đột nhiên : "Từ nay về sau, đứa bé này do ta nuôi dưỡng."

      "" Liễu phu nhân sợ hãi nhảy dựng kêu lên, "Đó là hài tử của ta, là đứa con ta mang thai mười tháng cực khổ mới sanh ra được, ngươi tại sao cướp nàng ? Chính ngươi có hài tử muốn hài tử của người khác sao… "

      Dịch Khinh Nhan hừ lạnh tiếng : " theo ngươi nếu lại bị người hạ độc, có phải hay còn phải nhờ ta?"

      " phải ngươi sao? phải ngươi là ai? Nàng chỉ là nữ hài tử…” Liễu phu nhân cũng ngu, lúc trước cũng chỉ là quá thương tâm quá nóng nảy mới mất lý trí.

      "Đừng chỉ là nữ hài tử, cho dù là nam hài có thể uy hiếp được ta sao?" Khinh Nhan tựa hồ bị giận đến hồ đồ rồi, lời suy nghĩ kĩ càng ra miệng. Chẳng những Liễu phu nhân kinh dị nhìn nàng chằm chằm, ngay cả Nguyên Tĩnh Vũ cũng nhịn được nhìn qua.

      lúc này, Giản vương phi, Nguyên Tĩnh Trinh cùng với Vương Thái phi mang theo Úc Hinh Quận chúa chạy tới.

      Giản vương phi vẫn còn ở ngoài cửa liền vội khóc lên: "Minh Tuệ! Minh Tuệ, con làm sao vậy?"

      Ngụy Tử Yên đem ly trà hòa máu và thuốc rót vào trong miệng Minh Tuệ cho nàng uống vào, lát sau, đứa này sắc mặt dần dần đỏ lên, cả người bắt đầu nóng lên, nhịp tim từ từ có lực, nhưng hô hấp vẫn có chút gấp rút.

      Nguyên Tĩnh Vũ quay đầu về cửa nổi giận : "Người còn chưa chết, khóc cái gì!"

      Giản vương phi ngẩn ra, ngừng tiếng khóc, nhàng tới bên giường nhìn nàng chút, xoay người lại bắt đầu rơi nước mắt."Hài tử đáng thương, còn tuổi phải chịu khổ…"

      Nguyên Tĩnh Vũ kiên nhẫn trách mắng: "Bớt ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi !"

      Giản vương phi ngẩn ra, uất ức : "Vương gia tại sao có thể hoài nghi thiếp… Thiếp từ trước đến giờ thương Minh Tuệ như khúc ruột …"

      Nguyên Tĩnh Vũ còn muốn nữa, Dịch Khinh Nhan chợt lạnh lùng chen vào câu: " phải nàng!" Đợi ánh mắt của mọi người nghi ngờ nhìn lại, nàng : "Nàng có ngu xuẩn như vậy!"

      Giản vương phi vừa thẹn vừa tức, sắc mặt đỏ bừng, rồi dám cãi lại. Nàng cũng thể phản bác lại lời của Dịch Khinh Nhan sau đó thừa nhận là mình hạ độc ?

      Nguyên Tĩnh Trinh thần sắc trấn định tới, dịu dàng khuyên nhủ: "Hài tử có việc gì là tốt rồi, ta phân phó hạ nhân, nhất định phải điều tra việc này đến nơi đến chốn."

      Dịch Khinh Nhan xa xa nhìn Nguyên Tĩnh Trinh, cười nhạo tiếng, nhưng có lên tiếng.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn hài tử từ từ ổn định lại, liền đứng dậy tới bên cạnh Khinh Nhan, muốn nhìn vết thương của nàng.

      Khinh Nhan hừ lạnh tiếng đẩy tay ra, cả giận : "Cút ngay!"

      Tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn lại.
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :