1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #00ff00']Chương 14: Lay động lòng nữ nhân ( Thượng ) 
      Edit: Ying
      Beta: Hạnh Như
      Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan tới ngồi xuống trong đình trước đó xa, dùng mười ngón tay cẩn thận từng li từng tí cắt tỉa mái tóc dài sau lưng nàng, sau đó dùng dải băng bằng gấm cột lại để rủ sau lưng."Khinh Nhan của là đẹp!" đối với thủ nghệ của mình hình như rất hài lòng.

      "Chàng thích Tĩnh Trinh muội muội?" Nàng khe khẽ tựa vào trong ngực , bắt lấy cái tay chơi đùa. Bàn tay của rất lớn, ngón tay thon dài, móng tay rất ngắn, lòng bàn tay cùng ngón trỏ có vết chai dày."Người nào giúp chàng sửa móng tay?"

      Nàng hỏi hai câu nhưng ra đều là hỏi cùng chuyện. Nguyên Tĩnh Vũ trầm thấp cười cười, tay ôm sát hông của nàng, tay khác cầm tay của nàng để trước ngực mình."Khinh Nhan, chuyện này nàng có thể cần lo lắng hay ?"

      "Thiếp muốn được ?" Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn cái, "Đến tột cùng là Nguyên Tĩnh Trinh chọc chàng cái gì có phải là chuyện Đàn Ngọc hay ?"

      " phải đều giống nhau sao?"

      "Chàng rốt cuộc muốn như thế nào?" Nàng đương nhiên tin Nguyên Tĩnh Vũ gọi Đàn Ngọc thị tẩm, coi như có ý đó cũng dám ở trước mặt nàng.

      "Ta đem nàng sung làm quân kỹ thưởng cho bọn Tần Cánh." nhàn nhạt .

      "Quân kỹ?" Khinh Nhan nhịn được hít hơi sâu. thế nhưng. . . . . . Dù gì người ta cũng là người Nghệ An vương phi đưa tới? làm vậy khác gì cho nàng ta bạt tai đau sao?"Nàng đến tột cùng chọc chàng như thế nào? Chàng có thể ghét muội muội của mình, nhưng vẫn phải nể mặt Nghệ An vương phi chứ?"

      "Hừ!" Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng, "Ta muốn nàng ta nhìn thấy! Nàng biết sáng nay ở thư phòng, Đàn Ngọc có ý đồ dụ dỗ phu quân của nàng !"

      "Có vậy thôi?" Khinh Nhan chau chau mày, tính đây là chuyện lớn? còn trẻ lại tuấn, hơn nữa là vương gia hùng bá phương, có người ôm mộng nhớ nhung cũng kỳ quái a! Ngay cả đệ tử trong môn phái mà sư phụ nàng chọn cũng có ý đồ câu dẫn !

      "Thế còn là chưa đủ?" hỏi ngược lại, thậm chí có chút tức giận."Đây chính là đại tổn hại danh tiết của bổn vương!"

      Danh tiết ?! Khinh Nhan nhịn được, cất tiếng cười to lên. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng cười, mình cũng nhịn được cười. ôm chặt nàng, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào.

      Hai người ngồi chung chỗ lẳng lặng ôm nhau, nửa ngày cũng chuyện.

      Hồi lâu sau, Khinh Nhan mới nhàng thở dài : "Ngày mai thiếp muốn trở về Lăng Tiêu các, thương nghị cách đối phó Minh Kiếm sơn trang bức hôn."

      Nguyên Tĩnh Vũ lại hừ lạnh tiếng, : "Ngày đó có lật tẩy LăngTiêu các, sau này cũng có cơ hội. Chỉ cần các nàng đồng ý, có thể làm thế nào?"

      Điều này cũng đúng, nếu đến mức kia, chỉ sợ tổn hại danh dự Lăng Tiêu các.

      Khinh Nhan suy nghĩ chút, chợt ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, bộ dạng khẳng khái: "Cùng lắm thiếp trực tiếp cho biết, vì trị nội thương, ta lập gia đình song tu!"

      "Ha ha. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười, "Như vậy cũng tốt, để những nam nhân kia trong lòng nhớ kỹ. Nhưng ta muốn theo nàng. mình nàng ta yên lòng."

      "Sao lại mình thiếp? phải có Khinh Vân cùng Khinh Trần sao?"

      "Nhưng Khinh Vân cùng Khinh Trần liên thủ cũng đánh lại Thiên Nhất Giáo chủ đó!"

      "Chàng phải bận rộn chính vụ sao?" Nàng hiểu nhìn cái người nửa ngày lười biếng này.

      "Cũng hẳn là bận rộn như vậy, " cười cười, "Ta phải Dật Phi, cho nên ta giao toàn quyền cho Sầm Viễn Chí xử lý chính vụ Trung Châu, tối nay xem kết quả chút là được rồi."

      Khinh Nhan khẽ cau mày, người quả cần phải tự làm việc, nhưng tìm được hạ thần hoàn toàn tín nhiệm lại vừa tin tưởng phải việc dễ. Nàng hỏi "Người nọ có đáng tin?"

      " Người hầu của ta, nàng yên tâm." Nguyên Tĩnh Vũ tự tin, "Hôm nay chúng ta vẫn là suy nghĩ cách diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ đó ! Đúng rồi, ta gặp qua nghĩa phụ của nàng rồi, kế hoạch diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ cũng giao cho ông làm, nàng xem thế nào? Có thể tin tưởng chứ?"

      "Nghĩa phụ đối đãi với thiếp rất tốt." Khinh Nhan chợt quay lại dựa vào bộ ngực , "Ông ấy đối với thiếp giống như nữ nhi ruột thịt. . . . . .Có thời điểm thậm chí thiếp nghĩ rằng nếu như ông ấy là phụ thân thân sinh của thiếp tốt biết bao. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ đến Dịch Minh Thần háo thắng, cũng trầm mặc lại.

      "Tại sao lại ông ấy đối đãi tốt với nàng như vậy?" Nguyên do trong này Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nghĩ thông.

      Khinh Nhan nhàng cười: "Bởi vì nghĩa phụ cùng sư phụ thiếp có đoạn tình duyên, những năm gần đây vẫn luôn luôn tìm nàng. võ lâm đại hội ông ấy nhìn đến thiếp cùng sư phụ có mấy phần giống nhau, lại dùng bảo kiếm sư phụ năm đó dùng qua, trong lòng cho rằng ta chính là nữ nhi ruột thịt của ông. . . . . . Mặc dù sau này hiểu thiếp chỉ là đệ tử của sư phụ, nhưng cảm tình ông đối với ta cũng có thay đổi. . . . . . Đây chính là nhau cả đường a!"

      Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới thoải mái."Trước ta biết nguyên do giữa các nàng, từng. . . . . . Làm khó , Khinh Nhan, nàng trách ta chứ?"

      "A? Chàng chưa cho ông ấy biết Các chủ Lăng Tiêu các là của vương phi của chàng chứ?" Khinh Nhan nghe ra chút ý vị .

      "Bởi vì nguyên do ở trong đó, đối với ông yên lòng, thời gian lại cấp bách, cho nên chỉ có thể bức bách ông quy phục ta, nếu tối nay tổ chức bữa tiệc gia đình hướng lão nhân gia nhận tội?" Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt Khinh Nhan .

      Khinh Nhan nhìn dáng vẻ thận trọng của , nhịn được hai tay ôm cổ , : "Nhận tội cần, nhưng nếu là hiểu lầm, giải thích sớm tốt hơn."

      "Được, ta để cho người đưa thiệp mời!" Nguyên Tĩnh Vũ muốn gọi người, tựa như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Khinh Nhan cười tiếng, "Hôm nay quá muộn, ngày mai ! Để vương phủ chuẩn bị bàn rượu yến cho Dương tiền bối cùng các trưởng bối Lăng Tiêu các của nàng, ta cũng phải bái kiến các nàng!"

      " cần giữ bí mật sao?" Khinh Nhan cười hỏi.

      Nguyên Tĩnh Vũ lơ đễnh cười cười: "Đều là người nàng tin tưởng, ta có gì yên lòng hay sao? Ta chỉ có chút lo lắng, bằng để cho Lăng Nguyệt Các chủ trở thành nữ nhi ruột thịt của chưởng môn Thanh Dương phái thất lạc nhiều năm, nàng xem được ?"

      "Có gì khác nhau sao?" Khinh Nhan khẽ cau mày.

      Nguyên Tĩnh Vũ ung dung cười : "Đương nhiên là có. Nếu thiên hạ đều biết Lăng Tiêu Các chủ là Dụ Dương vương phi, vị trí Võ Lâm Minh Chủ nhất định là yên . Nhưng nếu như Lăng Nguyệt Các chủ chỉ là nữ nhi thất lạc nhiều năm của chưởng môn Thanh Dương phái, Lăng Tiêu các nhiều nhất là dựa vào ngọn núi là Thanh Dương phái mà thôi. Sau lưng Thanh Dương phái có Nghệ An vương, nhưng Lăng Tiêu các cùng Dụ Dương vương lại chỉ có mối quan hệ, quan hệ sau lưng này có nhiều phức tạp, cũng có thể cho người khác mấy phần hi vọng đúng ?"

      Khinh Nhan gật đầu cái. Như thế đem quan hệ của Lăng Nguyệt Các chủ cùng Thanh Dương phái truyền ra ngoài cách quang minh chính đại, như vậy có thể để cho tất cả các vương gia yên tâm."Vậy cứ làm như thế. Cũng phải để cho nghĩa phụ chút thời gian chuẩn bị."

      "Khinh Nhan, thân thể nàng như thế nào? Muốn nghỉ hay ?" nhìn nàng nụ cười chứa đựng mấy phần ý vị .

      Nghỉ ngơi? dễ nghe, nhìn nụ cười khoé miệng cũng biết có ý tốt. Khinh Nhan thoáng chốc đỏ mặt, lúc này mới sau giữa trưa !" cần. . . . . ." Nàng vội vàng lắc đầu, "Ngủ mấy ngày rồi, chút cũng mệt."

      "Như vậy a. . . . . ." bỗng nhiên lại đắc ý cười, "Vậy theo ta Phi Phượng lâu xử lý chính vụ , nàng cũng làm quen chút tình huống của Trung Châu. Sớm đem những chuyện vụn vặt đáng ghét này xử lý xong, chúng ta tối nay cũng được. . . . . . , Khinh Nhan, ta có chút đợi kịp. . . . . ."

      xong, Dịch Khinh Nhan cho vài quả đấm vào mặt .
      Mieu1810Halong-ngoc thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Lay động lòng nữ nhân ( trung )
      #ffcc00']Edit: Ying
      #ffcc00']Beta: Hạnh Như

      Hai người cầm tay tới Phi Phượng lâu, làm Sầm Viễn Chí xử lí chính vụ sững sờ hồi.

      "Đây là vương phi của ta, Dịch vương phi, từ trước đến giờ vẫn luôn tham gia vào việc quân chánh." Nguyên Tĩnh Vũ giới thiệu.
      (quân chánh : quân và chính trị)

      "Hạ thần tham kiến Dịch vương phi!" Sầm Viễn Chí thu hồi tâm bị chấn động. Theo nghĩ, vị vương phi này xinh đẹp chỉ là thứ yếu, nhưng phần phong hoa khí độ cũng ít người có được. Ánh mắt của nàng mỉm cười nhưng lại tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo. Loại này tự tin rất kín kẽ , giống với cao ngạo, lại giống nam nhân như ánh mặt trời chói mắt và ấm áp. Sầm Viễn Chí cho là chỉ có những người địa vị cao hoặc là tướng quân tay cầm trọng binh mới có khí độ ung dung như vậy.

      Dịch Khinh Nhan thoải mái tới ghế chủ vị ngồi xuống, cười : "Sầm đại nhân cần câu nệ, ta đối với quân chánh của Trung Châu quá quen thuộc, hôm nay tới đây là muốn nghe chút."

      Phi Phượng lâu rất rộng rãi , bởi vì Tiêu Dật phi thân thể tốt, trước đây còn có giường ngủ. Nguyên Tĩnh Vũ cũng theo, ngồi ở bên cạnh Khinh Nhan.

      Chỉ chút này, Sầm Viễn Chí liền biết vị trí của Dịch vương phi trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ.

      Ngay sau đó thị nữ đưa lên trà bánh. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn lướt qua, có hai cốc trà lài, đĩa bánh xốp hạnh nhân, đĩa khỏa có cánh hoa đào phấn cao, đĩa bạch ngọc thỏ lấy bột gạo nếp tạo hình cực kỳ đáng . chọn cái đĩa xốp phấn cao kia thả vào tay phải Khinh Nhan, : "Nàng mấy ngày ăn cơm, hai ngày tốt nhất nên chia nhiều bữa để ăn, ăn hai khối bánh là được rồi."

      Khinh Nhan nhàn nhạt cười tiếng, cầm lên khối phấn cao, vừa nhìn sổ sách vừa ăn điểm tâm. Những chuyện trong sổ này Sầm Viễn Chí xử lý tốt, Khinh Nhan xem phê chuẩn của Sầm Viễn Chí, thầm khen người này quả nhiên có tài.

      Sầm Viễn Chí xử lý đống sổ sách còn lại, Nguyên Tĩnh Vũ ôn hoà nhìn Khinh Nhan xem sổ sách, sau khi xem để quyển có nghi vấn ở bên, hoàn toàn đồng ý đặt ở bên kia.

      Nhìn chút, Khinh Nhan chợt ngừng hô hấp, nắm tay Nguyên Tĩnh Vũ thét kinh hãi: "Chàng xem cái này! Nhất định là Thiên Nhất Giáo chủ làm!"

      Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc nhận lấy quyển sổ kia nhìn, cũng sửng sốt chút."Là tác phong của sao? Chỗ nào nhìn ra được? phải thích mỹ nữ sao? Bên trong phải còn có tên của nam tử sao?"

      Đây là sổ sách hôm qua Vinh Dương phủ trình lên. gần tháng qua, bởi vì diễn ra đại hội võ lâm, Vinh Dương tới rất nhiều giang hồ nhân sĩ, có nhiều người uống rượu gây chuyện, cũng nhiều lần xảy ra chuyện dùng binh khí đánh nhau, chết hơn mười người, nhưng may mắn có liên lụy dân chúng bình thường. Mà mấy ngày gần đây, có lời đồn đãi ít võ lâm nhân sĩ đơn độc ra ngoài rồi mất tích, ngày hôm trước ở ngoài thành tìm được hai cỗ thi thể, thân thể khô gầy, giống như bị ma hút khô máu, làm dân chúng khủng hoảng. Vinh Dương phủ bộ nhiều ngày dò xét, có đầu mối nào, cho nên báo lên cho vương phủ. Sau Vinh Dương phủ thu được danh sách những người mất tích, trong đó sáu nam tử, ba , đều là đệ tử trẻ tuổi của các môn phái, võ công đều thuộc hàng bình thường.

      Sầm Viễn Chí phê duyệt là: cùng Võ Lâm Minh Chủ hợp tác xử lý.

      Khinh Nhan mạch : "Khinh Trần từng bị hút sạch nội lực, bởi vì muốn tìm hiểu nguồn gốc sư môn chúng ta cho nên mới có thể lưu mạng lại, sau lại muốn bắt ta trở về cũng là hút lấy nội lực của ta."

      Nghĩ đến nguy hiểm đêm hôm đó, Khinh Nhan nhịn được có chút sợ. Ở giang hồ nhiều năm như vậy, trường hợp nào chưa từng thấy qua, lại chưa từng có người có thể để cho nàng sinh lòng sợ hãi. Kể từ khi lên làm Các chủ Lăng Tiêu các, biết được bí mật sư môn, tâm lý nàng đối với Nhất Giáo sinh ra sợ hãi, mà biết võ công của Thiên Nhất Giáo chủ, loại sợ hãi này càng khắc sâu vào trong lòng nàng. Có lúc tử vong cũng phải chuyện đáng sợ nhất, đối với kẻ địch cường đại mà biết suy đoán của càng làm nàng sợ hãi.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn sắc mặt nàng tái nhợt có chút kinh ngạc, vẫn cho rằng nàng sợ trời sợ đất. Nhưng nghĩ tới đêm huyết chiến kia, lại có chút thoải mái. Thiên Nhất Giáo chủ đó đúng là tuyệt thế cao thủ. lập tức cầm tay của nàng, lời cười : "Chuyện này giao cho ta. lợi hại hơn nữa cũng vẫn là giang hồ lỗ mãng, võ công tuyệt thế như thế nào? Hôm nay nếu tới địa bàn của chúng ta, Bổn vương nếu muốn đối phó , chỉ cần thực kế là được."

      "Thực kế ?" Có dễ dàng như vậy sao?

      Nguyên Tĩnh Vũ tự tin mà cười : "Nàng yên tâm , trong vòng nửa tháng, bổn vương vì nàng trừ mối hoạ ngầm này!"

      Lúc này, Sầm Viễn Chí cũng nhịn được thêm: "Vương gia là thích khách chạy trốn mà chúng ta gặp ở Yên Lĩnh?" Nhớ tới đêm máu tanh đó, Sầm Viễn Chí là người từ trước đến nay vẫn luôn chấn định cũng nhịn được sinh lòng sợ hãi, thậm chí thân thể cũng có chút run rẩy.

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái: "Chính là người này. Lúc ấy là Bổn vương đoán sai thực lực của , mới để chạy trốn, lần này nhất định phải mưu đồ chu toàn, phải để cho chết có chỗ chôn!" Lại dám ra tay đối với nữ nhân của , phải chán sống sao?

      "Những ngày qua người mất tích trong võ lâm. . . . . . Chính là giết?" Nghĩ đến người kia đến Vinh Dương, sợ hãi trong lòng Sầm Viễn Chí lại càng sâu. Người kia lần trước ở Yên Lĩnh trúng mai phục của Vương gia, trả thù vương phủ chứ?

      "Chắc là ." Khinh Nhan tỉnh táo lại, thận trọng gật gật đầu

      Sầm Viễn Chí đề nghị: "Nghe lần này Võ Lâm Minh Chủ võ nghệ cao cường, ngay cả chưởng môn phái Thanh Dương Dương Minh Hà chúng ta đều địch lại kia, hơn nữa đại hội võ lâm mới vừa kết thúc, còn có rất nhiều cao thủ môn phái cũng ở lại Vinh Dương, chúng ta có thể nhờ Võ Lâm Minh Chủ ban bố lệnh Minh Chủ, cùng chung tay tiêu diệt Đại Ma Đầu này!"

      Khinh Nhan cười khổ, lên tiếng.

      "Đề nghị này của Sầm đại nhân tệ. Nếu tên ma đầu này làm cho dân chúng tức giận cùng khủng hoảng, tin tưởng cả võ lâm chắc chắn đoàn kết lại, đây cơ hội tốt." Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu. Nếu là cả võ lâm, nhân thủ có nhiều, nhưng chỉ sợ làm cho cảnh giác, muốn đem mai phục cũng dễ dàng. Cho nên, chuyện này nên quá nhiều người biết, mà đem công lao tiêu diệt đại ma đầu đưa cho Lăng Tiêu Các khiến cả võ lâm kính phục.

      Rồi sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ hề chuyện này nữa, tiếp tục xem sổ sách, cho đến khi đem hết mọi chuyện xử lí xong, lúc này mới dắt Dịch Khinh Nhan rời Phi Phượng lâu.
      Mieu1810Halong-ngoc thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Lay động lòng nữ nhân (Hạ)
      #ff99cc']Edit: Ying
      #ff99cc']Beta: Hạnh Như


      "Nếu ra, thuận đường xem biểu đệ chàng chút !" Khinh Nhan nhìn Thanh Uyển trước mặt .

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn sắc trời, gần đến hoàng hôn, sắp đến thời gian cơm tối. Chỉ là Dật Phi vẫn còn ngủ mê man, dây dưa được bao nhiêu thời gian đâu!

      Hai người tới ngoài phòng ngủ Tiêu Dật Phi, Nguyên Tĩnh Trinh vừa đúng vén rèm ra ngoài, bộ mặt vẻ đau thương, nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ dắt tay Khinh Nhan lại đây, ra mấy phần ngoài ý muốn.

      "Ta dẫn chị dâu ngươi tới xem chút." Nguyên Tĩnh Vũ nhàng thở dài , "Y thuật của nàng tồi."

      "Như thế đa tạ tẩu tẩu rồi !" Nguyên Tĩnh Trinh lộ ra mấy phần cảm kích, nhưng trong ánh mắt cũng ôm nhiều hi vọng.

      Khinh Nhan cũng cùng nàng nhảm, theo Nguyên Tĩnh Vũ vào.

      Đinh Thanh Sơn ngồi ở mép giường, thu thập đò dùng châm cứu của mình. Đột nhiên ngẩng đầu thấy Nguyên Tĩnh Vũ dắt tay Khinh Nhan vào, vội vàng thả đồ vậy trong tay quỳ : "Thuộc hạ Đinh Thanh Sơn tham kiến Các chủ!"

      "Miễn lễ! Trong khoảng thời gian này khổ cực Đinh sư huynh rồi !" Khinh Nhan khe khẽ thở dài.

      Đinh Thanh Sơn đứng dậy chuyển sang bên, cung kính bẩm báo: "Lương y như từ mẫu, thuộc hạ dám khổ."

      "Ừ." Khinh Nhan nhàng gật đầu, ngồi ở mép giường nhàng vén chăn lên kéo cánh tay Tiêu Dật Phi ra, tỉ mỉ xem mạch, qua hồi mới thả về dưới chăn, lại đổi cánh tay khác. Hồi lâu sau, nàng mới đưa cánh tay Tiêu Dật Phi trở về, lại kéo mí mắt ra nhìn mắt của chút.

      Nguyên Tĩnh Trinh im lặng nhìn Dịch Khinh Nhan, chợt đối với cách nhìn của mình lúc nãy có chút hoài nghi. Vị tẩu tẩu mới này xem ra tự tin lại chững chạc, lại là trưởng môn phái, chỉ sợ mình xem thường nàng. biết y thuật của nàng so với Đinh tiên sinh như thế nào? Nàng nếu là Chưởng Môn Nhân, y thuật tốt hơn chứ? Nhưng nàng lòng vì Dật Phi chữa bệnh sao?

      Lúc này, chỉ nghe Dịch Khinh Nhan đứng dậy, thở dài : "Thanh Sơn, đem phương thuốc của ngươi cho ta nhìn chút."

      Đinh Thanh Sơn tựa như sớm có chuẩn bị, rất nhanh liền từ trong ngực lấy ra phương thuốc của mình, cung kính đưa tới.

      Dịch Khinh Nhan ngồi ở ghế mặt nhìn mặt suy ngẫm, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng hớn hở, bên phải ba người khỏi suy nghĩ lung tung.

      "Toa thuốc này rất tốt, mỗi vị thuốc cũng trải qua tính toán kĩ lưỡng, chỉ có khống chế bệnh tình, còn muốn tăng năng lực chịu đựng của thân thể . Trong khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi!" Khinh Nhan cuối cùng lộ ra nụ cười, đối với y thuật của Đinh Thanh Sơn càng khẳng định và tán thưởng.

      Đinh Thanh Sơn cuối cùng thở phào nhõm, thần sắc từ từ thả lỏng.

      "Nhưng. . . . . ." Khinh Nhan chuyển giọng, đem lực chú ý của ba người hấp dẫn tới nàng.

      "Nhưng như thế nào? Chẳng lẽ nàng còn có phương thuốc tốt hơn?" Nguyên Tĩnh Vũ vội la lên.

      Khinh Nhan cười liếc cái, sóng mắt lưu chuyển phong tình vô hạn. Nguyên Tĩnh Vũ nhất thời mất hồn, Nguyên Tĩnh Trinh cũng kinh ngạc há to miệng. ra lạnh lùng cao ngạo như nàng cũng có thể quyến rũ như vậy.

      Đinh Thanh Sơn dám nhìn thẳng Dịch Khinh Nhan, mắt xem mũi, mũi xem tâm, mong đợi cao kiến của Các chủ.

      Khinh Nhan chợt lại thở dài : "Bệnh này của chính là tâm khí tích tụ, cái gọi là tâm bệnh phải dùng tâm dược, so với phương thuốc nào cũng có tác dụng hơn."

      Nguyên Tĩnh Vũ nhất thời nổi giận. Vốn là còn tưởng rằng nàng có biện pháp tốt ra lại trở về điểm ban đầu rồi.

      Khinh Nhan câu, ba người bên cạnh mong đợi cũng biến thành chán nản.

      "Các ngươi làm như ta nội tình sao?" Khinh Nhan bỗng nhiên lại cười, nhưng lần này trong tươi cười cũng là tràn đầy tự tin.

      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Nguyên Tĩnh Trinh lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.

      "Muốn hóa giải uất ức trong lòng , phương pháp tốt nhất là để cho đạt được mục đích, tiếp theo là khuyên giải buông ra chấp niệm này, ngoài cách đó ra vẫn còn phương pháp." Nàng chậm rãi đứng dậy, từ từ ra ngoài.

      Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng tiến tới, kéo tay của nàng hỏi: "Đến tột cùng còn có biện pháp gì?"

      Khinh Nhan Hồi quay đầu lại, tự tin cười lên, cuối cùng thần sắc vẫn như cũ tự nhiên ra ngoài, chỉ để lại câu: "Chờ tỉnh, ta tự có biện pháp."

      Nguyên Tĩnh Trinh nhìn bóng lưng Dịch Khinh Nhan, cắn chặt môi của mình, muốn gọi nàng lại, cuối cùng lại chỉ có thể nắm chặt quả đấm của mình, mặt trầm lại, nhìn Tiêu Dật Phi. Nàng hối hận, mới vừa rồi nàng nên tham luyến quyền thế như vậy, chỉ cần trượng phu của nàng có thể tốt, cho dù là sống lâu ngày, nàng chính là Nghệ An vương phi danh chánh ngôn thuận, là nữ chủ nhân chân chính vương phủ này. . . . . . Nàng nên si tâm vọng tưởng, lại càng nên đắc tội nữ nhân kia! Nữ nhân kia. . . . . . Có lẽ cướp quyền thế duy nhất còn dư lại của nàng, cũng là hy vọng cuối cùng của Dật Phi. . . . . .
      Mieu1810Halong-ngoc thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Vợ chồng hòa hợp ( thượng )
      Edit : Ying
      Beta: Hạnh Như



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/7ADvcHd.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/jGj8pFs.png" width="630" height="1500" />
      Chỉ cần nàng ở bên người, chỉ cần mũi có thể ngửi được hơi thở của nàng, liền cảm thấy loại thỏa mãn khác thường. Sắc trời tối, nàng còn có thể trốn tránh tới khi nào đây? Mặc dù chút cũng hiểu nàng trốn tránh cái gì. Bọn họ phải thành vợ chồng chi thực rồi sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đêm đó hù nàng?

      "Khinh Nhan, nàng . . . . . Có phải sợ hay ?" tiến tới bên tai nàng, giọng .

      "Ừ?" Nàng đỏ mặt, cúi đầu tựa vào bộ ngực , "Thiếp chỉ . . . . . quá quen. . . . . ."

      Là nàng đoán sai mình. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới giữa nam nữ có thể thân mật thành cái dạng kia. Các Lăng Tiêu các bọn họ giống với bình thường, sau khi trưởng thành sư phụ giảng giải chuyện nam nữ cho các nàng, cùng với chuyện song tu hơn thiệt. Lập gia đình trong quà tặng trưởng bối phải có quyển xuân cung đồ. Sách đó dùng để tăng tiến tình thú giữa vợ chồng. Cho nên, nàng đối chuyện nam nữ cũng phải biết, nàng chỉ là có nghĩ đến. . . . . . Kia chỉ là thân thể thân mật, thậm chí ngay cả cả linh hồn cũng giống như tan ra hòa chung với nhau. Nàng hơi sợ. Nàng cảm giác mình có chút khống chế được tình cảm của mình. Nàng phát mình bắt đầu muốn xa rời , tham luyến thân thể ấm áp của , lòng của nàng bắt đầu trở nên mềm yếu. . . . . .

      Nàng. . . . . . Quá quan tâm !

      Nguyên Tĩnh Vũ mới đầu cho là nàng chỉ là xấu hổ, có thói quen quan hệ giữa bọn thay đổi, nhưng rất nhanh phát giác ra thần sắc của nàng có chút khác thường, trong lòng nhịn được tức giận, lại khỏi mừng rỡ. nhịn được hoài nghi nàng từng dụng tâm với , rồi lại kìm hãm được vì nàng hôm nay phiền não mà vui sướng. Cảm tình con người vì sao luôn là phức tạp như vậy đây? Bọn họ, ngay cả cũng thể đơn thuần nhau sao?


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/bCWdExA.png" width="630" height="1500" />Nàng gì, chỉ là chợt ôm chặt thêm.

      —————– đường ——- phân ——– cách —————-

      Hồ tắm rộng lớn đổ đầy nước nóng, màu sắc hơi tối, bởi vì lúc chế nước bỏ thêm vào mấy vị dược thảo.

      Khí nóng tràn ngập, cả phòng tắm cũng ấm ấm áp áp .

      Nguyên Tĩnh Vũ đem tất cả thị nữ phục vụ đuổi ra ngoài, còn cố ý dặn dò câu: xa chút! cần người ở cửa phục vụ!

      Thị nữ trong vương phủ tự nhiên biết có chuyện gì, im lặng lui ra ngoài.

      Khinh Nhan cúi đầu, mặt nóng hừng hực. Đối với ám hiệu của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng vừa cảm thấy e lệ, lại mơ hồ có chút chờ mong. Chậm rãi bỏ áo khoác, nàng liền vào trong bồn tắm.

      Nguyên Tĩnh Vũ mạnh mẽ đè nén dục vọng mênh mông trong lòng, ung dung bỏ quần áo người, nhanh chậm tới phía sau nàng.

      Khinh Nhan thân thể cứng đờ, nhưng có tránh né.

      chậm rãi rút áo trong màu trắng bởi dính nước mà dính sát vào thân thể nàng, sau đó cúi đầu, chiếc hôn đầu tiên in vai của nàng.

      "Khinh Nhan, đừng sợ, lần này đau . . . . . ." khẽ ngẩng đầu, lại nhàng ở mặt nàng hôn xuống, rồi sau đó đem thân thể nàng chậm rãi quay lại. . . . . .

      —————– đường ——-phân ——– cách —————-

      Sau màn kích tình, nàng mềm nhũn tựa vào người , làn da trắng nõn hơi ửng hồng, đó là loại mềm mại mê người. Nguyên Tĩnh Vũ nhàng vuốt ve thân thể của nàng, thích rời tay. mềm dẻo của thân thể nàng đẹp, so với tưởng tượng của càng thêm đẹp, để cho kìm lòng được trầm luân, về mặt tình dục hoàn toàn mê loạn đánh mất mình. cực kỳ khắc kia nàng mềm mại, nghênh hợp cùng mềm yếu. Nhớ lại ánh mắt nàng mê ly, giống như khắc kia bọn họ kết hợp là chỉ là thân thể, còn có hai linh hồn độc.

      "Cảnh Hãn, thiếp mệt mỏi. . . . . ." Nàng nhắm mắt lại nhàng thầm.

      "Ta ôm nàng về nghỉ."

      "Được. . . . . ." Nàng ôm cổ , lại nhịn được dặn dò, " cần nghỉ ngơi a, cho tiếp tục náo thiếp. . . . . ."

      "Nhưng ta còn muốn làm sao? Chính nàngđã đáp ứng ta đấy, chờ nàng tỉnh lại, ta muốn như thế nào liền như thế." trầm thấp cười, giống như mèo trộm được mỡ, thỏa mãn nghĩ lại liếm liếm khóe miệng, trong lòng vĩnh viễn có loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

      "Còn nhiều thời gian chứ sao. . . . . ." Nàng khẽ mở mắt, trong đôi mắt là cầu xin cùng dịu dàng càng thêm mị hoặc.

      Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian. . . . . . lại nghĩ bốn chữ đơn giản như vậy có thể để cho cảm thấy ngọt ngào.
      Mieu1810Halong-ngoc thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15 - Vợ chồng hòa hợp (Hạ)
      #00ff00'] Edit: Ying
      #00ff00']Beta: Hạnh Như
      Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ mở mắt, thấy Khinh Nhan ngủ say ở trong lòng mình, cảm thấy ngọt ngào. duỗi ngón tay ra, nhàng mơn trớn khuôn mặt của nàng, đôi môi đỏ thắm, gương mặt trắng nõn mềm mại, làm rời tay được.

      Đêm xuân ngắn a!

      Bất tri bất giác, tay của lặng lẽ trượt vào trong vạt áo nàng, cầm nhũ hoa mềm mại trắng nõn của nàng nhàng vuốt ve, trong lúc nàng mơ mơ màng màng từ chối, lại hôn môi nàng.

      Khinh Nhan hốt hoảng mở mắt, khắc sâu vào tầm mắt nàng chính là khuôn mặt tràn đầy dục tình của ."Trời sắp sáng!" Nàng kêu lên.

      "Ừ, đợi lát nữa ta rời giường, nàng có thể ngủ thẳng tới giữa trưa. . . . . ." Trong khi chuyện, lấy tay đẩy chân nàng ra, tay dò vào.

      "Cảnh Hãn, Cảnh Hãn. . . . . ." Nàng khóc ra nước mắt, có người nào sáng sớm lại làm chuyện này?

      " có người biết." trấn an . Nhưng trong lòng nghĩ rằng cho dù có người biết như thế nào? Ai dám nhiều lời? Chỉ cần làm trễ nải chính là được.

      Chu Tử Ngọc cùng Lâm Khinh Vân ở bên ngoài chuẩn bị tốt nước nóng phục vụ Nguyên Tĩnh Vũ rửa mặt, ai ngờ bên trong lại truyền ra thanh kỳ quái. Hai người lúng túng lại phẫn hận mà nhìn nhau cái, vội vàng lặng yên tiếng động lui ra ngoài.

      Khi Nguyên Tĩnh Vũ đổi thân quần áo sạch ra ngoài, nhìn thấy chậu nước lạnh nhịn được nâng lên nụ cười đắc chí vừa lòng. Hôm nay rời giường chậm hơn với ngày thường nửa canh giờ, vậy về sau cũng như vậy, Khinh Nhan sau khi tỉnh lại biết lúng túng, hạ lệnh sau này sáng sớm cần người phục vụ, từ ngày mai trở tất cả đều chờ đợi ở nhà phía đông là được rồi.

      Khinh Nhan tỉnh lại là cuối giờ Tỵ, trong phòng yên lặng, kỷ án bên giường cắm bó hoa tươi, mùi hoa nhàn nhạt làm cho người ta sảng khoái tinh thần. Nàng vén mạn giường đứng dậy, vươn tay, duỗi duỗi eo, cũng cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến chuyện đêm qua cùng với sáng sớm hôm nay, mặt nóng lên. Vô luận nàng trốn tránh thế nào, luôn có biện pháp tách chân của nàng ra, tiến vào thân thể của nàng, rồi lại khơi lên dục vọng của nàng, muốn nàng cùng với trầm luân. Lúc nàng cơ hồ lạc mất bản thân của mình, loáng thoáng nghe được tuyên thệ. : Khinh Nhan, nàng là của ta, thân thể của nàng, linh hồn của nàng, tất cả của nàng đều thuộc về ta. . . . . .

      Tất cả của nàng đề là của ? Vậy tất cả của cũng thuộc về nàng sao?

      Rửa mặt xong, nàng mới cảm giác đói bụng.

      Trong phòng bếp chuẩn bị sẵn cháo thịt ấm, hôm nay đưa lên cho nàng bàn rau xanh, đĩa tương thịt. Ngày mai là nàng có thể khôi phục ăn uống bình thường rồi.

      Sau khi ăn xong, Dịch Khinh Nhan tìm Chu Tử Ngọc, nghe nàng chi tiết chuyện tình mấy ngày nay xảy ra khi mình hôn mê. Chợt, nàng nhớ tới hôm qua Nguyên Tĩnh Trinh nhắc tới hai người thị nữ kia, liền : "Thị nữ kia chính là Nghệ An vương phi đưa tới, gọi Đàn Ngọc đúng ? Tối hôm qua, rốt cuộc có. . . . . ."

      Chu Tử Ngọc cúi đầu, sau hồi mới lên tiếng: "Tối hôm qua nửa đêm bị trả về, khóc hồi, sáng sớm hôm nay giống như có chuyện gì, còn thư phòng làm nhiệm vụ rồi. . . . . ."

      Khinh Nhan có chút kinh ngạc, đó là nữ tử quá kiên cường hay là Tần Cánh bọn lưu tình? cho cùng cũng là vô tội, bọn họ cùng Nguyên Tĩnh Trinh tranh đấu, có cần thiết lấy nàng ra trút giận?

      Nhớ tới Nguyên Tĩnh Trinh, Khinh Nhan nhịn được nhức đầu. Chuyện nữ nhân đúng là dễ làm! Tiêu Dật Phi đưa cả Trung Châu cho Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng nàng dĩ nhiên là thoải mái, nhưng còn cách nào khác, nếu để cho tên nhi tử ngu ngốc kia của nàng kế vị, vị trí Vương Thái Phi ngu ngốc này của nàng cũng ngồi vững . Tại sao nàng thể an phận chút? Nàng chỉ cần đàng hoàng sống ở trong viện của mình, chăm sóc tốt mấy đứa là được rồi, Nguyên Tĩnh Vũ nể mặt mũi Tiêu Dật Phi cũng làm khó nàng, nàng lại nhất định ra ngoài gây chuyện với ta, chẳng lẽ muốn cùng Tiêu Dật Phi chết theo? Hay là Nguyên Tĩnh Trinh chỉ là thích mình mà thôi, nàng vốn là muốn lấy lòng Nguyên Tĩnh Vũ , nhưng biết mình vừa đúng vỗ mông ngựa.

      Hay là giao ra quyền thế trong tay mình nàng cam lòng? Cho nên muốn muốn khống chế nữ nhân của Nguyên Tĩnh Vũ từ đó tiếp tục khống chế Nghệ An vương phủ. . . . . . Nguyên Tĩnh Vũ có ý định xây dựng vương phủ khác, cũng là vì tiết kiệm ! Nghệ An vương phủ là hoàng cung tiền triều, coi như tương lai thiên hạ thống nhất cũng cần xây dựng cung thất khác, chỉ cần sửa chữa Nghệ An vương phủ này chút là được rồi.

      Khinh Nhan vẫn còn trầm tư, Phượng Khinh Trần ở ngoài cửa cầu kiến. Nàng lập tức hồi thần, truyền Khinh Trần vào. Khinh Trần đưa lên thiệp mời, sau đó là tờ giấy .

      Thiệp mời là Thanh Dương phái đưa tới, là xin Lăng Nguyệt các chủ Lăng Tiêu các cùng mấy vị trưởng lão tối nay ở Thanh Dương phái gặp mặt, cùng bàn bạc chuyện diệt trừ ma giáo. Nàng biết đây là Nguyên Tĩnh Vũ an bài, liền lệnh Khinh Trần phái người trở lại, bày tỏ mình đồng ý, cũng cho mấy vị trưởng lão trước, buổi tối nàng đến.

      Nhìn lại tờ giấy kia, là Dật Dương truyền tin tức đến. Trắc phi Dụ Dương vương Thôi Thuỵ Ngọc gần ngày sinh, Giản vương phi quyết định lưu lại chờ hài tử ra đời, tạm thời có tới Vinh Dương tham gia nghi thức nhường ngôi vào ngày mười sáu tháng tư.

      Giản vương phi từ trước đến giờ luôn coi trọng quyền thế, hôm nay Dụ Dương vương làm chủ Trung Châu, chúng thần Trung Châu bái kiến tân chủ, nàng là vương phi làm sao bỏ qua cơ hội tốt đến Trung Châu? Mà đem điều vinh dự này hoàn toàn để lại cho mình? Chỉ sợ tin tức này ? Nhưng Thôi Thuỵ Ngọc muốn sinh. . . . . . Đây cũng là chuyện lớn. . . . . .

      Thôi Thuỵ Ngọc muốn sinh sao? Hài tử của . . . . . .

      Lại nhớ tới thân mật đêm qua, nàng lại cảm thấy chua xót. cũng từng cùng nữ nhân khác thân mật như vậy a! Chuyện làm cùng nàng, cũng cùng nữ nhân khác làm qua. . . . . .

      "Các chủ, ngươi làm sao vậy?" Tử Ngọc thấy sắc mặt Khinh Nhan tốt, còn tưởng rằng có tin tức gì xấu .

      Phượng Khinh Trần nâng lên khóe miệng, giễu cợt cười tiếng, nàng phải sớm biết sao? Nếu lựa chọn người nam nhân kia, tại sao lại nhận ra?

      " sao." Khinh Nhan ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khóe miệng Khinh Trần cười giễu cợt, khỏi tự giễu cười chính mình. phải chuyện qua cũng muốn nhắc lại sao? Ánh mắt của nàng tại sao có thể dừng lại tại chuyện tình qua? Chuyện nàng cần làm rất nhiều, tinh lực của nàng cũng cần đặt vào việc lớn mới phải.

      Nhưng nếu Thôi Thuỵ Ngọc sinh con trai, đối với nàng mà cũng phải chuyện tốt.

      "Các chủ, Thôi phu nhân. . . . . . Chỉ có thể sinh nữ nhi chứ?" Khinh Trần bỗng nhiên nhìn lại.

      Khinh Nhan trầm ngâm liên tục, cuối cùng thở dài : "Thôi, chuyện hài tử kia chúng ta phải muốn nhúng tay là được, dù sao sau này có chuyện như vậy. . . . . . hài tử, cho dù là con trai cũng sao." Coi như về sau có phiền toái, cũng ảnh hưởng đến chuyện tại. Huống chi Trung Châu bởi vì vô tự ( con cháu) mà đổi chủ, Nguyên Tĩnh Vũ hôm nay rất cần người thừa kế khỏe mạnh.

      Chu Tử Ngọc lúc này mới trở lại chỗ, xem cái này chút, lại xem cái kia chút, cuối cùng cúi đầu cũng gì.

      Đến trưa Nguyên Tĩnh Vũ trở lại cùng Khinh Nhan dùng bữa, rau xanh quả nhiên có tăng thêm, khẩu vị Khinh Nhan tồi, mặc dù mới dùng điểm tâm quá canh giờ, vẫn ăn bát cháo, còn uống thêm chén canh cá.

      Sau khi ăn xong, Nguyên Tĩnh Vũ để Khinh Nhan tiếp tục nghỉ ngơi, tối nay muốn Thanh Dương phái tham gia dạ tiệc, đoán chừng rất khuya mới có thể trở về, nên khuyên nàng ngủ trước.

      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :