1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Lãm

      Beta: Quảng Hằng


      ©Quyển 1 – Vì Dụ Dương – Chương 2 : Nửa đêm nhận ân tình (hạ)


      <img class="alignnone size-full wp-image-30271" title="illustration_painting_artwork_of_chinese_beauty_in_ancient_costume_bi41231" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/illustration_painting_artwork_of_chinese_beauty_in_ancient_costume_bi41231.jpg" height="442" width="590" />


      Danh hiệu Ngân diện Thánh nữ là lần đầu tiên nghe , nhưng xem tình hình đêm nay , nàng hẳn chính là nhân vật nổi danh giang hồ ! Nàng có quan hệ chặt chẽ với nghĩa quân Giang Nam, chẳng lẽ nàng chính là Tuyết Y thần nữ đứng đầu nghĩa quân? Trước giờ luôn luôn hoài nghi tính chân thực của Tuyết Y thần nữ này , nữ nhân làm sao có thể chịu gánh nặng như vậy ? Nhưng giờ lại hề có chút hoài nghi . Nàng chính là nhân vật thần bí thống lĩnh trăm vạn nghĩa quân cùng Nam vương chu toàn nhiều năm ! Ngay cả rất nhiều mật thám phái điều tra cũng tra ra người …

      Nếu lấy trăm vạn nghĩa quân làm đồ cưới trợ trượng phu định thiên hạ, cầu duy nhất chính là trượng phu toàn tâm toàn ý , cũng tính là kiêu ngạo ! Chỉ cần có thiên hạ  muốn cái gì chẳng được ? đời này lại có nữ tử như vậy …

      Vì sao nàng là nữ tử chứ ? Nếu nàng là nam tử , trực tiếp chào hỏi là tốt rồi . nữ tử như vậy , được đường đột , lại khiến cho người ta nghĩ bắt buộc . Phiền toái nhất chính là nàng hình như có chút lạnh nhạt đạm mạc, hơn nữa sắp phải lập gia đình ngay tức khắc … Phải thế nào mới có thể có được nàng đây ? Hành quân đánh trận còn có chút kinh nghiệm , nhưng mà dụ dỗ nữ nhân , còn là nữ nhân thông minh , chỉ sợ dễ dàng …

      “Chủ nhân làm sao vậy ?’ Dịch Duẫn Tiệp giọng hỏi Chu tiên sinh .

      Chu tiên sinh nhìn chủ tử của mình , lại nhìn nữ tử bên kia sông , mỉm cười , giọng với mấy cái đầu tò mò : “Cái này … Còn chưa ? Chủ nhân khẳng định trúng ý kia . Nhưng mà nàng kia hình như lại có chút ý tứ với Duẫn Tiệp , ai , khó trách tâm tình của chủ nhân tốt …”

      phải, ta …” Dịch Duẫn Tiệp muốn giải thích , lại phát mình nhưng lại lên lời . nữ tử có đủ mỹ mạo cùng tài hoa như vậy , có chút động tâm chắc chắn là gạt người , nhưng mà , cũng chỉ là có phần thưởng thức mà thôi . Trong mắt , nữ nhân cũng chính là công cụ phát tiết tình dục cùng với nỗi dõi tông đường , cũng chưa bao giờ xúc động gì đối với nữ tử  . chỉ là nghi hoặc , vì sao nàng ấy lại đưa bình dược cho chứ ? Còn cả ánh mắt nàng liếc nhìn trước khi , dịu dàng bên trong lên điều gì ?

      Sáng sớm ngày thứ hai , tiếng chim hót làm mọi người tỉnh lại , nữ tử bên kia bờ thấy tung tích . Kỳ quái , khinh công của nàng tốt rồi , nhưng sao ngay cả con ngựa rời cũng có tiếng vang chứ ?

      Nam tử áo tím hạ lệnh xuất phát , nhưng trong lòng ngừng nghĩ : phải nàng phái bảo vệ chúng ta đến Dụ Dương sao? Vì sao lại  rời tiếng ? Nếu nàng phải lập gia đình, lại Dụ Dương làm gì ? Chẳng lẽ người nàng phải gả ngay tại Dụ Dương ? Hay là mượn đường Trung Châu ?

      Mười ngày sau , nhóm bảy người của nam tử áo tím cuối cùng cũng trở lại Dương thủ phủ Duyễn Châu ở Dụ Dương, nhưng kỳ quái chính là từ lần đó gặp nạn trong rừng cây , đoạn đường sau đó đều rất thuận lợi, đương nhiên , điều này cũng có thể vì bọn họ về tới địa bàn của mình .

      Đoàn người nam tử áo tím từ cửa phụ lập tức vào vương phủ Dụ Dương, ra chính là Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ . theo bên cạnh chính là mưu sĩ cùng gia tướng của , Dụ Dương cùng Tần Dực bị thương rất nặng , lập tức quay về phòng của mình nghỉ ngơi , Dịch Duẫn Tiệp cũng vắng mặt , giờ chỉ có Dương Tấn , Thu Hổ cùng Chu tiên sinh theo phía sau . Chu tiên sinh tên gọi Trọng Nguyên , là mưu sĩ Dụ Dương vương coi trọng nhất , võ công tồi , cho nên thường có thể theo Dụ Dương vương đông bôn tây tẩu , chinh chiến sa trường .

      Dụ Dương vương phủ trang nghiêm nằm ở phía đông Dương thành thủ phủ Duyễn Châu, chiếm diện tích hơn hai ngàn mẫu, đình đại lầu các như sao trời , hoa viên , nhà thủy tạ đan xen tinh tế , cầu , hành lang gấp khúc dài thăm thẳm, gió thổi qua từng cổng vòm chẳng khác gì tiên cảnh , cảnh trí xinh đẹp thua phủ đệ của vị Phiên vương nào .

      Giờ phút này , cả vương phủ khoác lụa hồng , bầu khí vui mừng lan toả, làm Dụ Dương vương vừa mới về nhà cảm thấy hồ nghi thôi .

      Dụ Dương vương Nguyên Tinh Vũ năm nay hai mươi tám tuổi , mày kiếm mắt sáng , thân hình cao lớn , dưới vẻ ngoài tuấn dật ôn hòa mơ hồ cất giấu phần mạnh mẽ vương giả , quả thực là khí vũ hiên ngang, đứng trong đám người như chi lan ngọc thụ vẫn văn nhã xuất chúng .

      Nguyên Tinh Vũ xưa nay cư xử với mọi người khoan hậu, có thể rộng rãi nghe ý kiến của thuộc hạ , dưới hiền danh trải rộng của Dụ Dương, kế vị gần mười năm nay cai quản Dụ Dương được yên ổn giàu có , thực lực liên tục phất lên trong bảy đại Phiên vương, rất được dân chúng Dụ Dương kính . Tục truyền, vị vương gia tao nhã này, là vị vương gia than thiện nhất trong bảy đại phiên vương có dáng vẻ của vương gia. Nhưng người chân chính thân cận đều hiểu được , vị Vương gia này tính cách nhẫn kiên định , gặp chuyện tư duy tỉnh táo , cân đo nặng vừa đủ , dễ tức giận , mà khi thực tức giận mặt lại hề biểu lộ gì cả .

      Ở tây nam Dụ Dương , ban đầu chỉ có ba châu Duyễn- Vân- Tần , quản mười sáu tòa thành trì , tám năm trước lại thâu tóm Bắc phương Hà Gian vương cùng phần lãnh thổ Hà Tây vương , nhập vào hai châu Vân -Tần , mở rộng đến hai mươi mốt tòa thành trì . Trải qua mấy năm thống trị này , vật trong hạt sung túc , dân cư sum xuê , binh hùng tướng mạnh , tiếp nối thế lực mạnh mẽ Đông Bắc Yến vương cùng Nam vương Phương Nam.

      “Vương phủ có việc mừng ? Chẳng lẽ Vương phi sinh tiểu vương gia ?” Dương Tấn cười rực rỡ . Có thể còn sống trở về tốt !

      “Thiện hạ nào có chuyện tốt đẹp như vậy? Chúng ta chẳng qua mới ra ngoài ba tháng , trước khi cũng nghe Vương phi có thai , chỉ là …” Chu Trọng Nguyên muốn lại thôi .

      “ Chỉ là cái gì ?” Dụ Dương vương phía trước nghe vậy chậm lại cước bộ , trong lòng khí hơi động chút .

      “Tuy rằng Vương phi thể trong thời ngắn như vậy sinh ra tiểu vương gia , nhưng vi thần nghĩ việc vui trong phủ hẳn là có quan hệ tới Vương gia .” Chu Trọng Nguyên cố ý gỡ nút thắt .

      “Làm trò bí hiểm gì chứ … Hừ!”Thu Hổ bất mãn trừng mắt liếc nhìn Chu Trọng Nguyên cái , chặn lại hạ nhân qua hỏi , “Trong phủ có việc vui gì đấy ?”

      Dụ Dương vương cũng dừng bước lại , tuy rằng mặt chút thay đổi , nhưng lại ngưng thần chờ hạ nhân trả lời .

      “Vương gia trở lại!” lão nhân tuổi năm mươi bước nhanh ra đón , vẻ mặt kinh hỉ , hai mắt đẫm lệ quang , chính là tổng quản vương phủ Trần Phúc. “Lão nô tham kiến vương gia !”

      “Ừ ! Đứng lên !” Nguyễn Tĩnh Vũ gật đầu , tay nâng dậy , ý bảo tổng quản đứng lên . “Trong phủ có chuyện gì vậy ?” Nguyễn Tĩnh Vũ chỉ vào dải lụa hồng chói mắt chung quanh hỏi .

      “Chúc mừng vương gia ! Vương phi vì ngài nạp trắc phi , hôm nay vào vương phủ , chỉ chờ Vương gia trở về hoàn lễ…” Trần Phúc cười híp mắt .

      Nguyên Tĩnh Vũ vị chính phi , hai vị trắc phi , sáu thị thiếp , nhưng con nối dõi vẫn ít ỏi . Chính phi Giản thị từng mang thai nhiều lần , cuối cùng bình an sinh ra trai , đáng tiếc từ khi ra đời thân thể yếu ớt nhiều bệnh , đều chết yểu trước tuổi , trắc phi Chu thị cũng sinh ra đứa con , nhưng cũng là người thể mang trọng trách, dưới gối trắc phi Liễu thị cũng có con chưa đến sáu tuổi , thân thể khỏe mạnh . sáu vị thứ phi cũng từng sịnh nam nữ , đáng tiếc hai nhi tử đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước lúc ba tuổi, chỉ có đứa con của thứ phi Lâm thị là còn , do Vương phi tự mình nuôi nấng . Dụ Dương vương người kế tục , đây cũng phải chuyện riêng của mình Nguyên Tĩnh Vũ . Bởi vì đối với nữ sắc quá ham thích, Vương phi nhiều lần muốn nạp thiếp cho đều bị cự tuyệt , ngờ được lần này Vương phi lại tiền trảm hậu tấu chuyện này .

      “Chúc mừng vương gia!” Chu Trọng Nguyên, Dương Tấn , Thu Hổ cùng kêu lên chúc mừng .

      ‘Được rồi , lần này Vương phi lại tìm cho ta vị biểu muội nào ?” Ngữ khí của Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù hờ hững , vẻ mặt lại có chút khẩn trương thậm chí là chờ mong . Dịch Khinh Nhan , cũng phải về nhà lập gia đình …

      Vương phi Giản thị vốn là biểu tỷ của , hai vị trắc phi Liễu thị cùng Chu thị cũng là biểu muội của . Mẹ của xuất thân cao  ,phụ thân lại mất sớm , đại ca là chính phi sinh ra , từ liền thông minh tài giỏi , cho nên là vương đệ được thị thiếp sinh ra liền chịu kỳ thị , thửơ rời khỏi Vương phủ học nghệ , sau khi thành niên có cậu làm chủ , đem biểu tỷ gả cho mình làm vợ . Bởi vì lập gia đình nhiều năm có con , cho nên Vương phi thu xếp đem hai vị biểu muội của di nương cưới vào phủ làm sườn phi . Nhưng nhớ hình như bản thân lúc này có biểu muội nào chờ đợi gả vào phủ ? Có thể hay , có thể cái người may mắn kia thực chính là hay ? Nghĩ đến Dịch Khinh Nhan, trong đầu lập tức ra thân ảnh áo trắng , ràng mà mơ hồ . Đáng tiếc ngay cả dung mạo của nàng cũng biết

      “Bẩm báo Vương gia , Trắc phi Thôi phu nhân ngài mới cưới là cháu ngoại của Phùng đại nhân …” Trần Phúc chưa xong , Nguyên Tĩnh Vũ hừ tiếng thất vọng rời .

      Cháu ngoại Phùng Văn Tuyên … phải nàng a ….

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [ Quyển thứ nhất: Vì Dụ Dương :

      Chương thứ ba trong tuyệt vọng quanh co khúc khuỷu ( thượng )]

       Edit: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-30423" title="IMG_0674" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/img_0674.jpg" height="573" width="590" />

      Nguyên Tĩnh Vũ nặng nề phất ống tay áo về phía Phật Đường hậu hoa viên  vương phủ. Có lẽ là bởi vì đả kích vì ba hài tử đều chết non, vương phi Giản thị mấy năm gần đây dốc lòng hướng Phật, chỉ hy vọng Bồ Tát phù hộ sớm ngày có con nối dòng. Nhưng, ai. . . . . . Có nhiều nữ nhân như vậy để làm gì? Nhìn họ tranh đấu gay gắt đùa bỡn mưu như thế nào sao? Nếu là con cháu, nhìn những cặp phu thê bình thường nghèo khó kia, nhà ai mà chẳng có con đàn cháu đống chứ? Mặc dù , nhưng nàng cũng trông coi trong vương phủ nhiều năm như vậy, làm sao mà hiểu được? Tại sao có nhiều hài tử như vậy luôn thể nuôi lớn? Chẳng lẽ nàng quả thực cho là bị nguyền rủa? Nếu vấn đề này giải trừ hoàn toàn, tìm nữ nhân sanh con để làm gì?

      Mặc dù như thế, vẫn khẩn cấp hi vọng có nhi tử, Dụ Dương cần người thừa kế. Về phần mẹ của đứa bé, nếu có thể lựa chọn, hi vọng nàng ít nhất cũng nên là thông tuệ và kiên cường. Mình thuở còn niên thiếu chịu biết bao đau khổ, có cần thiết để cho của mình con trai nếm lần nữa.

      Trong Phật Đường, Giản vương phi thành kính gõ mõ. Ở bên người nàng, thiếu phụ xinh đẹp tuổi còn trẻ cầm trong tay chuỗi Phật châu học niệm kinh.

      Nguyên Tĩnh Vũ cho gia nhân thông báo, lặng lẽ vào. Ở cửa sổ, ngẩn ra.

      bên cạnh Vương phi kia từng gặp qua, nhìn ăn mặc lại giống nha hoàn, đoán chừng chính người mới mà vương phi mới vừa cưới vào ngày hôm qua. Liếc nhìn lại, này làn da như ngọc, mày như liễu, sóng mắt sáng ngời, càng nhìn càng đẹp, giống như đóa hoa Hạnh rực rỡ sau cơn mưa, hẳn là hết sức xinh đẹp. khỏi thầm : này dung nhan cũng tệ, lại biết Khinh Nhan gỡ mặt nạ xuống dung mạo như thế nào. . . . . .

      Nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ, này đỏ mặt lên, ngay sau đó xấu hổ cúi đầu, nhưng chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu lên, hướng về phía Nguyên Tĩnh Vũ ngượng ngùng cười tiếng. Nụ cười này, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy khỏi cũng có chốc mất hồn. nghĩ tới này cười lên kiều mỵ vô song, giống như hoa thược dược nở rộ trong vườn, tỏa hương thơm ngát, để cho tâm thần từ trước đến giờ vốn trấn định cũng nhịn được rung động chút. Chẳng lẽ vương phi đổi tính? Lần này thế nhưng lại chọn cho tuyệt sắc nhân gian! Chỉ là, nữ nhân cho dù có xinh đẹp đến đâu mà chỉ có vẻ bề ngoài sau khi tắt đèn chẳng phải cũng đều như nhau cả sao?

      "Vương gia về!" Giản vương phi rốt cuộc nhận thấy được khác thường ngẩng đầu lên, mặt thoáng qua nét vui mừng.

      "Ừ!" Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặt khẽ gật đầu. Mấy tháng thấy, vốn định cho nàng chút ôn tình an ủi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến nàng tự chủ trương, cố tình mình lòng muốn lại được tới, vì vậy cố ý nhìn nàng, nghiêng đầu nhìn bên cạnh nàng.

      "A, Vương gia, đây là Thôi thị, muội muội Thụy Ngọc, ngày hôm qua mới vừa vào phủ. . . . . ." Thấy Nguyên Tĩnh Vũ đưa mắt hoàn toàn đặt ở Thôi Thụy Ngọc người, Giản vương phi trong lòng vừa vui mừng lại lòng chua xót.

      "Bổn vương biết." Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng cắt đứt lời Giản vương phi , ánh mắt lại nháy mắt nhìn chằm chằm Thôi Thụy Ngọc."Thụy Ngọc đúng ? Tên rất hay! Người cũng như tên. Đúng rồi, ở đâu thế?" chợt cợt nhã nâng cằm Thôi Thụy Ngọc lên, ngón cái nhàng vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết của nàng, mang mặt tia cười yếu ớt đưa mắt nhìn mặt hoa thẹn thùng e lệ của nàng, nhưng trong lòng khỏi dâng lên cỗ chua xót. Da của Khinh Nhan  tựa hồ cũng rất tốt. . . . . .

      "Hồi vương gia, thiếp thân ở tại Quỳnh Hoa Uyển." Thôi Thụy Ngọc mang theo vài phần e lệ, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn nhiếp phách.

      "Tốt, ngươi trở về hảo hảo chuẩn bị chút, Bổn vương tối nay ngủ lại Quỳnh Hoa Uyển!" Nguyên Tĩnh Vũ buông ra Thôi Thụy Ngọc, xoay người chuẩn bị rời .

      "Vương gia, ngày mai là phải bổ sung lễ vào cửa sao?" Nụ cười của Giản vương phi  cứng lại, nhưng ngay sau đó liền khôi phục thành thần sắc vui mừng.

      "Thôi, nếu cũng vào cửa, còn cần gì phải làm lễ , vào động phòng xem như đủ lễ rồi." Nguyên Tĩnh Vũ hơi dừng lại, giọng vẻ mặt lạnh lùng như cũ. Mặc dù có quay đầu lại, nhưng vẻ mặt Giản vương phi hiểu rất .

      "A. . . . . . Dạ!" Mắt thấy Nguyên Tĩnh Vũ sải bước rời , Giản vương phi mau chóng đuổi theo ra ngoài, "Vương gia, còn có. . . . . ." Đáng tiếc bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ có chút nào ngừng nghỉ, lời của Giản vương phi chưa xong, biến mất ở trong hành lang uốn khúc.

      Nguyên Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng phiền, trong đầu lần nữa bay ra bóng dáng màu trắng kia. lắc đầu cái, cưỡng bách mình thèm nghĩ nữa. Nữ nhân thôi mà, phải đều giống nhau sao? Tăt đèn tất cả đều là dạng. . . . . . Chỉ là, Khinh Nhan nàng ấy , chỉ là nữ nhân! Tính tình như thế, , võ công như vậy, còn có trăm vạn nghĩa quân Giang Nam. . . . . .

      Ai!

      Khinh Nhan. . . . . .

      Khinh Nhan. . . . . .

      Nếu ta và nàng vô duyên, tại sao ông trời lại phải cho chúng ta gặp nhau. . . . . .

      Sau khi Nguyên Tĩnh Vũ rời , Thôi Thụy Ngọc ngay sau đó cũng cáo lui trở về Quỳnh Hoa Uyển chuẩn bị. Trong Phật Đường chỉ còn lại mình Giản vương phi ngơ ngác ngồi xỗm ở bồ đoàn, vẻ mặt chán chường, giống như linh hồn xuất khiếu, lại đột nhiên giống như lúc này tiêu hao hết hơi sức toàn thân. . . . . .

      Liên tiếp hai tháng, Nguyên Tĩnh Vũ phải ở tại thư phòng U Lan Thủy tạ chính là ở tại Quỳnh Hoa Uyển, khuê phòng của vương phi Giản thị hề bước qua. Giản vương phi nhiều lần phái người mời, thủy chung trả lời chắc chắn thị cùng trắc phi Liễu thị, Chu thị nơi đó lại lần cũng là chính vụ bận rộn, nàng tự mình đến U Lan Thủy tạ cầu kiến cũng luôn là bị cự tuyệt, cuối cùng nàng chỉ đánh phải đợi rất lâu ở Quỳnh Hoa Uyển, ở lúc chạng vạng mới rốt cuộc gặp được trượng phu của mình.

      Đến bây giờ, nàng Vương gia là si mê Thôi Thụy Ngọc hay là cùng mình giận dỗi. Nàng nghĩ, có ai giận dỗi lâu như vậy ? Huống chi Vương gia cũng phải là người tính toán chi li, nàng được đồng ý nạp phi cho cũng phải là suy nghĩ về nối dõi tong đường hay sao? Hoặc chẳng lẽ, Vương gia si mê Thôi Thụy Ngọc rồi sao ?

      Ai, hôm nay nàng chỉ mong đợi Thôi Thụy Ngọc có thể mau sớm giúp Vương gia sinh hạ con cháu , vậy tâm huyết lần này của mình cũng coi như uổng  phí, trong lòng có khổ nhiều hơn nữa cũng đáng giá. Sớm biết, ngày đó nàng cũng đem Thôi Thụy Ngọc mang theo bên người. . . . . . Nếu mình để Doanh Doanh cùng Thôi Thụy Ngọc đồng thời xuất ở trước mặt vương gia, cũng biến thành cục diện độc sủng riêng mình nàng ấy như hôm nay?

      Vẻ thùy mị của Dịch Doanh Doanh  cũng kém so với Thôi Thụy Ngọc, hơn nữa Doanh Doanh thân phận đặc thù, coi như trong lòng Vương gia thích, cũng phải cho Dịch nguyên soái thống lĩnh mặt mũi. Cũng đến nỗi. . . . . . Chẳng lẽ đến bây giờ Vương gia vẫn cũng biết Doanh Doanh  tồn tại?

      Giản vương phi trầm tư, nghĩ đến Nguyên Tĩnh Vũ cất bước vào.

      "Vương phi? Nàng đến đây làm gì?" Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt quét mắt liếc kết tóc thê tử của mình , nữ nhân này phải coi trọng nhất quyền thế địa vị của mình sao? mặt muốn giả bộ hiền lương đại lượng cưới thiếp sinh con nối dòng cho , mặt lại lo lắng nữ nhân khác cướp ân sủng, cho nên hai vị trắc phi đều là biểu muội, của nàng ta, mấy thị thiếp cũng là dung mạo thường thường. Hôm nay nhất thời lầm nước cờ lấy tuyệt sắc vào vương phủ, nghĩ rằng cũng là người tham luyến sắc đẹp, cho nên hối hận?

      "Vương gia, nô tì có số việc vẫn muốn cùng Vương gia , bởi vì Vương gia quá bận rộn, cho nên nô tì cũng chỉ phải đến Thụy Ngọc muội muội nơi này đợi." Giản vương phi cố gắng đè nén chua xót trong lòng, giả vờ đoan trang nở nụ cười.

       "Thế nào? Ta ở chỗ của Thụy Ngọc hai tháng, nàng ghen?" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng ta. V ề điểm này của nàng ta ngụy trang trong mắt có chút tác dụng, ngay sau đó liền giễu cợt : "Sớm biết có hôm nay, cần gì phải làm?"

      "A! ? có, nô tì có ghen tỵ. Thụy Ngọc muội muội là nô tì tự mình chọn lựa, Vương gia thích nàng, nô tì cũng rất cao hứng, hi vọng Thụy Ngọc muội muội sớm ngày vì Vương gia sanh hạ vương tử. Hôm nay nô tì tới, quả có chuyện khác. . . . . ."

      Giản vương phi nghe ra ý tứ trong lời Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng thoải mái, mặt cũng có thần thái, trong đôi mắt càng thêm che giấu được vui sướng. ra là Vương gia lại vẫn giận dỗi cùng nàng!

      " ra nàng rất thông minh. . . . . . Chỉ là lần này, nàng lại đoán sai. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng, khóe miệng nâng lên, nụ cười trào phúng.

      Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vợ chồng mười năm, cho tới bây giờ từng lạnh lùng như vậy với nàng, nhưng kể từ khi biết thế giới này còn có người con tên là Dịch Khinh Nhan, trong lòng liền cảm thấy thất vọng đối với nàng, vì vậy cũng nhịn được muốn giễu cợt nàng đôi câu.

      ". . . . . . Vương gia lời này, là có ý gì?" Giản vương phi thấp thỏm trong lòng. Ở trước mặt vương gia, giống như tâm tư gì của nàng cũng lừa được . Nếu mình đoán sai, nhất định là có nguyên nhân . Mà càng thêm để cho nàng hoảng sợ chính là, Nguyên Tĩnh Vũ lúc này nàng chưa từng thấy qua, lạnh lùng xa cách như vậy, cùng vẻ ôn hòa nho nhã của thường ngày khác khá xa.

      Nguyên Tĩnh Vũ có trực tiếp trả lời nàng, chỉ là yên lặng tới phía trước cửa sổ ngồi xuống, chán nản nhìn đóa Mẫu Đơn màu trắng trong vườn hoa. Ở trong ánh tà dương, tinh khiết trắng noãn như vậy, cũng nhuộm ra tầng nhàn nhạt màu vàng kim , ở trong nhè lắc lư, giống như vạt áo màu trắng lúc ấy của nàng ở bờ sông, phiêu động trong gió đêm, lại giống như lớp lụa mỏng dưới ánh lửa mặt nàng. . . . . .

      Nhớ tới Dịch Khinh Nhan, sóng mắt của tự chủ được mang theo mấy phần mê luyến, tay phải lần nữa từ trong lòng ngực lấy ra bình hoa sứ trắng đó, tỉ mỉ  vuốt ve.

      Nhớ tới mới vừa rồi ở U Lan Thủy tạ Dịch Duẫn Tiệp hồi báo, lần đầu tiên cảm thấy hối hận. Hai tháng nay, nàng tựa như bốc hơi khỏi thế gian này, chút bóng dáng thậm chí cũng có để lại. Đêm hôm đó cũng nên do dự, dù là quấn quít chặt lấy, ít nhất cũng phải biết nàng định nơi đâu. . . . . .

      Căn cứ Duẫn Tiệp điều tra, Dật Phi cùng Yến vương gần đây cũng có nạp phi, nhưng mà trừ bọn họ ra, còn có ai có thể được nàng coi trọng? Nếu nàng là Tuyết Y thần nữ lãnh tụ của nghĩa quân  Giang Nam, lấy tình huống trước mắt của nghĩa quân, lựa chọn của nàng cũng là rất có hạn . Yến vương cường đại, nên là lựa chọn tốt nhất, sau đó chính là Trung Châu cùng Dụ Dương, Giang Việt mặc dù cũng có thể trợ giúp cho nàng, nhưng nhìn theo hướng lâu dài xem ra là có tiền đồ, căn cứ cách nhìn của nàng đương nhiên thấy mới đúng! Sau đó cũng chỉ còn lại có Hà Tây cùng Hà Giang rồi, lại hai nhà này thực lực như thế nào, chỉ so khoảng cách cũng là nước xa cứu được lửa gần . . . . . .

       

       

      Đến tột cùng nàng chọn ai?

      hỏi Chu tiên sinh, ngân diện Thánh nữ Dịch Khinh Nhan mấy năm qua này ở giang hồ hơi có chút danh tiếng. Dịch Khinh Nhan xuất than từ Lăng Tiêu các, Chu tiên sinh Lăng Tiêu các chỉ là môn phái đứng loại thứ hai giang hồ, nhưng rất thần bí, mỗi thời đại chỉ có mấy Thánh nữ hành tẩu ở bên ngoài, tinh thông y dược, nhưng cũng phô trương. Nhưng vị ngân diện Thánh nữ này lại là ngoại lệ, nghe nàng là nữ kiếm khách xuất sắc nhất trong hai ba năm trở lại đây trong chốn võ lâm, võ nghệ cao cho tới nay hề bị bại, chỉ là bọn điều tra được Dịch Khinh Nhan này cùng Giang Nam nghĩa quân có liên hệ gì.

      Lãnh tụ Tuyết Y thần nữ của nghĩa quân Giang Nam vẫn chính là bí mật, tất cả phiên vương chỉ đều có thể phỏng đoán than phận thực , chỉ là , gần như có ai tin tưởng nữ nhân lại có thể làm lãnh tụ nghĩa quân. Nhưng nếu như Tuyết Y thần nữ chính là Dịch Khinh Nhan, tin tưởng nàng có năng lực đó! thực tế cơ hồ có lẽ khẳng định, ngân diện Thánh nữ Dịch Khinh Nhan Lăng Tiêu các chính là lãnh tụ Tuyết Y thần nữ của nghĩa quân  Giang Nam!

      Nếu để cho lấy được nàng, khác nào lấy được nửa thiên hạ. . . . . .

      Giản vương phi thấy Nguyên Tĩnh Vũ cầm bình sứ mà tinh thần trối xa xa, trong giây lát đó sắc mặt biến thành trắng bệch như tờ giấy. ra là như vậy! Trong lòng có người, chỉ là người kia phải Thôi Thụy Ngọc. . . . . .

      Thôi Thụy Ngọc vẫn cần đề cập, hôm nay thấy Nguyên Tĩnh Vũ lấy ra bình sứ thanh hoa xinh đẹp, chợt tiến lên bước ngoài ý muốn đem kia bình sứ đoạt qua, cười duyên  : "Vương gia, cái bình này xinh đẹp! Là tặng cho nô tì sao?"

      Nguyên Tĩnh Vũ mặt lạnh lẽo: "Đưa đây!"

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       [ Quyển thứ nhất: Vì Dụ Dương :

      Chương thứ ba trong tuyệt vọng quanh co khúc khuỷu ( hạ )]

       Edit: Quảng Hằng




      Thôi Thụy Ngọc lắc lư thân thể làm nũng : "Ai nha Vương gia, phải chỉ là cái bình thôi sao? Ngài làm gì dễ giận như vậy, cho nô tì mà! Dù sao hai tháng nay ngài tặng cho nô tì nhiều đồ trang sức quý giá như vậy, thêm cái bình này có là bao. . . . ." xong, nàng ta còn khiêu khích  liếc Vương phi cái.

      Thân hình Nguyên Tĩnh Vũ khẽ động, nhanh chóng đoạt lấy bình, đồng thời ống tay áo vung lên, đem lấy nàng ta hất sang bên.

      Thôi Thụy Ngọc thân thể mỏng manh làm sao chịu đựng được đột nhiên động thủ?

      "Phanh"  tiếng liền ngã nhào đất, nửa ngày mới chợt tỉnh. Chỉ thấy nàng ta chậm rãi quay đầu lại, uất ức nhìn về phía phu quân đại nhân thương mình hai tháng nay, vẻ mặt thê lương bi ai, nước mắt trong suốt lã chã sắp rơi, xinh đẹp lại ai oán đáng thương đến mức tận cùng.

      Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ làm chọc người trìu mến, lạnh nhạt trầm giọng : "Xem ra trong khoảng thời gian này Bổn vương quả quá cưng chiều ngươi rồi. . . . . ."

      Thôi Thụy Ngọc từ lúc vào phủ đến nay, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn đối với nàng ân sủng có thừa, ngay cả nửa câu nặng cũng từng qua, nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại vì cái bình mà xô ngã mình, trong lòng vừa uất ức lại hiểu, nhịn được nằm ở đất ríu rít khóc ồ lên. Nàng ta vẫn biết mình xinh đẹp, cũng vẫn cho là Vương gia là thương mình, nghĩ tới ân sủng vô biên đột nhiên lại biến thành cơn lôi đình thịnh nộ. Đến thời khắc này nàng ta vẫn hiểu mình làm sai cái gì, phải chỉ là cái bình sao? Nếu thực là bảo bối của , nàng trả lại cho là được, ai mà thèm?

      Giản vương phi cũng bị Nguyên Tĩnh Vũ hù sợ, sau khi hồi hồn vội vàng quỳ đất ôm lấy chân của . Mười năm vợ chồng, Giản vương phi biết Nguyên Tĩnh Vũ nhất định có thể khống chế tâm tình của mình, vui buồn lộ. Huống chi Thôi Thụy Ngọc cũng phải nô tài làm việc gì sai, đó là người bên gối của , là thê thiếp của ! Có lẽ tất cả, tất cả chuyện này chỉ có thể điều, phân lượng kia ở trong lòng vương gia  quá nặng. . . . . .

      Nguyên Tĩnh Vũ nhàng đem Giản vương phi kéo lên, vẻ giận dữ còn, chỉ còn lại lãnh đạm như thường ngày, lúc này còn nhiều thêm phần dịu dàng. Hai tay đỡ ở vai nàng, khẽ thở dài : "Vương phi cần như thế. Ta biết nàng lòng vì ta, ra trong lòng Bổn vương cũng chưa từng trách nàng. Chúng ta là vợ chồng hơn mười năm, nàng đối tốt với ta, ta đều ghi ở trong lòng. Hi vọng về sau nàng nhớ câu , nàng là thê tử của ta, là thân nhân của ta, vô luận có chuyện gì cũng có thể thẳng thắn theo sát ta , cần dùng những tâm tư đó."

      Ở bên ngoài gặp phải tính toán khắp nơi cũng thôi , về đến nhà cũng hy vọng có người có thể cùng chia sẻ, nhưng ít ra cũng làm cho nhõm chút! Vợ chồng, vốn nên là quan hệ thân mật nhất thế gian này, vì sao cũng phải so đo tính toán chứ?

      Giản vương phi sau khi khiếp sợ lập tức đầy vẻ cảm động nhào tới trong ngực Nguyên Tĩnh Vũ, nức nở : "Nô tì nhớ kỹ! Về sau bao giờ như thế nữa." Đầu vai của nàng ta khẽ co quắp, tựa như cảm động  khóc thút thít, vừa tựa như sợ hãi  run rẩy.

      Nguyên Tĩnh Vũ vỗ nhè vai Vương phi, mệt mỏi hỏi: "Đúng rồi, hôm nay nàng tới đây rốt cuộc có chuyện gì?" Vợ chồng nhiều năm, sớm hiểu nàng rất ràng. Vô luận trong lòng nàng nghĩ như thế nào, hình tượng bên ngoài của nàng vẫn luôn là vị Vương phi ung dung quý phái, hiền thục độ lượng, cho nên nếu như phải là bất đắc dĩ nàng làm chuyện để người gièm pha như vậy.

      Vương phi từ trong ngực Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, tựa hồ đối với vẻ thất thố vừa rồi của mình hơi có chút được tự nhiên. Nàng nhàng móc ra khăn tay lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây. Nhưng suy nghĩ chút chuyện mới vừa rồi, nàng lại do dự, có lẽ hôm nay phải là thời điểm chuyện kia. . . . . .

        "Thục Ninh?" Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cau mày. tinh tường thấy được do dự chần chờ trong mắt nàng.

      Vương gia rốt cuộc chịu kêu tên của mình rồi? Đó chính là tức giận nàng nữa? Vương phi rất cảm động, đồng thời cũng hiểu giờ phút này phải ."Vương gia. . . . . . Chưa cùng ngài thương lượng liền cưới vào hai vị trắc phi là lỗi của nô tì. . . . . ."

      "Ta rồi, chuyện này ta trách nàng." Nguyên Tĩnh Vũ hơi có chút nhịn được. Ừm? đúng, hai vị trắc phi? Còn người nữa?

      "Tạ vương gia! Vậy xin Vương gia nên trách tội Doanh Doanh muội muội, nàng ấy vô tội, nàng ấy vào phủ hai tháng, vẫn chưa được diện kiến Vương gia! Nếu như Vương gia có rãnh rỗi, xin ngài qua đó thăm nàng chút!" Vương phi len lén quan sát sắc mặt của Nguyên Tĩnh Vũ, bây giờ mặc dù phải thời điểm chuyện này, nhưng Vương gia cũng phải hiểu cho nàng? Trước đây nàng cũng xin gặp mặt, là chính Vương gia muốn gặp, cho nên Vương gia trách nàng chứ?

      " Doanh Doanh?" Nguyên Tĩnh Vũ cau mày, trái tim lập tức siết chặt lại. Vì sao cái tên này lại quen thuộc như vậy?

      "Vương gia nhớ , nô tì hai tháng trước vì ngài cưới hai vị trắc phi, còn có vị Doanh Doanh muội muội ngài vẫn chưa gặp qua !" Giản vương phi cẩn thận từng li từng tí, ra là Vương gia biết chuyện Dịch phu nhân. Nàng rồi mà, nếu như Vương gia biết Dịch Doanh Doanh tồn tại, sao có thể có việc hai tháng cũng đến gặp mặt chứ? nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, Doanh Doanh chính là con của Dịch tướng quân!

      "Họ nàng ấy là gì? Nàng từ đâu tìm được nàng ấy?" Trong đầu Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng thoáng qua ý niệm, trong kích động vội vàng nắm lấy bả vai của Vương phi.

      " Doanh Doanh là con của Dịch tướng quân, là muội muội Dịch thống lĩnh . . . . . ." Vương phi bị bộ dạng của Nguyên Tĩnh Vũ làm sợ hết hồn, trong lúc nhất thời ràng lắm tại sao phải kích động như vậy.

      "Trời ạ. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ nhàng thốt lên chữ , sau đó nhắm mắt lại, nhàng buông Vương phi ra. Chợt, mở mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương phi, bắt lấy hai vai của nàng dùng sức lay động : " Sao nàng sớm? Sớm biết nàng đem con của Dịch tướng quân cưới vào phủ làm trắc phi, Bổn vương làm sao có thể ở Quỳnh Hoa Uyển đáng chết này đằng đẳng hai tháng!" là thành công ít hư việc nhiều mà! Ban đầu sao nàng ấy lại đem chuyện ràng? Tại sao nàng ấy lại đem Thôi Thụy Ngọc ngực lớn nhưng có đầu óc dáng vẻ kệch cỡm này  mang theo bên người mà phải là Khinh Nhan?

      "Nô tì vốn định , nhưng do Vương gia vẫn chịu gặp nô tì. . . . . ." Giản vương phi uất ức . Nàng biết Dịch tướng quân đối với Vương gia có ý nghĩa như thế nào, cho nên mới đem con của Dịch tướng quân nạp làm trắc phi, cũng vì thế hôm nay nàng mới có thể tới nơi này chờ .

      "Sao chuyện lớn như thế nhưng có ai với ta? Chu Trọng Nguyên vậy mà cũng !" Đáng chết! Những người đó trước nay vẫn phải luôn thầm rằng, phải nên cố găng để có con nối dõi sao? Sao lần này lại ai nhắc nhở còn có vị trắc phi mới lấy ở mình trông phòng? Nguyên Tĩnh Vũ tức giận đùng đùng buông Vương phi ra, xoay người ngước nhìn bầu trời, tay nắm quyền hung hăng đánh vào góc cửa sổ, lập tức xuất lổ hổng lớn bằng cái miệng chén.

      "Thân phận của Doanh Doanh rất ít người biết, Dịch nguyên soái cũng phải là người thích phô trương, chỉ sợ Chu tiên sinh cũng biết. Đúng rồi, Thụy Ngọc cũng là cháu ngoại của Phùng đại nhân, chuyện này Vương gia có biết?" Vương phi tại cực kỳ hối hận. Sớm biết thế cũng nên mượn cơ hội này chèn ép Dịch Doanh Doanh, nếu nàng sớm chút nghĩ biện pháp cho Vương gia biết, Vương gia cũng hối hận thành bộ dáng này, dù sao nếu chuyện này làm liên lụy đến quân chánh đại . . . . . .

      Thấy Nguyên Tĩnh Vũ đem góc cửa sổ đánh thủng lỗ lớn, Vương phi cực kỳ sợ hãi, nàng vội vàng chạy tới, muốn nhìn thử xem tay của Nguyên Tĩnh Vũ có bị thương , đồng thời vội vàng khuyên giải : "Vương gia bớt giận! Ngày hôm qua nô tì mới vừa qua thăm Doanh Doanh, nàng ấy là nương rất biết đạo lý, chút nào có ý oán giận Vương gia. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ né tránh Vương phi đụng vào, khẽ ngửa đầu lại nhắm mắt lần nữa, khuôn mặt ảo não cùng hối hận. Chỉ chốc lát sau, mở mắt, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt mờ mịt nhìn ra khoảng mờ mịt bên ngoài cửa sổ, tay phải nắm chặt quyền ngừng nặng nề đập mạnh vào bệ cửa sổ, cặp mắt tính toán bỏ sót chút gì giờ phút này lại hối hận thôi: " phải nàng ấy biết đạo lý, nàng ấy là. . . . . . Bổn vương nhất định khiến nàng ấy thất vọng tới cực điểm. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ chợt hiểu. Nàng khảo nghiệm , nàng thông qua Thôi phu nhân xinh đẹp dò xét xem đến cùng có đúng là minh chủ thể bình định thiên hạ  hay .

      Nàng nhất định vì vậy mà coi thường ! Nàng có thể vì vậy mà thay đổi quyết định tìm minh chủ khác hay ? Nàng vốn là ôm kỳ vọng mà đến, mặc dù đối với có tình cảm, cũng cho nàng nhục nhã lớn nhất của thiếu nữ. . . . . .

      "Vương gia. . . . . ." Giản vương phi vừa lo lắng vừa sợ hãi, nàng lại từ trong mắt Vương gia thấy được vô tận hối hận cùng thống khổ, còn có chút tính toán sắc sảo. . . . . . Ừ, tại sao lại biến thành vui mừng? Nàng vẫn biết Dịch tướng quân là trợ thủ đắc lực của Vương gia, nhưng nàng lại cách nào tưởng tượng được ngày trượng phu của mình lại bởi vì nữ nhân khác mà kích động hối hận đến như vậy! Chẳng lẽ chỉ là bởi vì thân phận Doanh Doanh là con của Nguyên soái? Hay còn là nguyên nhân  gì khác mà nàng biết?

      "Nàng ở đâu vậy? Bổn vương tìm nàng ngay bây giờ!" Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của Nguyên Tĩnh Vũ khôi phục bình thường, chỉ có nóng rực cùng vui mừng trong đôi mắt cách nào núp. Bất kể thế nào, giờ phút này nàng ở trong vương phủ, nàng phải gả cũng phải là người khác, nam nhân may mắn đó chính là mình!

      Chuyện qua cũng qua, ảo não nữa cũng vô ích, quan trọng là nắm chặt tại cùng tương lai. còn có thời gian, còn có cơ hội, nàng qua chỉ là vì có thân phận trắc phi có thể phụ tá mới đồng ý gả vào vương phủ, cho nên đối với nàng mà tình cảm phải là quan trọng nhất, cách khác nàng lấy lợi ích của nghĩa quân làm trọng! Nếu mình là minh chủ mà nàng tuyển định, là đối tác mà nàng thận trọng lựa chọn, nàng cũng dễ dàng buông tha mới phải, cho dù khảo nghiệm, cũng vẫn chưa hết. . . . . .

        còn có thời gian! Tình huống trước mắt mặc dù hỏng bét, nhưng thế nào cũng so cùng Dật Phi giành nữ nhân tốt hơn nhiều!

      Giản vương phi hiểu tại sao lại khôi phục tự tin cùng vui sướng, nhưng nàng có thể nhìn ra được, khôi phục thành Dụ Dương vương tư thế oai hùng, có hùng tâm vạn trượng rồi." Doanh Doanh ở tại Hành Hương uyển. . . . . ."

      Vương phi mới vừa ra hai chữ Hành Hương, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bước nhanh ra ngoài. phải xác định nàng vẫn còn ở trong vương phủ, mà phải bỏ rời .

      Nhưng chưa được mấy bước, bước chân của lại chậm lại.

      nên dùng vẻ mặt như thế nào để xuất ở trước mặt nàng mới có thể đả động nàng, để cứu vãn hình tượng sụp đổ của mình ở trong lòng nàng đây? muốn chỉ là đối tượng để hợp tác, cần thê tử toàn tâm toàn ý đối với , chỉ có trung thành, có tính toán! Lấy tính tình cùng võ công của Khinh Nhan, nàng còn có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất trung thành nhất của , cùng tâm ý tương thông, nàng có thể giúp bày mưu tính kế, ngay cả có thể cùng với cùng nhau chinh chiến sa trường. . . . . .

      Giản vương phi đem Thôi Thụy Ngọc đỡ dậy, khẽ trấn an, liền đuổi theo bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ chạy tới Hành Hương uyển.
      Nhược Vân, tiểu Viên ViênAliren thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [Quyển thứ nhất – Vì Dụ Dương – Chương 4 : Bất ngờ quay đầu ước hẹn (thượng)]
      ']Edit : Lãm
      ']
      <img class="alignnone size-full wp-image-30570" title="1134635250bd4821d1l" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/1134635250bd4821d1l.jpg" height="721" width="510" />



      Lúc Giản vương phi thở hồng hộc đuổi tới Hành Hương Uyển , chỉ thấy đám thị vệ yên lặng đứng ở bên ngoài , Vương gia ngơ ngác đứng trong sân , ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà , nhìn được biểu cảm mặt ,nhưng bóng lưng rất nghiêm túc .

      “Dịch phu nhân đâu ?” Giản vương phi nhàng gọi thị nữ tới giọng hỏi .

      “Phu nhân ở phía !” Thị nữ chỉ nóc nhà .

      Vương phi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên lên nóc nhà , có ai mà ! Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cái, lại thấy vẫn nhìn lên nóc nhà như cũ . Vì thế nàng lại ngẩng đầu , từ trái đến phải , từ dưới lên … Trời ạ ! Bóng người cành cây kia là Dịch phu nhân ? Trắc phi mà nàng tự mình lựa chọn cho Vương gia ?

      Đó là là gốc cây bạch quả vô cùng cao lớn, hơn trăm tuổi , cành lá rậm rạp . Dịch Doanh Doanh thân áo trắng an vị ở cành cây gần đỉnh , lưng dựa vào thân cây thổi tiêu . thanh trầm thấp, như khóc như than, phiêu tán theo gió mát dưới trời chiều, có vẻ tĩnh mịch mà xa xôi . Nghe tiếng tiêu , trước mặt giống như nhìn thấy liễu rủ Giang Nam lay động ở trong gió , khói bếp vấn vít thổi lên ấm áp cùng hạnh phúc giản đơn , thuyền đánh cá trở về nhà đèn đuốc lờ mờ lắc lư mặt nước , gió đêm lành lạnh , trăng sao bát ngát …

      Giản vương phi phục hồi tinh thần , nhưng thấy ánh tà dương bao phủ thân ảnh áo trắng của nàng , tóc dài đen như thiếu nữ chòang về phía sau, lại vén lên , phản chiếu lên sắc chiều muộn đạm màu , xa xa nhìn lại giống như tinh linh trộm hạ phàm .

      Nàng yên lặng nhìn trong chốc lát , lại trộm đánh giá thần sắc của Nguyên Tĩnh Vũ , trong lòng kìm được thầm lo lắng : “Chỉ sợ tinh linh này trộm mất tâm vương gia rồi …”

      “Doanh Doanh!” Vương phi kêu lên tiếng , vẻ mặt đoan trang hiền thục , thần sắc trong lúc này đối với cách ăn mặc của nàng ấy khi này dường như có chứa nhiều bất mãn .

      Tiếng tiêu chợt dừng , dư vẫn còn phiêu tán trong thiên địa , người nghe đều sinh cảm giác thỏa lòng mong ước . Dịch Doanh Doanh chậm rãi buông tử trúc tiêu trong tay ra , cúi đầu thản nhiên liếc mắt quét qua Nguyên Tĩnh Vũ cái , sau đó lễ phép cười với Vương phi : “Vương phi đại giá quang lâm , Doanh Doanh thể nghênh tiếp từ xa , thất lễ !”

      Vừa dứt lời , nàng nhàng từ cây hạ xuống , giống như tiên tử từ trời giáng xuống , nhàng như lông chim , tư thế bay tuyệt đẹp như bướm múa , trong nháy mắt liền đứng trước mặt Vương phi .

      Vương phi lặng chút , thể ngờ Dịch Doanh Doanh lại có công phu tốt như vậy . Đây là tướng môn hổ nữ sao ? Đáng tiếc bị vẻ ngoài mảnh mai của nàng lừa , vẫn cho rằng Dịch phu nhân là do thứ thiếp sinh ra, qua tuổi hai mươi còn có hôn phối , tưởng rằng dung sắc cũng bình thường , ai biết nàng chẳng những dung nhan tuyệt sắc , còn có thân công phủ , nào có nửa điểm đáng thương ở đâu ?

      “Doanh Doanh muội muội, còn thỉnh an Vương gia ! Ngươi là trắc phi của Vương gia , mau hành lễ với Vương gia !” Vương phi ngừng đưa mắt ra hiệu cho Doanh Doanh , trong lòng tức giận vỗ lễ của nàng , rồi lại mơ hồ hi vọng Vương gia vì vậy mà chào đón nàng . Vợ chồng hơn mười năm , trong lòng Vương phi hiểu , Vương gia xưa nay tuy rằng hòa khí với người ngoài , nhưng tức nhất là bị người khác khinh thị lãnh đạm .

      Nhưng ngờ Dịch Doanh Doanh cũng liếc mắt nhìn tới Nguyên Tĩnh Vũ cái  bước hai bước thẳng về bên vườn hoa . Đứng trước hoa rồi lại chậm rãi xoay người , thản nhiên : “Vậy sao ? Nhưng ta thừa nhận ! Ta cùng vương gia cũng chưa bái đường, cũng có động phòng , thân phận trắc phi Vương gia này ta cũng đảm đương nổi …” Cho tới giờ khắc này , nàng mưu lược hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ cái , ánh mắt nhàng trong chớp mắt , khóe miệng nâng lên nụ cười lễ phép , nháy mắt quẳng ánh mắt ném đến chỗ khác .

      Nguyên Tĩnh Vũ khẽ nhíu mày , nhưng giãn ra rất nhanh , nhưng sau đó lại nhướng lên .

      Hóa ra ngàn tư vạn nghĩ cũng bằng hai mắt nhìn nhau . Lúc này mới đột nhiên giật mình , mình đối với nàng như thế nhất định chỉ là bởi vì thân phận của nàng , thậm chí phần đồ cưới phong phú kia . Là bởi vì nàng từ trời giáng xuống cứu tính mạng của sao ? Hay là , trong khoảng khắc đó khắc cốt ghi tâm …

      Lẳng lặng chăm chú nhìn nàng lúc , tâm tư chuyển biến liên hồi , Nguyên Tĩnh Vũ từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng .

      Dịch Khinh Nhan dường như có chút kinh ngạc với phản ứng của . cũng chịu giải thích chút nào sao ? Nhưng vì sao lại nhìn nàng chằm chằm như vậy ?

      Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên hít sâu hơi , phấn chấn tinh thần, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Nàng dù là gả cho người khác cũng phải đoạt lấy, huống chi chỉ là trận hiểu lầm? tin dưới gầm trời này có nữ nhân mà Nguyên Tĩnh Vũ chinh phục được ! nhất định lấy được nàng!

      Nguyên Tĩnh Vũ gì , nhưng trong mắt lại tràn ngập thâm tình vô hạn, lo âu , hối hận . chăm chú nhìn dung nhan từng tưởng tượng ngàn vạn lần , giống như bị nàng hút mất hồn phách, nửa ngày mới tìm lại được thanh của mình , nhàng gọi : “Khinh Nhan … xin lỗi, ta tới chậm …”

      Bị thanh chứa tình cảm của hấp dẫn , Dịch Doanh Doanh nhịn được đưa mắt nhìn vị phu quân và cũng là đối thủ do mình chọn lựa kỹ càng này . Cảm tình trong mắt khắc sâu mà phức tạp , chỉ là nàng hoàn toàn tin . Nhưng lập tức nàng phát ra vấn đề quan trọng --- làm sao biết được tên ở sư môn của mình ? Chẳng lẽ đêm hôm đó lời nàng cùng Lâm sư huynh thực để cho nghe được ? Tuy rằng quả có ý cho nghe thấy để lấy được chú ý của , nhưng khi đó nàng đặc biệt chú ý rồi , cũng phát có người nghe lén! Chẳng lẽ nội công của cao hơn so với nàng tưởng tượng?

       

      “Vương gia sao lại biết được tên trong sư môn của ta ?” Nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại , ánh mắt xa cách lạnh lùng quan sát kỹ lưỡng ánh mắt của .

      Nguyên Tĩnh Vũ có chút tham lam nhìn dung nhan thanh lệ tuyệt luân của nàng , muốn buông tha dù chỉ là vẻ mặt rất , càng hoàn toàn đếm xỉa đến lạnh lùng của nàng, chậm rãi lời trong miệng : “Đêm hôm đó , ta vốn ở dưới sông rửa sạch vết thương … sau đó nghe thấy tiếng người đến, trong lúc nhất thời phẫn biệt là địch hay bạn , cho nên liền trốn ở sau tảng đá lớn bên bờ …”

      Sắc mặt Dịch Khinh Nhan đột nhiên biến đổi, ánh mắt sắc bén giống như kiếm bắn về phía Nguyên Tĩnh Vũ , trong chốc lát từ trong cơ thể nàng tỏa ra sát khí lạnh như băng nhanh chóng tràn ngập ra . Nàng chăm chú nhìn vào mắt Nguyên Tĩnh Vũ : “Ngươi nghe được ta cùng Lâm sư huynh chuyện ?”

      Quả nhiên như thế ! đoán được thân phận của nàng , cho nên giờ mới hối hận như vậy ? Cho nên trong mắt mới có tình cảm khó ? Thú vị ! Đây mới là đối thủ của nàng ! Chỉ biết cuối cùng kết quả chẳng biết hươu chết về tay ai.

      Giản vương phi cùng hai nha hoàn bên cạnh nhịn được rùng mình cái , bất minh sở dĩ lùi lại hai bước , chỉ có Nguyên Tĩnh Vũ nửa bước cũng lui về phía sau , ngược lại còn tiến lên nửa bước. Chỉ thấy khóe miệng khẽ nhếch , khàn giọng lời thầm kín : “Ta thực may mắn nghe thấy các ngươi chuyện, do đó biết được ra nữ tử cũng có thể vĩ đaị như vậy, biết đời này còn có nữ tử cầu mong khao khát, để cho ta trong hai tháng này ngoài thân ảnh còn có cái tên để tưởng niệm …”

      Dịch Khinh Nhan chợt phát bản thân lại dám nhìn thẳng vào ánh mắt thân tình của , nhanh chóng quay mắt . Đây phải là lần đầu nàng đối mặt với ánh mắt thâm tình của nam nhân, hơn nữa biết phần thâm tình của lúc này là giả , nhưng lại dám nhìn thẳng ánh mắt của ? Quay đầu lại lần nữa trong mắt nàng là khoảng tĩnh mịch, mặt lại mang theo vài phần trào phúng cùng thoáng giận . “Lời khen của Vương gia Khinh Nhan đảm đương nổi…”

      Thâm tình ? Bọn họ lúc trước bất quá chỉ gặp qua lần mà thôi, thâm tình chỗ nào ? Xem ra bọn họ muốn ở cùng chỗ khó rồi đây ! cũng muốn bắt được lòng của nàng, từ đó sử dụng cho .

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dịch Khinh Nhan liền biết nữ tử này phải dễ lừa. Nhưng cũng có ý lừa nàng , quả muốn nàng, trăm phương ngàn kế muốn có được nàng !

      “Khinh Nhan, ta xin lỗi!” mặt Nguyên Tĩnh Vũ lại ra vài phần hối hận chán nản, “Bởi vì nàng đột nhiên mất tích , tâm tình ta tốt, kiên nhẫn nghe Vương phi hết … Ta nghĩ sau này ta nhất định phải bỏ tật xấu này mới được, bất kể thế nào, thể bởi vì tâm tình của mình mà ảnh hưởng đến lý trí, nếu càng mất nhiều … May mà trời xanh có mắt, nàng muốn gả phải người khác , nàng lại thẳng đến ở bên cạnh ta …’

      Nguyên Tĩnh Vũ dũng cảm đứng ở trước mặt nàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười , trong mắt bởi vì chứa vài phần kinh hỉ mà có vẻ đặc biệt sáng ngời , tựa hồ như cảm giác được chút sát khí nào phát ra người nàng .

      Dịch Khinh Nhan nhếch khóe miệng lên , từ chối cho ý kiến , nhưng trong lòng đối với cái nhìn của bất tri bất giác có chút chuyển biến tốt đẹp . Ở Hành Hương Uyển này chờ hai tháng mới đợi được người , hình tượng của trong lòng nàng trượt thẳng , gần như sắp biến thành con số rồi .

      giờ xem ra cũng phải tệ như vậy ! Còn tưởng rằng bị sắc đẹp của Thôi Thụy Ngọc mê hoặc chứ ? Lời đồn đại quả nhiên chỉ có vài phần chân a, người này có thể giảo hoạt lắm đây ! Nàng biết từng vẻ mặt của , lại hoài nghi biết cái nào là ! Cũng tốt , giảo hoạt hơn so với nàng tưởng tượng , nàng chỉ cần bảo vệ lòng mình , cũng sợ sau này hạ thủ được …

      Kế hoạch của nàng là hoàn mỹ vô khuyết, chỉ cần có thể bảo vệ lòng mình, nàng liền thể thua!

      Giản vương phi cắn chặt môi của mình, mở miệng , nàng biết mình có thể cái gì . Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa nhàng tuy rằng giọng điệu thong thả rất bình thường, nhưng nàng lại phát mình hoàn toàn chen vào được. Giống như hai người ấy ở trong thế giới của hai người, ngoài ra hết thảy đều là dư thừa . tại nàng cuối cũng cũng hiểu được, vừa rồi Vương gia kích động cùng thất thố phải bởi vì Dịch tướng quân, mà là bởi vì Dịch Doanh Doanh chính là người phụ nữ trong lòng của .

       

      Vương phi hít hơi sâu , xoay người liếc mắt nhìn hai thị nữ cái , tay phải vung lên bảo tất cả các nàng đều ra ngoài. Rồi sau đó , chính nàng cũng ra ngoài . Xa xa, nàng nghe thấy câu tuy rằng mơ hồ nhưng lại làm lòng nàng đau càng chua xót hơn ----

      “Khinh Nhan, có thể cho ta cơ hội nữa ? Ta hiểu được khát vọng cùng kỳ vọng của nàng, ta để cho nàng thất vọng nữa.” Chẳng qua chỉ có hai tháng, còn chưa tới nông nỗi thể cứu vãn ! Chú ý thấy Vương phi dọn sạch sân , cũng cần lo lắng mất mặt trước hạ nhân. Với nữ nhân thông tuệ lại cao ngạo như vậy , muốn đánh động nàng thực đơn giản đâu ! đột nhiên sinh là cảm giác kỳ phùng địch thủ .

      Giản vương phi bỗng nhiên dừng bước chậm rãi xoay người , khó tin nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Tĩnh Vũ. mới vừa gì? lại cầu xin cảm tình của nữ nhân? Nàng cắn chặt môi của mình, từ từ lui về phía sau, cuối cùng cũng quay đầu bước nhanh rời khỏi Hành Hương Uyển …

       

       






    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 1 – Vì Dụ Dương – Chương 4 : Bất ngờ quay đầu ước hẹn (hạ)
      Edit : Lãm



      Trong Hành Hương Uyển , Dịch Khinh Nhan đưa lưng về phía Nguyên Tĩnh Vũ , khẽ thở dài : “Nếu cơ hội muốn là có thể có , vậy đó phải cơ hội .”

      Nàng biết rất , thời điểm mua bán , nếu người mua biểu hiệu bức thiết và tình thế bắt buộc , kẻ bán thường nâng giá . Mà tình cảm nam nữ đôi bên , ai sa vào tình cảm trước , người đó là kẻ thua . Bất luận tình cảm của có vài phần là , cũng quản được gì từ nàng , động tâm đối với nàng là thể nghi ngờ .

      Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng , khóe miệng nhếch lên , hứng thú đối với nàng càng thêm nhiều . nữ nhân thông minh a !

      Trong viện lập tức an tĩnh trở lại , ngay cả tiếng gió cũng có , yên tĩnh dường như cũng kéo dài cả thời gian , hai người dừơng như đứng lặng hồi lâu , cuối cũng nghe thấy tiếng thở dài của Nguyên Tĩnh Vũ , nhưng trong đó là chứa đựng hối hận hay là thỏa mãn tưởng mất lại được .

      “Là ta bị cảm tình che mất lý trí , ta bảo Duẫn Tiệp tra xét phía Yến vương cùng Nghi An vương gần đây có nạp phi hay , nhưng lại bỏ sót chính mình . Ta phải sớm nghĩ đến . Vì sao nàng lại đem bình sứ trắng kia đưa cho Duẫn Tiệp mà phải những người khác ? Hai người đều họ Dịch , mà ở các đại môn phái đều có tục lệ đổi tên cho đệ tử của mình , vậy mà ta chỉ vì cái tên liền vứt bỏ manh mối lớn như vậy ..” cười tự giễu , chỉ sợ vẫn là quá coi trọng nàng rồi . Cũng bởi vì phần trói buộc trong lòng kia , thậm chí ngay cả kiến thức trinh thám cơ bản nhất cũng quên .

      Dịch Khinh Nhan khẽ thở dài nhìn mắt , : “Nếu như ngày đó ngươi nghe được lời ta cùng Lâm sư huynh nên biết , cho dù chúng ta có duyên vợ chồng , duyên vua tôi vẫn phải có . Ta dùng hết khả năng ta có để giúp ngươi định thiên hạ … Chúng ta vẫn nên như vây giờ là được rồi , ngươi có thể coi ta là bằng hữu , trở thành bề tôi , quên thân phận là trắc phi của ngươi , trở về ! Ngày hôm nay chúng ta cũng đủ bình tĩnh , ngươi yên tâm , sau này nếu có người ở bên người , ta cho ngươi tôn trọng đáng có !”

      Nàng dường như hoàn toàn tỉnh táo lại rồi . Đối với nam nhân mà , vật dễ dàng có được thường quý trọng , mà hao hết tâm tư vấn chưa tới tay lại còn vài phần hi vọng , thường vậy mới khiến cho người ta lo .

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng sâu , sau lúc lâu gì . Nữ nhân quá thông minh là may mắn cũng là bất hạnh , xem ra con đường trước mắt dễ đâu !

      Tuy rằng ánh mắt của có nửa phần dâm loạn , Dịch Khinh Nhan vẫn bị nhìn có chút mất tự nhiên . Nàng sờ được chút đến suy nghĩ của , nhìn nàng như vậy mà lời nào , đến cùng là suy nghĩ cái gì đây ? Nàng rất muốn bình tĩnh nhìn lại , nhưng cuối cùng vẫn là đỏ mặt nghiêng đầu , đồng thời từ trong lòng trào ra cỗ tức giận.

      Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cười khẽ tiếng , vô luận nàng thông minh bình tĩnh như thế nào , cuối cùng vẫn là nữ tử . Đúng vậy , nàng cuối cùng cũng là nữ tử , khi nam nhân , tất nhiên toàn tâm giao phó cho , vậy còn cái gì là chiếm được ?

      Bước chân Nguyên Tĩnh Vũ di động , lại đứng ở trước mặt nàng , muốn đớ lấy hai vai của nàng , nhưng bị đề phòng trong mắt nàng buông tha . Khóe miệng khẽ nhướn lên , vô tình cười , ở trong mắt của nàng , vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc mà thận trọng . : “Giờ phút này bổn vương có thể cho cho nàng biết , đời này kiếp này , ta tuyệt đối bỏ qua nàng ! Khinh Nhan , nàng là bạn đời ta tha thiết mơ ước , đối với nàng , chúng ta là tình thế bắt buộc!”

      Dịch Khinh Nhan kinh ngạc trừng mắt nhìn , trong lòng vừa thẹn vừa giận lại mơ hồ có chút vui sướng . quả nhiên đối với nàng nhất định phải có , hơn nữa , trong tiềm thức dường như để nữ tử ở trong mắt , vậy với nàng , thế này là còn gì tốt hơn !

      Sau đó vừa cười mở , ôn như “Đương nhiên , cũng phải do nàng nguyện ý!”

      Dịch Khinh Nhan trừng mắt liếc cái , cảm xúc cùng thân thể khẩn trương lập tức trầm tĩnh lại .

      Nhưng ngay thoáng nàng thả lỏng , đột nhiên bất ngờ bắt lấy bàn tay của nàng . Nàng muốn trở mặt ra tay , lại bởi vì ánh mắt nghiêm túc của mà dừng lại . kéo tay phải cả nàng nhàng đặt ở chính ngực mình , sau đó chậm rãi giơ lên tay kia của mình , : ‘Ta , Nguyên Tĩnh Vũ ngày hôm nay thề , từ khoảng khắc này , Dịch Khinh Nhan là thê tử duy nhất trong lòng ta , cả đời bầu bạn . Từ sau toàn tâm toàn ý chờ đợi nàng , nếu có làm trái , thiên địa vứt bỏ!”

      Dịch khinh Nhan vốn vùng tay ra bởi vì lời thề của mà an tĩnh lại . Mấy lần nàng há mồm , muốn lại thôi , cuối cùng lại được gì . Hai tròng mắt sáng ngời của nàng dò xét qua lại mặt , muốn tìm được dấu vết dối , nhưng mà thể nào tìm ra …

      bắt đầu ra chiêu sao ? Nhưng thể phủ nhận , lời này gây cho nàng rung động rất lớn . Ở sâu trong nội tâm nàng muốn lời thề , lại cho nàng , nhưng mà quá lá nhanh , khiến cho nàng thể tin được .

      “Ngươi … biết mình ?” Nàng hỏi . Cũng phải là lần đầu tiên nghe nam nhân thổ lộ hay thề thốt , nhưng tại sao bản thân khi nghe lời thề của nàng lại cảm thấy luống cuống , cảm thấy rung động ? Chẳng qua là bời vì thân phận của , hay là bởi vài trong kế hoạch của mình là bọn họ có tương lai .

      “Mỗi từ nàng ta đều khắc sâu ở trong lòng . Ta hiểu được nàng muốn gì , chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của ta , cần nàng mở miệng , ta đều có thể làm được cho nàng .” xong , Nguyên Tĩnh Vũ nhàng lấy từ trong lồng ngực ra bình sứ trắng , ánh mắt nhìn nàng chăm chú còn trở nên thâm tình mà ôn nhu . “Ngoài cái bình này , ta có vật khác có thể để lại tưởng niệm . Ta chưa từng thấy dung mạo của nàng , cho nên chỉ có thể cầm cái bình này lần lại lần tưởng tượng ra dung nhan của nàng …”

      Lấy lời hứu đời thế đổi lấy tình cảm của nàng , rồi sau đó toàn tâm tương trợ , với xem ra là hoàn toàn dáng giá . Kỳ điều này cũng tính là lừa gạt , chỉ cần nàng lòng trợ giúp , cũng tuân thủ lời hứa của mình . Huống chi , cho rằng đời này còn có nữ tử thứ hai có thể khiến cho động tâm .

      Khinh Nhan rụt tay của mình xoay sang chỗ khác , khẽ cúi đầu , vẻ mặt rất luống cuống . “Nữ tử Lăng Tiêu các phải dễ lừa như vậy , cũng phải là cái gì cũng tốt …”

      Chân chân giả giả , hư hư , có đôi khi ngay cả mình cũng phân được ràng , nàng tin có thể mắc mưu !

      “Ta có thời gian để chứng minh ta lừa nàng , nhưng như nàng , nếu bất kể thế nào nàng cũng ở lại giúp ta định thiên hạ , ta cũng cần phải … lừa nàng . Ta cũng vậy ,vào khắc vừa rồi khi nhìn thấy nàng , ta mới hiểu được , nếu chiếm được nàng , cho dù ta có được toàn bộ thiên hạ cũng tiếc nuối cả đời …” Nguyên Tĩnh Vũ thờ hơi dài , giống như trút được  gánh nặng , giống như lại biến trở về thành Dụ Dương vương tao nhã . Quả nhiên , nữ nhân khi có cảm giác liền bối rối luống cuống .

      Khinh Nhan cúi đầu , trầm mặc , giống như suy nghĩ lại như do dự .

      Thấy nàng lời nào , lại ôn hòa : “Ta chờ nàng , ba năm cũng được , mười năm cũng thế , dù sao chúng ta còn rất nhiều thời gian . Ta tin rằng có ngày , nàng nguyện ý đem trái tim của nàng giao cho ta , để cho ta có được tất cả của nàng …” Giống như lời tuyên bố bình thường lại như lời hứu với nàng .

      Ba năm ? Mười năm ? coi nàng là đứa nhóc ba tuổi sao ? Trong lòng Khinh Nhan giễu cợt thôi , mặt lại ra vài phần cảm động . Tới mà chào cũng thất lễ a !

      Sau khi giễu cợt lại là hồi tự giễu , nàng bỗng nhiên nghĩ đến  : hai người bọn họ nếu tâm liên thủ , thiên hạ này sớm hay muộn cũng là của họ ! Nhưng mà , Dịch Khinh Nhan nàng cho dù cần thiên hạ này cũng thể ủy khuất bản thân . Cho dùthất thời ủy khuất , cũng tuyệt đối thể ủy khuất đời ! Nghĩ đến con đường phía trước mưu gió nhấp nhô , huyết tinh chết chóc , nghĩ đến trong sạch của mình cùng tình cảm của mình , nàng nhịn được thấy chua xót . Trong đầu đột nhiên lên lời Lâm sư huynh , Thiên hạ thái bình hay liên quan mẹ gì đến nàng ? Chỉ là , Trăm vạn Nghĩa quân Giang Nam tín nhiệm và ủng hộ há lại cho nàng lui bước ? Nàng sớm còn lựa chọn nào khác … Nếu lòng chờ đợi nàng , nàng cũng lòng tương trợ , nếu trong lòng có lòng lợi dụng phản bội tình cảm của nàng , nàng giết giành quyền cho mình !

      Phụ thân ngu ngội , hơn nữa cũng để nàng trong mắt , ngày nàng cho ông biết , bất luận là võ công mưu kế , là chiến trường triều đình , nàng đều có thể làm được tốt hơn so với ca ca !

      Sau lúc trầm mặc , hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ xẹt qua trong đầu , cuối cùng nàng chỉ đơn giản câu : “Sắc trời còn sớm , Vương gia về nghỉ ngơi !”

      “Sau này khi chỉ có chúng ta nàng gọi ta là Cảnh Hãn !” Thấy nàng nghi hoặc sau đó sắc mặt phiếm hồng , lại “Cũng nên dùng cơm chiều ! Cùng nhau , tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng . Từ hôm nay trở , ta muốn theo bên cạnh nàng , nhận khảo nghiệm của nàng !” Vẻ mặt còn rất chân , giống như tướng quân lập giấy bảo đạm thực quân lệnh với Nguyên soái . xong lại cười , trong nụ cười có chút đắc ý cùng vừa lòng .

      Dịch Khinh Nhan kinh ngạc cho rằng có nhiều mặt , khó có thể tin đây là phiên vương có thực lực cầm quân hung hậu lại vui cười thoải mái như vậy với nữ tử . Co được dãn được , biết sai liền sửa , có kiên trì  bao giờ bại , nàng hẳn là chọn lầm người ! Chỉ hi vọng bọn họ chân thành hợp tác có thể lâu dài chút …

      Nguyên Tĩnh Vũ kéo tay nàng đến phòng ăn , Dịch Khinh Nhan giãy dụa lối thoát , tức giận : “Buông tay ! Nếu buông tay đừng trách ta để lại mặt mũi cho ngươi !”

      “Đừng nóng giận , ta hi vọng ngươi mỗi ngày đều vui vẻ ..” cười đến có vài phần vô lại , đồng thời buông lỏng tay nàng . “Đêm nay ta dời qua đây ở!” đột nhiên thốt ra , sau đó chăm chú nhìn nàng , quan sát phản ứng của nàng đối với lần này .

      được !” Nàng quả quyết cự tuyệt . Sắc mặt do phẫn nộ mà má hồng lập tức trở nên băng hàn , có chút dư nhượng bộ nào . Cho dù là mưu kế , cũng quyết thể để cho dễ dàng có được thân thể của nàng !

      “Ha ha !” ngơ ngác chút , lập tức bật cừi vài tiếng “ Nàng khẩn trương như thế làm gì? Ta là ở Nguyệt Lâu ngủ , cho đến khi …” nhìn vẻ băng hàn dần lui mặt nàng , từ tự lộ ra ửng hồng , rồi lại đột nhiên đến bên cạnh nàng , giọng : “Cho đến khi nàng để cho ta tiến phòng của nàng mới thôi …”

      Dịch Khinh Nhan bị làm hoảng sợ , tính phản xạ lui về phía sau vài bước . Người nam nhân này sao lại thay đổi bất thường như thế ? Chốc nghiêm túc , chốc lại di chuyển như vậy , chẳng những cố ý trêu đùa nàng , thậm chí còn vô lại như thế. Nàng đột nhiên có chút bận tâm  , hình như khó đối phó hơn so với trong dự liệu của nàng a!

      Nàng nâng mắt nhìn Nguyệt lâu phía đông  ngủ lại . Nơi đó là tòa tiểu lâu ba tầng gần sát Hành Hương Uyển , đúng hơn vẫn là bộ phận của Hành Hương Uyển , cho đến nay bên trong chưa từng có người ở lại , chỉ dùng khi chủ nhân Hành Hương Uyển thỉnh thoảng ngắm trăng hoặc sử dụng khi có yến tiệc trong nhà .

      “Ta về phòng nghỉ ngơi trước chút , cơm chiều được gọi ta!” Nàng thản nhiên câu , sau đó xoay người định , giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh trước đó . Đối thủ giảo hoạt vượt quá dự kiến của nàng , nàng cần yên tĩnh ngẫm lại cho cẩn thận …

      Nguyên Tĩnh Vũ từ xa nhìn chăm chú bóng lưng của nàng , ở trong lòng nhõm mà nở nụ cười . Nữ nhân này thông minh hơn so với trong tưởng tượng của , chinh phục nữ nhân như vậy mới xem là có chút hứng thú …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :