1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18:Kế hoạch thông minh, sử dụng nguồn lực (Thượng)
      Edit: Nhược Nhược
      <h4 align=" Beta: Ha.chi
      <h4 align="  
      Giữa trưa ngày mồng tháng tư, Tiêu Dật Phi tỉnh táo lại, phát bên giường mình có mộ xa lạ, ăn mặc đơn giản, dáng người yếu, dung mạo thanh lệ, khí Vũ cao hoa. nhìn ngược về phía Nguyên Tĩnh Vũ, này chính là người trong lòng của biểu ca sao? Quả nhiên tầm thường.

      “Dật Phi, đây chính là Khinh Nhan.” Nguyên Tĩnh Vũ giọng .

      Tiêu Dật Phi Dật đầu cái, Nguyên Tĩnh Trinh đem ôm lên, ra sau ngoài.

      Dịch Khinh Nhan nhìn ánh mắt biến mất sợ hãi lúc trước của Tiêu Dật Phi cùng với nét đỏ ửng mặt, nhịn được bật cười.

      Nguyên Tĩnh Vũ nắm tay nàng, ý bảo nàng chú ý thân phận. Mặc dù thị nữ bị đuổi ra ngoài, Đinh Thanh Sơn cũng là người của mình, nhưng để Nguyên Tĩnh Trinh thấy được cũng tiện.

      “Thiếp cảm thấy Dật Phi ra rất đáng .” Khinh Nhan giọng cười . Thần sắc kia giống tiểu hài tử đơn thuần, có điểm nào giống như người trí kế (trí tuệ + mưu kế) thiên hạ Nghệ An Vương trong truyền thuyết đây?

      Nguyên Tĩnh Vũ đối với cách của nàng cũng chỉ có thể lắc đầu, lòng tin lúc trước cũng nhịn được có chút dao động. Nàng sư có thể khuyên Dật Phi, ổn định bệnh tình của sao?

      lâu sau đó, Tiêu Dật Phi trở về rồi, Đinh Thanh Sơn cũng chuẩn bị xong dược thiện.

      Nguyên Tĩnh Trinh ngồi ở bên giường ôm Tiêu Dật Phi, Nguyên Tĩnh Vũ bưng chén ngọc lên cho ăn.

      Tiêu Dật Phi vừa ăn vừa quan sát Dịch Khinh Nhan. Khinh Nhan rộng rãi để cho nhìn, thậm chí còn đứng tại chỗ xoay vòng tròn, sau đó cũng đến bên giường, nghiêm túc hỏi: “Thấy ràng chưa?”

      Tiêu Dật Phi bất tri bất giác bị nhất cử nhất động của nàng hấp dẫn, nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, nhịn được trong lòng buồn cười. Nử tử này cũng là có hơi chút cổ quái chứ?  chút cũng giống đại gia khuê tú! Mặc dù giang hồ tương đối hào sảng, nhưng là nên có cái bộ dạng này chứ?

      “Ta có thể gọi ngươi Dật Phi ?” Khinh Nhan hỏi.

      “Đươc . . . . . . “ Dật Phi khẽ vuốt cằm.

      “Vậy . . .. . . .có thể để cho Vương Phi của ngươi tránh chút hay ? Ta có lời muốn với ngươi.” Khinh Nhan liếc Nguyên Tĩnh Trinh cái, vừa trưng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Dật Phi.

      Tiêu Dật Phi sửng sốt chút, nhìn Nguyên Tĩnh Vũ chút, lại gật đầu cái. “Hảo. . . . . . .”

      Dịch Khinh Nhannhận lấy chén ngọc trong tay Nguyên Tĩnh Vũ, để cho đỡ Tiêu Dật Phi. Nguyên Tĩnh Trinh trợn mắt nhìn Dịch Khinh Nhan cái, phẫn hận mà bước thẳng ra ngoài.

      Dịch Khinh Nhan tiếp cho ăn, đồng thời chút để ý : “Ta thích vị Vương Phi này, nàng chẳng những tìm cho Cảnh Hãn hai nữ nhân, còn nghĩ muốn ra uy trước mặt ta!”

      Tiêu Dật Phi ngước mắt liếc nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cái, thấy trong mắt có vài phần ý cười, vẻ mặt lộ vẻ nghi ngời.

      đợi Nguyên Tĩnh Vũ mở miệng, Khinh Nhan tiếp tục : “Chỉ là, nàng ta có thành công được. Có ta đây ở bên cạnh , mới có gan mà trêu hoa ghẹo nguyệt!”

      Tiêu Dật Phi thấy buồn cười, vị biểu tẩu mới này quả nhiên lớn mật, trước mặt  biểu ca lại dám những lời như vậy.

      Khinh Nhan đắc ý nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cười cười, bỗng nhiên lại nhìn Tiêu Dật Phi tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Dật Phi, ngươi thích biểu ca ngươi ôm ngươi như vậy sao?”

      Tiêu Dật Phi bị nàng hỏi khiến cho sợ hết hồn, suy nghĩ nên trả lời thế nào, lại thấy Dịch Khinh Nhan trừng cái : “Ngươi chẳng lẽ cho là ta biết sao?”

      Tiêu Dật Phi cả mặt ửng hồng, biết trả lời như thế nào. Tâm thần hỗn loạn, Dịch Khinh Nhan nhân cơ hội này cho ăn cháo. Đút muỗng cháo cuối cùng trong chén vào miệng , nàng mới vẻ hơi làm khó: “Ngươi ngủ mê mất vài ngày như vậy, thể để ăn quá no, đợi lát nữa cho ngươi ăn thêm có được hay ?”

      Tiêu Dật Phi lúc này mới phát mình thế nhưng phát ra ăn xong bát cháo.

      Nguyên Tĩnh Vũ cũng nhịn được cười. Khinh Nhan cũng hề đến việc gì đặc biệt, cũng nghe được cái gì, ngờ Dật Phi thế nhưng bất tri bất giác ăn cháo xong rồi.

      “Dật Phi, ta cho ngươi nghe bí mật.” Khinh Nhan đột nhiên tỏ vẻ thần bí câu, “Biểu ca ngươi hứa với ta từ nay về sau đụng đến đầu ngón tay của nữ nhân khác, ta mới chịu gả cho .”

      Tiêu Dật Phi nhìn Dịch Khinh Nhan chút, lại nhìn Nguyên Tĩnh Vũ chút, trong lòng bỗng thấy chua xót. Ngay lúc này, chỉ nghe Dịch Khinh Nhan bỗng nhiên lại thở dài : “Chỉ là ngươi phải là nữ nhân, thể xem là trong đám này. Dật Phi, ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình là nam tử!”

      Nghe câu cuối cùng như thế, chút chua xót trong long Tiêu Dật Phi biến mất thấy, chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

      “Dù sao ngươi cũng có bao nhiêu ngày, ngươi sống lâu ngày, mới có thể nhìn lâu hơn ngày, có thể ôm ngươi nhiều hơn lần. Dật Phi, có phải ngươi thích ôm ngươi hay ? Cho nên mấy năn trước ngươi luôn giả bệnh.” Dịch Khinh Nhan chợt kéo tay bắt mạch, lúc   cau mày, lúc cười khẽ, nhìn ra được là có ý gì.

      Dật Phi ngẩn ra. Đúng vậy a, chỉ có sống nhiều hơn ngày, mới có thể nhìn biểu ca  lâu hơn ngày, mới có thể khiến ôm mình thêm lần. Nhưng là, nàng cảm thấy ai nam nhân nhau là bẩn thỉu hay sao?

      Khinh Nhan nhìn ra được nghĩ cái gì, khẽ cười mà : “. Bản thân nó là thuần khiết cao thượng, chỉ cân dùng danh nghĩa của tình mà gây tổn hại cho người khác. Lăng Tiêu các của chúng ta giống với các môn phái khác, duy trì tình chuyên nhất, nhưng cũng hạn định giới tính.”

      “Kia,vậy ngươi ngại ta cùng biểu ca . . . . . .” Dật Phi chợt kích động.

      “Ai ta ngại hả?” Khinh Nhan chợt trừng mắt liếc cái, lập tức khiến an ổn lại.

      “Ta thèm để ý chuyện ngươi thương , nhưng là chỉ có thể mình ta!” Khinh Nhan chỉ vào Nguyên Tĩnh Vũ .

      Dật Phi há miệng, đối với nữ nhân như vậy còn lời nào để .

      “Ha ha . . . . . . .” Khinh Nhan bỗng nhiên lại cười lên, “Ta ngại những người khác thương , điều này ánh mắt ta chọn phu quân tệ, quả rất tốt, phải như vậy ta có được chút mặt mũi sao?”

      Vì vậy có chút mặt mũi? “Biểu ca là Phiên Vương của phương, còn chưa cấp đủ mặt mũi cho ngươi?” Dật Phi nhịn được hỏi.

      “Thiên hạ có bảy đại Phiên Vương! Chẳng lẽ có người muốn lấy ta liền gả? Những thứ hư danh kia có lợi ích gì?” Khinh Nhan hỏi ngược lại, “Dạng nam nhân có Nhan sắc như đây, là nam nhân có rất nhiều người , là nam nhân có rất nhiều lựa chọn, lại chỉ người là ta, như vậy phải rất có ý nghĩa?”



      Tiêu Dật Phi phản bác được. Kinh ngạc mà suy nghĩ lại lời của nàng, nhìn như có chút đạo lý nào, nhưng ngẫm lại lại thấy có chút ý tứ.



      “Dật Phi, ngươi có nghĩ là muốn sống lâu chút hay ?” để cho phải suy nghĩ nhiều, Khinh Nhan lại hỏi.



      Lời này nếu là do người khác ra, nhất định là muốn khiến người ta ghi hận, nhưng trước mặt Tiêu Dật Phi lại là vấn đề trọng yếu. khẽ cau mày, trong ánh mắt là mảnh mờ mịt, rồi chớp động tia do dự, rốt cuộc là có muốn sống lâu hơn mấy ngày hay đây? còn có thể sống được bao lâu đây?



      “Dật Phi, tình là cái gì đây? Ta vốn cho là ngươi hiểu nhưng ra ngươi chỉ hiểu nữa? Còn nếu ngươi hiểu tất cả, chỉ là ngươi lại làm được mà thôi sao?” Khinh Nhan lại lần nữa cắt đứt trầm tư của .



      là cái gì? Đương nhiên là hiểu, cố gắng lớn nhất của là duy trì niềm hạnh phúc khi dành tình cho người, nhưng là, tim của rất mệt mỏi, rất mệt mỏi a. . . . . . .



      “Dật Phi, tình đối với đủ để cho ngươi thêm dũng khí sao? Vậy ích kỷ chút , nắm chặt lấy cơ hội cùng với khoabgr thời gian cuối cùng này . Ngươi suy nghĩ kỹ chút, chỉ cần ngươi sống lâu hơn ngày, người ngươi làm bạn với ngươi thêm ngày, chỉ cần ngươi tỉnh lại thêm lần, các ngươi có thể bên nhau nhiều hơn lần. . . . . .” Nhìn vào mắt Tiêu Dật Phi, Khinh Nhan biết động lòng. Nàng len lén ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, phải tức giận chứ?

      lúc Dật Phi cõi lòng đầy mơ ước, Khinh Nhan lại đổi khuôn mặt : “Tuy nhiên, Dật Phi, ta chỉ tạm thời đưa cho ngươi mượn a, là của ta đấy, là người của mình ta đấy! Ngươi chỉ cần cảm thụ hạnh phúc là được rồi, những thứ khác cần suy nghĩ nhiều. Bất luận là như thế nào, ta đều nhường cho ngươi. Ngươi cần phải nhớ ràng cho ta.”



      Dật Phi kinh ngạc nhìn dịch Khinh Nhan, thể nào làm được người có khuôn mặt nào mới là nàng, nhưng lại tin lời của nàng. Nàng nguyện ý đem biểu ca cho mượn tạm thời, chỉ cần sống lâu ngày, là có thể nhìn thấy biểu ca thêm lần. Bất tri bất giác, động lòng rồi. “Ta. . . .còn có thể sống được bao lâu nữa đây?”



      Khinh Nhan nhún vai, bất đắc dĩ : “Vậy còn phải xem chính bản thân ngươi, nếu như chính ngươi muốn tiếp tục sống, thân thể của ngươi cũng phải là có cơ hội chuyển biến tốt. Ta cũng dám quá khoác lác, muốn kéo dài ba năm năm năm là có chút khó khăn, nhưng trong vòng năm rưỡi đảm bảo có vấn đề gì!”





      Vẻ mặt nhàng mang theo nét lạnh nhạt cùng bất đắc dĩ, Tiêu Dật Phi càng tin tưởng lời của nàng hơn.



      Khinh Nhan cười nhạt, nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cái, cho cái liếc mắt, sau đó liền đứng dậy, : “Tốt rồi, cái gì phải ta cũng xong rồi, ta đem biểu ca của ngươi cho ngươi mượn, hai người các ngươi từ từ mà trò chuyện !”
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18 : Kế hoạch thông minh, sử dụng nguồn lực (Trung)
      <h4 align=" Edit: Nhược Nhược
      <h4 align=" Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/mFN6Dp7.png" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/AH24WMV.png" width="620" height="3000" />Khinh Nhan híp mắt lạnh lùng quét tới bóng lưng của liếc mắt, sau đó lại mang tất cả tâm trí đặt vào chính trước mặt.

      Ánh nắng nghiêng dần, chiếu đến tay nàng, có chút chói măt. Khinh Nhan nhàng bỏ xuống tấu chương trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng thở dài. Nàng biết sử dụng mắt nhiều thế này là tốt, thế nhưng nàng thích đứng mình ở trong phòng mà rầu rĩ. Lúc có Nguyên Tĩnh Vũ bên cạnh thất tồi, mũi lúc nào cũng có thể ngửi thấy được hơi thở của , vươn tay là có thể chạm đến hơi ấm của , cũng thấy thời gian ấy khó qua. Hôm nay mình ngồi đây cái Vương vị to lớn, nếu mở cửa sổ, nếu cảm nhận được ấm áp tốt đẹp của trời đất, nàng vô cớ mà cảm thấy bực mình.

      Có lẽ nàng thích hợp với cuộc sống như thế này, hiểu được những vị vua trước kia làm sao mà vượt qua được, mặc dù có được quyền uy tột đỉnh, nhưng cảm giác tịch mịch đơn luôn gặm nhấm tâm hồn.

      Lúc này, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thị vệ bên ngoài yết kiến: “Tham kiến Vương gia!” Sau đó lớn tiếng thông báo “Vương gia giá lâm!”

      Ở phòng ngoài, Sầm Viễn Chí cùng với Vương Phụng Lí đứng lên yết kiến, Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa với hai người: “Hai vị đại nhân cần đa lễ. Vương đại nhân có vấn đề gì sao? bẩm báo với Vương Phi chưa?”

      Khinh Nhan hơi nhướng mi nhìn ra ngoài, thấy Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười bước vào. Nàng khẽ liếc , lại tiếp tục xem tấu chương trong tay, để ý đến nữa. hiển nhiên là nhìn thấy được Vương đại nhân bất mãn đối với việc nữ nhân như nàng tham gia chính , lại cố tình hỏi như vậy, còn hỏi như thể đó là chuyện đương nhiên, cũng là vì muốn lập uy cho nàng thôi, nàng đương nhiên phải phối hợp với chút.

      Vương Phụng Lí lắp bắp biết trả lời như thế nào, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bước đến Vương vị  ngồi xuống. Còn Dịch Khinh Nhan chẳng những có đứng dậy tiếp đón, ngay cả đầu cũng ngẩng lên. Lửa giận trong lòng dâng cao, này ra thể thống gì, mà phản ứng của Dụ Dương Vương càng khiến thể ngờ được. nam nhân kiệt xuất như vậy sao có thể để cho nữ nhân cưỡi lên đầu mình chứ? Vương Phụng Lí hiểu được.

      “Thế nào rồi?” Khinh Nhan hơi nâng mi liếc Nguyên Tĩnh Vũ cái, bên môi mỉm cười nhợt nhạt. Câu hỏi hiển nhiên tùy ý, nhưng người ngoài nghe thấy lại thể nào hiểu được.

      “Uống thuốc ngủ.” Nguyên Tĩnh Vũ thở dài hơi, tâm tình dường như được thoải mái ít. “Thanh Sơn là kinh mạch của cũng ổn định hơn nhiều, ta thấy tâm tình của tốt hơn trước đây nhiều lắm, trong ánh mắt có thêm kỳ vọng. Cũng nhờ nàng cao minh!” dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, im lặng thở dài trong lòng. Nếu phải bên cạnh còn có hạ thần, rất muốn ôm nàng chặt.

      “Ừ. Xem ra cũng tệ lắm, hẳn là có thể ổn định được bệnh tình của !” Khinh Nhan khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên : “ còn sớm nữa, nhanh xử lí những chuyện quan trọng xong rồi trở về!”

      Nguyên Tĩnh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu lướt qua đôi mắt mệt mỏi của nàng, quay lại nhìn Vương Phụng Lí : “Vương đại nhân muốn có vấn đề gì.”

      Vương Phụng Lí liếc Dịch Khinh Nhan cái, bắt đầu thuyết giảng chính nghĩa đạo lí: “Vương gia, xưa tới nay nữ nhân luôn phải ở nhà giúp chống dạy con, Vương Phi cao quý, nên là người làm gương mới phải. Người xưa có giáo huấn ràng, gà mái gáy sớm, nhất định là tai họa, nhìn qua các triều đại trước kia, minh quân để cho nữ nhân tham gia vào việc triều chính, Vương gia lại có thể để Vương Phi tự ý làm chú xử lý chính vụ, thần lo lắng  thay cho vạn dân của Trung châu, trong lòng đích thực là sợ hãi. Xin Vương gia hãy suy xét!”

      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Kế hoạch thông minh, sử dụng nguồn lực (Hạ)
      <h4 align=" Edit: Nhược Nhược
      <h4 align=" Beta: Ha.chi




      Nguyên Tĩnh Vũ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn Kinh Nhan chút, mặt nàng cũng có chút ý cười bất đắt dĩ.

      Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc : “Vương đại nhân, kẻ trị quốc tất nhiên phải thự tế, bổn Vương dùng người từ trước đến nay bao giờ bị hạn chế bơi khuôn phép, chỉ cần là người có tài trọng dụng. Vương Phi tuy là nữ nhi, nhưng văn võ song toàn. lưng ngựa có thể làm tướng, xuống ngựa có thể làm mưu thần. phải là bổn Vương khoe khoang quá lời, chỉ Vương đại nhân, ngay cả trí tuệ của Sầm đại nhân cũng bằng nửa của Vương Phi.”

      Vương Phụng Lí đỏ mặt, trong lòng rất là phục. Chẳng qua chỉ là nữ nhân thôi! dám khoe khoang mình bác học tinh thâm, nhưng tài năng của Sầm đại nhân tất cả quan viên Trung Châu có ai phục, Vương gia lại tài trí của Sầm đại nhận lại bằng Vương Phi, lời này rất là xúc phạm người. Chỉ vì muốn tâng bốc nữ nhân mình thích, cũng thể nào chèn ép đại thần trong triều như vậy. . . . .

      Sầm Viễn Chí vừa lúc này vội vàng vào, trước tiên khom mình hành lễ với Vương gia và Vương Phi, sau đó sốt ruột : “Lời Vương gia quả sai, hạ thần dù phải coi chính mình, nhưng bằng kiến thức rộng lớn của Vương Phi, đặc biệt là phương diện quân , hiểu biết là còn lâu mới bằng Vương Phi. Vương Phi giỏi văn giỏi võ cồn tinh thông y dược, hạ thần chỉ là thư sinh yếu đuối, năng lực cùng trí tuệ bằng nửa Vương Phi.”

      Vương Phụng Lí chỉ vào Sầm Viễn Chí, ngượng đến ra lời. Ngay cả Sầm Viễn Chí cũng tự nhận tài trí của mình bằng nữ nhân, vậy nhóm những thần tử thua kém Sầm Viễn Chí này chẳng phải đều trở thành những kẻ tài trí bình thường sao? Suy nghĩ chút, vẫn thấy phục, vì vậy cố ý muốn kiểm tra vị Vương Phi “tài trí hơn người” này chút, : “Chế quốc hữu thường, lợi dân vi bản.” (luật lệ đât nước thay đổi, luôn lấy lợi ích của dân làm gốc)

      Khinh Nhan cười nhạt, tiếp lời: “Tòng chính hữu kính, lệnh hành vi chỉ.” (đối với chính có cẩn trọng, theo lệnh mà làm)

      Vương phụng Lí dường như có chút kinh ngạc, lại : “Dục chính tốc chi hàng dã, mạc thiện hồ dĩ thân tiên chi.” (muốn thành đại , nên láy bản thân làm gương)

      Khinh Nhan nhàn nhạt liếc , cuối đầu tiếp tục xem sổ sách trong tay, miệng lại : “Dục dân chi tốc phục dã, mạc xảo dĩ đạo ngự chi.” (muốn dân chúng khâm phục, nên biết lấy đạo lý chế ngự)

      Vương Phụng Lí kinh ngạc, trầm ngâm lúc, bỗng : “Hữu ích vu hóa, tuy phất trừ.” (trí tuệ do tạo hóa, phân lớn )

      Khinh Nhan lập tức tiếp lời: “Vô bổ vu chính, tuy lớn phất trừ.” ( có chút tác dụng gì cho việc chính, dù lớn cũng làm)

      Vương Phụng Lí : “Nhân tình, tâm phục vu đức bất vu lực. . .” (Tình cảm con người chỉ theo người có đức phục bạo lực.)

      Dịch Khinh Nhan: “chiếm giả tiên binh, kiến bản giả thượng nhân trị. . .” ( kẻ chuyên cướp đoạt phải lấy binh lực làm trọng, người xây dựng nên lấy đức trị nhân)

      “Kỷ cương nhất phế, hà bất sinh?” Phỏng chừng có chút sốt ruột. (mất kỷ cương, chuyện gì xảy ra?)

      Khinh Nhan cười lạnh: “Thiên hạ nay chia năm xẻ bảy, lúc này phải dùng đến chiến tranh để bình định tai họa, sau đó mới dùng đến văn chương đạo đức để duy trì thái bình. Chuyện có nặng , kẻ trị quốc phải hiểu được thực tế!”

      . . . . . . .

      Dịch Khinh Nhan lưu loát trả lời, Vương Phụng Lí càng lúc càng khẩn trương, chuyện cũng có chút cà lăm: “Cấu gia giả tiên trach tượng hậu giản tài!”

      Vương Phụng Lí nhìn thấy khinh thường trong mắt Dịch Khinh Nhan chợt lóe rồi biến mất, sâu sắc cho rằng tự ái bị sỉ nhục. Nữ tử tài mới là đức. nữ nhân, có thể biết được và chữ là tốt rồi, nên đọc nhiều sách như vậy, còn muốn cùng nam nhân tranh đấu, lại càng ra thể thống gì. “ Vương gia, thủ quốc chi độ, ở sức tứ duy.” ( năng lực hộ quốc phụ thuộc vào tứ duy :lễ, nghĩa, liêm, sỉ.) (thấy để vậy hay hơn)

      “Người khí độ thể câu nệ tiểu tiết. Quân tử làm đại , phải biết linh hoạt. Vương đại nhân, người làm quan tuân thủ lễ giáo là đúng, nhưng nếu để lễ giáo trói buộc chịu thay đổi. . . . rất khó làm nên đại .” Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, nhưng đoán được Vương Phụng Lí lại khăng khăng cố chấp như vậy.

      Ánh mắt Sầm Viễn Chí kính nể nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giật mình thấy được ngày nhất thống thiên hạ gần ngay trước mắt, khí độ to lớn mang theo hoài bào Vương gia phải chính vì thống trị thiên hạ mà có sao? Ngoại trừ , còn có ai có thể hợp với ngôi vị thiên tử cao cao tại thượng đó?

      “Nhưng mà, nhưng mà Vương Phi dù sao cũng chỉ là nữ nhân. . . . . sao có thể tin tưởng nữ nhân?” Vương Phụng Lí  vẫn như cũ chịu Tiêu tan ý niệm.

      “A? Vì sao thể tin tưởng?” Khinh Nhan híp mắt trừng , là làm người ta tức giận mà. Cái tên bảo thủ này! Có thể khinh thường nữ nhân như vậy!

      Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nhìn , chờ nghe giảng giải vì sao đối với nữ nhân lại  “ thể tin”. Vô hính trung phát ra khí thế Vương giả, giống như loại sát khí , làm cho người ta gần như cảm thấy bị chèn ép cực kỳ khó chịu. Vương Phụng Lí đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lại thể được Nguyên nhân. Sầm Viễn Chí liên tục nháy mắt ra hiệu cho , hết lần này tới lần khác đều nhìn thấy, Sầm Viễn Chí ở bên xem mà cũng thấy sốt ruột.

      Nguyên Tĩnh Vũ bỗng nhiên khẽ thở dài, mặt có ý cười, nhưng bất thình lình tản ra uy áp. “Được rồi, phải người cũng thỉnh giáo. phải là có nữ nhân so với nam nhân còn giỏi giang hơn sao? Bổn Vương cùng vường Phi cùng chung chí hướng, thiên hạ này, ta với nàng cùng hưởng Vương vị này, về sau nhất định được truyền cho con cháu của chúng ta, còn có cái gì thể tin? Bổn Vương hi vọng sau này phải lại nghe được những lời linh tinh như nữ nhân thể tham chính, các ngươi làm tốt phận của mình là được rồi.”

      “Dạ! Hạ thần hiểu rồi!” Sầm Viễn Chí vừa nghe liền hiểu. Vương gia còn kiên nhẫn giải thích với người ngoài chuyện này nữa, là đại thần phụ chính, phải hạ mặt giải thích với các quan viên cho ràng, hoặc là gia tăng sức ép. Tóm lại câu, Vương gia muốn nghe thấy bất cứ lời phản đối nào nữa!”

      “Thần tuân mệnh!” Vương Phụng Lí cúi đầu. Nhưng trong lòng vẫn có chút phục!

      chính !” Nguyên Tĩnh Vũ cũng lười muốn biết là tâm phục khấu phục hay là khẩu phục nhưng lòng phục, chỉ cần nghe thấy là được.

      Vương Phụng Lí bắt đầu đến mục đích chính của việc yếu kiến hôm nay, trong nghi lễ nhường ngôi có đại thần nào tham gia? Vương Phi cùng trắc Phi của Dụ Dương Vương có bào nhiêu người tham vào nghi thức ngày hôm đó? Còn có Vương Phi của Nghệ An Vương người nào trước người nào sau? Nếu Nghệ An Vương thoái vị, vậy Vương hào có thay đổi hay vân vân. . . .

      So sánh với những chuyện khác, việc này đáng nhắc đến, nhưng cũng thể . Nguyên Tĩnh Vũ vốn dĩ muốn cùng Khinh Nhan bàn bạc, nhưng Khinh Nhan lại đối với những việc này có hiểu biết, tiện cho ý kiến. Nguyên Tĩnh Vũ đành quyết định theo ý mình mà làm, đuổi Vương Phụng Lí ra ngoài, sau đó mới cùng nàng thương nghị những suy nghĩ đối với chính vụ quan trọng.

      Xử lí xong những chuyện quan trọng, Nguyên Tĩnh Vũ cho Sầm Viễn Chí trở về nghỉ ngơi, và Khinh Nhan trở về Phi Vũ Các.

      Ra tới cửa chính, thấy mặt trời ngã về tây, chân trời màu đỏ, thiên ngoại vân phong, từng đám từng đám dựa vào nhau, trời đất có vẻ Tĩnh mịch mà cao vời. Mấy cánh chim chán chường cất cánh bay lên, khiến tâm tình của con người muốn đuổi theo nó mà bay xa. Đó chính là tự do a!

      Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt tay Khinh Nhan, miêng ngừng kêu tên nàng, nhưng lại biết phải cái gì.

      Khinh Nhan quay đầu lại, tựa vào lòng cười khẽ. “Ngươi lo lắng cái gì? Cho dù ta có hâm mộ những cánh chim này, cũng có bầu trời để cho ta tùy tiện bay lượn a!”

      Nguyên Tĩnh Vũ thể nào cười nổi, cảm thấy vai trách nhiệm quá to lớn. nhất định phải Nhanh chóng bình định thiên hạ, cho nàng bầu trời để nàng có thể tùy ý Tiêu dao, đương nhiên. Với điều kiện là phải có bên cạnh.





      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Đôi tình nồng thắm (thượng)
      <h4 align=" #993366;']Edit:  Tiểu Di
      <h4 align=" #993366;']Beta: Ha.chi
      #993366;'] 
      Do Nguyên Tĩnh Vũ ám hiệu, Sầm Viễn Chí đem tin tức Dụ Dương Dịch vương phi tham chánh lặng lẽ tung ra ngoài với bọn trọng thần ở Trung Châu. Sau đó, quan viên Trung Châu dù có chuyện gì luôn luôn tìm ít chuyện tự mình tấn kiến Dụ Dương Vương, thuận tiện tìm hiểu chút ít về vị Dịch vương phi có thể cùng Dụ Dương Vương bình đẳng cùng ăn cùng ngồi. Trước đó Sầm Viễn Chí có chào hỏi bọn , bọn họ cũng đều biết có những lời thể , nhưng Vương phi nếu có thể đơn độc chủ quản, bọn họ có chuyện trưng cầu ý kiến của nàng cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên, cũng thể bọn họ cố ý làm khó vị Dịch Vương phi trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp này, mặc dù có lúc ngay cả bọn cũng cảm thấy mình có chút cố tình gây .



      Khinh Nhan trong lòng thầm, do dự, đồng thời còn có chút khinh thường. Nhưng nàng biết Nguyên Tĩnh Vũ có vì nàng cũng chỉ có thể làm đến như vậy. Nàng phải lấy được thừa nhận của quần thần, thể chỉ dựa vào uy thế của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng phải thiết yếu (thiết thực và trọng yếu) khiến những người đó tâm phục khẩu phục mới được.



      Từ kinh tế đến hình án rồi đến quân , những lão gia cổ hủ tính khí bướng bỉnh cùng tính tình cố chấp đều mang ra thử tài nàng. Khinh Nhan mặc dù tiếp xúc chính vụ lâu, nhưng bởi vì kiến thức rộng lớn, ngộ tính lại cao, mọi việc chỉ cần tìm hiểu chút, liền đem những thần tử Trung Châu này hù dọa phen ngẩn người. Dù sao những người Tiêu Dật Phi cất nhắc này phần lớn thiếu hụt tính linh mẫn, dù trung thành bậc nhất, nhưng lại hiểu tùy cơ ứng biến. Nhưng chỉ cần khiến những người này công nhận, nàng chỉ là Vương phi mà chính là Đại thần phụ chính rồi.



      Cũng là vì thế, Nguyên Tĩnh Vũ có thể là vui khi việc thành.



      Chính vụ Trung Châu thể so với Dụ Dương, những vụ chi tiết đều muốn báo lên, chút tranh chấp cũng báo lên nhiều làm cho người ta phiền não, nhiều người cùng nhau chia sẻ tự nhiên là tốt. Mặc dù có lòng giao quyền cho Sầm Viễn Chí, nhưng bất cứ việc gì cũng phải từng bước từng bước từ từ mới được, dục tốc bất đạt, Sầm Viễn Chí còn cần rèn luyện, quan viên Trung Châu cũng cần từ từ hình thành thói quen.



      Về phần chuyện quan trọng, ý kiến của hai người luôn luôn bao quát toàn diện, hai đầu óc nghĩ biện pháp so với người cũng mau hơn, quả có thể tiết kiệm được thời gian. Khinh Nhan bận rộn khôi phục võ công, đồng thời Nguyên Tĩnh Vũ ở bên trong cũng đốc thúc việc tốn nhiều công phu, ra hai người đúng là có bao nhiêu thời gian a.



      thực tế Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng mực cảm thán thời gian đủ. cam kết với quan viên Dụ Dương trong vòng ba năm cho Dụ Dương người thừa kế, sau nghi thức kế vị chỉ sợ lại đến phiên quan viên Trung Châu. Trung Châu bởi vì người kế vị mà đổi chủ, lo lắng những thần tử này liên hiệp bức bách . Mà biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề này chính là khiến Khinh Nhan mang thai sớm!



      Những ngày qua vẫn rất cố gắng, thứ nhất, tân hôn vui vẻ quả ngọt ngào vô cùng, thứ hai trong lòng muốn có con cháu, bất tri bất giác cũng thúc động tình dục, thành việc thường xuyên. chợt nhớ tới, cũng nên Khinh Vân định kỳ bắt mạch cho Khinh Nhan, chừng giờ phút này trong bụng nàng có cốt nhục của bọn họ rồi.



      Nghĩ tới đây, tâm tình Nguyên Tĩnh Vũ rất là hưng phấn, thần thái sáng láng , nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt, phản ứng tựa hồ so với ngày thường nhanh hơn, xử lý chính vụ nhân tiện cũng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.



      Khinh Nhan chân tướng, liếc cái, chống lại ánh mắt , chốc lát hiểu được, khỏi đỏ mặt, mắt nhìn xuống, xoay đầu .



      Nguyên Tĩnh Vũ thấy nàng ngượng ngùng tức giận, nhịn được trầm thấp cười lên, khiến Sầm Viễn Chí ở ngoài phòng rất là nghi ngờ. Chính vụ mang lên cho Vương gia đều nhìn qua lần, có phát chuyện gì đáng cười a.



      Khinh Nhan nhìn mặt phần đắc ý, nghĩ tới thời điểm tại, trong lòng vừa thẹn vừa cáu, nghiêng người liền đá cước.



      “Ôi” Nguyên Tinh Vũ nhất thời bắt bẻ, đúng là để cho nàng đá trúng. Nhưng vẻ mặt lại đau khổ, tay cầm sổ sách, tay khác nhàng xoa bắp chân của mình, dùng vẻ mặt tố cáo nàng độc ác.



      Khinh Nhan hừ lạnh tiếng, xoay người nhìn .



      Nguyên Tĩnh Vũ càng cảm thấy thú vị, dứt khoát để sổ sách xuống, từ phía sau ôm hông của nàng. Khinh Nhan bị dọa sợ, cơ thể cứng đờ, dám động, lại dám gọi, chỉ sợ làm ra thanh khiến người ngoài phòng nghe được, chỉ có thể quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm .



      Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười, nhàng ở mặt nàng hôn cái, liền buông nàng ra, sau đó bộ mặt nghiêm nghị cầm sổ sách lên tiếp tục xem. Sắc mặt mặc dù nghiêm túc, trong lòng cũng vui vẻ, coi như có thể để ý tới địa điểm, nhưng bên ngoài còn có người, nàng cho là muốn làm cái gì chứ?



      Nếu phải là nghĩ đến bên ngoài còn có người, Khinh Nhan muốn đem sổ sách cầm trong tay ném tới đầu . Ghê tởm! ngờ dám trêu nàng!



      hờn dỗi, liền nghe bên ngoài thị vệ thông truyền: “Khởi bẩm Vương gia, Dụ Dương có cấp báo!”



      Nguyên Tĩnh Vũ hơi có chút giật mình, cao giọng : “Truyền!”



      Chỉ nghe hồi tiếng bước chân rất truyền đến, Tần Cánh đến cửa. Nguyên Tĩnh Vũ nhận lấy ống trúc , tay từ bên trong lấy ra miếng lụa trắng, chỉ nhìn thoáng qua liền đưa cho Khinh Nhan, đồng thời phất tay cái cho Tần Cánh ra ngoài.



      Nguyên Tĩnh Vũ sắc mặt mặc dù bình thường, trong ánh mắt lại lộ ra chút thấp thỏm.



      Khinh Nhan cũng chỉ lướt qua liền đưa trả lại cho , trong lòng có  chút cảm giác vui.



      Thôi Thụy Ngọc bình an sinh hạ nữ nhi, Giản vương phi mang theo Liễu phu nhân cùng hai đứa bé lên đường tới Trung Châu.



      Khinh Nhan chợt để sổ sách xuống rồi đứng lên, mệt mỏi : “Ta về trước đây.” Xoay người liền hướng ra bên ngoài.



      Nguyên Tĩnh Vũ sửng sốt, mau đuổi theo. “Khinh Nhan, nàng tức giận?”



      Khinh Nhan lắc đầu cái, miễn cưỡng cười : “Chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi mệt. cần gấp gáp…”



      , nàng mất hứng!” Nguyên Tĩnh Vũ khẳng định , ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, sắc mặt cũng quá tốt.



      Sầm Viễn Chí cùng thị vệ tranh thủ đứng dậy, cung kính cúi đầu, dám nhìn, lúc này cảm thấy tiện rồi lui ra ngoài.



      Khinh Nhan chợt cười, mặc dù nụ cười kia có chút khổ sở mệt mỏi.



      “Khinh Nhan…”



      Nguyên Tĩnh Vũ bắt được cánh tay của nàng, nhưng biết nên cái gì.



      “Chàng là ngốc.” Nàng cười, “Chẳng lẽ chàng hi vọng thiếp xem tin tức này rồi như cũ cao hứng sao?”



      Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghĩ, khỏi khe khẽ thở dài. “Vậy nàng về nghỉ ngơi trước , nên suy nghĩ bậy bạ… Ta… hi vọng nàng vui vẻ…”



      Khinh Nhanh gật đầu cái, dịu dàng : “Chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, thiếp có ý trách chàng … Đem chuyện gấp gáp xử lý , về sớm chút, thiếp chờ chàng cùng nhau dùng cơm tối.”



      Nguyên Tĩnh Vũ nhàng buông nàng ra, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt . chán nản trở lại chỗ ngồi, lên tinh thần tiếp tục xử lý những chuyện còn lại. muốn nhanh lên chút giải quyết cho xong mọi thứ, sau đó trở về cùng với nàng, chăm sóc nàng.



      ra trong lòng rất rối rắm. hoàn toàn lấy được nàng, nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy an tâm vậy? Vừa nhìn thấy nàng mất hứng liền nhịn được tâm ý hoảng loạn. Bất tri bất giác, thế nhưng bị nàng ảnh hưởng đến mức như vậy… Này thực phải tượng tốt a! Nhưng là, nếu tình cảm có thể khống chế, như vậy là tình cảm sao?
      Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      #993366;']Chương 19: Đôi tình nồng thắm (trung)



      <h4 align=" Edit: Tiểu Di
      <h4 align="  
      <h4 align=" Beta: Ha.chi


      Khinh Nhan mình trở lại Phi Vũ các, Lâm Khinh Vân cùng Chu Tử Ngọc mặc dù có mấy phần kinh ngạc, nhưng có hỏi gì cả.



      "Tử Ngọc, kêu hai thị nữ quen thuộc vương phủ, chúng ta ra vườn hoa dạo chút." Khinh Nhan uống ly trà, ăn hai khối điểm tâm, lại ngại trong phòng buồn bực.



      Chu Tử Ngọc kêu Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc. Nếu là người đối với vương phủ quen thuộc, có ai so với hai người kia thích hợp hơn rồi.



      Nghệ An vương phủ vốn là hoàng cung tiền triều, vườn hoa lớn ở trung tâm nguyên là Ngự Hoa Viên tiền triều, kích thước khí thế tự nhiên so với các vườn hoa phiên vương vương phủ lớn hơn, các loại hoa và cây cảnh càng thêm phong phú, mặc dù Dịch Khinh Nhan là cao thủ y dược, cũng có rất nhiều hoa cỏ biết.



      Mới có mấy ngày liền đến mùa hè rồi, nhưng đối với hoa viên này mà , lại chính là thời điểm tốt nhất trong năm. Đặc biệt là mẫu đơn trong vườn Mẫu Đơn, đỏ phú quý, trắng tinh khiết, hồng diễm lệ, tím cao nhã, từng chùm từng đóa có ý nhị riêng, chút nào đẹp.



      Tử Ngọc nhìn hoa cả mắt, phải là có gặp qua mẫu đơn đẹp như vậy, chỉ là có gặp qua nhiều như vậy, vườn mẫu đơn tươi đẹp như vậy."Vương phi, chúng ta có thể cắt mấy cành hoa tươi mang trở về cắm trong bình hoa ?"



      Khinh Nhan lắc đầu cái, : "Ta cảm thấy hoa thược dược bên kia ngược lại càng đẹp mắt."



      "Hoa thược dược cũng đẹp a!" Tử Ngọc cao hứng nhảy vào trong bụi hoa, đông xem chút, tây chọn chọn, biết đóa nào càng đẹp mắt.



      Khinh Nhan cũng hăng hái theo vào trong bụi hoa, tỉ mỉ nâng cành hoa thưởng thức.



      lúc này, nhóm nữ nhân trang điểm sang trọng từ sau lùm hoa tới. Thấy Chu Tử Ngọc cùng Dịch Khinh Nhan hai người đứng ở trong bụi hoa, thị nữ lớn tiếng : "Lớn mật! Người phương nào ở chỗ này hái hoa!"



      Khinh Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn sang.



      Đứng đầu là lão phu nhân chừng năm mươi tuổi, bên cạnh là người phụ nữ trung nhiên và thiếu nữ chưa xuất giá, sau lưng là đoàn thị nữ tôi tớ. Khinh Nhan tỉ mỉ suy nghĩ, chẳng lẽ là Nghệ An Vương Thái phi?



      Chu Tử Ngọc đỡ Khinh Nhan chậm rãi ra ngoài bụi hoa, những người kia giận dữ đến trước mặt.



      Lúc này, Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc quỳ gối ven đường : "Tham kiến Vương Thái phi! Tham kiến Vinh Hinh Quận chúa, Úc Hinh Quận chúa!"



      Khinh Nhan chưa mở miệng, thị nữ kia bắt đầu giận dữ mắng mỏ: "Các ngươi lớn mật! Này biết vườn Mẫu Đơn phải Thái phi cho phép được vào hay sao? Lại muốn trộm hái hoa thược dược trong vườn, đến tột cùng là người nào dạy dỗ mấy nha đầu này?"



      "Vãn bối ngu ngốc, tự tiện xông vào vườn Mẫu Đơn của Thái phi, kính xin thứ tội!" Khinh Nhan khẽ hạ thấp đầu, "Vinh Hinh biểu tỷ, Úc Hinh biểu muội, lần đầu tiên gặp mặt, là Khinh Nhan đúng rồi, xin hãy tha lỗi!" Sau đó, nàng liền trầm tĩnh nâng mắt lên lẳng lặng nhìn Nghệ An Vương Thái phi, cũng là của Nguyên Tĩnh Vũ.



      Nghe được chữ "", Vương Thái phi đột nhiên trợn to hai mắt, thị nữ mới vừa rồi trách cứ Dịch Khinh Nhan cũng rụt cổ.



      "Ngươi là…” Vương Thái phi nhìn kỹ Dịch Khinh Nhan chút, lúc này mới chú ý tới nàng, mặc dù mặc trắng trong thuần khiết, dung mạo khí chất lại cực kỳ xuất chúng.



      Khinh Nhan giống nương xuất giá đem tóc dài vén lên, người cũng có đồ trang sức châu ngọc, ăn mặc vô cùng thuần khiết. Trừ quần áo sợi tổng hợp còn tốt, nàng xem còn bằng thị nữ mặc trang phục của vương phủ, vì vậy thị nữ kia mới dám lớn tiếng như vậy trách cứ nàng.



      "Vãn bối chính là Dụ Dương Vương phi Dịch Khinh Nhan." Khinh Nhan nở nụ cười lễ phép, đối với từ ái của người này cũng có hy vọng quá lớn.



      Vương Thái phi gật đầu: "Chính là vị trắc phi đầu năm tuyển vào, Dịch vương phi rồi. Nghe ngươi là nữ nhi của Dịch nguyên soái?"



      "Vâng" Khinh Nhan đơn giản trả lời.



      Vương Thái phi lần nữa gật đầu, mặt mang theo mấy phần nụ cười: "Hậu sinh khả úy a! bằng ngươi." Nàng chợt thân thiết kéo tay Khinh Nhan, trong ánh mắt thế nhưng ra mấy phần tán thưởng.



      Khinh Nhan hiểu, biết vị đại nhân này vì sao đột nhiên thân thiết với mình. Bất kể thế nào, nàng cùng mình đều có lý do thân thiết a! Nguyên Tĩnh Vũ kế vị, nữ nhi của nàng ở Dụ Dương mất tất cả tôn vinh cùng địa vị, nàng là ngoại tôn cũng mất quyền thừa kế vương vị. Tiêu Dật Phi thoái vị nhường ngôi cho Nguyên Tĩnh Vũ, mà Nguyên Tĩnh Vũ lại chịu cưới Úc Hinh Quận chúa… thế nào nàng cũng phải là hận bọn mới đúng…



      Bên này mắt nàng nhìn tỷ muội Vinh Hinh cùng Úc Hinh, lại thấy mặt các nàng cũng mang theo nụ cười khách khí.



      đợi Khinh Nhan hiểu ràng, Vương Thái phi nắm tay nàng cùng nhau về phía trước, để lại bọn thị nữ xa xa theo ở phía sau, sau đó mới nhanh chậm hỏi: "Nghe Thành Nhi đối với ngươi gì nghe nấy?"



      Thành Nhi?



      Dịch Khinh Nhan nửa ngày mới phản ứng được, nguyên lai là Nguyên Tĩnh Vũ. nhũ danh gọi là Thành Nhi.



      biết Vương Thái phi hỏi cái này là dụng ý gì, Khinh Nhan thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp: " từ đâu nghe được? Vương gia tài trí mưu lược kiệt xuất, làm sao có thể để tiểu nữ tử như ta ảnh hưởng?”



      Vương Thái phi hiểu cười cười, hỏi tới nữa, lại đổi đề tài: "Ngươi cũng đến rất nhiều ngày rồi, Tĩnh Trinh cũng nên làm bữa tiệc gặp mặt mọi người ."



      Khinh Nhan lập tức khiêm nhường tạ lỗi, mình thân thể vẫn tốt lắm, cho nên thỉnh an trưởng bối.



      Vương Thái phi tựa hồ quá để ý cái này, lơ đễnh cười cười, lại nhè vỗ tay của nàng, : " cần gấp gáp. Trong lòng các ngươi nghĩ cái gì, ta làm sao biết? Chỉ là…  nghĩ nhiều…"



      Bọn họ đều nghĩ sai sao? Khinh Nhan kinh ngạc. Nàng biết vị Vương Thái phi này lúc còn trẻ cũng phải là hạng người nương tay nhân từ!



      Vương Thái phi hiểu cười cười, đối với quá khứ mình làm chuyện tình gì, có nửa phần được tự nhiên, cũng có thể xem là có nửa phần hối hận."Đối với mẫu thân mà , quan trọng nhất đừng quá mức nuông chiều nhi nữ. Hôm nay ta còn dư lại hai nữ nhi rồi… Thành Nhi tuy là vì ngươi mà chịu cưới Úc Hinh, ta còn nên đa tạ . . . . . ."



      "Đều là người nhà, cần gì cảm ơn? yên tâm, Cảnh Hãn thừa nhận Úc Hinh là muội muội, nàng vĩnh viễn là Trung Châu Quận chúa tôn quý nhất." Khinh Nhan loáng thoáng hiểu. Nhưng là, chẳng lẽ Dụ Dương vương phi trước, Ý Hinh Quận chúa Tiêu Lan phải là nữ nhi của nàng sao?



      Vương Thái phi cười, vỗ tay Khinh Nhan : "Đúng vậy a, chúng ta vốn là đều là người nhà a… Thành Nhi những năm này thường tới vương phủ, mọi người đều quen biết. Ngươi lần đầu tiên tới, cũng nên cùng mọi người làm quen chút, thường chuyện chơi đùa, ngày cũng trôi qua vui vẻ đúng ? Thành Nhi bận rộn chính vụ, đem chuyện như vậy quên mất, như thế này, ta Tĩnh Trinh chút, để cho nàng mau sớm an bài."



      Khinh Nhan trong lòng cũng hy vọng cùng những nữ nhân khác của vương phủ có giao thiệp, thế nhưng lúc này tiện nhiều lời, thể làm gì khác hơn là lại cười : "Đa tạ quan tâm…" Rồi sau đó nàng lại nhịn được nghĩ, chẳng lẽ tin tức Dụ Dương Vương phi tham chánh còn có truyền ra sao? Sao họ giống như là chút cũng biết? Nàng lại hiểu đây chính là khác biệt giữa Trung Châu và Dụ Dương, tại Trung Châu, Nghệ An Vương có quyền uy tuyệt đối, Tiêu Dật Phi cho phép hạ thần cùng người nhà bàn luận triều chánh, mà Dụ Dương Vương phi tham chánh thuộc về phạm vi chính vụ, cho nên chuyện này chỉ có quan viên tham gia nghị vụ biết, thân nhân thần tử cùng dân gian cũng là có nửa điểm tin tức.



      lúc này, mơ hồ nghe được tiếng: "Vương phi!"



      Mọi người xoay người, chỉ thấy người thị vệ xa xa chạy qua bên này tới.



      Khinh Nhan thấy là Lâm Khinh Vân, trong lòng rất là kinh ngạc. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?



      Lâm Khinh Vân bước nhanh chạy tới, cũng biết những người xung quanh là ai, dứt khoát khẽ cúi người chào, : "Tham kiến vương phi, Quận chúa!" Sau đó liền nhìn Dịch Khinh Nhan, đưa lên ống trúc , phía lấy sáp ém miệng, in hình ngọn lửa rất đặc biệt.



      Khinh Nhan vừa nhìn, thần sắc đại biến, cũng quản cái khác, nhận lấy về phía trước hai bước, tránh xa mọi người, mở ống trúc, tay lấy ra mảnh vải trắng tràn ngập chữ.



      Nhìn xong, nàng nhanh chóng xoay người, đối với Lâm Khinh Vân : " xem chút Vương gia bên kia xử lý chuyện gấp xong chưa, nếu như còn ở đó hãy chờ chút, nếu về Phi Vũ Các hãy lập tức Phi Phượng Lâu.”



      Lâm Khinh Vân gật đầu, xoay người rời .



      Vương Thái phi cùng hai vị Quận chúa thấy sửng sốt, trong lòng nghi ngờ lẫn vui. Làm chủ tử dáng vẻ lớn chút cũng thôi , hôm nay các nàng ở dưới mái hiên, cũng khỏi cúi đầu, nhưng làm sao cả nô tài cũng hiểu lễ nghĩa như vậy?



      Khinh Nhan xoay người, đối với vương Thái phi : ", Dụ Dương có quân tình khẩn cấp, vãn bối trước hết cáo từ. Về sau rỗi rãnh lại thỉnh an ngài!" Rồi sau đó lại vài ba lời cáo từ cùng hai vị Quận chúa, mang theo Chu Tử Ngọc nhanh chóng rời , đem Bích Ngọc cùng Đàn Ngọc để lại phía sau.



      Vương Thái phi gọi hai thị nữ Bích Ngọc cùng Đàn Ngọc lại, rất nhanh liền cởi ra nghi ngờ trong lòng. Vị vương phi này thế nhưng lại tham chánh! Thường ngày từ trước đến giờ cùng Dụ Dương Vương bình đẳng cùng ăn cùng ngồi , còn cùng nhau đến Phi Phượng Lâu xử lý chính vụ! Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì? Gia môn Dịch thị nay nắm giữ trọng binh của Dụ Dương, Dụ Dương Vương tại sao có thể để cho nữ nhi Dịch gia tham chánh?

      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :