1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: gió xuân tháng ba ( hạ )
      Edit:Đào
      Beta: Quảng Hằng

      tới Hâm Nguyên điện, chúng thần đến hầu như đầy đủ hết cả rồi, Nguyên Tĩnh Trinh cùng Úc Hinh Quận chúa cũng đến, ở thiên điện chờ đợi cùng vào.

      Thấy Nguyên Tĩnh Vũ chỉ dẫn theo thị vệ thống lĩnh tới đây, Nguyên Tĩnh Trinh kinh ngạc hỏi: "Nhị ca, chị dâu ta đâu?"

      Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên chỉ , chỉ : "Nàng suốt đêm chạy tới, phong trần lao lực, là có chút choáng váng đầu, cho nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Các ngươi cũng cần gấp gáp, mấy ngày nữa là có thể gặp được."
      Lập tức ba chủ nhân mang theo thị vệ cùng thị nữ cùng vào chánh điện.
      Nguyên Tĩnh Trinh mời Nguyên Tĩnh Vũ ở Tiêu Dật Phi vương vị ngồi xuống, chính nàng an vị ở bên cạnh , chỗ ngồi của Úc Hinh Quận chúa ở trước mặt Nguyên Tĩnh Trinh, thoáng thấp chút.

      Nếu nghiêm khắc theo lễ phép mà , hôm nay Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù tiếp quản quân chánh của Trung Châu, nhưng dù sao chưa cử hành đại điển nhường ngôi, hành động lần này rất thích hợp. Cũng may Nguyên Tĩnh Trinh là muội muội ruột của , ngồi ở bên cạnh cũng quan trọng lắm.

      Mặc dù Nguyên Tĩnh Vũ lần đầu tiên ngồi chủ vị, nhưng trong Hâm Nguyên điện, chúng thần Trung Châu cũng sớm quen, sau mấy câu khen ngợi, vài tuần rượu qua , bữa tiệc cũng hoà thuận vui vẻ đúng như nhà rồi.

      Nguyên Tĩnh Vũ mượn lần này tuyên bố vài kiện, đầu tiên bổ nhiệm Sầm Viễn thành văn tướng, toàn quyền xử lý chính vụ Trung Châu. Sau đó bày tỏ tương lai Dụ Dương Trung Kỳ Châu thống nhất, chức vị của bọn họ có thay đổi lớn, trước kia Nghệ An vương nể trọng bọn họ, sau này cũng giống y nể trọng bọn họ. Chúng thần nghe được nơi này cũng an tâm, vì vậy rất nhanh có người đến chuyện nghi thức nhường ngôi.

      Trước Tiêu Dật Phi cũng có an bài bước đầu, hôm nay chỉ cần phụ trách lễ nghi Tế Tự đại thần đem cụ thể phương án lên cho Nguyên Tĩnh Vũ xem qua liền có thể quyết ̣nh. Bởi vì thân thể của Tiêu Dật Phi ngày càng tốt, ý của mọi người thấy rất là nhất trí, đều cho rằng chuyện này càng nhanh càng tốt.

      Sau đó Nguyên Tĩnh Vũ lại ở trước mặt mọi người thề vĩnh viễn bảo vệ gia quyến của Nghệ An Vương, chúng thần ủng hộ, mà Nguyên Tĩnh Trinh cùng Úc Hinh Quận chúa lại nhịn được rơi lệ.

      Nguyên Tĩnh Vũ bày tỏ tiếp rằng, sau khi Trung Kỳ Châu của Dụ Dương thống nhất, thủ phủ Tương ̣nh ở Vinh Dương, cũng có ý định xây dựng vương phủ khác, liền đem vương phủ Nghệ An nay chia làm đông phủ cùng tây phủ, gia quyến Nguyên thị ở tại tây phủ, gia quyến Tiêu thị ở tại đông phủ, về sau vẫn như cũ ở tại Phi Vũ các.

      Mặt sau Phi Vũ các ở cách Phi Phượng lầu xa, xử lý chính vụ cũng dễ dàng. Bởi vì Tiêu Dật Phi đối với Nguyên Tĩnh Vũ có lòng, cho nên bố trí Phi Vũ các rất là tinh xảo, chỉ là làm phòng ở cho Vương gia, có chút nhỏ.

      Cuối cùng, Nguyên Tĩnh Vũ chính xác bày tỏ cưới Úc Hinh Quận chúa làm vợ, từ trước đến giờ đem Úc Hinh Quận chúa làm thành em ruột của mình, cho nên tuyệt đối thể uất ức nàng. cam kết, sau này hôn của Úc Hinh Quận chúa do chính nàng làm chủ.

      Úc Hinh gần như là quá vui mừnng mà bật khóc, Nguyên Tĩnh Vũ cười : "Tại sao khóc,? Mọi người biết còn tưởng rằng bọn họ Tiểu Quận Chúa vui đối với an bài của bản vương đấy?"

      "Người ta nào có vui? Người ta cao hứng còn được sao?" Nàng vội vàng lau khô nước mắt, lộ ra nụ cười mừng rỡ .

      Tất cả mọi người ở trong lòng cảm thán, qua nhiều năm như vậy, Quận chúa Nghệ An vương chưa từng có qua hạnh phúc của mình? Mười người cũng có tám người gả Dụ Dương, tỷ muội mấy người cùng hầu một chồng, làm sao có chân chính hạnh phúc?

      Sau đó, những màn ca múa mặc dù rất đặc sắc, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn như rất tán thưởng, ra thần chí ở nơi này rồi. biết Khinh Nhan tỉnh chưa? Mặc dù trong lòng mơ hồ biết nàng tỉnh lại nhanh như vậy, còn là nhịn được ôm trong ngực tia hy vọng xa vời. Khinh Nhan của giống người khác, cho nên sớm chút tỉnh lại cũng phải là thể, đúng ?

      Nguyên Tĩnh Vũ trở lại Phi Vũ các, nhưng thấy trong tiểu viện treo lên ngọn đèn dầu ấm áp, lại yên lặng chút tiếng vang. chợt có loại cảm giác về nhà, bởi vì thê tử ở bên trong.

      Đến trước phòng ngủ nhìn Khinh Nhan chút, quả nhiên nàng vẫn còn ngủ mê man, yên lặng, giống như từ sáng nay đặt nàng ở giường về sau nàng cũng chưa có động chút nào. Nguyên Tĩnh Vũ nhàng ngồi ở bên giường, nhìn làn da trắng nõn của nàng lộ ra đỏ hồng nhàn nhạt, mặc dù hôn mê, lại có vẻ bừng bừng sức sống. Nhìn dáng dấp nàng khôi phục được rất tốt.

      Nguyên Tĩnh Vũ đưa ra ngón tay ở trung phác hoạ dung nhan của nàng. ra rất muốn cúi đầu hôn nàng cái, lại sợ ảnh hưởng thân thể khôi phục của nàng.

      Khe khẽ thở dài, đứng dậy đến phòng tắm tắm rửa, vén rèm lên ra ngoài mới phát Chu Tử Ngọc đứng ở bên ngoài."Có chuyện gì sao?" hỏi.

      Chu Tử Ngọc cúi đầu, giọng hồi báo: "Dạ, hôm nay sau giữa trưa Vương phi từng phái người tới đây, vì Phi Vũ các chọn lựa mười hai thị nữ, sáng mai đưa tới đây."

      Đưa thị nữ tới đây? Mặt ngoài xem ra cũng là phải, có gì ổn, nhưng nàng ấy có ý tứ gì khác? Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ chút liền : "Nếu như trả lại toàn bộ nàng vui, vậy chọn hai ba người lưu lại là được. Ngươi xem làm , cứ Bổn vương thích thanh tĩnh, thích đám thị nữ hoa tư phấp phới đứng ở trong phòng. Đúng rồi, phòng ngủ của Bổn vương tuyệt đối cho phép họ vào."
      "Dạ! Nô tỳ hiểu."

      Nguyên Tĩnh Vũ muốn cất bước rời , lại nghe Chu Tử Ngọc : "Vương gia. . .. ."

      "Còn có việc?" Nguyên Tĩnh Vũ có chút vui. Có chuyện biết lần thứ nhất xong sao?

      Chu Tử Ngọc có chút cẩn thận từng li từng tí : "Vương gia, có nô tỳ thư phòng bên kia thu thập xong gian phòng ốc, tối nay Vương gia có thể ngủ ở bên kia. . . . . ."

      "Vì sao?" Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Chỉ là thị nữ, lại dám tự tiện an bài chỗ ngủ của .

      Chu Tử Ngọc đỏ mặt : "Thân thể của Các chủ nên bị quấy rầy. . . . . ."

      Bọn họ thế nhưng tin ! Nguyên Tĩnh Vũ giận quá thành cười: "Quấy rầy? Như thế nào là quấy rầy nàng? Tối nay Bổn vương muốn ngủ cùng với Các chủ các ngươi, ngươi làm khó dễ được ta?"

      Chu Tử Ngọc vừa xấu hổ vừa vội nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, biết nên như ứng đối thế nào.

      Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng, vào phòng tắm.

      Chu Tử Ngọc dậm chân cái, uất ức chạy ra ngoài. Bên ngoài, Lâm Khinh Vân ngăn lại nàng hỏi: "Đều an bài tốt rồi sao?"

      Chu Tử Ngọc hung hăng trừng mắt liếc cái, thở phì phò : "Vương gia tối nay ngài ấy muốn ngủ cùng Các chủ, tôi còn có thể làm gì?"

      Lâm Khinh Vân sửng sốt, như có chút ngoài ý muốn. cho là Nguyên Tĩnh Vũ lúc chạng vạng lên tiếng hỏi rồi chứ, sao còn có thể. . . . . . Tại thời điểm mấu chốt này, Vương gia nên biết lấy đại cục làm trọng mới phải! tham luyến vui vẻ nhất thời chứ?
      Nguyên Tĩnh Vũ từ phòng tắm trở lại, nhìn cũng nhìn Lâm Khinh Vân canh giữ ở ngoài phòng ngủ cái, vào, trực tiếp vén lên rèm che ngồi vào giường.
      Bên ngoài, Lâm Khinh Vân muốn lại thôi, cuối cùng cũng gì, yên lặng canh giữ ở bên ngoài.

      Nguyên Tĩnh Vũ có nghe được Lâm Khinh Vân chuyện, trong lòng hừ lạnh tiếng, cẩn thận nhảy lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Khinh Nhan. Khinh Nhan ngủ mê cả ngày, giờ phút này sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, toàn thân tựa như hoàn toàn buông lỏng, khóe miệng còn có nụ cười nhàn nhạt. Nguyên Tĩnh Vũ còn chưa quá yên tâm, cẩn thận vén chăn lên kéo tay nàng qua tỉ mỉ bắt mạch, có phát chỗ gì ổn, lại vội vàng đem tay của nàng thả lại phía dưới chăn.

      Lẳng lặng nhìn nàng hồi, đem tất cả những hình ảnh lúc bọn họ gặp nhau, quen biết, hiểu nhau hồi tưởng lại lần. Trong lòng thở dài sâu, cuối cùng nàng hoàn toàn thuộc về rồi! Bất tri bất giác, mặt lộ ra nụ cười thật ôn nhu, cúi đầu nhàng ở giữa lông mày nàng hôn xuống.

      Lưu luyến thu hồi ánh mắt , Nguyên Tĩnh Vũ ngồi xếp bằng ở giường tĩnh tọa luyện công. Nếu như hắn có tự kiềm chế bản thân, sao có thể nhịn lâu như vậy? Về phần tối hôm qua, cũng chỉ là chút trừng phạt cho cự tuyệt của nàng trước kia mà thôi. . . . . .
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Thiên hạ loạn, khi nào mới định ( thượng )
      Edit: Hạnh Như & Quảng Hằng


      Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ cho người truyền Chưởng Môn Nhân phái Thanh Dương giữa trưa vào phủ chuyện.

      Đợi Nguyên Tĩnh Vũ thăm Tiêu Dật Phi xong liền đến Phượng Vân lâu, Sầm Viễn Chí bắt đầu làm việc. Có trợ thủ này, Nguyên Tĩnh Vũ chợt cảm thấy áp lực giảm rất nhiều, hầu như tất cả chính vụ Sầm Viễn Chí đều có thể lên cách nhìn cùng giải thích của chính mình, mặc dù hoàn mỹ, nhưng so với người khác quả hơn rất nhiều. Huống chi Sầm Viễn Chí quen thuộc với chúng thần Trung Châu hơn so với , bọn họ vừa thảo luận chính vụ, Nguyên Tĩnh Vũ cũng quen với đại thần tính tình bướng bỉnh này.

      Chỉ buổi sáng, Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.

      Bọn họ cùng nhau dùng cơm trưa sau đó lại thăm Tiêu Dật Phi, cuối cùng Nguyên Tĩnh Vũ để cho Sầm Viễn Chí vềPhượng Vân lâu trước, còn trở về Phi Vũ các.

      Lâm Khinh Vân phái người tới báo, Dương chưởng môn đến vương phủ, hỏi gặp ở đâu? quyết định tại thư phòng Phi Vũ các.

      Nguyên Tĩnh Vũ vào thư phòng thấy Dương Phi Hồng ngồi uống trà. Trong phòng còn có hai thị nữ xa lạ, chắc hẳn là người Nguyên Tĩnh Trinh mới phái tới.

      Dương Phi Hồng nghe bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ từ xa, nhưng có lập tức đứng dậy. Cho đến khi Nguyên Tĩnh Vũ đến cửa, ông mới đứng lên, thong dong điềm tĩnh quay đầu lại, khẽ khom lưng chắp tay : "Lão phu Dương Vinh tham kiến Dụ Dương vương!"

      Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa cười : "Dương chưởng môn đa lễ. Bổn vương nghe danh chưởng môn lâu, có thể được Chưởng Môn Nhân tương trợ đó là may mắn của bổn vương!"

      "Vương gia quá khen, lão phu là người giang hồ lỗ mãng, làm sao có thể giúp được vương gia. . . . . ." Dương Phi Hồng muốn vừa mở miệng cái này, trong lòng cũng ngầm lẩm bẩm. Phái Thanh Dương ở dưới ủng hộ của Nghệ An vương mới từ từ lớn mạnh , nhưng hôm nay Nghệ An vương bệnh nặng, ông cho là Thanh Dương phái bọn họ liên quan đến chuyện chính trị này rồi, chẳng lẽ những chuyện quan trọng như vậy Nghệ An vương cũng giao cho Dụ Dương vương?

      Nguyên Tĩnh Vũ mời ông vào, sau đó đến ghế chủ vị ngồi xuống, đuổi hai người thị nữ ra ngoài, lúc này mới híp mắt cười như cười nhìn ông, lười biếng : "Thế nào? Thanh Dương phái chẳng lẽ muốn tách ra thành độc lập hay sao?"

      Lời đến mức này, Dương Phi Hồng cũng thể giả vờ hồ đồ được nữa, vì vậy đứng dậy, lạnh lùng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ : "Tách ra hay tách ra có liên quan đến vương gia sao? Vương gia chúng tôi vẫn còn chưa chết !"

      " là như vậy?" Nguyên Tĩnh Vũ cười , " ra Dương chưởng môn phải là Vương gia các ngươi vẫn chưa nhường ngôi cho Bổn vương mới đúng! Dương chưởng môn quan tâm đến bệnh tình của Nghệ An vương sao? Sợ là ước gì chết sớm chút chứ?"

      xong lời cuối cùng, Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phi Hồng, hận nhất là loại nô tại cắn lại chủ! Dương Phi Hồng có thầm gia hại Dật Phi ràng lắm, nhưng Thanh Dương phái muốn thừa dịp chủ nhân nhà mình bệnh nặng rút lui ra độc lập mình.

      Dương Phi Hồng nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ mạnh như thế, vì vậy thúc giục nội lực tản ra sát khí lạnh lùng, đồng thời lạnh lẽo : "Thanh Dương phái mấy mươi năm nay chịu ân huệ lớn của Nghệ An Vương, nên chỉ nhận việc nhận người!"

      Nguyên Tĩnh Vũ biết cam lòng, cũng biết sau khi Dật Phi thanh tỉnh chắc chắn đưa lệnh bài cho mình, nhưng vẫn thể tại thu phục Thanh Dương phái. Theo lệ thường của đại hội võ lâm, ngày mai tân nhậm Minh Chủ phải cùng Lục Đại phái Chưởng Môn Nhân cùng nhau tụ hội thương thảo võ lâm vụ, đồng thời phát ra minh chủ lệnh đầu tiên.
      Nếu Minh chủ lệnh này đa phần chỉ là tính chất hình thức cùng khách sáo, nhưng đối với tân nhậm Minh Chủ mà lại là rất quan trọng. Có thể lấy được ủng hộ của toàn bộ giới võ lâm nhân sĩ hay , thông thường đều phải dựa vào minh chủ lệnh đầu tiên này.
      Nhưng Khinh Nhan vẫn chưa tỉnh.

      Khinh Nhan mặc dù nhận Dương Phi Hồng làm nghĩa phụ, cũng chẳng qua mới mấy ngày, Dương Phi Hồng đến tột cùng là có ý gì, vẫn chưa biết , làm sao có thể tin? Huống chi thân phận vương phi của Khinh Nhan thể bại lộ. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có có thể khống chế Thanh Dương phái, sau đó khiến Chu Tử Ngọc thay thế Khinh Nhan xuất tịch đại hội võ lâm.
      Trong lục đại phái, chỉ có người của Thanh Dương phái gặp qua diện mạo thực của Khinh Nhan, huống chi uy tín của Thanh Dương phái cao nhất trong võ lâm, chỉ cần lấy được ủng hộ của Dương Phi Hồng, ngày mai kế thay mận đổi đào là có thể thành công.
      Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi tới trước mặt Dương Phi Hồng, tựa hồ hề nhận thấy được sát khí nồng đậm tản ra từ người ông. chẳng những hề thay đổi sắc mặt, ngược lại nhướng mày cười tiếng : "Dương chưởng môn muốn thử qua công phu của Bổn vương sao?"

      Vừa dứt lời, Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng ra tay. Dương Phi Hồng phản ứng rất nhanh, nhưng nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ nhanh hơn so với ông, chỉ là chiêu, Nguyên Tĩnh Vũ liền điểm huyệt đạo của ông.

      Dương Phi Hồng khó có thể tin nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, vị Vương gia trẻ tuổi này chỉ là hơn hai mươi tuổi, sao lại có nội lực thâm hậu như thế? Mới vừa rồi tuy là vội vàng ứng chiến, nhưng vận dụng tám thành công lực, Nguyên Tĩnh Vũ chẳng những có thể đón nhận, lại còn phản ngược lại làm đỡ được bị nội thương. . . . . . Công phu như vậy, ở tại võ lâm tuyệt đối là cao thủ số số hai!
      Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt, chậm rãi trở về ghế của mình ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Dương Phi Hồng hỏi: "Lấy võ công của Dương chưởng môn, tại sao lại thua tay nữ nhân của Lăng Tiêu các? Chẳng lẽ bởi ông nhìn thấy tiểu nương người ta quá xinh đẹp, nên nhất thời mềm lòng? Hay nàng ta cho ông lợi ích gì?"

      Nghe vậy, Dương Phi Hồng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tức giận nhìn chằm chằm Nguyên Tĩnh Vũ : "Ngươi há có thể vu oan nữ nhân như thế! Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Lăng Nguyệt các chủ mặc dù trẻ tuổi, cũng kiêu nóng nảy, võ công cao có gì là lạ? Lão phu mặc dù từ trước đến giờ tự phụ, cũng cuồng vọng. Lão phu cùng Lăng Nguyệt các chủ tỷ võ là võ lâm hào kiệt trong thiên hạ cùng chung chứng kiến , chẳng những lão phu địch lại Lăng Nguyệt các chủ, Quy Vân bang cùng Ngọc Tuyền sơn trang cũng đồng bị bại dưới tay nàng! Theo lão phu thấy , võ công Vương gia mặc dù cao, cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng. . . . . ."
      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng phẫn nộ của ông, trong lòng cũng rất là cao hứng. Nhưng hề tỏ ra chút biểu cảm nào, vẫn như cũ nhanh chậm : "Nghe Dương chưởng môn nhận vị tân nhậm Minh Chủ này làm nghĩa nữ, biết có hay ?"

      Dương Phi Hồng lúc này là hoàn toàn bị giật mình. Khinh Nhan nhận ông làm làm nghĩa phụ là chuyện vô cùng bí mật, lúc ấy các lâu kia, trừ hai cha con ông cùng với Phượng Khinh Trần của Lăng Tiêu các , cũng có người thứ tư tồn tại. Chuyện này ngay cả nữ nhi của mình ông cũng , Dụ Dương vương sao lại biết được? Cho tới giờ khắc này ông mới cảm thấy vị Dụ Dương vương này sâu lường được.
      Trở thành phiên vương của cõi, nhưng sao lại có thân võ công như vậy? Biên cương của Dụ Dương có võ lâm đại phái, đâu tìm được mật thám võ công cao như vậy?

      "Hửm? Sao Dương chưởng môn lại đáp?" Nguyên Tĩnh Vũ cười hỏi.

      Dương Phi Hồng dứt khoát ngẩng đầu nhìn nóc nhà, để ý tới . Cùng lắm chết lần mà thôi! Nhưng ông tin chắc Nguyên Tĩnh Vũ ít nhất giết ông tại đây, nếu ta giao phó thế nào với Thanh Dương phái?

      Nguyên Tĩnh Vũ thấy ông, vẫn như cũ nhanh chậm hỏi: "Dương chưởng môn muốn Thanh Dương phái tham dự vào cuộc tranh bá của các phiên vương lúc này? Hay nghĩ đến chuyện kết hợp với Lăng Tiêu các cùng nhau tương trợ Nam Vương?"
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #ff9900']Chương 11 - Thiên hạ loạn, khi nào mới định (trung)
      Edit: Hạnh Như


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ông đáp, nhanh chậm hỏi: "Dương chưởng môn muốn Thanh Dương phái tham dự vào chuyện các vương gia tranh bá thiên hạ? Hay là suy nghĩ muốn cùng Lăng Tiêu các tương trợ Nam Vương?"

      "Nam Vương?" Dương Phi Hồng bỗng chốc cúi đầu xuống nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giải thích, "Lăng Tiêu các là người của Nam Vương? Lão phu tin! Nếu như có Nam Vương tương trợ, Lăng Tiêu các sớm thanh danh hiển hách rồi, làm sao lại đợi đến hôm nay? Huống chi, Lăng Tiêu các cũng chỉ là mấy có chút y thuật  mà thôi, sao lại tham dự vào chuyện tranh đoạt thiên hạ tạo sát nghiệt!"

      Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh tiếng, giống như rất bất mãn: "Dương chưởng môn tại sao lại thay mặt Lăng Tiêu các chuyện? Họ ở trong khu vực của Nam Vương, nếu phải được Nam Vương ủng hộ, môn phái từ trước đến giờ luôn tránh xa giang hồ làm sao ở đại hội võ lâm Nhất Minh Kinh Nhân đoạt lấy vị trí minh chủ?"

      Dương Phi Hồng lại ngẩn ra, sau đó nhanh chóng giải thích: "Lăng Tiêu các lấy nữ làm chủ, từ trước đến giờ lòng dạ từ bi, bây giờ nhìn thiên hạ sắp đại loạn, mong muốn các bang phái võ lâm trong giang hồ nảy lòng nhân từ,  trong loạn thế cứu dân mà thôi. . . . . ."

      "Dương chưởng môn cũng thấy như vậy?"

      Dương Phi Hồng bộ mặt chính nghĩa : "Đương nhiên. Đại trượng phu sống ở đời, luôn đầy lòng nhân ái, cứu dân là nhiệm vụ, vì thiên hạ tận tâm tận lực!" Ông lại mang theo mấy phần kiêu ngạo khinh thường nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, : "Đương nhiên là phải bán linh hồn mình trở thành ác quỷ có dã tâm tranh đoạt thiên hạ!"

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ông hiên ngang lẫm liệt, khỏi khẽ mỉm cười."Dương chưởng môn hảo hán đầu đội trời chân đạp đất! Ngài có tấm lòng này, Bổn vương bội phục!" xong, tới giải khai huyệt đạo Dương Phi Hồng.

      Dương Phi Hồng chân tướng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, biết tình trạng trước mắt nên quyết định cái gì cũng .

      Nguyên Tĩnh Vũ trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lại giơ tay lên : "Dương chưởng môn mời ngồi!"

      Dương Phi Hồng khẽ hừ tiếng, ngồi xuống. Còn chưa có chuyện.

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng quật cường của , chợt thở dài, : " Tình thế tại cần Bổn vương Dương chưởng môn cũng ràng, Lục Đại môn phái võ lâm mặc dù có xác định chuyện các vương gia tranh quyền đoạt bá, nhưng sau lưng môn phái có ai ủng hộ?"

      Dương Phi Hồng lắng xuống, mặc dù vẫn hiểu Nguyên Tĩnh Vũ rốt cuộc muốn gì, nhưng cách nào bỏ qua lời này của . Thanh Dương phái của bọn họ là Nghệ An vương nâng đỡ, Minh Kiếm sơn trang là Giang Việt vương ở sau lưng ủng hộ, Tuyết Sơn Phái sau lưng là Hà Tây vương, Quy Vân Bang cùng phái Tiêu Dao đều có rất nhiều đệ tử nhập vào Nam Vương, chỉ có Ngọc Tuyền sơn trang từ trước đến giờ độc lập. Lăng Tiêu các mặc dù ở Giang Nam, nhưng có nghe họ cùng Nam Vương có quan hệ. . . . . .

      Nguyên Tĩnh Vũ chút hoang mang uống ngụm trà, an nhàn : "Dương chưởng môn, ngài nếu lo lắng cho thiên hạ, ngại suy nghĩ làm cách nào cứu vớt thiên hạ chứ?"

      ". . . . . ." Dương Phi Hồng há miệng, cũng dám . Như thế nào mới có thể giải cứu thiên hạ vạn dân? Đương nhiên chỉ có bình định thiên hạ! Thế nhưng làm sao có thể bình định? Bảy đại vương gia, ai muốn tranh Đoạt Thiên hạ? Người nào vừa thà lại chỉ lo nghĩ thiên hạ? Hôm nay là Nghệ An vương, thân thể từ trước đến giờ tốt, được dân chúng nhất trí ủng hộ kính , nhưng cũng là sát phạt vô tình, tuyệt đối phải là người nhân từ!

      Những vương gia cao cao tại thượng kia làm sao có thể tin?

      "Tất cả mọi người tin, Dương chưởng môn tin tưởng ai? Chính ngài sao?" Nguyên Tĩnh Vũ kịp thời đánh thức ông "Nếu là lòng vì dân, chỉ có nhanh chóng bình định thiên hạ. Cũng chỉ có thiên hạ thống nhất, mới có chiến tranh, dân chúng mới có thể dẹp yên. . . . . . Nếu là bổn vương chính là dùng tốc độ nhanh nhất, ít nhất hy sinh đổi lấy thiên hạ yên bình!"

      Dương Phi Hồng kinh ngạc mà nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, giờ phút này Dụ Dương vương đúng là có mấy phận từ bi. Nhưng nhớ tới cuộc chiến Yên Lĩnh cách đây lâu, Dương Phi Hồng rất nhanh tỉnh ngộ lại. Nguyên Tĩnh Vũ cho tới bây giờ phải là người nhân từ a!

      Dương Phi Hồng , Nguyên Tĩnh Vũ lại tự tin cười tiếng, : "Dương chưởng môn vì sao thủy chung chịu thừa nhận đây? Trừ tương trợ Bổn vương thống nhất thiên hạ, ngài còn có lựa chọn khác sao?"

      Dương Phi Hồng nhìn nụ cười tự tin của Nguyên Tĩnh Vũ, có chút rung động, nhưng trong lòng lại do dự. Nếu là trước đây, rất là cao hứng khi tìm được chủ tử cường thế như vậy, người cũng tính là quá xấu. Nhưng hôm nay phải là người đó, tìm được nữ nhân , bọn họ rất nhanh có thể gặp nhau, rất nhanh là có thể gần nhau rồi. . . . . .

      Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt nhìn Dương Phi Hồng vẫn đấu tranh như cũ, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là cho viên thuốc kích thích. thong thả ung dung : "Nếu chuyện Dương chưởng môn nhận các chủ Lăng Tiêu các làm nghĩa nữ truyền khắp giang hồ, biết mọi người nghĩ sao?"

      "Ngươi. . . . . ." Dương Phi Hồng thiếu chút nữa bổ nhào qua đánh . muốn đao giết Nguyên Tĩnh Vũ! tên hèn hạ tiểu nhân!

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Dương Phi Hồng tức giận, mắt ông đỏ lên, nắm chặt quả đấm, lại vui vẻ cười cười, vẫn nhanh chậm : "Kẻ làm chuyện lớn câu nệ tiểu tiết, Dương chưởng môn biết? Vì đạt được mục đích, lợi dụng chuyện như vậy cũng đáng để chỉ trích chứ?"

      "Vì đạt được mục đích, từ thủ đoạn nào?" Dương Phi Hồng biết mình giận cái gì, Vương gia nào phải như thế? Nhưng chính là tức giận! Xem ra lời đồn thiên hạ về là người ôn hòa, tốt bụng hẳn là đúng, mà chính xác là tên tiểu nhân hèn hạ!

      Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cười gật đầu cái, nâng chung trà lên lại uống hớp, giống như chợt nhớ tới cái gì lại bổ sung câu: "Dĩ nhiên, Bổn vương cũng có nguyên tắc. Đối với người nào sử dụng thủ đoạn gì. . . . . . Dương chưởng môn mặc dù là đại trượng phu hảo hán, lại phản bội Nghệ An vương, cho nên. . . . . ."

      Nhắc tới Nghệ An Vương Dương Phi Hồng liền đuối lý, tự nhiên im lặng.

      "Như thế nào? Dương chưởng môn, nghĩ xong chưa?" Nguyên Tĩnh Vũ hỏi đến cùng. Vốn là nên cho Dương Phi Hồng thời gian suy nghĩ, nhưng là có thời gian a! Ngày mai Chưởng Môn Nhân của Lục Đại môn phái tụ họp thảo luận chuyện Lăng Tiêu các lần dầu tiên làm Minh chủ.

      Nghĩ đến Dịch Khinh Nhan, nghĩ đến Lăng Tiêu các, nghĩ đến nhiều năm thấy Mục Vũ Phỉ, Dương Phi Hồng quỳ chân đất : "Dương Vinh nguyện vì Dụ Dương vương ra sức!"

      Nguyên Tĩnh Vũ nghe ra ý tứ của ông, miệng ông Dương Vinh mà phải Thanh Dương phái, nhưng ít ra có thể giải quyết vấn đề ngày mai rồi. Nghĩ đến Dương Phi Hồng cương nghị như thế, là trang hung hào kiệt lại bị mình dồn đến đây, trong lòng cũng có vẻ đắc ý, ngược lại có chút bi ai . Duy nhất phần vui sướng cũng bởi vì Khinh Nhan, nhìn dáng dấp Dương Vinh rất quan tâm nghĩa nữ nàng đấy. Điều này làm cho hiểu, thậm chí còn có chút ghen ghét. Chẳng lẽ lão đầu tử này cũng động lòng coi trọng vương phi của rồi hả ?
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Thiên hạ rối rít khi nào định ( hạ )
      Edit: Hạnh Như




      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/sqPbPxr.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/mmC7j5v.png" width="630" height="1500" />

      Dương Phi Hồng cũng bình tĩnh, ngưng thần nghe .

      "Đầu tiên là ngày mai là ngày hội nghị thường kì của võ lâm Lục Đại môn phái cùng Minh Chủ , biết Dương tiền bối có tính toán gì ?"

      Dương Phi Hồng khẽ cau mày: "Hôm nay Minh Chủ là các chủ Lăng Tiêu các, dĩ nhiên là do nàng đề suất, sau đó mọi người thảo luận."

      "Ngày mai nàng được!" Nguyên Tĩnh Vũ trực tiếp , "Dương chưởng môn hẳn nghe được tin tức?"

      "Uhm. . . . . . Nghe ngày hôm trước bị thương, vẫn còn hôn mê. . . . . ." là muốn thăm nàng, nhưng bị người ta nhàng từ chối. lúc này mới nhớ tới, Dịch Khinh Nhan nhận làm nghĩa phụ, chuyện nàykhông có truyền ra ngoài, Phượng Khinh Trần là người duy nhất biết chuyện, lại thấy tung tích đâu.

      "Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu các tham gia hội nghị thường kỳ Lục Đại môn phái, lại còn là người đứng đầu, họ nhất định buông tha cơ hội này . Bổn vương nghe Dung Nguyệt Các chủ khi xuất tại đại hội võ lâm đều che mặt , trong Lục Đại môn phái, chỉ có tiền bối thây dung mạo của nàng, mà Thanh Dương phái lại cùng Lăng Tiêu các giao hảo, có thể họ dùng kế thay mận đổi đào mà tính toán. Nhưng vì muốn làm cho các phái chú ý tới phải chọn người quá nổi danh." Nguyên Tĩnh Vũ phân tích .

      Dương Phi Hồng gật đầu cái: " biết Vương gia muốn lão phu làm như thế nào? Vạch trần họ? Hay là mượn cớ này để uy hiếp?"

      Nguyên Tĩnh Vũ nghe suy đoán như thế, trong nội tâm cười khổ, nhưng mặt đổi sắc : "Nếu Bổn vương đoán sai, tối nay họ tìm tiền bối thương nghị. Ngài chỉ cần đáp ứng bọn họ, còn có thể giúp họ tay, giống như đề cử người thay nàng làm Minh Chủ."

      Dương Phi Hồng cuối cùng thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó lại giật mình. thể nghi ngờ Nguyên Tĩnh Vũ dụng tâm.

      Sau đó hai người thương lượng chuyện Minh chủ ngày mai.

      Nguyên Tĩnh Vũ muốn tất cả môn phái võ lâm đều tham dự chuyện tranh giành thiên hạ, như vậy cũng phù hợp với phong cách xử của Lăng Tiêu cácc. Nhưng Dương Phi Hồng lại lắc đầu, võ lâm mặc dù liên quan đến việc chính trị, nhưng chỉ là bên ngoài. Dù sao dân cùng quan đấu, ở địa bàn của họ, nếu như muốn phát triển, thể đắc tội Vương gia nơi đó, bằng tự chịu diệt vong. Như vậy thiết thực, Minh Chủ ra ngoài cũng có người tuân thủ.

      Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên biết chuyện này là thiết thực, nhưng nếu tương khởi điểm lấy chút cao, nơi nào còn có lui về phía sau dư , cũng lộ ra "Thành ý" của mình .

      Kết quản cuối cùng là Lăng Tiêu các tận lực đưa ra các nguyên tắc xử , đề nghị nhân sĩ võ lâm nên nhân ái vì dân, trừ bạo an dân. Tất cả quyền sở hữu giang hồ các môn phái địa phương bị các vương gia chiêu nạp là chuyện thể tránh khỏi, nhưng nên có hạn và có nguyên tắc, thể tổn thương dân chúng vô tội. Kết quả cuối cùng đúc lại trong 18 chữ: hiệp nghĩa dựng thân, trừ bạo an dân, mặc dù đều vì mình chủ, nhưng Đại Ái vu tâm.

      Giải quyết chuyện thứ nhất, Nguyên Tĩnh Vũ lại chuyện thứ hai."Bổn vương hi vọng trong thời gian ngắn nhất có thể diệt trừ Thiên Nhất Giáo chủ! Dương chưởng môn ngài trở về suy nghĩ kế hoạch chu đáo, tối nay có thể cùng Lăng Tiêu các thương lượng chút, tối mai chúng ta quyết định kế hoạch này."

      Dương Phi Hồng khiếp sợ nhìn chằm chằm Nguyên Tĩnh Vũ, thầm nghĩ: đời này còn có chuyện biết sao?

      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ra suy nghĩ của , cho câu giải đáp diệt bỏ nghi ngờ: "Bổn vương mấy ngày trước ở Yên Lĩnh, Yến vương từng phái Thiên Nhất Giáo chủ dẫn người tới ám sát, Bổn vương mặc dù có chuẩn bị, nhưng vẫn để cho chạy thoát. chỉ có người mà có thể đánh bại hơn trăm người thị vệ tinh nhuệ, trong đó có nửa đều là huynh đệ theo ta nhiều năm. . . . . ."

      Dương Phi Hồng có chút kinh ngạc, nghĩ tới Thiên Nhất Giáo chủ lại là người của Yến vương.

      Nguyên Tĩnh Vũ thở dài, tiếp tục : "Bọn họ cũng rất trẻ, là sau khi ta kế vị chiêu nạp bọn họ, võ công cũng là tự ta chỉ bảo, miễn cưỡng xem như đệ tử của ta. . . . . ."

      Dương Phi Hồng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ thâm trầm bi thống, bất giác có chút xúc độnh. ngờ này Dụ Dương vương lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế. Nghĩ đến Thiên Nhất Giáo chủ uy hiếp Lăng Tiêu các, lập tức quyết định nghĩ biện pháp nhanh nhất diệt trừ Thiên Nhất Giáo Chủ.

      Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái, dáng vẻ rất là vui mừng, còn : "Nếu cần giúp đỡ tiwwfn bối cứ , Bổn vương cũng có thể tự thân động thủ ."

      Dương Phi Hồng cho tới giờ khắc này mới có chút kính nể Nguyên Tĩnh Vũ. Vương gia, vì thuộc hạ báo thù, biết võ công của Thiên Nhất Giáo chủ sâu lường được hoàn nguyện ý tự mình lâm vào nguy hiểm. . . . . .
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Thay mận đổi đào ( thượng )
      Edit:Ying
      Beta: Quảng Hằng



      Đại hội võ lâm của lục đại môn phái được tổ chức trong biệt viện của phái Thanh Dương, Lăng Nguyệt Các chủ mang theo khăn che mặt xuất phát, lúc đó Quy Vân Bang đối với lần này bày tỏ bất mãn, nhưng Lăng Tiêu các lấy lý do chưa chồng thể bỏ khăn che mặt.
      Về phần thứ nhất ̣nh ra minh chủ làm rất thuận lợi, bởi vì Thanh Dương phái ủng hộ, còn lại các phái đối với Lăng Tiêu các cũng rất là sùng bái. Dĩ nhiên, cũng có phần nguyên nhân là bởi vì đệ tử Lăng Tiêu các làm cho người ta thích ý, thế nào cũng ghét được.

      Thời gian Chu Tử Ngọc theo bên cạnh Dịch Khinh Nhan cũng ngắn, bắt chước thanh cùng tư thế của nàng đều giống như đúc, đối với nội dung chuyện làm hôm nay đều có chuẩn bị sẵn, đừng nói người bốn phái khác đều nhìn ra, ngay cả Dương Phi Hồng cũng thiếu chút nữa cho là mình đối mặt với Dịch Khinh Nhan thật.

      Đại hội lần này kết thúc trong khí hài hoà, Lăng Tiêu các chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi mọi người, vì vậy đoàn người náo nhiệt hướng bữa tiệc đặt ở đại sảnh.

      Lúc này, Minh Kiếm sơn trang trang chủ Lê Văn chợt kêu ở trình Nguyệt Oánh, giọng : "Trình trưởng lão xin dừng bước, tại hạ có chuyện xin thỉnh giáo."

      Trình Nguyệt Oánh hiểu dừng lại.

      Lê Văn định những người khác ra khoảng cách sau mới giọng : "Xin thứ cho lão phu mạo muội, xin hỏi Trình trưởng lão, biết Lăng Nguyệt Các chủ năm nay bao nhiêu xuân xanh? Có hôn phối hay chưa?"

      " biết trang chủ có ý gì. . . . . ." Trình Nguyệt Oánh nhìn ra tâm tư của , khỏi có chút nhức đầu.

      Lê Văn Chính là người như thế nào? Chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra Trình Nguyệt Oánh do dự. Nhưng hắn liền lộ ra nụ cười chân thành, tiếp: "Lão phu có vị đệ tử nhập thất, năm nay hai mươi ba, tướng mạo xuất chúng, có thể so với Phượng công tử quý phái cũng phân cao thấp, thuở tập võ, thiên tư rất cao, cho tới bây giờ bản lãnh có ở dưới lão phu, từ ngày đó ở lôi đài sau khi nhận thức phong thái của Lăng Nguyệt Các chủ liền nhớ mãi quên, nếu như Lăng Nguyệt Các chủ chê, đó là một nhân duyên thật mĩ mãn. . . . . ."

      Trình Nguyệt Oánh nghe hắn nói xong cười nhẹ, rất nhanh liền lên tiếng nói lời từ chối: "Trang chủ biết rồi, trong Lăng Tiêu Các chúng tôi lấy nữ làm tôn, đối với hôn nhân cầu vợ chồng một đời một kiếp, vì vậy hơn trăm năm qua đều kết hôn ở trong bổn môn. Cho nên, chỉ có thể phụ ý tốt của lệnh đồ rồi."

      "Vợ chồng đời kiếp?" Lê Văn lặp lại lần nữa, tiếp theo vỗ tay cười to, "Ai nha, như thế xem ra bọn họ đúng là trời sinh đôi a! Trưởng lão biết rồi, đồ đệ của tôi chẳng những văn võ song toàn, vả lại gia thế rất tốt. Trong nhà sớm thúc giục thành thân, nhưng nhất định phải tìm đủ để xứng đôi với mình, là tình nguyện côi cút cả đời cũng cùng dong chi tục phấn chung đôi nhất thời. Trình trưởng lão, theo ý kiến lão phu, bằng để cho người trẻ tuổi bọn họ gặp mặt lần rồi mới quyết định?"

      Trình Nguyệt Oánh bị hắn rào trước đón sau, chỉ có thể trì hoãn : "Vốn là môn quy hơn trăm năm của Lăng Tiêu các, còn chưa bao giờ có đệ tử thân truyền gả ra ngoài, nhưng nếu là cao đồ của trang chủ, lại nguyện ý tuân thủ môn quy Lăng Tiêu các, vậy hãy để tôi cùng Các chủ thương nghị tìm thời gian nhất định !"

      Lê Văn đầu tán thưởng, giống như đã cầm được bát tự.

      Ngồi vào phía trước, Trình Nguyệt Oánh lặng lẽ tìm thời cơ đem việc này báo cho Chu Tử Ngọc, cũng dọa nàng giật mình. Nàng len lén liếc Lê Văn cái, tinh tế nhìn chút mấy đệ tử bên cạnh , vô ý đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm.

      Đó là đôi mắt phượng hẹp dài, tròng mắt đen thâm thuý dị thường, làm cho người ta nhìn thấy đáy, mà mặt hắn lại vô cùng bình thường. Chỉ liếc mắt cái, Chu Tử Ngọc liền biết rằng người này chỉ sợ thân phận bất phàm, hơn nữa cũng đã qua dịch dung.

      Mặc dù đều là người giang hồ, nhưng nữ nhi ở Lăng Tiêu các thân phận tôn quý, Các chủ lại chưa lấy chồng, cho nên Lăng Nguyệt Các chủ chỉ là kêu mọi người ngồi vào vị trí, sau đó do hai vị trưởng lão trụ lại, mình lại cáo lui.

      Ra khỏi phòng tiệc, Chu Tử Ngọc vội vàng trở lại hậu đường, tính toán mau sớm đem tin tức này truyền trở về. Vừa mới tới đạo hành lang, nàng lại giật mình đứng nguyên chỗ, nhúc nhích.

      Nàng thế nhưng dễ dàng để người ta điểm huyệt đạo.

      "Ngươi phải là Lăng Nguyệt Các chủ!" Người tới lạnh lùng , lại nửa vòng quanh nàng.

      Chu Tử Ngọc nhận ra người này chính là mới vừa rồi đứng ở sau Lê Văn , thấy ánh mắt tìm tòi quan sát mình của người đệ tử kia, khỏi lặng lẽ hít hơi, lạnh lùng : " nghĩ tới môn đồ đắc của Minh Kiếm sơn trang Lê trang chủ ý lại là đồ hèn hạ!"

      Người tới hừ lạnh tiếng: "Lăng Tiêu các mới là can đảm! Thế nhưng tùy tiện cho nữ nhân giả mạo Võ Lâm Minh Chủ, thực sự nghĩ ra! đám con các thế nhưng lại hoàn toàn đem hùng thiên hạ để ở trong mắt!"

      Chu Tử Ngọc cũng biết rốt cuộc mình làm bại lộ bí mật chỗ nào, nàng biết mình nhiều lỗi nhiều, nhưng lại được. Hôm nay huyệt đạo bị người ta điểm, chỉ cần lý do này là có thể chứng minh nàng phải Lăng Nguyệt Các chủ chân chánh."Vì sao các hạ lại mực chắc chắn Lăng Nguyệt phải Minh Chủ?"

      Người nọ cười nhạo tiếng : "Thân hình , khí chất của ngươi cùng nàng rất tương tự, giọng chuyện cũng sai biệt lắm, nhưng ngươi phải là nàng, cho nên thiếu hụt tự tin cùng khí thế của nàng, ánh mắt của nàng, là thứ ngươi dù như thế nào cũng bắt chước được ."

      Ánh mắt? Ánh mắt Các chủ? Chỉ bởi vì đôi mắt liền nhận ra nàng phải Các chủ? Trước đây Các chủ chỉ lộ mặt qua mấy lần mà thôi, khoảng cách lại xa như vậy, tại sao người này có thể thấy ràng như thế? Tử Ngọc tin, rồi lại thể tin.

      "Ở trong ánh mắt của nàng, chứa toàn thiên hạ. . . . . ." Ống tay áo của vung lên, quét rơi khăn sa trước mặt Tử Ngọc xuống.

      Tử Ngọc nghiêng đầu nhìn , thực chất thừa nhận mình giả mạo."Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?

      "Nàng ở đâu?"

      Tử Ngọc đáp.

      Người nọ chợt cười: " sợ ta vạch trần? Ngẫm lại xem, nếu để cho thiên hạ võ lâm biết Lăng Nguyệt Các chủ Lăng Tiêu các, đời kỳ nữ thế nhưng khiến môn nhân giả mạo mình xuất tịch võ lâm đại hội Lục Đại phái, lừa thiên hạ, ngươi trong chốn võ lâm còn có chỗ đứng cho Lăng Tiêu các ngươi?"

      "Các chủ. . . . . . Các chủ nàng bị trọng thương, vẫn còn chưa tỉnh. . . . . ." Nghe được uy hiếp, Tử Ngọc thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ a?

      "Bị thương? Người nào có thể làm nàng trọng thương?" Người nọ tựa hồ tin, nhưng trong giọng lại lộ ra nồng đậm quan tâm .

      "Thiên Nhất Giáo chủ!"

      "Thiên Nhất Giáo chủ?" Người nọ trầm mặc chút, lầm bầm nhớ tới cái tên này."Thiên Nhất Giáo lại xuất hiện? Tại sao lại tìm tới Các chủ các ngươi?"

      Tử Ngọc đỏ mắt : “Đại Ma Đầu đó. . . . . . muốn đoạt Các chủ của chúng ta trở về làm giáo chủ phu nhân. . . . . ."

      "Võ công của Thiên Nhất Giáo cao như vậy?" Người nọ tựa hồ tin. Dù sao võ công của Dịch Khinh Nhan là thiên hạ hào cùng chứng kiến qua, nàng đánh bại sư phụ của cùng chưởng môn Thanh Dương phái Dương Phi Hồng, sao lại dễ dàng bị người ta làm cho trọng thương?

      "Nghe , nghe Các chủ cùng Phượng sư thúc liên thủ mới cùng Đại Ma Đầu đó đấu ngang tay. . . . . . Sau đó Các chủ ra ngoài một mình lại gặp y, còn bị đánh cho thành trọng thương, nếu phải Phượng sư thúc chạy tới liều chết cứu giúp, Các chủ của chúng tôi . . . . . ." Tử Ngọc sụt sùi, vừa vừa len lén quan sát thần sắc của hắn. Tên này thoạt nhìn bộ dạng rất thích Các chủ của nàng.

      "Sau đó nàng thoát hiểm như thế nào?" Người nọ hỏi tới.

      "Sau Chương Tổ Sư Thúc thấy tín hiệu cầu cứu của Phượng sư thúc, mang theo mấy vị trưởng lão môn phái và Dương chưởng môn cùng nhau chạy tới, mới đem Các chủ cứu trở về . . . . . ."

      "Dương chưởng môn? chưởng môn Dương Minh Hà phái Thanh Dương?"

      "Đúng a! Các chủ phát kia Đại Ma Đầu thân giang hồ, liền xin Dương chưởng môn tới đây thương nghị đối sách . . . . . ."

      " nghĩ tới Dương chưởng môn đời hào kiệt, thế nhưng cũng giúp người giả trang lừa gạt võ lâm đồng đạo. . . . . ." Người nọ châm biếm tiếng, lại nhìn Tử Ngọc hồi, chợt tháo bỏ huyệt đạo của nàng, , "Chờ Các chủ các ngươi tỉnh, cho nàng biết câu."

      " cái gì?"

      "Nàng muốn, ta có thể cho nàng!" xong, nhàng nhảy lên, thấy bóng dáng.

      Tử Ngọc vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, phẫn hận dậm chân nhìn phương hướng biến mất, nhanh chóng trở lại trong phòng tìm Tần trưởng lão thương nghị.

      Sau đó tất cả thuận lợi, Lăng Nguyệt Các chủ cũng có tiếp tục xuất , chỉ là trước khi , trang chủ Minh Kiếm sơn trang Lê Văn kỳ quái quan sát Dương Phi Hồng cái, giống như lần đầu tiên thấy ông.
      Mieu1810, Halong-ngocOriole5185 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :