Chương hai mươi: Rời bỏ Khánh Đan được ông tài xế đâm đưa vào bệnh viện, ngay sau đó Hải Nguyên cùng bà Ngọc Lan và ông Văn Thịnh cũng vào bệnh viện. Thấy Khánh Đan được người ta đưa vào phòng cấp cứu, thần sắc nhợt nhạt, máu vẫn chảy thấm đỏ chiếc chăn mỏng, lòng đau đớn vô cùng, bà Ngọc Lan ngừng khóc đến nỗi nổi phải để ông Văn Thịnh đỡ. Hải Nguyên nắm lấy bàn tay đầy máu của kìm được nước mắt: “Em nhất định sao.” Khánh Đan nhìn rồi lại quay sang nhìn ông bác sỹ nét mặt lúc này cũng căng thẳng đến mức toát mồ hôi hột. nghĩ có lẽ lần này chưa chắc bình yên mà ra khỏi phòng phẫu thuật. “Xin hãy cứu lấy con tôi, nhất định phải cứu con tôi!” Giọng Khánh Đan vang lên yếu ớt nhìn ông bác sỹ cầu xin. Ông nhìn thở dài bất lực, đến tính mạng còn khó giữ, ông chỉ có thể cố hết khả năng của mình. “Nhất định phải cứu ấy trước!” Khánh Đan nghe tay , bàn tay nắm tay khẽ buông ra, ánh mắt tuyệt vọng nhìn . Phải rồi cần đứa con này. Thế giới này ai mong chờ đứa bé này ngoài . Giọng Linda cứ ám ảnh bên tai : “ ấy hề , cũng cần đứa con trọng bụng , đối với ấy chỉ là gánh nặng trọng quá khứ…” Giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt , Khánh Đan từ từ nhắm mắt lại chìm vào cơn mê. Khánh Đan khẽ mở mắt ra, cảm giác như vừa mới trải qua giấc mơ dài, trong giấc mơ nhìn thấy bản thân mình từ ngày còn cho đến khi gặp Hải Nguyên, cho đến vụ tai nạn vừa sảy ra. nhìn thấy ô tô của Linda đuổi theo chính bản thân chạy đường, cố gắng gọi nhưng cho dù hét to như thế nào người kia cũng nghe thấy. Chính mắt nhìn thấy chính mình bị xe đâm, máu chảy lênh láng, đứa bé đột nhiên xuất rồi cùng Linda mỉm cười bỏ , trước khi biến mất còn vẫy vẫy tay chào . “Khánh Đan, em tỉnh rồi?” Hải Nguyên dịu dàng nhìn . “Con thấy sao rồi?” bà Ngọc Lan cũng lên tiếng nhìn ánh mắt đầy lo lắng. Khánh Đan vẫn im lặng, tay sờ lên bụng nhưng chỉ cảm nhận được trống . “Con tôi, con tôi đâu?” Khánh Đan lo lắng nhìn Hải Nguyên, Hải Nguyên im lặng nhìn ánh mắt đau khổ. “Con tôi đâu rồi? mang con tôi đâu rồi…trả con cho tôi…trả cho tôi…” Khánh Đan kích động ngồi bật dậy ngừng lay lay Hải Nguyên. “Em bình tĩnh chút được ? Em bị mất quá nhiều máu…con….” Hải Nguyên chưa kịp hết câu Khánh Đan ngừng la hét: “!!! phải như vậy, con tôi làm sao có thể bỏ tôi mình ở lại được…huhu… thể nào…huhu….” “Khánh Đan, con bình tĩnh lại , các con còn trẻ, sau này còn có thể sinh con mà.” Bà Ngọc Lan hốt hoảng nhìn . Khánh Đan mặc kệ mọi người vẫn ngừng la hét rồi ngất . “Mẹ, mau gọi bác sỹ đến đây!” Hải Nguyên rồi đặt Khánh Đan nằm xuống giường, nước mắt Khánh Đan vẫn ngừng chảy từ hai khóe mắt nhắm nghiền, nước mắt Hải Nguyên cũng ngừng rơi xuống, nhìn đau khổ như vậy trái tim cũng đau khổ gấp trăm nghìn lần, phải làm đây? Thà là người chịu tất cả đau khổ đời này chứ muốn phải đau khổ. “Bác sỹ, ấy sao rồi?” “Bệnh nhân quá kích động nên mới ngất , sau khi ấy tỉnh lại người nhà nên chú ý chút, đừng để ấy mình.” “Vâng, cảm ơn bác sỹ.” Hải Nguyên gượng cười cảm ơn ông. Sáng hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy, khác hẳn với trạng thái kích động của hôm trước, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, dù mọi người có hỏi thế nào cũng lời. Hải Nguyên nhìn chỉ đành bất lực thở dài. “Mẹ về nghỉ ngơi , con ở đây với ấy được rồi.” “Con ở đây mấy hôm rồi, hay con về thay đồ rồi nghỉ ngơi .” Bà Ngọc Lan và nhìn tay áo vẫn còn vệt máu khô từ hôm trước, từ lúc vào viện đến giờ vẫn luôn luôn túc trực ở bệnh viện rời, Hải Nguyên nhìn vết máu tay áo mà thấy chua xót, vệt máu này là của con , đứa con còn chưa kịp chào đời vội vã rời khỏi thế gian. “Con muốn ở đây với Khánh Đan.” Hải Nguyên kiên định . “Vậy mẹ về nấu cháo mang đến đây.” Bà Ngọc Lan thở dài và ra khỏi phòng bệnh. Khánh Đan quay sang nhìn Hải Nguyên rồi lại nhìn vệt máu khô tay áo , lấy tay khẽ chạm vào nó như chạm vào đứa con bé bỏng của mình, phải nhàng nó đau, hai dòng nước mắt lại ngừng rơi. “Khánh Đan, xin em đừng như vậy được ?” Hải Nguyên đau khổ nhìn cầu xin. “Thà em cứ đánh hay la hét như hôm trước ít ra còn biết em đau khổ, em cả buổi cứ gì thế này đổ bệnh mất!” “ ra ngoài .” “Khánh Đan…” “ ra ngoài , tôi muốn yên tĩnh mình.” Khánh Đan nhìn mà quay mặt về phía bên trong. Hải Nguyên nhìn thở dài bất lực rồi ra ngoài. Bên ngoài cửa hai cảnh sát cũng vừa đến: “Chào , chúng tôi đến vì vụ tai nạn, tài xế đâm Trần có chiếc xe ô tô ngược chiều cố ý đuổi theo và có ý định đâm ấy, vì tránh chiếc xe đấy mà Trần mới bị xe kia đâm phải. Chúng tôi muốn lấy lời khai của Trần.” cảnh sát . “Có chuyện vậy sao?” Hải Nguyên ngạc nhiên nhìn ta. “Chúng tôi cần lời khai của Trần để xác minh lại.” “ ấy tại ổn lắm, có lẽ là giúp gì được các , nhưng tôi muốn biết hơn về chuyện này.” Hải Nguyên . “Vậy hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” cảnh sát lịch . “Được.” Hải Nguyên trả lời rồi với y tá vừa bước vào phòng: “Chị để ý ấy dùm tôi nhé!” “Vâng.” y tá trả lời lồi tiếp tục công việc của mình. Hải Nguyên nhìn Khánh Đan nằm giường lúc rồi cùng cảnh sát . Hải Nguyên ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng rối loạn vô cùng. Lời khai của tài xế chẳng có chút bằng chứng nào, cảnh sát cũng có thể đấy chỉ là biển số giả, mọi manh mối đều cắt đứt. Họ có thể tài xế bịa chuyện để giảm tội, nhưng lại cảm thấy ông ta dối, trước khi Khánh Đan tỉnh lại cũng mê sảng, giọng yếu ớt đứt quãng nhưng có vẻ rất hoảng loạng như bị ai đó đuổi. vụ tai nạn thông thường ai đuổi được chứ? Chỉ có điều, từ khi Khánh Đan tỉnh lại chịu năng gì, cũng thể hỏi được gì. Hải Nguyên nghĩ lúc liền gọi điện cho trợ lí của mình. “Cậu giúp tôi điều tra chiếc xe ô tô mang biển kiểm soát 29xxxxx chủ sở hữu là ai, tìm xem chủ và xe ở đâu được càng tốt. Nhưng cũng có thể đấy là biến số giả. Hình như là xe ford màu đen” Hải Nguyên tắt máy rồi tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Khánh Đan mông lung suy nghĩ có tiếng bước chân vào phòng ngẩng lên nhìn thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi chai vào, ánh mắt tràn ngập hận thù: “ vẫn chưa chết sao?” “ muốn gì?” “Muốn gì ư? Bây giờ rất nhiều người biết tôi là người lái xe đuổi theo định đâm chết , xem tôi muốn gì?” Linda rồi lôi Khánh Đan xuống giường, Khánh Đan nhất thời đứng vững nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi bàn tay ta giữ chặt tay . “Buông tôi ra.” “Tôi mất tất cả cũng để sống bình yên đâu!” Linda gằn giọng rồi lôi ra ngoài, hai người giằng co lúc rồi Linda vẫn đưa được Khánh Đan ra khỏi bệnh viện. Khánh Đan vừa trải qua phẫu thuật căn bản có sức để chạy đành theo Linda lên tầng thượng của tòa đối diện, Linda đoạn đường vắng người qua lại hơn nữa vào giờ nghỉ trưa nên cũng ai biết gì. Hải Nguyên đỗ xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện rồi bộ lên, qua chiếc xe ford đen liền dừng lại nhìn biển xe của nó tim thắt lại rồi chạy nhanh lên phòng Khánh Đan ở. Căn phòng trống . Tự nhiên có dự cảm lành liền chạy ra ngoài va phải y tá cầm bình nước biển vào. “Xin lỗi , cho tôi hỏi bệnh nhân phòng này đâu rồi?” “Tôi biết, tôi đến thay nước biển cho ấy đây, ầy lại chạy đâu rồi à? thấy ấy gọi về truyền nước nhé, chưa hết đâu.” rồi ra ngoài. “Hải Nguyên, mẹ mang cháo đến rồi, con gọi Khánh Đan dậy ăn cháo.” Bà Ngọc Lan lên tiếng từ ngoài cửa vào. “Ủa, con bé đâu?” Bà thấy chiếc giường trống liền thắc mắc. Hải Nguyên vẫn im lặng gì. “Cái mũ này của ai nhỉ? Sao lại rơi ở đây?” Bà Ngọc Lan nhặt chiếc mũ lên rồi đặt lên bàn. Hải Nguyên nhìn chiếc mũ thấy nó rất quen, cảm giác như thấy ở đâu đó rồi. “Em thích nó à, cho em đấy!” hải Nguyên rồi đội chiếc mũ lên đầu Linda, cười rất vui vẻ rồi lấy ra ngắm nghía nó mỉm cười ngốc nghếch. Chuyện đó từ rất lâu rồi, ngờ chiếc mũ này vẫn còn. “Linda đến đây, phải chăng ấy đưa Khánh Đan đâu?” Hải Nguyên nhớ đến chiếc xe dưới bãi đỗ xe của bệnh viện trong lòng thấy lo sợ. “Mẹ báo cảnh sát , Khánh Đan bị bắt rồi!” Hải Nguyên rồi chạy mất. tìm khắp bệnh viện cũng thấy, hỏi mọi người cũng ai biết, thở dài và nhìn lên cao chợt thấy bóng Linda tầng thường của tòa nhà đối diện liền chạy nhanh lên đấy. Linda thấy Hải Nguyên lên liền kéo Khánh Đan lùi lại phía sau gần lan can: “ cuối cùng cũng xuất .” Linda mỉm cười nhìn Hải Nguyên. “Linda, em muốn làm gì?” Hải Nguyên hốt hoảng định chạy lại Linda ngăn cản. “ được lại gần, mà lại gần tôi đẩy ta xuống!” Linda đe dọa. “Được, lại gần, em hãy thả Khánh Đan ra.” “Khánh Đan, giỏi đấy, lúc nào cũng có nhiều người bảo vệ . biết ? Tôi rất ngưỡng mộ . Còn tôi, mọi người đều bỏ rơi tôi, đến ấy cũng bỏ rơi tôi vì .” Linda rồi đưa ánh mắt căm hận nhìn Hải Nguyên. “Em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, Linda. Quay lại , mọi chuyện có thể từ từ giải quyết mà!” Hải Nguyên nhàng khuyên. “Giải quyết? Ai cũng biết tôi mới là kẻ muốn giết Khánh Đan, cảnh sát tìm tôi, giải quyết được sao? nhất định bỏ tôi, giải quyết như thế nào? Hải Nguyên, từ tôi vậy mà đối xử với tôi ra sao?” Linda càng càng siết chặt tay giữ Khánh Đan, ánh mắt tức giận. “ phản bội tôi, tôi khiến và ta phải nến mùi đau khổ khi mất người mình là như thế nào!” Khánh Đan lúc này chỉ im lặng mặc kệ Linda, còn sức để vùng vẫy nữa. “Linda, em thả Khánh Đan ra, em muốn gì cũng đều đồng ý.” “Thả ta, thả ta có tôi ? Tất cả quá muộn rồi!” Linda càng nước mắt càng chảy giàn giụa. “Linda, nghe lời , chỉ cần em thả ấy ra, chuyện gì cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.” Hải Nguyên vừa vừa bước từng bước gần hai . “, lừa tôi, tôi tin!” Linda vừa vừa lùi lại phía sau “Aaa…” vấp phải viên gạch và trượt chân ngã ngửa qua lan can, tay vẫn bám chặt lấy Khánh Đan. Khánh Đan phản ứng nhanh nên bám được vào thềm chắn cửa nhô ra bên ngoài khiến hai lơ lửng cao. “Bám chắc tay tôi đừng buông ra.” Khánh Đan rồi dùng hết sức mình mà giữ chắc lấy tay Linda. Hải Nguyên thấy vậy liền tìm cách xuống cứu. “Tôi hại tại sao còn cứu tôi?” Linda . “Đừng nữa, giữ chặt lấy .” Khánh Đan tay dần trở nên mất cảm giác, bàn tay bám vào thềm rớm máu. “ hận tôi sao?” “ coi tôi là bạn nhưng tôi lại làm chuyện có lỗi với .” Linda nghe Khánh Đan im lặng. từng coi Khánh Đan là bạn, nhưng chính là người lợi dụng lúc Hải Nguyên say để ép lấy , mới là người cướp người của Khánh Đan. còn hại chết đứa con chưa chào đời của ấy, suýt nữa hại chết ấy vậy mà ấy vẫn cứu , vẫn ấy có lỗi với . Trong chuyện này mới là người sai, vì tình cố chấp mà tổn thương bao nhiêu người. Linda cúi xuống nhìn phía dưới khẽ mỉm cười rồi lại nhìn Khánh Đan, nhìn người con trai bất chấp nguy hiểm tìm cách xuống cứu người con . Sắc mặt Khánh Đan trắng bệch, bàn tay rớm máu sắp trụ được nữa, Linda nhìn lên bầu trời trong xanh rồi nới lỏng bàn tay. “ làm gì vậy?” “Buông tay ra , nếu cả hai cùng chết đó!” Linda bình thản . “Tôi để chết đâu!” “Thực ra tôi rất ngưỡng mộ . ấy rất !” Linda mỉm cười, nụ cười rất mãn nguyện rồi từ từ rơi xuống. Cuộc đời này gặp được những người thương như vậy rất mãn nguyện rồi, Mark luôn ở bên để thoải mái trút giận, Hải Nguyên luôn chiều theo ý muốn của , Khánh Đan đến giây phút sinh tử cũng gạt qua ân oán mà cứu , tha thứ lỗi lầm của . Chỉ là biết trân trọng. “…ggg!!!!” Khánh Đan hét lên trong tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến Linda buông tay rơi xuống đất mà làm gì được. Bàn tay còn chút cảm giác gì nữa, mọi thứ xung quanh mờ buông tay để bản thân rơi tự do bỗng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay . “Xin lỗi làm phiền gia đình cho phép chúng tôi lấy lời khai của Trần.” cảnh sát đến chào bà Ngọc Lan và Hải Nguyên rồi . Bây giờ con tôi rất yếu, các để sau được ?” Bà Ngọc Lan lên tiếng trả lời. “Nhưng chúng tôi cần kết thúc vụ án, bà xem có thể…? Lúc này Khánh Đan tỉnh lại mơ hồ nghe được cuộc chuyện bên ngoài liền lên tiếng: “Cho họ vào .” cảnh sát thấy vậy liền bước vào trong, bà Ngọc Lan thấy vậy dù muốn cũng đành im lặng. “Xin lỗi làm phiền nghỉ ngơi.” ta mỉm cười. “ có thể tường thuật lại vụ việc hôm trước ?” Khánh Đan nhìn cảnh sát lúc, lúc này trong đầu Khánh Đan lên cảnh chiếc xe Linda đuổi hôm trước khiến bị tai nạn rồi cảnh Linda buông tay và rơi xuống đất, ánh mắt thanh thản nhìn . “Tai nạn chỉ là ngoài ý muốn, do tôi đường cẩn thận.” Khánh Đan đáp. “Nhưng có nhân chứng xác nhận là Linda tình muốn đâm .” cảnh sát nhìn Khánh Đan có chút nghi ngờ. “Mọi người hiểu lầm rồi, là tôi muốn tự tử, ấy cứu tôi.” Giọng Khánh Đan yếu ớt vang lên. “ chắc chắn?” “Vâng.” Câu trả lời của Khánh Đan khiến mọi người trong phòng bệnh đều ngạc nhiên nhìn . “Nhưng qua điều tra trường và nhân chứng cho thấy…” “Xin lỗi tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Khánh Đan cắt ngang lời ta và quay . Khuôn mặt bình thản khẽ nở nụ cười. cảnh sát đành lắc đầu ra ngoài. “Hải Nguyên. Lúc về em ở nơi rất xa rồi. Thời gian qua, dù rất ngắn nhưng sảy ra quá nhiều chuyện, em thể đối mặt được với tất cả nên chọn cách nhàng nhất, đó là ra . Em biết dù em đến nơi nào cũng vẫn tìm thấy em, nhưng xin đừng tìm em. Khánh Đan” Lá thư tay Hải Nguyên rơi xuống đất, nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn đồ đạc được thu dọn gọn gàng trái tim đau quặn lên. Mới buổi sáng bận việc vào bệnh viện được đến khi vào mất. chọn cách ra cũng cho ai được giải thích. Trong mắt bây giờ là người đàn ông bội bạc, rũ bỏ con của hai người. Vì sao lại như vậy? hiểu. Nam Phong vào phòng bệnh, nhìn thấy Hải Nguyên ngồi ngây giường liền hỏi: “Khánh Đan đâu?” “ ấy rồi!”
Chương hai mươi mốt: Gặp lại giữa biển người mênh mông. Bảy năm sau. Paris. “Lưng phải thẳng lên, ngẩng cao đầu…Như vậy…Đúng rồi, em làm tốt lắm!” “Nào, chúng ta cùng bắt đầu lại…” Hải Nguyên nhìn người con phía bên trong phòng học chuyên tâm giảng dạy cho học viên, nụ cười hiếm hoi gương mặt tự nhiên xuất . Bao nhiêu năm vẫn hề thay đổi, điệu múa của vẫn làm mê hồn như ngày nào dù thời gian có trôi qua bao nhiêu chăng nữa vẫn là của ngày đó, còn vẫn mãi chỉ đứng từ xa mà nhìn . Renggg…! Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải Nguyên nhấc máy mấy câu rồi cúp máy và khỏi trường học, bên tai vẫn nghe giọng dịu dàng của hòa lẫn trong tiếng nhạc. “Buồi học hôm nay kết thúc, từ ngày mai Lenka dạy các bạn thời gian, chúc các bạn có thời gian cùng giáo viên mới học tập vui vẻ!” “ giáo dạy chúng em nữa ạ?” “Sau kì nghỉ phép của chúng ta gặp lại nhau!” Khánh Đan đáp. “Vậy chúng em hi vọng mau chóng trở về.” “Cảm ơn các bạn!” Khánh Đan mỉm cười nhìn học viên của mình từng người rời khỏi lớp hết rồi mới . Trời lại bắt đầu đổ mưa, Khánh Đan lơ đãng nhìn mưa rơi trong lòng bỗng có chút man mác buồn rồi lại tự mỉm cười với chính mình. “ giáo, chị cũng đến đây sao?” Khánh Đan nghe thấy giọng Anna liền quay lại mỉm cười nhìn đứng cạnh mình. “Em cũng ra đây dạo hả?” “Phong cảnh ở đây rất đẹp mà. Chị hình như rất thích đến đây, có phải có bí mật gì ở đây hay là kỉ niệm?” Anna hỏi. “Thói quen thôi.” Khánh Đan rồi nhìn ra phía dòng sông khẽ mỉm cười nhìn ra dòng sông, gió thổi khiến mái tóc tung bay che khuất ánh mắt thoáng u buồn. Anna thấy vậy cũng im lặng nhìn bí trước mắt mình. Quen Khánh Đan mấy năm, từ học viên trở thành bạn, thành em của Khánh Đan nhưng dường như hiểu rất ít về Khánh Đan, nhìn vào mắt ấy, thấy bi thương, u uất vô cùng nhưng ấy lại luôn cố gắng mỉm cười, có lẽ ấy phải chịu nhưng tổn thương vô cùng lớn. Tổn thương như thế nào mới khiến ánh mắt kiều diễm như thế kia trở nên u uất chứ? “Chị xem, ở đây có bao nhiêu cặp khóa của các đôi tình nhân, hôm nay em cũng phải cùng ấy khóa cặp khóa khắc tên chúng em lên mới được, hihi, nghĩ thấy lãng mạn rồi.” bé cười và tưởng tượng về tình đẹp đẽ của mình, Khánh Đan chỉ mỉm cười nhìn bé, rất nhiều năm trước cũng có người cùng làm việc lãng mạn này, trái tim của hai người lúc đó tràn ngập nhiệt huyết thương và ước mong về tương lại hạnh phúc, nhưng giờ nghĩ lại chỉ là nỗi đau thể xóa nhòa. “Hay hôm nay chị cùng em , em giới thiệu cho chị bạn trai của em. “ “Hì, em gặp người mà định đưa chị làm kì đà hả?” “ đâu, càng đông càng vui mà, ấy cũng muốn biết về giáo mà em hay nhắc đến là người như thế nào. mà!” Thấy Anna nũng nịu nhất định muốn Khánh Đan cũng chỉ biết gật đầu đồng ý với . Paris vẫn như vậy, nắng vàng, khung cảnh lãng mạn mê hoặc lòng người. Chỉ có con người còn như trước. còn là chàng trai phóng khoáng lãng mạn bên dòng sông hét vang với rằng tôi em, rất em nữa. Đến Paris mấy ngày, mấy ngày lang thang các con phố nhớ về từng kỉ niệm qua, thỉnh thoáng đến trường dạy học thầm ngắm nhìn hòa mình vào trong điệu múa. Từ khi bỏ ngừng tìm kiếm tung tích của , khi tìm thấy rồi lại dám đối diện , chỉ đành thầm mà quan tâm đến . Cuộc sống của cứ thế bình yên trôi qua, còn xuất người tên Hải Nguyên, cũng xuất bất cứ ai liên quan đến quá khứ nữa. Có lẽ đó cũng là lựa chọn tốt để nỗi đau ấy dần chìm sâu trong kí ức. Cũng chính nơi này Hải Nguyên mang đến cho những kí ức đẹp nhất về mối tình đầu khiến thể nào quên, mỗi khi nghĩ lại nụ cười môi thoáng xuất xiện nhưng lại biến mất cách xót xa. Hận nhưng trái tim ngày nào nghĩ về . Bây giờ nó là hay là hận cũng phân biệt được ràng nữa, chỉ biết nó là thứ thói quen ăn mòn tâm trí , là thứ suy nghĩ trong cuộc sống của thể tách rời. “Chị nghĩ gì vậy?” Anna hỏi . “ có gì.” Khánh Đan mỉm cười đáp. “A, ấy đến rồi kìa.” Anna rồi chỉ về phía sau Khánh Đan nụ cười rất hạnh phúc, Khánh Đan quay lại nhìn theo hướng tay Anna chỉ thấy người thanh niên ăn mặc đơn giản nhưng khá đẹp trai, ta nhìn Anna mỉm cười, hai chiếc thuyền cũng từ từ tiến lại gần nhau. Cùng lúc đó, người con trai mặc bộ đồ vest ngồi phía đầu thuyền bên kia đứng dậy tiến lại phía hai người, ánh mắt đó quá đỗi thân thuộc, bóng dáng ấy xuất hàng ngàn lần trong giấc mơ của , trong phút chốc trái tim như ngừng đập, nụ cười môi bỗng trở lên cứng đơ. Anna và Hoàng Khải vẫn chuyện vui vẻ, hề để ý đến thái độ khác lạ của Hải Nguyên và Khánh Đan. Khánh Đan ngoảnh mặt ra nhìn dòng sông tránh ánh mắt Hải Nguyên vẫn ngừng nhìn mình. vẫn như vậy, thời gian cho thêm vẻ quyến rũ đầy mê lực, ánh mắt ánh mơ hồ sâu thẳm trông có vẻ bình yên nhưng bên trong chứa đựng bị thương tả xiết. Ánh mắt ấy từng nhìn thấy ở năm mười bảy tuổi khi đứng trước mộ bố mẹ, ánh mắt khiến xót thương mà muốn bảo vệ cả đời này khỏi tổn thương. từng tự nhủ với bản thân nhất định mang hạnh phúc lấp đầy trong ánh mắt ấy nhưng cuối cùng lại là kẻ khiến cho cuộc đời thêm đầy bi thương. Từ đó trở , ánh mắt ấy bao giờ biết cười nữa, thể nó bằng bình yên, bình yên đến xót xa. Phải chăng buổi gặp gỡ hôm nay chính là duyên phận? Bao nhiêu lần đến đây, bao nhiêu lần đứng trước nhà , theo nhưng tuyệt nhiên phát , vậy mà lại vô tình gặp được ở đây. rốt cuộc có mong được gặp lại như thế này ? Nhìn ngồi ngay trước mặt mà lại xa vô cùng. Từ đầu tới cuối chỉ im lặng nhìn ra dòng sông, thỉnh thoảng mỉm cười chuyện cùng Anna và Hoàng Khải, chứ hề với lời. Phải chăng vẫn hận ? biết bao nhiêu lần trong mơ mong đối diện với , nhưng giờ đối diện lại biết phải gì, bao nhiêu lời muốn đều bị im lặng của nuốt mất. “Tổng giám đốc, hôm nay sao thế?” Hoàng Khải hỏi. “ có gì.” Hải Nguyên lơ đễnh trả lời cậu ta. “Là ấy phải ?” Hoàng Khải hỏi nhưng dường như lại là khẳng định chắc chắn. “ còn ấy sao tìm ấy? Tôi hiểu hai người nghĩ gì nữa, còn sao ra mà lại thầm quan tâm người ta. Trốn tránh cũng trốn đến bảy năm rồi!” “Cậu hiểu!” “Quả thực là tôi hiểu! Nhưng tôi nghĩ hai người lỡ mất quá nhiều thời gian rồi, còn để lỡ dở nữa thực mất mãi mãi đấy!” Hoàng Khải rồi ra khỏi phòng. Hải Nguyên lặng thinh gì rồi lấy thuốc ra châm hết điếu này tới điếu khác mà quên mất thời gian cho đến khi thấy trời sáng mới đứng dậy và lấy điện thoại ra gọi. Bảy năm cho cuộc chạy trốn, Khánh Đan cứ nghĩ rằng cả đời này gặp lại nữa. Nhưng, số phận vẫn để gặp tại nơi kỉ niệm cũ. Cảnh vẫn thế, con người thay đổi, thay đổi, cũng còn như trước nữa. Thời gian khiến cho vẻ đẹp của nhuốm màu phong trần nhưng khoác mình bộ vest lại hề đối nghịch mà vô cùng hòa hợp. Còn , bảy năm khiến già từ vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ. Nhìn im lặng bỗng khiến cảm thấy câu hỏi: “ khỏe ?” trở nên thừa thãi. Muốn , muốn hỏi nhưng lại biết như thế nào, vậy mà vẫn nghĩ vẫn còn nhớ đến , có lẽ nó chỉ là áy náy của quá khứ. Những ngày sau đó cuộc sống của Khánh Đan vẫn bình lặng trôi qua, có gì thay đổi. Có lẽ số phận cho gặp lại chỉ để cả hai hiểu rằng quá khứ xa lắm rồi, giờ đây cuộc sống mới bắt đầu, ai còn liên quan đến ai. Ngày nghỉ, Khánh Đan lang thang con phố rồi vào quán cà phê quen gọi tách cà phê và chăm chú đọc quyển tạp chí. “ có thể ngồi đây được ?” Giọng người con trai vang lên rất lịch khiến giật mình ngẩng đầu lên nhìn rồi khẽ gật đầu mỉm cười. Hải Nguyên ngồi xuống đối diện Khánh Đan và mở tập tài liệu ra chăm chú xem. thực thay đổi rồi. Nếu là trước đây xông thẳng tới chỗ người khác ngồi và giật lấy quyển sách tay người ta bây giờ lịch đến xa cách. “Phải rồi, quá khứ qua rồi”. Khánh Đan khẽ mỉm cười mà lòng chua xót. “Em cười gì vậy?” Hải Nguyên đột nhiên ngẩng lên nhìn Khánh Đan hỏi, như bị người khác bắt quả tang mình nhìn trộm liền gượng gạo với : “À… có gì.” rồi quay mặt che dấu ánh mắt bối rối của mình. Thấy im lặng lúc tôi mới quay lại nhìn phát ra vẫn nhìn mình, môi còn phảng phất nụ cười, bỗng nhiên mặt trở nên nóng bừng. “Thời gian qua em sống có tốt ?” hỏi. Khánh Đan im lặng lúc mới : “Tốt!” nhìn gương mặt vẫn nụ cười đấy nhưng gì. “Bố…mọi người… vẫn khỏe chứ?” “Bố mẹ vẫn khỏe, họ rất nhớ em.” Hải Nguyên nhìn , ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu , im lặng khẽ cúi đầu xuống, lại tiếp: “Hải Minh kết hôn cùng Nhật Lệ, đứa bé sáu tuổi rồi, tên là Tuyết.” “Nhật Lệ liên lạc được với em cũng rất lo lắng.” “Thảo Vân lên Tây Bắc dạy học. Nghe ấy lấy chàng người dân tộc, sống rất hạnh phúc.” Khánh Đan lắng nghe khẽ mỉm cười, trước đây Thảo Vân luôn ước mơ trở thành giáo viên, giờ đây có lẽ ước mơ thành rồi. Thảo Vân từng vì Hùng Tuấn mà học ngành mình thích để giúp đỡ cậu ấy, nhưng cuối cùng lựa chọn từ bỏ mà theo ước mơ đơn giản của mình, tìm cho mình hạnh phúc thực thuộc về ấy. Tình thầm lặng của Nhật Lệ cũng được báo đáp xứng đáng. Họ đều là những người dám từ bỏ, chấp nhận hi sinh vì tình của mình, dám đối mặt với nó. Còn , lại chọn cách chạy trốn. “Còn em?” Nghe hỏi nhất thời Khánh Đan hiểu gì liền ngạc nhiên nhìn : “Em..?” “Ước mơ của em sao?” Khánh Đan ngây người ra nhìn . Tiếng chuông điện thoại liền vang lên. “ ra ngoài nghe điện thoại chút!” mỉm cười rồi ra ngoài, Khánh Đan cúi xuống đưa tay khuấy tách cà phê nguội bàn chợt nhìn hàng chữ bìa tập tài liệu của : Dự án xây dựng trại trẻ mồ côi, người phụ trách: Dương Hải Nguyên, nó khiến để ý. Trước đây và cũng từng đề cập đến chuyện này, biết luôn mong muốn xây dựng nhi viện quy mô lớn để những đứa trẻ như có mái ấm thực , cuộc sống tốt hơn, nhưng hai người vẫn chưa kịp thực . Khánh Đan tò mò nhấc lên xem, trong tập tài liệu có kế hoạch đầy đủ, thậm chí bản vẽ chi tiết, tất cả giống như những gì mong ước. Hóa ra chưa bao giờ quên, luôn nhớ, thậm chí còn nhiều hơn những gì nhớ, mắt Khánh Đan nhòa . “Khánh Đan.” Nghe tiếng gọi Khánh Đan giật mình cúi xuống lau vội những giọt nước mặt mặt rồi ngẩng lên nhìn , nhìn tập tài liệu tay mình liền đặt lại về phía : “Xin lỗi , em…” “ có gì, thực ra cũng có gì bí mật. Kế hoạch này chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ là tại thiếu hiệu trưởng có tâm huyết, công việc của lại bận rộn thể làm được. thấy em cũng rất thích hợp đấy! Em nghĩ thế nào?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn , Khánh Đan trả lời mà đưa tách cà phê lên miệng nhấp ngụm. “Có người muốn gặp em đấy.” Hải Nguyên rồi nhìn ra phía cửa, Khánh Đan cũng nhìn theo thấy người con trai tiến lại phía hai người. Trước mắt là người con trai nhiều năm gặp, vẫn như vậy, ánh mắt nhìn mang theo bình yên hiếm có: “Vì là người mang đến bình yên cho em!” Trở về nhà sau ngày lang thang các con phố, hai chân tê dại, Khánh Đan uể oải leo lên giường nằm. trước mắt khiến thể tin nổi hay đúng hơn là chưa thể chấp nhận nổi. Bảy năm qua sống trong dày vò của tình , của oán hận rồi đột nhiên người xuất tự nhận là trai , cho biết như vẫn biết. Có nên vui ? còn là kẻ độc giữa cuộc đời này có người thân nữa, có người trai, có gia đình thực . Người vẫn nghĩ là người hủy hoại gia đình , khiến bố mẹ chết oan thực chất là những người thương hết mực, vậy mà oán trách họ, nhẫn tâm rời bỏ họ mà , sau khi rồi họ đau khổ như thế nào? Khánh Đan đứng giữa sân bay đông người nhìn tờ vé máy bay tay trầm ngâm hồi rất lâu rồi mới đến quầy đổi vé. “Xin lỗi, làm phiền chị đổi giúp tôi vé bay đến Việt Nam.”
Chương hai mươi hai: Trở về Việt Nam Rời khỏi sân bay, khung cảnh trước mắt Khánh Đan hoàn toàn khác so với bảy năm về trước, đường phố đông người, tòa cao ốc mọc lên san sát, mọi thứ dường như trở nên xa lạ. Phải chăng vì quá cố gắng quên hồi ức về nơi này nên mới có cảm giác xa lạ như vây? Tất cả cứ như bước ra từ trong giấc mộng vây. “Chi ơi, chị về đâu?” “…” “Này chị!” Phải đến khi tài xế nhắc tới lần thứ hai mới quay lại nhìn ta gượng cười rồi đọc địa chỉ cho ta. Khánh Đan nhìn những con phố trước đây từng qua bây giờ hai bên là các tòa cao ốc, trung tâm thương mại hay các khu chung cư khẽ cảm thán, những quán xá trước đây từng đến có lẽ chỉ còn tồn tại trong kí ức. “Xin lỗi, cho tôi xuống đây được ?” Khánh Đan nhìn con phố phía trước liền lên tiếng. “Còn chưa đến mà.” “, cho tôi xuống đây được rồi, cảm ơn .” Khánh Đan trả tiền cho tài xế rồi bước xuống xe, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên vừa quen vừa lạ, biết chỉ qua vài đoạn phố nữa là về đến nhà nhưng lại biết làm sao phải đối diện với mọi người, vừa muốn gặp nhưng lại sợ. Khánh Đan ngồi trong quán cà phê nhìn ra ngoài đường giờ tan tầm khẽ thở dài, ngoài đường đông như vậy, taxi cũng gọi được, biết phải đâu? Hải Nguyên ngồi trong phòng họp cùng mấy nhân viên nhận được điện thoại, nhíu mày nhìn dãy số lạ màn hình rồi nhấc máy, đầu dây bên kia im lặng lúc mới : “Là em, bây giờ có rảnh ? Có thể qua đây đón em được ?” nghe giọng thân quen vang bên tai mình, miệng khẽ mỉm cười. “…rảnh, rất rảnh. Em ở đâu?” “Ở công viên gần trường học.” Hải Nguyên mỉm cười rồi cúp máy, thấy mọi người nhìn có vẻ khác lạ liền nghiêm mặt lại: “Tôi có việc trước, mọi người cứ tiếp tục họp. Buổi tối Hoàng Khải gửi báo cáo cho tôi!” rồi nhanh ra khỏi phòng họp, mấy nhân viên ngạc nhiên nhìn theo bước . Hải Nguyên đến công viên, thấy Khánh Đan nhìn ra bờ hồ, miệng khẽ mỉm cười rồi tiến lại phía ngồi. “Em về sao gọi ra sân bay đón?” “ còn bận làm việc mà.” “Ờ, có bận gì đâu.” Khánh Đan nghe Hải Nguyên im lặng gì nữa. “Thôi, chúng ta về nhà thôi.” Hải Nguyên rồi sách chiếc vali cho vào cốp xe rồi mở cửa xe cho Khánh Đan. Cả đoạn đường đều im lặng nhìn ra bên ngoài: “Đúng là thay đổi nhiều .” “Ừ, cũng bảy năm rồi còn gì.” Khánh Đan quay sang nhìn lại thấy nhìn mình, khẽ mỉm cười. “ có thể…đưa em đến khách sạn nào gần đây được ?” “Em về nhà sao?” Hải Nguyên nhíu mày nhìn . “Em…” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên rồi quay gì nữa. “Ừ, vậy cũng được.” Hải Nguyên đáp rồi cũng thêm câu nào nữa. Bên ngoài đường tiếng động cơ xe lẫn tiếng còi ồn ào, nhưng bên trong xe vẫn im lặng lạ thường, Hải Nguyên liền đưa tay lên bật nhạc để bớt im lặng trong xe, Khánh Đan nghe điệu nhạc quen thuộc và chìm hẳn vào điệu nhạc du dương mà ngủ quên lúc nào biết. Khánh Đan tỉnh dậy thấy xung quanh yên tĩnh, lại thấy Hải Nguyên ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mình liền ngồi hẳn dậy: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” “Bảy giờ tối.” Hải Nguyên đáp. “Ôi, em ngủ lâu thế cơ à, sao gọi em dậy?” “Thấy em ngủ ngon quá nên nỡ gọi dậy, chắc em đường mệt rồi, lên phòng thay đồ , đặt phòng cho em và mang đồ lên rồi.” khẽ mỉm cười. “Cảm ơn .” “Với mà em còn phải cảm ơn à. thôi.” rồi mở cửa xe cùng ra ngoài. khí bên ngoài hơi lạnh khiến khẽ run, Hải Nguyên thấy vậy liền cởi áo vest của mình khoác lên cho . Cái cảm giác ngày xa rồi được ngâm mình trong nước nóng rất thoải mái, Khánh Đan mải hưởng thụ mà quên cả thời gian, khi bước ra khỏi phòng vẫn thấy Hải Nguyên kiên nhẫn ngồi ở phòng khách liền ngạc nhiên nhìn : “Sao vẫn còn ở đây?” “ đợi em ăn cơm.” Hải Nguyên bình thản đáp, tay vẫn cầm quyển tạp chí. “Em vào thay đồ rồi ăn cơm!” Khánh Đan nghe khẽ nhăn mặt rồi chạy vào trong phòng ngủ. Hải Nguyên và Khánh Đan ăn tối xong dạo quanh bờ hồ trước khi về khách sạn. khí se lạnh của mùa thu cùng hương hoa sữa khiến tâm trạng con người trở nên thoải mái, Khánh Đan nhìn những cặp đôi cùng nhau cười ríu rít cũng bất giác mà mỉm cười, trong lòng cảm giác yên bình vô cùng. “ xem, sau này chúng ta như thế nào nhỉ?” Khánh Đan mỉm cười nhìn Hải Nguyên, Hải Nguyên nhìn hai ông bà già dạo ở gần đấy, mỉm cười tinh nghịch: “Sau này chúng ta già rồi như hai cụ già kia, tay dắt tay em, tay dắt LuLu. À mà lúc đấy phải gọi là bà Khánh Đan chứ nhỉ?” rồi tay đưa lên cằm ra vẻ suy nghĩ rồi gật gù, tay còn lại nắm tay . “Bà Khánh Đan ơi, nhanh lên nào!” “ quá đáng, tay dắt tay em, tay dắt LuLu là ý gì hả?” Khánh Đan trợn mắt lên lườm , Hải Nguyên chỉ chờ có vậy liền đắc ý cười haha và chạy . “Đứng lại. Mau đứng lại!” Khánh Đan đuổi theo Hải Nguyên nhưng vẫn ngừng chạy và quay lại cười trêu rồi chẳng may đâm xầm vào gốc cây đằng trước. “Hahaha… đáng đời , dám trêu em hả?” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên lảo đảo phía trước nhịn được cười đến khi ngồi hẳn xuống mới chạy ra lo lắng hỏi : “ sao chứ?” “Sắp chết rồi!” Hải Nguyên thều thào . “Hả, phải nghiêm trọng thế chứ?” Khánh Đan nghe giọng càng lo lắng hơn. “Hahaha, ngốc quá, em đúng là ngốc , hahaha…”Hải Nguyên cười sung sướng còn Khánh Đan vẫn ngây ra nhìn lúc mới hiểu. “ còn đùa được à.” Khánh Đan xì mặt nhìn rồi bỏ ra ghế đá ngồi, Hải Nguyên thấy vậy liền chạy theo dỗ dành : “ sai rồi, lần sau đùa nữa được chưa?” Khánh Đan thèm để ý đến mà ngoảnh mặt ra chỗ khác. “Thôi mà Khánh Đan quý, đừng giận nữa. Được ?” Hải Nguyên vẫn ngừng dỗ dành. Khánh Đan nhìn rồi bĩu môi quay . “Hì hì, giận nữa phải ? hứa ngoan mà.” Hải Nguyên giả bộ ngây thơ nhìn khiến bật cười. “ đúng là đáng ghét!” “Hờ, nhưng vẫn có người đấy thôi, hehe” Hải Nguyên cười rồi vòng tay ôm eo . “Hải Nguyên, mười năm sau chúng ta cũng giống như họ phải ?” Khánh Đan , ánh mắt hướng về đôi vợ chồng cùng đứa bé bên vỉa hè bên kia ngưỡng mộ. “Mười năm sau, chúng ta vẫn con đường này, tay nắm tay em, tay nắm tay con, chúng ta cùng nhau dạo.” Hải Nguyên dựa cằm vào vai nhìn ra xa mỉm cười, Khánh Đan ngoảnh lại nhìn cũng mỉm cười hạnh phúc, nhìn rồi đặt nụ hôn lên môi , gió hiu hiu thổi khiến lá cây xào xạc trong đêm yên tĩnh… Nhiều năm trước, tại nơi này và hẹn ước về mười năm sau, về hạnh phúc mãi mãi. Bây giờ, hơn mười năm qua , hạnh phúc có được, tình còn nữa, hai người chỉ còn là những người thân thuộc nhưng lại xa lạ vô cùng, mãi mãi thể cắt đứt mối duyên tình nhưng lại thể ở bên nhau, những gì có thể chỉ tồn tại trong hồi ức và tiếc nuối. “Em nghĩ gì vậy?” Hải Nguyên lên tiếng, Khánh Đan nhìn lúc rồi mỉm cười. “ có gì, em muốn sang bên kia mua quyển sách.” “Ừ.” Hải Nguyên mỉm cười rồi cùng chọn sách. Khánh Đan qua lượt các giá sách, ngày xưa hay đọc những loại truyện này, nhưng từ khi quen Lan , bé hay đọc tiểu thuyết ngôn tình nên cũng muốn đọc thử xem hay , lại lại hồi cũng biết quyển nào hay, tiện tay nhấc lên cuốn có tựa đề “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, đọc đoạn giới thiệu đằng sau của nó, khẽ mỉm cười rồi lại đặt xuống. “Có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long được , hay chỉ là ước mơ thể thực được?” “Em chọn quyển nào à?” Hải Nguyên thấy Khánh Đan bước ra tay liền hỏi. “Hì, cũng thích đọc truyện cơ à?” Khánh Đan mỉm cười nhìn túi sách tay . “Sách kinh tế.” Hải Nguyên giơ túi lên mỉm cười. “Thôi, muộn rồi, đưa em về.” rồi bước ra ngoài, khẽ mỉm cười theo sau. sang đường đông người Hải Nguyên tự nhiên nắm tay mà bước , định rút tay mình ra khỏi tay nhưng giữ chặt lấy: “Đường đông xe lắm, cẩn thận.” Khánh Đan ngẩng lên nhìn rồi thả lỏng bàn tay mình trong bàn tay , môi khẽ nhếch lên cười mà như cười. vẫn nắm chặt tay đến khi về tới khách sạn mới buông tay ra. “Em ngủ sớm nhé!” “Vâng, cũng về rồi ngủ sớm .” Khánh Đan khẽ đáp. “À, thấy mọi người quyển này cũng hay nên mua cho em.” Hải Nguyên rồi lấy ra trong túi quyển truyện có tựa đề “Bên nhau trọn đời”. “Cảm ơn .” Khánh Đan khẽ cười rồi nhận lấy quyển sách. “Ngủ ngon.” Hải Nguyên mỉm cười rồi vào thang máy, Khánh Đan nhìn theo rồi lại nhìn quyển truyện tay mình mỉm cười nhưng nét mặt lại lên u ám. Hải Nguyên sau khi về nhà tắm rửa xong mới lên gường ngồi và lấy quyển sách trong túi ra đọc, quyển truyện này là quyển duy nhất Khánh Đan nhấc lên xem, ánh mắt có chút thích thú nhưng lại đặt xuống mà mua, muốn biết vì sao lại thích nó. Bên nhau trọn đời. Phải chăng vẫn hi vọng nhưng lại dám hi vọng? Khánh Đan ngủ dậy cũng gần mười hai giờ trưa, cả người cứ như bước từ trong giấc mộng ra, uể oải bước vào phòng tắm, hôm qua mệt như vậy nhưng đến khi leo lên giường ngủ thể nào ngủ được, đành lôi quyển truyện ra đọc, mải đọc đến gần sáng mới ngủ quên mất. Sau khi ăn trưa Khánh Đan loanh quanh khắp các con phố rồi mới trở về nhà, mọi thứ xung quanh dường như vẫn như xưa, ngôi nhà nơi lớn lên vẫn có chút gì thay đổi, có chăng chỉ là màu thời gian, tay khẽ run khi chạm vào chuông cửa. Thím Hồng nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra ngoài mở cửa, bà sững lại khi nhìn thấy đứng ngoài cổng: “Bà chủ…bà chủ… Khánh Đan về rồi!” “Ai vậy? Thím mau ra mở cửa cho người ta.” Bà Ngọc Lan chơi với cu Bi nên chú ý lắm, thấy thím Hồng có biểu lạ liền đứng dậy nhìn ra ngoài cửa và thấy Khánh Đan đứng đó nhìn bà. “Mẹ, con về rồi.” Khánh Đan nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, thời gian làm bà già và tiều tụy ít khiến cảm thấy xót xa. Bà Ngọc Lan nghe vậy tự nhiên nước mắt ngừng chảy ra: “Con sao bây giờ mới chịu về? biệt bảy năm trời, con có biết mẹ lo lắng cho con ?” “Mẹ, con xin lỗi.” Nước mắt Khánh Đan cũng ngừng rơi, ôm lấy bà mà khóc. “Mẹ, con trách lầm mẹ, con sai rồi, huhu” “Đứa bé ngốc, con về là tốt rồi!” Bà Ngọc Lan đặt tay lên vai vỗ về, giọng dịu dàng, miệng bà khẽ mỉm cười, bao nhiêu năm nay việc Khánh Đan bỏ vẫn là nỗi đau thể nguôi trong lòng bà, tuy bà phải là người hại chết bố mẹ Khánh Đan nhưng cũng vì lần xúc động mà bà ra việc ông Nguyễn Phúc Việt ngoại tình cho vợ ông ấy biết. Nếu vì bà ra có lẽ vợ ông tìm cách trả thù mẹ con Khánh Đan mà gây ra tai nạn thảm khốc ấy. Khi mọi chuyện sảy ra, bà rất hối hận, bà thuê người tìm tung tích đứa bé bị ngã xuống núi nhưng tìm thấy. ngờ mấy năm sau Hải Minh lại vô tình đưa Khánh Đan trở về bên bà, bà nhận ra Khánh Đan là con của ông Phúc Việt và bà Minh Phương nên mới thương vì bà cảm thấy có lỗi với gia đình chứ phải vì tài sản đứng tên . Bà lấy lại số tài sản đấy vì nó thuộc về , thuộc về người bạn xấu số của bà chứ phải vì chiếm đoạt nó. “Giám đốc, bà chủ tịch gọi điện báo tối nay về sớm.” Hoàng Khải bước vào phòng , Hải Nguyên ngồi dựa ghế tay vẫn cầm quyển truyện. “Sao gọi trực tiếp cho tôi nhỉ? Cậu bảo là tôi bận lắm về được.” ngẩng lên nhìn Hoàng Khải cái rồi lại tiếp tục đọc truyện. Hoàng Khải nhìn quyển truyện tay Hải Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, “Giám đốc từ bao giờ thích tiểu thuyết ngôn tình thế này?”. “Bà chủ tịch cậu nhất định phải về, hình như là ba về.” Hoàng Khải dấu suy nghĩ trong lòng mình tiếp tục . Hải Nguyên nghe vậy liền đặt quyển truyện xuống mỉm cười rồi đứng dậy, lấy áo vest ra khỏi văn phòng. “ đâu vậy ạ?” Hoàng Khải hỏi. “Về nhà.” Hải Nguyên cười đáp rồi mất khiến Hoàng Khải ngơ ngác hiểu gì, biết lí do gì mà giám đốc lại thay đổi nhanh như vậy, mấy hôm Hải Nguyên đặc biệt khác lạ, bình thường chẳng mấy khi thấy cười vậy mà giờ hay cười hơn lại còn ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình, còn chẳng bao giờ động đến mấy quyển truyện đó vậy mà người lãnh đạm lạnh lùng như Hải Nguyên lại ngồi cả ngày đọc tiểu thuyết. Có phải trời sắp có biến động rồi ? “Con về rồi đây!” Hải Nguyên bước vào nhà thấy ông Văn Thịnh, bà Ngọc Lan và Hải Minh ngồi chơi cùng hai đứa trẻ rất vui vẻ, bà Ngọc Lan thấy về liền lên tiếng trách móc: “Sao giờ con mới về? Điện thoại gọi cũng được?” “Điện thoại con hết pin mà.” “Khánh Đan về đấy!” bà . “Vâng. Ôi mùi gì thơm thế hả thím?” Hải Nguyên nới rồi chạy vào bếp xem, bà Ngọc Lan nhìn theo khó hiểu, bao nhiêu năm nay chẳng phải Hải Nguyên luôn chờ Khánh Đan trở về sao, giờ Khánh Đan trở về Hải Nguyên lại chẳng có chút phản ứng gì. Hải Nguyên ra khỏi phòng bếp thấy Khánh Đan cùng Nhật Lệ từ tầng hai xuống, khẽ mỉm cười nhìn . “Con chào thím ạ.” Giọng của bé Tuyết vang lên rất ngọt ngào, mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn bé Tuyết, bé chạy lại gần Khánh Đan cười toe toét khiến Khánh Đan thoáng ngây người ra phút chốc. “Hả? Con chào hả?” “Vâng, thím phải là người ở bên nước ngoài mọi người hay kể ạ? Mẹ con cũng hay kể về thím mà, hì hì.” “Con phải gọi là chứ!” Khánh Đan mỉm cười nhìn bé, “Con tên là Tuyết phải ?” “Vâng ạ.” “Thím ơi, chú Hải Nguyên ở nhà rất nhớ thím đấy, con bảo chú gọi thím về mà chú gọi, có phải thím cũng nhớ chú nên thím mới về ? Bố con nhớ mẹ con bố cũng thường gọi điện thoại nhắc mẹ về sớm mà, mẹ nhỉ? Chú Hải Nguyên đúng là ngốc , cuộc điện thoại cũng dám gọi.” bé tiếp. Khánh Đan nghe giọng ngây thơ của Tuyết chợt sững người lại, hiểu bé này học những câu này ở đâu mà y như người lớn vậy. “, ra ăn bánh thôi, chẳng phải Tuyết thích ăn bánh kem sao, chú Hải Nguyên mua về cho con này.” Hải Nguyên mỉm cười rồi kéo Tuyết ra bàn ngồi. “Con còn linh tinh nữa lần sau đừng chơi cùng chú nữa.” Hải Nguyên rồi khẽ lườm bé. “Con có linh tinh đâu, chú suốt ngày lấy ảnh của thím ra ngắm còn gì, điện thoại cũng có, máy tính cũng có, ví…” những lời sau đó bị Hải Nguyên lấy tay bịt miệng bé lại cho nữa. Mọi người nhìn Khánh Đan mỉm cười đầy ý, còn Khánh Đan, gì mà vào trong bếp giúp thím Hồng bê thức ăn ra bàn. “Khánh Đan, con ăn nhiều chút, mấy món này đều là những món ngày xưa con vẫn thích ăn.” Bà Ngọc Lan rồi gắp thức ăn vào bát cho Khánh Đan. “Con cảm ơn mẹ.” “À, bây giờ con ở đâu?” Ông Văn Thịnh hỏi. “Con ở ngoài khách sạn ạ.” Khánh Đan đáp. “Sao con lại ở khách sạn? Dọn về nhà chẳng phải thoải mái hơn , để lát mẹ bảo chú Hưng cùng con sang lấy đồ rồi về nhà, phòng của con mẹ vẫn giữ nguyên, thay đổi gì cả.” Bà Ngọc Lan dịu dàng , Khánh Đan nhìn bà trong trong cảm thấy rất ấm áp nhưng cũng cảm thấy đau khổ vô cùng. mang theo bao hiểu lầm và oán hận rời xa bà, khi trở về bà vẫn bao dung tha thứ cho thậm chí lời trách mắng mà thương hết lòng. “Con sao vậy? Sao lại khóc chứ? lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy?” Khánh Đan vội gạt nước mắt cười miễn cưỡng: “Con xin lỗi, con ra ngoài chút!” rồi bỏ bát đũa xuống bàn và chạy ra ngoài. Hải Nguyên theo Khánh Đan nhìn lặng lẽ khóc, cố gắng nấc lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy xót xa, tiến lại gần rồi ngồi cạnh . “Em muốn khóc cứ khóc to lên, ai nghe thấy đâu.” “Em làm gì thế này?” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt đau khô vô cùng, nước mắt vẫn ngừng rơi. “ phải lỗi của em, mọi người trách em đâu, đừng tự dằn vặt mình nữa.” Hải Nguyên nhìn dịu dàng rồi đưa tay lau những giọt nước mắt khuôn mặt . “Sao cho em biết?” “ tìm em nhưng em luôn trốn tránh .” Khánh Đan khẽ mỉm cười chua xót rồi ngẩng lên bầu trời. Khoảng thời gian đầu khi rời khỏi Việt Nam, luôn thay đổi chỗ ở mỗi khi Hải Nguyên tìm đến, cứ như vậy gần hai năm liền. Khi Hải Nguyên từ bỏ ý định tìm , mới sang Pháp sống ổn định. là người tránh mặt , làm sao có thể trách được, nếu như vậy mọi chuyện đâu có như ngày hôm nay. “Sau đó nghĩ em sống ở Pháp cũng tốt, thời gian làm em quên những chuyện qua, rồi em vui vẻ trở lại. Còn mẹ, nghĩ cách để mẹ yên tâm, mẹ bận chăm sóc bọn trẻ rồi suy nghĩ nhiều nữa.” “Vậy vì sao bây giờ lại mọi chuyện với em?” “Vì thấy em sống tốt như nghĩ. Hơn nữa nghĩ em cũng có quyền biết đời này em còn có người thân, còn có trai ruột. ấy vẫn ngừng tìm kiếm em, ngừng đau khổ dằn vặt.” Khánh Đan nhìn người con trai ngồi trước mặt mình tránh khỏi cảm giác xót xa nhen nhóm trong tim. Người con trai này xưa nay luôn đứng ở vị trí của mà suy nghĩ, lo lắng mọi chuyện chu toàn, vì mà chịu bao nhiêu đau khổ đáng có. nên làm gì để báo đáp ân tình mà nợ đây? “Mẹ còn ở trong nhà đợi em đấy!” Hải Nguyên giơ tay cài tóc mái bị gió thổi bay bay trước mắt . Nụ cười của vẫn dịu dàng như nhiều năm về trước. quan tâm của vẫn có gì thay đổi. “ nghĩ gì thế?” Nhật Lệ bước vào phòng nhìn Khánh Đan ngồi giường trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi. “ có gì.” Khánh Đan ngẩng lên cười, “Bọn trẻ ngủ rồi à?” “Chưa, Minh ở bên đấy rồi, mấy đứa bện bố hơn mẹ mà, hì.” “ ngờ Minh cũng đảm nhỉ?” “Còn phải , từ khi hai mẹ con mình về đây, ấy chiều mình lắm, chẳng để cho mình làm việc gì cả. Lúc mình sinh cu Bi cũng là ấy tắm rửa chăm con đấy chứ.” Nhật Lệ mỉm cười tự hào kể về chồng mình. “Còn cậu nữa, nên tìm bến đỗ cho mình . Cũng bao nhiêu năm qua rồi, chuyện gì bỏ qua được bỏ qua … Chuyện đó… cũng phải lỗi của chú ấy.” Nhật Lệ vừa vừa nhìn Khánh Đan thăm dò, Khánh Đan chỉ mỉm cười gì, Nhật Lệ thấy vậy im lặng lát rồi lấy chiếc điện thoại cũ: “Có việc này cậu cần biết đấy!” Khánh Đan nhìn Nhật Lệ khó hiểu nhưng nghe đoạn ghi dần dần hiểu ra, làm sao có thể quên được giọng trong đoạn ghi đó chứ, những lời đó từng khiến rơi xuống địa ngục của đau khổ, hóa ra nó còn cả đoạn dài đằng sau nữa. “Cậu làm sao có đoạn ghi này?” Khánh Đan hỏi. “Sau khi Linda mất, Hải Nguyên thu dọn đồ của Linda và thấy chiếc điện thoại này. Có lần bé Tuyết vào phòng Hải Nguyên lấy điện thoại ra chơi và bật đoạn ghi này lên, lúc đấy Hải Nguyên mới hiểu vì sao lúc tai nạn trọng bệnh viện cậu lại chú ấy cần con của hai người. Còn đoạn ghi này có lẽ là lúc Hải Nguyên và Linda cãi nhau vô tình được ghi lại.” “Hóa ra là như vậy.” Khánh Đan cười buồn. “Có thể bắt đầu lại đừng bỏ lỡ nữa.” “Mọi chuyện qua rồi mà.” “Nếu mọi chuyện qua rồi hà cớ hai người lại sống độc bao nhiêu năm qua? Nếu thể quên sao quay lại bên nhau? lỡ mất nửa đời người rồi cậu còn muốn tiếp tục trốn tránh nữa à?” Khánh Đan nghe Nhật lệ , im lặng rồi kéo chăm chùm qua đầu: “Mình buồn ngủ rồi!” “Haizz…” Nhật Lệ nhìn Khánh Đan thở dài rồi cũng nằm xuống và tắt điện . “Mọi người tập trung lại đây chút nào.” Hải Nguyên bước vào văn phòng, theo là Hoàng Khải và Khánh Đan. Trong phòng làm việc, các nhân viên bàn tán xôn xao về cùng Hải Nguyên, khi thấy bước vào tất cả đều im lặng. “Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Khánh Đan, ấy phụ trách dự án xây dựng nhi viện cùng tôi. “ “Chào mọi người, tôi là Trần Khánh Đan, mong mọi người sau này giúp đỡ nhiều hơn.” Khánh Đan bước lên mỉm cười , tất cả mọi người trong phòng đều im lặng lúc, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. “Nghe chị vừa từ nước ngoài trở về, rất vui được làm việc với chị.” bước lên nhìn rất thân thiện. “, đưa em tới phòng làm việc.” Hải Nguyên rồi kéo tay Khánh Đan . “Hoàng Khải, lát cậu mang tài liệu sang cho Khánh Đan nhé.” “ ấy là ai vậy?” “Nghe ấy sau này là viện trưởng của nhi viện đấy?” “Quan hệ gì nhỉ? Tống giám đốc chưa bao giờ đối đãi với nhân viên như vậy.” “ Khải, ai vậy?” “Tôi biết! Mọi người ai làm việc nấy, làm việc !” Thấy mọi người bàn tán ngừng Hoàng Khải lắc đầu rồi cũng mất. Từ sau khi Khánh Đan đến công ty làm việc lại phụ trách dự án lớn như vậy, các nhân viên nữ lại được cơ hội buôn dưa lê bán dưa chuột, nhân viên nam tuy tham gia câu chuyện nhưng cũng khỏi nghi ngờ. dự án lớn, bao nhiêu người muốn nhưng Hải Nguyên giao cho ai mà lại giao cho ngoài ngành chẳng hiểu gì - đó là kết luận của họ sau vài hôm quan sát vị giám đốc mới này. Lại thêm việc Hải Nguyên ngày ngày cùng Khánh Đan làm rồi lại cùng tan ca khiến các càng vừa lòng. Hải Nguyên là ước mơ của bao nhân viên nữ trong công ty, hề để ý ai vậy mà này mới xuất chiếm mất vị trí trong mộng của họ. “Tôi tra qua lí lịch ở phòng nhân rồi, hình như ta có bất kì mối liên quan gì tới tổng giám đốc.” . “Tôi nghe ta là em của tổng giám đốc.” kia đáp. “Làm sao có thể, ta họ Trần, tổng giám đốc họ Dương. Hơn nữa cách quan tâm đó đâu phải trai em . Hơn nữa ta phải trong ngành, dựa vào đâu mà mới đến làm giám đốc?” “Hay là…đổi tình lấy địa vị?” “Xã hội này ghê gớm!” than vãn. “Tôi cũng tệ vì sao ấy chịu nhìn tôi cái nhỉ?” ta rồi nhìn mình trong gương và tô thêm chút son lên môi. Khánh Đan ở bên trong phòng đều nghe thấy hết, đợi hai người hết mới cầm cốc trà bước ra, hai kia nhìn thấy Khánh Đan liền cúi mặt vội mất, Khánh Đan khẽ mỉm cười và coi như có gì xảy ra. ra ngoài, vừa ra đến cửa thấy Hải Nguyên đứng đó. khẽ mỉm cười gì mà thẳng vào phòng làm việc. ghen ghét đố kị lần nhau giữa các nhân viên nghe nhiều rồi nên cũng cảm thấy có gì phải buồn cả, những chuyện đau khổ hơn cũng trải qua rồi, mấy lời này có là gì, nhưng đôi khi cũng cảm thấy họ đúng, có những người bao nhiêu năm, bỏ ra ít công sức tâm tư mới có được vị trí xứng đáng, chỉ là giáo viên dạy múa, có kiếm thức chuyên môn dựa vào đâu mà được làm giám đốc phụ trách dự án lớn? Mấy hôm sau đó khí công ty trở lên tĩnh lặng hẳn, ai qua cũng khép nép sợ mà trách xa , hỏi nguyên nhân mới biết hai nhân viên nữ kia bị sa thải. “Sao lại sa thải hai người đó? Họ có làm gì sai đâu.” Khánh Đan bước vào phòng làm việc của Hải Nguyên, giọng của có vẻ vui lắm, Hoàng Khải cùng mấy người ngồi đó ngạc nhiên quay lại nhìn . Hải Nguyên ngẩng lên nhìn Khánh Đan : “Mấy cậu ra ngoài trước .” Hải Nguyên đợi mọi người ra ngoài hết mới tiếp: “Em hai người nào?” “Hai chuyện trong phòng tạp vụ hôm trước.” “À, thỉnh thoảng cũng có số nhân viên năng lực đủ bị sa thải, có gì mà em ngạc nhiên chứ?” Hải Nguyên dịu dàng. “Là như vậy sao? Em thấy thành tích của họ tồi, là chuyện hôm đó mà đuổi họ sao?” “ nhân viên tốt phải biết cái gì nên , nên , phải biết tin vào xắp xếp của cấp . Họ làm được đừng ở lại đậy nữa.” “Sao lại bá đạo như thế?” Khánh Đan bực mình. “Đây là cầu tối thiểu của !” “ cầu tối thiểu hay là có lí do khác? Họ vì em mà mất việc! Sao nghĩ đến cảm nhận của em chứ? quá đáng!” “ cũng vì muốn tốt cho em, như vậy cũng được sao?!” Hải Nguyên cau mày nhìn . “ làm gì em quản được nhưng em muốn bản thân mình liên lụy đến bất cứ ai khác. Hơn nữa họ cũng hề sai đâu, em chỉ là giáo viên dạy múa dựa vào đâu mà cướp công việc của họ? nhất định phải vì chuyện mà làm rối tung mọi chuyện lên sao?” Khánh Đan rồi bỏ ra khỏi phòng đóng cửa rầm cái, mọi người đứng hóng ở ngoài này giờ giật mình khi thấy ra liền chạy về chỗ của mình, ai lời nào mà nhìn Khánh Đan bằng con mắt vừa ngạc nhiên lại khâm phục. Từ trước đến nay, ý của Hải Nguyên chính là thánh chỉ ai được phép cãi lại cũng ai dám cãi vậy mà là người đầu tiên dám đối diện tranh cãi lại còn tỏ thái độ với . Gan cũng mà địa vị cũng tầm thường. Cũng từ hôm đó mọi người nhìn Khánh Đan với con mắt khác, tuy nhiên cũng ít người thầm ghen tị. Hải Nguyên và Khánh Đan từ hôm cãi nhau đó liền chiến tranh lạnh, ai với ai lời nào nữa. Mọi công việc đều đưa qua cho Hoảng Khải chuyển lời khiến Hoàng Khải ngừng bận rộn chạy chạy lại giữa hai văn phòng. “Cậu sang với ấy là…” “Tổng giám đốc, tôi thấy nên sang bên đó bàn bạc với ấy hơn, cả ngày tôi chạy chạy lại giữa hai phòng hàng chục lần cũng có giải quyết được vấn đề đâu.” Hải Nguyên Hoàng Khải liền chen ngang. “ ấy chịu gặp tôi, ở công ty thèm chuyện, về nhà cũng bơ tôi , tôi biết phải làm sao?” Hải Nguyên thở dài. “ ấy tức giận chứng tỏ ấy còn quan tâm đến . cứ dày mặt sang lời xin lỗi, là đàn ông mà cứ trốn tránh vậy à?” “Có vẻ như tôi thoải mái với cậu quá nhỉ?” Hải Nguyên lườm Hoàng Khải. “Haha, tôi có ý đó. cứ sang xem nào, mấy hôm rồi ấy chắc cũng phải nguôi giận chứ.” Hải Nguyên lắc đầu nhìn ta rồi cầm tập tài liệu ra khỏi phòng. Hoàng Khải đứng bên trong khẽ than thầm: “ tổng giám đốc khó chiều rồi, giờ thêm phu nhân nữa chắc chết mất. Lòng dạ phụ nữ đáng sợ ! khi tức giận tổng giám đốc uy nghiêm lạnh lùng cũng coi là gì!” Hải Nguyên lên sân thượng nhìn thấy Khánh Đan đứng đó, liền ra đứng cạnh : “… xin lỗi hôm trước …” “, là em đúng, em nên quản chuyện của bộ phận nhân lại còn lớn tiếng với trong công ty, là tổng giám đốc, quyết định việc gì nhất định phải có lí do.” Khánh Đan ngắt lời chuyện rất xa cách. Hải Nguyên nghe vậy lại biết phải phản ứng như thế nào, từ khi về Việt Nam, quan hệ của hai người tuy thân thiết nhưng cũng xa lạ, biết từ bao giờ lại giữ khoảng cách với như vậy. “Ừ, này gió lạnh, em cũng xuống , giờ sắp tan ca rồi hay chúng ta cùng ăn tối rồi về nhà?” Hải Nguyên . “Tối nay em hẹn Phong ăn tối rồi.” Khánh Đan . “Ừm... Vậy xuống trước.” Hải Nguyên rồi xuống cầu thang, Khánh Đan nhìn theo bóng khẽ mỉm cười. Có lẽ đến lúc bước ra cuộc đời rồi, khi dự án hoàn thành trở về Pháp. “ tập trung ăn mà em nghĩ gì thế?” Nam Phong lên tiếng, Khánh Đan mỉm cười nhìn . “ có gì ạ. phải là hôm nay đưa chị dâu cho em gặp mặt sao?” “ bé đó lại giở trò giận dỗi rồi bỏ công tác thèm liên lạc gì với .” Nam Phong mỉm cười, ánh mắt lên những tia sáng long lanh của hạnh phúc. Sau bao nhiêu năm đau khổ dằn vặt có lẽ hạnh phúc mỉm cười với . Khánh Đan nhìn Nam Phong cười trong lòng cũng cảm thấy nhàng hẳn. Sóng gió cuộc đời qua , con người đều trưởng thành hơn và biết trân trọng hạnh phúc của mình. Còn , từng mong ước có người thân bên cạnh, bây giờ có người trai ruột. từng ước mơ xây dựng nhi viện dành cho những đứa trẻ như ngày xưa có mái ấm , bây giờ cũng sắp thành thực. Những người thân của đều hạnh phúc, cuộc đời này của còn điều gì hối tiếc nữa. “Em với Hải Nguyên bao giờ mới kết hôn đây?” Nam Phong hỏi. “Có lẽ là ấy cũng sắp kết hôn.” “ phải là em?” Nam Phong nhíu mày. Khánh Đan khẽ mỉm cười, nhớ lại hình ảnh mấy hôm nay thường xuất ở công ty- vui vẻ, hoạt bát, ngồi trong văn phòng Hải Nguyên ngừng cười, Hải Nguyên cũng chỉ im lặng mà hề thấy phiền toái. Mọi người trong công ty đều ấy chính là phu nhân tổng giám đốc tương lai, ấy chính là đối tượng xem mắt cách đây thời gian của Hải Nguyên. như vậy mới thích hợp ở bên Hải Nguyên, mang lại cho tiếng cười, mang lại cho hạnh phúc. Còn , cuộc sống của chỉ còn lại lụi tàn của thời gian. “ Hải Nguyên? Chẳng phải hôm nay có hẹn nên cùng em được sao? Ồ, là cố tình tránh em hả?” Phương Linh nhìn người con trai ngồi mình với ly cà phê lên tiếng trách móc rồi tự nhiên ngồi xuống trước mặt . “Ầy, tiếc là lại trùng hợp gặp em ở đây.” mỉm cười nhìn rồi lại nghiêm mặt : “ thích em đến mức thế à?” Hải Nguyên nhìn trước mặt mình biết nên trả lời như thế nào liền lảng sang chuyện khác: “Em cũng thích đến quán này à?” “, hôm nay là lần đầu tiên em đến đây, em có hẹn với mấy người bạn.” Phương Linh mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện Hải Nguyên cách tự nhiên và chuyện với . “A, bạn em đến rồi này, ngại nếu bạn em ngồi đây chứ? Dù sao cũng ngồi có mình, quen thêm vài người cũng vui.” Phương Linh rồi đợi đồng ý của Hải Nguyên vẫy tay gọi mấy người bạn của mình, Hải Nguyên chỉ đành mỉm cười, xem ra có muốn trốn cũng thoát được. Vì vậy cả buổi tối chỉ ngồi uống nước và nhìn mấy chuyện với nhau, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho đến lúc về. Khánh Đan đứng đợi Nam Phong ở vỉa hè thấy mội đôi nam nữ cũng bước ra từ trong nhà hàng chuyện rất vui vẻ, định bước nhanh chóng bước đến gần : “Chị Khánh Đan? Chị cũng đến đây hả?” “Ừ, chị có hẹn với bạn.” Khánh Đan miễn cưỡng mỉm cười, đúng lúc đó Nam Phong lái xe ra. “Thôi, chị về trước nhé!” rồi ra xe. “Ồ hóa ra là có hẹn với bạn trai à, hihi” Phương Linh mỉm cười. “ trai ấy!” Hải Nguyên . “Sao biết?” Phương Linh ngạc nhiên nhìn nhưng Hải Nguyên lại gì mà xuống bãi xe lấy xe. “Tớ về nhà.” Phương Linh bước vào phòng, bật điện lên rồi nằm lên giường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại. “Cậu cũng lắm trò nhỉ? Làm như vô tình mà lại cố ý.” ở đầu dây bên kia . “Chỉ cần bỏ chút tâm tư là có thể biết ngày được sở thích của ấy mà, ai bảo ấy lạnh lùng với mình như vậy, càng lạnh lùng mình càng muốn chinh phục. Haha.” “Mình sợ cậu có cố gắng cũng vô dụng, mình nghe người đó trở về rồi.” “Người cũ của ấy á?” “Ừ, ấy chính là lí do mà Hải Nguyên ai suốt bao năm qua. Họ từng có đứa con, nhưng qua đời sau tai nạn.” “Cậu còn biết gì về ấy nữa ?” “Hình như ấy là vũ công, tên là Trần Khánh Đan phải.” “Trần Khánh Đan?” Phương Linh ngạc nhiên kêu lên “Làm sao có thể.” “Cậu biết ta à?” “ chút, giám đốc mới được điều đến của Thịnh Phát, phụ trách dự án xây nhi viện. Nhưng hai người họ có vẻ rất xa cách.” “Cậu nghĩ xem bao nhiêu nhân tài của Thinh Phát được phụ trách dự án đấy mà ta lại dễ dàng ngồi ở vị trí giám đốc là vì sao?” “Ừ, cũng có thể.” “Hơn nữa Trần Khánh Đan là con nuôi của chủ tịch tập đoàn Thịnh Phát. Vì bảy năm trước sau khi đứa con chưa kịp ra đời chết, Trần Khánh Đan bỏ nên ai còn nhắc đến ta nữa.” “Bỏ sao bây giờ lại trở về nhỉ?” Phương Linh chống cằm khó hiểu, người con trai này quả thực có rất nhiều bí . Lúc nhận lời xem mặt chỉ biết Hải Nguyên có người vợ qua đời nhiều năm, từ đấy thêm ai nữa, còn nghĩ là người chung tình lắm, vậy mà từ đâu lại xuất thêm người cũ, thế lại từng có con rồi bỏ . Phải chăng ngoại tình? Càng ngày càng tò mò về . Từ tức giận vì thèm để ý mình hôm xem mắt đến ý muốn chinh phục thử thách bây giờ rơi vào vòng xoáy tình lúc nào hay. “Mình phải tìm cách vào Thịnh Phát làm việc mới được.” . “ phải cậu ta rồi đấy chứ?” kia hỏi. “Vớ vẩn, mình chỉ thích chinh phục thử thách thôi, theo đuổi thành công rồi đá ta, ai bảo ta dám tệ với mình như vậy!” “Ừ, là để dạy cho ta bài học. Haha”