1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: thay mận đổi đào ( trung )
      Edit:Ying
      Beta: Quảng Hằng


      Gần tối, Lăng Tiêu các các vị trưởng lão cùng Dương Phi Hồng ngồi vây chung chỗ, thương thảo đại phiền toái đến từ Minh Kiếm sơn trang . Tất cả đều thẳng thắn mà , Trình Nguyệt Oánh cùng Chu Tử Ngọc đều đem mình nghe thấy được nói ra.

      Dương Phi Hồng cũng nghĩ ra mình quang minh lỗi lạc cả đời, lần đầu tiên giúp người lại gặp hạn. Đúng là thanh danh đời bị hủy trong chốc lát a!

      "Người nọ đến tột cùng là thân phận gì?" Trình Nguyệt Oánh nhức đầu hỏi.

      "Từ ý tứ trong lời nói của Lê trang chủ, người này rất có thể là vương tử An Nam. . . . . . Cứ nghe con em Vương tộc An Nam phần lớn bái sư học võ ở Minh Kiếm sơn trang." Dương Phi Hồng phân tích .

      "Vậy chỉ sợ cũng phải muốn Các chủ chúng ta chứ?" Tần trưởng lão . Vương tộc trong thiên hạ, có ai lại phải thê thiếp thành đoàn, làm sao có thể tiếp nhận môn quy vợ, chồng của Lăng Tiêu các?

      "Ít nhất là có ý lôi kéo." Trình Nguyệt Oánh .

      Dương Phi Hồng bỗng nhiên : "Nếu là An Nam vương tử, lại có khát vọng trong ngực như vậy, với Lăng Nguyệt tựa hồ tồi. . . . . ."

      " được!"

      " thể!"

      " thể nào!"

      Tràn đầy những tiếng phản đối.

      Dương Phi Hồng sửng sốt chút, thế nào tất cả đều phản đối? Mặc dù phản đối, cũng cần kiên quyết như vậy chứ? Đúng như Dụ Dương Vương , Lục Đại phái đương kim võ lâm, sau lưng môn phái nào lại có thế lực chống đỡ? Mặc dù trước kia có, tại cũng phải tìm cái, nếu đợi người tìm tới cửa lại thất vọng mà về, rất có thể đưa tới mầm tai vạ.

      " Các chủ chúng tôi lập gia đình." Chu Tử Ngọc giọng .

      "Ừ? phải chưa lập gia đình mới mang khăn che mặt sao?" Dương Phi Hồng chợt khó chịu trong lòng trận, chẳng lẽ Khinh Nhan cũng lừa gạt cả ông?

      "Dương chưởng môn, Các chủ chúng tôi cũng phải là có lòng lừa gạt . . . . . ." Chương trưởng lão .

      " Các chủ chúng tôi mặc dù lập gia đình, nhưng vẫn còn thân xử nữ, cho nên mới đeo khăn che mặt. Đây luôn luôn là lệ thường ở Lăng Tiêu các chúng tôi. Chúng tôi chú trọng thực hơn mà phải danh phận." Trình Nguyệt Oánh tiếp tục giải thích.

      Dương Phi Hồng cái hiểu cái gật đầu cái. Chỉ cần Khinh Nhan phải cố ý lừa gạt ông là tốt rồi! Ông là coi nàng như con ruột thịt của mình! , thậm chí so với con gái của mình ruột còn tốt hơn!". Vậy nay nàng đến tột cùng ở nơi nào? Thương thế như thế nào?" Dương Phi Hồng thế nhưng tin hoàn toàn lời nói của Chu Tử Ngọc.

      Mọi người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Chu Tử Ngọc. thực tế, người ở chỗ này trừ Chu Tử Ngọc, những người khác đúng là biết Các chủ đến tột cùng có xảy ra chuyện gì. Dịch Khinh Nhan mặc dù đem chuyện của mình là nghĩa quân thủ lĩnh cho sư môn trưởng bối, nhưng còn chuyện của mình là Dụ Dương Vương phi vẫn giữ bí mật như cũ.

      "Cái này. . . . . . Vãn bối thể . . . . . . Tóm lại, tóm lại trước mắt Các chủ mặc dù vẫn còn hôn mê, nhưng rất an toàn là được. . . . . ." Chu Tử Ngọc cúi đầu, dám đối mặt ánh mắt bất mãn của chư vị trưởng bối. Đều là nàng tốt, bị người ta nhìn ra, làm liên lụy tới Các chủ cùng cả sư môn.

      Dương Phi Hồng cũng rất nhanh nhìn ra, chợt đối với Chu Tử Ngọc rất là hoài nghi."Chu nương, tất cả đều là do nương , lời phiến diện, bảo chúng tôi làm sao có thể tin trưởng? Tình huống của Lăng Nguyệt Các chủ đến tột cùng là như thế nào?"

      "Khinh Trần cùng Khinh Vân đâu?" Trình trưởng lão hỏi.

      Chu Tử Ngọc hít hít mũi : "Phượng sư thúc bị thương, Lâm sư thúc phải bảo vệ Các chủ, cho nên thể tới. . . . . ."

      Bất kể các vị trưởng lão hỏi thế nào, chuyện thể Tử Ngọc tuyệt đối , thậm chí là Tần trưởng lão danh vọng cao nhất của các tới hỏi, nàng cũng chịu ra đến tột cùng Dịch Khinh Nhan ở nơi nào. Cuối cùng, Trình trưởng lão nổi giận, đứng lên vỗ bàn cái, lạnh lùng : "Ngươi cho chúng ta tra được sao? Chỉ là chuyện riêng tư liên quan đến Các chủ, chúng ta mới mở con mắt nhắm con mắt mà thôi! Chúng ta vốn dĩ cũng đồng ý kế thay mận đổi đào hôm nay, nay có vấn đề, ai đảm đương nổi trách nhiệm này?"

      Thời điểm ở nơi này giương cung bạt kiếm, một đệ tử trẻ tuổi gõ cửa vào, Thanh Dương phái người tới báo xin Dương chưởng môn trở về, là có việc gấp.

      Dương Phi Hồng biết, nếu như phải là chuyện thật sự hết sức khẩn cấp, cũng có người tới kêu ông, vì vậy vội vàng cáo lui, an ủi mọi người nên gấp gáp, danh kiếm Sơn Trang cũng đáp ứng cho Lăng Tiêu các mấy ngày thời gian, có thể đợi Lăng Nguyệt Các chủ tỉnh lại rồi .
      Lại danh kiếm Sơn Trang phơi bày chuyện Lăng Tiêu các giả danh truyền về vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất, Nguyên Tĩnh Vũ bóp chặt lấy tờ giấy, vừa vội vừa giận. Khinh Nhan cũng ngủ mê man ba ngày rồi, sao vẫn còn tỉnh! vội vàng trở về phòng ngủ cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, mạch tượng rất bình thường!

      thầm than thở, nếu sớm biết tại ăn luôn nàng dẫn đến thật nhiều phiền toái, tình nguyện đợi thêm mấy ngày. . . . . . Là có chút quá ích kỷ quá nóng lòng, luôn là thông cảm cho nàng, nếu như có thêm kiên nhẫn, Khinh Nhan cũng lấy đại làm trọng ?

      lúc này,ở bên ngoài rèm cửa Lâm Khinh Vân nhỏ giọng bẩm báo: "Vương gia, vừa rồi Thanh Uyển truyền tới , Nghệ An Vương sắp tỉnh."

      Nghe Tiêu Dật Phi muốn tỉnh, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức chạy tới Thanh Uyển.

      vào thiên điện Thanh Uyển, nhưng thấy có mấy đại thần từ Trung Châu tới, trắc phi Tiêu Dật Phi cùng tất cả con cái đều ở hậu đường chờ đợi, Nghệ An vương phi hai đời cùng Úc Hinh Quận chúa đều ngồi chờ ở phòng nhỏ đặt ngoài phòng ngủ của Tiêu Dật Phi.

      Hôm nay Tiêu Dật Phi hiếm khi thanh tỉnh được lần, cho nên Đinh Thanh Sơn mỗi phút đều chú ý tình trạng thân thể của , phát dấu hiệu tỉnh lại liền vội vàng xuống thông báo.

      Nguyên Tĩnh Vũ cùng Nguyên Tĩnh Trinh cùng nhau vén rèm lên vào phòng ngủ chờ, Úc Hinh Quận chúa cùng lão Vương phi vẫn như cũ ngồi ở phòng ngoài.

      mất quá nhiều thời gian, Tiêu Dật Phi mở mắt. Từ sương mù đến hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

      Đinh Thanh Sơn vội vàng xuống truyền dược thiện. Trong khoảng thời gian Tiêu Dật Phi hôn mê này, mỗi ngày lau thân thể cho một lượt, xoa bóp tứ chi ba lượt, mớm thuốc bốn lần, uy cháo loãng ba lượt, cháo thịt loãng lần thứ nhất.
      Lại , mặc dù hôn mê, ra trong ngày cũng còn bao nhiêu thời gian rảnh. Hôm nay thanh tỉnh, tự nhiên muốn cho ăn chút cháo phối hợp chế biến cùng các dược liệu.

      Thấy Nguyên Tĩnh Vũ cùng Nguyên Tĩnh Trinh cùng nhau canh giữ ở trước giường, Tiêu Dật Phi cao hứng, trong đôi mắt mấy phần lộ ra thỏa mãn cùng vui sướng.

      Dĩ nhiên, tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ vốn định ôm , dù sao đều là nam nhân, cũng có gì. cùng Khinh Nhan lời thề là đụng dù chỉ đầu ngón tay của nữ nhân khác, mà Dật Phi là nam nhân, đương nhiên cũng coi như trong số đó. Nhưng mà Nguyên Tĩnh Trinh lại muốn, thuyết phục đưa trượng phu nghĩa vụ làm thê tử của nàng, cho nên tự mình ôm Tiêu Dật Phi đến cung phòng hậu đường.

      Tiêu Dật Phi vốn dĩ gầy yếu, sau khi bị bệnh mấy tháng, càng thêm chút sức nặng, Nguyên Tĩnh Trinh mặc dù là nương, nhưng thân thể còn tốt, dễ dàng liền đem ôm lên rồi. Nguyên Tĩnh Vũ biết, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều là Nguyên Tĩnh Trinh tự tay lau thân thể, xoa bóp tứ chi cho Tiêu Dật Phi. Những chuyện này, nàng làm vô cùng thuần thục.

      Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ, ra Tĩnh Trinh là thê tử tốt, Dật Phi làm sao lại là thấy được đây? Vương phủ nhiều thị nữ người làm như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện của Tiêu Dật Phi, Tĩnh Trinh cũng mượn tay người khác. Có này thê tử, Dật Phi nên cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn mới đúng. . . . . .

      Nguyên Tĩnh Trinh ôm Tiêu Dật Phi trở về, dược thiện của Đinh Thanh Sơn cũng đến.Hộp chứa thức ăn khéo léo tinh xảo, đoán chừng vừa vặn là giữ nhiệt.

      Tiêu Dật Phi trước lấy trà thơm súc miệng, sau đó uống vài ngụm trà sâm đề khí, kế tiếp mới uống dược thiện. Nguyên Tĩnh Trinh ôm ngồi ở giường, nhìn chút hộp đựng thức ăn tay Đinh Thanh Sơn, lại nhìn sang Nguyên Tĩnh Vũ.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhàng thở dài ở trong lòng, nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Đinh Thanh Sơn, lấy ra chén bên trong, ngồi ở bên giường thử nhiệt độ chút, từng muỗng từng muỗng cho hắn ăn.

      Lúc này, Úc Hinh Quận chúa cùng lão Vương phi mang theo mấy hài tử tiến vào, nhưng mà cũng lên tiếng, chỉ là lặng yên nhìn .

      Ánh mắt của Tiêu Dật Phi quét qua vẻ mặt mấy người hài tử kính sợ thậm chí có chút sợ hãi , cười chua xót, nghiêng đầu với Nguyên Tĩnh Trinh: "Bọn còn , chớ dọa bọn chúng. Để cho bọn chúng cũng trở về chơi thôi. . . . . . Dù sao tương lai còn dài. . . . . . nhớ ta, cũng có gì. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Trinh rưng rưng phất tay cái, tự có người đem bọn dẫn . Lão Vương phi xa xa nhìn Tiêu Dật Phi cùng Nguyên Tĩnh Vũ chút, cũng quay trở về.

      Tiêu Dật Phi ăn nửa bát, lại lắc đầu ăn nữa. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nửa cháo còn dư lại trong chén nhỏ, trong lòng từng đợt khó chịu, thậm chí ngay cả mắt cũng cảm thấy cay cay. Đem chén đưa cho thị nữ, tự mình lấy trà thơm cho súc miệng, sau đó giọng : "Trong Trắc điện có vài đại thần, có muốn gặp họ hay ?"

      Tiêu Dật Phi nhàng lắc đầu: " cần, quân chánh Trung Châu có biểu ca xử lý. . . . . . Ta rất yên tâm. . . . . . Chỉ là, còn có người , ta muốn gặp mặt, biết người đó. . . . . . Có tới . . . . . ."
      Mieu1810Halong-ngoc thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: thay mận đổi đào ( hạ )
      Edit:Ying
      Beta: Quảng Hằng



      Tiêu Dật Phi nhàng lắc đầu: " cần, quân chánh ở Trung Châu có biểu ca xử lý. . . . . . Ta rất yên tâm. . . . . . Chỉ là, còn có người , ta muốn gặp mặt, biết người đó. . . . . . Có tới . . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ cho là muốn nói đến Dịch Khinh Nhan, biết nên trả lời như thế nào, tới? Bây giờ còn ngủ mê man, lại cách nào giải thích với người khác vì sao lại ngủ mê lâu như vậy. thể, người ràng trở lại, Tĩnh Trinh cũng biết. . . . . .

      Tiêu Dật Phi nhìn dáng vẻ khổ sở của Nguyên Tĩnh Vũ, trong đôi mắt hàm chứa nụ cười khổ." phải Vương Phi của ngươi, là . . . . . Thanh Dương phái Dương Vinh. . . . . ." Sau đó, lại chỉ điểm Nguyên Tĩnh Vũ ngọc điêu bên thành Đông, từ trong vô số"Trái cây" gở xuống cây đuốc, trong đó có chứa Huyền Thiết Lệnh , cười .
      Nguyên Tĩnh Vũ đương nhiên hiểu vật này chính là “Lệnh” cho Dương Vinh, nghĩ tới là Tiêu Dật Phi lại đem nó giắt những thứ đồ trang trí kia, nếu phải biết toàn bộ câu chuyện trong đó, còn chỉ nghĩ cái này chính là ngọc điêu trang sức mà thôi. Mà càng thêm nghĩ tới rằng, người mang lệnh bài này chỉ có thể hiệu lệnh Dương Vinh, còn có thể hiệu lệnh tất cả thế lực bí ở Trung Châu.
      Lúc này, Tiêu Nguyên vào, chưởng môn Thanh Dương phái Dương Vinh đến.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhiều năm trước cũng quen biết Tiêu Nguyên. là đội trưởng đội thị vệ tuỳ thân của Tiêu Dật Phi, thân hình cao lớn cường tráng, mắt to mày rậm, khí bừng bừng, so Nguyên Tĩnh Vũ còn lớn hơn 5, 6 tuổi.
      Tiêu Nguyên có hơn mười năm theo bên cạnh Dật Phi, khi đó Dật Phi còn giả nữ, bộ dạng yếu đuối vừa thấy thương, năm đó nhìn ánh mắt của Tiêu Nguyên nhìn , biết cũng chỉ là tên hộ vệ. Sau lại Dật Phi khôi phục nam trang, kế vị Nghệ An vương, bọn họ ngược lại ở cùng chỗ, lời đồn đãi bên ngoài Tiêu Dật Phi thích nam sắc cũng là vì thế.

      ra qua nhiều năm như vậy Trung Châu có thể dẹp yên giàu có cường mạnh như thế, cùng Tiêu Nguyên có liên quan rất mật thiết. Ở thế giới này, Tiêu Nguyên chỉ nghe mệnh người là Tiêu Dật Phi, hơn nữa đối với tuyệt đối trung thành. Dật Phi đem tình báo Trung Châu thu thập xử lý, gián điệp nằm vùng sử dụng, cùng với người phản bội áp dụng xử phạt tất cả Thế Lực Hắc Ám cũng giao cho , là nhân vật Trung Châu thần kì người gặp người sợ, nghĩ đến Dương Vinh cũng là một quân cờ của Tiêu Nguyên, Dật Phi đối với vị đại hiệp Trung Châu này đã sớm có an bài.

      Tiêu Dật Phi ý bảo Nguyên Tĩnh Trinh tránh chút, do Nguyên Tĩnh Vũ tiếp thay vị trí của nàng, ôm ngồi ở giường. Vốn là hai đại nam nhân ôm ở cùng nhau gặp mặt thuộc hạ là rất thỏa đáng , nhưng hôm nay Tiêu Dật Phi bản thân thể tự ngồi dậy, đây cũng là chuyện có biện pháp.
      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Tiêu Dật Phi hôm nay gầy đến da bọc xương, càng thêm lộ rõ ra đôi mắt to thâm thúy, tựa như thường ngày ấm áp nhìn mình, lòng chút vui sướng, bộ dạng lại có chút chua xót. Mà trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ lại chỉ còn dư lại bất đắc dĩ cùng đau lòng, nhìn dáng vẻ hôm nay của người này, cũng thể nhớ lại ngày trước, nhớ lại ngày trước liền càng phát ra cảm giác mình nợ người này quá nhiều. . . . . .

      Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng mà cẩn thận ôm Tiêu Dật Phi, để cho thân thể người này xuống. Nếu đây là Dật Phi vẫn muốn , liền mượn cơ hội này ôm y cái thì có làm sao? có thể cho y cũng vẻn vẹn như thế. . . . . .

      Dương Vinh vén rèm lên vào nhìn thấy chính là bức tranh như vậy.
      Trung Châu cùng Dụ Dương là người thân nhiều năm, quan hệ luôn luôn rất tốt, hôm nay Nghệ An vương bệnh nặng mà lại con, nhờ Dụ Dương Vương đến làm chủ Trung Châu ở bên trong cũng có mấy phần đương nhiên, nhưng cho đến hôm nay mới hiểu ràng mấu chốt trong đó. sớm biết Nghệ An vương bệnh này cho nên trị hết, chủ yếu là bởi vì tâm khí tích tụ, vốn là còn tưởng rằng Tiêu Dật Phi tâm cao khí ngạo muốn tranh đoạt thiên hạ rồi lại khổ nỗi thân thể tốt lúc này mới khó có nụ cười, nghĩ chân tướng lại là như thế!

      "Thuộc hạ tham kiến Vương gia!" Dương Vinh quỳ chân đất tham bái .

      Tiêu Dật Phi nửa ngày mới quay đầu lại, ấm áp trong đôi mắt biến thành hàn băng."Rất tốt, vẫn còn chưa quên mình họ gì!"

      "Dương gia vốn là gia nô của Vương gia, thuộc hạ bao giờ dám quên!" Dương Vinh đầu cũng dám nâng lên, nhúc nhích quỳ mặt đất, trong áo bào cũng nắm chặt quả đấm. phải Nghệ An vương bệnh thời kỳ chót, hôn mê mấy tháng sao? Sao lời thốt ra lại sắc bén hề thua với trước kia, lạnh giống như dao găm .
      "Gia nô?" Nguyên Tĩnh Vũ trêu cợt lặp lại hai chữ này. Đây cũng là nghĩ tới !

      "Cho là Bổn vương sắp chết, thể nhúng tay quản ngươi được nữa, có phải hay ?" Tiêu Dật Phi hừ lạnh tiếng, "Bổn vương xác thực sắp chết, nhưng Thanh Dương phái muốn từ nay về sau tiêu dao thế ngoại ngươi cũng là nằm mơ! Toàn bộ thiên hạ này có lẽ có ta thể với tay tới, nhưng ở Trung Châu nho này, có ai có thể lật lên được!"
      Dương Vinh nghĩ tới tâm cơ thủ đoạn thường ngày của Tiêu Dật Phi, đầu khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cũng biết là Tiêu Dật Phi ngay từ đầu trù hoạch thám tử bên cạnh mình, hay là Nguyên Tĩnh Vũ cái gì với ."Dương gia bao giờ dám quên ân đức của Vương gia . . . . . ."

      "Hừ!" Tiêu Dật Phi cười lạnh liếc cái, lại nghiêng đầu với Nguyên Tĩnh Vũ, "Biểu ca, tên nô tài này vẫn còn có chút bản lãnh, chỉ là quá nghe lời, có lúc rất cổ hủ. Đem để lại cho huynh đó, dùng hay là dùng, giết hay là giết cũng tùy huynh."
      "Được." Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt mỉm cười nhìn , " cần lo lắng, trong lòng ta biết . hôm qua liền đến bái lạy ta."
      " à?" Dáng vẻ của Tiêu Dật Phi có chút tin tưởng, " Lão già này rất ngoan cố, thế nhưng chịu nghe biểu ca sai khiến?"

      Nguyên Tĩnh Vũ cười khẽ: "Cũng phải có biện pháp phải sao?"

      Tiêu Dật Phi cũng cười: "Như thế ta liền yên tâm. . . . . ."
      "Có thể xin cho đứng dậy ?" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy đời hào trong chốn võ lâm quỳ mặt đất nhúc nhích, có chút thoải mái. Huống chi người này là "Nghĩa phụ" của vương phi mình.
      "Người đưa cho huynh, đương nhiên tùy huynh xử trí." Tiêu Dật Phi nho thầm câu.

      "Dương chưởng môn xin đứng lên." Nguyên Tĩnh Vũ , nhìn dáng vẻ vẫn run run rẩy rẩy của ông, cũng biết Dật Phi ngày trước rốt cuộc uy hiếp người này như thế nào. Nhìn dáng dấp của ông ta, nếu so với Dật Phi, thủ đoạn của mình vẫn còn quá nhân từ a!
      Dương Phi Hồng im lặng đứng lên, vẫn như cũ cúi thấp đầu lời nào. Mỗi lần tới vương phủ ra mắt Tiêu Dật Phi đối với ông mà đều là sỉ nhục. Cho đến khi lên làm chưởng môn Thanh Dương phái, ông mới hiểu phụ thân từ đối với ông cưng chiều, ra là để ông du lịch giang hồ nhiều năm là bởi vì biết ông khi kế vị lên làm Chưởng Môn Nhân biến thành nô tài người ta, từ đó mất tôn nghiêm, mất tự do. . . . . . Ông có con trai, đó cũng là điều rất may mắn. Ông nghĩ, sỉ nhục như vậy hãy tới đời ông là ngừng được rồi!

      Nguyên Tĩnh Vũ mơ hồ hiểu ý nghĩ của ông, cho nên thời điểm thu phục ông mặc dù cũng bức bách ông, cũng là lấy vì đại nghĩa xuất phát, cho ông tôn trọng cần có.
      "Biểu ca, người huynh trở lại chưa?" Tiêu Dật Phi được vận chuyển chân khí Nguyên Tĩnh Vũ, đến thời khắc này tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều.

      "Ngô. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ chợt ngẩng đầu nhìn Dương Phi Hồng cái , "Dương chưởng môn xin về nghỉ trước, ngày mai có rãnh rỗi xin hãy tiến phủ lần."

      "Thuộc hạ tuân lệnh!" Dương Phi Hồng cung kính mà hành lễ lui ra.

      Tiêu Dật Phi kỳ quái nhìn Nguyên Tĩnh Vũ : "Sợ biết nhược điểm của huynh?"

      Nguyên Tĩnh Vũ cười khổ, giọng : "Biểu tẩu của ngươi, vương phi của ta chính là nghĩa nữ mới thu. . . . . ."
      Tiêu Dật Phi há miệng, lại biết có thể cái gì. Vốn cho là Nguyên Tĩnh Vũ kính trọng đối với Dương Phi Hồng như thế chỉ là loại kế sách chế phục tâm người, nghĩ tới ở bên trong còn có cái tầng quan hệ này. Thế nhưng nữ nhân đó là sao thế? Vừa là đứng đầu phái, lại còn là Dụ Dương Vương phi, làm sao lại còn nhận thức Chưởng Môn Nhân môn phái khác làm nghĩa phụ? Trong đó có phải có cái nguyên nhân đặc thù gì hay ?
      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dáng vẻ nghi ngờ của , lắc đầu cái: "Chuyện này ta như cũng vậy biết nguyên do, nàng vẫn còn ở ngủ mê man, ta còn chưa kịp hỏi thăm."

      "Nàng tới?" Tiêu Dật Phi kêu lên?

      "Ừ!" Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, sắc mặt rất là dịu dàng.

      "Vậy vì sao mang theo nàng tới gặp ta?" Vẫn còn ở ngủ mê man? Tại sao lại ngủ mê man?

      "Nàng ngủ mê man ba ngày rồi, đưa tới đống phiền toái lớn. . . . . . Ai, ta gấp gáp thu phục Dương Vinh chính là vì thế." Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ đến chuyện tình hôm nay bị người của Minh Kiếm sơn trang phơi bày liền nhức đầu.

      "Nàng đến tột cùng. . . . . . Là thân phận gì?" Lúc Tiêu Dật Phi vừa mới thanh tỉnh liền hỏi thăm Đinh Thanh Sơn, Đinh Thanh Sơn chỉ sư môn của mình lấy nữ vi tôn, lấy y dược làm chủ, tên là Lăng Tiêu các. Còn lại chính là hỏi gì cũng biết.
      Nguyên Tĩnh Vũ mang theo vài phần kiêu ngạo : "Nàng là Các chủ Lăng Tiêu các, giờ là Võ Lâm Minh Chủ!"

      Tiêu Dật Phi nhìn nét kiêu ngạo, dịu dàng trong đôi mắt mặt Nguyên Tĩnh Vũ, chợt cười . Chỉ có nương thông tuệ mạnh mẽ như vậy thế, mới xứng với biểu ca của ! Chỉ là, trong lòng rất hâm mộ kia a. . . . . .
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Thâm tình cũng là vô tình ( thượng )
      Edit: Miki
      Beta: Quảng Hằng + Hạnh Như
      Trong thư phòng Phong Vũ các, đây là lần thứ hai Dương Phi Hồng yết kiến Dụ Dương Vương

      “Vương gia…” Dương Phi Hồng định đem toàn bộ chuyện hôm qua lục đại môn phái trong võ lâm đều nhìn ra được Các chủ Lăng Tiêu Các là giả bẩm báo lại cho Nguyên Tĩnh Vũ. ngờ Nguyễn Tĩnh Vũ lại phất tay cái, ý bảo ông cần phải .

      “Chuyện này bổn vương biết.” Nguyên Tĩnh Vũ “Chuyện này người của Lăng Tiêu các biết xử trí, Dương tiền bối cần hao tâm tốn sức. Việc quan trọng trước mắt là giải quyết chuyện của Thiên Nhất giáo chủ.”



      "Chúng ta có thể mượn tay Lăng nguyệt các chủ dụ Thiên Nhất Giáo chủ , nhưng mà nếu sinh nghi, Lăng nguyệt các chủ có thể gặp nguy hiểm. Cho nên, phải tìm có võ công cao cường để giả trang thành Lăng nguyệt các chủ mới được. . . . . ." Dương Phi Hồng suy nghĩ cẩn thận, trừ cách này cũng còn cách nào khác. Thiên Nhất Giáo chủ này võ công quá cao, đến tận bây giờ cũng có chút tung tích nào.



      "Cần gì phải lấy danh tiếng của Dung nguyệt các chủ  mới có thể khiến Thiên Nhất Giáo chủ xuất chứ? Chọn khác được sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhàng lắc đầu cái, "Nếu lấy Dung nguyệt các chủ làm mồi nhử, chỉ sợ mắc mưu. Cho nên, võ lâm phải có thêm võ công tuyệt thế xuất mới được."



      "Nhưng mà đâu tìm được như vậy? Hay là Vương gia có sẵn người thích hợp?" Dương Phi Hồng hôm nay càng lúc càng hiểu nổi suy nghĩ của vị chủ nhân mới này.



      "Sao cần tìm nơi khác? phải Lăng Tiêu các cũng có sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhàng mỉm cười.



      Dương Phi Hồng hiểu chỗ được chỗ : "Ý của Vương gia là nếu có người khiêu chiến Lăng Tiêu các thành công, đó gây chấn động võ lâm ... Nhưng mà như vậy liệu có gây tổn hại cho uy danh của Lăng Tiêu các ? Còn có thân phận của này an bài ra sao?"



      Nguyên Tĩnh Vũ cong ngón tay gõ lên mặt bàn, chỉ qua ba khắc, bỗng nhiên lại cười lên: "Có số việc cần quá nghiêm túc, quá cẩn thận, có khi nên để cho mọi người suy đoán tưởng tượng. Chợ mọi chuyện kết thúc Lăng Tiêu các có thể công bố chuyện này ràng chi tiết. Ta tin tưởng cả giang hồ tán tụng chuyện Lăng Tiêu các lấy thân làm mồi tiêu diệt ma đầu."



      Dương Phi Hồng hiểu ra chút, gật đầu cái.



      Nguyên Tĩnh Vũ dặn Dương Phi Hồng trở về chuẩn bị, chính lại ngồi ở ghế chủ vị, nhúc nhích. Có người mơ ước nữ nhân của , hơn nữa lại có thân phận thần bí. Nếu như Khinh Nhan đêm hôm đó trở về, nếu như nàng có đem thân thể cho , chừng người kia chính là đối thủ! Về phần hôm nay, cũng lo lắng Khinh Nhan thay lòng, chỉ là người kia đúng là rắc rối lớn!



      Lúc này, thị nữ vào dâng trà.



      Nguyên Tĩnh Vũ khẽ híp mắt. nhớ mình giao phó cho bất luận kẻ nào tiến vào, tiểu tử Tần Cánh này làm gì? Lại để người khác tùy tiện đến rồi ! Mặc dù Dương Vinh ra ngoài, nhưng luôn luôn thích ngồi chỗ suy tư, tiểu tử kia cũng phải biết!



      Nguyên Tĩnh Vũ chợt , chỉ mang nụ cười nhạt nhìn thị nữ vô cùng xinh đẹp này. Gương mặt xinh đẹp, vóc người thon dài, trang phục nhàng, uyển chuyển, toàn thân cao thấp nhìn đơn giản, thanh nhã, thanh thuần, làm cho người ta vui tai vui mắt. Nhìn dáng dấp có thể thấy Tĩnh Trinh điều tra được kiểu nữ nhân thích rất .



      "Vương gia mời dùng trà!" Thị nữ kia nhàng tới, bước chân uyển chuyển, tư thái thanh tao lịch , gò má đỏ ửng, liếc mắt đưa tình.



      "Ừ." Nguyên Tĩnh Vũ nhàng gõ đầu, "Trước kia chưa từng thấy qua ngươi. . . . . . Mới tới sao? Tên gì?"



      "Thưa Vương gia, nô tỳ là Đàn Ngọc."



      "Đàn Ngọc à. . . . . . Tên rất hay. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ nhàng lẩm bẩm , lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi, "Ngươi nguyện ý phục vụ Bổn vương sao?"



      Đàn Ngọc vẫn như cũ, cúi thấp đầu, hai tai cũng hồng lên, đốt ngón tay cầm khay trà ở bên hông trắng bệch, ra vẻ ngón tay dùng sức, suy  nghĩ."Vâng ạ. . . . . . Đó là vinh hạnh của nô tỳ. . . . . ."



      "Vậy sao? là vinh hạnh của ngươi à. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ chợt cong khóe môi cười, "Vậy nếu như tối nay Bổn vương bảo ngươi thị tẩm, ngươi có bằng lòng hay ?"



      "Nô tỳ. . . . . . Nguyện ý. . . . . ." Đàn Ngọc càng cúi đầu thấp hơn.



      "Vương phi các người trách tội chứ? Với dung mạo của ngươi, e là vương phi chọn tới để hầu hạ Nghệ An vương?" Nguyên Tĩnh Vũ bưng ly trà nhưng có uống..., chỉ là nhìn thẳng vào Đàn Ngọc.



      Đàn Ngọc nhàng lắc đầu cái: "Vương phi bây giờ Trung Châu cùng Dụ Dương hợp làm , vì Vương gia phân ưu cũng chính là tận trung cho Trung Châu. . . . . ."



      Nguyên Tĩnh Vũ thu lại nụ cười: "Vậy xuống chuẩn bị !" Tĩnh Trinh muốn cho những thị nữ này sinh hạ người thừa kế của Trung Kỳ Dụ Dương sao? Nàng ấy phải quá ngây thơ rồi chứ?



      Đàn Ngọc ra ngoài lâu, Nguyên Tĩnh Vũ liền lạnh lùng kêu tiếng: "Tần Cánh!"



      Tần Cánh im hơi lặng tiếng nhanh chóng chạy vào: "Có thuộc hạ! Vương gia có gì phân phó?"



      Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hồi lâu mới : "Các ngươi theo Bổn vương nhiều năm, cũng cực khổ. Nghệ An vương phủ này lại thể so với Dụ Dương, cũng có thời gian thư giãn. Từ lúc rời Dụ Dương đến bây giờ, nhóm em kết nghĩa cũng quá lâu rồi? Thị nữ vừa rời đó, gọi là Đàn Ngọc. Hãy để ta tạm thời làm quân kỹ thưởng cho huynh đệ các ngươi. Mặc dù người thể gọi là nhiều, nhưng cũng phải loại tầm thường, kém cỏi, mọi người chấp nhận chút!"



      Tần Cánh nghe được, ngẩn người chút, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.



      "Các ngươi phải chú ý chút!" Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục , "Mặc dù cũng chỉ là món đồ chơi, tốt nhất nên để ta giúp các huynh đệ giải trí, dù sao cũng là do Nghệ An vương phi đưa tới, giết chết tốt. . . . . ."



      Tần Cánh mơ hồ hiểu ý của Vương gia rồi. Nhưng hiểu , thị nữ kia làm sao trêu chọc Vương gia rồi? Làm Vương gia thèm quan tâm đến thể diện của Nghệ An vương phi.

      "Vương gia, thị nữ kia bất kính với ngài sao?" giọng hỏi.



      Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc cái, : "Nàng có ý đồ câu dẫn Bổn vương, tổn hại tới danh dự của Bổn vương."



      Tần Cánh cuối cùng cũng hiểu được, nhịn được cười, nhưng vẫn làm tròn chức trách, nhắc nhở: "Vương gia, nếu chỉ là như thế này, bằng tha cho nàng ta lần này , đánh chó cũng phải xem mặt chủ. . . . . . Chúng ta cho vương phi, mà có lỡ cũng sao! Là do nữ nhân đó câu dẫn Vương gia, về sau. . . . . ." Đúng rồi, hôm nay vương phi vẫn còn hôn mê, cũng quan trọng lắm. Nếu như sau này nữ nhân kia trước mặt vương phi làm ra mấy chuyện mập mờ với Vương gia, Vương gia là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch.



      "Hừ! Bổn vương chính là đánh chó cho chủ nhìn! Giết gà dọa khỉ!" Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng. cũng sắp phải chịu khổ nữa rồi, với lại Nguyên Tĩnh Trinh kia cũng phải người có lòng dạ tốt đẹp gì! cùng nàng xong, nàng còn có cái gì yên lòng hay sao? Quả nhiên là được voi đòi tiên mà!



      "Vậy thuộc hạ xin cáo lui!" Tần Cánh hiểu nổi tình thân trong vương phủ, ràng là em ruột thịt, sao lại tính toán nhau như thế này?



      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Thâm tình cũng vô tình (Trung)
      Edit: Miki
      Beta: Hạnh Như

      "Chuyện vừa rồi chỉ là ban thưởng mà còn là nhiệm vụ! Hiểu chưa? !" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Tần Cánh cẩn thận lui ra ngoài, cần đoán cũng biết trong lòng suy nghĩ gì.

      Bọn Tần Cánh là thị vệ được tuyển chọn đặc biệt, đều là nhi, cha mẹ của bọn họ đều chết trận khi Dụ Dương cùng Hà Tây Hà Gian khai chiến mười năm trước. Bọn họ có thân nhân, cho nên vô cùng khát vọng tình thân, nhưng họ lại thấy tình thân nơi vương phủ chính là như vậy. Khắp nơi đều là tính toán, lúc nào cũng có cạm bẫy!

      Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ tình huống trước mắt, Nam Vương mặc dù tạm thời cùng Trung Kỳ châu và Dụ Dương động binh, nhưng khó tránh khỏi ra tay với nghĩa quân; mà Hà Tây vương là con hồ ly giảo hoạt, đến tột cùng có tính toán gì vẫn chưa đoán ra. Nếu như Mạnh Kỳ Thụy đủ thông minh, có thể lòng quy phụng Dụ Dương, Hà Tây cùng Hà Gian còn có thể hòa bình thêm mấy năm, dân chúng cũng ít chịu nỗi khổ chiến loạn. Nếu như Hà Tây còn ôm hy vọng xa vời, Dụ Dương cũng ngại thu thập Hà Tây cùng Hà Gian trước, sau đó bình định phía nam vẫn muộn.

      Người kia ở Minh kiếm sơn trang hẳn là Việt Nam vương tử, nhìn ra giả vờ trong mắt của Khinh Nhan, cho nên "Nàng muốn, có thể cho". Lê Văn Chính có lần , dung mạo xuất chúng, võ nghệ bất phàm, cơ hồ khẳng định người kia có thể chính là Việt Nam thế tử Tang Tế Hải rồi. Nghe người này là đại nhân vật, hữu dũng hữu mưu, đứng nhất nhì trong số bảy đại phiên vương trẻ tuổi. nghĩ tới lại dịch dung đến Trung Châu, có nên chào đón tốt ?

      Nếu như Việt Nam thế tử chết ở Trung Châu, Việt Nam coi như xong rồi, nghe mấy người em của cũng chỉ là loại người hữu dũng vô mưu, khó mà thành đại . Nhưng nếu như Việt Nam mất rồi, kẻ đầu tiên được lợi là Nam vương. Nếu như Nam Vương lấy được đất Việt Nam, thực lực chắc chắn tăng lên nhiều, phân cao thấp với Trung Kỳ châu và Dụ Dương…

      Nguyên Tĩnh Vũ tỉ mỉ phân tích thiệt hơn, biết liệu có nên đối phó Tang Tế Hải lúc này ? Nếu có ý đối với Khinh Nhan, dụ ra để giết cũng phải là việc khó. . . . . .

      lúc này, Tần Cánh chợt lanh chanh láu táu chạy vào: "Vương gia, Vương gia, vương phi tỉnh! Mới vừa rồi Tử Ngọc phái người tới đây truyền lời vương phi tỉnh. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ nghe vương phi tỉnh, trong đầu còn ý nghĩ nào nữa, giống như cơn gió bay mất.

      Chạy nhanh về phòng ngủ ở Phong Vũ các, lại thấy người đâu. chợt quay ra hỏi Lâm Khinh Vân: "Vương phi đâu?"

      Lâm Khinh Vân vẻ mặt vui mừng : "Các chủ tắm rồi, phân phó phòng bếp chuẩn bị rau dưa và cháo. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ vốn định lập tức đến phòng tắm, nhưng nghĩ tới giờ là ban ngày, Khinh Nhan lại ngủ nhiều ngày như vậy, ăn uống, chỉ sợ tinh thần ổn định, nên cuối cùng vẫn là quyết định tốt hơn. Tránh cho đến lúc đó khống chế được, lại chọc giận nàng.

      Nhưng cảm giác chờ đợi là gian nan, chờ đợi trong hi vọng so với mấy ngày gần đây ở bên người nàng lặng im chờ đợi trong vô vọng lại càng thêm khó chịu.

      "Tinh thần nàng như thế nào? Thân thể có tốt ?" Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ở ghế phòng ngoài hỏi thăm Lâm Khinh Vân.

      "Mọi thứ đều rất tốt!" Lâm Khinh Vân nhàn nhạt cười.

      Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng cũng yên lòng. Đúng là mọi chuyện đều phải tốt! cũng giữ lời hứa hề di chuyển nàng!
      "Vậy báo tin cho mấy vị trưởng lão , tránh cho các trưởng bối lo lắng."

      "Dạ!" Lâm Khinh Vân cười, rồi nhàng chạy ra ngoài. là cao hứng quá nên hồ đồ rồi.

      Ước chừng hai khắc sau, Dịch Khinh Nhan được Chu Tử Ngọc đỡ vào.

      Nguyên Tĩnh Vũ chạy nhanh qua đỡ nàng, nhìn toàn thân nàng có vẻ nhức mỏi, dứt khoát bồng nàng lên, tới trước bàn ăn ngồi xuống, đặt nàng tại ngồi đùi.
      "Có nơi nào thoải mái hay ?" khẩn trương hỏi.

      Khinh Nhan nhàng lắc đầu, có lẽ là do mới vừa từ trong nước nóng ra ngoài, gương mặt ửng hồng hết sức mê người. Nguyên Tĩnh Vũ nhịn được nuốt nước miếng. Khinh Nhan nhìn ham muốn kiềm chế trong mắt , ngượng ngùng khẽ cúi đầu xuống, lộ ra da cổ trắng nõn, mượt mà.

      Nguyên Tĩnh Vũ mất nửa ngày mới phản ứng được, ra là nàng xấu hổ, nhịn được giọng cười, cúi đầu cắn vành tai của nàng : " tại mới xấu hổ sao? Hình như quá chậm rồi……"

      Khinh Nhan run run, sau đó ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn cười. Bọn họ là vợ chồng chân chính!

      Nguyên Tĩnh Vũ mất hồn nhìn dung nhan thanh nhã vô vàn xinh đẹp của nàng, nhìn ánh mắt ngượng ngùng cùng tình ý của nàng, khỏi khó khăn mở miệng : "Khinh Nhan, ta rất nhớ nàng. . . . . ."

      Mắt Khinh Nhan khẽ chuyển, liếc cái, vội vàng cúi đầu: "Thiếp đói bụng, cả người vô lực. . . . . ."

      Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng cho người mang cơm lên, sau đó cúi đầu nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ hôn nàng. Từ trán, mi tâm đến mí mắt, cuối cùng ở gương mặt, rồi đôi môi đỏ thắm, từng cái hôn êm ái giống như cánh buớm, giống như trong ngực chính là trân bảo quý nhất.

      dám hôn sâu, lo lắng khống chế được mình. Cho nên chỉ nhàng ôm nàng, đem cằm mình đặt đỉnh đầu nàng, hai mắt nhắm lại, tựa như thở dài, thầm: "Khinh Nhan, có nàng tốt. . . . . ."

      Rau dưa cháo rất nhanh được đem lên, tính ra cũng sắp đến giờ cơm trưa, Nguyên Tĩnh Vũ dứt khoát ăn cùng nàng. Bởi vì nàng ngủ mê vài ngày như vậy, thể ăn dầu mỡ, chỉ có thể dùng chút rau dưa với cháo, chẳng những được ăn nhiều, thậm chí cũng được thêm thịt. Nguyên Tĩnh Vũ cũng muốn cùng nàng đồng cam cộng khổ, cho nên bưng chén lên, nàng ăn miếng, ăn miếng, cuối cùng còn lè lưỡi liếm sạch chút rau dưa lưu lại ở khóe miệng của nàng.

      Khinh Nhan đói bụng mấy ngày nên ăn quá no, vì vậy Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng ăn thêm hai chén là no rồi. Rất lâu có ăn đơn sơ như vậy, cũng lâu có ăn thoải mái thích ý như vậy. Tất cả bất đồng chỉ vì có nàng trong ngực .

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn đầu nàng khô nửa, lúc này lại giữa trưa, cũng tiện ẳm nàng lên giường, nhưng cũng chịu buông nàng xuống.

      "Chúng ta vườn hoa dạo chút !" Khinh Nhan làm sao biết tâm tư của , mình ngủ mê vài ngày như vậy, Tử Ngọc thay thế nàng tham dự đại hội của lục đại môn phái lại bị người lật tẩy, phải giải quyết chuyện này cho tốt. Cùng ở chung trong phòng quá nguy hiểm, ra ngoài vẫn tốt hơn.

      Hôm nay là hai mươi ba tháng ba, trong sân hoa đào cũng nở đẹp lắm rồi, trong ngày xuân thứ thiếu nhất chính là hoa cỏ. Hoa hồng, hải đường, ngọc lan, diên vĩ, dâm bụt. . . . . . là muôn hồng nghìn tía, sắc hương vô hạn.

      Giờ này ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người càng dễ chịu. Mà dưới ánh nắng, lá xanh càng tôn lên vẻ diễm lệ của đóa hoa, vô số bướm ong bận rộn trong các bụi hoa, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng.

      Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan bước chậm đường đá trong hoa viên, trong mắt là dung nhan xinh đẹp hơn muôn loài hoa của nàng, bên tai là giọng nàng dịu dàng như nước, chóp mũi lại quanh quẩn hơi thở như hoa của nàng, gió xuân nhàng mang theo hương hoa thổi qua tóc. . . . . . khắc kia cả trời đất chỉ còn lại những điều tốt đẹp, nguyện thời gian dừng lại ngay thời khắc này, bỏ qua tất cả trách nhiệm, phiền não cùng mơ ước, bọn họ cứ như vậy ôm nhau, bên cạnh nhau đến vĩnh hằng.
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Thâm tình cũng vô tình (Hạ)
      Edit: Miki
      Beta: Hạnh Như



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/gAlqPgx.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/NZbpzUG.png" width="630" height="1500" /><br style=" justify;" />Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên đem Khinh Nhan kéo vào trong ngực, cười : "Chị dâu ngươi bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn yếu đuối, tại thể dạo cùng ngươi."

      Thấy vậy, Nguyên Tĩnh Trinh "Xì" tiếng che miệng cười lên, cười vô cùng đơn thuần, vô cùng rực rỡ.
      "Ha ha. . . . . . Nhị ca, huynh cũng quá nhen rồi! Muội muội chỉ muốn xin chút tiên khí của tẩu tẩu mà thôi. . . . . . Nhị ca đường đường là Vương gia phương, cũng sợ người ta chê cười sao?"

      Nguyên Tĩnh Vũ lông mày giương lên, ưỡn ngực, đường đường chính chính : "Nam nhân bảo vệ nữ nhân của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Bổn vương thương vương phi của mình cớ sao lại khiến người chê cười?"
      (Thiên kinh địa nghĩa: lí lẽ hiển nhiên)

      "Đúng, đúng, dạ, muội muội biết hai người ân ái, chẳng những ta hiểu , chỉ sợ khắp thiên hạ ai cũng biết. . . . . . Tẩu tẩu tại sao chuyện? phải do trước kia chưa gặp qua Tĩnh Trinh nên quen thuộc chứ? sao, nữ nhân càng lặng lẽ, càng có nhiều lời muốn . Ngày mai, ta cùng Thượng Úc Hinh tới đây, bảo đảm tới hai ngày chúng ta liền quen thuộc." Nguyên Tĩnh Trinh hướng về phía Dịch Khinh Nhan ôn hòa mà dí dỏm cười, giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.

      "Như thế đa tạ Tĩnh Trinh muội muội." Khinh Nhan vẫn như cũ nhàn nhạt mỉm cười.

      Nguyên Tĩnh Trinh rất nhanh liền nhìn ra, người họ Dịch này đối xử mọi người nhàng nhưng lại lạnh lùng xa cách, chỉ sợ là hợp với thê thiếp nào của Nguyên Tĩnh Vũ. Mặc dù giờ phút này nhận hết sủng ái, chưa hẳn có thể duy trì lâu. Tính tình như vậy đối với nam nhân mà , nhất định tốt .

      Nghĩ tới đây, tâm tình Nguyên Tĩnh Trinh lập tức tốt lên, rồi hướng Nguyên Tĩnh Vũ cười : "Nếu thân thể tẩu tẩu suy yếu, chỉ sợ cũng thể chăm sóc nhị ca, ta thấy Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc là hai nha đầu tốt. Nhị ca chính vụ bận rộn, có họ ở bên phục vụ, tẩu tẩu cũng có thể bớt lo lắng, chuyên tâm nghỉ ngơi, dưỡng thân thể."

      Khinh Nhan cuối cùng cũng nghe . ra là Tĩnh Trinh lo lắng cho ca ca của mình ở trong vương phủ tịch mịch, cho nên cố ý chọn hai thị nữ xinh đẹp đến hầu hạ .

      Ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, thế nhưng lại hướng nàng cười trấn an tiếng, : "Vốn Phong Vũ các cũng còn mấy người, cần Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc hầu hạ; nhưng nếu muội muội nhiệt tình như thế, nếu vi huynh nhận lấy coi như phụ lòng của muội rồi. Tối nay Bổn vương còn truyền Đàn Ngọc thị tẩm, muội muội có ý kiến chứ?"

      Nguyên Tĩnh Trinh vội vã liếc Dịch Khinh Nhan cái, dịu dàng cười, : "Có thể vì nhị ca phân ưu là phúc khí của các nàng, người cũng đưa cho ca ca rồi, dĩ nhiên là theo huynh xử trí."
      (phân ưu: san sẻ, giúp đỡ)

      "Như thế đa tạ muội muội!" Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu.

      Nguyên Tĩnh Trinh khinh bỉ trong lòng, còn tưởng rằng nhị ca với vị tẩu tẩu mới là toàn tâm toàn ý, đời kiếp rồi, nhìn bộ dạng che chở lúc trước của còn lầm tưởng, ra tình cảm nam tử cũng có gì! Thấy mới mẻ, còn động lòng hay sao? Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn Dịch Khinh Nhan : "Tẩu tẩu ngàn vạn đừng nghi ngờ, muội muội cũng là lo lắng nhị ca mình ở tại trong vương phủ có quen. Ban ngày chính vụ bận rộn, nghĩ tới có người thân thiết phục vụ bên người cũng tốt. Hai nha đầu này bộ dáng, tính khí cũng được, vốn là muội muội cố ý chọn lựa tới hầu hạ Vương gia nhà mình. Đáng tiếc yếu ớt nhiều bệnh có phúc khí này. Nghe thấy chị dâu hiền lương, nghĩ rằng tẩu cũng bạc đãi họ."

      Dịch Khinh Nhan gật đầu cái, nhàn nhạt : "Xuất giá tòng phu, chỉ cần Vương gia cao hứng là tốt rồi, đối với mấy chuyện này ta chưa bao giờ quản."

      Giọng Khinh Nhan tựa hồ có mấy phần mất hứng, nhưng là có thể xem thành là lạnh nhạt, xem thường. Trong lúc nhất thời, Nguyên Tĩnh Trinh lại hiểu nàng.

      Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng đối với Khinh Nhan : "Mệt mỏi chưa? Muốn đến trong đình nghỉ ngơi chút ?"

      Khinh Nhan gật đầu cái, : "Tóc cũng còn ướt lắm, vừa đúng lúc búi lên."

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mặt Nguyên Tĩnh Trinh có nụ cười thoải mái lại đắc ý, nghĩ ra tại sao. Khinh Nhan cùng với nàng có bất kỳ xung đột lợi ích nào, nàng tại sao nhất định phải khiến Khinh Nhan khó chịu? Trong lòng thích, mặt cũng lười ngụy trang, liền : "Tĩnh Trinh, có lẽ cũng đến lúc nên trở về xoa bóp cho Dật Phi rồi chứ?"

      "Đúng vậy a, nhị ca ta quên mất." Nguyên Tĩnh Trinh cho rằng mục đích đạt thành, liền cáo lui rời .
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :